Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 349-351
Chương 349.
Nói xong, Bạch Nhược Hy lập tức ngồi xổm xuống, tay phải tay trái đồng thời bế hai đứa nhỏ lến, hai đứa nhỏ ngơ ngơ ngác ngác ôm lấy cổ cô, cô khẽ lẩm bẩm: “Dì Hy Hy đưa hai cháu ra ngoài tìm mẹ” Nói xong xoay người rời đi Sắt mặt Hách Nguyệt sa sầm đuổi theo.
Lập tức Kiều Huyền Thạc tiến lên trước hai bước, chặn trước mặt Hách Nguyệt, khí tức mạnh mẽ của hai người đàn ông ngay tức khắc đối đầu nhau.
“Thạc, cưng chiều vợ không phải như vậy, bây giờ cô ấy đưa con gái tôi đi, nếu là anh em mau tránh ra”
Mẹ đột nhiên khóc khiến hai đứa trẻ sợ đến ngây người, vội vàng mếu máo khóc theo an ủi: “Mẹ, mẹ làm sao vậy?”
“Mẹ, sao mẹ lại khóc? Mẹ đừng khóc, mẹ khóc, Lạc Lạc cũng muốn khóc”
“Hoan Hoan cũng muốn khóc”
Lam Tuyết lập tức kìm chế lại tiếng khóc, lau nhanh nước mắt, nở nụ cười thì thầm: “Mẹ không khóc, mẹ không khóc, là cát bay vào trong mắt, bây giờ không sao rồi”
Bạch Nhược Hy chậm rãi bước tới, an ủi: “Tuyết, tụi nhỏ không sao, đừng lo lắng, mau về nhà đi”
Lam Tuyết từ từ đứng dậy, nhìn Bạch Nhược Hy với ánh mắt trìu mến biết ơn, đôi mắt cô ấy đãm lệ: “Nhược Hy, hạnh phúc lớn nhất trong đời Lam Tuyết mình chính là gặp cậu, là cậu cho bọn mình cuộc sống, bây giờ cũng là cậu cứu con mình ra đây”
“Cậu nói quá rồi, đưa tụi nhỏ về nghỉ ngơi đi, mình vẫn còn phải tham gia hôn lễ của Hách Nguyệt, Hách Nguyệt nghi ngờ tụi nhỏ là con của anh ấy, sau này anh ấy có thể sẽ có một số hành động, nếu cậu cần giúp đỡ chuyện gì, cứ nói với mình”
Lam Tuyết buông hai tay đứa nhỏ ra, lập tức chạy tới, ôm Bạch Nhược Hy vào lòng, ôm chặt vào lòng.
Bạch Nhược Hy bị hành động đột ngột của cô ấy làm cho chết khiếp.
Cô ấy giọng điệu nức nở, thì thầm: “Cảm ơn cậu, Bạch Nhược Hy, bạn tốt của mình, tạm biệt”
“Lam Tuyết, cậu…” Trái tim Bạch Nhược Hy khẽ run lên, nghe cô ấy nói lời từ biệt, cô đột nhiên cảm thấy khó chịu, hiểu ý của cô ấy.
Lam Tuyết nhắm mắt lại, ôm chặt lấy vai Bạch Nhược Hy, nước mắt chảy xuống từng giọt từng giọt, nghẹn ngào nói: “Trong hơn bổn năm không gặp cậu, mình thật sự sống rất vất vả, rất khổ sở, vác theo cái bụng bầu cùng người mẹ bại liệt toàn thân ngủ dưới gầm cầu vượt, ngủ tàu ở điện ngầm, sống trong trạm cứu hộ, mình từng bị cuộc sống đè ép đến mức không thở được, từng nghĩ đến đưa mẹ và hai đứa con trong bụng kết liễu cuộc đời, sự xuất hiện của hai thiên thần nhỏ đã nhen nhóm những tia hi vọng mới trong cuộc đời mình, hai đứa nó là món quà thiên sứ tặng cho mình, là món quà từ Chúa để cứu vớt thế giới quan u ám của mình, mình không thể mất chúng, mất chúng mình không còn dũng khí để sống tiếp nữa”
Bạch Nhược Hy ôm lấy Lam Tuyết, chậm rãi vuốt lưng an ủi cô ấy, đôi mắt rơi lệ nhìn chăm chú vào hai đứa nhỏ đáng yêu sau lưng Lam Tuyết.
Quả thực chúng đáng yêu như những thiên thần.
Tình mẫu tử này, hoàn toàn không thể cắt đứt được, Bạch Nhược Hy hiểu ý của Lam Tuyết, cũng biết rằng cô ấy đang nói lời từ biệt Cô ấy phải đi rồi, nếu cô ấy không đưa hai đứa trẻ đi, cô ấy sẽ hoàn toàn mất đi hai đứa bé.
“Tuyết, mình sẽ ủng hộ cậu vô điều kiện, cho dù cậu có đi đến đâu, cũng phải liên lạc với mình được không?”
“Ừm, khi nào ổn định lại mình sẽ liên lạc với câu, tha thứ cho mình không thể ở sát cánh chiến đấu với cậu nữa, tha thứ cho mình không thể ở bên cạnh cậu được nữa, tha thứ cho mình…”
“Đừng nói những điều ngớ ngẩn này” Bạch Nhược Hy cố gắng không để mình khóc thành tiếng, cô ấy là người bạn duy nhất của cô, là tri kỷ duy nhất của cô, mất đi cô trái tim đau đớn khôn nguôi, còn nói những lời ủy mị này nữa, cô không muốn buông tay Lam Tuyết ra nữa.
“Được, vậy mình đi trước đây, đừng đổi số điện thoại, mình sẽ liên lạc với cậu”
“ừ” Lam Tuyết buông Bạch Nhược Hy ra, lập tức xoay người nắm lấy bàn tay nhỏ của Hoan Hoan Lạc Lạc.
Hoan Hoan Lạc Lạc như hai tiểu yêu tinh, vẫy tay với Nhược Hy: “Dì Hy Hy tạm biệt”
Bạch Nhược Hy hai mắt đâm lệ, mỉm cười vẫy tay: “Hoan Hoan Lạc Lạc tạm biệt”
Lam Tuyết đưa hai đứa trẻ đi ra đường lớn, tìm một chiếc taxi đi lên.
Nhìn chiếc taxi rời đi, Bạch Nhược Hy quay người lại, mới phát hiện Kiều Huyền Thạc đứng sau lưng cô, cô ngại ngùng lau những giọt nước mắt, cố nở nụ cười, rụt rè hỏi: “Anh Ba, có phải Hách Nguyệt tức giận rồi không?”
Kiều Huyền Thạc không nói tiếng nào, từ từ nắm lấy tay cô, kéo cô đi về phía biệt thự nhà họ Hách, dịu dàng nói: “Anh sợ nhất là em tức giận, người khác rất dễ dỗ dành, chỉ có em là khó nhất”
“Em nào có.” Bạch Nhược Hy làm nũng nói.
Hai người vừa đi vào cổng sắt lớn, nhiên một chiếc xe thể thao màu trắng từ cửa phụ phóng ra, xẹt một tiếng, lao như bay, nhanh như sao băng, phóng theo sau †axi của Lam Tuyết.
Bữa tiệc sôi động.
Bạch Nhược Hy và Kiều Huyền Thạc lại ngồi vào chỗ.
Tuy nhiên, vị trí bên cạnh Triệu Sa Na còn trống.
