Theo tôi, trên đời ai cũng có ước mơ dù là nó thật nhỏ bé. Những người không ước mơ sẽ chẳng làm gì có ích cho cuộc sống của họ và họ chỉ lệ thuộc vào những thứ sẵn có và những thứ ấy thì sẽ không trường tồn mãi mãi. Có ước mơ thì sao? Vấn đề là liệu ước mơ ấy có được thực hiện không.
***
Tôi là một cô bé bình thường, chẳng có gì hơn so với người khác: chiều cao thấp, lùn, khuôn mặt chẳng hề baby, làn da ngăm ngăm đen, gia cảnh thì bình thường, học hành cũng chả hơn ai. Nếu lớp có 34 học sinh chắc tôi cũng phải xếp hạng thứ 25. Con số đó có vẻ bình thường với tôi nhưng lại là quá thấp đối với bố mẹ khi xem bảng điểm, điểm thấp nhất trong bảng điểm của tôi luôn là ngữ văn.
Tại sao thế nhỉ? Có lẽ tôi chẳng đủ trí tưởng tượng phong phú hay tôi chẳng biết cảm thụ là cái gì. Tôi có một ước mơ là muốn làm tác giả - một ước mơ mà mãi nó chỉ là mơ.
Để thực hiện ước mơ, tôi tham gia rất nhiều rất nhiều chỗ có liên quan đến văn học và cũng từng đăng rất nhiều mẩu chuyện ngắn ngủi, cụt lủn, chẳng chút lắng đọng cho mọi người khi đọc. Tôi biết mình không đủ khả năng nhưng như vậy thì sao chứ! Điều đó sẽ chẳng hề làm cản bước tôi đến với ước mơ của mình. Mẩu chuyện của tôi dù tàn đến đâu cũng có người đọc nó và dù họ có bình phẩm như thế nào thì tôi cũng thấy nó hạnh phúc làm sao. Đúng vậy, ai cũng có thể mơ, mơ bất cứ thứ gì mà mình muốn dù cho nó có xa vời đến đâu. Điều quan trọng đó chính là ta có thể làm gì để thực hiện ước mơ. Tôi tin rằng một ngày nào đó tôi sẽ trở thành tác giả như tôi đã từng mơ. Và ước mơ của các bạn một ngày không xa sẽ thành hiện thực mà thôi!
Vì vậy, hãy cứ mơ đi, mơ thật nhiều để cuộc sống của ta thêm sinh động và vui vẻ.