-
Chương 71
Editor: Jinnn
Beta: Niệm Vũ
Nhớ ngày đó Mậu Thần còn là khách hàng đầu tiên trong “Phụ nữ đứng đầu” của cô.
Chẳng qua lúc này gặp lại, cái loại cảm giác này, tuy thời gian không quá lâu, nhưng Lưu Diệp lại có một loại cảm giác đã qua rất nhiều năm.
Lúc đó chính cô còn đần độn nghĩ rằng có thể trốn tránh đàn ông, che giấu tung tích, vụng trộm sinh hoạt, kết quả bây giờ... Hoàn toàn khác rồi...
Chỉ là lúc bọn họ gặp nhau, Mậu Thần vẫn không dám ngẩng đầu nhìn cô.
Lưu Diệp không còn làm việc không có suy nghĩ giống như trước nữa, cô biết bây giờ thân phận của mình rất đặc biệt, nếu giờ cô và Mậu Thần nhận nhau, vậy chẳng khác nào đẩy anh ta lên giá treo cổ.
Nếu tin tức cô là anh chàng xô-fa (*) Mậu Thần bao trọn tháng, còn bị đối phương ghét bỏ rót rượu lộ ra... Vậy nhà họ Khương, Khương Nhiên...
Lưu Diệp đoán rằng Mậu Thần sẽ lập tức bị mang đi làm thức ăn cho cá.
Lưu Diệp cũng không nói gì, giống như Mậu Thần giả vờ không biết cô là ai, cô cũng cố gắng giả bộ như không quen Mậu Thần.
Chỉ là dù Lưu Diệp cũng cảm thấy việc này không có gì to tát cả, nhưng chuyện tháng này cô không mang thai vẫn lan tràn như lửa cháy lan ra đồng cỏ.
Từ đó về sau, cô phát hiện cuộc sống của mình thay đổi rất nhiều, đầu tiên là bảo vệ bên người cô vui buồn thất thường, trước kia cô vẫn luôn bước đi như vậy, ngẫu nhiên gặp được bậc thang là cô đều theo thói quen nhảy tới.
Giờ thì hay lắm, cô còn chưa nhảy, những bảo vệ kia đã vây quanh cô.
Quả thực là thái độ giống như cô đã mang bầu.
Hơn nữa không riêng gì những người này, nhà họ Khương dứt khoát muốn lấy lại mặt mũi, nên đã mang tất cả mọi vinh dự đặt cược trên bụng cô.
Luôn luôn mua cho cô những thực phẩm thúc đẩy sự mang thai, những thứ đó Lưu Diệp cũng đều ăn, dù sao cô cũng không kén chọn.
Thế nhưng lần trước lúc ở trên giường với Khương Nhiên, những hạt đậu phộng được đặt trên đó là xảy ra chuyện gì vậy...
Khương Nhiên có bệnh thích sạch sẽ, vậy mà có thể phát rồ đồng ý với Sở Linh, để Sở Linh ở quân đoàn thứ hai rải đầy đậu phộng trên giường của bọn họ.
Còn nói cái gì mà rải loại đậu phộng này lên trên sẽ có nhiều phúc, muốn sinh bao nhiêu cũng được...
Càng đừng đề cập đến việc ăn những thứ đó.
Cái này cũng vì đời sau sao?
Chẳng qua làm ở trên đậu phộng cũng không có gì, lúc bắt đầu Lưu Diệp còn tưởng rằng cô sẽ bị đâm thủng, kết quả chờ lúc mới bắt đầu, Khương Nhiên lại ôm cô làm.
Bởi vì vấn đề tư thế, Lưu Diệp lại tránh được các hạt đậu phộng.
Hơn nữa sau khi làm xong, trên giường còn có chút vỏ và nhân đậu phộng rơi ra ngoài.
Lưu Diệp sờ sờ mấy hạt, những hạt được da cọ xát cho vào trong miệng ăn vẫn rất ngon.
Cô liền cùng Khương Nhiên nằm trên giường ăn đậu phộng một đêm.
Sau đó Lưu Diệp còn ý vị sâu xa giáo dục Khương Nhiên, cô nói cho anh biết: “Nào có dễ dàng mang thai như vậy, loại chuyện này phải có duyên phận...”
Khương Nhiên tự phụ đã quen, hiển nhiên cảm thấy chính mình có thể cho người ta quả rồi tiễn vào phòng sinh.
Hai người câu được câu chăng nằm trên giường, Lưu Diệp lấy đậu phộng trên giường bóc vỏ ăn.
Khương Nhiên lấy đậu phộng từ trong tay Lưu Diệp, anh tâm trạng nặng nề ăn, bởi vì anh ăn không nhập tâm, cho nên Lưu Diệp vụng trộm đổi nhân đậu phộng thành vỏ đậu phộng, anh cũng không hề phát hiện, còn muốn bỏ vào trong miệng.
Lưu Diệp thấy vậy thì mau chóng ngăn anh lại.
Haiz, đây là Khương Nhiên đầy khí phách sao?
Cô ngay tức khắc bò lên người anh, biến mình thành một đứa trẻ đùa với Khương Nhiên, cô còn giả vờ khóc hai tiếng.
Kết quả Khương Nhiên không có một chút phản ứng nào.
Lưu Diệp vội vàng bám vào vai anh, cau mày hỏi: “Này, Khương Nhiên, em đang giả vờ là em bé, sao anh không phối hợp...”
Giờ Khương Nhiên mới hiểu, thì ra cô nháy mắt kêu meo meo là giả vờ làm em bé, anh biết là Lưu Diệp muốn đùa cho anh vui, gần đây cô vẫn luôn ở trước mặt anh đùa nghịch dỗ anh vui vẻ.
Anh cũng liền ôm cô nói: “Anh không biết em bé trông như thế nào, nếu không lần sau khi em đến viện dưỡng dục, anh cũng đi xem một chút.”
“Được.” Lưu Diệp ngọt ngào đồng ý.
Gần đây cô cũng muốn đến xem những đứa bé ở trong viện dưỡng dục, chỉ là mỗi lần cô ra ngoài đều có bảo vệ theo cùng, cô lại không muốn mang đến quá nhiều phiền phức cho người khác.
Nếu có Khương Nhiên đi cùng, ít nhất cũng có thể giảm một nửa số lượng bảo vệ theo sau.
Hơn nữa thao tác kỹ thuật của Khương Nhiên rất tốt, bọn họ hoàn toàn có thể bay máy bay qua ha.
Lưu Diệp nghĩ như vậy thì thấy rất hưng phấn, nghĩ đến việc bay theo Khương Nhiên.
Chẳng qua điều khiến cô ngoài ý muốn đó là, Khương Nhiên không bao giờ chào hỏi những thuộc hạ của nhà họ Khương, luôn trực tiếp rời khỏi nhà họ Khương trong trạng thái bí ẩn.
Cuối cùng anh vẫn lấp liếm được.
Lưu Diệp có chút lo lắng, rất sợ làm như vậy sẽ bị người nhà họ Khương lời ra tiếng vào, cũng sợ bên trong sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Chẳng qua Khương Nhiên đã tính toán trước, vẻ mặt nhẹ nhõm như ra ngoài dã ngoại.
Lưu Diệp bị anh lây nhiễm cũng thả lỏng theo, hơn nữa đến cuối cô còn có chút hưng phấn, hai người giống như hai đứa trẻ vừa mới thoát khỏi lồng giam, vô cùng vui vẻ nhìn cảnh sắc phía bên dưới.
Lần này lúc đi ra, Lưu Diệp còn mang theo bánh ngọt tự làm, trước giờ cô đều làm bánh ngọt rất ngon, lần trước lúc gặp những người bạn nhỏ đó, cô còn chưa có quà tặng, lần này cô đã có thể chia cho các bạn nhỏ cùng ăn rồi.
Lưu Diệp cũng lấy ra mấy cái để Khương Nhiên nếm thử một chút.
Nhưng Khương Nhiên ăn cái gì cũng quá nhanh, đơn giản cho hết vào miệng.
