• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Nghe Nói Bạn Sợ Ma? Để Tôi Dẫn Bạn Đi Xem Lòng Người (2 Viewers)

  • Đứa Bé Sơ Sinh Da Đỏ - Macchiato Chanh Đào

Bạn cùng phòng của tôi nhặt được xác một bé trai sơ sinh da đỏ trong nhà vệ sinh nữ, cô ta liền tiện tay đem nó vào một cái túi nilon.

Tôi nhắc bạn tôi rằng, những loại chết oan nửa đêm như vậy rất dễ trở thành oán linh, phải xử lý thật tốt mới được.

Nhưng cô ta lại trưng ra bộ mặt không để tâm, nói trường học được xây trên hố chôn tập thể, sợ gì chứ, cứ đào cái huyệt bỏ xuống lấp đất lại rồi thôi.

Sang ngày thứ hai trên tường phòng chúng tôi xuất hiện dấu chân màu đen của đứa bé.

Về sau mỗi đêm đều nghe được tiếng khóc của trẻ sơ sinh.

Nhưng mà, tiếng khóc đó… càng lúc càng gần.

1.

Khi đó còn một tháng nữa mới đến kỳ nghỉ hè, trong lòng tôi sợ lắm.

Tôi sợ tiếng khóc đó, lại sợ bạn cùng phòng Huệ Huệ sẽ đánh mình.

Huệ Huệ là một nữ học bá có tiếng trong trường cao trung của chúng tôi.

Cô ta xinh lắm, thân hình cũng đẹp nữa, là một cô gái lưu manh có tiếng trong khối, nghe nói bên ngoài có mấy anh đại chiếu cố, từ trong ra ngoài đều quen biết rất rộng, thuộc dạng thứ dữ đấy.

Tối hôm đó, cô ta vứt lên giường tôi một cái túi nilon màu đen bên trong toàn là máu me đựng xác bé trai sơ sinh, bảo tôi đem nó xử lý cho sạch sẽ đi.

“Ba mày trước khi chết không phải làm nghề mai táng sao? Vừa hay mày đem đi xử lý đi.”

Khi cô ta nói lời này, dường như trong túi nilon chỉ là xác của một con chó con mèo vậy.

Túi đen đó rất mỏng, phía trên còn có một dấu chân, là một dấu chân nhỏ xíu rất rõ ràng.

Tôi nhớ lại động tĩnh vừa nãy trong nhà vệ sinh, liền biết ngay đứa bé này chết không đơn giản như thế.

“Hay là, đem đi siêu độ một chút nhé? Chứ mấy đứa bé chết yểu như vậy rất dễ sinh ra oán khí đó.”

Những câu tiếp theo tôi không dám nói nữa.

Mỗi một đứa bé trước khi đầu thai đều ngập tràn hy vọng, tình cảm thiêng liêng trời ban dành cho người mẹ. Nhưng nếu như đứa bé ra đời không thuận lợi thì sẽ sản sinh ra oán khí.

Mỗi lần đầu thai lại chết đột ngột như thế, dưới đáy tròng trắng sẽ có một vệt màu đỏ.

Mà đứa bé này, nếu như trước đó tôi không nhìn nhầm thì dưới đáy tròng trắng đã đỏ hết một nửa rồi.

Huệ Huệ nghe thế liền hừ một tiếng, cáu gắt nói: “Nó xứng để bà đây siêu độ cho nó à?”

Nói rồi cô ta lườm tôi: “Trường học không phải cũng xây trên hố chôn tập sao? Người chết dưới đó cả mớ kìa, sao không nghe nói náo quỷ gì đi?”

“Cái đó… sao mà giống nhau được.” Cô ta trừng mắt tôi liền rất sợ.

Tôi đi thẳng lên phía trước cầm cái túi lên, vừa chạm vào thì cảm thấy hình như nó vừa động đậy một chút thì phải.

Tôi bị dọa cho giật mình một phen.

Kết quả là do cái túi quá mỏng, đã bị tét mất một đường, để lộ ra một bàn tay bé tí.

Bên trong vậy mà lại là một bé trai sơ sinh da đỏ!

Tôi vẫn còn đứng ngơ ngác thì Huệ Huệ đưa chân lên đá cho tôi một cái từ phía sau.

“Còn không mau đi đi, hôi gần chết vậy. Xử lý xong trên đường về nhớ mua thêm hộp gà rán, tao đói rồi.” Cô ta giải quyết được mối nhợ, tâm trạng cũng tốt hơn hẳn, “Đồ ngu, đừng có mà đi cửa chính, đi cửa phía Đông ấy!”

Cửa phía Đông?

Bên đó là khu ký túc xá của thầy cô mà, lỡ như bị phát hiện…

Cô ta nhếch mép: “Nếu bị phát hiện, thì nói là mày sinh. Có nhớ chưa?”

2.

Tôi cầm cái túi đi ra ngoài.

Chất lỏng nhớp nháp nhầy nhụa trên miệng túi, tôi không dám nghĩ nó là gì.

Bên ngoài túi chỉ độc một màu đen.

Dựa theo quy tắc dưới quê, những đứa bé chết yểu như này không được phép mai táng đâu.

Cho nên không thể đào hố chôn được.

Tôi đi bao lâu thì con mèo hoang trong trường đi theo bấy lâu.

Vứt bừa cũng không được, người vừa chết bị mèo hoang nhảy qua người, rất dễ trở thành xác sống.

Đôi lúc cũng sẽ gặp được một số thầy cô và học sinh ôn tập buổi tối đi ngang qua.

Thậm chí tôi còn chạm mặt thầy giáo chủ nhiệm đang chạy bộ trong sân, thầy buông chậm bước chân nhìn tôi một cái, lại nhìn cái túi đen tôi đang cầm.

Khi đó tim tôi như muốn nhảy thót lên tới cuống họng.

Rõ ràng mới đầu hạ, vậy mà sau lưng lại ướt đẫm mồ hôi.

Cũng may là thầy không có hỏi.

Tôi cầm cái túi loạng choạng chạy dọc theo lề đường, cuối cùng cũng chạy đến khu chứa rác tập thể bên ngoài cửa Đông trường học.

Đang tính vứt cái túi vào trong thùng rác, tôi liền kinh hoàng phát hiện, không biết từ khi nào bên dưới cái túi đã bị rách toạc ra một lỗ.

Bên trong ngoài mùi tanh nồng nặc thì không còn gì nữa.

Không đúng, khi tôi vừa đến khu chứa rác vẫn nhìn qua cái túi, nó đâu có bị gì đâu.

Tôi sợ đến ngồi phịch xuống mặt đất.

Quay đầu nhìn lại đoạn đường khi nãy, đứa bé không thấy, con mèo cũng mất tăm, chỉ còn lại từng cơn gió lạnh buốt quét qua.

Tôi hoảng hốt quỳ lên mặt đất, khấu đầu với cái túi đen trước mặt.

Cái túi đột nhiên phồng lên, giống như có một luồng gió chui vào bên trong.

Ba tôi từng nói, quỷ quái thường gặp nhiều nhất có ba loại.

Thứ nhất là quỷ mê hoặc người; tiếp đó là che mắt, tức là quỷ đả tường; cái cuối cùng là dùng tướng mạo ghê tởm để dọa người.

Nhưng vong nhi lại khác.

Bọn nó có bộ dạng và oán khí của con người, nhưng lại không biết ý thức và đạo đức là gì.

Chỉ cần trở thành tà túy, nhất định phải thấy máu.

Nói chung là, hung tàn cỡ nào thì đến cỡ đó.

Tôi vừa sợ lại vừa hoảng.

Cũng may trong khu chứa rác đa số đều là cơm thừa.

Tôi không nghĩ ngợi gì nhiều, liền vội học theo ba tôi trước đó đưa tang phải dâng cơm cho quỷ, thế là tôi bốc một miếng cơm thừa, giật sợi chuỗi chu sa trên cổ tay xuống, vò lại thành một nắm rồi xả ra ngoài.

Chỉ cần những viên chuỗi chu sa không bị vỡ thì vẫn còn con đường sống.

3.

Vẫn còn may, vẫn còn may.

Trong đống cơm thừa trắng vàng đỏ, những hạt chuỗi chu sa vẫn nguyên vẹn.

Từng viên một, lăn lông lốc dưới đất.

Tôi cũng không dám ở lâu, bèn lập tức quay đầu chạy về.

Lỡ như không kịp giờ mua đồ đem về cho Huệ Huệ thì tôi chết chắc luôn đấy.

Huệ Huệ thích nhất là món gà rán da đỏ ở cửa phía Tây trường học.
Dùng nguyên liệu ướp hết con gà rồi đem chiên.

Phía trên rưới thêm một lớp sốt cà chua đỏ rực.

Tôi nhìn lớp da đỏ sần sùi, bất giác nghĩ đến bé trai sơ sinh lúc nãy, có chút buồn nôn.

Mua hai hộp gà rán, tiền ăn tuần này lại toang rồi.

Bởi vì mỗi lần Huệ Huệ bảo tôi mua đồ, lúc nào cũng không chịu trả lại tiền cho tôi đâu.

Trước đó tôi vừa dọn đến ký túc xá vẫn không hiểu chuyện, tôi đã rất uyển chuyển cẩn thận nói tôi không đủ tiền để mua.

Hôm đó Huệ Huệ đã cười.

Trong nhà vệ sinh, cô ta vừa đeo nhẫn, vừa bảo tôi đến lấy tiền.

Con nhỏ đó đánh người đau thật đấy.

Tôi gục bên bồn vệ sinh, cô ta đưa tay vào vòi nước, sau khi rửa xong lại ngồi xổm xuống vỗ vỗ mặt tôi, hỏi tôi trông cô ta có giống người ăn quỵt không? Còn nói lần đầu tiên gặp một người "không hiểu chuyện" như tôi, nhưng hy vọng sẽ là người cuối cùng.

Cô ta ở trong phòng tám người, nhưng bên trong chỉ có hai người ở trường kỳ mà thôi.

Một là cô ta, người còn lại chính là "bạn học" chạy vặt hầu hạ cho ả.
Trước đó từng có người trở mặt với cô ta, cô gái tên Trương Đan đó đến tận bây giờ vẫn chưa quay về trường học.

Tôi căng da đầu gọi điện thoại cho mẹ tôi bảo cô giáo dặn phải mua tài liệu, nên cần thêm 300 tệ nữa.

Chỉ cần ráng hết tháng này, là đến kỳ nghỉ hè rồi.

4.

Tôi cầm gà rán về tới phòng.

Huệ Huệ đang nằm trên giường nói chuyện điện thoại với ai đó, cô ta nũng nịu nói: " y da, không có nói đùa đâu mà, người ta thật sự không khỏe đó, sắp tới là năm ba rồi, còn phải chuẩn bị vào đại học nữa í! Thật sự không giúp đỡ người ta sao… Hí hí, em biết ngay mà, ghét anh ghê…"

Người như vậy mà cũng có thể học đại học sao?

