Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 331-333
Chương 331
Kiều Huyền Thạc chậm rãi đóng cửa lại.
Bạch Nhược Hy căng thẳng đi qua người Doãn Đạo, Doãn Đạo nắm chặt cánh tay Bạch Nhược Hy, giật cô về, quay người nhìn về phía Kiều Huyền Thạc.
Giây phút ánh mắt cứng rắn lạnh lẽo của hai người đàn ông nhìn nhau, không khí nháy mắt đông cứng lại, một ngọn lửa cháy hừng hực, cuộc đọ sức bùng nổ giữa hai luồng ánh mắt.
Bạch Nhược Hy tức giận đẩy tay Doãn Đạo: “Buông tay ra, anh làm gì vậy?”
Sức Doãn Đạo cầm cánh tay của cô càng mạnh hơn, không có ý định buông cô ra, cất giọng khiêu khích với Kiều Huyền Thạc, thờ mở miệng: “Tôi cảm thấy không cần thiết giải thích với anh, Bạch Nhược Hy không phải đồ vật của riêng anh”
“Anh buông tay ra” Bạch Nhược Hy cần răng, trừng mắt với Doãn Đạo, giọng nghiêm túc hơn: “Mời anh ra ngoài”
Doãn Đạo nhướng mày, cười tà, giọng mập mờ mà dịu dàng: “Còn chưa giải quyết vấn đề của anh đâu.”
“Anh…”
Bạch Nhược Hy trừng mắt với Doãn Đạo, trong lòng rất bực bội, cô không biết vì sao người đàn ông Doãn Đạo này lại thích cô, luôn dây dưa nhập nhâng, không ngừng gây phiền toái cho cô.
““Chát”
Tiếng bạt tai vang lên rõ ràng, lời của Doãn Đạo nháy mắt bị cất ngang.
Doãn Đạo bị đánh đến nỗi ngỡ ngàng, hai mắt sững sờ, kinh ngạc nhìn Bạch Nhược Hy tát anh ta.
Ngay cả Kiều Huyền Thạc cũng rất ngạc nhiên về cái tát này.
Anh còn chưa ra tay, Bạch Nhược Hy đã đánh Doãn Đạo rồi.
Doãn Đạo ngẩng đầu, đen mặt, căm tức hỏi lại: “Cô dám đánh tôi ư?”
Bạch Nhược Hy không nói gì, lại giơ tay lên lần nữa, lần này Doãn Đạo có đề phòng, nắm chặt cổ tay của cô, tức tối dữ hỏi: “Cô còn muốn đánh nữa à?”
“Đánh anh thì sao? Loại đàn ông đánh cả phụ nữ như anh, bị phụ nữ đánh chẳng phải rất bình thường sao?” Bạch Nhược Hy cứng cỏi nói từng chữ.
Doãn Đạo tức giận đến nỗi nắm tay, hất cổ tay cô ra, tim phập phồng, hít sâu giận dữ mắng: “Đừng tưởng bây giờ tôi không nỡ đánh cô thì muốn làm gì thì làm”
Hai chữ không nỡ khiến Bạch Nhược Hy ngẩn người, tự dựng thoáng cảm động.
Thì ra Doãn Đạo mà cũng không nỡ đánh cô à?
Kiều Huyền Thạc nheo đôi mắt lạnh, lạnh lùng đứng bên cạnh nhìn Bạch Nhược Hy và Doãn Đạo, như thể chẳng có việc gì của anh.
Bạch Nhược Hy năm hai tay, trái tim phập phồng vì giận, hít thở sâu: “Anh gây ra hiểu lầm, bây giờ anh giải thích với anh Ba đi, nếu như anh không giải thích rõ ràng, tôi…
Tôi…
“Cô sẽ thế nào? Đánh tôi à? Hay là ăn thịt tôi?” Doãn Đạo nhếch môi khinh miệt hừ lạnh một tiếng: “Ồ, tôi không tin cô làm gì được tôi đâu”
Nói rồi, Doãn Đạo lập tức nhìn về phía Kiều Huyền Thạc, khiêu khích nói: “Bây giờ tôi giải thích với anh, tôi qua đêm ở đây, vừa tỉnh lại đã cùng Nhược Hy…”
“Doãn Đạo, đồ khốn này…” Bạch Nhược Hy tức giận quát to một tiếng, nám chặt tay quay người xông vào phòng bếp.
Doãn Đạo và Kiều Huyền Thạc đều nhìn về cửa phòng bếp, sau một phút, Bạch Nhược Hy mang theo một con dao phay từ trong phòng bếp ra, giận dữ lao về phía Doãn Đạo.
Doãn Đạo sợ hãi trốn ra sau lưng Kiều.
Huyền Thạc, cảnh giác nhìn con dao trong †ay Bạch Nhược Hy, vội vàng nói: “Cô đừng có làm loạn, hôm nay không nói chuyện nữa, lần sau tôi lại qua tìm cô, cô đừng trách tôi không cảnh cáo cô, nếu để tôi tra được cô dám lừa tôi, tôi sẽ lấy cái mạng nhỏ của Bạch Nhược Hy cô đấy”
Nói xong, Doãn Đạo trực tiếp quay người, lao nhanh ra khỏi cửa, tiện tay đóng cửa lại.
Cửa bị đóng sầm lại.
Bạch Nhược Hy ném dao lên bàn, thở hổn hển, tức giận mắng: “Khốn kiếp, tức chết đi được.
Bạch Nhược Hy bình phục lại tâm tình, nhìn về phía người đàn ông lạnh lùng trước mặt, anh đứng trước mặt cô không nhúc nhích, ánh mắt sâu xa có phần xa cách, nhìn cô chằm chằm.
Mặc dù cô không làm gì, nhưng vẫn hoảng hốt vì ánh mắt bình tĩnh quá đáng của anh, không hiểu sao, rõ ràng trong sạch, nhưng trong mắt anh lại cảm thấy mình như bạn gái yêu đương lén lút bị bắt quả tang.
Cảm giác này khiến cô rất sốt ruột, “Anh Ba, anh nghe em nói, chuyện không như anh nghĩ đâu”
“Anh vẫn luôn chờ em giải thích” Giọng Kiều Huyền Thạc vô cùng bình tĩnh.
Bạch Nhược Hy hít sâu, làm lắng tâm tình căng thẳng, giải thích: “Buổi sáng em vừa tỉnh dậy, đồ điên Doãn Đạo đã ấn chuông nhà em liên tục, vừa mở cửa cho anh ta, anh ta đã dồn em vào góc tường tra hỏi, Doãn Nhụy bị thương nằm viện, còn rất có khả năng sinh non dẫn đến không thể mang thai. Doãn Nhụy nói dối anh ta là em nhờ người cưỡng hiếp cô ta dẫn đến mang thai, cho nên anh ta đến gây sự với em, không phải ý như anh ta nói, càng không có chuyện anh ta qua đêm ở đây”
Kiều Huyền Thạc chỉ nhíu mày, không có nhiều phản ứng.
