Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-325
Chương 325
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bạch Nhược Hy cũng không để ý tới bà ta.
An Hiểu cảm thấy mất sạch mặt mũi, nổi giận đùng đùng đi qua, túm lấy cổ tay Bạch Nhược Hy: “Đi theo mẹ”, rồi kéo cô đi ra ngoài “Buông con ra” Bạch Nhược Hy bị hành động tâm thần đột ngột này của bà ta chọc giận, vung tay muốn thoát khỏi sự lôi kéo của bà ta: “Mẹ buông tay ra, muốn đi con sẽ tự đi, không cần mẹ quản.”
“Con là con gái của mẹ, mẹ có thể quản con” Thái độ của An Hiểu phách lối, tỏ ra nghiêm khắc.
Kiều Huyền Thạc đi lên trước một bước, túm lấy cổ tay Bạch Nhược Hy, giữ chặt Bạch Nhược Hy, An Hiểu cũng bị sức mạnh này giật ra, bà ta không kéo được, liền quay đầu nhìn, nhìn thấy Kiều Huyền Thạc nắm tay Bạch Nhược Hy không buông, sắc mặt bà ta cực kỳ khó coi: “Con muốn làm gì?”
Kiều Huyền Thạc gắn từng chữ, giọng lạnh lẽo như bật ra từ hầm băng, khiến người ta sợ hãi: “Buông cô ấy ra.”
Nếu đã vạch mặt, An Hiểu cũng không muốn giả vờ giả vịt nữa, nhếch môi cười nhạt, châm chọc nói: “Nó là con gái của tôi, cậu lấy thân phận gì bắt tôi buông tay, người nên buông tay là cậu mới đúng”
Sắc mặt Kiều Huyền Thạc thay đổi, nhíu mày kiếm, quanh người tỏa ra hơi thở nguy hiểm, ánh mắt sắc bén đủ để chôn vùi tất cả.
Cho dù giờ phút này anh rất phẫn nộ, nhưng An Hiểu nói không sai, anh lấy thân phận gì quản chuyện của Bạch Nhược Hy?
“Buông… cô ấy… ra.’ Kiều Huyền Thạc gân từng chữ.
An Hiểu căng thắng nuốt nước miếng, sống lưng cứng ngắc, lại túm chặt cổ tay Bạch.
Nhược Hy không buông, nổi giận nói: “Đây là đứa con gái tôi hoài thai mười tháng sinh ra, là tôi nuôi nó trưởng thành, tôi là mẹ của nó, là người thân nhất của nó, mà cậu chỉ là chồng cũ đã ly hôn của nó mà thôi, một người ngoài, dựa vào cái gì bát tôi buông †ay, có phải cậu vẫn còn ôm mộng với con gái tôi không? Còn muốn lấy nó làm vợ à?
Nhưng đừng quên, bây giờ chồng của mẹ cậu là chồng của mẹ Nhược Hy, cậu…”
An Hiểu còn chưa nói hết lời, Bạch Nhược Hy bị chọc giận không kiềm chế được, hai mắt đỏ bừng, gầm thét: “Đừng nói nữa.”
An Hiểu bị mắng như thế, chẳng những không sợ hãi, mà khí thế càng phách lối hơn: “Bạch Nhược Hy, mẹ cho con biết, con do mẹ sinh ra, do mẹ nuôi lớn, con phải hiếu thuận với mẹ, phục tùng mẹ cũng là đạo hiếu của con, con…
Bạch Nhược Hy cản răng, trừng An Hiểu, tức giận đến nỗi mũi cay cay, nước mắt rưng rưng trong đôi mắt, không khỏi cười nhạt hỏi lại: “Mẹ đã đủ chưa? Con hỏi mẹ đã đủ chưa?”
“Không đủ, đủ gì mà đủ? Bây giờ là người ngoài bắt nạt mẹ con, ngay cả đứa con gái bất hiếu như con cũng không nể mặt mẹ, mẹ bảo con đi khó như vậy sao? Con…”
Bạch Nhược Hy dùng hết toàn bộ sức lực hất mạnh tay An Hiểu ra, An Hiểu lảo đảo một bước, suýt nữa thì ngã.
