-
Âm Hôn Đổi Mạng - 不要香菜不要葱
Để tránh tai họa, bà nội đã đem tôi gả cho một người đã chết, ông chồng vừa mất hình như sống lại rồi?
Là vì có một bàn tay lạnh như băng đang chui vào chăn của tôi đây này!
1.
Tôi là trẻ mồ côi, được bà nội nhặt về nuôi từ còn bé tí, cho đến giờ tôi đã 18 tuổi, nhưng vào một ngày của năm đó, cuộc đời tôi đã xảy ra một biến cố.
Nhà tôi là tiệm hàng mã duy nhất trong những thôn gần đây, cho nên việc kinh doanh cũng ổn áp lắm, công việc hằng ngày của tôi chính là giao hàng, bởi vì “ba mẹ” tôi phải đi đánh mạt chược, chị tôi thì chẳng học hành gì, chỉ suốt ngày lêu lổng.
Bà nội là một thầy phong thủy thuộc dạng có tiếng, nhà nào được bà chỉ điểm qua thì phong thủy thường trở nên rất tốt, cho nên khi nhà có tang, họ sẽ mời bà nội sang để giúp đỡ.
Đương nhiên, họ cũng sẽ trả cho bà nội một phần “phí công lao” với số tiền không nhỏ.
Tôi đạp chiếc xe ba bánh, chở theo bà nội đi một đoạn đường núi rất xa, cuối cùng cũng đã đến hiện trường nơi tang lễ, tôi bê đống vàng mã, quần áo, đồ dùng bằng giấy xuống, nhìn sang phía chấp sự đem cả đống quăng vào lò thiêu dần bén lửa.
Một luồng khói trắng bốc lên, không tan biến mà cuộn trào giữa không trung, giống như màn sương mù dày đặc, phút chốc đã làm mờ đi tầm nhìn.
Trong mơ hồ, tôi nhìn thấy một thanh niên đứng trong làn sương trắng nhìn tôi cười, chỉ là sắc mặt của anh ta xanh xao tái nhợt, nụ cười cũng cứng nhắc không tự nhiên, bộ đồ anh đang mặc hình như là đồ liệm, nhìn trông quen mắt thế, nó giống với bộ đồ liệm tôi vừa bán vài hôm trước.
Nụ cười của anh khiến tôi toát hết cả mồ hôi lạnh, toàn thân tôi không cử động được, cho đến khi bà nội phát hiện ra có gì đó không ổn, dùng sức vỗ lên vai tôi thì tôi mới hoàn hồn lại.
“Thi Thi, con làm sao thế?”
“Nội ơi, trong lửa có người ạ…”
Nhưng đợi tới khi tôi đưa mắt nhìn lại, một luồng gió thổi đến, làn sương tan biến, ở nơi đó làm gì có người nào chứ?
Mà cơ thể tôi sớm đã bị mồ hôi làm cho ướt đẫm, trong cơn oi bức của mùa hạ lại cảm nhận được sự ớn lạnh từng cơn.
“Có phải là người đó không con?”
Tôi nhìn theo hướng của bà nội đang chỉ, trong linh đường không có cửa, có thể nhìn thấy tấm di ảnh để trước cỗ quan, trong tấm ảnh chỉ là một người con trai đang cười rất lịch thiệp, đúng là người lúc nãy đứng trong lửa mà tôi nhìn thấy.
“Chính là anh ta đó nội…”
Giọng nói tôi đã run lắm rồi, lời còn chưa dứt thì đã bị bà nội giữ miệng tôi lại.
Bà nội trầm mặc một lúc, nói một câu khiến tôi khó hiểu: “Con đã 18 rồi đúng không?”
Rõ ràng vài ngày trước bà nội vừa cùng tôi mừng tuổi mà, bởi vì không nhận được sự yêu thương từ ba mẹ và chị gái, sinh nhật của tôi cũng chỉ được thêm một cái trứng mà bà nội luộc cho.
Tại sao bà nội biết rồi mà vẫn hỏi lại thế?
Lúc này trong linh đường truyền đến tiếng khóc thê lương, dọa cho tôi giật mình một phen, không biết là do ảo giác hay như nào, tôi cảm thấy người thanh niên trong di ảnh cứ nhìn chằm chặp vào tôi.
Vốn dĩ bà nội phải đi cùng họ để chỉ điểm nơi đào huyệt hạ táng, nhưng vì tôi vừa gặp ma, cho nên bà nội tính ra về sớm một chút, đến cả tiền cũng lấy ít đi một phần.
Ai ngờ khi chúng tôi vừa bước ra ngoài thôn thì làn sương mù dày đặc đã bao trùm khắp rừng núi.
Làn sương dày đặc âm thầm lan tỏa ra bốn phương tám hướng, rất nhanh đã che hết cả bầu trời, khiến xung quanh tối sầm lại, giống như trời đang nhá nhem tối vậy.
2.
Xem ra đã không còn cách nào để quay về rồi, sương dày như thế đi đường núi sẽ nguy hiểm lắm.
Tôi có chút hoảng sợ, bà nội thở dài một hơi, nói cái gì đến cũng sẽ đến, bảo tôi phải theo sát bà, không được đi xa bà quá.
Nghĩa địa nằm ở bên sườn núi cạnh thôn, trên đường đi bởi vì đột nhiên bốc lên làn sương dày đặc như thế khiến cho mọi người ai nấy đều trầm mặc, tôi cứ cảm thấy trong làn sương trắng đó có cái gì đang rình rập chúng tôi vậy.
Bỗng nhiên chân tôi bị vấp phải thứ gì đó, đợi khi tôi ngẩng đầu lên thì xung quanh đã trống không, làm gì còn ai đi đưa tang nữa, ngay cả bà nội cũng không còn thấy đâu luôn.
Trong phút chốc tôi lại cảm thấy có người đang nhìn chằm chặp lấy tôi, người ấy đang ở đâu đó gần đây để rình tôi, hoặc có thể không phải là người cũng không chừng…
Thình lình có người vỗ lấy vai của tôi: “Thi Thi…”
Là giọng nói của bà nội, chỉ là giọng nói này có chút cứng nhắc và khàn đặc.
Tôi kích động xoay người lại, phát hiện ra bà nội vốn phải ở trước mặt bây giờ lại đứng phía sau tôi.
Bà nội cứng đờ nhìn tôi, ra hiệu cho tôi đi theo bà, nhưng lại không phải hướng đi vào nghĩa địa.
“Bà không phải bà nội tôi…”
Thấy tôi dừng lại, “Bà nội” cũng dừng theo và nói: “Thi Thi, bà chính là bà nội đây, bà dẫn con về nhà nhé.”
Nói được một nửa, giọng nói của “bà nội” bắt đầu trở nên khàn hơn, cuối cùng đã trực tiếp trở thành giọng nói của một người thanh niên.
“Bà nội” xoay người lại, trong phút chốc đã biến thành con quỷ nam tôi nhìn thấy lúc nãy!
Khuôn mặt xanh xao, đôi mắt đục ngầu, mặt mày dữ tợn: “Làm vợ anh nhé, Thi Thi…”
Giọng nói của anh ta giống như móng tay đang lướt qua tấm kính, tôi quay người liền chạy, phát hiện ra không biết từ khi nào đã đến nghĩa địa trước rồi.
Trong làn sương, thấp thoáng có thể nhìn thấy từng nấm mồ chi chít.
Xung quanh tôi đều vang vọng tiếng cười đắc ý của con quỷ nam đó, hắn muốn kéo theo tôi xuống mồ.
Bất luận tôi có chạy cách mấy cũng không thể thoát khỏi phạm vi của nghĩa địa, đột nhiên tôi sẩy chân, vấp phải một tấm bia mộ.
Trán tôi bị tét một đường, vừa hay lại đập đúng vào tấm ảnh của bia mộ.
Tiếng cười đã ngưng bặt, đột nhiên “đùng” một tiếng, giống như một cơn gió vừa hiện hữu, toàn bộ sương trắng đều tan biến, nhưng tôi lại không cảm nhận được một chút gió nào.
“Thi Thi, ở bên này!”
Có người đang gọi tôi, cách chỗ tôi không xa, chính là bà nội và đoàn người đưa tang, thật kỳ lạ, rõ ràng gần như thế, vậy mà căn bản tôi lại không nhìn thấy họ.
Sắc mặt của bà nội hình như không ổn, có người đang đỡ lấy bà, khuôn mặt xanh xao tái nhợt.
Tôi biết vừa nãy chính bà nội đã cứu lấy tôi.
