-
Chương 25
- Tiểu Vân, ta thực không hiểu mấy người đó của Chiêu Dũng hầu phủ rốt cuộc nghĩ gì nữa! Rõ ràng từ đầu ta đã nói, “Bạch Muội” kia không phải hạ nhân của Minh Tuyên hầu phủ, cô ấy chỉ là một bằng hữu nhờ ta đưa đến Chiêu Dũng hầu phủ tìm người thân mà thôi, không tìm được nên về quê rồi. Quê cô ấy ở đâu ta cũng không biết_____ta nói vậy đủ rõ ràng rồi chứ nhỉ? Sao đám người bọn họ giống như nghe không hiểu ấy, năm lần bảy lượt chạy tới hỏi! Chẳng lẽ bọn họ tưởng rằng cứ hỏi nữa là sẽ hỏi ra hoa à?
Tiểu Phương xách lễ vật quý báu___một giỏ thức ăn ngon, chạy tới nhà Bạch Vân. Lúc cô ấy qua, Bạch mẫu vừa uống thuốc xong, dưới tác dụng của thuốc nên dần dần buồn ngủ, bà gắng gượng chào hỏi mấy tiếng, sau đó được Bạch Vân và Tiểu Phương khuyên nhủ mới đi ngủ.
Hai người nhỏ giọng đi đến phòng Tiểu Vân, sau khi đóng cửa phòng, Tiểu Phương không kiềm được oán trách mấy người kỳ quặc kia. Tuy cô đã hạ thấp giọng nhưng oán khí không hề giảm bớt.
- Tiểu Phương, xin lỗi vì đã mang nhiều phiền phức tới cho ngươi như vậy. Là ta suy nghĩ không chu đáo, ban đầu không nên lấy danh nghĩa nha hoàn của Minh Tuyên hầu phủ đến Chiêu Dũng hầu phủ hỏi thăm, chuyện này là lỗi của ta.
Ban đầu Bạch Vân cũng không ngờ Chiêu Dũng hầu lại khó dây dưa như vậy.
Tiểu Phương khoát tay nói:
- Không sao, dù sao họ có muốn tìm ta gây phiền toái cũng không có cơ hội nữa. Ta nghe nói, Chiêu Dũng hầu về kinh báo cáo công tác không thể ở lại quá lâu, cùng lắm là hai tháng sẽ phải về phương Bắc. Tính ra cũng sắp rồi, mấy ngày này ta cứ trốn ở Minh Tuyên hầu phủ không ra ngoài, xem xem hắn có thể làm gì.
- Bất luận thế nào, ta đều cảm ơn ngươi.
- Này! Ngươi ngu à? Khách sáo với ta cái gì, chúng ta là ai với ai chứ.
- Tiểu Phương, tuy người của Chiêu Dũng hầu phủ quả rất đáng ghét nhưng nhiều chuyện phiền phức như vậy là do ta gây ra. Thực sự rất xin lỗi, ta không nói cho ngươi biết nguyên nhân nhưng ngươi vẫn luôn giúp đỡ ta.
Tiểu Phương liếc xéo cô, đưa tay vỗ mạnh lên vai cô, nói:
- Ta không hề quan tâm tại sao ngươi đi chọc Quế ma ma, để rồi không cẩn thận chọc cả Chiêu Dũng hầu. Mấy chuyện cong cong quẹo quẹo này, ta không có kiên nhẫn biết; ta chỉ biết một điều: người của thôn Tiểu Quy chúng ta không thể bị người khác ức hiếp!
Bạch Vân xoa bả vai bị cô ấy vỗ hơi tê tê, nói:
- Ta cũng không nói nhiều, hiếm khi hôm nay cuối cùng không bị ai quấy rầy, ta có thể nói với ngươi_____
- Đừng! Tiểu Vân, ta biết từ nhỏ ngươi đã vô cùng thông minh, vô cùng biết suy nghĩ, chuyện đơn giản đến mấy ngươi cũng có thể nghĩ ra vô số thứ cong cong quẹo quẹo. Ta không giống ngươi, đầu óc ta không đủ thông minh, miệng ta không đủ kín, nếu thật có chuyện gì quan trọng, ngươi không cần nói với ta, ta không muốn biết!
Tiểu Phương vội vàng hoảng sợ khoát khoát tay.
Bạch Vân bật cười. Cô suy nghĩ, quả thực không nên biến bí mật của mình thành áp lực cho Tiểu Phương. Nếu Tiểu Phương biết tất cả tiền căn hậu quả, sợ là cô ấy ngay cả ngủ cũng không yên tâm, lo bản thân nói mớ, vô tình để lộ bí mật ra ngoài. Vì vậy cô cũng không nói gì khác, chỉ giải thích đơn giản lý do mình tới Chiêu Dũng hầu phủ tìm người vào lần đầu tới kinh thành___
- Bà ma ma tên Quế Hoa kia từng suýt hại chết mẹ ta. Tuy mẹ ta mạng lớn vẫn còn sống, cũng không muốn báo thù nhưng ta không thể nào tha thứ khoan dung như vậy. Nhưng ta không quyền không thế, việc có thể làm được thực rất có hạn, cùng lắm chỉ cố hết sức khiến bà ta khó chịu mà thôi. Hôm đó ta đến Chiêu Dũng hầu phủ với ý định khiến bà ta giật mình kinh hãi, ăn không ngon, ngủ không yên.
Hiệu quả hình như không tệ, Bạch Vân rất hài lòng; có điều, nếu không chọc tới Triệu Tư Ẩn thì tốt hơn.
- Cái gì?! Lão bà đó từng hại Bạch thẩm?! Người tốt như Bạch thẩm mà bà ta cũng xuống tay được?
Tiểu Phương nhảy lên, nếu không phải vẫn nhớ Bạch thẩm đang ngủ trong phòng cách vách thì cô ấy đã hét to ra tiếng rồi.
Nhưng, sau khi kêu xong, Tiểu Phương lại đột nhiên cười ha ha, vội nắm lấy tay Bạch Vân, kích động nói:
- Tiểu Vân, đây đúng là báo ứng! Hôm nay lúc ta ra ngoài nghe được mấy ma ma khác đang tán gẫu tin tức mới nhất. Ngươi biết không? Bà Quế Hoa đó bị điên rồi.
- Bị điên? Sao lại bị điên?
Bạch Vân kinh ngạc không thôi:
- Ba ngày trước ta thấy bà ta ngoại trừ đụng văng hai cái răng thì đâu có gì không ổn.
- Đúng đấy, mọi người đều cảm thấy kỳ lạ, thậm chí có người còn cho rằng bà ta giả điên vì muốn Chiêu Dũng hầu đòi lại công đạo cho bà ta. Ma ma phòng bếp bọn ta còn dặn ta nhất định phải cẩn thận, đừng để bị người của Chiêu Dũng hầu phủ bắt đi xin lỗi bà lão đó.
Tiểu Phương hừ một tiếng, tiếp tục nói:
- Nhưng ta cho rằng bà Quế Hoa đó điên thật, nghe nói ba ngày trước sau khi được đưa về hầu phủ, lúc tỉnh lại thần trí bà ta đã mơ mơ hồ hồ, vừa khóc vừa mắng vừa cầu xin tha thứ, luôn thét gọi Lý Thuận Nhi_____Ơ? Không đúng! Tên của Bạch thẩm không phải là Lý Thuận Nhi chứ?
Đầu óc Tiểu Phương hiếm khi nhanh nhạy, cô ấy nhảy lên hỏi.
- Ừ. Đó là khuê danh của mẹ ta.
- Bạch thẩm họ Lý á? Nhưng sao mọi người đều gọi thẩm là Bạch nương tử?
- Bởi vì họ Lý này vốn không phải họ của mẹ ta. Khi mẹ ta được sinh ra không lâu thì cha mẹ đều qua đời; sau đó bà được cữu cữu nuôi đến năm bốn tuổi, vốn dĩ không tên không họ, vì bán thân làm nô phải đến quan phủ ghi tên vào hồ sơ nên cữu cữu mới lấy họ của mình ghi cho mẹ ta; còn tên là sau khi mẹ ta vào phủ được ma ma tùy tiện đặt cho. Sau khi mẹ ta sinh ta, bà luôn tự xưng là Bạch nương tử, bảo với người khác rằng bà tên Thuận Nương, cũng tự cho rằng mình họ Bạch.
Tiểu Phương nghe mà há mồm líu lưỡi. Cô không ngờ Bạch thẩm dịu dàng dễ mến như vậy lại có thân thế đáng thương dường ấy. Quá bi thảm, quá tội nghiệp, cữu cữu của Bạch thẩm quá đáng ghét……ơ, đợi đã!
- Tiểu Vân, câu cuối cùng có phải ngươi nói nhầm không? Bạch thẩm phải là sau khi gả cho Bạch thúc mới tự xưng là Bạch nương tử chứ, sao lại là sau khi sinh ngươi mới tự xưng như vậy?
- Bởi vì ta là cốt nhục của mẹ ta, mẹ ta đương nhiên đều là vì ta.
Bạch Vân hất cao cằm, kiêu ngạo nói.
- Nhưng Bạch thúc là trượng phu của Bạch thẩm. Với lại, Bạch thúc tốt với mẹ ngươi đến mức táng gia bại sản, tới bây giờ thôn Tiểu Quy vẫn còn lưu truyền câu chuyện về Bạch thúc, khụ……dù là chuyện về chưa từng thấy người nào của thôn Tiểu Quy ngu đến thế, nhưng có nữ nhân nào được đối đãi như vậy mà không cảm động chứ! Nếu có nam nhân chịu đối đãi với ta như vậy, ta sẽ lập tức đánh ngất người đó, kéo về nhà lấy thân báo đáp!
Tiểu Phương nói rất khí thế.
- Được rồi, cha ta cũng là nguyên nhân mà mẹ ta tự xưng Bạch nương tử.
Nể mặt cha đối xử tốt với mẹ, Bạch Vân hào phóng tán thành. Cô lại quay về đề tài ban đầu:
- Nếu bà Quế Hoa kia điên thật thì thù hận giữa bà ta và mẹ ta chấm dứt từ đây, sau này ta sẽ không để ý tới bà ta nữa.
Dù sao bà ta cũng không có tầm quan trọng gì, tiện tay chỉnh bà ta là được, không đáng phải quá phí tâm.
- Tiểu Vân, ngươi nói xem, có phải bà ta thấy mặt ngươi nên mới sợ hãi thành điên?
Vì từng làm chuyện xấu xa với Bạch thẩm nên khi thấy Tiểu Vân có tướng mạo giống Bạch thẩm liền sợ hãi thành điên.
- Ta cũng cho là như vậy.
Bạch Vân cười đắc ý, nói rất kiểu cọ:
- Đây gọi là đẹp đến dọa người.
- Xí!
Tiểu Phương phỉ nhổ, lười mắng.
- Không nói mấy thứ này nữa, dù sao chuyện của Chiêu Dũng hầu, trong lòng ngươi nắm chắc là được. Vị hầu gia đó có lẽ không rảnh tới tìm ta, nhưng nhất định sẽ tìm ngươi, ngươi nên nghĩ đối sách trước cho tốt.
- Ừ, ta biết rồi.
Sau khi nói xong chủ đề không vui này, Tiểu Phương cũng xả xong cơn giận, hai người uống trà thư giãn, Tiểu Phương mới có tâm trạng quan sát khắp phòng Tiểu Vân____nói là phòng ngủ không bằng nói là thư phòng, ngoại trừ một cái ván gỗ đơn giản, còn lại đều là sách vở chất đầy bàn đầy đất, đi không cẩn thận có thể giẫm phải giấy hoặc đá phải sách bất cứ lúc nào.
Nhìn lượng sách khổng lồ luôn khiến người ta sinh ra cảm giác kính sợ. Tiểu Phương chỉ tay vào sách khắp phòng, hỏi:
- Nè, Tiểu Vân, ngươi thật sự muốn thi trạng nguyên à?
- Ừ.
Bạch Vân dời sách vở trên bàn đi, trải giấy, mài mực, bắt đầu làm chuyện chắc chắn sẽ làm vào những lúc rảnh rỗi mỗi ngày_____luyện thư pháp.
- Hử, cái ngươi viết này là…… “thiên hạ quán quân thiếp”!
Tiểu Phương nhìn hồi lâu, kinh ngạc kêu ra tiếng.
- Ngươi cũng biết thư thiếp này à? Xem hiểu không?
Bạch Vân tò mò hỏi.
- Đương nhiên không hiểu. Ta đâu biết mấy chữ, đủ để ta mua đồ không bị gạt là được. Ta không hiểu chút gì về mấy thứ của người đọc sách, chẳng qua bức thư thiếp này rất dễ nhận ra mà thôi, chỗ nào cũng thấy, ta không biết nó viết gì nhưng ta nhận ra được nó.
Xem thư pháp như một bức tranh để phân biệt, với Tiểu Phương mà nói không phải vấn đề lớn, càng khỏi nói bức “thiên hạ quán quân thiếp” này quả thực quá nổi tiếng, nổi tiếng đến mức hễ là người từng học thư pháp thì nhất định từng mô phỏng theo một lần, người tự cho rằng mình mô phỏng cực kỳ giống còn đem treo ở thư phòng hoặc phòng lớn để khoe khoang.
- Ừ, cái ta viết chính là “thiên hạ quán quân thiếp”. Thế nào?
Bạch Vân nhanh chóng vung bút viết xong một bức hoàn chỉnh, hỏi.
- …….Tiểu Vân, ngươi viết không đẹp như người khác viết.
Tiểu Phương nhớ lại những bức thư thiếp cô từng thấy, cảm thấy Bạch Vân viết kém hơn.
- Đẹp chưa chắc đã chính xác, bản gốc của nó cũng không phải nổi tiếng vì đẹp.
Bạch Vân bĩu môi.
- Ồ! Thế à? Vậy mọi người bắt chước như điên cái gì? Mắc mớ gì mà nổi tiếng?
- Bởi vì đây là bản duy nhất còn lưu lại của Thái Tổ khai quốc. Sau khi băng hà, trong di chúc ông chỉ cho con cháu hai lựa chọn: một là đốt nó để tế ông; hai là chôn nó chung với ông. Hoàng đế kế vị và văn võ bá quan không dám không tuân theo, đành đem nó tùy táng.
- Ồ! Là vậy à? Nhưng nếu đã tùy táng thì sao mọi người vẫn có thể mô phỏng?
- Bởi vì Thái Tông Hoàng đế sai người khắc nó lên bia đá, dựng trên bệ ngay chính giữa trước điện Cần Chính, bá quan lúc lên triều đều có thể thấy.
Tiểu Phương gật đầu, tiện tay rút một tờ giấy bị vứt lung tung, nhìn kiểu chữ ngay ngắn trên đó, hỏi:
- Cái này cũng là ngươi viết?
Chữ nhìn rất gọn gàng.
- Đúng. Lúc đọc sách ta tiện tay ghi chép.
- Ghi chép này đẹp hơn nhiều. Thấy ngươi viết “thiên hạ quán quân thiếp” như gà bới, ta còn lo ngươi viết chữ xấu như vậy làm sao thi trạng nguyên được. Xem nè, không chỉ viết sai mà còn tô đen thành một cục, viết chữ sửa lại bên cạnh, xấu chết đi được! Hại cả tấm thư thiếp đều bị hỏng.
Cô chỉ vào một chữ viết hỏng nổi bật trên thư thiếp, chê bai nói.
- Bản gốc như vậy đấy.
Bạch Vân khẽ lẩm bẩm.
- Sao có thể? Ngươi đừng chế bậy! Hoàng đế sao có thể viết chữ như vậy, mà còn viết sai nữa?! Viết sai rồi tô lên chứ không lập tức bỏ đi viết lại, cứ thế lưu truyền đời sau, không thể nào!
- Ta đoán……tấm bia đá trên bệ trước điện Cần Chính nhất định không có chữ sai, hơn nữa kiểu chữ cũng đẹp hơn không ít.
Dù sao cũng là kiêng kỵ cũng đấng chí tôn mà! Vả lại, tám phần là vì bản gốc này xấu quá, rất mất mặt, cho nên Thái Tổ mới khăng khăng đem nó vào lăng tẩm, không chịu cho người đời thấy.
- Vậy à? Sao ngươi biết?
Tiểu Phương không tin:
- Bản thư thiếp kia đã tùy táng rồi, rốt cuộc sự thật ra sao đâu ai nói chính xác được.
- Ta đã xem qua điệp khắc bút tích thực rồi, điều ta nói chính là sự thật.
- Điệp khắc lại là gì nữa?
Tiểu Phương đau đầu.
- Chính là mời thợ mộc chuyên khắc chữ thư pháp khắc lên gỗ những chữ y hệt như chữ viết trên giấy hoặc trên lụa, sau đó lại tiến hành in ra là có thể thấy bút tích thực. Trận động đất mấy năm trước làm chấn động đỉnh núi đặt lăng tẩm Thái Tổ, hoàng gia sợ lăng tẩm bị hỏng nên đã mở lăng mộ tiến hành kiểm tra tu sửa. Lúc đó có vài người nhân cơ hội lén đem theo vài thợ khéo khắc “thiên hạ quán quân thiếp” thành điệp khắc, do đó hình dạng thực sự của bút tích thực mới được truyền ra ngoài. Chuyện này không thể công bố nên thiên hạ chỉ có rất ít người biết.
Bạch Vân cảm thấy mức độ cả gan làm loạn của Hạ Nguyên so với cô cũng kẻ tám lạng, người nửa cân, ai cũng không nói được ai.
- Do đó, cái ngươi viết….mới là thật?
Tiểu Phương lắp bắp, rất thất vọng nói:
- Chữ của Thái Tổ…….thật cá tính, không ai bắt chước được, dù sao thì người giỏi thư pháp rất khó viết được chữ thế này…..
Có lẽ thôn trưởng ở quê từng đọc sách ba năm có thể viết được chăng?
- Chữ này tuy xấu nhưng ý chí và sát khí ngút trời trong con chữ là thứ mà người bình thường không viết ra được.
- A? Có thứ đó nữa à?
Tiểu Phương hoàn toàn nhìn không ra.
- Khi Thái Tổ lãnh binh tiến hành trận tử chiến cuối cùng với tộc Tây Di, ông đã vung bút viết ra nó trước lúc tuyên thệ xuất chinh. Lấy quán quân làm lời thề, thề sẽ đuổi hết tất cả ngoại tộc ra khỏi đất Trung Nguyên, tiêu diệt toàn tộc, báo thù món nợ máu bị người Tây Di áp bức tám năm ở Trung Nguyên. Không thành công, thì chịu chết.
Khi nghe Hạ Nguyên kể về đoạn lịch sử khai quốc kia, Bạch Vân tuy không cảm thấy nhiệt huyết sôi trào như người bình thường nhưng vẫn rất bội phục Thái Tổ……Không tệ không tệ, có thù phải báo, báo phải diệt môn, rất có phong cách của thôn Tiểu Quy.
- Ờ. Nhưng ngươi viết cái này để làm gì? Thi trạng nguyên cần dùng đến sao?
Là một người dân nhỏ bé bình thường nơi phố chợ, không có cảm giác sâu sắc về chuyện hưng vong của quốc gia, Tiểu Phương chỉ xem như nghe kịch, nghe qua rồi thôi, hỏi những vấn đề thực tế thì hơn.
Bạch Vân trầm mặc, lại rút một trang giấy ra bắt đầu viết, buồn bực nói:
- Cậu ấy nói……cần dùng tới.
- Cậu ấy? Cậu ấy nào?
Tiểu Phương nghi hoặc, đầu óc chợt sáng lên:
- Có phải vị quý công tử kéo ngươi chạy ba ngày trước không?
- Ừ, là cậu ấy.
Bạch Vân không có ý định giấu giếm.
- Đã tay nắm tay rồi, cậu ấy có muốn cưới ngươi không?
Tiểu Phương luôn hỏi thẳng vào trọng điểm như vậy.
Bạch Vân nhìn cô ấy, buồn bực nói:
- Cậu ấy muốn, nhưng cậu ấy vẫn chưa suy nghĩ rõ là khó khăn cỡ nào; còn ta thì nghĩ rõ rồi, cảm thấy hai ta không thể đến với nhau.
Cho nên cậu ấy lại giận cô, không để ý tới cô. Đúng là sóng trước chưa qua, sóng sau lại tới. Chẳng lẽ lần này sẽ giận đến sau khi cô thi xong?
- Có gì khó? Kinh thành nếu không chứa được ngươi thì ngươi đánh ngất cậu ấy đem về thôn Tiểu Quy, người thôn Tiểu Quy chúng ta rất độ lượng, chắc chắn có thể chứa cậu ấy.
Tiểu Phương cảm thấy không hề có vấn đề gì cả.
- Tiểu Phương, tốt xấu gì ngươi cũng lăn lộn ở hầu phủ mười năm, ngươi không có chút nhận thức gì về quyền thế sao?
- Ta biết quyền thế đôi khi rất dọa người là không sai, nhưng vậy thì sao? Dù cuối cùng thực sự không thành thì ngươi cũng đã từng thử. Giống như thi trạng nguyên rất khó, trong mấy trăm cử nhân chỉ có một người thi đậu trạng nguyên. Chẳng lẽ chỉ vì không chắc chắn thi đậu trạng nguyên mà ngươi không thi nữa?
Tiểu Phương cố gắng khuyên cô.
Bạch Vân rất tự phụ nói:
- Ta cảm thấy thi trạng nguyên không hề khó.
- Được được, ngươi cảm thấy dễ là được. Coi như ta sai, ta lấy ví dụ sai, ngươi hiểu ý của ta là được. Dù sao thì, trừ phi ngươi không để ý đến cậu ấy tí nào, bằng không ngươi phải cố gắng, đừng có chưa cố gắng đã bảo là không được, như thế quá yếu đuối, không giống ngươi.
Tiểu Phương nhìn không quen bộ dạng này của cô.
- Khó lắm….
Bạch Vân thở dài. Sự lùi bước trước tình cảm nảy sinh từ nỗi sợ mất mát, quả thực là yếu đuối, cũng đúng là hoàn toàn không giống cô. Có lẽ cô thực sự……quá để ý nên mới mất đi tâm tư của ngày thường.
- Có gì khó? Ngươi có phải người của thôn Tiểu Quy hay không thế? Ngươi có biết cái gì gọi là môn đăng hộ đối không? Ngươi có biết từ sau khi ngươi thi đậu cử nhân, toàn huyện Vĩnh Định không ai dám cưới ngươi không? Dù thôn Tiểu Quy có người dám cắn răng cưới ngươi đi nữa thì ngươi nhìn ngươi đi, bàn tay cầm bút này có thể xuống ruộng không? Lúc ngươi nói chuyện hay thuận miệng nói mấy điển cố gì gì đó, khắp thôn có ai nghe hiểu không? Tha cho mấy nam nhân tội nghiệp dám cưới ngươi đi! Người bọn họ cần là thôn phụ, có tiếng nói chung, có thể chăm sóc hoa màu chứ không phải một đại cử nhân đọc đủ sách thánh hiền. Rồi lại nói, ngươi nhìn ngươi đi! Cả đời này ngươi chưa từng mặc nữ trang___bộ tỳ nữ lúc trước không tính; không biết ăn diện, cả ngày bất nam bất nữ chạy nhảy lung tung, vậy mà còn có nam nhân để ý ngươi thì ngươi không nên bỏ qua. Đứng trước đại sự cuộc đời mình, quyền thế là cái thá gì? Nghĩ cách ép nó thành cặn bã mới phải! Học hỏi Thái Tổ khai quốc đi! Không thành công, thì chịu chết!
Tiểu Phương hùng hồn dõng dạc, chỉ thiếu nước bước lên lắc mạnh Bạch Vân, lắc cho cô tỉnh táo hơn một chút.
Bạch Vân bị một tràng kia làm cho hơi choáng váng, hồi lâu sau mới ấp a ấp úng nói:
- Nhưng……cậu ấy giận ta rồi, ta chọc cậu ấy giận chạy rồi…..
- Vậy thì đuổi theo! Đuổi cậu ấy về!
- A?
Đuổi theo cậu ấy? Không phải nên là…….đợi cậu ấy hết giận tới tìm sao?
- Biểu cảm gì đấy hả? Ngươi chưa từng nghĩ là mình nên chủ động ư? Đúng là ngươi đọc sách tới ngu rồi! Bạch Tiểu Vân, tướng mạo ngươi không tệ nhưng so với những tiểu thư kinh thành thì chẳng thấm vào đâu. Còn nữa, nam nhân kia của ngươi, tướng mạo lại vô cùng đẹp_____
- A? Cậu ấy đẹp à?
Bạch Vân chưa từng nghĩ tới tướng mạo của Hạ Nguyên như vậy xứng được gọi là tuấn tú.
Cậu ấy chính là cậu ấy, tướng mạo từ nhỏ đã thế; lúc nhỏ cô không biết đẹp xấu, khi lớn lên cũng không có cảm giác đặc biệt……Tiểu Phương cảm thấy sắp ngất, mắng:
- Mắt ngươi mờ à! Trong các quý công tử mà chúng ta từng gặp, cậu ấy là đẹp nhất! Ngươi không nhận ra sao? Được, ngươi không nhận ra không có nghĩa là người khác không nhận ra. Ta đoán có rất nhiều tiểu thư muốn có được cậu ấy. Nam nhân của ngươi sắp bị đánh ngất kéo đi mà ngươi còn ngốc nga ngốc nghếch núp ở trong nhà làm oán phụ, ngươi rốt cuộc đang nghĩ cái gì?!
- A, nhưng___
- Không nhưng nhị gì hết! Đi tìm cậu ấy! Ngay lập tức!
Thế là, Bạch Vân ảo não bị đuổi ra khỏi nhà đành cầm một hộp văn chương đón xe ngựa, từ thành Bắc đi tới thành Đông, khi mái nhà cao vút của hoàng thành xa xa ở trong tầm mắt thì cô đã đến đường Kim Dương. Cô lê la cất bước đến trước cổng lớn phủ Trấn quốc công, bị người gác cổng không nhận ra tưởng là thí sinh tới dâng bài vở nên rất khách sáo nói với cô___
Hạ Nguyên không có nhà, muốn dâng bài vở thì hắn có thể nhận giúp cô, bảo đảm sẽ giao cho nhị gia.
Bạch Vân nhìn cái hộp trên tay mình, lắc đầu, khách sáo chắp tay chào định rời đi, không ngờ lúc này Xuân Sinh đột nhiên cưỡi ngựa về phủ, nhận ra Bạch Vân bèn vội tiến lên ngăn lại. Nhờ Xuân Sinh cho hay, Bạch Vân mới biết hóa ra trong ba ngày họ chiến tranh lạnh này, Hạ Nguyên tạm thời được bổ nhiệm đến Hồng Lư Tự làm Thiếu khanh.
- Sao đột nhiên lại được bổ nhiệm?
- Sứ giả Bắc man tới, muốn đàm phán các việc thông thương và thông hôn. Hoàng thượng đặc biệt lệnh cho nhị gia làm Thiếu khanh, chuyên lo việc ở Tứ Phương Quán.
- Cậu ấy chưa bao giờ đảm nhiệm một chức vụ thực tế nào, sao bỗng dưng lại để cậu ấy làm Thiếu khanh, chuyên lo việc của sứ giả với triều đình?
Như vậy không khiến các triều thần phản đối à? Hơn nữa, lại là Bắc man…..cũng chính là, quả nhiên tới rồi ư?
- Hoàng thượng tự có chủ kiến.
Xuân Sinh chỉ có thể nói vậy.
Bạch Vân hiểu dù Xuân Sinh có biết cũng không thể nói. Cô không hỏi nhiều, chỉ nói:
- Nếu bây giờ ta đến Hồng Lư Tự tìm cậu ấy, có tiện không?
Cô phải mau chóng gặp được cậu, nếu hiện tại chuyện Bắc man đã thành trách nhiệm của cậu, thì, cậu nên biết tất cả.
Thực ra là không tiện……nhưng Xuân Sinh biết nếu chủ tử thấy Bạch Vân công tử chủ động tới tìm mình thì nhất định sẽ vô cùng vui vẻ, có lẽ, tâm trạng ủ dột u ám khiến người ta thở không nổi mấy ngày nay sẽ tan thành mây khói, đám người hầu cũng có thể được thiên hạ thái bình____điều này đối với bọn người hầu như họ mà nói quả là cứu tinh; cho nên, dù có không tiện….Xuân Sinh nghĩ đi nghĩ lại mấy lần vẫn cắn răng nói:
- Tiểu nhân về để giúp nhị gia thu dọn ít đồ, phải quay lại Hồng Lư Tự ngay. Mời Bạch công tử đi cùng tiểu nhân.
- Được.
Tiểu Phương xách lễ vật quý báu___một giỏ thức ăn ngon, chạy tới nhà Bạch Vân. Lúc cô ấy qua, Bạch mẫu vừa uống thuốc xong, dưới tác dụng của thuốc nên dần dần buồn ngủ, bà gắng gượng chào hỏi mấy tiếng, sau đó được Bạch Vân và Tiểu Phương khuyên nhủ mới đi ngủ.
Hai người nhỏ giọng đi đến phòng Tiểu Vân, sau khi đóng cửa phòng, Tiểu Phương không kiềm được oán trách mấy người kỳ quặc kia. Tuy cô đã hạ thấp giọng nhưng oán khí không hề giảm bớt.
- Tiểu Phương, xin lỗi vì đã mang nhiều phiền phức tới cho ngươi như vậy. Là ta suy nghĩ không chu đáo, ban đầu không nên lấy danh nghĩa nha hoàn của Minh Tuyên hầu phủ đến Chiêu Dũng hầu phủ hỏi thăm, chuyện này là lỗi của ta.
Ban đầu Bạch Vân cũng không ngờ Chiêu Dũng hầu lại khó dây dưa như vậy.
Tiểu Phương khoát tay nói:
- Không sao, dù sao họ có muốn tìm ta gây phiền toái cũng không có cơ hội nữa. Ta nghe nói, Chiêu Dũng hầu về kinh báo cáo công tác không thể ở lại quá lâu, cùng lắm là hai tháng sẽ phải về phương Bắc. Tính ra cũng sắp rồi, mấy ngày này ta cứ trốn ở Minh Tuyên hầu phủ không ra ngoài, xem xem hắn có thể làm gì.
- Bất luận thế nào, ta đều cảm ơn ngươi.
- Này! Ngươi ngu à? Khách sáo với ta cái gì, chúng ta là ai với ai chứ.
- Tiểu Phương, tuy người của Chiêu Dũng hầu phủ quả rất đáng ghét nhưng nhiều chuyện phiền phức như vậy là do ta gây ra. Thực sự rất xin lỗi, ta không nói cho ngươi biết nguyên nhân nhưng ngươi vẫn luôn giúp đỡ ta.
Tiểu Phương liếc xéo cô, đưa tay vỗ mạnh lên vai cô, nói:
- Ta không hề quan tâm tại sao ngươi đi chọc Quế ma ma, để rồi không cẩn thận chọc cả Chiêu Dũng hầu. Mấy chuyện cong cong quẹo quẹo này, ta không có kiên nhẫn biết; ta chỉ biết một điều: người của thôn Tiểu Quy chúng ta không thể bị người khác ức hiếp!
Bạch Vân xoa bả vai bị cô ấy vỗ hơi tê tê, nói:
- Ta cũng không nói nhiều, hiếm khi hôm nay cuối cùng không bị ai quấy rầy, ta có thể nói với ngươi_____
- Đừng! Tiểu Vân, ta biết từ nhỏ ngươi đã vô cùng thông minh, vô cùng biết suy nghĩ, chuyện đơn giản đến mấy ngươi cũng có thể nghĩ ra vô số thứ cong cong quẹo quẹo. Ta không giống ngươi, đầu óc ta không đủ thông minh, miệng ta không đủ kín, nếu thật có chuyện gì quan trọng, ngươi không cần nói với ta, ta không muốn biết!
Tiểu Phương vội vàng hoảng sợ khoát khoát tay.
Bạch Vân bật cười. Cô suy nghĩ, quả thực không nên biến bí mật của mình thành áp lực cho Tiểu Phương. Nếu Tiểu Phương biết tất cả tiền căn hậu quả, sợ là cô ấy ngay cả ngủ cũng không yên tâm, lo bản thân nói mớ, vô tình để lộ bí mật ra ngoài. Vì vậy cô cũng không nói gì khác, chỉ giải thích đơn giản lý do mình tới Chiêu Dũng hầu phủ tìm người vào lần đầu tới kinh thành___
- Bà ma ma tên Quế Hoa kia từng suýt hại chết mẹ ta. Tuy mẹ ta mạng lớn vẫn còn sống, cũng không muốn báo thù nhưng ta không thể nào tha thứ khoan dung như vậy. Nhưng ta không quyền không thế, việc có thể làm được thực rất có hạn, cùng lắm chỉ cố hết sức khiến bà ta khó chịu mà thôi. Hôm đó ta đến Chiêu Dũng hầu phủ với ý định khiến bà ta giật mình kinh hãi, ăn không ngon, ngủ không yên.
Hiệu quả hình như không tệ, Bạch Vân rất hài lòng; có điều, nếu không chọc tới Triệu Tư Ẩn thì tốt hơn.
- Cái gì?! Lão bà đó từng hại Bạch thẩm?! Người tốt như Bạch thẩm mà bà ta cũng xuống tay được?
Tiểu Phương nhảy lên, nếu không phải vẫn nhớ Bạch thẩm đang ngủ trong phòng cách vách thì cô ấy đã hét to ra tiếng rồi.
Nhưng, sau khi kêu xong, Tiểu Phương lại đột nhiên cười ha ha, vội nắm lấy tay Bạch Vân, kích động nói:
- Tiểu Vân, đây đúng là báo ứng! Hôm nay lúc ta ra ngoài nghe được mấy ma ma khác đang tán gẫu tin tức mới nhất. Ngươi biết không? Bà Quế Hoa đó bị điên rồi.
- Bị điên? Sao lại bị điên?
Bạch Vân kinh ngạc không thôi:
- Ba ngày trước ta thấy bà ta ngoại trừ đụng văng hai cái răng thì đâu có gì không ổn.
- Đúng đấy, mọi người đều cảm thấy kỳ lạ, thậm chí có người còn cho rằng bà ta giả điên vì muốn Chiêu Dũng hầu đòi lại công đạo cho bà ta. Ma ma phòng bếp bọn ta còn dặn ta nhất định phải cẩn thận, đừng để bị người của Chiêu Dũng hầu phủ bắt đi xin lỗi bà lão đó.
Tiểu Phương hừ một tiếng, tiếp tục nói:
- Nhưng ta cho rằng bà Quế Hoa đó điên thật, nghe nói ba ngày trước sau khi được đưa về hầu phủ, lúc tỉnh lại thần trí bà ta đã mơ mơ hồ hồ, vừa khóc vừa mắng vừa cầu xin tha thứ, luôn thét gọi Lý Thuận Nhi_____Ơ? Không đúng! Tên của Bạch thẩm không phải là Lý Thuận Nhi chứ?
Đầu óc Tiểu Phương hiếm khi nhanh nhạy, cô ấy nhảy lên hỏi.
- Ừ. Đó là khuê danh của mẹ ta.
- Bạch thẩm họ Lý á? Nhưng sao mọi người đều gọi thẩm là Bạch nương tử?
- Bởi vì họ Lý này vốn không phải họ của mẹ ta. Khi mẹ ta được sinh ra không lâu thì cha mẹ đều qua đời; sau đó bà được cữu cữu nuôi đến năm bốn tuổi, vốn dĩ không tên không họ, vì bán thân làm nô phải đến quan phủ ghi tên vào hồ sơ nên cữu cữu mới lấy họ của mình ghi cho mẹ ta; còn tên là sau khi mẹ ta vào phủ được ma ma tùy tiện đặt cho. Sau khi mẹ ta sinh ta, bà luôn tự xưng là Bạch nương tử, bảo với người khác rằng bà tên Thuận Nương, cũng tự cho rằng mình họ Bạch.
Tiểu Phương nghe mà há mồm líu lưỡi. Cô không ngờ Bạch thẩm dịu dàng dễ mến như vậy lại có thân thế đáng thương dường ấy. Quá bi thảm, quá tội nghiệp, cữu cữu của Bạch thẩm quá đáng ghét……ơ, đợi đã!
- Tiểu Vân, câu cuối cùng có phải ngươi nói nhầm không? Bạch thẩm phải là sau khi gả cho Bạch thúc mới tự xưng là Bạch nương tử chứ, sao lại là sau khi sinh ngươi mới tự xưng như vậy?
- Bởi vì ta là cốt nhục của mẹ ta, mẹ ta đương nhiên đều là vì ta.
Bạch Vân hất cao cằm, kiêu ngạo nói.
- Nhưng Bạch thúc là trượng phu của Bạch thẩm. Với lại, Bạch thúc tốt với mẹ ngươi đến mức táng gia bại sản, tới bây giờ thôn Tiểu Quy vẫn còn lưu truyền câu chuyện về Bạch thúc, khụ……dù là chuyện về chưa từng thấy người nào của thôn Tiểu Quy ngu đến thế, nhưng có nữ nhân nào được đối đãi như vậy mà không cảm động chứ! Nếu có nam nhân chịu đối đãi với ta như vậy, ta sẽ lập tức đánh ngất người đó, kéo về nhà lấy thân báo đáp!
Tiểu Phương nói rất khí thế.
- Được rồi, cha ta cũng là nguyên nhân mà mẹ ta tự xưng Bạch nương tử.
Nể mặt cha đối xử tốt với mẹ, Bạch Vân hào phóng tán thành. Cô lại quay về đề tài ban đầu:
- Nếu bà Quế Hoa kia điên thật thì thù hận giữa bà ta và mẹ ta chấm dứt từ đây, sau này ta sẽ không để ý tới bà ta nữa.
Dù sao bà ta cũng không có tầm quan trọng gì, tiện tay chỉnh bà ta là được, không đáng phải quá phí tâm.
- Tiểu Vân, ngươi nói xem, có phải bà ta thấy mặt ngươi nên mới sợ hãi thành điên?
Vì từng làm chuyện xấu xa với Bạch thẩm nên khi thấy Tiểu Vân có tướng mạo giống Bạch thẩm liền sợ hãi thành điên.
- Ta cũng cho là như vậy.
Bạch Vân cười đắc ý, nói rất kiểu cọ:
- Đây gọi là đẹp đến dọa người.
- Xí!
Tiểu Phương phỉ nhổ, lười mắng.
- Không nói mấy thứ này nữa, dù sao chuyện của Chiêu Dũng hầu, trong lòng ngươi nắm chắc là được. Vị hầu gia đó có lẽ không rảnh tới tìm ta, nhưng nhất định sẽ tìm ngươi, ngươi nên nghĩ đối sách trước cho tốt.
- Ừ, ta biết rồi.
Sau khi nói xong chủ đề không vui này, Tiểu Phương cũng xả xong cơn giận, hai người uống trà thư giãn, Tiểu Phương mới có tâm trạng quan sát khắp phòng Tiểu Vân____nói là phòng ngủ không bằng nói là thư phòng, ngoại trừ một cái ván gỗ đơn giản, còn lại đều là sách vở chất đầy bàn đầy đất, đi không cẩn thận có thể giẫm phải giấy hoặc đá phải sách bất cứ lúc nào.
Nhìn lượng sách khổng lồ luôn khiến người ta sinh ra cảm giác kính sợ. Tiểu Phương chỉ tay vào sách khắp phòng, hỏi:
- Nè, Tiểu Vân, ngươi thật sự muốn thi trạng nguyên à?
- Ừ.
Bạch Vân dời sách vở trên bàn đi, trải giấy, mài mực, bắt đầu làm chuyện chắc chắn sẽ làm vào những lúc rảnh rỗi mỗi ngày_____luyện thư pháp.
- Hử, cái ngươi viết này là…… “thiên hạ quán quân thiếp”!
Tiểu Phương nhìn hồi lâu, kinh ngạc kêu ra tiếng.
- Ngươi cũng biết thư thiếp này à? Xem hiểu không?
Bạch Vân tò mò hỏi.
- Đương nhiên không hiểu. Ta đâu biết mấy chữ, đủ để ta mua đồ không bị gạt là được. Ta không hiểu chút gì về mấy thứ của người đọc sách, chẳng qua bức thư thiếp này rất dễ nhận ra mà thôi, chỗ nào cũng thấy, ta không biết nó viết gì nhưng ta nhận ra được nó.
Xem thư pháp như một bức tranh để phân biệt, với Tiểu Phương mà nói không phải vấn đề lớn, càng khỏi nói bức “thiên hạ quán quân thiếp” này quả thực quá nổi tiếng, nổi tiếng đến mức hễ là người từng học thư pháp thì nhất định từng mô phỏng theo một lần, người tự cho rằng mình mô phỏng cực kỳ giống còn đem treo ở thư phòng hoặc phòng lớn để khoe khoang.
- Ừ, cái ta viết chính là “thiên hạ quán quân thiếp”. Thế nào?
Bạch Vân nhanh chóng vung bút viết xong một bức hoàn chỉnh, hỏi.
- …….Tiểu Vân, ngươi viết không đẹp như người khác viết.
Tiểu Phương nhớ lại những bức thư thiếp cô từng thấy, cảm thấy Bạch Vân viết kém hơn.
- Đẹp chưa chắc đã chính xác, bản gốc của nó cũng không phải nổi tiếng vì đẹp.
Bạch Vân bĩu môi.
- Ồ! Thế à? Vậy mọi người bắt chước như điên cái gì? Mắc mớ gì mà nổi tiếng?
- Bởi vì đây là bản duy nhất còn lưu lại của Thái Tổ khai quốc. Sau khi băng hà, trong di chúc ông chỉ cho con cháu hai lựa chọn: một là đốt nó để tế ông; hai là chôn nó chung với ông. Hoàng đế kế vị và văn võ bá quan không dám không tuân theo, đành đem nó tùy táng.
- Ồ! Là vậy à? Nhưng nếu đã tùy táng thì sao mọi người vẫn có thể mô phỏng?
- Bởi vì Thái Tông Hoàng đế sai người khắc nó lên bia đá, dựng trên bệ ngay chính giữa trước điện Cần Chính, bá quan lúc lên triều đều có thể thấy.