Tôi vừa mới nghĩ tới đây, một miếng gà sốt cà chua liền bộp một tiếng đập thẳng vào mặt tôi.

Cô ta cúp máy, lạnh lùng nhìn tôi nói: "Mày vừa cười tao có đúng không?"

Tôi vội vàng lắc đầu.

"Không có à? Châu Tình, thành tích của mày chẳng qua chỉ tốt hơn có một chút, nhưng tao lại có đủ cách khiến cho mày học không nổi đại học đó mày tin không? Còn có mẹ mày đang làm lao công trong rạp chiếu phim, có cần tao chiếu cố một chút công việc của bà ta không hả?"

Miếng gà rán rơi từ trên mặt tôi xuống đất.

Tôi nhẫn nại trả lời: "Tớ đi mua lại hộp mới cho cậu ngay."

Cô ta cười mãn nguyện và nói: "Không cần đâu, bây giờ mày nhặt miếng gà dưới đất lên ăn, vậy thì chuyện hôm nay tao sẽ xí xóa."

Tôi vừa mới ngồi xổm xuống, liền thấy cô ta ở phía trên nói: "Xem kìa, gà rán tôi vừa mới vứt đi nhưng không hề uổng phí một chút nào, con nhỏ này chuyên gia đi nhặt đồ ăn dưới đất bỏ vào miệng, nếu như thèm thì cứ nói, chị mày đâu có keo kiệt đến vậy đâu à."

Cô ta lại quay clip, vậy thì sẽ phát lên diễn đàn QQ.

Như thế toàn trường đều sẽ xem được hết còn gì.

Mặt tôi bắt đầu nóng ran, tim tôi thắt chặt lại.

Vẫn còn một năm nữa.

Là một năm lận đấy!

Tôi không tài nào nhịn được nữa, liền đứng dậy xông thẳng ra ngoài, để lại giọng cười sảng khoái của Huệ Huệ ở phía sau.

Một hơi phóng thẳng ra khu chứa rác tập thể, đem đống hạt chu sa cùng với nắm cơm dính bùn nhặt lên lại.

Phía trên những viên chuỗi chu sa đã dính máu của chiếc túi khi nãy.
Tôi nghiền nát từng chút một, rải lên lối đi về ký túc xá.

Tối hôm đó, trong mơ hồ tôi nghe thấy tiếng khóc của đứa bé sơ sinh, bèn giật mình tỉnh giấc.

Tiếng khóc đó ở ngay trước cửa, "Oe oe oe…", như có như không, cứ liên tục không ngớt.

Huệ Huệ vẫn ngủ say sưa trên giường, giống như không nghe được gì cả.

Đợi đến khi trời sáng, tôi nhìn thấy trên tường phòng có dấu chân nho nhỏ màu đen của đứa bé.

Màu máu tươi pha lẫn màu đen, đây là oán khí nặng lắm mới có màu như thế.

Nó nằm ngay ở bên tường gần cửa ra vào...

Ba tôi làm nghề mai táng, trước đó ông đã từng nói qua, người chết thành quỷ, quỷ chết thành tích.

Những loại oán linh có oán khí nặng như vầy, nếu muốn siêu độ, đâu phải dễ dàng tìm người đọc [Chú Vãng Sanh] là được đâu.

Chỉ đành làm theo ý nguyện của nó, hoặc cố tình đánh chết để nó trở thành tích.

Tích không có linh trí, ngược lại nó là món đồ tốt để luyện bùa chú. Người sợ quỷ, cũng giống như quỷ sợ tích vậy.

Tôi trầm ngâm một lúc rồi bật dậy tháo chiếc gương nhỏ mà mọi người treo trên cửa phòng ngủ ra.

Huệ Huệ vẫn còn nằm trên giường ngủ nướng, nghe động tĩnh cô ta liền lên tiếng quát tôi.

“Châu Tình, mày lại làm cái chó gì vậy, mới sáng sớm mày đã mở cửa sổ rồi? Lạnh bỏ mẹ! Có tin là tao đập mày không?”

Tôi đưa mắt nhìn về phía cửa sổ đang đóng kín mít liền lạnh lùng mỉm cười.

Xem ra, báo ứng mà cô ta gây nên đã bắt đầu ứng nghiệm rồi.

Sáng sớm sau khi tôi tắm xong vẫn như cũ đi đến căn tin mua bánh bao đem về cho Huệ Huệ.

Con nhỏ đó không biết từ đâu có một cái bảng chứng nhận bệnh án “mắc bệnh trầm cảm”, cho nên được đặc cách không cần đến lớp tự học vào buổi sáng và buổi tối.

Khi cầm túi bánh bao nóng hổi bước vào phòng, tôi lại cảm thấy có gì đó không đúng.

Trong phòng tôi có mùi tanh kỳ lạ lắm.

Mùi tanh đó xộc thẳng lên tới não luôn.

Huệ Huệ đang ngồi ngay ngắn trên bàn trang điểm, cô ta vừa thoa son, khuôn mặt trắng bệch pha một chút xám xịt, trông mệt mỏi yếu ớt lắm.

Cô ta nhìn tôi cầm bánh bao, liền đưa tay giật lấy: “Con chó này, làm gì mà lâu vậy, muốn tao đói chết hả gì?”

Bánh bao đó vừa mới ra lò, hơi nóng vẫn còn bốc lên nghi ngút, nước sốt bên trong có thể khiến phỏng miệng luôn đó.

Nhưng cô ta cắn một phát hết nửa cái, ăn rất bình thản như không hề nóng chút nào vậy.

Cô ta càng ăn, mùi hôi thối bốc ra từ cơ thể cô ta càng nồng nặc hơn.

Bạn cùng phòng trước đó sống chung với Huệ Huệ chính là Trương Đan, cũng là bạn cùng bàn với tôi, gia đình đơn thân giống như nhà tôi vậy.

Ba của Trương Đan bị câm điếc, không có mẹ, nên chẳng được dạy dỗ đàng hoàng.

Với lại cậu ấy có một chút mùi cơ thể, cho nên lúc nào cũng nghe mùi hôi thum thủm cả.

Sau khi cậu ấy trở thành bạn cùng phòng với Huệ Huệ, bởi vì mùi hôi nên đã bị cô ta chê bai sỉ nhục đủ kiểu, cuối cùng thì thôi học luôn.

Chuyện này trước đó cũng rầm rộ lắm.

Nhưng hiện giờ, mùi hôi trên người của Huệ Huệ còn gấp mười lần Trương Đan trước đó luôn ấy!

Mùi hôi này giống như…

Giống như mùi hôi thối của xác chết trộn lẫn với đồ ăn qua đêm và canh cải chua đã ôi thiu trong tủ lạnh cả tuần.

Sau khi ăn xong, cô ta bắt đầu dặm lại lớp trang điểm, còn xịt thêm tí nước hoa.

Tôi cảm thấy bản thân sắp nghẹt thở tới nơi rồi.

Cô ta xuống giường, lườm tôi một cái.

“Đồ quê mùa, chưa bao giờ được ngửi mùi nước hoa thơm thế đúng không? Nhìn cái mặt ngu đần của mày đi, đây là anh trai nuôi của tao tặng cho tao đó.”

Rồi cô ta ngân nga bài hát trong miệng, chuẩn bị đến lớp.

6.

Vừa đi đến cửa thì đột nhiên nghe một tiếng “ầm”, cô ta vô duyên vô cớ đụng thẳng vào cửa.

Chiếc vòng ngọc trên tay liền răn rắc vỡ vụn.

Ngọc có thể đỡ nạn đấy.

Huệ Huệ lên tiếng mắng mỏ nói chất lượng của loại ngọc này cũng kém quá đi, nhất định là đồ giả mà.

Cô ta vừa mở miệng nói chuyện thôi thì mùi hôi đó lại xộc thẳng lên não, nguyên dãy hành lang ngay lập tức bị mùi hôi đó phủ kín.

Có người từ trong phòng mở cửa ra ngoài hỏi có phải bên ngoài đang hút hầm cầu không? Còn có người hỏi có phải nhà vệ sinh của ai bị tắt không? Đợi khi bước ra cửa nhìn thấy Huệ Huệ liền vội vàng lùi vào trong đóng cửa lại.

Hình như cô ta không ngửi được mùi gì hết thì phải?

Nghe nói mùi trên cơ thể mình thì bản thân sẽ không ngửi được.
Bây giờ Huệ Huệ chính là như thế.

Cô ta xuống tới ký túc xá tầng dưới, phía trước có một cô gái tay cầm bánh bao và ly sữa đậu nành vừa đi vừa ăn, khi ngửi được mùi này, nhất thời không nhịn được trực tiếp ói ngay tại chỗ, văng lên giày của Huệ Huệ, sắc mặt của cô ta lập tức thay đổi.

“Bị mù hả trời! Mày đấy, qua đây, lau cho sạch đi!”

Cô gái đó nhận ra Huệ Huệ, đành căng da đầu đi tới, ngồi xổm xuống dùng khăn giấy lau vài cái. Vừa ngẩng đầu lên tính nói chuyện, đột nhiên Huệ Huệ ngáp dài một cái, cô gái không nhịn được, quay đầu liền “ọe” một cái rõ to ói hết toàn bộ ra ngoài.

Dạ dày tôi lúc đó lại quặn lên từng cơn.

Cô gái đó ói xong liền tái xanh mặt mày, hoảng hốt nhìn Huệ Huệ.

Cứ tưởng Huệ Huệ sẽ nổi trận lôi đình, nhưng đột nhiên cô ta lại đưa mũi hít lấy hít để: “Mày ăn gì vậy? Sao lại thơm thế?”

Cô gái vừa ngửi được mùi lại càng buồn nôn hơn.

Huệ Huệ vẫn còn đang hít lấy hít để, tôi thấy cô ta dường như sắp không kiềm chế được mà ngồi xổm xuống xem luôn rồi.

Chính ngay lúc này, giáo viên chủ nhiệm Chúc Đại Thông vừa hay đi ngang qua.

Thế là cô gái kia nhanh chóng chuồn đi mất.

Huệ Huệ ngay lập tức ưỡn ngực lên, dùng tay vén tóc ra sau tai, mỉm cười nhìn chủ nhiệm nói: “Thầy Chúc, chào buổi sáng ạ —”

Vốn dĩ thầy Chúc định cười lại rồi, nhưng đột nhiên có một luồng gió thổi qua khiến thầy cau mày trong tích tắc, từ xa xa liền gật rồi rẽ đi hướng khác.

Huệ Huệ kinh ngạc nhướng mày, quay đầu lại thì thấy cô gái kia đã bỏ chạy, cô ta tức tối đá nhẹ chân tôi, bảo tôi cởi giày cho cô ta.

Sau đó tôi đi giặt lại đôi giày, còn cô ta thì đến lớp trước.

7.

Tôi cầm đôi giày vứt vào bồn giặt giẻ lau, mở nước xối xả.

Dì quản ký túc xá cầm theo cái quần ra cau mày nói: “Này này này, có phải đạp cứt rồi không? Đừng có mà rửa ở đây chớ, hôi gần chết á!”