Bà nội nhìn vết thương trên trán rồi quay sang nhìn vết máu trên bia mộ, lắc đầu nói: “Đây đều là định mệnh mà.”
3.
Bà nội nói mạng của tôi có hơi đặc biệt, qua 18 tuổi rất dễ bị ma quỷ đi theo, quỷ nam hôm nay chỉ là mới bắt đầu thôi, sau này càng lúc sẽ càng nghiêm trọng.
Nhưng năng lực của bà nội có hạn, ngày hôm nay có thể bảo vệ tôi đã là may mắn lắm rồi, bà hỏi tôi còn muốn sống tiếp hay không?
Đương nhiên là muốn rồi, tôi vội gật đầu đáp lời: “Bà nội, chỉ cần được sống, bà muốn con làm gì cũng được ạ.”
Cảm xúc hiện giờ của bà phức tạp lắm, bà lại nói: “Đúng là có một cách, chính là con phải làm một màn hôn sự giả, để lừa bọn ác quỷ rằng con đã là người có chủ.”
Tuy rằng tôi rất sợ, nhưng tôi càng sợ chết hơn.
Bà nội ra ngoài suốt cả ngày, đến xế chiều mới về tới, rồi bảo tôi chuẩn bị để tối nay kết hôn, bà đã tìm được “chồng” cho tôi rồi.
Tôi không nghĩ mọi chuyện lại nhanh đến thế, nhưng nhìn dáng vẻ mệt mỏi của bà, tôi cũng không hỏi thêm câu nào nữa.
Cả nhà cũng không giống với thường ngày, ba mẹ tôi không ra ngoài đánh mạt chược nữa, chị tôi cũng không lêu lổng bên ngoài luôn, họ đều khẩn trương nghe lời bà nội tập trung vào chuẩn bị “hôn lễ” cho tôi.
Đồ đạc trong nhà cũng đã chuẩn bị đầy đủ, hôn lễ giả không giống với hôn lễ bình thường, ngoại trừ màu sắc đều dùng màu đỏ, còn lại toàn bộ đều là vàng mã, đồ giấy.
Tất cả đồ đạc trong nhà cũng được bọc giấy đỏ, đến cả những ngọn đèn đều tô màu đỏ lên.
……
Đêm 12 giờ, hôn lễ chính thức bắt đầu.
Màn đêm tĩnh mịch, chỉ có cửa tiệm nhà tôi vẫn le lói ánh đèn màu đỏ, cửa sổ cũng dùng giấy đỏ dán lên, ngoài cửa lớn còn có một cái kiệu đỏ bằng giấy, trông rất là quỷ dị.
Bà nội đốt chiếc kiệu giấy, cất tiếng nói: “Đón dâu thôi!”, sau đó dẫn theo tôi đang mặc bộ đồ đỏ đi vào chính giữa tiệm.
Giữa tiệm được dọn dẹp thành một khoảng đất trống, ở đó có để một người giấy.
Người giấy này do chính tay bà nội tôi làm, sắc mặt trắng bệch, đôi môi đỏ chót, đôi mắt có chấm con ngươi, dưới ánh đèn màu đỏ, vết mực chưa khô tại con ngươi như đang phản chiếu với ánh đèn.
Tôi nhịn không được rùng mình một cái, ba mẹ và chị tôi cũng không dám vào, chỉ nấp ở ngoài hóng chuyện.
“BÁI ĐƯỜNG!”
Bà nội hét lên một tiếng, làm tôi giật thót tim, cũng không biết bà nội nhìn thấy gì, khuôn mặt biến sắc, đột nhiên bóp lấy gáy tôi, ấn đầu tôi lạy ba cái.
Tôi nhìn vào cái kiếng đối diện, thấy có một quỷ nam đang đứng ngoài cửa!
Hình như anh ta đang kiêng kỵ gì đó, không dám bước vào.
“LỄ THÀNH!”
Trong phòng, tôi ngồi ngay mép giường, còn “chồng” tôi thì đặt ngay trên giường, bà nội nói tôi phải cùng hắn “động phòng”, mới được tính là kết hôn thật sự.
Dù sợ lắm nhưng vẫn cảm thấy rất buồn cười, người giấy thì làm sao mà động phòng được cơ chứ?
Tôi nhìn khuôn mặt trắng toát, rồi nằm lên giường, dùng chăn phủ kín người, bà nội nói chỉ cần nhịn qua đêm nay, về sau tôi sẽ không bị ma quỷ quấy rầy nữa.
Suy nghĩ lung tung hết nửa ngày, ngay lúc tôi đang lim dim muốn ngủ thiếp đi thì từ đâu có bàn tay luồn vào trong chăn của mình.
4.
Trong phút chốc tôi bừng tỉnh lại, nhưng cơ thể tôi không cử động được, bàng hoàng phát hiện mới biết mình đang bị bóng đè.
Tôi chỉ nhìn được cảnh tượng trước mặt, ngoài ra thì không còn thấy được gì, nhưng giác quan lại nhạy cảm hơn rất nhiều, thậm chí tôi còn cảm nhận được bàn tay to bằng giấy đó có đường gân tay.
Người giấy sống lại rồi!
Hơi thở tôi gấp gáp hơn, muốn kêu nhưng không phát ra tiếng được, mồ hôi lạnh bỗng chốc ướt đẫm hết quần áo của tôi.
Và rồi trước mắt tôi xuất hiện khuôn mặt trắng toát của tên người giấy kia.
Tôi thở mạnh một cái rồi ngất đi luôn.
Đến khi tôi tỉnh lại, đã là trưa ngày hôm sau, tôi bị tiếng đập cửa ồn ào của chị làm cho tỉnh giấc.
“Lương Thi Thi, mày mau dậy làm việc đi chứ, tính trốn việc hay sao vậy!”
Chị tôi rất bất mãn khi tôi đang ngủ nướng trên giường, dạo này chị lén lút quen bạn trai, mỗi ngày đều phải ra ngoài hẹn hò, nếu như tôi không dậy làm việc thì chị phải làm, thế thì làm sao có thời gian đi hẹn hò nữa.
Tôi giật mình quay đầu sang một bên nhìn, người giấy vẫn nằm yên vị ở kế bên, hình như chuyện tối qua chỉ là ác mộng mà thôi.
Tôi thở phào một hơi, không thèm quan tâm tiếng kêu gào bên ngoài cửa.
Nhìn thấy tôi không thèm trả lời trả vốn, chị tôi xông thẳng vào phòng, khi nhìn thấy người giấy trên giường liền rụt người lại một chút, sau đó liền lộ ra vẻ chán ghét.
“Ha~ Làm sao? Đêm tân hôn có vui không? Cũng đúng ha, mày chính là đứa thiên sát cô tinh, chỉ có người giấy mới chịu lấy mày thôi.”
Nói xong còn trợn mắt một cái, tiếp tục xéo sắc: “Không có gì thì dậy mau đi, đừng có tưởng kết hôn và động phòng với người giấy rồi thì muốn nhớt thây ra!”
“Đúng thật kinh nghiệm của em không sánh bằng chị, đàn ông trong thôn có ai mà chị không biết đâu nhỉ?”
“Mày!”
Tôi trơ trơ ra, chị tôi càng mắng chửi nhiều hơn, tôi thật không muốn đếm xỉa gì đến chị tính ngồi dậy, nào ngờ chị càng mắng càng kích động hơn, cả người như mắc chứng tâm thần vậy.
Chính ngay lúc chị ta muốn xông đến đánh tôi, không biết vấp phải thứ gì cả người ngã nhào xuống mặt đất, răng cửa bị gãy mất một cái, máu me đầy miệng.
Nhưng ánh mắt của chị phớt lờ tôi, bắt đầu trở nên hoảng hốt.
Tôi cau mày, quay đầu lại nhìn, đâu có gì khác thường đâu, người giấy vẫn đang nằm yên trên giường kia mà…
Nội tôi chạy vào đỡ chị dậy, sự việc lúc nãy bà cũng nghe được một nửa rồi.
Chị tôi khóc lóc ú ớ mách với bà, nếu như là lúc trước, nhất định bà sẽ an ủi chị tôi vài câu, dù có nghịch ngợm khó dạy đến mấy thì cũng là cháu gái ruột, bà nội không có nỡ trách phạt chị đâu.
Nhưng hôm nay bà lại trầm ngâm, nhìn miệng của chị sau đó lại nhìn người giấy nằm trên giường, liền trách phạt chị vài câu, sau này không được ăn nói xằng bậy nữa.
5.
