Nghe tiếng thở đều đặn bên tai Hoàng Vũ cũng chợt cảm thấy nhẹ nhõm. Mỗi ngày anh đều cảm thấy mình càng đến gần với Ngọc My hơn, cũng tự ý thức được bản thân đã không còn đường quay lại nếu cứ để chuyện của cô trong tâm trí mình, nhưng gạt bỏ ra khỏi thì lại không nỡ. Anh chợt ghé tai Ngọc My, thì thầm khe khẽ:
“Không cần bố, có tôi bảo vệ em. Nhất định không để kẻ nào làm em tổn thương. Kể cả đó là tôi đi chăng nữa thì cũng không bao giờ được phép.”
Hai người bọn họ, người không biết gì thì vô tình thả trôi cảm xúc để dần cảm nhận đối phương. Kẻ hiểu rõ mọi chuyện lại đành lòng o bế cảm xúc chỉ để người kia không phải đau lòng.
…
Cuối tháng ba thời tiết gần như muốn chuyển sang hè đến nơi, ban ngày nắng gắt hanh khô, tối mới se se lạnh. Hoàng Bác vừa về tới nhà hai con chó đã xô nhau chạy ra đón anh, chỉ riêng thằng con quý tử hôm nay chưa thấy bóng. Nghe tiếng bố nựng hai con chó, Bát nhỏ ngồi trong lòng bà nội hơi nhổm lên, nhưng rất nhanh đã xìu người xuống, nép vào ngực bà như cũ.
Cu cậu ốm mất rồi.
“Bố về kìa Bát nhỏ?”
“Con nghe thấy rồi bà ạ!”
Hoàng Bách vừa thấy con trai đang làm nũng bà nội thì hỏi han:
“Bát nhỏ hôm nay không ra đón bố à? Sao mà im im thế?”
“Bà bảo hôm nay con họa mi của bà ngừng hót rồi bố ạ!”
“Ôi ch.ế.t sao lại ngừng hót rồi? Đâu ra bố xem nào.”
Bát nhỏ không thèm đưa tay đón bố, mà quay ngắt mặt rúc vào người bà nội, hai bàn tay nó ôm lấy người bà. Hoàng Bách nhìn mẹ, bà Hoàng Nguyên nhún vai cười trừ:
“Bát bảo có chuyện muốn nói với bố cơ mà, bố về lại trốn là làm sao?”
“Đâu, con trai có chuyện gì thì quay mặt ra đây nói với bố như hai người đàn ông xem nào.”
Hoàng Bách nắn cằm con trai, kéo mặt nó ra nhìn mình. Không biết thằng nhóc con lại giận lẫy bố cái gì rồi.
“Ôi sao người nóng thế, ốm thật rồi này.”
“Đau lòng quá nên ốm đấy bố.”
“Ai làm con trai của bố đau lòng?”
“Còn ai nữa, cả nhà này đều làm Bát nhỏ đau lòng.”
“Đâu như nào? Cụ lại bắt Bát lớn nhanh lấy vợ đẻ chắt cho cụ đúng không?”
“Bố đấy, đã bảo không thích em bé rồi lại còn đẻ.”
“Đã đẻ đâu mà.”
“Cái bụng mẹ to đùng như cái rổ rau của bà nội kia còn bảo chưa đẻ, bố đừng tưởng lừa được Bát. Bát không phải là trẻ lên ba đâu, con sáu tuổi rồi đấy.”
Nó ngoạc cái mồm gào lên, rồi quay phắt đi rúc mặt vào người bà nội trốn không thèm nhìn bố nữa. Từ ngày bụng Nam My to lên, Bát nhỏ đã phát hiện ra mẹ nó có em bé, cũng nhiều lần nhấn mạnh là nó không thích em bé thế mà người lớn cứ tưởng nó đùa còn hùa vào khuyên nhủ, có em sẽ thế này, có em sẽ thế kia. Rồi thì có em vui lắm, vui cái gì mà vui. Rồi mà một đống em như nhà anh Ốc, không còn được ngủ với bố mẹ nữa nó có mà thèm vào.
Nửa đêm Bát nhỏ lại hâm hấp sốt, Nam My dỗ con uống thuốc nhưng nó cứ nguầy nguậy lắc đầu, hai mắt nhắm nghiền ướt nước, miệng rên hừ hừ:
“Không uống đâu… không uống đâu.”
“Bát nhỏ ngoan uống thuốc cho mau khỏe nhé, mẹ thương.”
“Thương đâu mà thương? Hừ… hừ…”
“Ai bảo không thương?”
“Thương thì cho Bát nhỏ sờ tí cái đi rồi Bát uống.”
“Á à thằng nhóc cơ hội này, lớn rồi còn đòi sờ tí mẹ à?”
Hoàng Bách ở bên cạnh vừa cười cợt vừa ôm con xoa xoa đầu nó. Bát nhỏ cau có khó chịu hất tay bố rồi xích ra chỗ khác ngồi. Nó sốt nên cả người nóng hầm hập, nước mắt nước mũi cứ thế ứa ra, cái miệng nhỏ đã mếu máo:
“Bố cũng sờ đấy thây. Bây giờ không cho sờ, mấy nữa có em rồi ai mà tranh được. Hừ… hừ… hừ.”
…
Từ sau vụ xét nghiệm huyết thống, Ngọc My cũng né tránh không đến tìm lão Minh thêm lần nào. Mãi sư bác mới nói cho cô biết lão đã hợp tác với chính quyền xây thêm phòng để đón cô nhi đến chùa sinh sống. Ngọc My vẫn ác cảm với lão, nhưng hành động tử tế này cũng không thể phủ nhận thì chỉ ậm ừ cho qua chuyện, chứ không muốn nói sâu hơn.
Hàng ngày cô vẫn ở bệnh viện chăm chỉ học tập và làm việc, lúc rảnh ra sẽ đi nghe ngóng tình hình tìm kiếm sư thầy và Tuệ Nhi. Bọn Nam My an ủi động viên cô nhiều, trước mặt họ Ngọc My cố tỏ ra bình thản lạc quan, nhưng khi chỉ có một mình lại bồn chồn thấp thỏm. Nhiều đêm lo lắng không sao chợp mắt được.
Sau bữa tối, cô gọi điện cho sư bác hỏi han tình hình bọn trẻ ở chùa thế nào, từ lúc chùa nhận thêm trẻ mới cô chưa về lần nào nên không biết ra sao. Nghe tiếng trẻ nhỏ khóc từ bên ngoài vọng vào loa, Ngọc My lấy làm thắc mắc, nhưng sư bác lại chỉ bảo chắc là do đứa trẻ lạ nhà, từ hôm về chùa nó cứ khóc đòi bố mẹ suốt nhưng mới hai tuổi nên hỏi cái gì cũng chỉ khóc.
“Còn những đứa khác thì sao hả bác?”
“Cho đi rồi.”
“Ba bốn đứa cơ mà bác?”
“Ừ, bốn đứa về chùa được một tuần thì người ta đón đi ba, còn lại một đứa này thôi con ạ!”
“Nhanh thế á bác?”
“Ừ.”
“Thế người ở đâu đến đón hả bác?”
“Bác cũng chẳng biết, thấy toàn người lạ hoắc mà có vẻ có điều kiện, bác thấy toàn đánh ô tô đến thôi con ạ! Ông Minh đưa đến rồi làm giấy tờ giao con cho người ta, họ cứ thế đưa đi thôi. Mô phật!”
Ngọc My khó hiểu cứ thắc mắc mãi, không biết họ làm cách nào liên hệ với người xin con mà trong một thời gian ngắn lại có thể cho bọn trẻ đi nhanh đến như vậy.
Cô cứ có cảm giác có cái gì không đúng ở đây thì phải, trẻ mồ côi ở đâu ra nhiều thế mà mang đến chùa, rồi rất nhanh đã đưa đi, gở miệng chẳng khác nào giao dịch buôn người ấy.
…
Hoàng Vũ giao cho Long đầu trọc âm thầm điều tra việc làm ăn của công ty Đại Hải Dương, nhưng không có dấu hiệu phi pháp nào. Anh ta lại phát hiện ra một điểm bất thường, khiến Hoàng Vũ lưu tâm là chuyện chùa Tâm Thiên rầm rộ quảng cáo việc cho nhận con nuôi, tin tức quảng cáo nhan nhản trên mạng xã hội với những mỹ từ hào nhoáng, khiến người đọc được đều cảm thấy đây là một chuyện tốt dành cho những đứa trẻ mồ côi có cơ hội được nhận nuôi và phát triển trong một gia đình mới. Hình ảnh của mấy đứa Tuệ Minh, Tuệ Lâm và Tuệ An lúc nào cũng được đưa lên trang bìa để câu khách.
“Nghe nói chỉ trong một tháng gần đây đã có bốn đứa được cho đi.”
“Hử? Cho đi kiểu gì mà nhanh vậy?”