Rửa xong, tôi cầm đôi giày ướt đi đến cửa phòng, nhìn cái bóng đen đó một lúc, rồi giơ đôi giày lên ấn vào dấu chân nhỏ trên tường.

Khi lấy ra thì dấu chân đó không thấy đâu nữa.

Đợi đến khi tôi vào lớp, chưa kịp đến cửa thì đã ngửi thấy một mùi hôi tanh tưởi.

Lớp của chúng tôi nằm ngay lầu một, hiện tại tất cả các cửa sổ trong lớp đều mở toang.

Nhưng ngay cả một câu giảng bài cũng không có.

Khoảnh khắc tôi bước vào lớp, nhìn thấy tất cả bạn học của tôi đều lấy tay bịt mũi, bộ dạng ai nấy giống như muốn chết tới nơi vậy.

Còn Huệ Huệ thì đang ngồi trên ghế cầm ly sữa đậu nành vừa giật của người ta uống say sưa, vừa uống vừa ợ lên một tiếng.

Xung quanh cô ta không có một bóng người.

Đợi khi chuông báo lên lớp, chủ nhiệm vừa đi vào liền lùi lại ngay lập tức.

Thầy cũng “ọe” thành tiếng, bóp mũi bước vào.

“Là ai làm vậy hả?”

Không một ai trả lời, ánh mắt của mọi người đồng loạt nhìn sang Huệ Huệ.

Cô ta nhướng mày nhìn đám người bên cạnh mình: “Nhìn gì chứ? Không phải mùi của tao à nha.”

Không biết ai nhỏ giọng lầm bầm: “Chính là bà chứ còn ai vào đây.”

“Hôi gần chết luôn ấy.”

Một bạn nam thấp giọng cau mày: “Thối còn hơn c** nữa trời ơi.”

Cô ta tức giận quát lên: “Ê! Mày, mày nữa, tụi bây có phải không muốn đi học nữa không, dám trêu tao đó à?!”

Chủ nhiệm bóp mũi rồi hỏi: “Rốt cuộc là ai? Ai bày ra cái trò này đây?”

Huệ Huệ nhìn bộ dạng xa lánh của mọi người, khuôn mặt cô ta tức tới đỏ ửng lên: “Đã nói không phải tao rồi mà!”

Và rồi, sau khi thầy chủ nhiệm cùng hai nhỏ sai vặt của cô ta ói sấp mặt, cuối cùng trong lòng Huệ Huệ có hơi chột dạ rồi.

Cô ta nhìn tôi, có chút luống cuống nói: “Nhất định là do đôi giày của Châu Tình, sáng nay là tao mang giày nó đến lớp mà!”

Rất nhanh, cô ta hoảng loạn cởi đôi giày ném về phía tôi, giây phút cô ta cởi giày, cả lớp đều um sùm nhốn nháo lên.

Tất cả mọi người đều đứng dậy hết.

“Vậy thì nhất định là chiếc áo khoác này, đây là tôi 'lụm' của Trương Đan đợt trước đó!”

Cái gì mà lụm cơ? Là do áo của cô ta dơ rồi mới ép người ta đổi đấy.

Nói rồi cô ta cởi luôn áo khoác trên người, bên trong là chiếc áo tay ngắn.

Và giờ đây, cả lớp bắt đầu như ong vỡ tổ chạy ra ngoài.

“Ban đầu còn chê Trương Đan người ta hôi, rồi giờ còn hôi gấp trăm lần người ta nữa má!”

“Thì đó, bộ bản thân có mùi mà không ngửi được hay sao dị?”

Huệ Huệ tức lắm, không biết vì sao mọi người đều tránh né cô như rắn độc vậy, cuối cùng dưới sự yêu cầu của chủ nhiệm, cô ta chỉ đành quay về phòng nghỉ ngơi.

8.

Cô ta chửi bới không ngừng đi ra ngoài.

Chủ nhiệm nhìn tôi và nói: “Châu Tình, em đi xem bạn ấy thế nào, đừng để bạn buồn nhé.”

Bạn học nhìn tôi với ánh mắt đồng cảm.

Bởi vì cô ta mắc chứng trầm cảm, nên theo yêu cầu của cô ấy, nhà trường đã chọn những học sinh tốt tính trong số những sinh viên vừa học vừa làm để ở cạnh cô ta.

Mấy người bạn cùng phòng trước, sau khi ở chung với cô ta, người thì thôi học, người thì thay đổi hẳn tính tình, tôi là người cuối cùng, trước mắt được xem như là người bình thường nhất.

Tôi hít một hơi thật sâu, đi theo cô ta ra ngoài.

Đi đến cái ao nhỏ, cô ta xoay người lại nhìn tôi và hỏi: “Ê! Bộ trên người tao có mùi thật hả?”

Tôi nín thở, gật nhẹ đầu.

Cô ta liền đưa tay tát thẳng lên mặt tôi: “Con đ* này, vậy sao lúc ra khỏi phòng mày không nói với tao?”

Tôi sờ lên khuôn mặt đang nóng ran: “Mũi của tôi bị viêm, cứ nghĩ mùi sẽ không nặng, chắc do đổ mồ hôi thôi.”

Huệ Huệ hừ lạnh một tiếng: “Bởi tao nói tháng trước kêu mày dọn nhà vệ sinh, mà mày không hề chê hôi hám gì, Châu Tình, mày quả là không thành thật chút nào mà.”

Rồi cô ta lại đưa mũi lên ngửi xung quanh mình: “Tao biết bọn nó bị gì rồi. Chẳng qua là ganh tỵ với tao thôi. Danh sách đề cử du học sinh sắp được công bố, bọn nó biết chắc chắn có tên tao, muốn dùng chiêu này để đối phó tao đấy? Nhất định là như thế, đám đần độn này, thật uổng phí công sức mà.”

Trường chúng tôi tuy hẻo lánh, nhưng có quan hệ lâu đời với trường đại học trọng điểm phía Đông, danh sách đề cử du học sinh mỗi năm đều không nhiều hơn hai người.

Nhưng, Huệ Huệ cũng được sao?

Cô ta dựa vào cái gì mà được cử đi du học chứ?

Dựa vào cái gì chứ?

Dựa vào mối quan hệ giữa cô ta và giáo viên chủ nhiệm? Hay là mối quan hệ mập mờ giữa cô ta và thầy thể dục?

Cô ta nhìn bộ dạng ngẩn ngơ của tôi, đắc ý hừ lạnh cười và nói: “Đợi đi, vị trí cử lưu nhất định sẽ thuộc về tao. Bọn họ á, không dám không cho đâu.”

Chỉ nghe dưới chân phát ra một tiếng “rắc”, chính là một khúc xương ngay lúc Huệ Huệ đang đắc ý vô tình đạp phải.

Khúc xương đó rất nhỏ, vừa mỏng lại vừa giòn, giống như một đốt xương ngón tay của đứa bé sơ sinh vậy.

Trường học chúng tôi được xây dựng trên hố chôn tập thể.

Nghe nói dương khí của học sinh rất nặng, có thể trấn áp được những chuyện âm khí kỳ quái.

Vì thế gặp phải những mảnh xương vụn cũng là chuyện bình thường thôi.

Huệ Huệ không thèm để tâm, một chân đá văng ra chỗ khác.

Đi được vài bước, lại một đốt xương, rồi lại một đốt…

Vừa đủ gộp lại thành một đôi chân.

Cô chán ghét phun một ngụm nước bọt lên đốt xương đó: “Thật là xúi quẩy mà!”

Khi nước bọt văng lên đốt xương nhỏ, nó lập tức chuyển sang màu đỏ, nhưng rất nhanh nó lại biến thành màu trắng nhạt như ban đầu.

Huệ Huệ “ồ” lên một tiếng rồi ngồi xổm xuống: “Trông cũng còn tươi lắm chứ.”

Rồi cô ta cầm một đốt xương lên, quay đầu kêu đám mèo hoang trường tôi đến, muốn đưa cho bọn nó ăn.

Mấy con mèo hoang thấp giọng gầm gừ giữa ban ngày, như vừa kêu vừa khóc vậy.

Sống lưng tôi đã nổi hết gai ốc.

Một con mèo hoang đang tiến lại gần, Huệ Huệ cười hề hề rồi giơ chân lên đá nó ra.

“Đồ xấu xí như mày cũng xứng ăn đồ của tao sao?”

Nói rồi cô ta lại ngân nga câu hát trong miệng rồi rời đi.

9.

Huệ Huệ không thèm để tâm đến trên người mình có mùi.

Bởi vì bản thân cô ta đâu có ngửi thấy mùi gì đâu.

Về tới phòng, việc đầu tiên cô ta làm chính là đóng hết cửa sổ vì quá lạnh.

Bên ngoài trời đang đứng bóng, vậy mà trong phòng lạnh lẽo đến lạ thường.

Tôi nhìn thấy trên tường phòng có một dấu chân thoắt ẩn thoắt hiện.

Huệ Huệ ngồi vào bàn trang điểm để sửa soạn, rồi rút điện thoại ra gọi cho mấy anh trai nuôi đến cổng trường đợi mình.

Mục đích của cô rất đơn giản. Những người hôm nay dẫn đầu cười nhạo cô, lát nữa sẽ phải khiến cho họ khóc không ra nước mắt.

Mấy anh trai nuôi của cô ta, nghe nói cũng thuộc dạng thứ dữ không á.

Trong số đó còn có kẻ từng giết người, chẳng ai dám trêu vào cả.

Chắc là do ảnh hưởng về việc bị chê hôi lúc nãy, cô ta đã xịt rất nhiều nước hoa.

Tôi cảm thấy như muốn ngạt thở đến nơi rồi.

Khi cô ta sửa soạn xong liền đứng dậy rời đi.

Cứ tưởng sẽ giống như những lần trước, đi cả đêm không về.

Nào ngờ vừa mới tan học thì cô ta đã trở về rồi.

"Rầm!" một tiếng, cửa phòng bị bật tung ra.

Cô ta bước vào hét to tên của tôi lên.

"Châu Tình! Con lợn kia! Về đây!!!"

Tôi vừa đi vệ sinh xong, sắc mặt của cô ta rất khó coi, ngồi đó thở hổn hển bực tức.

Tôi đứng nép vào cửa phòng.

Cô ta nói: "Đóng cửa lại."

Nói rồi tôi nhìn thấy cô ta đeo chiếc nhẫn lên.

"Huệ Huệ, cậu… cậu làm sao vậy?"

Cô ta hung hăng nhìn tôi: "Có phải mày đã cho tao ăn trúng gì rồi đúng không? Tại sao mấy người đó đều nói tao hôi hả? Có phải ba cái bánh bao lúc sáng không?"

Thì ra cô ăn diện cho đẹp đẻ đi ra ngoài cổng trường, còn chưa kịp lại gần mấy anh nuôi, đã bị chê hôi rồi đuổi về.

Vốn dĩ cô ta còn không tin, cho đến khi có một anh trai trong nhóm giơ chân tỏ vẻ chán ghét đá văng cô ta ra chỗ khác thì mới chịu tin là sự thật.

