Nguyễn Phương Bin
ღ Kim Nguyệt Dạ, bin yêu anh ღ
Tết năm ấy có ba
Mùa xuân năm nay đến nhanh thật, tôi ngồi trên chiếc giường uể oải nhìn ra ngoài cửa sổ. Mới ngày nào những cơn gió lạnh buốt thổi khắp mọi nơi khiến cho ai ai cũng lười vận động vậy mà giờ đây khi Tết sắp đến không khí lại trở nên tưng bừng, háo hức lạ thường. Ngay cả tôi cũng vậy. Dù chỉ làm một việc đơn giản là dọn dẹp nhà cửa nhưng sao lại cảm thấy vui vui, háo hức chờ ngày ba mươi, mồng một. Bỗng từ đâu đứa con gái nhỏ của tôi chạy qua nũng nịu:
- Mẹ ơi, mẹ xem con nên mặc cái gì khi đi chơi và chúc Tết ông bà? Cái váy màu hồng với áo khoác trắng nửa người hay áo len váy nỉ hơn? Con mặc quần vải với áo bông có được không? Cái váy xanh này cũng đẹp mẹ nhỉ? Mẹ xem con nên mặc cái nào ngày mồng một?
Ôm cô con gái điệu đà vào lòng, tôi thủ thỉ:
- Con gái mẹ mặc cái gì cũng đẹp hết, con không phải lo đâu!
Nhận được lời khen từ tôi, con bé cười híp mắt, quay qua thơm vào má rồi thủ thỉ:
- Con muốn chọn bộ nào đẹp nhất để mặc mùng một, những bộ khác mặc các ngày còn lại. Con muốn xinh nhất cơ, muốn mọi người khen cơ! Mẹ giúp con đi!
Nghe xong con bé nói tôi buồn cười không nhịn được, véo nhẹ một bên má trắng trắng, mềm mềm nói nửa đùa nửa thật:
- Á chà chà! Tham vọng ghê ta! Muốn xinh nhất cơ à? Thế năm nào cũng xinh nhất thì năm nào mới đặc biệt đây?
Con bé nghe xong nhăn mặt, làm điệu suy tư đáp:
- Con cũng không biết nữa, mẹ kể cho con nghe năm Tết vui nhất của mẹ đi!
Nhìn con bé vòi kể, tôi thấy con bé thật giống mình hồi nhỏ, luôn muốn bản thân trở nên xinh đẹp trong mắt mọi người, liền đáp vui vẻ:
- Được rồi, mẹ sẽ kể cho con gái nghe nha!
------------------------------------------------------------------------------------
Những hình ảnh năm nào từ đâu ùa về trong tâm trí. Tuy đã nhiều năm trôi qua nhưng tôi vẫn chẳng thể quên được bởi đó là năm tôi rất hạnh phúc. Khi ấy là năm đầu tiên tôi được đón Tết cùng ba, biết được Tết bên gia đình là vui vẻ, hạnh phúc hơn cả. Năm ấy, tôi mười tuổi. Khi ấy tôi cũng y như nó vậy, điệu đà và thích mình thật xinh đẹp, được nhiều người yêu quý. Nhưng gia đình tôi rất nghèo, có thể xếp vào những gia đình có hoàn cảnh khó khăn đặc biệt trong xã. Ba phải đi làm ăn xa từ năm tôi lên ba, mẹ ở nhà nuôi tôi khôn lớn bằng mảnh vườn nhỏ và đồng lương ít ỏi khi làm thêm. Tuy vậy cái nghèo đói vẫn bám riết không tha. Mùa đông khi ấy rất lạnh, những cơn gió buốt thổi vào người khiến tay chân tôi run cầm cập, bước đi loạng choạng theo con đường nhỏ về nhà. Nhìn thấy ngôi nhà nhỏ ở ngay phía trước, tôi vui mừng bước vào với cái ý nghĩ đầu tiên là vào giường bầu bạn với em chăn, em gối. Nằm trong chăn, tôi thấy đỡ rét hơn nhiều so với ở ngoài nhưng vẫn bực mình khi không sao cản hết được những cơn gió lạnh lùa vào nhà theo khe hở trên cửa sổ. Bực mình, tôi run run gọi mẹ:
- Mẹ ơi! Con... lạnh quá! Nhà mình còn cái chăn nào không hả mẹ?
Ngồi một lúc chẳng thấy mẹ trả lời, tôi quấn chiếc chăn yêu quý quanh người, co do đi về gian bếp gọi nhỏ:
- Mẹ ơi! Mẹ đâu rồi?
Vào đến nơi tôi mới biết mẹ không có trong bếp, quay lại chiếc giường nhỏ tôi thầm nghĩ "Mẹ đi đâu thế nhỉ? Trời lạnh như vậy không biết mẹ làm gì cơ chứ?". Bỏ qua những suy nghĩ trong đầu, tôi nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ từ lúc nào không hay. Khi tỉnh lại thì ngửi mùi rau xào thơm nức trong bếp , tôi đoán ngay mẹ đã về liền vội chạy vào bếp. Vào đến bếp, một cảm giác ấm áp của ngọn lửa bập bùng lan tỏa.
- Oa... ấm quá! Lại còn thơm nữa! Mẹ ạ!
Mẹ hiền dịu cười nhẹ xoa đầu tôi:
- Trời tiết trở lạnh rồi, khi con đi học nhớ mặc nhiều quần áo ấm, đeo thêm gang tay và đi tất cho ấm nhé!
Tôi hơ hơ hai bàn tay trên ngọn lửa đáp:
- Vâng ạ! Con sẽ mặc ấm mà. À mà mẹ ơi, mẹ mua quần áo Tết cho con chưa? Năm nay ba có về ăn Tết không hả mẹ?
Khi tôi vừa cất tiếng hỏi thì không khí trở nên im lặng lạ thường.Đưa đôi mắt lên nhìn mẹ, tôi thấy mẹ có vẻ lo lắng và còn buồn nữa. Đôi mắt hiền dịu lúc trước đã không còn, thay vào đấy là đôi mắt hơi gợn đỏ cùng vẻ man mác buồn. Mẹ cười gượng nhìn tôi đáp:
- Ừ! Mẹ sẽ mua quần áo mới cho con, còn ba có về hay không thì mẹ cũng không biết nữa. Mấy năm nay ba không về rồi, có lẽ... năm nay cũng thế con ạ, làm vào ngày Tết sẽ được lương cao hơn làm ngày thường.
Nghe mẹ nói xong tôi buồn hẳn, chẳng màng chi nữa. Năm nào cũng vậy, Tết đến rất ít khi ba về hay đúng hơn trong ký ức của tôi chưa khi nào Tết đến có mặt ba. Tôi vẫn hằng mong sao một năm khi đến Tết ba sẽ về nhà. Được ba mừng tuổi, được ba dắt tay đi chúc Tết ông bà nhưng hình như nó quá xa xỉ. Mỗi lần nghĩ về ba là dường như tôi lại rơi nước mắt, cái cảm giác buồn từ đâu chợt đến. Ngay lúc này đây, tôi nhớ ba hơn bao giờ hết.