“Anh Ba, anh tin em không?” Bạch Nhược Hy dè dặt hỏi, trái tim căng thắng đập loạn, lòng bàn tay đổ mồ hôi.
Bởi vì lúc trước anh nhiều lần không tin, dẫn đến bây giờ cô không có lòng tin về sự tin tưởng giữa hai người.
Trên khuôn mặt Kiều Huyền Thạc trầm tĩnh như nước, anh đi lên hai bước, đến trước mặt Bạch Nhược Hy, cách rất gần, tròng mắt nhìn chằm chằm vào mắt cô, giọng trầm thấp khàn khàn, mang theo chua xót: “Em rất thân với anh ta sao?”
“Không quá thân”
*Tại sao anh cứ cảm thấy em và anh ta rất thân, thân đến nỗi hai người có thể vui đùa với nhau”
“Vui đùa?” Bạch Nhược Hy không khỏi nhíu mày, cảm thấy rất bất đắc dĩ, cô tát Doãn Đạo một cái, còn cầm dao phay đuổi anh †a, trong mắt Kiều Huyền Thạc lại là vui đùa à?
Cô không biết vì sao Kiều Huyền Thạc lại nghĩ cô như vậy: “Anh Ba, anh vẫn chưa tin em đúng không?”
“Tin chứ, đương nhiên anh tin em, chỉ là anh không thích em qua lại với anh ta thôi.”
Bạch Nhược Hy nhìn anh rất vô tội: “Em cũng không muốn qua lại với anh ta, nhưng anh ta luôn dây dưa, em cũng hết cách”
“Cho anh một danh phận, để anh có lý do đánh anh ta đi.” Kiều Huyền Thạc hờ hững mở miệng.
Bạch Nhược Hy sửng sốt.
Lần đầu tiên cô nghe thấy có người đàn ông xin phụ nữ danh phận.
Đây là ý cầu hôn cô sao?
Trước tiên không nói làm sao để qua cửa chị Tịnh, bây giờ còn chưa rõ quan hệ thật sự của hai người là gì đâu.
“Anh Ba, anh…”
Kiều Huyền Thạc lập tức ngắt lời cô, nghiêm túc nói: “Nhược Hy, đồng ý với anh điều kiện tối hôm qua đi, rồi em và cha anh đi làm kiểm tra ruột thịt”
Chương 332
“Nhất định phải làm kiểm tra ruột thịt, em không muốn sống u mê, ngay cả cha mình là ai cũng không biết” Bạch Nhược Hy nói kiên định.
“Vậy điều kiện của anh thì sao?”
“Em không thể đồng ý với anh được” Bạch Nhược Hy hít sâu một hơi, thở dài, chăm chú nghiêm túc nhìn vào mắt anh: “Em rất sợ anh sẽ hiểu lầm quan hệ giữa em và Doãn Đạo, cảm ơn sự tin tưởng của anh.
Nhưng điều này không có nghĩa là en có thể chấp nhận chuyện chúng ta là anh em ruột”
*VI sao em lại cố chấp điều này như vậy?”
Kiều Huyền Thạc vô cùng tức giận, bực bội đưa tay vò tóc.
“Anh Ba, em…”
Kiều Huyền Thạc cúi đầu nhìn sàn nhà, khí thế trầm thấp lạnh lẽo, lui lại hai bước cách xa Bạch Nhược Hy.
Anh bực bội đỡ trán, giọng mê mang: “Nếu như anh không phối hợp với em đi kiểm tra, có phải em sẽ luôn coi anh là anh ruột không?”
“Ừm” Bạch Nhược Hy đáp không chút do dự.
“Có kết quả kiểm tra, nếu chúng ta có quan hệ máu mủ, em định xử lý thế nào?” Kiều Huyền Thạc sốt ruột lo lắng nhìn về phía Bạch Nhược Hy.
Bạch Nhược Hy rầu rĩ bẻ móng tay, con ngươi ướt át ngước nhìn Kiều Huyền Thạc, chỉ là khả năng thôi, nhưng cô nghĩ đến kết quả đã cảm thấy đau đớn khó chịu “Nếu như chúng ta là anh em, vậy chúng ta không thể ở bên nhau được. Mẹ em đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với chị Tịnh, chúng ta cũng không cần làm anh em nữa, em không xứng làm em gái anh, cũng không xứng để chị Tịnh yêu thương, cho nên chúng ta đừng qua lại nữa”
“Bạch Nhược Hy, anh sẽ không buông tay.”
“Vậy thì sao?” Kiều Huyền Thạc kích động cũng quát lại, nắm chặt tay khẽ run, vẫn không thể đồng ý nổi, quay người muốn muốn rời đi.
Bạch Nhược Hy đuổi theo mấy bước, muốn gọi anh lại: “Anh Ba, đi kiểm tra với em được không?”
Bước chân của Kiều Huyền Thạc chợt dừng lại, anh đứng lắng lặng không nhúc nhích, bóng lưng cô đơn ẩn chứa khí thế lạnh lẽo, giọng đau khổ truyền đến khó khăn: “Bạch Nhược Hy, rốt cuộc em có yêu anh không?”
Bạch Nhược Hy ngẩn người, ngơ ngác.
Anh đang chờ, chờ đáp án.
“Yêu, yêu chứ, cho dù chị Tịnh không muốn chúng ta kết hôn, em cũng sẵn lòng yêu đương với anh Ba cả đời. Nhưng em không yêu anh Ba điên dại như vậy, em không chấp nhận được thân phận anh là anh trai em, em không có cách nào cả, cho dù anh không đi với em, em cũng sẽ tìm anh Hai, tìm cha anh, em nhất định phải làm rõ chuyện này, nếu như chúng ta không phải anh em, vậy chúng †a có thể yêu đối phương mà không kiêng dè gì cả, đúng không?”
“Nếu như là anh em, có phải em sẽ gả bừa cho ai đó để trốn anh không?”
Bạch Nhược Hy không muốn nghĩ tiêu cực như vậy, cô cười cứng ngắc nhìn lưng Kiều Huyền Thạc, rất lạc quan nói: “Có lẽ, chúng †a không phải anh em.”
“Trả lời anh” Kiều Huyền Thạc nén cơn giận hỏi một câu.
Bạch Nhược Hy nắm chặt tay, chậm rãi cúi đầu xuống nhìn sàn nhà, nước mắt kìm nén dần trào ra, cô mím môi khẽ gật đầu: “Ừm, nếu như em là em gái anh, chúng ta đừng làm người yêu, cũng đừng làm anh em nữa, chúng ta hãy có cuộc hôn nhân của riêng mình, chôn vùi tình yêu này đi, đừng qua lại với nhau nữa.”
