-
III. Nếu đó là duyên (end)
Cỏ xanh mát.
Gió lạnh.
Và mưa lâm thâm.
Một góc tươi mát nào đó của Tokyo nhộn nhịp, nhưng chẳng lãng mạn chút nào! Lòng tôi rối bời, quần áo thì không đủ ấm. Tôi muốn nép vào vòng t cứng cáp kia, lại chợt nhận ra khoảng cách là quá lớn. Giữa chúng tôi, mọi thứ quá xa lạ. Tôi, đang say xỉn. Liệu có chắc rằng, kia là Kiên?
Cậu trai ấy im lặng.
Tôi cũng không mong một câu tiếng Nhật nào được thốt lên cả, vì nó chỉ làm đầu óc tôi thêm mông lung. Tôi mong thời gian ngưng lại, để được sống với những mong chờ kì cục này thêm nhiều nữa. Nhưng đồng thời lại mong thời gian trôi thật nhanh, để những bối rối băn khoăn này theo đêm ngày đi xa mất...
Tôi gật gù, lí trí nở hoa rồi. Cởi giày, váy xòe, và hai má nóng hồng lên. Tôi xoay xoay chân trên cỏ mướt. Như một điệu nhảy nhẹ nhàng, tôi lại tiếp tục xoay. Rồi chạy nhảy, nhưng mắt không nhìn vào người tôi thương. Có lẽ đó là lí lẽ của một kẻ say xỉn: Nhảy múa cho bớt sầu!
Tôi nhảy trong im lặng, đi chậm lại, và ngồi xuống, và nằm xuống cỏ. Cỏ ươn ướt mưa thâm, tôi biết có thể mình sẽ cảm, nhưng tôi vẫn cứ nằm lì ở đó. Cơm buồn ngủ kéo đến một cách lãng xẹt, tôi khép mi mắt, rồi thiếp đi từ lúc nào.
---
Trời đông không nắng. Hình như vậy. Vì tôi không thấy nắng làm chói mắt mình. Kéo thêm chăn, trùm kín người.
Khoan đã,
Chăn?
Chăn ở đâu ra cơ chứ. Tôi giật mình ngồi dậy, giường ấm đệm êm, đầu đau như búa bổ. Nhìn xung quanh một lượt và bàng hoàng đưa ra kết luận: Mình đang nằm ở khách sạn. Cái gì vậy? Từ khi nào tôi đã trở nên buông thả như thế? Tôi từ từ nhớ ra, lại nhìn dáo dác mà chẳng thấy bóng ai trong phòng, mới có thể cay đắng thay cho sự ngu dốt của mình. Tôi nghĩ tôi đã làm gì vậy?
Nhưng mà, kỳ lạ thật! Quần áo vẫn còn nguyên vẹn đây. Tôi nhảy ra khỏi giường, lật chăn, điên cuồng tìm dấu vết, lòng thầm cầu nguyện vài câu ngớ ngẩn.
Ga giường trắng tinh!
Tôi chẳng biết mình có đang thở dài hay không nữa. Sau đó lại nằm phịch xuống giường, và cười cười như một con ngốc. Rõ là ngốc! Tôi đúng là đã tự đánh giá cao bản thân mình rồi. Kìa, một bức thư. Hay ho thật. Lại là thư, thứ gây ám ảnh. Tôi với tay cầm lấy tờ giấy, bỗng thấy lòng mình run lên kì dị.
Vẫn nét chữ phóng khoáng chắc chắn ấy, tôi có thể dễ dàng nhận ra, mà chẳng cần phải lôi bản gốc tới so sánh:
"Uống rượu nằm dưới mưa, cảm nặng có thể tử vong đấy!
Lo giữ sức khỏe mà viết báo đi."
Chẳng cần ký tên nữa... Tôi cũng biết là ai. Tôi điên thật rồi, mắt ươn ướt. Vớ lấy cái túi xách, nhanh chân chạy xuống quầy lễ tân. Lại chợt nhớ ra, mình phải nói tiếng Anh, hoặc tiếng Nhật...
- Good morning, Miss.
- Sorry,...
- Cô Nhung phòng V101 phải không ạ?
Uầy, lại tiếng Việt. Tôi sốc thật đấy! Tôi có cần phải may mắn tới kỳ diệu thế không? Cô bé tiếp tân cao ráo xinh đẹp, môi nở nụ cười tươi rói, càng nhìn lại càng giống nét người Việt:
- Hôm qua cậu chủ đưa cô tới đây, dặn tôi nếu sáng mai cô xuống trả phòng, thì cậu ấy đã trả tiền rồi. Và gửi cô cái này nữa.
Tôi chợt hiểu ra. Đây là khách sạn nhà cậu ấy, có gì mà chẳng nhận nhân viên Việt Nam. Tôi nhận lấy cái vật được bọc cẩn thận từ tay cô bé lễ tân. Tò mò, không biết đây là cái gì? Cơ mà dù sao nó vẫn là từ cậu ấy gửi tới tôi.
Đầu giờ chiều, tôi bay về Việt Nam.
Vừa về tới căn phòng nhỏ, tôi đã lập tức quăng hành lý mà nhảy lên giường. Một phần vì mệt mỏi, một phần vì hiếu kì. Tôi nhanh tay bóc lớp bọc sang trọng ra, nheo mắt nhìn vật cũ kĩ bên trong.
Là một quyển vở, quyển vở của tôi!
Tôi phì cười. Chẳng thể ngờ Kiên lại giữ cái thứ này để trả cho tôi, còn là vở Giáo Dục Công Dân mới hài chứ! Chắc hồi trước mượn chép rồi quên đưa lại. Nhưng chỉ vài phút vui thôi, tôi lại thừ người... Tại sao cậu ấy phải trả lại? Quyển vở này làm cậu ấy cảm thấy khó chịu khi nhìn vào à? Hay vì cái tên tôi làm cậu ấy cảm thấy đáng ghét? Tôi lại sầu muộn, lại nặng trĩu tâm tư... Tôi thật chẳng ra làm sao cả.
---
Đã năm tháng kể từ chuyến đi Nhật, mọi thứ chẳng có gì là rõ ràng. Một cô gái 25 tuổi, thực sự cũng có thể coi là "dễ nhìn", vậy mà chẳng một mảnh tình bền lâu thề hứa. Những cuộc tình cứ như gió như mây, cứ như mong chờ và vụt tìm không thấy, mà tôi, cũng chẳng buồn đi tìm. Bạn bè đồng nghiệp lần lượt kết hôn, tôi chỉ có thể nhìn họ và mỉm cười chúc phúc.
Tôi gặp Quân vào sinh nhật thứ 26 của mình. Anh hiền lành và chăm chút. Đi với anh, đôi khi tôi thấy mình thật bồng bột và dở người. Anh quan tâm tôi hết mực, tôi nhận lời hẹn hò với anh. Chỉ có điều, một lần nữa tôi lại để lộ ra cái thờ ơ đáng ghét của mình. Nhưng anh vẫn nhẫn nại, chắc anh đã cố gắng lắm, tôi buồn, anh thấy gì ở một đứa vụng về như tôi?
Một chiều mưa trên phố xe cộ, người vội vàng hắt nước bản thân. Tôi khoác tay Quân, anh cầm ô, đón tôi từ tòa soạn. Là do tôi quên đem theo ô khi đi làm. Tôi giậm giậm chân, đá đá mấy hòn sỏi như khi còn đứng chờ xe buýt tới trường, tầm mắt phóng lung tung.
Và vô tình phóng tới một bóng hình quen thuộc.
Kiên. Cậu ấy về Việt Nam. Chắc chắn mà, là cậu ấy. Và một cô gái, đang thân mật ôm nhau. Tôi không muốn nhìn, mà mắt lại cứ trân trân. Tôi cứ đờ đẫn như vậy, thi thoảng lại cười cười. Phải rồi, là Kiên, là người yêu cậu ấy. Là tôi, là người yêu tôi đang nắm tay bên cạnh...
Mỗi người đều là người thừa với một ai đó.