Cô ta bắt đầu thấy hoảng rồi đó.

Huệ Huệ có thể ăn sạch sẽ từ trong ra ngoài trường, đa số đều là nhờ vào khuôn mặt này.

Bây giờ không còn đất dụng võ nữa.

Thế là cô ta lấy tôi ra mà trút giận.

Sắp 10 giờ rồi.

Tôi bò từ dưới đất dậy, đầu tóc cô ta rối nùi, thở hổn hển, dùng sức bò lên giường, ngồi đó ôm vai ôm chân ngửi tới ngửi lui.

Lâu lâu còn trừng mắt lườm tôi.

Tôi cúi đầu, đưa bàn tay run rẩy đang đau điếng đặt đôi giày của cô ta ngay ngắn lại.

Lấy mũi giày đặt thẳng với giường của cô ta.

Giày đối diện với giường. Quỷ có thể bước lên.


Tối hôm đó tôi không tài nào chợp mắt được.

Đến 12 giờ đêm, tôi lại nghe được tiếng khóc văng vẳng bên tai.

Chói tai, lanh lảnh, giống như một con chim vừa thay lông.

Nhưng cũng giống như một con mèo hoang bị lóc da.

Tôi phủ kín chăn qua đầu, tim đập nhanh đến nỗi muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Đây là tiếng lúc nhúc của thứ gì đó.

Rồi tôi nghe được âm thanh Huệ Huệ trở mình.

Tôi thật muốn nghe được tiếng cô ta gào thét và cầu xin tha thứ biết mấy.

Vậy mà qua một hồi lâu, trong phòng vẫn tĩnh lặng như tờ.

Cuối cùng tôi không nhịn được nữa, lén lút kéo chăn xuống một chút.

Chính ngay khoảnh khắc này, đèn đường bên ngoài đột nhiên vụt tắt.
Tôi nhìn thấy một cái đầu to đùng xấu xí.

Không có tóc, cũng không có cảm xúc.

Làn da đỏ hỏn nhăn nhúm.

Nó đang ngồi ngay đầu giường của tôi, giây tiếp theo, nó giơ đôi tay lên, cứ “oe oe” khóc lóc, cái miệng nhỏ máu me không có chiếc răng nào, giờ đây càng lúc càng há to ra.

Tôi bị dọa sợ đến hét lên một tiếng thất thanh.

“Tung!” một tiếng, đầu tôi đập thẳng vào tường.

Thì ra là mơ sao?

Màn đêm bao trùm lấy xung quanh.

Tĩnh lặng như trong nghĩa trang vậy.

Toàn thân tôi run rẩy, cổ họng khàn đặc, ngón tay thì cứng đờ, mái tóc lòa xòa.

Tôi sợ lắm, thậm chí còn muốn gọi Huệ Huệ, nhưng lại không tài nào phát ra tiếng.

Chính ngay lúc đó, tôi nghe thấy trong nhà vệ sinh truyền đến tiếng xối nước.

Ánh đèn đã vụt tắt, là Huệ Huệ bước ra.

Tôi thở phào nhẹ nhõm trong vô thức, vừa tính gọi cô ta thì phát hiện trong tay Huệ Huệ đang ôm một thứ gì đó.

Cô kiễng chân lên, cằm nâng cao, căn bản là không nhìn đường.

Đây… đây là bị quỷ nhập mới có tướng đi như thế!

Trong đầu tôi chợt lóe lên một ý nghĩ, nhắm mắt lại, mau nhắm mắt lại đi.

Nhưng tôi không nhắm mắt lại được.

Huệ Huệ ôm cái thứ đen sì tiến về phía tôi.

Cô ta đi đến đầu giường, khom lưng xuống, đôi mắt trợn trắng nhìn tôi cười và thốt ra từng chữ một.

“Mày nhìn con tao xem, có phải là dễ thương lắm không?”

Tôi cảm thấy như có ai đó đang bóp lấy cổ họng mình, tim đập liên hồi không ngớt, tôi nói không thành tiếng, thở không ra hơi.

Đây là mơ, nhất định mình đang nằm mơ!

Huệ Huệ nói tiếp: “Có muốn bế nó một chút không? Con gọi dì đi, bé cưng. y da, cục cưng đừng có giật tóc mẹ nào…”

Nói rồi cô ta đem đứa bé từ từ đưa ra trước mặt tôi.

Tôi nhắm mắt rồi ngất lịm đi lúc nào không hay.

11.

Là Huệ Huệ gọi tôi dậy vào sáng ngày hôm sau.

Cô ta đứng ngay đầu giường, tôi giật mình hoảng hốt nhìn thẳng vào cô ta.

“Tao không có đánh mày.” Giọng nói của cô ta rất khàn.

“Mày xem thử tao bị làm sao thế này?” Cô ta nói tiếp.

Trông cô ta vẫn bình thường, bộ đồ ngủ bó sát vào mùa hè, làn da trắng muốt, thân hình mềm mại.

Lúc này, cô ta từ từ xoay người lại.

Ngay lập tức tôi trừng to đôi mắt.

Ở phía sau gáy của cô ta, lại bị hói mất một mảng.

Trên đó toàn là những vết tích loang lổ, giống như bị ai đó cố gắng giật xuống vậy.

Tôi nhớ lại câu nói “Bé cưng đừng có giật tóc mẹ nào” của cô ta nói vào đêm hôm qua.

Rồi cô ta xoay người lại.

Sắc mặt xanh xao, hốc mắt thâm quầng, ấn đường trở đen.

“Phía sau gáy tao ngứa lắm, nhưng không biết là bị gì nữa.”

“Không, không có gì đâu, hình… hình như là tóc bị rụng đi một ít thì phải.”

“Rụng tóc thì có sao chứ? Tao đâu có nói là mày giật đâu. Mày căng thẳng cái chó gì? Đồ nhát cáy!”

Rồi cô ta cau mày quay về tìm gương, nhưng khi giũ tấm chăn ra lại không thấy gương ở đâu, bên trong lại có một chùm tóc, phía trên còn có một chút vết tích của máu thịt.

… Cho nên, thứ mà hôm qua cô ta ôm, chắc chắn không phải là một đứa bé sơ sinh!

Tôi xuống giường, nhìn thấy đôi giày vẫn ở đó, đối diện với giường của cô ta.

Đôi giày hình như vừa đi từ dưới nước lên, xung quanh nó đều là những vệt nước lấm tấm.

Huệ Huệ cầm chùm tóc lên: “Sao có cuộn chỉ nằm đây?” Rồi cô ta vứt nó sang một bên, quay qua nói với tôi: “Mấy giờ rồi còn không đi mua đồ ăn sáng đi?”

Khi tôi chuẩn bị ra cửa thì cô ta nói: “Hôm nay mua nhiều chút, tao thấy hơi đói. Mua 10 cái đi.”

Tôi cầm cái túi đựng bánh bao trở về, vừa hay lại gặp thầy Chúc chủ nhiệm lớp tôi.

Thầy gọi tôi lại, nhỏ giọng hỏi tôi: “Nghe nói Huệ Huệ hai ngày nay không khỏe sao?”

Tôi gật gật đầu.

Thầy lại hỏi tiếp: “Có phải bạn đã bị…” Tôi giật mình ngẩng đầu lên, đối mặt với ánh nhìn của thầy, phía sau thầy thốt ra vài chữ, “... bệnh gì không em?”

Tôi lắc đầu.

Thầy Chúc thấy tôi cầm toàn là bánh bao, lại mua thêm vài chai sữa tươi: “Bạn bị bệnh thì nên ăn ngon một chút. Em nhớ chăm sóc cho bạn nhé.”

Tôi nhìn người đàn ông khó ưa này, gật gật đầu rồi rời đi.

Vừa trở về phòng, Huệ Huệ đã đợi không kịp, nhào tới giật lấy túi bánh bao cắn từng miếng thật lớn rồi lại phun hết ra.

“Khó ăn! Sao lại không tươi một chút nào hết vậy? Có phải là bánh bao hôm qua không? Sao lại khác xa mùi vị hôm qua tao ăn đến thế? Thấy ghê!”

Rồi tôi lại đưa chai sữa cho cô ta, bởi vì do màu của cái túi nên nhìn chai sữa hơi đỏ.

Cô ta cầm một ngụm lên uống: “Vẫn là sữa này ngon hơn.”

Rồi khui hẳn một lần ba chai đổ vào miệng, chả khác gì con thú đang chết khát vậy.

Sau ngày hôm đó, khẩu vị của cô ta càng lúc càng tốt, ngày nào cũng toàn ăn với ăn.

Tôi chuyển lời hỏi thăm của thầy Chúc lại cho cô ta.

Cô ta cong khóe môi lên cười: “Ông già thối đó, vẫn còn biết nói tiếng người. Tao bệnh á? Haha…”

Xem ra tâm trạng của cô ta đang tốt lắm, đi hết vòng này đến vòng khác trong phòng.

Tôi nhìn động tác của Huệ Huệ, không dám nói gì.

Gót chân của cô ta giờ đây đã cách mặt đất một chút, giống như có thứ gì đó đang đỡ lấy cô ta từ phía sau vậy.

12.

Huệ Huệ đã ăn no, sờ sờ bụng rồi bò lên giường.

Cô ta cứ nói bên ngoài sáng quá, bảo tôi kéo rèm cửa cho kín vào.
Tôi định quay về lớp học, nhưng cô ta gọi tôi lại.

“Ê, đừng đi, tao còn chưa hồi phục nữa, đang ở cữ mà. Tháng này mày ở đây chăm sóc cho tao đi!”

Tay tôi bất giác cuộn chặt thành nắm đấm: “Nhưng, nhưng mà… sắp tới kỳ thi cuối cấp rồi.”

“Châu Tình, đừng có mà được nước làm tới. Mày cứ phải ép tao nói chuyện “nhẹ nhàng” với mày đúng không?” Cô ta nhướng mày nói tiếp: “Mày thi cử có quan trọng bằng sức khỏe của tao không? Hay là công việc của mẹ mày quan trọng? Mày đừng có quên nha, ba của anh nuôi tao là lãnh đạo của mẹ mày đó!”

Tôi vẫn cắn răng đáp trả: “Thầy Vạn sẽ không đồng ý đâu.”

Huệ Huệ nhếch môi cười, nói: “Không đồng ý sao? Một thầy giáo quèn như ông ta thì làm ra được sóng gió gì? Không ngại nói cho mày biết, trong phòng chủ nhiệm giáo vụ đều là bạn của tao, mày nghĩ giữa tao với mày, ông già trong lớp sẽ nghe theo lời ai?”

Bạn gì chứ?!

Không phải cô ta ỷ bản thân xinh đẹp trẻ trung liền có thể mê hoặc đối phương sao?

Bỗng dưng tôi nhận ra một chuyện!

Tại sao Huệ Huệ lại nhặt được đứa bé trong nhà vệ sinh, tại sao lại bắt tôi đem đứa bé đi ra từ ký túc xá của thầy cô…

Thì ra mọi thứ đều là muốn Chúc Đại Thông nhìn thấy.

