• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Ngang Qua Thị Trấn Nhỏ | Kim Kinh Nam (1 Viewer)

  • CHƯƠNG 8 CHUNG NGẢI, CHỌC VÀO TỬ HUYỆT CỦA TÔI EM MỚi HẢ DẠ?

Hành lang phòng cấp cứu yên tĩnh không một tiếng động, Chung Ngải tròn mắt nhìn Trần Dục, đáy mắt nổi lên tia trào phúng, giọng điệu lạnh nhạt: “Vậy à? Trùng hợp quá!”

Tay phải Trần Dục đang buông thõng bên người đột nhiên cuộn chặt lại, nện mạnh trên vách tường, Chung Ngải bị Trần Dục giam vào giữa hai cánh tay, cô vẫn thong dong: “Cảnh sát Trần, còn câu hỏi nào nữa không?”

Trên mặt Trần Dục còn dán băng cá nhân, nhưng vì động tác quá mạnh nên một trong hai miếng băng bị bung ra, từ từ rớt xuống nền gạch men. Ánh mắt Chung Ngải vô tình nhìn vào vết máu trên mặt anh, khẽ cau mày rồi quay sang hướng khác.

Gương mặt Trần Dục lạnh tanh, cụp mắt nhìn cô. Đột nhiên tầm mắt nhìn vào phần chân quấn đầy băng gạc. Lửa giận tựa như được nước mưa dập tắt, trong nháy mắt nguội đi hơn phân nửa. Anh gập người, ôm cô lên.

Hai chân mất đi cảm giác chạm đất, vẻ mặt Chung Ngải lập tức lộ vẻ hoang mang, nhưng nhanh chóng tỉnh trí lại. Vì trọng lượng không còn dồn lên chân nên cơn đau buốt cũng giảm đi ít nhiều.

Cô hét toáng lên: “Anh làm cái gì vậy!”

Vì sợ thất thố nên cô vội kéo một nửa áo khoác của Trần Dục che đi một bên vai và một phần váy lộ ra ngoài.

Trần Dục ôm cô ngồi xuống băng ghế dài trước cửa phòng cấp cứu, động tác cực kỳ nhẹ nhàng. Chung Ngải vẫn còn kinh ngạc nhưng cô nhanh chóng khôi phục sự tỉnh táo. Cô muốn đứng dậy, thừa cơ hội chạy về phía thang máy.

Tuy nhiên có một lực mạnh đè lên vai cô, bàn tay người đàn ông ấn cô ngồi yên vị, âm điệu không còn lạnh lùng như vừa rồi: “Đừng nhúc nhích!”

Nói xong, anh nửa quỳ nửa ngồi dưới sàn, bộ âu phục nâu vẫn dính máu. Anh vỗ vỗ cho bớt bụi rồi nhẹ nhàng đặt chân Chung Ngải lên đùi mình.

Băng gạc bao bọc phần bắp chân, ngón chân trắng như tuyết lộ ra bên ngoài, vẻ mặt Chung Ngải thoáng chốc ửng đỏ, tựa như chưa kịp mặc quần áo có người cố tình nhìn trộm.

Tay trái Trần Dục nắm lấy cổ chân cô, tay phải nhẹ nhàng vén phần băng gạc bị thấm máu lên. Ánh đèn ở hành lang sáng như ban ngày, mái tóc anh vẫn gọn gàng. Anh cúi đầu, ánh mắt chăm chú nhìn vào chân cô.

Bầu trời xám xịt thổi gió lớn, thốc mạnh vào lòng người.

Chung Ngải chống tay lên ghế ngồi muốn mượn lực rút chân mình ra.

Trần Dục ngẩng đầu, liếc mắt nhìn cô một lát rồi thả chân cô ra.

“Ngồi đây chờ tôi!”

Dứt lời, đôi chân dài đi về phía cửa bệnh viện.

Chung Ngải nhìn bóng anh từ từ đi xa, cô lấy điện thoại từ trong túi xách, hỏi thăm tình huống của các đồng nghiệp, sau đó kiểm tra lịch sử cuộc gọi. Triệu Tây Ngữ gọi cho cô mấy cuộc.

Chung Ngải gọi lại. Đầu dây bên kia dĩ nhiên là ngữ điệu vô cùng lo lắng.

