-
Chương 85
Editor: trang bubble ^^
Beta: heocon0808
Lưu Diệp cũng sắp bị những người này chọc tức chết rồi, có cần hợm hĩnh đến vậy hay không đây!
Sinh bé gái thì đủ loại chúc phúc, mang thai con trai thì hủy thiên diệt địa, giống như trong bụng của cô nếu không phải là tiên nữ thì chính là ác ma à?!
Thật may là tính tình của cô đã sớm bị mài mòn, nếu để ý lời những người này nói, cô sớm không biết tức chết bao nhiêu lần.
Lưu Diệp cũng chỉ có thể làm từng bước chờ làm mẹ.
So với biểu hiện của Lưu Diệp, Khương Nhiên đối với đứa con là bé trai hiển nhiên xúc động lớn hơn một chút, anh cũng không phải là trọng nữ khinh nam, thật sự là anh không biết phải giáo dục bé trai như thế nào. Chớ thấy anh chưa bao giờ cảm thấy mình có vấn đề gì, nhưng cẩn thận ngẫm lại sẽ có một tính cách giống đực tương tự với tính cách của bản thân xuất hiện, anh thoáng cái liền hiểu tại sao năm đó thế hệ Khương Nhiên ban đầu muốn quy định người tái sinh chỉ có thể là một người.
Thật sự dù nghĩ như thế nào, cũng sẽ cảm thấy hai Khương Nhiên gặp nhau là hạt giống của Đại Chiến Thế Giới.
Ngược lại mỗi ngày Lưu Diệp đều vui rạo rực, cho đến sau này phát hiện Khương Nhiên xem sách dạy giáo dục con, cô mới hiểu rõ lo ngại của Khương Nhiên.
Lưu Diệp thật sự cảm thấy đặc biệt kỳ lạ, tính tình cô ngày thường coi như nhỏ mọn, cũng không biết tại sao với việc mang thai này lại là lòng dạ rộng rãi, cái gì cũng không để vào trong lòng, chỉ một lòng hy vọng đứa bé khỏe mạnh bình an.
Ngược lại thế giới này, một đám đàn ông ngày thường cái gì cũng sẽ không để trong mắt này, đều bắt đầu rối rắm.
Lưu Diệp bèn ở bên cạnh anh, để cho anh vuốt bụng mình, giải thích với anh: "Sinh con và tái sinh người là khác biệt, cũng không phải như bọn họ nói vậy, không giống anh chính là giống em, thậm chí có thể là giống chúng ta, hoặc không giống ai cả. . . . . . Đây mới là chỗ kỳ lạ nhất của sinh mạng. . . . . ."
Thấy vẻ mặt Khương Nhiên nghi ngờ, Lưu Diệp cố gắng giải thích: "Giống như con chó lông màu đen và con chó chíp bông màu trắng, đúng rồi, giống như Tiểu Gia Gia và Tiểu Mao Cầu vậy. . . . . ."
Lúc trước nuôi hai con chó này, cô cũng không cảm thấy thế nào, nuôi là nuôi thôi, lúc những con chó lớn lên cường tráng hơn, cô cũng đã rất vui mừng, chẳng qua chỉ là quên mất kiểm tra giới tính hai con chó, cũng thật là sơ sót, kết quả chờ một ngày nào đó cô mới bỗng nhiên phát hiện hai con chó kia lại là một đực một cái . . . . . .
Hơn nữa rõ ràng giống khác nhau như vậy, cũng không biết có phải là lâu ngày sinh tình hay không, cuối cùng hai con chó này lại còn trốn chủ nhân là cô nói chuyện yêu đương, thần kỳ hơn là Tiểu Mao Cầu làm mẹ còn sớm hơn cô đấy.
Chỉ là hiện tại cô mang thai, tổ chữa bệnh ngày cả con ruồi cũng không bỏ qua, chứ đừng nói để cho cô nuôi chó. Cuối cùng, Lưu Diệp không có biện pháp gì khác hơn là đưa hai con chó này cho bọn quân thứ hai của Sở Linh nuôi.
Hiện tại Lưu Diệp lấy hai con chó làm so sánh: "Em nghe Sở Linh nói, Tiểu Mao Cầu sinh ra một ổ bốn con đấy, có một con nhìn giống như Tiểu Mao Cầu, lại có một con nhìn giống như Tiểu Gia Gia, hai con khác thì không nhìn ra rồi, màu lông cũng là pha lẫn. Hơn nữa, màu lông của Tiểu Gia Gia rất chính cống, kết quả bốn chó con không có một đứa giống ba, tính tình cũng không giống nhau, đều rất bướng bỉnh, đây chính là kết quả thai nghén tự nhiên, cho dù là sinh đôi cũng không giống nhau."
Lưu Diệp cũng không biết anh hiểu hay không, cô đùa giỡn an ủi anh: "Hơn nữa rất có thể sẽ xuất hiện tình huống như vầy, chính là dáng dấp con trai giống như anh, tính cách cáu kỉnh lại rất giống em, em nghĩ đến lúc đó nhất định sẽ có rất nhiều người rớt hỏng mắt kiếng đó."
Kết quả không ngờ vừa mới nói ra lời này, lo lắng của Khương Nhiên lại liền vòng qua một hướng khác, con trai lợi hại chút nhiều lắm thì anh bực mình, lo lắng một chút hòa bình thế giới quốc gia ổn định, nhưng mà nếu tính tình bướng bỉnh của con trai vượt qua cả Lưu Diệp. . . . . .
Khương Nhiên vừa nghĩ đã cảm thấy sống lưng mình đang toát mồ hôi lạnh. . . . . .
Hơn nữa không biết có phải là có người cũng buồn bực theo hay không, ở bên trong làn sóng phản đối ầm ĩ khắp chốn, Lưu Diệp lại nghe được có chút âm thanh khác biệt, giống với công chúa giáo lúc trước, không biết từ chỗ nào lại bốc ra hoàng tử giáo.
Có điều Lưu Diệp còn chưa kịp vui mừng, lại bị chân tướng kích thích một lần nữa.
Những hạnh vận giả (người may mắn) yên lặng rất lâu kia, kể từ sau khi phái nữ xuất hiện, tình cảnh vẫn rất vi diệu, cộng thêm số người bọn họ cũng không nhiều, đại khái cũng là có mục đích tự vệ, đối với Lưu Diệp là dù chuyện gì bọn họ cũng giữ kín như bưng.
Nhưng lúc này Lưu Diệp vừa mang thai, nhất là hình Ma vương đời thứ hai vừa bị lấy ra, đám hạnh vận giả kia đột nhiên thay đổi thái độ.
