Đầu mày vừa nhíu chặt chợt giãn nở hết cỡ, bà Hồng đưa tay xoa đầu đứa con trai chỉ vài ngày nữa là tròn bốn mươi mốt tuổi mà chẳng kiêng nể. Hoàng Vũ không tự ái còn bật cười thật sảng khoái, mặc kệ mẹ coi anh như một đứa trẻ.
“Ngày xưa cái Quỳnh vì không đạt được mục đích mà rời khỏi con, mặc dù nó cùng suy nghĩ với mẹ nhưng mẹ lại chẳng tiếc. Bây giờ cái My vì sự nghiệp của con mà rời khỏi con, cũng là làm trái mong muốn của mẹ, vậy mà mẹ lại tiếc đứt ruột. Đúng là thói đời mà.”
Bà Hồng nắm tay con trai vỗ về, Hoàng Vũ cười buồn đáp lại:
“Bởi thế nên con vẫn luôn tôn trọng quyết định của cô ấy.”
“Con biết con bé ở đâu đúng không?”
Hoàng Vũ không đáp, chỉ lặng lẽ gật đầu.
Bà Hồng khẽ thở phào, không hỏi thêm mà lẳng lặng đưa mắt nhìn xa xăm, chuyện tình cảm của bọn họ phức tạp hơn ông bà ngày xưa nhiều. Hồi trước bà thích bố Hoàng Vũ là mặc kệ gia đình phản đối bất chấp theo đuổi đến tận lớp học võ của ông mà mặt dày tán tỉnh, tán bằng đổ thì thôi. Đổ rồi thì úp sọt bắt cưới bằng được, đưa ông bà ngoại Hoàng Vũ vào thế đã rồi, con cái đặt đâu cha mẹ ngồi đó. Bây giờ anh cũng thế, đặt chỗ nào, người làm mẹ này đành ngồi yên không dám cựa quậy. Cũng bởi thương con, và quá hiểu Hoàng Vũ nên bà Hồng dù có ham cháu nội cũng chẳng thể thúc ép anh.
…
Những ngày giữa thu trời xanh cao vời vợi, bên bờ suối đám trẻ con vừa té nước vừa cười đùa, thu hút sự chú ý của Ngọc My, cô vừa đảo thuốc trên xảo tre vừa ngước mắt nhìn bọn chúng, cảnh sắc thật yên bình tự tại.
Gần ba tháng đặt chân đến vùng đất này, Ngọc My đã dần trở nên quen thuộc với người dân và đám trẻ ở đây. Họ quen với vị “thần y” trẻ tuổi hay bốc thuốc khám bệnh miễn phí cho mọi người.
Lần đầu đến đây theo sự gửi gắm của thầy Minh Tâm với trưởng thôn, Ngọc My đã giúp cứu một đứa trẻ bị hóc dị vật bằng cách mà họ chưa từng thấy bao giờ, trưởng thôn lại giới thiệu cô là bác sĩ thì người dân cứ thế tự phong cho Ngọc My cái danh thần y. Cô khiêm tốn không nhận, nhưng họ gọi mãi thành quen miệng, thay vì gọi tên thì gọi là “thần y” nên cũng chẳng từ chối nữa, miễn họ vui là được.
Căn nhà Ngọc My ở được cả thôn cất giúp, mỗi người một tay một chân là gần một tháng đã xong, nhà tường trình đắp đất, mái lợp bằng ngói khô, nhìn đơn sơ nhưng khá kiên cố và vững chãi, tuy không quá rộng rãi nhưng vẫn có hai gian, buồng ngủ được ngăn cách với gian tiếp khách. Cửa ngăn cách giữa hai gian được làm bằng miếng vải thổ cẩm do phụ nữ trong thôn dệt thô rồi nhuộm sáp ong thành, tuy màu sắc không bắt mắt, nhưng hoa văn họa tiết lại khá ngộ nghĩnh đáng yêu, Ngọc My rất thích.
Nhà bếp được dựng ngay bên trái nhà, một mặt mượn đầu hồi nhà chính làm tường, tiết kiệm diện tích đất, khoảng sân phía trước cũng được láng mịn để Ngọc My dùng làm sân phơi lá thuốc.