Cô đã bị An Hiểu ép đến nỗi sắp phát điên rồi.
Xem ảnh 1
vào trong, qua một hồi mới cười nhạt nhìn về phía An Hiểu, giọng lạnh lẽo nói: “Nếu như lựa chọn được, con thà rằng mình là trẻ mồ côi, cũng không muốn trở thành con gái của mẹ, làm con gái của An Hiểu mẹ, con cảm thấy là nỗi sỉ nhục, con biết không thay đổi được sự thật con là con gái của mẹ, cho nên con cảm thấy mình rất dơ bẩn mẹ có biết không?”
“Con…” An Hiểu tức giận đến nỗi toàn thân run rẩy, cản răng nghiến lợi trừng mắt với Bạch Nhược Hy, nắm chặt tay: “Con… đứa con gái bất hiếu này.”
Nói xong, An Hiểu nổi giận đùng đùng giơ tay lên, vung tay về phía mặt Bạch Nhược Hy mặt, đúng lúc chỉ mành treo chuông, Kiều Huyền Thạc nhanh chóng đi đến, nắm chặt cổ tay bà ta, sức rất mạnh, gần như muốn nắm nát cổ tay bà ta.
“Á.. An Hiểu đau đến nỗi gào lên Ngũ quan bà ta vặn vẹo, cau mày chảy nước mắt, vung tay: “Đau, đau, buông tay.
Bạch Nhược Hy thoát được cái tát này, nhưng trái tim lại đau đến nỗi không thể thở nổi.
Cô nhất thời muốn nói hết những lời trong lòng.
Nói cô vong ân phụ nghĩa cũng được, bất hiếu cũng được, đây là suy nghĩ chân thật nhất trong lòng cô, nếu như có thể lựa chọn, cô thà lựa chọn không đến cõi đời này, chứ không muốn trở thành con gái của An Hiểu.
Kiều Huyền Thạc muốn làm gãy cổ tay An Hiểu chí là chuyện nhỏ, nhưng anh vẫn bận tâm đến tâm trạng của Bạch Nhược Hy, anh không làm như vậy, anh đẩy mạnh An Hiểu ra mấy bước.
An Hiểu lảo đảo lui lại mấy bước, suýt nữa †é ngã, bà ta vội giữ vững cơ thể, tức giận thở hổn hển.
*Cút” Kiều Huyền Thạc cất giọng lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao.
An Hiểu xoa cổ tay, cắn răng chậm rãi ngẩng đầu, bà ta nhìn về phía Trần Tịnh trên giường bệnh, đối đầu với đôi mắt lạnh nhạt bình tĩnh của Trần Tịnh, bà ta giận đến nỗi sắp phát điên.
Bà ta lại nhìn Bạch Nhược Hy, hiểu nỗi oán hận trong mắt Bạch Nhược Hy.
Không khí trong phòng trở nên đè nén, không khí như đông cứng lại vào giờ phút này.
Qua một lát, An Hiểu đột nhiên cười, cười vô cùng xảo quyệt.
“Ha ha, đúng là tình sâu nghĩa nặng, ban đầu tôi không muốn nói, nhưng giờ tôi không nói không được” An Hiểu vênh váo cầm túi xách của mình, ngửa đầu ưỡn ngực nhìn về phía Kiều Huyền Thạc, nhếch môi cười nhạt: “Biết vì sao tôi vẫn phản đối cậu và Nhược Hy kết hôn không?”
‘Sắc mặt Kiều Huyền Thạc thay đổi, nghe ra điều gì đó trong lời nói của bà ta.
Bạch Nhược Hy đi lên một bước, xông tới trước mặt bà ta, giận dữ hỏi: “Mẹ muốn nói gì?”