Sau hai phần trình diễn, một nhân viên đã đẩy chiếc bánh lên sân khấu, MC cũng mở lời mời: “Tối nay, là tiệc đính hôn của anh Hách Nguyệt và cô Triệu Sa Na, bây giò mọi người hãy chào đón cặp vợ chồng mới bảng tràng pháo tay nhiệt liệt.”
Có tiếng võ tay vang lên, nhưng mọi người đều nhìn khắp bốn phía đều không thấy bóng dáng Hách Nguyệt đâu.
Triệu Sa Na đứng dậy, cau mày nhìn khắp nơi tìm kiếm.
Bố mẹ và chị gái của Hách Nguyệt cũng lấy điện thoại ra gọi cho Hách Nguyệt.
“Tắt máy rồi?”
“Hách Nguyệt đi đâu rồi?”
“Mau đi tìm đi “Mau, gọi người tìm cậu chủ về đây”
Đột nhiên nhốn nháo hết lên.
Bạch Nhược Hy lo lắng nắm tay Kiều Huyền Thạc, khẽ thì thầm: “Anh Nguyệt có phải đang bí mật đi theo Lam Tuyết không?”
“Nếu như đúng như thế, thì Lam Tuyết… cô ấy ..” Bạch Nhược Hy lập tức lấy di động ra, cúi đầu, căng thẳng gọi cho Lam Tuyết.
Tuy nhiên, điện thoại đã tắt.
Lúc này, bố của Hách Nguyệt đã ở trên sân khấu, cầm lấy micrô của người dẫn chương trình nói mấy câu đơn giản giải thích: “Rất xin lỗi quý vị, hôm nay là tiệc đính hôn của con trai tôi Hách Nguyệt và con dâu tương lai Triệu Sa Na, nhưng đột nhiên có chút chuyện xảy ra, Hách Nguyệt phải đi giải quyết gấp không kịp đến chào hỏi mọi người, nhưng buổi tiệc vẫn tiếp tục diễn ra, đón tiếp không chu đáo mong mọi người lượng thứ..”
Triệu Sa Na bực mình ném điện thoại lên bàn, tức giận rũ mắt xuống, im lặng.
Bạch Nhược Hy cảm thấy rất khó hiểu, nam chính của tiệc đính hôn này không có mặt, còn có thể tiếp tục sao?
Có thể thấy, bố của Hách Nguyệt là người cường thế như thế nào.
“Anh Ba, bố của Hách Nguyệt hình như rất cường thế, Hách Nguyệt không có mặt, hôn lễ vẫn có thể tiếp tục được sao?”
Chương 350
Kiều Huyền Thạc bình tĩnh cầm đũa lên, ăn một cách ưu nhã, nhẹ nhàng nói: “Nắm vận mệnh của tất cả mọi người trong nhà họ.
Hách, hồi nhỏ ước mơ của Hách Nguyệt là làm một nhiếp ảnh gia”
Câu này khiến Bạch Nhược Hy hiểu hết tất thảy.
Nhưng không cho là đúng.
Kiều Huyền Thạc gắp tôm, bóc vỏ, nhúng vào nước tương đặt trước mặt Bạch Nhược Hy, Bạch Nhược Hy mỉm cười, mãn nguyện gắp con tôm lên cần một miếng, nhưng, khi cô ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt Triệu Sa Na đang chăm chú nhìn vào cô.
Cô không khỏi khẽ giật mình.
Triệu Sa Na nhanh chóng rời tâm mắt, nhìn lên chỗ sân khấu.
Sau bữa tiệc tối.
Kiều Huyền Thạc đưa Bạch Nhược Hy về khu Xuân Điền Lý.
Người đàn ông này nghìn chén không say, vậy mà lại lấy cớ say rượu ở lỳ ở nhà cô không chịu rời đi Đương nhiên, cũng chiếm luôn cái giường của cô.
Sáng sớm hôm sau.
Bạch Nhược Hy còn đang trong giấc ngủ, thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại.
Kiều Huyền Thạc cầm lấy điện thoại, mở mắt ra liếc nhìn màn hình, nhìn thấy số máy lạ, anh liền đưa nó vào lòng Bạch Nhược Hy, dịu dàng ôn tồn nói: “Nhược Hy, điện thoại của em”
“Ai đó?” Cô lẩm bẩm, uể oải nheo mắt lại.
“Không biết”
Bạch Nhược Hy cầm lấy điện thoại, áp vào bên tai “Alo..”
“Xin chào, xin hỏi đây có phải là cô Bạch Nhược Hy không?”
“Là tôi”
“Chúng tôi là bên bệnh viện, lần trước cô đến kiểm tra DNA ở bệnh viện bây giờ đã có kết quả rồi, vui lòng mang theo chứng minh thư và biên lai, cô bớt chút thời gian qua đây lấy”
Bạch Nhược Hy đột ngột bật dậy khỏi giường, lo lắng nhìn Kiều Huyền Thac, Kiều Huyền Thạc cũng bị kinh động bởi sự căng thắng bất ngờ của cô, nheo mắt nhìn cô.
Cô đè thấp giọng xuống hỏi: “Không phải nói năm ngày sao? Sao ba ngày đã có kết quả rồi?”
“À, bác sĩ của chúng tôi kiểm tra mẫu của cô trước”
“Ồ cảm ơn mọi người, lát nữa tôi sẽ đến”
“Được”
Bạch Nhược Hy yếu ớt ngắt cuộc gọi một cách yếu ớt, trong lòng rối rắm.
Kiều Huyền Thạc ngồi dậy, kéo chăn bông qua che lấy bờ vai, nhẹ nhàng hỏi: vậy?”
“không, không sao” Bạch Nhược Hy không dám nói với anh, sợ anh sẽ tức giận.
Nhưng Kiều Huyền Thạc đã đoán được nộ dung cuộc điện thoại của cô, mỉm cười, không có vặn hỏi, vươn tay vuốt vuốt mái tóc ngắn, từ từ nói: “Mấy ngày nữa mẹ ra viện rồi, anh phải về nhà họ Kiều chăm sóc bà ấy”
“Vâng” Bạch Nhược Hy gật đầu.
“Anh cả bây giờ vẫn chưa rõ tung tích, chuyện này cũng không thể giấu bà được nữa rồi”
“Không phải Doãn Âm đã bị bắt rồi sao? Có thể thẩm vấn cô ta, là cô ta làm anh cả biến mắt, người phụ nữ đó nhất định biết tung tích của anh cả.”
“Cô ta bị trúng đạn rồi, đã được điều trị trong bệnh viện một thời gian, đợi vài ngày sau, khi sức khỏe cô ta tốt hơn, sẽ lại thẩm vấn.
Bạch Nhược Hy nhìn bờ vai rộng của anh rất nặng nề, đau lòng từ từ ôm lấy eo anh, vùi đầu vào người anh: “Anh Ba, có phải anh rất mệt không?”
Kiều Huyền Thạc chạm vào đầu cô, nhẹ nhàng hôn cô tóc cô: “Khi anh mệt mỏi, em có thể giảm bớt áp lực cho anh, anh sẽ không cảm thấy mệt nữa”
“Em làm giảm áp lực cho anh?” Bạch Nhược Hy ngây người, từ từ ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt thâm sâu khó hiểu của anh: “Làm sao để giải tỏa áp lực?”
Kiều Huyền Thạc khẽ nhướng mày, khóe miệng nhếch lên một nụ cười xấu xa, đột nhiên lật người qua.
”A ..” Bạch Nhược Hy hét lên một tiếng, sợ tới mức dùng hai tay đẩy ngực anh ra, ngây thơ nói: “Anh định làm gì?”
