-
Chương 77
Edit: rinna
Beta: nguyenthituyen
Trong khi đợi truyền hình trực tiếp, Lưu Diệp bị đưa đến một chỗ giống như phòng nghỉ.
Hơn nữa cô thấy rất kỳ lạ, dọc đường đi cô đã gặp nhóm người Mậu Ngạn Ba, nhưng chỉ có duy nhất là Tiểu Điền Thất cô không có gặp.
Cô rất lo lắng tình huống của Tiểu Điền Thất, nhưng khi cô hỏi tộc trưởng giả đó, ông ta cũng chỉ nhìn cô với một vẻ mặt như có ý tứ sâu xa, hơn nữa cũng không nói tình huống Tiểu Điền Thất, chỉ cười nhìn cô, giống như cô đang hỏi chuyện buồn cười biết bao nhiêu vậy.
Lưu Diệp cũng rất lo lắng.
Lúc đợi truyền hình trực tiếp, tim của Lưu Diệp đập bịch bịch, tất nhiên chỗ này đã được canh chừng nghiêm ngặt, có rất nhiều mắt điện tử ở đây giống như đang theo dõi từng cử động của cô vậy, nhưng cũng không có nhiều người ở bên cạnh trông chừng cô, tổng cộng chỉ hai người đang nhìn cô.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, cô không biết Khương Nhiên nói thế nào với bọn Liên Bang phía Tây, và cô cũng không biết cô cần đọc những kiểu thanh minh gì. . . . . .
Bây giờ điều cô nghĩ nhất đó chính là nhỡ làm cho Khương Nhiên bị tức chết thì phải làm sao?
Đừng nói người đàn ông kia chịu uy hiếp, dù là bị người xem thường cũng sẽ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng bây giờ lại bị ép buộc ký một phần hiệp nghị như vậy, còn phải làm truyền hình trực tiếp.
Lưu Diệp vừa nghĩ tới cũng cảm thấy khó chịu, cho nên Khương Nhiên mới không có vẻ mặt gì sao?
Chỉ là Lưu Diệp cũng nghĩ đến một chuyện, lúc cô nhìn đối phương với một ánh đỏ tức giận nhưng nhìn lại Khương Nhiên không nhìn bọn họ giống như cô.
Anh tỉnh táo giống như không có tình cảm gì vậy.
Cho nên có vài người trời sinh thì không hợp với con gái tình trường , mặc dù nhìn qua rất thích mình, giống như quan hệ hai người rất tốt.
Khi xảy ra chuyện vẫn có thể tỉnh táo phân tích tình huống như cũ, làm ra phán đoán chính xác, cảm xúc cũng sẽ không vì vậy mà bị ảnh hưởng chút nào.
Một mặt Lưu Diệp cảm thấy Khương Nhiên thật là lợi hại, nhưng mặt khác lại hiểu sự chênh lệch của mình và đối phương .
Mặc kệ cô cố gắng dường nào, có thể nói bình thường suy nghĩ của cô cũng không tệ, nhưng lúc quyết định thì cô chỉ có thể là người bình thường.
Phong cách nữ vương Đại Sát Tứ Phương kia, coi như cô không cần cố gắng nữa, cũng rất khó luyện ra, chỉ là Lưu Diệp cũng không phải người dễ dàng nổi giận, cô nghĩ dù là người bình thường, nhưng chỉ cần cố gắng, cũng có thể làm rất tốt.
Cô cứ suy nghĩ lung tung như vậy, thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Lưu Diệp cảm thấy mình hơi khó ngủ, người trông chừng ngoài cửa cũng không ngừng rục rịch.
Trong lúc chờ còn có người tới đưa đồ ăn vặt và đồ uống cho cô, nhưng mặc kệ là khay hay ly tất cả đều được là làm bằng giấy.
Ngay cả chỗ của cô đang ở, tất cả bàn ghế đều bị cố định trên đất, tất nhiên là muốn đề phòng cô tự tổn thương mình.
Lưu Diệp cầm chén nước uống vài ngụm, lại miễn cưỡng ăn một chút điểm tâm.
Mặc kệ tâm trạng mình lo lắng như thế nào, cô cũng phải kiên cường .
Cứ chịu đựng như vậy từng giây từng phút.
Không biết qua bao lâu, Lưu Diệp cảm thấy hình như có chút chấn động, hơn nữa có một tiếng vang như sấm rền.
Mới đầu cô còn tưởng rằng đây là động đất, nhưng sau đó mặt đất lại chấn động, không riêng gì mặt đất đang chấn động, ngay cả thiết bị chiếu sáng trên đỉnh đầu cũng đang đung đưa .
Hơn nữa có tiếng vang hơn vang lên, động đất không có đạo lý lại xuất hiện hơn nữa còn có sấm nữa!
Lưu Diệp lập tức phản ứng lại, đây đang bị đột kích sao?