Ý cười của An Hiểu càng nồng hơn, chậm rãi nhìn về phía Bạch Nhược Hy: “Đến hôm nay, mẹ cũng không sợ nói nữa, chắc con cũng đã nghe Trần Tịnh nói qua, khi con còn chưa chào đời, mẹ đã ở bên Kiều Nhất Xuyên. Con và Kiều Huyền Thạc là anh em cùng cha khác mẹ, đương nhiên mẹ không đồng ý cho hai người bên nhau rồi”
“Mẹ nói bậy” Trái tim Bạch Nhược Hy như bị kim đâm, kinh ngạc sợ hãi nhìn bà ta, không thể tin được lắc đầu, kinh hoảng run nhẹ.
Điều này không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng.
Cô không tin đây là sự thực.
Trần Tịnh nghe thấy mấy câu này, cũng không khỏi căng thẳng, chậm rãi xuống giường, đứng bên mép giường nhìn Bạch Nhược Hy. Giờ phút này bà lo lắng cho cảm xúc của Bạch Nhược Hy, chứ không phải lo lắng thân phận của hai người, thân phận này là thứ yếu, nhưng nếu như là anh em, làm sao Bạch Nhược Hy có thể chịu được cú sốc nghiêm trọng như vậy?
Ánh mắt Kiều Huyền Thạc hơi trầm xuống, vô cùng bình tĩnh nhìn An Hiểu.
An Hiểu thở dài một tiếng, chậm rãi đi về phía Bạch Nhược Hy, cúi thấp đầu nhỏ giọng nói: “Nhược Hy à, bây giờ con đã hiểu nỗi khổ tâm của mẹ chưa, con rể tốt như: Huyền Thạc, nếu như con gái mình gả cho cậu ấy là phúc lớn cỡ nào, sao mẹ lại phản đối được?
Thế nhưng hai đứa là anh em, mẹ vẫn phản đối, hai đứa vẫn đối đầu với mẹ, mẹ cũng hết cách, có điều bây giờ rồi, hai đứa đã ly hôn, mẹ cũng yên tâm rồi
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bạch Nhược Hy cũng không để ý tới bà ta.
An Hiểu cảm thấy mất sạch mặt mũi, nổi giận đùng đùng đi qua, túm lấy cổ tay Bạch Nhược Hy: “Đi theo mẹ”, rồi kéo cô đi ra ngoài “Buông con ra” Bạch Nhược Hy bị hành động tâm thần đột ngột này của bà ta chọc giận, vung tay muốn thoát khỏi sự lôi kéo của bà ta: “Mẹ buông tay ra, muốn đi con sẽ tự đi, không cần mẹ quản.”
“Con là con gái của mẹ, mẹ có thể quản con” Thái độ của An Hiểu phách lối, tỏ ra nghiêm khắc.
Kiều Huyền Thạc đi lên trước một bước, túm lấy cổ tay Bạch Nhược Hy, giữ chặt Bạch Nhược Hy, An Hiểu cũng bị sức mạnh này giật ra, bà ta không kéo được, liền quay đầu nhìn, nhìn thấy Kiều Huyền Thạc nắm tay Bạch Nhược Hy không buông, sắc mặt bà ta cực kỳ khó coi: “Con muốn làm gì?”
Kiều Huyền Thạc gắn từng chữ, giọng lạnh lẽo như bật ra từ hầm băng, khiến người ta sợ hãi: “Buông cô ấy ra.”
Nếu đã vạch mặt, An Hiểu cũng không muốn giả vờ giả vịt nữa, nhếch môi cười nhạt, châm chọc nói: “Nó là con gái của tôi, cậu lấy thân phận gì bắt tôi buông tay, người nên buông tay là cậu mới đúng”
Sắc mặt Kiều Huyền Thạc thay đổi, nhíu mày kiếm, quanh người tỏa ra hơi thở nguy hiểm, ánh mắt sắc bén đủ để chôn vùi tất cả.
Cho dù giờ phút này anh rất phẫn nộ, nhưng An Hiểu nói không sai, anh lấy thân phận gì quản chuyện của Bạch Nhược Hy?
