-
Chương 78
Editor: Trà sữa trà xanh
Beta: Trà Mii
Sắc mặt Tiểu Điền Thất tái nhợt rất đáng sợ, cho dù là mắc bệnh bạch tạng, nhưng Tiểu Điền Thất gầy gò tái nhợt như vậy khiến Lưu Diệp lay động, không biết Tiểu Điền Thất đã gặp chuyện gì mà trong thời gian ngắn đã bị hành hạ thành ra như vậy. . . . . .
Hơn nữa những người đó đã làm gì với Tiểu Điền Thất, chỗ này khủng bố như vậy, khắp nơi đều là tứ chi, bọn họ muốn bắt Tiểu Điền Thất làm thí nghiệm sao?
Lưu Diệp đau lòng sắp khóc, cô không dám sờ hơi thở của Tiểu Điền Thất, cô rất sợ Tiểu Điền Thất đã bị hạ độc.
Chỉ là lát sau Lưu Diệp nhận ra Tiểu Điền Thất còn sống, mặc dù trên mặt cậu có vẻ như đã chết, nhưng ngực vẫn còn phập phồng
Cậu còn thở đấy. . . . . .
Lòng của cô bình tĩnh hơn một chút, không biết người Tiểu Điền Thất bị cắm đầy ống có thể động đậy hay không, khi cô đang do dự có nên chạm vào người Tiểu Điền Thất không, chợt nghe thấy tiếng sấm vang như thuốc nổ.
Trước còn cảm thấy chỗ này rất vững chắc không bị ảnh hưởng, nhưng rất nhanh Lưu Diệp liền cảm thấy, ngay cả chỗ này cũng khẽ lay động, hiển nhiên là bị hỏa lực đả kích.
Hơn nữa đèn chiếu sáng trên đỉnh đầu cũng lay động, một số thiết bị chiếu sáng gần nhau dường như chớp lóe, chỗ này vốn kinh khủng, hiện tại ánh đèn vừa bập bùng, khiến Lưu Diệp dựng tóc gáy lên.
Đồng thời những thiết bị xung quanh Tiểu Điền Thất cũng phát ra báo động đỏ.
Trên đỉnh đầu có đồ rơi xuống không ngừng.
Lưu Diệp rất sợ những thứ đồ kia rơi xuống sẽ làm tổn thương Tiểu Điền Thất, cô chạy nhanh tới, thay cậu cản trở những mảnh vụn kia.
Tiểu Điền Thất trông giống như người chết.
Một số ống dẫn đã bị đè, Lưu Diệp vuốt cánh tay của cậu, cánh tay của cậu thật lạnh, quả thực giống như không có độ ấm.
Lòng của cô co lại thành một đoàn, hít sâu một cái, cô không quản được nhiều, cô nhanh chóng tháo những ống dẫn đi.
Coi như ở lại chỗ này cũng bị đè chết, còn không bằng buông tay thử một lần.
Đúng lúc cô tháo ống dẫn ra, Tiểu Điền Thất trên giường bệnh chợt động một ngón tay, Lưu Diệp gấp gáp gọi tên cậu, "Điền Thất, Tiểu Điền Thất? !"
Nhưng Tiểu Điền Thất không đáp lại, mí mắt cũng không nâng lên, dáng vẻ đã hôn mê sâu.
Lưu Diệp không còn cách nào, không thể làm gì khác hơn là thử kéo Tiểu Điền Thất dậy, nghĩ xem có nên cõng cậu đi không.
Cô vốn cảm thấy Tiểu Điền Thất là một đứa bé choai choai, nhưng đợi cô thử một lần, cô liền biết, dù là đứa bé choai choai, nhưng cơ thể nam sinh rất nặng, cô có kéo thế nào cũng không nhúc nhích, ngược lại thiếu chút nữa đẩy ngã Tiểu Điền Thất.
Hơn nữa Tiểu Điền Thất này cũng quá dài rồi, mới vài ngày không gặp, cô nhìn vóc dáng Tiểu Điền Thất, tự hỏi xem có phải do cậu đã chạy trốn nhiều lần phải không!
Người đến thời điểm cuối cùng cái gì cũng làm được, Lưu Diệp thật sự bất cứ giá nào, trực tiếp kéo ga giường trên giường bệnh xuống đất, cuốn Tiểu Điền Thất lại, cũng may mà ga giường chất lượng tốt, rất bền chắc, bị cô kéo như vậy lại không bị rách.
Cô cắn răng lôi ga giường, kéo Tiểu Điền Thất ở bên trong không ngừng di chuyển.
Đến lúc này trên đỉnh đầu đồ rơi xuống càng ngày càng nhiều, trong lúc này, cô có thể tự leo lên miệng thông gió, nhưng bây giờ còn có Tiểu Điền Thất, sao cô có sức lực ôm Tiểu Điền Thất lên.
Lưu Diệp liền nhìn khắp nơi tìm chỗ có thể ẩn thân.
Mặt đất run mạnh hơn, không biết là chỗ nào bị nổ rồi, Lưu Diệp nhìn thấy bên cạnh những dụng cụ thủy tinh bên người nổ tung, không ngừng có chất lỏng bắn tung toé ra ngoài, còn có những thứ phần chân tay còn lại đã bị cụt ghê tởm kinh khủng kia. . . . . .
Lưu Diệp không dám nhìn, mọi người mù mờ rồi, quả thực giống như ruồi bọ mất đầu, thấy đường liền chạy như điên, đôi tay vẫn dùng sức lôi Tiểu Điền Thất. . . . . .
Thở hổn hển, Lưu Diệp cảm giác mình đã chạy tới phòng cách vách.
Gian phòng này không giống như phòng thí nghiệm, một mảnh tối đen, vụ nổ vừa rồi khiến nguồn năng lượng ở chỗ này bị phá hủy, cho nên chỉ nhìn thấy khoảng không gian đen kịt.