“Giải tỏa áp lực.”
“Mới sáng ra, anh lấy đâu ra nhiều áp lực thế?”
“Nhìn thấy em, anh liền cảm thấy rất áp lực”
Bạch Nhược Hy làm nũng mỉm cười cần nhẹ lên vai anh, nhẹ nhàng dùng lực.
“Tiếp tục, cắn mạnh hơn một chút”
Bạch Nhược Hy lại dùng thêm sức, nhưng cơ bắp của anh rắn chắc như đá, cô vội buông ta, bĩu môi nói một câu: “Răng rụng hết cả rồi”
Anh thì thầm hỏi, giọng điệu rất ôn nhu: “Còn cắn nữa không?”
“không cần nữa”
“Vậy đổi lại anh cần em”
*A … haha, đừng … haha, đừng, ngứa …”
Xuân sắc vô biên, ánh nắng ban mai rực rỡ, chiếu sáng ban công, cả phòng say đắm mê say.
Cổng vào của bệnh viện.
Bạch Nhược Hy xé nhỏ kết quả xét nghiệm DNA, ném vào thùng rác, cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Ánh mặt trời buổi trưa rất chói chang, chiếu vào người cô, cả người cô có cảm giác như được tái sinh sống lại, lời nói của An Hiểu khiến cô mấy ngày nay khó chịu như đang sống trong địa ngục, hóa ra bà ta chỉ đang nói dối, hại cô lo lắng vô cớ.
Cô không có quan hệ huyết thống với Kiều Huyền Hạo, vì vậy cô ấy hẳn không có quan hệ huyết thống với Kiều Huyền Thạc.
Cô tin chắc điều này.
Ra khỏi bệnh viện, lên xe của Trần Âu, cô chậm rãi nói: “Trần Âu, lái xe đi, trở về công ty”
“Vâng”
Chiếc xe lao như bay.
Người lang thang không khỏi khẽ giật mình, ngẩng đầu ngước lên.
Khoảnh khắc đối diện với Bạch Nhược Hy, Bạch Nhược Hy sợ đến mát chữ A mồm chữ O, đột nhiên lấy tay che miệng, kinh ngạc vô cùng.
Lúc này, người đàn ông vô gia cư nhếch nhác đó hóa ra đó chính lại chính là Kiều Nhất Xuyên, khuôn mặt hốc hác của ông ta hằn lên dấu vết của tuổi tác, so với Kiều Nhất Xuyên khỏe mạnh trước đây, chớp
mắt như già đi mười tuổi, tóc ông ta cũng bạc đi rất nhiều.
Trong thời gian ông ta biến mất, An Hiểu vẫn luôn tìm kiếm ông ta, những Bạch Nhược Hy không thể ngờ rằng ông ta lại trở nên lại thảm hại như vậy, lang thang trên phố một mình.
Bạch Nhược Hy nhẹ nhàng cúi người, ngồi xổm xuống: “Chú, sao chú lại ở đây, sao chú lại biến thành như thế này?”
Kiều Huyền Thạc ánh mắt đờ đân nhìn Bạch Nhược Hy, thì thào nói: “Cô là ai?”
Bạch Nhược Hy lập tức sửng sốt, vô cùng lo lắng nhìn ông ta, cố gắng thăm dò chút manh mối trong mắt ông.
Là giả vờ hay không quen biết cô?
Tại sao lại trở thành thế này?
“Chú, cháu là Bạch Nhược Hy đây, chú không còn nhớ cháu sao?”
“Nhược Hy?” Kiều Huyền Thạc dừng lại một chút, như thể nhớ ra điều gì đó, không hoảng không loạn, không chút cảm xúc mở miệng: “Ồ, là Nhược Hy à”
“Chú ơi, sao chú không về nhà, mẹ cháu tìm chú khắp nơi, sao chú lại thành ra thế này?”
“Về nhà?” Kiều Nhất Xuyên lẩm bẩm hai chữ này, trong tích tắc, nước mắt già nua trào ra: “Chú không thể về nhà, Nhược Hy.
Chú không có nhà, từ ngày chú mất đi Tiểu Tịnh, chú đã không còn nhà nữa, chú luôn lừa mình dối người, chú là kẻ có tội cháu có biết không? Chú là kẻ có tội… kẻ có tội”
Càng nói, ông ta càng kích động, Bạch Nhược Hy vội vàng đứng dậy, hét lên với Trần Âu đang ở trên xe: Â xuống đưa chú lên xe”
“Chú là kẻ có tội.” Kiều Nhất Xuyên như điên như dại, cứ khóc mãi hét mãi không thôi.
Tiếng khóc thảm thiết của ông đã thu hút sự chú ý của một số người qua đường.
Trần Âu xuống xe, vội vàng đưa Kiều Nhất Xuyên lên xe.
Bạch Nhược Hy cũng theo sau lên xe, không đưa Kiều Nhất Xuyên trở về chỗ An Hiểu, cũng không đưa ông ta trở về nhà họ Kiều mà đưa ông ta đến một khách sạn sắp xếp ổn thỏa, sau đó tìm bác sĩ tâm lý tư vấn và điều trị cho ông ta.
CHƯƠNG 351
Sân bay Tịch thành.
Lam Tuyết kéo một cái vali, một tay ôm Hoan Hoan, Lạc Lạc, ba người cùng nhau đi vê phía phòng soát vé.
Tuy nhiên, khi xem lại vé, nhân viên phục vụ đã trả lại hộ chiếu, vé máy bay cho cô và nói rất lịch sự: “Xin lỗi, cô không thể lên máy bay.”
“Tại sao?” Lam Tuyết lo lắng đặt hành lý xuống, cảm thấy nguy hiểm, lo lăng vô cùng.
“Cô đã bị tòa án ra đưa lệnh cấm xuất cảnh. Rất tiếc, chúng tôi không thể làm thủ tục cho cô được.”
“Bị cấm xuất cảnh?” Người đầu tiên Lam Tuyết nghĩ đến là Hách Nguyệt.
Chỉ cần một đêm đã đưa cô vào danh sách cấm xuất cảnh, ngoại trừ Hách Nguyệt ra, cô không nghĩ được là ai.
Cô không muốn lãng phí thời gian, lập tức thu lại hộ chiếu, đóng gói như một cái túi, bề Hoan Hoan đặt lên vali, sau đó bế Lạc Lạc, Hoan Hoan ngồi xuống vững vàng.
“Được rồi, Hoan Hoan ngồi vững.”
Lam Tuyết liều lĩnh quay người rời đi.
không thê rời khỏi Tịch quốc, cô phải tìm một nơi để trốn, ít nhất cô phải rời khỏi thành phố này.
Cô vừa ra khỏi cổng sân bay, đột nhiên một thân ảnh cao thẳng lóe lên trước mặt, chặn đường cô.
Cô ngẩng đầu liền nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai mê hồn của Hách Nguyệt, anh cười rạng rỡ, vô hại đang liếc mắt nhìn hai đứa trẻ sinh đôi với ánh mắt dịu dàng, nhưng trong mắt Lam Tuyết lúc này anh lại vô cùng ác độc.
Người đàn ông đang bày mưu tính kế, trên tay cầm hai con búp bê thỏ trắng bông dễ thương, lập tức thu hút ánh mắt vui mừng.
Như chưa thấy Lam Tuyết, anh nhẹ giọng dỗ dành: “Hoan Hoan, Lạc Lạc, ba mua cho con thỏ trắng này.”