“Buông… cô ấy… ra.’ Kiều Huyền Thạc gân từng chữ.
An Hiểu căng thắng nuốt nước miếng, sống lưng cứng ngắc, lại túm chặt cổ tay Bạch.
Nhược Hy không buông, nổi giận nói: “Đây là đứa con gái tôi hoài thai mười tháng sinh ra, là tôi nuôi nó trưởng thành, tôi là mẹ của nó, là người thân nhất của nó, mà cậu chỉ là chồng cũ đã ly hôn của nó mà thôi, một người ngoài, dựa vào cái gì bát tôi buông †ay, có phải cậu vẫn còn ôm mộng với con gái tôi không? Còn muốn lấy nó làm vợ à?
Nhưng đừng quên, bây giờ chồng của mẹ cậu là chồng của mẹ Nhược Hy, cậu…”
An Hiểu còn chưa nói hết lời, Bạch Nhược Hy bị chọc giận không kiềm chế được, hai mắt đỏ bừng, gầm thét: “Đừng nói nữa.”
An Hiểu bị mắng như thế, chẳng những không sợ hãi, mà khí thế càng phách lối hơn: “Bạch Nhược Hy, mẹ cho con biết, con do mẹ sinh ra, do mẹ nuôi lớn, con phải hiếu thuận với mẹ, phục tùng mẹ cũng là đạo hiếu của con, con…
Bạch Nhược Hy cản răng, trừng An Hiểu, tức giận đến nỗi mũi cay cay, nước mắt rưng rưng trong đôi mắt, không khỏi cười nhạt hỏi lại: “Mẹ đã đủ chưa? Con hỏi mẹ đã đủ chưa?”
“Không đủ, đủ gì mà đủ? Bây giờ là người ngoài bắt nạt mẹ con, ngay cả đứa con gái bất hiếu như con cũng không nể mặt mẹ, mẹ bảo con đi khó như vậy sao? Con…”
Bạch Nhược Hy dùng hết toàn bộ sức lực hất mạnh tay An Hiểu ra, An Hiểu lảo đảo một bước, suýt nữa thì ngã.
Cô đã bị An Hiểu ép đến nỗi sắp phát điên rồi.
Xem ảnh 1
vào trong, qua một hồi mới cười nhạt nhìn về phía An Hiểu, giọng lạnh lẽo nói: “Nếu như lựa chọn được, con thà rằng mình là trẻ mồ côi, cũng không muốn trở thành con gái của mẹ, làm con gái của An Hiểu mẹ, con cảm thấy là nỗi sỉ nhục, con biết không thay đổi được sự thật con là con gái của mẹ, cho nên con cảm thấy mình rất dơ bẩn mẹ có biết không?”
“Con…” An Hiểu tức giận đến nỗi toàn thân run rẩy, cản răng nghiến lợi trừng mắt với Bạch Nhược Hy, nắm chặt tay: “Con… đứa con gái bất hiếu này.”
Nói xong, An Hiểu nổi giận đùng đùng giơ tay lên, vung tay về phía mặt Bạch Nhược Hy mặt, đúng lúc chỉ mành treo chuông, Kiều Huyền Thạc nhanh chóng đi đến, nắm chặt cổ tay bà ta, sức rất mạnh, gần như muốn nắm nát cổ tay bà ta.
“Á.. An Hiểu đau đến nỗi gào lên Ngũ quan bà ta vặn vẹo, cau mày chảy nước mắt, vung tay: “Đau, đau, buông tay.
Bạch Nhược Hy thoát được cái tát này, nhưng trái tim lại đau đến nỗi không thể thở nổi.
Cô nhất thời muốn nói hết những lời trong lòng.
Nói cô vong ân phụ nghĩa cũng được, bất hiếu cũng được, đây là suy nghĩ chân thật nhất trong lòng cô, nếu như có thể lựa chọn, cô thà lựa chọn không đến cõi đời này, chứ không muốn trở thành con gái của An Hiểu.
