-
Chương 86
Edit: BichDiepDuong
Beta: heocon0808
Lưu Diệp cố gắng làm việc, chỉ là cái thai đã lớn, bụng cũng lớn theo, không biết có phải là do cô ăn tốt hay không, bụng của cô nhìn tròn vo.
Trên người cô xuất hiện những vết rạn da, nhìn là lạ, tất cả đều mới lạ như vậy.
Có lẽ là sợ kiểm tra bị sai sót, sau đó tổ khám bệnh lại kiểm tra một lần nữa, kết quả lần này đã xóa bỏ hoàn toàn những nghi vấn kia, Lưu Diệp nghĩ đứa bé trong bụng mình là con trai.
Trong lần kiểm tra đó, tiện thể kiểm tra thêm một vài hạng mục, ngay lập tức đã khiến một kiểm soát viên chú ý, trước đó vì cơ thể cô mang virut II, Lưu Diệp không thể nhân bản được.
Nhưng bây giờ không biết ngoài mang thai ra còn có nguyên nhân gì, kết quả kiểm tra về virut kia xuất hiện bất đồng rất lớn.
Tuy nhiên thành viên tổ khám bệnh đã được đào tạo, nên đã không gửi báo cáo này đi ngay, mà cẩn thận kiểm tra lại một lần nữa.
Kết quả lần này đã xác nhận phỏng đoán của bọn họ, sau khi Lưu Diệp mang thai thân thể cô đã có những thay đổi, virut II trong cơ thể cô đang không ngừng yếu đi, việc này đồng nghĩa với việc vốn phải cần ba năm virut II mới có thể biến mất hoàn toàn, nhưng rất có thể sau khi sinh đứa bé không bao lâu virut II sẽ biến mất…
Như vậy…
Tất cả thành viên của tổ khám bệnh đều bị chấn động vì tin tức này, bọn họ đứng ở đó, trong nháy mắt nước mắt trào ra.
Lưu Diệp vẫn đang chờ kết quả kiểm tra, sau đó cô nhìn thấy đám người bọn họ, gương mặt nhìn về hướng mặt trời mọc, đôi mắt cũng ngấn lệ.
Cô buồn bực, những người đó đang kìm nén sự hưng phấn nói cho cô biết tin tức này, nhưng Lưu Diệp không có cảm giác vui mừng.
Cô quá khiếp sợ!
Kể từ khi Lưu Diệp bắt đầu tiếp xúc với chính trị, suy nghĩ của cô đã không còn đơn giản như trước, ngay khi vừa biết tin tức này, đột nhiên cô cảm thấy thời gian quá khẩn trương, cô còn rất nhiều chuyện chưa làm, thời gian này sớm hơn so với dự đoán của cô hơn một năm đấy.
Cô quả thật quá bị động!
Hơn nữa theo như thỏa thuận giữa Khương Gia Quân và chính phủ liên bang, bên trong tổ khám bệnh còn có các nhân viên của chính phủ liên bang nữa, bọn Mậu Thần tuyệt đối cũng sẽ không giấu giếm tin tức lớn như vậy.
Cho nên chẳng bao lâu tin tức này đã được các phát ngôn viên của Khương Gia Quân truyền ra ngoài.
Vì vậy tin tức con trai Khương Nhiên sắp chào đời lại được bàn tán sổi nổi ngay lập tức.
Không những pháo hoa lại được bán hết nữa, nghe nói còn được đốt hết trong vòng một ngày.
Mọi người đổ xô xuống đường, hoặc gào khóc hoặc cầm quần áo hét to.
Đã sớm quen với gió mưa, Lưu Diệp không nói hai lời, vội vàng tìm Chính Phủ Liên Bang để bắt đầu thảo luận về vấn đề bảo vệ và chăm sóc những bé gái được tái tạo, về độ tuổi kết hôn, tình yêu và tự do hôn nhân là quan trọng nhất, có một câu nói rất hay, khi một người đàn ông không theo đuổi được một người phụ nữ, dù muốn hắn làm gì, hắn cũng chỉ có thể làm theo!
Cho nên mất lòng trước được lòng sau, thừa lúc những người đàn ông này vẫn còn có tinh thần hăng hái, dù sao cũng phải đưa ra những điều khoản bảo hộ cho phụ nữ.
Trong lúc tất cả mọi người đều đang khiếp sợ, thì Lưu Diệp lại liều mạng bảo hộ cho tương lai của phụ nữ.
Giống hệt bác gái bán thức ăn ngoài chợ, miệng lưỡi khôn ngoan, không ngừng vì tương lai của phụ nữ mà đặt ra các điều kiện, từ mười bốn tuổi kết hôn, nâng lên đến mười sáu tuổi, thậm chí lên đến mười bảy tuổi, rốt cuộc cuối cùng cô đập bàn, nhân viên bảo an xanh mặt, nâng lên đến mười tám tuổi.
Ngay cả vấn đề giáo dục cũng thế, mà quan trọng hơn chính là không thể để cho những đàn ông này nuôi dưỡng những bé gái được tái tạo trong nhà, vì như vậy chắc chắn sẽ dễ xảy ra một số trường hợp quấy rối tình dục.
Đối với đám đàn ông này, cô đề phòng như đề phòng cướp vậy.
Lưu Diệp không thể không tốn công suy nghĩ, ngay cả buổi tối nằm mơ cũng nằm mơ thấy.
Ngoài những chuyện này ra, cái bụng càng ngày càng lớn khiến eo cô đau nhức, nhưng cô mặc kệ những thay đổi xuất hiện trên thân thể mình, tay chân sưng phù ư, đi một đôi giày cỡ lớn hơn là được rồi!
