Chung Ngải liếc nhìn chiếc Passat phủ đầy tuyết, cũng không trả lời câu hỏi của Trần Dục, cô đưa tay gõ gõ chiếc xe: “Xe này có thể dời đi được không?”
Ý là cô không quan tâm anh như thế nào, chỉ cần biết làm sao để cô có thể lái qua con đường này.
Đáy mắt Trần Dục nổi lên tia nghiền ngẫm, lời nói sắc như dao, có lẽ còn ghi thù vụ ở quán lẩu. Anh vẫn ung dung, chờ phản ứng tiếp theo của cô: “Chết máy, dĩ nhiên là không đi được. Sao vậy? Tuyết lớn thế này em muốn đi đâu?”
Nghe Trần Dục nói như vậy, Chung Ngải nhíu mày, cô đưa mắt quan sát tình cảnh xung quanh, hai bên đường đầy cây, nếu muốn lái qua thì một bên bánh xe sẽ lún sâu trong tuyết. Cô ngẫm nghĩ, sàn xe Audi của cô chắc chắn không chịu được. Đột nhiên bả vai cô ấm lên, người đổ về phía trước, cô quay đầu ra sau mới phát hiện là Trần Dục.
Chiếc áo khoác xám dài không biết đã được cởi ra từ lúc nào, đang khoác lên bả vai của cô. Anh cầm hai tay áo khoác kéo cô đứng thẳng lên một chút, cô ngẩng đầu chạm vào con ngươi đen láy của anh. Anh mặc chiếc áo sơ mi đen, tuyết trắng rơi trên người anh, nóng bỏng, nhanh chóng tan vào bộ y phục đen ấy, lưu lại dấu vết nhợt nhạt.
Áo khoác còn lưu lại hơi ấm của người đàn ông trước mặt cô, cô không quen.
Một tay cô cầm vạt áo, muốn cởi ra, lại nghe giọng anh nhẹ nhàng cất lên: “Trời lạnh, mặc đi!” Nhìn vào mắt cô, anh có thể đoán cô đang nghĩ gì: “Sàn xe của em quá thấp, khẳng định là em không thể lách qua được.”
Rồi anh vuốt vuốt cằm, áo sơ mi đen bó lấy phần ngực, lộ ra đường nét rắn rỏi: “Thế này đi, giúp em lái qua, em đưa tôi đến Cục công an thành phố Húc An, tôi có vụ án quan trọng.”
Tuyết trắng mênh mông, nghe anh nhắc đến Húc An, vụ án quan trọng, phải chăng có liên quan đến Chu Uẩn Khiết? Cô chớp chớp mắt, tất cả tâm tư đều giấu nơi đáy mắt. Chung Ngải nhướn mắt nhìn Trần Dục đang khoanh tay dựa vào thân xe, vẻ anh tuấn, thong dong, điêu luyện ứng đối với cô.
Chung Ngải ném chìa khóa qua cho anh, lạnh nhạt: “Qua được khúc này, đến lượt tôi lái.”
Trần Dục đón lấy chiếc chìa khóa cô vừa vứt sang, móc chìa khóa là một con cú mèo màu trắng, trắng như làn da cô vậy. Anh cầm chìa khóa, xoay người vào lại xe passat.
Chung Ngải lập tức rõ ràng, người này --- lừa cô!
Quả nhiên, Trần Dục khởi động Passat, thân xe chậm rãi chuyển động, Chung Ngải trông thấy dưới gầm xe có một vũng nước, có lẽ bị rỉ dầu. Chốc lát sau, chiếc xe passat an vị dừng ở ven đường, trên con đường mòn đã có đủ lối đi cho chiếc khác. Cho nên nói, anh cố tình chặn ở đây chờ; nếu xe còn dầu, anh lái qua một bên, nếu chảy hết anh sẽ nhờ người khác đẩy giúp anh. Nói trắng ra anh đã tính toán rất kỹ, chỉ có điều cô xui xẻo là người đầu tiên bị anh chặn lại.
Cô nheo mắt chờ anh xuống xe.
Trần Dục lấy hai túi màu đen từ cốp sau, rồi nhanh chân đi về chiếc Audi. Thấy Chung Ngải vẫn chưa động đậy, anh quơ quơ chiếc chìa khóa Audi trong tay, đáy mắt vương ý cười: “Em không đi sao? Tôi không có thời gian đâu!”
Chung Ngải không biến sắc, cô mở cửa xe, ngồi vào ghế lái. Trần Dục ném balo của mình xuống ghế sau, gần chỗ đôi giày màu đen cao gót kia của cô. Bên trong rất ấm, Chung Ngải cởi áo khoác của anh, ném trả lại.
“Gạt tôi?”
Giọng lạnh lùng, toàn thân tỏa ra luồng áp suất thấp.
Trần Dục gấp lại áo khoác, đặt trên đầu gối của mình, nhìn thẳng vào mắt cô: “Tôi chỉ muốn làm một thử nghiệm vô vị.” Sau đó anh chuyển hướng thổi của máy điều hòa sang phía Chung Ngải.
“Cảnh sát Trần Dục, anh ngồi yên rồi chứ!”
Dứt lời, cô đạp chân ga, xe vút nhanh trong tuyết. Trần Dục muốn nói trời tuyết, coi như anh gấp cũng không cần lái nhanh như vậy, thế nhưng nhìn cô gái đang cầm lái, vẻ mặt lộ ra nét lạnh lùng, dĩ nhiên không phải vì khí trời… anh cũng lười phí lời, tựa người vào thành ghế, tiện tay mở radio.
Nghe xong vài thông tin giao thông và một ca khúc không biết tên, Trần Dục đang tính mở miệng nói chuyện thì Chung Ngải tắt đài. Anh nghiêng đầu nhìn cô, đôi môi đỏ tươi trên nền tuyết trắng tung bay, tựa như phù quang lược ảnh.
Tiếng tuyết rơi, tiếng gió hú, tiếng lốp xe ma sát trên mặt đường và tiếng hít thở của cô và anh. Khi cô tắt radio, chỉ rõ cô đang rất tức giận, nhưng sắc mặt không hề gợn sóng. Trần Dục ngồi bên trong ngẫm nghĩ, thời đại này những người giữ được bình tĩnh như cô cũng hiếm thấy.
Khi lái xe, hai tay cô đặt yên trên bánh lái, rất vững vàng, con cú mèo màu trắng tựa như đang đứng trên đùi cô: “Chung Ngải, em làm nghề gì?”
Ánh mắt của cô vẫn nhìn thẳng về con đường phía trước, đáp: “Có liên quan đến anh sao?”
Trần Dục muốn cười, yết hầu đột nhiên cảm thấy khô đi, giọng anh khàn hơn: “Chẳng có quan hệ gì. Nói chuyện phiếm thôi, tôi đã nói với em, em rất giống bạn gái cũ của tôi.”
“Vậy thì quả thật bất hạnh!”
Trần Dục nghe được cô khẽ hừ một tiếng, anh xoay người lại, không kiêng dè nhìn thẳng vào cô, từ ánh mắt đến vầng trán, sóng mũi cao, khóe miệng.
“Cũng không tính là bất hạnh.” Anh cố tình nói giọng ngả ngớn: “Khi còn đi học làm sao có thể thông suốt, người theo đuổi cô ấy quá nhiều.” Trần Dục ngừng ở đây.
Chung Ngải tuy rằng lái xe không nhìn vào anh, đợi một lúc lâu vẫn không thấy anh nói tiếp, cô nghiêng đầu phát hiện anh đang nhìn cô đến xuất thần.
“Rồi sao chia tay?” Cô lại nhìn thẳng về phía trước, gió tuyết thổi mạnh từng cơn, lay động cành lá. Người đàn ông ngồi ghế phụ lái lập tức tỉnh táo lại, thanh âm trầm thấp: “Tôi để mất cô ấy rồi!”
Trần Dục vẫn nhìn chằm chằm khuôn mặt Chung Ngải, không buông tha bất kỳ tia biến hóa nhỏ nào trên gương mặt cô. Khi nghe anh nói câu cuối cùng kia, hàng mi của cô chớp nhanh hai cái. Câu nói ấy, anh cố tình nói cho Chung Ngải nghe.
Tuyết rơi càng nặng hạt, động cơ phát ra những tiếng ong ong, bánh xe trượt trên nền tuyết vang lên những tiếng kẽo kẹt.
Chung Ngải lái xe chậm lại, gió quá lớn, tầm nhìn rất hẹp, cho dù mở cần gạt hết công suất tầm nhìn vẫn rất mờ, đèn chiếu gần đã chuyển sang chế độ đèn pha. Đột nhiên, bánh xe hình như va vào đá, không thể khống chế, xe lắc mạnh. Chung Ngải siết chặt bánh lái, muốn cố gắng vững tay lái nhưng theo quán tính chiếc xe vẫn trượt về ven đường.
Mất trọng lực!
Phút chốc một đôi bàn tay ấm áp đè lên tay cô! Trần Dục không biết tháo dây an toàn khi nào, nhích lại gần. Lòng bàn tay đàn ông to và rộng che trên bàn tay cô, giọng trầm thấp của anh vang lên, quẩn quanh tai cô: “Thắng lại!”
Lập tức một lực lớn ùa tới, tay lái bị trả về.
Ầm một tiếng, balo và đôi giày rơi trên sàn xe, bánh xe loạng choạng, ma sát với mặt đường tạo thành dấu vết thật dài.
Bô xe phun ra làn khói trắng, động cơ ổn định hơn, Trần Dục một tay cầm bánh lái, một tay gọn gàng thắng lại.
Trong chớp mắt, xe dừng lại.
“Có bị thương không?” Anh lui người về sau, hương vị đặc trưng của đàn ông tràn ngập không gian nhỏ hẹp này. Cánh tay của anh siết chặt, chỉ lo Chung Ngải vì quán tính mà đổ người về phía trước.
Ánh mắt cô rơi vào chiếc dây an toàn màu xám, khôi phục vẻ mặt lãnh đạm, ngồi thẳng dậy: “Không có, cám ơn!”
Chung Ngải bình ổn hô hấp, cú trượt vừa rồi vẫn chưa hết sợ. Dư quang nhìn sang người đàn ông kia, sắc mặt vẫn bình thường.
“Có cần để tôi lái không?”
Chung Ngải không phải người hành động theo cảm tính, đường đi quá tệ, đổi sang Trần Dục sẽ an toàn hơn, cô không do dự: “Được!”
Ngồi ở ghế phụ lái, đi được vài phút cô phát hiện trình độ lái xe của Trần Dục rất tốt. Ổn và nhanh, cô không nhìn thấy rõ đường đi, nhưng trong mắt anh thì không phải vậy. Cô cầm điện thoại, bắt đầu kiểm tra email. Đồng nghiệp đã lên lịch trình cho hội nghị đầu tư tối nay, gửi email cho cô. Đang lúc Chung Ngải định bụng sẽ yên tĩnh làm việc của mình thì điện thoại của Trần Dục vang lên.
“Ở túi quần bên phải, nhận giúp tôi.”
Đường xóc nảy, nếu cầm bánh lái một tay rất nguy hiểm. Chung Ngải cụp mi, tay trái luồn vào trong túi quần anh. Lớp vải mỏng manh, cô có thể cảm nhận được bắp đùi rắn chắc và nhiệt độ ấm áp.
Tay tựa như bị điện giật, lôi nhanh chiếc di động ra ngoài, chỉ cầm bằng ngón cái và ngón giữa, cô kề điện thoại sát mặt anh.
Màn hình biểu hiện --- Đội trưởng.
“Giúp tôi nhận máy.”
Lập tức đầu dây bên kia truyền đến âm điệu khá lớn.
“Trần Dục, đến đâu rồi?”
“Đội trưởng, tôi đang lái xe. Trong xe còn có người khác. Đến nơi rồi nói.”
Anh nói rất lớn, tránh cho vụ án bị tiết lộ ra ngoài. Đầu dây bên kia cũng hiểu: “Được, cậu đến ngay nhé!”
Chiếc Audi dừng trước Cục cảnh sát, Trần Dục xuống xe, chưa kịp khoác áo, anh nhấc balo, đeo lên vai, tay chống ở cửa xe ghế phụ lái. Chung Ngải cởi dây an toàn, muốn xuống xe lễ phép tiễn anh, nhưng bị anh chặn lại, cô ngồi trong xe không nhúc nhích.
Trần Dục cúi đầu nhìn cô, ánh mắt đầy ẩn ý: “Chung Ngải, lần sau khi nào chúng ta gặp nhau?”
Cô nhìn thẳng vào mắt anh: “Nếu không có chuyện bất ngờ, tôi không hi vọng gặp lại anh!”
Trần Dục tựa như không để ý đến câu trả lời: “Đi đường cẩn thận, tôi đi đây!”
Dứt lời anh xoay người đi vào trong Cục.
Chung Ngải ngồi ở trong xe nhìn chằm chằm bóng lưng của anh. Anh cao lớn và anh tuấn, tựa như có tâm sự. Đi được một nửa, Trần Dục quay đầu nhìn lại, Chung Ngải lập tức nhìn sang hướng khác, ngón tay siết chặt cửa xe.
Trần Dục mỉm cười, nhưng cô không trông thấy.
Đội trưởng Phương đang ở trong phòng họp, nghiên cứu tấm ảnh của người bị hại.
“Trần Dục, cậu về rồi. Đây là tư liệu liên quan đến Chu Uẩn Khiết!” Ông đưa qua một tập hồ sơ, “Cái chết quá ly kỳ, người mất tích không dấu vết, rồi đột nhiên trôi nổi ở hồ bơi của biệt thự nhà Dương Chí Vi. Người báo án là vợ ông ta, Nguyễn Tuệ. Nguyễn Tuệ cho biết vì công việc làm ăn bận rộn nên căn biệt thự ngoại ô này không thường lui tới. Hồ bơi một tháng thay nước một lần. Quan sát sơ bộ Chu Uẩn Khiết không có ngoại thương, giống như bị chết đuối. Báo cáo pháp y vẫn chưa có.”
Trần Dục không tiếp lời, anh đưa mắt nhìn những tấm ảnh hiện trường đang được dán trên bảng trắng.
Quan Vũ bước vào, trong tay là xấp ảnh chụp mới nhất: “Trước đó đội phó kiến nghị phải theo dõi cô bạn Sở Sở của Chu Uẩn Khiết. Tiểu Trầm theo dấu mấy ngày đã chụp lại tất cả những người từng tiếp xúc với cô ta. Xác thực Sở Sở không nói thật, trước khi Chu Uẩn Khiết mất tích đã từng liên lạc với cô ta. Bọn em có kiểm tra tài khoản ngân hàng, cứ cách mấy tháng lại nạp tiền cho một số điện thoại, điều tra số điện thoại ấy là số căn cước mẹ của Sở Sở. Tuy nhiên mẹ cô ta đã qua đời mấy năm về trước, rất có thể có người đang sử dụng số này.”
Nhóm ảnh mới này cũng được dán lên bảng trắng, Trần Dục vốn đang suy nghĩ những lời Quan Vũ vừa nói, ánh mắt anh nhìn một tấm hình, đột nhiên lạnh hẳn đi.
Tấm ảnh này chụp trước cửa quán bar Đông Phương, Sở Sở đeo đàn guitar đi ra cách đó mấy mét, cúi thấp đầu, một tay kéo khóa túi xách, một tay đút túi.
Còn trước cửa quán bar có một người đang đứng chờ xe. Đối phương đeo kính đen, dáng người cao gầy, bộ âu phục cắt may khéo léo, đôi giày cao gót đen, bộ trang phục không dành cho người đi bar.
Trần Dục lên tiếng: “Vũ Tử, gọi cho tiểu Trầm, hỏi cậu ta tối hôm ấy, sau khi Sở Sở ra về, có phải có một chiếc Audi lái tới không!”
Tiếng tu tu từ ống nghe phát ra, cuộc trò chuyện ngắn gọn, Quan Vũ không hiểu nhưng vẫn thành thật trả lời.
“Đúng, tiểu Trầm cho biết sau đó có một chiếc Audi lái đến trước cửa, đón khách, rồi lập tức rời đi.”
Mẹ kiếp!
Trần Dục chửi thề thầm trong bụng.
Chung Ngải, tại sao em lại xuất hiện ở đó?
Bình luận facebook