Ánh sáng duy nhất chính là một số dụng cụ vẫn còn chớp động, không biết là những thứ gì.
Lưu Diệp đánh bạo đi vào trong, lúc đầu còn có thể mượn chút ánh sáng yếu đi vào trong, nhưng dần dần ánh sáng tắt dần, cô chỉ có thể dựa vào tay đi dò đường, không ngừng lục lọi.
Thật là may mắn, lúc sờ loạn lung tung, để cô sờ trúng một đồ vật tựa như cửa ngầm, nếu không phải do vụ nổ lớn vừa rồi, cánh cửa này sẽ không lộ ra một khe cửa.
Lưu Diệp không biết đây là cái gì, cô lần theo đồ tựa như khe hở, lục lọi lung tung ở bên trong, ngược lại khiến cánh cửa mở ra!
Trong lòng Lưu Diệp kinh ngạc, nhưng quá mờ, cô căn bản không thấy được bên trong là gì, trước mặt đen ngòm, không biết cánh cửa này thông tới đâu, làm cái gì.
Lưu Diệp chần chừ một lúc, nhưng khi tiếp tục lục lọi bên trong, Lưu Diệp kinh ngạc phát hiện, mặc kệ bên ngoài hỗn loạn thế nào, ở bên trong cửa giống như không bị ảnh hưởng.
Bên trong cửa tựa như một hầm trú ẩn, cô cũng không suy nghĩ nhiều, vội vàng lôi Tiểu Điền Thất đi vào bên trong.
Lúc này biết bọn họ sẽ không bị đập chết, rốt cuộc Lưu Diệp đã có thể ngồi dưới đất mệt mỏi thở hổn hển, sau khi nghỉ ngơi xong, cô ở trong bóng tối lo lắng sờ Tiểu Điền Thất.
Trong bóng tối, đầu tiên là cô mò tới đầu Tiểu Điền Thất, cô rất nhanh tìm được lỗ mũi đôi môi, cô thăm hơi thở của Tiểu Điền Thất.
Phát hiện còn thở, cô thoáng yên tâm một chút, nhưng thân thể Tiểu Điền Thất vẫn còn lạnh lẽo như băng.
Lưu Diệp sợ nhiệt độ cơ thể Tiểu Điền Thất không cao lên nổi, cô không để ý tới cái khác, lại nói Tiểu Điền Thất vẫn còn là một đứa bé choai choai, cô tiến tới bên cạnh Tiểu Điền Thất, ôm cơ thể cậu vào trong lòng, tay ma sát ngón tay Tiểu Điền Thất.
Không biết đã trải qua bao lâu, Lưu Diệp cảm giác Tiểu Điền Thất trong ngực chợt động một cái.
Xung quanh là khoảng không gian đen kịt, Lưu Diệp không biết cậu thế nào rồi.
Vừa rồi bị ảnh hưởng bởi vụ nổ, trên tóc cô đầy bụi bậm, lúc này cảm thấy Tiểu Điền Thất động đậy, Lưu Diệp liền giơ cổ tay lên chiếu sáng, sau đó cô cảm thấy đôi môi Tiểu Điền Thất giống như giật giật, nhưng Tiểu Điền Thất không nói ra lời.
Hơn nữa khi cô ma sát ngón tay cậu một lần nữa, Tiểu Điền Thất rõ ràng có co rúm lại.
Lưu Diệp theo bản năng liền nghĩ đến Tiểu Điền Thất nhất định bị những tên kia ngược đãi, cho nên mới sợ hãi tiếp xúc với người khác.
Cô nhỏ giọng an ủi cậu, không ngừng nói: "Đừng sợ, Tiểu Điền Thất, chị ở bên cạnh em đây."
Giọng nói của thiếu nữ đặc biệt mềm mại, cơ thể vẫn còn ấm nóng, căn bản có tác dụng trấn an lòng người, dần dần Lưu Diệp phát hiện hình như nét mặt Tiểu Điền Thất yên tĩnh hơn một chút.
Không biết qua bao lâu, Lưu Diệp nghe bên ngoài có âm thanh, còn có tiếng bước chân hỗn loạn.
Lưu Diệp sợ hãi, trái tim muốn nhảy đến cổ họng, trong bóng tối, cô chỉ nhìn thấy nơi xa có người cầm đèn pin tìm cái gì.
Cô cũng không để ý tới cái khác, chạy nhanh đến đóng cửa lại.
Nếu vừa rồi không phải cô sờ soạn trong bóng tối mới mở ra được, chỉ dùng mắt thường không dễ dàng tìm ra.
Lưu Diệp lo lắng đề phòng nghe động tĩnh bên ngoài.
Trong mơ hồ cô nghe những người đó đang trù yểu mắng cái gì, hình như là đang kêu kẻ điên Khương gì đó! !
Cái gì mà kẻ điên Khương ngay cả người bên mình cũng không trông nom, nhất định chính là một kẻ cuồng chiến tranh! !
Lưu Diệp sợ hãi không dám phát ra một cử động nhỏ nào, những người đó rất nhanh phát hiện miệng thông gió ban đầu Lưu Diệp đi vào.
Rất nhanh những người đó bò đến miệng thông gió tìm gì đó.
Lần này Lưu Diệp thở phào nhẹ nhõm, nhìn những người này tìm tới tìm lui, cô cảm thấy hơn phân nửa những người đó là tìm cô, thật may, thật may!
Mới vừa rồi tay của cô sợ hãi run cầm cập.
Bây giờ cô đặc biệt cảm thán mình thật may mắn tìm được chỗ ẩn thân này, bằng không là xong đời rồi, không phải là bị đập chết thì chính là bị những người đó tìm được.
Chính là những lời vừa rồi của họ khiến Lưu Diệp thật lo lắng , những người đó nói cái gì mà Khương Nhiên là kẻ điên, còn cái gì không cố kỵ người mình, cô rất lo lắng về nhận thức của bọn họ.