Chị tôi không cam tâm đi theo phía sau, bà nội cũng không nói gì tôi, chỉ dặn sau này nhớ thờ phụng người giấy, cầu cho anh ta phù hộ tôi.
Nhớ lại chuyện hôm qua, tôi vội vàng gật đầu, so với gặp ma thì thờ phụng người giấy không phải việc khó khăn gì.
Bà nội còn cho tôi một sợi dây chuyền, nói đeo cái này lên thì yêu ma quỷ quái ngoài kia sẽ biết tôi đã có chồng, như thế bọn chúng sẽ không dám đánh chủ ý lên người tôi nữa.
Mặt dây chuyền giống như một cục đá bình thường, không đẹp chút nào cả, nhưng chỉ cần có thể giữ được mạng thì muốn tôi đeo gì cũng được.
Cứ thế, người giấy cứ ở suốt trong phòng tôi, mỗi ngày tôi đều đốt nhang thờ cho nó, ban đầu còn có chút sợ hãi, nhưng thời gian lâu rồi, ngoại trừ đêm tân hôn thì không phát sinh ra chuyện lạ gì, dần dần tôi cũng quen với sự tồn tại của người giấy.
Thậm chí mỗi đêm làm xong việc, tôi cũng sẽ nói với anh ta rằng tôi đã về rồi, giống như thật sự đang có người đang đợi tôi trong phòng vậy.
Có đôi lúc tôi còn kể cho anh nghe những chuyện xung quanh đó đây.
Tuy bà nội là người duy nhất đối xử tốt với tôi trong nhà, nhưng ngày thường bà nghiêm khắc lắm, không mấy gì trò chuyện với tôi đâu.
“Tôi muốn học đại học, nhưng ba mẹ tôi lại không muốn đóng học phí cho tôi, nhưng mà không sao cả, tôi ráng làm thêm vài công việc là được thôi, dù sao cũng sẽ không mệt mỏi hơn là làm việc ở cửa tiệm.”
Nhìn lên người giấy màu mè, tôi tự cười nhạo mình: “Tôi nói những thứ này với anh làm gì nhỉ? Anh cũng đâu phải là người thật đâu.”
Đốt ba nén nhang xong, ngẫm nghĩ một hồi, tôi lại lấy quả táo đặt ngay trước mặt anh.
Khi tôi định uống nước thì chị tôi lại đến.
Gõ cửa hai cái, giọng nói của chị tôi vang lên, chị bảo tôi rằng vàng mã lúc nãy tôi vừa soạn phải mau chóng giao đến thôn bên cạnh.
Chị tôi nói chuyện qua khe hở, từ hôm ngã sấp mặt tại phòng tôi, chị đã không còn dám ghé qua đây nữa, cái khó tin nhất chính là ba mẹ tôi biết chuyện cũng không trách mắng gì tôi cả.
Tuy không chắc chắn, nhưng tôi cảm thấy hôm chị tôi ngã, chín mười gì cũng có liên quan đến anh chàng người giấy này.
Là người giấy đã bảo vệ cho tôi.
Nghĩ tới đây tôi quay đầu lại nhìn người giấy đang ngồi trong góc, mới biết quả táo để trước mặt anh ta đã bị cắn mất một miếng rồi.
Đôi môi đỏ mọng của người giấy sẫm màu hơn, hình như bị dính cái gì ướt thì phải, nhìn kỹ hai bên khóe miệng anh có hơi cong lên, giống như đang cười vậy đó.
Tôi chớp mắt nhìn lại, người giấy lại khôi phục với dáng vẻ thường ngày.
6.
Là do tôi nhìn nhầm chăng?
Ngoài cửa chị tôi lại gõ vài cái, tôi hoàn hồn lại, mặc kệ có phải là ảo giác hay không, trong tháng này tôi không còn gặp ma, mà anh ta cũng chưa từng làm hại tôi bao giờ, nhìn thế nào cũng tốt hơn một số người rồi.
Nhưng bà nội cũng có nói qua, trong tháng này tôi không được tham gia bất kỳ đám tang nào.
Chị tôi tuy rất bực mình, nhưng lại không hung dữ như lúc trước, ngược lại còn nhẫn nhịn nói: “Thi Thi, không phải đi đưa đám đâu, ai mà đêm hôm khuya khoắt đi đưa đám chứ, chỉ là bảo em đem hàng đi qua đó trước thôi. Đây là một mối làm ăn lớn, nếu như em không đi, ba mẹ sẽ mắng em đó.”
Dạo gần đây đều do chị tôi đi giao hàng, nhưng bà nội ra ngoài xem phong thủy ngày mai mới về, cho nên chị tôi mới sợ không dám đi một mình.
Hàng mã đều là những kiện hàng lớn như biệt thự xe hơi, xe ba bánh căn bản chứa không hết.
Tôi lướt mắt nhìn chiếc xe ngoài cửa, rồi nói với ba mẹ hy vọng chị có thể đi cùng với tôi.
Nếu như là lúc trước thì chắc chắn họ sẽ không cho đâu, nhưng ba mẹ đánh mạt chược thua nhiều tiền quá rồi, mối làm ăn này là mấu chốt quyết định họ có thể trở mình được hay không.
Cho nên, họ mới đồng ý xua tay để chị đi cùng với tôi, đem số dư của đơn hàng này về, còn dặn đi nhanh về nhanh nha.
Vốn định hẹn hò với bạn trai, bị tôi phá hoại như thế, hận tôi đến nỗi nghiến răng nghiến lợi, nhưng ba mẹ đã mở lời đâu có dám không nghe.
Chị tôi chạy chiếc xe ba bánh, tướng đạp xiêu xiêu vẹo vẹo, khi đến nơi toàn thân đều ướt đẫm, kèm thêm đoạn đường lúc nãy toàn đất cát, mồ hôi trên người chảy xuống tạo thành một vệt nước màu nhạt.
Mà đoạn đường tôi đi lại rất thảnh thơi, giống như có người đẩy xe ở phía sau vậy.
Lúc nãy đi ngang qua đoạn đường núi cồng kềnh, bạn trai của chị tôi muốn vọt xe để vượt mặt tôi, cố ý để tôi dính đầy bụi bặm và đất cát lên người, kết quả xe bị lết bánh ngã xuống mương.
Hắn bò dậy rồi chạy mất dép, mặc kệ chị tôi vẫn thở hổn hển đạp chiếc xe ba bánh.
Còn tôi thì vẫn đạp tàn tàn như đang ở trên mặt đất phẳng lặng.
Nhưng khi đến nơi, tôi phát hiện ở đầu thôn đã sắp xếp rạp tang xong rồi.
7.
Ở đây chúng tôi có một tập tục, nếu là người trẻ tuổi chết bất đắc kỳ tử thì không được đặt linh cữu ba ngày đâu, nhất định phải chôn ngay ngày hôm đó, nếu không thì sẽ gây hậu hoạn về sau.
Mà chính chủ lần này vừa hay lại là một thanh niên chết vì tai nạn xe, ba mẹ tôi chỉ lo đánh mạt chược, căn bản không thèm để tâm đến lời dặn của bà nội.
Nhìn bộ dạng nhếch nhác của chị tôi có một tia đắc ý, tôi bỗng chốc nhận ra rằng, chị ta là cố tình làm thế.
Tôi không còn tâm trí để phân bua với chị mình, muốn vội vàng rời khỏi, nhưng hướng đi của đoàn đưa tang giống với đường tôi chạy về, mẹ của thanh niên đó đang khóc lóc đập bôm bốp ở trước quan tài.
Tốc độ của chiếc xe tôi chạy không nhanh, cho đến khi quẹo sang đường khác mới chia ra.
Trước khi rời khỏi, trong ánh sáng le lói có một vị thanh niên người bê bết máu đang đứng ở bãi đất trống.
Tôi tăng tốc, đạp về đến nhà toàn thân đều ướt đẫm, tôi cũng vô ý đi tắm, mãi cho đến khi quay về phòng.
Ngủ đến giữa đêm, tôi nghe thấy có người đang gọi tôi.
“Thi Thi, Thi Thi…”
Âm thanh đó vừa gần lại vừa xa.
Tôi giật mình mở mắt, thông qua ánh sáng của mặt trăng, một bóng người đang đứng bên ngoài cửa sổ phòng tôi.
Nhưng hình dáng của cái bóng đó kỳ lắm, vừa lệch vừa vẹo, khiến tôi nhớ lại thanh niên bị tai nạn xe tối hôm đó.
