Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 17
Chương 17
Diệp Tĩnh An nhìn tấm phiếu của mình, anh nhìn vào lỗi đi như có gì đó đang suy nghĩ, Dương Ngọc Ba và Đổng Hoa Niên bị dắt về phía Tây, còn Đỗ Vu Thư cũng bị ba người dắt về phía Tây.
Nói cách khác, toàn bộ khu rừng, từ Tây sang Đông, có tổng cộng sáu lối vào, sáu người bọn họ mỗi người đi vào một lối khác, anh đi vào lối thứ ba.
Số của anh cũng là số ba.
Diệp Tĩnh An hít một hơi thật sau, vừa đi về phía Đông, anh mới nhìn thấy Đỗ Vu Thư bị dẫn đi, cái lối kia cũng không xa lắm, Đỗ Vu Thư rất có thể sẽ tới cánh cửa gần chỗ anh, nói cách khác, có khả năng Đỗ Vu Thư là số bốn.
Diệp Tĩnh An khẽ thở dài, xem ra, hai người bọn họ rất có tiềm năng làm đối thủ.
Được rồi, dù thế nào đi chăng nữa, thì cũng phải tìm được cô trước đã.
Trong rừng này, hình như có rất nhiều côn trùng, nếu anh nhớ không lầm, Đỗ Vu Thư sợ nhất những loài động vật nhiều chân hoặc không chân, ví dụ như nhện rắn này nọ.
Diệp Tĩnh An vừa quay đầu đã nhìn thấy con nhện trên thân cây, anh nhịn không được khẽ cười, nếu Đỗ Vu Thư mà thấy được, chắc sẽ không hét lên đó chứ?
Vậy thì, tốt nhất là nên tranh thủ thời gian đi tìm người thôi.
Mình không có ở cạnh xem cô ấy, đúng là, lo lắng thật...
Khóe môi Diệp Tĩnh An hơi cong, đôi mắt đào hoa bỗng sáng rực, chói mắt quá.
Diệp Tĩnh An tính toán phương hướng một chút, rồi đi theo hướng Đông Bắc, khu rừng này không nhỏ, mà cỏ dại mọc thành từng bụi cũng rất nhiều, tổ chương trình chon những nơi như này đúng là biết làm khổ người khác.
Đi được một lúc, Diệp Tĩnh An lại suy nghĩ phương hướng tiếp, anh cúi đầu chống tay vào thân cây, ánh mắt đột nhiên dừng lại, sau đó, anh vội vàng đi tới phía trước của cái cây bên cạnh, người xổm xuống nhìn kỹ xuống đất, rồi dùng tẩy gẩy nhẹ một cái.
Quả nhiên, một mảnh đất rơi ra, để lộ ra một màu hơi đỏ, khác hoàn toàn với màu đất.
Anh quay phim đi sau anh chăm chỉ quay cảnh này lại, Diệp Tĩnh An dở khóc dở cười cầm một miếng đất, hơi cường điệu nói: "Tổ chương trình đúng là quá khác người, làm vậy là muốn chúng tôi dùng tay à?"
"Mắc bệnh sạch sẽ nhiều thật sự chả cần uống thuốc mà cũng khỏi bệnh, không biết tôi có nên lì xì đôi chút cho đạo diễn không nhỉ?"
Diệp Tĩnh An vội vàng lắc tay, ra vẻ cầu xin, ánh mắt đào hoa lấp lánh lộ ra vẻ đáng thương, giống hệt một con vật nhỏ bị vứt bỏ không có nhà để về, cẩn thận đụng vào đất một cái, rồi lắc mạnh tay, suy sụp nói: "Thật sự không được chuẩn bị cho cái xẻng à?"
"Tôi lấy di động làm xẻng được không?" Diệp Tĩnh An lấy điện thoại mà tổ chương trình đã chuẩn bị cho, tội nghiệp nói.
Không có ai trả lời, anh quay phim không nhịn được bật cười, không ngờ, thiên vương Diệp lại biết đi show như vậy.
Thiên vương Diệp tội nghiệp bắt đầu lấy tay đào đất, vừa đảo vừa lảm nhảm, may mà cái thùng cũng chôn không sau lắm, Diệp Tĩnh An lôi cái thùng ra ngoài, suy sụp nói với anh quay phìm: "Bệnh sạch sẽ lâu năm của tôi không uống thuốc mà cũng khỏi bệnh, đạo diễn à, tôi biết ơn cả nhà ông lắm luôn!"
Dùng diễn xuất tới đây được rồi, trong lòng Diệp Tĩnh An thầm nói, anh dứt khoát lấy tấm phiếu trong thùng ra, rồi nhét cái thùng vào trên thân cây, lấy nhánh cây che lại, đứng bên cạnh trầm tư một hồi lâu, mới lấy xem cái thứ mình khó khăn lắm mới lấy được.
"Số một là người có sức quyến rũ, người đó có thể khiến người khác phải trả giá vì mình."
Vậy đây chắc là năng lực đặc biệt của số một rồi, có thể khiến người khác vì người đó mà trả giá? Khách mời kia lại lấy được thứ anh đang cần sao?
Diệp Tĩnh An im lặng suy nghĩ, vừa nãy tổ chương tình đã dẫn Đổng Hoa Niên và Dương Ngọc Ba đi cùng phía, số một có thể là Dương Ngọc Ba, phải cẩn thận.
"A -- !"
Đúng lúc đó, Diệp Tĩnh An đột nhiên nghe thấy tiếng thét chói tai cùng tiếng chạy dồn dập vang lên, cái giọng quen thuộc này, làm anh vô cùng lo lắng, anh vội vàng tìm hướng.
Nếu anh có thể nghe thấy tiếng thét của Đỗ Vu Thư, thì chắc cô không ở xa lắm đâu.
"A a a a a a -- !"
Diệp Tĩnh An đi theo hướng đó, đi không bao lâu, anh lại nghe thấy tiếng thét chói tai của Đỗ Vu Thư, lần này con rõ ràng hơn khi nãy rất nhiều.
Rốt cuộc là cô đã thấy cái gì vậy!
Diệp Tĩnh An nghiến răng, không nhịn được sự lo lắng, anh vội vàng đi tìm Đỗ Vu Thư.
"A a a a a a a a -- !!"
Tiếng thét thảm thiết chói tai vẫn còn, Diệp Tĩnh An vô cùng đau lòng.
Đi vòng qua mấy cái cây, DIệp Tĩnh An đang định ngẩng đầu lên suy tính hướng tiếp theo, thì đã bị một người va vào, hương thơm quen thuộc bay vào mũi anh.
Người kia nhắm mắt lại, khóe mắt còn vương lại những giọt nước, mái tóc hỗn loạn, trên góc áo còn có vài chỗ bị rách.
Trái tim Diệp Tĩnh An như bị thứ gì đó cứa vào, đau đớn không nói thành lời.
Anh theo bảng ăng giơ tay vỗ lưng Đỗ Vu Thư, không châm chọc, không chế giễu, chỉ có nỗi đau không thành lời nơi đáy lòng, động tác của anh vô cùng nhẹ nhàng, giọng nói kiên nhẫn dịu dàng, "Sao vậy? Không sao, tôi ở đây."
Em biết không, Vu Thư.
Anh đang ở cạnh em, lúc nào cũng ở bên em.
Với em.
Nghe xong lý do của Đỗ Vu Thư, Diệp Tĩnh An cảm thấy dở khóc dở cười, thế mà chỉ vì một con nhện.
Bỏ tâm trạng lo lắng qua một bên, Diệp Tĩnh An trêu chọc Đỗ Vu Thư, thấy cô vừa mới nãy đang run rẩy sợ hãi, ấy vậy mà bây giờ đã giơ móng vuốt lên, trong lòng Diệp Tĩnh An đã hoàn toàn buông lỏng.
Xem ra, Đỗ Vu Thư không còn nhớ gì tới cái con nhện kia nữa rồi?
Lớn tòng ngòng như vậy rồi, mà vẫn còn sợ một con nhện, Đỗ Vu Thư đúng thật là...
Dễ thương quá.
Vốn định chỉ trêu chọc vài câu, nhưng không ngờ Đỗ Vu Thư lại tự động cắt ngang lời anh, cô chỉ vào thân cây, lớn tiếng kêu lên, vui vẻ như một cô gấu con.
Làm người ta ai cũng muốn mang hết những thứ cô thích cho cô, đễ cô cứ mãi mãi vui vẻ như vậy, ngây thơ như một đứa trẻ.
"Cô đoán thử xem, tôi có giúp cô không?" Diệp Tĩnh An nhìn thẳng vào mặt Đỗ Vu Thư, đôi mắt thâm trầm hiện lên chút cảm xúc không nói rõ thành lời, Đỗ Vu Thư ngạc nhiên nhìn anh.
Anh nhìn thấy vẻ tủi thân rõ ràng trong mắt của Đỗ Vu Thư, trong lòng anh thầm vui sướng, nhưng ngay sau đó, anh lại bị hất một chậu nước lạnh, cả người Diệp Tĩnh An cực kỳ lạnh run.
"Sẽ không!" Đỗ Vu Thư nói như đinh đóng sắt, giọng nói rõ ràng vô cùng quyết đoán, không có một chút do dự nào.
Diệp Tĩnh An nở nụ cười, trong đôi mắt hiện lên chút cay đắng rồi biến mất, trong giây phút đó, anh lại cười lạnh lùng: "Xem ra nữ thần Đỗ cũng biết mình phải tự lực cánh sinh rồi, tôi đây rất muốn biết, làm sao cô lấy nó xuống được?"
Diệp Tĩnh An chỉ vào cái thùng ở trên cây, anh cười thõa mãn đánh giả cô từ trên xuống dưới, giọng nói hơi thờ ơ: "Tôi thật sự rất mong chờ đó, nữ thần Đỗ muốn tự mình trèo lên à?"
Đỗ Vu Thư hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nói: "Chúng ta hợp tác đi."
Diệp Tĩnh An: "...Hả?"
"Tôi tìm được cái rương đó trước, nếu tôi không nói cho anh thì anh cũng có biết cái gì đâu, cũng như vậy thôi, anh không giúp tôi thì tôi chả có cách nào để lấy xuống được, đã vậy thì hai chúng ta hợp tác đi, cả hai cùng có lợi mà." Mắt Đỗ Vu Thư sáng rực, "Tôi tìm thấy cái rương trước, anh lấy nó xuống, chúng ta sẽ cùng nhau đọc manh mối."
Diệp Tĩnh An khó xử, anh có vô số lý do để từ chối Đỗ Vu Thư, những khi nhìn thấy ánh mắt ngập tràn ánh sáng chăm chú nhìn anh, trái tim anh liền mềm nhũn ra.
Anh nhẹ nhàng cười nói: "Đúng là ý kiến hay, hình như tôi cũng không có lý do gì để từ chối cô cả."
Đỗ Vu Thư dường như đang nở nụ cười, đôi mắt biến mất chút vui vẻ, vừa nãy nhìn cô như đã nắm chắc phần thắng, nhưng thực ra, trong lòng cô hơi thấp thỏm.
Cô khoe khoang khoác lác, nếu Diệp Tĩnh An không chịu tiếp chiêu, thì đúng là, kỳ lạ thật.
May là, anh vẫn đồng ý với đề nghị này.
Cái rương kia nằm rất cao, có lá cây che lại, nếu Đỗ Vu Thư không tinh mắt, thì khó mà phát hiện được, Diệp Tĩnh An cởi ao khoác ra, rất biết ơn vì hôm nay anh mặc một bộ đồ thể thao, anh cúi đầu cảm thán: "Đầu tiên là lấy tay đào đất, bây giờ lại phải treo cây, tổ chương trình đúng là sáng tạo thật."
"Như này là muốn huấn luyện chúng ta thành con vượn, rồi đuổi ra khỏi xã hội loài người đúng không?"
"Thì ra anh cũng từng trải qua cuộc sống của xã hội loài người rồi à?" Đỗ Vu Thư ngạc nhiên trợn to mắt, nhìn Diệp Tĩnh An.
Diệp Tĩnh An: "..."
"Đúng vậy, tôi và cô đều cùng loại thôi." Diệp Tĩnh An mỉm cười nói: "Cũng từng sống trong xã hội loài người rồi thành con vượn bị đuổi ra khỏi xã hội như nhau cả thôi, nữ thần Đỗ."
Đỗ Vu Thư: "... Cút!"
"Nhưng cô cứ yên tâm." Diệp Tĩnh An sung sướng cười, "Ít ra cô cũng là con vượn cái xinh đẹp nhất trong các loài vượn."
Đỗ Vu Thư: "Mẹ kiếp, thứ rác thải!"
"Yên tâm, trong các loài vượn trên thế giới, anh chắc là con xấu xí nhất rồi." Vẻ mặt Đỗ Vu Thư không chút thay đổi.
Diệp Tĩnh An tự nhiên ném áo xuống đất, thời tiết thực sự rất oi bức, tháng tám đúng là thời điểm nóng nhất trong năm, cho dù đang ở trong rừng cây nhỏ, nhưng cũng rất nóng, Diệp Tĩnh An thật sự không muốn đưa áo khoác cho Đỗ Vu thưu cầm giúp, nếu không thì chẳng khác nào tạo thêm gánh nặng cho cô.
"Đương nhiên rồi, tôi có phải đồng loại của nó đâu, nên trong mắt bọn chúng, tôi phải xấu thôi." Diệp Tĩnh An thờ ơ nói, anh đi xung quanh cái cây, tìm một vị trí tốt, đi từ từ rồi nhảy lên, bắt đầu trèo cây."
"Há." Đỗ Vu Thư thấy Diệp Tĩnh An tình nguyện vứt áo xuống đất chứ không muốn cô cầm giúp, trong lòng cô hơi đau nhói, cô bifnht ĩnh nói: "Vậy chắc vẻ đẹp của tôi đã chinh phục được toàn thế giới rồi, nên cho dù có không cùng giống loại thì chúng nó vẫn khen thưởng tôi à?"
Diệp Tĩnh An suýt nữa té xuống khỏi cây.
Diệp Tĩnh An đẩy cái thùng xuống khỏi thân cây, rồi từ từ trèo xuống, Đỗ Vu Thư dựng cái thùng lên, nhưng không mở ra, cô đang đợi Diệp Tĩnh An.
Chuyện cùng nhau hưởng thụ thành quả sau khi 'kề vai chiến đấu' cùng nhau thế này, chính là ước mơ của cô từ rất lâu rồi.
-- Ở trong mơ cũng chỉ dám nghĩ qua thôi.
Nhớ lại ngày hôm đó, cô đuổi theo anh bước chân vào giới giải trí, rất muốn được diễn cùng anh, cùng tham gia show truyền hình, cùng nhau chơi đùa, cùng nhau trò chuyện, từ từ hiểu rõ lẫn nhau, làm bạn, rồi giúp đỡ lẫn nhau.
Nhưng, đó chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Bởi vì anh và cô, đã ghét nhau từ lâu rồi.
Nghĩ vậy, Đỗ Vu Thưu cười chua sót.
Nhìn Đỗ Vu Thư từ trên cây, ánh mắt Diệp Tĩnh An mang theo chút ý cười, bây giờ, bọn họ có thể yên ổn hợp tác với nhau như vậy, thật là tốt biết mấy.
Tốt hơn rất nhiều so với dự tính của anh.
Tuy không mất nhiều thời gian lắm, mà nhất định phải có một người giành được chiến thắng.
Mà anh, bằng mọi giá phải thắng được!
Đúng lúc Diệp Tĩnh An đang trèo xuống, đột nhiên, từ phía sau truyền tới một tieensgd doognj, Đỗ Vu Thư theo bản năng quay đầu lại, chỉ thấy bóng dáng hai người đang đi tới.
Diệp Tĩnh An nhìn tấm phiếu của mình, anh nhìn vào lỗi đi như có gì đó đang suy nghĩ, Dương Ngọc Ba và Đổng Hoa Niên bị dắt về phía Tây, còn Đỗ Vu Thư cũng bị ba người dắt về phía Tây.
Nói cách khác, toàn bộ khu rừng, từ Tây sang Đông, có tổng cộng sáu lối vào, sáu người bọn họ mỗi người đi vào một lối khác, anh đi vào lối thứ ba.
Số của anh cũng là số ba.
Diệp Tĩnh An hít một hơi thật sau, vừa đi về phía Đông, anh mới nhìn thấy Đỗ Vu Thư bị dẫn đi, cái lối kia cũng không xa lắm, Đỗ Vu Thư rất có thể sẽ tới cánh cửa gần chỗ anh, nói cách khác, có khả năng Đỗ Vu Thư là số bốn.
Diệp Tĩnh An khẽ thở dài, xem ra, hai người bọn họ rất có tiềm năng làm đối thủ.
Được rồi, dù thế nào đi chăng nữa, thì cũng phải tìm được cô trước đã.
Trong rừng này, hình như có rất nhiều côn trùng, nếu anh nhớ không lầm, Đỗ Vu Thư sợ nhất những loài động vật nhiều chân hoặc không chân, ví dụ như nhện rắn này nọ.
Diệp Tĩnh An vừa quay đầu đã nhìn thấy con nhện trên thân cây, anh nhịn không được khẽ cười, nếu Đỗ Vu Thư mà thấy được, chắc sẽ không hét lên đó chứ?
Vậy thì, tốt nhất là nên tranh thủ thời gian đi tìm người thôi.
Mình không có ở cạnh xem cô ấy, đúng là, lo lắng thật...
Khóe môi Diệp Tĩnh An hơi cong, đôi mắt đào hoa bỗng sáng rực, chói mắt quá.
Diệp Tĩnh An tính toán phương hướng một chút, rồi đi theo hướng Đông Bắc, khu rừng này không nhỏ, mà cỏ dại mọc thành từng bụi cũng rất nhiều, tổ chương trình chon những nơi như này đúng là biết làm khổ người khác.
Đi được một lúc, Diệp Tĩnh An lại suy nghĩ phương hướng tiếp, anh cúi đầu chống tay vào thân cây, ánh mắt đột nhiên dừng lại, sau đó, anh vội vàng đi tới phía trước của cái cây bên cạnh, người xổm xuống nhìn kỹ xuống đất, rồi dùng tẩy gẩy nhẹ một cái.
Quả nhiên, một mảnh đất rơi ra, để lộ ra một màu hơi đỏ, khác hoàn toàn với màu đất.
Anh quay phim đi sau anh chăm chỉ quay cảnh này lại, Diệp Tĩnh An dở khóc dở cười cầm một miếng đất, hơi cường điệu nói: "Tổ chương trình đúng là quá khác người, làm vậy là muốn chúng tôi dùng tay à?"
"Mắc bệnh sạch sẽ nhiều thật sự chả cần uống thuốc mà cũng khỏi bệnh, không biết tôi có nên lì xì đôi chút cho đạo diễn không nhỉ?"
Diệp Tĩnh An vội vàng lắc tay, ra vẻ cầu xin, ánh mắt đào hoa lấp lánh lộ ra vẻ đáng thương, giống hệt một con vật nhỏ bị vứt bỏ không có nhà để về, cẩn thận đụng vào đất một cái, rồi lắc mạnh tay, suy sụp nói: "Thật sự không được chuẩn bị cho cái xẻng à?"
"Tôi lấy di động làm xẻng được không?" Diệp Tĩnh An lấy điện thoại mà tổ chương trình đã chuẩn bị cho, tội nghiệp nói.
Không có ai trả lời, anh quay phim không nhịn được bật cười, không ngờ, thiên vương Diệp lại biết đi show như vậy.
Thiên vương Diệp tội nghiệp bắt đầu lấy tay đào đất, vừa đảo vừa lảm nhảm, may mà cái thùng cũng chôn không sau lắm, Diệp Tĩnh An lôi cái thùng ra ngoài, suy sụp nói với anh quay phìm: "Bệnh sạch sẽ lâu năm của tôi không uống thuốc mà cũng khỏi bệnh, đạo diễn à, tôi biết ơn cả nhà ông lắm luôn!"
Dùng diễn xuất tới đây được rồi, trong lòng Diệp Tĩnh An thầm nói, anh dứt khoát lấy tấm phiếu trong thùng ra, rồi nhét cái thùng vào trên thân cây, lấy nhánh cây che lại, đứng bên cạnh trầm tư một hồi lâu, mới lấy xem cái thứ mình khó khăn lắm mới lấy được.
"Số một là người có sức quyến rũ, người đó có thể khiến người khác phải trả giá vì mình."
Vậy đây chắc là năng lực đặc biệt của số một rồi, có thể khiến người khác vì người đó mà trả giá? Khách mời kia lại lấy được thứ anh đang cần sao?
Diệp Tĩnh An im lặng suy nghĩ, vừa nãy tổ chương tình đã dẫn Đổng Hoa Niên và Dương Ngọc Ba đi cùng phía, số một có thể là Dương Ngọc Ba, phải cẩn thận.
"A -- !"
Đúng lúc đó, Diệp Tĩnh An đột nhiên nghe thấy tiếng thét chói tai cùng tiếng chạy dồn dập vang lên, cái giọng quen thuộc này, làm anh vô cùng lo lắng, anh vội vàng tìm hướng.
Nếu anh có thể nghe thấy tiếng thét của Đỗ Vu Thư, thì chắc cô không ở xa lắm đâu.
"A a a a a a -- !"
Diệp Tĩnh An đi theo hướng đó, đi không bao lâu, anh lại nghe thấy tiếng thét chói tai của Đỗ Vu Thư, lần này con rõ ràng hơn khi nãy rất nhiều.
Rốt cuộc là cô đã thấy cái gì vậy!
Diệp Tĩnh An nghiến răng, không nhịn được sự lo lắng, anh vội vàng đi tìm Đỗ Vu Thư.
"A a a a a a a a -- !!"
Tiếng thét thảm thiết chói tai vẫn còn, Diệp Tĩnh An vô cùng đau lòng.
Đi vòng qua mấy cái cây, DIệp Tĩnh An đang định ngẩng đầu lên suy tính hướng tiếp theo, thì đã bị một người va vào, hương thơm quen thuộc bay vào mũi anh.
Người kia nhắm mắt lại, khóe mắt còn vương lại những giọt nước, mái tóc hỗn loạn, trên góc áo còn có vài chỗ bị rách.
Trái tim Diệp Tĩnh An như bị thứ gì đó cứa vào, đau đớn không nói thành lời.
Anh theo bảng ăng giơ tay vỗ lưng Đỗ Vu Thư, không châm chọc, không chế giễu, chỉ có nỗi đau không thành lời nơi đáy lòng, động tác của anh vô cùng nhẹ nhàng, giọng nói kiên nhẫn dịu dàng, "Sao vậy? Không sao, tôi ở đây."
Em biết không, Vu Thư.
Anh đang ở cạnh em, lúc nào cũng ở bên em.
Với em.
Nghe xong lý do của Đỗ Vu Thư, Diệp Tĩnh An cảm thấy dở khóc dở cười, thế mà chỉ vì một con nhện.
Bỏ tâm trạng lo lắng qua một bên, Diệp Tĩnh An trêu chọc Đỗ Vu Thư, thấy cô vừa mới nãy đang run rẩy sợ hãi, ấy vậy mà bây giờ đã giơ móng vuốt lên, trong lòng Diệp Tĩnh An đã hoàn toàn buông lỏng.
Xem ra, Đỗ Vu Thư không còn nhớ gì tới cái con nhện kia nữa rồi?
Lớn tòng ngòng như vậy rồi, mà vẫn còn sợ một con nhện, Đỗ Vu Thư đúng thật là...
Dễ thương quá.
Vốn định chỉ trêu chọc vài câu, nhưng không ngờ Đỗ Vu Thư lại tự động cắt ngang lời anh, cô chỉ vào thân cây, lớn tiếng kêu lên, vui vẻ như một cô gấu con.
Làm người ta ai cũng muốn mang hết những thứ cô thích cho cô, đễ cô cứ mãi mãi vui vẻ như vậy, ngây thơ như một đứa trẻ.
"Cô đoán thử xem, tôi có giúp cô không?" Diệp Tĩnh An nhìn thẳng vào mặt Đỗ Vu Thư, đôi mắt thâm trầm hiện lên chút cảm xúc không nói rõ thành lời, Đỗ Vu Thư ngạc nhiên nhìn anh.
Anh nhìn thấy vẻ tủi thân rõ ràng trong mắt của Đỗ Vu Thư, trong lòng anh thầm vui sướng, nhưng ngay sau đó, anh lại bị hất một chậu nước lạnh, cả người Diệp Tĩnh An cực kỳ lạnh run.
"Sẽ không!" Đỗ Vu Thư nói như đinh đóng sắt, giọng nói rõ ràng vô cùng quyết đoán, không có một chút do dự nào.
Diệp Tĩnh An nở nụ cười, trong đôi mắt hiện lên chút cay đắng rồi biến mất, trong giây phút đó, anh lại cười lạnh lùng: "Xem ra nữ thần Đỗ cũng biết mình phải tự lực cánh sinh rồi, tôi đây rất muốn biết, làm sao cô lấy nó xuống được?"
Diệp Tĩnh An chỉ vào cái thùng ở trên cây, anh cười thõa mãn đánh giả cô từ trên xuống dưới, giọng nói hơi thờ ơ: "Tôi thật sự rất mong chờ đó, nữ thần Đỗ muốn tự mình trèo lên à?"
Đỗ Vu Thư hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nói: "Chúng ta hợp tác đi."
Diệp Tĩnh An: "...Hả?"
"Tôi tìm được cái rương đó trước, nếu tôi không nói cho anh thì anh cũng có biết cái gì đâu, cũng như vậy thôi, anh không giúp tôi thì tôi chả có cách nào để lấy xuống được, đã vậy thì hai chúng ta hợp tác đi, cả hai cùng có lợi mà." Mắt Đỗ Vu Thư sáng rực, "Tôi tìm thấy cái rương trước, anh lấy nó xuống, chúng ta sẽ cùng nhau đọc manh mối."
Diệp Tĩnh An khó xử, anh có vô số lý do để từ chối Đỗ Vu Thư, những khi nhìn thấy ánh mắt ngập tràn ánh sáng chăm chú nhìn anh, trái tim anh liền mềm nhũn ra.
Anh nhẹ nhàng cười nói: "Đúng là ý kiến hay, hình như tôi cũng không có lý do gì để từ chối cô cả."
Đỗ Vu Thư dường như đang nở nụ cười, đôi mắt biến mất chút vui vẻ, vừa nãy nhìn cô như đã nắm chắc phần thắng, nhưng thực ra, trong lòng cô hơi thấp thỏm.
Cô khoe khoang khoác lác, nếu Diệp Tĩnh An không chịu tiếp chiêu, thì đúng là, kỳ lạ thật.
May là, anh vẫn đồng ý với đề nghị này.
Cái rương kia nằm rất cao, có lá cây che lại, nếu Đỗ Vu Thư không tinh mắt, thì khó mà phát hiện được, Diệp Tĩnh An cởi ao khoác ra, rất biết ơn vì hôm nay anh mặc một bộ đồ thể thao, anh cúi đầu cảm thán: "Đầu tiên là lấy tay đào đất, bây giờ lại phải treo cây, tổ chương trình đúng là sáng tạo thật."
"Như này là muốn huấn luyện chúng ta thành con vượn, rồi đuổi ra khỏi xã hội loài người đúng không?"
"Thì ra anh cũng từng trải qua cuộc sống của xã hội loài người rồi à?" Đỗ Vu Thư ngạc nhiên trợn to mắt, nhìn Diệp Tĩnh An.
Diệp Tĩnh An: "..."
"Đúng vậy, tôi và cô đều cùng loại thôi." Diệp Tĩnh An mỉm cười nói: "Cũng từng sống trong xã hội loài người rồi thành con vượn bị đuổi ra khỏi xã hội như nhau cả thôi, nữ thần Đỗ."
Đỗ Vu Thư: "... Cút!"
"Nhưng cô cứ yên tâm." Diệp Tĩnh An sung sướng cười, "Ít ra cô cũng là con vượn cái xinh đẹp nhất trong các loài vượn."
Đỗ Vu Thư: "Mẹ kiếp, thứ rác thải!"
"Yên tâm, trong các loài vượn trên thế giới, anh chắc là con xấu xí nhất rồi." Vẻ mặt Đỗ Vu Thư không chút thay đổi.
Diệp Tĩnh An tự nhiên ném áo xuống đất, thời tiết thực sự rất oi bức, tháng tám đúng là thời điểm nóng nhất trong năm, cho dù đang ở trong rừng cây nhỏ, nhưng cũng rất nóng, Diệp Tĩnh An thật sự không muốn đưa áo khoác cho Đỗ Vu thưu cầm giúp, nếu không thì chẳng khác nào tạo thêm gánh nặng cho cô.
"Đương nhiên rồi, tôi có phải đồng loại của nó đâu, nên trong mắt bọn chúng, tôi phải xấu thôi." Diệp Tĩnh An thờ ơ nói, anh đi xung quanh cái cây, tìm một vị trí tốt, đi từ từ rồi nhảy lên, bắt đầu trèo cây."
"Há." Đỗ Vu Thư thấy Diệp Tĩnh An tình nguyện vứt áo xuống đất chứ không muốn cô cầm giúp, trong lòng cô hơi đau nhói, cô bifnht ĩnh nói: "Vậy chắc vẻ đẹp của tôi đã chinh phục được toàn thế giới rồi, nên cho dù có không cùng giống loại thì chúng nó vẫn khen thưởng tôi à?"
Diệp Tĩnh An suýt nữa té xuống khỏi cây.
Diệp Tĩnh An đẩy cái thùng xuống khỏi thân cây, rồi từ từ trèo xuống, Đỗ Vu Thư dựng cái thùng lên, nhưng không mở ra, cô đang đợi Diệp Tĩnh An.
Chuyện cùng nhau hưởng thụ thành quả sau khi 'kề vai chiến đấu' cùng nhau thế này, chính là ước mơ của cô từ rất lâu rồi.
-- Ở trong mơ cũng chỉ dám nghĩ qua thôi.
Nhớ lại ngày hôm đó, cô đuổi theo anh bước chân vào giới giải trí, rất muốn được diễn cùng anh, cùng tham gia show truyền hình, cùng nhau chơi đùa, cùng nhau trò chuyện, từ từ hiểu rõ lẫn nhau, làm bạn, rồi giúp đỡ lẫn nhau.
Nhưng, đó chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Bởi vì anh và cô, đã ghét nhau từ lâu rồi.
Nghĩ vậy, Đỗ Vu Thưu cười chua sót.
Nhìn Đỗ Vu Thư từ trên cây, ánh mắt Diệp Tĩnh An mang theo chút ý cười, bây giờ, bọn họ có thể yên ổn hợp tác với nhau như vậy, thật là tốt biết mấy.
Tốt hơn rất nhiều so với dự tính của anh.
Tuy không mất nhiều thời gian lắm, mà nhất định phải có một người giành được chiến thắng.
Mà anh, bằng mọi giá phải thắng được!
Đúng lúc Diệp Tĩnh An đang trèo xuống, đột nhiên, từ phía sau truyền tới một tieensgd doognj, Đỗ Vu Thư theo bản năng quay đầu lại, chỉ thấy bóng dáng hai người đang đi tới.