Công chúa và đại bàng
~Wee~
~Wee~
Ngày xửa ngày xưa, ở một lâu đài nguy nga nọ, có một vị vua cao quý, anh minh, cùng cô con gái vàng ngọc của mình, cai trị vương quốc đẹp tươi, trù phú.
Nàng công chúa vừa hiền thục ngoan ngoãn, lại thêm vẻ đẹp làm đất trời cũng phải nhún nhường, nên đã được không biết bao nhiêu chàng hoàng tử từ khắp các vương quốc lân cận tới cầu hôn.
Vậy mà nàng lại chẳng để ý một ai. Đức vua thấy vậy thì liền khuyên con gái đừng quá kén chọn, hãy nhìn lấy một hoàng tử tuấn tú tài năng, rồi mau chóng cho ngài một đứa cháu.
Nàng công chúa đỏ mặt, chỉ khẽ "dạ" với cha một tiếng, liền lui về phòng. Đêm hôm đó, nàng lại ngồi bên cửa sổ ngắm trăng, ánh mắt nàng sáng đẹp tựa ánh sao, nhưng lại ẩn chứa một nỗi chờ mong mòn mỏi.
Tiếng "phạch phạch" từ xa vọng đến, nụ cười tuyệt thế nở rộ trên môi công chúa. Nàng hướng mắt về phía con đại bàng đang bay tới, cái nhìn của nàng ngập tràn trìu mến yêu thương.
Nàng đã đem lòng yêu con đại bàng đó từ lâu rồi. Nghe mới kỳ lạ làm sao, nhưng đó chính là sự thật. Nàng đã nhung nhớ, tương tư con đại bàng từ đêm mà nó hóa thành người...
Móng chân sắc nhọn của đại bàng đậu trên thành cửa sổ, con mắt sáng quắc thể hiện rằng: Nó, là chúa tể của bóng đêm. Nàng công chúa xao xuyến vuốt ve đôi cánh đại bàng. Bỗng một làn khói từ đâu xuất hiện, nhoáng một cái, đại bàng biến thành một chàng trai đẹp tựa thần thánh, vạm vỡ cường tráng không ai sánh bằng...
Chàng trai lạ mặt nhìn công chúa đầy tình cảm, chàng ôm lấy nàng, môi khẽ hôn lên vành tai xinh xắn của nàng, rồi dần dần nồng nàn hơn bao giờ hết. Nàng công chúa xinh đẹp mỉm cười đầy mãn nguyện, hôn lại chàng, cánh môi đỏ mọng dịu dàng nói lên mấy lời:
- Xin chàng hãy đưa em đi.
Chàng trai nhìn công chúa đầy mãnh liệt, rùng mình một cái biến trở lại con đại bàng to lớn, oai phong, ra hiệu cho nàng leo lên lưng nó.
Nàng công chúa thấy vậy thì vui mừng khôn xiết, vội lấy bút viết lại mấy lời cho vua cha, rồi lật dưới gối mình, lấy ra một chiếc vòng có gắn duy nhất một chiếc lông chim, đeo lên cổ.
Đại bàng dang đôi cánh rộng, bay đi khắp mọi nơi. Cuối cùng, nó mang người con gái mình yêu thương tới một khu rừng lớn. Khá sâu trong rừng có một hang đá rất rộng, đại bàng biến lại thành người, đặt công chúa lên giường, bảo nàng nghỉ ngơi, để mình đi kiếm chút đồ ăn. Nhưng công chúa không chịu, nàng nói nàng chỉ muốn ở bên chàng, chàng đi đâu cũng muốn đi theo.
Vậy là từ đó, đại bàng cùng công chúa sống vui vẻ hạnh phúc bên nhau, ngày đêm quấn quít. Thế mà kì lạ làm sao, đại bàng thường xuyên cảm thấy đau đớn nơi cánh mình, đôi khi không thể chịu đựng, chàng gầm lên đầy dữ tợn. Những lúc ấy, công chúa hiền dịu lại ở bên chàng, vỗ về, yêu thương chàng.
Ngày tháng tươi đẹp cứ như vậy mà trôi đi. Cho tới một ngày, công chúa không hiểu vì sao ngã bệnh, nàng nóng lạnh bất thường. Đại bàng vô cùng lo lắng, sải cánh bay cao tìm cho nàng thuốc quý.
Không biết đại bàng đã bay nhiều tới đâu, dường như đã bay sang một khu rừng khác. Cánh đại bàng lại đau dữ dội, chàng đáp xuống một mỏm đá nghỉ ngơi, một lát sau lại tiếp tục đi tìm thuốc thần.
Đại bàng nghe hết, chàng bàng hoàng hiểu ra tất cả...
Hóa ra, vợ chàng xinh đẹp chẳng phải người chàng yêu.
Hóa ra, công chúa dịu hiền dùng hương độc bùa chú đưa chàng vào lưới tình mê muội.
Hóa ra, con sẻ nhỏ chàng yêu tha thiết, vì chàng mà mất đi giọng hót, lại bị chàng phụ bạc mà mòn mỏi héo hon.
Chàng nhớ ra tất cả, rằng xưa kia chàng bị thương suýt chết, sẻ nhỏ tìm đến thần tiên, đánh đổi giọng hót vàng ngọc cứu chàng mà giờ đây chẳng thể thánh thót, rằng xưa kia chàng vì muốn lấy thuốc thần cứu sẻ nhỏ đang bệnh mà bị thương bên cửa sổ của công chúa, được nàng cứu chữa yêu thương, rằng chàng đã từ chối tình cảm của công chúa thế nào, rằng chàng đã mất đi trí nhớ ra sao...
Hóa ra, người yêu hi sinh vì chàng chàng bỏ mặc, không hay nàng bị hãm hại, còn làm vợ chồng với kẻ độc ác mưu mô.
Chàng kêu lên bi thương ai oán, làm chim ngừng hót, gió ngừng lay cây. Công chúa biết đó là tiếng chồng mình thì vô cùng lo lắng, nàng vội đưa cho phù thủy rừng mấy sợi lông quý của đại bàng, rồi vội vàng về hang. May mắn thay, hôm nay nàng quên đeo vòng lông chim, nên chàng mới nhất thời không bị bùa chú mê hoặc.
Về tới hang trước, chàng chẳng nói chẳng rằng, kéo cô gái nhỏ đáng thương lên lưng, rùng mình dang cánh, bay lên mấy tầng mây tìm hỏi thánh thần.
Thần tiên nghe xong mủi lòng trước tình yêu của họ, đưa cho đại bàng thanh đao thần và một đoạn cỏ, dặn:
- Chàng trai, phù thủy rừng đó vô cùng xảo trá tàn độc, công chúa kia đã không ít lần đưa bà ta lông quý của ngươi cho bà ta tu luyện. Ngươi trở về, tìm cách cắt đứt chiếc vòng trên cổ vợ ngươi, rồi mang đao tìm tới hang phù thủy mà giết, còn cỏ này về giã lấy nước, sẻ nhỏ của ngươi sẽ lấy lại được giọng hót năm xưa.
Đại bàng cảm tạ thần tiên, tình yêu cùng sự hối hận làm khí thế chàng hừng hực, trở về thấy công chúa đang loay hoay mài dao độc thì tức giận vô cùng, rút đao định chém thì cô gái nhỏ ôm ngay cánh tay vạm vỡ, mắt nhìn chàng cầu xin chàng đừng giết người.
Đại bàng mủi lòng, chàng chém đứt sợi dây chuyền trong sự bất ngờ và sợ hãi của công chúa. Chàng lại đưa sẻ nhỏ tới nơi của phù thủy rừng và trừng trị mụ. Phù thủy độc ác đội lốt người đau đớn, rú lên đầy ghê rợn. Đầu mụ rơi xuống đất, tan thành dòng nước đục đen ngòm. Đại bàng bay lên cao, sẻ nhỏ nép vào cánh chàng, cả hai cùng nhìn xuống cảnh dòng nước đen chảy tới đâu, cây cối hoa cỏ lụi tàn tới đó...
---
Muông thú kể rằng, những ngày tháng về sau, dù bình minh hay khi nắng ngày tàn lụi, người ta đều thấy bóng đại bàng oai vệ, che chở chú sẻ nhỏ bé đáng yêu.
Chim sẻ cất tiếng hót trong veo, ánh mắt đại bàng dịu dàng chất chứa, kỳ diệu và rực rỡ tới nỗi ai nhìn cũng biết, đó chẳng thể là ánh nhìn của một con vật biết bay, một con thú dữ tợn, chúa tể của trời cao...
*
End.