Kiều Huyền Thạc ngửa đầu nhìn lên trần nhà, hít thật sâu, nt ớc mã giọng khàn khàn trầm thấp, thất vọng nghẹn ngào nói một câu: “Nếu như thời gian có thể quay ngược lại, anh thà rằng chưa từng quen em”
Kiều Huyền Thạc bỏ lại câu đó rồi mở cửa rời đi.
Bạch Nhược Hy như bị điểm huyệt, đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Cô nhìn cánh cửa đóng lại, ánh mắt mơ hồ, từng giọt nước mắt to như hạt đậu lăn xuống, cô không khóc, thế nhưng nước mắt lại tuôn như suối, cô không kiềm chế thôi Trái tim như bị hàng ngàn con kiến gặm cắn, khó chịu đến nỗi hít thở thôi cũng đau tận xương.
Bạch Nhược Hy biết, thật ra khả năng bọn họ là anh em cực lớn, Kiều Huyền Thạc chĩa súng vào đầu An Hiểu hỏi ba lần, bà ta vẫn không chịu đổi giọng, người phụ nữ sợ chết như thế chắc hắn sẽ không dám nói dối.
Thứ người đàn ông đó sợ không phải kết quả kiểm tra, mà là cô rời đi tuyệt tình.
Cô hiểu rõ trái tìm anh, nhưng cô làm sao được nữa? Trốn tránh có thể là biện pháp giải quyết sao?
Bạch Nhược Hy đưa tay sờ nước mắt trên gương mặt, hai chân như nhũn ra, chậm rãi đi đến ghế sô pha, vịn ghế ngồi xuống.
Hai chân cô co lại trên ghế sô pha, lấy gối ôm để lên ghế sô pha, chậm rãi quay mặt vào trong, vai eo lại, tiếng nức nở thoáng vang lên.
Hai ngày sau, Bạch Nhược Hy không muốn tranh cãi với Kiều Huyền Thạc nữa, khi chưa có kết quả kiểm tra, cô không đến bệnh viện thăm Trần Tịnh nữa, sợ sẽ gặp phải Kiều Huyền Thạc.
Ngày ấy, hai người bọn họ đều đã nói hết lời.
Cho dù gặp mặt cũng rất xấu hổ, bởi vì lời của Kiều Huyền Thạc, cô đau lòng đến tận bây giờ, vẫn không thể tha thứ cho sự nhẫn tâm của mình.
Cuối tuần.
Cửa bệnh viện trung tâm kiểm tra.
Bạch Nhược Hy đợi mười phút ngoại bệnh viện, xe của Kiều Huyền Hạo đã đến.
Kiều Huyền Hạo dừng xe xong, xuống xe vội vàng đi về phía Bạch Nhược Hy.
“Anh Hai.” Bạch Nhược Hy mỉm cười gọi anh ta: “Làm phiền anh rồi”
“Nhược Hy, em vội vã bảo anh đến bệnh viện như vậy có chuyện gì không?” Kiều Huyền Hạo còn chưa biết nguyên nhân Bạch Nhược Hy tìm anh ta.
Bạch Nhược Hy vội kéo cánh tay của anh ta đi vào trong: “Anh Hai, em có chút việc muốn nhờ em giúp, em muốn lấy ít máu của anh.”
“Em cần dùng máu sao?”
“Ai cần máu vậy? Anh máu O, có thể truyền cho cả ba nhóm máu.”
Bạch Nhược Hy cười đắng chát, lắc đầu, kéo anh ta đi vào khoa kiểm tra: “Không phải muốn anh hiến máu, em muốn kiểm tra xem em và anh có phải anh em không, em không tìm được cha anh, anh Ba không muốn làm kiểm tra với em, cho nên em đành phải bảo anh giúp em”
Kiều Huyền Hạo rất ngạc nhiên nhìn cô: “Sao lại muốn kiểm tra chuyện này, em nghi ngờ thân phận của mình à?”
“Ừm, chờ chúng ta rút máu kiểm tra xong, em sẽ nói cho anh biết nguyên nhân.’ Bạch Nhược Hy kéo Kiều Huyền Hạo cùng đi đến khoa kiểm tra.
Hai người điền bảng xong, liền đi theo chỉ dẫn của y tá đến khoa kiểm tra.
Lúc đến đó, bên trong còn có ba người đang xếp hàng, một bóng dáng quen thuộc khiến Bạch Nhược Hy trợn tròn mất.
“Doãn Đạo?” Bạch Nhược Hy nhíu mày gọi anh ta.
Chương 333
Doãn Đạo quay đầu, nhìn thấy Bạch Nhược Hy và Kiều Huyền Hạo, lập tức ngây ra.
Doãn Đạo chậm rãi để phiếu bảng trong tay ra sau lưng, chấp hai tay sau lưng chậm rãi đi về phía Bạch Nhược Hy, nặn ra nụ cười hỏi: “Bạch Nhược Hy? Kiều Huyền Hạo?
Sao hai người lại tới? Cũng kiểm tra DNA à?
Chẳng lẽ hai người là anh em?”
“Vậy còn anh?” Bạch Nhược Hy chột dạ hỏi lại, nhướng mày nhìn anh ta nói: “Là chú dì nhân phẩm ưu tú, phẩm chất tốt, người vô lại như anh cũng hoài nghi mình không phải con ruột đúng không? Cho nên mới tự mình đi kiểm tra thân phận”
Doãn Đạo cười nhạt, không đau không ngứa nhướng mày, đi đến trước mặt Bạch Nhược Hy, nhìn chằm chằm đôi mắt to của cô, nói thầm: “Người đàn ông ưu tú như tôi, đương nhiên là di truyền gen trội của cha mẹ rồi, điểm ấy không cần chất vấn, đương nhiên, tôi không hi vọng nhà chúng tôi xuất hiện sinh vật kém, con người của tôi có bệnh tình sạch sẽ: “Doãn Âm là nhận nuôi, trước kia chú dì cũng đã nói, bây giờ anh nghi ngờ em gái anh cũng là nhận nuôi à?”
Giờ phút này Bạch Nhược Hy coi như hoàn toàn bội phục người đàn ông Doãn Đạo này rồi.
Thì ra anh ta là người bị bệnh coi trọng tình thân.
Kiều Huyền Hạo nhìn Bạch Nhược Hy và Doãn Đạo nói chuyện, hờ hững hỏi: “Em rất thân với anh ta à?”
Bạch Nhược Hy sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về phía Kiều Huyền Hạo.
Thật ra anh Ba cô cũng đã hỏi câu này.
