-
Chương 50
Cô đeo khẩu trang và kính râm, chẳng có gì đặc biệt nhưng hắn mới liếc mắt vẫn có thể nhận ra cô đang tới.
Trái tim hắn bắt đầu đập liên hồi, không chút suy nghĩ mà đi theo.
Theo đuôi như vậy là một hành động rất đáng khinh, nhiều lần Dương Tu muốn gọi cô nhưng yết hầu lại không nói được gì cả. Hắn vẫn chưa khắc phục được chướng ngại tâm lý ngại bắt chuyện với phái nữ.
Dương Tu thầm hạ quyết tâm, chờ sau khi thi lên thạc sĩ xong, hắn sẽ đi gặp bác sĩ, nhất định phải chữa khỏi cái chứng sợ phụ nữ khó hiểu này.
Lén lút đi theo A Xuân, Dương Tu theo bước vào một quán cà phê nhỏ không bắt mắt lắm.
Sau khi A Xuân vào tiệm thì chọn một chỗ ngồi dưới bóng cây trong góc.
Dương Tu ngồi phía sau cô, cách giữa là dây leo và cành cây, hơn nữa ánh đèn còn mờ ảo thấp thoáng nên cô không chú ý tới Dương Tu.
Ngồi đối diện A Xuân là một người đàn ông. Dương Tu biết hắn, đó là bạn trai cũ của cô, trước đó Dương Tu đã chạm mặt hắn ở trường vài lần. Hình như tên là Đặng Tề, một phóng viên giải trí.
Dương Tu vẫn luôn tự hào về trí nhớ vượt xa người thường của mình, vậy nên hắn có thể nhớ cả tên những chứng bệnh nan y và cả phản ứng lâm sàng.
“Nhiều thế thôi.”
Giọng A Xuân rất thiếu kiên nhẫn: “Không còn nữa đâu.”
“Ít thế này là bố thí cho ăn mày hả?”
“Tuần trước tôi mới đưa anh ba vạn đấy!”
“Thì em nói đấy, đó là tuần trước mà.”
Giọng A Xuân nghe rất áp lực, còn hơi run rẩy: “Đặng Tề, anh đừng có được nước làm tới!”
“Tôi được nước làm tới? Lúc trước ông đây giúp em chưa đủ nhiều à? Xào nhiệt cho em lên hot search, nếu không có tôi, có ai biết đến cái tên Hồ Nhĩ Na hả? Hừ, giờ nổi lên rồi lại đạp ông đi, trở mặt không nhận người đúng không?”
“Trước đó tôi cũng cho anh hơn mười vạn rồi còn gì? Anh còn muốn thế nào, dù tính thù lao thì thế cũng đủ rồi!”
“Thù lao?”
Đặng Tề cười lạnh, “Em gái à, em quá ngây thơ rồi! Chuyện của em với người kia, mười vạn không đủ bịt miệng tôi đâu!”
Lời vừa dứt, A Xuân như rơi xuống hầm băng, cả người lạnh lẽo run rẩy.
“Anh đang nói gì vậy? Tôi nghe không hiểu.”
Đặng Tề nốc hết ly nước trái cây, cười nói: “Cô gái như em thế mà cũng lớn gan lắm! Thời buổi này người chống lưng dạng nào chẳng có, vậy mà lại đi tìm người như vậy…”
“Chậc.”
Hắn lại cười, dựng ngón tay cái trào phúng cô: “Khá quyết đoán đấy, khó trách trước kia ông đây lại thích em.”
A Xuân còn định giảo biện, nhưng Đặng Tề đã lấy ra một xấp ảnh chụp chừng khoảng 10 tấm, trên đó là hình A Xuân và người nọ đang cùng nhau ra vào khách sạn.
“Đừng quên tôi làm nghề gì. Thông tin của mấy minh tinh hạng nhất được bảo mật tốt như thế mà ông còn đào lên được, em thì là cái gì chứ.”
A Xuân chụp lấy những tấm ảnh đó, cơ thể run lên: “Anh muốn gì!”
“Một khi chuyện của em và người kia lộ ra, chuyện gì xảy ra chắc không cần tôi nói đâu nhỉ?”
Đặng Tề nói từ từ, “Phí bịt miệng không nhiều đâu, 100 vạn thôi.”
“100 vạn!”
“100 vạn với người kia chắc cũng chẳng tính là nhiều nhỉ?”