“Chung tổng, chị có bị thương không? Nghiêm trọng không? Bên trấn Lập Nam tuyết đã ngừng rơi, em đang chạy nhanh về thành phố Húc An đây.” Triệu Tây Ngữ nức nở.

Chung Ngải tựa lưng vào băng ghế, hai mắt nhìn chằm chằm đèn phòng cấp cứu, ngữ điệu bình bình: “Què rồi, sợ là không thể đi được.”

“Cái gì???” Triệu Tây Ngữ đang ngồi trên xe của nhóm Bạch Kế Nhiễm, nếu không phải đã cài dây an toàn có lẽ cô ta đã bắn người ra ngoài.

“Làm sao lại nghiêm trọng như vậy chứ! Chung tổng, chị…. Chị đừng buồn, hiện tại y học tiên tiến, em sẽ giúp chị liên lạc với các bác sĩ giỏi nhất, chị chắc chắn sẽ trở về như bình thường.” Giọng điệu cô ta rất chắc chắn.

Nghe Triệu Tây Ngữ huyên thuyên, tâm tình đang bất mãn Trần Dục liền lập tức tiêu tan, cô nói tiếp: “Tôi đang ở bệnh viện nhân dân. Tiện cầm theo một bộ quần áo và giày đến đây. Cám ơn!”

Cô cúi đầu nhìn bản thân, trông thật thảm hại.

Cúp điện thoại, Triệu Tây Ngữ ngân ngấn nước mắt, Tề Hạo đang lái xe hỏi cô ta: “Mẹ kiếp, em gái à. Em gái nói không đón được xe nên em khóc. Rồi bây giờ nghe điện thoại xong cũng vẫn còn khóc?”

Âm điệu mềm mại của Triệu Tây Ngữ vang lên: “Boss em què rồi, em không thể không khóc được sao?”

Bạch Kế Nhiễm chợt nhớ đến cô gái mặc âu phục đứng im lặng ở trong bão tuyết lạnh lẽo, anh ấy bật cười…. Sợ là cô gái ấy lại lừa cô nhóc này rồi.

Chẳng muốn quản mấy chuyện vớ vẩn này, Bạch Kế Nhiễm dựa người vào thành ghế nhắm mắt dưỡng thần.

Xe cưu thương đưa toàn bộ nạn nhân về bệnh viện nhân dân, vì hội nghị đầu tư đa số đều là các quản lý cấp cao do vậy báo chí, đài truyền hình đua nhau kéo đến.

Dương Chí Vi được hộ tống đến thẳng bệnh viện tư nhân cao cấp trong thành phố. Vết thương của ông ta khá nhẹ, ngay thời điểm bom phát nổ, các mảnh vỡ bắn vào người ông ta, rạch một vết dài. Tại hiện trường đã sơ cấp cứu, sợ đám truyền thông kéo đến nên Dương Chí Vi giả bộ thương nặng, sẽ họp báo sau khi khỏe lại.

Y tá vừa tiến hành kiểm tra sức khỏe toàn diện, sau khi rời đi bên cạnh lão ta chỉ còn lại một vệ sĩ. Dương Chí Vi đạp mạnh xuống giường, lộ ra vết chân đen xì.

“Mẹ kiếp!”

“Dương tổng…”

Dương Chí Vi nheo mắt.

Vụ việc của Chu Uẩn Khiết còn chưa lo xong, lão bỏ ra bao nhiêu tâm huyết cho Hội nghị đầu tư cao ốc Lục Châu này… Vậy mà lại phát sinh chuyện đánh bom nghiêm trọng như vậy… Nếu như trong vụ này có người chết…

Lão không dám nghĩ tiếp.

“Gọi nhóm luật sư lo vụ này. Mau mở cuộc họp!”

“Vâng, Dương tổng!”

Là ai dám hắt nước bẩn vào lão. Vụ án Chu Uẩn Khiết lão cố ém nhẹm rất kỹ, không dám để ảnh hưởng đến Hội nghị đầu tư cao ốc Lục Châu, rốt cục lại bị chiếu tướng.

Đây rõ ràng muốn khiêu chiến với lão mà!!!

