Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 164
CHƯƠNG 164
Mấy lãnh đạo cấp cao trong đoàn làm phim như mấy người Phó Thạnh cũng muốn nhân cơ hội nói vài câu với Lưu Thiên Hàn, nhưng khí thế của Lưu Thiên Hàn quá mạnh mẽ, dáng vẻ lạnh lùng xa cách người vạn dặm, bọn họ thật sự không có cản đảm đi tới giao lưu tình cảm với anh.
Buổi chiều khi tan tầm, Nhan Nhã Tịnh đến phòng nghỉ của đoàn làm phim lấy túi và áo khoác thì định về nhà chơi với hai con.
Ai ngờ, cô vừa cầm túi của mình lên thì Dương Mai không khỏi thốt lên.
“Đoạn phim của chúng ta có kẻ trộm!”
Nghe thấy tiếng của Dương Mai, ánh mắt của mọi người đồng loạt nhìn qua.
Đối với một đoàn làm phim mà nói, có kẻ trộm thật sự không phải là một chuyện nhỏ, nhất là đoàn làm phim cổ trang được đầu tư lớn như bọn họ.
Trong đoàn làm phim, có rất nhiều đạo cụ giá trị, nếu trong đoàn làm phim có người tay chân không sạch sẽ, đoàn làm phim rất dễ chịu tổn thất không cần thiết.
Cho nên đoàn làm phim bây giờ, cực kỳ căm ghét kẻ trộm, trong đoàn làm phim nếu phát hiện kẻ trộm, đuổi việc là nhẹ, phần lớn đều sẽ chọn báo cảnh sát.
“Mai, chuyện gì vậy? Cô sao lại đột nhiên nói đoàn làm phim của chúng ta có kẻ trộm?” Trịnh Kiều và Dương Mai có quan hệ không tồi, cô ta nhìn Dương Mai hỏi với vẻ quan tâm.
“Đúng thế Mai, đoàn làm phim của chúng ta khoảng thời gian này luôn chung sống hòa thuận, sao lại có kẻ trộm!” Rose liếc nhìn Nhan Nhã Tịnh, sau đó nói với Dương Mai.
Tôn Lệ vẫn là rất công bằng công chính, cô ta lạnh lùng liếc nhìn Dương Mai, trong mắt mang theo sự phủ nhận rõ ràng: “Dương Mai, không có chứng cứ, không thể nói linh tinh được đâu! Tôi rất thích bầu không khí hiện nay của đoàn làm phim của chúng ta, tôi không hy vọng vì vài câu nói của ai đó, ảnh hưởng đến hòa khí của đoàn làm phim chúng ta!”
“Chị Tôn, em không nói linh tinh, đoàn làm phim của chúng ta thật sự có kẻ trộm!” Dương Mai mặt mày ấm ức: “Nhẫn của em không thấy nữa, đây là quà cậu Giang tặng cho em, hơn 15 tỷ.”
“Nhẫn của cô luôn đeo trên tay, ai có thể lấy trộm nhẫn của cô?!” Tôn Lệ không thích Dương Mai cả ngày chỉ muốn bám lấy phú hào, không nhịn được mà mở miệng nói.
“Chị Tôn, trước khi em quay phim đã tháo nhẫn ra! Chúng ta là quay phim cổ trang, trên tay em đâu thể đeo chiếc nhẫn kim cương to như thế, như thế không phải là đợi bị lộ tẩy hay sao!” Dương Mai lo lắng lục tìm túi của mình: “Em rõ ràng tháo chiến nhẫn rồi để vào túi của mình, sao lại không thấy đâu nữa!”
“Đúng rồi, sáng sớm hôm nay em cũng nhìn thấy Mai tháo nhẫn để vào trong túi của cô ấy, theo lý mà nói nhẫn đâu thể mọc chân, không thể tự dưng không thấy đâu được!” Trịnh Kiều nói rất chắc nịch: “Đoàn làm phim của chúng ta nhất định có kẻ trộm! Chị Tôn, chị nhất định phải làm chủ cho Mai, tìm ra kẻ trộm đáng hận đó!”
“Chị Tôn, chị giúp em đi, chiếc nhẫn của em là phiên bản giới hạn của Mystery, nếu thật sự không tìm lại được, em sẽ đau lòng chết mất!” Dương Mai kéo cánh tay của Tôn Lệ mà làm nũng: “Chị Tôn, giúp em đi.”
Rose rất chu đáo mà đưa ra đề nghị: “Chị Tôn, phòng nghỉ này của chúng ta nhiều người như vậy, chỉ cần kiểm tra túi của mọi người, chắc chắn có thể tìm ra kẻ trộm!”
Nhan Nhã Tịnh vừa ngẩng mặt lên thì lại chạm vào ánh mắt không có ý tốt của Rose, đột nhiên, cô cảm thấy túi của mình giống như một củ khoai nóng bỏng tay, cô có một loại dự cảm rất mãnh liệt, chiếc nhẫn của Dương Mai, nhất định ở trong túi của cô!
Không cần hỏi, cô có thể đoán ra, loại tiết mục hãm hại tục tĩu này, chắc chắn là do Nhan Vũ Trúc chủ đạo.
Nhan Nhã Tịnh cười lạnh trong lòng, Nhan Vũ Trúc và Bùi Ninh Hinh đúng là xứng đáng là bạn thân tốt của nhau, tới chiêu trò hãm hại người khác mà cũng giống nhau.
Mấy lãnh đạo cấp cao trong đoàn làm phim như mấy người Phó Thạnh cũng muốn nhân cơ hội nói vài câu với Lưu Thiên Hàn, nhưng khí thế của Lưu Thiên Hàn quá mạnh mẽ, dáng vẻ lạnh lùng xa cách người vạn dặm, bọn họ thật sự không có cản đảm đi tới giao lưu tình cảm với anh.
Buổi chiều khi tan tầm, Nhan Nhã Tịnh đến phòng nghỉ của đoàn làm phim lấy túi và áo khoác thì định về nhà chơi với hai con.
Ai ngờ, cô vừa cầm túi của mình lên thì Dương Mai không khỏi thốt lên.
“Đoạn phim của chúng ta có kẻ trộm!”
Nghe thấy tiếng của Dương Mai, ánh mắt của mọi người đồng loạt nhìn qua.
Đối với một đoàn làm phim mà nói, có kẻ trộm thật sự không phải là một chuyện nhỏ, nhất là đoàn làm phim cổ trang được đầu tư lớn như bọn họ.
Trong đoàn làm phim, có rất nhiều đạo cụ giá trị, nếu trong đoàn làm phim có người tay chân không sạch sẽ, đoàn làm phim rất dễ chịu tổn thất không cần thiết.
Cho nên đoàn làm phim bây giờ, cực kỳ căm ghét kẻ trộm, trong đoàn làm phim nếu phát hiện kẻ trộm, đuổi việc là nhẹ, phần lớn đều sẽ chọn báo cảnh sát.
“Mai, chuyện gì vậy? Cô sao lại đột nhiên nói đoàn làm phim của chúng ta có kẻ trộm?” Trịnh Kiều và Dương Mai có quan hệ không tồi, cô ta nhìn Dương Mai hỏi với vẻ quan tâm.
“Đúng thế Mai, đoàn làm phim của chúng ta khoảng thời gian này luôn chung sống hòa thuận, sao lại có kẻ trộm!” Rose liếc nhìn Nhan Nhã Tịnh, sau đó nói với Dương Mai.
Tôn Lệ vẫn là rất công bằng công chính, cô ta lạnh lùng liếc nhìn Dương Mai, trong mắt mang theo sự phủ nhận rõ ràng: “Dương Mai, không có chứng cứ, không thể nói linh tinh được đâu! Tôi rất thích bầu không khí hiện nay của đoàn làm phim của chúng ta, tôi không hy vọng vì vài câu nói của ai đó, ảnh hưởng đến hòa khí của đoàn làm phim chúng ta!”
“Chị Tôn, em không nói linh tinh, đoàn làm phim của chúng ta thật sự có kẻ trộm!” Dương Mai mặt mày ấm ức: “Nhẫn của em không thấy nữa, đây là quà cậu Giang tặng cho em, hơn 15 tỷ.”
“Nhẫn của cô luôn đeo trên tay, ai có thể lấy trộm nhẫn của cô?!” Tôn Lệ không thích Dương Mai cả ngày chỉ muốn bám lấy phú hào, không nhịn được mà mở miệng nói.
“Chị Tôn, trước khi em quay phim đã tháo nhẫn ra! Chúng ta là quay phim cổ trang, trên tay em đâu thể đeo chiếc nhẫn kim cương to như thế, như thế không phải là đợi bị lộ tẩy hay sao!” Dương Mai lo lắng lục tìm túi của mình: “Em rõ ràng tháo chiến nhẫn rồi để vào túi của mình, sao lại không thấy đâu nữa!”
“Đúng rồi, sáng sớm hôm nay em cũng nhìn thấy Mai tháo nhẫn để vào trong túi của cô ấy, theo lý mà nói nhẫn đâu thể mọc chân, không thể tự dưng không thấy đâu được!” Trịnh Kiều nói rất chắc nịch: “Đoàn làm phim của chúng ta nhất định có kẻ trộm! Chị Tôn, chị nhất định phải làm chủ cho Mai, tìm ra kẻ trộm đáng hận đó!”
“Chị Tôn, chị giúp em đi, chiếc nhẫn của em là phiên bản giới hạn của Mystery, nếu thật sự không tìm lại được, em sẽ đau lòng chết mất!” Dương Mai kéo cánh tay của Tôn Lệ mà làm nũng: “Chị Tôn, giúp em đi.”
Rose rất chu đáo mà đưa ra đề nghị: “Chị Tôn, phòng nghỉ này của chúng ta nhiều người như vậy, chỉ cần kiểm tra túi của mọi người, chắc chắn có thể tìm ra kẻ trộm!”
Nhan Nhã Tịnh vừa ngẩng mặt lên thì lại chạm vào ánh mắt không có ý tốt của Rose, đột nhiên, cô cảm thấy túi của mình giống như một củ khoai nóng bỏng tay, cô có một loại dự cảm rất mãnh liệt, chiếc nhẫn của Dương Mai, nhất định ở trong túi của cô!
Không cần hỏi, cô có thể đoán ra, loại tiết mục hãm hại tục tĩu này, chắc chắn là do Nhan Vũ Trúc chủ đạo.
Nhan Nhã Tịnh cười lạnh trong lòng, Nhan Vũ Trúc và Bùi Ninh Hinh đúng là xứng đáng là bạn thân tốt của nhau, tới chiêu trò hãm hại người khác mà cũng giống nhau.
Bình luận facebook