Người đẹp trai đệ nhất đương thời, Khương Đại Ma Vương, quả đúng là không ai dám YY rồi, nhưng mà con trai anh đáng yêu như thế, hơn nữa mẹ xấp nhỏ lại có tiếng thánh mẫu, đúng không, nghĩ thế nào thì cũng phải là một hoàng tử có dáng vẻ khuynh quốc đồng thời lại bao gồm đủ loại dịu dàng thiện ý chứ?!
Nhớ năm đó hy vọng xa vời không đạt tới trên người Khương Nhiên, không chừng là có thể thông qua con trai đạt được, đúng không. . . . . .
Vì vậy hoàng tử giáo y hệt như lửa lan cánh đồng, lớn mạnh ở khu vực hạnh vận giả.
Sau khi Lưu Diệp biết liền rối rắm, không biết kiếp trước rốt cuộc mình đã tạo nghiệt gì, cho dù sinh nam sinh nữ cũng phiền lòng như vậy.
Nhưng mà so với những kẻ YY công chúa trước kia, lần này Khương Nhiên coi như là triệt để bị chọc giận.
Lưu Diệp cũng coi như biết thế nào gọi là đẹp đến họa nước hại dân rồi. . . . . .
Quả nhiên Khương Nhiên không nói hai lời, trực tiếp điều quân thứ hai qua, vũ khí hạng nặng xếp thành một hàng, muốn san bằng khu hạnh vận giả.
Cuối cùng vẫn là Mậu Ngạn Ba vội vã chạy tới hoà giải, lại dọa đến Lưu Diệp nhanh chóng khuyên, Khương Nhiên mới nổ một số kiến trúc mang tính biểu trưng sau đó miễn cưỡng thu quân.
Mặc dù không có thương vong, có điều nhìn khắp nơi bừa bộn, thủ lĩnh hạnh vận giả cũng đã rút ra bài học, lập tức dựng bản tưởng niệm ở trên quảng trường hành vận giả, phía trên càng thẳng thừng viết thêm một câu nói nhắc nhở như vầy: "Trên đầu chữ sắc có cây đao, phòng cháy phòng trộm phòng Khương Nhiên."
Trong lúc khắp nơi ầm ĩ, cuộc sống gia đình tạm ổn của Lưu Diệp và Khương Nhiên ngược lại vẫn như cũ, chẳng qua Lưu Diệp rất kì quái.
Ở trong thế giới trước kia, bình thường đàn ông có vợ mang thai sẽ lấy lý do nhu cầu sinh lý để lạc lối, tuy Khương Nhiên không có điều kiện lạc lối này, nhưng sao anh lại có thể vẫn chịu đựng như vậy chứ? Cô từng vụng trộm quan sát, sau đó cô đã phát hiện ra, đừng nói Khương Nhiên không nhịn được loại chuyện đó, quả thật chính là hệt như không có loại ý tưởng đó. . . . . .
Cô cũng rất kỳ quái, nào có đàn ông như vậy chứ?!
Đúng không, rõ ràng trước khi mang thai nhu cầu rất mạnh, giày vò khiến cô không có cách nào nghỉ ngơi, nhưng bây giờ vừa mang thai, đối phương lập tức dừng lại, đừng nói ngôn ngữ mập mờ động tác thân mật, ngoại trừ chăm sóc cô rất tốt, hiện tại Khương Nhiên quả thật lại hệt như không có giới tính, đối với ôm ấp của cô đều là dịu dàng mà không loạn nhịp rồi.
Đây cũng quá tự hạn chế rồi nhỉ?!
Hay là sau khi mang thai bụng cô trở nên xấu, cho nên không có sức quyến rũ rồi hả?!
Nhưng không có sức quyến rũ nữa thì anh cũng không chọn ư?
Lưu Diệp bèn cẩn thận quan sát Khương Nhiên, nhưng mặc kệ nhìn thế nào, trong Hạ cung, Khương Nhiên đều là thật tốt, tính cách cáu kỉnh cử chỉ hành động, cũng không có bất kỳ chỗ nào khác thường, hoàn toàn không có những biểu hiện chưa thỏa mãn dục vọng tiểu thuyết trên TV thường diễn.
Việc này lại thật sự làm cho người ta bất ngờ, có một ngày rốt cuộc Lưu Diệp không nhịn nổi, mặt đỏ hồng hỏi anh: "Khương, Khương Nhiên. . . . . . Gần đây anh cũng không nghĩ tới cái kia, cái kia sao?"
Khương Nhiên bị hỏi, ngay lúc này đang ngã ra đất nghĩ rồi đấy, anh cũng không nhanh không chậm, trả lời đúng sự thật: "Anh cố sức không nghĩ."
"Cố sức?" Chuyện này cũng có cố sức?!
Lưu Diệp sững sờ, bụng của cô đã nhô lên rồi, cho nên hành động có chút cồng kềnh, cô xê dịch vị trí, vừa nhìn nét mặt Khương Nhiên vừa cẩn thận hỏi: "Anh là. . . . . . Tự mình len lén giải quyết sao?
"Anh đang học giỏi loại Saxo, Piano, trống."
"À?" Lưu Diệp có chút phản ứng không kịp.
Khương Nhiên khoa tay múa chân một cái: "Lúc đầu là chạy cự ly dài quyền anh xạ kích, nhưng hao phí thờì gian quá dài, vẫn không thể đạt tới mục đích tiêu hao thể lực, tổ chữa bệnh đã đề nghị anh có thể học một ít thứ anh chán ghét nhất để hao mòn ý chí của anh, anh bèn chọn âm nhạc."
Vậy cũng được à?
Lưu Diệp thật cảm thấy mình vừa mở ra cảnh giới mới rồi. . . . . .
Thì ra đàn ông có thể dựa vào học âm nhạc tiêu tan ý tưởng phương diện kia. . . . . .
Lưu Diệp sững sờ vài giây hỏi anh: "Vậy kết quả thế nào?"
"Cũng may, bắt đầu rất muốn đánh người, bây giờ đã có thể trình diễn một ít bài nhạc phức tạp rồi, giáo sư dạy anh chơi nhạc cụ nói anh tiến bộ rất nhanh, bước kế tiếp anh muốn thử nghiệm đàn tranh hoặc là tam huyền cầm (đàn ba dây) một chút."
Lưu Diệp ồ một tiếng gật đầu một cái, cho nên nói có lúc Khương Nhiên nhìn qua rất mệt mỏi, không phải là bởi vì mệt, mà là học nhạc cụ mình chán ghét . . . . . .