Khá dài và khá ảo tưởng, cổ tích pha tạp ngôn tình
Cuối cùng chàng cũng tìm được thứ mình muốn. Khi đang định trở về, lại vô tình nghe thấy tiếng khóc ở rất gần, tiếng nức nở yếu đuối mới thật xót xa. Chàng bước thật khẽ tới nơi phát ra tiếng khóc. Vén bụi cây, chàng nhìn thấy một cô gái bé nhỏ đang nằm thoi thóp, nước mắt đầm đìa khắp khuôn mặt yếu ớt, xanh xao. Tay chàng lại đau dữ dội. Như bừng tỉnh khỏi cơn mê, chàng chạy như bay tới bên cô gái, ôm cô vào lòng, miệng không ngừng gọi tên cô, đôi mắt đỏ lên đầy tức giận và thương xót. Chẳng nghĩ ngợi nhiều, chàng đặt cô gái lên lưng, kêu cô hãy cố bám chắc lấy mình.
Đại bàng lại dang cánh bay cao, trở lại khu rừng của mình. Vậy mà vừa đặt chân tới hang đá, chàng bỗng dưng thay đổi, buông vòng tay đang bế cô gái, tức tốc lao vào bên trong nơi công chúa đang nằm, mớm cho nàng cây thuốc.
Công chúa thoát khỏi mê man thì vô cùng vui sướng. Hai người hạnh phúc nhìn nhau, do cả ngày mệt mỏi, đại bàng ôm chặt vợ mình, ngủ một mạch tới sáng.
Sáng hôm sau, chàng tỉnh dậy, định ra suối rửa mặt, liền nhìn thấy cô gái bé nhỏ nằm ngay bên cửa hang. Chàng thấy cô gái thì vô cùng khó hiểu, định đến bên gọi, thì công chúa xuất hiện. Nàng nhìn cô gái đầy thương cảm, nói rằng chúng ta hãy giữ cô ấy ở lại cho tới khi cô ấy khỏi bệnh.
Chàng thấy vợ mình nhân hậu như vậy thì rất hạnh phúc. Đưa cô gái vào trong giường, dặn vợ chăm sóc, còn mình đi kiếm ăn. Nàng nhìn đại bàng trìu mến, kêu chàng đừng đi xa, nàng không muốn ở một mình lâu, nàng sợ khi nàng kêu lên chàng không nghe thấy.
Lại mấy tuần trôi qua, cô gái dần dần hồi phục nhưng chẳng nói năng gì, cả ngày chỉ thấy nước mắt lã chã rơi. Chàng hỏi có phải cô bị câm, cô chỉ lặng lẽ gật đầu, trong mắt tràn ngập đau đớn nhớ nhung...
Cô giặt áo, công chúa kêu bẩn. Cô nướng thịt, công chúa bảo không ngon. Cô cũng chỉ có thể im lặng. Đại bàng thấy vợ hiền không thích cô, vì yêu vợ nên cũng khó chịu, tuy nhiên lại thương hại nên không nỡ đuổi cô đi.
Cho tới một hôm, sau khi chồng vừa đi khỏi, công chúa nhìn cô gái nhỏ đang nép vào vách đá một lúc, rồi nhanh chóng đi ra khỏi hang, vô tình quên đeo chiếc vòng lông chim.
Gần hang của đại bàng thức ăn đã hết, chàng đành đi sâu vào rừng, tình cờ phát hiện một chiếc hang lạ phát ra khói đen. Chàng tò mò biến lại thành người, bước tới cửa hang. Kia chính là công chúa, là vợ chàng mà! Tại sao nàng lại tới đây? Chàng lắng tai nghe, mắt nhìn chăm chú vào bóng dáng xinh đẹp của vợ, thấp thoáng giữa trời khói đen mù mịt:
- Bà ơi, con ả không biết bằng cách nào tìm tới được nơi đây. Con nhớ rõ ràng đã để quạ cắp nó ném xuống rừng bên, lẽ ra nó phải chết rồi!
- Con gái của ta, con khờ con dại, chồng đẹp của con đã sải cánh mang nó về, đã nhận ra nó mà ôm hôn nó. May sao chiếc vòng ta cho con vẫn còn tác dụng, nếu không...
- Con xin bà, bà chỉ cho con cách khôn ngoan, bà ban cho con thuốc vàng hương bạc, cho chồng con quên đi ả.
- Con xinh của ta, trên cánh chồng con có một chiếc lông khác màu, đó là lông của ả, chừng nào nó còn ở trên cánh chồng con, chừng đó chàng còn đau đớn khôn nguôi. Con nghe ta, về tìm cách giật đứt chiếc lông đó, đốt đi. Đem con ả vào rừng sâu, mài dao độc của ta mà giết nó, bảo chồng con rằng nó bỏ đi bị thú dữ ăn thịt.
Đại bàng nghe hết, chàng bàng hoàng hiểu ra tất cả...
Hóa ra, vợ chàng xinh đẹp chẳng phải người chàng yêu.
Hóa ra, công chúa dịu hiền dùng hương độc bùa chú đưa chàng vào lưới tình mê muội.
Hóa ra, con sẻ nhỏ chàng yêu tha thiết, vì chàng mà mất đi giọng hót, lại bị chàng phụ bạc mà mòn mỏi héo hon.
Chàng nhớ ra tất cả, rằng xưa kia chàng bị thương suýt chết, sẻ nhỏ tìm đến thần tiên, đánh đổi giọng hót vàng ngọc cứu chàng mà giờ đây chẳng thể thánh thót, rằng xưa kia chàng vì muốn lấy thuốc thần cứu sẻ nhỏ đang bệnh mà bị thương bên cửa sổ của công chúa, được nàng cứu chữa yêu thương, rằng chàng đã từ chối tình cảm của công chúa thế nào, rằng chàng đã mất đi trí nhớ ra sao...
Hóa ra, người yêu hi sinh vì chàng chàng bỏ mặc, không hay nàng bị hãm hại, còn làm vợ chồng với kẻ độc ác mưu mô.
Chàng kêu lên bi thương ai oán, làm chim ngừng hót, gió ngừng lay cây. Công chúa biết đó là tiếng chồng mình thì vô cùng lo lắng, nàng vội đưa cho phù thủy rừng mấy sợi lông quý của đại bàng, rồi vội vàng về hang. May mắn thay, hôm nay nàng quên đeo vòng lông chim, nên chàng mới nhất thời không bị bùa chú mê hoặc.
Về tới hang trước, chàng chẳng nói chẳng rằng, kéo cô gái nhỏ đáng thương lên lưng, rùng mình dang cánh, bay lên mấy tầng mây tìm hỏi thánh thần.
Thần tiên nghe xong mủi lòng trước tình yêu của họ, đưa cho đại bàng thanh đao thần và một đoạn cỏ, dặn:
- Chàng trai, phù thủy rừng đó vô cùng xảo trá tàn độc, công chúa kia đã không ít lần đưa bà ta lông quý của ngươi cho bà ta tu luyện. Ngươi trở về, tìm cách cắt đứt chiếc vòng trên cổ vợ ngươi, rồi mang đao tìm tới hang phù thủy mà giết, còn cỏ này về giã lấy nước, sẻ nhỏ của ngươi sẽ lấy lại được giọng hót năm xưa.
Đại bàng cảm tạ thần tiên, tình yêu cùng sự hối hận làm khí thế chàng hừng hực, trở về thấy công chúa đang loay hoay mài dao độc thì tức giận vô cùng, rút đao định chém thì cô gái nhỏ ôm ngay cánh tay vạm vỡ, mắt nhìn chàng cầu xin chàng đừng giết người.
Đại bàng mủi lòng, chàng chém đứt sợi dây chuyền trong sự bất ngờ và sợ hãi của công chúa. Chàng lại đưa sẻ nhỏ tới nơi của phù thủy rừng và trừng trị mụ. Phù thủy độc ác đội lốt người đau đớn, rú lên đầy ghê rợn. Đầu mụ rơi xuống đất, tan thành dòng nước đục đen ngòm. Đại bàng bay lên cao, sẻ nhỏ nép vào cánh chàng, cả hai cùng nhìn xuống cảnh dòng nước đen chảy tới đâu, cây cối hoa cỏ lụi tàn tới đó...
---
Muông thú kể rằng, những ngày tháng về sau, dù bình minh hay khi nắng ngày tàn lụi, người ta đều thấy bóng đại bàng oai vệ, che chở chú sẻ nhỏ bé đáng yêu.
Chim sẻ cất tiếng hót trong veo, ánh mắt đại bàng dịu dàng chất chứa, kỳ diệu và rực rỡ tới nỗi ai nhìn cũng biết, đó chẳng thể là ánh nhìn của một con vật biết bay, một con thú dữ tợn, chúa tể của trời cao...
*
End.
Khá dài và ảo tưởng
Em đã trở lại với tác phẩm thứ 3 các bác ạ
@U.Madara Kết có hậu của tỷ đây ạ