Cô lấy lại tinh thần rồi vội đứng lên từ trên ghế nằm nhìn ra ngoài, thì thấy sắc mặt người trông chừng mình thay đổi, một người trong đó đang dùng máy truyền tin liên lạc với người nào.
Lưu Diệp nghe người nọ không ngừng hỏi thăm đã xảy ra chuyện gì, nhưng truyền tin đứt rất nhanh.
Lúc này sắc mặt người cầm máy truyền tin đó hoàn toàn thay đổi.
Sau đó Lưu Diệp nhìn thấy này hai người trông chừng lại nói tiếp mấy câu với nhau, sau đó người cầm máy truyền tin vội vã chạy.
Lúc này trước cửa Lưu Diệp cũng chỉ còn lại có một người.
Vốn dĩ Lưu Diệp không dám tưởng tượng chuyện trốn chạy, thật sự là chỗ này quá kín đáo, chung quanh giăng máy quay khắp nơi, nhưng bây giờ thật sự là cơ hội ngàn năm có một.
Mặc kệ có phải bị công kích hay không, dưới tình huống chỉ còn một người trông coi, Lưu Diệp biết mình đang chơi với lửa.
Nhưng mặt đất vẫn còn không ngừng run rẩy, trên đỉnh đầu đã bắt đầu rơi những mảnh vụn xuống rồi.
Lưu Diệp cũng nhân cơ hội này kêu lên, giọng nói như bị hoảng sợ, kêu: "Tôi rất sợ. . . . . . Tôi bị đập đến nơi rồi, làm ơn mở cửa được không?"
Lính gác phía ngoài cũng nhìn thấy tình huống bên trong, trừ những miếng ngói vụn không ngừng đứt rời, đèn chiếu sáng trên đỉnh đầu cũng không ngừng đung đưa.
Người trông chừng nghĩ ngợi, đại khái cũng là cân nhắc an toàn, cho nên mới mở cửa cho Lưu Diệp.
Lưu Diệp lấy tay che miệng rồi chạy ra cửa, cô đứng đó ho kịch liệt .
Người trông chừng cũng sợ hãi, còn tưởng rằng Lưu Diệp bị thương chỗ nào.
Lúc đối phương cúi người muốn xem mình, Lưu Diệp hạ quyết tâm chạm mặt thì đánh tới, vừa nãy mặt đất rung lên một cái, bàn ghế vốn cố định trên mặt đất cũng bị xê dịch vị trí, nhân cơ hội này Lưu Diệp cầm lấy một cái ghế đẩy lên một cái, rút ra.
Đời này, trừ lúc cô đánh Khương Nhiên mấy cái xả hận, thì cô còn chưa đánh những người nào khác, huống chi là cầm gậy gỗ đi gõ đầu người.
Đúng là Lưu Diệp không có ác ý, vừa nhìn cánh tay nhỏ bắp chân nhỏ của cô, người trông chừng cũng không có phòng bị, nên cái ghế chính diện mới đập vào đầu của anh ta.
Tên trông chừng kia gục trên mặt đất rất nhanh, Lưu Diệp cũng không dám nhìn người đó bị gõ thế nào, vừa thấy đối phương ngã xuống, Lưu Diệp không nói hai lời, một đường chạy như điên đi tìm chỗ không có ai.
Tất cả đường chỗ này đều là thông nhau, nhưng lúc này dưới tình huống đang bị pháo đánh, mặc kệ là đèn chiếu sáng hay đường đi đều đang đung đưa, còn có vô số đá vụn rơi xuống.
Có nhiều chỗ đung đưa với một biên độ lớn, còn có thiết bị chiếu sáng đập cả xuống, Lưu Diệp sợ hết hồn, bởi vì vật kia đập vào ngay trước mặt cô, chỉ có hai bước thì sẽ vừa vặn đập trúng cô.
Cô lùi lại một bước, cũng may mà thiết bị chiếu sáng này rớt xuống, rất nhanh Lưu Diệp đã phát hiện ra chỗ đặt thiết bị chiếu sáng, giống như có một miệng thông gió vậy.
Cô biết lúc người trong tây liên minh phát hiện cô không thấy đâu nữa, thì hơn phân nửa người sẽ lùng bắt cô khắp mọi ngóc ngách, thay vì đi loạn không mục đích, còn không bằng trốn vào trong miệng thông gió này, ngộ nhỡ có thể tìm tới lối ra thì tốt rồi!
Nghĩ như vậy, Lưu Diệp cũng đặt tay lên bốn phía vách tường, dựa vào sức lực của tay chân mà cô bò đến miệng thông gió, lối đi này thật là lớn, cô chỉ cần bò đi là được.
Chỉ là bên trong rất tối, cô nhìn xung quanh, trừ chỗ có thiết bị chiếu sáng thì phần lớn đều đen kịt.
Tình huống như thế này thì quá lừa người rồi, hơn nữa đây là không gian bịt kín.
Đang lúc cô không biết nên làm sao, cả người cô cũng run một cái theo miệng thông gió, xem ra trận đánh bom này càng lúc càng dày rồi.