Thì ra là thế!

Tôi chỉ cảm thấy cô gái kiều diễm trước mặt mình lại đáng sợ đến vậy.
Rồi tôi nhớ lại Trương Đan tội nghiệp trước đó.

Lý do mà cậu ấy bị thôi học, chắc là do hôm đó cậu ấy vô tình bắt gặp chuyện xấu của Huệ Huệ trong phòng y tế!

Ghi âm điện thoại vẫn chưa tắt, tôi dùng hết sức bóp chặt lấy điện thoại trong tay mình.

“Tao đây là thăng cấp cho mày, bây giờ từ chân chạy vặt trở thành bảo mẫu rồi còn gì.”

13.

Huệ Huệ buông lời cay độc xong lại giở giọng dịu dàng: “Tao đâu có để mày làm không công đâu, tao sẽ giới thiệu cho mày vài người bạn là được chứ gì?”

Cô ta tỏ vẻ tiếc nuối nói: “Anh trai nuôi của tao là Lý Lực, hôm qua ảnh kêu tao qua đó để đưa đồ. Bây giờ tao không tiện đi, mày qua đó giúp tao đi. Anh ấy á, hào phóng lắm nha. Như vậy là quá hời cho mày rồi, chứ nhìn bộ dạng của mày còn thua xa cả Trương Đan luôn đó.”

Trong lòng tôi lập tức co thắt lại.

Lần trước, nghe nói Trương Đan vì không chịu đáp ứng yêu cầu ra ngoài “chơi” của cô ta, thế là cuối tuần trên đường về nhà bị chặn đường, sau này thì nghỉ học luôn, đến bây giờ vẫn chưa thấy quay về.

Tôi từng đến thăm Trương Đan một lần, ba của cậu ấy bị câm, nói không được, cứ vẽ vời bảo tôi đi khuyên cậu ấy giúp ông.

Sau khi tôi bước vào thì xém chút dội ngược ra.

Một Trương Đan điềm đạm nho nhã trước đó giờ đây như một vũng bùn, đang chui rúc vào một góc, không biết đã bao lâu không tắm rửa vệ sinh rồi.

Cậu ấy nói không được tắm, tắm rồi thì sẽ không giám định được gì nữa.

Khi đó tôi không hiểu đây là ý gì.

Nhưng thật sự quá hôi luôn ấy.

Tôi lắp bắp an ủi vài câu mà tôi đã rất khó khăn mới nói được, rồi tôi xách đồ đi ra ngoài, đầu óc tôi vẫn còn hơi ngơ ngác.

Vừa nghĩ đến tình cảnh đó, tôi liền không có cách nào đối mặt với Huệ Huệ.

Chỉ cần ngửi thấy mùi cơ thể của cô ta, tôi lại nhớ đến Trương Đan.

“Cậu có biết không? Trương Đan bị điên rồi.” Tôi nhịn không được lên tiếng.

Cô ta chỉ cười khẩy một tiếng rồi nói: “Thật hay giả vậy? Mà liên quan gì đến tao chứ? Mà này, mày có nghe chưa? Tao kêu tối nay mày đi…”
Tôi cúi đầu nhìn nắm tóc đang vứt trong sọt rác, một bên đem cái túi bánh bao cô ta không ăn nữa gói lại, một bên nói: “Được. Tối nay nếu cậu có chuyện gì thì cứ gọi cho tớ.”

Huệ Huệ nghe thế liền bật cười ha hả.

“Châu Tình, mày cũng bắt đầu biết màu mè rồi đó. Được, khi nào mà tao có chuyện á? Ha~ Đến lúc đó tao nhất định sẽ gọi cho mày nha…” Nói tới chữ “tao” cô ta liền nghiến răng nhấn mạnh.

14.

Một quán bar theo chủ đề đầu lâu trong ánh đèn mờ ảo, khiến cho bầu không khí trở nên trác tán lạ thường.

Đi vào căn phòng nhỏ, có bảy tám người đang ngồi ngổn ngang bên trong.

Từ khi tôi tới nơi, Lý Lực chưa hề nâng mắt nhìn tôi một cái.

So với những nữ sinh trang điểm đậm thì có lẽ do tôi quá đỗi tầm thường đi.

Trước mặt tôi là một dãy ly hình đầu lâu, trong đó đều là các loại bia rẻ tiền.

“Uống xong mày đi được rồi đó.”

Một gã tóc vàng cầm ly bia nâng lên đổ thẳng từ trên đầu tôi đổ xuống, ướt hết cả người tôi.

“Uống đi, liếm như mèo uống nước vậy đó.”

Nói rồi đám người đó cười rộ lên.

“Con Huệ Huệ bảo cái thứ này đến để thay thế đó à?” Một gã tóc bạch kim ngồi bên cạnh cười với Lý Lực nói tiếp: “Còn không bằng con nhỏ hôi hôi bữa hổm, ít ra người ta điện nước đầy đủ hầy.”

Lý Lực cố tình giả vờ nghe không rõ: “Gì chứ?”

Gã tóc bạch kim chọc ghẹo nói: “Anh đừng có nói anh quên rồi nha anh Lực, cái con nhỏ ở hồ bơi đó.”

Không biết Lý Lực nhớ lại chuyện gì: “Con nhỏ đó hả —"

Tôi cứ vậy cầm từng ly bia lên uống.

Ba tôi từng dạy, con gái có thể không có hứng với rượu bia, nhưng nhất định phải có tửu lượng mạnh.

Đám người đó vẫn còn cười rôm rả.

“Khi đó là anh Lực ra tay trước còn gì.”

“Bởi tao nói mà, giống như bóc hành vậy, chỉ cần bỏ vào nước thì sẽ không cay mắt nữa.”

“Người có mùi thì đẩy nó vào nước, trái lại nó có 'mùi vị' khác đấy, haha…”

“Tính ra thì hồ bơi cũng được phết đấy chứ, không để lại dấu vết gì cả.”

“Còn nữa, gan cũng nhát quá đi, vốn dĩ chỉ muốn quay đoạn phim để hù nó chút thôi…”

Tôi uống hết ly cuối cùng, bỏ cái ly xuống, đám người đó đều nhìn về phía tôi.

“Thật không ngờ, uống một chút rượu vào là khác hẳn he.” Gã tóc vàng cười.

Tôi lấy túi đồ từ trong giỏ, đó là bánh bao mà lúc sáng tôi đem về.
Những chiếc bánh bao được đặt cạnh nhau, vẫn còn một chút hơi nóng.

Tôi mỉm cười rồi đến gần Lý Lực, hắn nhướng mày không hiểu.

“Anh Lực à, đây là đồ tốt mà Huệ Huệ bảo em đem tới cho anh. Cậu ấy thích nhất là món này đó.” Tôi dùng tay xé một miếng bánh, nửa người tôi dựa hẳn vào người Lý Lực, “Anh ăn một miếng được không?”

Mọi người xung quanh bắt đầu dậy sóng hô hào.

Hắn vừa mở miệng ra, tôi liền đẩy miếng bánh bao vào, dùng một ngón tay quét nhẹ lên môi hắn, sau đó nhẹ nhàng nâng cằm hắn lên: “Ăn đi mà anh.”

Miếng thứ nhất.

“Tanh quá vậy.”

Rồi nhai một miếng.

“Mùi vị cũng không tồi.”

Ăn hết một cái.

Rồi hắn quay sang nhìn tôi: “Còn nữa không?”

Một hơi ăn hết đống bánh bao đó, mạch máu và gân xanh trên cổ hắn vẫn còn chuyển động.

Lại bắt đầu rồi, tôi ngửi được mùi hôi thối đang bốc lên thoang thoảng.

“Ngon không anh?” Tôi hỏi.

Lý Lực chép miệng một cái rồi nói: “Nhân gì thế?”

Tôi cười: “Nhân thịt đó.”

15.

Trong chiếc túi nilon đó, máu thịt còn sót lại cùng với thức ăn thừa dưới đất đều được tôi cho vào những chiếc bánh bao nhân thịt.

Lý Lực nói: “Mùi vị cũng không tồi đó chứ.”

Đương nhiên rồi, đây là máu thịt của con hắn mà.

Mở màn êm đẹp như vậy, bầu không khí cũng bắt đầu trở nên hòa hoãn.

Lý Lực nhìn tôi: “Trước đó chưa thấy em bao giờ, nhà em làm nghề gì thế?”

Loại người như bọn chúng, muốn làm chuyện xấu, đều phải ước chừng rõ ràng.

Phải tìm hiểu rõ gia cảnh của đối phương, xem có phải là người bản thân có thể chọc vào hay không.

Tôi bày ra bộ mặt hơi chớm say: “Nhà em á hả? Làm việc cho người chết đó.”

Sau khi hỏi rõ về tôi, Lý Lực liền cười sảng khoái, kéo cánh tay tôi và nói:

“Đi thôi, ra sau hẻm kể tôi nghe nhà em làm ăn với người chết như thế nào hầy.”

Quán bar đều là trước mặt tiền, sau là hẻm.

Trong con hẻm tối tăm, chỉ còn một chút ánh sáng le lói của ánh trăng.

Mùi cơ thể của hắn càng lúc càng nặng rồi.

Đi ra tới hẻm sau không có một bóng người.

Lý Lực đang nhìn chằm chặp lấy áo và váy trên người tôi.

"Có phải tôi đã gặp cô em ở đâu rồi không?" Đột nhiên hắn hỏi.

Tôi cười như không cười, đáp: "Em có một người bạn, tên Trương Đan, chính là cô gái mà mấy anh vừa thảo luận đó."

Hắn vừa tính nói gì đó, đột nhiên lại buồn tiểu, bèn vội đi sang vách tường bên cạnh chuẩn bị xả lũ.

Lúc này, trên mặt đất từ đâu có một thứ gì trắng phếu lăn lông lốc.
Hắn nhìn kỹ lại và hỏi: "Ai để cái ly đầu lâu ở đâu vậy?"

"Ha~ em nói Trương Đan đó à? Sao hả? Cô tới đây để giúp chị em mình đòi lại công bằng hả?

Tôi đáp: "Đúng thế. Chuyện của Trương Đan, đâu bỏ qua dễ dàng như vậy được."

"Được thôi, chốc nữa tôi sẽ cho em cơ hội, từ từ phạt thôi nha…"

Miệng thì thốt những câu tục tĩu, tay thì cởi đai quần, chuẩn bị xả lũ lên chiếc ly.

Tiếng nước róc rách chảy xuống, hắn có chút buồn cười nên nói:
"Hôm nay anh mày vui, cho mày uống chút đồ có mùi vị hầy, có ngon không hả? Hahaha…"

Vừa dứt lời, hắn liền nghe được tiếng trẻ con đáp lại: "Ngon lắm ạ."

Lý Lực bị dọa cho giật mình một phen, làm ướt cả đũng quần.

Hắn đưa mắt nhìn xuống cái ly đầu lâu dưới đất, thông qua ánh trăng, đó là một cái đầu lâu của con người.