Sau khi Khương Nhiên trải tốt đệm giường, cô cúi đầu nhìn người đàn ông yên tĩnh nằm trên mặt đất bảo vệ mình.
Nội tâm bị cảm xúc xa lạ tràn ngập, rất dịu dàng rất đẹp mắt, có chút tương tự với tim đập nhanh, tuy nhiên nó cũng không phải là mãnh liệt.
Cả người cô ngồi ở trên giường, cô biết Khương Nhiên cũng chưa có ngủ, nhỏ giọng hỏi: "Bây giờ anh còn ghét những nhạc cụ kia không?"
"Tàm tạm." Giọng của Khương Nhiên không có gì phập phồng.
Nhưng Lưu Diệp lại bị anh gợi lên tò mò, không nhịn được vin lấy mép giường vừa nhìn anh, vừa hỏi: "Vậy lần sau lúc anh học, em có thể qua nghe một chút không. . . . . ."
Cô thật sự rất muốn biết lúc Khương Nhiên biểu diễn nhạc cụ là bộ dạng gì.
Ngược lại Khương Nhiên cũng không cản cô, sảng khoái đồng ý.
Ngày hôm sau lúc muộn chút thì Lưu Diệp bị dẫn đi nghe, địa điểm ngược lại rất đơn sơ, chỉ là một phòng rất bình thường, nhìn ra được Khương Nhiên thật sự chỉ là muốn tiêu tan tinh lực mà thôi, bên trong ngoại trừ cái ghế thì trống không.
Không có chút nào giống với trong tưởng tượng của Lưu Diệp, nhìn Khương Nhiên trình diễn, cô rất rung động.
Cô còn tưởng rằng thời gian ngắn như vậy người này lại không phải là thật lòng muốn học, nhất định là lộn xộn, kết quả nghe xong lại phát hiện ra trình diễn cực kỳ lưu loát, vô cùng tiêu chuẩn.
Chẳng qua cũng không có cảm xúc gì ở bên trong.
Có lẽ là thấy Lưu Diệp đi vào, giáo sư chuyên biệt dạy nhạc cụ bị bọn Sở Linh kêu đi ra ngoài.
Lưu Diệp ngồi trên ghế nghe hai bài.
Khương Nhiên diễn tấu rất nghiêm túc, chỉ là bài hát cô chưa từng nghe, cô cũng không nói ra chỗ nào tốt chỗ nào không tốt, chỉ biết dường như rất xuôi tai, nghe rất êm ái.
Cô cũng yên tĩnh nghiêng cổ nghe, mặc dù âm nhạc không có cảm xúc, nhưng cô lại y như bị cảm động, mắt không nháy một cái nhìn chằm chằm Khương Nhiên.
Nốt nhạc vốn biểu diễn rất ổn định dần dần có âm sai, bài hát vốn xuôi như nước chảy, chợt có tiết tấu khác biệt.
Lưu Diệp còn tưởng là anh quên đoạn này, cô vẫn dùng tay chống cằm, mỉm cười nhìn anh.
Tuy rằng Khương Nhiên cúi đầu, nhưng mà anh nhất định có thể cảm thấy tầm mắt của cô.
Cô đánh nhịp theo những tiết tấu kia, gặp phải chỗ thích sẽ hòa theo y hệt ngâm nga khe khẽ.
Chỉ là bài hát càng ngày càng trở nên gập ghềnh, không trôi chảy nữa.
Đến cuối cùng quả thật là như không cách nào trình diễn tiếp, Khương Nhiên chợt ngừng lại.
Lưu Diệp đang ngâm nga theo, cô không rõ vì sao liền ôi một tiếng, sau đó cô lại thấy Khương Nhiên đi tới trước mặt cô, hít sâu một cái, lại như là không cách nào nhịn được vậy, hai tay anh nâng đầu của cô liền muốn hôn cô.
Lưu Diệp bị nụ hôn này dọa sợ, nhưng rất nhanh thì cô càng dùng sức đáp lại.
Buổi tối hôm đó lúc hai người trở về, nằm ngủ trên cùng một giường.
Lưu Diệp vừa khẩn trương vừa hưng phấn, nhưng lại rất lo lắng, cô vẫn đang lo lắng đứa nhỏ trong bụng, Khương Nhiên cũng rất cẩn thận.
Bọn họ chỉ là hôn đối phương, phần lớn thời điểm đều là Khương Nhiên hôn cô, anh sẽ hôn tỉ mỉ bụng của cô.
Lưu Diệp không dám hành động quá nhanh, cô ngước cổ, ngón tay đan xen với ngón tay của Khương Nhiên.
Cả buổi tối hai người cũng không ngủ, không biết đây là hành hạ hay là vui thích, không ngừng chuyển đổi ở trong kiềm chế và điên cuồng.
Ngày hôm sau lúc đi ra ngoài, như là đứa bé làm việc gì sai, nhất là đối mặt những người học tập nghiên cứu của tổ chữa bệnh kia, Lưu Diệp chỉ sợ sẽ bị những người đó phát hiện, thật may là đứa bé cũng không có chuyện gì.
Có điều lần sau Lưu Diệp đúng là không làm nữa, vì kiềm chế những suy nghĩ làm người ta rối loạn kia, Lưu Diệp cũng ưỡn bụng, bắt đầu học Piano với Khương Nhiên.
Lần này Lưu Diệp coi như là biết sức lực ý chí của Khương Nhiên có bao nhiêu lợi hại, một người đàn ông trị số sức lực quân sự tăng mạnh như vậy, muốn ngồi xuống biểu diễn âm nhạc tính tang tốn thời gian mà anh ghét nhất, còn phải biểu diễn sầu triền miên, quả thật chính là hành hạ tinh thần và xác thịt.
Đừng nói Khương Nhiên, cô học mấy ngày cũng cảm thấy phiền.
Thật may là Khương Nhiên có nghị lực hơn cô nhiều, Lưu Diệp bèn giao chuyện khống chế dục vọng này cho Khương Nhiên đi xử lý.
Cô thì mỗi ngày lại thoải mái làm phụ nữ có thai.
Có điều vào lúc đối mặt với ngôn luận tiêu cực ùn ùn kéo đến, Lưu Diệp lại nhận được một phần quà tặng chúc mừng cô mang thai hiếm thấy, quà tặng trải qua tầng tầng phê duyệt, sau khi kiểm tra không có sai sót mới đưa đến trong tay cô.