“Anh đang đùa à, ông ta chẳng phải thương nhân, lấy đâu ra nhiều tiền thế!”
“Đùa tôi hả?”
Đặng Tề nói, “100 vạn tệ đối với người như ông ta mà nói, chỉ cần động một ngón tay đã có bao người vội vàng mang đến rồi.”
“Anh nói hươu nói vượn gì thế!”
“Sao lại kích động vậy!”
Đặng Tề nhàn nhã nói, “Đừng có lớn tiếng, để người khác nghe được thì đừng trách tôi.”
A Xuân cẩn thận nhìn phải nhìn trái rồi thấp giọng nói: “Nhiều nhất là hai mươi vạn thôi.”
“Cò kè mặc cả không hay đâu.”
Đặng Tề nheo mắt, “100 vạn, không nhiều cũng không ít, cho em một tháng thời gian để chuẩn bị đấy.”
Hắn lấy lại ảnh chụp gấp lại rồi bỏ vào túi: “Nói thật, dùng 100 vạn để mua mấy tấm ảnh này bọn em cũng chẳng lỗ. Thương lượng đi, người nên sợ hãi là ông ta chứ không phải em.”
Đặng Tề nói xong thì xoay người rời khỏi quán cà phê, để lại A Xuân ngồi một mình ở đó, tay chân lạnh như băng.
Tay cô run rẩy khiến cà phê tràn ra ngoài ly.
Cô lấy điện thoại ra định gọi đi, nhưng điện thoại cũng rơi xuống đất vì cô không thể cầm chắc.
Lúc này, bỗng có người bước đến nhẹ nhàng nhặt lên.
A Xuân ngẩng đầu, chạm phải một đôi mắt sâu thẳm, khiến cô không khỏi run lên.
Dương Tu để điện thoại lên bàn, trầm mặc ngồi xuống đối diện cô.
“Cậu… Cậu… Nghe thấy hết rồi?”
Tay A Xuân run lên, giọng cũng run, toàn thân cũng vậy.
Dương Tu mím chặt miệng, cuối cùng vẫn không mở miệng nói chuyện, nhưng hắn vẫn gật đầu.
A Xuân không kìm được rơi nước mắt, có thể thấy cô đang rất hoảng sợ.
“Tôi không biết nên làm gì cả, tôi tìm đâu ra số tiền này cơ chứ! Chắc chắn hắn ta sẽ không bỏ qua cho tôi, được 100 vạn sẽ càng đòi nhiều hơn nữa!”
A Xuân nhắm mắt lại, lông mi run lên, bất lực lại hoảng sợ, “Xong rồi, tôi xong thật rồi.”
Dương Tu im lặng nhìn cô, lắng nghe cô than vãn.
Sau một hồi, Dương Tu lấy giấy ghi chép ra viết một dòng rồi đưa cho A Xuân.
“Tôi có thể giúp gì cho cô?”
A Xuân nhìn mảnh giấy kia, khẽ cắn môi hỏi hắn: “Cậu có thể cho tôi mượn một khoản tiền không?”
Dương Tu nghiêm túc ngẫm nghĩ một lát rồi lắc đầu.
A Xuân tự giễu: “Cũng đúng, cậu vẫn còn là sinh viên, sao mà có tiền được.”
Dương Tu lại viết mảnh giấy khác, đưa cho cô: “Tôi có thể giúp cô dạy dỗ hắn, gọi mấy anh em đánh hắn một trận.”
A Xuân nhìn mảnh giấy đó, cảm thấy khá buồn cười: “Cậu cho rằng đây là chuyện con nít đánh nhau à?”
Dương Tu im lặng.
Mãi lâu sau khi A Xuân rời đi, hắn mới từ từ đứng dậy lấy điện thoại ra, nhắn vào trong nhóm chat của đám bạn mình: “Định đánh nhau, ai muốn đi cùng không?”
Tưởng Thừa Tinh trả lời ngay: “Ai chọc Dương thiếu vậy?”
Dương Tu: “Bạn tôi bị bắt nạt.”
Tưởng Thừa Tinh: “Nam hay nữ?”
Dương Tu: “Nữ.”
Tưởng Thừa Tinh: “Hả?”
Mục Thâm: “Hả?”
Ngay cả Hàn Định Dương lặn biển ngàn năm cũng bị thổi bay: “…”
Tưởng Thừa Tinh: “Thật à, để chỗ tôi với.”
Mục Thâm: “Có náo nhiệt nhớ thêm tôi nữa.”