“Ồ, đó là thỏ trắng.” Cả Hoan Hoan và Lạc Lạc đêu vui vẻ, mọi sự chú ý đều năm trong tay Hách Nguyệt.
“Gọi ba đi, ba sẽ cho con thỏ trắng.” Hách Nguyệt đung đưa con thỏ trắng trước mặt hai đứa trẻ.
Hai đứa trẻ nhìn Lam Tuyết vui vẻ chờ mong, chờ đợi sự đồng ý của cô.
Lam Tuyết thu hồi lửa giận trong lòng, lãnh đạm nói: “Anh Hách, anh hãy để ý lời nói của mình, xin đừng tự nhận con của người khác làm con của mình.”
Hách Nguyệt sắc mặt đột nhiên thay đổi, giống như thời tiết, vừa nắng đã mây mù, hắn chế nhạo hỏi: “Cô muốn đưa con gái tôi đi đâu?”
“Tại sao nó là con gái của anh được?”
“Lúc Chúng ta chưa chia lìa cô đã mang thai phải không? Cô đã sinh con mà không được sự đồng ý của tôi, che giấu tôi, tước đoạt quyền làm cha của tôi, cô có biết mình đã phạm bao nhiêu tội không?”
Lam Tuyết khinh thường nhếch mép, nhướng mày nhìn hắn, ôn nhu nói: “Anh nghĩ nhiều rồi, đứa nhỏ không phải của anh, đừng ảo tưởng. Mặc dù thời điểm đứa trẻ xuất Hiện là khi sống với anh, nhưng tôi chắc chắn rằng cha của chúng không phải là anh mà là một người khác. Hãy tỉnh táo lại.”
Hách Nguyệt khế nhíu mày, tiến lên một bước, đưa tiểu bạch thỏ cho Hoan Hoan.
Khi Hoan Hoan đưa tay ra, chạm vào tiểu bạch thỏ, đột nhiên đau đớn kêu lên: “A…”
“Huhu…” Hoan Hoan bắt đầu khóc.
Lam Tuyết lo lắng ôm con vào lòng, dỗ dành: “Hoan Hoan, sao vậy?”
Hoan Hoan đưa tay lên, một giọt máu chảy ra trên ngón tay cái, Lam Tuyết sững sờ, đặt đứa trẻ xuống, lấy khăn giấy từ trong túi ra bọc tay con lại, đau khổ dỗ dành: “Hoan Hoan đừng khóc.”
“Chú ấy là quả trứng thối lớn.”
Hoan Hoan khóc đên thương tâm, tức giận nhìn Hách Nguyệt.
Lạc Lạc cũng cảm thấy đau khổ ngay lập tức, và hét vào mặt Hách Nguyệt: “Chú là một kẻ xấu xa, con thỏ trắng của chú đã cắn tay của em gái chảy máu.”
Lam Tuyết an ủi Hoan Hoan, Hách Nguyệt nhìn con thỏ trắng dính đầy máu của Hoan Hoan, nở nụ cười hài lòng.
Sau khi Lam Tuyết an ủi Hoan Hoan, cô kéo Hoan Hoan và Lạc Lạc dưới chân mình, dỗ dành nhẹ nhàng: “Hoan Hoan, Lạc Lạc, ôm chân mẹ, nhắm mắt lại, ngoan ngoãn.”
Hoan Hoan và Lạc Lạc không biết vì sao, cứ ngoan ngoãn làm theo.
Sự kiêu ngạo của Lam Tuyết tăng lên từng chút một, trừng mắt nhìn Hách Nguyệt, cảnh cáo từng chữ: “Tôi sẽ không để cho kẻ nào dễ dàng làm tổn thương con gái tôi, không ngờ bây giờ anh lại xấu xa như vậy, muốn xét nghiệm ADN của con gái tôi mà làm tổn thương con bé như thế này?”
Hách Nguyệt chậm rãi nói, giọng điệu lạnh lùng sắc bén, không có một tia nhiệt độ, khí tức mạnh mẽ kinh người như một bóng ma: “Nếu đứa nhỏ là của tôi, thì tôi nhất định phải giành lại, vô lương tâm là điều khó tránh khỏi. Tốt hơn cô nên chuẩn bị để nói lời tạm biệt với chúng đi.”
“Anh dựa vào đâu chứ?” Lam Tuyết tức giận mắng.
Hách Nguyệt chế nhạo, giọng nói lạnh như băng: “Quyên nuôi con do tòa án phán quyết.”
“Anh…” Lam Tuyết nhất thời không nói nên lời, người đàn ông nói rất rõ ràng, anh ta sẽ dùng bất cứ cách gì để giành lấy đứa trẻ.
Cô là một người bình thường thì Sao cạnh tranh với người đại thẩm phán để giành quyền nuôi con?
Người đàn ông chết tiệt, anh ta nhất định muôn dồn cô vào ngõ cụt mới thoả mãn sao?
Máu của đứa trẻ đã bị anh ta lấy, sớm muộn gì anh ta cũng sẽ biết sự thật, lúc này cô hoang mang vô cùng, cô đưa tay sờ đầu đứa trẻ để không cho chúng thấy sự bất lực và hoảng sợ, không cho chúng nhìn thấy sự tức giận và căm hận của cô, cô hạ giọng cảnh cáo: “Anh Hách, nếu anh dám cướp hai đứa con gái của tôi, tôi sẽ sống chết với anh, Lam Tuyết tôi nói được làm được.”
“Tôi đang mong đợi.”
Anh ta nở một nụ cười đắc thắng một cách phù phiếm, khiêu khích: “Tôi cũng muốn xem cô sống chết với tôi như thế nào.”
“Hách Nguyệt”
“Đừng ép tôi” Lam Tuyết nhịn không được gầm lên một tiếng, nước mắt lưng tròng, đỏ bừng.
Tiếng gầm rú bắt lực của cô khiến hai đứa trẻ hoảng sợ và ôm chặt hơn, như sợ mẹ bỏ đi, chúng bám chặt lấy mẹ bất động, tiếp tục ngoan ngoãn nhắm mắt.
Hách Nguyệt khinh thường khịt mũi, vươn tay vẫy nhẹ.
Lúc này, vài vệ sĩ đi tới, cung kính đứng bên cạnh Hách Nguyệt.
Lam Tuyết tưởng bọn họ đang muốn tóm lấy đứa nhỏ, nên đột nhiên ngồi xôm xuống, ôm chặt lây hai đứa trẻ, dựng hết gai ốc khắp người như một con nhím, hung hăng nhìn Hách Nguyệt.
Hách Nguyệt quay lại và lệnh cho những vệ sĩ có mặt: “hãy đi theo cô ấy, đừng để mất dấu.”
“Vâng.” Một số vệ sĩ đồng thanh đáp lại.
Đây là lần đầu tiên Lam Tuyết nhìn thấy một người vô lí đến mức có thể theo dõi cô và quan sát cô một cách lộ liễu?
Dút lời, Hách Nguyệt bước một bước dài rời đi.
Nhìn bóng lưng của người đàn ông, trong lòng Lam Tuyết càng thêm bối rối, đứa nhỏ đang run rẫy trong vòng tay của cô, cô cũng run rẫy.
Bất lực, cô không biết phải làm gì và làm cách nào để tự cứu mình.
Cô biết rằng nước mắt không bao giờ là giải pháp cho một vẫn đề, cô nuốt nước mắt vào trong, bé hai đứa nhỏ lên, bỏ một đứa vào vali kéo rồi đẩy về phía trước.
Các vệ sĩ phía sau lập tức theo sau.