Lưu Diệp thật sự bất ngờ, cũng không biết là ai tặng quà cho cục cưng của cô, lúc nói cô mang thai chính là con gái, cô đúng là nhận được một số quà tặng váy và đồ trang sức xinh đẹp, nhưng đợi tin tức cô mang thai chính là cậu con trai vừa công bố ra ngoài, những người tặng quà kia liền mất tích.
Lúc này, sau khi cô thấy tên trên hộp quà tặng, mắt sáng lên, Dã Thú!!
Là Dã Thú tặng cô!
Cô nhanh chóng mở ra, rất nhanh cô liền nhìn thấy một con ốc biển xinh đẹp ở trong hộp, ốc biển này lớn thì cũng không phải lớn lắm, nhưng màu sắc rất xinh đẹp, quả thật là như bị người tô màu sắc vậy.
Hơn nữa toàn bộ phía dưới đều là màu đỏ, ở phía dưới bên trái ốc biển, có một thứ như là dấu ấn.
Lưu Diệp cẩn thận xem xét lại phát hiện là một chữ “dã”.
Cô cười cười, trong lòng ngọt ngào, quả thật như là được quà của người nhà vậy.
Ngược lại Sở Linh làm công tác bảo an bên cạnh cô, liếc mắt một cái liền nhận ra lai lịch loại ốc biển này, ngạc nhiên nói: "Loại ốc biển này rất hiếm có, chỉ có ở chỗ rất sâu của biển Lưu Ly mới có, hơn nữa kể từ sau khi nhà họ Hầu giấu vũ khí bí mật của họ ở biển Lưu Ly, có vài khu biển sâu đã thành khu cấm không người nào có thể đến gần, cũng khiến loại ốc biển này càng quý giá hiếm thấy."
Lưu Diệp ồ một tiếng, quả thật có chút bất ngờ, không biết thứ quý giá này làm sao Dã Thú lấy được, đoán chừng tốn không ít tiền nhỉ. . . . . .
Như vậy hiện tại Dã Thú khẳng định lăn lộn vô cùng tốt, chỉ là người này nếu có thể tặng quà cho cô, sao lại không biết gọi điện thoại cho cô chứ?!
Cô thở dài suy nghĩ, nếu như Dã Thú điện thoại tới thì ít nhất có thể giải quyết một chút buồn bực do cô không tìm được Tiểu Điền Thất.
Tuy nói thời gian gần đây bộ ngoại vụ và Phỉ Nhĩ Đặc sẽ liên lạc lại, rốt cuộc đầu kia thông báo không tìm thấy thi thể của Tiểu Điền Thất.
Cô nghe xong bấy nhiêu, yên tâm một chút, nhưng mà nếu có Dã Thú ở đây thì tốt rồi, rất nhiều lúc cô cũng không biết nên nói tâm tình của mình cho ai nghe.
Lưu Diệp vừa nghĩ tới chuyện Dã Thú, vừa cẩn thận cất ốc biển đó vào.
Trong thời gian còn lại, mặc dù bị nhân viên bảo an còn có những người tổ chữa bệnh kia coi cô như bảo vật quốc gia, có điều Lưu Diệp vẫn thừa dịp thời gian nhàn nhã xử lý một chuyện, nhân lúc phản ứng mang thai không lớn mà xài tiền bán tóc trước kia.
Xây càng nhiều viện nuôi dưỡng và dạy dỗ, mặt khác bởi vì có tự giác làm mẹ, Lưu Diệp hiếm khi sinh ra hứng thú đối với luật pháp hiện hành, nghiên cứu thảo luận với Mậu Ngạn Ba một chút về chuyện mô hình cưỡng chế phạm nhân.
Từ lúc biết thế giới này đều là lấy giàu nghèo để phân chia người tái sinh, cho dù là một phạm nhân vi phạm tội ác tày trời, nhưng chỉ cần người kia là một người giàu, thì vẫn có thể thông qua công trình sinh vật sau đó tái sinh gien của mình như cũ, Lưu Diệp cảm giác chính sách này rất không tốt.
Mặc dù rất nhiều người đời sau gọi cô là nữ vương Thánh mẫu, nhưng hiện tại Lưu Diệp đang bàn bạc với Mậu Ngạn Ba, sửa đổi một hạng mục luật pháp này, ủng hộ thực hành biện pháp phá hủy gien đối với kẻ tội ác tày trời.
Có lẽ là bị bề ngoài nữ tính của cô mê hoặc, trong năm tháng dài đằng đẵng, tất cả những điều Lưu Diệp làm đều bị thời gian vùi lấp, bao gồm cô đã từng dốc sức phá hủy gien 16000 tên nhân cách phản xã hội, tài liệu cũng đều bị niêm phong lại.
Từ đầu đến cuối, nhận định của đời sau đối với Lưu Diệp đều là nữ vương Thánh mẫu lương thiện dịu dàng không có cá tính.
Bao gồm cô chỉnh đốn cả trình tự quốc hội, làm tất cả đối với những nhân viên quan trọng lạm quyền kia cũng đều bị phai nhạt. . . . . .
Bởi vì so sánh với những thứ kia, một người phụ nữ thai nghén sự sống, một người phụ nữ có thể cung cấp gien phái nữ, bản thân cô đã là một kỳ tích, ai còn quan tâm cô đã làm gì.
Nhưng bản thân Lưu Diệp cũng không để ý người khác sẽ nhận xét cô như thế nào, ý tưởng của cô rất đơn giản, mục tiêu cũng rất rõ ràng, bởi vì biết mình không thông minh không ưu tú, cho nên dù là trong lúc mang thai, cô vẫn rút ra thời gian có thể để đi làm tất cả những thứ này. Lúc thỉnh thoảng nôn mửa, có thể phải gián đoạn những kiểm tra rườm rà kia, cô rút ra thời gian có thể để cố gắng làm. Trong phạm vi tổ chữa bệnh và nhân viên bảo an cho phép, cô ngồi ở trước bàn phủ kín các loại văn kiện, xử lý từng chút từng chút. . . . . .
Cái thế giới này là một cây đại thụ, cô là một con kiến nhỏ nhoi đến không thể nhỏ hơn nữa, cô biết mình bò không tới ngọn cây, cô chỉ cố leo lên hết khả năng của mình. . . . . .
Hơn nữa kể từ sau khi mang thai, cô càng có nhiều cảm động thông hiểu được, trước kia cô làm những việc này, chỉ là cảm thấy mình phải làm chút gì đó giúp đỡ người khác, nhưng bây giờ cô có mục đích càng rõ ràng, cô không phải vĩ nhân khai sáng thịnh thế, cô chỉ là một người mẹ tiêu chuẩn, điều cô có thể làm, cũng chỉ những thứ mà một người mẹ có thể làm vì đứa con. . . . .