Dương Tu: “Gọi H!”
Tưởng Thừa Tinh: “HHHHH!”
Mục Thâm: “A Định vừa mới lên cao học, lại gặp phải chuyện Chu Bình Lượng kia nữa, đừng gọi cậu ấy.”
Dương Tu: “Đúng nhỉ, tôi quên mất.”
Dương Tu thu hồi tin nhắn lại.
Tưởng Thừa Tinh cũng xóa tin nhắn đi.
Ba ngày sau, đám con trai tụ tập đầu đường lúc đêm khuya.
Tưởng Thừa Tinh với Mục Thâm đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang và kính râm, ăn mặc như kiểu bọn trộm chuẩn bị đi cướp cửa hàng tiện lợi. Chỉ có Hàn Định Dương ăn mặc bình thường với một chiếc áo khoác lông dày, tay bỏ trong túi nhìn bọn họ ghét bỏ.
“A Định, cậu không ngụy trang chút sao, lỡ như bị phát hiện thì làm sao bây giờ?”
“Cũng đâu phải chưa từng đánh nhau! Sợ như vậy thì nhận thua luôn cho rồi.”
Hàn Định Dương chớp mắt, nhìn dáng vẻ hèn nhát của đám bạn.
“Không được, A Định, cậu sắp tốt nghiệp rồi, làm vậy có được không?”
Mục Thâm hỏi, “Có ảnh hưởng gì không vậy?”
Hàn Định Dương nói: “Mấy cậu ba người, đối phương có một người mà còn cần tôi ra tay? Tôi đứng xem náo nhiệt thôi.”
Tưởng Thừa Tinh nói: “Vậy cũng được, A Định đừng ra tay, chúng ta lên.”
Mấy anh em bọn họ đã chơi với nhau từ lúc quần rách đũng đến giờ. Từ nhỏ tới lớn, ai bị bắt nạt mà muốn trả thù, chỉ cần gào to một tiếng là cả đám sẽ xông pha không ngần ngại.
Đám trẻ trong đại viện tính nết không tốt, chẳng kiêng nể gì. Điểm tốt duy nhất có lẽ chính là tính trượng nghĩa.
Thật ra Dương Tu rất cảm động, dù sao khi đó cũng còn nhỏ nên chưa hiểu chuyện. Bây giờ trưởng thành ra xã hội rồi, bọn họ vẫn có thể giúp hắn vô điều kiện như thế, ngay cả người ngày thường rất lý trí hay lên mặt dạy đời như Hàn Định Dương cũng đến, trong lòng hắn vô cùng xúc động.
Hàn Định Dương cũng không phải muốn đánh nhau với bọn họ, anh đến đây trông chừng bọn họ.
Một đám con trai cuồng ngạo như vậy, tuy xuống tay không nặng không nhẹ, nhưng nếu anh không nhìn trực tiếp thì không yên tâm.
“Dương Tu, cậu chắc chắn tên đó sẽ đi về phía này chứ?”
“Ừ, trước đó tôi lén tra rồi, ngày nào hắn ta cũng về theo ngõ này.”
Hàn Định Dương vỗ đầu Dương Tu một cái: “Gần cuối năm rồi, không lo ôn bài mà cứ làm gì vậy?”
Dương Tu chịu đau, nói: “Chờ xong việc này tôi sẽ về chăm chỉ học hành mà.”
Lối vào ngõ tối om, Đặng Tề đang mang ba lô nước tới.
“Chính là hắn.”
Dương Tu khẽ nói.
Tưởng Thừa Tinh là người châm lửa đầu tiên, hắn hùng hổ đi lên đạp mạnh vào đầu gối chân người nọ. Mục Thâm và Hàn Định Dương cũng chạy nhanh về phía trước, ba chân bốn cẳng đá thật mạnh.
Đặng Tề không đề phòng, bị đám thanh niên đánh tơi bời.
Hắn cuộn mình thành hình vòng cung trên đất, bảo vệ phần đầu của mình.
Lúc đầu hắn còn hùng hổ đe dọa này nọ, nhưng sau khi ăn mấy cú đá đau nhức, Đặng Tề lập tức mềm xuống.
“Đừng đánh, xin các người đừng đánh nữa, chuyện gì cũng có thể từ từ. Các cậu muốn tiền, tôi có đây, ở trong túi ấy, đừng… Đừng đánh.”