Cuối cùng bọn họ nhắc nhở cô về những người chuyển giới, vì vậy ngay lập tức cô tập trung được không ít những người chuyển giới, lại tìm một vài chuyên gia tâm lý học, làm một số kiểm tra tâm lý với tất cả các ứng viên, từng người một từ trên xuống dưới, chuẩn bị để tìm những người đủ tư cách nuôi dưỡng những bé gái tái tạo.
Nhưng số lượng nhân viên vẫn chưa đủ, cuối cùng Lưu Diệp không thể không nghĩ tới những người may mắn kia.
Nhưng với những gì cô làm, sự chú ý của mọi người cũng không đặt lên những chuyện này, mọi người không quan tâm đến cái bụng của cô mà chỉ quan tâm đến việc virut II trong người cô khi nào sẽ biến mất.
Chỉ là trong lúc vội vã chuẩn bị lại có chuyện tốt xảy ra, ngày hôm đó cuối cùng Lưu Diệp cũng nhận được tin tức của Tiểu Điền Thất.
Gia tộc Phỉ Nhĩ Đặc vẫn giữ kín như bưng, nhưng có lẽ là thế cục đã được ổn định lại, rốt cuộc Lưu Diệp cũng biết tại sao đối phương vẫn giấu giếm tin tức về Tiểu Điền Thất.
Nhất là khi Tiểu Điền Thất xuất hiện trên màn hình với thân phận tộc trưởng tộc Phỉ Nhĩ Đặc, Lưu Diệp kinh ngạc há hốc mồm, một lúc lâu cũng không nói được lời nào.
Dáng vẻ Tiểu Điền Thất vẫn như trước kia, trên màn hình, hắn cười ôn hòa, hắn vẫn luôn rất hiểu chuyện, cho dù thân phận đã thay đổi, hắn vẫn rất điềm đạm gọi cô một tiếng: “Chị.”
Lưu Diệp có chút dở khóc dở cười.
Vậy cũng được sao, vì sao hắn lại trở thành tộc trưởng, sao bọn họ lại đưa hắn lên làm tộc trưởng, bởi vì Tiểu Điền Thất là người trong tộc nên bọn họ đưa hắn lên làm Tộc trưởng mới sao?
Dù sao Tiểu Điền Thất bình an vô sự là tốt rồi.
Cô vẫn rất lo lắng, cô rất hiểu cảm giác này, sát khí khắp nơi, kẻ địch rình rập, suy nghĩ ấy khiến cô toát mồ hôi lạnh thay Tiểu Điền Thất.
“Tiểu Điền Thất…” Cô không biết có bao nhiêu người đang theo dõi cuộc đối thoại của bọn họ, vì thế cô cũng không dám nói quá nhiều, chỉ lo lắng nhìn Tiểu Điền Thất.
Tiểu Điền Thất cũng hiểu sự lo lắng của cô, hắn an ủi cô: “Không sao đâu, em là người Phỉ Nhĩ Đặc, hơn nữa thân thể của em đã khỏe mạnh hơn trước kia rất nhiều… Chị, thật ra thì em cũng phải cảm ơn chị, nếu như không có chị, em đã không sống được đến bây giờ…”
Hắn dừng lại, có lẽ là còn điều gì muốn nói với cô, nhưng trong một lúc không biết phải bắt đầu nói như thế nào.
Lưu Diệp là một người thông minh, cô rất hiểu Tiểu Điền Thất, ngay lập tức đã hiểu rõ suy nghĩ của Tiểu Điền Thất: “Không quan trọng.”
Cô nói nhanh: “Chị hiểu cái cảm giác đó, chính là một khi đã đứng trên vị trí này sẽ phải nỗ lực làm thật tốt… Vì vậy, sẽ không sao đâu…”
Bởi vì Khương Nhiên đã chiến đấu với tộc Phỉ Nhĩ Đặc, cô và Tiểu Điền Thất giống như đang đứng ở hai đầu chiến tuyến.
Mặc dù không có bất kỳ sự bất đồng trực tiếp nào, nhưng dù quan hệ giữa cô và hắn có tốt hơn nữa, đúng sai phải trái thế nào cũng khó nói, cô đều hiểu.
Tiểu Điền Thất không bàn tiếp về đề tài này nữa, hắn chỉ gật đầu một cái, mang theo sự áy náy.
Cô cười nói: “Tiểu Điền Thất, bởi vì em là người tốt, cho nên em cũng sẽ là một tộc trưởng tốt, chị muốn về sau cả hai chúng ta đều sống thật tốt, chúng ta cùng nhau phát triển lớn mạnh nhé…”
Tiểu Điền Thất cũng không muốn nói tiếp về chuyện này, đột ngột đổi chủ đề hỏi: “Đúng rồi, chúc mừng chị sắp sinh em bé, là một cậu bé sao?”
Lưu Diệp gật đầu.
Ngay lập tức, Tiểu Điền Thất nhíu mày, hắn đã suy nghĩ trong một thời gian dài, lần này hắn chủ động nhắc nhở: “Vậy sau này đứa bé lớn lên, nếu như kết hợp với đứa bé tái tạo từ chị, huyết thống có quá gần hay không, cũng không biết ủy ban đạo đức có thể đồng ý hay không nữa.”
Lưu Diệp biết Tiểu Điền Thất lo lắng cho cô, mặc kệ hắn có đứng về phía tộc Phỉ Nhĩ Đặc hay không, hắn vẫn mãi là Tiểu Điền Thất dịu dàng của cô.
Thật ra thì Lưu Diệp cũng đã từng nghĩ tới vấn đề này, tại thời điểm mà cả thế giới đều muốn giải quyết vấn đề độc thân, bảo bối nhà cô lại phải độc thân rồi, bởi vì không phải là mẹ ruột của mình thì chính là em gái ruột của mình…
Nghĩ như thế nào cũng đều nổi da gà.
Nhưng đứa bé cũng đã có rồi, cũng không thể giữ nó mãi trong bụng mà không cho nó không chui ra.
Lưu Diệp thở dài, xoa bụng.
Tiểu Điền Thất thành khẩn đề nghị : “Chị, em biết gần đây có rất nhiều người cũng đang cân nhắc về kế hoạch ngủ đông, em nghe nói rằng chị đã phát triển các quy tắc liên quan, chính là các bé gái tái tạo chỉ kết hôn sau khi đủ mười tám tuổi, nếu như trước khi bé gái đủ mười tám tuổi mà xảy ra chuyện, đều sẽ bị coi là tội phạm, có lẽ cũng bị ảnh hưởng bởi quy định này, em không biết liên minh phía Đông các chị thế nào, nhưng liên minh phía Tây bọn em đã có 13% người dân đang suy nghĩ thậm chí thực hiện luôn kế hoạch ngủ đông.”
Lưu Diệp nghiêm túc nghe.
Tiểu Điền Thất tiếp tục nói: “Chị, không biết chị đã cân nhắc đến quan hệ huyết thống chưa, cho dù là thế hệ thứ nhất sinh sản tự nhiên, nhưng vẫn cùng chung một mẹ, thật ra thì quan hệ huyết thống của đời kế tiếp vẫn quá gần, chuyện này là một thách thức đối với di truyền và luân thường đạo lý… Nhưng mà em nghĩ, nếu như để một số người đàn ông ngủ đông cho đến khi có người phụ nữ thích hợp xuất hiện, điều này có thể tránh khỏi những cuộc hôn nhân cận huyết, chỉ cần tại thời điểm sinh dục tự nhiên, hãy lựa chọn dừng lại… Cho nên chị có thể suy nghĩ tới kế hoạch ngủ đông, kể cả đứa bé trong bụng chị nữa… Đợi đứa bé đến tuổi phù hợp thì ngủ đông, chờ đến khi cô gái không có quan hệ huyết thống gần gũi với nó xuất hiện thì thức tỉnh.”
Lưu Diệp hiểu ý của Tiểu Điền Thất, trước kia khi nghe TV quảng cáo, cô còn cảm thấy quá khoa trương, thật ra thì gần đây không cần nói liên minh phía Tây, ngay cả Khương Gia Quân cũng đã nghĩ tới kế hoạch này, kể cả những người vẫn sợ mười tám năm sau đã quá già rồi, không theo đuổi con gái được nữa, đó là ý tưởng của những người đàn ông trong thế giới này…
Chỉ là gần đây cô vẫn luôn cố gắng thiết lập các loại quy định, hiện tại có Tiểu Điền Thất nhắc nhở, cô cũng có chút cảm giác như vừa tỉnh mộng.
Cô hiếm khi có cơ hội thảo luận vấn đề với Tiểu Điền Thất.
Trước kia cô chưa từng nghĩ tới hoàn cảnh của mình, đến bây giờ mới chú ý tới quan hệ huyết thống, bây giờ cô mới nghĩ đến hoàn cảnh của mình, cùng với những thứ kia, còn có đứa nhỏ trong bụng…
Virut trong cơ thể cô đã yếu đi, cô phải chuẩn bị trước rất nhiều chuyện, rất nhiều kế hoạch.
Hơn nữa ngoài những việc này, còn có một việc giống như cái gai đâm vào tim của cô.
Mặc kệ ban đầu cô mạnh miệng trước mặt tộc trưởng tộc Phỉ Nhĩ Đặc như thế nào, mặc kệ thái độ của Khương Nhiên như thế nào, cô cũng muốn sống cho bản thân cô.
Nhưng thật ra thì trong lòng cô cũng hiểu, sự xuất hiện của người tái tạo sẽ khiến cô trở về nguyên mẫu, tất cả cheat sẽ được loại bỏ.
Mà những người tán dương cô là Thánh mẫu, Thần nữ cũng sẽ không còn nữa, mọi người sẽ sớm phát hiện ra thật ra thì cô chỉ là một người bình thường, là một người không thể bình thường hơn.
Gần đây từ chuyện cô mang thai liền có thể nhìn ra, dân ý khó có thể nắm giữ, một hồi gió mưa.
Cái gọi là nữ vương, nói cho cùng cũng chỉ là một tên gọi mà thôi.
Một lần nào đó, sau khi ăn xong, cô đi tản bộ, Lưu Diệp trầm mặc đi trên bờ cát mịn.
Khương Nhiên vẫn đi theo bên cạnh cô, hắn điều chỉnh tốc độ theo bước chân của cô, đi theo bên cạnh cô.
Gió biển thổi qua làn tóc của cô, Lưu Diệp không giấu nổi sự phiền muộn.
Tại sao có nhiều cheat như vậy mà không để cho cô tìm được mười tám người đàn ông cho xong, cô biết mấy năm nay cô sống rất tốt, nhưng cô đã trở nên như vậy, cũng không biết cách hưởng thụ, cũng không làm được chuyện gì cho đất nước.
Dù làm một mỹ nhân tuyệt thế khuynh thành cũng được, kết quả cuối cùng đừng nói đến việc được đàn ông yêu đến chết đi sống lại, ngay cả chuyện này, dù cô mang thai đứa con của hắn, cô cũng không biết tình cảm của hắn đói với cô là gì…
Cô nào có biến bàn tay vàng thành bàn tay bánh bích quy đâu!
Hơn nữa phụ nữ có thai đều trở nên yếu đuối, rất cần sự quan tâm từ người khác, cô cũng không có quá nhiều cảm xúc, cô luôn có cảm giác như có một tảng đá khổng lồ đang đè lên người mình, giống như khi bị truy đuổi, không ngừng cắm đầu làm mấy chuyện này kia, thậm chí cô còn không biết mình làm những chuyện kia để làm gì.
