-
CHƯƠNG 6 THEO TÔI ĐI
Một câu đơn giản nhưng phảng phất chỉ có bạn thân nhiều năm mới dùng những từ ngữ này, Chung Ngải nhìn anh: “Xin lỗi, tôi không biết!”
Trần Dục biết cô đang cáu nên chỉ im lặng ngồi bên cạnh cô không nói tiếp.
Không lâu sau hội nghị đầu tư chính thức bắt đầu, Dương Chí Vi trong bộ âu phục đen đứng trước bục sân khấu. Biết cách rèn luyện, giữ gìn sức khỏe nên cho dù gần sáu mươi nhưng lão ta trông không hề có nét già nua, bụng cũng chẳng có ngấn mỡ như những người đàn ông cùng độ tuổi. Dáng người rắn rỏi, mái tóc muối tiêu, hai tay chắp sau lưng, trên môi nở nụ cười, chiếc micro phóng to giọng nói của lão, “Hoan nghênh các bạn đến với hội nghị đầu tư tại cao ốc Lục Châu.”
Trần Dục ngồi nghe, Dương Chí Vi ăn nói lưu loát, không có vẻ sợ hãi hay lo lắng mặc dù trong nhà vừa xảy ra án mạng. Anh quét mắt nhìn từng người trong phòng. Những người tham gia hội nghị đều là tinh anh trong giới kinh doanh, cả hội trường rất yên tĩnh, thỉnh thoảng có vài cô lễ tân chuyển thêm nước suối cho khách.
Trần Dục theo dõi, trong vòng 40 phút đầu có ba người đứng dậy ra khỏi phòng họp, hai nam và một nữ, ngồi hàng trước phía trái và phía sau tay phải, xếp thành một đường chéo. Anh ghi chú thông tin này vào di động, khóa máy. Anh chợt phát hiện Chung Ngải nhíu mày nhìn Dương Chí Vi đang đi xuống phía dưới, ánh mắt lạnh lùng, quan sát lão ta.
Dương Chí Vi ngồi ở hàng thứ nhất tay trái, rất gần lối thoát hiểm, có một anh vệ sĩ mặc âu phục đen, đeo tai nghe đứng nghiêm ở bên tay phải lão ta.
Trần Dục nhếch miệng cười: Người trước thoải mái bao nhiêu, người sau căng thẳng bấy nhiêu.
Đột nhiên anh chú ý một người đàn ông mặc áo màu xanh dương đậm ngồi ở hàng trước đứng dậy, đi ra phía sau đằng sau. Đôi giày tây thoáng dừng ở vị trí của anh vài giây.
Trần Dục nhìn thẳng lại, chính là người đàn ông nói chuyện với Chung Ngải trước đó.
Dĩ nhiên Chung Ngải cũng chú ý đến hành động của Cố Tông Uyên, tầm mắt cô và anh ta giao nhau tầm hai giây, đôi mắt ấy đen láy và ôn hòa thấy rõ. Nhìn cô một lát rồi nhìn về phía Trần Dục, sau đó lập tức rời đi.
Chung Ngải quay đầu, Cố Tông Uyên đã ra khỏi phòng họp. Tuy anh ta không lên tiếng nhưng Chung Ngải cảm thấy hình như anh ta muốn gọi cô ra ngoài.
Cô không còn nghe vào tai những lời người trên bục đang nói, cầm ví, tính đứng dậy.
Ngay lập tức cổ tay trái bị một bàn tay lạnh lẽo nắm lại, mười ngón tay trượt xuống, chụp lên bàn tay của cô, hơi dùng sức. Chung Ngải hơi đau. Cứ như vậy, động tác đứng dậy của cô bị gìm lại, rồi bàn tay của Chung Ngải bị đặt lên quần tây của người bên cạnh.
“Trần Dục!” Cô cố gắng hạ thấp giọng để đồng nghiệp cô không phân tâm, tập trung vào hội nghị, cô nhíu mày nhìn anh.
Trần Dục nghiêng đầu, lạnh lùng: “Làm sao?”
Cô cố gắng kiềm chế sự bất mãn, hất tay anh ra: “Thật ngại quá, cho tôi qua!”
Anh thuận thế buông tay cô ra, động tác nhẹ nhàng, không gây sự chú ý của những người xung quanh, dưới đôi mắt bình tĩnh của Chung Ngải, anh đứng dậy, kéo thẳng vạt áo vest, cúi thấp người nói vào tai cô: “Em không nên ra!”
