Tôi có một đứa em trai tên là Huy Huy, năm nay sáu tuổi. Cha mẹ của thằng bé trước đó không lâu vừa tự sát.
Kể từ khi đó, nó bắt đầu trở nên rất quái lạ. Có những biểu hiện chơi đùa, nói chuyện phiếm với những thứ mà chúng tôi không thể nào nhìn thấy được. Nghe người ta nói, đây chính là mắt âm dương.
1.
Nửa tháng trước, cha mẹ của Huy Huy lái xe đến một tòa nhà vắng vẻ còn đang xây dở rồi nhảy xuống phía dưới công trình. Đây được cho là một vụ tự sát không rõ nguyên do!
Người cha rơi vào đống xi măng, óc hòa lẫn với máu chảy tràn ra khắp mặt đất. Còn người mẹ thì sau khi xuyên qua ống cốt thép dài mấy mét, rốt cuộc cũng va đập xuống nền nhà. Càng đáng sợ hơn là, mãi tới mấy ngày sau mới có người phát hiện ra bọn họ. Lúc đó thì thi thể đã... thê thảm đến không nỡ nhìn!
Đương nhiên đáng thương nhất vẫn chính là Huy Huy, thằng bé trong phút chốc chẳng hiểu ra sao đã không còn cơ hội gặp lại ba mẹ. Mặc dù không có ai kể lại thảm trạng của ba mẹ với thằng bé, nhưng có lẽ là tự trong đáy lòng, nó cũng đã cảm nhận được. Bởi vì kể từ khi đó, thằng bé bắt đầu có chút không bình thường. Ví dụ như nó có thể cùng "những người bạn không nhìn thấy" đùa giỡn, chuyện trò.
Nghe người ta nói, đây là "mắt âm dương"!
Tôi không tin vào mấy chuyện này, chỉ cho rằng thằng bé là vì đột nhiên bị mất tích ba mẹ mà cố kìm nén nỗi sợ hãi. Nhưng đến hôm nay, rốt cuộc tôi cũng bị nó làm cho giật mình!
Khi đó tôi vừa mới về tới nhà, còn định bụng sẽ chơi với thằng bé, dẫn nó ra ngoài đi dạo. Chúng tôi thật vui vẻ xuống lầu, nhưng lúc sắp đi hết tầng năm thì Huy Huy đột nhiên rụt người lại, sống chết không chịu đi tiếp.
Tôi hỏi thằng bé tại sao. Nó ấp úng một hồi, rốt cuộc cũng chịu mở miệng nói: "Có một ông già hung dữ lắm! Ông ấy đứng ở trước cửa nhà. Em nhìn thấy ông ấy, ông ấy cũng nhìn thấy em."
Tôi vội thò đầu ra. Ở ngoài khu vực công cộng lầu bốn chẳng có bóng dáng ai chứ đừng nói chi là cụ già nào. Nhưng Huy Huy vẫn cứ nhấn mạnh là đối phương vẫn còn đang ở đấy, rất hung dữ cho nên nó mới không dám xuống. Tôi không lay chuyển được thằng bé, đành phải từ bỏ ý định, dắt nó về nhà. Nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy trong chuyện này có khúc mắc, thế là quyết định sẽ để tâm tới...
Đến tối, tôi mới nghe được hàng xóm kể lại rằng ông cụ sống một mình ở tầng bốn đã chết rồi?!!! Hơn nữa, còn không phải là vừa chết mà chắc cũng phải đến mấy ngày rồi! Bởi vì tính tình ông ấy quái gở cho nên bình thường cũng hiếm khi có người quan tâm. Sau đó bởi vì cô con gái của ông ấy gọi điện thoại không liên lạc được cho nên mới cố tình tìm tới cửa, thế là phát hiện ra xác của ông cụ này.
Tôi lập tức không rét mà run. Chẳng lẽ thứ mà hôm nay Huy Huy nhìn thấy không phải là người, mà lại chính là hồn ma của ông cụ kia sao?
2.
Bởi vì cần chăm sóc cho Huy Huy nên tôi dọn vào ở chung với thằng bé. Người thân của Huy Huy chỉ còn sót lại một mình ông nội nó, nhưng tâm trí của ông ấy thì hình như không đặt lên người Huy Huy.
Sau khi tôi vừa dọn đến thì ông ấy lập tức trở về quê. Mặc dù trước lúc đi, ông ấy đã đặc biệt giải thích với tôi rằng, bản thân chỉ là cần trở về xử lý tang sự gấp cho ba mẹ của Huy Huy. Chuyện này ở dưới quê tương đối rườm rà, có thể sẽ phải tốn thời gian chút, làm phiền tôi vất vả chăm sóc nó.
Tôi đương nhiên là đồng ý. Dưới sự dốc lòng khuyên nhủ của tôi, mặc dù chỉ còn có hai người nhưng cuộc sống của Huy Huy vẫn trải qua rất vui vẻ. Thằng bé dần dần quên đi ba mẹ của mình. Mãi cho đến một ngày, tôi dự định dẫn nó ra công viên chơi nên quyết định không ngồi xe điện mà đổi sang đi bằng xe bus.
Mùa hè ở nơi này tương đối đông đúc nhưng vẫn có người tốt bụng nhường chỗ cho Huy Huy. Thằng bé ngọt ngào nói cảm ơn.
Lúc dừng lại tại trạm, có một người đàn ông trung niên lết chân bước lên chiếc xe bus, cảm giác như đi đứng rất tốn sức, trông không khác gì so với người tàn tật. Huy Huy lập tức hiểu chuyện đứng bật dậy ngọt ngào nói với ông ta: "Chú ơi, ngồi ở đây này!"
Ông chú nhìn Huy Huy, mỉm cười hiền lành nói: "Cậu bé nhỏ ngoan thật! Thôi con ngồi đi, chú không phải là người tàn tật. Chân của chú cũng vừa mới kiểm tra xong, bác sĩ nói không có vấn đề gì."
Huy Huy "À!" lên một tiếng rồi ngồi xuống vị trí cũ.
Nhìn thì đây cũng chỉ như một khúc nhạc đệm nhỏ, ông chú đó cũng đã đi về phía đuôi xe. Huy Huy lại ngước đầu lên, thì thầm với tôi: "Chị à! Thật ra thì em không phải muốn nhường cho chú ấy đâu, em cũng biết chú ấy không phải là người tàn tật!"
Tôi không hiểu. Bởi vì thoạt nhìn thì đến chính tôi cũng tin rằng chân ông ta bị tật, đành tò mò hỏi thằng bé: "Tại sao Huy Huy lại nói vậy?"
Huy Huy ra dấu muốn nói nhỏ hơn.