Beta: heocon0808
Lưu Diệp cũng sắp bị những người này chọc tức chết rồi, có cần hợm hĩnh đến vậy hay không đây!
Sinh bé gái thì đủ loại chúc phúc, mang thai con trai thì hủy thiên diệt địa, giống như trong bụng của cô nếu không phải là tiên nữ thì chính là ác ma à?!
Thật may là tính tình của cô đã sớm bị mài mòn, nếu để ý lời những người này nói, cô sớm không biết tức chết bao nhiêu lần.
Lưu Diệp cũng chỉ có thể làm từng bước chờ làm mẹ.
So với biểu hiện của Lưu Diệp, Khương Nhiên đối với đứa con là bé trai hiển nhiên xúc động lớn hơn một chút, anh cũng không phải là trọng nữ khinh nam, thật sự là anh không biết phải giáo dục bé trai như thế nào. Chớ thấy anh chưa bao giờ cảm thấy mình có vấn đề gì, nhưng cẩn thận ngẫm lại sẽ có một tính cách giống đực tương tự với tính cách của bản thân xuất hiện, anh thoáng cái liền hiểu tại sao năm đó thế hệ Khương Nhiên ban đầu muốn quy định người tái sinh chỉ có thể là một người.
Thật sự dù nghĩ như thế nào, cũng sẽ cảm thấy hai Khương Nhiên gặp nhau là hạt giống của Đại Chiến Thế Giới.
Ngược lại mỗi ngày Lưu Diệp đều vui rạo rực, cho đến sau này phát hiện Khương Nhiên xem sách dạy giáo dục con, cô mới hiểu rõ lo ngại của Khương Nhiên.
Lưu Diệp thật sự cảm thấy đặc biệt kỳ lạ, tính tình cô ngày thường coi như nhỏ mọn, cũng không biết tại sao với việc mang thai này lại là lòng dạ rộng rãi, cái gì cũng không để vào trong lòng, chỉ một lòng hy vọng đứa bé khỏe mạnh bình an.
Ngược lại thế giới này, một đám đàn ông ngày thường cái gì cũng sẽ không để trong mắt này, đều bắt đầu rối rắm.
Lưu Diệp bèn ở bên cạnh anh, để cho anh vuốt bụng mình, giải thích với anh: "Sinh con và tái sinh người là khác biệt, cũng không phải như bọn họ nói vậy, không giống anh chính là giống em, thậm chí có thể là giống chúng ta, hoặc không giống ai cả. . . . . . Đây mới là chỗ kỳ lạ nhất của sinh mạng. . . . . ."
Thấy vẻ mặt Khương Nhiên nghi ngờ, Lưu Diệp cố gắng giải thích: "Giống như con chó lông màu đen và con chó chíp bông màu trắng, đúng rồi, giống như Tiểu Gia Gia và Tiểu Mao Cầu vậy. . . . . ."
Lúc trước nuôi hai con chó này, cô cũng không cảm thấy thế nào, nuôi là nuôi thôi, lúc những con chó lớn lên cường tráng hơn, cô cũng đã rất vui mừng, chẳng qua chỉ là quên mất kiểm tra giới tính hai con chó, cũng thật là sơ sót, kết quả chờ một ngày nào đó cô mới bỗng nhiên phát hiện hai con chó kia lại là một đực một cái . . . . . .
Hơn nữa rõ ràng giống khác nhau như vậy, cũng không biết có phải là lâu ngày sinh tình hay không, cuối cùng hai con chó này lại còn trốn chủ nhân là cô nói chuyện yêu đương, thần kỳ hơn là Tiểu Mao Cầu làm mẹ còn sớm hơn cô đấy.
Chỉ là hiện tại cô mang thai, tổ chữa bệnh ngày cả con ruồi cũng không bỏ qua, chứ đừng nói để cho cô nuôi chó. Cuối cùng, Lưu Diệp không có biện pháp gì khác hơn là đưa hai con chó này cho bọn quân thứ hai của Sở Linh nuôi.
Hiện tại Lưu Diệp lấy hai con chó làm so sánh: "Em nghe Sở Linh nói, Tiểu Mao Cầu sinh ra một ổ bốn con đấy, có một con nhìn giống như Tiểu Mao Cầu, lại có một con nhìn giống như Tiểu Gia Gia, hai con khác thì không nhìn ra rồi, màu lông cũng là pha lẫn. Hơn nữa, màu lông của Tiểu Gia Gia rất chính cống, kết quả bốn chó con không có một đứa giống ba, tính tình cũng không giống nhau, đều rất bướng bỉnh, đây chính là kết quả thai nghén tự nhiên, cho dù là sinh đôi cũng không giống nhau."
Lưu Diệp cũng không biết anh hiểu hay không, cô đùa giỡn an ủi anh: "Hơn nữa rất có thể sẽ xuất hiện tình huống như vầy, chính là dáng dấp con trai giống như anh, tính cách cáu kỉnh lại rất giống em, em nghĩ đến lúc đó nhất định sẽ có rất nhiều người rớt hỏng mắt kiếng đó."
Kết quả không ngờ vừa mới nói ra lời này, lo lắng của Khương Nhiên lại liền vòng qua một hướng khác, con trai lợi hại chút nhiều lắm thì anh bực mình, lo lắng một chút hòa bình thế giới quốc gia ổn định, nhưng mà nếu tính tình bướng bỉnh của con trai vượt qua cả Lưu Diệp. . . . . .
Khương Nhiên vừa nghĩ đã cảm thấy sống lưng mình đang toát mồ hôi lạnh. . . . . .
Hơn nữa không biết có phải là có người cũng buồn bực theo hay không, ở bên trong làn sóng phản đối ầm ĩ khắp chốn, Lưu Diệp lại nghe được có chút âm thanh khác biệt, giống với công chúa giáo lúc trước, không biết từ chỗ nào lại bốc ra hoàng tử giáo.
Có điều Lưu Diệp còn chưa kịp vui mừng, lại bị chân tướng kích thích một lần nữa.
Những hạnh vận giả (người may mắn) yên lặng rất lâu kia, kể từ sau khi phái nữ xuất hiện, tình cảnh vẫn rất vi diệu, cộng thêm số người bọn họ cũng không nhiều, đại khái cũng là có mục đích tự vệ, đối với Lưu Diệp là dù chuyện gì bọn họ cũng giữ kín như bưng.
Nhưng lúc này Lưu Diệp vừa mang thai, nhất là hình Ma vương đời thứ hai vừa bị lấy ra, đám hạnh vận giả kia đột nhiên thay đổi thái độ.