Lưu Diệp hít sâu một cái, mặc kệ tình huống bên ngoài có như thế nào, cô cần phải ẩn mình trước tiên.
Chỉ cần không tìm được, người trong tây liên minh cũng không dám làm gì với bọn Quan Chỉ Tiểu Điền Thất.
Nhưng mà có đi như thế nào, Lưu Diệp thật sự là nghĩ không ra, cô chỉ có thể dựa vào trực giác mà đi tới.
Hơn nữa trận đánh bom này càng ngày dày đặc, mới đầu cách mấy phút mới rung động, bây giờ đã biến thành không ngừng rung động.
Lưu Diệp bị lắc đến choáng váng, thỉnh thoảng trên đầu còn rơi xuống vài mảnh vụn bụi bặm.
Cũng may chỉ có mấy mảnh vụn nhỏ, nhưng người phía dưới thì gặp xui rồi, thỉnh thoảng Lưu Diệp có thể nghe thấy tiếng gào thảm, không biết là bị đập đến hay là bị gì đó làm nổ cho đến bị thương . . . . . .
Hơn nữa dần dần ngay cả miệng thông gió cô đang bò cũng không an toàn nữa, chỗ cô đang bò nó đang từ từ xuất hiện một vết đứt gãy, lại một đợt đánh bom nữa, không riêng gì mà nổ cả thiết bị chiếu sáng xuống, ngay cả miệng thông gió này cũng bị nổ ra một lổ thủng, may mà cô bò chậm, nếu không Lưu Diệp cũng không dám tưởng tượng mình sẽ bị nổ thành thế nào.
Cô ở phía trên len lén nhìn xuống một cái, sau đó cô đã nghe thấy phía dưới không ngừng truyền ra tiếng kêu thảm thiết còn có tiếng kêu cứu.
Càng có không ít người đang chạy tới chạy lui.
Trong lòng Lưu Diệp sợ, dù là bị nổ chết hay là bị những người đó phát hiện, cũng không có quả ngon để ăn.
Cô không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là quay trở lại tiếp tục tìm lối đi khác.
Tình huống lần này ác liệt hơn rồi, trước thỉnh thoảng còn có thiết bị chiếu sáng, sau mấy lần đánh bom nãy giờ thì tất cả đèn đã mất đi tác dụng.
Lần này không riêng gì miệng thông gió, ngay cả đường đi phía dưới cũng là một khoảng không đen kịt .
Lần này Lưu Diệp có bò đi nửa bước cũng không thể đi được, hơn nữa đúng lúc này, không biết là cái gì chạy tới trên tay cô, cảm giác được vật kia đầy lông lá, cũng không biết là con chuột hay là cái gì.
Trong nháy mắt tóc gáy Lưu Diệp dựng đứng lên, cô sợ cũng không dám chuyển động, bởi vì cái gì cũng không thấy, mới có thể bị dọa sợ đến như vậy.
Nhưng thứ kinh khủng vừa mới chạy qua kia thiếu chút nữa đã dọa Lưu Diệp ngất đi, ngay sau đó, Lưu Diệp cảm thấy có thử gì đang cắn giầy trên chân cô.
Cả người Lưu Diệp đều rụt lại, nhưng những thứ nhiều lông kia cứ vòng quanh ở chỗ cô, lần này không riêng gì giầy mà cả quần áo của cô cũng bị những thứ đó gặm rồi.
Cả người Lưu Diệp đã mơ mơ màng màng, đúng lúc đó có một ánh sáng màu vàng nhạt truyền ra từ cạnh tay cô.
Mới đầu Lưu Diệp còn tưởng rằng là thiết bị chiếu sáng đã khôi phục lại rồi, nhưng đợi cô thấy rõ ràng đồ đang sáng lên, cả người cô cũng ngây ngẩn!
Màu vàng nhạt truyền ra từ cổ tay của cô, đây là vòng tay lúc đầu dã thú tặng cô, mặc dù giá trị không cao, nhưng cô vẫn đeo như bảo bối, hơn nữa Tiểu Điền Thất nói qua, nói đây là thủy tinh.
Cô cũng coi như đó thủy tinh mà đeo, bây giờ nhìn lại thủy tinh thế giới này và thủy tinh cô biết nó cũng không phải là không giống nhau. . . . . .
Vật này hơi giống dạ minh châu!
Cũng không biết thứ đồ này có khoáng chất gì, ở chỗ này này lại có thể sáng lên! !
Lần này cuối cùng Lưu Diệp đã nhìn thấy rõ thứ gì vây quanh mình, những con vật này Lưu Diệp cũng không xác định được nó có phải là con chuột không, nhìn thì hơi nhỏ hơn chuột đồng, nho nhỏ, chỉ lớn lớn như ngón tay cái của cô, cô nhìn đại khái một chút, cũng hơn mười con.
Lúc này cô mới thở dài một hơi, lại lau mồ hôi lạnh, quả thật hù chết cô, cô còn tưởng rằng mình sẽ bị chuột ăn mất!