Tôi xoay người kề sát lỗ tai vào, lại nghe được câu trả lời khiến tôi cũng phải rùng mình: "Cái chú đó... trên đùi chú ấy có đeo dính một cái đầu của bạn nhỏ, nhìn như sắp rơi đến nơi rồi cho nên chú ấy mới đi đứng không tiện. Em sợ chú ấy cứ đi tới đi lui làm đầu của cái bạn nhỏ đó lắc quá rơi xuống nên mới nhường ghế cho chú ấy đấy!"
Giọng nói non nớt của trẻ con hòa cùng câu từ hãi hùng làm tôi khiếp vía. Nhất là khi liên tưởng đến câu trả lời trước đó của ông ta. Người đàn ông bảo mình vừa mới đi kiểm tra, cái chân không có vấn đề gì... Nhưng nếu thật sự không có vấn đề gì thì tại sao lại còn đi đứng gian nan đến thế?
Nhìn dáng vẻ tự đắc của Huy Huy, trong lòng tôi bắt đầu nghi ngờ... Thằng bé thật sự có thể nhìn thấy sao?
Vì sợ nó bị thương, tôi quyết định mình cần phải làm gì đó.
3.
Tôi dứt khoát dẫn Huy Huy đi kiểm tra. Vừa lúc tôi cũng có một người bạn học cũ, hiện đang công tác trong một bệnh viện loại ba ở gần đó. Sau khi tôi kể rõ tình huống của Huy Huy, người bạn này liền giới thiệu cho tôi tới một vị chuyên gia tên là giáo sư Trương.
Giáo sư Trương tay nghề lão luyện, theo nghề thuốc đã hơn nửa đời người. Lưng ông ấy đã còng, mái tóc cũng nhuốm màu hoa râm nhưng trông bộ dáng lại vô cùng hiền hòa thân thiện. Đầu tiên là ông ấy kêu chúng tôi đi làm những bước xét nghiệm cơ bản, bao gồm tới các khoa thông thường như khoa mắt, sau đó đến chụp CT đầu, sóng não gì gì đó… Cuối cùng, chúng tôi cầm theo một chồng báo cáo kết quả đi tới văn phòng của giáo sư Trương.
Huy Huy dường như có chút mệt mỏi nên rất ngoan ngoãn ngồi lên ghế, nhìn thẳng vào giáo sư Trương không nói câu nào. Giáo sư Trương cẩn thận xem hết đống báo cáo, nhíu mày như có điều suy nghĩ. Ông nói: “Sơ lược xem qua thì đứa trẻ này rất khỏe mạnh, không gặp vấn đề gì.”
Tôi ngập ngừng nói: “Không có vấn đề gì thật à? Nhưng Huy Huy nhìn thấy… mấy thứ kia.”
Giáo sư Trương bật cười sang sảng, ngữ điệu khẳng định nói: “Không sao! Chắc là vì lý do cha mẹ đột ngột rời đi khiến thằng bé bị mắc chướng ngại về tâm lý, làm thị giác nảy sinh vấn đề nên mới dẫn đến xuất hiện ảo giác. Xin cô cứ yên tâm! Rất nhiều trẻ con đều mắc phải chứng bệnh này, từ từ rồi sẽ tốt hơn thôi.”
Kiểm tra không ra vấn đề, tôi cũng chỉ đành thở dài...
Giáo sư Trương nhìn thẳng vào Huy Huy, lộ nụ cười hiền hòa giống như định khuyên nhủ thằng bé. Nhưng bất chợt, Huy Huy lại rụt rè mở miệng nói: “Ông ơi, sao trên lưng ông cứ cõng cái anh trai đó hoài vậy? Ông thả anh ấy xuống đi, như vậy thì lưng sẽ không còn bị còng nữa!”
Giọng nói trong vắt, ngây thơ và hồn nhiên.
Sắc mặt của giáo sư Trương lập tức từ cởi mở chuyển sang trắng bệch. Tôi vội vàng kéo Huy Huy vào người, không để cho thằng bé nói lung tung. Mà giáo sư Trương thì lại giống như càng thêm bối rối, run rẩy giương tay lên... Vốn dĩ muốn trò chuyện với Huy Huy, nhưng rốt cuộc ông ấy đã chẳng còn thốt nổi nên lời…
Bạn học cũ vội vàng chào từ biệt, đưa chúng tôi rời khỏi chỗ đó.
Mãi đến khi đã ra khỏi văn phòng, người bạn học đó mới kể cho tôi nghe vì lý do gì mà giáo sư Trương lại có phản ứng lớn đến như vậy…
Hóa ra là vì vào hơn mười năm về trước, con của giáo sư Trương bị mắc bệnh nan y, ra đi ngay trong vòng tay của ông. Trong suốt đoạn thời gian ấy, giáo sư Trương đã già đi rất nhiều, gần như bạc đầu chỉ sau một đêm. Trước khi đứa nhỏ tắt thở đã từng nói với ba mình rằng nó không muốn đi, muốn vĩnh viễn được ở lại bên cạnh ba. Và giáo sư Trương cũng đã gật đầu đồng ý, nói cho phép con trai đi theo bản thân, vĩnh viễn kề cận ông. Ông nguyện ý gánh theo thằng bé mãi mãi…
Nói cách khác, “anh trai” mà Huy Huy nhìn thấy, rất có thể chính là con của giáo sư Trương. Hèn gì thái độ của ông ta lại thay đổi trước sau khác biệt lớn đến như vậy!
Kiểm tra không thu được kết quả, tôi cũng chỉ đành dẫn Huy Huy về nhà. Mà ông nội của Huy Huy thì vẫn chưa xử lý xong công việc ở trong tay, tôi không muốn lại tăng thêm gánh nặng cho ông ấy nên cuối cùng cũng chẳng thông báo gì.
Chuyện này khiến tôi lo nghĩ rất lâu, nếu khoa học đã không giải quyết được, vậy thì tôi sẽ phải thay đổi phương pháp!
4.
Tôi nhờ người tìm giúp một bà đồng. Bà ấy bị mù lòa, nghe nói là vì lúc còn trẻ đắc tội với quỷ thần nên mới bị báo ứng. Chỗ bà ấy ở cũng rất gần đây, là tầng ba của một tòa nhà nhỏ rất gần với cư xá cộng đồng. Tôi dẫn Huy Huy tới đó.
Nhà của bà đồng nằm ở bên trong góc, hướng bắc. Trong nhà bởi vì cửa sổ đã bị đóng kín mà rất tối, ngoại trừ cửa thì bốn phía xung quanh đều dựng đầy các giá đỡ bày biện những thứ thần bí không biết tên. Ở giữa phòng là một cái bàn vuông, trên bàn cũng đặt vài thứ kỳ quái. Bà đồng ngồi phía bên kia.