Khương Nhiên vẫn đi cùng với cô, nhìn cô đi bộ mà vẫn bị áp lực đè nặng.
Nhưng cho dù bây giờ cô suy sụp như thế nào, Khương Nhiên biết, chỉ cần cô về tới Hạ cung, là nhiệt huyết lại dâng trào, lại bắt đầu làm đi làm lại mấy chuyện này kia .
Thời gian trôi qua rất nhanh, ngày cô chuyển dạ rốt cuộc cũng tới.
Lưu Diệp không thích giao mạng sống của mình cho người khác, đừng thấy cô nhìn nhu nhu nhược nhược, vóc dáng cũng không cao, nhưng ngay từ trước khi sinh con, cô đã chuẩn bị rất kỹ càng.
Giao tính mạng của mình và đứa bé cho những chuyên gia về sản khoa? Cô sẽ không ngu như vậy đâu, cô đã bắt đầu chuẩn bị cho việc sinh con tự nhiên từ lâu rồi.
Bất kể là kiểm tra về thể trọng, hay là các hoạt động giúp cô dễ sinh hơn, cô đều không qua.
Cô biết sinh con tự nhiên sẽ rất đau, nhưng dưới tình huống như thế, cô lại càng muốn tin tưởng mình.
Nếu cô đã có thể thích ứng với một thế giới toàn là đàn ông, vậy thì việc thuận lợi sinh con cũng đâu có gì khó?
Khi những cơn đau đầu tiên xuất hiện, suýt chút nữa cô đã đau tới ngất đi, chỉ là cô đã vượt qua được nó rất nhanh.
Từng cơn đau xuất hiện, cô muốn kêu thật to, nhưng cô sợ thể lực sẽ tiêu hao, cô đành nhịn ý định kêu khóc trong đầu lại, chỉ dùng sức nắm chặt tay Khương Nhiên.
Cuối cùng đứa bé cũng được sinh ra, quá trình cực kỳ bi thảm, thậm chí còn tệ hơn so với tưởng tượng của cô, Lưu Diệp cũng không biết đã có bao nhiêu thành viên tổ khám bệnh đã tới, chỉ là cứ một người tới đây là lại bị đuổi đi.
Cô đoán những người này chưa từng nhìn thấy người phụ nữ nào côn đồ như nàng, vì cô mà trong lòng họ đã có bóng ma tâm lý về phụ nữ.
Thật may là đứa bé rất khỏe mạnh, thậm chí cân nặng còn nặng hơn một chút so với tưởng tượng, trong lúc sinh Khương Nhiên vẫn luôn bảo vệ ở bên người cô, cô không biết Khương Nhiên có bị dọa sợ hay không.
Chỉ là vẻ mặt Khương Nhiên không thay đổi nhiều, hơn nữa hắn vẫn luôn rất bình tĩnh, khi những thành viên của tổ khám bệnh luống cuống tay chân, hắn đều có thể nhanh chóng ổn định lại tình hình.
Có lẽ là do Khương Nhiên đã quen thấy máu tanh.
Chỉ là đứa bé cũng không đẹp chút nào, da dẻ nhăn nhúm, hơn nữa bàn tay cũng quá nhỏ, Lưu Diệp lo lắng đếm ngón tay của đứa bé, không thiếu ngón nào, hơn nữa cũng rất thần kỳ, ngón tay nho nhỏ như vậy nhưng móng tay thật dài, cô không nhịn được xòe bàn tay của mình ra, so với bàn tay của đứa bé, tay của cô trở nên rất lớn.
Quả thật một ngón tay của cô đã có thể nắm được bàn tay nhỏ bé của đứa trẻ, tại sao lại có vật nhỏ như vậy nhỉ.
Trái tim của cô mềm nhũn, rõ ràng thể lực đã hao tổn nghiêm trọng, nhưng cô vẫn nhìn chằm chằm vào đứa bé không chớp mắt.
Đứa bé sau khi ra ngoài khóc lên mấy tiếng, bây giờ vẫn đang ngủ.
Nếu có ai chạm vào nó, nó sẽ rất không cao hứng ngáp một cái, cái miệng nhỏ mở to như vậy, Lưu Diệp có thể ngửi thấy được một mùi sữa thơm thơm, không khó ngửi chút nào, mùi sữa thật thơm, dù rõ ràng chỉ đút cho nó một chút xíu sữa.
Thế nhưng cả người nó đều tỏa ra mùi sữa, thật không thể tưởng tượng nổi.
Lưu Diệp không dám bế đứa bé, tuy nhiên thật sự là không thể tìm được bảo mẫu thích hợp ở cái thế giới này. Lưu Diệp cũng đành thận trọng bế lấy đứa bé, hơn nữa cô phát hiện thân thể đứa bé quá mềm yếu rồi, mềm giống như là không có xương vậy.
Thịt thịt, chỉ đơn giản là một khối thịt.
Mặc dù đứa bé còn nhỏ, nhưng vẫn có thể nhìn ra, lông mi của nó rất dài, nhìn rất giống Khương Nhiên, chỉ là không biết mắt nó giống ai, mắt sáng giống Khương Nhiên, hay là ánh mắt dịu dàng đáng yêu giống cô.
Cô một mực cúi đầu trêu chọc đứa bé.
Khương Nhiên chỉ đứng bên cạnh nhìn, Lưu Diệp đưa đứa bé cho hắn, hắn cũng không bế.
Lưu Diệp biết Khương Nhiên vẫn còn chưa kịp thích ứng, cô cũng không miễn cưỡng hắn.
Đây là lần đầu bọn họ làm cha mẹ, mọi thứ đều cứ để từ từ đi.
Beta: heocon0808
Lưu Diệp cố gắng làm việc, chỉ là cái thai đã lớn, bụng cũng lớn theo, không biết có phải là do cô ăn tốt hay không, bụng của cô nhìn tròn vo.
Trên người cô xuất hiện những vết rạn da, nhìn là lạ, tất cả đều mới lạ như vậy.
Có lẽ là sợ kiểm tra bị sai sót, sau đó tổ khám bệnh lại kiểm tra một lần nữa, kết quả lần này đã xóa bỏ hoàn toàn những nghi vấn kia, Lưu Diệp nghĩ đứa bé trong bụng mình là con trai.
Trong lần kiểm tra đó, tiện thể kiểm tra thêm một vài hạng mục, ngay lập tức đã khiến một kiểm soát viên chú ý, trước đó vì cơ thể cô mang virut II, Lưu Diệp không thể nhân bản được.
Nhưng bây giờ không biết ngoài mang thai ra còn có nguyên nhân gì, kết quả kiểm tra về virut kia xuất hiện bất đồng rất lớn.
Tuy nhiên thành viên tổ khám bệnh đã được đào tạo, nên đã không gửi báo cáo này đi ngay, mà cẩn thận kiểm tra lại một lần nữa.
Kết quả lần này đã xác nhận phỏng đoán của bọn họ, sau khi Lưu Diệp mang thai thân thể cô đã có những thay đổi, virut II trong cơ thể cô đang không ngừng yếu đi, việc này đồng nghĩa với việc vốn phải cần ba năm virut II mới có thể biến mất hoàn toàn, nhưng rất có thể sau khi sinh đứa bé không bao lâu virut II sẽ biến mất…
Như vậy…
Tất cả thành viên của tổ khám bệnh đều bị chấn động vì tin tức này, bọn họ đứng ở đó, trong nháy mắt nước mắt trào ra.
Lưu Diệp vẫn đang chờ kết quả kiểm tra, sau đó cô nhìn thấy đám người bọn họ, gương mặt nhìn về hướng mặt trời mọc, đôi mắt cũng ngấn lệ.
Cô buồn bực, những người đó đang kìm nén sự hưng phấn nói cho cô biết tin tức này, nhưng Lưu Diệp không có cảm giác vui mừng.
Cô quá khiếp sợ!
Kể từ khi Lưu Diệp bắt đầu tiếp xúc với chính trị, suy nghĩ của cô đã không còn đơn giản như trước, ngay khi vừa biết tin tức này, đột nhiên cô cảm thấy thời gian quá khẩn trương, cô còn rất nhiều chuyện chưa làm, thời gian này sớm hơn so với dự đoán của cô hơn một năm đấy.
Cô quả thật quá bị động!
Hơn nữa theo như thỏa thuận giữa Khương Gia Quân và chính phủ liên bang, bên trong tổ khám bệnh còn có các nhân viên của chính phủ liên bang nữa, bọn Mậu Thần tuyệt đối cũng sẽ không giấu giếm tin tức lớn như vậy.
Cho nên chẳng bao lâu tin tức này đã được các phát ngôn viên của Khương Gia Quân truyền ra ngoài.
Vì vậy tin tức con trai Khương Nhiên sắp chào đời lại được bàn tán sổi nổi ngay lập tức.
Không những pháo hoa lại được bán hết nữa, nghe nói còn được đốt hết trong vòng một ngày.
Mọi người đổ xô xuống đường, hoặc gào khóc hoặc cầm quần áo hét to.
Đã sớm quen với gió mưa, Lưu Diệp không nói hai lời, vội vàng tìm Chính Phủ Liên Bang để bắt đầu thảo luận về vấn đề bảo vệ và chăm sóc những bé gái được tái tạo, về độ tuổi kết hôn, tình yêu và tự do hôn nhân là quan trọng nhất, có một câu nói rất hay, khi một người đàn ông không theo đuổi được một người phụ nữ, dù muốn hắn làm gì, hắn cũng chỉ có thể làm theo!
Cho nên mất lòng trước được lòng sau, thừa lúc những người đàn ông này vẫn còn có tinh thần hăng hái, dù sao cũng phải đưa ra những điều khoản bảo hộ cho phụ nữ.
Trong lúc tất cả mọi người đều đang khiếp sợ, thì Lưu Diệp lại liều mạng bảo hộ cho tương lai của phụ nữ.
Giống hệt bác gái bán thức ăn ngoài chợ, miệng lưỡi khôn ngoan, không ngừng vì tương lai của phụ nữ mà đặt ra các điều kiện, từ mười bốn tuổi kết hôn, nâng lên đến mười sáu tuổi, thậm chí lên đến mười bảy tuổi, rốt cuộc cuối cùng cô đập bàn, nhân viên bảo an xanh mặt, nâng lên đến mười tám tuổi.
Ngay cả vấn đề giáo dục cũng thế, mà quan trọng hơn chính là không thể để cho những đàn ông này nuôi dưỡng những bé gái được tái tạo trong nhà, vì như vậy chắc chắn sẽ dễ xảy ra một số trường hợp quấy rối tình dục.
Đối với đám đàn ông này, cô đề phòng như đề phòng cướp vậy.
Lưu Diệp không thể không tốn công suy nghĩ, ngay cả buổi tối nằm mơ cũng nằm mơ thấy.
Ngoài những chuyện này ra, cái bụng càng ngày càng lớn khiến eo cô đau nhức, nhưng cô mặc kệ những thay đổi xuất hiện trên thân thể mình, tay chân sưng phù ư, đi một đôi giày cỡ lớn hơn là được rồi!