Hơn nữa những con vật rất là sợ ánh sáng, cổ tay Lưu Diệp mới vừa đưa đến gần thì chúng bị dọa kêu xèo xèo rồi chạy mất.
Mặc dù rất yếu ớt, nhưng được vòng tay chiếu sáng, mắt của Lưu Diệp dần dần được thích ứng.
Cô hít sâu một cái , trong lòng lẩm nhẩm cầu mong ông trời phù hộ, để cho con nhanh thoát khỏi chỗ này!
Có lẽ là ông trời nghe được cầu nguyện của cô, đoạn đường phía sau Lưu Diệp bò đi nó thuận lợi hơn nhiều, cả ống thông gió cũng không còn là xiêu vẹo sức sẹo nữa, mặc dù hơi lay động, còn có tiếng đinh tai nhức óc, nhưng mảnh vụn rơi từ trên xuống cũng ít đi.
Tất nhiên chỗ cô đang ở chắc chắn hơn chỗ khác rất nhiều.
Cô bò một đường, không biết bò mình đã bao lâu, ngay cả đầu gối cũng bị mài hỏng rồi, cuối cùng cô phát hiện trước mặt có một chỗ giống như cửa ra, chỉ là chỗ đó bị cái gì bịt lại.
Thật may là cũng có màn đánh bom lúc nãy, cái miệng ém đó bị nổ vặn vẹo, thiết bị báo động trên đó cũng mất đi hiệu lực, Lưu Diệp không tốn sức chút nào vươn cánh tay, dùng sức kéo hai cái thì kéo vật kia xuống.
Trong lòng cô rất vui mừng, còn tưởng rằng mình sẽ phải leo ra ngoài, kết quả là sau khi bò vào bên trong mấy bước, Lưu Diệp lại phát hiện chỗ này căn bản không phải là lối ra, mà giống như phòng thí nghiệm gì đó.
Bên ngoài thì không gian đen kịt, nhưng chỗ này vẫn còn đèn chiếu sáng, hơn nữa cùng với cảnh tượng rối loạn bên ngoài thì nơi này hình như không xảy ra chuyện gì cả, ngay cả thiết bị chiếu sáng cũng không lay động.
Trong lòng Lưu Diệp buồn bực, nhìn phía dưới lại là trống rỗng.
Cô chờ chốc lát cũng không nghe thấy tiếng người hoạt động, vừa nãy Lưu Diệp bò quá nhiều, đầu gối cũng đã rất đau rồi, cô cũng thử bò xuống dưới.
Đợi cô vào bên trong, cô kinh ngạc phát hiện cái chỗ này đúng là một phòng thí nghiệm đấy.
Cũng không biết là làm cái gì, cô ngẩng đầu lên đánh giá xung quanh, chỗ này rất lớn rất trống, xung quanh còn có mấy dụng cụ thủy tinh cao cỡ một người, cũng không biết bên trong cái là cái gì, chỉ hơi nhìn thấy bên trong có rất nhiều nước, có mấy thứ bị ngâm ở bên trong.
Cô tò mò đi tới nhìn thoáng qua, chỉ là liếc một cái mà Lưu Diệp đã bị hù cả người lạnh run! ! !
Trong dụng cụ thủy tinh chứa không chứa những thứ khác mà đó chính là cánh tay của con người! ! !
Cánh tay tái nhợt không chút sức sống!
Lưu Diệp thở cũng không nổi rồi, cô theo bản năng không muốn nhìn dụng cụ xung quanh thủy tinh này, nhưng ánh mắt không thể không quét nhìn kiểm tra một chút quả thực là bách khoa toàn thư kinh khủng nhất!
Tứ chi con người bị chia ra ngâm ở trong những dụng cụ kia
Cả người Lưu Diệp cũng bị sợ đến choáng váng, cô vừa phản ứng lại, tựa như điên muốn chạy ra bên ngoài, muốn chạy trở về miệng thông gió mình mới vừa tới.
Nhưng ngay lúc cô chạy đi, cô chợt chú ý tới chính giữa chỗ này, lại có một giường lớn .
Biết rất rõ là không nên nhìn, nhưng thật sự là rất kinh dị.
Cô run run rẩy rẩy dừng bước liền bạo gan nhìn tới, không biết thân thể phía trên sẽ bị phân giải ra thành cái gì.
Nhưng đợi khi cô tiến tới, lại nhìn thấy trên giường màu trắng không phải là thứ kinh khủng gì, giống như là con người, cũng không biết đó là người chết hay là người sống, hơn nữa trên người của người kia bị cắm các loại dây nhợ.
Như là con rối bị vô số sợi dây buộc lại.
Ở xung quanh người đó, có vô số dụng cụ đang chớp động.
Lưu Diệp đánh bạo, hít sâu một cái nhìn tới, sau đó thì cô sợ ngây người, bởi vì nằm trên giường là không phải ai khác, là Tiểu Điền Thất đã biến mất không thấy.
Beta: nguyenthituyen
Trong khi đợi truyền hình trực tiếp, Lưu Diệp bị đưa đến một chỗ giống như phòng nghỉ.
Hơn nữa cô thấy rất kỳ lạ, dọc đường đi cô đã gặp nhóm người Mậu Ngạn Ba, nhưng chỉ có duy nhất là Tiểu Điền Thất cô không có gặp.
Cô rất lo lắng tình huống của Tiểu Điền Thất, nhưng khi cô hỏi tộc trưởng giả đó, ông ta cũng chỉ nhìn cô với một vẻ mặt như có ý tứ sâu xa, hơn nữa cũng không nói tình huống Tiểu Điền Thất, chỉ cười nhìn cô, giống như cô đang hỏi chuyện buồn cười biết bao nhiêu vậy.
Lưu Diệp cũng rất lo lắng.
Lúc đợi truyền hình trực tiếp, tim của Lưu Diệp đập bịch bịch, tất nhiên chỗ này đã được canh chừng nghiêm ngặt, có rất nhiều mắt điện tử ở đây giống như đang theo dõi từng cử động của cô vậy, nhưng cũng không có nhiều người ở bên cạnh trông chừng cô, tổng cộng chỉ hai người đang nhìn cô.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, cô không biết Khương Nhiên nói thế nào với bọn Liên Bang phía Tây, và cô cũng không biết cô cần đọc những kiểu thanh minh gì. . . . . .
Bây giờ điều cô nghĩ nhất đó chính là nhỡ làm cho Khương Nhiên bị tức chết thì phải làm sao?
Đừng nói người đàn ông kia chịu uy hiếp, dù là bị người xem thường cũng sẽ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng bây giờ lại bị ép buộc ký một phần hiệp nghị như vậy, còn phải làm truyền hình trực tiếp.
Lưu Diệp vừa nghĩ tới cũng cảm thấy khó chịu, cho nên Khương Nhiên mới không có vẻ mặt gì sao?
Chỉ là Lưu Diệp cũng nghĩ đến một chuyện, lúc cô nhìn đối phương với một ánh đỏ tức giận nhưng nhìn lại Khương Nhiên không nhìn bọn họ giống như cô.
Anh tỉnh táo giống như không có tình cảm gì vậy.
Cho nên có vài người trời sinh thì không hợp với con gái tình trường , mặc dù nhìn qua rất thích mình, giống như quan hệ hai người rất tốt.
Khi xảy ra chuyện vẫn có thể tỉnh táo phân tích tình huống như cũ, làm ra phán đoán chính xác, cảm xúc cũng sẽ không vì vậy mà bị ảnh hưởng chút nào.
Một mặt Lưu Diệp cảm thấy Khương Nhiên thật là lợi hại, nhưng mặt khác lại hiểu sự chênh lệch của mình và đối phương .
Mặc kệ cô cố gắng dường nào, có thể nói bình thường suy nghĩ của cô cũng không tệ, nhưng lúc quyết định thì cô chỉ có thể là người bình thường.
Phong cách nữ vương Đại Sát Tứ Phương kia, coi như cô không cần cố gắng nữa, cũng rất khó luyện ra, chỉ là Lưu Diệp cũng không phải người dễ dàng nổi giận, cô nghĩ dù là người bình thường, nhưng chỉ cần cố gắng, cũng có thể làm rất tốt.
Cô cứ suy nghĩ lung tung như vậy, thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Lưu Diệp cảm thấy mình hơi khó ngủ, người trông chừng ngoài cửa cũng không ngừng rục rịch.
Trong lúc chờ còn có người tới đưa đồ ăn vặt và đồ uống cho cô, nhưng mặc kệ là khay hay ly tất cả đều được là làm bằng giấy.
Ngay cả chỗ của cô đang ở, tất cả bàn ghế đều bị cố định trên đất, tất nhiên là muốn đề phòng cô tự tổn thương mình.
Lưu Diệp cầm chén nước uống vài ngụm, lại miễn cưỡng ăn một chút điểm tâm.
Mặc kệ tâm trạng mình lo lắng như thế nào, cô cũng phải kiên cường .
Cứ chịu đựng như vậy từng giây từng phút.
Không biết qua bao lâu, Lưu Diệp cảm thấy hình như có chút chấn động, hơn nữa có một tiếng vang như sấm rền.
Mới đầu cô còn tưởng rằng đây là động đất, nhưng sau đó mặt đất lại chấn động, không riêng gì mặt đất đang chấn động, ngay cả thiết bị chiếu sáng trên đỉnh đầu cũng đang đung đưa .
Hơn nữa có tiếng vang hơn vang lên, động đất không có đạo lý lại xuất hiện hơn nữa còn có sấm nữa!
Lưu Diệp lập tức phản ứng lại, đây đang bị đột kích sao?
Cô lấy lại tinh thần rồi vội đứng lên từ trên ghế nằm nhìn ra ngoài, thì thấy sắc mặt người trông chừng mình thay đổi, một người trong đó đang dùng máy truyền tin liên lạc với người nào.
Lưu Diệp nghe người nọ không ngừng hỏi thăm đã xảy ra chuyện gì, nhưng truyền tin đứt rất nhanh.
Lúc này sắc mặt người cầm máy truyền tin đó hoàn toàn thay đổi.
Sau đó Lưu Diệp nhìn thấy này hai người trông chừng lại nói tiếp mấy câu với nhau, sau đó người cầm máy truyền tin vội vã chạy.
Lúc này trước cửa Lưu Diệp cũng chỉ còn lại có một người.
Vốn dĩ Lưu Diệp không dám tưởng tượng chuyện trốn chạy, thật sự là chỗ này quá kín đáo, chung quanh giăng máy quay khắp nơi, nhưng bây giờ thật sự là cơ hội ngàn năm có một.
Mặc kệ có phải bị công kích hay không, dưới tình huống chỉ còn một người trông coi, Lưu Diệp biết mình đang chơi với lửa.
Nhưng mặt đất vẫn còn không ngừng run rẩy, trên đỉnh đầu đã bắt đầu rơi những mảnh vụn xuống rồi.
Lưu Diệp cũng nhân cơ hội này kêu lên, giọng nói như bị hoảng sợ, kêu: "Tôi rất sợ. . . . . . Tôi bị đập đến nơi rồi, làm ơn mở cửa được không?"
Lính gác phía ngoài cũng nhìn thấy tình huống bên trong, trừ những miếng ngói vụn không ngừng đứt rời, đèn chiếu sáng trên đỉnh đầu cũng không ngừng đung đưa.
Người trông chừng nghĩ ngợi, đại khái cũng là cân nhắc an toàn, cho nên mới mở cửa cho Lưu Diệp.
Lưu Diệp lấy tay che miệng rồi chạy ra cửa, cô đứng đó ho kịch liệt .
Người trông chừng cũng sợ hãi, còn tưởng rằng Lưu Diệp bị thương chỗ nào.
Lúc đối phương cúi người muốn xem mình, Lưu Diệp hạ quyết tâm chạm mặt thì đánh tới, vừa nãy mặt đất rung lên một cái, bàn ghế vốn cố định trên mặt đất cũng bị xê dịch vị trí, nhân cơ hội này Lưu Diệp cầm lấy một cái ghế đẩy lên một cái, rút ra.
Đời này, trừ lúc cô đánh Khương Nhiên mấy cái xả hận, thì cô còn chưa đánh những người nào khác, huống chi là cầm gậy gỗ đi gõ đầu người.
Đúng là Lưu Diệp không có ác ý, vừa nhìn cánh tay nhỏ bắp chân nhỏ của cô, người trông chừng cũng không có phòng bị, nên cái ghế chính diện mới đập vào đầu của anh ta.
Tên trông chừng kia gục trên mặt đất rất nhanh, Lưu Diệp cũng không dám nhìn người đó bị gõ thế nào, vừa thấy đối phương ngã xuống, Lưu Diệp không nói hai lời, một đường chạy như điên đi tìm chỗ không có ai.
Tất cả đường chỗ này đều là thông nhau, nhưng lúc này dưới tình huống đang bị pháo đánh, mặc kệ là đèn chiếu sáng hay đường đi đều đang đung đưa, còn có vô số đá vụn rơi xuống.
Có nhiều chỗ đung đưa với một biên độ lớn, còn có thiết bị chiếu sáng đập cả xuống, Lưu Diệp sợ hết hồn, bởi vì vật kia đập vào ngay trước mặt cô, chỉ có hai bước thì sẽ vừa vặn đập trúng cô.
Cô lùi lại một bước, cũng may mà thiết bị chiếu sáng này rớt xuống, rất nhanh Lưu Diệp đã phát hiện ra chỗ đặt thiết bị chiếu sáng, giống như có một miệng thông gió vậy.
Cô biết lúc người trong tây liên minh phát hiện cô không thấy đâu nữa, thì hơn phân nửa người sẽ lùng bắt cô khắp mọi ngóc ngách, thay vì đi loạn không mục đích, còn không bằng trốn vào trong miệng thông gió này, ngộ nhỡ có thể tìm tới lối ra thì tốt rồi!
Nghĩ như vậy, Lưu Diệp cũng đặt tay lên bốn phía vách tường, dựa vào sức lực của tay chân mà cô bò đến miệng thông gió, lối đi này thật là lớn, cô chỉ cần bò đi là được.
Chỉ là bên trong rất tối, cô nhìn xung quanh, trừ chỗ có thiết bị chiếu sáng thì phần lớn đều đen kịt.
Tình huống như thế này thì quá lừa người rồi, hơn nữa đây là không gian bịt kín.
Đang lúc cô không biết nên làm sao, cả người cô cũng run một cái theo miệng thông gió, xem ra trận đánh bom này càng lúc càng dày rồi.
Lưu Diệp hít sâu một cái, mặc kệ tình huống bên ngoài có như thế nào, cô cần phải ẩn mình trước tiên.
Chỉ cần không tìm được, người trong tây liên minh cũng không dám làm gì với bọn Quan Chỉ Tiểu Điền Thất.
Nhưng mà có đi như thế nào, Lưu Diệp thật sự là nghĩ không ra, cô chỉ có thể dựa vào trực giác mà đi tới.
Hơn nữa trận đánh bom này càng ngày dày đặc, mới đầu cách mấy phút mới rung động, bây giờ đã biến thành không ngừng rung động.
Lưu Diệp bị lắc đến choáng váng, thỉnh thoảng trên đầu còn rơi xuống vài mảnh vụn bụi bặm.
Cũng may chỉ có mấy mảnh vụn nhỏ, nhưng người phía dưới thì gặp xui rồi, thỉnh thoảng Lưu Diệp có thể nghe thấy tiếng gào thảm, không biết là bị đập đến hay là bị gì đó làm nổ cho đến bị thương . . . . . .
Hơn nữa dần dần ngay cả miệng thông gió cô đang bò cũng không an toàn nữa, chỗ cô đang bò nó đang từ từ xuất hiện một vết đứt gãy, lại một đợt đánh bom nữa, không riêng gì mà nổ cả thiết bị chiếu sáng xuống, ngay cả miệng thông gió này cũng bị nổ ra một lổ thủng, may mà cô bò chậm, nếu không Lưu Diệp cũng không dám tưởng tượng mình sẽ bị nổ thành thế nào.
Cô ở phía trên len lén nhìn xuống một cái, sau đó cô đã nghe thấy phía dưới không ngừng truyền ra tiếng kêu thảm thiết còn có tiếng kêu cứu.
Càng có không ít người đang chạy tới chạy lui.
Trong lòng Lưu Diệp sợ, dù là bị nổ chết hay là bị những người đó phát hiện, cũng không có quả ngon để ăn.
Cô không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là quay trở lại tiếp tục tìm lối đi khác.
Tình huống lần này ác liệt hơn rồi, trước thỉnh thoảng còn có thiết bị chiếu sáng, sau mấy lần đánh bom nãy giờ thì tất cả đèn đã mất đi tác dụng.
Lần này không riêng gì miệng thông gió, ngay cả đường đi phía dưới cũng là một khoảng không đen kịt .
Lần này Lưu Diệp có bò đi nửa bước cũng không thể đi được, hơn nữa đúng lúc này, không biết là cái gì chạy tới trên tay cô, cảm giác được vật kia đầy lông lá, cũng không biết là con chuột hay là cái gì.
Trong nháy mắt tóc gáy Lưu Diệp dựng đứng lên, cô sợ cũng không dám chuyển động, bởi vì cái gì cũng không thấy, mới có thể bị dọa sợ đến như vậy.
Nhưng thứ kinh khủng vừa mới chạy qua kia thiếu chút nữa đã dọa Lưu Diệp ngất đi, ngay sau đó, Lưu Diệp cảm thấy có thử gì đang cắn giầy trên chân cô.
Cả người Lưu Diệp đều rụt lại, nhưng những thứ nhiều lông kia cứ vòng quanh ở chỗ cô, lần này không riêng gì giầy mà cả quần áo của cô cũng bị những thứ đó gặm rồi.
Cả người Lưu Diệp đã mơ mơ màng màng, đúng lúc đó có một ánh sáng màu vàng nhạt truyền ra từ cạnh tay cô.
Mới đầu Lưu Diệp còn tưởng rằng là thiết bị chiếu sáng đã khôi phục lại rồi, nhưng đợi cô thấy rõ ràng đồ đang sáng lên, cả người cô cũng ngây ngẩn!
Màu vàng nhạt truyền ra từ cổ tay của cô, đây là vòng tay lúc đầu dã thú tặng cô, mặc dù giá trị không cao, nhưng cô vẫn đeo như bảo bối, hơn nữa Tiểu Điền Thất nói qua, nói đây là thủy tinh.
Cô cũng coi như đó thủy tinh mà đeo, bây giờ nhìn lại thủy tinh thế giới này và thủy tinh cô biết nó cũng không phải là không giống nhau. . . . . .
Vật này hơi giống dạ minh châu!
Cũng không biết thứ đồ này có khoáng chất gì, ở chỗ này này lại có thể sáng lên! !
Lần này cuối cùng Lưu Diệp đã nhìn thấy rõ thứ gì vây quanh mình, những con vật này Lưu Diệp cũng không xác định được nó có phải là con chuột không, nhìn thì hơi nhỏ hơn chuột đồng, nho nhỏ, chỉ lớn lớn như ngón tay cái của cô, cô nhìn đại khái một chút, cũng hơn mười con.
Lúc này cô mới thở dài một hơi, lại lau mồ hôi lạnh, quả thật hù chết cô, cô còn tưởng rằng mình sẽ bị chuột ăn mất!
Hơn nữa những con vật rất là sợ ánh sáng, cổ tay Lưu Diệp mới vừa đưa đến gần thì chúng bị dọa kêu xèo xèo rồi chạy mất.
Mặc dù rất yếu ớt, nhưng được vòng tay chiếu sáng, mắt của Lưu Diệp dần dần được thích ứng.
Cô hít sâu một cái , trong lòng lẩm nhẩm cầu mong ông trời phù hộ, để cho con nhanh thoát khỏi chỗ này!
Có lẽ là ông trời nghe được cầu nguyện của cô, đoạn đường phía sau Lưu Diệp bò đi nó thuận lợi hơn nhiều, cả ống thông gió cũng không còn là xiêu vẹo sức sẹo nữa, mặc dù hơi lay động, còn có tiếng đinh tai nhức óc, nhưng mảnh vụn rơi từ trên xuống cũng ít đi.
Tất nhiên chỗ cô đang ở chắc chắn hơn chỗ khác rất nhiều.
Cô bò một đường, không biết bò mình đã bao lâu, ngay cả đầu gối cũng bị mài hỏng rồi, cuối cùng cô phát hiện trước mặt có một chỗ giống như cửa ra, chỉ là chỗ đó bị cái gì bịt lại.
Thật may là cũng có màn đánh bom lúc nãy, cái miệng ém đó bị nổ vặn vẹo, thiết bị báo động trên đó cũng mất đi hiệu lực, Lưu Diệp không tốn sức chút nào vươn cánh tay, dùng sức kéo hai cái thì kéo vật kia xuống.
Trong lòng cô rất vui mừng, còn tưởng rằng mình sẽ phải leo ra ngoài, kết quả là sau khi bò vào bên trong mấy bước, Lưu Diệp lại phát hiện chỗ này căn bản không phải là lối ra, mà giống như phòng thí nghiệm gì đó.
Bên ngoài thì không gian đen kịt, nhưng chỗ này vẫn còn đèn chiếu sáng, hơn nữa cùng với cảnh tượng rối loạn bên ngoài thì nơi này hình như không xảy ra chuyện gì cả, ngay cả thiết bị chiếu sáng cũng không lay động.
Trong lòng Lưu Diệp buồn bực, nhìn phía dưới lại là trống rỗng.
Cô chờ chốc lát cũng không nghe thấy tiếng người hoạt động, vừa nãy Lưu Diệp bò quá nhiều, đầu gối cũng đã rất đau rồi, cô cũng thử bò xuống dưới.
Đợi cô vào bên trong, cô kinh ngạc phát hiện cái chỗ này đúng là một phòng thí nghiệm đấy.
Cũng không biết là làm cái gì, cô ngẩng đầu lên đánh giá xung quanh, chỗ này rất lớn rất trống, xung quanh còn có mấy dụng cụ thủy tinh cao cỡ một người, cũng không biết bên trong cái là cái gì, chỉ hơi nhìn thấy bên trong có rất nhiều nước, có mấy thứ bị ngâm ở bên trong.
Cô tò mò đi tới nhìn thoáng qua, chỉ là liếc một cái mà Lưu Diệp đã bị hù cả người lạnh run! ! !
Trong dụng cụ thủy tinh chứa không chứa những thứ khác mà đó chính là cánh tay của con người! ! !
Cánh tay tái nhợt không chút sức sống!
Lưu Diệp thở cũng không nổi rồi, cô theo bản năng không muốn nhìn dụng cụ xung quanh thủy tinh này, nhưng ánh mắt không thể không quét nhìn kiểm tra một chút quả thực là bách khoa toàn thư kinh khủng nhất!
Tứ chi con người bị chia ra ngâm ở trong những dụng cụ kia
Cả người Lưu Diệp cũng bị sợ đến choáng váng, cô vừa phản ứng lại, tựa như điên muốn chạy ra bên ngoài, muốn chạy trở về miệng thông gió mình mới vừa tới.
Nhưng ngay lúc cô chạy đi, cô chợt chú ý tới chính giữa chỗ này, lại có một giường lớn .
Biết rất rõ là không nên nhìn, nhưng thật sự là rất kinh dị.
Cô run run rẩy rẩy dừng bước liền bạo gan nhìn tới, không biết thân thể phía trên sẽ bị phân giải ra thành cái gì.
Nhưng đợi khi cô tiến tới, lại nhìn thấy trên giường màu trắng không phải là thứ kinh khủng gì, giống như là con người, cũng không biết đó là người chết hay là người sống, hơn nữa trên người của người kia bị cắm các loại dây nhợ.
Như là con rối bị vô số sợi dây buộc lại.
Ở xung quanh người đó, có vô số dụng cụ đang chớp động.
Lưu Diệp đánh bạo, hít sâu một cái nhìn tới, sau đó thì cô sợ ngây người, bởi vì nằm trên giường là không phải ai khác, là Tiểu Điền Thất đã biến mất không thấy.