Tôi và Huy Huy vừa bước vào cửa liền được bà đồng nhiệt tình mời ngồi, cứ như là bà ấy có thể nhìn thấy chúng tôi vậy. Nhưng trong tròng mắt của bà ấy lại toàn là một màu trắng đục ngầu, ngay đến con ngươi cũng không có! Là một đôi mắt chỉ còn có tròng trắng!
Huy Huy vẫn không sợ. Thằng bé lanh lẹ đi theo tôi, ngồi xuống phía đối diện bà đồng.
Tôi vừa định mở miệng thì đã bị bà ấy giơ tay lên ngăn cản. Tiếp đến, bà đồng bắt đầu giơ hai tay bao trùm chiếc ly nhỏ trên bàn, nhắm mắt lại lẩm bẩm.
Huy Huy buồn chán bèn giơ tay lên chơi với không khí trên bàn. Không bao lâu sau, bà đồng đột nhiên mở to mắt, thốt ra: “Mắt âm dương à?”
“Vâng!”
Tôi chưa từng tiết lộ tình trạng của Huy Huy nhưng bà ấy vừa cất lời đã nói trúng phóc. Tội vội hỏi: "Xin hỏi, có cách nào giúp thằng bé hay không?"
"Không sao! Rất nhiều đứa bé khi còn nhỏ đều là nhìn thấy những thứ này, không có gì đáng ngại đâu!" Bà đồng chậm rãi thở ra một hơi, trầm giọng đáp: "Đều là mệnh số, chỉ sợ không thể xen vào được... Từ từ đi, cứ từ từ chờ, sẽ đến lúc đôi mắt của nó tự động đóng lại."
Huy Huy vẫn không nói lời nào, nhàm chán chơi đùa với không khí trên bàn. Tôi còn đôi lời muốn nói tiếp nhưng cuối cùng chỉ đành ngập ngừng rồi thôi. Mà đúng vào lúc này, chuyện khiến người ta sởn tóc gáy lại xảy ra.
Bà đồng hướng mắt nhìn về phía Huy Huy, hiền lành hỏi thằng bé: "Bạn nhỏ, con đang chơi với nó sao?"
Huy Huy dừng đôi tay nhỏ, ngẩng đầu nhìn bà đồng rồi nghiêm túc gật đầu.
Tôi lập tức bị nổi da gà...
Bà đồng cũng gật đầu, cho thằng bé một lá bùa hộ mạng rồi ngỏ ý muốn mời chúng tôi ra về.
Tôi ngơ ngác mù mờ dẫn Huy Huy ra khỏi cửa. Sau khi đã rời khỏi nhà của bà ấy, tôi mới hỏi Huy Huy, lời của bà đồng lúc nãy nghĩa là sao?
Huy Huy trả lời: "Có một bé trai trắng trẻo ngồi trên bàn, chính là cậu ấy ngăn trở tầm nhìn của bà. Lúc nãy, cậu ấy còn giơ tay ra chơi với em nữa!"
Chân tôi sợ đến nhũn ra...
Nhưng vẫn còn may, chẳng phải vừa rồi bà đồng đã đưa cho một lá bùa hộ mạng sao? Tôi chỉ có thể trông chờ rằng thứ này có thể dùng được!
5.
Tôi vẫn luôn duy trì liên lạc nhắn tin với ông nội của Huy Huy, nhưng khi ông ấy biết Huy Huy mở được mắt âm dương thì dường như không để ý lắm. Thật là vô trách nhiệm! Cũng chỉ có thể đành dựa vào tôi chăm sóc cho thằng bé. Nhưng không nghĩ đến là, mọi chuyện lại ngày càng hỏng bét.
Vào một buổi chiều của hai hôm sau, Huy Huy sang nhà hàng xóm tìm bạn chơi.
Nơi thằng bé đi tới là nhà họ Diệp ở tầng sáu. Nhà họ Diệp có năm người, bao gồm một cặp vợ chồng vì mở cửa hàng nên rất ít khi ở nhà, chỉ còn có hai ông bà chăm sóc cho đứa cháu trai đáng yêu vừa lên năm tuổi. Huy Huy rất thích qua nhà người bạn nhỏ này chơi...
Mấy ngày nay thằng bé đã không còn thấy mấy chuyện lạ nữa nên tôi còn tưởng rằng là do bùa hộ mạng có tác dụng, huống chi cũng chỉ là qua nhà bạn hàng xóm chơi. Thế nên tôi mới quyết định ở nhà nghiên cứu thực đơn, tính làm món ăn gì đó ngon ngon. Nào ngờ, bi kịch lại xảy ra...
Hai ông bà già nhà họ Diệp vì bận rộn chút chuyện lặt vặt trong nhà mà sơ sảy không trông kỹ hai đứa trẻ. Thế là bằng cách nào đó, chúng đã chạy vọt lên tầng thượng của tòa nhà. Trong những khu cư xá cũ kỹ như thế này, tầng thượng thường sẽ bị chất đống không ít đồ vật linh tinh. Hai thằng nhóc bèn lăn lộn ở trong đống hỗn tạp, chơi trò quốc vương của riêng mình.
Cũng không biết lý do tại sao mà Tiểu Phong lại bò lên tới đỉnh của đống tạp vật, mượn thế leo qua tấm rào chắn cao hơn một mét, rồi từ trên tầng thượng lầu sáu nhảy vọt xuống dưới.
Lúc hai ông bà già của nhà họ Diệp tìm thấy được cháu trai thì thằng bé đã ngưng thở rồi! Tôi xông lên tầng thượng tìm Huy Huy, chỉ thấy thằng bé đang ngồi sụp trên đất bật khóc. Tôi vội dỗ dành nói với thằng bé không sao, không sao… Rồi cuối cùng mới hỏi nó, rốt cuộc là ở đây đã xảy ra chuyện gì?
Huy Huy vừa khóc, vừa chỉ tay vào trong góc nói: "Có một ông cụ... hung dữ lắm! Oa! Oa! Oa! Ông ấy kéo Tiểu Phong. Tiểu Phong không chịu, sau đó té xuống..."
Tôi lập tức lạnh sống lưng!
Trong góc đó chỉ có mỗi một cái bàn gỗ đã cũ nát, làm gì có ông cụ nào? Hơn nữa, bùa hộ mạng trên người của Huy Huy không thấy đâu…
Tôi vội vàng ôm thằng bé lao nhanh xuống lầu.
6.
Về sau, hai vị ba mẹ ngay đến lần cuối cũng không gặp được con mình kia đã đặc biệt tìm đến, nức nở khóc hỏi thăm Huy Huy rốt cuộc là lúc đó đã xảy ra chuyện gì?
Huy Huy nhút nhát sợ sệt đáp: "Ông ấy... trên mặt có vết sẹo... đẩy Tiểu Phong xuống..."
Ngay đến hàng xóm đi theo cũng phải ngớ người!
Chẳng phải ông cụ ở tầng bốn đã chết rồi sao? Huy Huy còn từng trông thấy ông ấy trước khi xác chết được phát hiện! Mà trên mặt ông ta, quả thật cũng có vết sẹo!
Rất nhanh, đã có hàng xóm chỉ ra...
Trong mấy thứ chất đống linh tinh trên sân thượng kia, đúng là có một cái bàn thuộc sở hữu vào lúc sinh thời của ông cụ mặt sẹo. Ông ấy cực kỳ trọng nam khinh nữ, cũng không đối tốt với con gái của mình dẫn đến việc sau khi cô con gái trưởng thành không thèm quan tâm đến ông ta. Cái bàn đó cũng là do cô con gái lười thu dọn liền tiện tay chất đống lên mái nhà.
Ông ta sinh thời vì không có con cháu nối dõi mà luôn luôn cáu kỉnh không vui. Thấy con cháu nhà người khác khoẻ mạnh hoạt bát liền nghẹn một bụng tức tối… Đây cũng là lý do vì sao đám trẻ con rất sợ ông ta. Mọi người không dưới một lần từng bắt gặp ông ấy sầm mặt doạ dẫm lũ trẻ trong cư xá, khiến bọn chúng phải sợ chết khiếp! Thật không ngờ sau khi chết đi rồi vẫn còn muốn tiếp tục gây chuyện...
Đám hàng xóm nghị luận sôi nổi, nói trước khi tìm ra được phương pháp trừ ma thì phải ngăn cấm mọi người nhất định không được lên tầng thượng.
Tôi cũng kể lại chuyện Huy Huy từng nhìn thấy hồn ma của ông ta, càng chứng thực rằng rất có thể linh hồn của ông ta vẫn chưa từng rời đi khiến đám hàng xóm nghe xong lại càng thêm bất ngờ kinh hoảng.
Xét thấy Huy Huy vừa mất đi ba mẹ trước đó không lâu, mà những chuyện này cũng vô cùng quỷ dị. Thế là nhà họ Diệp bèn quyết định bỏ qua, không truy cứu tới Huy Huy nữa. Nhưng cũng kể từ đó về sau, thằng bé bỗng trở nên nổi danh trong khu cư xá. Tất cả mọi người đều biết là nó có một "đôi mắt âm dương"!
Có mấy ông bà cụ già thích ngồi lê đôi mách. Cho dù là tôi chỉ dẫn Huy Huy tản bộ trong công viên của khu cư xá thì bọn họ cũng sẽ tới gần hỏi thăm Huy Huy về một số chuyện không nên. Ví dụ như:
"Con nhìn vào góc tường kia thử xem, có thấy gì kỳ lạ không?"
"Ở tầng bốn có cái ông cao cao gầy gầy vừa mới chết. Bé con à, con thấy ông ấy rồi sao?"
"Chó của bà tuần trước vừa mới chết, con có thể thấy được nó về nhà không? Ôi! Con chó đáng thương..."
Chỉ cần tôi vừa nghe vậy thì sẽ lập tức ngăn cản bọn họ, cuối cùng là lần nào Huy Huy cũng bị bực mình.
Vì muốn bảo vệ thằng bé, thế là tôi dặn nó ngoại trừ tôi ra thì phải cố hết sức hạn chế nói chuyện với người ngoài. Cho dù bọn họ có hỏi gì thì cũng không cần đáp lời!
Huy Huy đồng ý.
7.
Tôi gọi điện thoại cho ông nội của Huy Huy, kể lại mọi chuyện với ông ấy. Ông ấy rất kiên nhẫn lắng nghe, cũng hiểu được rõ ràng mọi chuyện nhưng chỉ nói bản thân sẽ mau chóng quay về. Tôi không biết là ông ấy đang bận chuyện gì mà đến mức Huy Huy gặp chuyện lớn như vậy cũng vẫn khiến ông ấy không thể dứt ra.
Tiếp đó, sự tình lại càng thêm biến hóa...
Nhà họ Diệp muốn có một câu trả lời!
Muốn báo thù!
Bọn họ tìm đông hỏi tây, nhờ vả khắp nơi, cuối cùng cũng tìm đến được một vị cao nhân lánh đời tên là Lâm đại sư.
Nghe nói ông ta thông hiểu chuyện quỷ thần, từng trợ giúp rất nhiều người giải quyết việc khó khăn, là một vị nhân sĩ đức cao vọng trọng.
Đó là vào một buổi chiều, Lâm đại sư dưới sự hướng dẫn của nhà họ Diệp đã bước lên tới tầng thượng của khu cư xá chúng tôi. Đương nhiên là còn đi kèm không ít gia đình hàng xóm thích tọc mạch. Vì không dám để Huy Huy ở lại một mình nên tôi cũng đành phải âm thầm dẫn nó theo.
Lâm đại sư mặc trường bào, mái tóc và chòm râu đều đã chuyển sang màu hoa râm. Cả người tiên phong đạo cốt, uy nghiêm lẫm lẫm. Còn dắt theo hai vị đồ đệ!
Mẹ Diệp khóc sướt mướt kể lại chuyện con mình từ nơi này rơi xuống, lại nói kẻ hại chết đứa nhỏ là ông già mặt sẹo kia, đồng thời khiêng cái bàn di vật của ông ta ra...
Lâm đại sư thị sát một phen, bấm đốt ngón tay tính toán, lại dùng la kinh bàn tỉ mỉ kiểm tra…
"Thăng đàn!"
Hai đồ đệ bằng tốc độ cực nhanh dựng xong một tế đàn đơn giản. Phía trên bày hương nến, bếp lò, tiền đồng, kiếm gỗ đào... Thứ gì cần đều có.
Lâm đại sư khí thế hiên ngang bắt đầu thực hiện pháp sự. Quần chúng vây xem thấy thế cũng sửng sốt vô cùng. Cuối cùng, ông ấy quăng lá bùa, chỉ kiếm gỗ nói: "Hiện hình!"
Trên chiếc bàn gỗ cũ nát, thế mà lại xuất hiện một cái bóng màu đen!
Tôi sợ đến ngây người, vội vàng che mắt Huy Huy. Dù là ngay từ khi bắt đầu, thằng bé đã chứng kiến được hết tất cả.
Mọi người vây xem cũng kinh ngạc kêu lên.
"Đốt!"
Hai tên đồ đệ lập tức tiến lên, nhóm lửa đốt cái bàn. Nương theo ánh lửa, bóng đen cũng dần dần tan đi…
Mọi người thấy thế mới có chút thở phào. Rốt cuộc, ác quỷ hại người này cũng đã bị tiêu diệt rồi!
8.
Chỉ là, sau khi Lâm đại sư xong việc vẫn cứ nhíu mày. Vừa quay đầu, ông ấy liền đột ngột nhìn về phía chúng tôi.
Tôi nhất thời chột dạ.
Dưới ánh mắt kỳ dị của mọi người, Lâm đại sư cất bước đi về phía chúng tôi. Mục tiêu của ông ấy rõ ràng không phải là tôi, bởi vì ông ấy đã hỏi: "Con là đứa bé đó, có phải không?"
Tôi vội vàng đẩy Huy Huy ra sau bảo vệ.
Huy Huy không đáp, chỉ nhẹ gật đầu.
Sau khi Lâm đại sư suy tư liền nói với tôi: "Cô không cần phải sợ, tôi chỉ là muốn hỏi bạn nhỏ đây ít câu mà thôi!"
Tôi thấy vị đại sư này không giống như là người xấu, huống chi ông ta còn vừa trảm yêu trừ ma. Thế là… Tôi cảnh giác từ từ để Huy Huy thò người ra.
Lông mày của Lâm đại sư nhíu lại càng chặt!
Ông ấy hỏi một vấn đề mà tôi không hiểu thấu: "Con không thấy sao?"
Huy Huy sợ người lạ nên không dám trả lời.
Tôi đang muốn mở miệng giải vây cho thằng bé thì lại bị câu tiếp theo của Lâm đại sư làm cho nghẹn họng không nói nên lời.
Câu của ông ấy hỏi chính là: "Bạn nhỏ nhà họ Diệp vẫn luôn ngồi trên vai con. Thằng bé cứ muốn hỏi con là: Tại sao cậu lại muốn đẩy mình? Con không nhìn thấy sao?"
Tôi sợ đến ngây người, lúc quay đầu nhìn thấy...
Sắc mặt của Huy Huy biến đổi, nháy mắt đã trở nên đông cứng. Mà ngay sau lưng nó… Mặc dù không có bóng người nào nhưng tôi phảng phất như có thể thấy hình ảnh té vỡ đầu chảy máu của đứa nhỏ nhà họ Diệp, đang không ngừng rên rỉ khóc lóc thở than...
Huy Huy đột nhiên run rẩy cả người, sau đó oà khóc…
Tôi vội vàng ngồi xổm xuống ôm lấy thằng bé. Tôi không biết nên làm thế nào, chỉ muốn chạy trốn. May mà tôi ôm nổi được Huy Huy. Thế là tôi liền bế nó lên, không chậm trễ một phút giây nào xoay người bỏ chạy.
Tôi biết kể từ đây, toàn bộ thế giới này sẽ chỉa mũi nhọn vào người thằng bé, dù cho không có chứng cứ nào chứng minh thằng bé đã gây ra chuyện đáng sợ này! Và dù pháp luật không có tác dụng với nó, thì Huy Huy nhất định cũng sẽ trở thành mục tiêu công kích của mọi người!
9.
Cũng may mà trong cùng ngày, ông nội của Huy Huy đã trở về. Nhân lúc thằng bé vì khóc mệt quá mà ngủ say, tôi kể lại hết những chuyện đã xảy ra trong mấy ngày qua cho ông nội của Huy Huy. Bao gồm cả việc chạm mặt đầu lâu đội mũ giáp trên xe điện, đứa nhỏ bị chặt đầu trên xe bus, đứa con trai bám sau lưng của giáo sư Trương trong bệnh viện, quỷ nhỏ trắng toát nhà bà đồng,... còn có cả chuyện lần này của nhà họ Diệp.
Sau khi ông ấy nghe xong liền thâm sâu nhìn quanh phòng, thở dài một hơi nói: "Tiểu Nhã! Chuẩn bị tốt tâm lý, rất có thể chúng ta sẽ không còn ở đây nữa đâu..."
Là trong dự kiến!
Sau đó ông ấy kêu tôi ở nhà trông chừng Huy Huy còn bản thân thì tự mình đi ra ngoài. Chắc là muốn thử thương lượng với hàng xóm đây!
Nhưng chúng tôi đều biết, tất cả là vô dụng!
Huy Huy trước đó bởi vì "mắt âm dương" mà đã trở thành dị loại trong mắt mọi người. Họ sẽ càng không thể tiếp thu kẻ dị loại đó là một hung thủ giết người! Càng không cần nghe giải thích!
Tôi ngồi liệt người trên ghế sô pha, chỉ còn lại một mình tôi ở trong phòng khách.
Vừa quay đầu đã thấy đứa nhỏ máu me đầy mặt của nhà họ Diệp. Nhưng tôi không sợ…
10.
Hôm sau, tôi rời giường từ rất sớm, sau đó đi qua phòng xem xét tình huống của Huy Huy, nhưng lại không thấy thằng bé ở trong phòng.
Ông nội của nó cũng không có ở nhà. Thật kỳ lạ!
Tôi xem di động. Ông nội của Huy Huy có để lại tin nhắn, nói thấy tôi còn chưa dậy nên dẫn Huy Huy đi qua căn hộ khác làm quen trước, về sau sẽ ở bên kia.
Tôi nhìn quanh phòng, quả thật đã bị dọn đi một số quần áo.
Xem ra, bọn họ thật sự là muốn dọn đi!
Vậy cũng tốt~
Tôi bước ra phòng khách, lại nhìn thấy thứ càng kỳ quái hơn. Có hai cái bóng dáng tuyệt đối không nên xuất hiện ở đây, nhưng cố tình lại đang hiện hữu. Đó chính là ba mẹ của Huy Huy!
Tôi vờ như không thấy, cầm ly nước, rót vào… rồi ngồi xuống ghế sô pha.
Dáng vẻ vỡ đầu chảy máu của bọn họ thật sự rất khủng khiếp. Cả hai cứ hung tợn nhìn chằm chằm tôi trông vô cùng đáng sợ. Nhưng tôi lại không hề e ngại, vốn đã thành thói quen. Bởi vì...
Người có mắt âm dương không phải Huy Huy, mà là tôi!
Cho nên, khi đối mặt với hai hồn ma này, tôi thậm chí còn dám mở lời hỏi chuyện: "Sao các người về được đây?"
Bọn họ không đáp lời nào.
"Không sao, không nói cũng chẳng có ảnh hưởng gì! Các người trở về rất kịp lúc! Vậy thì hãy cùng xem, coi tôi sẽ hủy hoại con của các người như thế nào! Khiến nó cả đời này sẽ phải sống trong đau khổ..." Tôi cắn răng nghiến lợi, vừa uống nước vừa nói.
Bỗng nhớ về những chuyện ngày xưa...
11.
Huy Huy gọi tôi là chị Tiểu Nhã. Rất rõ ràng, tôi là người ngoài.
Nói chính xác hơn thì tôi chỉ có mối quan hệ bà con xa với gia đình này, là một người nhà quê. Tôi lớn lên ở nơi xa xôi hẻo lánh, trong nhà nghèo đến mức không thể học hết cấp hai. Sau này, bởi vì trong nhà Huy Huy cần có một bảo mẫu nấu cơm, chăm sóc trẻ nhỏ cho nên tôi liền tới đó.
Ba mẹ của Huy Huy là người làm ăn buôn bán. Đừng thấy nơi này chỉ là một khu cư xá cũ kỹ nhưng thật ra lại là chốn đắc địa của trung tâm thành phố, giá nhà cực cao. Ba của Huy Huy là phần tử tinh anh trong xã hội, cao lớn đẹp trai. Thỏa mãn đầy đủ những ảo tưởng của tôi về hình tượng của một con người thành công.
Quan hệ của chúng tôi cũng rất hoà hợp! Tôi xem anh ta như một người anh lớn thân thiết với mình, trước khi ra quyết định gì quan trọng đều sẽ đi hỏi ý kiến của anh ta. Anh ta cũng đối xử với tôi rất tốt, thậm chí có thể gọi là quan tâm chăm sóc đầy đủ. Mãi cho đến nửa năm trước...
Vào một đêm mưa mùa hè, mẹ của Huy Huy dẫn thằng bé tham gia trại hè. Mà ông nội của nó lúc đó thì vẫn đang tự do tự tại ở nông thôn.
Lúc ba Huy Huy trở về thì cả người đều đã ướt đẫm nước mưa, hơi rượu nồng nặc. Tôi thấy xót cho anh ta nên bận rộn lo trong lo ngoài, lấy quần áo sạch sẽ, đưa khăn lông và nước ấm. Nhưng anh ta lại đột nhiên kéo tôi lên giường, đè lên người tôi...
Tôi liều mạng giãy dụa, nhưng đôi tay mạnh mẽ đầy sức lực của anh ta đã nhanh chóng khống chế tất cả hành động của tôi. Anh ta thô bạo kéo rách quần áo của tôi, khiến tôi...
Tôi khóc cả đêm. Qua hôm sau, tôi muốn báo án!
Còn anh ta thì sau khi tỉnh rượu đã vô vàn tự trách, quỳ trên đất nhận sai, nói bản thân không phải cố ý, chỉ là vì không nhịn được. Anh ta nói bản thân và vợ sớm đã không còn tình cảm, chẳng hiểu từ lúc nào đã bất giác yêu tôi...
Tôi dao động, lựa chọn tha thứ.
Bởi vì tôi cũng nhận ra, khi hai người bọn họ ở nhà xác thực rất hiếm khi có hành vi ân ái, phần nhiều là tôn trọng lẫn nhau.
Anh ta nói, hãy cho anh ta thời gian. Anh ta nhất định sẽ ly hôn vợ để cưới tôi.
Tôi tin!
Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, tôi không kịp chờ bởi vì bản thân đã mang thai. Tôi không muốn để cho con mình ra đời không minh bạch, cũng không muốn khiến nó phải gánh lấy thân phận con rơi mà mở mắt chào đời. Thế nên, tôi đã nói với ba của Huy Huy!
Nhưng anh ta lại muốn tôi bỏ cái thai!
Tôi không muốn!
Anh ta thấy cứng rắn không được liền dùng đến biện pháp mềm mỏng, lời ngon tiếng ngọt dỗ dành tôi. Nhưng chỉ có điều là tôi vẫn không đồng ý!
Tôi quá ngốc, thế mà lại tin tưởng vào lời hứa hẹn trên đầu môi của anh ta. Tin tưởng vào, chỉ cần tôi kiên trì thì anh ta sẽ thực hiện như lời hứa hẹn.
Tôi lúc ấy không phải vì bản thân, mà là vì đứa con vô tội trong bụng mình.
Nào ngờ, anh ta vừa đấm vừa xoa đều không được, liền nghĩ đến một phương pháp tàn độc. Bỏ thuốc tôi!
Đứa con trong bụng trực tiếp bị chết lưu, nó vẫn còn chưa được hai tháng!
Tôi bị bệnh nặng một trận. Anh ta liền tranh thủ trong thời gian đó nói với người nhà mình là tôi có việc bận nên không làm tiếp được. Kể từ đó tôi mới biết, anh ta đây là muốn xoá sạch cái tên tôi.
Trong đoạn thời gian tôi bị bệnh kia, đã phát hiện đến số điện thoại của mình cũng bị anh ta đưa vào danh sách đen.
Tôi nhất thời tỉnh ngộ. Hoá ra là anh ta luôn luôn gạt tôi, chỉ là vì muốn chiếm đoạt cơ thể trẻ trung này thôi! Ngay khi phát hiện tôi là một đống phiền phức, anh ta liền lập tức dao sắc chặt dây rối, dứt khoát đuổi thẳng cổ tôi ra ngoài. Hứa hẹn đã từng ngọt ngào đến thế, hoá ra cuối cùng cũng chỉ là trót lưỡi trên đầu môi!
Nhưng sao tôi có thể dễ dàng cúi đầu khuất phục như vậy được!
Sau khi tôi nghỉ ngơi mấy tháng liền mua một sim điện thoại không cần đăng ký chính chủ, lần nữa tiếp tục tìm đến anh ta. Tôi gửi những khoảnh khắc thân mật, vuốt ve gần gũi ngắn ngủi của cả hai tới cho anh ta, lập tức khiến anh ta tức điên đến không kìm được.
Nhưng anh ta cũng phải đành miễn cưỡng đến theo lời hẹn! Mà lần này, tôi muốn anh ta xong đời, muốn ít nhất cũng phải khiến cho cái hình tượng gắn bó hài hòa của cả gia đình này vỡ nát tan hoang!
Bởi vì tôi không chỉ tìm anh ta mà còn tìm đến mẹ của Huy Huy.
Đó là một đêm ánh trăng rất bi thương. Tôi phát hiện ra một chỗ khá yên tĩnh. Đó là một tòa nhà cao tầng chưa được hoàn thiện để hẹn anh ta tới.
Tôi là ôm tâm lý không còn gì để nói, quá lắm thì cùng chết chung. Nhưng sau khi anh ta xuất hiện thì chỉ ghét bỏ đủ kiểu, còn lạnh như băng hỏi tôi muốn đòi bao nhiêu tiền thì mới chịu xóa bỏ những hình ảnh kia?
Tôi là bị chọc giận quá thành cười, may mà cũng đã lén lút gửi tin nhắn kêu mẹ Huy Huy tới.
Nào ngờ… Sau khi mẹ Huy Huy đến, thế mà lại hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến nguyên do đã nhào tới tát cho tôi mấy bạt tai, đánh cho tôi xây xẩm cả mặt mày. Bà ta gào rống ầm ĩ giống như con thú dữ bị thương, nhưng rõ ràng người bị thương chính là tôi kia mà? Những lời phun ra từ miệng của bà ta cùng hình tượng lạnh lùng cao quý hằng ngày hoàn toàn khác biệt.
Kh.ốn n.ạn, con đ.ĩ, hồ ly tinh… Lại hoàn toàn không có ý trách móc chồng mình!
Mẹ Huy Huy vừa mắng vừa đánh tôi, mà anh ta thì chỉ đứng ở đó xem. Đợi đến khi không nhìn được nữa, gã mới sải bước đi qua nơi khác hút thuốc. Tôi tức đến không thể chịu nổi nữa, thế là rốt cuộc cũng đánh nhau với bà ta. Rất nhanh tôi đã giành được chiến thắng, đẩy ngã bà ta từ trên tầng thượng xuống. Là tầng thượng ở lầu tám!
Nơi này rất vắng vẻ, cửa sổ đằng sau cũng còn chưa được xây dựng xong. Phía dưới đều là tảng đá hoặc bê tông cốt thép gì đó. Bởi vì quá tối cho nên tôi không nhìn được rõ, nhưng kể từ sau khi bà ta rớt xuống thì không vang lên tiếng động gì.
Sau khi anh ta hút thuốc xong liền ung dung trở về, còn mất kiên nhẫn hỏi chúng tôi đã đánh xong chưa? Nhưng khi nhìn thấy chỉ có một mình tôi đang đứng bên cạnh mái hiên thì anh ta bất giác liền hỏi, rốt cuộc là có chuyện gì?
Tôi ngẩng đầu, nhìn gã đàn ông đã hủy hoại nửa đời trước của mình. Tôi không thể để gã cũng phá hủy cả nửa đời sau!
Thế là thừa lúc gã còn chưa kịp phản ứng, tôi liền dồn hết sức lực, đẩy kẻ còn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì kia té xuống lầu. Gã chưa kịp thét lên tiếng nào thì tôi đã nghe vang tiếng va đập. Thật may, nơi này rất vắng vẻ…
Tôi ngồi xổm ở đó, gánh chịu gió lạnh, khóc lóc thảm thương thật lâu...
12.
Về sau, tôi bất chợt nghĩ thông suốt, tuyệt đối sẽ không để cho bọn họ hủy hoại mình!
Lúc tôi đi xuống lầu thì lại đột nhiên phát hiện... Hai người bọn họ thế mà đang vỡ đầu chảy máu ở dưới lầu chờ tôi.
Tôi bị dọa đến tê liệt ngã ra trên đất...
Mãi đến khi bọn họ không ngừng lải nhải nói bên tai tôi: Làm ma cũng không tha! Làm ma cũng sẽ không bỏ qua cho tôi!
Tôi mới phát hiện, hóa ra là bọn họ đã trở thành ma rồi!
Tôi đột nhiên nhớ tới, khi mình còn bé đã từng mở mắt âm dương, là bà ngoại đã giúp tôi đóng lại. Có lẽ là vì chịu kích thích quá độ nên bây giờ mới khiến nó mở ra. Tôi đứng lên nói với họ: "Vậy thì để tôi khiến các người biến thành ma cũng không thể yên đi!"
Gã giết chết con tôi! Đây là chuyện mà cả đời này tôi không thể nào xóa bỏ. Tôi cũng phải khiến cho con bọn họ…
Cả đời này cũng không được sống tốt!!!
Gánh lấy cái suy nghĩ báo thù này, tôi kiên định cất bước rời đi. Hôm sau, tôi đặc biệt thăm dò tin tức nhưng lại không thấy bất cứ thông tin nào rằng đã phát hiện ra bọn họ.
Ngày thứ ba, ngày thứ tư...
Rốt cuộc, bọn họ cũng đã được phát hiện. Nhưng vào thời điểm đó, xác đã vô cùng thối rữa. Tại hiện trường không lưu lại bất cứ vết tích gì chứng minh tôi đã từng xuất hiện qua. Hai vợ chồng vất vả đường xa đi đến một nơi vắng vẻ như vậy rồi chết ở đó, cuối cùng cảnh sát cũng chỉ có thể phán định nguyên nhân là do bọn họ đã tự tử!
Thế là tôi lại lần nữa xuất hiện trong nhà anh ta, an ủi ông nội của Huy Huy đang đau đớn đến khôn nguôi, cũng xung phong nhận việc sẽ chăm sóc tốt cho thằng bé.
Ông nội Huy Huy không biết gì cả. Huống chi, còn có quá khứ từng ở chung với nhau nên rất dễ dàng, ông ấy đã hoàn toàn tin tưởng vào tôi.
Mọi chuyện quả nhiên như tôi mong muốn, từng bước đi tới ngày hôm nay...
13.
Hôm nay, ở trên cái ghế sô pha này, người thắng là tôi.
Tôi không biết đôi vợ chồng ma này làm thế nào mà về được. Theo lý, xa xôi như vậy, xác cũng đã bị thiêu cháy thành tro thì đáng lẽ ra bọn họ không thể trở về mới phải…
Nhưng trở về thì sao! Chuyện mà tôi muốn làm đều đã làm xong rồi!
Chỉ có điều, không ngờ là mọi chuyện lại có thể tiến hành trôi chảy thuận lợi đến như vậy. Huy Huy có một người ông không có trách nhiệm, thật sự là rất tốt! Mặc dù ở giữa có xảy ra chút nhạc đệm, tôi hại chết một thằng nhóc hàng xóm khiến sau khi nó chết thì luôn quấn lấy tôi, hỏi tôi vì sao lại phải đẩy nó xuống đó?
Chẳng hề hấn gì…
Cái chết của nó rất có giá trị. Sau khi nó chết, tôi không ngừng ám chỉ với Huy Huy là do chính thằng bé đã hại chết bạn mình. Tôi tạo ra nhiều sự cố như vậy, cũng chỉ để chứng minh Huy Huy mở được mắt âm dương. Toàn bộ người trong cư xá đều sẽ coi nó là hung thủ giết người. Một truyền mười, mười truyền trăm.... Tất cả đều sẽ coi nó là quái vật!!!
Tôi hy vọng cả đời này nó sẽ bị ác mộng quấn lấy. Cho dù có một ngày nó tốt hơn thì tôi cũng sẽ xuất hiện một lần nữa, mang ác mộng giáng xuống cuộc đời nó. Đây chính là sự trả thù của tôi! Là sự tế bái cho đứa con vô tội ở trong bụng! Dựa vào cái gì mà con tôi đáng chết, còn con của kẻ khốn đó thì vui vẻ mạnh khỏe sống trên đời!
Tôi sinh động như thật kể lại những chuyện mà mình đã làm với con của hai kẻ âm hồn kia. Thậm chí còn là vừa kể vừa vui sướng, đôi khi phải bật cười thành tiếng. Dù cho đôi vợ chồng ma này cứ im lìm chẳng có động tĩnh gì, nhưng tôi vẫn không ngừng nói và nói. Mãi đến khi…
Cửa đột ngột mở ra. Là vô cùng đột ngột! Tôi ngó qua, thấy người vừa vào cửa là... Ông nội của Huy Huy? Chẳng phải ông ấy đã dẫn Huy Huy đi qua nhà khác ở rồi sao?
Tôi vội vàng đứng dậy, làm bộ kinh ngạc hỏi: "Ông! Không phải ông đã dẫn Huy Huy đi rồi à?"
Ông ta nhìn tôi, rồi lại quay đầu nhìn... đôi vợ chồng ma? Nhưng ở đó phải là không khí mới đúng chứ! Đó là ma, ông ấy không thể nhìn thấy được…
Ông nội Huy Huy từ tốn cất lời, nhưng câu hỏi lại là: "Cô Tiểu Nhã! Cô có biết trước đó tôi trở về... là bận rộn chuyện gì không?"
Tôi mỉm cười lắc đầu, giả vờ trấn tĩnh.
"Tôi bận truy tìm hung thủ hại chết con trai và con dâu tôi."
Nghe được câu này, lòng tôi bỗng chốc có dự cảm không lành. Nhưng tôi vẫn làm bộ kinh ngạc hỏi: "Nhưng mà... Nhưng mà chẳng phải ba mẹ của Huy Huy là tự sát sao?"
Ông ấy lắc đầu, rồi tiếp tục nói: "Có thể cô sẽ không hiểu, tại sao khi tôi nghe Huy Huy mở được mắt âm dương thì lại không hề kinh ngạc. Là bởi vì..." Ông ấy lại xoay qua nhìn đôi vợ chồng ma đang đứng yên đó không nhúc nhích.
Mà nửa câu cuối của ông ấy, cũng đã để tôi hiểu rõ ràng hơn. Ông ấy nói: "Bởi vì tôi cũng có, cho nên tôi mới nghĩ Huy Huy là di truyền cách đời."
Tôi lập tức đờ đẫn.
"Cảm ơn cô đã thẳng thắn như vậy. Hiện tại, mọi chuyện đều đã được rõ ràng."
Ông ấy chỉ vào trên kệ tivi. Tôi tập trung nhìn, chẳng biết từ khi nào, ở đó đã có thêm một cái camera. Những lời mà tôi vừa nói, có khả năng đều đã bị ghi lại!
Không!
Có thể là ông ấy đã xem từ lâu rồi, chỉ đang đợi đến giây phút cuối cùng mới đẩy cửa tiến vào thôi… Nhưng nghĩ lại thì cũng không quan trọng, cứ xem như tôi đang lên cơn thôi chứ sao? Không bằng không chứng, chẳng lẽ lại dựa vào một cái video mà phán tội tôi?
Tôi gỡ bỏ lớp ngụy trang, bật cười thành tiếng. "Ông nội của Huy Huy à! Ông thật sự là... vượt ngoài dự liệu của tôi quá đấy! Là ông dẫn đôi âm hồn này về đúng không? Chỉ là vì muốn chính miệng tôi thừa nhận? Như vậy thôi à?"
Ông nội Huy Huy sa sầm mặt không nói lời nào, nhưng nhìn ra được là ông ấy đang cố nén cơn giận của mình...
Tôi lười biếng duỗi thẳng lưng, lại ngả người ngồi xuống ghế, bật cười thành tiếng nói tiếp: "Có điều, ông có thể làm được gì tôi đây? Chuyện vốn không bằng không chứng, ông bắt được tôi hay sao? Ra nói với chú cảnh sát là, hai con ma này có thể làm chứng à? Hahaha..."
"Không!" Giọng nói của ông ấy lạnh lẽo nhưng rõ ràng.
"Ba hồn bảy phách của chúng nó sớm đã bị tàn khuyết không đầy đủ. Lúc tôi tìm gặp được thì ngay đến ma, chúng cũng không đáng để được gọi... Không thì tôi cũng không cần phải nhọc nhằn chờ đến chính miệng cô nói ra..."
Tôi thoáng có chút hứng thú nhìn đôi vợ chồng ma này. Thì ra là vậy, khó trách bọn họ cứ luôn ngẩn người. Nếu như có đầy đủ hồn phách thì chắc bọn họ đã sớm nổi trận lôi đình, đòi xé xác tôi thành trăm mảnh. Cho dù bọn họ làm không được!
"Nhưng tôi tốn nhiều thời gian như thế, cũng không phải là không có ý nghĩa gì đâu cô gái à!"
"Tôi cũng bỏ nhiều thời gian như vậy để báo thù, cũng không phải là không có ý nghĩa gì đâu ông!"
Ông ta dừng lại giây lát, sau đó mới nói: "Yên tâm đi, là thật sự không có ý nghĩa. Bởi vì Huy Huy còn có tôi, thằng bé sẽ không gặp phải bất kỳ chuyện gì. Có thể là cô không biết. Một ông già đã sớm mở mắt âm dương thì tuổi trẻ đã phải trải qua những chuyện như thế nào?"
Nghe vậy, tôi mới hơi có cảnh giác. Mà đôi vợ chồng âm hồn với dáng vẻ khủng khiếp ngay trước mắt thế mà cũng bắt đầu run rẩy. Sao lại như thế này?
"Tôi bỏ ra nhiều thời gian như vậy không phải là vì muốn gọi hồn con trai và con dâu, mà muốn luyện hóa bọn nó thành... Chú nguyền rủa! Chính là vì để cho tự tay bọn nó đi báo thù!!!"
Tôi giật mình vội muốn đứng lên, thế nhưng đã quá muộn. Đôi vợ chồng ma lấy tốc độ cực nhanh nhào tới trước mặt tôi!
"Từ nay về sau, chúng sẽ ám lên người cô. Trong hư không vô tận, âm thầm hành hạ cô. Để cô phải nếm trải nỗi khổ thấu xương, muốn sống không được, muốn chết cũng không xong!"
Đây là câu nói sau cùng mà tôi có thể nghe được. Bởi vì tiếp đó, hai con ác quỷ đã chui vào đầu tôi. Trước mắt tôi cũng biến thành một màu đen kịt...
[Hoàn]
Bình luận facebook