*

Trần Dục cầm hai túi nhỏ chạy về bệnh viện, ra khỏi thang máy, anh ổn định lại hô hấp, sửa lại âu phục, chậm bước chân đi về phía phòng cấp cứu. Một phần là lo cho Kỳ tử, mặt khác không đành lòng nhìn dáng vẻ tơi tả của Chung Ngải.

Trên băng ghế dài không còn ai, đèn phòng cấp cứu vẫn còn sáng.

Người đi rồi.

Tim tựa như muốn ngừng đập, Trần Dục tức giận ném hai túi đồ xuống đất. Cởi bớt một nút áo, đôi chân dài khựng lại, người đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Chung Ngải đi đôi dép dùng một lần màu trắng, khoác áo vest nam, đôi chân dài trắng nõn, bắp đùi cũng được quấn băng. Bước đi rất chậm, trên tay cầm ly nước đi về phía phòng cấp cứu.

Trần Dục đút hai tay vào túi quần nhìn từng bước từng bước của cô. Rất rõ ràng, vết thương ở chân cô không nhẹ, mỗi bước có lẽ đau đến tận tim. Anh không chú ý đến phần chân bị thương đã bị làn váy che khuất.

Cụp mắt, cầm hai túi đồ anh vừa vứt lẳng lặng đặt lên băng ghế.

Chung Ngải nhìn ra được nét mặt khó chịu của Trần Dục, nhưng cô không lên tiếng, cũng không hỏi anh đi lấy đồ gì. Cô chỉ ngồi lại trên ghế, yên lặng uống nước nóng.

Cô y tá rất tận tâm, tìm được cho cô đôi dép, thoa thuốc cho cô, rót cho cô ly nước nóng.

Chung Ngải nhận ra được Trần Dục vẫn còn khó chịu, cô cũng chẳng lên tiếng.

Bàn tay nâng ly nước nóng, thân thể cũng ấm dần lên.

Đột nhiên tiếng chuông điện thoại reo vang, Trần Dục nhìn cô một cái, đẩy cửa thoát hiểm, ra lối cầu thang bộ nhận điện.

“Vâng, đội trưởng Phương, Kỳ tử vẫn trong phòng phẫu thuật, em canh ở bên ngoài.”

“Báo với người nhà cậu ta chưa?”

“Dạ rồi. Ba mẹ cậu ấy không ở thành phố, bạn gái cậu ấy công tác tỉnh ngoài, đang chạy về. Đội trưởng Phương yên tâm, có em rồi.”

“À, đúng rồi, vừa rồi tiểu Tôn nói gặp được một cô gái trẻ, khai rất tường tận tình hình tại hiện trường, bảo là sẽ đến Cục cảnh sát cho lời khai, nhưng hình như đã chuyển lên xe cứu thương về bệnh viện, cậu nhớ tìm cô ta.”

“Có để lại tên không ạ?”

“Chung Ngải, người của công ty tài chính Ngộ Hằng.”

Nghe hai chữ này, Trần Dục khựng lại: “Được, sau khi tìm thấy người em sẽ đưa về Cục.”

“Ừm, tình huống Kỳ tử ra sao nhớ nói cho tôi biết.”

“Vâng đội trưởng Phương!”

Trở lại băng ghế, trông thấy cô đang nhắm mắt dưỡng thần, hai chiếc túi bên cạnh không dịch chuyển. Nhận ra là anh đến gần, cô cũng không mở mắt.

Trần Dục ngồi xuống sát bên cạnh cô, hai chiếc túi đặt sang bên cạnh, ánh mắt lại nhìn vào phần băng trên chân cô… Đã được thay mới rồi.

Anh nhìn lên trên một chút, vết trầy ở đầu gối cũng được thoa thuốc. Phần bắp đùi cũng quấn băng, không biết vết thương có nặng không.

Làn váy xanh đậm che đi vết thương, như ẩn như hiện. Trần Dục nhìn đôi chân trắng nõn kia một lúc, chợt cảm giác yết hầu khô khốc, đưa tay vuốt cổ một cái, nghiêng đầu đưa hai chiếc túi cho cô.

“Vào phòng vệ sinh thay quần áo và giày đi!”

Cô nhíu mày nhìn anh, không đáp.

“Đau chân?”