“Thi Thi, anh biết em tỉnh rồi, anh không vào được, em ra đây đi…”
Giọng nói đó như có một ma lực vô hình rất mê hoặc, cơ thể tôi không chịu được sự không chế, lúc đang tính đứng dậy mở cửa, có một bàn tay đã kéo tôi lại.
“Đừng có ra ngoài.”
Chỉ một cái chạm nhẹ đã khiến tôi bừng tỉnh lại, cúi đầu xuống nhìn thì thấy có một bàn tay trắng toát đang nắm lấy tay tôi, nhìn kỹ lại còn có thể thấy được những đường vân trên bàn tay bằng giấy đó.
Không hề có một chút hơi ấm nào.
Tim tôi đập thình thịch, tầm nhìn thuận theo cánh tay trắng toát đó hướng lên trên.
Chỉ thấy tên người giấy vốn phải ở yên trong góc, giờ đây sống dậy rồi.
Nhưng lại khác với bình thường chính là, ngũ quan khôi ngô tuấn tú, thân hình thon dài đều đặn, biểu cảm và động tác của anh, còn có cách nói chuyện không khác gì với con người bình thường cả, mà đôi mắt trắng toát đó cũng dần trở nên có màu sắc.
Vâng, tôi đang trơ mắt nhìn anh từ NGƯỜI GIẤY biến thành “Con Người”!
8.
Mặc kệ thế nào đi chăng nữa, sự đả kích này vẫn khiến tôi cảm thấy kinh hãi tột cùng, nhưng anh ta lại dịu dàng nói với tôi: “Nếu không phải mỗi ngày em đều thắp nhang, còn cho anh ăn táo thì anh cũng không thể nào biến thành thực thể nhanh vậy đâu.”
Trái táo đó quả nhiên là anh ta ăn, tôi cũng không biết mình bị làm sao, trong thời khắc căng thẳng như vậy mà hỏi anh ta một câu rất ngớ ngẩn: “Anh là người giấy… mà anh ăn được táo sao?”
Anh ngơ ngác, sau đó bật cười, trong đôi mắt đều là những mảnh vụn của ánh trăng, tôi cảm nhận được anh đang rất vui.
“Đương nhiên là được, chỉ cần là đồ của Thi Thi cho anh, anh đều có thể ăn được, thế nên, sau này Thi Thi có thể cho anh ăn nhiều thứ hơn, đã rất lâu anh không được nếm trải mùi vị của thức ăn rồi.”
Nhìn vẻ mặt anh khao khát, như đang hồi tưởng lại những ký ức, bỗng dưng biểu cảm của anh đông cứng lại, giống như đang nghĩ đến những hồi ức xấu vậy.
Bên ngoài bắt đầu đập mạnh vào cửa phòng tôi, giọng nói của hắn càng lúc càng trở nên thảm thiết.
“Thi Thi, trong phòng em còn có tên quỷ nam khác, anh phải vào trong giết chết nó, hahaha…”
Nói không sợ thì là giả đó, ý thức của tôi tự giác lùi lại một bước, vừa hay lại va vào lồng ngực của cơ thể đứng phía sau tôi.
Một tiếng cười vang nhẹ bên tai tôi, anh nói: “Anh từng nói chỉ cần Thi Thi cho anh thứ gì anh cũng ăn, nhất là khi em dâng tận miệng anh như vậy…”
(Chỗ này nguyên tác để sà vào lòng anh, nhưng tui thích dâng tận miệng ai hiểu gì thì hiểu nha)
Mặt tôi ửng đỏ, nhưng khi nghĩ đến anh ta là người giấy thì tôi lại nép sang một bên theo bản năng.
Dù là bất kỳ ai khi chứng kiến cảnh tượng người giấy biến thành con người thì cũng không thể nào chấp nhận được đâu, càng huống hồ ngoài cửa bây giờ đang có ác quỷ đòi mạng.
Nhìn cũng đủ hiểu bây giờ không phải là lúc tán dóc rồi.
Anh nhìn tôi lục lọi khắp nơi trong phòng, sau đó lấy một thanh kiếm gỗ trong hộc tủ, hỏi: “Em muốn làm gì đó?”
"Bà nội là thầy phong thủy, cũng sẽ buôn bán một số đồ vật để trừ tà, thanh kiếm gỗ này chính là em cùng với bà nội đi xem phong thủy còn dư lại một cây."
Không ngờ bây giờ lại có dịp dùng đến.
Tôi cầm thanh kiếm gỗ căng thẳng đi đến cửa phòng sắp bị đập nát, nói: “Nội nói khi em kết hôn với anh thì sẽ bảo vệ cho em được bình an, nhưng bây giờ em vẫn bị ác quỷ đi theo, chứng tỏ nó mạnh hơn anh rồi, nhưng anh yên tâm đi, dù sao em cũng học được từ nội một vài thứ, không dễ dàng để ác quỷ quấy rầy thế đâu, càng không để nó làm hại đến anh.”
Bây giờ chỉ đành tự lực cánh sinh thôi, sống cơ cực bao nhiêu năm cũng đâu khiến tôi từ bỏ dễ dàng như thế...
9.
Khuôn mặt của anh ngây ra, sau đó cúi đầu không biết đang nghĩ gì nữa.
Cửa phòng đột nhiên bị mở toang, bên ngoài con ác quỷ đó đang gấp khúc người lại, khuôn mặt dưới ánh trăng mang theo một luồng sáng màu xanh.
Không đợi tôi ra tay, người giấy đứng chắn ngay trước mặt tôi: “Làm gì có chuyện để vợ bảo vệ cho chồng chứ, em kết hôn với anh thì để anh bảo vệ cho em.”
Nói xong, cũng không thấy người giấy dùng sức gì, con ác quỷ đó đã bị đánh lùi ra ngoài.
Tôi chạy theo, nhưng cửa phòng đã bị đóng sầm lại.
Rõ ràng không có khóa cửa, vậy mà tôi không tài nào mở được.
Bên ngoài cũng trở nên tĩnh lặng từ giây phút đóng cửa, tưởng chừng như chưa hề xảy ra chuyện gì, toàn bộ chỉ là ảo giác của tôi mà thôi.
Tôi sốt ruột đứng chờ, không biết tên người giấy đó ra sao rồi.
Không biết đã qua bao lâu, cửa phòng lại một lần nữa mở ra, có một bóng người đang loạng choạng đi vào.
“Là anh, đừng sợ…”
Trong nụ cười có vài phần yếu ớt.
Là người giấy!
Chỉ là bộ dạng của anh ta không ổn một chút nào, trên người bị thủng vài lỗ, lộ ra một ít giấy thô ở mép cùng những thanh tre đang chống bên trong.
Tuy không phải cơ thể bằng máu thịt, nhưng trông anh bây giờ rất thê thảm và rách nát.
Sắc mặt anh cũng trở nên trắng bệch hơn, cả người như đang gánh một sự đau đớn tột cùng.
Mà ở những lỗ thủng bắt đầu bốc khói, đây chính là mùi nhang mỗi ngày tôi thắp cho anh.
“Yên tâm nhé, con ác quỷ đó bị anh đánh chạy mất rồi, hắn sẽ không dám đến nữa đâu.”
Lúc này tôi mới nhận ra trong tay mình vẫn còn cầm thanh kiếm gỗ, người giấy cũng rất kiêng kỵ thứ này, tôi vội vàng vứt nó đi rồi dìu anh vào phòng.
“Ngày mai bà nội về rồi, đến lúc đó em sẽ bảo nội hồi phục cho anh, anh ráng chịu thêm chút nữa nhé.”
Nói rồi tôi đứng dậy thắp ba nén nhang, hy vọng người giấy sẽ dễ chịu hơn một chút.
Trong làn khói phất phơ, biểu cảm của người giấy rất quỷ dị, anh nói: “Đợi bà ta sao? Ha, có lẽ bà ta đang mong anh sẽ chết thêm lần nữa…”
Nửa câu sau anh nói nhẹ nhàng và nhỏ lắm, tôi nghe không rõ anh ta nói gì, nhưng khi hỏi lại thì người giấy đã chuyển chủ đề, nói: “Thi Thi giúp anh nhé, em cũng có thể giúp anh hồi phục thân thể đó.”
Tôi hỏi anh làm sao để hồi phục, anh nói chỉ cần tro cốt của anh là được.
Nhưng phải tìm tro cốt ở đâu cơ chứ?
Khói bốc ra từ những lỗ thủng càng lúc càng ít, anh ta đã triệt để quay về hình dáng ban đầu, những mảnh giấy trắng phối hợp cùng màu sắc lòe loẹt.