Nói xong, Bạch Nhược Hy lập tức ngồi xổm xuống, tay phải tay trái đồng thời bế hai đứa nhỏ lến, hai đứa nhỏ ngơ ngơ ngác ngác ôm lấy cổ cô, cô khẽ lẩm bẩm: “Dì Hy Hy đưa hai cháu ra ngoài tìm mẹ” Nói xong xoay người rời đi Sắt mặt Hách Nguyệt sa sầm đuổi theo.
Lập tức Kiều Huyền Thạc tiến lên trước hai bước, chặn trước mặt Hách Nguyệt, khí tức mạnh mẽ của hai người đàn ông ngay tức khắc đối đầu nhau.
“Thạc, cưng chiều vợ không phải như vậy, bây giờ cô ấy đưa con gái tôi đi, nếu là anh em mau tránh ra”
Mẹ đột nhiên khóc khiến hai đứa trẻ sợ đến ngây người, vội vàng mếu máo khóc theo an ủi: “Mẹ, mẹ làm sao vậy?”
“Mẹ, sao mẹ lại khóc? Mẹ đừng khóc, mẹ khóc, Lạc Lạc cũng muốn khóc”
“Hoan Hoan cũng muốn khóc”
Lam Tuyết lập tức kìm chế lại tiếng khóc, lau nhanh nước mắt, nở nụ cười thì thầm: “Mẹ không khóc, mẹ không khóc, là cát bay vào trong mắt, bây giờ không sao rồi”
Bạch Nhược Hy chậm rãi bước tới, an ủi: “Tuyết, tụi nhỏ không sao, đừng lo lắng, mau về nhà đi”
Lam Tuyết từ từ đứng dậy, nhìn Bạch Nhược Hy với ánh mắt trìu mến biết ơn, đôi mắt cô ấy đãm lệ: “Nhược Hy, hạnh phúc lớn nhất trong đời Lam Tuyết mình chính là gặp cậu, là cậu cho bọn mình cuộc sống, bây giờ cũng là cậu cứu con mình ra đây”
“Cậu nói quá rồi, đưa tụi nhỏ về nghỉ ngơi đi, mình vẫn còn phải tham gia hôn lễ của Hách Nguyệt, Hách Nguyệt nghi ngờ tụi nhỏ là con của anh ấy, sau này anh ấy có thể sẽ có một số hành động, nếu cậu cần giúp đỡ chuyện gì, cứ nói với mình”
Lam Tuyết buông hai tay đứa nhỏ ra, lập tức chạy tới, ôm Bạch Nhược Hy vào lòng, ôm chặt vào lòng.
Bạch Nhược Hy bị hành động đột ngột của cô ấy làm cho chết khiếp.
Cô ấy giọng điệu nức nở, thì thầm: “Cảm ơn cậu, Bạch Nhược Hy, bạn tốt của mình, tạm biệt”
“Lam Tuyết, cậu…” Trái tim Bạch Nhược Hy khẽ run lên, nghe cô ấy nói lời từ biệt, cô đột nhiên cảm thấy khó chịu, hiểu ý của cô ấy.
Lam Tuyết nhắm mắt lại, ôm chặt lấy vai Bạch Nhược Hy, nước mắt chảy xuống từng giọt từng giọt, nghẹn ngào nói: “Trong hơn bổn năm không gặp cậu, mình thật sự sống rất vất vả, rất khổ sở, vác theo cái bụng bầu cùng người mẹ bại liệt toàn thân ngủ dưới gầm cầu vượt, ngủ tàu ở điện ngầm, sống trong trạm cứu hộ, mình từng bị cuộc sống đè ép đến mức không thở được, từng nghĩ đến đưa mẹ và hai đứa con trong bụng kết liễu cuộc đời, sự xuất hiện của hai thiên thần nhỏ đã nhen nhóm những tia hi vọng mới trong cuộc đời mình, hai đứa nó là món quà thiên sứ tặng cho mình, là món quà từ Chúa để cứu vớt thế giới quan u ám của mình, mình không thể mất chúng, mất chúng mình không còn dũng khí để sống tiếp nữa”
Bạch Nhược Hy ôm lấy Lam Tuyết, chậm rãi vuốt lưng an ủi cô ấy, đôi mắt rơi lệ nhìn chăm chú vào hai đứa nhỏ đáng yêu sau lưng Lam Tuyết.
Quả thực chúng đáng yêu như những thiên thần.
Tình mẫu tử này, hoàn toàn không thể cắt đứt được, Bạch Nhược Hy hiểu ý của Lam Tuyết, cũng biết rằng cô ấy đang nói lời từ biệt Cô ấy phải đi rồi, nếu cô ấy không đưa hai đứa trẻ đi, cô ấy sẽ hoàn toàn mất đi hai đứa bé.
“Tuyết, mình sẽ ủng hộ cậu vô điều kiện, cho dù cậu có đi đến đâu, cũng phải liên lạc với mình được không?”
“Ừm, khi nào ổn định lại mình sẽ liên lạc với câu, tha thứ cho mình không thể ở sát cánh chiến đấu với cậu nữa, tha thứ cho mình không thể ở bên cạnh cậu được nữa, tha thứ cho mình…”
“Đừng nói những điều ngớ ngẩn này” Bạch Nhược Hy cố gắng không để mình khóc thành tiếng, cô ấy là người bạn duy nhất của cô, là tri kỷ duy nhất của cô, mất đi cô trái tim đau đớn khôn nguôi, còn nói những lời ủy mị này nữa, cô không muốn buông tay Lam Tuyết ra nữa.
“Được, vậy mình đi trước đây, đừng đổi số điện thoại, mình sẽ liên lạc với cậu”
“ừ” Lam Tuyết buông Bạch Nhược Hy ra, lập tức xoay người nắm lấy bàn tay nhỏ của Hoan Hoan Lạc Lạc.
Hoan Hoan Lạc Lạc như hai tiểu yêu tinh, vẫy tay với Nhược Hy: “Dì Hy Hy tạm biệt”
Bạch Nhược Hy hai mắt đâm lệ, mỉm cười vẫy tay: “Hoan Hoan Lạc Lạc tạm biệt”
Lam Tuyết đưa hai đứa trẻ đi ra đường lớn, tìm một chiếc taxi đi lên.
Nhìn chiếc taxi rời đi, Bạch Nhược Hy quay người lại, mới phát hiện Kiều Huyền Thạc đứng sau lưng cô, cô ngại ngùng lau những giọt nước mắt, cố nở nụ cười, rụt rè hỏi: “Anh Ba, có phải Hách Nguyệt tức giận rồi không?”
Kiều Huyền Thạc không nói tiếng nào, từ từ nắm lấy tay cô, kéo cô đi về phía biệt thự nhà họ Hách, dịu dàng nói: “Anh sợ nhất là em tức giận, người khác rất dễ dỗ dành, chỉ có em là khó nhất”
“Em nào có.” Bạch Nhược Hy làm nũng nói.
Hai người vừa đi vào cổng sắt lớn, nhiên một chiếc xe thể thao màu trắng từ cửa phụ phóng ra, xẹt một tiếng, lao như bay, nhanh như sao băng, phóng theo sau †axi của Lam Tuyết.
Bữa tiệc sôi động.
Bạch Nhược Hy và Kiều Huyền Thạc lại ngồi vào chỗ.
Tuy nhiên, vị trí bên cạnh Triệu Sa Na còn trống.