Lúc Lưu Diệp đút cho anh ăn luôn lo lắng anh sẽ cắn phải ngón tay của mình.
Trời trong gió nhẹ, chờ đến khi máy bay đáp xuống mái nhà của, Lưu Diệp mới vội vã cuống cuồng đi ra.
Lần này cô không mặc đồ quá nữ tính, cố ý chọn quần áo nghỉ dưỡng, để che dấu mái tóc dài của mình, cô còn đội mũ.
Khương Nhiên vẫn mặc trang phục không quân, rất tự nhiên đeo một chiếc kính mắt chắn nửa khuôn mặt.
Lúc hai người mặc như vậy đi vào viện dưỡng dục, bởi vì cúi đầu nên Lưu Diệp cũng không bị những nhân viên ở đó nhận ra.
Ngược lại Khương Nhiên rất nhanh để lộ mình là người nhà họ Khương, khiến những nhân viên ở đó mau chóng đóng kỹ cửa sổ lại, để anh mang người đi thị sát.
Lưu Diệp đứng bên cạnh thấy vậy thì há miệng, trong lòng tự nhủ người này đúng là có khí thế trời sinh, những nhân viên ở đó đơn giản là bị hù dọa, cái gì cũng chưa xác nhận đã đóng kín cửa sổ lại, chờ cô vào thăm.
Chẳng qua khi đám trẻ thấy cô kia thì dù có mũ cản trở, thì chúng chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra.
Lưu Diệp vội vàng làm động tác suỵt, hạ giọng nói với đám trẻ giống như những chú vịt nhỏ: “Nhỏ giọng một chút, đừng để người khác biết cô trộm tới thăm các con...”
Cô vừa nói vừa lấy những miếng bánh bích quy ra, có miếng hình gấu có miếng hình mèo, cô chia những chiếc bánh cho bọn trẻ.
Những chiếc bánh nho nhỏ trong lòng bàn tay, có một số cái còn không cầm được.
Từng cái tay nhỏ đưa tới, Lưu Diệp lần lượt đưa cho, đôi mắt của đám trẻ rất sáng, cô nhìn thấy mà nhũn cả lòng.
Khương Nhiên theo sau cầm túi giúp cô.
Từ lúc Lưu Diệp nhìn thấy đám trẻ con thì hoàn toàn không chú ý đến vẻ mặt của Khương Nhiên, cho nên cô cũng bỏ qua ánh mắt hiếm khi có vẻ dịu dàng của anh.
Mỗi lần cô chia bánh xong đều quay đầu nhìn Khương Nhiên.
Sau đó Khương Nhiên sẽ mở túi ra, để cô lấy bánh bích quy bên trong.
Chờ chia cho đám trẻ xong, lúc này Lưu Diệp mới lưu luyến không rời tách khỏi chúng nó, song những đứa bé đó rất ngoan, cô bảo đừng nói ra ngoài, những đứa bé đó liền làm hành động suỵt giống như đang chơi trò chơi vậy, còn đặt ngón giữa tròn vo ở giữa miệng.
Lúc cô xuống tầng, đám trẻ kia đều vẫy tay đến mức sắp rơi xuống, cô cũng nỗ lực vẫy lại.
Sau đó Lưu Diệp lại dẫn Khương Nhiên đến phòng của trẻ sơ sinh, những đứa bé ở đây đều mềm nhũn, từng đứa đều nằm ở đây.
Có đứa ngủ thì ngáy o o, có đứa lại ngậm lấy đầu ngón tay của mình.
Lúc Lưu Diệp nhìn Khương Nhiên, chỉ thấy trên mặt Khương Nhiên không có biểu lộ gì quá lớn.
Cô hạ giọng hỏi anh: “Chơi vui chứ, anh có muốn sờ mặt của mấy bé không?”
Nói xong Lưu Diệp ngay tức thì ôm lấy một đứa bé, cô còn muốn nhét đứa bé đó vào lòng Khương Nhiên, đến lúc này Khương Nhiên mới kinh ngạc, nhanh chóng lùi một bước.
Sau đó anh mới bình tĩnh lại, nhưng vẫn không chịu ôm đứa bé.
Nhìn Lưu Diệp động tác thành thạo ôm lấy em bé, anh cười cười.
Lưu Diệp lại hạ quyết tâm ở trong lòng, chờ khi bọn họ có con, cô nhất định phải để anh bế con, hình ảnh người đàn ông vững chắc ôm lấy đứa con khiến người người động lòng, đến lúc đó cô nhất định phải nhìn thấy!
Bởi vì là vụng trộm chạy đến, hai người cũng không dám nán lại, sau khi thăm hết các phòng, hai người liền trở về theo đường cũ.
Lúc trở về, Lưu Diệp lại thấy được biển khơi ầm ầm sóng dậy, nước biển ban ngày đẹp hơn đêm rất nhiều.
Cô dịu dàng ôm Khương Nhiên, ghé vào lỗ tai anh nhỏ giọng nói: “Chúng ta nhất định sẽ trở thành người cha người mẹ tốt...”
Bởi vì Khương Nhiên đã cố ý tính toán thời gian trở về, cho nên sau khi Lưu Diệp về đến nhà thì không có ai biết cô từng ra ngoài.
Lúc nào Lưu Diệp cũng có lòng tin rằng, con của cô và Khương Nhiên chắc chắn sẽ tới không bao lâu sau nữa.
Mà loại chuyện này nhất định phải thuận theo tự nhiên, có đôi khi quá thúc ép thì chưa chắc đã có thể mang thai được.
Nhưng những lão già ở xung quanh nào có ai chịu nghe cơ chứ, nhất là những người thô kệch ở nhà họ Khương, chỉ hận không thể hôm nay gieo hạt là ngày mai có thể ôm dưa hấu về.
Mà không biết có phải là bị lây nhiễm hay không, cuối cùng lúc ở trên giường Khương Nhiên cũng có chút gấp gáp, quả thực là chỉ lo số lượng mà không để ý chất lượng.
Lưu Diệp cảm thấy không tài nào hiểu được, việc có thể mang thai được hay không, sao lại liên quan đến mặt mũi tôn nghiêm của đàn ông chứ?
Hơn nữa vốn Khương Nhiên vẫn đang bình thường, nhưng kể từ khi biết kinh nguyệt tháng này của cô tới thì sắc mặt lại không tốt, Lưu Diệp nhìn vậy thì trong lòng cũng bị ảnh hưởng.
Một tuần cứ thế trôi qua, bụng Lưu Diệp vẫn bằng phẳng như cũ, kết quả kiểm tra vẫn không có gì khởi sắc, mắt thấy bà dì cả không được mọi người hoan nghênh lại sắp tới nhà rồi.
Lúc bác sĩ biết điều này, vẻ mặt giống như sắp đến ngày tận thế vậy, người đàn ông có chút yếu ớt liền trực tiếp chảy nước mắt...
Má! Sao lại yếu ớt như vậy a!!
Mang thai thôi mà, chắc sẽ không mang thai ra thần tiên đó chứ...
Hơn nữa không riêng gì áp lực nội bộ đến từ nhà họ Khương, mà bên ngoài cũng xôn xao, dường như tất cả mọi người đều chú ý tới điều này, hiển nhiên có quá nhiều người đã đợi không kịp nữa, rất nhanh các tin xấu đã lũ lượt kéo đến.
Ban đầu trên những tiết mục giải trí trên tivi đều dùng giọng điệu trêu chọc, nói cái gì mà cố gắng cực khổ, kết quả hạt giống vẫn không nảy mầm.
Những điều này coi như vẫn còn kín đáo, nhưng ghê tởm nhất chính là những người hát rap, những người đó vừa hát vừa nhảy lại còn vẽ.
Cái gì mà hự hự hạ hạ, trồng hay không trồng, muốn hay không muốn, anh xx em xx…
Lưu Diệp nghe vài câu đã muốn chui vào trong tivi mắng té tát.
Sau đó truyền thông cũng dần dần đi theo xu hướng ồn ào hẳn lên.