Người đẹp trai đệ nhất đương thời, Khương Đại Ma Vương, quả đúng là không ai dám YY rồi, nhưng mà con trai anh đáng yêu như thế, hơn nữa mẹ xấp nhỏ lại có tiếng thánh mẫu, đúng không, nghĩ thế nào thì cũng phải là một hoàng tử có dáng vẻ khuynh quốc đồng thời lại bao gồm đủ loại dịu dàng thiện ý chứ?!
Nhớ năm đó hy vọng xa vời không đạt tới trên người Khương Nhiên, không chừng là có thể thông qua con trai đạt được, đúng không. . . . . .
Vì vậy hoàng tử giáo y hệt như lửa lan cánh đồng, lớn mạnh ở khu vực hạnh vận giả.
Sau khi Lưu Diệp biết liền rối rắm, không biết kiếp trước rốt cuộc mình đã tạo nghiệt gì, cho dù sinh nam sinh nữ cũng phiền lòng như vậy.
Nhưng mà so với những kẻ YY công chúa trước kia, lần này Khương Nhiên coi như là triệt để bị chọc giận.
Lưu Diệp cũng coi như biết thế nào gọi là đẹp đến họa nước hại dân rồi. . . . . .
Quả nhiên Khương Nhiên không nói hai lời, trực tiếp điều quân thứ hai qua, vũ khí hạng nặng xếp thành một hàng, muốn san bằng khu hạnh vận giả.
Cuối cùng vẫn là Mậu Ngạn Ba vội vã chạy tới hoà giải, lại dọa đến Lưu Diệp nhanh chóng khuyên, Khương Nhiên mới nổ một số kiến trúc mang tính biểu trưng sau đó miễn cưỡng thu quân.
Mặc dù không có thương vong, có điều nhìn khắp nơi bừa bộn, thủ lĩnh hạnh vận giả cũng đã rút ra bài học, lập tức dựng bản tưởng niệm ở trên quảng trường hành vận giả, phía trên càng thẳng thừng viết thêm một câu nói nhắc nhở như vầy: "Trên đầu chữ sắc có cây đao, phòng cháy phòng trộm phòng Khương Nhiên."
Trong lúc khắp nơi ầm ĩ, cuộc sống gia đình tạm ổn của Lưu Diệp và Khương Nhiên ngược lại vẫn như cũ, chẳng qua Lưu Diệp rất kì quái.
Ở trong thế giới trước kia, bình thường đàn ông có vợ mang thai sẽ lấy lý do nhu cầu sinh lý để lạc lối, tuy Khương Nhiên không có điều kiện lạc lối này, nhưng sao anh lại có thể vẫn chịu đựng như vậy chứ? Cô từng vụng trộm quan sát, sau đó cô đã phát hiện ra, đừng nói Khương Nhiên không nhịn được loại chuyện đó, quả thật chính là hệt như không có loại ý tưởng đó. . . . . .
Cô cũng rất kỳ quái, nào có đàn ông như vậy chứ?!
Đúng không, rõ ràng trước khi mang thai nhu cầu rất mạnh, giày vò khiến cô không có cách nào nghỉ ngơi, nhưng bây giờ vừa mang thai, đối phương lập tức dừng lại, đừng nói ngôn ngữ mập mờ động tác thân mật, ngoại trừ chăm sóc cô rất tốt, hiện tại Khương Nhiên quả thật lại hệt như không có giới tính, đối với ôm ấp của cô đều là dịu dàng mà không loạn nhịp rồi.
Đây cũng quá tự hạn chế rồi nhỉ?!
Hay là sau khi mang thai bụng cô trở nên xấu, cho nên không có sức quyến rũ rồi hả?!
Nhưng không có sức quyến rũ nữa thì anh cũng không chọn ư?
Lưu Diệp bèn cẩn thận quan sát Khương Nhiên, nhưng mặc kệ nhìn thế nào, trong Hạ cung, Khương Nhiên đều là thật tốt, tính cách cáu kỉnh cử chỉ hành động, cũng không có bất kỳ chỗ nào khác thường, hoàn toàn không có những biểu hiện chưa thỏa mãn dục vọng tiểu thuyết trên TV thường diễn.
Việc này lại thật sự làm cho người ta bất ngờ, có một ngày rốt cuộc Lưu Diệp không nhịn nổi, mặt đỏ hồng hỏi anh: "Khương, Khương Nhiên. . . . . . Gần đây anh cũng không nghĩ tới cái kia, cái kia sao?"
Khương Nhiên bị hỏi, ngay lúc này đang ngã ra đất nghĩ rồi đấy, anh cũng không nhanh không chậm, trả lời đúng sự thật: "Anh cố sức không nghĩ."
"Cố sức?" Chuyện này cũng có cố sức?!
Lưu Diệp sững sờ, bụng của cô đã nhô lên rồi, cho nên hành động có chút cồng kềnh, cô xê dịch vị trí, vừa nhìn nét mặt Khương Nhiên vừa cẩn thận hỏi: "Anh là. . . . . . Tự mình len lén giải quyết sao?
"Anh đang học giỏi loại Saxo, Piano, trống."
"À?" Lưu Diệp có chút phản ứng không kịp.
Khương Nhiên khoa tay múa chân một cái: "Lúc đầu là chạy cự ly dài quyền anh xạ kích, nhưng hao phí thờì gian quá dài, vẫn không thể đạt tới mục đích tiêu hao thể lực, tổ chữa bệnh đã đề nghị anh có thể học một ít thứ anh chán ghét nhất để hao mòn ý chí của anh, anh bèn chọn âm nhạc."
Vậy cũng được à?
Lưu Diệp thật cảm thấy mình vừa mở ra cảnh giới mới rồi. . . . . .
Thì ra đàn ông có thể dựa vào học âm nhạc tiêu tan ý tưởng phương diện kia. . . . . .
Lưu Diệp sững sờ vài giây hỏi anh: "Vậy kết quả thế nào?"
"Cũng may, bắt đầu rất muốn đánh người, bây giờ đã có thể trình diễn một ít bài nhạc phức tạp rồi, giáo sư dạy anh chơi nhạc cụ nói anh tiến bộ rất nhanh, bước kế tiếp anh muốn thử nghiệm đàn tranh hoặc là tam huyền cầm (đàn ba dây) một chút."
Lưu Diệp ồ một tiếng gật đầu một cái, cho nên nói có lúc Khương Nhiên nhìn qua rất mệt mỏi, không phải là bởi vì mệt, mà là học nhạc cụ mình chán ghét . . . . . .
Sau khi Khương Nhiên trải tốt đệm giường, cô cúi đầu nhìn người đàn ông yên tĩnh nằm trên mặt đất bảo vệ mình.
Nội tâm bị cảm xúc xa lạ tràn ngập, rất dịu dàng rất đẹp mắt, có chút tương tự với tim đập nhanh, tuy nhiên nó cũng không phải là mãnh liệt.
Cả người cô ngồi ở trên giường, cô biết Khương Nhiên cũng chưa có ngủ, nhỏ giọng hỏi: "Bây giờ anh còn ghét những nhạc cụ kia không?"
"Tàm tạm." Giọng của Khương Nhiên không có gì phập phồng.
Nhưng Lưu Diệp lại bị anh gợi lên tò mò, không nhịn được vin lấy mép giường vừa nhìn anh, vừa hỏi: "Vậy lần sau lúc anh học, em có thể qua nghe một chút không. . . . . ."
Cô thật sự rất muốn biết lúc Khương Nhiên biểu diễn nhạc cụ là bộ dạng gì.
Ngược lại Khương Nhiên cũng không cản cô, sảng khoái đồng ý.
Ngày hôm sau lúc muộn chút thì Lưu Diệp bị dẫn đi nghe, địa điểm ngược lại rất đơn sơ, chỉ là một phòng rất bình thường, nhìn ra được Khương Nhiên thật sự chỉ là muốn tiêu tan tinh lực mà thôi, bên trong ngoại trừ cái ghế thì trống không.
Không có chút nào giống với trong tưởng tượng của Lưu Diệp, nhìn Khương Nhiên trình diễn, cô rất rung động.
Cô còn tưởng rằng thời gian ngắn như vậy người này lại không phải là thật lòng muốn học, nhất định là lộn xộn, kết quả nghe xong lại phát hiện ra trình diễn cực kỳ lưu loát, vô cùng tiêu chuẩn.
Chẳng qua cũng không có cảm xúc gì ở bên trong.
Có lẽ là thấy Lưu Diệp đi vào, giáo sư chuyên biệt dạy nhạc cụ bị bọn Sở Linh kêu đi ra ngoài.
Lưu Diệp ngồi trên ghế nghe hai bài.
Khương Nhiên diễn tấu rất nghiêm túc, chỉ là bài hát cô chưa từng nghe, cô cũng không nói ra chỗ nào tốt chỗ nào không tốt, chỉ biết dường như rất xuôi tai, nghe rất êm ái.
Cô cũng yên tĩnh nghiêng cổ nghe, mặc dù âm nhạc không có cảm xúc, nhưng cô lại y như bị cảm động, mắt không nháy một cái nhìn chằm chằm Khương Nhiên.
Nốt nhạc vốn biểu diễn rất ổn định dần dần có âm sai, bài hát vốn xuôi như nước chảy, chợt có tiết tấu khác biệt.
Lưu Diệp còn tưởng là anh quên đoạn này, cô vẫn dùng tay chống cằm, mỉm cười nhìn anh.
Tuy rằng Khương Nhiên cúi đầu, nhưng mà anh nhất định có thể cảm thấy tầm mắt của cô.
Cô đánh nhịp theo những tiết tấu kia, gặp phải chỗ thích sẽ hòa theo y hệt ngâm nga khe khẽ.
Chỉ là bài hát càng ngày càng trở nên gập ghềnh, không trôi chảy nữa.
Đến cuối cùng quả thật là như không cách nào trình diễn tiếp, Khương Nhiên chợt ngừng lại.
Lưu Diệp đang ngâm nga theo, cô không rõ vì sao liền ôi một tiếng, sau đó cô lại thấy Khương Nhiên đi tới trước mặt cô, hít sâu một cái, lại như là không cách nào nhịn được vậy, hai tay anh nâng đầu của cô liền muốn hôn cô.
Lưu Diệp bị nụ hôn này dọa sợ, nhưng rất nhanh thì cô càng dùng sức đáp lại.
Buổi tối hôm đó lúc hai người trở về, nằm ngủ trên cùng một giường.
Lưu Diệp vừa khẩn trương vừa hưng phấn, nhưng lại rất lo lắng, cô vẫn đang lo lắng đứa nhỏ trong bụng, Khương Nhiên cũng rất cẩn thận.
Bọn họ chỉ là hôn đối phương, phần lớn thời điểm đều là Khương Nhiên hôn cô, anh sẽ hôn tỉ mỉ bụng của cô.
Lưu Diệp không dám hành động quá nhanh, cô ngước cổ, ngón tay đan xen với ngón tay của Khương Nhiên.
Cả buổi tối hai người cũng không ngủ, không biết đây là hành hạ hay là vui thích, không ngừng chuyển đổi ở trong kiềm chế và điên cuồng.
Ngày hôm sau lúc đi ra ngoài, như là đứa bé làm việc gì sai, nhất là đối mặt những người học tập nghiên cứu của tổ chữa bệnh kia, Lưu Diệp chỉ sợ sẽ bị những người đó phát hiện, thật may là đứa bé cũng không có chuyện gì.
Có điều lần sau Lưu Diệp đúng là không làm nữa, vì kiềm chế những suy nghĩ làm người ta rối loạn kia, Lưu Diệp cũng ưỡn bụng, bắt đầu học Piano với Khương Nhiên.
Lần này Lưu Diệp coi như là biết sức lực ý chí của Khương Nhiên có bao nhiêu lợi hại, một người đàn ông trị số sức lực quân sự tăng mạnh như vậy, muốn ngồi xuống biểu diễn âm nhạc tính tang tốn thời gian mà anh ghét nhất, còn phải biểu diễn sầu triền miên, quả thật chính là hành hạ tinh thần và xác thịt.
Đừng nói Khương Nhiên, cô học mấy ngày cũng cảm thấy phiền.
Thật may là Khương Nhiên có nghị lực hơn cô nhiều, Lưu Diệp bèn giao chuyện khống chế dục vọng này cho Khương Nhiên đi xử lý.
Cô thì mỗi ngày lại thoải mái làm phụ nữ có thai.
Có điều vào lúc đối mặt với ngôn luận tiêu cực ùn ùn kéo đến, Lưu Diệp lại nhận được một phần quà tặng chúc mừng cô mang thai hiếm thấy, quà tặng trải qua tầng tầng phê duyệt, sau khi kiểm tra không có sai sót mới đưa đến trong tay cô.
Lưu Diệp thật sự bất ngờ, cũng không biết là ai tặng quà cho cục cưng của cô, lúc nói cô mang thai chính là con gái, cô đúng là nhận được một số quà tặng váy và đồ trang sức xinh đẹp, nhưng đợi tin tức cô mang thai chính là cậu con trai vừa công bố ra ngoài, những người tặng quà kia liền mất tích.
Lúc này, sau khi cô thấy tên trên hộp quà tặng, mắt sáng lên, Dã Thú!!
Là Dã Thú tặng cô!
Cô nhanh chóng mở ra, rất nhanh cô liền nhìn thấy một con ốc biển xinh đẹp ở trong hộp, ốc biển này lớn thì cũng không phải lớn lắm, nhưng màu sắc rất xinh đẹp, quả thật là như bị người tô màu sắc vậy.
Hơn nữa toàn bộ phía dưới đều là màu đỏ, ở phía dưới bên trái ốc biển, có một thứ như là dấu ấn.
Lưu Diệp cẩn thận xem xét lại phát hiện là một chữ “dã”.
Cô cười cười, trong lòng ngọt ngào, quả thật như là được quà của người nhà vậy.
Ngược lại Sở Linh làm công tác bảo an bên cạnh cô, liếc mắt một cái liền nhận ra lai lịch loại ốc biển này, ngạc nhiên nói: "Loại ốc biển này rất hiếm có, chỉ có ở chỗ rất sâu của biển Lưu Ly mới có, hơn nữa kể từ sau khi nhà họ Hầu giấu vũ khí bí mật của họ ở biển Lưu Ly, có vài khu biển sâu đã thành khu cấm không người nào có thể đến gần, cũng khiến loại ốc biển này càng quý giá hiếm thấy."
Lưu Diệp ồ một tiếng, quả thật có chút bất ngờ, không biết thứ quý giá này làm sao Dã Thú lấy được, đoán chừng tốn không ít tiền nhỉ. . . . . .
Như vậy hiện tại Dã Thú khẳng định lăn lộn vô cùng tốt, chỉ là người này nếu có thể tặng quà cho cô, sao lại không biết gọi điện thoại cho cô chứ?!
Cô thở dài suy nghĩ, nếu như Dã Thú điện thoại tới thì ít nhất có thể giải quyết một chút buồn bực do cô không tìm được Tiểu Điền Thất.
Tuy nói thời gian gần đây bộ ngoại vụ và Phỉ Nhĩ Đặc sẽ liên lạc lại, rốt cuộc đầu kia thông báo không tìm thấy thi thể của Tiểu Điền Thất.
Cô nghe xong bấy nhiêu, yên tâm một chút, nhưng mà nếu có Dã Thú ở đây thì tốt rồi, rất nhiều lúc cô cũng không biết nên nói tâm tình của mình cho ai nghe.
Lưu Diệp vừa nghĩ tới chuyện Dã Thú, vừa cẩn thận cất ốc biển đó vào.
Trong thời gian còn lại, mặc dù bị nhân viên bảo an còn có những người tổ chữa bệnh kia coi cô như bảo vật quốc gia, có điều Lưu Diệp vẫn thừa dịp thời gian nhàn nhã xử lý một chuyện, nhân lúc phản ứng mang thai không lớn mà xài tiền bán tóc trước kia.
Xây càng nhiều viện nuôi dưỡng và dạy dỗ, mặt khác bởi vì có tự giác làm mẹ, Lưu Diệp hiếm khi sinh ra hứng thú đối với luật pháp hiện hành, nghiên cứu thảo luận với Mậu Ngạn Ba một chút về chuyện mô hình cưỡng chế phạm nhân.
Từ lúc biết thế giới này đều là lấy giàu nghèo để phân chia người tái sinh, cho dù là một phạm nhân vi phạm tội ác tày trời, nhưng chỉ cần người kia là một người giàu, thì vẫn có thể thông qua công trình sinh vật sau đó tái sinh gien của mình như cũ, Lưu Diệp cảm giác chính sách này rất không tốt.
Mặc dù rất nhiều người đời sau gọi cô là nữ vương Thánh mẫu, nhưng hiện tại Lưu Diệp đang bàn bạc với Mậu Ngạn Ba, sửa đổi một hạng mục luật pháp này, ủng hộ thực hành biện pháp phá hủy gien đối với kẻ tội ác tày trời.
Có lẽ là bị bề ngoài nữ tính của cô mê hoặc, trong năm tháng dài đằng đẵng, tất cả những điều Lưu Diệp làm đều bị thời gian vùi lấp, bao gồm cô đã từng dốc sức phá hủy gien 16000 tên nhân cách phản xã hội, tài liệu cũng đều bị niêm phong lại.
Từ đầu đến cuối, nhận định của đời sau đối với Lưu Diệp đều là nữ vương Thánh mẫu lương thiện dịu dàng không có cá tính.
Bao gồm cô chỉnh đốn cả trình tự quốc hội, làm tất cả đối với những nhân viên quan trọng lạm quyền kia cũng đều bị phai nhạt. . . . . .
Bởi vì so sánh với những thứ kia, một người phụ nữ thai nghén sự sống, một người phụ nữ có thể cung cấp gien phái nữ, bản thân cô đã là một kỳ tích, ai còn quan tâm cô đã làm gì.
Nhưng bản thân Lưu Diệp cũng không để ý người khác sẽ nhận xét cô như thế nào, ý tưởng của cô rất đơn giản, mục tiêu cũng rất rõ ràng, bởi vì biết mình không thông minh không ưu tú, cho nên dù là trong lúc mang thai, cô vẫn rút ra thời gian có thể để đi làm tất cả những thứ này. Lúc thỉnh thoảng nôn mửa, có thể phải gián đoạn những kiểm tra rườm rà kia, cô rút ra thời gian có thể để cố gắng làm. Trong phạm vi tổ chữa bệnh và nhân viên bảo an cho phép, cô ngồi ở trước bàn phủ kín các loại văn kiện, xử lý từng chút từng chút. . . . . .
Cái thế giới này là một cây đại thụ, cô là một con kiến nhỏ nhoi đến không thể nhỏ hơn nữa, cô biết mình bò không tới ngọn cây, cô chỉ cố leo lên hết khả năng của mình. . . . . .
Hơn nữa kể từ sau khi mang thai, cô càng có nhiều cảm động thông hiểu được, trước kia cô làm những việc này, chỉ là cảm thấy mình phải làm chút gì đó giúp đỡ người khác, nhưng bây giờ cô có mục đích càng rõ ràng, cô không phải vĩ nhân khai sáng thịnh thế, cô chỉ là một người mẹ tiêu chuẩn, điều cô có thể làm, cũng chỉ những thứ mà một người mẹ có thể làm vì đứa con. . . . .