Sau hai phần trình diễn, một nhân viên đã đẩy chiếc bánh lên sân khấu, MC cũng mở lời mời: “Tối nay, là tiệc đính hôn của anh Hách Nguyệt và cô Triệu Sa Na, bây giò mọi người hãy chào đón cặp vợ chồng mới bảng tràng pháo tay nhiệt liệt.”
Có tiếng võ tay vang lên, nhưng mọi người đều nhìn khắp bốn phía đều không thấy bóng dáng Hách Nguyệt đâu.
Triệu Sa Na đứng dậy, cau mày nhìn khắp nơi tìm kiếm.
Bố mẹ và chị gái của Hách Nguyệt cũng lấy điện thoại ra gọi cho Hách Nguyệt.
“Tắt máy rồi?”
“Hách Nguyệt đi đâu rồi?”
“Mau đi tìm đi “Mau, gọi người tìm cậu chủ về đây”
Đột nhiên nhốn nháo hết lên.
Bạch Nhược Hy lo lắng nắm tay Kiều Huyền Thạc, khẽ thì thầm: “Anh Nguyệt có phải đang bí mật đi theo Lam Tuyết không?”
“Nếu như đúng như thế, thì Lam Tuyết… cô ấy ..” Bạch Nhược Hy lập tức lấy di động ra, cúi đầu, căng thẳng gọi cho Lam Tuyết.
Tuy nhiên, điện thoại đã tắt.
Lúc này, bố của Hách Nguyệt đã ở trên sân khấu, cầm lấy micrô của người dẫn chương trình nói mấy câu đơn giản giải thích: “Rất xin lỗi quý vị, hôm nay là tiệc đính hôn của con trai tôi Hách Nguyệt và con dâu tương lai Triệu Sa Na, nhưng đột nhiên có chút chuyện xảy ra, Hách Nguyệt phải đi giải quyết gấp không kịp đến chào hỏi mọi người, nhưng buổi tiệc vẫn tiếp tục diễn ra, đón tiếp không chu đáo mong mọi người lượng thứ..”
Triệu Sa Na bực mình ném điện thoại lên bàn, tức giận rũ mắt xuống, im lặng.
Bạch Nhược Hy cảm thấy rất khó hiểu, nam chính của tiệc đính hôn này không có mặt, còn có thể tiếp tục sao?
Có thể thấy, bố của Hách Nguyệt là người cường thế như thế nào.
“Anh Ba, bố của Hách Nguyệt hình như rất cường thế, Hách Nguyệt không có mặt, hôn lễ vẫn có thể tiếp tục được sao?”
Chương 350
Kiều Huyền Thạc bình tĩnh cầm đũa lên, ăn một cách ưu nhã, nhẹ nhàng nói: “Nắm vận mệnh của tất cả mọi người trong nhà họ.
Hách, hồi nhỏ ước mơ của Hách Nguyệt là làm một nhiếp ảnh gia”
Câu này khiến Bạch Nhược Hy hiểu hết tất thảy.
Nhưng không cho là đúng.
Kiều Huyền Thạc gắp tôm, bóc vỏ, nhúng vào nước tương đặt trước mặt Bạch Nhược Hy, Bạch Nhược Hy mỉm cười, mãn nguyện gắp con tôm lên cần một miếng, nhưng, khi cô ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt Triệu Sa Na đang chăm chú nhìn vào cô.
Cô không khỏi khẽ giật mình.
Triệu Sa Na nhanh chóng rời tâm mắt, nhìn lên chỗ sân khấu.
Sau bữa tiệc tối.
Kiều Huyền Thạc đưa Bạch Nhược Hy về khu Xuân Điền Lý.
Người đàn ông này nghìn chén không say, vậy mà lại lấy cớ say rượu ở lỳ ở nhà cô không chịu rời đi Đương nhiên, cũng chiếm luôn cái giường của cô.
Sáng sớm hôm sau.
Bạch Nhược Hy còn đang trong giấc ngủ, thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại.
Kiều Huyền Thạc cầm lấy điện thoại, mở mắt ra liếc nhìn màn hình, nhìn thấy số máy lạ, anh liền đưa nó vào lòng Bạch Nhược Hy, dịu dàng ôn tồn nói: “Nhược Hy, điện thoại của em”
“Ai đó?” Cô lẩm bẩm, uể oải nheo mắt lại.
“Không biết”
Bạch Nhược Hy cầm lấy điện thoại, áp vào bên tai “Alo..”
“Xin chào, xin hỏi đây có phải là cô Bạch Nhược Hy không?”
“Là tôi”
“Chúng tôi là bên bệnh viện, lần trước cô đến kiểm tra DNA ở bệnh viện bây giờ đã có kết quả rồi, vui lòng mang theo chứng minh thư và biên lai, cô bớt chút thời gian qua đây lấy”
Bạch Nhược Hy đột ngột bật dậy khỏi giường, lo lắng nhìn Kiều Huyền Thac, Kiều Huyền Thạc cũng bị kinh động bởi sự căng thắng bất ngờ của cô, nheo mắt nhìn cô.
Cô đè thấp giọng xuống hỏi: “Không phải nói năm ngày sao? Sao ba ngày đã có kết quả rồi?”
“À, bác sĩ của chúng tôi kiểm tra mẫu của cô trước”
“Ồ cảm ơn mọi người, lát nữa tôi sẽ đến”
“Được”
Bạch Nhược Hy yếu ớt ngắt cuộc gọi một cách yếu ớt, trong lòng rối rắm.
Kiều Huyền Thạc ngồi dậy, kéo chăn bông qua che lấy bờ vai, nhẹ nhàng hỏi: vậy?”
“không, không sao” Bạch Nhược Hy không dám nói với anh, sợ anh sẽ tức giận.
Nhưng Kiều Huyền Thạc đã đoán được nộ dung cuộc điện thoại của cô, mỉm cười, không có vặn hỏi, vươn tay vuốt vuốt mái tóc ngắn, từ từ nói: “Mấy ngày nữa mẹ ra viện rồi, anh phải về nhà họ Kiều chăm sóc bà ấy”
“Vâng” Bạch Nhược Hy gật đầu.
“Anh cả bây giờ vẫn chưa rõ tung tích, chuyện này cũng không thể giấu bà được nữa rồi”
“Không phải Doãn Âm đã bị bắt rồi sao? Có thể thẩm vấn cô ta, là cô ta làm anh cả biến mắt, người phụ nữ đó nhất định biết tung tích của anh cả.”
“Cô ta bị trúng đạn rồi, đã được điều trị trong bệnh viện một thời gian, đợi vài ngày sau, khi sức khỏe cô ta tốt hơn, sẽ lại thẩm vấn.
Bạch Nhược Hy nhìn bờ vai rộng của anh rất nặng nề, đau lòng từ từ ôm lấy eo anh, vùi đầu vào người anh: “Anh Ba, có phải anh rất mệt không?”
Kiều Huyền Thạc chạm vào đầu cô, nhẹ nhàng hôn cô tóc cô: “Khi anh mệt mỏi, em có thể giảm bớt áp lực cho anh, anh sẽ không cảm thấy mệt nữa”
“Em làm giảm áp lực cho anh?” Bạch Nhược Hy ngây người, từ từ ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt thâm sâu khó hiểu của anh: “Làm sao để giải tỏa áp lực?”
Kiều Huyền Thạc khẽ nhướng mày, khóe miệng nhếch lên một nụ cười xấu xa, đột nhiên lật người qua.
”A ..” Bạch Nhược Hy hét lên một tiếng, sợ tới mức dùng hai tay đẩy ngực anh ra, ngây thơ nói: “Anh định làm gì?”