Cuối cùng bọn họ nhắc nhở cô về những người chuyển giới, vì vậy ngay lập tức cô tập trung được không ít những người chuyển giới, lại tìm một vài chuyên gia tâm lý học, làm một số kiểm tra tâm lý với tất cả các ứng viên, từng người một từ trên xuống dưới, chuẩn bị để tìm những người đủ tư cách nuôi dưỡng những bé gái tái tạo.
Nhưng số lượng nhân viên vẫn chưa đủ, cuối cùng Lưu Diệp không thể không nghĩ tới những người may mắn kia.
Nhưng với những gì cô làm, sự chú ý của mọi người cũng không đặt lên những chuyện này, mọi người không quan tâm đến cái bụng của cô mà chỉ quan tâm đến việc virut II trong người cô khi nào sẽ biến mất.
Chỉ là trong lúc vội vã chuẩn bị lại có chuyện tốt xảy ra, ngày hôm đó cuối cùng Lưu Diệp cũng nhận được tin tức của Tiểu Điền Thất.
Gia tộc Phỉ Nhĩ Đặc vẫn giữ kín như bưng, nhưng có lẽ là thế cục đã được ổn định lại, rốt cuộc Lưu Diệp cũng biết tại sao đối phương vẫn giấu giếm tin tức về Tiểu Điền Thất.
Nhất là khi Tiểu Điền Thất xuất hiện trên màn hình với thân phận tộc trưởng tộc Phỉ Nhĩ Đặc, Lưu Diệp kinh ngạc há hốc mồm, một lúc lâu cũng không nói được lời nào.
Dáng vẻ Tiểu Điền Thất vẫn như trước kia, trên màn hình, hắn cười ôn hòa, hắn vẫn luôn rất hiểu chuyện, cho dù thân phận đã thay đổi, hắn vẫn rất điềm đạm gọi cô một tiếng: “Chị.”
Lưu Diệp có chút dở khóc dở cười.
Vậy cũng được sao, vì sao hắn lại trở thành tộc trưởng, sao bọn họ lại đưa hắn lên làm tộc trưởng, bởi vì Tiểu Điền Thất là người trong tộc nên bọn họ đưa hắn lên làm Tộc trưởng mới sao?
Dù sao Tiểu Điền Thất bình an vô sự là tốt rồi.
Cô vẫn rất lo lắng, cô rất hiểu cảm giác này, sát khí khắp nơi, kẻ địch rình rập, suy nghĩ ấy khiến cô toát mồ hôi lạnh thay Tiểu Điền Thất.
“Tiểu Điền Thất…” Cô không biết có bao nhiêu người đang theo dõi cuộc đối thoại của bọn họ, vì thế cô cũng không dám nói quá nhiều, chỉ lo lắng nhìn Tiểu Điền Thất.
Tiểu Điền Thất cũng hiểu sự lo lắng của cô, hắn an ủi cô: “Không sao đâu, em là người Phỉ Nhĩ Đặc, hơn nữa thân thể của em đã khỏe mạnh hơn trước kia rất nhiều… Chị, thật ra thì em cũng phải cảm ơn chị, nếu như không có chị, em đã không sống được đến bây giờ…”
Hắn dừng lại, có lẽ là còn điều gì muốn nói với cô, nhưng trong một lúc không biết phải bắt đầu nói như thế nào.
Lưu Diệp là một người thông minh, cô rất hiểu Tiểu Điền Thất, ngay lập tức đã hiểu rõ suy nghĩ của Tiểu Điền Thất: “Không quan trọng.”
Cô nói nhanh: “Chị hiểu cái cảm giác đó, chính là một khi đã đứng trên vị trí này sẽ phải nỗ lực làm thật tốt… Vì vậy, sẽ không sao đâu…”
Bởi vì Khương Nhiên đã chiến đấu với tộc Phỉ Nhĩ Đặc, cô và Tiểu Điền Thất giống như đang đứng ở hai đầu chiến tuyến.
Mặc dù không có bất kỳ sự bất đồng trực tiếp nào, nhưng dù quan hệ giữa cô và hắn có tốt hơn nữa, đúng sai phải trái thế nào cũng khó nói, cô đều hiểu.
Tiểu Điền Thất không bàn tiếp về đề tài này nữa, hắn chỉ gật đầu một cái, mang theo sự áy náy.
Cô cười nói: “Tiểu Điền Thất, bởi vì em là người tốt, cho nên em cũng sẽ là một tộc trưởng tốt, chị muốn về sau cả hai chúng ta đều sống thật tốt, chúng ta cùng nhau phát triển lớn mạnh nhé…”
Tiểu Điền Thất cũng không muốn nói tiếp về chuyện này, đột ngột đổi chủ đề hỏi: “Đúng rồi, chúc mừng chị sắp sinh em bé, là một cậu bé sao?”
Lưu Diệp gật đầu.
Ngay lập tức, Tiểu Điền Thất nhíu mày, hắn đã suy nghĩ trong một thời gian dài, lần này hắn chủ động nhắc nhở: “Vậy sau này đứa bé lớn lên, nếu như kết hợp với đứa bé tái tạo từ chị, huyết thống có quá gần hay không, cũng không biết ủy ban đạo đức có thể đồng ý hay không nữa.”
Lưu Diệp biết Tiểu Điền Thất lo lắng cho cô, mặc kệ hắn có đứng về phía tộc Phỉ Nhĩ Đặc hay không, hắn vẫn mãi là Tiểu Điền Thất dịu dàng của cô.
Thật ra thì Lưu Diệp cũng đã từng nghĩ tới vấn đề này, tại thời điểm mà cả thế giới đều muốn giải quyết vấn đề độc thân, bảo bối nhà cô lại phải độc thân rồi, bởi vì không phải là mẹ ruột của mình thì chính là em gái ruột của mình…
Nghĩ như thế nào cũng đều nổi da gà.
Nhưng đứa bé cũng đã có rồi, cũng không thể giữ nó mãi trong bụng mà không cho nó không chui ra.
Lưu Diệp thở dài, xoa bụng.
Tiểu Điền Thất thành khẩn đề nghị : “Chị, em biết gần đây có rất nhiều người cũng đang cân nhắc về kế hoạch ngủ đông, em nghe nói rằng chị đã phát triển các quy tắc liên quan, chính là các bé gái tái tạo chỉ kết hôn sau khi đủ mười tám tuổi, nếu như trước khi bé gái đủ mười tám tuổi mà xảy ra chuyện, đều sẽ bị coi là tội phạm, có lẽ cũng bị ảnh hưởng bởi quy định này, em không biết liên minh phía Đông các chị thế nào, nhưng liên minh phía Tây bọn em đã có 13% người dân đang suy nghĩ thậm chí thực hiện luôn kế hoạch ngủ đông.”
Lưu Diệp nghiêm túc nghe.
Tiểu Điền Thất tiếp tục nói: “Chị, không biết chị đã cân nhắc đến quan hệ huyết thống chưa, cho dù là thế hệ thứ nhất sinh sản tự nhiên, nhưng vẫn cùng chung một mẹ, thật ra thì quan hệ huyết thống của đời kế tiếp vẫn quá gần, chuyện này là một thách thức đối với di truyền và luân thường đạo lý… Nhưng mà em nghĩ, nếu như để một số người đàn ông ngủ đông cho đến khi có người phụ nữ thích hợp xuất hiện, điều này có thể tránh khỏi những cuộc hôn nhân cận huyết, chỉ cần tại thời điểm sinh dục tự nhiên, hãy lựa chọn dừng lại… Cho nên chị có thể suy nghĩ tới kế hoạch ngủ đông, kể cả đứa bé trong bụng chị nữa… Đợi đứa bé đến tuổi phù hợp thì ngủ đông, chờ đến khi cô gái không có quan hệ huyết thống gần gũi với nó xuất hiện thì thức tỉnh.”
Lưu Diệp hiểu ý của Tiểu Điền Thất, trước kia khi nghe TV quảng cáo, cô còn cảm thấy quá khoa trương, thật ra thì gần đây không cần nói liên minh phía Tây, ngay cả Khương Gia Quân cũng đã nghĩ tới kế hoạch này, kể cả những người vẫn sợ mười tám năm sau đã quá già rồi, không theo đuổi con gái được nữa, đó là ý tưởng của những người đàn ông trong thế giới này…
Chỉ là gần đây cô vẫn luôn cố gắng thiết lập các loại quy định, hiện tại có Tiểu Điền Thất nhắc nhở, cô cũng có chút cảm giác như vừa tỉnh mộng.
Cô hiếm khi có cơ hội thảo luận vấn đề với Tiểu Điền Thất.
Trước kia cô chưa từng nghĩ tới hoàn cảnh của mình, đến bây giờ mới chú ý tới quan hệ huyết thống, bây giờ cô mới nghĩ đến hoàn cảnh của mình, cùng với những thứ kia, còn có đứa nhỏ trong bụng…
Virut trong cơ thể cô đã yếu đi, cô phải chuẩn bị trước rất nhiều chuyện, rất nhiều kế hoạch.
Hơn nữa ngoài những việc này, còn có một việc giống như cái gai đâm vào tim của cô.
Mặc kệ ban đầu cô mạnh miệng trước mặt tộc trưởng tộc Phỉ Nhĩ Đặc như thế nào, mặc kệ thái độ của Khương Nhiên như thế nào, cô cũng muốn sống cho bản thân cô.
Nhưng thật ra thì trong lòng cô cũng hiểu, sự xuất hiện của người tái tạo sẽ khiến cô trở về nguyên mẫu, tất cả cheat sẽ được loại bỏ.
Mà những người tán dương cô là Thánh mẫu, Thần nữ cũng sẽ không còn nữa, mọi người sẽ sớm phát hiện ra thật ra thì cô chỉ là một người bình thường, là một người không thể bình thường hơn.
Gần đây từ chuyện cô mang thai liền có thể nhìn ra, dân ý khó có thể nắm giữ, một hồi gió mưa.
Cái gọi là nữ vương, nói cho cùng cũng chỉ là một tên gọi mà thôi.
Một lần nào đó, sau khi ăn xong, cô đi tản bộ, Lưu Diệp trầm mặc đi trên bờ cát mịn.
Khương Nhiên vẫn đi theo bên cạnh cô, hắn điều chỉnh tốc độ theo bước chân của cô, đi theo bên cạnh cô.
Gió biển thổi qua làn tóc của cô, Lưu Diệp không giấu nổi sự phiền muộn.
Tại sao có nhiều cheat như vậy mà không để cho cô tìm được mười tám người đàn ông cho xong, cô biết mấy năm nay cô sống rất tốt, nhưng cô đã trở nên như vậy, cũng không biết cách hưởng thụ, cũng không làm được chuyện gì cho đất nước.
Dù làm một mỹ nhân tuyệt thế khuynh thành cũng được, kết quả cuối cùng đừng nói đến việc được đàn ông yêu đến chết đi sống lại, ngay cả chuyện này, dù cô mang thai đứa con của hắn, cô cũng không biết tình cảm của hắn đói với cô là gì…
Cô nào có biến bàn tay vàng thành bàn tay bánh bích quy đâu!
Hơn nữa phụ nữ có thai đều trở nên yếu đuối, rất cần sự quan tâm từ người khác, cô cũng không có quá nhiều cảm xúc, cô luôn có cảm giác như có một tảng đá khổng lồ đang đè lên người mình, giống như khi bị truy đuổi, không ngừng cắm đầu làm mấy chuyện này kia, thậm chí cô còn không biết mình làm những chuyện kia để làm gì.
Khương Nhiên vẫn đi cùng với cô, nhìn cô đi bộ mà vẫn bị áp lực đè nặng.
Nhưng cho dù bây giờ cô suy sụp như thế nào, Khương Nhiên biết, chỉ cần cô về tới Hạ cung, là nhiệt huyết lại dâng trào, lại bắt đầu làm đi làm lại mấy chuyện này kia .
Thời gian trôi qua rất nhanh, ngày cô chuyển dạ rốt cuộc cũng tới.
Lưu Diệp không thích giao mạng sống của mình cho người khác, đừng thấy cô nhìn nhu nhu nhược nhược, vóc dáng cũng không cao, nhưng ngay từ trước khi sinh con, cô đã chuẩn bị rất kỹ càng.
Giao tính mạng của mình và đứa bé cho những chuyên gia về sản khoa? Cô sẽ không ngu như vậy đâu, cô đã bắt đầu chuẩn bị cho việc sinh con tự nhiên từ lâu rồi.
Bất kể là kiểm tra về thể trọng, hay là các hoạt động giúp cô dễ sinh hơn, cô đều không qua.
Cô biết sinh con tự nhiên sẽ rất đau, nhưng dưới tình huống như thế, cô lại càng muốn tin tưởng mình.
Nếu cô đã có thể thích ứng với một thế giới toàn là đàn ông, vậy thì việc thuận lợi sinh con cũng đâu có gì khó?
Khi những cơn đau đầu tiên xuất hiện, suýt chút nữa cô đã đau tới ngất đi, chỉ là cô đã vượt qua được nó rất nhanh.
Từng cơn đau xuất hiện, cô muốn kêu thật to, nhưng cô sợ thể lực sẽ tiêu hao, cô đành nhịn ý định kêu khóc trong đầu lại, chỉ dùng sức nắm chặt tay Khương Nhiên.
Cuối cùng đứa bé cũng được sinh ra, quá trình cực kỳ bi thảm, thậm chí còn tệ hơn so với tưởng tượng của cô, Lưu Diệp cũng không biết đã có bao nhiêu thành viên tổ khám bệnh đã tới, chỉ là cứ một người tới đây là lại bị đuổi đi.
Cô đoán những người này chưa từng nhìn thấy người phụ nữ nào côn đồ như nàng, vì cô mà trong lòng họ đã có bóng ma tâm lý về phụ nữ.
Thật may là đứa bé rất khỏe mạnh, thậm chí cân nặng còn nặng hơn một chút so với tưởng tượng, trong lúc sinh Khương Nhiên vẫn luôn bảo vệ ở bên người cô, cô không biết Khương Nhiên có bị dọa sợ hay không.
Chỉ là vẻ mặt Khương Nhiên không thay đổi nhiều, hơn nữa hắn vẫn luôn rất bình tĩnh, khi những thành viên của tổ khám bệnh luống cuống tay chân, hắn đều có thể nhanh chóng ổn định lại tình hình.
Có lẽ là do Khương Nhiên đã quen thấy máu tanh.
Chỉ là đứa bé cũng không đẹp chút nào, da dẻ nhăn nhúm, hơn nữa bàn tay cũng quá nhỏ, Lưu Diệp lo lắng đếm ngón tay của đứa bé, không thiếu ngón nào, hơn nữa cũng rất thần kỳ, ngón tay nho nhỏ như vậy nhưng móng tay thật dài, cô không nhịn được xòe bàn tay của mình ra, so với bàn tay của đứa bé, tay của cô trở nên rất lớn.
Quả thật một ngón tay của cô đã có thể nắm được bàn tay nhỏ bé của đứa trẻ, tại sao lại có vật nhỏ như vậy nhỉ.
Trái tim của cô mềm nhũn, rõ ràng thể lực đã hao tổn nghiêm trọng, nhưng cô vẫn nhìn chằm chằm vào đứa bé không chớp mắt.
Đứa bé sau khi ra ngoài khóc lên mấy tiếng, bây giờ vẫn đang ngủ.
Nếu có ai chạm vào nó, nó sẽ rất không cao hứng ngáp một cái, cái miệng nhỏ mở to như vậy, Lưu Diệp có thể ngửi thấy được một mùi sữa thơm thơm, không khó ngửi chút nào, mùi sữa thật thơm, dù rõ ràng chỉ đút cho nó một chút xíu sữa.
Thế nhưng cả người nó đều tỏa ra mùi sữa, thật không thể tưởng tượng nổi.
Lưu Diệp không dám bế đứa bé, tuy nhiên thật sự là không thể tìm được bảo mẫu thích hợp ở cái thế giới này. Lưu Diệp cũng đành thận trọng bế lấy đứa bé, hơn nữa cô phát hiện thân thể đứa bé quá mềm yếu rồi, mềm giống như là không có xương vậy.
Thịt thịt, chỉ đơn giản là một khối thịt.
Mặc dù đứa bé còn nhỏ, nhưng vẫn có thể nhìn ra, lông mi của nó rất dài, nhìn rất giống Khương Nhiên, chỉ là không biết mắt nó giống ai, mắt sáng giống Khương Nhiên, hay là ánh mắt dịu dàng đáng yêu giống cô.
Cô một mực cúi đầu trêu chọc đứa bé.
Khương Nhiên chỉ đứng bên cạnh nhìn, Lưu Diệp đưa đứa bé cho hắn, hắn cũng không bế.
Lưu Diệp biết Khương Nhiên vẫn còn chưa kịp thích ứng, cô cũng không miễn cưỡng hắn.
Đây là lần đầu bọn họ làm cha mẹ, mọi thứ đều cứ để từ từ đi.