Lý Lực hét lên một tiếng kinh hoàng.

Hắn tính chạy về phía tôi.

Nhưng sau lưng hắn, dưới ánh trăng ma mị, có tận ba cái bóng theo sau.

Tôi đóng cửa sau của quán bar lại.

16.

Vừa ra khỏi quán bar liền nghe tiếng chuông điện thoại, là Huệ Huệ gọi đến.

Tôi nghe giọng nói run rẩy ở đầu dây bên kia: "Châu Tình mày mau về đây đi!!!"

Tôi đưa mắt nhìn lên ánh đèn đường: "Nhưng bây giờ tớ không về được. Làm sao thế?"

"Tao… hình như tao nghe được tiếng khóc của trẻ con. Vốn tao tưởng chỉ là mơ thôi, nhưng… khi nãy tao thật sự đã nghe được!!!"

"Vậy chắc là cậu nằm mơ rồi, trong phòng mình sao lại có trẻ con được chứ?"

Huệ Huệ hạ thấp giọng hơn, tưởng chừng như sắp khóc đến nơi.

"Trước là do tao nằm mơ, mơ thấy tiếng trẻ con khóc, nhưng tiếng khóc đó càng lúc càng gần, nó luôn miệng la đói, đòi uống sữa." Rồi cô ta khựng lại một chút, nói tiếp: "Sau đó tao cảm thấy có gì đó lại gần tao. Tao làm gì có sữa chứ, bị cắn một phát đau quá bật dậy luôn… qua một hồi lâu không còn động tĩnh gì nữa. Tao tính chạy ra ngoài, nhưng cửa không mở được… Châu Tình, mày về đây đi có được không?"

Tôi nhẹ "A" một tiếng, trong tay cầm chiếc chìa khóa và đáp: "Vậy giờ làm sao đây? Anh Lực bảo tớ phải ngồi uống bia với anh, chốc nữa mới được về."

Huệ Huệ kích động lên và nói: "Bọn chúng chỉ lừa nữ sinh để chơi thôi! Mày đừng có để ý tới hắn, mau về đây đi, cẩn thận bị chuốc say đấy!"

Tôi nhìn đồng hồ, còn một tiếng nữa là 12 giờ.

Huệ Huệ lại nhỏ giọng nói: "Trên đường mày về, giúp tao mua một chai thuốc bôi da nhé." Cô ta lầm bầm nói tiếp, "Hình như tao bị thứ gì đó cắn tao đấy."

Tôi đứng trong một góc tối bên đường, nhìn về phía quán bar bắt đầu trở nên nhốn nháo.

Lý Lực được mấy anh em của hắn đỡ ra ngoài.

Khuôn mặt của hắn ảm đạm như ánh đèn màu xanh trong quán bar đầu lâu lúc nãy.

Hắn vừa đi, vừa tè ra quần.

Sau đó hắn lấy tay đỡ lấy phần nước vừa xả bên dưới, bỏ vào miệng, có kéo cũng không kéo ra được.

Hắn bỏ vào miệng nhưng trông bộ dạng của hắn vui lắm, cứ cười hề hề.

Một người đàn ông cao to, nhưng giọng nói lại là một đứa bé.

"Ngon lắm, ngon lắm. Thật sự rất ngon, tôi mời cậu ăn thịt, cậu mời tôi uống bia, bây giờ, chúng ta phải cùng nhau mời tiếp nhé!"

Đám người đó rời đi được một lúc, tôi lại từ trong góc tối đi ra.

Họ không biết tên của tôi, chỉ biết tôi là bạn học của Huệ Huệ, nhưng chắc chắn bọn họ không dám đến trường để gây náo loạn đâu.

Tôi ghé vào tiệm thuốc tây mua một hộp dầu cù là.

Không phải chỉ là muốn em bé cai sữa thôi sao, mẹ tôi chính là dùng cách này để cai sữa cho tôi lúc nhỏ đấy.

Bên đường có cửa hàng tiện lợi mở xuyên đêm, tôi đi vào mua thêm một cây kéo.

Ở đây có bán sandwich cùng với cơm cuộn.

Trước đây, tôi và Trương Đan đã từng cùng nhau vào đây ăn chung.

Chúng tôi đều là đơn thân, ba của cậu ấy bị câm, mẹ tôi là cô lao công tàn tật, cho nên không ai ghét bỏ ai cả.

Cậu ấy xinh lắm, thành tích cũng giỏi hơn tôi, viết văn rất hay, còn đạt qua giải thưởng cấp tỉnh nữa.

Vốn dĩ tiền đồ của cậu ấy vô cùng xán lạn, nhưng trong một tiết thể dục, chai lăn khử mùi mà cậu ấy dành dụm để mua không thấy nữa.

Lần đó phải chạy bộ 800 mét, dưới ánh nắng gay gắt của mùa hạ, mùi cơ thể của cậu ấy bốc lên khiến ai nấy đều la inh ỏi.

Mọi người bắt đầu xa lánh cậu ấy. Chính ngay lúc này, vô tình bị Huệ Huệ chọn trúng làm bạn học của cô ta.

Cho dù cậu ấy không có mùi nữa, nhưng vẫn bị sỉ nhục chê bai đủ điều.

Khi ấy, tôi không có đứng ra bênh vực cho Trương Đan.

Và rồi, đến bây giờ, mọi thứ đã lần lượt xảy ra trên người tôi.

18.

Mãi cho đến khi trời sáng thì tôi mới trở về.

Huệ Huệ đang trốn trong góc tường để ngủ.

Tôi vừa mở cửa, cô ta giật mình hoảng loạn nhảy cẫng lên.

Bây giờ đèn đã sáng rồi, cửa sổ cũng đã mở, ánh nắng chiếu vào phòng, cái thứ đó không còn nữa.

“Có phải đứa bé sơ sinh đó có vấn đề không?!” Sắc mặt cô tái nhợt, đầu tóc rối thành một nùi.

“Đứa bé? Đứa bé nào cơ? Có vấn đề là sao?” Tôi đóng cửa lại, rồi đưa mắt nhìn khắp căn phòng.

Ngay đầu giường của Huệ Huệ, là một dấu chân nhỏ xíu được tích tụ bởi một luồng khí đen.

Huệ Huệ nhìn trái phải một lúc, giậm chân kéo lấy cánh tay tôi run rẩy nhỏ giọng nói: “Mày biết mà, đứa bé đó không phải của tao! Là của Trương Đan đó! Có phải nó nhớ mẹ nó mà tìm không được, cho nên mới bắt đầu tìm tụi mình tác quái không? Châu Tình, mày phải chịu trách nhiệm đấy! Mọi chuyện đều là do mày khui ra, cũng là mày đem nó về đây mà!”

Đích thực vong linh rất hay quyến luyến máu mủ của mình.

Huyết mạch tương liên, càng dễ thao túng lòng người trong bóng tối.

Nếu là nơi có âm khí nặng thì càng dễ dàng hành sự hơn rồi.

Đây cũng chính là lý do vì sao nó có thể ảnh hưởng tới Lý Lực nhanh đến thế.

Tôi có chút dở khóc dở cười nhìn cô ta nói: “Huệ Huệ, sao tớ phải chịu trách nhiệm chứ? Đứa bé đó là cậu xử lý kia mà, là cậu bảo tớ phải đem đi. Thậm chí, đứa con của Trương Đan cũng vì cậu mà có đó.”

Huệ Huệ bắt đầu ngang ngược lên: “Châu Tình, con mẹ nó mày muốn không liên quan đến việc này sao?”

“Tớ có khả năng liên quan gì chứ? Không phải cậu lấy việc có thai để uy hiếp nhà trường đề cử du học cho cậu sao? Ba tớ chết sớm, mẹ tớ chỉ là lao công, một người bình thường như tớ thì có thể liên quan gì thế nhỉ?” Tôi nói tiếp, “Mọi chuyện đã như vậy rồi, chi bằng ngồi nghĩ xem nên giải quyết như thế nào đi!”

Cô ta phản ứng lại và nói: “Đúng rồi, không phải ba mày làm nghề mai táng sao? Chắc chắn sẽ có những chuyện lạ như xác sống đồ các kiểu, mày biết những thứ này mà đúng không? Mày mau nghĩ cách cho tao đi chứ!”

“Cũng không phải là không có cách.” Tôi nhìn cô ta, nói: “Nhưng tôi có một điều kiện!”

(Khúc này nó bắt đầu bộc lộ bản tính với nhỏ này rồi nên đổi cách xưng hô luôn nhen!)

Trông cô ta có vẻ tức lắm, nhưng vẫn hừ lạnh và đáp: “Nói đi.”

“Tôi muốn biết tại sao cô gạt thầy Chúc về chuyện đứa bé đó, tại sao nhất định phải là đứa con của Trương Đan?!”

Huệ Huệ nghe thế liền nở nụ cười khinh bỉ.

Dường như cô ta không hề coi tôi ra gì cả.

Lý do mà cô ta làm khó Trương Đan ngay từ đầu, là bởi vì cô ta thấy thành tích của Trương Đan rất tốt, muốn bắt ép Trương Đan gian lận giúp cô ta.

Những chuyện liên quan đến tương lai, đương nhiên Trương Đan sẽ không đồng ý rồi, nên con nhỏ này đã tìm tới đám anh nuôi của nó để dắt cậu ấy ra hồ bơi hù cho cậu ấy sợ.

Nào ngờ hôm đó Trương Đan đang mặc bộ đồ lót mới, sau khi xuống nước thì đều nhìn thấy hết, mọi chuyện cũng từ đó mà không còn khống chế được nữa.

Tiếp theo bọn nó quay clip của Trương Đan lại.

Bọn Lý Lực cũng sợ hãi lắm, nên đã dùng thứ này uy hiếp cậu ấy.

Trương Đan khóc lóc bỏ chạy về nhà.

Nhưng… trời xui đất khiến bị dính bầu.

Khi cậu ấy nói với tôi rằng cậu ấy mang thai, không cẩn thận bị Huệ Huệ nghe được, thế là nó lại vạch ra kế hoạch mới.

Khi ấy vừa hay cô ta cùng với chủ nhiệm đang cạ nhiệt nồng cháy, cho nên được hưởng một số đặc quyền riêng của nhà trường.

Cô ta liền nghĩ ra biện pháp ghê tởm này đây.

Chỉ cần nói đứa con này là của thầy giáo, nhà trường vì muốn bảo vệ danh tiếng thì cũng sẽ dùng hết cách để làm vụ này chìm xuống.

Cô ta nói xong, liền phì cười: “Còn chuyện muốn lấy con của nhỏ đó — Tao đâu có ngu đến mức tự mang bầu rồi làm ra chuyện này đâu à.”

“Thế cô không sợ sẽ bị vạch trần sao?”