“Giải tỏa áp lực.”
“Mới sáng ra, anh lấy đâu ra nhiều áp lực thế?”
“Nhìn thấy em, anh liền cảm thấy rất áp lực”
Bạch Nhược Hy làm nũng mỉm cười cần nhẹ lên vai anh, nhẹ nhàng dùng lực.
“Tiếp tục, cắn mạnh hơn một chút”
Bạch Nhược Hy lại dùng thêm sức, nhưng cơ bắp của anh rắn chắc như đá, cô vội buông ta, bĩu môi nói một câu: “Răng rụng hết cả rồi”
Anh thì thầm hỏi, giọng điệu rất ôn nhu: “Còn cắn nữa không?”
“không cần nữa”
“Vậy đổi lại anh cần em”
*A … haha, đừng … haha, đừng, ngứa …”
Xuân sắc vô biên, ánh nắng ban mai rực rỡ, chiếu sáng ban công, cả phòng say đắm mê say.
Cổng vào của bệnh viện.
Bạch Nhược Hy xé nhỏ kết quả xét nghiệm DNA, ném vào thùng rác, cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Ánh mặt trời buổi trưa rất chói chang, chiếu vào người cô, cả người cô có cảm giác như được tái sinh sống lại, lời nói của An Hiểu khiến cô mấy ngày nay khó chịu như đang sống trong địa ngục, hóa ra bà ta chỉ đang nói dối, hại cô lo lắng vô cớ.
Cô không có quan hệ huyết thống với Kiều Huyền Hạo, vì vậy cô ấy hẳn không có quan hệ huyết thống với Kiều Huyền Thạc.
Cô tin chắc điều này.
Ra khỏi bệnh viện, lên xe của Trần Âu, cô chậm rãi nói: “Trần Âu, lái xe đi, trở về công ty”
“Vâng”
Chiếc xe lao như bay.
Người lang thang không khỏi khẽ giật mình, ngẩng đầu ngước lên.
Khoảnh khắc đối diện với Bạch Nhược Hy, Bạch Nhược Hy sợ đến mát chữ A mồm chữ O, đột nhiên lấy tay che miệng, kinh ngạc vô cùng.
Lúc này, người đàn ông vô gia cư nhếch nhác đó hóa ra đó chính lại chính là Kiều Nhất Xuyên, khuôn mặt hốc hác của ông ta hằn lên dấu vết của tuổi tác, so với Kiều Nhất Xuyên khỏe mạnh trước đây, chớp
mắt như già đi mười tuổi, tóc ông ta cũng bạc đi rất nhiều.
Trong thời gian ông ta biến mất, An Hiểu vẫn luôn tìm kiếm ông ta, những Bạch Nhược Hy không thể ngờ rằng ông ta lại trở nên lại thảm hại như vậy, lang thang trên phố một mình.
Bạch Nhược Hy nhẹ nhàng cúi người, ngồi xổm xuống: “Chú, sao chú lại ở đây, sao chú lại biến thành như thế này?”
Kiều Huyền Thạc ánh mắt đờ đân nhìn Bạch Nhược Hy, thì thào nói: “Cô là ai?”
Bạch Nhược Hy lập tức sửng sốt, vô cùng lo lắng nhìn ông ta, cố gắng thăm dò chút manh mối trong mắt ông.
Là giả vờ hay không quen biết cô?
Tại sao lại trở thành thế này?
“Chú, cháu là Bạch Nhược Hy đây, chú không còn nhớ cháu sao?”
“Nhược Hy?” Kiều Huyền Thạc dừng lại một chút, như thể nhớ ra điều gì đó, không hoảng không loạn, không chút cảm xúc mở miệng: “Ồ, là Nhược Hy à”
“Chú ơi, sao chú không về nhà, mẹ cháu tìm chú khắp nơi, sao chú lại thành ra thế này?”
“Về nhà?” Kiều Nhất Xuyên lẩm bẩm hai chữ này, trong tích tắc, nước mắt già nua trào ra: “Chú không thể về nhà, Nhược Hy.
Chú không có nhà, từ ngày chú mất đi Tiểu Tịnh, chú đã không còn nhà nữa, chú luôn lừa mình dối người, chú là kẻ có tội cháu có biết không? Chú là kẻ có tội… kẻ có tội”
Càng nói, ông ta càng kích động, Bạch Nhược Hy vội vàng đứng dậy, hét lên với Trần Âu đang ở trên xe: Â xuống đưa chú lên xe”
“Chú là kẻ có tội.” Kiều Nhất Xuyên như điên như dại, cứ khóc mãi hét mãi không thôi.
Tiếng khóc thảm thiết của ông đã thu hút sự chú ý của một số người qua đường.
Trần Âu xuống xe, vội vàng đưa Kiều Nhất Xuyên lên xe.
Bạch Nhược Hy cũng theo sau lên xe, không đưa Kiều Nhất Xuyên trở về chỗ An Hiểu, cũng không đưa ông ta trở về nhà họ Kiều mà đưa ông ta đến một khách sạn sắp xếp ổn thỏa, sau đó tìm bác sĩ tâm lý tư vấn và điều trị cho ông ta.
CHƯƠNG 351
Sân bay Tịch thành.
Lam Tuyết kéo một cái vali, một tay ôm Hoan Hoan, Lạc Lạc, ba người cùng nhau đi vê phía phòng soát vé.
Tuy nhiên, khi xem lại vé, nhân viên phục vụ đã trả lại hộ chiếu, vé máy bay cho cô và nói rất lịch sự: “Xin lỗi, cô không thể lên máy bay.”
“Tại sao?” Lam Tuyết lo lắng đặt hành lý xuống, cảm thấy nguy hiểm, lo lăng vô cùng.
“Cô đã bị tòa án ra đưa lệnh cấm xuất cảnh. Rất tiếc, chúng tôi không thể làm thủ tục cho cô được.”
“Bị cấm xuất cảnh?” Người đầu tiên Lam Tuyết nghĩ đến là Hách Nguyệt.
Chỉ cần một đêm đã đưa cô vào danh sách cấm xuất cảnh, ngoại trừ Hách Nguyệt ra, cô không nghĩ được là ai.
Cô không muốn lãng phí thời gian, lập tức thu lại hộ chiếu, đóng gói như một cái túi, bề Hoan Hoan đặt lên vali, sau đó bế Lạc Lạc, Hoan Hoan ngồi xuống vững vàng.
“Được rồi, Hoan Hoan ngồi vững.”
Lam Tuyết liều lĩnh quay người rời đi.
không thê rời khỏi Tịch quốc, cô phải tìm một nơi để trốn, ít nhất cô phải rời khỏi thành phố này.
Cô vừa ra khỏi cổng sân bay, đột nhiên một thân ảnh cao thẳng lóe lên trước mặt, chặn đường cô.
Cô ngẩng đầu liền nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai mê hồn của Hách Nguyệt, anh cười rạng rỡ, vô hại đang liếc mắt nhìn hai đứa trẻ sinh đôi với ánh mắt dịu dàng, nhưng trong mắt Lam Tuyết lúc này anh lại vô cùng ác độc.
Người đàn ông đang bày mưu tính kế, trên tay cầm hai con búp bê thỏ trắng bông dễ thương, lập tức thu hút ánh mắt vui mừng.
Như chưa thấy Lam Tuyết, anh nhẹ giọng dỗ dành: “Hoan Hoan, Lạc Lạc, ba mua cho con thỏ trắng này.”
“Ồ, đó là thỏ trắng.” Cả Hoan Hoan và Lạc Lạc đêu vui vẻ, mọi sự chú ý đều năm trong tay Hách Nguyệt.
“Gọi ba đi, ba sẽ cho con thỏ trắng.” Hách Nguyệt đung đưa con thỏ trắng trước mặt hai đứa trẻ.
Hai đứa trẻ nhìn Lam Tuyết vui vẻ chờ mong, chờ đợi sự đồng ý của cô.
Lam Tuyết thu hồi lửa giận trong lòng, lãnh đạm nói: “Anh Hách, anh hãy để ý lời nói của mình, xin đừng tự nhận con của người khác làm con của mình.”
Hách Nguyệt sắc mặt đột nhiên thay đổi, giống như thời tiết, vừa nắng đã mây mù, hắn chế nhạo hỏi: “Cô muốn đưa con gái tôi đi đâu?”
“Tại sao nó là con gái của anh được?”
“Lúc Chúng ta chưa chia lìa cô đã mang thai phải không? Cô đã sinh con mà không được sự đồng ý của tôi, che giấu tôi, tước đoạt quyền làm cha của tôi, cô có biết mình đã phạm bao nhiêu tội không?”
Lam Tuyết khinh thường nhếch mép, nhướng mày nhìn hắn, ôn nhu nói: “Anh nghĩ nhiều rồi, đứa nhỏ không phải của anh, đừng ảo tưởng. Mặc dù thời điểm đứa trẻ xuất Hiện là khi sống với anh, nhưng tôi chắc chắn rằng cha của chúng không phải là anh mà là một người khác. Hãy tỉnh táo lại.”
Hách Nguyệt khế nhíu mày, tiến lên một bước, đưa tiểu bạch thỏ cho Hoan Hoan.
Khi Hoan Hoan đưa tay ra, chạm vào tiểu bạch thỏ, đột nhiên đau đớn kêu lên: “A…”
“Huhu…” Hoan Hoan bắt đầu khóc.
Lam Tuyết lo lắng ôm con vào lòng, dỗ dành: “Hoan Hoan, sao vậy?”
Hoan Hoan đưa tay lên, một giọt máu chảy ra trên ngón tay cái, Lam Tuyết sững sờ, đặt đứa trẻ xuống, lấy khăn giấy từ trong túi ra bọc tay con lại, đau khổ dỗ dành: “Hoan Hoan đừng khóc.”
“Chú ấy là quả trứng thối lớn.”
Hoan Hoan khóc đên thương tâm, tức giận nhìn Hách Nguyệt.
Lạc Lạc cũng cảm thấy đau khổ ngay lập tức, và hét vào mặt Hách Nguyệt: “Chú là một kẻ xấu xa, con thỏ trắng của chú đã cắn tay của em gái chảy máu.”
Lam Tuyết an ủi Hoan Hoan, Hách Nguyệt nhìn con thỏ trắng dính đầy máu của Hoan Hoan, nở nụ cười hài lòng.
Sau khi Lam Tuyết an ủi Hoan Hoan, cô kéo Hoan Hoan và Lạc Lạc dưới chân mình, dỗ dành nhẹ nhàng: “Hoan Hoan, Lạc Lạc, ôm chân mẹ, nhắm mắt lại, ngoan ngoãn.”
Hoan Hoan và Lạc Lạc không biết vì sao, cứ ngoan ngoãn làm theo.
Sự kiêu ngạo của Lam Tuyết tăng lên từng chút một, trừng mắt nhìn Hách Nguyệt, cảnh cáo từng chữ: “Tôi sẽ không để cho kẻ nào dễ dàng làm tổn thương con gái tôi, không ngờ bây giờ anh lại xấu xa như vậy, muốn xét nghiệm ADN của con gái tôi mà làm tổn thương con bé như thế này?”
Hách Nguyệt chậm rãi nói, giọng điệu lạnh lùng sắc bén, không có một tia nhiệt độ, khí tức mạnh mẽ kinh người như một bóng ma: “Nếu đứa nhỏ là của tôi, thì tôi nhất định phải giành lại, vô lương tâm là điều khó tránh khỏi. Tốt hơn cô nên chuẩn bị để nói lời tạm biệt với chúng đi.”
“Anh dựa vào đâu chứ?” Lam Tuyết tức giận mắng.
Hách Nguyệt chế nhạo, giọng nói lạnh như băng: “Quyên nuôi con do tòa án phán quyết.”
“Anh…” Lam Tuyết nhất thời không nói nên lời, người đàn ông nói rất rõ ràng, anh ta sẽ dùng bất cứ cách gì để giành lấy đứa trẻ.
Cô là một người bình thường thì Sao cạnh tranh với người đại thẩm phán để giành quyền nuôi con?
Người đàn ông chết tiệt, anh ta nhất định muôn dồn cô vào ngõ cụt mới thoả mãn sao?
Máu của đứa trẻ đã bị anh ta lấy, sớm muộn gì anh ta cũng sẽ biết sự thật, lúc này cô hoang mang vô cùng, cô đưa tay sờ đầu đứa trẻ để không cho chúng thấy sự bất lực và hoảng sợ, không cho chúng nhìn thấy sự tức giận và căm hận của cô, cô hạ giọng cảnh cáo: “Anh Hách, nếu anh dám cướp hai đứa con gái của tôi, tôi sẽ sống chết với anh, Lam Tuyết tôi nói được làm được.”
“Tôi đang mong đợi.”
Anh ta nở một nụ cười đắc thắng một cách phù phiếm, khiêu khích: “Tôi cũng muốn xem cô sống chết với tôi như thế nào.”
“Hách Nguyệt”
“Đừng ép tôi” Lam Tuyết nhịn không được gầm lên một tiếng, nước mắt lưng tròng, đỏ bừng.
Tiếng gầm rú bắt lực của cô khiến hai đứa trẻ hoảng sợ và ôm chặt hơn, như sợ mẹ bỏ đi, chúng bám chặt lấy mẹ bất động, tiếp tục ngoan ngoãn nhắm mắt.
Hách Nguyệt khinh thường khịt mũi, vươn tay vẫy nhẹ.
Lúc này, vài vệ sĩ đi tới, cung kính đứng bên cạnh Hách Nguyệt.
Lam Tuyết tưởng bọn họ đang muốn tóm lấy đứa nhỏ, nên đột nhiên ngồi xôm xuống, ôm chặt lây hai đứa trẻ, dựng hết gai ốc khắp người như một con nhím, hung hăng nhìn Hách Nguyệt.
Hách Nguyệt quay lại và lệnh cho những vệ sĩ có mặt: “hãy đi theo cô ấy, đừng để mất dấu.”
“Vâng.” Một số vệ sĩ đồng thanh đáp lại.
Đây là lần đầu tiên Lam Tuyết nhìn thấy một người vô lí đến mức có thể theo dõi cô và quan sát cô một cách lộ liễu?
Dút lời, Hách Nguyệt bước một bước dài rời đi.
Nhìn bóng lưng của người đàn ông, trong lòng Lam Tuyết càng thêm bối rối, đứa nhỏ đang run rẫy trong vòng tay của cô, cô cũng run rẫy.
Bất lực, cô không biết phải làm gì và làm cách nào để tự cứu mình.
Cô biết rằng nước mắt không bao giờ là giải pháp cho một vẫn đề, cô nuốt nước mắt vào trong, bé hai đứa nhỏ lên, bỏ một đứa vào vali kéo rồi đẩy về phía trước.
Các vệ sĩ phía sau lập tức theo sau.