Chẳng lẽ nhìn cô rất thân với Doãn Đạo sao?
Có lẽ, cô cần kiểm điểm bản thân lại quan hệ với người đàn ông này có phải đã đến tình trạng khiến người ta hiểu lầm hay không “Không có, em không thân với anh ta” Bạch Nhược Hy cười nỉ non.
Kiều Huyền Hạo bình tĩnh nhỏ giọng nói: “Xem ra em cũng giỏi nói chuyện đấy”
Bạch Nhược Hy cười lúng túng, im lặng không dám nói nữa Đôi cha con phía trước rời đi.
Y tá hô: “Người tiếp theo, Doãn Đạo”
Doãn Đạo đi đến chỗ ngồi, đưa bình nhỏ trong tay cho y tá: “Đây là máu của đối phương, kiểm tra kĩ càng cho tôi, không được có chút sai sót gì”
Y tá không nhịn được trợn nhìn qua Doãn Đạo: “Có bản lĩnh thì tự đi kiểm tra, đừng chất vấn trình độ chuyên nghiệp của chúng tôi”
“Cô có thái độ gì vậy?” Doãn Đạo nổi giận, vung tay áo lên chuẩn bị rút máu, nhưng bị y tá làm cho phát bực.
Bạch Nhược Hy nhìn thấy Doãn Đạo phách lối, ở đâu cũng có thể gây nên chiến tranh, đúng là bó tay với người đàn ông này.
“Cô đến thời kỳ mãn kinh à?” Doãn Đạo trừng mắt, giận dữ hỏi y tá.
Y tá bị tức thở không ra hơi, cầm ống kim trong tay vung lên: “Anh nói ai đến thời kỳ mãn kinh vậy?”
Lúc này, một cô y tá khác đi tới, lôi y tá cãi nhau đi, khuôn mặt tươi cười xin “Xin lỗi anh, thật sự xin lỗi anh, cô ấy vừa chia tay với bạn trai, tâm tình không tốt, anh hãy tha thứ cho cô ấy đi, tôi tới rút máu cho anh, nhất định sẽ tập trung đưa ra báo cáo phân tích chính xác nhất cho anh.”
Doãn Đạo ngồi xuống lần nữa, xắn tay áo, giọng cũng ôn hòa hơn: “Tôi không chấp nhặt với cô ta”
Bạch Nhược Hy nhìn qua Doãn Đạo khế mỉm cười.
Doãn Đạo rút máu xong, đến lượt Bạch Nhược Hy và Kiều Huyền Hạo.
Mà y tá được khuyên nhủ thì cắn răng trong góc, hung hăng trừng mắt với Doãn Đạo.
‘Cô ấy chậm rãi cầm hai lọ vừa rút máu, nắm chặt trong lòng bàn tay, hận không thể phát tiết tất cả phẫn nộ vào lọ máu của Doãn Đạo.
Nộp đơn xong, ba người cùng rời khỏi phòng kiểm tra Doãn Đạo đút tay vào túi, ngả ngớn kiêu căng, ngửa đầu ưỡn ngực đi phía trước, mỗi một bước đi vô cùng thoải mái, nhẹ nhõm như thể vừa hoàn thành một việc lớn.
Bạch Nhược Hy đi sóng vai với Kiều Huyền Hạo đẳng sau anh ta.
Kiêu Huyền Hạo hờ hững hỏi: “Có thể nói cho anh có chuyện gì không?”
Bạch Nhược Hy bước chậm lại, cách xa Doãn Đạo một đoạn.
“Mẹ em nói, em là con của bà ấy và cha anh”
“Nói đùa gì vậy?” Kiều Huyền Hạo giật mình, không thể tin được lắc đầu: “Không thể nào, tuyệt đối không thể”
“Anh Ba chĩa súng vào đầu mẹ anh, bà ấy vẫn đinh ninh nói đây là sự thật”
Kiều Huyền Hạo im lặng, chăm chú suy tư một lát, chậm rãi nói: “Nếu là vậy, vậy cũng có khả năng, trước đó mẹ em phản đối em và em Ba bên nhau vô cùng gay gắt, em Ba là người đàn ông tốt như thế, bao nhiêu mẹ vợ thích, anh có con gái cũng hận không thể tìm con rể như vậy, chắc bà ấy cũng có điều điều lo lắng.”
“Em cũng sợ là vậy, cho nên mới muốn kiểm tra, hi vọng không phải.”
Kiều Huyền Hạo thở dài một tiếng, nhìn Bạch Nhược Hy, cười đảng chát nói: “Anh không muốn trở thành anh em ruột với em, em Ba càng không”
“Ừm, em biết”
“Nếu như có kết quả kiểm tra, em thật sự muốn rời khỏi nó sao?”
Bạch Nhược Hy chậm rãi cúi đầu xuống, yếu ớt thì thào: “Nếu bảo anh và Tiếu Tiếu, bảo hai người bên nhau, anh làm được không?”
“Không làm được Kiều Huyền Hạo thốt ra.
Bạch Nhược Hy khổ sở gật đầu: “Ừm, em cũng không làm được, chắc anh cũng hiểu rõ suy nghĩ của em”
“Em Ba…
Kiều Huyền Hạo muốn nói lại thôi.
“Bây giờ em không suy nghĩ nhiều như vậy, em chỉ hi vọng nhanh chóng có kết quả, em và anh Ba không có bất kỳ quan hệ máu mủ gì, sau đó em sẽ đi dỗ anh ấy”
“Hai người làm sao?” Kiều Huyền Hạo quan tâm nhìn về phía cô, trong ánh mắt vẫn là vẻ yêu chiều, giọng dịu dàng: “Có phải cãi nhau vì việc này không?”
“Ừm, chắc anh Ba bị em tổn thương sâu lắm” Bạch Nhược Hy bất đắc dĩ nói, rất áy náy, cô cũng cảm thấy không nên nói lời tuyệt tình sớm như vậy, nếu như có kết quả, hai người không phải anh em, vậy đã không khiến anh đau lòng khổ sở.
“Với tính cách của em Ba, anh đoán nó nhất định sẽ không bận tâm tình thân quan hệ máu mủ gì cả, nó là người đàn ông sôi nổi, dám yêu dám hận như vậy, chuyện đã xác định, người đã xác định thì không cần nói đến nguyên tắc gì cả, chuyện điên cuồng nó cũng làm nhiều rồi, không quan tâm thêm một chuyện nữa” Kiều Huyền Hạo cười khẽ nói.
“Chuyện điên cuồng?” Bạch Nhược Hy nghi hoặc nhìn về phía Kiều Huyền Hạo, cô tò mò về chuyện của Kiều Huyền Thạc: “Anh ấy từng làm chuyện điên cuồng gì sao? Có thể chia sẻ với em được không?”
Kiều Huyền Thạc chậm rãi đóng cửa lại.
Bạch Nhược Hy căng thẳng đi qua người Doãn Đạo, Doãn Đạo nắm chặt cánh tay Bạch Nhược Hy, giật cô về, quay người nhìn về phía Kiều Huyền Thạc.
Giây phút ánh mắt cứng rắn lạnh lẽo của hai người đàn ông nhìn nhau, không khí nháy mắt đông cứng lại, một ngọn lửa cháy hừng hực, cuộc đọ sức bùng nổ giữa hai luồng ánh mắt.
Bạch Nhược Hy tức giận đẩy tay Doãn Đạo: “Buông tay ra, anh làm gì vậy?”
Sức Doãn Đạo cầm cánh tay của cô càng mạnh hơn, không có ý định buông cô ra, cất giọng khiêu khích với Kiều Huyền Thạc, thờ mở miệng: “Tôi cảm thấy không cần thiết giải thích với anh, Bạch Nhược Hy không phải đồ vật của riêng anh”
“Anh buông tay ra” Bạch Nhược Hy cần răng, trừng mắt với Doãn Đạo, giọng nghiêm túc hơn: “Mời anh ra ngoài”
Doãn Đạo nhướng mày, cười tà, giọng mập mờ mà dịu dàng: “Còn chưa giải quyết vấn đề của anh đâu.”
“Anh…”
Bạch Nhược Hy trừng mắt với Doãn Đạo, trong lòng rất bực bội, cô không biết vì sao người đàn ông Doãn Đạo này lại thích cô, luôn dây dưa nhập nhâng, không ngừng gây phiền toái cho cô.
““Chát”
Tiếng bạt tai vang lên rõ ràng, lời của Doãn Đạo nháy mắt bị cất ngang.
Doãn Đạo bị đánh đến nỗi ngỡ ngàng, hai mắt sững sờ, kinh ngạc nhìn Bạch Nhược Hy tát anh ta.
Ngay cả Kiều Huyền Thạc cũng rất ngạc nhiên về cái tát này.
Anh còn chưa ra tay, Bạch Nhược Hy đã đánh Doãn Đạo rồi.
Doãn Đạo ngẩng đầu, đen mặt, căm tức hỏi lại: “Cô dám đánh tôi ư?”
Bạch Nhược Hy không nói gì, lại giơ tay lên lần nữa, lần này Doãn Đạo có đề phòng, nắm chặt cổ tay của cô, tức tối dữ hỏi: “Cô còn muốn đánh nữa à?”
“Đánh anh thì sao? Loại đàn ông đánh cả phụ nữ như anh, bị phụ nữ đánh chẳng phải rất bình thường sao?” Bạch Nhược Hy cứng cỏi nói từng chữ.
Doãn Đạo tức giận đến nỗi nắm tay, hất cổ tay cô ra, tim phập phồng, hít sâu giận dữ mắng: “Đừng tưởng bây giờ tôi không nỡ đánh cô thì muốn làm gì thì làm”
Hai chữ không nỡ khiến Bạch Nhược Hy ngẩn người, tự dựng thoáng cảm động.
Thì ra Doãn Đạo mà cũng không nỡ đánh cô à?
Kiều Huyền Thạc nheo đôi mắt lạnh, lạnh lùng đứng bên cạnh nhìn Bạch Nhược Hy và Doãn Đạo, như thể chẳng có việc gì của anh.
Bạch Nhược Hy năm hai tay, trái tim phập phồng vì giận, hít thở sâu: “Anh gây ra hiểu lầm, bây giờ anh giải thích với anh Ba đi, nếu như anh không giải thích rõ ràng, tôi…
Tôi…
“Cô sẽ thế nào? Đánh tôi à? Hay là ăn thịt tôi?” Doãn Đạo nhếch môi khinh miệt hừ lạnh một tiếng: “Ồ, tôi không tin cô làm gì được tôi đâu”
Nói rồi, Doãn Đạo lập tức nhìn về phía Kiều Huyền Thạc, khiêu khích nói: “Bây giờ tôi giải thích với anh, tôi qua đêm ở đây, vừa tỉnh lại đã cùng Nhược Hy…”
“Doãn Đạo, đồ khốn này…” Bạch Nhược Hy tức giận quát to một tiếng, nám chặt tay quay người xông vào phòng bếp.
Doãn Đạo và Kiều Huyền Thạc đều nhìn về cửa phòng bếp, sau một phút, Bạch Nhược Hy mang theo một con dao phay từ trong phòng bếp ra, giận dữ lao về phía Doãn Đạo.
Doãn Đạo sợ hãi trốn ra sau lưng Kiều.
Huyền Thạc, cảnh giác nhìn con dao trong †ay Bạch Nhược Hy, vội vàng nói: “Cô đừng có làm loạn, hôm nay không nói chuyện nữa, lần sau tôi lại qua tìm cô, cô đừng trách tôi không cảnh cáo cô, nếu để tôi tra được cô dám lừa tôi, tôi sẽ lấy cái mạng nhỏ của Bạch Nhược Hy cô đấy”
Nói xong, Doãn Đạo trực tiếp quay người, lao nhanh ra khỏi cửa, tiện tay đóng cửa lại.
Cửa bị đóng sầm lại.
Bạch Nhược Hy ném dao lên bàn, thở hổn hển, tức giận mắng: “Khốn kiếp, tức chết đi được.
Bạch Nhược Hy bình phục lại tâm tình, nhìn về phía người đàn ông lạnh lùng trước mặt, anh đứng trước mặt cô không nhúc nhích, ánh mắt sâu xa có phần xa cách, nhìn cô chằm chằm.
Mặc dù cô không làm gì, nhưng vẫn hoảng hốt vì ánh mắt bình tĩnh quá đáng của anh, không hiểu sao, rõ ràng trong sạch, nhưng trong mắt anh lại cảm thấy mình như bạn gái yêu đương lén lút bị bắt quả tang.
Cảm giác này khiến cô rất sốt ruột, “Anh Ba, anh nghe em nói, chuyện không như anh nghĩ đâu”
“Anh vẫn luôn chờ em giải thích” Giọng Kiều Huyền Thạc vô cùng bình tĩnh.
Bạch Nhược Hy hít sâu, làm lắng tâm tình căng thẳng, giải thích: “Buổi sáng em vừa tỉnh dậy, đồ điên Doãn Đạo đã ấn chuông nhà em liên tục, vừa mở cửa cho anh ta, anh ta đã dồn em vào góc tường tra hỏi, Doãn Nhụy bị thương nằm viện, còn rất có khả năng sinh non dẫn đến không thể mang thai. Doãn Nhụy nói dối anh ta là em nhờ người cưỡng hiếp cô ta dẫn đến mang thai, cho nên anh ta đến gây sự với em, không phải ý như anh ta nói, càng không có chuyện anh ta qua đêm ở đây”
Kiều Huyền Thạc chỉ nhíu mày, không có nhiều phản ứng.