Tiểu Phương gật đầu, tiện tay rút một tờ giấy bị vứt lung tung, nhìn kiểu chữ ngay ngắn trên đó, hỏi:
- Cái này cũng là ngươi viết?
Chữ nhìn rất gọn gàng.
- Đúng. Lúc đọc sách ta tiện tay ghi chép.
- Ghi chép này đẹp hơn nhiều. Thấy ngươi viết “thiên hạ quán quân thiếp” như gà bới, ta còn lo ngươi viết chữ xấu như vậy làm sao thi trạng nguyên được. Xem nè, không chỉ viết sai mà còn tô đen thành một cục, viết chữ sửa lại bên cạnh, xấu chết đi được! Hại cả tấm thư thiếp đều bị hỏng.
Cô chỉ vào một chữ viết hỏng nổi bật trên thư thiếp, chê bai nói.
- Bản gốc như vậy đấy.
Bạch Vân khẽ lẩm bẩm.
- Sao có thể? Ngươi đừng chế bậy! Hoàng đế sao có thể viết chữ như vậy, mà còn viết sai nữa?! Viết sai rồi tô lên chứ không lập tức bỏ đi viết lại, cứ thế lưu truyền đời sau, không thể nào!
- Ta đoán……tấm bia đá trên bệ trước điện Cần Chính nhất định không có chữ sai, hơn nữa kiểu chữ cũng đẹp hơn không ít.
Dù sao cũng là kiêng kỵ cũng đấng chí tôn mà! Vả lại, tám phần là vì bản gốc này xấu quá, rất mất mặt, cho nên Thái Tổ mới khăng khăng đem nó vào lăng tẩm, không chịu cho người đời thấy.
- Vậy à? Sao ngươi biết?
Tiểu Phương không tin:
- Bản thư thiếp kia đã tùy táng rồi, rốt cuộc sự thật ra sao đâu ai nói chính xác được.
- Ta đã xem qua điệp khắc bút tích thực rồi, điều ta nói chính là sự thật.
- Điệp khắc lại là gì nữa?
Tiểu Phương đau đầu.
- Chính là mời thợ mộc chuyên khắc chữ thư pháp khắc lên gỗ những chữ y hệt như chữ viết trên giấy hoặc trên lụa, sau đó lại tiến hành in ra là có thể thấy bút tích thực. Trận động đất mấy năm trước làm chấn động đỉnh núi đặt lăng tẩm Thái Tổ, hoàng gia sợ lăng tẩm bị hỏng nên đã mở lăng mộ tiến hành kiểm tra tu sửa. Lúc đó có vài người nhân cơ hội lén đem theo vài thợ khéo khắc “thiên hạ quán quân thiếp” thành điệp khắc, do đó hình dạng thực sự của bút tích thực mới được truyền ra ngoài. Chuyện này không thể công bố nên thiên hạ chỉ có rất ít người biết.
Bạch Vân cảm thấy mức độ cả gan làm loạn của Hạ Nguyên so với cô cũng kẻ tám lạng, người nửa cân, ai cũng không nói được ai.
- Do đó, cái ngươi viết….mới là thật?
Tiểu Phương lắp bắp, rất thất vọng nói:
- Chữ của Thái Tổ…….thật cá tính, không ai bắt chước được, dù sao thì người giỏi thư pháp rất khó viết được chữ thế này…..
Có lẽ thôn trưởng ở quê từng đọc sách ba năm có thể viết được chăng?
- Chữ này tuy xấu nhưng ý chí và sát khí ngút trời trong con chữ là thứ mà người bình thường không viết ra được.
- A? Có thứ đó nữa à?
Tiểu Phương hoàn toàn nhìn không ra.
- Khi Thái Tổ lãnh binh tiến hành trận tử chiến cuối cùng với tộc Tây Di, ông đã vung bút viết ra nó trước lúc tuyên thệ xuất chinh. Lấy quán quân làm lời thề, thề sẽ đuổi hết tất cả ngoại tộc ra khỏi đất Trung Nguyên, tiêu diệt toàn tộc, báo thù món nợ máu bị người Tây Di áp bức tám năm ở Trung Nguyên. Không thành công, thì chịu chết.
Khi nghe Hạ Nguyên kể về đoạn lịch sử khai quốc kia, Bạch Vân tuy không cảm thấy nhiệt huyết sôi trào như người bình thường nhưng vẫn rất bội phục Thái Tổ……Không tệ không tệ, có thù phải báo, báo phải diệt môn, rất có phong cách của thôn Tiểu Quy.
- Ờ. Nhưng ngươi viết cái này để làm gì? Thi trạng nguyên cần dùng đến sao?
Là một người dân nhỏ bé bình thường nơi phố chợ, không có cảm giác sâu sắc về chuyện hưng vong của quốc gia, Tiểu Phương chỉ xem như nghe kịch, nghe qua rồi thôi, hỏi những vấn đề thực tế thì hơn.
Bạch Vân trầm mặc, lại rút một trang giấy ra bắt đầu viết, buồn bực nói:
- Cậu ấy nói……cần dùng tới.
- Cậu ấy? Cậu ấy nào?
Tiểu Phương nghi hoặc, đầu óc chợt sáng lên:
- Có phải vị quý công tử kéo ngươi chạy ba ngày trước không?
- Ừ, là cậu ấy.
Bạch Vân không có ý định giấu giếm.
- Đã tay nắm tay rồi, cậu ấy có muốn cưới ngươi không?
Tiểu Phương luôn hỏi thẳng vào trọng điểm như vậy.
Bạch Vân nhìn cô ấy, buồn bực nói:
- Cậu ấy muốn, nhưng cậu ấy vẫn chưa suy nghĩ rõ là khó khăn cỡ nào; còn ta thì nghĩ rõ rồi, cảm thấy hai ta không thể đến với nhau.
Cho nên cậu ấy lại giận cô, không để ý tới cô. Đúng là sóng trước chưa qua, sóng sau lại tới. Chẳng lẽ lần này sẽ giận đến sau khi cô thi xong?
- Có gì khó? Kinh thành nếu không chứa được ngươi thì ngươi đánh ngất cậu ấy đem về thôn Tiểu Quy, người thôn Tiểu Quy chúng ta rất độ lượng, chắc chắn có thể chứa cậu ấy.
Tiểu Phương cảm thấy không hề có vấn đề gì cả.
- Tiểu Phương, tốt xấu gì ngươi cũng lăn lộn ở hầu phủ mười năm, ngươi không có chút nhận thức gì về quyền thế sao?
- Ta biết quyền thế đôi khi rất dọa người là không sai, nhưng vậy thì sao? Dù cuối cùng thực sự không thành thì ngươi cũng đã từng thử. Giống như thi trạng nguyên rất khó, trong mấy trăm cử nhân chỉ có một người thi đậu trạng nguyên. Chẳng lẽ chỉ vì không chắc chắn thi đậu trạng nguyên mà ngươi không thi nữa?
Tiểu Phương cố gắng khuyên cô.
Bạch Vân rất tự phụ nói:
- Ta cảm thấy thi trạng nguyên không hề khó.
- Được được, ngươi cảm thấy dễ là được. Coi như ta sai, ta lấy ví dụ sai, ngươi hiểu ý của ta là được. Dù sao thì, trừ phi ngươi không để ý đến cậu ấy tí nào, bằng không ngươi phải cố gắng, đừng có chưa cố gắng đã bảo là không được, như thế quá yếu đuối, không giống ngươi.
Tiểu Phương nhìn không quen bộ dạng này của cô.
- Khó lắm….
Bạch Vân thở dài. Sự lùi bước trước tình cảm nảy sinh từ nỗi sợ mất mát, quả thực là yếu đuối, cũng đúng là hoàn toàn không giống cô. Có lẽ cô thực sự……quá để ý nên mới mất đi tâm tư của ngày thường.
- Có gì khó? Ngươi có phải người của thôn Tiểu Quy hay không thế? Ngươi có biết cái gì gọi là môn đăng hộ đối không? Ngươi có biết từ sau khi ngươi thi đậu cử nhân, toàn huyện Vĩnh Định không ai dám cưới ngươi không? Dù thôn Tiểu Quy có người dám cắn răng cưới ngươi đi nữa thì ngươi nhìn ngươi đi, bàn tay cầm bút này có thể xuống ruộng không? Lúc ngươi nói chuyện hay thuận miệng nói mấy điển cố gì gì đó, khắp thôn có ai nghe hiểu không? Tha cho mấy nam nhân tội nghiệp dám cưới ngươi đi! Người bọn họ cần là thôn phụ, có tiếng nói chung, có thể chăm sóc hoa màu chứ không phải một đại cử nhân đọc đủ sách thánh hiền. Rồi lại nói, ngươi nhìn ngươi đi! Cả đời này ngươi chưa từng mặc nữ trang___bộ tỳ nữ lúc trước không tính; không biết ăn diện, cả ngày bất nam bất nữ chạy nhảy lung tung, vậy mà còn có nam nhân để ý ngươi thì ngươi không nên bỏ qua. Đứng trước đại sự cuộc đời mình, quyền thế là cái thá gì? Nghĩ cách ép nó thành cặn bã mới phải! Học hỏi Thái Tổ khai quốc đi! Không thành công, thì chịu chết!
Tiểu Phương hùng hồn dõng dạc, chỉ thiếu nước bước lên lắc mạnh Bạch Vân, lắc cho cô tỉnh táo hơn một chút.
Bạch Vân bị một tràng kia làm cho hơi choáng váng, hồi lâu sau mới ấp a ấp úng nói:
- Nhưng……cậu ấy giận ta rồi, ta chọc cậu ấy giận chạy rồi…..
- Vậy thì đuổi theo! Đuổi cậu ấy về!
- A?
Đuổi theo cậu ấy? Không phải nên là…….đợi cậu ấy hết giận tới tìm sao?
- Biểu cảm gì đấy hả? Ngươi chưa từng nghĩ là mình nên chủ động ư? Đúng là ngươi đọc sách tới ngu rồi! Bạch Tiểu Vân, tướng mạo ngươi không tệ nhưng so với những tiểu thư kinh thành thì chẳng thấm vào đâu. Còn nữa, nam nhân kia của ngươi, tướng mạo lại vô cùng đẹp_____
- A? Cậu ấy đẹp à?
Bạch Vân chưa từng nghĩ tới tướng mạo của Hạ Nguyên như vậy xứng được gọi là tuấn tú.
Cậu ấy chính là cậu ấy, tướng mạo từ nhỏ đã thế; lúc nhỏ cô không biết đẹp xấu, khi lớn lên cũng không có cảm giác đặc biệt……Tiểu Phương cảm thấy sắp ngất, mắng:
- Mắt ngươi mờ à! Trong các quý công tử mà chúng ta từng gặp, cậu ấy là đẹp nhất! Ngươi không nhận ra sao? Được, ngươi không nhận ra không có nghĩa là người khác không nhận ra. Ta đoán có rất nhiều tiểu thư muốn có được cậu ấy. Nam nhân của ngươi sắp bị đánh ngất kéo đi mà ngươi còn ngốc nga ngốc nghếch núp ở trong nhà làm oán phụ, ngươi rốt cuộc đang nghĩ cái gì?!
- A, nhưng___
- Không nhưng nhị gì hết! Đi tìm cậu ấy! Ngay lập tức!
Thế là, Bạch Vân ảo não bị đuổi ra khỏi nhà đành cầm một hộp văn chương đón xe ngựa, từ thành Bắc đi tới thành Đông, khi mái nhà cao vút của hoàng thành xa xa ở trong tầm mắt thì cô đã đến đường Kim Dương. Cô lê la cất bước đến trước cổng lớn phủ Trấn quốc công, bị người gác cổng không nhận ra tưởng là thí sinh tới dâng bài vở nên rất khách sáo nói với cô___
Hạ Nguyên không có nhà, muốn dâng bài vở thì hắn có thể nhận giúp cô, bảo đảm sẽ giao cho nhị gia.
Bạch Vân nhìn cái hộp trên tay mình, lắc đầu, khách sáo chắp tay chào định rời đi, không ngờ lúc này Xuân Sinh đột nhiên cưỡi ngựa về phủ, nhận ra Bạch Vân bèn vội tiến lên ngăn lại. Nhờ Xuân Sinh cho hay, Bạch Vân mới biết hóa ra trong ba ngày họ chiến tranh lạnh này, Hạ Nguyên tạm thời được bổ nhiệm đến Hồng Lư Tự làm Thiếu khanh.
- Sao đột nhiên lại được bổ nhiệm?
- Sứ giả Bắc man tới, muốn đàm phán các việc thông thương và thông hôn. Hoàng thượng đặc biệt lệnh cho nhị gia làm Thiếu khanh, chuyên lo việc ở Tứ Phương Quán.
- Cậu ấy chưa bao giờ đảm nhiệm một chức vụ thực tế nào, sao bỗng dưng lại để cậu ấy làm Thiếu khanh, chuyên lo việc của sứ giả với triều đình?
Như vậy không khiến các triều thần phản đối à? Hơn nữa, lại là Bắc man…..cũng chính là, quả nhiên tới rồi ư?
- Hoàng thượng tự có chủ kiến.
Xuân Sinh chỉ có thể nói vậy.
Bạch Vân hiểu dù Xuân Sinh có biết cũng không thể nói. Cô không hỏi nhiều, chỉ nói:
- Nếu bây giờ ta đến Hồng Lư Tự tìm cậu ấy, có tiện không?
Cô phải mau chóng gặp được cậu, nếu hiện tại chuyện Bắc man đã thành trách nhiệm của cậu, thì, cậu nên biết tất cả.
Thực ra là không tiện……nhưng Xuân Sinh biết nếu chủ tử thấy Bạch Vân công tử chủ động tới tìm mình thì nhất định sẽ vô cùng vui vẻ, có lẽ, tâm trạng ủ dột u ám khiến người ta thở không nổi mấy ngày nay sẽ tan thành mây khói, đám người hầu cũng có thể được thiên hạ thái bình____điều này đối với bọn người hầu như họ mà nói quả là cứu tinh; cho nên, dù có không tiện….Xuân Sinh nghĩ đi nghĩ lại mấy lần vẫn cắn răng nói:
- Tiểu nhân về để giúp nhị gia thu dọn ít đồ, phải quay lại Hồng Lư Tự ngay. Mời Bạch công tử đi cùng tiểu nhân.
- Được.
Bình luận facebook