Tôi có gọi anh ta thế nào cũng không thấy anh trả lời nữa.
Xem ra không còn đợi được nữa rồi, may thay phòng tôi cũng là nhà kho trong cửa tiệm, tôi lấy một ít nguyên liệu, cái gì chứ giấy thì không có thiếu.
Nhưng anh ta không phải dạng người giấy thông thường, tôi sờ lên vị trí của vết thương có thứ gì như bụi phấn, nhưng lại không phải đất cát, cũng không phải tro nhang, ngược lại tôi cảm thấy nó hơi giống với màu của mặt dây chuyền tôi đang đeo.
Trong phút chốc tôi phản ứng lại, thứ tôi vừa sờ chính là tro cốt của anh ta.
10.
Tôi liền bàng hoàng phẩy phẩy tay, nhưng rất nhanh đã ngừng lại.
Tro cốt thì sao, quỷ thì sao chứ, đến cuối cùng vẫn là anh ta bảo vệ tôi cơ mà.
Chỉ là không ngờ dây chuyền mà bà nội đưa tôi lại được làm từ tro cốt của người giấy, không lẽ anh ta là người chết sao?
Tại sao nội lại không nói tôi nghe gì hết vậy?
Nhưng bây giờ không phải là lúc ngồi suy nghĩ, cứu người giấy quan trọng hơn.
Làn khói đó cũng tựa như huyết mạch, các mảnh giấy chính là dàn da, thanh tre chính là xương, tro cốt chính là linh hồn của anh.
Tôi đem mặt dây chuyền đi nghiền thành bột phấn, lại phát hiện bên trong có một lá bùa màu vàng cỡ móng tay của mình.
Tuy tôi không biết vẽ, nhưng vẫn có thể nhận ra đây chính là bùa sử dụng để trấn áp tà ma, 100 tệ một tờ.
Nội từng nói với tôi dây chuyền này có thể trấn được những hồn ma kia, để bọn chúng biết tôi có chồng rồi sẽ không dám quấy rầy tôi, nhưng tại sao bên trong lại có bùa trấn áp chứ.
Rốt cuộc là muốn người giấy bảo vệ cho tôi, hay là muốn trấn áp người giấy, để ác quỷ đến tìm tôi?
Tôi không hiểu, hoặc có thể nói là… tôi không dám tin vào những nghi vấn của mình.
Chính vào lúc này, trong sân lại vang lên một tiếng hét thảm thiết hơn lúc nãy.
Nghe kỹ hơn thì dường như nó đang kêu tên của chị tôi thì phải.
Tôi đặt người giấy vừa dán xong vào trong góc, kéo cửa ra thì nhìn thấy một cái bóng đang xõa tóc chạy vụt qua mặt tôi, tiếp theo đó chính là ba mẹ tôi đang mặc bộ đồ ngủ.
Sân trước đang tối thui bây giờ cũng đã sáng đèn.
Ba mẹ tôi đang đỡ lấy nhau, lộ ra vẻ khủng hoảng tột độ, quần áo trên người họ không biết làm sao lại bị rách toang hoang như thế, trên mặt còn có vài vết thương do bị cào.
Hồi nãy chị tôi còn bình thường nhưng đột nhiên lại nổi điên lên, cào cấu ba mẹ tôi rồi xông thẳng ra ngoài.
Chị tôi chạy ra ngoài đột ngột quá nên không ai cản lại kịp, tìm một vòng trong thôn nhưng vẫn không tìm được, sau đó có vài người trong thôn nghe được sự việc đã xúm lại cùng nhau tìm kiếm.
Nhưng mà tìm cả đêm rồi vẫn không có kết quả, cuối cùng ba mẹ tôi được thôn bên cạnh gọi điện sang, nói chị tôi đang ở trong nghĩa địa bên thôn họ.
Đối phương ngập ngừng, dường như có gì khó nói, đợi khi ba mẹ tôi chạy sang, mới biết tại sao họ lại khó mở miệng đến vậy rồi.
Chỉ thấy chị tôi trần như nhộng đang ra sức dập đầu trước phần mộ, đầu dập muốn nát vẫn không hề hấn gì, ánh mắt đờ đẫn, động tác cứng nhắc, nhìn vết máu trên mặt đất, tám phần là dập đầu cả đêm còn gì.
Người trong thôn muốn kéo chị ra nhưng kéo cách mấy cũng không thành.
Nơi này quen thuộc lắm, lần đầu tiên tôi bị ma quỷ mê hoặc chính là đây, tôi còn bị ngã đập đầu lên bia mộ nữa chứ.
Vết máu trên bia mộ đã biến mất, tấm ảnh trắng đen trên đó chính là ông chồng người giấy mà hôm qua tôi đã gặp.
Tôi không diễn tả được cảm giác gì, chỉ biết da đầu tôi đã dựng đứng, tất cả mọi chuyện chỉ đơn giản là trùng hợp thôi sao?
Chả trách hôm đó bà nội nói đây đều là định mệnh, nhưng tại sao bà lại giấu tôi? Nhất định không phải vì sợ tôi lo lắng đâu…
Bia mộ cũng lâu năm lắm rồi, tuy sơn trên mặt đã mờ đi rất nhiều, nhưng vẫn còn đọc được, phía trên ghi rằng ‘Lương Chiêu’, hưởng niên 22 tuổi, số năm hiển thị là vào 18 năm trước.
11.
Sắc mặt của ba mẹ tôi bắt đầu trở nên quỷ dị, con gái tìm cả đêm đang ở ngay trước mặt, nhưng ngược lại họ rất bình tĩnh, giống như phần mộ này khiến cho họ cảm thấy sợ hãi.
Ba mẹ tôi run rẩy bảo tôi đi đỡ chị dậy, nhưng cả người của chị ta như bị rót chì vào ấy.
Thông thường mà nói thì một cô gái nhỏ nhắn không thể nào nặng đến vậy được.
Nội tôi hay tin đã vội vàng chạy sang đây.
Lúc này người dân đã bao vây lấy xung quanh, nhưng chỉ đứng xa xa chứ không dám lại gần, khi nội tôi vừa bước đến thì cả người chị tôi đã mềm nhũn ngã nhào xuống mặt đất.
Câu hỏi trong đầu tôi quá nhiều, nhưng nhìn vẻ mặt của nội trùng xuống nên cũng không tiện mở lời.
Bà cởi áo khoác đắp lên người chị tôi, trước khi rời đi còn bất giác quay lại nhìn bia mộ một cái.
Biểu cảm của Lương Chiêu trong tấm ảnh rất u ám, giống như ẩn chứa vô số bí mật trong lòng vậy, tôi tính quay về, vừa hay dòng chữ nhỏ phía dưới bia mộ đập vào mắt tôi.
Dòng chữ đã bị đất cát phủ lên, chỉ còn lại nửa phần dưới, nhưng rất dễ nhận ra, bởi vì đó chính là họ tên của ba tôi — Huynh: Lương Dũng Lập.
Trong phút chốc cả người tôi nổi da gà, bà nội chưa từng nói với tôi chuyện trước kia, càng không nhắc đến với tôi còn có một người chú.
Cùng với lá bùa bên trong mặt dây chuyền, rồi thái độ của bà nội khi nhắc đến người giấy.
Mọi chuyện trở nên phức tạp hơn, nhưng tất cả đều chỉ về một hướng, trong lòng tôi không khỏi nghĩ đến, rốt cuộc còn bí mật nào mà tôi không biết đây?
Sự vô tri này khiến cả người tôi bức bối vô cùng, cảm giác khi bị che đi đôi mắt không dễ chịu chút nào đâu.
Tôi chỉ đành cẩn trọng hơn mà thôi.
Thấy tôi còn chưa đi theo, bà nội liền lên tiếng hối tôi vài câu, tôi giả vờ cột dây giày để nội không sinh nghi.
Sau khi chị tôi về nhà thì hôn mê bất tỉnh, bà nội cũng không đưa chị tôi đi bệnh viện, bởi vì chuyện của chị tôi không phải bệnh viện có thể giải quyết được đâu.
Mẹ tôi khóc lóc inh ỏi trách mắng tôi giống như lên cơn điên vậy, bà hỏi tôi tại sao đêm qua nghe động tĩnh lại không chạy ra để giúp, nếu không thì chị tôi sẽ không chạy đến nghĩa địa dập đầu cả đêm, còn trần truồng cho mọi người nhìn thấy thân thể nữa.
Nhưng đêm qua tôi có nghe thấy gì đâu, huống hồ khi ác quỷ tìm đến tôi làm gì có ai chịu đứng ra giúp tôi chứ.
Nội tôi có chút mất kiên nhẫn, quát lên: “Được rồi, được rồi, đừng có nói nữa, đây đều là do ma che mắt cả.”
Đêm qua chị tôi trở về vẫn còn bình thường, nhưng khi ngủ đến giữa đêm thì đột nhiên khóc ré lên, ba mẹ tôi nghe thế liền vội chạy qua xem, chị tôi cứ luôn miệng nói có người muốn đem mình đi để làm vợ của hắn.
“Chuyện lớn như vậy tại sao bây không gọi điện báo với tao hả?”
Cuối cùng mẹ tôi đã không khóc nữa, bà có chút sợ sệt nói: “Tụi con cứ nghĩ Kiều Kiều gặp ác mộng thôi, không phải nó đã qua khỏi rồi sao…”
Mẹ tôi chưa dứt lời thì đã bị ba tôi quát cho im miệng, sau đó quay sang nhìn tôi một cái.
Nội tôi cũng lườm mẹ, bà phát hiện ra mình đã nói hớ, đột nhiên nghĩ đến thứ gì đó rồi hung hăng nhìn sang tôi.
12.
“Đều tại mày, nếu không phải hôm qua mày cứ nằng nặc đòi Kiều Kiều đi giao hàng chung với mày thì đâu có cớ sự ngày hôm nay!”
“Chị hai thừa biết trong vòng một tháng con không được tham gia tang lễ nào mà vẫn cố ý dụ con đi, khiến cho đêm qua ác quỷ đến tìm con, cái này con đã chịu rồi, đây là do cái mạng của con định sẵn, nhưng mạng của chị hai bình thường mà, sao con ác quỷ đó lại đi theo chị hai, bảo chỉ làm vợ của hắn chứ?”
Chắc là do bình thường tôi không nói không rằng khiến cho mẹ không ngờ tôi sẽ phản bác thẳng thắn đến thế, bà ngây ra, bắt đầu chột dạ. Và rồi chị tôi cũng đã tỉnh lại, chỉ là vừa mở mắt ra đã rút người vào góc giường, kinh hãi nhìn chúng tôi, trong miệng không ngừng lầm bầm gì mà có người muốn xông vào phòng, muốn bắt chị đến âm gian để làm vợ, chị không muốn đi với hắn, bởi vì trên người hắn không có chỗ nào lành lặn, cười một cái cũng rớt cằm xuống đất.
“Mẹ à, không phải lúc đó mẹ nói chỉ cần đổi mạng rồi sẽ ổn sao? Tai sao bây giờ Kiều Kiều vẫn bị đi theo cơ chứ?”
Mẹ tôi đã không còn dáng vẻ hung hăng khi nãy, ngồi phịch xuống đất khóc lóc um sùm.
Ba tôi vẫn giữ im lặng, hốc mắt đỏ hoe, giống như một con sói dữ trong bóng đêm, ông bất ngờ lao về phía tôi.
“Con đã nói là không giữ nó lại được, đáng lẽ phải giống như Lương Chiêu vậy, để nó bị ác quỷ dẫn đi chết quách cho rồi chuyện, nếu bây giờ nó sống thì Kiều Kiều phải làm sao đây!!!”
Ba tôi vò đầu bức tóc, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chặp lấy tôi, giống như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy.
Tôi kinh hoàng lùi về sau một bước, không cẩn thận va vào cửa, thông qua tấm kiếng, tôi có thể nhìn thấy nơi góc tối ngoài hành lang, có một bóng người quỷ dị đang đứng.
Thấy tôi nhìn, hắn liền ngẩng đầu lên, đôi môi không thể khép lại bình thường, giọng nói khó nhọc “Kiều Kiều ơi”.
Nụ cười ngập tràn những ý niệm chết chóc.
Tôi nghe không hiểu họ đang nói gì, nhưng có thể xác nhận một điều chính là bà nội và ba mẹ đều mong tôi sẽ bị ác quỷ theo cho đến chết.
Bà nội cũng phát giác được sự tồn tại của con ác quỷ, liền thở dài một hơi.
“Thi Thi, chuyện đến nước này chúng ta cũng không còn đường lui nữa, ta nhặt con về chính là vì muốn đổi mạng cho Kiều Kiều, con cháu của gia tộc chúng ta, bất luận là nam hay nữ, đến một độ tuổi nhất định sẽ bị ác quỷ tìm đến, nữ sẽ bị quỷ nam theo đuổi, nam thì sẽ bị quỷ nữ bám víu lấy. Cũng may mỗi người bắt đầu ở một độ tuổi khác nhau, cho nên mới phải tiếp diễn đến tận bây giờ.”
“Không biết từ đời nào trở đi, trong nhà bắt đầu học nghề phong thủy, dùng những đứa trẻ nhặt về để giúp cho người trong nhà đổi mạng, Lương Chiêu đã đổi mạng cho ba của con, còn con thì phải đổi mạng với Kiều Kiều, chỉ có cái chết của Lương Chiêu là ngoài ý muốn mà thôi.”
Lương Chiêu cũng là đứa trẻ do bà nội nhặt bên ngoài về, xem như con trai nuôi dưỡng bên mình, cho đến khi 22 tuổi đã chết vì đổi mạng.
Còn tôi được nhặt về tất nhiên là vì đổi mạng cho Kiều Kiều rồi.
13.
Tôi không dám tin, "người nhà" mà tôi từng hay gọi lại là người quyết định con đường sinh tử của tôi ngay từ lúc đầu.
Trong mắt họ, tôi chỉ là một công cụ mà thôi.
Tôi tuyệt vọng và phẫn nộ lắm.
Có thể là do bao nhiêu năm nay bà nội đối với tôi vẫn còn một chút tình thân, hoặc có thể là do bà muốn bù đắp cho sự áy náy đối với Lương Chiêu, sau khi đổi mạng, bà nội không đồng ý với ba mẹ mặc cho tôi tự sinh tự diệt.
Nhưng mọi chuyện vẫn vượt xa tầm dự kiến của nội, không ngờ tôi lại đập đầu vào bia mộ của Lương Chiêu, máu tươi bị bia mộ hút vào, tôi liền có duyên với anh.
Chỉ là lần trước chị tôi bị ngã, khiến bà nội lo sợ Lương Chiêu sẽ quay về báo thù, cho nên mới thêm lá bùa trấn áp vào trong mặt dây chuyền.
“Nhưng con yên tâm nhé Thi Thi, nếu con có thể cứu Kiều Kiều, nội nhất định sẽ không để con xảy ra chuyện đâu.”
Sự độc ác và lừa dối của Lương Kiều Kiều đã tự làm hại mình, kỳ hạn một tháng thực chất không phải vì muốn bảo vệ cho tôi, mà chính là để đổi mạng triệt để.
Cùng với sự giúp đỡ của Lương Chiêu hôm qua, đã khiến con ác quỷ nhìn rõ đối tượng mà bản thân nó muốn tìm kiếm là ai.
Tương đương với đổi mạng thất bại, nếu như muốn cứu Lương Kiều Kiều, vậy thì phải đổi mạng lại thêm một lần nữa.
Bà nội muốn thuyết phục tôi, nhưng khi nhìn nụ cười hiền hậu mà tôi từng mơ ước của bà, trong lòng tôi lại cảm thấy phản cảm không nói thành lời.
Mỗi nếp nhăn bây giờ trên người bà đều khiến tôi rất ghê tởm, trên mặt tràn ngập sự dối trá.
Nực cười, bà ta lấy tự tin ở đâu rằng tôi sẽ cam tâm tình nguyện đồng ý vậy ta?
Bà ta cho tôi những tình thương không đếm xuể, nhưng rốt cuộc tất cả chỉ là âm mưu và sự giả dối.
Ba tôi xắn tay áo lên: “Mẹ, còn nói nhảm với nó chi nữa, cứ làm giống lần của Lương Chiêu đi, trực tiếp đánh ngất nó là được chứ gì.”
Bà nội cản ba tôi lại: “Không được kích động thêm nữa, dù sao nó cũng gọi bây là ba mẹ 18 năm, cũng gọi tao là bà nội đấy.”
“Mẹ à, mẹ còn ở đây làm người phụ nữ lương thiện sao, còn không mau lên thì Kiều Kiều sẽ chết mất, mẹ đừng nói rằng muốn con kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, huyết mạch duy nhất của nhà họ Lương bị cắt đứt luôn chứ?”