Trong một chương trình y học còn đặc biệt làm một chuyên đề, tuy không có chỉ rõ họ tên, nhưng chuẩn đoán bệnh cho một người đàn ông cường tráng lại không có khả năng sinh đẻ, sau đó đưa đến kết luận rằng là do bẩm sinh, vì lúc dậy thì không tốt cho nên mới dẫn đến triệu chứng này...
Chương trình phát sóng chưa tới hai ngày thì chuyên gia này đã bị người khác đánh đến nỗi mặt mũi bầm dập.
Có khoảng thời gian, khi Lưu Diệp trở lại Hạ cung, sẽ thấy Khương Nhiên lạnh mặt xem những chương trình đó trên tivi.
Gần đây Khương Nhiên giống như một chú nhím con được bọc thêm bộ giáp, lại bắt đầu co lại trong thế giới của bản thân.
Tuy đối xử với cô vẫn rất tốt, chỉ là phần lớn thời gian đều sẽ thấy Khương Nhiên rầu rĩ không vui, hoặc là đầy ưu sầu.
Hơn nữa bây giờ Khương Nhiên cực kỳ thích xem truyền hình, Lưu Diệp thấy rất bất ngờ, cô nhớ rõ Khương Nhiên ghét nhất là những chương trình giải trí tám nhảm mà?
Bây giờ hai người ở chung một chỗ không phải là đánh nhau đến chết để tạo người thì là ăn các loại thuốc cổ truyền thúc đẩy sự mang thai, hiện tại khó thấy anh lại bình tĩnh nghỉ ngơi như thế, Lưu Diệp đi tới, chủ động dựa vào cánh tay anh, cùng anh xem tivi.
Kết quả sau khi xem một lúc, Khương Nhiên liền nhanh chóng gọi điện thoại, sau đó Lưu Diệp liền nghe thấy Khương Nhiên dùng giọng điệu lạnh băng nói ra một chuỗi cái tên.
Hình như là bọn Sở Linh ở quân đoàn thứ hai của bọn họ, Lưu Diệp mơ hồ nghe thấy cái gì mà cam đoan hoàn thành nhiệm vụ, tuyệt đối không lưu lại dấu vết...
Lưu Diệp có ngu ngốc đến mấy thì cũng nghe hiểu, má!!
Thì ra ngọn nguồn người ở làng giải trí bị chặn đầu đánh nhau là ở đây!
Khương Nhiên là người đã gặp qua là không quên được, vừa rồi là vừa xem tivi vừa ghi nhớ sao?
Sau đó để bọn Sở Linh lần lượt tới dạy dỗ?!
Đã từng chứng kiến Khương Nhiên đánh những trận đại chiến, lúc này lại nhìn Khương Nhiên đang bực bội giống như một đứa trẻ, Lưu Diệp cũng không biết là nên tỏ vẻ thế nào.
Lưu Diệp định an ủi Khương Nhiên vài câu, kết quả cô còn chưa mở miệng đã thấy Khương Nhiên khoanh hai tay lại, cau mày nói: “Chuyện này không đúng lắm...”
Ánh mắt của anh thâm thúy nhìn những người trên tivi: “Dù là những đốm lửa nhỏ, cũng phải có người đầu tiên đốt lửa chứ, trái lại anh muốn xem xem, lửa này bốc cháy đến đâu!!”
Lưu Diệp nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Khương Nhiên, lần đầu tiên trở nên tê dại.
Cô chỉ có thể cố gắng điềm đạm chống đỡ, gắng sức để Khương Nhiên không để trong lòng.
Thực ra cho dù tâm trạng của Khương Nhiên có như thế nào, thì Khương Nhiên vẫn đối xử rất tốt với cô, mấy ngày cô tới tháng, Khương Nhiên còn mang nước ấm tới cho cô.
Chỉ là trừ điều đó ra, Khương Nhiên vẫn trầm mặc ít nói.
Hơn nữa dần dần ngay cả những chương trình truyền tin cũng rất nghiêm chỉnh, cũng bắt chước dự báo thời tiết, ngày nào cũng thông báo tình hình bụng của cô.
Nhìn người dẫn chương trình nghiêm túc thông báo: “Hôm nay là ngày 23 tháng 5, thứ bảy, nữ vương điện hạ vẫn chưa mang thai...”
Hình ảnh nghiêm túc như vậy, phối hợp với âm thanh trang trọng của người dẫn chương trình, Lưu Diệp đều cảm thấy trái tim co thắt lợi hại.
Mang thai thôi mà!
Có cần dọa người như vậy không!
Lần này xem như không còn hứng thú gì nữa, chỉ hướng về việc mang thai mà thôi, hiện tại lúc làm tình, hai người cũng thống nhất dùng tư thế dễ dàng mang thai nhất, vì Lưu Diệp hết sức nên sau khi làm xong cô liền giơ chân lên.
Nhìn thấy Lưu Diệp giơ chân lên tường, nỗ lực chờ quá trình cấy giống, lại khiến cho Khương Nhiên lúng túng.
Lưu Diệp lại cảm thấy không quan trọng, tất cả mọi người đã gấp gáp như vậy, để giảm bớt áp lực cho Khương Nhiên, cô cũng phải nỗ lực!!
Chỉ là chân cô không có đủ sức, giơ lên chưa đầy một phút thì bắp đùi đã cảm thấy mỏi nhừ.
Chân trượt xuống dưới, cô lại tiếp tục nâng lên.
Cô cũng không có khái niệm gì cụ thể, cũng không biết nâng lên bao lâu mới tốt, lúc cô làm như vậy, Khương Nhiên chỉ nằm ở trên giường.
Gần đây anh vẫn luôn miễn cưỡng, Lưu Diệp cũng không nhớ rõ lần trước anh cười là lúc nào nữa rồi.
Chẳng qua sau khi cô làm một lúc như vậy, rốt cuộc Khương Nhiên cũng ổn định lại tinh thần, nửa ngồi trên giường nghiêng đầu nhìn cô.
Lúc này Lưu Diệp liều mạng nhấc chân lên, bởi vì chân thực sự rất mỏi, trên mặt cô cũng vặn vẹo, cho nên lúc Khương Nhiên cúi đầu nhìn cô, Lưu Diệp phải cố gắng khôi phục lại vẻ mặt, đến cuối cùng còn nhếch miệng cười với anh, chỉ là nụ cười này còn không bằng không cười.
Khương Nhiên không nói gì, chỉ nhìn mặt cô, ánh mắt của Khương Nhiên cứ buồn như vậy, khiến Lưu Diệp cảm thấy rất không thoải mái.
Dùng quả cà héo để hình dung Khương Nhiên thì có vẻ hơi quái dị, thế nhưng khi Lưu Diệp đối mặt với Khương Nhiên lúc này, thì thực sự không nghĩ ra được từ nào khác.
Bây giờ anh giống hệt một quả cà héo, tóc tai bù xù, một chút tức giận cũng không có.
“Không sao.” Lưu Diệp nắm tay đặt trên bụng mình, tràn ngập hi vọng an ủi Khương Nhiên: “Em cảm thấy vừa rồi chúng ta làm không tệ, cực kỳ đúng chỗ, có vẻ sẽ có em bé ngay thôi.”
Khương Nhiên không nói tiếng nào, để chân cô xuống.
Lưu Diệp cũng không muốn bỏ dở giữa chừng, lần trước đó Khương Nhiên làm rất tốt, hai người phối hợp cũng rất ăn ý, cô cảm thấy lần này hy vọng mang thai rất lớn.
Cô cố chấp giơ chân lên, eo của cô dựa lên một chiếc gối, toàn bộ sức lực đều dựa vào sức chống đỡ của lưng.
Cuối cùng lần này Khương Nhiên cũng mở miệng: “Em muốn như vậy cả đêm?”
“A, nếu có thể mang thai, đợi một đêm cũng đáng.” Lưu Diệp ra vẻ nhẹ nhõm sờ lên mặt Khương Nhiên, bình thường mặt Khương Nhiên rất mịn, thế mà bây giờ mọc cả râu rồi.
Mặc dù dưới cằm có râu nhưng nhìn qua Khương Nhiên lại càng thêm nam tính, lòng cô đau quá…
Khương Nhiên không nói gì, anh nhanh chóng ôm lấy chân Lưu Diệp, giúp Lưu Diệp giữ người thăng bằng.
Bởi vì có Khương Nhiên hỗ trợ nên Lưu Diệp dễ thở hơn nhiều, cô còn không biết mình ngủ bao giờ, chỉ biết nửa đêm lúc cô mơ mơ màng màng xoay người, Khương Nhiên vẫn đang ôm cô, dù cho cô có trở mình, Khương Nhiên vẫn nhanh chóng ôm cô vào lòng như cũ.
Cặp vợ chồng nhỏ đầy ngọt ngào trước kia bây giờ cũng bị việc mang thai ép tới không thở nổi.
Lưu Diệp có thể cảm nhận được gần đây tâm trạng của Khương Nhiên không tốt, bởi vì đã có một tổ chữa bệnh đề nghị Khương Nhiên làm kiểm tra sức khỏe, điều này rất có ý nghĩa đối với nội bộ nhà họ Khương, bởi vì có người nghi ngờ Khương Nhiên là loại đàn ông không thể nhân giống...
Đến lúc này, cuối cùng Lưu Diệp mới biết, vì sao việc mang thai của cô lại khiến nhà họ Khương sốt ruột như vậy.
Thì ra lúc trước đã có cuộc cãi vã vì buổi lễ lên ngôi của cô, theo Chính phủ Liên bang, nhà họ Khương có một bản dự thảo pháp luật cho người thừa kế Nữ vương.
Thực ra là vì chính phủ Liên bang muốn giữ lại một con đường cho nhà họ Hầu, cố ý tạo một cái thòng lọng, từ trước tới giờ nhóm đàn ông ở trong quân đội kia đều cho rằng thủ lĩnh của mình là người đàn ông hùng mạnh nhất thế giới, vì vậy dù biết rõ đó là thòng lọng thì vẫn giữ nguyên suy nghĩ thủ lĩnh nhà chúng ta là người hùng mạnh nhất, không thèm để ý chút nào mà ký vào.
Lúc này vừa thấy Lưu Diệp mãi vẫn chưa mang thai, mọi người mới trợn tròn mắt.
Mà chính phủ Liên bang cũng không phải ngồi không, thấy bụng của Lưu Diệp mãi vẫn không có động tĩnh, rất nhanh đã tìm người truyền hiệp nghị này ra ngoài.
Trong lúc nhất thời bụi đất tung bay, khắp nơi ngoại trừ bàn tán việc rốt cuộc Khương Nhiên có năng lực hay không, thì bây giờ lại thêm việc Nữ vương không thể có người thừa kế, có thể lựa chọn chồng một lần nữa.
Điều này con mẹ nó không phải là đề nghị NP(*) sao một cách trắng trợn sao?!
(*) NP = n person: 1 nữ nhiều nam; 1 nam nhiều nữ hoặc nhiều nữ nhiều nam. Ngoài ra np có thể ám chỉ quan hệ yêu đương hay quan hệ trên giường.
Lưu Diệp nghe vậy thì cơn tức bùng nổ.
Mà Khương Nhiên lại vẫn trầm mặc ít nói, buổi sáng sau đó, bỗng nhiên anh nói với cô: “Hôm nay anh muốn đi làm kiểm tra.”
Lưu Diệp cũng không kịp phản ứng.
Trong mắt cô Khương Nhiên vẫn luôn bách chiến bách thắng, hoàn toàn không có bất kỳ nhược điểm gì.
Nhưng lúc này người đàn ông đứng trước mặt cô nói câu kia, không biết tại sao lại khiến cô có một loại ảo giác đối phương bỗng nhiên trở nên yếu ớt.
Cô giơ tay ra nắm lấy bàn tay của anh theo bản năng.
Tay của anh lớn hơn tay cô, cô hoàn toàn không cầm được, nhưng cô vẫn cố nắm, tâm trạng càng nặng nề hơn.
Trong lòng cô hiểu rõ, Khương Nhiên không phải loại đàn ông chỉ biết nói mồm mà anh muốn chứng minh bản thân.
Cô cũng không biết phải an ủi anh như thế nào, tất cả lời nói đều yếu ớt.
Cô chỉ có thể dựa vào Khương Nhiên, dùng sức ôm lấy anh.
Ngược lại, nhìn qua Khương Nhiên rất tốt, anh đứng trên cao đã lâu, cho dù đi làm loại kiểm tra này cũng là hành động cao cao tại thượng.
Lúc đầu Lưu Diệp muốn đi cùng anh, chẳng qua nhìn dáng vẻ của Khương Nhiên, cô đoán rằng cô ở đó sẽ khiến Khương Nhiên còn lúng túng hơn nữa, cô cũng chỉ giúp được Khương Nhiên cầm áo khoác và những thứ lặt vặt.
Khương Nhiên cũng không nói gì, sắc mặt càng trở nên nghiêm túc, trước khi đi đến cửa, bỗng nhiên Khương Nhiên cúi đầu hôn lên má cô: “Chờ anh trở lại rồi chúng ta cùng đi ăn trưa, muốn ăn gì cứ nói cho anh là được rồi.”
Lưu Diệp gật nhẹ đầu, đưa mắt nhìn anh rời khỏi Hạ cung, chờ anh đi được một lúc, cô mới thu tầm mắt lại.
Lưu Diệp chờ ở Hạ cung.
Tuy lần kiểm tra này rất yên lặng, nhưng vẫn bị giới truyền thông chú ý quá mức, chắc hẳn Khương Nhiên đã rất cố gắng, vì để lần kiểm tra này được công chính, Khương Nhiên cố ý lựa chọn bệnh viện không có quan hệ lợi ích với Liên bang làm kiểm tra.
Lưu Diệp thấp thỏm chờ kết quả bên trong Hạ cung, cô không biết lúc kiểm tra Khương Nhiên sẽ đối diện với những bác sĩ làm việc như thế nào, anh là một người đàn ông khi đối mặt với nguy hiểm cũng không bao giờ nhíu mày một cái...
Nhưng bây giờ anh lại muốn cởi quần xuống để chứng minh chính mình...
Hơn nữa Lưu Diệp có thể cảm thấy, ngoại trừ những lời nói quá đáng đến từ những người bên ngoài, thì thực ra Khương Nhiên cũng rất lo lắng cho cơ thể của mình.
Thật sự là đã có lần anh bị sốt không lí do, vả lại gien được phục chế để tái sinh con người, rất khó nói trước có xảy ra sai sót gì trong khâu trung gian không.
Lưu Diệp không dám nghĩ tiếp nữa, cô yên lặng cầu nguyện trong lòng, nhất định không có vấn đề, nhất định không sao đâu…
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, rất nhanh đã có kết quả kiểm tra.
Lúc ấy Lưu Diệp đang chuẩn bị nội dung hội nghị trong Hạ cung, lúc mở tivi, cô đã nhìn thấy sắc mặt rất nặng nề của người phát ngôn ở bệnh viện.
Giọng điệu người kia trầm thấp giống như tuyên bố ngày tận thế, có vô số truyền thông vây quanh, chậm rãi đọc kết quả kiểm tra, đàn ông ở thế giới này rất hiếu chiến, nhìn Khương Nhiên có vẻ rất hoàn hảo, nhưng chức năng sinh sản đúng là có vấn đề, vấn đề cụ thể là bởi vì liên quan đến cá nhân **…
Vô số ký giả đặt câu hỏi giống như bị điên, đến mức micro giống như muốn nện vào mặt của người kia, đến cuối cùng tất cả đều mất khống chế, người phát ngôn của bệnh viện được rất nhiều bảo vệ hộ tống cố gắng đột phá vòng vây...