Hàn Định Dương chậm rì đi tới, nhặt túi lên.
Dương Tu nói: “Ảnh chụp, trong ba lô chắc có ảnh chụp của hắn!”
Đặng Tề nghe vậy thì lập tức phản ứng lại, sợ đến mức tè ra quần.
“Bọn mày là người của Hồ Nhĩ Na?! Chẳng lẽ cô ta dám thuê người giết tao?!”
Tưởng Thừa Tinh ngồi xổm xuống, vỗ vỗ mặt hắn hù dọa: “Không sai, bọn tao chính là sát thủ được thuê để đi lấy cái mạng chó của mày đấy.”
“Mẹ ơi!”
Đặng Tề sợ đến mức hồn phách thất lạc, liên tục lùi về phía sau: “Không liên quan đến tao! Hồ Nhĩ Na lòng tham không đáy, ôm đùi ông lớn, dù tao không nói thì cũng sẽ có người khác nhìn cô ta chằm chằm thôi!”
Hàn Định Dương mở túi hắn ra, trong đó có không ít ảnh chụp lén các minh tinh khác.
Bởi vì chuyện của Tạ Nhu, Hàn Định Dương cực kỳ không thích paparazzi, cứ thế cầm bật lửa đốt hết mấy bức ảnh.
“A Định, đốt cũng vô dụng thôi, tên khốn này chắc chắn còn bản khác.”
“Tôi biết.”
Hàn Định Dương cũng chẳng thoải mái, chẳng mong hủy được hết mấy cái này.
Ngoại trừ lượng lớn tiền mặt, trong ba lô còn có một cái máy ảnh SLR.
Dương tu nói: “Tìm xem bên trong có ảnh của A Xuân hay không, có thì xóa hết đi.”
Hàn Định Dương mở máy SLR ra, nhấn vào kho ảnh chụp.
Bên trong quả thật có rất nhiều ảnh, toàn là ảnh chụp lén minh tinh hạng nhất hạng hai, còn có không ít ảnh riêng tư, không biết làm sao mà hắn chụp được.
“Tìm được rồi.”
Hàn Định Dương kéo xuống, rất nhanh đã thấy một bóng dáng quen thuộc, đúng là Hồ A Xuân.
Nhưng giây tiếp theo, toàn thân Hàn Định Dương lạnh lẽo.
Không sai, chính là cảm giác toàn thân máu nóng sôi trào trong nháy mắt.
Đầu anh nổ to motho tiếng, da đầu tê dại. Cảm giác chết lặng từ cổ đi xuống, lan đến xương sống lưng và cả da thịt bên ngoài, tựa như có hàng ngàn con kiến đang gặm cắn.
Anh thậm chí còn không nhúc nhích nổi, bàn tay không còn điều khiển được nữa.
Tưởng Thừa Tinh thấy đôi mắt Hàn Định Dương cứ nhìn chằm chằm màn hình như trúng tà, nói đùa: “A Định, sao thế, thấy ảnh khỏa thân à?”
Mục Thâm cách anh gần nhất thấy thế thì nhận lấy máy ảnh từ tay Hàn Định Dương, vừa mở ra thì thấy: “Này… Người đàn ông này giống ba của A Định quá, khó trách cậu ấy có biểu cảm như thế.”
Hàn Định Dương hồi phục tinh thần, không nói gì mà quay đầu rời đi, không hề ngoảnh lại.
Đám còn lại mấy mắt nhìn nhau, không rõ nguyên nhân.
Dương Tu đi tới, chụp lấy camera trong tay Mục Thâm, nhìn màn hình hồi lâu.
Trong máy ảnh là những tấm hình thân mật của A Xuân và một người đàn ông khoảng chừng 50 tuổi, diện mạo anh tuấn đang cùng nhau ra vào khách sạn 5 sao, suối nước nóng, phòng tắm hơi cả cả những nơi khác.
Góc độ chụp lén khá kín, tiêu cự khá dài nhưng vẫn nhìn rõ được diện mạo người đàn ông trong hình.
Tưởng Thừa Tinh vỗ bả vai Dương Tu: “Trận này của cậu chỉ sợ đã chọc thủng vũ trụ luôn rồi.”
Bóng đêm đen đặc như mực, Tạ Nhu bị một cơn ác mộng đáng sợ đánh thức.
Cô theo bản năng mà sờ phía bên trái. Trong chăn trống không, không có bóng dáng Hàn Định Dương.