Từ sau hôm từ chối lời cầu hôn của Hoàng Vũ, Ngọc My đã âm thầm xin nghỉ ở bệnh viện, tạm thời bảo lưu quá trình học bác sĩ nội trú với lý do sức khỏe, cũng là âm thầm rời xa anh.
Thời gian trước đó cô đã ỉ lại vào Hoàng Vũ quá nhiều, anh cho cô quá nhiều khiến Ngọc My hình thành một loại áp lực vô cùng lớn, luôn mang cảm giác mắc nợ hơn là yêu. Cô sợ cả đời này sẽ dựa dẫm vào người đàn ông ấy, trở thành gánh nặng của anh đặc biệt là việc Hoàng Vũ chọn cô mà từ bỏ sự nghiệp mình đã theo đuổi gần nửa đời.
Nhưng bỏ trốn được khỏi anh rồi thì sao chứ? Thời gian đầu bận rộn với nơi ở mới, cứ tưởng xa anh là dễ dàng, nhưng cứ nhè lúc rảnh rỗi hoặc đêm đêm giật mình thức giấc, một mình lẻ bóng lại nhớ người đàn ông ấy khôn cùng. Cô biết mình đã nhẫn tâm làm tổn thương anh, nhưng lại không đủ can đảm để quay đầu, để xin anh tha thứ.
…
Chiều nghiêng rủ bóng, mõ trâu lộc cộc đi qua nhà, tiếng trẻ nô nức hát hò xen lẫn sáo diều khiến quang cảnh vùng biên viễn trở nên nhộn nhịp. Ngọc My vừa cất xong mẻ thuốc đi ra thì bị người vừa xuất hiện làm cho giật thót mình. Cô không biết bằng cách nào mà Thành Đăng lại có thể tìm được đến tận nơi này. Đáp lại sự kinh ngạc của cô là nụ cười đầy thân thiện của anh. Anh gầy và đen hơn so với lần cuối cùng hai người gặp nhau gần một năm trước.
Anh đưa mắt nhìn quanh một lượt, không nhịn được cảm thán:
“Em cũng thật sự biết cách sống quá, bỏ phố về núi, yên bình tự tại. Trong lành thật sự.”
Ngọc My cười nhẹ, cô mời anh vào nhà uống nước nhưng Thành Đăng từ chối, anh bảo mình thích cảnh sắc bình yên và không khí thoáng đãng ngoài này hơn. Ngọc My đành lấy ghế mây mời anh ngồi tạm. Thú thực là gặp Thành Đăng ở nơi như thế này Ngọc My vừa vui mừng, cũng vừa ngại vì những chuyện mà mẹ mình từng gây ra cho gia đình anh.
“Thành Đăng… em xin lỗi.”
Nhấp một ngụm nước lá vối hãm với kim ngân, Thành Đăng bình thản nói:
“Anh đã từng rất thích em, cho đến khi biết chuyện vẫn chưa từng thay đổi cảm xúc đối với em. Nhưng thú thực anh lại cảm thấy rất may mắn vì em đã từ chối anh, để chúng ta không lâm vào hoàn cảnh khó xử. Thật tâm anh không hề ác cảm gì với em cả. Nhưng cũng không thể nhẫn tâm để mẹ phải ngày ngày chạm mặt với con gái của người từng hại chết con của bà ấy. Anh nghĩ anh hiểu được lý do vì sao bố anh không nhận nuôi em mà chỉ âm thầm giúp đỡ. Bố cũng giống anh, sợ mẹ buồn nhưng lại sợ bà ấy vì lo lắng cho em mà hao tâm tổn trí, suy cho cùng mọi lỗi lầm không phải do em. Chúng ta không có quyền lựa chọn cha mẹ sinh ra mình, nhưng đời cua cua máy, đời cáy cáy đào. Đau khổ, tổn thương, thiệt thòi em gánh thay mẹ đã đủ rồi, cũng đến lúc em nên được hưởng hạnh phúc. Em không làm gì có lỗi với ai cả, nên đừng vơ hết tội nghiệp vào mình hiểu không?”