Huệ Huệ: “Tao sợ gì chứ? Cùng lắm thì nói dóc vài câu thôi. Tao chỉ nói với Chúc Đại Thông rằng có thể là tao mang thai rồi, là mày cầm đứa bé đó ra ngoài để cho ông ta xem, cũng là mày đem đứa bé đó về. Còn Trương Đan, nó làm được gì tao? Ba nó bị câm đâu có nói được gì, đứa con cũng đâu phải của tao sinh ra đâu…” Khuôn mặt cô ta thậm chí còn lộ ra một chút đắc ý.

Đợi khi cô ta nói xong, tôi liền lén lút tắt đi cuộc gọi trên tay, là tôi gọi cho Trương Đan.

Cuộc đối thoại vừa ngắt, bản ghi âm cũng đã lưu.

19.

Tôi nói với Huệ Huệ, hiện tại oán linh đó chưa thành hình triệt để, cho nên vẫn chưa đủ mạnh.

Và cô ta chỉ là người dưng, không có máu mủ quan hệ gì, thật ra rất dễ phản kích.

“Trước đó ba tôi cũng từng gặp qua tình huống này. Phải trấn tà, một dỗ dành hai mê hoặc ba trấn áp, cuối cùng dùng máu chó mực là được.”

Huệ Huệ lấy giấy viết ghi lại.

Tôi lại lục tìm sợi chuỗi chu sa đeo trên cổ mình.

“Chu sa có thể tránh tà. Cô đem đi nghiền nát, đợi đến khi máu chó mực trên đất khô rồi, thì đem cái này cùng với tàn nhang uống hết đi.

Huệ Huệ ừ ờ gật đầu, khuôn mặt tỏ ra vẻ “Thì ra lại đơn giản đến thế.”

Sau đó cô ta bắt đầu dặn dò tôi: “Vậy hôm nay mày đi tìm máu chó mực đi, còn có tàn nhang, với đống đạo cụ mà mày nói hồi nãy nữa.”

Nói xong cô ta cầm cái nón rồi đội lên: “Cái chỗ quỷ quái này tao không hề muốn ở lại giây phút nào nữa. Bây giờ tao sẽ đi ra ngoài —”

“Cô đi đâu nó sẽ đi theo đó đấy.”

Cô ta vừa tức nhưng cũng sợ lắm, thế là đem lửa giận trút lên người tôi, giơ tay lên chọc vào vai tôi và nói: “Nghe cho rõ đây, trước 12 giờ trưa nay không tìm đủ đồ về, tao không chỉ đem mày đi gặp anh Lực, đám anh nuôi tao còn có rất nhiều đệ nữa đó.”

“12 giờ trưa có gấp quá không? Tại sao lại phải chọn giờ này thế?” Tôi dò thám hỏi.

Huệ Huệ đáp: “Giữa trưa 12 giờ là lúc mặt trời đứng bóng cũng là thời gian nắng gắt nhất trong ngày, tao canh lúc đó để phơi cho quỷ nhỏ này thành tro, xem nó còn dám động đến tao không!”

Trưa 12 giờ, là dương khí nặng nhất trong ngày, nhưng cực dương chuyển âm, cũng là giờ hung nhất trong ngày.

Ba tôi từng nói, nếu như người chết rồi, chỉ cần vào giữa trưa, khi đầu thất rất dễ nhìn thấy được.

Cho nên càng vào thời điểm này thì càng phải có những thứ tránh tà túy.

Trông bộ dạng ác độc tàn nhẫn lại chột dạ của Huệ Huệ.

Không biết là vì sao, trên lưng tôi lại nổi lên một lớp gai ốc, giống như có thứ gì đó lướt qua từ phía sau.

20.

Đến trưa, tôi canh chuẩn giờ để đưa vật phẩm đã tìm về cho Huệ Huệ.

Ký túc xá đã kéo rèm xuống.

Phòng của chúng tôi là nơi duy nhất trong ký túc xá này không bị kiểm tra.

Tôi đặt từng bộ quần áo nhỏ mới may lên thành chậu máu, phủ một lớp gạo vào trong.

Quần áo có loại vải, loại giấy, nhưng chỉ cần một chút gió và trọng lượng, cũng sẽ rơi vào giữa thau.

Đã mấy lần Huệ Huệ muốn đi, nhưng đã cố nhịn ở lại.

Bởi vì chuyện này nhất định phải có mặt cô ta ở đây.

Đốt nhang, cắm vào trong gạo.

Vừa đốt thì nhang đã cháy rồi.

Ban đầu tàn nhang vẫn còn thẳng.

Qua một lúc sau, nó bắt đầu cong lại.

Đây là có gì đó đang đến.

Tôi nắm một chút tàn nhang bỏ vào chén, tỏ ý bảo Huệ Huệ uống cùng với chén chu sa đã nghiền nát.

Cô ta cau mày một hơi uống hết, trong tích tắc, nhiệt độ trong phòng liền giảm xuống rất nhanh.

Huệ Huệ nhẫn nại nhìn tôi một cái, rồi cởi áo ra, cô ta mặc trên người chiếc áo mỏng, bôi dầu cù là lên, vết thương đau điếng khiến cho cô ta phát ra âm thanh run rẩy.

“Bé, bé cưng… Ra đây uống sữa nào.”

Rõ ràng đang giữa trưa, nhưng trong phòng lại giống như ban đêm.

Ánh đèn ảm đạm, dù không có gió, mái tóc của Huệ Huệ vẫn bay bay.

Tôi không nhìn thấy gì, nhưng tôi biết là nó đã tới rồi.

Huệ Huệ lại run rẩy nói thêm một câu, “Bé cưng ơi.”

Giây tiếp theo, sống lưng cô ta cứng đờ, vùng ngực bắt đầu chảy máu.
Cô ta đau đến điếng người.

Trong loáng thoáng, tôi nghe được tiếng “Shhh”, giống như tiếng giận dỗi của đứa trẻ vậy.

Tôi tỏ ý bảo cô ta bước lên, cô ta cố gắng nhấc từng bước chân khó khăn, đi đến trước cái thau quần áo nhỏ.

“Bây giờ đã được rồi chứ?” Cô ta nhỏ giọng hỏi tôi.

Tôi “Ừ” một tiếng rồi nhanh chóng đứng dậy, lùi về phía sau một bước.

Rồi lại một bước.

Huệ Huệ làm theo những lời tôi nói, cất tiếng dỗ dành cái thứ nhỏ bé không thấy được: “Con nhìn xem… mẹ đã chuẩn bị nhiều đồ mới cho con lắm này.”

Vừa dứt lời, cô hít một hơi thật sâu và trừng to mắt.

Chỉ nhìn thấy bộ quần áo giấy run lên một cái, hình như có thứ gì đó nhào vào, giây tiếp theo, đột nhiên bộ quần áo đó vùng dậy rồi rơi xuống thau máu.

Một tiếng “tõm”, hình như có thứ gì đó vừa rơi vào trong thì phải.

Huệ Huệ nhìn thấy liền vui mừng hớn hở.

“Thành công rồi!” Cô ta quay đầu nhìn tôi báo hỷ, thấy tôi đứng ngoài cửa, còn chưa kịp phản ứng lại, cô ta nói: “Mày đứng xa thế làm gì?”

Tôi cong môi mỉm cười, đưa tay đặt lên nắm cửa.

Trong phút chốc, Huệ Huệ liền hốt hoảng.

Chính ngay lúc cô ta quay đầu lại nhìn thì sau lưng cô ta trong thau máu có một vật gì đó vô hình đang từ từ đứng dậy.

Bên trong đó, căn bản không phải là máu chó mực gì cả.

Bây giờ chó cỏ ít như thế, hầu như mọi người đều bắt đầu nuôi thú cưng, làm gì mà dễ tìm được chó mực đến thế?

Trong trường học, nhiều nhất chỉ là mèo đen, thậm chí là đủ loại mèo.

Mà mèo lại thuộc chí âm chí tà.

Máu của bọn chúng chính là đồ bổ tốt nhất.

Tôi từ từ đóng sầm cửa lại, lập tức nghe tiếng Huệ Huệ gào thét, cô ta muốn nhào tới, nhưng lại ngã một phát rõ đau.

Có thứ gì đó bò ra từ trong thau, tiến về phía cô ta.

Bây giờ nó vẫn chưa nhìn được, những thứ mà Huệ Huệ uống khi nãy chính là hương hỏa mà nó đã từng ăn.

Trong bụng cô ta còn có chu sa nghiền nát mà nó từng liếm qua nữa.

Mùi hương này cùng với hơi thở đều có thể tìm cho nó một người mẹ tạm thời.

Chiếc vòng ngọc bị vỡ của Huệ Huệ bị đá qua đó chắn ngay trước mặt của cô ta.

Cái thứ nhỏ bé không bò qua được, chỉ đành run rẩy đứng dậy, nó cúi đầu, nước miếng cùng với những thứ trên mặt đang rơi tí tách lên mặt của Huệ Huệ…

Cánh cửa đã bị tôi đóng lại triệt để.

21.

Huệ Huệ không có chết.

Quỷ không tài nào trực tiếp giết người, nó chỉ có thể khiến cho người ta tự kết liễu bản thân.

Đợi đến khi tôi dẫn theo chủ nhiệm cùng dì quản ký túc xá mở cửa, Huệ Huệ đã hoàn toàn mất đi tri giác.

Trong phòng ngủ là một màn hỗn loạn, trên người, tay, mặt đều dính đầy máu.

Dưới gầm giường còn có vài con mèo đen đang run lẩy bẩy.

Trên người Huệ Huệ có mùi hôi cùng với danh tiếng ngược đãi động vật, giờ đây đã bị xem là người có lòng dạ độc ác nhất trong trường.

Cả người cô ta dường như bị dọa đến khờ luôn, cái gì cũng không chịu nói.

Bây giờ mọi người đã bắt đầu không hề kiêng dè gì mà nghị luận xôn xao, đa số đều thắc mắc có phải cô ta đã trêu phải những thứ dơ bẩn nên bị nghiệp quật rồi không?

Tôi nhìn thấy Chúc Đại Thông vội vàng chạy đến xem tình hình, ngược lại ông ta thở phào nhẹ nhõm.

Còn có thầy thể dục đứng ở sau lưng cũng đưa tay ôm lấy ngực.

Đột nhiên Huệ Huệ hét lên thất thanh thì bác sĩ bệnh viện tâm thần cũng đã đến, kéo cô ta nhét vào xe rồi đưa đi mất.

Chiều hôm đó, tôi đem theo đoạn ghi âm đi đến văn phòng hiệu trưởng.

Yêu cầu của tôi rất đơn giản, chỉ có ba điều thôi.

Danh sách tên được cử đi du học vốn dĩ dành cho Huệ Huệ, tôi yêu cầu họ chuyển sang tên Trương Đan.

Đồng thời, đuổi việc chủ nhiệm cùng với thầy giáo thể dục ghê tởm đó.

Thứ ba chính là chỗ trống còn lại trong danh sách du học.

Tôi từ tốn nói: “Tôi vì nhà trường gánh vác nhiều như thế, chỉ hy vọng có được sự bồi thường thích đáng.”