Tạ Nhu khoác vào một cái áo choàng lụa, đi ra khỏi phòng.
Trái tim hắn bắt đầu đập liên hồi, không chút suy nghĩ mà đi theo.
Theo đuôi như vậy là một hành động rất đáng khinh, nhiều lần Dương Tu muốn gọi cô nhưng yết hầu lại không nói được gì cả. Hắn vẫn chưa khắc phục được chướng ngại tâm lý ngại bắt chuyện với phái nữ.
Dương Tu thầm hạ quyết tâm, chờ sau khi thi lên thạc sĩ xong, hắn sẽ đi gặp bác sĩ, nhất định phải chữa khỏi cái chứng sợ phụ nữ khó hiểu này.
Lén lút đi theo A Xuân, Dương Tu theo bước vào một quán cà phê nhỏ không bắt mắt lắm.
Sau khi A Xuân vào tiệm thì chọn một chỗ ngồi dưới bóng cây trong góc.
Dương Tu ngồi phía sau cô, cách giữa là dây leo và cành cây, hơn nữa ánh đèn còn mờ ảo thấp thoáng nên cô không chú ý tới Dương Tu.
Ngồi đối diện A Xuân là một người đàn ông. Dương Tu biết hắn, đó là bạn trai cũ của cô, trước đó Dương Tu đã chạm mặt hắn ở trường vài lần. Hình như tên là Đặng Tề, một phóng viên giải trí.
Dương Tu vẫn luôn tự hào về trí nhớ vượt xa người thường của mình, vậy nên hắn có thể nhớ cả tên những chứng bệnh nan y và cả phản ứng lâm sàng.
“Nhiều thế thôi.”
Giọng A Xuân rất thiếu kiên nhẫn: “Không còn nữa đâu.”
“Ít thế này là bố thí cho ăn mày hả?”
“Tuần trước tôi mới đưa anh ba vạn đấy!”
“Thì em nói đấy, đó là tuần trước mà.”
Giọng A Xuân nghe rất áp lực, còn hơi run rẩy: “Đặng Tề, anh đừng có được nước làm tới!”
“Tôi được nước làm tới? Lúc trước ông đây giúp em chưa đủ nhiều à? Xào nhiệt cho em lên hot search, nếu không có tôi, có ai biết đến cái tên Hồ Nhĩ Na hả? Hừ, giờ nổi lên rồi lại đạp ông đi, trở mặt không nhận người đúng không?”
“Trước đó tôi cũng cho anh hơn mười vạn rồi còn gì? Anh còn muốn thế nào, dù tính thù lao thì thế cũng đủ rồi!”
“Thù lao?”
Đặng Tề cười lạnh, “Em gái à, em quá ngây thơ rồi! Chuyện của em với người kia, mười vạn không đủ bịt miệng tôi đâu!”
Lời vừa dứt, A Xuân như rơi xuống hầm băng, cả người lạnh lẽo run rẩy.
“Anh đang nói gì vậy? Tôi nghe không hiểu.”
Đặng Tề nốc hết ly nước trái cây, cười nói: “Cô gái như em thế mà cũng lớn gan lắm! Thời buổi này người chống lưng dạng nào chẳng có, vậy mà lại đi tìm người như vậy…”
“Chậc.”
Hắn lại cười, dựng ngón tay cái trào phúng cô: “Khá quyết đoán đấy, khó trách trước kia ông đây lại thích em.”
A Xuân còn định giảo biện, nhưng Đặng Tề đã lấy ra một xấp ảnh chụp chừng khoảng 10 tấm, trên đó là hình A Xuân và người nọ đang cùng nhau ra vào khách sạn.
“Đừng quên tôi làm nghề gì. Thông tin của mấy minh tinh hạng nhất được bảo mật tốt như thế mà ông còn đào lên được, em thì là cái gì chứ.”
A Xuân chụp lấy những tấm ảnh đó, cơ thể run lên: “Anh muốn gì!”
“Một khi chuyện của em và người kia lộ ra, chuyện gì xảy ra chắc không cần tôi nói đâu nhỉ?”
Đặng Tề nói từ từ, “Phí bịt miệng không nhiều đâu, 100 vạn thôi.”
“100 vạn!”
“100 vạn với người kia chắc cũng chẳng tính là nhiều nhỉ?”
“Anh đang đùa à, ông ta chẳng phải thương nhân, lấy đâu ra nhiều tiền thế!”
“Đùa tôi hả?”
Đặng Tề nói, “100 vạn tệ đối với người như ông ta mà nói, chỉ cần động một ngón tay đã có bao người vội vàng mang đến rồi.”
“Anh nói hươu nói vượn gì thế!”
“Sao lại kích động vậy!”
Đặng Tề nhàn nhã nói, “Đừng có lớn tiếng, để người khác nghe được thì đừng trách tôi.”
A Xuân cẩn thận nhìn phải nhìn trái rồi thấp giọng nói: “Nhiều nhất là hai mươi vạn thôi.”
“Cò kè mặc cả không hay đâu.”
Đặng Tề nheo mắt, “100 vạn, không nhiều cũng không ít, cho em một tháng thời gian để chuẩn bị đấy.”
Hắn lấy lại ảnh chụp gấp lại rồi bỏ vào túi: “Nói thật, dùng 100 vạn để mua mấy tấm ảnh này bọn em cũng chẳng lỗ. Thương lượng đi, người nên sợ hãi là ông ta chứ không phải em.”
Đặng Tề nói xong thì xoay người rời khỏi quán cà phê, để lại A Xuân ngồi một mình ở đó, tay chân lạnh như băng.
Tay cô run rẩy khiến cà phê tràn ra ngoài ly.
Cô lấy điện thoại ra định gọi đi, nhưng điện thoại cũng rơi xuống đất vì cô không thể cầm chắc.
Lúc này, bỗng có người bước đến nhẹ nhàng nhặt lên.
A Xuân ngẩng đầu, chạm phải một đôi mắt sâu thẳm, khiến cô không khỏi run lên.
Dương Tu để điện thoại lên bàn, trầm mặc ngồi xuống đối diện cô.
“Cậu… Cậu… Nghe thấy hết rồi?”
Tay A Xuân run lên, giọng cũng run, toàn thân cũng vậy.
Dương Tu mím chặt miệng, cuối cùng vẫn không mở miệng nói chuyện, nhưng hắn vẫn gật đầu.
A Xuân không kìm được rơi nước mắt, có thể thấy cô đang rất hoảng sợ.
“Tôi không biết nên làm gì cả, tôi tìm đâu ra số tiền này cơ chứ! Chắc chắn hắn ta sẽ không bỏ qua cho tôi, được 100 vạn sẽ càng đòi nhiều hơn nữa!”
A Xuân nhắm mắt lại, lông mi run lên, bất lực lại hoảng sợ, “Xong rồi, tôi xong thật rồi.”
Dương Tu im lặng nhìn cô, lắng nghe cô than vãn.
Sau một hồi, Dương Tu lấy giấy ghi chép ra viết một dòng rồi đưa cho A Xuân.
“Tôi có thể giúp gì cho cô?”
A Xuân nhìn mảnh giấy kia, khẽ cắn môi hỏi hắn: “Cậu có thể cho tôi mượn một khoản tiền không?”
Dương Tu nghiêm túc ngẫm nghĩ một lát rồi lắc đầu.
A Xuân tự giễu: “Cũng đúng, cậu vẫn còn là sinh viên, sao mà có tiền được.”
Dương Tu lại viết mảnh giấy khác, đưa cho cô: “Tôi có thể giúp cô dạy dỗ hắn, gọi mấy anh em đánh hắn một trận.”
A Xuân nhìn mảnh giấy đó, cảm thấy khá buồn cười: “Cậu cho rằng đây là chuyện con nít đánh nhau à?”
Dương Tu im lặng.
Mãi lâu sau khi A Xuân rời đi, hắn mới từ từ đứng dậy lấy điện thoại ra, nhắn vào trong nhóm chat của đám bạn mình: “Định đánh nhau, ai muốn đi cùng không?”
Tưởng Thừa Tinh trả lời ngay: “Ai chọc Dương thiếu vậy?”
Dương Tu: “Bạn tôi bị bắt nạt.”
Tưởng Thừa Tinh: “Nam hay nữ?”
Dương Tu: “Nữ.”
Tưởng Thừa Tinh: “Hả?”
Mục Thâm: “Hả?”
Ngay cả Hàn Định Dương lặn biển ngàn năm cũng bị thổi bay: “…”
Tưởng Thừa Tinh: “Thật à, để chỗ tôi với.”
Mục Thâm: “Có náo nhiệt nhớ thêm tôi nữa.”
Dương Tu: “Gọi H!”
Tưởng Thừa Tinh: “HHHHH!”
Mục Thâm: “A Định vừa mới lên cao học, lại gặp phải chuyện Chu Bình Lượng kia nữa, đừng gọi cậu ấy.”
Dương Tu: “Đúng nhỉ, tôi quên mất.”
Dương Tu thu hồi tin nhắn lại.
Tưởng Thừa Tinh cũng xóa tin nhắn đi.
Ba ngày sau, đám con trai tụ tập đầu đường lúc đêm khuya.
Tưởng Thừa Tinh với Mục Thâm đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang và kính râm, ăn mặc như kiểu bọn trộm chuẩn bị đi cướp cửa hàng tiện lợi. Chỉ có Hàn Định Dương ăn mặc bình thường với một chiếc áo khoác lông dày, tay bỏ trong túi nhìn bọn họ ghét bỏ.
“A Định, cậu không ngụy trang chút sao, lỡ như bị phát hiện thì làm sao bây giờ?”
“Cũng đâu phải chưa từng đánh nhau! Sợ như vậy thì nhận thua luôn cho rồi.”
Hàn Định Dương chớp mắt, nhìn dáng vẻ hèn nhát của đám bạn.
“Không được, A Định, cậu sắp tốt nghiệp rồi, làm vậy có được không?”
Mục Thâm hỏi, “Có ảnh hưởng gì không vậy?”
Hàn Định Dương nói: “Mấy cậu ba người, đối phương có một người mà còn cần tôi ra tay? Tôi đứng xem náo nhiệt thôi.”
Tưởng Thừa Tinh nói: “Vậy cũng được, A Định đừng ra tay, chúng ta lên.”
Mấy anh em bọn họ đã chơi với nhau từ lúc quần rách đũng đến giờ. Từ nhỏ tới lớn, ai bị bắt nạt mà muốn trả thù, chỉ cần gào to một tiếng là cả đám sẽ xông pha không ngần ngại.
Đám trẻ trong đại viện tính nết không tốt, chẳng kiêng nể gì. Điểm tốt duy nhất có lẽ chính là tính trượng nghĩa.
Thật ra Dương Tu rất cảm động, dù sao khi đó cũng còn nhỏ nên chưa hiểu chuyện. Bây giờ trưởng thành ra xã hội rồi, bọn họ vẫn có thể giúp hắn vô điều kiện như thế, ngay cả người ngày thường rất lý trí hay lên mặt dạy đời như Hàn Định Dương cũng đến, trong lòng hắn vô cùng xúc động.
Hàn Định Dương cũng không phải muốn đánh nhau với bọn họ, anh đến đây trông chừng bọn họ.
Một đám con trai cuồng ngạo như vậy, tuy xuống tay không nặng không nhẹ, nhưng nếu anh không nhìn trực tiếp thì không yên tâm.
“Dương Tu, cậu chắc chắn tên đó sẽ đi về phía này chứ?”
“Ừ, trước đó tôi lén tra rồi, ngày nào hắn ta cũng về theo ngõ này.”
Hàn Định Dương vỗ đầu Dương Tu một cái: “Gần cuối năm rồi, không lo ôn bài mà cứ làm gì vậy?”
Dương Tu chịu đau, nói: “Chờ xong việc này tôi sẽ về chăm chỉ học hành mà.”
Lối vào ngõ tối om, Đặng Tề đang mang ba lô nước tới.
“Chính là hắn.”
Dương Tu khẽ nói.
Tưởng Thừa Tinh là người châm lửa đầu tiên, hắn hùng hổ đi lên đạp mạnh vào đầu gối chân người nọ. Mục Thâm và Hàn Định Dương cũng chạy nhanh về phía trước, ba chân bốn cẳng đá thật mạnh.
Đặng Tề không đề phòng, bị đám thanh niên đánh tơi bời.
Hắn cuộn mình thành hình vòng cung trên đất, bảo vệ phần đầu của mình.
Lúc đầu hắn còn hùng hổ đe dọa này nọ, nhưng sau khi ăn mấy cú đá đau nhức, Đặng Tề lập tức mềm xuống.
“Đừng đánh, xin các người đừng đánh nữa, chuyện gì cũng có thể từ từ. Các cậu muốn tiền, tôi có đây, ở trong túi ấy, đừng… Đừng đánh.”
Hàn Định Dương chậm rì đi tới, nhặt túi lên.
Dương Tu nói: “Ảnh chụp, trong ba lô chắc có ảnh chụp của hắn!”
Đặng Tề nghe vậy thì lập tức phản ứng lại, sợ đến mức tè ra quần.
“Bọn mày là người của Hồ Nhĩ Na?! Chẳng lẽ cô ta dám thuê người giết tao?!”
Tưởng Thừa Tinh ngồi xổm xuống, vỗ vỗ mặt hắn hù dọa: “Không sai, bọn tao chính là sát thủ được thuê để đi lấy cái mạng chó của mày đấy.”
“Mẹ ơi!”
Đặng Tề sợ đến mức hồn phách thất lạc, liên tục lùi về phía sau: “Không liên quan đến tao! Hồ Nhĩ Na lòng tham không đáy, ôm đùi ông lớn, dù tao không nói thì cũng sẽ có người khác nhìn cô ta chằm chằm thôi!”
Hàn Định Dương mở túi hắn ra, trong đó có không ít ảnh chụp lén các minh tinh khác.
Bởi vì chuyện của Tạ Nhu, Hàn Định Dương cực kỳ không thích paparazzi, cứ thế cầm bật lửa đốt hết mấy bức ảnh.
“A Định, đốt cũng vô dụng thôi, tên khốn này chắc chắn còn bản khác.”
“Tôi biết.”
Hàn Định Dương cũng chẳng thoải mái, chẳng mong hủy được hết mấy cái này.
Ngoại trừ lượng lớn tiền mặt, trong ba lô còn có một cái máy ảnh SLR.
Dương tu nói: “Tìm xem bên trong có ảnh của A Xuân hay không, có thì xóa hết đi.”
Hàn Định Dương mở máy SLR ra, nhấn vào kho ảnh chụp.
Bên trong quả thật có rất nhiều ảnh, toàn là ảnh chụp lén minh tinh hạng nhất hạng hai, còn có không ít ảnh riêng tư, không biết làm sao mà hắn chụp được.
“Tìm được rồi.”
Hàn Định Dương kéo xuống, rất nhanh đã thấy một bóng dáng quen thuộc, đúng là Hồ A Xuân.
Nhưng giây tiếp theo, toàn thân Hàn Định Dương lạnh lẽo.
Không sai, chính là cảm giác toàn thân máu nóng sôi trào trong nháy mắt.
Đầu anh nổ to motho tiếng, da đầu tê dại. Cảm giác chết lặng từ cổ đi xuống, lan đến xương sống lưng và cả da thịt bên ngoài, tựa như có hàng ngàn con kiến đang gặm cắn.
Anh thậm chí còn không nhúc nhích nổi, bàn tay không còn điều khiển được nữa.
Tưởng Thừa Tinh thấy đôi mắt Hàn Định Dương cứ nhìn chằm chằm màn hình như trúng tà, nói đùa: “A Định, sao thế, thấy ảnh khỏa thân à?”
Mục Thâm cách anh gần nhất thấy thế thì nhận lấy máy ảnh từ tay Hàn Định Dương, vừa mở ra thì thấy: “Này… Người đàn ông này giống ba của A Định quá, khó trách cậu ấy có biểu cảm như thế.”
Hàn Định Dương hồi phục tinh thần, không nói gì mà quay đầu rời đi, không hề ngoảnh lại.
Đám còn lại mấy mắt nhìn nhau, không rõ nguyên nhân.
Dương Tu đi tới, chụp lấy camera trong tay Mục Thâm, nhìn màn hình hồi lâu.
Trong máy ảnh là những tấm hình thân mật của A Xuân và một người đàn ông khoảng chừng 50 tuổi, diện mạo anh tuấn đang cùng nhau ra vào khách sạn 5 sao, suối nước nóng, phòng tắm hơi cả cả những nơi khác.
Góc độ chụp lén khá kín, tiêu cự khá dài nhưng vẫn nhìn rõ được diện mạo người đàn ông trong hình.
Tưởng Thừa Tinh vỗ bả vai Dương Tu: “Trận này của cậu chỉ sợ đã chọc thủng vũ trụ luôn rồi.”
Bóng đêm đen đặc như mực, Tạ Nhu bị một cơn ác mộng đáng sợ đánh thức.
Cô theo bản năng mà sờ phía bên trái. Trong chăn trống không, không có bóng dáng Hàn Định Dương.
Tạ Nhu khoác vào một cái áo choàng lụa, đi ra khỏi phòng.
Bình luận facebook