Ngày hôm sau:
Hậm hực bước đi về nhà, tôi thật ganh tỵ với Lan - một người bạn cùng lớp của tôi. Lan học giỏi, xinh đẹp, con nhà giàu, được nhiều người yêu quý chứ không như tôi. Tôi chẳng được như Lan, tại sao ông trời lại bất công đến vậy. Tôi có làm gì sai mà sao mình lại không được như Lan. Ngày nào Lan cũng được bố mẹ đưa đón, tìm thầy cô giáo giỏi dạy Lan học. Mỗi khi có thành tích là lại được bố mẹ thưởng hay cho đi chơi xa. Và ngay cả khi Tết đến cũng được bố mẹ mua cho nhiều quần áo đẹp. Sáng nay, Lan đến lớp trong gương mặt tràn đầy sự hạnh phúc. Lan kể cho chúng tôi nghe về bố mẹ, bạn còn khoe cả quần áo Tết nữa. Tôi thực sự rất thích một cái áo khoác của Lan. Nó rất đẹp! Bên trong làm bằng len có màu vàng nhạt, bên ngoài là vải chống thấm nước. Áo có thể mặc được cả hai mặt, lại rất ấm và còn có cả mũ.
Khi đi dưới mưa tôi thì khoắc một chiếc áo mưa to xụ, lại rách chỗ này chỗ kia trong khi đó Lan vừa có ô rất đẹp để che lại được đưa bằng ô tô. Đến lớp tôi thì ướt chỗ này, chỗ kia, cả người run lên vì lạnh còn Lan thì rất ấm với chiếc áo khoăc mới... Tôi cũng muốn có một cái áo như thế nhưng cứ đắn đo mãi có nên nói cho mẹ hay không. Tôi biết nhà nghèo nên không dám đòi hỏi nhiều nhưng tôi thật sự rất rất thích nó. Về đến nhà, tôi thấy mẹ đang ở trong bếp nấu cơm. Sau một hồi đắn đo suy nghĩ liền hạ quyết tâm xin mẹ mua áo. Tôi mong rằng mẹ sẽ mua cho, mẹ sẽ không để tôi chịu rét đâu. Bỏ cặp xuống ghế, tôi hít một hơi sâu đi vào bếp, nhẹ nhàng cất tiếng hỏi:
- Mẹ ơi! Mẹ mua cho con chiếc áo khoắc giống bạn Lan nhé! Chiếc áo bên trong là len, bên ngoài là vải chống thấm nước đấy ạ.
Nói xong tôi quay lên nhìn mẹ, trên khuôn mặt ấy thoáng sự bất ngờ, bối rối. Sau một hồi chờ đợi, mẹ đáp:
- Nhà mình nghèo con gái ạ, cái áo đấy đắt lắm. Giá của nó bằng tiền mua cả mũ len và quần, áo cho con nữa.
Nghe mẹ nói xong, tôi thấy sống mũi mình cay cay, nước mắt không biết từ đâu cứ thi nhau chảy ra, tôi thất vọng đáp rồi chạy ngay vào phòng ngủ:
- Sao năm nào cũng vậy, ba chẳng bao giờ về khi Tết cả. Con chẳng có năm Tết nào bằng bạn bè, một cái áo khó thế hả mẹ? Con chỉ muốn năm nay có áo và ba thôi!
Tôi vừa nghĩ đến những gì mẹ nói vừa khóc. Tôi không muốn vậy! Tôi muốn năm nay có áo đẹp, bố sẽ về ăn Tết cùng hai mẹ con. Càng nghĩ, tôi càng thấy tủi thân. Vì sao lúc nào tôi cũng không được như bạn bè, lúc nào tôi cũng thấy xấu hổ về hoàn cảnh gia đình. Khi các bạn nói chuyện về quần áo Tết, về món ăn ngày Tết hay đi chơi nhiều nơi với bố mẹ là tôi lại ngồi im, lặng lẽ nghe các bạn nói, lòng thầm ganh tỵ. Đôi khi, tôi ước được hạnh phúc bằng một nửa của Lan thôi nhưng có lẽ tôi được như vậy chỉ trong... giấc mơ mà thôi! Tôi dỗi mẹ, buổi trưa hôm ấy không ăn cơm, giả vờ ngủ cho qua cơn đói nhưng rồi thiếp đi lúc nào không hay.
Mùa xuân sắp đến mà sao cái giá lạnh của đông mãi không dứt. Nhiệt độ ngoài trời thấp, thỉnh thoảng còn có những cơn mưa rả rích kèm theo là những cơn gió lạnh buốt. Tôi nằm trong chăn nhưng vẫn cảm thấy lạnh, tay chân vẫn toát lạ thường. Có lẽ, tôi bị ốm rồi. Cố gắng chống tay ngồi dậy để xem giờ nhưng sao mà khó quá! Đôi bàn tay dường như không nghe lời, chẳng có chút lực nào để chống cả. Sau một hồi khó nhọc với bàn tay, đôi mắt lim dim của tôi cũng nhìn được lên cái đồng hồ.
- Ôi! Đã năm giờ kém rồi sao! Tôi mới nằm một lúc mà. - Tôi loay hoay tự lẩm bẩm một mình. Chợt nhớ ra có bài tập chưa làm nhưng thôi... tôi mặc kệ, chân tay mất hết sức rồi, mắt còn hoa cả lên sao mà làm được. Nằm xuống chiếc giường, tôi bắt đầu cảm nhận được cái không khí lạnh buốt trong ngôi nhà. Chiếc giường không còn ấm nóng như trước nữa, nó trở nên lạnh rồi. Vừa nằm vừa cố gắng ngủ nhưng sao khó quá, cái giá lạnh khiến tôi rên hừ hừ. Tôi cứ vậy, nửa tỉnh nửa mê đến khi tối mịt. Bấy giờ là lúc cảm thấy khó chịu kinh khủng. Miệng đắng ngắt, tay chân run lẩy bẩy, đầu thì đau như búa bổ, muốn nhoài dậy lấy bát mì để ăn nhưng không làm được. Tôi kiệt sức thật rồi. Một lúc sau nghe thấy tiếng cạch cổng, tôi biết ngay mẹ đã về. Mẹ vào nhà, khuôn mặt mệt mỏi, cả người hơi run lên vì lạnh. Khi nhìn thấy bát mì vẫn nguyên trên bàn mẹ vội qua chỗ tôi nằm. Mẹ dịu dàng đặt tay lên chán tôi, tay hơi rụt lại vì bất ngờ, nhìn tôi lo lắng nói:
- Ôi! Nóng quá... để mẹ lau người cho con.
Nói rồi, mẹ ra ngoài lấy nước đem đun. Tôi cứ mơ màng, lúc thấy lúc không chỉ biết lúc ý thức được đôi chút đã thấy có cái khăn trên trán và mùi thơm của cháo thịt nhưng không thấy mẹ đâu. Lát sau, mẹ chạy vội vào nhà, quần áo bị ướt đôi chỗ và trên tay cầm túi ni lông. Chắc có lẽ đấy là thuốc hạ sốt cho tôi nhưng sao người mẹ có chỗ ướt vậy? Chẳng lẽ ngoài trời đang mưa sao? Tôi cố gắng nhoài cổ nhìn ra ngoài thấy trời mưa nặng hạt, gió còn to nữa. Tự nhiên tôi thấy thương mẹ quá! Cũng tại tôi cả, nếu tôi không vòi mẹ mua áo, không dỗi nhịn ăn trưa thì tôi cũng chẳng bị sốt, cũng không để mẹ chịu khổ nấu cháo rồi lại ra ngoài mua thuốc trong khi quần áo thì không đủ ấm, gió thì to và cả cơn mưa rả rích ngoài kia. Mà nhà tôi cũng đâu gần hiệu thuốc, chắc hẳn mẹ đi mua sẽ mệt và lạnh lắm! Ôi, tôi lại hành động thiếu suy nghĩ rồi, tôi... là một đứa trẻ hư.