Mỗi người đều là tất cả với một ai đó.
---
Hai tháng sau, tôi chia tay Quân. Tôi cũng không biết tại sao mình làm thế, có lẽ tôi không hợp với yêu đương, dù tôi cứ mãi khát khao nó. Chắc tôi điên thật. Quân níu kéo một tuần, rồi mọi thứ cũng nhạt dần và chấm dứt hẳn. Anh ấy quá tốt, anh ấy hợp với tất cả mọi người, còn tôi quá tồi, để hợp với một ai đó.
Hai tuần nữa lại là một chuyến đi Nhật. Tôi có thể từ chối, nhưng tôi đã không làm vậy. Tôi đã quyết định đi, chỉ là để viết báo, không phải vì thứ gì khác. Tôi không đánh đổi tương lai và mơ ước, chỉ vì một người xa lạ...
Phải rồi, người xa lạ.
Tôi trầm ngâm nhìn mây trắng từ ô cửa máy bay. Đẹp thật! Khép mi mắt nặng, ngủ một giấc, tôi rất cần sức khỏe tốt để hoàn thành công việc.
Osaka đẹp, tấp nập và đầy hấp dẫn. Nhưng tôi thì xui xẻo, vì lại gặp phải những ngày mưa. Ướt, và lạnh. Tôi chẳng thích thế chút nào. Vẫn là balô nhỏ, áo len, quần jeans, loay hoay đứng bên đường chờ đèn xanh vụt sáng.
Biết bao bóng người xa lạ lọt vào trong tầm mắt, những gương mặt chẳng chút thân quen. Phải nhỏ bé và cô đơn lắm, bạn mới hiểu được cảm giác của tôi lúc này.
Nhưng tôi vô dụng ở chỗ:
Bóng hình tôi cho là xa lạ nhất, sự thật lại là thứ mà tôi tha thiết nhất.
Tôi muốn tát vào mình cho tỉnh ra. Đèn xanh đã bật sáng, người đi bộ lũ lượt. Có vài người liếc qua tôi cho đỡ tò mò - một đứa dở hơi cứ đứng chôn chân bên đường khi hiệu lệnh cho người đi bộ đã gần hết.
Nhưng tôi đâu phải người ngốc duy nhất! Nhìn xem, bên kia đường, cái người cao lớn kia vẫn cứ đứng đó, có phải hay không đang hướng mắt về tôi. Tôi dường như đang nhìn thấy cô đơn tiều tụy xa xôi nơi tầm mắt. Rất xa, nhưng lại rất rõ...
Tôi muốn băng qua đường, tôi muốn ôm lấy sự sống vào tay, tôi muốn lấy áo người lau đi nước mắt, tôi muốn tay người lạnh lùng vỗ về dù chẳng quen nhau. Tôi đã yêu, sâu đậm một người xa lạ! Xa lạ tới mức khắc cốt ghi tâm. Cuộc đời này liệu có thể vô dụng hơn thế không?
"Muốn gọi tên anh lại không thể
Mưa chiều giày xéo nỗi đơn côi..."
Cho tới khi người không quen biến mất sau làn mưa...
Cho tới khi trái tim héo màu tươi trẻ...
---
Trở về Việt Nam, mọi thứ hỗn tạp và mơ hồ. Tôi vẫn nở nụ cười với đồng nghiệp, cố từ chối bữa tiệc liên hoan ồn ã, tôi muốn về nhà, à không phải, tôi muốn trở về với thế giới của riêng tôi. Tôi lại mệt nữa rồi, tôi cần phải xác định lại mục tiêu của đời mình, rằng là sao tôi cứ mãi ngốc nghếch. Rốt cuộc thì, tôi vẫn cứ hi vọng... suốt bao năm trời...
Tôi kéo rèm, mở cửa sổ. Nắng quê nhà nhanh chóng tràn ngập. Đẹp, chói, rạng rỡ vô cùng. Có thể cũng không sáng lòa tới vậy đâu, nhưng vì tâm tôi đang u tối, nên đây cứ như một bất ngờ tự tạo vậy.
Tôi mở máy tính, màn hình windows load chầm chậm, tôi đung đưa đôi bàn chân khi ngồi trên ghế, tay gõ gõ mặt bàn. Có gì đó kì lạ trong bế tắc tôi tự vẽ ra cho đời. Tôi cười ngớ ngẩn, từ bé tôi vẫn cứ là đứa tự đem rắc rối gieo lên mình.
Nào, check mail! Ô kìa, kỳ lạ chưa. Một địa chỉ mail chưa được lưu tên. Mới gửi đêm qua thôi. Tôi cũng không do dự lắm, nháy đúp chuột vào.
"Đã bao mùa hoa lời chưa ngỏ
Đã bao mùa buồn chẳng gọi tên.
Nhung, tôi thật sự đã có thể chắc chắn rằng, đôi ta không chỉ có duyên, mà còn là mệnh.
Ký tên: Kiên."
Tay tôi vẫn ôm chuột, chỉ có điều đang run lên. Không cười, cũng chẳng khóc. Tôi cứ ngồi thừ ra như vậy. Gió mát làm tóc bay bay, nắng hình như hết chói rồi, vì nó nhẹ, và dịu lắm.
Cũng có thể là trong vô thức, cũng có thể là cả một sự vỡ òa ỗn ã của tình cảm kìm nén bấy lâu nay, tôi đưa tay lên, chầm chậm gõ vài chữ, chỉ sợ luống cuống mà gõ sai, phải xóa đi gõ lại. Tôi không muốn bắt gặp chút sai lầm nào cả, tôi không muốn đây là mơ, tôi không muốn thứ gì bị xóa đi hay biến mất.
Tôi cần nắm lấy hiện thực, kể cả mơ hồ, cũng phải nắm lấy.
"Nếu đó là duyên. Vạn sự tùy duyên, vạn duyên tùy người...
Ký tên: Nhung"
Phải rồi, miễn rằng, đó là duyên...
*
End.
Vậy là tớ đã hoàn thành thêm một truyện ngắn nữa ^^
Tag: @U.Madara
Gió lạnh.
Và mưa lâm thâm.
Một góc tươi mát nào đó của Tokyo nhộn nhịp, nhưng chẳng lãng mạn chút nào! Lòng tôi rối bời, quần áo thì không đủ ấm. Tôi muốn nép vào vòng t cứng cáp kia, lại chợt nhận ra khoảng cách là quá lớn. Giữa chúng tôi, mọi thứ quá xa lạ. Tôi, đang say xỉn. Liệu có chắc rằng, kia là Kiên?
Cậu trai ấy im lặng.
Tôi cũng không mong một câu tiếng Nhật nào được thốt lên cả, vì nó chỉ làm đầu óc tôi thêm mông lung. Tôi mong thời gian ngưng lại, để được sống với những mong chờ kì cục này thêm nhiều nữa. Nhưng đồng thời lại mong thời gian trôi thật nhanh, để những bối rối băn khoăn này theo đêm ngày đi xa mất...
Tôi gật gù, lí trí nở hoa rồi. Cởi giày, váy xòe, và hai má nóng hồng lên. Tôi xoay xoay chân trên cỏ mướt. Như một điệu nhảy nhẹ nhàng, tôi lại tiếp tục xoay. Rồi chạy nhảy, nhưng mắt không nhìn vào người tôi thương. Có lẽ đó là lí lẽ của một kẻ say xỉn: Nhảy múa cho bớt sầu!
Tôi nhảy trong im lặng, đi chậm lại, và ngồi xuống, và nằm xuống cỏ. Cỏ ươn ướt mưa thâm, tôi biết có thể mình sẽ cảm, nhưng tôi vẫn cứ nằm lì ở đó. Cơm buồn ngủ kéo đến một cách lãng xẹt, tôi khép mi mắt, rồi thiếp đi từ lúc nào.
---
Trời đông không nắng. Hình như vậy. Vì tôi không thấy nắng làm chói mắt mình. Kéo thêm chăn, trùm kín người.
Khoan đã,
Chăn?