“Em…”
Những gì Thành Đăng nói khiến Ngọc My xúc động không nói lên lời, chỉ biết trân mắt nhìn người đàn ông trước mặt đầy cảm kích. Lúc anh đề cập đến chuyện của mẹ, cô đã nghĩ rằng Thành Đăng sẽ nhiếc móc mình thậm tệ hơn như thế này cơ đấy.
Nước mắt vô thức ứa ướt đầm đìa gương mặt nhỏ nhắn, Thành Đăng đưa tay nhẹ nhàng gạt đi cho cô rồi xoa đầu Ngọc My dỗ dành như đối với một đứa em gái:
“Vân An cũng không giận em đâu, nó hiểu chuyện rồi, nó cũng thương em lắm. Nên đừng tự trách mình nữa, hiểu không cô bé ngốc này?”
Ngọc My vừa sụt sùi lau nước mắt vừa cười:
“Thành Đăng, cảm ơn anh! Cảm ơn anh!”
“Đừng cảm ơn anh, nếu cảm ơn thì hãy cảm ơn anh Vũ ấy.”
Cô sửng sốt nhìn anh đến quên cả lau nước mắt, nhìn cái mặt tèm nhèm, mắt sưng húp cứ ngẩn ngơ như bò đeo nơ của cô khiến Thành Đăng suýt phì cười nhưng nén lại:
“Anh Vũ mới là người yêu em hơn tất cả, anh ấy đến tìm anh, xin anh tha thứ cho mọi lỗi lầm của mẹ em. Anh ấy sợ chỉ cần một người không chấp nhận chuyện quá khứ cũng sẽ khiến em bận lòng. Nói thế nào nhỉ, trong mắt anh anh Vũ luôn là người đàn ông hoàn hảo. Từ bé không chỉ Vân An, ngay cả anh cũng ngưỡng mộ anh ấy, dù người ta từng đồn thổi rằng anh ấy là người xấu nhưng với anh, anh Vũ là một người rất trách nhiệm, rất đáng mặt đàn ông. Thật may là anh ấy yêu em thật lòng.”
“Vậy… anh đến đây là do anh ấy…”
“Ừm, em nghĩ anh Vũ không biết em ở đây sao? Cái thành phố Biển này rộng bao nhiêu chứ? Anh Vũ có bao nhiêu tai mắt, quyền hạn của anh ấy đến đâu chắc em cũng chẳng còn lạ gì. Anh ấy yêu em, tôn trọng quyết định của em nên mới không ra mặt tìm đến em, để cho em có thời gian tĩnh tâm suy nghĩ. Em thử hỏi sư thầy, hỏi chị My xem, sự chân thành của anh ấy có làm lung lay được tình thương của họ dành cho em mà tiết lộ nơi em ở cho anh ấy không? Cũng thử để ý xem có phải cứ chiều chiều lại có người đến thôn này, đứng cách xa để nhìn thấy em rồi lặng lẽ trở về không?”
Ngọc My sững sờ vì những điều mà Thành Đăng vừa tiết lộ, tim cô chợt nhói lên từng nhịp, đau đến nghẹt thở. Hoàng Vũ đã làm cho cô bao nhiêu điều, luôn âm thầm không một lời kể lể, cô nợ anh bao nhiêu, đời này làm sao trả?
Ở trên đời, phàm là người mình không muốn mắc nợ thì lại càng mang nợ họ nhiều nhất. Cô nhớ anh, ngày nào cũng nhớ nhưng lại không buông xuống được mặc cảm về thân thế, về sự chênh lệch của hai người, bị cái bóng to đùng của người mẹ đầy rẫy tội nghiệp làm cho không dám mong cầu hạnh phúc cho riêng mình càng cảm thấy không xứng với anh.
Ngọc My cho rằng bản thân đang thay mẹ gánh tội, không đáng được hạnh phúc. Nhưng cô sai rồi, là bản thân đã vô tình gây thêm nghiệp khi khiến người đàn ông đó phải đau khổ dằn vặt theo nỗi đau của mình. Cứ tưởng chọn ra đi là tốt cho Hoàng Vũ, nhưng anh có bao nhiêu cố chấp, Ngọc My chẳng lạ gì.