Cũng không biết vụ nổ lớn vừa rồi có thể đã tổn thương quan điểm của bọn họ hay không.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, những âm thanh ném bom vẫn không gián đoạn, Lưu Diệp ở bên trong cố gắng mở cửa ra, kết quả cô thử mấy lần mới phát hiện ra không đẩy được, lúc này cô mới nhớ tới hơn phân nửa bên ngoài đã bị nổ ngổn ngang rồi, không chừng còn có thứ gì rớt xuống chặn lại ngoài cửa.
Lưu Diệp cũng không dám lộn xộn nữa.
Cô ngoan ngoãn canh giữ bên người Tiểu Điền Thất, tình hình của Tiểu Điền Thất vẫn không tốt, Lưu Diệp có gọi cậu mấy tiếng, nhưng không thấy cậu phản ứng.
Hơn nữa cơ thể của cậu vẫn lạnh lẽo như vậy.
Lưu Diệp rất sợ, sau đó cô nhớ tới khi còn bé cơ thể cô không thoải mái, bà nội cô giúp cô chà xát sau lưng.
Đến lúc này, cô không có biện pháp nào khác, cô liền đưa tay ra xoa bóp sau lưng của Tiểu Điền Thất, vừa bắt đầu không dám dùng sức, rất nhẹ nhàng ấn một cái.
Theo xương sống không ngừng xoa bóp, dần dần Lưu Diệp liền phát hiện ra chuyện lạ, xương sống Tiểu Điền Thất không thẳng, cô vuốt khớp xương ở trung tâm là lạ, không giống với người bình thường.
Chỉ cần thoáng dùng sức là có thể cảm giác được tiếng vang ken két.
Lưu Diệp không biết Tiểu Điền Thất gặp chuyện gì, dần dần cô không dám nhấn loạn nữa.
Cô ôm đứa bé bất hạnh vào trong ngực, áy náy nghĩ tới, nếu không phải cô nhất định bắt Tiểu Điền Thất làm người hướng dẫn, không muốn cho cậu đi theo, sao cậu có thể gặp chuyện này. . . . . .
Cô vuốt tóc Tiểu Điền Thất, tóc Tiểu Điền Thất còn bị những tên bại hoại kia cắt đứt, trước kia đẹp mắt lịch sự thế nào, bây giờ lại giống như lông tấc.
Hơn nữa rốt cuộc những người đó muốn gì, sao lại giày vò Tiểu Điền Thất? !
Lưu Diệp suy nghĩ miên man, không nhận ra Tiểu Điền Thất vẫn không có động tĩnh gì đã tỉnh lại.
Lưu Diệp rất nhanh nhận ra, hình như Tiểu Điền Thất muốn động đậy, nhưng không nhúc nhích, bởi vì thân thể không thăng bằng, tay không có hơi sức, trừ sức lực động đậy ngón tay bên ngoài, cả người không có hơi sức gì.
Lưu Diệp ở bên cạnh cậu nhẹ giọng nói: "Thân thể không thoải mái thì chớ lộn xộn, có chị ở cạnh em."
Giọng nói của cô mềm mại, khi nói chuyện tựa như trấn an, cô còn sờ ngón tay của anh, còn dịch đầu của cậu đi, để cho cậu dựa thoải mái hơn một chút.
Cái gì nam nữ thụ thụ bất thân, Lưu Diệp đã sớm không quan tâm, chỉ một lòng nghĩ tới làm như thế nào khiến Tiểu Điền Thất thoải mái hơn một chút.
Chỉ là Tiểu Điền Thất vẫn không có phản ứng gì, mặc kệ cô nói gì, Tiểu Điền Thất đều có dáng vẻ muốn giãy dụa.
Cậu không nhận ra giọng nói của cô sao? Vẫn còn bị dọa sợ?
Lưu Diệp lại dịu dàng nói với cậu một lần nữa: "Tiểu Điền Thất đừng sợ, chị đang ở bên cạnh em đấy. . . . . . Đừng sợ. . . . . ."
Lần này rốt cuộc Tiểu Điền Thất bất động.
Nhìn Tiểu Điền Thất hiểu chuyện khéo léo như vậy, mắt của Lưu Diệp chua xót đau đớn.
Cô cố gắng nhịn khóc, trái tim nặng trĩu hô hấp không trót lọt, cô nhất định phải cứu Tiểu Điền Thất còn sống ra ngoài, sau đó tìm tổ chữa bệnh cho cậu, tự mình chăm sóc cậu . . . . .
Tiểu Điền Thất nhất định có thể khôi phục, tổ chữa bệnh có nhiều người rất giỏi mà!
Lúc trước Khương Nhiên đã tập trung những người tài giỏi lại, bọn họ nhất định có thể giúp cho Tiểu Điền Thất!
Cô cầm lòng bàn tay của cậu, ngón tay Tiểu Điền Thất vẫn còn lành lạnh.
Toàn bộ không gian trừ chuỗi Xuyến Châu Tử trên cổ tay cô ra, những chỗ khác đều đen ngòm.
Tay của cô đặt trên tay Tiểu Điền Thất, ngón tay hai người đan vào nhau, hạt châu màu vàng nhạt chiếu lên ngón tay đều là màu vàng nhạt.
Bất chợt Lưu Diệp nhìn thấy trên cổ tay Tiểu Điền Thất vốn nên là con số địa phương, bây giờ lại bị che phủ bởi một hình dạng tựa như hoa văn.
Bức hoa văn kia đen nhánh, quả thật bò đầy cả cổ tay, hơn nữa màu sắc rất sâu, mơ hồ có thể phân biệt ra là hai con rắn quấn lấy nhau. . . . . . Chỉ nhìn liền cảm giác kinh khủng. . . . . .