Mẹ bê bát cháo nóng cùng thuốc và nước ra chỗ tôi, đôi bàn tay gầy nhẹ nhàng đỡ tôi dậy, lay nhẹ người cho tôi tỉnh. Bê bát cháo thơm phức mùi thịt lợn, mẹ nhẹ nhàng đút cho tôi ăn từng thìa, từng thìa. Cháo ngon như vậy nhưng tôi thấy đắng quá, định nói với mẹ là không ăn nhưng thấy mẹ vất vả mua đồ, lại mất công nấu nên tôi không nỡ nói, tiếp tục ăn từng thìa mẹ bón. Tô cháo đầy cũng vơi dần, tôi nhìn mẹ tiều tụy mà không muốn ăn hết, lắc đầu ra hiệu. Lúc đầu thấy tôi có ý không muốn ăn nữa mẹ nhất quyết không nghe, bắt tôi ăn bằng hết nhưng rồi thấy tôi quá mệt mỏi bèn lấy thuốc cho tôi. Nhìn những viên thuốc vàng nhạt, to tròn trên tay tôi sợ quá. Nhìn qua là biết ngay nó rất đắng, mùi cũng khó ngửi nữa nên lưỡng lự không muốn uống. Mẹ biết tôi sợ đắng, sẽ không uống lại tán nhỏ viên thuốc, cho thêm chút đường để bớt vị đắng. Xong xuôi, mẹ mang chén thuốc để vào tay tôi nhẹ nhàng khuyên bảo:
- Con uống đi, mẹ cho thêm đường rồi, không đắng như trước đâu.
Cầm chén thuốc mà tay hơi run run, tôi bịt mũi đưa chén thuốc lên miệng uống cạn. Lúc đầu thấy nó cũng không đắng lắm nhưng dần dần thì đắng, đắng ngắt. Dù đã uống thêm cả cốc nước trắng to bự nhưng vẫn thấy cơn đắng mãi không tan. Nước mắt không biết từ đâu lại chảy ra ròng ròng. Nằm xuống chiếc giường nhỏ, tôi tiếp tục chìm vào giấc ngủ một cách nhẹ nhàng.
Kể từ ngày bị ốm đến nay cũng đã ba ngày rồi. Chẳng hiểu tại sao tôi mãi chẳng khỏi dù đã uống cái thứ thuốc đắng kinh cùng với việc nghỉ học. Sáng nào cũng vậy, mẹ gọi tôi dậy từ khá sớm, cho tôi ăn và uống thuốc rồi mẹ lại đi ngay, để tôi ở nhà một mình. Nhiều lúc muốn ngồi dậy cho thư thái nhưng lại sợ cái khí lạnh tràn vào chăn. Muốn học bài nhưng tay cứ cứng đờ, đầu đau nhức nên chẳng làm được gì, tối ngày chỉ nằm với ngủ. Mãi tới hôm nay xem chừng bệnh mới đỡ, tôi có thể ngồi dậy học bài và làm một số việc vặt giúp mẹ. Công việc cũng chẳng có gì nhiều nên chỉ một thoáng là xong, tôi lại tiếp tục rơi vào hoàn cảnh thảnh thơi. Nhưng rảnh mãi rồi cũng chán, bài tập thì đã làm xong, trong nhà cũng chẳng có việc gì làm, mấy con búp bê chơi hoài cũng chán mà ngủ thì càng không thể. Tôi bắt đầu nhìn chiếc kim đồng hồ dịch chuyển từng li chậm chạp, mong sao thời gian trôi qua thật nhanh để mẹ sớm về.
Đã gần mười hai rưỡi nhưng mẹ vẫn chưa về, tôi bắt đầu cảm thấy sốt ruột. Tôi đã để ý mấy ngày hôm nay mẹ đi sớm về muộn nhưng cũng chưa hôm nào về muộn thế này hay phải chăng mấy hôm trước bị ốm nên không nhìn rõ giờ giấc. Nghĩ đến đây tôi bắt đầu lo lắng cho mẹ. Không biết giờ này sao mẹ chưa về, hay xe đạp bị hỏng? Hay mẹ không mang đồng hồ nên không để ý giờ?... Rất nhiều câu hỏi hiện lên trong đầu.
"Cạch... cạch" tiếng mở cổng vang lên kéo tôi ra khỏi những suy nghĩ, bây giờ tôi có thể đoán chắc mẹ đã về. Đang định ra chào mẹ chợt nhớ đến chuyện mấy hôm trước liền khựng lại rồi đâu đó trong đầu hiện lên sự giận dỗi vu vơ. Nhanh chân chèo lên giường, đắp chăn, tôi giả vờ như đang ngủ say. Những tiếng bước chân vang lên to dần, hình như mẹ đang đi về phía tôi. Đôi bàn tay sờ lên chán tôi cứng đờ và lạnh cóng, nó khiến tôi vô cùng khó hiểu. Từ việc mẹ hay đi làm sớm, về lại việc cho đến mẹ hay mệt mỏi và cả đôi bàn tay này nữa chẳng phải là dấu hiệc rất rõ ràng của làm việc quá sức sao. Tôi cố nén sự tò mò, nằm im chờ mẹ gọi dậy ăn cơm.
Trong bữa ăn, tôi để ý thấy gương mặt mẹ tái nhợt, đôi mắt có quầng thâm và lộ rõ sự mệt mỏi nhưng quan trọng hơn cả là các ngón tay của mẹ sưng húp lên, trông mà tôi thương mẹ vô cùng. Lúc này chỉ muốn sà vào lòng mẹ hỏi han nhưng cái tôi của mình không cho phép như vậy. Tôi đang giận mẹ mà, nếu như thế thì coi như hết giận rồi còn đâu. Cả bữa ăn tôi cứ bồn chồn không yên, không biết nên hỏi han mẹ hay tiếp tục giận dỗi nữa đây và cuối cùng cái tôi chọn là giận dỗi. Ăn cơm xong, tôi quét nhà rồi chui lên giường ngủ, vô tình quên đi sự lo lắng dành cho mẹ.
Tối hai chín Tết, tôi ở nhà làm bài tập chờ mẹ về mong sao Tết năm nay sẽ no đủ hơn các năm trước. Tuy đã biết chắc cũng chẳng có gì nhiều nhưng cái cảm giác nôn nao của những ngày giáp Tết vẫn khiến tôi vui vẻ lạ kì. Đối với tôi ba ngày Tết vẫn là những ngày tuyệt vời nhất vì lúc đó tôi được đi chơi, đi chúc Tết cùng mẹ, được mặc quần áo mới, ăn nhiều món ngon và hơn hết là những bao lì xì đỏ. Trong ngày Tết tôi thích nhất là được nhận lì xì của mọi người, những bao lì xì đỏ tươi đẹp mắt bao giờ tôi cũng giữ rất kĩ, có khi còn đem ra khoe với bạn bè hay chơi đồ hàng cùng búp bê. Vừa nghĩ vừa cười vui vẻ, tôi muốn Tết năm nay sẽ thật vui, lúc đón giao thừa có nhiều pháo hoa đủ màu sắc, kích thước và hình dạng khác nhau, sẽ được chơi với các em họ và hơn hết là lúc nhận lì xì của mọi người. Ngồi nghĩ đến Tết mà quên hết cả, mẹ về lúc nào cũng không hay. Mẹ dịu dàng, giọng pha sự vui vẻ nói với tôi:
- Phương, mẹ mua cái áo khoăc con thích rồi này!