“Anh Ba, anh tin em không?” Bạch Nhược Hy dè dặt hỏi, trái tim căng thắng đập loạn, lòng bàn tay đổ mồ hôi.
Bởi vì lúc trước anh nhiều lần không tin, dẫn đến bây giờ cô không có lòng tin về sự tin tưởng giữa hai người.
Trên khuôn mặt Kiều Huyền Thạc trầm tĩnh như nước, anh đi lên hai bước, đến trước mặt Bạch Nhược Hy, cách rất gần, tròng mắt nhìn chằm chằm vào mắt cô, giọng trầm thấp khàn khàn, mang theo chua xót: “Em rất thân với anh ta sao?”
“Không quá thân”
*Tại sao anh cứ cảm thấy em và anh ta rất thân, thân đến nỗi hai người có thể vui đùa với nhau”
“Vui đùa?” Bạch Nhược Hy không khỏi nhíu mày, cảm thấy rất bất đắc dĩ, cô tát Doãn Đạo một cái, còn cầm dao phay đuổi anh †a, trong mắt Kiều Huyền Thạc lại là vui đùa à?
Cô không biết vì sao Kiều Huyền Thạc lại nghĩ cô như vậy: “Anh Ba, anh vẫn chưa tin em đúng không?”
“Tin chứ, đương nhiên anh tin em, chỉ là anh không thích em qua lại với anh ta thôi.”
Bạch Nhược Hy nhìn anh rất vô tội: “Em cũng không muốn qua lại với anh ta, nhưng anh ta luôn dây dưa, em cũng hết cách”
“Cho anh một danh phận, để anh có lý do đánh anh ta đi.” Kiều Huyền Thạc hờ hững mở miệng.
Bạch Nhược Hy sửng sốt.
Lần đầu tiên cô nghe thấy có người đàn ông xin phụ nữ danh phận.
Đây là ý cầu hôn cô sao?
Trước tiên không nói làm sao để qua cửa chị Tịnh, bây giờ còn chưa rõ quan hệ thật sự của hai người là gì đâu.
“Anh Ba, anh…”
Kiều Huyền Thạc lập tức ngắt lời cô, nghiêm túc nói: “Nhược Hy, đồng ý với anh điều kiện tối hôm qua đi, rồi em và cha anh đi làm kiểm tra ruột thịt”
Chương 332
“Nhất định phải làm kiểm tra ruột thịt, em không muốn sống u mê, ngay cả cha mình là ai cũng không biết” Bạch Nhược Hy nói kiên định.
“Vậy điều kiện của anh thì sao?”
“Em không thể đồng ý với anh được” Bạch Nhược Hy hít sâu một hơi, thở dài, chăm chú nghiêm túc nhìn vào mắt anh: “Em rất sợ anh sẽ hiểu lầm quan hệ giữa em và Doãn Đạo, cảm ơn sự tin tưởng của anh.
Nhưng điều này không có nghĩa là en có thể chấp nhận chuyện chúng ta là anh em ruột”
*VI sao em lại cố chấp điều này như vậy?”
Kiều Huyền Thạc vô cùng tức giận, bực bội đưa tay vò tóc.
“Anh Ba, em…”
Kiều Huyền Thạc cúi đầu nhìn sàn nhà, khí thế trầm thấp lạnh lẽo, lui lại hai bước cách xa Bạch Nhược Hy.
Anh bực bội đỡ trán, giọng mê mang: “Nếu như anh không phối hợp với em đi kiểm tra, có phải em sẽ luôn coi anh là anh ruột không?”
“Ừm” Bạch Nhược Hy đáp không chút do dự.
“Có kết quả kiểm tra, nếu chúng ta có quan hệ máu mủ, em định xử lý thế nào?” Kiều Huyền Thạc sốt ruột lo lắng nhìn về phía Bạch Nhược Hy.
Bạch Nhược Hy rầu rĩ bẻ móng tay, con ngươi ướt át ngước nhìn Kiều Huyền Thạc, chỉ là khả năng thôi, nhưng cô nghĩ đến kết quả đã cảm thấy đau đớn khó chịu “Nếu như chúng ta là anh em, vậy chúng ta không thể ở bên nhau được. Mẹ em đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với chị Tịnh, chúng ta cũng không cần làm anh em nữa, em không xứng làm em gái anh, cũng không xứng để chị Tịnh yêu thương, cho nên chúng ta đừng qua lại nữa”
“Bạch Nhược Hy, anh sẽ không buông tay.”
“Vậy thì sao?” Kiều Huyền Thạc kích động cũng quát lại, nắm chặt tay khẽ run, vẫn không thể đồng ý nổi, quay người muốn muốn rời đi.
Bạch Nhược Hy đuổi theo mấy bước, muốn gọi anh lại: “Anh Ba, đi kiểm tra với em được không?”
Bước chân của Kiều Huyền Thạc chợt dừng lại, anh đứng lắng lặng không nhúc nhích, bóng lưng cô đơn ẩn chứa khí thế lạnh lẽo, giọng đau khổ truyền đến khó khăn: “Bạch Nhược Hy, rốt cuộc em có yêu anh không?”
Bạch Nhược Hy ngẩn người, ngơ ngác.
Anh đang chờ, chờ đáp án.
“Yêu, yêu chứ, cho dù chị Tịnh không muốn chúng ta kết hôn, em cũng sẵn lòng yêu đương với anh Ba cả đời. Nhưng em không yêu anh Ba điên dại như vậy, em không chấp nhận được thân phận anh là anh trai em, em không có cách nào cả, cho dù anh không đi với em, em cũng sẽ tìm anh Hai, tìm cha anh, em nhất định phải làm rõ chuyện này, nếu như chúng ta không phải anh em, vậy chúng †a có thể yêu đối phương mà không kiêng dè gì cả, đúng không?”
“Nếu như là anh em, có phải em sẽ gả bừa cho ai đó để trốn anh không?”
Bạch Nhược Hy không muốn nghĩ tiêu cực như vậy, cô cười cứng ngắc nhìn lưng Kiều Huyền Thạc, rất lạc quan nói: “Có lẽ, chúng †a không phải anh em.”
“Trả lời anh” Kiều Huyền Thạc nén cơn giận hỏi một câu.
Bạch Nhược Hy nắm chặt tay, chậm rãi cúi đầu xuống nhìn sàn nhà, nước mắt kìm nén dần trào ra, cô mím môi khẽ gật đầu: “Ừm, nếu như em là em gái anh, chúng ta đừng làm người yêu, cũng đừng làm anh em nữa, chúng ta hãy có cuộc hôn nhân của riêng mình, chôn vùi tình yêu này đi, đừng qua lại với nhau nữa.”