Lưu Diệp theo bản năng liền đưa tay sờ sờ cổ tay Tiểu Điền Thất, trong lòng càng thêm đau xót, có chút buồn bực nghĩ, tại sao những người đó còn phải xăm vào người cậu . . . . .
Hơn nữa những người kia làm như thế nào, một hình xăm lớn như vậy . . . . . Là xăm lên hay là in lên?
Tiểu Điền Thất có đau không?
Cô đau lòng vuốt ve hình xăm hỏi: "Đây là bọn họ xăm vào người em sao? Còn đau không?"
Tiểu Điền Thất nhép miệng, phát ra âm thanh đặc biệt khàn khàn, nếu như không cẩn thận phân biệt, căn bản nghe không ra cậu đang nói gì.
Lưu Diệp không muốn cậu quá miễn cưỡng, nhanh chóng xen vào: "Em đừng nói chuyện, chờ khá hơn một chút lại nói."
Nhìn cặp mắt của Tiểu Điền Thất, cặp mắt kia Lưu Diệp đã sớm nhìn qua không biết bao nhiêu lần, chỉ là rất khác ánh mắt ngây thơ lúc trước của Tiểu Điền Thất.
Không biết có phải là do đã gặp phải quá nhiều đau khổ, cô có thể cảm thấy, ánh mắt màu hồng nhạt của cậu trống trơn không có sức sống.
Nhưng không có quan hệ, cô ôm cậu, cố gắng vỗ về: "Đừng sợ, có chị ở đây rồi, chúng ta không có việc gì."
Không biết đã trải qua bao lâu, Lưu Diệp nghe thấy hình như âm thanh bên ngoài ít đi một chút, lại một lát sau, âm thanh kia dần dần im lặng.
Cô cũng không biết bên ngoài là tình huống thế nào, chỉ là không bao lâu, Lưu Diệp nghe thấy bên ngoài có rất âm thanh huyên náo, bên trong còn xen lẫn một chút âm thanh bắn súng. . . . .
Sau đó toàn bộ thế giới dần dần an tĩnh. . . . . .
Một lát sau, rốt cuộc Lưu Diệp nghe có tiếng người nói chuyện.
Cô không biết những người đó là ai, nên chẳng dám thở mạnh chỉ im lặng lắng nghe.
Trong âm thanh nhốn nha nhốn nháo, có một âm thanh rất quen thuộc tựa hồ đang lớn tiếng nói gì đó, trong đó có vô số người cũng la hét theo.
Nghe âm thanh hình như là đang thảo luận hành động gì.
Lưu Diệp áp lỗ tai dính vào trên cửa, cố gắng nghe, liền nghe người bên ngoài nõi cái gì mặc dù là thủ lĩnh cũng không thể nói như vậy. . . . . .
Còn có âm thanh người quát bảo im lặng, còn có một giọng nói lớn hơn tựa hồ đang giải thích: "Thủ lĩnh là đang đánh cuộc, một mặt dùng đàm phán tới mê hoặc phán đoán của kẻ địch, mặt khác dùng thủ đoạn nhanh nhất đả kích đối phương tan rã. . . . . . Chỉ là. . . . . ."
Lưu Diệp rốt cuộc nhận ra mấy âm thanh bên trong đó, giống như có Sở Linh!
Cả người cô giật mình, lúc cô sắp gõ cửa lớn tiếng kêu cứu, lại nghe thấy Sở Linh giận dữ kêu la đi ra ngoài.
"Nhưng đổi lại là tôi... Tôi chắc chắn sẽ không làm như vậy, vạn nhất nổ chết phụ nữ rồi làm thế nào? Con mẹ hắn, nói cho tôi biết phụ nữ sống và phụ nữ chết có giống nhau không. . . . . Dù là thủ lĩnh cũng không làm được!"
Lưu Diệp đang muốn gõ cửa chợt dừng lại.
Người bên ngoài đại khái đều trầm mặc.
Những người này đều hiểu phụ nữ có ý nghĩa như thế nào, hơn nữa vào thời điểm cuối cùng một nhóm phụ nữ bởi vì chiến tranh mới biến mất, trải qua thời kỳ chờ đợi khá dài, hiện tại rốt cuộc có một tia hi vọng. . . . . .
Trong tình huống không suy xét kỹ, liền phát động tập kích kinh khủng như vậy, ngộ nhỡ xuất hiện vấn đề, đừng nói không phải Khương Gia Quân có thể thừa nhận, chính là toàn bộ thế giới đều không thể tiếp nhận.
Đến lúc đó Khương Gia Quân phải đối mặt không chỉ là Liên Bang phía tây hồi kích, chính là Chính Phủ Liên Bang, các gia tộc cũng chưa chắc không đốt lửa giận tới trên đầu Khương Gia Quân, chứ đừng nói những người bình thường cuồng nhiệt kia.
Hậu quả này quá kinh khủng, mà kinh khủng hơn, chính là tại sao Khương Nhiên trong thời gian ngắn ra cái quyết định này.
"Cho nên hắn mới là Khương Nhiên. . . . . ." Lưu Diệp yên lặng suy nghĩ, lời vừa được nói kia, cô cũng nghĩ ra ý bên trong, không phải là ngoài ý muốn, mà do cô đã sớm có giác ngộ như vậy.
Bởi vì Khương Nhiên không giống như những nhận thức về đàn ông trong đầu cô, hắn chưa bao giờ nói tới nhi nữ tình trường, đối với hắn mà nói phương pháp xử lí đơn giản nhất mau lẹ nhất, chính là như vậy, về phần tử vong ngộ thương những thứ kia, chỉ đơn giản là vấn đề xác suất, huống chi phụ nữ chết cũng là phụ nữ. . . . . . Đến lúc đó chẳng qua là khiến tổ chữa bệnh có thêm chút phiền toái mà thôi. . . . . .
Lưu Diệp không khổ sở rối rắm, bởi vì đã sớm hiểu điểm này, cho nên cô liền trầm mặc chốc lát, rất nhanh gõ cửa kêu cứu.
Beta: Trà Mii
Sắc mặt Tiểu Điền Thất tái nhợt rất đáng sợ, cho dù là mắc bệnh bạch tạng, nhưng Tiểu Điền Thất gầy gò tái nhợt như vậy khiến Lưu Diệp lay động, không biết Tiểu Điền Thất đã gặp chuyện gì mà trong thời gian ngắn đã bị hành hạ thành ra như vậy. . . . . .
Hơn nữa những người đó đã làm gì với Tiểu Điền Thất, chỗ này khủng bố như vậy, khắp nơi đều là tứ chi, bọn họ muốn bắt Tiểu Điền Thất làm thí nghiệm sao?
Lưu Diệp đau lòng sắp khóc, cô không dám sờ hơi thở của Tiểu Điền Thất, cô rất sợ Tiểu Điền Thất đã bị hạ độc.
Chỉ là lát sau Lưu Diệp nhận ra Tiểu Điền Thất còn sống, mặc dù trên mặt cậu có vẻ như đã chết, nhưng ngực vẫn còn phập phồng
Cậu còn thở đấy. . . . . .
Lòng của cô bình tĩnh hơn một chút, không biết người Tiểu Điền Thất bị cắm đầy ống có thể động đậy hay không, khi cô đang do dự có nên chạm vào người Tiểu Điền Thất không, chợt nghe thấy tiếng sấm vang như thuốc nổ.
Trước còn cảm thấy chỗ này rất vững chắc không bị ảnh hưởng, nhưng rất nhanh Lưu Diệp liền cảm thấy, ngay cả chỗ này cũng khẽ lay động, hiển nhiên là bị hỏa lực đả kích.
Hơn nữa đèn chiếu sáng trên đỉnh đầu cũng lay động, một số thiết bị chiếu sáng gần nhau dường như chớp lóe, chỗ này vốn kinh khủng, hiện tại ánh đèn vừa bập bùng, khiến Lưu Diệp dựng tóc gáy lên.
Đồng thời những thiết bị xung quanh Tiểu Điền Thất cũng phát ra báo động đỏ.
Trên đỉnh đầu có đồ rơi xuống không ngừng.
Lưu Diệp rất sợ những thứ đồ kia rơi xuống sẽ làm tổn thương Tiểu Điền Thất, cô chạy nhanh tới, thay cậu cản trở những mảnh vụn kia.
Tiểu Điền Thất trông giống như người chết.
Một số ống dẫn đã bị đè, Lưu Diệp vuốt cánh tay của cậu, cánh tay của cậu thật lạnh, quả thực giống như không có độ ấm.
Lòng của cô co lại thành một đoàn, hít sâu một cái, cô không quản được nhiều, cô nhanh chóng tháo những ống dẫn đi.
Coi như ở lại chỗ này cũng bị đè chết, còn không bằng buông tay thử một lần.
Đúng lúc cô tháo ống dẫn ra, Tiểu Điền Thất trên giường bệnh chợt động một ngón tay, Lưu Diệp gấp gáp gọi tên cậu, "Điền Thất, Tiểu Điền Thất? !"
Nhưng Tiểu Điền Thất không đáp lại, mí mắt cũng không nâng lên, dáng vẻ đã hôn mê sâu.
Lưu Diệp không còn cách nào, không thể làm gì khác hơn là thử kéo Tiểu Điền Thất dậy, nghĩ xem có nên cõng cậu đi không.
Cô vốn cảm thấy Tiểu Điền Thất là một đứa bé choai choai, nhưng đợi cô thử một lần, cô liền biết, dù là đứa bé choai choai, nhưng cơ thể nam sinh rất nặng, cô có kéo thế nào cũng không nhúc nhích, ngược lại thiếu chút nữa đẩy ngã Tiểu Điền Thất.
Hơn nữa Tiểu Điền Thất này cũng quá dài rồi, mới vài ngày không gặp, cô nhìn vóc dáng Tiểu Điền Thất, tự hỏi xem có phải do cậu đã chạy trốn nhiều lần phải không!
Người đến thời điểm cuối cùng cái gì cũng làm được, Lưu Diệp thật sự bất cứ giá nào, trực tiếp kéo ga giường trên giường bệnh xuống đất, cuốn Tiểu Điền Thất lại, cũng may mà ga giường chất lượng tốt, rất bền chắc, bị cô kéo như vậy lại không bị rách.
Cô cắn răng lôi ga giường, kéo Tiểu Điền Thất ở bên trong không ngừng di chuyển.
Đến lúc này trên đỉnh đầu đồ rơi xuống càng ngày càng nhiều, trong lúc này, cô có thể tự leo lên miệng thông gió, nhưng bây giờ còn có Tiểu Điền Thất, sao cô có sức lực ôm Tiểu Điền Thất lên.
Lưu Diệp liền nhìn khắp nơi tìm chỗ có thể ẩn thân.
Mặt đất run mạnh hơn, không biết là chỗ nào bị nổ rồi, Lưu Diệp nhìn thấy bên cạnh những dụng cụ thủy tinh bên người nổ tung, không ngừng có chất lỏng bắn tung toé ra ngoài, còn có những thứ phần chân tay còn lại đã bị cụt ghê tởm kinh khủng kia. . . . . .
Lưu Diệp không dám nhìn, mọi người mù mờ rồi, quả thực giống như ruồi bọ mất đầu, thấy đường liền chạy như điên, đôi tay vẫn dùng sức lôi Tiểu Điền Thất. . . . . .
Thở hổn hển, Lưu Diệp cảm giác mình đã chạy tới phòng cách vách.
Gian phòng này không giống như phòng thí nghiệm, một mảnh tối đen, vụ nổ vừa rồi khiến nguồn năng lượng ở chỗ này bị phá hủy, cho nên chỉ nhìn thấy khoảng không gian đen kịt.
Ánh sáng duy nhất chính là một số dụng cụ vẫn còn chớp động, không biết là những thứ gì.
Lưu Diệp đánh bạo đi vào trong, lúc đầu còn có thể mượn chút ánh sáng yếu đi vào trong, nhưng dần dần ánh sáng tắt dần, cô chỉ có thể dựa vào tay đi dò đường, không ngừng lục lọi.
Thật là may mắn, lúc sờ loạn lung tung, để cô sờ trúng một đồ vật tựa như cửa ngầm, nếu không phải do vụ nổ lớn vừa rồi, cánh cửa này sẽ không lộ ra một khe cửa.
Lưu Diệp không biết đây là cái gì, cô lần theo đồ tựa như khe hở, lục lọi lung tung ở bên trong, ngược lại khiến cánh cửa mở ra!
Trong lòng Lưu Diệp kinh ngạc, nhưng quá mờ, cô căn bản không thấy được bên trong là gì, trước mặt đen ngòm, không biết cánh cửa này thông tới đâu, làm cái gì.
Lưu Diệp chần chừ một lúc, nhưng khi tiếp tục lục lọi bên trong, Lưu Diệp kinh ngạc phát hiện, mặc kệ bên ngoài hỗn loạn thế nào, ở bên trong cửa giống như không bị ảnh hưởng.
Bên trong cửa tựa như một hầm trú ẩn, cô cũng không suy nghĩ nhiều, vội vàng lôi Tiểu Điền Thất đi vào bên trong.
Lúc này biết bọn họ sẽ không bị đập chết, rốt cuộc Lưu Diệp đã có thể ngồi dưới đất mệt mỏi thở hổn hển, sau khi nghỉ ngơi xong, cô ở trong bóng tối lo lắng sờ Tiểu Điền Thất.
Trong bóng tối, đầu tiên là cô mò tới đầu Tiểu Điền Thất, cô rất nhanh tìm được lỗ mũi đôi môi, cô thăm hơi thở của Tiểu Điền Thất.
Phát hiện còn thở, cô thoáng yên tâm một chút, nhưng thân thể Tiểu Điền Thất vẫn còn lạnh lẽo như băng.
Lưu Diệp sợ nhiệt độ cơ thể Tiểu Điền Thất không cao lên nổi, cô không để ý tới cái khác, lại nói Tiểu Điền Thất vẫn còn là một đứa bé choai choai, cô tiến tới bên cạnh Tiểu Điền Thất, ôm cơ thể cậu vào trong lòng, tay ma sát ngón tay Tiểu Điền Thất.
Không biết đã trải qua bao lâu, Lưu Diệp cảm giác Tiểu Điền Thất trong ngực chợt động một cái.
Xung quanh là khoảng không gian đen kịt, Lưu Diệp không biết cậu thế nào rồi.
Vừa rồi bị ảnh hưởng bởi vụ nổ, trên tóc cô đầy bụi bậm, lúc này cảm thấy Tiểu Điền Thất động đậy, Lưu Diệp liền giơ cổ tay lên chiếu sáng, sau đó cô cảm thấy đôi môi Tiểu Điền Thất giống như giật giật, nhưng Tiểu Điền Thất không nói ra lời.
Hơn nữa khi cô ma sát ngón tay cậu một lần nữa, Tiểu Điền Thất rõ ràng có co rúm lại.
Lưu Diệp theo bản năng liền nghĩ đến Tiểu Điền Thất nhất định bị những tên kia ngược đãi, cho nên mới sợ hãi tiếp xúc với người khác.
Cô nhỏ giọng an ủi cậu, không ngừng nói: "Đừng sợ, Tiểu Điền Thất, chị ở bên cạnh em đây."
Giọng nói của thiếu nữ đặc biệt mềm mại, cơ thể vẫn còn ấm nóng, căn bản có tác dụng trấn an lòng người, dần dần Lưu Diệp phát hiện hình như nét mặt Tiểu Điền Thất yên tĩnh hơn một chút.
Không biết qua bao lâu, Lưu Diệp nghe bên ngoài có âm thanh, còn có tiếng bước chân hỗn loạn.
Lưu Diệp sợ hãi, trái tim muốn nhảy đến cổ họng, trong bóng tối, cô chỉ nhìn thấy nơi xa có người cầm đèn pin tìm cái gì.
Cô cũng không để ý tới cái khác, chạy nhanh đến đóng cửa lại.
Nếu vừa rồi không phải cô sờ soạn trong bóng tối mới mở ra được, chỉ dùng mắt thường không dễ dàng tìm ra.
Lưu Diệp lo lắng đề phòng nghe động tĩnh bên ngoài.
Trong mơ hồ cô nghe những người đó đang trù yểu mắng cái gì, hình như là đang kêu kẻ điên Khương gì đó! !
Cái gì mà kẻ điên Khương ngay cả người bên mình cũng không trông nom, nhất định chính là một kẻ cuồng chiến tranh! !
Lưu Diệp sợ hãi không dám phát ra một cử động nhỏ nào, những người đó rất nhanh phát hiện miệng thông gió ban đầu Lưu Diệp đi vào.
Rất nhanh những người đó bò đến miệng thông gió tìm gì đó.
Lần này Lưu Diệp thở phào nhẹ nhõm, nhìn những người này tìm tới tìm lui, cô cảm thấy hơn phân nửa những người đó là tìm cô, thật may, thật may!
Mới vừa rồi tay của cô sợ hãi run cầm cập.
Bây giờ cô đặc biệt cảm thán mình thật may mắn tìm được chỗ ẩn thân này, bằng không là xong đời rồi, không phải là bị đập chết thì chính là bị những người đó tìm được.
Chính là những lời vừa rồi của họ khiến Lưu Diệp thật lo lắng , những người đó nói cái gì mà Khương Nhiên là kẻ điên, còn cái gì không cố kỵ người mình, cô rất lo lắng về nhận thức của bọn họ.
Cũng không biết vụ nổ lớn vừa rồi có thể đã tổn thương quan điểm của bọn họ hay không.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, những âm thanh ném bom vẫn không gián đoạn, Lưu Diệp ở bên trong cố gắng mở cửa ra, kết quả cô thử mấy lần mới phát hiện ra không đẩy được, lúc này cô mới nhớ tới hơn phân nửa bên ngoài đã bị nổ ngổn ngang rồi, không chừng còn có thứ gì rớt xuống chặn lại ngoài cửa.
Lưu Diệp cũng không dám lộn xộn nữa.
Cô ngoan ngoãn canh giữ bên người Tiểu Điền Thất, tình hình của Tiểu Điền Thất vẫn không tốt, Lưu Diệp có gọi cậu mấy tiếng, nhưng không thấy cậu phản ứng.
Hơn nữa cơ thể của cậu vẫn lạnh lẽo như vậy.
Lưu Diệp rất sợ, sau đó cô nhớ tới khi còn bé cơ thể cô không thoải mái, bà nội cô giúp cô chà xát sau lưng.
Đến lúc này, cô không có biện pháp nào khác, cô liền đưa tay ra xoa bóp sau lưng của Tiểu Điền Thất, vừa bắt đầu không dám dùng sức, rất nhẹ nhàng ấn một cái.
Theo xương sống không ngừng xoa bóp, dần dần Lưu Diệp liền phát hiện ra chuyện lạ, xương sống Tiểu Điền Thất không thẳng, cô vuốt khớp xương ở trung tâm là lạ, không giống với người bình thường.
Chỉ cần thoáng dùng sức là có thể cảm giác được tiếng vang ken két.
Lưu Diệp không biết Tiểu Điền Thất gặp chuyện gì, dần dần cô không dám nhấn loạn nữa.
Cô ôm đứa bé bất hạnh vào trong ngực, áy náy nghĩ tới, nếu không phải cô nhất định bắt Tiểu Điền Thất làm người hướng dẫn, không muốn cho cậu đi theo, sao cậu có thể gặp chuyện này. . . . . .
Cô vuốt tóc Tiểu Điền Thất, tóc Tiểu Điền Thất còn bị những tên bại hoại kia cắt đứt, trước kia đẹp mắt lịch sự thế nào, bây giờ lại giống như lông tấc.
Hơn nữa rốt cuộc những người đó muốn gì, sao lại giày vò Tiểu Điền Thất? !
Lưu Diệp suy nghĩ miên man, không nhận ra Tiểu Điền Thất vẫn không có động tĩnh gì đã tỉnh lại.
Lưu Diệp rất nhanh nhận ra, hình như Tiểu Điền Thất muốn động đậy, nhưng không nhúc nhích, bởi vì thân thể không thăng bằng, tay không có hơi sức, trừ sức lực động đậy ngón tay bên ngoài, cả người không có hơi sức gì.
Lưu Diệp ở bên cạnh cậu nhẹ giọng nói: "Thân thể không thoải mái thì chớ lộn xộn, có chị ở cạnh em."
Giọng nói của cô mềm mại, khi nói chuyện tựa như trấn an, cô còn sờ ngón tay của anh, còn dịch đầu của cậu đi, để cho cậu dựa thoải mái hơn một chút.
Cái gì nam nữ thụ thụ bất thân, Lưu Diệp đã sớm không quan tâm, chỉ một lòng nghĩ tới làm như thế nào khiến Tiểu Điền Thất thoải mái hơn một chút.
Chỉ là Tiểu Điền Thất vẫn không có phản ứng gì, mặc kệ cô nói gì, Tiểu Điền Thất đều có dáng vẻ muốn giãy dụa.
Cậu không nhận ra giọng nói của cô sao? Vẫn còn bị dọa sợ?
Lưu Diệp lại dịu dàng nói với cậu một lần nữa: "Tiểu Điền Thất đừng sợ, chị đang ở bên cạnh em đấy. . . . . . Đừng sợ. . . . . ."
Lần này rốt cuộc Tiểu Điền Thất bất động.
Nhìn Tiểu Điền Thất hiểu chuyện khéo léo như vậy, mắt của Lưu Diệp chua xót đau đớn.
Cô cố gắng nhịn khóc, trái tim nặng trĩu hô hấp không trót lọt, cô nhất định phải cứu Tiểu Điền Thất còn sống ra ngoài, sau đó tìm tổ chữa bệnh cho cậu, tự mình chăm sóc cậu . . . . .
Tiểu Điền Thất nhất định có thể khôi phục, tổ chữa bệnh có nhiều người rất giỏi mà!
Lúc trước Khương Nhiên đã tập trung những người tài giỏi lại, bọn họ nhất định có thể giúp cho Tiểu Điền Thất!
Cô cầm lòng bàn tay của cậu, ngón tay Tiểu Điền Thất vẫn còn lành lạnh.
Toàn bộ không gian trừ chuỗi Xuyến Châu Tử trên cổ tay cô ra, những chỗ khác đều đen ngòm.
Tay của cô đặt trên tay Tiểu Điền Thất, ngón tay hai người đan vào nhau, hạt châu màu vàng nhạt chiếu lên ngón tay đều là màu vàng nhạt.
Bất chợt Lưu Diệp nhìn thấy trên cổ tay Tiểu Điền Thất vốn nên là con số địa phương, bây giờ lại bị che phủ bởi một hình dạng tựa như hoa văn.
Bức hoa văn kia đen nhánh, quả thật bò đầy cả cổ tay, hơn nữa màu sắc rất sâu, mơ hồ có thể phân biệt ra là hai con rắn quấn lấy nhau. . . . . . Chỉ nhìn liền cảm giác kinh khủng. . . . . .
Lưu Diệp theo bản năng liền đưa tay sờ sờ cổ tay Tiểu Điền Thất, trong lòng càng thêm đau xót, có chút buồn bực nghĩ, tại sao những người đó còn phải xăm vào người cậu . . . . .
Hơn nữa những người kia làm như thế nào, một hình xăm lớn như vậy . . . . . Là xăm lên hay là in lên?
Tiểu Điền Thất có đau không?
Cô đau lòng vuốt ve hình xăm hỏi: "Đây là bọn họ xăm vào người em sao? Còn đau không?"
Tiểu Điền Thất nhép miệng, phát ra âm thanh đặc biệt khàn khàn, nếu như không cẩn thận phân biệt, căn bản nghe không ra cậu đang nói gì.
Lưu Diệp không muốn cậu quá miễn cưỡng, nhanh chóng xen vào: "Em đừng nói chuyện, chờ khá hơn một chút lại nói."
Nhìn cặp mắt của Tiểu Điền Thất, cặp mắt kia Lưu Diệp đã sớm nhìn qua không biết bao nhiêu lần, chỉ là rất khác ánh mắt ngây thơ lúc trước của Tiểu Điền Thất.
Không biết có phải là do đã gặp phải quá nhiều đau khổ, cô có thể cảm thấy, ánh mắt màu hồng nhạt của cậu trống trơn không có sức sống.
Nhưng không có quan hệ, cô ôm cậu, cố gắng vỗ về: "Đừng sợ, có chị ở đây rồi, chúng ta không có việc gì."
Không biết đã trải qua bao lâu, Lưu Diệp nghe thấy hình như âm thanh bên ngoài ít đi một chút, lại một lát sau, âm thanh kia dần dần im lặng.
Cô cũng không biết bên ngoài là tình huống thế nào, chỉ là không bao lâu, Lưu Diệp nghe thấy bên ngoài có rất âm thanh huyên náo, bên trong còn xen lẫn một chút âm thanh bắn súng. . . . .
Sau đó toàn bộ thế giới dần dần an tĩnh. . . . . .
Một lát sau, rốt cuộc Lưu Diệp nghe có tiếng người nói chuyện.
Cô không biết những người đó là ai, nên chẳng dám thở mạnh chỉ im lặng lắng nghe.
Trong âm thanh nhốn nha nhốn nháo, có một âm thanh rất quen thuộc tựa hồ đang lớn tiếng nói gì đó, trong đó có vô số người cũng la hét theo.
Nghe âm thanh hình như là đang thảo luận hành động gì.
Lưu Diệp áp lỗ tai dính vào trên cửa, cố gắng nghe, liền nghe người bên ngoài nõi cái gì mặc dù là thủ lĩnh cũng không thể nói như vậy. . . . . .
Còn có âm thanh người quát bảo im lặng, còn có một giọng nói lớn hơn tựa hồ đang giải thích: "Thủ lĩnh là đang đánh cuộc, một mặt dùng đàm phán tới mê hoặc phán đoán của kẻ địch, mặt khác dùng thủ đoạn nhanh nhất đả kích đối phương tan rã. . . . . . Chỉ là. . . . . ."
Lưu Diệp rốt cuộc nhận ra mấy âm thanh bên trong đó, giống như có Sở Linh!
Cả người cô giật mình, lúc cô sắp gõ cửa lớn tiếng kêu cứu, lại nghe thấy Sở Linh giận dữ kêu la đi ra ngoài.
"Nhưng đổi lại là tôi... Tôi chắc chắn sẽ không làm như vậy, vạn nhất nổ chết phụ nữ rồi làm thế nào? Con mẹ hắn, nói cho tôi biết phụ nữ sống và phụ nữ chết có giống nhau không. . . . . Dù là thủ lĩnh cũng không làm được!"
Lưu Diệp đang muốn gõ cửa chợt dừng lại.
Người bên ngoài đại khái đều trầm mặc.
Những người này đều hiểu phụ nữ có ý nghĩa như thế nào, hơn nữa vào thời điểm cuối cùng một nhóm phụ nữ bởi vì chiến tranh mới biến mất, trải qua thời kỳ chờ đợi khá dài, hiện tại rốt cuộc có một tia hi vọng. . . . . .
Trong tình huống không suy xét kỹ, liền phát động tập kích kinh khủng như vậy, ngộ nhỡ xuất hiện vấn đề, đừng nói không phải Khương Gia Quân có thể thừa nhận, chính là toàn bộ thế giới đều không thể tiếp nhận.
Đến lúc đó Khương Gia Quân phải đối mặt không chỉ là Liên Bang phía tây hồi kích, chính là Chính Phủ Liên Bang, các gia tộc cũng chưa chắc không đốt lửa giận tới trên đầu Khương Gia Quân, chứ đừng nói những người bình thường cuồng nhiệt kia.
Hậu quả này quá kinh khủng, mà kinh khủng hơn, chính là tại sao Khương Nhiên trong thời gian ngắn ra cái quyết định này.
"Cho nên hắn mới là Khương Nhiên. . . . . ." Lưu Diệp yên lặng suy nghĩ, lời vừa được nói kia, cô cũng nghĩ ra ý bên trong, không phải là ngoài ý muốn, mà do cô đã sớm có giác ngộ như vậy.
Bởi vì Khương Nhiên không giống như những nhận thức về đàn ông trong đầu cô, hắn chưa bao giờ nói tới nhi nữ tình trường, đối với hắn mà nói phương pháp xử lí đơn giản nhất mau lẹ nhất, chính là như vậy, về phần tử vong ngộ thương những thứ kia, chỉ đơn giản là vấn đề xác suất, huống chi phụ nữ chết cũng là phụ nữ. . . . . . Đến lúc đó chẳng qua là khiến tổ chữa bệnh có thêm chút phiền toái mà thôi. . . . . .
Lưu Diệp không khổ sở rối rắm, bởi vì đã sớm hiểu điểm này, cho nên cô liền trầm mặc chốc lát, rất nhanh gõ cửa kêu cứu.