Kiều Huyền Thạc muốn làm gãy cổ tay An Hiểu chí là chuyện nhỏ, nhưng anh vẫn bận tâm đến tâm trạng của Bạch Nhược Hy, anh không làm như vậy, anh đẩy mạnh An Hiểu ra mấy bước.
An Hiểu lảo đảo lui lại mấy bước, suýt nữa †é ngã, bà ta vội giữ vững cơ thể, tức giận thở hổn hển.
*Cút” Kiều Huyền Thạc cất giọng lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao.
An Hiểu xoa cổ tay, cắn răng chậm rãi ngẩng đầu, bà ta nhìn về phía Trần Tịnh trên giường bệnh, đối đầu với đôi mắt lạnh nhạt bình tĩnh của Trần Tịnh, bà ta giận đến nỗi sắp phát điên.
Bà ta lại nhìn Bạch Nhược Hy, hiểu nỗi oán hận trong mắt Bạch Nhược Hy.
Không khí trong phòng trở nên đè nén, không khí như đông cứng lại vào giờ phút này.
Qua một lát, An Hiểu đột nhiên cười, cười vô cùng xảo quyệt.
“Ha ha, đúng là tình sâu nghĩa nặng, ban đầu tôi không muốn nói, nhưng giờ tôi không nói không được” An Hiểu vênh váo cầm túi xách của mình, ngửa đầu ưỡn ngực nhìn về phía Kiều Huyền Thạc, nhếch môi cười nhạt: “Biết vì sao tôi vẫn phản đối cậu và Nhược Hy kết hôn không?”
‘Sắc mặt Kiều Huyền Thạc thay đổi, nghe ra điều gì đó trong lời nói của bà ta.
Bạch Nhược Hy đi lên một bước, xông tới trước mặt bà ta, giận dữ hỏi: “Mẹ muốn nói gì?”
Ý cười của An Hiểu càng nồng hơn, chậm rãi nhìn về phía Bạch Nhược Hy: “Đến hôm nay, mẹ cũng không sợ nói nữa, chắc con cũng đã nghe Trần Tịnh nói qua, khi con còn chưa chào đời, mẹ đã ở bên Kiều Nhất Xuyên. Con và Kiều Huyền Thạc là anh em cùng cha khác mẹ, đương nhiên mẹ không đồng ý cho hai người bên nhau rồi”
“Mẹ nói bậy” Trái tim Bạch Nhược Hy như bị kim đâm, kinh ngạc sợ hãi nhìn bà ta, không thể tin được lắc đầu, kinh hoảng run nhẹ.
Điều này không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng.
Cô không tin đây là sự thực.
Trần Tịnh nghe thấy mấy câu này, cũng không khỏi căng thẳng, chậm rãi xuống giường, đứng bên mép giường nhìn Bạch Nhược Hy. Giờ phút này bà lo lắng cho cảm xúc của Bạch Nhược Hy, chứ không phải lo lắng thân phận của hai người, thân phận này là thứ yếu, nhưng nếu như là anh em, làm sao Bạch Nhược Hy có thể chịu được cú sốc nghiêm trọng như vậy?
Ánh mắt Kiều Huyền Thạc hơi trầm xuống, vô cùng bình tĩnh nhìn An Hiểu.
An Hiểu thở dài một tiếng, chậm rãi đi về phía Bạch Nhược Hy, cúi thấp đầu nhỏ giọng nói: “Nhược Hy à, bây giờ con đã hiểu nỗi khổ tâm của mẹ chưa, con rể tốt như: Huyền Thạc, nếu như con gái mình gả cho cậu ấy là phúc lớn cỡ nào, sao mẹ lại phản đối được?
Thế nhưng hai đứa là anh em, mẹ vẫn phản đối, hai đứa vẫn đối đầu với mẹ, mẹ cũng hết cách, có điều bây giờ rồi, hai đứa đã ly hôn, mẹ cũng yên tâm rồi