Ba tôi rơi nước mắt, nhưng mối quan hệ tình thân dựa trên cái chết của người khác không đáng được cảm thông và khen ngợi.
Tôi nhân lúc họ đang tranh chấp, liền mở cửa xông ra ngoài, khi sắp chạy đến cửa lớn, tưởng chừng như có thể chạy thoát khỏi nơi này, bỗng nhiên tôi mất đi ý thức.
14.
Đợi đến khi tôi tỉnh lại thì đã là buổi sáng rồi.
Mặt trời sớm tinh mơ vẫn còn chưa có độ nóng gì mấy, thông qua tấm kiếng chiếu vào giường, có một mùi hương khoan khoái nhẹ nhàng lướt qua.
Căn phòng của tôi rất rộng rãi, chiếc giường to trải tấm drap màu hồng phía trên, đây là màu tôi thích nhất.
Trên bàn học ở bên cạnh còn có rất nhiều đồ chơi nhồi bông, đều là những thứ mà tôi từng muốn mua.
Ừ, đã từng…
Hình như tôi đã lãng quên thứ gì đó thì phải, tôi cố gắng nhớ lại, chỉ có thể bắt được những mảnh ghép rời rạc.
Càng nghĩ thì đầu càng đau, giọng nói của mẹ truyền đến từ ngoài cửa: “Thi Thi, dậy ăn cơm nè con, không thôi trễ giờ học đó nhen!”
Khuôn mặt dịu dàng của mẹ bỗng chốc xuất hiện trước mắt, sự nghi hoặc cũng đã bị tôi vứt hết ra sau đầu luôn.
Thay bộ đồng phục, tôi vội vàng đeo cặp chuẩn bị đi học.
Trong phòng khách, ba tôi vừa xem tivi vừa ăn cháo, còn không quên trêu tôi ngủ quá giờ, lát hồi bị trễ là cái chắc.
Tôi nhào vào lòng ba tôi nũng nịu, ba tôi hết cách liền đồng ý chút nữa sẽ đưa tôi đi học, mẹ tôi thì ở một bên cũng trêu theo, bảo rằng quả nhiên con gái là người tình kiếp trước của baba, muốn nũng nịu lúc nào cũng được hết.
Vui vẻ cười đùa với ba mẹ một lúc thì bà nội bước vào.
Nhìn thấy dáng vẻ nghịch ngợm của tôi, ăn cơm cũng không chịu ngồi yên, lập tức xót xa quở trách: “Thi Thi à, ngồi ăn đàng hoàng nào con, đi học muộn một chút không sao cả, đừng có ăn gấp quá lại đau bao tử nghe con.”
“Không được đâu nội, con mà đến trễ là thầy sẽ phê bình con đó!”
Tôi lấy cái bánh bao nhét vào miệng, ba tôi đã ăn xong, thế là kéo theo ông đòi đi.
Phía sau chính là giọng nói của nội vang lên: “Nếu như dám phê bình Thi Thi nhà bà, bà sẽ đi tìm thầy con để tính sổ!”
Chớp mắt thời gian qua rất nhanh, tuy là đã lên cấp ba, nhưng lại không có một chút cảm giác căng thẳng nào, tôi cùng bạn học cười đùa bước ra cổng trường, thì nhìn thấy một chiếc xe mô tô màu đen đang đậu bên đường.
Bạn học huých nhẹ vào tay tôi: “Này, Lương Thi Thi, bạn trai bà tới rồi kìa~”
Mặt tôi ửng đỏ, có một thanh niên đang ngồi trên chiếc mô tô, từ trên xuống dưới đều màu đen, chiếc quần bò ôm lấy đôi chân thon dài thẳng tắp chống lấy chiếc xe, gỡ nón bảo hiểm xuống, chính là một khuôn mặt rất điển trai.
Lương Chiêu đưa tay bảo tôi ngồi lên yên sau, đưa tôi về nhà nhưng anh lại không đi, rồi anh nói với tôi hôm nay là sinh nhật của tôi, muốn tạo bất ngờ cho tôi.
Ba mẹ đang hát mừng sinh nhật, trong tay bà nội cầm một chiếc bánh kem đi tới.
“Thi Thi, cầu nguyện đi con.”
Mọi người nhìn tôi chờ đợi, mong tôi mau chóng thổi nến, tôi lại cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại nói không ra nó là gì.
Dưới sự cổ vũ của nội, khi tôi sắp thổi nến thì nghe thấy có người đang gọi tôi.
Âm thanh đó không lớn, hình như truyền đến từ phía xa, tôi nhớ ra rồi, trước đó tôi cũng từng nghe qua, tôi cứ tưởng chỉ là ảo giác mà thôi.
Nhưng bây giờ âm thanh càng lớn càng dồn dập hơn.
15.
Tôi tìm kiếm xung quanh nơi phát ra giọng nói, ở phía sau Lương Chiêu, tôi phát hiện ra có một Lương Chiêu khác.
Chỉ là so với nụ cười tươi tắn của Lương Chiêu này, Lương Chiêu phía sau trông có vẻ âm u và sốt ruột hơn, mà cả người anh ta chỉ có màu trắng đen, giống như di ảnh vậy.
Khoan đã… Di ảnh!!!
Tôi chợt nhớ ra, Lương Chiêu đã chết rồi mà, tôi từng thấy qua bia mộ của anh ta, còn đích thân nhìn thấy người giấy đang thay Lương Chiêu ‘sống dậy’.
Cuối cùng tôi cũng nhớ hết rồi, tôi vốn không được ba mẹ yêu thương, càng không có bà nội hiền hậu.
Bọn họ chỉ muốn tôi thay Lương Kiều Kiều đổi mạng mà thôi!
Sau khi tỉnh táo lại, thời gian giống như ngừng trôi, nhìn lại lần nữa, khuôn mặt của họ chỉ còn lại sự khoa trương và giả dối.
Hình ảnh bắt đầu vỡ vụn tan nát, lộ ra khuôn mặt u ám của bà nội.
Và chiếc bánh kem trước mặt giờ đây đã biến thành cái lư hương, ngọn nến đổi thành ba nén nhang, bàn bên cạnh đều là những thứ cần sử dụng khi làm phép, xem ra đã đi đến bước cuối cùng rồi.
Bỗng chốc tôi toát mồ hôi đầy người, chỉ cần tôi thổi tắt ba nén nhang đó, vậy thì mạng của tôi và chị đã được hoán đổi hoàn toàn rồi.
Bà nội không tiếc dùng thuật che mắt để gạt tôi đổi mạng đó ư?
Tôi phẫn nộ lật đổ lư hương, bà nội không ngờ tôi sẽ tỉnh lại, nên đã không hề có chút phòng bị nào, tàn hương văng ra khắp mặt đất, nhang cũng đứt luôn.
Ba mẹ hợp lực giữ chặt, đè tôi xuống.
Ngay lúc này Lương Chiêu xuất hiện, vết tích trên cơ thể chắp vá của anh rất rõ ràng, trông như những vết sẹo vậy, khuôn mặt anh trắng toát, ngũ quan lạnh lẽo, vừa nhìn đã biết không phải người sống rồi.
Ba mẹ tôi đang muốn động thủ, giờ đây sợ đến nỗi run như sàng sảy trấu.
Bất kỳ ai thấy được người mình hại chết đứng trước mặt, cũng sẽ nghĩ đến sự tàn ác nhẫn tâm của mình ngày xưa, không sợ mới là lạ đó.
Đây cũng là lần đầu tiên họ gặp lại Lương Chiêu sau 18 năm xa cách.
“Mẹ à, không ngờ chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Từ “mẹ” này nói ra với giọng điệu trào phúng mà quỷ dị vô cùng.
Bà nội bình tĩnh hơn ba mẹ tôi rất nhiều: “Lương Chiêu, đây chính là số phận của ngươi, cũng giống như số phận của ta và Lương Thi Thi, ngươi không được phản kháng.”
“Đây không phải là số phận của chúng tôi, mà chính là các người cưỡng chế ép buộc lên số phận của chúng tôi, nếu có thể lựa chọn, ai mà nguyện ý bị cướp đi vận mệnh của bản thân chứ!”
Tôi bắt đầu thở dốc vì quá tức giận, tại sao họ có thể thản nhiên nói ra những lời vô liêm sỉ như thế.
Lương Chiêu nhân lúc tôi vùng vẫy đã khiến cho ba mẹ tôi phân tán sự chú ý, để tôi có thể thoát khỏi sự kìm hãm của họ chạy đến giúp anh, nhưng không biết từ lúc nào bà nội đi đến gần, trong phút chốc Lương Chiêu đã bị bén lửa lên người.