Dù sao danh sách này bọn họ dùng theo cách hồ đồ như thế, chi bằng trao cho những người cần thiết như tôi để thế vào.

22.

Xong xuôi hết mọi chuyện, tôi mới quay về tìm Trương Đan.

Trong ngôi nhà xập xệ ở góc thôn trong thành phố, ba của cậu ấy không có ở đây, trong nhà là một mớ hỗn độn, giống như vừa bị đập phá xong vậy.

Cậu ấy vẫn còn ngồi trong góc, ôm một con búp bê dơ dáy.

Nhìn thấy tôi, cậu ấy liền lấy nước để tiếp đãi, tôi cố nhịn rồi uống một ngụm.

Nước này có vị lạ thế.

Sau lưng cậu ấy, trong ẩn hiện là những tấm ảnh ni lông nhàu nhĩ, còn có bộ quần áo bị xé nát, bộ đồ lót mới vẫn còn nằm lẫn bên trong.

Tôi nhìn bộ đồ lót, đó chính là món quà đầu tiên mà tôi dành tặng cho cậu ấy.

Sau khi vào phòng, tôi liền đem chuyện đã giải quyết xong xuôi tại trường nói cho cậu ấy nghe.

“Cậu được cử đi du học, tiền học bổng của trường đều có đầy đủ, chúc mừng cậu nha.” Tôi cười và nói với cậu ấy.

Cậu ấy nghe tôi nói xong thì bật cười lên và cười lâu lắm.

Sau đó cậu ấy đưa tay lên vén tóc.

“Vậy thì tôi có nên cảm ơn cô không?”

Khi cậu ấy đưa tay lên vén tóc, trên mặt lập tức dính đầy máu, là những vệt máu còn rất tươi.

Tôi nhíu mày nhìn kỹ mới phát hiện, trên đầu mười ngón tay toàn là những vệt máu loang lổ.

“Cậu làm sao thế? Ngón tay của cậu!!!”

Trương Đan lên tiếng cười khặc khặc, khổ não nói: “Bé cưng không có gì để ăn, không có sữa để uống, ngày nào cũng nói với tôi rằng nó đói, còn nói bên ngoài ăn không no.” Nói rồi cậu ấy nghiêng đầu ngẫm nghĩ một chút, “Tôi nghe người ta nói, sữa mẹ đều tiết ra từ máu, cho nên ăn cái này cũng như nhau thôi nhỉ?”

Trương Đan giơ tay lên cho tôi xem, cậu ấy cử động, tấm ảnh nhăn nhúm phía sau rơi xuống, đó là một tấm hình trắng đen, trong ảnh chính là người ba bị câm của cậu ấy!

Nhưng mà… Tại sao lại như thế?

Tôi vừa kinh ngạc vừa hoang mang nhìn Trương Đan.

“Chú… bị làm sao vậy?”

Đôi mắt cậu ấy đã gần như trắng hết rồi, cảm giác đó lạnh đến thấu xương, cậu ấy nhìn tôi chằm chặp và nói: “Làm sao là làm sao? Châu Tình, cô không biết sao? Ba tôi — đã chết rồi.”

“Sao lại thế?” Tôi muốn lùi lại, nhưng phát hiện cánh cửa đã bị đóng từ lúc nào không hay.

“Vào một hôm buổi tối đột nhiên có người xông vào nhà, bảo rằng tôi không phục cho nên kêu bạn bè đến mê hoặc Lý Lực, khiến cho hắn bị dọa sợ chết khiếp, bọn họ tìm không được người đó, cho nên mới đến hỏi xem có phải “phần thưởng” lần trước họ cho tôi chưa đủ. Bọn chúng đến đập phá hết cả căn nhà, cô cũng biết đấy, ở cái nơi như này, loại người nào cũng có, mọi người không muốn gặp rắc rối. Ba tôi không nghe được họ nói gì, liền bắt đầu xảy ra xung đột với họ, đập thẳng đầu vào cửa, chết luôn rồi.”

Cậu ấy nói rồi đưa bàn tay loang lổ đầy máu lên bịt miệng, nước mắt lưng tròng: “Ba chảy nhiều máu lắm, mùi máu tanh bao phủ khắp căn phòng. Ha~ Tôi nghĩ đến trước khi chết, ông vẫn không hiểu rằng, tại sao lại có người đột nhiên đến để gây rối. Ông mãi mãi không thể hiểu, đứa con gái ngoan ngoãn của ông đã gặp phải những xui xẻo gì? Chắc là cô sẽ nguyện ý nói với ông mà đúng không? Người bạn tốt nhất của tôi? Châu Tình…”

Khi cậu ấy vừa nói xong, mùi vị thum thủm quen thuộc đó đột nhiên bắt đầu xuất hiện.

Không phải mùi hôi ngột ngạt trong phòng, mà đó giống mùi ôi thiu, giống như… Huệ Huệ.

Nhưng mà lần này, nó lại phát ra từ trên người của tôi.

Dưới chân có hơi lạnh ập tới, lan tỏa ra khắp phòng.

Tôi nhìn thấy những dấu chân nhỏ bé màu đen đang từ từ xuất hiện dưới chân tôi.

Tôi nhìn thấy gót chân tôi không chịu sự khống chế mà nâng lên, vùng ngực cũng ập đến cơn đau đớn kịch liệt, tôi muốn nói chuyện, nhưng tôi nói không thành tiếng.

Tôi chỉ nghe được giọng nói ôn nhu của Trương Đan, cũng giống như lần đầu tiên chúng tôi gặp mặt, cậu ấy dịu dàng nói:

“Chào cậu, mình là Trương Đan.”

Nhưng bây giờ, cậu ấy nói với tôi:

“Chào cậu, giờ thì đi chết đi.”

[Hoàn Chính Văn]
__________________

- Phiên Ngoại -

Đều nói lòng đố kỵ luôn luôn phát sinh trong mối quan hệ thân thiết giữa hai người.

Cũng giống như một người tầm thường làm sao dám đố kỵ với phú hào chứ.

Nhưng tôi thì khác, tôi rất ganh tỵ với Trương Đan.

Rõ ràng là cùng nhau nhập học, rõ ràng đều được nhà trường tiếp nhận hỗ trợ hộ nghèo, nhưng tại sao cậu ấy lúc nào cũng dịu dàng xinh xắn như thế?

Cậu ấy xinh đẹp, ngay cả thành tích cũng khá hơn cả tôi.

Giáo viên cũng dành tình cảm cho cậu ấy nhiều hơn, thậm chí trong lớp có đến hai nam sinh đang yêu thầm cậu ấy.

Tôi còn nghe ngóng được, danh sách tiến cử du học của trường lần này sẽ ưu tiên những học sinh nghèo, và những học sinh xuất thân từ gia đình bình thường có học lực xuất sắc cũng sẽ có cơ hội được chọn.

Trương Đan lại đoạt giải nhất trong cuộc thi viết văn sáng tác.

Thế là cậu ấy sẽ có cơ hội rất cao.

Khi tôi cùng cậu ấy ăn cơm cuộn và sandwich trong cửa hàng tiện lợi, dòng suy nghĩ bất giác liền nảy sinh trong đầu tôi, nếu như vận may của cậu ấy kém đi một chút, chắc là sẽ khác hoàn toàn so với mình nhỉ?

Cho nên tôi đã cố tình canh lúc Huệ Huệ ở đây, nói rằng nếu như Trương Đan chỉ cần tiết lộ một chút đáp án thôi cũng đủ để lọt vào top 10, vậy thì nhất định sẽ nhận được học bổng, có khả năng Trương Đan sẽ được đề cử đi du học.

Tôi đã lén lút giấy đi chai xịt khử mùi của Trương Đan, khiến cho cậu bị bêu xấu trước mặt toàn thể mọi người trong lớp, cả hai bạn nam đang yêu thầm cậu ấy cũng tránh xa cậu ấy ra.

Rồi tôi quay sang nói với Trương Đan rằng trong trường có cơ hội tìm bạn học như thế, có thể tiết kiệm được một mớ tiền học thêm. Sau đó cố ý dẫn cậu ấy đến phòng y tế lấy đồ, để cho cậu ấy nhìn thấy sự hoang đường của Huệ Huệ và thầy giáo thể dục.

Đến khi tôi biết Huệ Huệ đang chuẩn bị tìm anh trai nuôi để uy hiếp Trương Đan, tôi vờ như không biết, cũng chẳng nói gì, ngược lại còn dùng hết số tiền tiêu vặt, mua bộ đồ lót cực đẹp cho Trương Đan.

Tôi nói với cậu ấy đây là món quà mà tôi tặng cho bạn thân của tôi.

Cậu ấy vui vẻ mặc vào, và ngày hôm đó cậu ấy bị đẩy xuống nước.

Về sau cậu ấy gọi cho tôi khi biết bản thân mang thai, tôi cố tình trốn trong góc mà Huệ Huệ thường hay trốn vào hút thuốc, để cô ta nghe hết mọi chuyện.

Toàn bộ đều do tôi sắp đặt tất cả, tôi cũng đã có được thứ tôi mong muốn.

Nhưng, tôi cũng đã giúp Trương Đan trừng trị đám người từng làm tổn thương đến cậu ấy. Cái tên Lý Lực đó đã bệnh nặng, toàn thân bốc mùi hôi thối, bây giờ không thể bước xuống giường, cứ hở chút là cười ngây ngốc. Mà Huệ Huệ đã bị đưa vào viện tâm thần, ngày nào cũng ngồi một mình tự nói tự cười, lại bởi vì mùi hôi thối nên bị chê bai đủ kiểu, nghe nói cô ta còn thích nhặt đồ ăn trong thùng rác.

Nhìn đi, tôi còn giúp cậu ấy lấy được danh sách đề cử đi du học kia mà.

Tại sao lại trách tôi chứ?

Vốn dĩ cuộc sống của chúng tôi đã không dễ dàng gì, đã dấn thân trong đống bùn, tại sao không thể gạt bỏ quá khứ để đi tiếp về phía trước?

Tôi muốn khuyên Trương Đan, nhưng lại không mở miệng nói được.

Cổ họng tôi như bị thứ gì đó chặn lại, tôi cúi đầu xuống, nhìn lấy bàn tay tôi, nó vẫn còn cuộn chặt thành nắm đấm.

Mùi hôi trên cơ thể tôi càng lúc càng nồng nặc đến mức không diễn tả thành lời.

Tiếng trẻ con từ đâu phát ra:

“Mẹ ơi, người này là người xấu, xấu lắm xấu lắm luôn.”

“Mẹ ơi, để con giúp mẹ, sau này mẹ đừng khóc nữa nhé, con sẽ trở thành bạn thân của mẹ có được không? Cô ta không có xứng.”

Quên nữa, còn có tôi, hiện giờ tôi không phải là bạn thân của cậu ấy nữa.

Tôi của hiện tại, là kẻ thù.

Càng lúc càng khó hô hấp, trong cơn hoảng loạn, tôi nhìn thấy một bé trai sơ sinh xinh xắn.

Nó đang nhìn tôi và nở nụ cười gian ác…
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom