• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Nghề nào cũng có trạng nguyên (1 Viewer)

  • Chương 26

Điều Xuân Sinh gọi là không tiện không phải vì Hạ Nguyên đang bận tối mày tối mặt mà vì cậu bị vây quanh bởi mấy quý tiểu thư phụ trách tiếp đãi nữ khách Bắc man. Mấy quý tiểu thư này xoay quanh Hạ Nguyên cả ngày, về phần nhiệm vụ tiếp đãi nữ khách______ờ, chỉ là thứ phụ theo thôi, không cần làm gì cả; dù sao thì nữ nhân Bắc man địa vị thấp, đại khái là quan trọng hơn súc vật một chút, không có nam nhân dẫn dắt thì tuyệt đối không dám ra ngoài một mình, tổ chức một yến tiệc cho họ còn lo không ai tham gia nữa kìa, vậy nên các quý tiểu thư đều rất nhàn rỗi.

Bạch Vân đến Hồng Lư Tự thấy Hạ Nguyên đang bị một đám nữ nhân trang điểm xinh đẹp vây quanh.

Hạ Nguyên bận xem xét hồ sơ, mấy nữ nhân tranh nhau giúp đỡ, kết quả là lật tới lật lui lộn xộn hết hồ sơ trong tủ, các tiểu lại bên cạnh sắp khóc rồi.

Hạ Nguyên ngồi trước bàn muốn viết gì đó, mấy nữ nhân liền tranh nhau mài mực, trải giấy, lấy bút; kết quả là mực đổ, giấy nhăn nhúm, bút gãy, hồ sơ trên bàn rơi đầy đất.

Các quý tiểu thư không hầu hạ được người khác nhưng bản lĩnh ngáng chân nhau lại không tệ. Kết quả hãm hại lẫn nhau bày ra trước mắt Hạ Nguyên, bọn họ lộ vẻ thành sự không có, bại sự có thừa, đúng là đủ ngốc nghếch……

Đối diện với đám nữ nhân thêm phiền phức này, Hạ Nguyên ngoại trừ ra vẻ lãnh đạm thì không có hầm hầm giận dữ. Sau khi mời họ đi hết lần này đến lần khác mà không được, cậu chỉ có thể vờ như không thấy____đợi trở về cậu tìm Hoàng đế, giải quyết chuyện này từ gốc rễ mới là đúng đắn, nổi giận với họ không có chút ý nghĩa nào.

Biểu hiện của cậu như vậy khiến các quý tiểu thư càng thêm hài lòng, cảm thấy cậu thật sự là một người phẩm cách cao quý, nếu có thể gả cho một nam nhân bao dung hết thảy những hành vi của nữ tử mà không hề nổi giận như cậu thì chắc chắn sẽ trở thành nữ nhân hạnh phúc nhất trong thiên hạ.

Trong giới quý tộc, Hạ Nguyên luôn nổi tiếng về phong thái xuất sắc. Cậu không cởi mở nhiệt tình, cũng không tính là lịch thiệp tao nhã, càng không dễ nói chuyện nhưng chưa ai từng thấy cậu có những hành vi thể hiện sự thay đổi tâm trạng quá độ ở nơi công cộng. Kể cả lúc chơi xúc cúc, dù thắng hay thua, cậu cũng chưa từng thất thố. Khi vui vẻ cậu chỉ mím môi cười khẽ, khi tức giận cậu chỉ là mặt không biểu cảm nói vài câu lạnh nhạt mà thôi, tuyệt đối không hề có chuyện hầm hầm giận dữ, ăn nói bỗ bã.

Ở cậu có một loại khí chất cao quý tiềm ẩn, chưa bao giờ để chính mình thể hiện tâm trạng quá khích trước mặt người khác.

Có lẽ sẽ có người vì vậy mà cảm thấy cậu dối trá, nhưng càng nhiều người hơn cảm thấy cậu rất phong độ, rất có sức hấp dẫn___đặc biệt là trong giới các quý tiểu thư, độ nổi tiếng của cậu mấy năm nay chỉ cao không giảm, hầu như quý tiểu thư nào đến hoặc sắp đến tuổi thành thân đều âm thầm thề muốn có được cậu.

Từ lâu họ đã kiểm kê rõ ràng rành rọt tất cả nam nhi quý tộc đến tuổi thành thân trong ba năm nay, về ngoại hình, về gia thế, về tiền đồ, về tính cách vân vân đều được kiểm tra đánh giá. Không có ngoại lệ, Hạ Nguyên luôn chiếm ngôi đầu bảng.

Tháng giêng năm nay, Hạ Nguyên làm xong lễ nhược quán, chính thức vào giai đoạn thích hợp thành thân, toàn bộ các quý tiểu thư khắp kinh thành đều nín thở chờ Vĩnh Gia công chúa khi nào sai người làm mai, hi vọng mình có thể nằm trong danh sách lựa chọn của Vĩnh Gia công chúa.

Tiếc là Vĩnh Gia công chúa tuy đã tổ chức mấy yến hội nhưng không hề để Hạ nhị gia tham dự, cũng không hề đặt câu hỏi với các thiếu nữ, rõ ràng là không vội tìm đối tượng cho cậu.

Hạ gia không vội nhưng các quý tiểu thư thì vội! Nam nhân hợp tuổi thành thân rất nhiều nhưng nam nhân ưu tú về mọi mặt rất ít, nếu không ra sức tranh thủ thì chỉ có thể trơ mắt nhìn nam nhân tốt rơi vào tay người khác, lúc đó các nàng chỉ có thể nhường lại xếp sau, điều này đương nhiên không được phép.

Cho nên họ nắm bắt tất cả cơ hội, cố hết sức đến gần Hạ Nguyên, quấn lấy cậu, để cậu khắc sâu ấn tượng. Quý tiểu thư nào muốn gả cho cậu đều có ý nghĩ như vậy.

Hiếm khi lần này Hạ Nguyên được bổ nhiệm làm việc, chỉ có thể ngoan ngoãn ở Hồng Lư Tự, không thể như trước đây, khi đám quý tiểu thư rầm rập chạy đến sân bóng bắt người, bình thường chỉ có thể thở hổn hển với bóng lưng chạy trốn xa xa của cậu mà giậm chân không ngớt.

Dù biết Hạ Nguyên rất không kiên nhẫn, cố sức chịu đựng họ thì thế nào? Mấy năm qua, họ là những nữ nhân có thể đến gần Hạ Nguyên, điều này đã đủ để họ nở mày nở mặt thật lâu trong giới các quý tiểu thư. Nếu có thể nhân cơ hội này khiến Hạ Nguyên nhớ mình, về sau lại tăng thêm tình cảm thì hôn sự còn xa sao? Hạ Nguyên dù không gần nữ sắc đến đâu đi nữa vẫn phải lập gia đình. Nếu cưới ai cũng là cưới thì đương nhiên ít nhất cũng cưới người không mấy xa lạ nhỉ? Càng khỏi phải nói các quý tiểu thư luôn rất tự tin vào dung nhan xinh đẹp của chính mình, cảm thấy mình đứng cạnh Hạ Nguyên là tuyệt đối xứng đôi.

Đứng ở cửa thờ ơ lạnh nhạt nhìn một đám nữ nhân nỗ lực vì hôn nhân đại sự của bản thân, Bạch Vân không biết làm thế nào, đột nhiên cảm thấy trong ngực rất bức bối. Cô quả thực đã hiểu rằng bất kỳ ai cũng nên cố gắng vì điều mình mong muốn, nhưng điều kiện tiên quyết là “điều” đó không thể là Hạ Nguyên. Hạ Nguyên……là của cô!

- Nhị gia, Bạch công tử tới.