Nói xong, đôi giày da xoay một vòng, đi ra ngoài cửa lớn.
Câu nói này của anh tuy đơn giản nhưng lại có ma lực thần kỳ buộc Chung Ngải ngồi yên tại chỗ không nhúc nhích, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn ra cửa.
Ngoài phòng họp là một hành lang rất rộng, những cửa sổ sát sàn làm bằng kính cường lực trong suốt, phóng tầm mắt có thể trông thấy toàn cảnh thành phố Húc An. Khúc hành lang gần lối thoát hiểm có một ô cửa nhỏ, đã được đẩy ra một khe hở nhỏ, một người đàn ông một tay cầm thuốc, một tay đút túi quần. Khói trắng lượn lờ theo khe hở ấy ra ngoài. Nghe tiếng bước chân, anh ta nghiêng đầu nhìn sang --- Không phải người anh ta đang đợi.
Ánh mắt Trần Dục và anh ta giao nhau, hai người đàn ông đều không lên tiếng, chỉ âm thầm đánh giá đối phương. Cố Tông Uyên tiếp tục hút hết điếu thuốc, đưa mắt nhìn ra ngoài thành phố náo nhiệt.
Trần Dục cũng không đứng ở sảnh quá lâu, Cố Tông Uyên hút hơn nửa điếu thuốc, xoay người nhìn sang thì phát hiện người đàn ông với dáng vẻ xuất chúng kia đã đi từ lúc nào.
Nửa đầu hội nghị đầu tư kết thúc, có người lục tục ra khỏi cửa lớn, Cố Tông Uyên búng điếu thuốc, tàn thuốc chôn sâu trong thùng rác.
“Học trưởng Cố!”
Một thân y phục màu xanh thẫm, Chung Ngải cầm chiếc ví cầm tay bằng da, đi trên đôi giày gót nhọn tiến về phía anh ta.
“Chung Ngải!” Cố Tông Uyên rút khăn tay trong túi quần, lau đi, ánh mắt nhìn bóng dáng thướt tha đang đi tới.
“Đã lâu không gặp học trưởng. Anh vừa về nước!” Ngữ điệu nhẹ nhàng, lên tiếng bắt chuyện.
Hai người bắt tay nhau, một chút cảm xúc len lỏi.
Cố Tông Uyên gật đầu: “Ừm, được tầm mười ngày. Tập đoàn muốn mở chi nhánh ở Trung Quốc, anh về đây xem xét tình hình.”
Chung Ngải nhìn danh thiếp của anh ta: “Tập đoàn Khôn Nguyên, rất nổi tiếng, xem ra muốn chiếm hết thị phần xe hơi không người lái trong nước.”
Cô đáp lời, khiêm tốn lễ độ, không khác với những người tán gẫu với anh ta những đề tài tương tự. Cũng giống như thời còn đi học, Chung Ngải trước nay đều rất lễ phép, luôn luôn duy trì một khoảng cách nhất định với người đối diện.
Bỗng nhiên nghĩ đến người đàn ông ngồi bên cạnh cô vừa rồi, Cố Tông Uyên cắt ngang lời cô, nhàn nhạt lên tiếng: “Còn em thì sao? Cuộc sống thế nào?”
Chung Ngải nghe câu hỏi này, thoáng sững sờ, nhưng cũng rất nhanh điều chỉnh lại tâm trạng.
“Cám ơn học trưởng quan tâm, em sống rất tốt!” Nói xong cô đưa danh thiếp của mình lên.
Chữ đen in trên nền trắng, font chữ Tống.
Chung Ngải – CEO, Tài chính Ngộ Hằng.
“Tiểu sư muội quả nhiên lợi hại!” Cố Tông Uyên mỉm cười, cất danh thiếp của cô vào ví, “Vậy là sau khi anh tốt nghiệp, mấy năm qua đã có những thay đổi long trời lở đất!”
“Cũng vì cuộc sống ép buộc thôi.” Cô cười cười. Đột nhiên túi xách cô truyền đến tiếng ù ù, cô áy náy lên tiếng: “Thật ngại quá! Học trưởng Cố khi nào rảnh rỗi chúng ta lại hẹn nhau nói chuyện.”
Chiếc giày cao gót đi theo hướng ngược lại, cô mở túi xách, màn hình hiển thị dãy số xa lạ. Chung Ngải đưa mắt nhìn về phía cửa sổ sát sàn đối diện phòng họp: “Xin chào, xin hỏi là ai?”
