-
Chương 95
Edit: Cookie Oh.
Beta: Thanh Xuân430.
Đang trong tình cảnh kích động như thế, lại làm Dã Thú nào đó đột nhiên tiến tới, nói với cô: "Bây giờ không được gọi anh là Dã Thú, biết không?"
Ai đó cũng có ý đồ khác, nói cho cô biết: "Vị này chính là Hầu Gia từng có tiếng tăm lừng lẫy."
Anh cố ý ngừng lại một chút, "Nhưng sinh ra không gặp thời, sau khi anh ấy hôn mê, anh mới tìm được thân phận của mình, sau đó anh ấy hợp tác với bọn anh chống lại những gia tộc nào giàu có, đi khai phá công trình biển, mà đã làm là mất năm năm. . . . . ."
"Năm năm?" Lưu Diệp đúng là biết những thứ kia, cô kinh ngạc liếc mắt nhìn Dã Thú.
Trong nháy mắt cũng không biết nên nói cái gì cho phải, vì tìm kiếm cô mới làm ra những chuyện kia sao?
Cô cau mày nhìn về phía Dã Thú.
Dã Thú cười kín đáo bao gồm sự nhẫn nhịn.
Lưu Diệp bị mấy chuyện này gây kinh hãi, cô lo lắng xác nhận với Dã Thú: "Tức là anh lấp công trình biển?"
"Cũng không hẳn là vậy, lúc ấy cũng có một phần nguyên nhân là muốn xây thành mới." Dã Thú nói rất chậm, anh nhìn vào mắt cô: "Mặt khác, cũng cảm thấy thật đáng tiếc, khi đó em hôn mê không thể cáo biệt anh ấy. . . . . ."
Lưu Diệp có chút không thích ứng được, phiên bản Dã Thú trung niên này, khiến cô có cảm giác như nhìn thấy trưởng bối.
Chỉ có điều khi nhìn thấy người thân, tình cảm đó cũng không có ít đi, nước mắt cố gắng đè nén trước đó như muốn trào ra, cô không khỏi nhớ tới Tiểu Điền Thất, cất lên giọng buồn bực, nói: "Tôi cũng rất nhớ Tiểu Điền Thất. . . . . . Tôi gặp được anh lúc anh vẫn còn sống, mặc dù biết anh sống rất tốt, nhưng mà tôi vẫn nhớ anh. . . . . ."
Cô hoài niệm những ngày bọn họ ở bên nhau, chăm sóc an ủi lẫn nhau, giống như nương tựa nhau mà sống.
Dã Thú đã từng là cộng sự của Tiểu Điền Thất, anh ấy luôn không ngừng thức tỉnh những người hôn mê, vô cùng quen thuộc và hiểu rõ cái thế giới này, anh ấy vẫn giống như trước kia, nghe Lưu Diệp nói, anh mang theo ấm áp an ủi cô: "Anh ấy đã từng muốn hôn mê, nhưng sau đó lại gặp được cô gái mình rất thích."
Lưu Diệp chớp mắt, đột nhiên rất hứng thú: "Cô gái anh ấy rất thích?"
Cô đã thấy qua chút giới thiệu về Tiểu Điền Thất và phu nhân trên sách lịch sử, nhưng cụ thể thế nào thì cô thật sự không biết, cô muốn biết nhiều hơn.
Bọn họ được rất nhiều người chú ý đến, Dã Thú rất tự nhiên nắm lấy tay của cô, dắt cô tới một nơi, ở đó có một cái bàn tròn chuyên dụng cho những trùm như bọn họ ngồi lại.
Sau khi Dã Thú đi qua đã có nhân viên phục vụ vội vàng rút ghế ra, mời bọn họ ngồi.
Sự niềm nở này hoàn toàn trái ngược với sự lạnh nhạt lúc trước, hơn nữa, trước kia Lưu Diệp vẫn còn ngồi ở góc bàn, so sánh với bây giờ, sự đối xử đó quả thật như một trời một vực.
Hơn nữa, mới vừa rồi cô còn bị mắng đến nỗi không ngóc đầu lên nổi đấy.
Nhưng sau khi ở chung một chỗ với Dã Thú, chớp mắt một cái, bất kể là nhân viên phục vụ chu đáo, hay là người tới thăm hỏi hàn huyên, quả thật đều muốn bao vây bọn họ, những người cao tuổi kia, hầu như đều từng có qua lại với Dã Thú.
Hơn nữa, những cụ già kia thì thôi, còn có một số người tuổi rất trẻ đang bày tỏ kính phục với phú hào quyền quý thần bí này.
Lưu Diệp kinh hãi trợn to hai mắt, Dã Thú mỉm cười giải thích với cô: "Tôi chỉ là làm tiếp chuyện cô làm trước kia, lúc ấy, cùng Tiểu Điền Thất làm rất nhiều công tác phúc lợi, sau đó lại vì buôn bán mà cần tạo lập quan hệ với rất nhiều người."
Lưu Diệp vừa nghĩ đã hiểu, Dã Thú này không ngừng làm hôn mê người ta, nơi nào có tiền thì nơi đó có người bị hôn mê, anh dứt khoát tạo ra các mối quan hệ của mình, hơn nữa sức khống chế cũng không buông lỏng.
Nhưng mà Dã Thú thật đúng là lợi hại, có thể chu toàn được như vậy quả thực rất khó khăn.
Hơn nữa, quan trọng hơn là, dù anh lợi hại cỡ nào, vẫn đối xử ôn hòa với người khác.
Dù là trước kia Dã Thú chưa hẳn có thể làm tốt, cái này đại khái chính là năm tháng làm thay đổi chăng?
Cô mừng rỡ tận hưởng sự mới mẻ này của Dã Thú, nghe những người đó gọi anh là Thanh Hầu.
Lưu Diệp nhớ cái tên đó, ban đầu Khương Nhiên từng nói với cô, cái tên Hầu gia này, không ngờ sau khi hồi phục lại lần nữa lại cùng tên với Dã Thú ban đầu của nhà cung cấp gen.
Cô cũng rất xấu hổ khi gọi cái người công thành danh toại này là Dã Thú, cứ gọi như vậy, cô cũng cảm thấy mất tự nhiên, cô cũng sẽ giống như những người khác, gọi anh là Thanh Hầu.
Từng là Dã Thú, bây giờ là Thanh Hầu, đều hoàn toàn không thèm để ý Lưu Diệp sẽ gọi mình như thế nào, nhìn anh nhìn cô, ánh mắt xưa nay chưa từng thay đổi, vẫn luôn dịu dàng. Chờ những người đó chào hỏi xong, rốt cuộc anh cũng có chút thời gian, tiếp tục đề tài vừa nãy: "Người Điền Thất thích chính là người tái sinh anh ấy, có một lần vì công việc, thể lực tiêu hao nghiêm trọng, thân thể rất không tốt, chính là lúc đó, anh ấy gặp được một y tá. . . . . . Bọn họ có sáu đứa con, chính sách khi ấy cần cả sáu đứa bé đều phải trải qua sàng lọc, là sáu tính cách của sáu cô bé xinh đẹp khác nhau, sau đó những cô bé đó lại gả cho những người khác nhau, chỉ có con gái cả của ngài thừa kế gia nghiệp. . . . . ."
Lưu Diệp gật đầu một cái, nói theo: "Tây Liên Minh có truyền thống nữ vương, chắc hẳn sẽ rất thích cô gái kia?"
"Rất thích, cô ấy là cô gái vô cùng ưu tú, lần trước tôi tỉnh dậy còn từng gặp cô ấy một lần, khi cô ấy qua đời là 103 tuổi, lúc ấy cả Tây Liên Minh đều ngừng các hoạt động giải trí. . . . . . Bây giờ, rất nhiều tập đoàn lớn đều là đời sau. . . . . . Hệ thống khách sạn Kim Nhật chính là sản nghiệp đời sau. . . . . ."
Lưu Diệp quả thực biết những điều đó, cô cười gật đầu một cái, đã đọc hết sách về Thần Mạch.
Cô thân mật kéo tay Dã Thú, cô có rất nhiều điều muốn hỏi anh, bọn họ lại ôn lại rất nhiều chuyện cũ, chỉ là so với những thứ kia, Lưu Diệp cũng cảm thấy hứng thú với cuộc sống riêng của Dã Thú, cô nhanh chóng hỏi: "Vậy còn anh? Anh có gặp được người trong lòng không, là cô gái như thế nào? Nếu có nhất định phải giới thiệu cho tôi. . . . . . Đúng rồi, đứa bé, tiểu bảo bối. . . . . . Dã Thú, tôi làm mẹ rồi đấy, tôi có một tiểu bảo bối rất đáng yêu đó, có thời gian anh nhất định phải gặp. . . . . ."
Cô ở cái thế giới này cô quạnh quá lâu rồi, bây giờ, quả thật tìm được người thân.
Nếu như Dã Thú cũng có gia đình, cô không chừng còn có thêm người thân khác đấy.
Chỉ là lúc nói câu này, Lưu Diệp lại chợt nghĩ đến cái gì, cô vội quay đầu lại liếc mắt nhìn.
Sau đó cô phát hiện Khương Nhiên đã sớm không còn ở đó nữa.
Cô có chút bất ngờ, chỉ là nghĩ tới việc bị những người kháng nghị đó bao vây chặn đánh, Khương Nhiên cũng rất mệt mỏi.
Cô đang nghĩ gọi điện thoại cho Khương Nhiên, điện thoại cô luôn bỏ trong túi lại vang lên.
Cô còn tưởng rằng là Khương Nhiên tìm cô, kết quả, sau khi nhận mới phát hiện là số của căn cứ kia.
Cô nhanh chóng nhận điện thoại, sau đó nghe được giọng nói đang rất lo lắng trong điện thoại: "Phu nhân, ngài mau trở lại đi, bảo bối ở căn cứ luôn khóc, dù tổ chăm sóc trẻ mới sinh dỗ thế nào, bé con cũng không ngừng. . . . . ."
Lưu Diệp sợ hết hồn, hơn nữa, trong điện thoại cũng phong thanh nghe được tiếng em bé khóc. Cô không dám trì hoãn một giây nào, lập tức đứng lên, Dã Thú rõ ràng muốn đưa cô về, nhưng cô không để ý tới những thứ đó, cô vừa đi ra ngoài vừa nói xin lỗi: "Thật xin lỗi, tôi phải về trước xem bảo bối. . . . . Đúng rồi, số điện thoại của tôi vẫn như cũ, nhớ gọi điện thoại cho tôi nha. . . . . ."
Dã Thú cũng nghe được điện thoại của cô, anh cũng không thấy cô rời đi, ngược lại vẫn đi theo bên cạnh cô, đến bên ngoài càng ân cần hỏi "Tôi đưa cô về."
Nhưng Lưu Diệp đã thấy Khương Nhiên ở bên ngoài rồi, cô vội vàng tạm biệt Dã Thú, sau đó chạy về phía Khương Nhiên.
Khi đến bên cạnh anh, Lưu Diệp rất tự nhiên kéo cánh tay anh thúc giục: "Chúng ta đi nhanh đi, tiểu bảo bối đang khóc đấy."
Đúng lúc xe chạy tới, Khương Nhiên cũng rất tự nhiên mở cửa xe, nhường Lưu Diệp đi vào trước.
Hơn nữa, rất kỳ quái là, Lưu Diệp nhớ Khương Nhiên luôn không coi Dã Thú ra gì, cũng chưa bao giờ để Dã Thú ở trong mắt.
Lần này lại rất cho Dã Thú mặt mũi, sau khi cô bước vào, Khương Nhiên cũng không lập tức ngồi vào trong xe, mà ở bên ngoài một lúc, còn rất có lễ phép đứng ngoài xe ra dấu với Dã Thú một cái.
Nhưng do cửa xe cản trở, Lưu Diệp cũng không biết anh ra dấu gì, chắc là Khương Nhiên đang cùng Dã Thú chào hỏi thôi.
Sau khi Khương Nhiên ngồi vào trong xe, sắc mặt bình thường, anh cũng không hỏi Lưu Diệp vừa rồi đã làm cái gì.
Lưu Diệp không bình tĩnh được như anh, cô rất nóng vội, chỉ đều muốn nói chuyện với tiểu bảo bối, cô nhanh chóng gọi điện thoại cho Quan Chỉ, hỏi tại sao bé con lại khóc, có phải có chỗ nào không khỏe hay không, có đo nhiệt độ chưa. . . . . .
Trên đường, cô lo lắng muốn chết, thế là khi đến căn cứ, lập tức chạy như điên đến chỗ bảo bối, Lưu Diệp lại phát hiện bảo bối đang mút ngón tay thỏa thích, chơi với Hỏa Bạo Thiên vương.
Quan Chỉ lúng túng giải thích: "Xin lỗi phu nhân, lần này tôi phản ứng thái quá rồi. . . . . . Vừa nhìn thấy em bé khóc, ngay lập tức đã gọi điện thoại cho ngài, hơn nữa, lúc đầu khóc rất dữ, không biết tại sao đột nhiên không khóc nữa. . . . . . Cho nên, tôi đoán là vừa rồi gặp ác mộng thôi. . . . . ."
Lưu Diệp thở phào nhẹ nhõm, cô vội ôm bé con lên, ôm chặt vào ngực mình.
Thằng bé này là do cô đứt ruột đẻ ra, vừa rồi cô sợ đến mức tim đập rất nhanh.
Bây giờ, nhìn bé con không có việc gì, cô vội vàng trêu chọc nó, dường như tâm trạng đứa bé này rất vui, mắt cũng không có vẻ sưng do khóc.
Đám người Quan Chỉ vốn chỉ là giúp một tay, hơn nữa, đấng mày râu chưa lập gia đình có thể chăm đứa bé được như vậy, đã rất không dễ dàng rồi.
Lưu Diệp cũng quan tâm trả lời: "Không có chuyện gì đâu, dù sao tôi cũng không có gì chuyện phải làm, trở về sớm một chút hay tối mới trở lại đều giống nhau."
Đến khi hết giờ, có lẽ là ngượng ngùng vì gọi cô trở về sớm, Quan Chỉ thế nào cũng không chịu giao đứa bé cho cô, nhất định giúp đỡ thêm một tối.
Lưu Diệp cũng biết đây là anh muốn chuộc lỗi, cô cũng theo Khương Nhiên quay về Hạ Cung trước.
Bây giờ vẫn còn sớm, huống chi, cô vừa mới gặp Dã Thú, bây giờ, đừng nói ngủ, đầu óc cô rất rối loạn.
Vì để mình bình tĩnh lại, Lưu Diệp liền lấy mấy bộ quần áo mình thường mặc ra, phá tung rồi sửa sang lại. . . . . .
Từng món từng món, nhưng đầu óc vẫn không an tĩnh được, không ngừng nghĩ tới mấy chuyện trước kia, cô oán giận Dã Thú, Dã Thú an ủi cô, canh giữ những thứ ở bên người cô. . . . . .
Còn có Tiểu Điền Thất khéo léo, thông minh. . . . . .
Trong lòng cô hơi loạn, rất nhiều chuyện như đang nằm mơ vậy, còn có những lời nhạo báng của Hà Hứa Hữu Tiễn, nói gì mà Dã Thú sinh không gặp thời, sớm biết làm như vậy chính là làm lại Hầu Gia kia chắc chắn sẽ không làm, bây giờ cho dù có khế ước mạnh nhất, cũng đều trắng mù.
Mặc dù đó là lời nói đùa, nhưng Lưu Diệp có chú ý tới thời điểm Dã Thú đang nghe cũng không có nói cái gì, trái lại còn cười cười, giống như đang tự giễu.
Nhưng mà nói Dã Thú có mập mờ gì đó với cô, Lưu Diệp cũng không biết.
Mặc dù trong lời nói của Dã Thú có gì rất quái lạ, nhưng Lưu Diệp cũng không cảm thấy Dã Thú hôn mê qua vô số lần, sẽ có cảm giác mãnh liệt với mình. Dù sao thời gian có thể mài mòn rất nhiều thứ, chẳng hạn như năm đó, những gì Thần Nữ dạy các thành viên Thánh mẫu, bây giờ đã sớm tan thành mây khói rồi, chứ đừng nói đến những lời tung hô nữ vương kia. . . . . .
Cho dù Dã Thú đã từng có cảm giác với cô, đó cũng là bởi vì cô là người phụ nữ duy nhất trên thế giới, bây giờ đã hoàn toàn khác.
Lưu Diệp ảo não suy nghĩ, cô chính là thích suy nghĩ lung tung, đợi cô soi gương sẽ hiểu, Dã Thú làm những điều đó chắc chắn có nguyên nhân, tuyệt đối không phải như cô hoài nghi!
Lưu Diệp vừa dọn dẹp giường, vừa tán gẫu với Khương Nhiên: "Khương Nhiên à. . . . . . Hôm nay, thời gian quá gấp rồi, em chưa kịp hỏi Dã Thú bây giờ đang làm gì đấy."
Khương Nhiên luôn chìm trong trầm tư, nhíu mày nhìn cô một cái cũng khó thấy.
Lưu Diệp không biết, vẫn nói: "Hơn nữa, em cũng chưa hỏi số điện thoại của anh ấy, không phải anh biết em có rất nhiều lời muốn nói với anh ấy sao, nhìn nếp nhăn ở khóe mắt anh ấy, anh nói anh ấy bây giờ đã 35 sao, anh nói em ngốc, em cũng không hỏi anh ấy bây giờ rốt cục là bao nhiêu tuổi, chỉ là không ngờ được, anh ấy lại thay đổi như vậy. . . . . ."
Cô chưa nói đủ, chỉ cần thêm một hai phút cũng được, ít nhất là có thể nói thêm hai câu rồi.
Lưu Diệp tiếc nuối nói với Khương Nhiên: "Hôm nào em nhất định phải hỏi rõ ràng. . . . . ."
Kết quả khi cô trải ga giường xong, quay lại, chỉ thấy nét mặt Khương Nhiên lạnh băng xem Chí Tôn Long Đồ Đằng.
Khi Khương Nhiên tức giận, đừng nói là Lưu Diệp, ngay cả Quan Chỉ Sở Linh cũng sẽ sợ hãi không dám thở mạnh.
Lưu Diệp thì càng khỏi phải nói, như có phản xạ có điều kiện, cả người Lưu Diệp đều đông cứng lại, chỉ thiếu chút nữa là đứng nghiêm giống như bọn Quan Chỉ.
Hơn nữa, đối diện là nét mặt nghiêm túc của Khương Nhiên làm cho tim gan người ta run rẩy.
Lưu Diệp cũng không dám thở mạnh, cô cũng không biết mình phạm phải lỗi gì, cô không ngừng suy nghĩ, cô làm cái gì nói cái gì rồi, khiến cho Khương Nhiên tức giận như vậy, là bởi vì Dã Thú sao?
Bởi vì sau khi cô trở về không ngừng nói về Dã Thú ư, cho nên anh mới mất hứng, tức giận?
Lưu Diệp nhanh chóng giải thích: "Khương Nhiên, không đúng. . . . . Em thật sự là quá kích động. . . . . . Bởi vì đã lâu không gặp. . . . . . Có chút đắc ý quên mất hình tượng. . . . . ."
Khương Nhiên rất nhanh ngắt lời cô: "Anh có lời muốn nói với em."
Lưu Diệp nuốt ngụm nước miếng, như đứa bé làm sai việc gì, vội cúi đầu chờ Khương Nhiên khiển trách.
Chỉ là đợi đã lâu, cô không chờ được.
Lúc cô buồn bực ngẩng đầu lên, chỉ thấy nét mặt Khương Nhiên ở đối diện không được tự nhiên.
Người đàn ông tàn sát hàng loạt dân trong thành cũng không nhíu mày một cái, lần này anh phải đối mặt với việc khó khăn nhất trong cuộc đời, phải vượt qua một đỉnh núi cao nhất.
Chờ một lúc lâu, Khương Nhiên rốt cuộc mới dùng tất cả tình cảm, chậm rãi nói ra: "Hãy gả cho anh."
Giọng của anh vững vàng không có chút biến động, vẻ mặt càng thêm nghiêm túc tới cực điểm.
Nhưng bởi vì nội dung quá mức kinh động, vẫn khiến Lưu Diệp kinh hãi há hốc mồm.
Lưu Diệp biết rõ ràng mình chưa từng nghe nhầm cái gì.
"Anh. . . . . ." Cô đều không biết mình muốn hỏi điều gì. . . . . .
Hỏi Khương Nhiên đây là đùa giỡn ư, nhưng Khương Nhiên tuyệt đối không phải loại người thích đùa mấy chuyện này!
Nhưng là lời nghiêm túc, nói ở tình huống này sao?
Theo bản năng Lưu Diệp nhìn hoàn cảnh của chính mình, còn có tư thế của hai người.
Cô là nửa quỳ ở trên chiếc giường đơn, Khương Nhiên lại ngồi trên một cái ghế quay về phía cô, động tác kia phải nói là cà lơ phất phơ thì có chút khoa trương, nhưng muốn nói là ngồi nghiêm chỉnh, nghiêm túc, lại tuyệt đối không phải.
Dáng vẻ hai người ở nhà. . . . . .
Còn hoàn cảnh này càng không cần phải nói rồi.
Đây chính là phòng ngủ bọn họ bình thường dùng để ngủ, bởi vì Khương Nhiên thích đơn giản, cho nên trong phòng ngủ cũng chỉ có vài vật dụng rất đơn giản, hơn nữa, những vật dụng đó còn có hệ số an toàn cao cấp, cũng bởi vì như thế, cho nên cả căn phòng hoàn toàn không có một chút cảm giác lãng mạn nào!
Hơn nữa thời gian này cũng rất kỳ quái!
Tại thời điểm cô vừa mới trải ga giường xong thì nói cái này sao?
Anh cho rằng đây là sau khi ăn cơm tối xong, hỏi cô có muốn ăn một quả táo hay không sao?
Khi cô đang chần chừ không biết nên làm thế nào.
Khương Nhiên không có bất kỳ biểu tình gì, bổ sung một câu: "Tốt nhất là em đồng ý, nếu không anh sẽ sử dụng quyền lựa chọn."
Beta: Thanh Xuân430.
Đang trong tình cảnh kích động như thế, lại làm Dã Thú nào đó đột nhiên tiến tới, nói với cô: "Bây giờ không được gọi anh là Dã Thú, biết không?"
Ai đó cũng có ý đồ khác, nói cho cô biết: "Vị này chính là Hầu Gia từng có tiếng tăm lừng lẫy."
Anh cố ý ngừng lại một chút, "Nhưng sinh ra không gặp thời, sau khi anh ấy hôn mê, anh mới tìm được thân phận của mình, sau đó anh ấy hợp tác với bọn anh chống lại những gia tộc nào giàu có, đi khai phá công trình biển, mà đã làm là mất năm năm. . . . . ."
"Năm năm?" Lưu Diệp đúng là biết những thứ kia, cô kinh ngạc liếc mắt nhìn Dã Thú.
Trong nháy mắt cũng không biết nên nói cái gì cho phải, vì tìm kiếm cô mới làm ra những chuyện kia sao?
Cô cau mày nhìn về phía Dã Thú.
Dã Thú cười kín đáo bao gồm sự nhẫn nhịn.
Lưu Diệp bị mấy chuyện này gây kinh hãi, cô lo lắng xác nhận với Dã Thú: "Tức là anh lấp công trình biển?"
"Cũng không hẳn là vậy, lúc ấy cũng có một phần nguyên nhân là muốn xây thành mới." Dã Thú nói rất chậm, anh nhìn vào mắt cô: "Mặt khác, cũng cảm thấy thật đáng tiếc, khi đó em hôn mê không thể cáo biệt anh ấy. . . . . ."
Lưu Diệp có chút không thích ứng được, phiên bản Dã Thú trung niên này, khiến cô có cảm giác như nhìn thấy trưởng bối.
Chỉ có điều khi nhìn thấy người thân, tình cảm đó cũng không có ít đi, nước mắt cố gắng đè nén trước đó như muốn trào ra, cô không khỏi nhớ tới Tiểu Điền Thất, cất lên giọng buồn bực, nói: "Tôi cũng rất nhớ Tiểu Điền Thất. . . . . . Tôi gặp được anh lúc anh vẫn còn sống, mặc dù biết anh sống rất tốt, nhưng mà tôi vẫn nhớ anh. . . . . ."
Cô hoài niệm những ngày bọn họ ở bên nhau, chăm sóc an ủi lẫn nhau, giống như nương tựa nhau mà sống.
Dã Thú đã từng là cộng sự của Tiểu Điền Thất, anh ấy luôn không ngừng thức tỉnh những người hôn mê, vô cùng quen thuộc và hiểu rõ cái thế giới này, anh ấy vẫn giống như trước kia, nghe Lưu Diệp nói, anh mang theo ấm áp an ủi cô: "Anh ấy đã từng muốn hôn mê, nhưng sau đó lại gặp được cô gái mình rất thích."
Lưu Diệp chớp mắt, đột nhiên rất hứng thú: "Cô gái anh ấy rất thích?"
Cô đã thấy qua chút giới thiệu về Tiểu Điền Thất và phu nhân trên sách lịch sử, nhưng cụ thể thế nào thì cô thật sự không biết, cô muốn biết nhiều hơn.
Bọn họ được rất nhiều người chú ý đến, Dã Thú rất tự nhiên nắm lấy tay của cô, dắt cô tới một nơi, ở đó có một cái bàn tròn chuyên dụng cho những trùm như bọn họ ngồi lại.
Sau khi Dã Thú đi qua đã có nhân viên phục vụ vội vàng rút ghế ra, mời bọn họ ngồi.
Sự niềm nở này hoàn toàn trái ngược với sự lạnh nhạt lúc trước, hơn nữa, trước kia Lưu Diệp vẫn còn ngồi ở góc bàn, so sánh với bây giờ, sự đối xử đó quả thật như một trời một vực.
Hơn nữa, mới vừa rồi cô còn bị mắng đến nỗi không ngóc đầu lên nổi đấy.
Nhưng sau khi ở chung một chỗ với Dã Thú, chớp mắt một cái, bất kể là nhân viên phục vụ chu đáo, hay là người tới thăm hỏi hàn huyên, quả thật đều muốn bao vây bọn họ, những người cao tuổi kia, hầu như đều từng có qua lại với Dã Thú.
Hơn nữa, những cụ già kia thì thôi, còn có một số người tuổi rất trẻ đang bày tỏ kính phục với phú hào quyền quý thần bí này.
Lưu Diệp kinh hãi trợn to hai mắt, Dã Thú mỉm cười giải thích với cô: "Tôi chỉ là làm tiếp chuyện cô làm trước kia, lúc ấy, cùng Tiểu Điền Thất làm rất nhiều công tác phúc lợi, sau đó lại vì buôn bán mà cần tạo lập quan hệ với rất nhiều người."
Lưu Diệp vừa nghĩ đã hiểu, Dã Thú này không ngừng làm hôn mê người ta, nơi nào có tiền thì nơi đó có người bị hôn mê, anh dứt khoát tạo ra các mối quan hệ của mình, hơn nữa sức khống chế cũng không buông lỏng.
Nhưng mà Dã Thú thật đúng là lợi hại, có thể chu toàn được như vậy quả thực rất khó khăn.
Hơn nữa, quan trọng hơn là, dù anh lợi hại cỡ nào, vẫn đối xử ôn hòa với người khác.
Dù là trước kia Dã Thú chưa hẳn có thể làm tốt, cái này đại khái chính là năm tháng làm thay đổi chăng?
Cô mừng rỡ tận hưởng sự mới mẻ này của Dã Thú, nghe những người đó gọi anh là Thanh Hầu.
Lưu Diệp nhớ cái tên đó, ban đầu Khương Nhiên từng nói với cô, cái tên Hầu gia này, không ngờ sau khi hồi phục lại lần nữa lại cùng tên với Dã Thú ban đầu của nhà cung cấp gen.
Cô cũng rất xấu hổ khi gọi cái người công thành danh toại này là Dã Thú, cứ gọi như vậy, cô cũng cảm thấy mất tự nhiên, cô cũng sẽ giống như những người khác, gọi anh là Thanh Hầu.
Từng là Dã Thú, bây giờ là Thanh Hầu, đều hoàn toàn không thèm để ý Lưu Diệp sẽ gọi mình như thế nào, nhìn anh nhìn cô, ánh mắt xưa nay chưa từng thay đổi, vẫn luôn dịu dàng. Chờ những người đó chào hỏi xong, rốt cuộc anh cũng có chút thời gian, tiếp tục đề tài vừa nãy: "Người Điền Thất thích chính là người tái sinh anh ấy, có một lần vì công việc, thể lực tiêu hao nghiêm trọng, thân thể rất không tốt, chính là lúc đó, anh ấy gặp được một y tá. . . . . . Bọn họ có sáu đứa con, chính sách khi ấy cần cả sáu đứa bé đều phải trải qua sàng lọc, là sáu tính cách của sáu cô bé xinh đẹp khác nhau, sau đó những cô bé đó lại gả cho những người khác nhau, chỉ có con gái cả của ngài thừa kế gia nghiệp. . . . . ."
Lưu Diệp gật đầu một cái, nói theo: "Tây Liên Minh có truyền thống nữ vương, chắc hẳn sẽ rất thích cô gái kia?"
"Rất thích, cô ấy là cô gái vô cùng ưu tú, lần trước tôi tỉnh dậy còn từng gặp cô ấy một lần, khi cô ấy qua đời là 103 tuổi, lúc ấy cả Tây Liên Minh đều ngừng các hoạt động giải trí. . . . . . Bây giờ, rất nhiều tập đoàn lớn đều là đời sau. . . . . . Hệ thống khách sạn Kim Nhật chính là sản nghiệp đời sau. . . . . ."
Lưu Diệp quả thực biết những điều đó, cô cười gật đầu một cái, đã đọc hết sách về Thần Mạch.
Cô thân mật kéo tay Dã Thú, cô có rất nhiều điều muốn hỏi anh, bọn họ lại ôn lại rất nhiều chuyện cũ, chỉ là so với những thứ kia, Lưu Diệp cũng cảm thấy hứng thú với cuộc sống riêng của Dã Thú, cô nhanh chóng hỏi: "Vậy còn anh? Anh có gặp được người trong lòng không, là cô gái như thế nào? Nếu có nhất định phải giới thiệu cho tôi. . . . . . Đúng rồi, đứa bé, tiểu bảo bối. . . . . . Dã Thú, tôi làm mẹ rồi đấy, tôi có một tiểu bảo bối rất đáng yêu đó, có thời gian anh nhất định phải gặp. . . . . ."
Cô ở cái thế giới này cô quạnh quá lâu rồi, bây giờ, quả thật tìm được người thân.
Nếu như Dã Thú cũng có gia đình, cô không chừng còn có thêm người thân khác đấy.
Chỉ là lúc nói câu này, Lưu Diệp lại chợt nghĩ đến cái gì, cô vội quay đầu lại liếc mắt nhìn.
Sau đó cô phát hiện Khương Nhiên đã sớm không còn ở đó nữa.
Cô có chút bất ngờ, chỉ là nghĩ tới việc bị những người kháng nghị đó bao vây chặn đánh, Khương Nhiên cũng rất mệt mỏi.
Cô đang nghĩ gọi điện thoại cho Khương Nhiên, điện thoại cô luôn bỏ trong túi lại vang lên.
Cô còn tưởng rằng là Khương Nhiên tìm cô, kết quả, sau khi nhận mới phát hiện là số của căn cứ kia.
Cô nhanh chóng nhận điện thoại, sau đó nghe được giọng nói đang rất lo lắng trong điện thoại: "Phu nhân, ngài mau trở lại đi, bảo bối ở căn cứ luôn khóc, dù tổ chăm sóc trẻ mới sinh dỗ thế nào, bé con cũng không ngừng. . . . . ."
Lưu Diệp sợ hết hồn, hơn nữa, trong điện thoại cũng phong thanh nghe được tiếng em bé khóc. Cô không dám trì hoãn một giây nào, lập tức đứng lên, Dã Thú rõ ràng muốn đưa cô về, nhưng cô không để ý tới những thứ đó, cô vừa đi ra ngoài vừa nói xin lỗi: "Thật xin lỗi, tôi phải về trước xem bảo bối. . . . . Đúng rồi, số điện thoại của tôi vẫn như cũ, nhớ gọi điện thoại cho tôi nha. . . . . ."
Dã Thú cũng nghe được điện thoại của cô, anh cũng không thấy cô rời đi, ngược lại vẫn đi theo bên cạnh cô, đến bên ngoài càng ân cần hỏi "Tôi đưa cô về."
Nhưng Lưu Diệp đã thấy Khương Nhiên ở bên ngoài rồi, cô vội vàng tạm biệt Dã Thú, sau đó chạy về phía Khương Nhiên.
Khi đến bên cạnh anh, Lưu Diệp rất tự nhiên kéo cánh tay anh thúc giục: "Chúng ta đi nhanh đi, tiểu bảo bối đang khóc đấy."
Đúng lúc xe chạy tới, Khương Nhiên cũng rất tự nhiên mở cửa xe, nhường Lưu Diệp đi vào trước.
Hơn nữa, rất kỳ quái là, Lưu Diệp nhớ Khương Nhiên luôn không coi Dã Thú ra gì, cũng chưa bao giờ để Dã Thú ở trong mắt.
Lần này lại rất cho Dã Thú mặt mũi, sau khi cô bước vào, Khương Nhiên cũng không lập tức ngồi vào trong xe, mà ở bên ngoài một lúc, còn rất có lễ phép đứng ngoài xe ra dấu với Dã Thú một cái.
Nhưng do cửa xe cản trở, Lưu Diệp cũng không biết anh ra dấu gì, chắc là Khương Nhiên đang cùng Dã Thú chào hỏi thôi.
Sau khi Khương Nhiên ngồi vào trong xe, sắc mặt bình thường, anh cũng không hỏi Lưu Diệp vừa rồi đã làm cái gì.
Lưu Diệp không bình tĩnh được như anh, cô rất nóng vội, chỉ đều muốn nói chuyện với tiểu bảo bối, cô nhanh chóng gọi điện thoại cho Quan Chỉ, hỏi tại sao bé con lại khóc, có phải có chỗ nào không khỏe hay không, có đo nhiệt độ chưa. . . . . .
Trên đường, cô lo lắng muốn chết, thế là khi đến căn cứ, lập tức chạy như điên đến chỗ bảo bối, Lưu Diệp lại phát hiện bảo bối đang mút ngón tay thỏa thích, chơi với Hỏa Bạo Thiên vương.
Quan Chỉ lúng túng giải thích: "Xin lỗi phu nhân, lần này tôi phản ứng thái quá rồi. . . . . . Vừa nhìn thấy em bé khóc, ngay lập tức đã gọi điện thoại cho ngài, hơn nữa, lúc đầu khóc rất dữ, không biết tại sao đột nhiên không khóc nữa. . . . . . Cho nên, tôi đoán là vừa rồi gặp ác mộng thôi. . . . . ."
Lưu Diệp thở phào nhẹ nhõm, cô vội ôm bé con lên, ôm chặt vào ngực mình.
Thằng bé này là do cô đứt ruột đẻ ra, vừa rồi cô sợ đến mức tim đập rất nhanh.
Bây giờ, nhìn bé con không có việc gì, cô vội vàng trêu chọc nó, dường như tâm trạng đứa bé này rất vui, mắt cũng không có vẻ sưng do khóc.
Đám người Quan Chỉ vốn chỉ là giúp một tay, hơn nữa, đấng mày râu chưa lập gia đình có thể chăm đứa bé được như vậy, đã rất không dễ dàng rồi.
Lưu Diệp cũng quan tâm trả lời: "Không có chuyện gì đâu, dù sao tôi cũng không có gì chuyện phải làm, trở về sớm một chút hay tối mới trở lại đều giống nhau."
Đến khi hết giờ, có lẽ là ngượng ngùng vì gọi cô trở về sớm, Quan Chỉ thế nào cũng không chịu giao đứa bé cho cô, nhất định giúp đỡ thêm một tối.
Lưu Diệp cũng biết đây là anh muốn chuộc lỗi, cô cũng theo Khương Nhiên quay về Hạ Cung trước.
Bây giờ vẫn còn sớm, huống chi, cô vừa mới gặp Dã Thú, bây giờ, đừng nói ngủ, đầu óc cô rất rối loạn.
Vì để mình bình tĩnh lại, Lưu Diệp liền lấy mấy bộ quần áo mình thường mặc ra, phá tung rồi sửa sang lại. . . . . .
Từng món từng món, nhưng đầu óc vẫn không an tĩnh được, không ngừng nghĩ tới mấy chuyện trước kia, cô oán giận Dã Thú, Dã Thú an ủi cô, canh giữ những thứ ở bên người cô. . . . . .
Còn có Tiểu Điền Thất khéo léo, thông minh. . . . . .
Trong lòng cô hơi loạn, rất nhiều chuyện như đang nằm mơ vậy, còn có những lời nhạo báng của Hà Hứa Hữu Tiễn, nói gì mà Dã Thú sinh không gặp thời, sớm biết làm như vậy chính là làm lại Hầu Gia kia chắc chắn sẽ không làm, bây giờ cho dù có khế ước mạnh nhất, cũng đều trắng mù.
Mặc dù đó là lời nói đùa, nhưng Lưu Diệp có chú ý tới thời điểm Dã Thú đang nghe cũng không có nói cái gì, trái lại còn cười cười, giống như đang tự giễu.
Nhưng mà nói Dã Thú có mập mờ gì đó với cô, Lưu Diệp cũng không biết.
Mặc dù trong lời nói của Dã Thú có gì rất quái lạ, nhưng Lưu Diệp cũng không cảm thấy Dã Thú hôn mê qua vô số lần, sẽ có cảm giác mãnh liệt với mình. Dù sao thời gian có thể mài mòn rất nhiều thứ, chẳng hạn như năm đó, những gì Thần Nữ dạy các thành viên Thánh mẫu, bây giờ đã sớm tan thành mây khói rồi, chứ đừng nói đến những lời tung hô nữ vương kia. . . . . .
Cho dù Dã Thú đã từng có cảm giác với cô, đó cũng là bởi vì cô là người phụ nữ duy nhất trên thế giới, bây giờ đã hoàn toàn khác.
Lưu Diệp ảo não suy nghĩ, cô chính là thích suy nghĩ lung tung, đợi cô soi gương sẽ hiểu, Dã Thú làm những điều đó chắc chắn có nguyên nhân, tuyệt đối không phải như cô hoài nghi!
Lưu Diệp vừa dọn dẹp giường, vừa tán gẫu với Khương Nhiên: "Khương Nhiên à. . . . . . Hôm nay, thời gian quá gấp rồi, em chưa kịp hỏi Dã Thú bây giờ đang làm gì đấy."
Khương Nhiên luôn chìm trong trầm tư, nhíu mày nhìn cô một cái cũng khó thấy.
Lưu Diệp không biết, vẫn nói: "Hơn nữa, em cũng chưa hỏi số điện thoại của anh ấy, không phải anh biết em có rất nhiều lời muốn nói với anh ấy sao, nhìn nếp nhăn ở khóe mắt anh ấy, anh nói anh ấy bây giờ đã 35 sao, anh nói em ngốc, em cũng không hỏi anh ấy bây giờ rốt cục là bao nhiêu tuổi, chỉ là không ngờ được, anh ấy lại thay đổi như vậy. . . . . ."
Cô chưa nói đủ, chỉ cần thêm một hai phút cũng được, ít nhất là có thể nói thêm hai câu rồi.
Lưu Diệp tiếc nuối nói với Khương Nhiên: "Hôm nào em nhất định phải hỏi rõ ràng. . . . . ."
Kết quả khi cô trải ga giường xong, quay lại, chỉ thấy nét mặt Khương Nhiên lạnh băng xem Chí Tôn Long Đồ Đằng.
Khi Khương Nhiên tức giận, đừng nói là Lưu Diệp, ngay cả Quan Chỉ Sở Linh cũng sẽ sợ hãi không dám thở mạnh.
Lưu Diệp thì càng khỏi phải nói, như có phản xạ có điều kiện, cả người Lưu Diệp đều đông cứng lại, chỉ thiếu chút nữa là đứng nghiêm giống như bọn Quan Chỉ.
Hơn nữa, đối diện là nét mặt nghiêm túc của Khương Nhiên làm cho tim gan người ta run rẩy.
Lưu Diệp cũng không dám thở mạnh, cô cũng không biết mình phạm phải lỗi gì, cô không ngừng suy nghĩ, cô làm cái gì nói cái gì rồi, khiến cho Khương Nhiên tức giận như vậy, là bởi vì Dã Thú sao?
Bởi vì sau khi cô trở về không ngừng nói về Dã Thú ư, cho nên anh mới mất hứng, tức giận?
Lưu Diệp nhanh chóng giải thích: "Khương Nhiên, không đúng. . . . . Em thật sự là quá kích động. . . . . . Bởi vì đã lâu không gặp. . . . . . Có chút đắc ý quên mất hình tượng. . . . . ."
Khương Nhiên rất nhanh ngắt lời cô: "Anh có lời muốn nói với em."
Lưu Diệp nuốt ngụm nước miếng, như đứa bé làm sai việc gì, vội cúi đầu chờ Khương Nhiên khiển trách.
Chỉ là đợi đã lâu, cô không chờ được.
Lúc cô buồn bực ngẩng đầu lên, chỉ thấy nét mặt Khương Nhiên ở đối diện không được tự nhiên.
Người đàn ông tàn sát hàng loạt dân trong thành cũng không nhíu mày một cái, lần này anh phải đối mặt với việc khó khăn nhất trong cuộc đời, phải vượt qua một đỉnh núi cao nhất.
Chờ một lúc lâu, Khương Nhiên rốt cuộc mới dùng tất cả tình cảm, chậm rãi nói ra: "Hãy gả cho anh."
Giọng của anh vững vàng không có chút biến động, vẻ mặt càng thêm nghiêm túc tới cực điểm.
Nhưng bởi vì nội dung quá mức kinh động, vẫn khiến Lưu Diệp kinh hãi há hốc mồm.
Lưu Diệp biết rõ ràng mình chưa từng nghe nhầm cái gì.
"Anh. . . . . ." Cô đều không biết mình muốn hỏi điều gì. . . . . .
Hỏi Khương Nhiên đây là đùa giỡn ư, nhưng Khương Nhiên tuyệt đối không phải loại người thích đùa mấy chuyện này!
Nhưng là lời nghiêm túc, nói ở tình huống này sao?
Theo bản năng Lưu Diệp nhìn hoàn cảnh của chính mình, còn có tư thế của hai người.
Cô là nửa quỳ ở trên chiếc giường đơn, Khương Nhiên lại ngồi trên một cái ghế quay về phía cô, động tác kia phải nói là cà lơ phất phơ thì có chút khoa trương, nhưng muốn nói là ngồi nghiêm chỉnh, nghiêm túc, lại tuyệt đối không phải.
Dáng vẻ hai người ở nhà. . . . . .
Còn hoàn cảnh này càng không cần phải nói rồi.
Đây chính là phòng ngủ bọn họ bình thường dùng để ngủ, bởi vì Khương Nhiên thích đơn giản, cho nên trong phòng ngủ cũng chỉ có vài vật dụng rất đơn giản, hơn nữa, những vật dụng đó còn có hệ số an toàn cao cấp, cũng bởi vì như thế, cho nên cả căn phòng hoàn toàn không có một chút cảm giác lãng mạn nào!
Hơn nữa thời gian này cũng rất kỳ quái!
Tại thời điểm cô vừa mới trải ga giường xong thì nói cái này sao?
Anh cho rằng đây là sau khi ăn cơm tối xong, hỏi cô có muốn ăn một quả táo hay không sao?
Khi cô đang chần chừ không biết nên làm thế nào.
Khương Nhiên không có bất kỳ biểu tình gì, bổ sung một câu: "Tốt nhất là em đồng ý, nếu không anh sẽ sử dụng quyền lựa chọn."