Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-324
Chương 324
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Huyền Thạc tới rồi à.” Giọng Trần Tịnh giọng ôn hòa nói, chậm rãi đưa tay sờ lên không trung.
Kiều Huyền Thạc lập tức nắm tay Trần Tịnh, nhìn khuôn mặt đắp đầy dưa leo của bà, đáp lại ôn hòa lễ phép: “Đúng vậy, mẹ, con qua thăm mẹ đây.”
“Không bận sao, con nhiều việc nước, không cần suốt ngày chạy đến bệnh viện thăm mẹ đâu.”
Kiều Huyền Thạc mỉm cười, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve tay Trần Tịnh, rồi chậm rãi buông ra: “Gần đây sẽ thoải mái hơn, không quá bận đâu ạ”
Doãn Âm bị bắt rồi, anh có thể thả lỏng hơn chút, tiếp theo là tìm anh Cả anh, tìm dây chuyền Vĩnh Phật, còn có tìm đám vũ khí bị sĩ quan phụ tá Liễu lén chở đi.
Kiều Huyền Thạc kéo ghế, ngồi xuống phía bên giường Bạch Nhược Hy, liếc nhìn Trần Tịnh, lén sờ tay Bạch Nhược Hy, ngón tay thon dài vuốt ve bàn tay mềm mại của cô.
Bạch Nhược Hy thoáng dừng lại, cơ thể cứng ngắc căng thẳng, cô muốn rút tay, nhưng Kiều Huyền Thạc đã nắm chặt mười ngón đan xen với cô, lòng bàn tay dày rộng rắn rỏi, nhiệt độ cực nóng làn ra từ lòng bàn Tay cô, cơ thể tê dại.
Giọng anh ấm áp hỏi lần nữa: “Vậy con có thể tham gia vào cuộc hẹn của hai người không?”
Bạch Nhược Hy cười khẽ nói: “Anh đi làm gì?
“Làm vệ sĩ cho hai người, che ô, mắt xa, đưa nước làm việc vặt, chỉ cần dùng đến anh, việc gì cũng được.”
Kiều Huyền Thạc chậm rãi dùng sức, nắm chặt lòng bàn tay Bạch Nhược Hy, bàn tay dán chặt như hai trái tim va vào nhau, gần sát.
Trần Tịnh vui vẻ gật đầu: “Được, cùng đi chơi đi, càng nhiều người càng tốt, chúng ta có thể gọi cả Huyền Bân và Huyền Hạo nữa”
Xem ảnh 1
Bạch Nhược Hy lập tức rút tay ra khỏi tay Kiều Huyền Thạc, cô lau mặt, vội ngồi dậy, chăm chú giúp Trần Tịnh bỏ dưa leo ra: “Được rồi, để em bỏ ra giúp chị.”
“Đúng rồi, mấy ngày nay rốt cuộc Huyền Bân đang bận gì vậy? Chị tỉnh lại mà vẫn không hề nhìn thấy nó, đi công tác cũng nên gọi điện cho chị chứ, nó bận lắm sao?”
Bạch Nhược Hy lập tức trả lời: “Đúng vậy, anh cả bận lắm ạ.”
Bỏ dưa leo khỏi mặt Trần Tịnh, Bạch Nhược.
Hy lấy khăn ướt lau sạch cho bà, đôi mất không chút hào hứng cúi xuống, không dám nhìn vào mắt Trần Tịnh Dưa leo trên mặt Trần Tịnh bị bỏ ra, bà chậm rãi ngồi dậy, chỉnh lại tóc, bất đắc dĩ nhìn về phía Huyền Thạc: “Anh Cả con vẫn đang đi công tác sao?”
Kiều Huyền Thạc gượng cười, khẽ gật đầu “Vâng ạ”
Bạch Nhược Hy xuống giường, đi qua người Kiều Huyền Thạc đến bàn, rót chén trà ấm đưa đến trước mặt Trần Tịnh, Trần Tịnh lập tức nhận chén trà, mỉm cười: “Cảm ơn”
Sự săn sóc của cô khiến tâm trạng và cơ thể Trần Tịnh khôi phục rất tốt.
Lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa dồn dập, rồi gắng sức xông vào, ba người trong phòng bệnh kinh ngạc, nhìn về phía cửa, còn chưa kịp nói chuyện, đối phương đã đẩy cửa ra.
An Hiểu đùng đùng xông tới từ bên ngoài, sắc mặt bà ta u ám, ánh mắt lạnh lẽo, sau khi đi tới nhìn thấy Bạch Nhược Hy cũng ở đây, sắc mặt cực kỳ khó coi Trần Tịnh nhìn thấy An Hiểu, sắc mặt lập tức trầm xuống, cụp mắt xuống nhìn chỗ khác, chậm rãi dựa vào đầu giường không muốn nhìn bà ta.
Bầu không khí im ắng mấy giây, tâm trạng Bạch Nhược Hy bực bội khó chịu, loại tình huống này, cô không biết nên làm sao, người đi vào là mẹ cô, cũng là người phụ nữ mà Trần Tịnh và Kiều Huyền Thạc hận nhất, vị trí của cô rất xấu hổ bất đắc dĩ, cô vẫn lễ phép gọi bà ta một tiếng: “Mẹ”
Giọng cô không lớn không nhỏ, song không có chút sức mạnh nào.
Đời này, lần đầu tiên cô cảm thấy có người mẹ phá hoại gia đình của người ta, còn hại người ta thật mất mặt, tủi nhục.
“Nhược Hy, sao con lại ở đây?” An Hiểu nghĩ hoặc hỏi, giọng nghiêm túc tức giận.
Cô không thể nói cô tới chăm sóc Trần Tịi vào lúc này được, bởi vì cô bị kẹp ở giữ: bất kể nói gì cũng sẽ khiến một bên không hài lòng.
Bạch Nhược Hy im alwngj không lên tiếng, Kiều Huyền Thạc lập tức mở miệng phá vỡ xấu hổ cho Bạch Nhược Hy, hỏi lại: “Có chuyện gì không?”
Bởi vì Kiều Huyền Thạc hỏi, An Hiểu lập tức đổi sắc mặt, từ u ám phân nộ trở nên lo lắng, đáng thương nói: “Huyền Thạc à, từ lần trước sau khi cha con đến bệnh viện không hề về nhà, các con có biết ông ấy đi đâu không?”
*..” Kiều Huyền Thạc chau mày, sắc mặt tối đi An Hiểu nảm chặt hai tay vân vê, rưng rưng đi về phía Kiều Huyền Thạc: “Mẹ không gọi được cho ông ấy, mẹ cũng đã tìm ở những nơi ông ấy hay đi rồi, cũng không hề gặp ông ấy, có phải ông ấy xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn rồi không, Huyền Thạc à, con có biết cha con đi đâu không?”
Kiều Huyền Thạc cất giọng lạnh lẽo nói một câu: “Không biết”
“Vậy con có thể giúp tìm ông ấy được không, mẹ sợ ông ấy xảy ra chuyện” Giọng An Hiểu cầu xin, yếu ớt nhìn anh: “Bây giờ ông ấy đã lớn tuổi, đột nhiên biến mất, mẹ sợ ông ấy…”
Lúc này, Trần Tịnh mới mở miệng: “Với tính cách của Kiều Nhất Xuyên, chắc ông ấy trốn đi rồi”
An Hiểu bỗng nhiên trừng mắt về phía Trần Tịnh, giọng sắc bén hơn: “Bà có ý gì?”
“Tôi đã nói hết những gì bà làm cho ông ấy biết” Trần Tịnh ngước mắt nhìn về phía bà 1a, ánh mắt kiên định lạnh lùng.
Bốn mắt nhìn nhau, An Hiểu nheo mắt lạnh, sắc như lưỡi kiếm, tràn ngập sát khí.