Vẫn không trả lời.

Trần Dục thực sự đau lòng đến phát điên.

“Chung Ngải, phải chọc vào tử huyệt của tôi em mới hả giận sao?”

Đôi mắt trong vắt của Chung Ngải rốt cục cũng dời sang hướng khác, tay nhận lấy hai túi đồ anh đưa tới. Mở ra, một túi là một đôi dép bông, cô đặt đôi dép y tá cho sang một bên, vì đang quấn băng nên dép đi lớn hơn bình thường. Cô từ từ luồn chân vào, nhẹ nhàng, cẩn thận sợ đụng vào vết thương.

Cô đứng dậy, ôm chiếc túi còn lại vào phòng vệ sinh.

Không nói thêm một lời, một cái liếc nhìn thôi cũng sợ lãng phí.

Trần Dục vỗ vỗ trán, nổi lòng ngổn ngang. Tuy rằng cách thức của cô trông có vẻ cay nghiệt, vô tình nhưng thật sự anh lại cảm nhận được sự ngọt ngào, ngọt như nước cam tuyền, tựa như lạc trong sa mạc lâu ngày bắt gặp được ốc đảo trước mắt, liền thở phào nhẹ nhõm.

Chín năm trước, vì hiểu lầm anh nổi cơn giận một cách vô cớ, cô nhóc thông minh ấy đã sử dụng cách thức lạnh lùng này để trừng trị anh. Không nói lời nào mãi cho đến khi anh cúi đầu chịu thua.

Đã nhiều năm như vậy, anh vẫn thua cô chiêu này.

Đèn phẫu thuật tắt, Trần Dục ngay tức khắc đứng dậy, bác sĩ và y tá đẩy Mạnh Kỳ ra.

“Phẫu thuật rất thành công!” Đây là câu nói êm tai nhất Trần Dục nghe được ngày hôm nay.

Anh phải đi theo bác sĩ về phòng bệnh. Chung Ngải thay quần áo vẫn chưa quay lại. Anh do dự một giây, rồi lập tức đuổi theo bước chân của bọn họ. Vừa đi vừa lấy di động báo cáo tình hình cho đội trưởng Phương, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn, mãi cho đến khi anh vào thang máy vẫn chưa trông thấy bóng dáng ấy.

Đài truyền hình, các phóng viên báo đài đua nhau đến trước cổng bệnh viện để phỏng vấn người dân bị thương. Một số ca bệnh nặng vẫn trong phòng cấp cứu, chỉ trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người đều bàng hoàng.

Thư ký Dương Chí Vi cho biết ông ta vẫn còn hôn mê chưa tỉnh, truyền thông đến phỏng vấn không gặp được lão đành chuyển mục tiêu sang những người bị thương.

Tôn Lệnh Thành cùng các cảnh viên hình sự chạy từ hiện trường sang bệnh viện, đến phòng bệnh thường trông thấy Mạnh Kỳ đang truyền dịch, Trần Dục ngồi bên cạnh giường.

“Dục ca, bọn em đến rồi!”

Trần Dục đưa tay lên miệng suỵt, ra hiệu mọi người ra ngoài.

“Kỳ tử thế nào rồi ạ?”

“Không đáng lo ngại, phải dưỡng thương một thời gian.”

“May quá! Đúng rồi, Dục ca! Xe cứu thương có chuyển một cô gái từ hiện trường về đây, là người bọn em đang tính lấy khẩu cung, người của công ty tài chính Ngộ Hằng, tên Chung Ngải. Bây giờ bọn em phải đi tìm đưa về cảnh cục.”

Trần Dục khẽ động, “Tiểu Tôn, cậu ở đây, để tôi đưa cô ấy về.”

Bấm điện thoại gọi Chung Ngải, giọng nữ vang lên nhẹ nhàng.

“Là tôi, Trần Dục!”

“Chuyện gì?”

“Em đang ở đâu?”

“Trên đường về nhà!”

Nhà? Trần Dục cố gắng kiềm chế không hỏi tiếp, anh trấn tĩnh lại rồi tiếp lời: “Gặp nhau tại Cục cảnh sát. Hoặc là em tự đến, hoặc là tôi cho người đến đón. Phối hợp điều tra.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom