-
Chương 41
Tạ Nhu nhìn cô ấy, đôi khi lại có cảm giác như chưa từng quen biết. Điều duy nhất không thay đổi chính là A Xuân vẫn luôn đối xử tốt với Tạ Nhu, thậm chí còn bắc cầu giúp đỡ Tạ Nhu, giới thiệu người đại diện cho cô, không có chút tiếc rẻ gì.
Tuy nhiên tất cả đều bị khí chất quá mức đặc biệt của Tạ Nhu chắn về.
Có người từ chối nhẹ nhàng, nói hình tượng của cô không phù hợp với định hướng phát triển của công ty chúng tôi.
Cũng có lời khó nghe, ngực không có, mông cũng không, cô nói xem cô được cái gì?
Sau khi bị từ chối nhiều lần, Tạ Nhu lại trở nên bình tĩnh.
Cô bắt đầu dốc lòng vào việc học, tập trung đi theo thầy mài dũa kĩ thuật diễn xuất.
Tạ Cẩn Ngôn thậm chí còn giới thiệu võ sư cho cô để học kĩ năng võ thuật, cho rằng tương lai đóng phim có thể sẽ dùng đến.
Vậy nên mỗi đêm, lúc A Xuân còn đang livestream trực tiếp, cảm ơn “Trời đầy mây” và “Không thích ăn chay” vì đã ném thủy lôi và lựu đạn cho mình thì Tạ Nhu mới trở về từ phòng tập thể hình hay diễn xuất.
Tạ Nhu cảm thấy, dù sao học được là bản lĩnh của mình, ai cũng không lấy được.
Cho nên cô cũng không nóng nảy, cứ nỗ lực hoàn thiện bản thân trước, tập luyện thật nhiều, tĩnh tâm chờ đợi cơ hội.
Tháng chín khai giảng, năm thứ ba đại học đã bắt đầu.
Bên Hàn Định Dương cũng chuẩn bị bảo vệ luận án, đang tập trung cho một bài nghiên cứu khoa học để đăng trên tờ báo quốc tế quan trọng nên ngày nào cũng rất bận rộn.
Dù vậy, anh vẫn dành ra một ngày để đưa Tạ Nhu đến công ty giải trí Thịnh Thế để gặp Tần Hoan.
Việc Hàn Định Dương và Tần Hoan quen biết rất kịch tính. Ngày đó, Tần Hoan đến trường tìm tư liệu, nhân tiện nhìn xem có hạt giống tốt nào có thể khai thác, đưa về bồi dưỡng hay không.
Hàn Định Dương mới cùng bạn chơi bóng rổ xong, bước ra khỏi nhà thi đấu. Ánh hoàng hôn ấm áp bao trùm sườn mặt anh tuấn, nhất thời khiến Tần Hoan chẳng thể rời mắt.
Cô ta nhanh chóng quyết định, đưa danh thiếp cho Hàn Định Dương, dùng lời nói thể hiện thưởng thức của mình đối với anh, đồng thời cũng nói luôn lợi ích của việc thành danh.
Lúc đấy Hàn Định Dương không lập tức trả lời. Cô ta đoán, chắc anh đã động tâm.
Bây giờ có mấy người trẻ tuổi có thể chống lại cám dỗ của việc nổi tiếng chứ?
Anh không lập tức từ chối Tần Hoan, bởi lúc cô ta đang thao thao bất tuyệt nói đủ ích lợi, anh lại nghĩ đến Tạ Nhu.
Đây là một cơ hội tốt, anh muốn để cô đi thử.
Trước đó Hàn Định Dương đã tìm hiểu qua vị Tần tiểu thư này rồi. Cô ta là tổng giám đốc của công ty giải trí truyền thông Thịnh Thế, dưới tay có rất nhiều ngôi sao ca nhạc, minh tinh điện ảnh tiếng tăm, số lượng tiểu hoa đán và tiểu thịt tươi nổi danh cũng không ít, có thể nói rất có kinh nghiệm.
Buổi hẹn chiều đó đến rất nhanh. Tạ Nhu mặc một cái váy màu trắng tươi mát, trang điểm nhẹ, đi giày cao gót chạy tới.
Trên taxi, Hàn Định Dương sửa lại cổ áo và tóc tai giúp Tạ Nhu, dặn dò: “Chờ lát nữa gặp mặt, bớt ngốc chút đi, thể hiện linh hoạt một chút.”
“Ừm, em biết mà.”
“Lo lắng là đại kỵ, đừng để người ta cảm thấy em không xuất sắc.”
Hàn Định Dương cầm tay cô. Lòng bàn tay cô đầy mồ hôi, nói không lo lắng là nói dối.
Anh nắm chặt tay Tạ Nhu: “Nếu sợ thì cứ mặc niệm tên Hàn Định Dương trong lòng ấy.”
Tạ Nhu cười nói: “Anh là thuốc an thần của em sao?”
“Không phải à?”
Hàn Định Dương cười như gió xuân ấm áp, thẳng thắn tự nhiên.
Tạ Nhu nghe lời gật đầu.
Đúng là như thế, từ nhỏ đến lớn, không có việc gì Hàn Định Dương không làm được.
Cô tin anh, ỷ lại anh, sùng bái anh.
Anh là Hàn Định Dương, ba chữ “Hàn Định Dương” này trong lòng Tạ Nhu như một loại tín ngưỡng.
Tới cổng lớn của công ty truyền thông Thịnh Thế, Hàn Định Dương đến quầy lễ tân nói chuyện. Tạ Nhu đứng trước cửa lớn sáng sủa sạch sẽ, nhìn dòng người qua lại trong đại sảnh có hơi không thoải mái.
Ai ở đây cũng đều vội vàng, có việc riêng cần phải hoàn thành.
Các cô gái mặc áo sơ mi, váy bó cùng với đôi giày cao gót ít nhất 6 cm, thoạt nhìn thanh tân và giỏi giang.
Đây là nơi làm việc, cũng là xã hội.
Là thế giới hoàn toàn khác biệt so với xã hội nhỏ trước kia mà cô tiếp xúc, nơi này là đường đến thành công và ước mơ.
Tạ Nhu hít sâu một hơi, cảm giác trong bầu không khí tản ra một loại mùi hương chuyên nghiệp. Cô cũng không rõ, nhưng trong lòng đã bắt đầu kích động.
“Xin lỗi anh, chị Tần hiện đang bận, không thể gặp hai người.”
Sau khi lễ tân bỏ điện thoại xuống thì nói với Hàn Định Dương và Tạ Nhu, “Anh chị có thể ngồi chờ ở khu vực nghỉ ngơi một chút không? Đợi chị Tần xong việc sẽ gặp hai người.”
Tạ Nhu và Hàn Định Dương liếc nhau. Hàn Định Dương lễ phép nói cảm ơn với lễ tân, rồi cùng Tạ Nhu đến khu nghỉ ngơi bên cạnh.
Ở đó có không ít nam nữ trẻ tuổi đang chờ, ăn mặc khá thời thượng, có khí chất. Có lẽ… Cũng đang chờ cơ hội của chính mình.
Không có chỗ ngồi, Tạ Nhu nói, “Không sao, chúng ta đứng một lát đi.”
Hai người dựa vào vách tường. Khoảng 40 phút sau, Hàn Định Dương cúi đầu, thấy Tạ Nhu chân đi giày cao gót đã hơi tê, một chút lại đổi chân đứng nghỉ.
Hàn Định Dương cởi áo khoác ra, lót dưới mặt đất rồi kéo Tạ Nhu lại: “Ngồi đây đi.”
Tạ Nhu ngoan ngoãn ngồi xuống. Hàn Định Dương lại đi đến quầy lễ tân hỏi lại, câu trả lời vẫn như cũ, Tần Hoan còn đang bận, không gặp được bọn họ.
Hàn Định Dương nhìn đồng hồ, đã 6 giờ tối. Bọn họ ở đây ít nhất đã 4 tiếng rồi, có không ít người trẻ tuổi không đợi được nên đã rời đi, phòng nghỉ có rất nhiều chỗ trống.
Thấy Hàn Định Dương đứng ngồi không yên, trong lòng Tạ Nhu càng thêm lo lắng, “Nếu không anh về trước đi, em chờ ở đây là được.”
Cô biết bình thường Hàn Định Dương rất bận, bốn tiếng đủ để cho anh làm rất nhiều chuyện khác.
“Nghĩ gì vậy.”
Hàn Định Dương ngồi cạnh cô, “Người người ta hẹn là anh, anh đi rồi, em gặp được ai?”
“A Định, anh nghĩ có phải cô ấy không muốn gặp chúng ta hay không?”
Trong lòng Hàn Định Dương thật ra cũng có nghi ngờ. Anh không muốn lừa Tạ Nhu, nói thẳng: “Có khả năng. Nhưng cũng đến rồi, đừng nghĩ nhiều, kiên nhẫn một chút. Chờ lát nữa về anh đưa em đi ăn lẩu nhé.”
“Ừm, em không vội, em chỉ sợ anh bận thôi.”
“Vợ anh thật chu đáo.”
Anh sủng nịch sờ mặt cô.
Tạ Nhu cọ tay anh, vô cùng thân mật.
Đúng lúc này, lễ tân trước quầy đi đến nói với Hàn Định Dương: “Tần tiểu thư bảo tôi đưa hai người lên.”
Trong văn phòng, Tần Hoan mặc một bộ trang phục công sở màu đen, khác hẳn với tư thái nhẹ nhàng ngày ấy ở trường học.
Hôm nay cô ta mang tư thái của một nhân viên cổ cồn trắng và một người đại diện chuyên nghiệp, đánh giá hai sinh viên non nớt mới ra đời.
“Ngồi đi.”
Tần Hoan thản nhiên nói.
Hàn Định Dương khá thoải mái, vén quần ngồi xuống ghế sô pha. Thấy Tạ Nhu còn ngây người ở đó, anh bèn đưa mắt ra hiệu bảo cô lại ngồi đây.
Tạ Nhu nhìn xung quanh, quan sát bày biện trong phòng.
Trên tường có không ít poster ảnh chụp của các nghệ sĩ, trong đó có khá nhiều người đang nổi tiếng trong giới giải trí mà Tạ Nhu biết.
Thoạt nhìn, có vẻ đều là nghệ sĩ dưới trướng Tần Hoan.
“Đợi lâu rồi.”
Tần Hoan ngồi ở ghế sô pha đối diện bọn họ, đẩy hai ly và phê đến trước mặt.
Hàn Định Dương nhìn hai ly cà phê đã nguội lạnh từ lâu, đẩy tay Tạ Nhu đang định cầm cà phê.
Hai ly cà phê này, hiển nhiên không phải để cho bọn họ uống mà chỉ để bài trí, tiếp đãi mọi người. Ai uống là đồ ngốc, điểm ý tứ này cũng chẳng hiểu thì đoán chừng sẽ bị đào thải.
Tạ Nhu bị Hàn Định Dương đanh stay, tuy không rõ nhưng cũng chẳng nói gì thêm.
Hàn Định Dương cười nói: “Cô Tần thoạt nhìn khí sắc không tồi.”
“Cậu Hàn có vẻ cũng thoải mái hơn so với lần trước đấy.”
Lời này của cô ta có ý châm chọc, trong lòng Tạ Nhu có hơi không thoải mái.
Chỉ là Hàn Định Dương vẫn bình tĩnh, nói: “Sớm nên tới gặp cô Tần, chỉ tại vì không có thời gian, thất lễ rồi.”
“Không sao, các cô cậu là học sinh giỏi, bận học là chuyện thường.”
Hàn huyên một học lâu sau, Hàn Định Dương đi thẳng vào chủ đề, nói rõ ý đồ của mình.
Đôi mắt hạnh của Tần Hoan đã đánh giá Tạ Nhu từ khi cô mới vào cửa, vậy nên sau khi Hàn Định Dương nói xong, cô ta cũng không lập tức tỏ thái độ, mà chỉ nhìn đồng hồ.
“Xin lỗi, lát nữa tôi còn có việc, mong muốn của hai người tôi hiểu rồi, về chờ thông báo đi. Nếu bên tôi có cơ hội thích hợp sẽ liên hệ với cô Tạ.”
“Cô Tần…”
“Tôi không tiễn, tiểu Chu, giúp tôi tiễn khách.”
Tần Hoan gọi trợ lý vào.
Tạ Nhu nhìn Hàn Định Dương, sắc mặt anh có hơi trầm xuống, chỉ nói: “Làm phiền rồi.”
Anh kéo Tạ Nhu ra khỏi văn phòng không hề quay đầu, có vẻ hơi tức giận.
Trợ lý tiểu Chu nhìn bóng dáng Hàn Định Dương xa dần, hỏi Tần Hoan: “Không phải vẫn luôn đợi cậu ta sao? Sao người đã đến mà còn bắt cậu ta chờ bốn tiếng, giờ còn nói không được.”
Tần Hoan ngồi xuống ghế, xoay một vòng rồi nhẹ nhàng nói: “Tôi cũng chẳng làm từ thiện, sao phải may áo cưới cho người khác.”
Tiểu Chu khó hiểu.
Tần Hoan nhấp một ngụm cà phê nóng, nói: “Tôi coi trọng cậu ta, chứ không phải bạn gái cậu ta, hẳn trong lòng cậu ta cũng hiểu rõ.”
“Nhưng cậu ta vẫn đến.”
“Quả là người trẻ tuổi.”
Tần Hoan trào phúng, “Biết tận dụng mọi thứ. Bây giờ giới giải trí tăng nhiều cháo ít, chỉ cần có chút cơ hội thì khác gì ruồi bọ bâu vào.”
Lúc ra khỏi giải trí Thịnh Thế, sắc trời đã hoàn toàn tối đen.
Đèn đường bật sáng, ô tô chạy như bay xuyên qua khu đô thị rạo rực, phút chốc đã khuất dạng.
Tạ Nhu phiền muộn nói: “Cô ấy thậm chí không lưu số của em.”
Hàn Định Dương biết, Tần Hoan tiếp bọn họ cho có lệ, nhưng anh vẫn nói: “Cô ấy lưu số anh, đến lúc đó sẽ liên hệ anh thôi.”
“A Định, em cảm thấy cô ấy không thích em.”
“Đừng bi quan.”
Hàn Định Dương xoay người, dịu dàng hôn trán cô, xoa mặt: “Vợ anh đẹp trai như vậy, tương lai chắc chắn sẽ nổi danh.”
Tạ Nhu ôm lấy eo anh, “A Định, anh thật tốt. Nếu như em thực sự có thể nổi tiếng, nhất định sẽ báo đáp anh.”
Hàn Định Dương tỏ vẻ thoải mái cười lớn: “Thường nói quý nhân hay quên, chờ sau này em thành đại minh tinh, lúc gặp lại anh khéo còn làm bộ không quen đấy.”
“Không đâu!”
Tạ Nhu nghiêm túc, vỗ ngực thề với Hàn Định Dương: “Người Tạ gia bọn em tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện vong ân bội nghĩa!”
“Được rồi, ai chẳng biết nhất tâm người Tạ gia.”
Ý cười Hàn Định Dương càng đậm, kéo tay cô đang vỗ ngực ra, “Đừng vỗ nữa, càng vỗ càng bẹp đấy.”
Tạ Nhu vội buông tay xuống, nhoẻn miệng cười với anh.
Hàn Định Dương đứng bên đường bắt taxi. Sau khi Tạ Nhu ngồi lên thì phát hiện anh không vào.
“A Định?”
“Lát nữa anh còn chút việc, em về trường trước đi.”
“Vâng.”
Tạ Nhu gật đầu. “Vậy anh về sớm chút nhé.”
Nhìn Tạ Nhu theo xe taxi rời đi, Hàn Định Dương lẻ loi đứng dưới bóng đèn đường rực rỡ, chau mày.
Sau khi hút hết một điếu thuốc, anh lại quay người đi vào tòa nhà giải trí Thịnh Thế.
Tần Hoan không ngờ Hàn Định Dương sẽ quay lại, hơn nữa chỉ có một mình.
Cô ta thu dọn đồ, xách túi lên, nhìn đồng hồ rồi cười: “Muốn mời tôi ăn cơm sao?”
“Ừ.”
Quán cơm Tây đối diện Thịnh Thế, hai người ngồi đối mặt nhau. Hàn Định Dương gọi bừa phần mì Ý, còn Tần Hoan lại gọi một phần bò bít tết vừa chín tới.
“Vẫn chưa từ bỏ ý định?”
“Nếu cô có thể cho cô ấy một cơ hội, cô ấy sẽ không làm cô thất vọng.”
Tần Hoan cười như không nhìn Hàn Định Dương, trong lòng thầm nói, cầu xin người khác còn làm tư thái cao ngạo, thật đúng là biết nịnh nọt.
“Vì sao tôi phải cho cô ta cơ hội?”
“Tôi đảm bảo cô ấy có thể giúp cô thu về nhiều lợi nhuận.”
Tần Hoan nhướng mày: “Thật đúng là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi.”
Hàn Định Dương im lặng không nói.
“Cậu biết người tôi nhìn trúng là cậu, ngay từ đầu muốn nâng đỡ cũng là cậu. Cậu lại đưa bạn gái đến giới thiệu, đây là lãng phí thời gian của tôi.”
Tần Hoan lấy khăn giấy tinh tế nhẹ lau khóe miệng: “Nếu cậu muốn tiến vào lĩnh vực này, tôi có thể giúp cậu, người khác không cần bàn.”
“Cảm ơn, chỉ là tôi không có ý định phát triển nghệ thuật.”
Tuy nhiên tất cả đều bị khí chất quá mức đặc biệt của Tạ Nhu chắn về.
Có người từ chối nhẹ nhàng, nói hình tượng của cô không phù hợp với định hướng phát triển của công ty chúng tôi.
Cũng có lời khó nghe, ngực không có, mông cũng không, cô nói xem cô được cái gì?
Sau khi bị từ chối nhiều lần, Tạ Nhu lại trở nên bình tĩnh.
Cô bắt đầu dốc lòng vào việc học, tập trung đi theo thầy mài dũa kĩ thuật diễn xuất.
Tạ Cẩn Ngôn thậm chí còn giới thiệu võ sư cho cô để học kĩ năng võ thuật, cho rằng tương lai đóng phim có thể sẽ dùng đến.
Vậy nên mỗi đêm, lúc A Xuân còn đang livestream trực tiếp, cảm ơn “Trời đầy mây” và “Không thích ăn chay” vì đã ném thủy lôi và lựu đạn cho mình thì Tạ Nhu mới trở về từ phòng tập thể hình hay diễn xuất.
Tạ Nhu cảm thấy, dù sao học được là bản lĩnh của mình, ai cũng không lấy được.
Cho nên cô cũng không nóng nảy, cứ nỗ lực hoàn thiện bản thân trước, tập luyện thật nhiều, tĩnh tâm chờ đợi cơ hội.
Tháng chín khai giảng, năm thứ ba đại học đã bắt đầu.
Bên Hàn Định Dương cũng chuẩn bị bảo vệ luận án, đang tập trung cho một bài nghiên cứu khoa học để đăng trên tờ báo quốc tế quan trọng nên ngày nào cũng rất bận rộn.
Dù vậy, anh vẫn dành ra một ngày để đưa Tạ Nhu đến công ty giải trí Thịnh Thế để gặp Tần Hoan.
Việc Hàn Định Dương và Tần Hoan quen biết rất kịch tính. Ngày đó, Tần Hoan đến trường tìm tư liệu, nhân tiện nhìn xem có hạt giống tốt nào có thể khai thác, đưa về bồi dưỡng hay không.
Hàn Định Dương mới cùng bạn chơi bóng rổ xong, bước ra khỏi nhà thi đấu. Ánh hoàng hôn ấm áp bao trùm sườn mặt anh tuấn, nhất thời khiến Tần Hoan chẳng thể rời mắt.
Cô ta nhanh chóng quyết định, đưa danh thiếp cho Hàn Định Dương, dùng lời nói thể hiện thưởng thức của mình đối với anh, đồng thời cũng nói luôn lợi ích của việc thành danh.
Lúc đấy Hàn Định Dương không lập tức trả lời. Cô ta đoán, chắc anh đã động tâm.
Bây giờ có mấy người trẻ tuổi có thể chống lại cám dỗ của việc nổi tiếng chứ?
Anh không lập tức từ chối Tần Hoan, bởi lúc cô ta đang thao thao bất tuyệt nói đủ ích lợi, anh lại nghĩ đến Tạ Nhu.
Đây là một cơ hội tốt, anh muốn để cô đi thử.
Trước đó Hàn Định Dương đã tìm hiểu qua vị Tần tiểu thư này rồi. Cô ta là tổng giám đốc của công ty giải trí truyền thông Thịnh Thế, dưới tay có rất nhiều ngôi sao ca nhạc, minh tinh điện ảnh tiếng tăm, số lượng tiểu hoa đán và tiểu thịt tươi nổi danh cũng không ít, có thể nói rất có kinh nghiệm.
Buổi hẹn chiều đó đến rất nhanh. Tạ Nhu mặc một cái váy màu trắng tươi mát, trang điểm nhẹ, đi giày cao gót chạy tới.
Trên taxi, Hàn Định Dương sửa lại cổ áo và tóc tai giúp Tạ Nhu, dặn dò: “Chờ lát nữa gặp mặt, bớt ngốc chút đi, thể hiện linh hoạt một chút.”
“Ừm, em biết mà.”
“Lo lắng là đại kỵ, đừng để người ta cảm thấy em không xuất sắc.”
Hàn Định Dương cầm tay cô. Lòng bàn tay cô đầy mồ hôi, nói không lo lắng là nói dối.
Anh nắm chặt tay Tạ Nhu: “Nếu sợ thì cứ mặc niệm tên Hàn Định Dương trong lòng ấy.”
Tạ Nhu cười nói: “Anh là thuốc an thần của em sao?”
“Không phải à?”
Hàn Định Dương cười như gió xuân ấm áp, thẳng thắn tự nhiên.
Tạ Nhu nghe lời gật đầu.
Đúng là như thế, từ nhỏ đến lớn, không có việc gì Hàn Định Dương không làm được.
Cô tin anh, ỷ lại anh, sùng bái anh.
Anh là Hàn Định Dương, ba chữ “Hàn Định Dương” này trong lòng Tạ Nhu như một loại tín ngưỡng.
Tới cổng lớn của công ty truyền thông Thịnh Thế, Hàn Định Dương đến quầy lễ tân nói chuyện. Tạ Nhu đứng trước cửa lớn sáng sủa sạch sẽ, nhìn dòng người qua lại trong đại sảnh có hơi không thoải mái.
Ai ở đây cũng đều vội vàng, có việc riêng cần phải hoàn thành.
Các cô gái mặc áo sơ mi, váy bó cùng với đôi giày cao gót ít nhất 6 cm, thoạt nhìn thanh tân và giỏi giang.
Đây là nơi làm việc, cũng là xã hội.
Là thế giới hoàn toàn khác biệt so với xã hội nhỏ trước kia mà cô tiếp xúc, nơi này là đường đến thành công và ước mơ.
Tạ Nhu hít sâu một hơi, cảm giác trong bầu không khí tản ra một loại mùi hương chuyên nghiệp. Cô cũng không rõ, nhưng trong lòng đã bắt đầu kích động.
“Xin lỗi anh, chị Tần hiện đang bận, không thể gặp hai người.”
Sau khi lễ tân bỏ điện thoại xuống thì nói với Hàn Định Dương và Tạ Nhu, “Anh chị có thể ngồi chờ ở khu vực nghỉ ngơi một chút không? Đợi chị Tần xong việc sẽ gặp hai người.”
Tạ Nhu và Hàn Định Dương liếc nhau. Hàn Định Dương lễ phép nói cảm ơn với lễ tân, rồi cùng Tạ Nhu đến khu nghỉ ngơi bên cạnh.
Ở đó có không ít nam nữ trẻ tuổi đang chờ, ăn mặc khá thời thượng, có khí chất. Có lẽ… Cũng đang chờ cơ hội của chính mình.
Không có chỗ ngồi, Tạ Nhu nói, “Không sao, chúng ta đứng một lát đi.”
Hai người dựa vào vách tường. Khoảng 40 phút sau, Hàn Định Dương cúi đầu, thấy Tạ Nhu chân đi giày cao gót đã hơi tê, một chút lại đổi chân đứng nghỉ.
Hàn Định Dương cởi áo khoác ra, lót dưới mặt đất rồi kéo Tạ Nhu lại: “Ngồi đây đi.”
Tạ Nhu ngoan ngoãn ngồi xuống. Hàn Định Dương lại đi đến quầy lễ tân hỏi lại, câu trả lời vẫn như cũ, Tần Hoan còn đang bận, không gặp được bọn họ.
Hàn Định Dương nhìn đồng hồ, đã 6 giờ tối. Bọn họ ở đây ít nhất đã 4 tiếng rồi, có không ít người trẻ tuổi không đợi được nên đã rời đi, phòng nghỉ có rất nhiều chỗ trống.
Thấy Hàn Định Dương đứng ngồi không yên, trong lòng Tạ Nhu càng thêm lo lắng, “Nếu không anh về trước đi, em chờ ở đây là được.”
Cô biết bình thường Hàn Định Dương rất bận, bốn tiếng đủ để cho anh làm rất nhiều chuyện khác.
“Nghĩ gì vậy.”
Hàn Định Dương ngồi cạnh cô, “Người người ta hẹn là anh, anh đi rồi, em gặp được ai?”
“A Định, anh nghĩ có phải cô ấy không muốn gặp chúng ta hay không?”
Trong lòng Hàn Định Dương thật ra cũng có nghi ngờ. Anh không muốn lừa Tạ Nhu, nói thẳng: “Có khả năng. Nhưng cũng đến rồi, đừng nghĩ nhiều, kiên nhẫn một chút. Chờ lát nữa về anh đưa em đi ăn lẩu nhé.”
“Ừm, em không vội, em chỉ sợ anh bận thôi.”
“Vợ anh thật chu đáo.”
Anh sủng nịch sờ mặt cô.
Tạ Nhu cọ tay anh, vô cùng thân mật.
Đúng lúc này, lễ tân trước quầy đi đến nói với Hàn Định Dương: “Tần tiểu thư bảo tôi đưa hai người lên.”
Trong văn phòng, Tần Hoan mặc một bộ trang phục công sở màu đen, khác hẳn với tư thái nhẹ nhàng ngày ấy ở trường học.
Hôm nay cô ta mang tư thái của một nhân viên cổ cồn trắng và một người đại diện chuyên nghiệp, đánh giá hai sinh viên non nớt mới ra đời.
“Ngồi đi.”
Tần Hoan thản nhiên nói.
Hàn Định Dương khá thoải mái, vén quần ngồi xuống ghế sô pha. Thấy Tạ Nhu còn ngây người ở đó, anh bèn đưa mắt ra hiệu bảo cô lại ngồi đây.
Tạ Nhu nhìn xung quanh, quan sát bày biện trong phòng.
Trên tường có không ít poster ảnh chụp của các nghệ sĩ, trong đó có khá nhiều người đang nổi tiếng trong giới giải trí mà Tạ Nhu biết.
Thoạt nhìn, có vẻ đều là nghệ sĩ dưới trướng Tần Hoan.
“Đợi lâu rồi.”
Tần Hoan ngồi ở ghế sô pha đối diện bọn họ, đẩy hai ly và phê đến trước mặt.
Hàn Định Dương nhìn hai ly cà phê đã nguội lạnh từ lâu, đẩy tay Tạ Nhu đang định cầm cà phê.
Hai ly cà phê này, hiển nhiên không phải để cho bọn họ uống mà chỉ để bài trí, tiếp đãi mọi người. Ai uống là đồ ngốc, điểm ý tứ này cũng chẳng hiểu thì đoán chừng sẽ bị đào thải.
Tạ Nhu bị Hàn Định Dương đanh stay, tuy không rõ nhưng cũng chẳng nói gì thêm.
Hàn Định Dương cười nói: “Cô Tần thoạt nhìn khí sắc không tồi.”
“Cậu Hàn có vẻ cũng thoải mái hơn so với lần trước đấy.”
Lời này của cô ta có ý châm chọc, trong lòng Tạ Nhu có hơi không thoải mái.
Chỉ là Hàn Định Dương vẫn bình tĩnh, nói: “Sớm nên tới gặp cô Tần, chỉ tại vì không có thời gian, thất lễ rồi.”
“Không sao, các cô cậu là học sinh giỏi, bận học là chuyện thường.”
Hàn huyên một học lâu sau, Hàn Định Dương đi thẳng vào chủ đề, nói rõ ý đồ của mình.
Đôi mắt hạnh của Tần Hoan đã đánh giá Tạ Nhu từ khi cô mới vào cửa, vậy nên sau khi Hàn Định Dương nói xong, cô ta cũng không lập tức tỏ thái độ, mà chỉ nhìn đồng hồ.
“Xin lỗi, lát nữa tôi còn có việc, mong muốn của hai người tôi hiểu rồi, về chờ thông báo đi. Nếu bên tôi có cơ hội thích hợp sẽ liên hệ với cô Tạ.”
“Cô Tần…”
“Tôi không tiễn, tiểu Chu, giúp tôi tiễn khách.”
Tần Hoan gọi trợ lý vào.
Tạ Nhu nhìn Hàn Định Dương, sắc mặt anh có hơi trầm xuống, chỉ nói: “Làm phiền rồi.”
Anh kéo Tạ Nhu ra khỏi văn phòng không hề quay đầu, có vẻ hơi tức giận.
Trợ lý tiểu Chu nhìn bóng dáng Hàn Định Dương xa dần, hỏi Tần Hoan: “Không phải vẫn luôn đợi cậu ta sao? Sao người đã đến mà còn bắt cậu ta chờ bốn tiếng, giờ còn nói không được.”
Tần Hoan ngồi xuống ghế, xoay một vòng rồi nhẹ nhàng nói: “Tôi cũng chẳng làm từ thiện, sao phải may áo cưới cho người khác.”
Tiểu Chu khó hiểu.
Tần Hoan nhấp một ngụm cà phê nóng, nói: “Tôi coi trọng cậu ta, chứ không phải bạn gái cậu ta, hẳn trong lòng cậu ta cũng hiểu rõ.”
“Nhưng cậu ta vẫn đến.”
“Quả là người trẻ tuổi.”
Tần Hoan trào phúng, “Biết tận dụng mọi thứ. Bây giờ giới giải trí tăng nhiều cháo ít, chỉ cần có chút cơ hội thì khác gì ruồi bọ bâu vào.”
Lúc ra khỏi giải trí Thịnh Thế, sắc trời đã hoàn toàn tối đen.
Đèn đường bật sáng, ô tô chạy như bay xuyên qua khu đô thị rạo rực, phút chốc đã khuất dạng.
Tạ Nhu phiền muộn nói: “Cô ấy thậm chí không lưu số của em.”
Hàn Định Dương biết, Tần Hoan tiếp bọn họ cho có lệ, nhưng anh vẫn nói: “Cô ấy lưu số anh, đến lúc đó sẽ liên hệ anh thôi.”
“A Định, em cảm thấy cô ấy không thích em.”
“Đừng bi quan.”
Hàn Định Dương xoay người, dịu dàng hôn trán cô, xoa mặt: “Vợ anh đẹp trai như vậy, tương lai chắc chắn sẽ nổi danh.”
Tạ Nhu ôm lấy eo anh, “A Định, anh thật tốt. Nếu như em thực sự có thể nổi tiếng, nhất định sẽ báo đáp anh.”
Hàn Định Dương tỏ vẻ thoải mái cười lớn: “Thường nói quý nhân hay quên, chờ sau này em thành đại minh tinh, lúc gặp lại anh khéo còn làm bộ không quen đấy.”
“Không đâu!”
Tạ Nhu nghiêm túc, vỗ ngực thề với Hàn Định Dương: “Người Tạ gia bọn em tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện vong ân bội nghĩa!”
“Được rồi, ai chẳng biết nhất tâm người Tạ gia.”
Ý cười Hàn Định Dương càng đậm, kéo tay cô đang vỗ ngực ra, “Đừng vỗ nữa, càng vỗ càng bẹp đấy.”
Tạ Nhu vội buông tay xuống, nhoẻn miệng cười với anh.
Hàn Định Dương đứng bên đường bắt taxi. Sau khi Tạ Nhu ngồi lên thì phát hiện anh không vào.
“A Định?”
“Lát nữa anh còn chút việc, em về trường trước đi.”
“Vâng.”
Tạ Nhu gật đầu. “Vậy anh về sớm chút nhé.”
Nhìn Tạ Nhu theo xe taxi rời đi, Hàn Định Dương lẻ loi đứng dưới bóng đèn đường rực rỡ, chau mày.
Sau khi hút hết một điếu thuốc, anh lại quay người đi vào tòa nhà giải trí Thịnh Thế.
Tần Hoan không ngờ Hàn Định Dương sẽ quay lại, hơn nữa chỉ có một mình.
Cô ta thu dọn đồ, xách túi lên, nhìn đồng hồ rồi cười: “Muốn mời tôi ăn cơm sao?”
“Ừ.”
Quán cơm Tây đối diện Thịnh Thế, hai người ngồi đối mặt nhau. Hàn Định Dương gọi bừa phần mì Ý, còn Tần Hoan lại gọi một phần bò bít tết vừa chín tới.
“Vẫn chưa từ bỏ ý định?”
“Nếu cô có thể cho cô ấy một cơ hội, cô ấy sẽ không làm cô thất vọng.”
Tần Hoan cười như không nhìn Hàn Định Dương, trong lòng thầm nói, cầu xin người khác còn làm tư thái cao ngạo, thật đúng là biết nịnh nọt.
“Vì sao tôi phải cho cô ta cơ hội?”
“Tôi đảm bảo cô ấy có thể giúp cô thu về nhiều lợi nhuận.”
Tần Hoan nhướng mày: “Thật đúng là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi.”
Hàn Định Dương im lặng không nói.
“Cậu biết người tôi nhìn trúng là cậu, ngay từ đầu muốn nâng đỡ cũng là cậu. Cậu lại đưa bạn gái đến giới thiệu, đây là lãng phí thời gian của tôi.”
Tần Hoan lấy khăn giấy tinh tế nhẹ lau khóe miệng: “Nếu cậu muốn tiến vào lĩnh vực này, tôi có thể giúp cậu, người khác không cần bàn.”
“Cảm ơn, chỉ là tôi không có ý định phát triển nghệ thuật.”
Bình luận facebook