Bà ta cắn răng gẫn từng chữ: “Trần Tịnh, tôi biết bà hận tôi, nhưng bà luôn nói xấu t trước mặt chồng tôi và đứa con tôi nuôi lớn, muốn phá hỏng quan hệ của chúng tôi, bà có ý đồ gì?”
Trần Tịnh cười nhạt, khịt mũi coi thường, không trả lời bà ta.
Sắc mặt Kiều Huyền Thạc tối đi, chậm rãi đứng lên, uy nghiêm lạnh lùng mở miệng: *Có phải giả hay không, cần tôi mời về quân khu, điều tra kĩ chuyện xảy ra hai mươi bốn năm trước không?”
An Hiểu bị câu ‘mời về quân khu’ dọa cho sắc mặt trắng bệch, khí thế lập tức giảm xuống, căng thẳng nuốt nước miếng.
Ở chỗ này, Kiều Huyền Thạc đứng về phía mẹ anh là bình thường, bà ta hoàn toàn.
không thể làm gì được Trần Tịnh, nhưng bà †a nuốt không trôi cơn giận này.
Bà ta bối rối bất an nhìn về phía Kiều Huyền Thạc, nắm chặt tay, giọng tức giận: “Chuyện đã qua dĩ nhiên mẹ có lỗi, nhưng xin các con đừng hoàn toàn tin tưởng lời từ phía Trần Tịnh”
Nói xong, bà ta trừng mắt với Bạch Nhược Hy, quát: “Nhược Hy, đi theo mẹ”
Bạch Nhược Hy cảm thấy bà ta rất buồn cười, tại sao cô phải đi?
An Hiểu đè nén cơn giận trong lòng, đi đến túm lấy cổ tay Bạch Nhược Hy, kéo tới cửa: “Về cùng mẹ, những người này không liên quan gì đến con cả, đừng mặt dạn mày dày dính lấy nữa”
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Huyền Thạc tới rồi à.” Giọng Trần Tịnh giọng ôn hòa nói, chậm rãi đưa tay sờ lên không trung.
Kiều Huyền Thạc lập tức nắm tay Trần Tịnh, nhìn khuôn mặt đắp đầy dưa leo của bà, đáp lại ôn hòa lễ phép: “Đúng vậy, mẹ, con qua thăm mẹ đây.”
“Không bận sao, con nhiều việc nước, không cần suốt ngày chạy đến bệnh viện thăm mẹ đâu.”
Kiều Huyền Thạc mỉm cười, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve tay Trần Tịnh, rồi chậm rãi buông ra: “Gần đây sẽ thoải mái hơn, không quá bận đâu ạ”
Doãn Âm bị bắt rồi, anh có thể thả lỏng hơn chút, tiếp theo là tìm anh Cả anh, tìm dây chuyền Vĩnh Phật, còn có tìm đám vũ khí bị sĩ quan phụ tá Liễu lén chở đi.
Kiều Huyền Thạc kéo ghế, ngồi xuống phía bên giường Bạch Nhược Hy, liếc nhìn Trần Tịnh, lén sờ tay Bạch Nhược Hy, ngón tay thon dài vuốt ve bàn tay mềm mại của cô.
Bạch Nhược Hy thoáng dừng lại, cơ thể cứng ngắc căng thẳng, cô muốn rút tay, nhưng Kiều Huyền Thạc đã nắm chặt mười ngón đan xen với cô, lòng bàn tay dày rộng rắn rỏi, nhiệt độ cực nóng làn ra từ lòng bàn Tay cô, cơ thể tê dại.
Giọng anh ấm áp hỏi lần nữa: “Vậy con có thể tham gia vào cuộc hẹn của hai người không?”
Bạch Nhược Hy cười khẽ nói: “Anh đi làm gì?
“Làm vệ sĩ cho hai người, che ô, mắt xa, đưa nước làm việc vặt, chỉ cần dùng đến anh, việc gì cũng được.”
Kiều Huyền Thạc chậm rãi dùng sức, nắm chặt lòng bàn tay Bạch Nhược Hy, bàn tay dán chặt như hai trái tim va vào nhau, gần sát.
Trần Tịnh vui vẻ gật đầu: “Được, cùng đi chơi đi, càng nhiều người càng tốt, chúng ta có thể gọi cả Huyền Bân và Huyền Hạo nữa”
Xem ảnh 1
Bạch Nhược Hy lập tức rút tay ra khỏi tay Kiều Huyền Thạc, cô lau mặt, vội ngồi dậy, chăm chú giúp Trần Tịnh bỏ dưa leo ra: “Được rồi, để em bỏ ra giúp chị.”
“Đúng rồi, mấy ngày nay rốt cuộc Huyền Bân đang bận gì vậy? Chị tỉnh lại mà vẫn không hề nhìn thấy nó, đi công tác cũng nên gọi điện cho chị chứ, nó bận lắm sao?”
Bạch Nhược Hy lập tức trả lời: “Đúng vậy, anh cả bận lắm ạ.”
Bỏ dưa leo khỏi mặt Trần Tịnh, Bạch Nhược.
Hy lấy khăn ướt lau sạch cho bà, đôi mất không chút hào hứng cúi xuống, không dám nhìn vào mắt Trần Tịnh Dưa leo trên mặt Trần Tịnh bị bỏ ra, bà chậm rãi ngồi dậy, chỉnh lại tóc, bất đắc dĩ nhìn về phía Huyền Thạc: “Anh Cả con vẫn đang đi công tác sao?”
Kiều Huyền Thạc gượng cười, khẽ gật đầu “Vâng ạ”
Bạch Nhược Hy xuống giường, đi qua người Kiều Huyền Thạc đến bàn, rót chén trà ấm đưa đến trước mặt Trần Tịnh, Trần Tịnh lập tức nhận chén trà, mỉm cười: “Cảm ơn”
Sự săn sóc của cô khiến tâm trạng và cơ thể Trần Tịnh khôi phục rất tốt.
Lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa dồn dập, rồi gắng sức xông vào, ba người trong phòng bệnh kinh ngạc, nhìn về phía cửa, còn chưa kịp nói chuyện, đối phương đã đẩy cửa ra.
An Hiểu đùng đùng xông tới từ bên ngoài, sắc mặt bà ta u ám, ánh mắt lạnh lẽo, sau khi đi tới nhìn thấy Bạch Nhược Hy cũng ở đây, sắc mặt cực kỳ khó coi Trần Tịnh nhìn thấy An Hiểu, sắc mặt lập tức trầm xuống, cụp mắt xuống nhìn chỗ khác, chậm rãi dựa vào đầu giường không muốn nhìn bà ta.
Bầu không khí im ắng mấy giây, tâm trạng Bạch Nhược Hy bực bội khó chịu, loại tình huống này, cô không biết nên làm sao, người đi vào là mẹ cô, cũng là người phụ nữ mà Trần Tịnh và Kiều Huyền Thạc hận nhất, vị trí của cô rất xấu hổ bất đắc dĩ, cô vẫn lễ phép gọi bà ta một tiếng: “Mẹ”
Giọng cô không lớn không nhỏ, song không có chút sức mạnh nào.
Đời này, lần đầu tiên cô cảm thấy có người mẹ phá hoại gia đình của người ta, còn hại người ta thật mất mặt, tủi nhục.
“Nhược Hy, sao con lại ở đây?” An Hiểu nghĩ hoặc hỏi, giọng nghiêm túc tức giận.
Cô không thể nói cô tới chăm sóc Trần Tịi vào lúc này được, bởi vì cô bị kẹp ở giữ: bất kể nói gì cũng sẽ khiến một bên không hài lòng.
Bạch Nhược Hy im alwngj không lên tiếng, Kiều Huyền Thạc lập tức mở miệng phá vỡ xấu hổ cho Bạch Nhược Hy, hỏi lại: “Có chuyện gì không?”
Bởi vì Kiều Huyền Thạc hỏi, An Hiểu lập tức đổi sắc mặt, từ u ám phân nộ trở nên lo lắng, đáng thương nói: “Huyền Thạc à, từ lần trước sau khi cha con đến bệnh viện không hề về nhà, các con có biết ông ấy đi đâu không?”
*..” Kiều Huyền Thạc chau mày, sắc mặt tối đi An Hiểu nảm chặt hai tay vân vê, rưng rưng đi về phía Kiều Huyền Thạc: “Mẹ không gọi được cho ông ấy, mẹ cũng đã tìm ở những nơi ông ấy hay đi rồi, cũng không hề gặp ông ấy, có phải ông ấy xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn rồi không, Huyền Thạc à, con có biết cha con đi đâu không?”
Kiều Huyền Thạc cất giọng lạnh lẽo nói một câu: “Không biết”
“Vậy con có thể giúp tìm ông ấy được không, mẹ sợ ông ấy xảy ra chuyện” Giọng An Hiểu cầu xin, yếu ớt nhìn anh: “Bây giờ ông ấy đã lớn tuổi, đột nhiên biến mất, mẹ sợ ông ấy…”
Lúc này, Trần Tịnh mới mở miệng: “Với tính cách của Kiều Nhất Xuyên, chắc ông ấy trốn đi rồi”
An Hiểu bỗng nhiên trừng mắt về phía Trần Tịnh, giọng sắc bén hơn: “Bà có ý gì?”
“Tôi đã nói hết những gì bà làm cho ông ấy biết” Trần Tịnh ngước mắt nhìn về phía bà 1a, ánh mắt kiên định lạnh lùng.
Bốn mắt nhìn nhau, An Hiểu nheo mắt lạnh, sắc như lưỡi kiếm, tràn ngập sát khí.
Bà ta cắn răng gẫn từng chữ: “Trần Tịnh, tôi biết bà hận tôi, nhưng bà luôn nói xấu t trước mặt chồng tôi và đứa con tôi nuôi lớn, muốn phá hỏng quan hệ của chúng tôi, bà có ý đồ gì?”
Trần Tịnh cười nhạt, khịt mũi coi thường, không trả lời bà ta.
Sắc mặt Kiều Huyền Thạc tối đi, chậm rãi đứng lên, uy nghiêm lạnh lùng mở miệng: *Có phải giả hay không, cần tôi mời về quân khu, điều tra kĩ chuyện xảy ra hai mươi bốn năm trước không?”
An Hiểu bị câu ‘mời về quân khu’ dọa cho sắc mặt trắng bệch, khí thế lập tức giảm xuống, căng thẳng nuốt nước miếng.
Ở chỗ này, Kiều Huyền Thạc đứng về phía mẹ anh là bình thường, bà ta hoàn toàn.
không thể làm gì được Trần Tịnh, nhưng bà †a nuốt không trôi cơn giận này.
Bà ta bối rối bất an nhìn về phía Kiều Huyền Thạc, nắm chặt tay, giọng tức giận: “Chuyện đã qua dĩ nhiên mẹ có lỗi, nhưng xin các con đừng hoàn toàn tin tưởng lời từ phía Trần Tịnh”
Nói xong, bà ta trừng mắt với Bạch Nhược Hy, quát: “Nhược Hy, đi theo mẹ”
Bạch Nhược Hy cảm thấy bà ta rất buồn cười, tại sao cô phải đi?
An Hiểu đè nén cơn giận trong lòng, đi đến túm lấy cổ tay Bạch Nhược Hy, kéo tới cửa: “Về cùng mẹ, những người này không liên quan gì đến con cả, đừng mặt dạn mày dày dính lấy nữa”
Bình luận facebook