Đầu óc Lưu Diệp trống rỗng, điều duy nhất cô nghĩ tới là Khương Nhiên phải làm gì đây…
Beta: Niệm Vũ
Nhớ ngày đó Mậu Thần còn là khách hàng đầu tiên trong “Phụ nữ đứng đầu” của cô.
Chẳng qua lúc này gặp lại, cái loại cảm giác này, tuy thời gian không quá lâu, nhưng Lưu Diệp lại có một loại cảm giác đã qua rất nhiều năm.
Lúc đó chính cô còn đần độn nghĩ rằng có thể trốn tránh đàn ông, che giấu tung tích, vụng trộm sinh hoạt, kết quả bây giờ... Hoàn toàn khác rồi...
Chỉ là lúc bọn họ gặp nhau, Mậu Thần vẫn không dám ngẩng đầu nhìn cô.
Lưu Diệp không còn làm việc không có suy nghĩ giống như trước nữa, cô biết bây giờ thân phận của mình rất đặc biệt, nếu giờ cô và Mậu Thần nhận nhau, vậy chẳng khác nào đẩy anh ta lên giá treo cổ.
Nếu tin tức cô là anh chàng xô-fa (*) Mậu Thần bao trọn tháng, còn bị đối phương ghét bỏ rót rượu lộ ra... Vậy nhà họ Khương, Khương Nhiên...
Lưu Diệp đoán rằng Mậu Thần sẽ lập tức bị mang đi làm thức ăn cho cá.
Lưu Diệp cũng không nói gì, giống như Mậu Thần giả vờ không biết cô là ai, cô cũng cố gắng giả bộ như không quen Mậu Thần.
Chỉ là dù Lưu Diệp cũng cảm thấy việc này không có gì to tát cả, nhưng chuyện tháng này cô không mang thai vẫn lan tràn như lửa cháy lan ra đồng cỏ.
Từ đó về sau, cô phát hiện cuộc sống của mình thay đổi rất nhiều, đầu tiên là bảo vệ bên người cô vui buồn thất thường, trước kia cô vẫn luôn bước đi như vậy, ngẫu nhiên gặp được bậc thang là cô đều theo thói quen nhảy tới.
Giờ thì hay lắm, cô còn chưa nhảy, những bảo vệ kia đã vây quanh cô.
Quả thực là thái độ giống như cô đã mang bầu.
Hơn nữa không riêng gì những người này, nhà họ Khương dứt khoát muốn lấy lại mặt mũi, nên đã mang tất cả mọi vinh dự đặt cược trên bụng cô.
Luôn luôn mua cho cô những thực phẩm thúc đẩy sự mang thai, những thứ đó Lưu Diệp cũng đều ăn, dù sao cô cũng không kén chọn.
Thế nhưng lần trước lúc ở trên giường với Khương Nhiên, những hạt đậu phộng được đặt trên đó là xảy ra chuyện gì vậy...
Khương Nhiên có bệnh thích sạch sẽ, vậy mà có thể phát rồ đồng ý với Sở Linh, để Sở Linh ở quân đoàn thứ hai rải đầy đậu phộng trên giường của bọn họ.
Còn nói cái gì mà rải loại đậu phộng này lên trên sẽ có nhiều phúc, muốn sinh bao nhiêu cũng được...
Càng đừng đề cập đến việc ăn những thứ đó.
Cái này cũng vì đời sau sao?
Chẳng qua làm ở trên đậu phộng cũng không có gì, lúc bắt đầu Lưu Diệp còn tưởng rằng cô sẽ bị đâm thủng, kết quả chờ lúc mới bắt đầu, Khương Nhiên lại ôm cô làm.
Bởi vì vấn đề tư thế, Lưu Diệp lại tránh được các hạt đậu phộng.
Hơn nữa sau khi làm xong, trên giường còn có chút vỏ và nhân đậu phộng rơi ra ngoài.
Lưu Diệp sờ sờ mấy hạt, những hạt được da cọ xát cho vào trong miệng ăn vẫn rất ngon.
Cô liền cùng Khương Nhiên nằm trên giường ăn đậu phộng một đêm.
Sau đó Lưu Diệp còn ý vị sâu xa giáo dục Khương Nhiên, cô nói cho anh biết: “Nào có dễ dàng mang thai như vậy, loại chuyện này phải có duyên phận...”
Khương Nhiên tự phụ đã quen, hiển nhiên cảm thấy chính mình có thể cho người ta quả rồi tiễn vào phòng sinh.
Hai người câu được câu chăng nằm trên giường, Lưu Diệp lấy đậu phộng trên giường bóc vỏ ăn.
Khương Nhiên lấy đậu phộng từ trong tay Lưu Diệp, anh tâm trạng nặng nề ăn, bởi vì anh ăn không nhập tâm, cho nên Lưu Diệp vụng trộm đổi nhân đậu phộng thành vỏ đậu phộng, anh cũng không hề phát hiện, còn muốn bỏ vào trong miệng.
Lưu Diệp thấy vậy thì mau chóng ngăn anh lại.
Haiz, đây là Khương Nhiên đầy khí phách sao?
Cô ngay tức khắc bò lên người anh, biến mình thành một đứa trẻ đùa với Khương Nhiên, cô còn giả vờ khóc hai tiếng.
Kết quả Khương Nhiên không có một chút phản ứng nào.
Lưu Diệp vội vàng bám vào vai anh, cau mày hỏi: “Này, Khương Nhiên, em đang giả vờ là em bé, sao anh không phối hợp...”
Giờ Khương Nhiên mới hiểu, thì ra cô nháy mắt kêu meo meo là giả vờ làm em bé, anh biết là Lưu Diệp muốn đùa cho anh vui, gần đây cô vẫn luôn ở trước mặt anh đùa nghịch dỗ anh vui vẻ.
Anh cũng liền ôm cô nói: “Anh không biết em bé trông như thế nào, nếu không lần sau khi em đến viện dưỡng dục, anh cũng đi xem một chút.”
“Được.” Lưu Diệp ngọt ngào đồng ý.
Gần đây cô cũng muốn đến xem những đứa bé ở trong viện dưỡng dục, chỉ là mỗi lần cô ra ngoài đều có bảo vệ theo cùng, cô lại không muốn mang đến quá nhiều phiền phức cho người khác.
Nếu có Khương Nhiên đi cùng, ít nhất cũng có thể giảm một nửa số lượng bảo vệ theo sau.
Hơn nữa thao tác kỹ thuật của Khương Nhiên rất tốt, bọn họ hoàn toàn có thể bay máy bay qua ha.
Lưu Diệp nghĩ như vậy thì thấy rất hưng phấn, nghĩ đến việc bay theo Khương Nhiên.
Chẳng qua điều khiến cô ngoài ý muốn đó là, Khương Nhiên không bao giờ chào hỏi những thuộc hạ của nhà họ Khương, luôn trực tiếp rời khỏi nhà họ Khương trong trạng thái bí ẩn.
Cuối cùng anh vẫn lấp liếm được.
Lưu Diệp có chút lo lắng, rất sợ làm như vậy sẽ bị người nhà họ Khương lời ra tiếng vào, cũng sợ bên trong sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Chẳng qua Khương Nhiên đã tính toán trước, vẻ mặt nhẹ nhõm như ra ngoài dã ngoại.
Lưu Diệp bị anh lây nhiễm cũng thả lỏng theo, hơn nữa đến cuối cô còn có chút hưng phấn, hai người giống như hai đứa trẻ vừa mới thoát khỏi lồng giam, vô cùng vui vẻ nhìn cảnh sắc phía bên dưới.
Lần này lúc đi ra, Lưu Diệp còn mang theo bánh ngọt tự làm, trước giờ cô đều làm bánh ngọt rất ngon, lần trước lúc gặp những người bạn nhỏ đó, cô còn chưa có quà tặng, lần này cô đã có thể chia cho các bạn nhỏ cùng ăn rồi.
Lưu Diệp cũng lấy ra mấy cái để Khương Nhiên nếm thử một chút.
Nhưng Khương Nhiên ăn cái gì cũng quá nhanh, đơn giản cho hết vào miệng.
Lúc Lưu Diệp đút cho anh ăn luôn lo lắng anh sẽ cắn phải ngón tay của mình.
Trời trong gió nhẹ, chờ đến khi máy bay đáp xuống mái nhà của, Lưu Diệp mới vội vã cuống cuồng đi ra.
Lần này cô không mặc đồ quá nữ tính, cố ý chọn quần áo nghỉ dưỡng, để che dấu mái tóc dài của mình, cô còn đội mũ.
Khương Nhiên vẫn mặc trang phục không quân, rất tự nhiên đeo một chiếc kính mắt chắn nửa khuôn mặt.
Lúc hai người mặc như vậy đi vào viện dưỡng dục, bởi vì cúi đầu nên Lưu Diệp cũng không bị những nhân viên ở đó nhận ra.
Ngược lại Khương Nhiên rất nhanh để lộ mình là người nhà họ Khương, khiến những nhân viên ở đó mau chóng đóng kỹ cửa sổ lại, để anh mang người đi thị sát.
Lưu Diệp đứng bên cạnh thấy vậy thì há miệng, trong lòng tự nhủ người này đúng là có khí thế trời sinh, những nhân viên ở đó đơn giản là bị hù dọa, cái gì cũng chưa xác nhận đã đóng kín cửa sổ lại, chờ cô vào thăm.
Chẳng qua khi đám trẻ thấy cô kia thì dù có mũ cản trở, thì chúng chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra.
Lưu Diệp vội vàng làm động tác suỵt, hạ giọng nói với đám trẻ giống như những chú vịt nhỏ: “Nhỏ giọng một chút, đừng để người khác biết cô trộm tới thăm các con...”
Cô vừa nói vừa lấy những miếng bánh bích quy ra, có miếng hình gấu có miếng hình mèo, cô chia những chiếc bánh cho bọn trẻ.
Những chiếc bánh nho nhỏ trong lòng bàn tay, có một số cái còn không cầm được.
Từng cái tay nhỏ đưa tới, Lưu Diệp lần lượt đưa cho, đôi mắt của đám trẻ rất sáng, cô nhìn thấy mà nhũn cả lòng.
Khương Nhiên theo sau cầm túi giúp cô.
Từ lúc Lưu Diệp nhìn thấy đám trẻ con thì hoàn toàn không chú ý đến vẻ mặt của Khương Nhiên, cho nên cô cũng bỏ qua ánh mắt hiếm khi có vẻ dịu dàng của anh.
Mỗi lần cô chia bánh xong đều quay đầu nhìn Khương Nhiên.
Sau đó Khương Nhiên sẽ mở túi ra, để cô lấy bánh bích quy bên trong.
Chờ chia cho đám trẻ xong, lúc này Lưu Diệp mới lưu luyến không rời tách khỏi chúng nó, song những đứa bé đó rất ngoan, cô bảo đừng nói ra ngoài, những đứa bé đó liền làm hành động suỵt giống như đang chơi trò chơi vậy, còn đặt ngón giữa tròn vo ở giữa miệng.
Lúc cô xuống tầng, đám trẻ kia đều vẫy tay đến mức sắp rơi xuống, cô cũng nỗ lực vẫy lại.
Sau đó Lưu Diệp lại dẫn Khương Nhiên đến phòng của trẻ sơ sinh, những đứa bé ở đây đều mềm nhũn, từng đứa đều nằm ở đây.
Có đứa ngủ thì ngáy o o, có đứa lại ngậm lấy đầu ngón tay của mình.
Lúc Lưu Diệp nhìn Khương Nhiên, chỉ thấy trên mặt Khương Nhiên không có biểu lộ gì quá lớn.
Cô hạ giọng hỏi anh: “Chơi vui chứ, anh có muốn sờ mặt của mấy bé không?”
Nói xong Lưu Diệp ngay tức thì ôm lấy một đứa bé, cô còn muốn nhét đứa bé đó vào lòng Khương Nhiên, đến lúc này Khương Nhiên mới kinh ngạc, nhanh chóng lùi một bước.
Sau đó anh mới bình tĩnh lại, nhưng vẫn không chịu ôm đứa bé.
Nhìn Lưu Diệp động tác thành thạo ôm lấy em bé, anh cười cười.
Lưu Diệp lại hạ quyết tâm ở trong lòng, chờ khi bọn họ có con, cô nhất định phải để anh bế con, hình ảnh người đàn ông vững chắc ôm lấy đứa con khiến người người động lòng, đến lúc đó cô nhất định phải nhìn thấy!
Bởi vì là vụng trộm chạy đến, hai người cũng không dám nán lại, sau khi thăm hết các phòng, hai người liền trở về theo đường cũ.
Lúc trở về, Lưu Diệp lại thấy được biển khơi ầm ầm sóng dậy, nước biển ban ngày đẹp hơn đêm rất nhiều.
Cô dịu dàng ôm Khương Nhiên, ghé vào lỗ tai anh nhỏ giọng nói: “Chúng ta nhất định sẽ trở thành người cha người mẹ tốt...”
Bởi vì Khương Nhiên đã cố ý tính toán thời gian trở về, cho nên sau khi Lưu Diệp về đến nhà thì không có ai biết cô từng ra ngoài.
Lúc nào Lưu Diệp cũng có lòng tin rằng, con của cô và Khương Nhiên chắc chắn sẽ tới không bao lâu sau nữa.
Mà loại chuyện này nhất định phải thuận theo tự nhiên, có đôi khi quá thúc ép thì chưa chắc đã có thể mang thai được.
Nhưng những lão già ở xung quanh nào có ai chịu nghe cơ chứ, nhất là những người thô kệch ở nhà họ Khương, chỉ hận không thể hôm nay gieo hạt là ngày mai có thể ôm dưa hấu về.
Mà không biết có phải là bị lây nhiễm hay không, cuối cùng lúc ở trên giường Khương Nhiên cũng có chút gấp gáp, quả thực là chỉ lo số lượng mà không để ý chất lượng.
Lưu Diệp cảm thấy không tài nào hiểu được, việc có thể mang thai được hay không, sao lại liên quan đến mặt mũi tôn nghiêm của đàn ông chứ?
Hơn nữa vốn Khương Nhiên vẫn đang bình thường, nhưng kể từ khi biết kinh nguyệt tháng này của cô tới thì sắc mặt lại không tốt, Lưu Diệp nhìn vậy thì trong lòng cũng bị ảnh hưởng.
Một tuần cứ thế trôi qua, bụng Lưu Diệp vẫn bằng phẳng như cũ, kết quả kiểm tra vẫn không có gì khởi sắc, mắt thấy bà dì cả không được mọi người hoan nghênh lại sắp tới nhà rồi.
Lúc bác sĩ biết điều này, vẻ mặt giống như sắp đến ngày tận thế vậy, người đàn ông có chút yếu ớt liền trực tiếp chảy nước mắt...
Má! Sao lại yếu ớt như vậy a!!
Mang thai thôi mà, chắc sẽ không mang thai ra thần tiên đó chứ...
Hơn nữa không riêng gì áp lực nội bộ đến từ nhà họ Khương, mà bên ngoài cũng xôn xao, dường như tất cả mọi người đều chú ý tới điều này, hiển nhiên có quá nhiều người đã đợi không kịp nữa, rất nhanh các tin xấu đã lũ lượt kéo đến.
Ban đầu trên những tiết mục giải trí trên tivi đều dùng giọng điệu trêu chọc, nói cái gì mà cố gắng cực khổ, kết quả hạt giống vẫn không nảy mầm.
Những điều này coi như vẫn còn kín đáo, nhưng ghê tởm nhất chính là những người hát rap, những người đó vừa hát vừa nhảy lại còn vẽ.
Cái gì mà hự hự hạ hạ, trồng hay không trồng, muốn hay không muốn, anh xx em xx…
Lưu Diệp nghe vài câu đã muốn chui vào trong tivi mắng té tát.
Sau đó truyền thông cũng dần dần đi theo xu hướng ồn ào hẳn lên.
Trong một chương trình y học còn đặc biệt làm một chuyên đề, tuy không có chỉ rõ họ tên, nhưng chuẩn đoán bệnh cho một người đàn ông cường tráng lại không có khả năng sinh đẻ, sau đó đưa đến kết luận rằng là do bẩm sinh, vì lúc dậy thì không tốt cho nên mới dẫn đến triệu chứng này...
Chương trình phát sóng chưa tới hai ngày thì chuyên gia này đã bị người khác đánh đến nỗi mặt mũi bầm dập.
Có khoảng thời gian, khi Lưu Diệp trở lại Hạ cung, sẽ thấy Khương Nhiên lạnh mặt xem những chương trình đó trên tivi.
Gần đây Khương Nhiên giống như một chú nhím con được bọc thêm bộ giáp, lại bắt đầu co lại trong thế giới của bản thân.
Tuy đối xử với cô vẫn rất tốt, chỉ là phần lớn thời gian đều sẽ thấy Khương Nhiên rầu rĩ không vui, hoặc là đầy ưu sầu.
Hơn nữa bây giờ Khương Nhiên cực kỳ thích xem truyền hình, Lưu Diệp thấy rất bất ngờ, cô nhớ rõ Khương Nhiên ghét nhất là những chương trình giải trí tám nhảm mà?
Bây giờ hai người ở chung một chỗ không phải là đánh nhau đến chết để tạo người thì là ăn các loại thuốc cổ truyền thúc đẩy sự mang thai, hiện tại khó thấy anh lại bình tĩnh nghỉ ngơi như thế, Lưu Diệp đi tới, chủ động dựa vào cánh tay anh, cùng anh xem tivi.
Kết quả sau khi xem một lúc, Khương Nhiên liền nhanh chóng gọi điện thoại, sau đó Lưu Diệp liền nghe thấy Khương Nhiên dùng giọng điệu lạnh băng nói ra một chuỗi cái tên.
Hình như là bọn Sở Linh ở quân đoàn thứ hai của bọn họ, Lưu Diệp mơ hồ nghe thấy cái gì mà cam đoan hoàn thành nhiệm vụ, tuyệt đối không lưu lại dấu vết...
Lưu Diệp có ngu ngốc đến mấy thì cũng nghe hiểu, má!!
Thì ra ngọn nguồn người ở làng giải trí bị chặn đầu đánh nhau là ở đây!
Khương Nhiên là người đã gặp qua là không quên được, vừa rồi là vừa xem tivi vừa ghi nhớ sao?
Sau đó để bọn Sở Linh lần lượt tới dạy dỗ?!
Đã từng chứng kiến Khương Nhiên đánh những trận đại chiến, lúc này lại nhìn Khương Nhiên đang bực bội giống như một đứa trẻ, Lưu Diệp cũng không biết là nên tỏ vẻ thế nào.
Lưu Diệp định an ủi Khương Nhiên vài câu, kết quả cô còn chưa mở miệng đã thấy Khương Nhiên khoanh hai tay lại, cau mày nói: “Chuyện này không đúng lắm...”
Ánh mắt của anh thâm thúy nhìn những người trên tivi: “Dù là những đốm lửa nhỏ, cũng phải có người đầu tiên đốt lửa chứ, trái lại anh muốn xem xem, lửa này bốc cháy đến đâu!!”
Lưu Diệp nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Khương Nhiên, lần đầu tiên trở nên tê dại.
Cô chỉ có thể cố gắng điềm đạm chống đỡ, gắng sức để Khương Nhiên không để trong lòng.
Thực ra cho dù tâm trạng của Khương Nhiên có như thế nào, thì Khương Nhiên vẫn đối xử rất tốt với cô, mấy ngày cô tới tháng, Khương Nhiên còn mang nước ấm tới cho cô.
Chỉ là trừ điều đó ra, Khương Nhiên vẫn trầm mặc ít nói.
Hơn nữa dần dần ngay cả những chương trình truyền tin cũng rất nghiêm chỉnh, cũng bắt chước dự báo thời tiết, ngày nào cũng thông báo tình hình bụng của cô.
Nhìn người dẫn chương trình nghiêm túc thông báo: “Hôm nay là ngày 23 tháng 5, thứ bảy, nữ vương điện hạ vẫn chưa mang thai...”
Hình ảnh nghiêm túc như vậy, phối hợp với âm thanh trang trọng của người dẫn chương trình, Lưu Diệp đều cảm thấy trái tim co thắt lợi hại.
Mang thai thôi mà!
Có cần dọa người như vậy không!
Lần này xem như không còn hứng thú gì nữa, chỉ hướng về việc mang thai mà thôi, hiện tại lúc làm tình, hai người cũng thống nhất dùng tư thế dễ dàng mang thai nhất, vì Lưu Diệp hết sức nên sau khi làm xong cô liền giơ chân lên.
Nhìn thấy Lưu Diệp giơ chân lên tường, nỗ lực chờ quá trình cấy giống, lại khiến cho Khương Nhiên lúng túng.
Lưu Diệp lại cảm thấy không quan trọng, tất cả mọi người đã gấp gáp như vậy, để giảm bớt áp lực cho Khương Nhiên, cô cũng phải nỗ lực!!
Chỉ là chân cô không có đủ sức, giơ lên chưa đầy một phút thì bắp đùi đã cảm thấy mỏi nhừ.
Chân trượt xuống dưới, cô lại tiếp tục nâng lên.
Cô cũng không có khái niệm gì cụ thể, cũng không biết nâng lên bao lâu mới tốt, lúc cô làm như vậy, Khương Nhiên chỉ nằm ở trên giường.
Gần đây anh vẫn luôn miễn cưỡng, Lưu Diệp cũng không nhớ rõ lần trước anh cười là lúc nào nữa rồi.
Chẳng qua sau khi cô làm một lúc như vậy, rốt cuộc Khương Nhiên cũng ổn định lại tinh thần, nửa ngồi trên giường nghiêng đầu nhìn cô.
Lúc này Lưu Diệp liều mạng nhấc chân lên, bởi vì chân thực sự rất mỏi, trên mặt cô cũng vặn vẹo, cho nên lúc Khương Nhiên cúi đầu nhìn cô, Lưu Diệp phải cố gắng khôi phục lại vẻ mặt, đến cuối cùng còn nhếch miệng cười với anh, chỉ là nụ cười này còn không bằng không cười.
Khương Nhiên không nói gì, chỉ nhìn mặt cô, ánh mắt của Khương Nhiên cứ buồn như vậy, khiến Lưu Diệp cảm thấy rất không thoải mái.
Dùng quả cà héo để hình dung Khương Nhiên thì có vẻ hơi quái dị, thế nhưng khi Lưu Diệp đối mặt với Khương Nhiên lúc này, thì thực sự không nghĩ ra được từ nào khác.
Bây giờ anh giống hệt một quả cà héo, tóc tai bù xù, một chút tức giận cũng không có.
“Không sao.” Lưu Diệp nắm tay đặt trên bụng mình, tràn ngập hi vọng an ủi Khương Nhiên: “Em cảm thấy vừa rồi chúng ta làm không tệ, cực kỳ đúng chỗ, có vẻ sẽ có em bé ngay thôi.”
Khương Nhiên không nói tiếng nào, để chân cô xuống.
Lưu Diệp cũng không muốn bỏ dở giữa chừng, lần trước đó Khương Nhiên làm rất tốt, hai người phối hợp cũng rất ăn ý, cô cảm thấy lần này hy vọng mang thai rất lớn.
Cô cố chấp giơ chân lên, eo của cô dựa lên một chiếc gối, toàn bộ sức lực đều dựa vào sức chống đỡ của lưng.
Cuối cùng lần này Khương Nhiên cũng mở miệng: “Em muốn như vậy cả đêm?”
“A, nếu có thể mang thai, đợi một đêm cũng đáng.” Lưu Diệp ra vẻ nhẹ nhõm sờ lên mặt Khương Nhiên, bình thường mặt Khương Nhiên rất mịn, thế mà bây giờ mọc cả râu rồi.
Mặc dù dưới cằm có râu nhưng nhìn qua Khương Nhiên lại càng thêm nam tính, lòng cô đau quá…
Khương Nhiên không nói gì, anh nhanh chóng ôm lấy chân Lưu Diệp, giúp Lưu Diệp giữ người thăng bằng.
Bởi vì có Khương Nhiên hỗ trợ nên Lưu Diệp dễ thở hơn nhiều, cô còn không biết mình ngủ bao giờ, chỉ biết nửa đêm lúc cô mơ mơ màng màng xoay người, Khương Nhiên vẫn đang ôm cô, dù cho cô có trở mình, Khương Nhiên vẫn nhanh chóng ôm cô vào lòng như cũ.
Cặp vợ chồng nhỏ đầy ngọt ngào trước kia bây giờ cũng bị việc mang thai ép tới không thở nổi.
Lưu Diệp có thể cảm nhận được gần đây tâm trạng của Khương Nhiên không tốt, bởi vì đã có một tổ chữa bệnh đề nghị Khương Nhiên làm kiểm tra sức khỏe, điều này rất có ý nghĩa đối với nội bộ nhà họ Khương, bởi vì có người nghi ngờ Khương Nhiên là loại đàn ông không thể nhân giống...
Đến lúc này, cuối cùng Lưu Diệp mới biết, vì sao việc mang thai của cô lại khiến nhà họ Khương sốt ruột như vậy.
Thì ra lúc trước đã có cuộc cãi vã vì buổi lễ lên ngôi của cô, theo Chính phủ Liên bang, nhà họ Khương có một bản dự thảo pháp luật cho người thừa kế Nữ vương.
Thực ra là vì chính phủ Liên bang muốn giữ lại một con đường cho nhà họ Hầu, cố ý tạo một cái thòng lọng, từ trước tới giờ nhóm đàn ông ở trong quân đội kia đều cho rằng thủ lĩnh của mình là người đàn ông hùng mạnh nhất thế giới, vì vậy dù biết rõ đó là thòng lọng thì vẫn giữ nguyên suy nghĩ thủ lĩnh nhà chúng ta là người hùng mạnh nhất, không thèm để ý chút nào mà ký vào.
Lúc này vừa thấy Lưu Diệp mãi vẫn chưa mang thai, mọi người mới trợn tròn mắt.
Mà chính phủ Liên bang cũng không phải ngồi không, thấy bụng của Lưu Diệp mãi vẫn không có động tĩnh, rất nhanh đã tìm người truyền hiệp nghị này ra ngoài.
Trong lúc nhất thời bụi đất tung bay, khắp nơi ngoại trừ bàn tán việc rốt cuộc Khương Nhiên có năng lực hay không, thì bây giờ lại thêm việc Nữ vương không thể có người thừa kế, có thể lựa chọn chồng một lần nữa.
Điều này con mẹ nó không phải là đề nghị NP(*) sao một cách trắng trợn sao?!
(*) NP = n person: 1 nữ nhiều nam; 1 nam nhiều nữ hoặc nhiều nữ nhiều nam. Ngoài ra np có thể ám chỉ quan hệ yêu đương hay quan hệ trên giường.
Lưu Diệp nghe vậy thì cơn tức bùng nổ.
Mà Khương Nhiên lại vẫn trầm mặc ít nói, buổi sáng sau đó, bỗng nhiên anh nói với cô: “Hôm nay anh muốn đi làm kiểm tra.”
Lưu Diệp cũng không kịp phản ứng.
Trong mắt cô Khương Nhiên vẫn luôn bách chiến bách thắng, hoàn toàn không có bất kỳ nhược điểm gì.
Nhưng lúc này người đàn ông đứng trước mặt cô nói câu kia, không biết tại sao lại khiến cô có một loại ảo giác đối phương bỗng nhiên trở nên yếu ớt.
Cô giơ tay ra nắm lấy bàn tay của anh theo bản năng.
Tay của anh lớn hơn tay cô, cô hoàn toàn không cầm được, nhưng cô vẫn cố nắm, tâm trạng càng nặng nề hơn.
Trong lòng cô hiểu rõ, Khương Nhiên không phải loại đàn ông chỉ biết nói mồm mà anh muốn chứng minh bản thân.
Cô cũng không biết phải an ủi anh như thế nào, tất cả lời nói đều yếu ớt.
Cô chỉ có thể dựa vào Khương Nhiên, dùng sức ôm lấy anh.
Ngược lại, nhìn qua Khương Nhiên rất tốt, anh đứng trên cao đã lâu, cho dù đi làm loại kiểm tra này cũng là hành động cao cao tại thượng.
Lúc đầu Lưu Diệp muốn đi cùng anh, chẳng qua nhìn dáng vẻ của Khương Nhiên, cô đoán rằng cô ở đó sẽ khiến Khương Nhiên còn lúng túng hơn nữa, cô cũng chỉ giúp được Khương Nhiên cầm áo khoác và những thứ lặt vặt.
Khương Nhiên cũng không nói gì, sắc mặt càng trở nên nghiêm túc, trước khi đi đến cửa, bỗng nhiên Khương Nhiên cúi đầu hôn lên má cô: “Chờ anh trở lại rồi chúng ta cùng đi ăn trưa, muốn ăn gì cứ nói cho anh là được rồi.”
Lưu Diệp gật nhẹ đầu, đưa mắt nhìn anh rời khỏi Hạ cung, chờ anh đi được một lúc, cô mới thu tầm mắt lại.
Lưu Diệp chờ ở Hạ cung.
Tuy lần kiểm tra này rất yên lặng, nhưng vẫn bị giới truyền thông chú ý quá mức, chắc hẳn Khương Nhiên đã rất cố gắng, vì để lần kiểm tra này được công chính, Khương Nhiên cố ý lựa chọn bệnh viện không có quan hệ lợi ích với Liên bang làm kiểm tra.
Lưu Diệp thấp thỏm chờ kết quả bên trong Hạ cung, cô không biết lúc kiểm tra Khương Nhiên sẽ đối diện với những bác sĩ làm việc như thế nào, anh là một người đàn ông khi đối mặt với nguy hiểm cũng không bao giờ nhíu mày một cái...
Nhưng bây giờ anh lại muốn cởi quần xuống để chứng minh chính mình...
Hơn nữa Lưu Diệp có thể cảm thấy, ngoại trừ những lời nói quá đáng đến từ những người bên ngoài, thì thực ra Khương Nhiên cũng rất lo lắng cho cơ thể của mình.
Thật sự là đã có lần anh bị sốt không lí do, vả lại gien được phục chế để tái sinh con người, rất khó nói trước có xảy ra sai sót gì trong khâu trung gian không.
Lưu Diệp không dám nghĩ tiếp nữa, cô yên lặng cầu nguyện trong lòng, nhất định không có vấn đề, nhất định không sao đâu…
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, rất nhanh đã có kết quả kiểm tra.
Lúc ấy Lưu Diệp đang chuẩn bị nội dung hội nghị trong Hạ cung, lúc mở tivi, cô đã nhìn thấy sắc mặt rất nặng nề của người phát ngôn ở bệnh viện.
Giọng điệu người kia trầm thấp giống như tuyên bố ngày tận thế, có vô số truyền thông vây quanh, chậm rãi đọc kết quả kiểm tra, đàn ông ở thế giới này rất hiếu chiến, nhìn Khương Nhiên có vẻ rất hoàn hảo, nhưng chức năng sinh sản đúng là có vấn đề, vấn đề cụ thể là bởi vì liên quan đến cá nhân **…
Vô số ký giả đặt câu hỏi giống như bị điên, đến mức micro giống như muốn nện vào mặt của người kia, đến cuối cùng tất cả đều mất khống chế, người phát ngôn của bệnh viện được rất nhiều bảo vệ hộ tống cố gắng đột phá vòng vây...
Đầu óc Lưu Diệp trống rỗng, điều duy nhất cô nghĩ tới là Khương Nhiên phải làm gì đây…