Người đàn ông ấy giỏi nhất là chịu đựng, không sợ nhất là bị người ta hiểu lầm nhưng lại sợ cô tổn thương, sợ cô không được hạnh phúc. Anh từng bảo sẽ là gia đình của cô, dù cả thế giới quay lưng lại với cô thì vẫn còn anh ở bên cạnh, bảo bọc, che chở cho cô suốt cuộc đời. Hoàng Vũ là người nói được làm được, sẵn sàng từ bỏ tất cả vì cô, vậy mà cô chỉ nhất nhất làm theo ý mình, chưa từng đứng về phía anh để cảm nhận.
…
Bóng tà đổ xuống ngang đồi, Hoàng Vũ lặng nhìn bóng lưng ong đang lúi húi dọn lá thuốc đã khô trước hiên nhà, đợi cô quay vào trong một lúc, anh mới lặng lẽ lấy thuốc châm hút.
Điếu thuốc cháy quá nửa, Hoàng Vũ mới dụi tắt rồi xoay người đi về phía xe ô tô đậu cách đó một đoạn. Bàn tay vừa đặt lên cửa xe đã chợt khựng lại khi âm vực trong trẻo vang lên giữa núi rừng yên ả:
“Vũ!”
Sau giây bất động, anh khẽ hít một hơi thật sâu rồi lặng lẽ thở hắt ra, nhưng nhất định không quay đầu lại. Va vào thính giác nhạy bén là tiếng sỏi đá lạo xạo ngày một gần làm lồng ngực Hoàng Vũ liên hồi thổn thức, tim anh chưa bao giờ đập nhanh đến như vậy.
Vòng eo săn chắc chợt bị ôm lấy khiến Hoàng Vũ vô thức gồng mình, hô hấp cũng chợt ứ lại, tim trong lồng ngực dường như đập rộn hơn, loạn hơn thì phải. Người ở phía sau gấp gáp hỏi anh:
“Nếu em bỏ tay ra anh có chạy không?”
“Anh không chạy.”
Từ lần Thành Đăng nói với cô rằng ngày nào Hoàng Vũ cũng đến, chỉ nhìn cô rồi lặng lẽ rời đi khiến Ngọc My cứ hay để ý. Ấy vậy mà từ độ ấy chẳng thấy anh xuất hiện lần nào khiến cô hụt hẫng, lại tự suy diễn rằng có khi nào Hoàng Vũ đã hết kiên nhẫn với mình rồi không? Nhưng bẵng đi gần một tháng ngóng chờ trong thấp thỏm, cuối cùng thì ngày hôm nay cũng bắt được tại trận.
Hoàng Vũ cố ý đậu xe khuất sau bụi sở ở đằng xa, nhưng lúc anh đến cô có nghe thấy tiếng còi xe nên để ý về hướng ấy, cố tình lượn lờ trước sân để thu hút sự chú ý của anh rồi lẻn ra sau nhà đi đến chỗ anh mà Hoàng Vũ không hề hay biết.
Vừa bước vào nhà Hoàng Vũ đã lên tiếng hỏi:
“Chúng ta còn là người yêu của nhau không?”
Ngọc My không quay lại, tủm tỉm đáp:
“Em chưa một ngày nào ngừng yêu anh.”
Anh như chỉ chờ lời ấy mà vội ôm chầm lấy cô, nắm cằm Ngọc My kéo về phía sau, mơn man làm nũng:
“Bắt đền em đi.”
“Anh muốn em đền bao nhiêu cũng được.”
Cô xoay hẳn người, vòng tay vít cổ anh xuống thấp, hé miệng hôn anh, gấp gáp triền miên đến quên cả thở.
Sau bữa tối, Ngọc My dọn dẹp, Hoàng Vũ đứng bên cạnh bật đèn flash soi cho cô rửa bát. Ở vùng này chưa có điện lưới, buổi tối dùng đèn dầu, nấu cơm đun nước đều dùng bếp củi. Ngọc My ngước mắt nhìn anh:
“Em đun nước cho anh tắm nhé!”
“Em có tắm chung với anh không?”
“Anh biến thái thật.”
Cô xấu hổ cắm mặt rửa bát, không để ý đến người đàn ông đang cười mình ở bên cạnh. Sau khi tắm rửa thay đồ xong, Hoàng Vũ đã lôi tuốt Ngọc My vào nhà rồi cài then lại.
“Còn sớm mà.”
“Không, tối lắm rồi. Ngoài đường tối om, ở đây buổi tối lạnh nhỉ?”
“Vâng, mùa thu rồi, buổi tối nhiệt độ xuống thấp lắm. Mà yên tâm em đốt thảo dược ở bên ngoài phòng khách vừa đuổi muỗi cũng sẽ nhanh ấm thôi.”
Anh ôm cô vào lòng, trầm giọng nói:
“Không cần lắm, ba bảy độ sưởi ấm cho ba bảy độ ấm hơn.”
“Ơ anh…”
Tiếng cô nhanh chóng bị nuốt xuống, sau bờ môi mềm ướt át. Sau giây bất ngờ, Ngọc My chỉ còn biết bất lực xuôi theo anh. Hoàng Vũ trở mình áp Ngọc My lên vách tường thiếu bằng phẳng và cứng, rồi liên tục hôn xuống, nụ hôn càng lúc càng sâu và cuồng dã như muốn nuốt trọn yêu thương bao ngày nhung nhớ. Anh càn rỡ vén áo cô lên, mơn trớn da thịt mềm mại.
“Giữ giúp anh.”
Ngọc My máy móc làm theo, giữ chặt gấu áo bị đẩy lên cao, để mặc Hoàng Vũ vùi vào nơi mềm mại trước ngực, thỏa thích yêu thương nơi mẫn cảm đã lâu ngày không được xoa nắn. Cô cong người, đầu ngả ra sau, vô tình như cố ý mang đồi núi non mềm dâng lên tận miệng anh, khiến Hoàng Vũ hài lòng. Ngọc My xấu hổ buông tay giữ áo đưa lên che miệng, khiến áo phông phủ cả lên đầu Hoàng Vũ, anh vẫn miệt mài kích thích cô, để được nghe tiếng ngâm nga thỏa mãn của Ngọc My.
“Vũ! Em buồn…”
Anh rời khỏi hạt đậu đã sưng cứng và ướt át bởi nước bọt của mình mà di chuyển xuống dưới, âu yếm từng tấc da thịt. Ngọc My hô hấp dồn dập, lần nào cũng là hít thật sâu, mang da thịt trốn tránh môi lưỡi anh nhưng lại càng kích thích sự khám phá và đuổi bắt của Hoàng Vũ.
“Vũ!”
Anh ngóc đầu nhìn cô, xoáy sâu vào đáy mắt đen láy mờ mịt hoang mang. Ngọc My cắn môi xấu hổ, khó nhọc bật ra:
“Đừng chỉ ở dưới đấy…”
“Em muốn anh ở đâu?”
Mặt anh nhanh chóng đã kề ngang mặt cô, hơi thở nóng rẫy phả nóng hai gò má đỏ bừng bừng vì xấu hổ khiến gương mặt cô càng thêm gợi tình mời gọi.
Ngọc My thẹn quá mà ôm chặt lấy mặt anh, nhắm mắt hé môi hôn Hoàng Vũ. Anh cong môi đáp lại, bàn tay to lớn đã ôm gọn bờ mông cô, nâng lên để hai chân Ngọc My vòng quanh eo mình rồi mang cô vào buồng ngủ.
Bên trong tối om, ánh sáng của đèn dầu ở bên ngoài phòng khách không lách qua được tấm rèm che.
Trong bóng tối các giác quan dường như càng nhạy bén, họ không nhìn thấy đối phương nên lần tìm nhau, xác định vị trí mẫn cảm của nhau qua xúc giác.
Nhưng dường như việc thấy hay không thấy không khiến Ngọc My cảm thấy bớt xấu hổ hơn thì phải, cảm xúc mỗi lần thân mật với Hoàng Vũ đều nguyên vẹn. Ham muốn, khao khát đối phương trong cô vẫn mãnh liệt nhưng hành động vẫn vụng về như đứa trẻ lần đầu được cho ăn trái cấm.
Chẳng mấy chốc hai cơ thể đã nóng ran khi ở trong hình thái nguyên thủy nhất, lúc này trong họ chỉ còn ham muốn mãnh liệt với đối phương, khao khát được hòa làm một với anh ấy, cô ấy mà thôi.
Hoàng Vũ nửa nằm nửa ngồi trên giường để cho Ngọc My ở trên người anh không ngừng trao nhau những cái hôn ướt át. Cô khe khẽ hỏi anh:
“Anh muốn em đền như thế nào ạ?”
Được cô gợi ý, Hoàng Vũ sướng rơn, khóe miệng động đậy, khe khẽ đẩy cong:
“Yêu anh như cách anh yêu em.”
“Như thế nào cơ?”
Anh lật người đẩy cô xuống dưới, lưng trần chạm vào chiếu manh lành lạnh khiến Ngọc My thoáng rùng mình. Cô không thấy được biểu cảm trên gương mặt anh, nhưng qua âm vực trầm khàn thì biết anh đang đắc ý thế nào:
“Anh chỉ cho em nhé!”
“Ưm!”
Làn môi nóng ướt rải khắp người cô từng nụ hôn vụn vặt nhưng thấm đẫm hương vị dục tình, đi tới đâu cũng như nhóm thành đốm lửa nhỏ, mỗi nơi một chút chẳng mấy chốc khiến thân thể cô đã nóng rẫy hết cả lên, từ sâu thẳm thân mình như núi lửa sục sôi có thể phun trào bất kỳ lúc nào. Khi làn môi ấm nóng đặt đến bụng dưới, Ngọc My nhận ra được ý đồ của Hoàng Vũ thì khép chân, oằn mình né tránh, hai tay ôm lấy đầu anh nỉ non:
“Em biết rồi… đừng hôn nữa… em yêu anh là được chứ gì?”
“Thật không?”
“Thật.”
Cô đẩy anh xuống giường rồi tỉ mẩn hôn anh, học theo cách Hoàng Vũ vừa làm gặm nhấm từng tấc da thịt săn chắc và nóng bỏng, ban đầu là sự khoan khoái vì được yêu thương chiều chuộng nhưng khi Ngọc My hé miệng bao lấy ngực Hoàng Vũ như cách anh trêu đùa cô khi nãy, Ngọc My cảm nhận được anh vừa gồng mình thì phải, môi mỏng chợt cong lên. Cô biết mình đã bắt được điểm yếu của anh rồi thì cười cười đắc ý, học theo anh vươn lưỡi trêu đùa hạt lạc cứng ngắc của anh khiến Hoàng Vũ bắt đầu hưng phấn, lồng ngực anh co thắt kịch liệt, hơi thở trầm đục khe khẽ bật ra khỏi cuống họng:
“Ừm…”
Kích thích được anh, khiến Ngọc My thích thú vô cùng, nhưng cô cứ mải miết trêu đùa ở phía trên không thôi lại khiến phía dưới bất mãn. Hoàng Vũ khó chịu động thân dưới, mang nơi cứng rắn nóng bỏng của mình cọ vào người Ngọc My khiến cô bất giác rùng mình, nơi sâu thẳm nhất trong người cũng rạo rực và nóng ướt nhưng phải mím môi kìm nén.
Hoàng Vũ bắt lấy bàn tay đang xoa nắn ở hông mình kéo xuống dưới, đặt lên cái đầu trơn bóng của con quái vật đã bị Ngọc My đánh thức từ bao giờ. Cô giật mình co ngón tay lại, bao trọn lấy nó, khiến bụng dưới Hoàng Vũ vội thít chặt, thật sự quá kích thích rồi.
“Em phải làm gì với nó?”
“Như thế này… chậm thôi, lên xuống đều đặn… nhanh hơn một chút… ha!”
Ngọc My ngoan ngoãn làm theo, cảm nhận thứ căng cứng và nóng bỏng đang trượt lên trượt xuống trong tay mình, thỉnh thoảng còn cảm nhận như nó vừa giật giật gật đầu hưởng ứng cô thì vô thức nhịp nhanh hơn. Mỗi lần như thế lại khiến Hoàng Vũ không kiềm chế được mà bật ra tiếng rên rỉ thỏa mãn.
Ngọc My càng nghịch càng vui, nhiều lúc không kiểm soát được lực nắm của bàn tay khiến Hoàng Vũ đau đến nhíu mày, anh phải chặn cô lại, mang hơi thở dục vọng nóng bỏng và nặng nề kề sát gương mặt lấp lánh hạnh phúc của cô trong bóng tối:
“Anh muốn em rồi, lên đây với anh… ha!”
Ngọc My tiếc nuối buông tay, nhưng lại hân hoan đón nhận nụ hôn sâu chất ngất của anh, cả thân người mềm mại áp trên da thịt anh, mang cả hạ thân nóng ẩm, đẫm mật tình dính sát vào vật thể nóng bỏng như vừa từ lò nung sắt ra của anh.
Hoàng Vũ không nhịn được nữa mà ghì chặt hông Ngọc My, một đường đi thẳng vào, mang vật định dạng giới tính vùi vào trong cô, đắm chìm trong bể xuân tình nóng ấm, chặt chẽ vô cùng.
Môi hôn, hông không ngừng lên xuống nhịp nhàng uyển chuyển như hận không thể khảm sâu hơn nữa trong người Ngọc My, khiến cô không ngừng nức nở, hưởng ứng anh, cùng Hoàng Vũ thăng hoa với khoái cảm mãnh liệt sau bao nhớ nhung.
Anh không ngừng trao cô yêu thương, cũng không ngại dùng mọi tư thế thân mật nhất, xấu hổ nhất để hiện sự ham muốn, sức mạnh của đàn ông đối với Ngọc My. Cô không phản đối, ngược lại còn theo anh đến cùng, lần nào cũng nồng nhiệt và hết mình, không ngần ngại kêu tên anh trong cơn mê loạn khiến Hoàng Vũ càng yêu càng không dứt ra được, chỉ muốn mãi mãi ở trong cô như thế này.
Sau cơn hoan tình cuồng dại, Hoàng Vũ vẫn ở yên trong người Ngọc My, khư khư ôm lấy cô như đứa trẻ sợ mất của, mặc cho mồ hôi và dư vị của trận cuồng nhiệt vừa rồi vừa nồng đậm vừa dính ướt bám trên hai cơ thể trong hình thái nguyên thủy ban sơ nhất.
Hơi thở cả hai vẫn chưa thôi dồn dập, những giây phút thăng hoa vừa rồi thật sự đã rút kiệt sức lực của hai người. Ngọc My khẽ nuốt khan cố nhấp ướt họng đang khô rang, bờ môi khô khốc căng nẻ vì bị hôn hơi mím lại. Cô vừa cựa mình, cảm giác như có thứ gì ở thân dưới muốn tuột ra liền thít chặt cơ bụng cố giữ lại.
Tiếng bật cười khẽ khẽ bên tai khiến Ngọc My xấu hổ húc đầu ra sau trừng phạt. Hoàng Vũ cúi đầu ghì lấy đầu cô:
“Em định gi.ế.t chồng à?”
“Anh biến thái.”
“Nhưng anh yêu em.”
“Lưu manh nữa.”
“Chả sao, dù sao thì cũng chẳng thể xấu hơn được nữa trong mắt em.”
Ngọc My bất giác phì cười, mang cả mái đầu cọ vào cằm, vào mũi anh. Hoàng Vũ khẽ khép hờ mắt, âu yếm dụi mặt vào tóc cô, hít hà mùi hương của riêng cô.
“Vũ!”
“Hả?”
“Em yêu anh!”
“Anh biết rồi.”
“Chỉ thế thôi sao?”
“Ừ, lúc nãy em cuồng nhiệt bao nhiêu anh đều cảm nhận được rồi. Nó tỉ lệ thuận với tình yêu mà em dành cho anh… au, cục súc thế hả?”
“Anh càng nói càng biến thái, ghét.”
Anh bật cười sảng khoái, vòng tay ôm cô thật chặt, áp cả lồng ngực đang rộn ràng thổn thức vào lưng Ngọc My, để cho đôi tim bắt nhịp cùng nhau.
“My!”
“Dạ!”
“Về với anh, sinh con cho anh.”
“Vâng!”
“Em nói lại đi.”
“Em nợ anh quá nhiều, chắc dùng cả đời này vẫn chưa trả được hết mất.”
“Em chỉ vì trả nợ thôi ư?”
Bình luận facebook