Kiều Huyền Thạc ngửa đầu nhìn lên trần nhà, hít thật sâu, nt ớc mã giọng khàn khàn trầm thấp, thất vọng nghẹn ngào nói một câu: “Nếu như thời gian có thể quay ngược lại, anh thà rằng chưa từng quen em”
Kiều Huyền Thạc bỏ lại câu đó rồi mở cửa rời đi.
Bạch Nhược Hy như bị điểm huyệt, đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Cô nhìn cánh cửa đóng lại, ánh mắt mơ hồ, từng giọt nước mắt to như hạt đậu lăn xuống, cô không khóc, thế nhưng nước mắt lại tuôn như suối, cô không kiềm chế thôi Trái tim như bị hàng ngàn con kiến gặm cắn, khó chịu đến nỗi hít thở thôi cũng đau tận xương.
Bạch Nhược Hy biết, thật ra khả năng bọn họ là anh em cực lớn, Kiều Huyền Thạc chĩa súng vào đầu An Hiểu hỏi ba lần, bà ta vẫn không chịu đổi giọng, người phụ nữ sợ chết như thế chắc hắn sẽ không dám nói dối.
Thứ người đàn ông đó sợ không phải kết quả kiểm tra, mà là cô rời đi tuyệt tình.
Cô hiểu rõ trái tìm anh, nhưng cô làm sao được nữa? Trốn tránh có thể là biện pháp giải quyết sao?
Bạch Nhược Hy đưa tay sờ nước mắt trên gương mặt, hai chân như nhũn ra, chậm rãi đi đến ghế sô pha, vịn ghế ngồi xuống.
Hai chân cô co lại trên ghế sô pha, lấy gối ôm để lên ghế sô pha, chậm rãi quay mặt vào trong, vai eo lại, tiếng nức nở thoáng vang lên.
Hai ngày sau, Bạch Nhược Hy không muốn tranh cãi với Kiều Huyền Thạc nữa, khi chưa có kết quả kiểm tra, cô không đến bệnh viện thăm Trần Tịnh nữa, sợ sẽ gặp phải Kiều Huyền Thạc.
Ngày ấy, hai người bọn họ đều đã nói hết lời.
Cho dù gặp mặt cũng rất xấu hổ, bởi vì lời của Kiều Huyền Thạc, cô đau lòng đến tận bây giờ, vẫn không thể tha thứ cho sự nhẫn tâm của mình.
Cuối tuần.
Cửa bệnh viện trung tâm kiểm tra.
Bạch Nhược Hy đợi mười phút ngoại bệnh viện, xe của Kiều Huyền Hạo đã đến.
Kiều Huyền Hạo dừng xe xong, xuống xe vội vàng đi về phía Bạch Nhược Hy.
“Anh Hai.” Bạch Nhược Hy mỉm cười gọi anh ta: “Làm phiền anh rồi”
“Nhược Hy, em vội vã bảo anh đến bệnh viện như vậy có chuyện gì không?” Kiều Huyền Hạo còn chưa biết nguyên nhân Bạch Nhược Hy tìm anh ta.
Bạch Nhược Hy vội kéo cánh tay của anh ta đi vào trong: “Anh Hai, em có chút việc muốn nhờ em giúp, em muốn lấy ít máu của anh.”
“Em cần dùng máu sao?”
“Ai cần máu vậy? Anh máu O, có thể truyền cho cả ba nhóm máu.”
Bạch Nhược Hy cười đắng chát, lắc đầu, kéo anh ta đi vào khoa kiểm tra: “Không phải muốn anh hiến máu, em muốn kiểm tra xem em và anh có phải anh em không, em không tìm được cha anh, anh Ba không muốn làm kiểm tra với em, cho nên em đành phải bảo anh giúp em”
Kiều Huyền Hạo rất ngạc nhiên nhìn cô: “Sao lại muốn kiểm tra chuyện này, em nghi ngờ thân phận của mình à?”
“Ừm, chờ chúng ta rút máu kiểm tra xong, em sẽ nói cho anh biết nguyên nhân.’ Bạch Nhược Hy kéo Kiều Huyền Hạo cùng đi đến khoa kiểm tra.
Hai người điền bảng xong, liền đi theo chỉ dẫn của y tá đến khoa kiểm tra.
Lúc đến đó, bên trong còn có ba người đang xếp hàng, một bóng dáng quen thuộc khiến Bạch Nhược Hy trợn tròn mất.
“Doãn Đạo?” Bạch Nhược Hy nhíu mày gọi anh ta.
Chương 333
Doãn Đạo quay đầu, nhìn thấy Bạch Nhược Hy và Kiều Huyền Hạo, lập tức ngây ra.
Doãn Đạo chậm rãi để phiếu bảng trong tay ra sau lưng, chấp hai tay sau lưng chậm rãi đi về phía Bạch Nhược Hy, nặn ra nụ cười hỏi: “Bạch Nhược Hy? Kiều Huyền Hạo?
Sao hai người lại tới? Cũng kiểm tra DNA à?
Chẳng lẽ hai người là anh em?”
“Vậy còn anh?” Bạch Nhược Hy chột dạ hỏi lại, nhướng mày nhìn anh ta nói: “Là chú dì nhân phẩm ưu tú, phẩm chất tốt, người vô lại như anh cũng hoài nghi mình không phải con ruột đúng không? Cho nên mới tự mình đi kiểm tra thân phận”
Doãn Đạo cười nhạt, không đau không ngứa nhướng mày, đi đến trước mặt Bạch Nhược Hy, nhìn chằm chằm đôi mắt to của cô, nói thầm: “Người đàn ông ưu tú như tôi, đương nhiên là di truyền gen trội của cha mẹ rồi, điểm ấy không cần chất vấn, đương nhiên, tôi không hi vọng nhà chúng tôi xuất hiện sinh vật kém, con người của tôi có bệnh tình sạch sẽ: “Doãn Âm là nhận nuôi, trước kia chú dì cũng đã nói, bây giờ anh nghi ngờ em gái anh cũng là nhận nuôi à?”
Giờ phút này Bạch Nhược Hy coi như hoàn toàn bội phục người đàn ông Doãn Đạo này rồi.
Thì ra anh ta là người bị bệnh coi trọng tình thân.
Kiều Huyền Hạo nhìn Bạch Nhược Hy và Doãn Đạo nói chuyện, hờ hững hỏi: “Em rất thân với anh ta à?”
Bạch Nhược Hy sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về phía Kiều Huyền Hạo.
Thật ra anh Ba cô cũng đã hỏi câu này.
Chẳng lẽ nhìn cô rất thân với Doãn Đạo sao?