Sắc mặt bà nội lạnh tanh, nói: “Ngươi chẳng qua chỉ là người giấy được thêm vào một chút tro cốt, liền nghĩ bản thân có thể thay đổi được gì sao, đến cả bản thân cũng lo không xong thì đừng nói là vận mệnh của con bé đó.”
16.
Chất liệu giấy của cơ thể rất nhanh đã biến thành một ngọn lửa phừng phực, trong ngọn lửa, Lương Chiêu nhìn tôi cười, môi anh cử động, dường như muốn nói với tôi rằng: “Chạy đi em!”
Tôi dùng sức lắc đầu, không kìm được dòng nước mắt đang tuôn ra.
Lúc tôi gặp ma, tôi không khóc.
Khi biết được âm mưu của bà nội, tôi cũng không khóc.
Nhưng bây giờ nước mắt cứ rơi mãi không thôi.
Chỉ vỏn vẹn vài giây, Lương Chiêu đã biến thành một đống tro tàn, gió đêm thổi qua, quét đống tro chưa tàn đi mất, phát ra những hạt sáng le lói.
Vì tôi mà chiếu rọi con đường thoát thân.
Tôi mau chóng xoay người xông ra ngoài, liều mạng chạy theo đống tro màu đỏ nhạt kia.
Giữa đường tôi bị vấp, ngã lên một dãy bia mộ, mượn ánh sáng của đống tro, tôi ngây người tại chỗ.
Đợi khi ba mẹ tôi đuổi kịp, tôi đang cúi đầu ngồi đờ đẫn cạnh nấm mồ gần đó.
Họ cười lạnh đạp cho tôi một phát: “Vừa nãy còn ghê gớm lắm mà, bây giờ nhùng rồi sao? Như vậy thì đúng rồi, ít ra sẽ không phải chịu nhiều tội hơn đấy!”
Tôi bị dẫn về ‘nhà’ và nhốt ở trong phòng của mình.
Đổi mạng cần thiên thời địa lợi nhân hòa, bỏ lỡ lần này phải đợi đến thời gian thích hợp sau mới có thể tiếp tục.
Tôi nằm lì trên giường cả ngày, đợi đến khi đám người đó ngủ rồi tôi mới viết một tờ giấy đốt đi, xong rồi quay về giường đi ngủ.
Lương Chiêu gọi tôi dậy, nơi này là một thành phố mục nát, xung quanh đều là vách nát tường xiêu.
Anh đã khôi phục dáng vẻ bình thường, chỉ là biểu cảm của anh rất ưu sầu, anh vẫn còn buồn khi không cứu được tôi, bởi vì người giấy bị đốt mất rồi, trong thời gian ngắn, có thể anh sẽ không có khả năng ở bên cạnh tôi được.
“Cảm ơn anh trước đó đã bảo vệ cho em, bây giờ đến lượt em rồi.”
Tôi nhờ Lương Chiêu giúp đỡ, những gì cần thiết đều đã viết lên giấy và đốt cho anh.
Lương Chiêu không đồng ý, chỉ hỏi tôi nhất định phải làm thế sao?
Tôi gật đầu chắc nịch, có lẽ đây chính là hy vọng cuối cùng rồi.
17.
Vào một đêm của nửa tháng sau, bà nội mở cửa ra, trong phòng không mở đèn, tôi bước ra từ trong bóng tối, phối hợp làm theo sự sắp đặt của bà.
Khác với lần trước chính là, lần này bạn trai của chị tôi cũng có mặt.
Trong nửa tháng này, bạn trai của chị không chê chị tôi tâm thần, còn chủ động đến tận nhà để hỏi cưới, hứa hẹn sẽ trao sính lễ hậu hĩnh.
Ba mẹ tôi cười không khép môi lại được, cộng thêm biểu hiện tích cực của bạn trai tôi, mỗi ngày đều đến chăm sóc cho chị, cuối cùng cũng dọn vào ở luôn cho tiện.
Bà nội chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, nhưng lại phát hiện cửa lớn đã bị khóa trái, làm cách nào cũng không mở được, liền vội vàng bảo ba tôi dùng rìu để phá cửa.
“Nội à, không cần phiền đến vậy đâu, hôm nay các người đừng mong có ai thoát được, bởi vì có vài người đang rất muốn gặp lại cả nhà mình đó.”
Tôi đứng trong bóng tối, nhìn bạn trai của chị tôi rồi cười.
Và anh ta cũng thế.
“Mẹ à, anh hai, chị dâu, nửa tháng nay có phải mọi người vui vẻ lắm không? Nhưng mà… kịch hay còn ở phía sau nữa kia.”
Giọng nói đã biến thành Lương Chiêu rồi.
Anh không thể nào phục hồi lại người giấy, nhưng nếu nhập tràng thì không thành vấn đề.
Lời vừa dứt, có hơn mười mấy người giấy trắng toát bước ra từ trong phòng tôi.
Bà nội nhìn thấy trong phút chốc mồ hôi tuôn nhễ nhại.
“Tại sao mày lại có thể làm được?!!!”
“Vậy thì cũng nhờ có nội nhắc nhở con, chỉ cần bỏ tro cốt của họ vào người giấy, vậy thì sẽ giúp họ ‘sống lại’ đó nội.”
Hôm đó tôi ngã tại nghĩa địa, bất ngờ phát hiện ra nguyên dãy mộ huyệt đều họ “Lương”, tất cả bọn họ đều là người trẻ tuổi, người lập bia mộ không ngoại lệ cũng toàn là người nhà họ Lương, một trong các bia mộ đó tôi còn thấy được tên của bà nội.
Hồi trước từng nghe người trong thôn nói, nhà tôi là từ thôn láng giềng bên cạnh dọn tới, chắc là bởi vì nguyên nhân này còn gì.
Tôi biết bản thân cho dù có trốn thoát được thì họ vẫn sẽ tìm người khác thế vào, những biện pháp quỷ dị kinh khủng này sẽ mãi tiếp diễn và lưu truyền đến đời sau.
Cho nên tôi tính đi nước cờ nguy hiểm này.
18.
Tôi đi tìm Lương Chiêu, bảo anh đến thành Chết Oan tìm những “người đổi mạng” cho nhà họ Lương.
Gia tộc đó vì muốn đề phòng những “người đổi mạng” bị hại chết, đã trấn áp hồn ma của họ, cho nên bao nhiêu năm nay, oán niệm của họ không tiêu tán, cũng không có cách nào báo thù, chỉ đành phiêu dạt tại thành Chết Oan, không đầu thai chuyển kiếp được.
Chỉ có Lương Chiêu là sai sót ngẫu nhiên đã thiết lập nên duyên với tôi.
Dưới sự phối hợp của họ, tôi đã lấy được đồ vật cá nhân thuộc về bọn họ.
Tuy không có tác dụng lớn như tro cốt, nhưng nếu là báo thù sẽ không thành vấn đề.
Tôi dùng thời gian nửa tháng, đã làm ra được hơn mười người giấy, mục đích chính là chờ đến hôm nay.
Tiếng gào thét vang vọng cả đêm bên trong cánh cửa bị đóng kín.
Sang ngày hôm sau, mọi người trong thôn mới dám đến gần, họ mở cửa ra, nhìn thấy trong sân đều là người giấy, kỳ lạ hơn chính là miệng của đống người giấy đó cong lên, mang theo nụ cười rất quỷ dị.
Bạn trai của chị tôi ngất xỉu trong sân, khi tỉnh lại căn bản không nhớ đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà ba mẹ thì không may mắn đến thế, hai người đó cùng với Lương Kiều Kiều đều trở nên khùng khùng điên điên, nhìn thấy ai cũng nói xin lỗi, gặp người nào cũng quỳ xuống dập đầu, đến nỗi chảy máu cũng không có cảm giác gì.
Tuy bà nội không bị điên, nhưng sức khỏe cứ ngày một tệ hơn, muốn xem phong thủy cũng không còn sức nữa rồi.
Cuối cùng bà phải nằm trên giường, nhìn cả nhà cứ điên loạn như thế.
Còn tôi đã lên tàu đến trường đại học, tôi lấy một trái táo ra, một lúc sau liền xuất hiện hai hàng dấu răng trên đó.
Nhưng lại không có vết cắn thứ hai nữa…
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, có lẽ một ngày nào đó tôi sẽ được gặp lại Lương Chiêu, khi đó anh ấy hẳn đã trở lại thành người rồi nhỉ?...
Last edited: