-
Chương 89
Edit: Tiểu Lăng
Beta: Tịnh Hảo
Lưu Diệp bị dọa, rớt từ trên người Khương Nhiên xuống.
Lịch phịch hỗn loạn, Khương Nhiên lại từ từ ngồi dậy trên giường, anh vừa hoạt động cổ tay và cánh tay, vừa nói: “Đưa giày cho anh.”
Lưu Diệp luống cuống, mặt cũng đỏ lên, vội vàng xoay người tìm giày cho Khương Nhiên, nhưng tìm được phân nửa mới nhớ lúc đó anh hôn mê, đừng nói là giày, tất cô cũng quên mang cho anh.
May mà cô đã chuyển ít đồ ở tàu ngầm vào tiệm, cô vội chạy tới phòng chứa đồ, lục tung một hồi, mới tìm được một đôi giày thường, nhanh chóng đưa tới trước mặt Khương Nhiên.
Khương Nhiên ra hiệu cho cô để giày xuống đất, anh đã bắt đầu hoạt động cổ chân rồi, sau 5 – 6 phút, cuối cùng anh cũng ngồi dậy từ trên giường, mang giày vào.
Anh không vội gì cả, làm mấy lượt những động tác thể dục mà nhân viên tổ điều trị dạy trước lúc ngủ đông.
Rốt cuộc anh cũng hoạt động được cơ thể mình.
Lưu Diệp cũng từng trải qua thời kỳ khôi phục sau ngủ đông, lúc này toàn cơ thể đều không có tý sức nào, nhưng khi đó cô đã quên sạch những động tác rèn luyện sau ngủ đông kia rồi, xem ra trí nhớ của Khương Nhiên rất tốt.
Song lúc Khương Nhiên đang khôi phục hoạt động cơ thể, Lưu Diệp cũng không rảnh tay, hình như cô nhớ ra cái gì, vội chạy ra ngoài rót nước nóng, cầm theo ít bánh ngọt nhỏ dễ tiêu hóa vào cho Khương Nhiên.
Người vừa ngủ đông xong, cơ thể vẫn đang khôi phục, ăn gì cũng phải từng miếng từng miếng nhỏ.
Lúc đưa cho Khương Nhiên, cô cũng nhắc vài câu.
Khương Nhiên yên lặng nhận lấy, da anh trắng nõn, gương mặt càng đẹp đến không ngờ.
Mấy ngày gần đây, Lưu Diệp gặp được rất nhiều người có diện mạo bình thường, từ khi thế giới này có phụ nữ, số gương mặt cũng nhiều hơn, ưu hóa gene gì đó có muốn nghĩ cũng không được, thống nhất để phát triển tự nhiên.
Nên Lưu Diệp phát hiện đàn ông của thế giới này không đẹp bằng hồi đó nữa.
Trái lại, các cô gái ai cũng đều xinh đẹp, nghe nói là vì mấy năm gần đây phẫu thuật thẩm mỹ đang rất phát triển, ngoài ra vì nam ít nữ nhiều, nên để gia tăng sức cạnh tranh, phần lớn các cô gái đều đi nâng cao ngoại hình.
Khương Nhiên nghỉ nửa tiếng, cơ thể mới tạm bình thường, uống nước, ăn bánh ngọt xong, Khương Nhiên đi rửa mặt.
Đến lúc anh đi ra, người đàn ông khiến cả thế giới phải khiếp sợ, đồng thời cũng mang danh là mỹ nam số một đã hoàn toàn sống lại.
Song hai người gặp nhau, cũng không có cảm giác đã mấy đời do xuyên qua thời gian và không gian, ít nhất Lưu Diệp không nhìn thấy vui sướng và kích động trong mắt Khương Nhiên.
Nét mặt và ánh mắt anh đều nhàn nhạt, giống như đã thức tỉnh từ sớm rồi vậy, mà hôm nay cũng chỉ là một ngày bình thường.
Hơn nữa, khi cô còn chưa kịp nghĩ kỹ, Khương Nhiên giống như một cỗ máy đã khôi phục hoạt động trở lại, đã nhanh chóng hỏi cô: “Em để tàu ngầm ở đâu rồi, lát dẫn anh đi.”
“À… Được…” Lưu Diệp biết anh cần dùng tàu ngầm để đến căn cứ, nhưng sao anh không tò mò xem thế giới này như thế nào vậy?
Lúc cô mới tới, tò mò về thế giới này muốn chết, Khương Nhiên cũng không định hỏi chút sao?
Lưu Diệp cẩn thận ngẩng đầu lên, lén nhìn anh.
Ánh mắt của Khương Nhiên nhanh chóng rơi xuống người cô, cuối cùng khóe môi anh cũng khẽ nhếch lên: “Anh đói bụng rồi, em chuẩn bị gì cho anh ăn đi.”
Lưu Diệp không phản ứng kịp, vì cuộc gặp lại này có phần thoát khỏi tầm hiểu biết của cô.
Lúc Lưu Diệp đi chuẩn bị đồ ăn, Khương Nhiên quan sát cách trang trí của căn phòng.
Thật ra từ khi thiết bị ngủ đông của tàu ngầm dừng vận hành, anh đã thức tỉnh, nhưng không hiểu sao cơ thể vẫn không thể hoạt động được, ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên nổi.
Lúc đó anh cảm thấy Lưu Diệp đang lay mình, đang xê dịch mình. Anh còn nghe thấy rất nhiều tiếng động, Lưu Diệp bàn bạc tiền thuê nhà với người khác, đang chuyển nhượng cửa tiệm, sau đó trong không khí tràn ngập mùi ngọt, và hương thơm ngọt ngào chỉ có ở Lưu Diệp ấy.
Trước kia anh biết Lưu Diệp rất thích lải nhải, nhưng lúc anh nằm trên giường, không thể nhúc nhích, anh lại hi vọng Lưu Diệp có thể lải nhải nhiều hơn.
Mới đầu giọng cô vẫn rất thận trọng, nhưng dần, giọng cô khác đi, như một con thỏ lén sổ lồng.
Dù thỉnh thoảng trong phòng sẽ xuất hiện vài tình huống, nhưng giọng Lưu Diệp vẫn luôn vui vẻ.
Cô không còn trăn trở nữa, cũng không còn mấy thứ áp lực nặng trĩu nữa, cô sẽ vui vẻ nói cho anh tiệm mình được yêu thích cỡ nào, cô sẽ nói cho anh biết, bánh cô mới thiết kế được hoan nghênh biết bao…
Sau khi Khương Nhiên đánh giá sơ qua về căn phòng, liền ngồi trên ghế dựa trước máy tính, tiện tay ấn nút start trên đó, điều khiển chuột, ngoại trừ những gì mà Lưu Diệp lải nhải bên tai anh, anh muốn thâm nhập và hiểu thế giới này hơn nữa.
Song trong lượng thông tin ngập trời, rất nhanh anh đã bị một video lưu trên màn hình máy tính hấp dẫn ánh mắt.
Tên video đó vô cùng nổi bật: “Một đêm của Khương Nhiên và Lưu Diệp”. Anh nhấn xem ghi chép, sau đó quét mắt phát hiện trên đó còn lưu lượt xem của Lưu
Diệp, anh tiện tay click mở ra.
Rất nhanh, video đó được mở ra, một người đàn ông trông như một con gấu đen đang đè lên một cơ thể nữ trắng bóng, làm chuyện điên cuồng mà trẻ em không nên xem.
Người phụ nữ trần truồng đó còn kêu ôi ôi gì đấy: “Khương Nhiên, không, đừng, a, anh lợi hại quá… A, anh thật xxxx…”
Người đàn ông gấu đen cũng đáp lại: “Lưu Diệp, em nóng quá, chặt quá…”
Đến lúc Lưu Diệp bưng cơm và đồ ăn nóng vào, đã thấy Khương Nhiên dùng vẻ mặt nghiêm túc như đang họp toàn quân, mê mẩn nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.
Lưu Diệp tò mò, không biết anh đang xem gì mà nghiêm túc vậy, cô cũng nhìn lướt qua, lập tức suýt ném đĩa trong tay xuống, chỉ thấy trên màn hình máy tính là một người đàn ông gấu đen đang xxoo một người phụ nữ như một chiếc máy đóng cọc làm từ thịt người.
Như thể chưa đủ ồn ào, sắp đến phần cuối tác phẩm trưởng thành này, một lời chủ đề được ghép vào như thuyết minh, một cô gái làm nũng, buồn bã thê lương nói: “Ở trong thế giới không có phụ nữ, tôi cứ thế bị người đàn ông tên là Khương Nhiên này giày xéo hằng đêm. Anh ta dùng cơ thể cường tráng của đàn ông, không ngừng đánh chiếm và phá hủy nghị lực của tôi, tôi không ngừng chìm đắm vào nhục dục… Và trở thành nô lệ tình dục cho anh ta…”
Lưu Diệp vọt tới nhanh như chớp, không nói hai lời rút nguồn máy tính ra.
Mẹ, quá hủy hoại danh dự, mặt cô đỏ rực lên rồi!!
Cô tuyệt đối không phải kẻ biến thái đặc biệt tìm phim AV cùng tên với mình và Khương Nhiên để xem!
Cô thật sự chỉ tình cờ thấy được, rất hiếu kỳ thôi!!
Sau đó thấy người đàn ông bên trong quá xấu, ngực của người phụ nữ quá nhỏ, cũng không xem lại nữa mà!!
Lưu Diệp cũng không biết nên nhìn Khương Nhiên với vẻ mặt gì, cô còn có thể xui hơn nữa sao?
Nhưng lúc cô vừa quýnh vừa thẹn, sắc mặt của Khương Nhiên bình thường liếc cô, anh không nói gì, nhận lấy đồ ăn trong tay cô, từ từ ăn, có lẽ sợ sẽ đau dạ dày, anh cũng không ăn nhiều, lại nhai nuốt rất cẩn thận.
Mắt Lưu Diệp cũng sắp rớt xuống rồi, dù cố lờ đi, nhưng mà…
Một người đàn ông ngủ đông cả trăm năm, sau khi xem một bộ phim tràn đầy nhục dục như vậy, mà vẫn có thể điềm nhiên ăn cơm là thế nào?!
Kể cả cô, lúc vừa mới xem cũng đỏ mặt lên tận mang tai, miệng đắng lưỡi khô mà!!
Lúc Lưu Diệp ăn cơm, cô lén nhìn Khương Nhiên.
Nhưng vẻ mặt Khương Nhiên vẫn cứ nhàn nhạt.
Anh không nói gì, anh cũng không dám ăn quá nhiều, chỉ ăn một phần nhỏ đã dừng, nhưng anh vẫn giống như hồi trước, sau khi ăn xong, cũng không rời đi ngay, mà yên lặng chờ cô ăn cơm xong.
Lưu Diệp ăn vài miếng, thấy mình thật sự nên giải thích chút, nếu không chắc chắn sẽ phải bị gán tội danh nữ lưu manh.
Cô nuốt một ngụm nước miếng, giải thích: “Khương, Khương Nhiên… Em chỉ tình cờ tải bộ phim đó xuống thôi… Em cũng chỉ nhìn phần đầu…”
“Anh biết.” Khương Nhiên thờ ơ, vừa chờ cô ăn xong, vừa hoạt động cổ tay của mình.
Trời ạ!
Lưu Diệp thật sự không biết nói gì cho phải!
Cơm nước xong, cô lặng lẽ thu dọn bát đũa, nhưng khoảng thời gian này cũng rất tốt, bây giờ Khương Nhiên đang rất muốn tìm lại tàu ngầm, lúc trước vì an toàn, Lưu Diệp đã giấu tàu ngầm ở vùng biển gần đây.
Giờ nhân lúc đêm khuya, có thể “thần không biết, quỷ không hay” tìm lại.
Lưu Diệp thu dọn mấy thứ, lại tìm mũ và kính râm cho Khương Nhiên.
Hai người đi từ trong tiệm ra, trên đường đã không còn ai, nhưng trị an xã hội mấy năm nay cũng rất tốt, sau khi nữ nhiều hơn nam, trình độ văn minh xã hội đã tăng lên rất nhiều.
Lưu Diệp cũng không cần lo bị ai cướp đi, mà trông cô như thế này, muốn bị quấy rối cũng khó.
Giờ đầy đường đều là gái đẹp, dạng thuần thiên nhiên, không đặc sắc như cô là rất hiếm.
Nhưng vị trí của họ vẫn còn cách vùng biển đó khá xa.
Trên đường, Lưu Diệp gọi một chiếc taxi, Khương Nhiên đeo kính râm, nhưng bác tài xế nam lớn tuổi ấy vẫn chú ý tới mũi của anh, nói: “Ồ, mũi của anh đây rất được đấy, trời sinh hay là chỉnh vậy, giống kiểu mũi Khương Nhiên lưu hành mấy năm trước quá. Nghe nói giá chỉnh một cái mũi Khương Nhiên đắt nhất phải tầm mấy chục nghìn, đến bệnh viện thẩm mỹ cao cấp hơn tí đã thành trăm mấy nghìn, tôi thấy mũi này của anh rất giống…”
Lưu Diệp cho là kiểu tính cách âm trầm như Khương Nhiên, tất nhiên sẽ không đáp lời người ta, nhưng Khương Nhiên lại nhàn nhạt đáp: “Tôi bỏ ra bốn mươi nghìn.”
“Ồ, ồ, tôi biết rồi, nhưng bốn mươi nghìn này cũng xứng đáng, hiệu quả như của anh là tốt nhất mà tôi từng thấy…”
Miệng Lưu Diệp đã không khép lại nổi nữa, cô ghé mắt nhìn Khương Nhiên.
Vẻ mặt Khương Nhiên vẫn thế, nhưng anh lại ôn hòa nói chuyện phiếm với người khác như vậy, thật sự quá nằm ngoài dự đoán của cô.
Bởi cô rất ít khi thấy Khương Nhiên như vậy, nhất là kiểu nói chuyện tự nhiên với người khác.
Nhưng sao Khương Nhiên lại biết nhiều chuyện của thế giới này như vậy, rất nhiều lời đều mạch lạc đâu ra đấy, Lưu Diệp choáng, anh vừa mới tỉnh lại thật à?!
Chẳng lẽ lúc cô nấu cơm, anh đã tra được trên máy? Nhưng tốc độ này cũng khoa trương quá đó, để quen với thế giới này, cô phải dùng cả hai tháng đó!
Khương Nhiên có là thiên tài đi nữa, cũng không thể chỉ dùng mười mấy phút đã quen hết chứ?!
Nhưng khiến Lưu Diệp thấy lạ là, những gì Khương Nhiên nói cùng tài xế đều không quan trọng mấy, cô toàn nghe thấy mấy chuyện thông thường, như quan hệ vợ chồng ở thế giới này, như sau khi có con thì nuôi dưỡng thế nào; như hiện tại ai đang cầm quyền, những chính sách cụ thể gì đấy, Khương Nhiên không thèm nhắc tới.
Nhưng chủ đề của Khương Nhiên hiển nhiên đã bật máy hát của tài xế này. Người đó cũng bắt đầu gật gù phàn nàn theo, đầu tiên là từ bà xã nhà mình quá lề mề, muốn giữ chặt đủ loại tiền, ông muốn mua một gói thuốc cũng không được… Rồi đến tận con cái không hiểu chuyện, trưởng thành cũng không mau tìm đối tượng.
Giờ tỉ lệ nam nữ đã khủng bố như thế, con gái ông đã lên đại học rồi mà vẫn không biết sốt ruột!!
Phần lớn thời gian Khương Nhiên đều chú ý lắng nghe, anh cũng cắt ngang lời người đó.
Ban đầu Lưu Diệp cho là Khương Nhiên nghe sẽ cảm thấy không có ý nghĩa. Nhưng theo quan sát của cô, Khương Nhiên vẫn đang nghe rất chăm chú.
Xe chạy được hơn nửa tiếng, rốt cuộc dừng lại.
Vì có chính sách liên quan tới vùng gần biển, nên muốn đi vào sâu trong nữa chỉ có thể là xe bảo vệ môi trường.
Hai người xuống xe, đi bộ vào.
Cách biển còn khá dài, nhưng đã có thể ngửi thấy mùi biển, và nghe được từng tiếng sóng. Song nơi đây thật sự quá trống trải, dù có một phần đèn đường chiếu sáng, nhưng vẫn âm u vắng vẻ.
Lưu Diệp đi từng bước vào, cô nhớ tới nỗi bất lực và tịch mịch khi mới thức tỉnh, nhất là lúc Khương Nhiên không nhúc nhích còn cần cô chăm sóc, cô cảm thấy mình bị đè ép.
Nhưng rất nhanh cô đã bình tĩnh lại, rất nhiều chuyện luôn như vậy, lúc nhìn lại, mới giật mình rằng con đường mình đi thật không dễ dàng; nhưng lúc đang đi, lại chỉ nghĩ, chỉ cần một lần cố gắng nữa thôi là có thể rồi.
Giống như bây giờ, trông vẫn còn cách bờ biển rất xa, nhưng nếu đi thật thì chỉ mất có mười lăm phút.
Khương Nhiên không nói gì, anh vẫn luôn hoạt động cổ tay của mình.
Thật ra, anh khôi phục cũng đã rất nhanh rồi, lúc trước người cô tê dại cả ngày, cuối cùng cô phải nhảy qua nhảy lại những một tuần mới coi như hoàn toàn khôi phục.
Giờ thấy Khương Nhiên đang bóp cổ tay, cô cũng nhớ lại lúc trước khi mình khó chịu, cũng đồng cảm. Hơn nữa Khương Nhiên đang ở ngay cạnh cô, cô bèn đưa tay qua, nắm cổ tay của Khương Nhiên lại, chỉ xoa bóp là vô dụng, có mấy chỗ giống huyệt vị, cần dùng sức kích thích mấy lần mới có hiệu quả.
Đây chính là kết luận sau rất nhiều lần thí nghiệm khi trước của cô, cô cũng dễ dàng tìm ra mấy chỗ quan trọng ấy, dùng sức ấn, tay trái ấn, tay phải càng không ngừng bóp cổ tay đang buông lỏng của anh.
Cả vai, cô cũng bóp mấy cái, nhưng Khương Nhiên quá cao, lúc cô bóp anh phải cúi đầu xuống.
Trên người anh là hương sữa tắm nhàn nhạt mà cô mới mua giảm giá ở siêu thị hồi tuần trước.
Ánh mắt anh rất bình tĩnh, nhưng lúc Lưu Diệp đối diện với ánh mắt của anh, cô vẫn cảm nhận được sự khác biệt, cảm giác đó đến từ nét mặt của anh, và cả những cảm xúc chất chứa trong ánh mắt anh nữa… Cô thật sự cảm thấy ngay sau đó anh sẽ hôn mình, nhưng Khương Nhiên vẫn không hôn cô, cũng không ôm cô.
Anh lạnh nhạt đứng thẳng người, rút cổ tay của mình từ trong tay cô ra.
Lúc này hai người đã chạy tới bờ biển, đối diện với biển cả mênh mông bát ngát, Lưu Diệp vội vàng tìm vị trí của tàu ngầm, lúc đó cô đã làm ký hiệu.
Ngay lúc cô cúi đầu tìm được ký hiệu, cô bỗng nghe thấy tiếng tít tít của máy.
Sau đó cô ngẩng đầu lên, thấy Khương Nhiên đang cầm một thứ giống như quân hiệu, làm gì đó.
Lúc di chuyển Khương Nhiên đang hôn mê, cô còn tưởng đó là trang sức gì, giờ cô mới biết, trên người Khương Nhiên hoàn toàn không có trang sức đơn thuần.
Beta: Tịnh Hảo
Lưu Diệp bị dọa, rớt từ trên người Khương Nhiên xuống.
Lịch phịch hỗn loạn, Khương Nhiên lại từ từ ngồi dậy trên giường, anh vừa hoạt động cổ tay và cánh tay, vừa nói: “Đưa giày cho anh.”
Lưu Diệp luống cuống, mặt cũng đỏ lên, vội vàng xoay người tìm giày cho Khương Nhiên, nhưng tìm được phân nửa mới nhớ lúc đó anh hôn mê, đừng nói là giày, tất cô cũng quên mang cho anh.
May mà cô đã chuyển ít đồ ở tàu ngầm vào tiệm, cô vội chạy tới phòng chứa đồ, lục tung một hồi, mới tìm được một đôi giày thường, nhanh chóng đưa tới trước mặt Khương Nhiên.
Khương Nhiên ra hiệu cho cô để giày xuống đất, anh đã bắt đầu hoạt động cổ chân rồi, sau 5 – 6 phút, cuối cùng anh cũng ngồi dậy từ trên giường, mang giày vào.
Anh không vội gì cả, làm mấy lượt những động tác thể dục mà nhân viên tổ điều trị dạy trước lúc ngủ đông.
Rốt cuộc anh cũng hoạt động được cơ thể mình.
Lưu Diệp cũng từng trải qua thời kỳ khôi phục sau ngủ đông, lúc này toàn cơ thể đều không có tý sức nào, nhưng khi đó cô đã quên sạch những động tác rèn luyện sau ngủ đông kia rồi, xem ra trí nhớ của Khương Nhiên rất tốt.
Song lúc Khương Nhiên đang khôi phục hoạt động cơ thể, Lưu Diệp cũng không rảnh tay, hình như cô nhớ ra cái gì, vội chạy ra ngoài rót nước nóng, cầm theo ít bánh ngọt nhỏ dễ tiêu hóa vào cho Khương Nhiên.
Người vừa ngủ đông xong, cơ thể vẫn đang khôi phục, ăn gì cũng phải từng miếng từng miếng nhỏ.
Lúc đưa cho Khương Nhiên, cô cũng nhắc vài câu.
Khương Nhiên yên lặng nhận lấy, da anh trắng nõn, gương mặt càng đẹp đến không ngờ.
Mấy ngày gần đây, Lưu Diệp gặp được rất nhiều người có diện mạo bình thường, từ khi thế giới này có phụ nữ, số gương mặt cũng nhiều hơn, ưu hóa gene gì đó có muốn nghĩ cũng không được, thống nhất để phát triển tự nhiên.
Nên Lưu Diệp phát hiện đàn ông của thế giới này không đẹp bằng hồi đó nữa.
Trái lại, các cô gái ai cũng đều xinh đẹp, nghe nói là vì mấy năm gần đây phẫu thuật thẩm mỹ đang rất phát triển, ngoài ra vì nam ít nữ nhiều, nên để gia tăng sức cạnh tranh, phần lớn các cô gái đều đi nâng cao ngoại hình.
Khương Nhiên nghỉ nửa tiếng, cơ thể mới tạm bình thường, uống nước, ăn bánh ngọt xong, Khương Nhiên đi rửa mặt.
Đến lúc anh đi ra, người đàn ông khiến cả thế giới phải khiếp sợ, đồng thời cũng mang danh là mỹ nam số một đã hoàn toàn sống lại.
Song hai người gặp nhau, cũng không có cảm giác đã mấy đời do xuyên qua thời gian và không gian, ít nhất Lưu Diệp không nhìn thấy vui sướng và kích động trong mắt Khương Nhiên.
Nét mặt và ánh mắt anh đều nhàn nhạt, giống như đã thức tỉnh từ sớm rồi vậy, mà hôm nay cũng chỉ là một ngày bình thường.
Hơn nữa, khi cô còn chưa kịp nghĩ kỹ, Khương Nhiên giống như một cỗ máy đã khôi phục hoạt động trở lại, đã nhanh chóng hỏi cô: “Em để tàu ngầm ở đâu rồi, lát dẫn anh đi.”
“À… Được…” Lưu Diệp biết anh cần dùng tàu ngầm để đến căn cứ, nhưng sao anh không tò mò xem thế giới này như thế nào vậy?
Lúc cô mới tới, tò mò về thế giới này muốn chết, Khương Nhiên cũng không định hỏi chút sao?
Lưu Diệp cẩn thận ngẩng đầu lên, lén nhìn anh.
Ánh mắt của Khương Nhiên nhanh chóng rơi xuống người cô, cuối cùng khóe môi anh cũng khẽ nhếch lên: “Anh đói bụng rồi, em chuẩn bị gì cho anh ăn đi.”
Lưu Diệp không phản ứng kịp, vì cuộc gặp lại này có phần thoát khỏi tầm hiểu biết của cô.
Lúc Lưu Diệp đi chuẩn bị đồ ăn, Khương Nhiên quan sát cách trang trí của căn phòng.
Thật ra từ khi thiết bị ngủ đông của tàu ngầm dừng vận hành, anh đã thức tỉnh, nhưng không hiểu sao cơ thể vẫn không thể hoạt động được, ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên nổi.
Lúc đó anh cảm thấy Lưu Diệp đang lay mình, đang xê dịch mình. Anh còn nghe thấy rất nhiều tiếng động, Lưu Diệp bàn bạc tiền thuê nhà với người khác, đang chuyển nhượng cửa tiệm, sau đó trong không khí tràn ngập mùi ngọt, và hương thơm ngọt ngào chỉ có ở Lưu Diệp ấy.
Trước kia anh biết Lưu Diệp rất thích lải nhải, nhưng lúc anh nằm trên giường, không thể nhúc nhích, anh lại hi vọng Lưu Diệp có thể lải nhải nhiều hơn.
Mới đầu giọng cô vẫn rất thận trọng, nhưng dần, giọng cô khác đi, như một con thỏ lén sổ lồng.
Dù thỉnh thoảng trong phòng sẽ xuất hiện vài tình huống, nhưng giọng Lưu Diệp vẫn luôn vui vẻ.
Cô không còn trăn trở nữa, cũng không còn mấy thứ áp lực nặng trĩu nữa, cô sẽ vui vẻ nói cho anh tiệm mình được yêu thích cỡ nào, cô sẽ nói cho anh biết, bánh cô mới thiết kế được hoan nghênh biết bao…
Sau khi Khương Nhiên đánh giá sơ qua về căn phòng, liền ngồi trên ghế dựa trước máy tính, tiện tay ấn nút start trên đó, điều khiển chuột, ngoại trừ những gì mà Lưu Diệp lải nhải bên tai anh, anh muốn thâm nhập và hiểu thế giới này hơn nữa.
Song trong lượng thông tin ngập trời, rất nhanh anh đã bị một video lưu trên màn hình máy tính hấp dẫn ánh mắt.
Tên video đó vô cùng nổi bật: “Một đêm của Khương Nhiên và Lưu Diệp”. Anh nhấn xem ghi chép, sau đó quét mắt phát hiện trên đó còn lưu lượt xem của Lưu
Diệp, anh tiện tay click mở ra.
Rất nhanh, video đó được mở ra, một người đàn ông trông như một con gấu đen đang đè lên một cơ thể nữ trắng bóng, làm chuyện điên cuồng mà trẻ em không nên xem.
Người phụ nữ trần truồng đó còn kêu ôi ôi gì đấy: “Khương Nhiên, không, đừng, a, anh lợi hại quá… A, anh thật xxxx…”
Người đàn ông gấu đen cũng đáp lại: “Lưu Diệp, em nóng quá, chặt quá…”
Đến lúc Lưu Diệp bưng cơm và đồ ăn nóng vào, đã thấy Khương Nhiên dùng vẻ mặt nghiêm túc như đang họp toàn quân, mê mẩn nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.
Lưu Diệp tò mò, không biết anh đang xem gì mà nghiêm túc vậy, cô cũng nhìn lướt qua, lập tức suýt ném đĩa trong tay xuống, chỉ thấy trên màn hình máy tính là một người đàn ông gấu đen đang xxoo một người phụ nữ như một chiếc máy đóng cọc làm từ thịt người.
Như thể chưa đủ ồn ào, sắp đến phần cuối tác phẩm trưởng thành này, một lời chủ đề được ghép vào như thuyết minh, một cô gái làm nũng, buồn bã thê lương nói: “Ở trong thế giới không có phụ nữ, tôi cứ thế bị người đàn ông tên là Khương Nhiên này giày xéo hằng đêm. Anh ta dùng cơ thể cường tráng của đàn ông, không ngừng đánh chiếm và phá hủy nghị lực của tôi, tôi không ngừng chìm đắm vào nhục dục… Và trở thành nô lệ tình dục cho anh ta…”
Lưu Diệp vọt tới nhanh như chớp, không nói hai lời rút nguồn máy tính ra.
Mẹ, quá hủy hoại danh dự, mặt cô đỏ rực lên rồi!!
Cô tuyệt đối không phải kẻ biến thái đặc biệt tìm phim AV cùng tên với mình và Khương Nhiên để xem!
Cô thật sự chỉ tình cờ thấy được, rất hiếu kỳ thôi!!
Sau đó thấy người đàn ông bên trong quá xấu, ngực của người phụ nữ quá nhỏ, cũng không xem lại nữa mà!!
Lưu Diệp cũng không biết nên nhìn Khương Nhiên với vẻ mặt gì, cô còn có thể xui hơn nữa sao?
Nhưng lúc cô vừa quýnh vừa thẹn, sắc mặt của Khương Nhiên bình thường liếc cô, anh không nói gì, nhận lấy đồ ăn trong tay cô, từ từ ăn, có lẽ sợ sẽ đau dạ dày, anh cũng không ăn nhiều, lại nhai nuốt rất cẩn thận.
Mắt Lưu Diệp cũng sắp rớt xuống rồi, dù cố lờ đi, nhưng mà…
Một người đàn ông ngủ đông cả trăm năm, sau khi xem một bộ phim tràn đầy nhục dục như vậy, mà vẫn có thể điềm nhiên ăn cơm là thế nào?!
Kể cả cô, lúc vừa mới xem cũng đỏ mặt lên tận mang tai, miệng đắng lưỡi khô mà!!
Lúc Lưu Diệp ăn cơm, cô lén nhìn Khương Nhiên.
Nhưng vẻ mặt Khương Nhiên vẫn cứ nhàn nhạt.
Anh không nói gì, anh cũng không dám ăn quá nhiều, chỉ ăn một phần nhỏ đã dừng, nhưng anh vẫn giống như hồi trước, sau khi ăn xong, cũng không rời đi ngay, mà yên lặng chờ cô ăn cơm xong.
Lưu Diệp ăn vài miếng, thấy mình thật sự nên giải thích chút, nếu không chắc chắn sẽ phải bị gán tội danh nữ lưu manh.
Cô nuốt một ngụm nước miếng, giải thích: “Khương, Khương Nhiên… Em chỉ tình cờ tải bộ phim đó xuống thôi… Em cũng chỉ nhìn phần đầu…”
“Anh biết.” Khương Nhiên thờ ơ, vừa chờ cô ăn xong, vừa hoạt động cổ tay của mình.
Trời ạ!
Lưu Diệp thật sự không biết nói gì cho phải!
Cơm nước xong, cô lặng lẽ thu dọn bát đũa, nhưng khoảng thời gian này cũng rất tốt, bây giờ Khương Nhiên đang rất muốn tìm lại tàu ngầm, lúc trước vì an toàn, Lưu Diệp đã giấu tàu ngầm ở vùng biển gần đây.
Giờ nhân lúc đêm khuya, có thể “thần không biết, quỷ không hay” tìm lại.
Lưu Diệp thu dọn mấy thứ, lại tìm mũ và kính râm cho Khương Nhiên.
Hai người đi từ trong tiệm ra, trên đường đã không còn ai, nhưng trị an xã hội mấy năm nay cũng rất tốt, sau khi nữ nhiều hơn nam, trình độ văn minh xã hội đã tăng lên rất nhiều.
Lưu Diệp cũng không cần lo bị ai cướp đi, mà trông cô như thế này, muốn bị quấy rối cũng khó.
Giờ đầy đường đều là gái đẹp, dạng thuần thiên nhiên, không đặc sắc như cô là rất hiếm.
Nhưng vị trí của họ vẫn còn cách vùng biển đó khá xa.
Trên đường, Lưu Diệp gọi một chiếc taxi, Khương Nhiên đeo kính râm, nhưng bác tài xế nam lớn tuổi ấy vẫn chú ý tới mũi của anh, nói: “Ồ, mũi của anh đây rất được đấy, trời sinh hay là chỉnh vậy, giống kiểu mũi Khương Nhiên lưu hành mấy năm trước quá. Nghe nói giá chỉnh một cái mũi Khương Nhiên đắt nhất phải tầm mấy chục nghìn, đến bệnh viện thẩm mỹ cao cấp hơn tí đã thành trăm mấy nghìn, tôi thấy mũi này của anh rất giống…”
Lưu Diệp cho là kiểu tính cách âm trầm như Khương Nhiên, tất nhiên sẽ không đáp lời người ta, nhưng Khương Nhiên lại nhàn nhạt đáp: “Tôi bỏ ra bốn mươi nghìn.”
“Ồ, ồ, tôi biết rồi, nhưng bốn mươi nghìn này cũng xứng đáng, hiệu quả như của anh là tốt nhất mà tôi từng thấy…”
Miệng Lưu Diệp đã không khép lại nổi nữa, cô ghé mắt nhìn Khương Nhiên.
Vẻ mặt Khương Nhiên vẫn thế, nhưng anh lại ôn hòa nói chuyện phiếm với người khác như vậy, thật sự quá nằm ngoài dự đoán của cô.
Bởi cô rất ít khi thấy Khương Nhiên như vậy, nhất là kiểu nói chuyện tự nhiên với người khác.
Nhưng sao Khương Nhiên lại biết nhiều chuyện của thế giới này như vậy, rất nhiều lời đều mạch lạc đâu ra đấy, Lưu Diệp choáng, anh vừa mới tỉnh lại thật à?!
Chẳng lẽ lúc cô nấu cơm, anh đã tra được trên máy? Nhưng tốc độ này cũng khoa trương quá đó, để quen với thế giới này, cô phải dùng cả hai tháng đó!
Khương Nhiên có là thiên tài đi nữa, cũng không thể chỉ dùng mười mấy phút đã quen hết chứ?!
Nhưng khiến Lưu Diệp thấy lạ là, những gì Khương Nhiên nói cùng tài xế đều không quan trọng mấy, cô toàn nghe thấy mấy chuyện thông thường, như quan hệ vợ chồng ở thế giới này, như sau khi có con thì nuôi dưỡng thế nào; như hiện tại ai đang cầm quyền, những chính sách cụ thể gì đấy, Khương Nhiên không thèm nhắc tới.
Nhưng chủ đề của Khương Nhiên hiển nhiên đã bật máy hát của tài xế này. Người đó cũng bắt đầu gật gù phàn nàn theo, đầu tiên là từ bà xã nhà mình quá lề mề, muốn giữ chặt đủ loại tiền, ông muốn mua một gói thuốc cũng không được… Rồi đến tận con cái không hiểu chuyện, trưởng thành cũng không mau tìm đối tượng.
Giờ tỉ lệ nam nữ đã khủng bố như thế, con gái ông đã lên đại học rồi mà vẫn không biết sốt ruột!!
Phần lớn thời gian Khương Nhiên đều chú ý lắng nghe, anh cũng cắt ngang lời người đó.
Ban đầu Lưu Diệp cho là Khương Nhiên nghe sẽ cảm thấy không có ý nghĩa. Nhưng theo quan sát của cô, Khương Nhiên vẫn đang nghe rất chăm chú.
Xe chạy được hơn nửa tiếng, rốt cuộc dừng lại.
Vì có chính sách liên quan tới vùng gần biển, nên muốn đi vào sâu trong nữa chỉ có thể là xe bảo vệ môi trường.
Hai người xuống xe, đi bộ vào.
Cách biển còn khá dài, nhưng đã có thể ngửi thấy mùi biển, và nghe được từng tiếng sóng. Song nơi đây thật sự quá trống trải, dù có một phần đèn đường chiếu sáng, nhưng vẫn âm u vắng vẻ.
Lưu Diệp đi từng bước vào, cô nhớ tới nỗi bất lực và tịch mịch khi mới thức tỉnh, nhất là lúc Khương Nhiên không nhúc nhích còn cần cô chăm sóc, cô cảm thấy mình bị đè ép.
Nhưng rất nhanh cô đã bình tĩnh lại, rất nhiều chuyện luôn như vậy, lúc nhìn lại, mới giật mình rằng con đường mình đi thật không dễ dàng; nhưng lúc đang đi, lại chỉ nghĩ, chỉ cần một lần cố gắng nữa thôi là có thể rồi.
Giống như bây giờ, trông vẫn còn cách bờ biển rất xa, nhưng nếu đi thật thì chỉ mất có mười lăm phút.
Khương Nhiên không nói gì, anh vẫn luôn hoạt động cổ tay của mình.
Thật ra, anh khôi phục cũng đã rất nhanh rồi, lúc trước người cô tê dại cả ngày, cuối cùng cô phải nhảy qua nhảy lại những một tuần mới coi như hoàn toàn khôi phục.
Giờ thấy Khương Nhiên đang bóp cổ tay, cô cũng nhớ lại lúc trước khi mình khó chịu, cũng đồng cảm. Hơn nữa Khương Nhiên đang ở ngay cạnh cô, cô bèn đưa tay qua, nắm cổ tay của Khương Nhiên lại, chỉ xoa bóp là vô dụng, có mấy chỗ giống huyệt vị, cần dùng sức kích thích mấy lần mới có hiệu quả.
Đây chính là kết luận sau rất nhiều lần thí nghiệm khi trước của cô, cô cũng dễ dàng tìm ra mấy chỗ quan trọng ấy, dùng sức ấn, tay trái ấn, tay phải càng không ngừng bóp cổ tay đang buông lỏng của anh.
Cả vai, cô cũng bóp mấy cái, nhưng Khương Nhiên quá cao, lúc cô bóp anh phải cúi đầu xuống.
Trên người anh là hương sữa tắm nhàn nhạt mà cô mới mua giảm giá ở siêu thị hồi tuần trước.
Ánh mắt anh rất bình tĩnh, nhưng lúc Lưu Diệp đối diện với ánh mắt của anh, cô vẫn cảm nhận được sự khác biệt, cảm giác đó đến từ nét mặt của anh, và cả những cảm xúc chất chứa trong ánh mắt anh nữa… Cô thật sự cảm thấy ngay sau đó anh sẽ hôn mình, nhưng Khương Nhiên vẫn không hôn cô, cũng không ôm cô.
Anh lạnh nhạt đứng thẳng người, rút cổ tay của mình từ trong tay cô ra.
Lúc này hai người đã chạy tới bờ biển, đối diện với biển cả mênh mông bát ngát, Lưu Diệp vội vàng tìm vị trí của tàu ngầm, lúc đó cô đã làm ký hiệu.
Ngay lúc cô cúi đầu tìm được ký hiệu, cô bỗng nghe thấy tiếng tít tít của máy.
Sau đó cô ngẩng đầu lên, thấy Khương Nhiên đang cầm một thứ giống như quân hiệu, làm gì đó.
Lúc di chuyển Khương Nhiên đang hôn mê, cô còn tưởng đó là trang sức gì, giờ cô mới biết, trên người Khương Nhiên hoàn toàn không có trang sức đơn thuần.