“Trần Dục!” Giọng nam dứt khoát vang lên, xuyên thấu qua sóng điện thoại, chấn động màng tai cô.
Chung Ngải khẽ nhíu mày: “Làm sao anh có được số di động của tôi.”
Anh không trả lời câu hỏi của cô, chỉ nói ngắn gọn: “Nửa sau hội nghị tôi không có ở đó, em thông minh một chút.”
Một lúc lâu không ai lên tiếng, Chung Ngải cầm di động nghiêng đầu nhìn về phía cửa lớn phòng họp. Cánh cửa gỗ điêu khắc loại hoa nào đó rất lớn, những người đàn ông, những người phụ nữ đi đi lại lại, trò chuyện vui vẻ. Bốn phía ai nấy hào hứng bàn luận đủ mọi chuyện trên trời dưới đất, điển hình cho hội nghị đầu tư. Ánh mắt quét người trước mặt, là Dương Chí Vi và vệ sĩ. Đang nói chuyện cùng lão ta là một thanh niên mặc âu phục, dáng vẻ nịnh nọt.
Vụ án Chu Uẩn Khiết vừa phát sinh, cảnh tượng càng an lành, bóng tối càng đang lan rộng.
Tiếp tục nửa sau của hội nghị, các cô lễ tân đưa mọi người về lại chỗ ngồi, Chung Ngải vừa đi vừa hỏi: “Anh ở đâu?”
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng gió vù vù, một lúc lâu Trần Dục cũng không đáp, Chung Ngải cau mày: “Trần Dục, anh ở đâu?”
Giọng nam khàn khàn vang lên, không giống như trêu đùa, mà nghiêm túc hơn: “Chấp hành nhiệm vụ!”
Mấy chữ ngắn gọn, rồi anh không nói nữa, chỉ còn tiếng gió gào thét qua micro truyền đến.
“Vậy tôi tắt máy, nửa sau bắt đầu rồi!”
Trần Dục đi qua đi lại trên sân thượng, gió lạnh thổi mạnh, bộ đàm phát ra giọng của Mạnh Kỳ.
“Dục ca, phòng họp - clear!” Mạnh Kỳ quan sát phòng họp, không phát hiện bất cứ điểm bất thường.
Nửa đầu hội nghị Trần Dục quan sát mọi người có mặt ở đây, những người ra ngoài đều được Mạnh Kỳ tập trung theo dõi. Hai người ra phòng vệ sinh, còn có một người và một người đàn ông mặc âu phục xanh dương ra hút thuốc.
Kết cấu mỗi tầng của tòa nhà không khác biệt nhiều, giả thiết mục tiêu là Dương Chí Vi, sát tầng cao nhất này là sân thượng. Trần Dục tra xét một vòng, ngoại trừ những bức tường được thiết kế lồi ra ngoài để trang trí thì không có gì khả nghi.
Cửa phòng họp từ từ đóng lại.
Trần Dục từ sân thượng về lại cầu thang bộ, xung quanh trở nên yên tĩnh, bộ đàm lại truyền đến âm thanh của Mạnh Kỳ: “Dục ca, bắt đầu mở thầu đăng bảng quảng cáo điện tử.”
“Được, tôi qua đó …”
Trần Dục còn nói chưa hết câu liền nghe ầm một tiếng!
Thanh âm đinh tai nhức óc.
Trần Dục lập tức vịn cầu thang, lúc này anh cách phòng họp không xa, lan can bằng sắt rỗng ruột rung lên theo tiếng nổ! Đôi chân dài chạy nhanh về phía phòng họp, một tay rút di động, giọng gấp gáp: “Đội trưởng Phương, bom, nổ! Cao ốc Lục Châu! Xe cứu thương, tiếp viện!”
Trần Dục vừa chạy vừa nói qua bộ đàm: “Kỳ tử!”
Khói dày đặc, cả phòng khách lộng lẫy trong nháy mắt cuồn cuộn khói, từ nóc nhà rớt xuống một khối bê tông lớn, rớt xuống hàng ghế phía trước.
Âu phục thấm đẫm máu, có người ngã trên đất, không đứng dậy được.
Chiếc thảm màu đỏ ám đầy khói đen.
Tiếng rít gào, mọi người điên cuồng chạy theo lối cửa sau, Chung Ngải cúi người, cởi giày, chạy theo nhóm đồng nghiệp phía trước.
“Tỉnh táo lại, theo tôi!”