Có lẽ, cô cần kiểm điểm bản thân lại quan hệ với người đàn ông này có phải đã đến tình trạng khiến người ta hiểu lầm hay không “Không có, em không thân với anh ta” Bạch Nhược Hy cười nỉ non.
Kiều Huyền Hạo bình tĩnh nhỏ giọng nói: “Xem ra em cũng giỏi nói chuyện đấy”
Bạch Nhược Hy cười lúng túng, im lặng không dám nói nữa Đôi cha con phía trước rời đi.
Y tá hô: “Người tiếp theo, Doãn Đạo”
Doãn Đạo đi đến chỗ ngồi, đưa bình nhỏ trong tay cho y tá: “Đây là máu của đối phương, kiểm tra kĩ càng cho tôi, không được có chút sai sót gì”
Y tá không nhịn được trợn nhìn qua Doãn Đạo: “Có bản lĩnh thì tự đi kiểm tra, đừng chất vấn trình độ chuyên nghiệp của chúng tôi”
“Cô có thái độ gì vậy?” Doãn Đạo nổi giận, vung tay áo lên chuẩn bị rút máu, nhưng bị y tá làm cho phát bực.
Bạch Nhược Hy nhìn thấy Doãn Đạo phách lối, ở đâu cũng có thể gây nên chiến tranh, đúng là bó tay với người đàn ông này.
“Cô đến thời kỳ mãn kinh à?” Doãn Đạo trừng mắt, giận dữ hỏi y tá.
Y tá bị tức thở không ra hơi, cầm ống kim trong tay vung lên: “Anh nói ai đến thời kỳ mãn kinh vậy?”
Lúc này, một cô y tá khác đi tới, lôi y tá cãi nhau đi, khuôn mặt tươi cười xin “Xin lỗi anh, thật sự xin lỗi anh, cô ấy vừa chia tay với bạn trai, tâm tình không tốt, anh hãy tha thứ cho cô ấy đi, tôi tới rút máu cho anh, nhất định sẽ tập trung đưa ra báo cáo phân tích chính xác nhất cho anh.”
Doãn Đạo ngồi xuống lần nữa, xắn tay áo, giọng cũng ôn hòa hơn: “Tôi không chấp nhặt với cô ta”
Bạch Nhược Hy nhìn qua Doãn Đạo khế mỉm cười.
Doãn Đạo rút máu xong, đến lượt Bạch Nhược Hy và Kiều Huyền Hạo.
Mà y tá được khuyên nhủ thì cắn răng trong góc, hung hăng trừng mắt với Doãn Đạo.
‘Cô ấy chậm rãi cầm hai lọ vừa rút máu, nắm chặt trong lòng bàn tay, hận không thể phát tiết tất cả phẫn nộ vào lọ máu của Doãn Đạo.
Nộp đơn xong, ba người cùng rời khỏi phòng kiểm tra Doãn Đạo đút tay vào túi, ngả ngớn kiêu căng, ngửa đầu ưỡn ngực đi phía trước, mỗi một bước đi vô cùng thoải mái, nhẹ nhõm như thể vừa hoàn thành một việc lớn.
Bạch Nhược Hy đi sóng vai với Kiều Huyền Hạo đẳng sau anh ta.
Kiêu Huyền Hạo hờ hững hỏi: “Có thể nói cho anh có chuyện gì không?”
Bạch Nhược Hy bước chậm lại, cách xa Doãn Đạo một đoạn.
“Mẹ em nói, em là con của bà ấy và cha anh”
“Nói đùa gì vậy?” Kiều Huyền Hạo giật mình, không thể tin được lắc đầu: “Không thể nào, tuyệt đối không thể”
“Anh Ba chĩa súng vào đầu mẹ anh, bà ấy vẫn đinh ninh nói đây là sự thật”
Kiều Huyền Hạo im lặng, chăm chú suy tư một lát, chậm rãi nói: “Nếu là vậy, vậy cũng có khả năng, trước đó mẹ em phản đối em và em Ba bên nhau vô cùng gay gắt, em Ba là người đàn ông tốt như thế, bao nhiêu mẹ vợ thích, anh có con gái cũng hận không thể tìm con rể như vậy, chắc bà ấy cũng có điều điều lo lắng.”
“Em cũng sợ là vậy, cho nên mới muốn kiểm tra, hi vọng không phải.”
Kiều Huyền Hạo thở dài một tiếng, nhìn Bạch Nhược Hy, cười đảng chát nói: “Anh không muốn trở thành anh em ruột với em, em Ba càng không”
“Ừm, em biết”
“Nếu như có kết quả kiểm tra, em thật sự muốn rời khỏi nó sao?”
Bạch Nhược Hy chậm rãi cúi đầu xuống, yếu ớt thì thào: “Nếu bảo anh và Tiếu Tiếu, bảo hai người bên nhau, anh làm được không?”
“Không làm được Kiều Huyền Hạo thốt ra.
Bạch Nhược Hy khổ sở gật đầu: “Ừm, em cũng không làm được, chắc anh cũng hiểu rõ suy nghĩ của em”
“Em Ba…
Kiều Huyền Hạo muốn nói lại thôi.
“Bây giờ em không suy nghĩ nhiều như vậy, em chỉ hi vọng nhanh chóng có kết quả, em và anh Ba không có bất kỳ quan hệ máu mủ gì, sau đó em sẽ đi dỗ anh ấy”
“Hai người làm sao?” Kiều Huyền Hạo quan tâm nhìn về phía cô, trong ánh mắt vẫn là vẻ yêu chiều, giọng dịu dàng: “Có phải cãi nhau vì việc này không?”
“Ừm, chắc anh Ba bị em tổn thương sâu lắm” Bạch Nhược Hy bất đắc dĩ nói, rất áy náy, cô cũng cảm thấy không nên nói lời tuyệt tình sớm như vậy, nếu như có kết quả, hai người không phải anh em, vậy đã không khiến anh đau lòng khổ sở.
“Với tính cách của em Ba, anh đoán nó nhất định sẽ không bận tâm tình thân quan hệ máu mủ gì cả, nó là người đàn ông sôi nổi, dám yêu dám hận như vậy, chuyện đã xác định, người đã xác định thì không cần nói đến nguyên tắc gì cả, chuyện điên cuồng nó cũng làm nhiều rồi, không quan tâm thêm một chuyện nữa” Kiều Huyền Hạo cười khẽ nói.
“Chuyện điên cuồng?” Bạch Nhược Hy nghi hoặc nhìn về phía Kiều Huyền Hạo, cô tò mò về chuyện của Kiều Huyền Thạc: “Anh ấy từng làm chuyện điên cuồng gì sao? Có thể chia sẻ với em được không?”
Bình luận facebook