Long đầu trọc nhún vai đáp:
“Qu.ả.n.g cá.o đấy anh. Vừa đưa về làm thủ tục xong xuôi thì hôm sau đã có người đến xin con rồi. Nhanh lắm. Mà toàn mấy đứa một, hai tuổi. Lớn nhất là ba tuổi thôi.”
“Còn ba đứa ở chùa thì sao?”
“Vẫn ở đấy.”
Hoàng Vũ khẽ cau mày, tay đưa lên xoa cằm trầm tư suy nghĩ. Nghĩ thế nào cũng cảm thấy bất cập. Chẳng có lẽ bản thân lại suy đoán sai nghi oan cho lão Minh? Không lẽ lão thật sự đã thay tâm đổi tính, cải tà quy chính muốn làm việc thiện?
Trong lúc hai người đang bàn chuyện thì điện thoại Hoàng Vũ chợt rung lên báo có tin nhắn về. Trong nhóm chat của đội anh vừa có người báo cáo, gần đây trong tỉnh mới phát nhận được mấy vụ báo có trẻ con bị b.ắ.t c.ó.c, đứa lớn nhất là ba tuổi, đứa nhỏ nhất mới mười tám tháng. Thủ đoạn của bọn b.ắ.t c.ó.'c rất tinh vi, đều chọn những nhà có hoàn cảnh khó khăn, bố mẹ không có điều kiện gửi con nên để cho trẻ lớn trông trẻ nhỏ. Lúc bọn trẻ mang em đi ra ngoài, mải chơi không để ý, đến khi quay lại thì chỉ còn lại chỗ mà không thấy em đâu.
…
Cuối tuần, Bát nhỏ được cho sang nhà Ốc chơi, từ tối hôm trước nó đã lếch thếch lôi cái balo của mình ra rồi nhét đầy bánh kẹo với một chai nước hoa quả vào đấy. Hoàng Bách đứng ngoài cửa nhìn theo còn vui miệng hỏi đểu:'
“Tính bỏ nhà ra đi hay sao mà mang nhiều thế con trai.”
“Bố muốn đuổi Bát nhỏ đi chứ gì?”
“Đuổi đâu mà đuổi, bố quan tâm thôi mà. Nếu bỏ nhà ra đi thì bảo trước để bố còn biết đường chứ?”
“Để bố b.ắ.t về à? Bố không phải trêu, Bát nhỏ bỏ nhà ra đi thật đây này.”
Bát nhỏ bĩu môi xị mặt làm mình làm mẩy quơ hết đồ trên sàn nhà nhét tất vào balo, khiến nó phồng lên to tướng. Hoàng Bách chép miệng lắc đầu, trêu thằng nhóc này vui lắm.
…
Lúc đang chơi cùng với anh em Ốc ngoài nhà văn hóa, có một thằng bé làm ngã Sam liền bị Ốc chỉnh, chỉ mới bảo nó xin lỗi Sam thôi mà thằng bé kia lại nhao vào đấm vào bụng Ốc một cái.
Thằng bé cau mày, xoa bụng:
“Sao em hư thế đã làm ngã em của anh, không biết xin lỗi lại còn đánh người à?”
“Em thích thì em đánh đấy.”
Thằng bé kia co tay định đánh Ốc tiếp thì bất thình lình bị xô ngã nháo nhào.
“Đánh Ốc à? Đánh Ốc này.”
Ốc trợn mắt nhìn Tép đã lao vào ngồi lên lưng thằng bé, nghiến răng nghiến lợi túm tóc nó giật ngược về đằng sau khiến thằng bé kia đau thì la oai oái. Thấy Tép đánh người, cả Sam và Tôm cùng chạy tới, đứa lu vào cắn tai, đứa nhéo mông thằng bé kia, tạo thành một đám hỗn độn. Ốc sợ quá phải lôi em ra, mà Tép là hung hăng nhất, bị anh trai nhấc trên tay mà chân còn đạp loạn xạ, miệng nó không ngừng gào lên:
“Dám đánh Ốc à? Đánh tết to từa đi.” (Dám đánh Ốc à? Đánh chết cho chừa đi.)
Con bé gào khản cả cổ, nước dãi còn ứa cả ra khóe môi chảy xuống cằm. Bát nhỏ đứng ở đấy cứ trợn tròn mắt nhìn vào rồi lắc lắc đầu chép miệng:
“Đáng sợ thật, Tép gớm như con ma.”
Thằng bé kia bị ba đứa em của Ốc tẩn cho một trận thì ngồi bệt dưới đất khóc lóc ầm ĩ lên, khiến mấy đứa nhỏ có mặt ở đấy cũng phải nhìn theo, người lớn ngồi nói chuyện trên ghế đá chỉ nhìn sang một cái, thấy còn có mình nó kêu khóc thì cảm thán:
“Cái bọn trẻ này chỉ giỏi đánh nhau rồi ăn vạ. Con nhà ai không biết?”
“Kệ nó đi, tự khóc tự nín ấy mà. Dỗ dành là lại hư.”
Họ lại trở lại câu chuyện mà không quan tâm đến bọn trẻ nữa. Thằng bé kia khóc chán, không thấy có ai dỗ mình thì tự nín, rồi lụt cụt đứng dậy, đi về phía ghế đá chỗ năm anh em Ốc đang ngồi. Nó định xông vào đánh Tép thì Ốc đã đứng phắt lên, đưa tay giữ trán cản nó lại:
“Đừng có mà đánh em của anh, anh đánh em đấy.”
“Đừng có mà dọa, anh tin em gọi anh em ra đánh anh không?”
“Gọi đê, bố anh Ốc là cảnh sát đấy. Rồi bác Huy bắt hết anh em anh tống vào tù, cho mà sợ ma, đừng có mà khóc đấy.”
Thằng bé kia nghe Bát nhỏ nói bố Ốc là cảnh sát, còn bị bắt nhốt vào tù thì đã sợ xanh mắt, nó len lén nhìn Bát một cái. Bát nhỏ tưởng nó định đánh mình thì vênh mặt dọa:
“Mẹ em cũng là cảnh sát, em còn có võ nữa. Đánh em đi, em đập cho thì đừng có mà sợ. Hôm xưa em đánh bạn còn bị cô giáo gọi phụ huynh lên kia kìa.”
Ốc tặc lưỡi, quay sang khen ngợi Bát nhỏ:
“Ngầu kinh, thế Bát phải bảo vệ anh em anh nhé!”
“Vâng, đứa nào đánh anh, để em xử nó cho.”
Nó gật đầu cái rụp rồi quay sang thằng bé kia thách thức:
“Ê anh có dám đánh nhau với em không để em còn biết đường bảo anh Ốc quay video về cho mẹ em xem. Nhưng anh phải bảo là anh gạ em đánh nhau với anh đấy nhé, không là em không thèm đánh đâu.”
Thằng bé kia thấy Bát nhỏ hung hăng quá, lại còn cởi cả áo khoác ra thì lắc lắc đầu rồi quay ngoắt người bỏ chạy. Ốc nhìn nó sợ chạy mất dép mà không nhịn được cười, rồi quay sang hất hàm với Bát nhỏ:
“Ngầu kinh.”
“Em bốc phét đấy chứ em đang sợ bỏ xừ ra đây này. Tí nữa thì bị đánh. May mà anh kia nhát chết anh Ốc ạ!”
Ốc cười trừ rồi ngồi xuống vạch chân vạch tay ba đứa em xem có bị thương ở đâu không. Bát nhỏ đứng ở bên cạnh thiểu não thở dài như ông cụ non:
“Em chán lắm anh Ốc ạ!”
“Sao mà chán?”
“Mẹ em sắp đẻ em bé rồi. Chắc em phải bỏ nhà ra đi thôi.”
“Điên à? Có em thích thế rồi còn.”
“Thích cái gì mà thích, ở nhà em Thảo Mai với Gà còn được cưng hơn cả em. Giờ mẹ em mà đẻ em bé thì em ra rìa mất à? Với cả đẻ em bé đau lắm anh Ốc ạ. Đau ch.ế.t mẹ em mất thôi.”
Nó nhăn nhó mặt mày, tay khua loạn lên.
Trong mấy cái video clip mà Bát thấy chiếu trên máy tính của bố, bà nào đi đẻ cũng gào thét om tỏi lên, còn kêu đau c.h.ết đi được với khóc lóc nữa. Bố còn dạy nó là mẹ sinh con ra rất vất vả, cảm giác lúc đau đẻ còn hơn gãy hai mươi cái xương cơ, nên là phải thương mẹ, không được làm mẹ buồn.
Lúc nó hỏi có đau bằng khi bị ngã sưng đầu gối không? Bố bảo là gấp gấp tỷ lần như thế làm nó sợ chết khiếp đi được ấy.
“Với cả cô hàng xóm nhà em vừa mới đẻ em bé xong, cô ấy bị ch.ế.t rồi anh Ốc ạ! Nhỡ mẹ em mà cũng bị ch.ế.t thì làm sao? Mẹ em hơi gớm một tí mà em quen rồi nên em chỉ thích mỗi mẹ em thôi, bố em mà lấy vợ khác thì em buồn lắm.”
“Điên à? C.h.ế.t làm sao mà chết được?”
Thấy Ốc có vẻ không đứng về phía mình, Bát ỉu xìu quay đi. Thấy nó bỏ đi, Ốc liền gọi với theo:
“Em đi đâu đấy? Không chơi nữa à?”
“Em bỏ đi đây.”
“Ơ mẹ em dặn đợi bà đón cơ mà?”
“Không cần, bỏ nhà đi rồi còn cần gì người đón.”
Ốc dắt theo em chạy theo Bát nhỏ, nhưng Sam lại đòi đi vệ sinh nên nó đành mang em về nhà đi trước. Thấy Bát nhỏ cũng đi về nhà mình thì thằng bé mới dám yên tâm.
Lúc Ốc cho Sam đi vệ sinh xong xuống nhà đã chỉ thấy còn mỗi Tép với Tôm đang ngồi ăn bim bim thì dáo dác nhìn quanh tìm kiếm:
“Tép, Bát nhỏ đâu rồi?”
“Đi rồi, to nhỗi tói tim tim bảo ngồi tông nà rồi đi rồi ăn Ốc ạ!” (Đi rồi, cho mỗi gói bim bim bảo ngồi trông nhà rồi đi rồi anh Ốc ạ!”
Tép bị ngọng lại còn nói liến thoắng rõ nhanh, mãi Ốc mới luận được ra:
“Đi đâu cơ?”
“Bỏ nhà da đi ròi” (Bỏ nhà ra đi rồi.)
Ốc bất lực, bế Sam ngồi lên sô pha với Tôm và Tép, rồi chạy ra cổng ngóng xem Bát nhỏ đi đến đâu rồi, nhưng hai phía đều mất hút chẳng thấy bóng dáng thằng bé đâu, chẳng biết Bát nhỏ đã đi hướng nào. Nó nhăn nhó nhìn vào nhà, còn ba đứa em không thể vứt đấy để đi được. Trước lúc đi chợ bà nội đã dặn là phải ở nhà trông em, không được bỏ bê chúng nó, nhỡ bị bắ.t c.óc thì chế.t.
Ốc đành chạy vào nhà cùng với em, đợi bà nội về nhờ đi tìm Bát.
Bát nhỏ đi hết con phố nhà Ốc thì hai chân đã mỏi lừ, nó vừa đeo balo nặng trịch vừa cắm đầu cắm cổ đi, lúc ngẩng mặt lên thì đã chẳng biết mình đang ở phố nào. Đúng lúc ấy bên có một chiếc ô tô từ từ đi chậm lại rồi dừng ngay bên cạnh thằng bé. Nó tròn mắt nhìn người ta bước xuống xe, thấy họ đi lại gần mình thì ngước lên nhìn.
Tên đàn ông cao chừng mét bảy nhoẻn miệng cười tỏ ra thân thiện, bắt chuyện với nó:
“Đi đâu một mình trông buồn thế nhóc?”
“Cháu bỏ nhà đi.”
“Ồ, thế cơ à? Thế định đi đâu?”
“Đã bảo bỏ nhà đi rồi mà.”
“Thì phải có nơi đến chứ?”
“Cháu chỉ có một cái nhà thôi, bỏ đi rồi thì làm gì còn chỗ mà đến nữa? Chú đã xấu lại còn dốt vậy.”
Thằng bé cau có cắm đầu bỏ đi, nhưng chưa được mấy bước thì đã bị người ta túm quai balo kéo lại:
“Thằng ôn con này thế mà ghê gớm nhỉ? Đi với chú không?”
“Đi đâu cơ ạ?”
“Chơi. Chú có ô tô, đi bộ làm gì cho nó mỏi chân.”
Bát nhỏ đưa mắt nhìn chiếc ô tô màu xám tro rồi lại nhìn người đàn ông kia một cái, tỏ ra miễn cưỡng đi về phía đó.
Cửa vừa đóng sập lại, chiếc xe đã lao vút đi. Tên đàn ông không ngờ thằng nhóc con này dễ dụ, đỡ mất công đánh thu.ốc mê như những đứa trẻ khác. Nhưng vừa ra khỏi nội thành nhập vào làn cao tốc, thì hắn đã bắt đầu mất kiên nhẫn vì thằng bé này nó hỏi quá nhiều, mà câu nào hỏi cũng giống người ta điều tra nhân khẩu. Tên lái xe thỉnh thoảng lại liếc gương chiếu hậu nhìn vẻ mặt cau có khó chịu của đồng bọn thì nhếch môi cười đểu.
Bình luận facebook