Chăn ở đâu ra cơ chứ. Tôi giật mình ngồi dậy, giường ấm đệm êm, đầu đau như búa bổ. Nhìn xung quanh một lượt và bàng hoàng đưa ra kết luận: Mình đang nằm ở khách sạn. Cái gì vậy? Từ khi nào tôi đã trở nên buông thả như thế? Tôi từ từ nhớ ra, lại nhìn dáo dác mà chẳng thấy bóng ai trong phòng, mới có thể cay đắng thay cho sự ngu dốt của mình. Tôi nghĩ tôi đã làm gì vậy?
Nhưng mà, kỳ lạ thật! Quần áo vẫn còn nguyên vẹn đây. Tôi nhảy ra khỏi giường, lật chăn, điên cuồng tìm dấu vết, lòng thầm cầu nguyện vài câu ngớ ngẩn.
Ga giường trắng tinh!
Tôi chẳng biết mình có đang thở dài hay không nữa. Sau đó lại nằm phịch xuống giường, và cười cười như một con ngốc. Rõ là ngốc! Tôi đúng là đã tự đánh giá cao bản thân mình rồi. Kìa, một bức thư. Hay ho thật. Lại là thư, thứ gây ám ảnh. Tôi với tay cầm lấy tờ giấy, bỗng thấy lòng mình run lên kì dị.
Vẫn nét chữ phóng khoáng chắc chắn ấy, tôi có thể dễ dàng nhận ra, mà chẳng cần phải lôi bản gốc tới so sánh:
"Uống rượu nằm dưới mưa, cảm nặng có thể tử vong đấy!
Lo giữ sức khỏe mà viết báo đi."
Chẳng cần ký tên nữa... Tôi cũng biết là ai. Tôi điên thật rồi, mắt ươn ướt. Vớ lấy cái túi xách, nhanh chân chạy xuống quầy lễ tân. Lại chợt nhớ ra, mình phải nói tiếng Anh, hoặc tiếng Nhật...
- Good morning, Miss.
- Sorry,...
- Cô Nhung phòng V101 phải không ạ?
Uầy, lại tiếng Việt. Tôi sốc thật đấy! Tôi có cần phải may mắn tới kỳ diệu thế không? Cô bé tiếp tân cao ráo xinh đẹp, môi nở nụ cười tươi rói, càng nhìn lại càng giống nét người Việt:
- Hôm qua cậu chủ đưa cô tới đây, dặn tôi nếu sáng mai cô xuống trả phòng, thì cậu ấy đã trả tiền rồi. Và gửi cô cái này nữa.
Tôi chợt hiểu ra. Đây là khách sạn nhà cậu ấy, có gì mà chẳng nhận nhân viên Việt Nam. Tôi nhận lấy cái vật được bọc cẩn thận từ tay cô bé lễ tân. Tò mò, không biết đây là cái gì? Cơ mà dù sao nó vẫn là từ cậu ấy gửi tới tôi.
Đầu giờ chiều, tôi bay về Việt Nam.
Vừa về tới căn phòng nhỏ, tôi đã lập tức quăng hành lý mà nhảy lên giường. Một phần vì mệt mỏi, một phần vì hiếu kì. Tôi nhanh tay bóc lớp bọc sang trọng ra, nheo mắt nhìn vật cũ kĩ bên trong.
Là một quyển vở, quyển vở của tôi!
Tôi phì cười. Chẳng thể ngờ Kiên lại giữ cái thứ này để trả cho tôi, còn là vở Giáo Dục Công Dân mới hài chứ! Chắc hồi trước mượn chép rồi quên đưa lại. Nhưng chỉ vài phút vui thôi, tôi lại thừ người... Tại sao cậu ấy phải trả lại? Quyển vở này làm cậu ấy cảm thấy khó chịu khi nhìn vào à? Hay vì cái tên tôi làm cậu ấy cảm thấy đáng ghét? Tôi lại sầu muộn, lại nặng trĩu tâm tư... Tôi thật chẳng ra làm sao cả.
---
Đã năm tháng kể từ chuyến đi Nhật, mọi thứ chẳng có gì là rõ ràng. Một cô gái 25 tuổi, thực sự cũng có thể coi là "dễ nhìn", vậy mà chẳng một mảnh tình bền lâu thề hứa. Những cuộc tình cứ như gió như mây, cứ như mong chờ và vụt tìm không thấy, mà tôi, cũng chẳng buồn đi tìm. Bạn bè đồng nghiệp lần lượt kết hôn, tôi chỉ có thể nhìn họ và mỉm cười chúc phúc.
Tôi gặp Quân vào sinh nhật thứ 26 của mình. Anh hiền lành và chăm chút. Đi với anh, đôi khi tôi thấy mình thật bồng bột và dở người. Anh quan tâm tôi hết mực, tôi nhận lời hẹn hò với anh. Chỉ có điều, một lần nữa tôi lại để lộ ra cái thờ ơ đáng ghét của mình. Nhưng anh vẫn nhẫn nại, chắc anh đã cố gắng lắm, tôi buồn, anh thấy gì ở một đứa vụng về như tôi?
Một chiều mưa trên phố xe cộ, người vội vàng hắt nước bản thân. Tôi khoác tay Quân, anh cầm ô, đón tôi từ tòa soạn. Là do tôi quên đem theo ô khi đi làm. Tôi giậm giậm chân, đá đá mấy hòn sỏi như khi còn đứng chờ xe buýt tới trường, tầm mắt phóng lung tung.
Và vô tình phóng tới một bóng hình quen thuộc.
Kiên. Cậu ấy về Việt Nam. Chắc chắn mà, là cậu ấy. Và một cô gái, đang thân mật ôm nhau. Tôi không muốn nhìn, mà mắt lại cứ trân trân. Tôi cứ đờ đẫn như vậy, thi thoảng lại cười cười. Phải rồi, là Kiên, là người yêu cậu ấy. Là tôi, là người yêu tôi đang nắm tay bên cạnh...
Mỗi người đều là người thừa với một ai đó.
Mỗi người đều là tất cả với một ai đó.
---
Hai tháng sau, tôi chia tay Quân. Tôi cũng không biết tại sao mình làm thế, có lẽ tôi không hợp với yêu đương, dù tôi cứ mãi khát khao nó. Chắc tôi điên thật. Quân níu kéo một tuần, rồi mọi thứ cũng nhạt dần và chấm dứt hẳn. Anh ấy quá tốt, anh ấy hợp với tất cả mọi người, còn tôi quá tồi, để hợp với một ai đó.
Hai tuần nữa lại là một chuyến đi Nhật. Tôi có thể từ chối, nhưng tôi đã không làm vậy. Tôi đã quyết định đi, chỉ là để viết báo, không phải vì thứ gì khác. Tôi không đánh đổi tương lai và mơ ước, chỉ vì một người xa lạ...
Phải rồi, người xa lạ.
Tôi trầm ngâm nhìn mây trắng từ ô cửa máy bay. Đẹp thật! Khép mi mắt nặng, ngủ một giấc, tôi rất cần sức khỏe tốt để hoàn thành công việc.
Osaka đẹp, tấp nập và đầy hấp dẫn. Nhưng tôi thì xui xẻo, vì lại gặp phải những ngày mưa. Ướt, và lạnh. Tôi chẳng thích thế chút nào. Vẫn là balô nhỏ, áo len, quần jeans, loay hoay đứng bên đường chờ đèn xanh vụt sáng.
Biết bao bóng người xa lạ lọt vào trong tầm mắt, những gương mặt chẳng chút thân quen. Phải nhỏ bé và cô đơn lắm, bạn mới hiểu được cảm giác của tôi lúc này.
Nhưng tôi vô dụng ở chỗ:
Bóng hình tôi cho là xa lạ nhất, sự thật lại là thứ mà tôi tha thiết nhất.
Tôi muốn tát vào mình cho tỉnh ra. Đèn xanh đã bật sáng, người đi bộ lũ lượt. Có vài người liếc qua tôi cho đỡ tò mò - một đứa dở hơi cứ đứng chôn chân bên đường khi hiệu lệnh cho người đi bộ đã gần hết.
Nhưng tôi đâu phải người ngốc duy nhất! Nhìn xem, bên kia đường, cái người cao lớn kia vẫn cứ đứng đó, có phải hay không đang hướng mắt về tôi. Tôi dường như đang nhìn thấy cô đơn tiều tụy xa xôi nơi tầm mắt. Rất xa, nhưng lại rất rõ...
Tôi muốn băng qua đường, tôi muốn ôm lấy sự sống vào tay, tôi muốn lấy áo người lau đi nước mắt, tôi muốn tay người lạnh lùng vỗ về dù chẳng quen nhau. Tôi đã yêu, sâu đậm một người xa lạ! Xa lạ tới mức khắc cốt ghi tâm. Cuộc đời này liệu có thể vô dụng hơn thế không?
"Muốn gọi tên anh lại không thể
Mưa chiều giày xéo nỗi đơn côi..."
Cho tới khi người không quen biến mất sau làn mưa...
Cho tới khi trái tim héo màu tươi trẻ...
---
Trở về Việt Nam, mọi thứ hỗn tạp và mơ hồ. Tôi vẫn nở nụ cười với đồng nghiệp, cố từ chối bữa tiệc liên hoan ồn ã, tôi muốn về nhà, à không phải, tôi muốn trở về với thế giới của riêng tôi. Tôi lại mệt nữa rồi, tôi cần phải xác định lại mục tiêu của đời mình, rằng là sao tôi cứ mãi ngốc nghếch. Rốt cuộc thì, tôi vẫn cứ hi vọng... suốt bao năm trời...
Tôi kéo rèm, mở cửa sổ. Nắng quê nhà nhanh chóng tràn ngập. Đẹp, chói, rạng rỡ vô cùng. Có thể cũng không sáng lòa tới vậy đâu, nhưng vì tâm tôi đang u tối, nên đây cứ như một bất ngờ tự tạo vậy.
Tôi mở máy tính, màn hình windows load chầm chậm, tôi đung đưa đôi bàn chân khi ngồi trên ghế, tay gõ gõ mặt bàn. Có gì đó kì lạ trong bế tắc tôi tự vẽ ra cho đời. Tôi cười ngớ ngẩn, từ bé tôi vẫn cứ là đứa tự đem rắc rối gieo lên mình.
Nào, check mail! Ô kìa, kỳ lạ chưa. Một địa chỉ mail chưa được lưu tên. Mới gửi đêm qua thôi. Tôi cũng không do dự lắm, nháy đúp chuột vào.
"Đã bao mùa hoa lời chưa ngỏ
Đã bao mùa buồn chẳng gọi tên.
Nhung, tôi thật sự đã có thể chắc chắn rằng, đôi ta không chỉ có duyên, mà còn là mệnh.
Ký tên: Kiên."
Tay tôi vẫn ôm chuột, chỉ có điều đang run lên. Không cười, cũng chẳng khóc. Tôi cứ ngồi thừ ra như vậy. Gió mát làm tóc bay bay, nắng hình như hết chói rồi, vì nó nhẹ, và dịu lắm.
Cũng có thể là trong vô thức, cũng có thể là cả một sự vỡ òa ỗn ã của tình cảm kìm nén bấy lâu nay, tôi đưa tay lên, chầm chậm gõ vài chữ, chỉ sợ luống cuống mà gõ sai, phải xóa đi gõ lại. Tôi không muốn bắt gặp chút sai lầm nào cả, tôi không muốn đây là mơ, tôi không muốn thứ gì bị xóa đi hay biến mất.
Tôi cần nắm lấy hiện thực, kể cả mơ hồ, cũng phải nắm lấy.
"Nếu đó là duyên. Vạn sự tùy duyên, vạn duyên tùy người...
Ký tên: Nhung"
Phải rồi, miễn rằng, đó là duyên...
*
End.
Vậy là tớ đã hoàn thành thêm một truyện ngắn nữa ^^
Tag: @U.Madara