Nghe mẹ nói tôi như không tin vào tai mình, quay về phía mẹ tôi thấy trên tay là chiếc áo giống y như chiếc áo của Lan. Miệng bỗng nở nụ cười tươi, tôi vui mừng reo lên:
- A! Mẹ mua áo cho con rồi! Mẹ... mẹ là người tuyệt vời nhất!
Nói xong tôi chạy ngay ra ôm chầm mẹ, đầu hơi dựa vào mẹ để được mẹ vuốt tóc. Cầm chiếc áo trên tay tôi ngắm nghía, miệng vô thức hỏi mẹ:
- Mẹ ơi, sao mẹ bảo không mua cho con được?
Câu hỏi đột ngột của tôi khiến mẹ có vẻ bất ngờ, mẹ bối rối đáp:
- À... mẹ đi làm dạo gần Tết được... thưởng nhiều nên mới quyết định mua cho con đó mà!
Khi tôi nhìn vào đôi mắt của mẹ thấy có đôi chút gượng ép và lảng tránh. Phải chăng mẹ giấu tôi điều gì? Công việc mẹ làm không quá vất vả, chỉ là công nhân may cho một công ty nhỏ, tiền lương nhận được cũng chẳng là bao nên chắc hẳn việc thưởng Tết sẽ không được nhiều. Nhớ đến mấy ngày gần đây, mắt tôi cay cay hỏi mẹ:
- Mẹ ơi, có phải mấy hôm nay mẹ làm tăng ca hay làm thêm ở đâu đó để lấy tiền mua áo cho con phải không?
Mẹ nhìn tôi âu yếm, lúc đầu có ý lảng tránh nhưng rồi đáp:
- Ừ, cả tuần nay mẹ có đi làm thêm. Nhưng con đừng dằn vặt mình rằng mẹ đi làm thêm chỉ để lấy tiền mua áo cho con nhé! Mẹ đi làm thêm để trang trải cho năm mới. Với lại mẹ muốn Tết năm nay con sẽ vui vẻ hơn các năm trước con gái ạ!
Nghe mẹ nói xong tôi bật khóc, nước mắt thi nhau chảy ra. Thì ra mẹ chịu khổ đi sớm về muộn, đôi mắt mẹ thâm cuồng do thiếu ngủ, các ngón tay bị cước sưng phồng đều là vì muốn tôi được vui vẻ. Trong khi đó chỉ vì thích cái áo mà tôi giận dỗi mẹ, tôi thật là đứa con bất hiếu. Ôm chầm lấy mẹ, tôi nghẹn ngào nói:
- Con xin lỗi mẹ, nếu con nghĩ kĩ thì mẹ đã không phải chịu khổ... hức... hức... con là đứa bất hiếu.
Nghe tôi nói mắt mẹ cũng đỏ hoe, mẹ vỗ lưng tôi an ủi, thủ thỉ:
- Con gái ạ! Con không có lỗi gì đâu, mẹ đi làm thêm vì muốn Tết năm nay gia đình ta thật vui vẻ, mẹ con mình sẽ ăn những món ngon, đi chơi thật vui vẻ. Hứa với mẹ con sẽ không trách bản thân, vui vẻ lên con gái nhé!
- ... Vâng, hai mẹ con ta sẽ cùng nhau đón Tết thật vui vẻ. - Tôi lau những giọt nước mắt nhìn mẹ đáp.
Tối ba mươi Tết:
Tôi cùng mẹ hơ tay trên bếp lửa bập bùng. Lúc này, cái không khí năm mới bao trùm khắp mọi nơi, nhà nhà quây quần bên nhau, tiếng cười nói rộn ràng khắp xóm. Mẹ và tôi cũng vậy, tuy gia đình chỉ có hai người nhưng tôi vẫn cảm thấy ấm áp, cái sự khấn khích chờ giao thừa xem pháo hoa lớn hơn bao giờ hết. Quay qua nhìn chiếc đồng hồ treo tường, tôi phấn khích reo lên:
- Mẹ ơi, mười một rưỡi rồi, hai mẹ con mình sắp được xem pháo hoa rồi!
Mẹ cười tươi, vuốt ve mái tóc tôi đáp:
- Ừ, còn ba mươi phút nữa thôi. Mà con gái mẹ năm nay háo hức thế nhỉ, còn chờ để xem pháo hoa nữa chứ.
Tôi cười tít mắt đáp lời mẹ:
- Vâng, con cứ thấy nôn nao sao ý mẹ ạ. Con rất muốn năm nay xem pháo hoa tận mắt, không biết màu có đẹp như trong ti vi không mẹ nhỉ?
Mẹ nhìn tôi cười trừ, lắc đầu ngán ngẩm:
- Cô nương ơi, cô hỏi câu này cả chục lần rồi đấy! Đầu óc cứ để đi đâu thế? Hay nghĩ đến bao lì xì là quên hết, không biết câu này mình hỏi hay chưa.
- À... - Tôi đang định đáp lời của mẹ bỗng nghe thấy tiếng bước chân cùng ai đó gọi tên mình. Quay ra đằng sau, tôi thấy ba nhìn hai mẹ con tôi với ánh mắt yêu thương. Không giấu nổi bất ngờ, tôi chạy ngay ra ôm ba, giọng run run nói:
- Ba... ba về thật sao?... Sao ba bảo Tết năm nay ba không về?
Ba nhẹ nhàng hôn lên trán tôi, nhẹ nhàng nói:
- Ba định gây bất ngờ cho hai mẹ con, con có bất ngờ không?
Nhìn ba với đôi mắt ướt nhẹt, giọng tôi lạc hẳn đi:
- Con vui lắm! Vậy là ba cũng đã về ăn Tết với con và mẹ rồi. Năm nay gia đình ta sẽ đông đủ người, chắc ông bà sẽ vui lắm!
Mẹ cười tươi khi nhìn thấy ba, đi ra phía hai cha con ôm lấy ba trong bao sự nhung nhớ, nước mắt rơi tự lúc nào. Ba bế tôi lên, lau đi những giọt nước mắt của hai mẹ con vui vẻ nói:
- Hai mẹ con phải vui lên chứ, sắp sang canh rồi. Cả gia đình ta sẽ cùng nhau ngắm pháo hoa, cùng nhau vui ngày Tết!
Tôi và mẹ tươi cười nhìn ba, gật đầu. Đúng lúc này, những bông pháo đầu tiên bay lên bầu trời. Tôi mở to đôi mắt, phấn khích kêu lên:
- A! Pháo hoa kìa! Vậy là... chúc mừng năm mới! Cả gia đình ta sẽ thật vui vẻ nha!
Ba xoa đầu tôi, ba và mẹ giọng đầy yêu thương đồng thanh đáp:
- Tất nhiên rồi con gái, gia đình ta sẽ thật vui vẻ!
---------------------------------------------------------------------------------------
Cô con gái nhỏ lay lay cánh tay, nói với tôi:
- Mẹ ơi, có phải khi Tết đến hạnh phúc và vui vẻ là vì được ở bên người thân phải không mẹ?
- Ừ! Đúng rồi con ạ. Tết chỉ hạnh phúc, vui vẻ trọn vẹn được khi các thành viên trong gia đình ở bên cạnh nhau con ạ. Đôi khi chỉ xem một bộ phim cùng nhau cũng đầy áp tiếng cười! - Tôi nhẹ nhàng nói với con.
Tết năm ấy ấm áp biết bao vì khi đó có ba ở bên,
một ngôi nhà nhỏ ba người thật hạnh phúc!
- Mẹ ơi, mẹ xem con nên mặc cái gì khi đi chơi và chúc Tết ông bà? Cái váy màu hồng với áo khoác trắng nửa người hay áo len váy nỉ hơn? Con mặc quần vải với áo bông có được không? Cái váy xanh này cũng đẹp mẹ nhỉ? Mẹ xem con nên mặc cái nào ngày mồng một?
Ôm cô con gái điệu đà vào lòng, tôi thủ thỉ:
- Con gái mẹ mặc cái gì cũng đẹp hết, con không phải lo đâu!
Nhận được lời khen từ tôi, con bé cười híp mắt, quay qua thơm vào má rồi thủ thỉ:
- Con muốn chọn bộ nào đẹp nhất để mặc mùng một, những bộ khác mặc các ngày còn lại. Con muốn xinh nhất cơ, muốn mọi người khen cơ! Mẹ giúp con đi!
Nghe xong con bé nói tôi buồn cười không nhịn được, véo nhẹ một bên má trắng trắng, mềm mềm nói nửa đùa nửa thật:
- Á chà chà! Tham vọng ghê ta! Muốn xinh nhất cơ à? Thế năm nào cũng xinh nhất thì năm nào mới đặc biệt đây?
Con bé nghe xong nhăn mặt, làm điệu suy tư đáp:
- Con cũng không biết nữa, mẹ kể cho con nghe năm Tết vui nhất của mẹ đi!
Nhìn con bé vòi kể, tôi thấy con bé thật giống mình hồi nhỏ, luôn muốn bản thân trở nên xinh đẹp trong mắt mọi người, liền đáp vui vẻ:
- Được rồi, mẹ sẽ kể cho con gái nghe nha!
------------------------------------------------------------------------------------
Những hình ảnh năm nào từ đâu ùa về trong tâm trí. Tuy đã nhiều năm trôi qua nhưng tôi vẫn chẳng thể quên được bởi đó là năm tôi rất hạnh phúc. Khi ấy là năm đầu tiên tôi được đón Tết cùng ba, biết được Tết bên gia đình là vui vẻ, hạnh phúc hơn cả. Năm ấy, tôi mười tuổi. Khi ấy tôi cũng y như nó vậy, điệu đà và thích mình thật xinh đẹp, được nhiều người yêu quý. Nhưng gia đình tôi rất nghèo, có thể xếp vào những gia đình có hoàn cảnh khó khăn đặc biệt trong xã. Ba phải đi làm ăn xa từ năm tôi lên ba, mẹ ở nhà nuôi tôi khôn lớn bằng mảnh vườn nhỏ và đồng lương ít ỏi khi làm thêm. Tuy vậy cái nghèo đói vẫn bám riết không tha. Mùa đông khi ấy rất lạnh, những cơn gió buốt thổi vào người khiến tay chân tôi run cầm cập, bước đi loạng choạng theo con đường nhỏ về nhà. Nhìn thấy ngôi nhà nhỏ ở ngay phía trước, tôi vui mừng bước vào với cái ý nghĩ đầu tiên là vào giường bầu bạn với em chăn, em gối. Nằm trong chăn, tôi thấy đỡ rét hơn nhiều so với ở ngoài nhưng vẫn bực mình khi không sao cản hết được những cơn gió lạnh lùa vào nhà theo khe hở trên cửa sổ. Bực mình, tôi run run gọi mẹ:
- Mẹ ơi! Con... lạnh quá! Nhà mình còn cái chăn nào không hả mẹ?
Ngồi một lúc chẳng thấy mẹ trả lời, tôi quấn chiếc chăn yêu quý quanh người, co do đi về gian bếp gọi nhỏ:
- Mẹ ơi! Mẹ đâu rồi?
Vào đến nơi tôi mới biết mẹ không có trong bếp, quay lại chiếc giường nhỏ tôi thầm nghĩ "Mẹ đi đâu thế nhỉ? Trời lạnh như vậy không biết mẹ làm gì cơ chứ?". Bỏ qua những suy nghĩ trong đầu, tôi nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ từ lúc nào không hay. Khi tỉnh lại thì ngửi mùi rau xào thơm nức trong bếp , tôi đoán ngay mẹ đã về liền vội chạy vào bếp. Vào đến bếp, một cảm giác ấm áp của ngọn lửa bập bùng lan tỏa.
- Oa... ấm quá! Lại còn thơm nữa! Mẹ ạ!
Mẹ hiền dịu cười nhẹ xoa đầu tôi:
- Trời tiết trở lạnh rồi, khi con đi học nhớ mặc nhiều quần áo ấm, đeo thêm gang tay và đi tất cho ấm nhé!
Tôi hơ hơ hai bàn tay trên ngọn lửa đáp:
- Vâng ạ! Con sẽ mặc ấm mà. À mà mẹ ơi, mẹ mua quần áo Tết cho con chưa? Năm nay ba có về ăn Tết không hả mẹ?
Khi tôi vừa cất tiếng hỏi thì không khí trở nên im lặng lạ thường.Đưa đôi mắt lên nhìn mẹ, tôi thấy mẹ có vẻ lo lắng và còn buồn nữa. Đôi mắt hiền dịu lúc trước đã không còn, thay vào đấy là đôi mắt hơi gợn đỏ cùng vẻ man mác buồn. Mẹ cười gượng nhìn tôi đáp:
- Ừ! Mẹ sẽ mua quần áo mới cho con, còn ba có về hay không thì mẹ cũng không biết nữa. Mấy năm nay ba không về rồi, có lẽ... năm nay cũng thế con ạ, làm vào ngày Tết sẽ được lương cao hơn làm ngày thường.
Nghe mẹ nói xong tôi buồn hẳn, chẳng màng chi nữa. Năm nào cũng vậy, Tết đến rất ít khi ba về hay đúng hơn trong ký ức của tôi chưa khi nào Tết đến có mặt ba. Tôi vẫn hằng mong sao một năm khi đến Tết ba sẽ về nhà. Được ba mừng tuổi, được ba dắt tay đi chúc Tết ông bà nhưng hình như nó quá xa xỉ. Mỗi lần nghĩ về ba là dường như tôi lại rơi nước mắt, cái cảm giác buồn từ đâu chợt đến. Ngay lúc này đây, tôi nhớ ba hơn bao giờ hết.
Ngày hôm sau:
Hậm hực bước đi về nhà, tôi thật ganh tỵ với Lan - một người bạn cùng lớp của tôi. Lan học giỏi, xinh đẹp, con nhà giàu, được nhiều người yêu quý chứ không như tôi. Tôi chẳng được như Lan, tại sao ông trời lại bất công đến vậy. Tôi có làm gì sai mà sao mình lại không được như Lan. Ngày nào Lan cũng được bố mẹ đưa đón, tìm thầy cô giáo giỏi dạy Lan học. Mỗi khi có thành tích là lại được bố mẹ thưởng hay cho đi chơi xa. Và ngay cả khi Tết đến cũng được bố mẹ mua cho nhiều quần áo đẹp. Sáng nay, Lan đến lớp trong gương mặt tràn đầy sự hạnh phúc. Lan kể cho chúng tôi nghe về bố mẹ, bạn còn khoe cả quần áo Tết nữa. Tôi thực sự rất thích một cái áo khoác của Lan. Nó rất đẹp! Bên trong làm bằng len có màu vàng nhạt, bên ngoài là vải chống thấm nước. Áo có thể mặc được cả hai mặt, lại rất ấm và còn có cả mũ.
Khi đi dưới mưa tôi thì khoắc một chiếc áo mưa to xụ, lại rách chỗ này chỗ kia trong khi đó Lan vừa có ô rất đẹp để che lại được đưa bằng ô tô. Đến lớp tôi thì ướt chỗ này, chỗ kia, cả người run lên vì lạnh còn Lan thì rất ấm với chiếc áo khoăc mới... Tôi cũng muốn có một cái áo như thế nhưng cứ đắn đo mãi có nên nói cho mẹ hay không. Tôi biết nhà nghèo nên không dám đòi hỏi nhiều nhưng tôi thật sự rất rất thích nó. Về đến nhà, tôi thấy mẹ đang ở trong bếp nấu cơm. Sau một hồi đắn đo suy nghĩ liền hạ quyết tâm xin mẹ mua áo. Tôi mong rằng mẹ sẽ mua cho, mẹ sẽ không để tôi chịu rét đâu. Bỏ cặp xuống ghế, tôi hít một hơi sâu đi vào bếp, nhẹ nhàng cất tiếng hỏi:
- Mẹ ơi! Mẹ mua cho con chiếc áo khoắc giống bạn Lan nhé! Chiếc áo bên trong là len, bên ngoài là vải chống thấm nước đấy ạ.
Nói xong tôi quay lên nhìn mẹ, trên khuôn mặt ấy thoáng sự bất ngờ, bối rối. Sau một hồi chờ đợi, mẹ đáp:
- Nhà mình nghèo con gái ạ, cái áo đấy đắt lắm. Giá của nó bằng tiền mua cả mũ len và quần, áo cho con nữa.
Nghe mẹ nói xong, tôi thấy sống mũi mình cay cay, nước mắt không biết từ đâu cứ thi nhau chảy ra, tôi thất vọng đáp rồi chạy ngay vào phòng ngủ:
- Sao năm nào cũng vậy, ba chẳng bao giờ về khi Tết cả. Con chẳng có năm Tết nào bằng bạn bè, một cái áo khó thế hả mẹ? Con chỉ muốn năm nay có áo và ba thôi!
Tôi vừa nghĩ đến những gì mẹ nói vừa khóc. Tôi không muốn vậy! Tôi muốn năm nay có áo đẹp, bố sẽ về ăn Tết cùng hai mẹ con. Càng nghĩ, tôi càng thấy tủi thân. Vì sao lúc nào tôi cũng không được như bạn bè, lúc nào tôi cũng thấy xấu hổ về hoàn cảnh gia đình. Khi các bạn nói chuyện về quần áo Tết, về món ăn ngày Tết hay đi chơi nhiều nơi với bố mẹ là tôi lại ngồi im, lặng lẽ nghe các bạn nói, lòng thầm ganh tỵ. Đôi khi, tôi ước được hạnh phúc bằng một nửa của Lan thôi nhưng có lẽ tôi được như vậy chỉ trong... giấc mơ mà thôi! Tôi dỗi mẹ, buổi trưa hôm ấy không ăn cơm, giả vờ ngủ cho qua cơn đói nhưng rồi thiếp đi lúc nào không hay.
Mùa xuân sắp đến mà sao cái giá lạnh của đông mãi không dứt. Nhiệt độ ngoài trời thấp, thỉnh thoảng còn có những cơn mưa rả rích kèm theo là những cơn gió lạnh buốt. Tôi nằm trong chăn nhưng vẫn cảm thấy lạnh, tay chân vẫn toát lạ thường. Có lẽ, tôi bị ốm rồi. Cố gắng chống tay ngồi dậy để xem giờ nhưng sao mà khó quá! Đôi bàn tay dường như không nghe lời, chẳng có chút lực nào để chống cả. Sau một hồi khó nhọc với bàn tay, đôi mắt lim dim của tôi cũng nhìn được lên cái đồng hồ.
- Ôi! Đã năm giờ kém rồi sao! Tôi mới nằm một lúc mà. - Tôi loay hoay tự lẩm bẩm một mình. Chợt nhớ ra có bài tập chưa làm nhưng thôi... tôi mặc kệ, chân tay mất hết sức rồi, mắt còn hoa cả lên sao mà làm được. Nằm xuống chiếc giường, tôi bắt đầu cảm nhận được cái không khí lạnh buốt trong ngôi nhà. Chiếc giường không còn ấm nóng như trước nữa, nó trở nên lạnh rồi. Vừa nằm vừa cố gắng ngủ nhưng sao khó quá, cái giá lạnh khiến tôi rên hừ hừ. Tôi cứ vậy, nửa tỉnh nửa mê đến khi tối mịt. Bấy giờ là lúc cảm thấy khó chịu kinh khủng. Miệng đắng ngắt, tay chân run lẩy bẩy, đầu thì đau như búa bổ, muốn nhoài dậy lấy bát mì để ăn nhưng không làm được. Tôi kiệt sức thật rồi. Một lúc sau nghe thấy tiếng cạch cổng, tôi biết ngay mẹ đã về. Mẹ vào nhà, khuôn mặt mệt mỏi, cả người hơi run lên vì lạnh. Khi nhìn thấy bát mì vẫn nguyên trên bàn mẹ vội qua chỗ tôi nằm. Mẹ dịu dàng đặt tay lên chán tôi, tay hơi rụt lại vì bất ngờ, nhìn tôi lo lắng nói:
- Ôi! Nóng quá... để mẹ lau người cho con.
Nói rồi, mẹ ra ngoài lấy nước đem đun. Tôi cứ mơ màng, lúc thấy lúc không chỉ biết lúc ý thức được đôi chút đã thấy có cái khăn trên trán và mùi thơm của cháo thịt nhưng không thấy mẹ đâu. Lát sau, mẹ chạy vội vào nhà, quần áo bị ướt đôi chỗ và trên tay cầm túi ni lông. Chắc có lẽ đấy là thuốc hạ sốt cho tôi nhưng sao người mẹ có chỗ ướt vậy? Chẳng lẽ ngoài trời đang mưa sao? Tôi cố gắng nhoài cổ nhìn ra ngoài thấy trời mưa nặng hạt, gió còn to nữa. Tự nhiên tôi thấy thương mẹ quá! Cũng tại tôi cả, nếu tôi không vòi mẹ mua áo, không dỗi nhịn ăn trưa thì tôi cũng chẳng bị sốt, cũng không để mẹ chịu khổ nấu cháo rồi lại ra ngoài mua thuốc trong khi quần áo thì không đủ ấm, gió thì to và cả cơn mưa rả rích ngoài kia. Mà nhà tôi cũng đâu gần hiệu thuốc, chắc hẳn mẹ đi mua sẽ mệt và lạnh lắm! Ôi, tôi lại hành động thiếu suy nghĩ rồi, tôi... là một đứa trẻ hư.
Mẹ bê bát cháo nóng cùng thuốc và nước ra chỗ tôi, đôi bàn tay gầy nhẹ nhàng đỡ tôi dậy, lay nhẹ người cho tôi tỉnh. Bê bát cháo thơm phức mùi thịt lợn, mẹ nhẹ nhàng đút cho tôi ăn từng thìa, từng thìa. Cháo ngon như vậy nhưng tôi thấy đắng quá, định nói với mẹ là không ăn nhưng thấy mẹ vất vả mua đồ, lại mất công nấu nên tôi không nỡ nói, tiếp tục ăn từng thìa mẹ bón. Tô cháo đầy cũng vơi dần, tôi nhìn mẹ tiều tụy mà không muốn ăn hết, lắc đầu ra hiệu. Lúc đầu thấy tôi có ý không muốn ăn nữa mẹ nhất quyết không nghe, bắt tôi ăn bằng hết nhưng rồi thấy tôi quá mệt mỏi bèn lấy thuốc cho tôi. Nhìn những viên thuốc vàng nhạt, to tròn trên tay tôi sợ quá. Nhìn qua là biết ngay nó rất đắng, mùi cũng khó ngửi nữa nên lưỡng lự không muốn uống. Mẹ biết tôi sợ đắng, sẽ không uống lại tán nhỏ viên thuốc, cho thêm chút đường để bớt vị đắng. Xong xuôi, mẹ mang chén thuốc để vào tay tôi nhẹ nhàng khuyên bảo:
- Con uống đi, mẹ cho thêm đường rồi, không đắng như trước đâu.
Cầm chén thuốc mà tay hơi run run, tôi bịt mũi đưa chén thuốc lên miệng uống cạn. Lúc đầu thấy nó cũng không đắng lắm nhưng dần dần thì đắng, đắng ngắt. Dù đã uống thêm cả cốc nước trắng to bự nhưng vẫn thấy cơn đắng mãi không tan. Nước mắt không biết từ đâu lại chảy ra ròng ròng. Nằm xuống chiếc giường nhỏ, tôi tiếp tục chìm vào giấc ngủ một cách nhẹ nhàng.
Kể từ ngày bị ốm đến nay cũng đã ba ngày rồi. Chẳng hiểu tại sao tôi mãi chẳng khỏi dù đã uống cái thứ thuốc đắng kinh cùng với việc nghỉ học. Sáng nào cũng vậy, mẹ gọi tôi dậy từ khá sớm, cho tôi ăn và uống thuốc rồi mẹ lại đi ngay, để tôi ở nhà một mình. Nhiều lúc muốn ngồi dậy cho thư thái nhưng lại sợ cái khí lạnh tràn vào chăn. Muốn học bài nhưng tay cứ cứng đờ, đầu đau nhức nên chẳng làm được gì, tối ngày chỉ nằm với ngủ. Mãi tới hôm nay xem chừng bệnh mới đỡ, tôi có thể ngồi dậy học bài và làm một số việc vặt giúp mẹ. Công việc cũng chẳng có gì nhiều nên chỉ một thoáng là xong, tôi lại tiếp tục rơi vào hoàn cảnh thảnh thơi. Nhưng rảnh mãi rồi cũng chán, bài tập thì đã làm xong, trong nhà cũng chẳng có việc gì làm, mấy con búp bê chơi hoài cũng chán mà ngủ thì càng không thể. Tôi bắt đầu nhìn chiếc kim đồng hồ dịch chuyển từng li chậm chạp, mong sao thời gian trôi qua thật nhanh để mẹ sớm về.
Đã gần mười hai rưỡi nhưng mẹ vẫn chưa về, tôi bắt đầu cảm thấy sốt ruột. Tôi đã để ý mấy ngày hôm nay mẹ đi sớm về muộn nhưng cũng chưa hôm nào về muộn thế này hay phải chăng mấy hôm trước bị ốm nên không nhìn rõ giờ giấc. Nghĩ đến đây tôi bắt đầu lo lắng cho mẹ. Không biết giờ này sao mẹ chưa về, hay xe đạp bị hỏng? Hay mẹ không mang đồng hồ nên không để ý giờ?... Rất nhiều câu hỏi hiện lên trong đầu.
"Cạch... cạch" tiếng mở cổng vang lên kéo tôi ra khỏi những suy nghĩ, bây giờ tôi có thể đoán chắc mẹ đã về. Đang định ra chào mẹ chợt nhớ đến chuyện mấy hôm trước liền khựng lại rồi đâu đó trong đầu hiện lên sự giận dỗi vu vơ. Nhanh chân chèo lên giường, đắp chăn, tôi giả vờ như đang ngủ say. Những tiếng bước chân vang lên to dần, hình như mẹ đang đi về phía tôi. Đôi bàn tay sờ lên chán tôi cứng đờ và lạnh cóng, nó khiến tôi vô cùng khó hiểu. Từ việc mẹ hay đi làm sớm, về lại việc cho đến mẹ hay mệt mỏi và cả đôi bàn tay này nữa chẳng phải là dấu hiệc rất rõ ràng của làm việc quá sức sao. Tôi cố nén sự tò mò, nằm im chờ mẹ gọi dậy ăn cơm.
Trong bữa ăn, tôi để ý thấy gương mặt mẹ tái nhợt, đôi mắt có quầng thâm và lộ rõ sự mệt mỏi nhưng quan trọng hơn cả là các ngón tay của mẹ sưng húp lên, trông mà tôi thương mẹ vô cùng. Lúc này chỉ muốn sà vào lòng mẹ hỏi han nhưng cái tôi của mình không cho phép như vậy. Tôi đang giận mẹ mà, nếu như thế thì coi như hết giận rồi còn đâu. Cả bữa ăn tôi cứ bồn chồn không yên, không biết nên hỏi han mẹ hay tiếp tục giận dỗi nữa đây và cuối cùng cái tôi chọn là giận dỗi. Ăn cơm xong, tôi quét nhà rồi chui lên giường ngủ, vô tình quên đi sự lo lắng dành cho mẹ.
Tối hai chín Tết, tôi ở nhà làm bài tập chờ mẹ về mong sao Tết năm nay sẽ no đủ hơn các năm trước. Tuy đã biết chắc cũng chẳng có gì nhiều nhưng cái cảm giác nôn nao của những ngày giáp Tết vẫn khiến tôi vui vẻ lạ kì. Đối với tôi ba ngày Tết vẫn là những ngày tuyệt vời nhất vì lúc đó tôi được đi chơi, đi chúc Tết cùng mẹ, được mặc quần áo mới, ăn nhiều món ngon và hơn hết là những bao lì xì đỏ. Trong ngày Tết tôi thích nhất là được nhận lì xì của mọi người, những bao lì xì đỏ tươi đẹp mắt bao giờ tôi cũng giữ rất kĩ, có khi còn đem ra khoe với bạn bè hay chơi đồ hàng cùng búp bê. Vừa nghĩ vừa cười vui vẻ, tôi muốn Tết năm nay sẽ thật vui, lúc đón giao thừa có nhiều pháo hoa đủ màu sắc, kích thước và hình dạng khác nhau, sẽ được chơi với các em họ và hơn hết là lúc nhận lì xì của mọi người. Ngồi nghĩ đến Tết mà quên hết cả, mẹ về lúc nào cũng không hay. Mẹ dịu dàng, giọng pha sự vui vẻ nói với tôi:
- Phương, mẹ mua cái áo khoăc con thích rồi này!
Nghe mẹ nói tôi như không tin vào tai mình, quay về phía mẹ tôi thấy trên tay là chiếc áo giống y như chiếc áo của Lan. Miệng bỗng nở nụ cười tươi, tôi vui mừng reo lên:
- A! Mẹ mua áo cho con rồi! Mẹ... mẹ là người tuyệt vời nhất!
Nói xong tôi chạy ngay ra ôm chầm mẹ, đầu hơi dựa vào mẹ để được mẹ vuốt tóc. Cầm chiếc áo trên tay tôi ngắm nghía, miệng vô thức hỏi mẹ:
- Mẹ ơi, sao mẹ bảo không mua cho con được?
Câu hỏi đột ngột của tôi khiến mẹ có vẻ bất ngờ, mẹ bối rối đáp:
- À... mẹ đi làm dạo gần Tết được... thưởng nhiều nên mới quyết định mua cho con đó mà!
Khi tôi nhìn vào đôi mắt của mẹ thấy có đôi chút gượng ép và lảng tránh. Phải chăng mẹ giấu tôi điều gì? Công việc mẹ làm không quá vất vả, chỉ là công nhân may cho một công ty nhỏ, tiền lương nhận được cũng chẳng là bao nên chắc hẳn việc thưởng Tết sẽ không được nhiều. Nhớ đến mấy ngày gần đây, mắt tôi cay cay hỏi mẹ:
- Mẹ ơi, có phải mấy hôm nay mẹ làm tăng ca hay làm thêm ở đâu đó để lấy tiền mua áo cho con phải không?
Mẹ nhìn tôi âu yếm, lúc đầu có ý lảng tránh nhưng rồi đáp:
- Ừ, cả tuần nay mẹ có đi làm thêm. Nhưng con đừng dằn vặt mình rằng mẹ đi làm thêm chỉ để lấy tiền mua áo cho con nhé! Mẹ đi làm thêm để trang trải cho năm mới. Với lại mẹ muốn Tết năm nay con sẽ vui vẻ hơn các năm trước con gái ạ!
Nghe mẹ nói xong tôi bật khóc, nước mắt thi nhau chảy ra. Thì ra mẹ chịu khổ đi sớm về muộn, đôi mắt mẹ thâm cuồng do thiếu ngủ, các ngón tay bị cước sưng phồng đều là vì muốn tôi được vui vẻ. Trong khi đó chỉ vì thích cái áo mà tôi giận dỗi mẹ, tôi thật là đứa con bất hiếu. Ôm chầm lấy mẹ, tôi nghẹn ngào nói:
- Con xin lỗi mẹ, nếu con nghĩ kĩ thì mẹ đã không phải chịu khổ... hức... hức... con là đứa bất hiếu.
Nghe tôi nói mắt mẹ cũng đỏ hoe, mẹ vỗ lưng tôi an ủi, thủ thỉ:
- Con gái ạ! Con không có lỗi gì đâu, mẹ đi làm thêm vì muốn Tết năm nay gia đình ta thật vui vẻ, mẹ con mình sẽ ăn những món ngon, đi chơi thật vui vẻ. Hứa với mẹ con sẽ không trách bản thân, vui vẻ lên con gái nhé!
- ... Vâng, hai mẹ con ta sẽ cùng nhau đón Tết thật vui vẻ. - Tôi lau những giọt nước mắt nhìn mẹ đáp.
Tối ba mươi Tết:
Tôi cùng mẹ hơ tay trên bếp lửa bập bùng. Lúc này, cái không khí năm mới bao trùm khắp mọi nơi, nhà nhà quây quần bên nhau, tiếng cười nói rộn ràng khắp xóm. Mẹ và tôi cũng vậy, tuy gia đình chỉ có hai người nhưng tôi vẫn cảm thấy ấm áp, cái sự khấn khích chờ giao thừa xem pháo hoa lớn hơn bao giờ hết. Quay qua nhìn chiếc đồng hồ treo tường, tôi phấn khích reo lên:
- Mẹ ơi, mười một rưỡi rồi, hai mẹ con mình sắp được xem pháo hoa rồi!
Mẹ cười tươi, vuốt ve mái tóc tôi đáp:
- Ừ, còn ba mươi phút nữa thôi. Mà con gái mẹ năm nay háo hức thế nhỉ, còn chờ để xem pháo hoa nữa chứ.
Tôi cười tít mắt đáp lời mẹ:
- Vâng, con cứ thấy nôn nao sao ý mẹ ạ. Con rất muốn năm nay xem pháo hoa tận mắt, không biết màu có đẹp như trong ti vi không mẹ nhỉ?
Mẹ nhìn tôi cười trừ, lắc đầu ngán ngẩm:
- Cô nương ơi, cô hỏi câu này cả chục lần rồi đấy! Đầu óc cứ để đi đâu thế? Hay nghĩ đến bao lì xì là quên hết, không biết câu này mình hỏi hay chưa.
- À... - Tôi đang định đáp lời của mẹ bỗng nghe thấy tiếng bước chân cùng ai đó gọi tên mình. Quay ra đằng sau, tôi thấy ba nhìn hai mẹ con tôi với ánh mắt yêu thương. Không giấu nổi bất ngờ, tôi chạy ngay ra ôm ba, giọng run run nói:
- Ba... ba về thật sao?... Sao ba bảo Tết năm nay ba không về?
Ba nhẹ nhàng hôn lên trán tôi, nhẹ nhàng nói:
- Ba định gây bất ngờ cho hai mẹ con, con có bất ngờ không?
Nhìn ba với đôi mắt ướt nhẹt, giọng tôi lạc hẳn đi:
- Con vui lắm! Vậy là ba cũng đã về ăn Tết với con và mẹ rồi. Năm nay gia đình ta sẽ đông đủ người, chắc ông bà sẽ vui lắm!
Mẹ cười tươi khi nhìn thấy ba, đi ra phía hai cha con ôm lấy ba trong bao sự nhung nhớ, nước mắt rơi tự lúc nào. Ba bế tôi lên, lau đi những giọt nước mắt của hai mẹ con vui vẻ nói:
- Hai mẹ con phải vui lên chứ, sắp sang canh rồi. Cả gia đình ta sẽ cùng nhau ngắm pháo hoa, cùng nhau vui ngày Tết!
Tôi và mẹ tươi cười nhìn ba, gật đầu. Đúng lúc này, những bông pháo đầu tiên bay lên bầu trời. Tôi mở to đôi mắt, phấn khích kêu lên:
- A! Pháo hoa kìa! Vậy là... chúc mừng năm mới! Cả gia đình ta sẽ thật vui vẻ nha!
Ba xoa đầu tôi, ba và mẹ giọng đầy yêu thương đồng thanh đáp:
- Tất nhiên rồi con gái, gia đình ta sẽ thật vui vẻ!
---------------------------------------------------------------------------------------
Cô con gái nhỏ lay lay cánh tay, nói với tôi:
- Mẹ ơi, có phải khi Tết đến hạnh phúc và vui vẻ là vì được ở bên người thân phải không mẹ?
- Ừ! Đúng rồi con ạ. Tết chỉ hạnh phúc, vui vẻ trọn vẹn được khi các thành viên trong gia đình ở bên cạnh nhau con ạ. Đôi khi chỉ xem một bộ phim cùng nhau cũng đầy áp tiếng cười! - Tôi nhẹ nhàng nói với con.
Tết năm ấy ấm áp biết bao vì khi đó có ba ở bên,
một ngôi nhà nhỏ ba người thật hạnh phúc!