Sau khi Xuân Sinh đánh xe ngựa ra chuồng ngựa phía sau Hồng Lư Tự, giao cho mã phu chăm sóc mới tới đây; không ngờ Bạch Vân công tử tới nãy giờ vẫn đứng yên ở cửa, không lên tiếng cũng không bước vào, chỉ đứng đó xem trò vui bên trong. Thế là Xuân Sinh vội vã mở miệng báo cáo.

Nghe Bạch Vân tới, Hạ Nguyên vốn đang mang vẻ mặt lãnh đạm mà xa cách lập tức bật dậy, do động tác quá nhanh nên hơi thất thố khiến các quý tiểu thư xung quanh chấn động, vội vàng nhìn về phía cửa, muốn biết là thần thánh phương nào có thể khiến Hạ Nguyên như vậy.

Hạ Nguyên đầu tiên là bước nhanh hai bước lớn, rồi dừng lại một chút, kế đó là bước chân trở lại bình thường, cả người phong thái ngời ngời đi tới trước mặt Bạch Vân, dùng giọng điệu đạm nhạt quen thuộc nói:

- Sao lại tới?

- Ta tới tìm ngươi.

Bạch Vân mỉm cười nói.

- Ta đang bận.

Giọng điệu mất tự nhiên.

- Nhìn ra được.

Cô nhướng mi, giọng đầy hàm ý, đồng thời đưa mắt liếc mấy nữ nhân phía sau cậu đang mở to mắt chú ý nhất cử nhất động bên này.

Ánh mắt cô loáng thoáng hung dữ khiến vẻ mặt Hạ Nguyên trong nháy mắt hiện ra vài loại tâm trạng tinh tế: tựa như mừng thầm vì cô để ý, tựa như khẩn trương vì cô hiểu lầm, lại tựa như mong đợi vào biểu hiện của cô_____

- Vậy…..ý ngươi thế nào?

Bạch Vân hơi nheo mắt, nhìn thẳng vào mắt cậu, hừ lạnh nói nhỏ:

- Ý ta là sao? Chẳng qua là____như ngươi mong muốn thôi.

Nói xong, cô vỗ một tay vào ngực cậu, đẩy cậu sang một bên, sải bước bước qua cửa, đi tới trước mặt bảy tám nữ nhân nọ, ánh mắt quét qua diện mạo của từng người không mang theo bất kỳ cảm xúc nào, sau đó cô chắp tay thi lễ, nói:

- Tại hạ có chuyện quan trọng nhất định phải thương lượng bí mật với Hạ nhị gia ngay lập tức, xin các vị giúp đỡ, tạm thời tránh mặt.

- Hừ, con người ngươi rất vô lễ, vừa tới là đuổi người! Có chuyện gì quan trọng nhất định phải tránh bọn ta mới nói? Bọn ta nhận hoàng mệnh cùng ở đây làm việc với nhị gia, lo đại sự tiếp đãi sứ giả, trong thời gian ngắn không đi được. Ngươi là kẻ nào? Lại đảm nhiệm công việc gì? Ai cho phép ngươi tùy tiện ra vào Hồng Lư Tự?

Một quý tiểu thư chất vấn. Một quý tiểu thư khác cũng đi tới, ánh mắt khinh miệt nhìn cô từ trên xuống dưới, nói:

- Ta thấy ngươi chẳng qua chỉ là một thư sinh nho nhỏ, không ở trong nhà ôn bài chuẩn bị thi cử lại chạy tới đây quấy rầy Hạ nhị gia. Ta thấy, chuyện quan trọng ngươi nói ấy mà……..

Giọng điệu kéo dài:

- Chính là tìm nhị gia dâng bài vở chứ gì.

- Ha! Qua bảy ngày nữa là thi rồi, bây giờ còn dâng bài vở gì chứ! Huống hồ nhị gia tuy tài trí hơn người, rất được sùng bái nhưng không phải giám khảo, cũng không thể nhận bài vở rồi đề cử lên các quan chủ khảo lần này. Ta nói, tên thư sinh lỗ mãng nhà ngươi từ đâu tới, tám phần là từ một sơn cốc hoang dã nào đó phải không? Không biết phép tắc gì hết!

Lại một quý tiểu thư chỉ vào cái hộp trên tay Bạch Vân cười nhạo.

Bạch Vân không để ý đến lời cười nhạo của họ, nếu cô không phải tới để dâng bài vở thì không cần đếm xỉa đến những lời giễu cợt này. Sắc mặt cô vẫn bình thản, hỏi:

- Có nghĩa là, các cô không đi?

- Không đi! Lẽ ra là ngươi đi chứ.

Mấy quý tiểu thư đứng thành một chiến tuyến; họ là những nữ nhân kiêu ngạo ngang ngược khắp kinh thành, làm gì có chuyện lùi bước trước một thư sinh nghèo.

- Thật sự không đi?

- Ngươi có phiền không? Trả lời rồi còn hỏi! Có hỏi nữa bọn ta cũng không đi!

- Nói được làm được?

Bạch Vân đảo mắt nhìn từng người một, hỏi rất nghiêm túc.

- Đương nhiên! Chín trâu kéo cũng không đi! Nói được làm được!

- Tốt.

Bạch Vân lùi một bước, chắp tay thi lễ, sau đó xoay người bỏ chạy_____đương nhiên là kéo Hạ Nguyên theo.

Hai người lao ra cửa, lập tức chạy mất dạng. Đợi lúc mấy quý tiểu thư vất vả lắm mới hoàn hồn lại, giậm chân đuổi theo tìm người thì đã không còn thấy góc áo họ đâu, chỉ có thể chửi mắng liên tục, thề lần sau gặp lại, nhất định sẽ dạy dỗ thư sinh thối tha kia đẹp mặt!

Hạ Nguyên và Bạch Vân chạy trốn không xa, trên thực tế, dưới sự hướng dẫn của Hạ Nguyên, họ chạy không tới mấy bước liền chui vào một gian thư phòng, khẽ khàng đóng cửa lại, cài then, người bên ngoài dù có đuổi tới cũng sẽ không cho rằng họ nấp trong phòng thứ ba cách vách chứ không phải rời khỏi Hồng Lư Tự___dù sao thì hướng họ chạy là về phía chuồng ngựa.

Bên ngoài có ầm ĩ thế nào thì hai người bị nhốt trong phòng này đều không để ý.

Cậu nhìn cô, cô chốc chốc lườm cậu, chốc chốc lại né tránh. Bầu không khí giống như đang giằng co lại tràn đầy mập mờ, nhưng hai người hình như đều không có ý định phá vỡ tình huống ấy, trong không gian này chỉ có hai người họ, trong mắt họ chỉ có nhau, trong tim nhau chỉ nghĩ cùng một việc____

- Ngươi nghĩ xong rồi?

- Lẽ ra là chưa, nhưng bây giờ thì nghĩ xong rồi.

Bạch Vân lại không có ý tốt lườm cậu.

Hạ Nguyên cười khẽ ra tiếng, hiểu ý cô, cũng hiểu tâm trạng của cô nhưng không chịu trấn an cô, càng không chỉ tay lên trời thề thốt để khiến cô hết giận và an tâm.

Nữ nhân này nên tức giận nhiều hơn chút, càng không nên an tâm về cậu.

Có lẽ trong mắt Bạch Vân - người thôn Tiểu Quy lạ đời xem quyền thế như cặn bã kia, Hạ Nguyên cậu chỉ là một nam nhân không thể bình thường hơn; nhưng kỳ thực, trong mắt người bình thường, cậu rất xuất sắc. Cậu không phải vì không cưới được vợ nên mới kiên quyết theo đuổi cô – một nữ nhân hơn nửa đời chưa từng mặc nữ trang, nhận thức về thân phận nữ nhi của mình rất mơ hồ. Cậu có rất nhiều lựa chọn.

Trong số các quý tiểu thư ái mộ cậu thậm chí có cả công chúa và quận chúa mấy năm trước đã tính toán đánh tiếng mai mối với mẫu thân cậu để thân càng thêm thân. Cậu đương nhiên không có ý định cưới quý nữ hoàng gia, nhưng điều này không trở ngại việc cậu đem nó ra làm bằng chứng cho thấy giá cả thị trường của cậu không hề thấp như cô tưởng tượng.

- Cười cái gì? Ngươi đắc ý lắm đúng không? Nhiều nữ nhân vây quanh ngươi, ân cần hầu hạ ngươi như vậy, chỉ đợi được lọt vào mắt xanh của ngươi____

- Họ chỉ là người không liên quan, ta không giận họ, cũng không cười với họ.

- Nhưng họ vây quanh ngươi.

- Phải, họ vây quanh ta.

Hạ Nguyên nắm một tay cô, nhẹ nhàng xoa bóp lòng bàn tay, vô cùng dịu dàng nhưng giọng điệu lại có chút hờn mát:

- Họ muốn gả cho ta, hi vọng ta có ấn tượng tốt về họ, dù họ làm rối tung công việc của ta nhưng về tình có thể tha thứ. Huống hồ, đây là Hoàng đế cho phép.

Bất kỳ ai cũng có quyền tranh thủ hạnh phúc cho mình, cậu có thể không tiếp nhận nhưng sẽ không vì không thích mà đùa cợt dụng tâm của họ.

- Nhưng ta không cho phép.

Bạch Vân nói như đinh đóng cột.

- Đương nhiên nàng…….có thể không cho phép.

Cậu cho phép cô không cho phép.

- Nhưng, Tiểu Vân, không cho phép rồi thì sao? Nàng định thế nào? Giữa chúng ta, nàng tính toán thế nào?

Nghe cậu hỏi vậy, ánh mắt Bạch Vân không né tránh nữa mà nhìn thẳng vào cậu, hồi lâu sau mới nói:

- Ta biết ngươi để ý ta nhưng không biết để ý nhiều đến mức nào.

- Nhiều đến mức, ta hoàn toàn chấp nhận một ngày nào đó sau khi cưới nàng, ta có thể sẽ gặp phải bất kỳ chuyện gì___bao gồm, cùng nàng lên pháp trường bị chặt đầu.

- Thật ư?

Cô khẽ yêu cầu xác nhận.

- Nhân phẩm của ta không đáng tin? Giao tình mười năm của chúng ta không đủ để nàng hiểu rằng ta nói được làm được hay sao? Lời ta nói có bao giờ ta lật lọng chưa?

Cậu không thích cô không tin tưởng cậu, một chút xíu xiu cũng không được.

- Mười năm trước, chúng ta chỉ là bằng hữu, tình cảm đó không giống tình yêu nam nữ.

Cậu đang định lên tiếng thì bị cô đưa tay kia khẽ che miệng:

- Cách nhau trời Nam đất Bắc cũng có thể làm bằng hữu cả đời. Nhưng làm phu thê thì phải chung sống bên nhau cả đời. Hoặc là ngươi rời khỏi kinh thành hoặc là ta rời khỏi thôn Tiểu Quy, ngươi có từng nghĩ tới khả năng ngươi rời khỏi hoàn cảnh quen thuộc chưa? Ta đoán là chưa. Ngươi muốn cùng ta bị chém đầu, lời này nghe rất ngọt ngào, ta rất thích. Thế nhưng, chuyện chém đầu nghe vô cùng đáng sợ, kỳ thực người chết là hết chuyện, không cần phiền não gì nữa. Điều chân chính cần giác ngộ chính là, sau khi thật lòng quyết định sống với nhau, phải dùng thời gian cả đời để chứng minh rằng mình không hối hận.

- Cả đời dài lắm, bây giờ ta không thể nào bảo đảm cho mỗi một ngày trong tương lai, nàng cũng không thể. Nhưng, ta biết, chúng ta nếu không thể làm phu thê thì chắc chắn ngay cả bằng hữu cũng không làm được. Ta không muốn mất nàng, ta muốn ở bên nàng.

Tuy không quá nhìn ra được nhưng Hạ Nguyên luôn là người khá thực tế.

- Nhưng___

Cô cảm thấy hai người nên thận trọng hơn với chuyện này.

Hạ Nguyên có chút không kiên nhẫn, cậu hừ lạnh ngắt lời cô, nghiêm túc nói:

- Nhưng nhị cái gì? Nàng phải thừa nhận, nàng có nhiều điều không chắc chắn như vậy, chẳng qua vì nàng nhu nhược, nàng không muốn gánh vác hậu quả có thể xảy ra khi ở bên ta, dù ta có bảo đảm với nàng nhiều hơn nữa cũng sẽ không nhận được lời ưng thuận dứt khoát của nàng mà chỉ nhận được những cái “nhưng” mãi không hết! Bạch Vân, nàng hiếp người quá đáng!

- Ngươi mắng ta?!

Bạch Vân trợn mắt.

- Ta chỉ đang nói ra sự thật, không phải mắng.

- Ta không nhu nhược! Ta đã quyết định cùng chàng đối mặt với tương lai nên mới muốn nói chuyện tử tế với chàng___

- Dựa vào sự thông minh nhạy bén của nàng, bất kể tương lai có xảy ra chuyện gì nàng đều có thể ứng phó được, không cần nói lúc này. Nàng chỉ là lấy cớ, bởi nàng không dám đối mặt với sự yếu đuối của chính mình; chỉ có người yếu đuối mới tìm lý do để lùi bước, mới lải nhải không ngớt, không dám hạ quyết tâm, không dám gánh trách nhiệm!

Hạ Nguyên không chút khách khí tiếp tục công kích cô.

- Ta không có lải nhải không ngớt! Ta cũng hạ quyết tâm rồi, ta không có vô trách nhiệm với chàng! Bằng không ta sẽ không tới!

Bạch Vân bị chọc xù lông. Mấy lần trước____được rồi, mười năm trước, cô đã chọc Hạ Nguyên xù lông vô số lần, tự cảm thấy mình rất vô tội, ngoại trừ thầm cười trộm ra thì cô cũng có chút cảm thán, quý công tử này tính tình thật tệ, thật dễ trêu……đâu ngờ thời thế đổi thay, bây giờ đổi thành chỉ với hai ba câu nói của cậu, người bị chọc xù lông lại là cô.

Cậu khiêu khích lửa giận của cô. Mười bảy năm cuộc đời, lần đầu tiên cô thực sự tức giận.

Hạ Nguyên hận không thể khích cô càng giận hơn nên không xem dáng vẻ giận dữ của cô ra gì, giọng nói lạnh tanh:

- Nàng nói nàng hạ quyết tâm rồi? Vậy bây giờ, mời nàng chứng minh.

Lần này đổi thành cậu yêu cầu cô chứng minh.

- Chàng!

Bạch Vân cắn răng, oán hận rút lại bàn tay vẫn đang bị cậu nắm, không cho nắm! Sau khi hít sâu vài hơi, cô đứng thẳng người, hung dữ trừng cậu, nói:

- Được, ta chứng minh! Chàng đợi đấy!

Nói xong, cô nhìn quanh, tìm được cái bàn thì lập tức bước nhanh qua, trải giấy mài mực liền một mạch. Sau khi mài mực xong, cô nhấc bút viết nhanh, ngòi bút như bay, trôi chảy lưu loát, sát khí hào hùng.

Hạ Nguyên không bước qua quấy rầy cô viết, cũng không vội vã muốn biết ngay cô viết những gì; có lẽ là một lời thề, có lẽ là liệt kê ra đủ loại cam đoan, cũng có lẽ……chỉ là những lời mắng cậu.

Bất kể là gì, cậu đều chờ.

Lúc này, cậu đứng cách Bạch Vân hơn năm bước, nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của cô, nhìn bộ y phục xanh chính trực trên người cô, nhìn nữ nhân không hề giống nữ nhân, không hề xinh đẹp ấy, nhưng lại là nữ nhân sắp thuộc về cậu. Nữ nhân của cậu. Từ khoảnh khắc biết cô là nữ nhân, trái tim cậu đã đập loạn đến mức không ra gì. Những khuyết điểm mà trước đây cậu thấy có chút chướng mắt khi nhớ lại đều trở thành thuận mắt, thậm chí dáng vẻ cô bị cạo trọc đầu năm xưa cũng trở thành rất có phong cách, cái đầu tròn vo, đáng yêu như quả bóng, hèn gì chơi bóng giỏi như vậy……..Khi cậu nhìn một người kiểu gì cũng thấy tốt, hết thảy đều muốn tốt cho người đó, tốt đến mức đầu óc không cách nào vận hành như bình thường được, lúc đó cậu chợt giật mình nhận ra một sự thật, nếu không phải cô cho cậu uống nước bùa chú thần kỳ thì chính là, cậu thích cô mất rồi.

Con người cậu có chút tự phụ về bản thân, bằng hữu thật lòng kết giao không nhiều, phần lớn là người khác nhân nhượng cậu; trong lòng cậu lặng lẽ tự đắc mình tài trí hơn người, đối với rất nhiều sĩ tử nổi tiếng đều không mấy để mắt; năm mười sáu tuổi, trên sân xúc cúc, cậu đã đá đến mức kinh thành không có đối thủ, được mọi người hâm mộ. Nói cậu là đứa con cưng được trời ưu ái không hề quá đáng, thái thượng hoàng là cữu cữu của cậu, hoàng đế là biểu ca của cậu, trưởng công chúa là mẫu thân của cậu, từ khi ra đời, cậu đã được định sẵn là không cần cúi đầu với bất kỳ ai, bất kỳ chuyện gì, cũng không cần lấy lòng ai; dù cậu có dốt nát kém cỏi, hoành hành ngang ngược khắp kinh thành thì vẫn có thể bình an hưởng phúc cả đời.

Hạ Nguyên không chỉ nghĩ một lần, tại sao cậu lại để ý Bạch Vân? Tại sao cậu lại xem như không thấy với những tiểu thư khuê các muôn hồng nghìn tía khắp kinh thành? Không phải tất cả họ đều có tính tình hung dữ đanh đá, trong số họ cũng có những đại gia khuê tú dịu dàng thùy mị, có thông minh đọc đủ thi thư, có yêu kiều mềm mại ngây thơ…….kiểu gì cũng có, hơn nữa, họ đều xinh đẹp như được điêu khắc tỉ mỉ, không phải loại ngoại hình trời sinh trời dưỡng như Bạch Vân có thể so sánh.

Điều mà các quý tiểu thư có, Bạch Vân xuất thân nhà nghèo không có; nhưng điều mà Bạch Vân có, nữ nhân khắp thiên hạ tuyệt đối không có. Ít nhất……Bạch Vân cực kỳ có khả năng là nữ trạng nguyên đầu tiên cũng là nữ trạng nguyên duy nhất từ trước tới nay của Đại Ung, không, là của cả đất Trung Nguyên. Chỉ điểm này thôi, khắp thiên hạ đã không có nữ nhân nào sánh được với cô.

Bang!

Sau khi viết xong nét bút cuối cùng, Bạch Vân thuận thế quăng bút trong tay, bút lông được làm từ ngọc rơi xuống đất, gãy thành hai đoạn, vang lên một tiếng “rắc”, kéo thần trí của Hạ Nguyên trở về.

Bạch Vân nhìn cậu, vươn một ngón tay ngoắc ngoắc về phía cậu:

- Qua đây xem.

- Viết gì thế?

- Quyết tâm của ta.

Cô quay đầu nhìn bản thư thiếp mình viết, hài lòng trước nay chưa từng có.

- Loại văn chương gì mà đủ để chứng minh quyết tâm của nàng?

Hạ Nguyên chậm rãi đi về phía cô, đến khi nhìn rõ cái cô viết là gì thì giật mình kêu lên:

- Thiên hạ quán quân thiếp!

“Thiên hạ quán quân thiếp” giống y như bản gốc!

Bạch Vân có thể viết được những con chữ giống nhau không có gì đặc biệt, điều đặc biệt là trong những con chữ ấy có sát khí và kiên quyết ngút trời. Là người từng tận mắt thấy bút tích thực, Hạ Nguyên đương nhiên đủ uy tín để bình luận độ mô phỏng chính xác của bản thư thiếp này, quả thực là giống y hệt…..không, còn thiếu một chút, thiếu những chữ sai.

- Nàng viết thiếu mấy chữ sai bị tô lên.

Vẻ mặt Hạ Nguyên rất khó tả….nếu nói về mô phỏng thì bản này viết hỏng; nhưng so với bản gốc mà nói, bản này càng giống với bản chính hoàn mỹ hơn. Có lẽ, nếu năm xưa Thái Tổ không có không cẩn thận viết sai thì cũng sẽ không luôn tâm niệm muốn tiêu hủy “thiên hạ quán quân thiếp” này, đúng không?

- Cái ta mang đến là bản thư thiếp có chữ sai.

Bạch Vân cầm cái hộp bên cạnh qua, lấy một quyển bên trong, trải ra đặt bên kia, để Hạ Nguyên so sánh sự khác nhau giữa hai bản:

- Luyện nhiều ngày, bản này viết giống nhất nên mang tới cho chàng. Nhưng không đủ so với bản vừa rồi.

- Nàng không thể viết ra được bản thế này lần nữa, đúng không?

Chỉ vào bức thư thiếp vừa rồi Bạch Vân kiềm nén cơn giận viết ra, Hạ Nguyên hiểu. Bởi vì Thái Tổ cũng vậy, lúc sinh thời không thể nào viết ra được một bản có khí thế hào hùng như vậy nữa.

- Ừ.

Dù có bị chọc giận lần nữa cũng không viết ra được.

- Đây chính là quyết tâm của nàng?

- Không thành công, thì chịu chết.

Không còn dài dòng dáng vẻ tiểu nữ nhi “nhưng mà” nữa, Bạch Vân kiên định đứng lên, trong thiên hạ chưa có chuyện nào cô không dám làm.

Lời thề của cô khiến Hạ Nguyên cười khẽ, cậu xoay người kéo cô vào lòng, nhìn cô vì sự thân mật đột ngột này mà mất đi vẻ trấn tĩnh thì không nhịn được cúi đầu hôn lên má cô. Nhận ra cô giật người, cậu lại hôn. Bên này một cái bên kia một cái, liên tục thay phiên, đến khi cô không còn giật mình vì sự thân mật của cậu nữa, đến khi cô thả lỏng cơ thể yên ổn trong lòng cậu, đến khi đôi tay của cô lặng lẽ vòng quanh eo cậu…….

- Tiểu Vân____

Nữ nhân này cuối cùng đã chân chính thuộc về cậu.

Hạ Nguyên bắt đầu không kiềm được bắt đầu mong đợi vào cuộc sống chung mỗi ngày sau này của hai người, cuộc sống ấy không nhất định rất vui vẻ, có lẽ họ sẽ thường xuyên đấu võ mồm tranh hơn thua nhưng chắc chắn đó sẽ là một cuộc sống cực kỳ náo nhiệt sôi động.

Thật tốt.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Nghề Phò Mã
  • Đang cập nhật..
NGHỀ LÀM VỢ
  • Trần Phan Trúc Giang
Chương 50...
Nghề vương phi
  • Hoa Dương Hoa Ảnh
Chương 280
[Review] Nghề PHÓ NHÁY
Nghề Làm Phi
  • Nguyệt Hạ Điệp Ảnh

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom