-
Chương 66
Editor: Mộc Du
BeTôi: Niệm Vũ
Trong nháy mắt, Lưu Diệp trợn tròn mắt.
Giống như bị hóa đá, Lưu Diệp đỡ cằm của mình, đây không phải là ‘Miệng ngựa môi lừa’ (*) sao?
(*) Không liên quan, không ăn nhập.
Quà tặng cô vẫn hằng mong chờ từ hôm qua thì chẳng thấy đâu, còn hiện giờ, Lưu Diệp chỉ muốn trả lại món quà này ngay lập tức!
Chết tiệt, đây là tặng quà hay là muốn làm cô lên cơn đau tim vậy!
Mấy ngàn mạng người lận đó, lại còn quay cả quá trình rồi cho cô xem nữa!
Chê cô chưa đủ hoảng sợ à. . . . . .
Lưu Diệp im lặng cúi đầu.
Nhưng mà Khương Nhiên đã nhanh tay đội vòng hoa lên đầu cô.
Lưu Diệp thầm đoán, không biết đêm nay có bao nhiêu người mất ngủ nhỉ.
Với lại, khác với lúc trước, mọi người cùng reo hò "Hầu Gia" rõ vang, nhưng hiện giờ, khi Khương Nhiên đội vòng hoa lên cho cô, thì lại chẳng có lấy một người hoan hô, ai nấy đều ngạc nhiên nhìn màn hình.
Chắc hẳn có rất nhiều suy đoán xem anh chàng này đã làm thế nào mà lại có thể lặng lẽ im ắng điều động Khương Gia Quân rồi lợi dụng khi sự chú ý của mọi người đặt trên lễ mừng của nữ vương, anh đã giành Tôinhg lợi trở về.
Đây mới chỉ đi đánh cướp biển thôi, điều gì sẽ xảy ra nếu anh nhằm vào chính phủ Liên bang chứ?
Lần hành động này đã giải quyết xong nội dung chủ yếu rồi ư?
Lưu Diệp không muốn để Khương Nhiên mất mặt.
Cô ngẩng đầu lên, cố tạo ra vẻ mặt tươi cười, trả lời vấn đề Khương Nhiên vừa mới hỏi mình: "Thích chứ."
Sau đó thì tình hình đơn giản hơn nhiều, trong đấu trường lặng ngắt như tờ, chỉ chốc lát sau người của Khương Gia Quân đã tìm được người chủ trì đang run lẩy bẩy, sau đó là giọng nói ngắt quãng của người chủ trì thông báo tiết mục tiếp theo lên sân khấu, tuy nhiên, dù anh ta dốc sức hâm nóng bầu không khí đến cỡ nào thì đến khi tất cả các hoạt động kết thúc, trong đấu trường vẫn chỉ độc một không khí trầm lặng.
Thậm chí đến khi tiết mục kết thúc, gần như những người xem bên dưới đều vội vã chạy thục mạng, ngay khi cửa lớn đấu trường mở ra, mọi người ở bên trong chạy ào ào ra ngoài như triều lên.
Có mấy người đứng ở gần cửa xem cũng vì chen chúc mà bị thương.
Lúc Khương Nhiên quay về vào tối nay, Lưu Diệp cũng hơi hết hồn.
Toàn bộ quân địch đều bị tiêu diệt trong nháy mắt, tuy hơi lắm điều nhưng khi biết người bên gối mình là một kẻ giết người không chớp mắt, Lưu Diệp vốn sinh ra trong gia đình dân cư nhỏ, nên có phần không chịu đựng được.
Thế nhưng vì sao tên ma vương giết người chẳng có một tí tự giác nào cả.
Bởi vì tâm trạng tương đối tốt nên Khương Nhiên còn lấy đầu gậy chỉ huy khều khều tóc cô.
Lưu Diệp ra vẻ xấu hổ nghiêng đầu tránh đi nhưng thật ra thì trong lòng có chút sợ hãi.
Vội vội vàng vàng đi tắm rửa thay quần áo, sau đó ngoan ngoãn trèo lên giường, Khương Nhiên thì ngược lại, dường như anh có rất nhiều chuyện muốn nói với cô.
Chỉ là Lưu Diệp mới nghe được có vài câu đã cảm thấy da đầu tê dại, ở trên giường không nói những chuyện phong hoa tuyết nguyệt thì thôi đi, đằng này anh còn phổ cập cho cô về tất cả các tính năng, lực sát thương. . . . . . của những loại vũ khí kia.
Kết quả là. . . . . .
Lưu Diệp không chịu nổi nữa, buộc lòng bất chấp giá nào rồi chủ động cởi nút áo ngủ ra, quả nhiên, rất nhanh sau đó Khương Nhiên đã đè lên người cô.
Động tác của anh vẫn vậy, chẳng khác gì mọi khi, bởi vì hiện tại ngày ngày làm, chuyên cần làm nên hai người đã vô cùng quen thuộc cơ thể đối phương, quen thuộc đến nỗi chỉ cần mỗi một động tác hô hấp cũng có thể biết đối phương sẽ làm gì tiếp theo một cách chính xác.
Chỉ là hôm nay Khương Nhiên có phần hưng phấn hơn thường ngày, động tác của anh nhanh hơn một chút so với trước kia.
Lưu Diệp cảm thấy hơi không quen, hơn nữa đầu cô còn bị đụng vào đầu giường vì hùa theo động tác của anh, tuy không đau nhưng vẫn dọa cô sợ.
Thật may là Khương Nhiên đã nhanh chóng phát hiện ra, anh ôm cô đổi tư thế.
Lần này Khương Nhiên rất biết khống chế sức lực.
Lưu Diệp nỗ lực phối hợp cùng anh.
Cô không nhắm mắt lại mà nhìn thẳng vào mắt người đàn ông này, cho dù trước kia cô có sợ hãi và cảm thấy anh khủng bố đến bao nhiêu thì lúc này, ngoại trừ cảm thấy đôi mắt này có phần xinh đẹp ra thì chẳng có gì đặc biệt nữa.
Cái gì mà hung ác rồi dữ tợn chứ….
Cô có thấy gì đâu . . . . .
Trái lại, cô lại thấy được sự dịu dàng trong đôi mắt ấy, hệt như cô nhìn Tiểu Mao Cầu nhỏ vậy.
Nhưng rõ ràng có gì đó khang khác, Lưu Diệp chợt nhận ra mình không thể nào tập trung được, trong đầu của cô như có cơ chế tự động, không ngừng suy nghĩ tới những chuyện lung tung trước kia.
Năm đó, khi mình mở một tiệm cơm nhỏ, những người đi đường đều bị Khương Nhiên dọa sợ đến tè ra quần, rồi bản thân cô còn đứng đầu những cô gái không ngừng bàn tán về Khương Nhiên.
Thế nhưng, xét về mặt nào thì Khương Nhiên khi ấy cũng không thể nào là anh chàng này được.
Chuyện khiến Lưu Diệp cảm thấy khó tưởng tượng hơn nữa chính là với dạng thủ đoạn và tính cách của anh, làm sao Khương Nhiên lại có vẻ ngoài tốt đẹp thế này.
Khi anh nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, cô cảm thấy mình sắp tan ra đến nơi rồi.
Lưu Diệp cố xua tan những hình ảnh máu tanh kia, cô nhắm mắt lại, hôn lên môi anh.
Anh mút đầu lưỡi của cô, cô có thể cảm nhận được. . . . . .
Cơ thể dần dần nóng lên, cô bị anh khiêu khích đến nỗi chỉ muốn càng thân cận người này nhiều hơn nữa…
Mười phần ăn ý, cả hai đều nỗ lực trong việc tạo người, theo lời Khương Gia Quân là: phải cấp tốc “sản xuất” thủ lĩnh đời sau. . . . . . hơn nữa, đứa bé đó không chỉ là thủ lĩnh, mà còn được vô số người trông chờ khi đứa bé ấy được sinh ra bằng phương pháp thai nghén tự nhiên. . . . . .
Lưu Diệp ôm Khương Nhiên thật chặt.
Cô tự nói với mình, người đàn ông này rất cưng chiều cô, đối xử với cô rất tốt, cô đừng suy nghĩ lung tung nữa.
Nhưng trên thật tế thì vẫn có điều gì đó không đúng, bởi vì sự cưng chiều này không giống với điều mà cô muốn.
Giống như Dã Lang, cô không cần lên sân khấu lộng lẫy, cũng chẳng cần quà tặng lạ thường, cô chỉ cần một chiếc lắc tay hoặc là một bộ quần áo tự chọn, thế là đủ rồi.
Nhưng mà Khương Nhiên lại cảm thấy cách làm như vậy rất nhàm chán và tầm thường.
Không biết đã trải qua bao lâu, cuối cùng cũng kết thúc, Lưu Diệp chẳng còn chút sức lực nào, người cứ như bị hư thoát (*).
(*) hạ đường huyết do mất máu, mất nước.
Nửa đêm, trong lúc cô đang mơ mơ màng màng, thì Khương Nhiên lại hưng trí, cô bị lay tỉnh làm thêm một lần nữa.
Ngay lúc Lưu Diệp muốn nhắm mắt ngủ thì cô chợt nhớ tới Dã Lang, kể từ sau khi nhìn thấy Khương Nhiên, trong đầu cô chỉ toàn xuất hiện những hình ảnh biển lửa, tàu thuyền và âm thanh gào thét thôi, chẳng còn nhớ đến chuyện của Dã Lang nữa, mặc dù biết ở đó có thiết bị bảo vệ. . . . . . Nhưng cô vẫn chưa yên tâm. . . . . .
Cũng không biết Dã Lang ngã xuống từ một nơi cao như thế có làm sao không. . . . . .
Cô rất muốn gọi điện cho Dã Lang ngay tức thì, nhưng ngại Khương Nhiên vẫn đang ở cạnh, Lưu Diệp không thể làm gì khác hơn là nhịn xuống.
Mãi cho đến ngày hôm sau, khi Khương Nhiên đi xử lý công việc, cô mới vội vàng gọi điện thoại cho Dã Lang.
Lần này nhận điện thoại là Tiểu Điền Thất, có phần nằm ngoài dự liệu của Lưu Diệp, cô nhanh chóng hỏi Tiểu Điền Thất: "Alo, Điền Thất à, Dã Lang đâu rồi, ngày hôm qua anh ấy không sao chứ?"
Mặc dù là nơi đó có thiết bị bảo vệ nhưng ngộ nhỡ vẫn bị thương thì sao. . . . .
Cô vẫn hơi lo lắng.
Trái lại, Tiểu Điền Thất trả lời rất nhanh: "Chị, anh Dã Lang rất tốt, chỉ là. . ."
Hình như Tiểu Điền Thất có chuyện muốn giấu.
Tim Lưu Diệp thắt lại, sờ chuỗi hạt châu trên cổ Tôiy theo bản năng, hỏi: "Anh ấy sao rồi?"
Thật ra thì chuyện ngày hôm qua chính là một đả kích vô cùng lớn đối với Dã Lang, lúc đó anh hăng hái như vậy, chính cô cũng cho là Dã Lang sẽ là người dẫn đầu, là tâm điểm chú ý của trận đấu, kết quả là Khương Nhiên vừa xuất hiện thì chẳng ai để ý đến anh ấy nữa. . . . . .
Nhưng mà chuyện gì khiến Tiểu Điền Thất cứ nhất quyến không chịu nói chứ.
Sau khi Lưu Diệp đặt điện thoại xuống, cô cũng không nghĩ ngợi nhiều, chỉ báo với bảo vệ trị an bên ngoài một tiếng, rồi đi thẳng ra ngoài tìm Dã Lang.
Dã Lang và Tiểu Điền Thất đều đang ở trong phòng.
Lúc cô tới, chỉ thấy cửa phòng Dã Lang đang mở ra, nhìn vào bên trong, Lưu Diệp trợn tròn mắt.
Bởi vì Dã Lang ðang cúi ðầu thu dọn ðồ ðạc, cô nhìn thấy anh đang sắp xếp cái gì đó, rồi bỏ vào một cái túi du lịch.
Lần này Lưu Diệp càng buồn bực hơn, vội gọi: "Dã Lang. . . . . ."
Thật ra thì Dã Lang đã sớm nghe thấy tiếng bước chân của cô rồi, tiếng bước chân của Lưu Diệp rất đặc biệt, khác hoàn toàn những người khác, tiếng bước chân của cô rất nhẹ, hơn nữa khi cô đang đi mà vấp phải vật gì đó thì sẽ giật nảy mình theo thói quen.
Trong trí nhớ của anh thì Lưu Diệp chính là như vậy, cô vẫn luôn cười hì hì ở bên cạnh anh, đồng hành với anh.
Anh cố đè nén hơi thở, trong lồng ngực như có cái gì đó muốn thoát ra ngoài.
Anh không lên tiếng, nhanh chóng kéo túi du lịch, đến lúc này anh mới quay đầu lại.
Người con gái ở sau lưng anh chính là người anh đã lập lời thề sẽ bảo vệ bằng cả tính mạng mình.
Nhưng là mặc kệ anh đã từng nói bao nhiêu lời, tới giờ nghĩ lại mới thấy đó chỉ là mạnh miệng mà thôi.
Dã Lang nhìn cô bằng ánh mắt xin lỗi, nói: "Cô chủ, thật xin lỗi. . . . . ."
Đã thật lâu rồi anh không gọi cô là cô chủ, Dã Lang cũng rất ít khi gọi cô là Điện hạ, trong khoảng thời gian này mỗi lúc anh nói chuyện đều nhìn thẳng vào mắt cô.
"Tôi muốn ra ngoài mở mang tầm mắt." Dã Lang thấp giọng nói, sau khi nói xong anh liền không nhìn vào mắt Lưu Diệp nữa.
Lưu Diệp rất nhanh đã đoán ra, có phải Dã Lang bị đả kích nên mới muốn bỏ đi không?
Cô đang muốn mở lời.
Thì Dã Lang đã nhanh chóng nói tiếp: "Tôi không thể cứ mãi đi theo bên cạnh người như vậy, tôi muốn làm những chuyện mà một người đàn ông nên làm. . . . ."
Lưu Diệp rất khó khăn mới tiếp thu hết những lời này, thật ra thì những lời Dã Lang nói đều đúng, cô cũng biết là Dã Lang đi theo bên cạnh mình thì đều khó làm được gì.
Mang tiếng là nữ hoàng nhưng thật ra thì một chút thực quyền cô cũng không có.
Hơn nữa là không thể chỉ bởi vì mình luyến tiếc người anh trai này mà ngăn trở tiền đồ của người ta được.
Mặc dù Lưu Diệp rất khổ sở, trong lòng cũng suy nghĩ rất nhiều nhưng trên mặt vẫn không bộc lộ cảm xúc gì.
Trái lại, cô cố nặn ra một nụ cười, đi tới trước mặt Dã Lang, khích lệ: "Anh nghĩ như vậy đúng là rất tốt, nhưng mà sau khi anh rời khỏi đây, thì nhất định phải giữ gìn sức khỏe . . . . . Đừng giống như trước kia cứ hay quên ăn cơm. . . . . . A, đúng rồi, anh chờ một chút. . . . . ."
Lưu Diệp nhớ tới những quà tặng kia, cô cũng không thể để cho Dã Lang cứ đi với hai bàn Tôiy trắng được, cô phải tìm cho Dã Lang một chút đồ.
Lưu Diệp nhanh chân chạy đến nơi để quà.
Cô tìm thấy rất nhiều thứ nhưng lại không biết là những thứ này có hợp với Dã Lang không? Cuối cùng chỉ còn có bộ quần áo làm bằng Ngọc Thạch gì đó thôi, lúc đầu cô còn tưởng rằng đây chỉ là dây vàng áo ngọc gì thôi nhưng kết quả sau khi mở ra, cô mới phát hiện đây chính là một bộ đồ bảo vệ, có thể mặc sát người, nhìn thì giống như là làm bằng vàng nhưng thực ra chính là một loại kim loại rất hiếm có.
Lưu Diệp nhìn một cái đã động lòng, giữ bộ đồ này lại, cô lại chọn những quà tặng khác, dao găm khảm châu báu thì sao nhỉ. . . . . .
Đợi tới lúc cô đưa cho Dã Lang, Dã Lang lại cố chấp không chịu nhận.
Lưu Diệp sốt ruột, lúc trước Dã Lang giúp cô nhiều như vậy, thế nào thì cô vẫn muốn đền ơn anh.
Cuối cùng sau khi cô nói một hồi lâu, khuyên bảo mãi, Dã Lang vẫn mỉm cười nói với cô một câu: "Vậy thì khi nào rảnh rỗi thì nhớ đến tôi một chút. . . . . ."
Hai mắt Lưu Diệp đỏ hồng, cô cố kìm nén nước mắt: "Nhất định sẽ nhớ tới."
Rồi gật đầu nói: "Anh phải bảo trọng đấy, biết chưa. . . . . ."
Lưu Diệp vốn định tự mình tiễn Dã Lang ra khỏi đây, nhưng giờ, bởi vì chuyện của Khương Nhiên mà phóng viên toàn cậu đã bao vây khắp biệt thự rồi.
Lưu Diệp chỉ có thể tiễn anh đến cửa đại sảnh, không thể tiễn xa hơn nữa, tâm trạng của cô rất tệ, hơn nữa cô luôn cảm thấy chuyện Dã Lang bỏ đi có liên quan rất lớn tới chuyện ngày hôm qua.
Nhưng mà đàn ông chính là loại sinh vật có lòng tự ái rất mạnh. . . .
Lần này còn có Tiểu Điền Thất cùng tiễn Dã Lang với cô.
Hai người Tiểu Điền Thất và Dã Lang vẫn luôn đi theo bên cạnh của Lưu Diệp nên tình cảm của bọn họ rất thân thiết.
Lúc này nhìn Dã Lang đi xa, Tiểu Điền Thất mới chợt nhỏ giọng nói với Lưu Diệp: "Chị, thật ra thì Dã Lang rất thích chị. . . . . ."
Lưu Diệp có phần không phản ứng kịp.
Hơn nữa Tiểu Điền Thất nói với cô bằng giọng nhỏ như thế thì dĩ nhiên không muốn bị người trong Khương Gia Quân nghe thấy.
Cô nghi ngờ nhìn Tiểu Điền Thất.
Lần này tiếng của Tiểu Điền Thất lại nhỏ hơn chút nữa: "Chị có còn nhớ lúc mà chị tức giận Khương Nhiên thì hay viết ra những chữ kia không, mỗi lần anh Dã Lang đều nói để anh ấy xử lý. . . . . . Em cũng nghĩ là anh ấy đã xử lý chúng hết rồi nhưng cho đến một ngày kia em nhìn thấy anh ấy vuốt ve những chữ viết đó cứ y như là châu báu ấy, lúc đó em mới phát hiện. . . . . . Thật ra thì anh ấy đã cất giữ hết tất cả những tờ giấy đó, coi chúng như là ngọc ngà, có một thời gian anh ấy còn không chịu để nó rời mình nửa bước. . . . . . nên cứ nhét vào trong ngực. . . . . ."
Lưu Diệp ngay tức khắc sững sờ.
Cô biết mình sẽ được rất nhiều người đàn ông yêu thích, bởi vì ở đây chỉ có duy nhất một mình cô là con gái, mọi người đâu còn lựa chọn khác. . . . . .
Thế nhưng mà! ! !
Người đó là Dã Lang!
Cô coi Dã Lang như một người anh trai thân thiết của mình!
Lưu Diệp cảm thấy hơi nhức đầu, hơn nữa, cô đã đi quá xa ở cái thế giới kì diệu này rồi.
Mà cũng có gì đặc biệt đâu, hai người không cùng huyết thống nên phát sinh tình cảm cũng rất bình thường!
Dã Lang là một người tốt, vừa hiền lành lại trung hậu, nhưng Khương đại ma vương là người nháy mắt một cái đã có thể cho nổ sạch chỗ ở của mọi người.
Vì hòa bình thế giới và sự phát triển của loài người, cô vẫn nên đàng hoàng đi theo Khương Nhiên thôi. . . . . .
Đang lúc cô tâm sự nặng nề tiễn Dã Lang đi, thì ở đầu bên kia, Khương Nhiên bị truyền thông khắp nơi tấn công điên cuồng.
Mặc dù là từ trước tới giờ cướp biển trên biển Lưu Ly vẫn nổi tiếng tàn ác, nhưng lúc này đây mọi người đã đạt thành nhận thức chung, người dám tiêu diệt tập đoàn tội phạm thì hiển nhiên sẽ có thế lực lớn hơn tập đoàn phạm tội.
Hơn nữa chủ yếu là người tên Khương Nhiên này, rốt cuộc anh ta đã đặt luật pháp thiêng liêng ở đâu?
Khắp trời đầy đất là lời khiển trách, trước đó còn có người bình luận tiêu diệt bọn cướp biển tàn bạo không có nhân tính, nhưng lúc này, tất cả các tổ chức đều lên án nói anh là Khương ác ma, nào thì kẻ mang tội giết người, rồi lại đến người cuồng chiến tranh. . . . . .
Mậu Ngạn Ba càng thêm danh chính ngôn thuận kháng nghị trên màn hình: "Cho dù có là tội phạm tội ác tày trời thì vẫn có quyền lợi xét xử công khai, lần hành động này của Khương Gia Quân chưa được sự cho phép của chính phủ liên bang, coi cấm lệnh như trò đùa, hành động như vậy. . . . . ."
Lúc Lưu Diệp trở về phòng thì vừa khéo thấy cảnh này:
Tên giữ chức Đại Ma Đầu khốn nạn nhất lúc này đang gác chân trên bàn cười cười.
Thấy cô bước vào, Khương Nhiên bỏ chân xuống rất nhanh.
Mặc dù có rất nhiều người nói anh là loại người tự cao tự đại thích làm bậy, nhưng thật ra thì Khương Nhiên vẫn rất biết cách tự kìm chế những chi tiết trong sinh hoạt.
Sau khi để chân xuống xong, Khương Nhiên còn tìm khăn lau đi vết bẩn trên mặt bàn lúc nãy bị mình đạp dơ.
BeTôi: Niệm Vũ
Trong nháy mắt, Lưu Diệp trợn tròn mắt.
Giống như bị hóa đá, Lưu Diệp đỡ cằm của mình, đây không phải là ‘Miệng ngựa môi lừa’ (*) sao?
(*) Không liên quan, không ăn nhập.
Quà tặng cô vẫn hằng mong chờ từ hôm qua thì chẳng thấy đâu, còn hiện giờ, Lưu Diệp chỉ muốn trả lại món quà này ngay lập tức!
Chết tiệt, đây là tặng quà hay là muốn làm cô lên cơn đau tim vậy!
Mấy ngàn mạng người lận đó, lại còn quay cả quá trình rồi cho cô xem nữa!
Chê cô chưa đủ hoảng sợ à. . . . . .
Lưu Diệp im lặng cúi đầu.
Nhưng mà Khương Nhiên đã nhanh tay đội vòng hoa lên đầu cô.
Lưu Diệp thầm đoán, không biết đêm nay có bao nhiêu người mất ngủ nhỉ.
Với lại, khác với lúc trước, mọi người cùng reo hò "Hầu Gia" rõ vang, nhưng hiện giờ, khi Khương Nhiên đội vòng hoa lên cho cô, thì lại chẳng có lấy một người hoan hô, ai nấy đều ngạc nhiên nhìn màn hình.
Chắc hẳn có rất nhiều suy đoán xem anh chàng này đã làm thế nào mà lại có thể lặng lẽ im ắng điều động Khương Gia Quân rồi lợi dụng khi sự chú ý của mọi người đặt trên lễ mừng của nữ vương, anh đã giành Tôinhg lợi trở về.
Đây mới chỉ đi đánh cướp biển thôi, điều gì sẽ xảy ra nếu anh nhằm vào chính phủ Liên bang chứ?
Lần hành động này đã giải quyết xong nội dung chủ yếu rồi ư?
Lưu Diệp không muốn để Khương Nhiên mất mặt.
Cô ngẩng đầu lên, cố tạo ra vẻ mặt tươi cười, trả lời vấn đề Khương Nhiên vừa mới hỏi mình: "Thích chứ."
Sau đó thì tình hình đơn giản hơn nhiều, trong đấu trường lặng ngắt như tờ, chỉ chốc lát sau người của Khương Gia Quân đã tìm được người chủ trì đang run lẩy bẩy, sau đó là giọng nói ngắt quãng của người chủ trì thông báo tiết mục tiếp theo lên sân khấu, tuy nhiên, dù anh ta dốc sức hâm nóng bầu không khí đến cỡ nào thì đến khi tất cả các hoạt động kết thúc, trong đấu trường vẫn chỉ độc một không khí trầm lặng.
Thậm chí đến khi tiết mục kết thúc, gần như những người xem bên dưới đều vội vã chạy thục mạng, ngay khi cửa lớn đấu trường mở ra, mọi người ở bên trong chạy ào ào ra ngoài như triều lên.
Có mấy người đứng ở gần cửa xem cũng vì chen chúc mà bị thương.
Lúc Khương Nhiên quay về vào tối nay, Lưu Diệp cũng hơi hết hồn.
Toàn bộ quân địch đều bị tiêu diệt trong nháy mắt, tuy hơi lắm điều nhưng khi biết người bên gối mình là một kẻ giết người không chớp mắt, Lưu Diệp vốn sinh ra trong gia đình dân cư nhỏ, nên có phần không chịu đựng được.
Thế nhưng vì sao tên ma vương giết người chẳng có một tí tự giác nào cả.
Bởi vì tâm trạng tương đối tốt nên Khương Nhiên còn lấy đầu gậy chỉ huy khều khều tóc cô.
Lưu Diệp ra vẻ xấu hổ nghiêng đầu tránh đi nhưng thật ra thì trong lòng có chút sợ hãi.
Vội vội vàng vàng đi tắm rửa thay quần áo, sau đó ngoan ngoãn trèo lên giường, Khương Nhiên thì ngược lại, dường như anh có rất nhiều chuyện muốn nói với cô.
Chỉ là Lưu Diệp mới nghe được có vài câu đã cảm thấy da đầu tê dại, ở trên giường không nói những chuyện phong hoa tuyết nguyệt thì thôi đi, đằng này anh còn phổ cập cho cô về tất cả các tính năng, lực sát thương. . . . . . của những loại vũ khí kia.
Kết quả là. . . . . .
Lưu Diệp không chịu nổi nữa, buộc lòng bất chấp giá nào rồi chủ động cởi nút áo ngủ ra, quả nhiên, rất nhanh sau đó Khương Nhiên đã đè lên người cô.
Động tác của anh vẫn vậy, chẳng khác gì mọi khi, bởi vì hiện tại ngày ngày làm, chuyên cần làm nên hai người đã vô cùng quen thuộc cơ thể đối phương, quen thuộc đến nỗi chỉ cần mỗi một động tác hô hấp cũng có thể biết đối phương sẽ làm gì tiếp theo một cách chính xác.
Chỉ là hôm nay Khương Nhiên có phần hưng phấn hơn thường ngày, động tác của anh nhanh hơn một chút so với trước kia.
Lưu Diệp cảm thấy hơi không quen, hơn nữa đầu cô còn bị đụng vào đầu giường vì hùa theo động tác của anh, tuy không đau nhưng vẫn dọa cô sợ.
Thật may là Khương Nhiên đã nhanh chóng phát hiện ra, anh ôm cô đổi tư thế.
Lần này Khương Nhiên rất biết khống chế sức lực.
Lưu Diệp nỗ lực phối hợp cùng anh.
Cô không nhắm mắt lại mà nhìn thẳng vào mắt người đàn ông này, cho dù trước kia cô có sợ hãi và cảm thấy anh khủng bố đến bao nhiêu thì lúc này, ngoại trừ cảm thấy đôi mắt này có phần xinh đẹp ra thì chẳng có gì đặc biệt nữa.
Cái gì mà hung ác rồi dữ tợn chứ….
Cô có thấy gì đâu . . . . .
Trái lại, cô lại thấy được sự dịu dàng trong đôi mắt ấy, hệt như cô nhìn Tiểu Mao Cầu nhỏ vậy.
Nhưng rõ ràng có gì đó khang khác, Lưu Diệp chợt nhận ra mình không thể nào tập trung được, trong đầu của cô như có cơ chế tự động, không ngừng suy nghĩ tới những chuyện lung tung trước kia.
Năm đó, khi mình mở một tiệm cơm nhỏ, những người đi đường đều bị Khương Nhiên dọa sợ đến tè ra quần, rồi bản thân cô còn đứng đầu những cô gái không ngừng bàn tán về Khương Nhiên.
Thế nhưng, xét về mặt nào thì Khương Nhiên khi ấy cũng không thể nào là anh chàng này được.
Chuyện khiến Lưu Diệp cảm thấy khó tưởng tượng hơn nữa chính là với dạng thủ đoạn và tính cách của anh, làm sao Khương Nhiên lại có vẻ ngoài tốt đẹp thế này.
Khi anh nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, cô cảm thấy mình sắp tan ra đến nơi rồi.
Lưu Diệp cố xua tan những hình ảnh máu tanh kia, cô nhắm mắt lại, hôn lên môi anh.
Anh mút đầu lưỡi của cô, cô có thể cảm nhận được. . . . . .
Cơ thể dần dần nóng lên, cô bị anh khiêu khích đến nỗi chỉ muốn càng thân cận người này nhiều hơn nữa…
Mười phần ăn ý, cả hai đều nỗ lực trong việc tạo người, theo lời Khương Gia Quân là: phải cấp tốc “sản xuất” thủ lĩnh đời sau. . . . . . hơn nữa, đứa bé đó không chỉ là thủ lĩnh, mà còn được vô số người trông chờ khi đứa bé ấy được sinh ra bằng phương pháp thai nghén tự nhiên. . . . . .
Lưu Diệp ôm Khương Nhiên thật chặt.
Cô tự nói với mình, người đàn ông này rất cưng chiều cô, đối xử với cô rất tốt, cô đừng suy nghĩ lung tung nữa.
Nhưng trên thật tế thì vẫn có điều gì đó không đúng, bởi vì sự cưng chiều này không giống với điều mà cô muốn.
Giống như Dã Lang, cô không cần lên sân khấu lộng lẫy, cũng chẳng cần quà tặng lạ thường, cô chỉ cần một chiếc lắc tay hoặc là một bộ quần áo tự chọn, thế là đủ rồi.
Nhưng mà Khương Nhiên lại cảm thấy cách làm như vậy rất nhàm chán và tầm thường.
Không biết đã trải qua bao lâu, cuối cùng cũng kết thúc, Lưu Diệp chẳng còn chút sức lực nào, người cứ như bị hư thoát (*).
(*) hạ đường huyết do mất máu, mất nước.
Nửa đêm, trong lúc cô đang mơ mơ màng màng, thì Khương Nhiên lại hưng trí, cô bị lay tỉnh làm thêm một lần nữa.
Ngay lúc Lưu Diệp muốn nhắm mắt ngủ thì cô chợt nhớ tới Dã Lang, kể từ sau khi nhìn thấy Khương Nhiên, trong đầu cô chỉ toàn xuất hiện những hình ảnh biển lửa, tàu thuyền và âm thanh gào thét thôi, chẳng còn nhớ đến chuyện của Dã Lang nữa, mặc dù biết ở đó có thiết bị bảo vệ. . . . . . Nhưng cô vẫn chưa yên tâm. . . . . .
Cũng không biết Dã Lang ngã xuống từ một nơi cao như thế có làm sao không. . . . . .
Cô rất muốn gọi điện cho Dã Lang ngay tức thì, nhưng ngại Khương Nhiên vẫn đang ở cạnh, Lưu Diệp không thể làm gì khác hơn là nhịn xuống.
Mãi cho đến ngày hôm sau, khi Khương Nhiên đi xử lý công việc, cô mới vội vàng gọi điện thoại cho Dã Lang.
Lần này nhận điện thoại là Tiểu Điền Thất, có phần nằm ngoài dự liệu của Lưu Diệp, cô nhanh chóng hỏi Tiểu Điền Thất: "Alo, Điền Thất à, Dã Lang đâu rồi, ngày hôm qua anh ấy không sao chứ?"
Mặc dù là nơi đó có thiết bị bảo vệ nhưng ngộ nhỡ vẫn bị thương thì sao. . . . .
Cô vẫn hơi lo lắng.
Trái lại, Tiểu Điền Thất trả lời rất nhanh: "Chị, anh Dã Lang rất tốt, chỉ là. . ."
Hình như Tiểu Điền Thất có chuyện muốn giấu.
Tim Lưu Diệp thắt lại, sờ chuỗi hạt châu trên cổ Tôiy theo bản năng, hỏi: "Anh ấy sao rồi?"
Thật ra thì chuyện ngày hôm qua chính là một đả kích vô cùng lớn đối với Dã Lang, lúc đó anh hăng hái như vậy, chính cô cũng cho là Dã Lang sẽ là người dẫn đầu, là tâm điểm chú ý của trận đấu, kết quả là Khương Nhiên vừa xuất hiện thì chẳng ai để ý đến anh ấy nữa. . . . . .
Nhưng mà chuyện gì khiến Tiểu Điền Thất cứ nhất quyến không chịu nói chứ.
Sau khi Lưu Diệp đặt điện thoại xuống, cô cũng không nghĩ ngợi nhiều, chỉ báo với bảo vệ trị an bên ngoài một tiếng, rồi đi thẳng ra ngoài tìm Dã Lang.
Dã Lang và Tiểu Điền Thất đều đang ở trong phòng.
Lúc cô tới, chỉ thấy cửa phòng Dã Lang đang mở ra, nhìn vào bên trong, Lưu Diệp trợn tròn mắt.
Bởi vì Dã Lang ðang cúi ðầu thu dọn ðồ ðạc, cô nhìn thấy anh đang sắp xếp cái gì đó, rồi bỏ vào một cái túi du lịch.
Lần này Lưu Diệp càng buồn bực hơn, vội gọi: "Dã Lang. . . . . ."
Thật ra thì Dã Lang đã sớm nghe thấy tiếng bước chân của cô rồi, tiếng bước chân của Lưu Diệp rất đặc biệt, khác hoàn toàn những người khác, tiếng bước chân của cô rất nhẹ, hơn nữa khi cô đang đi mà vấp phải vật gì đó thì sẽ giật nảy mình theo thói quen.
Trong trí nhớ của anh thì Lưu Diệp chính là như vậy, cô vẫn luôn cười hì hì ở bên cạnh anh, đồng hành với anh.
Anh cố đè nén hơi thở, trong lồng ngực như có cái gì đó muốn thoát ra ngoài.
Anh không lên tiếng, nhanh chóng kéo túi du lịch, đến lúc này anh mới quay đầu lại.
Người con gái ở sau lưng anh chính là người anh đã lập lời thề sẽ bảo vệ bằng cả tính mạng mình.
Nhưng là mặc kệ anh đã từng nói bao nhiêu lời, tới giờ nghĩ lại mới thấy đó chỉ là mạnh miệng mà thôi.
Dã Lang nhìn cô bằng ánh mắt xin lỗi, nói: "Cô chủ, thật xin lỗi. . . . . ."
Đã thật lâu rồi anh không gọi cô là cô chủ, Dã Lang cũng rất ít khi gọi cô là Điện hạ, trong khoảng thời gian này mỗi lúc anh nói chuyện đều nhìn thẳng vào mắt cô.
"Tôi muốn ra ngoài mở mang tầm mắt." Dã Lang thấp giọng nói, sau khi nói xong anh liền không nhìn vào mắt Lưu Diệp nữa.
Lưu Diệp rất nhanh đã đoán ra, có phải Dã Lang bị đả kích nên mới muốn bỏ đi không?
Cô đang muốn mở lời.
Thì Dã Lang đã nhanh chóng nói tiếp: "Tôi không thể cứ mãi đi theo bên cạnh người như vậy, tôi muốn làm những chuyện mà một người đàn ông nên làm. . . . ."
Lưu Diệp rất khó khăn mới tiếp thu hết những lời này, thật ra thì những lời Dã Lang nói đều đúng, cô cũng biết là Dã Lang đi theo bên cạnh mình thì đều khó làm được gì.
Mang tiếng là nữ hoàng nhưng thật ra thì một chút thực quyền cô cũng không có.
Hơn nữa là không thể chỉ bởi vì mình luyến tiếc người anh trai này mà ngăn trở tiền đồ của người ta được.
Mặc dù Lưu Diệp rất khổ sở, trong lòng cũng suy nghĩ rất nhiều nhưng trên mặt vẫn không bộc lộ cảm xúc gì.
Trái lại, cô cố nặn ra một nụ cười, đi tới trước mặt Dã Lang, khích lệ: "Anh nghĩ như vậy đúng là rất tốt, nhưng mà sau khi anh rời khỏi đây, thì nhất định phải giữ gìn sức khỏe . . . . . Đừng giống như trước kia cứ hay quên ăn cơm. . . . . . A, đúng rồi, anh chờ một chút. . . . . ."
Lưu Diệp nhớ tới những quà tặng kia, cô cũng không thể để cho Dã Lang cứ đi với hai bàn Tôiy trắng được, cô phải tìm cho Dã Lang một chút đồ.
Lưu Diệp nhanh chân chạy đến nơi để quà.
Cô tìm thấy rất nhiều thứ nhưng lại không biết là những thứ này có hợp với Dã Lang không? Cuối cùng chỉ còn có bộ quần áo làm bằng Ngọc Thạch gì đó thôi, lúc đầu cô còn tưởng rằng đây chỉ là dây vàng áo ngọc gì thôi nhưng kết quả sau khi mở ra, cô mới phát hiện đây chính là một bộ đồ bảo vệ, có thể mặc sát người, nhìn thì giống như là làm bằng vàng nhưng thực ra chính là một loại kim loại rất hiếm có.
Lưu Diệp nhìn một cái đã động lòng, giữ bộ đồ này lại, cô lại chọn những quà tặng khác, dao găm khảm châu báu thì sao nhỉ. . . . . .
Đợi tới lúc cô đưa cho Dã Lang, Dã Lang lại cố chấp không chịu nhận.
Lưu Diệp sốt ruột, lúc trước Dã Lang giúp cô nhiều như vậy, thế nào thì cô vẫn muốn đền ơn anh.
Cuối cùng sau khi cô nói một hồi lâu, khuyên bảo mãi, Dã Lang vẫn mỉm cười nói với cô một câu: "Vậy thì khi nào rảnh rỗi thì nhớ đến tôi một chút. . . . . ."
Hai mắt Lưu Diệp đỏ hồng, cô cố kìm nén nước mắt: "Nhất định sẽ nhớ tới."
Rồi gật đầu nói: "Anh phải bảo trọng đấy, biết chưa. . . . . ."
Lưu Diệp vốn định tự mình tiễn Dã Lang ra khỏi đây, nhưng giờ, bởi vì chuyện của Khương Nhiên mà phóng viên toàn cậu đã bao vây khắp biệt thự rồi.
Lưu Diệp chỉ có thể tiễn anh đến cửa đại sảnh, không thể tiễn xa hơn nữa, tâm trạng của cô rất tệ, hơn nữa cô luôn cảm thấy chuyện Dã Lang bỏ đi có liên quan rất lớn tới chuyện ngày hôm qua.
Nhưng mà đàn ông chính là loại sinh vật có lòng tự ái rất mạnh. . . .
Lần này còn có Tiểu Điền Thất cùng tiễn Dã Lang với cô.
Hai người Tiểu Điền Thất và Dã Lang vẫn luôn đi theo bên cạnh của Lưu Diệp nên tình cảm của bọn họ rất thân thiết.
Lúc này nhìn Dã Lang đi xa, Tiểu Điền Thất mới chợt nhỏ giọng nói với Lưu Diệp: "Chị, thật ra thì Dã Lang rất thích chị. . . . . ."
Lưu Diệp có phần không phản ứng kịp.
Hơn nữa Tiểu Điền Thất nói với cô bằng giọng nhỏ như thế thì dĩ nhiên không muốn bị người trong Khương Gia Quân nghe thấy.
Cô nghi ngờ nhìn Tiểu Điền Thất.
Lần này tiếng của Tiểu Điền Thất lại nhỏ hơn chút nữa: "Chị có còn nhớ lúc mà chị tức giận Khương Nhiên thì hay viết ra những chữ kia không, mỗi lần anh Dã Lang đều nói để anh ấy xử lý. . . . . . Em cũng nghĩ là anh ấy đã xử lý chúng hết rồi nhưng cho đến một ngày kia em nhìn thấy anh ấy vuốt ve những chữ viết đó cứ y như là châu báu ấy, lúc đó em mới phát hiện. . . . . . Thật ra thì anh ấy đã cất giữ hết tất cả những tờ giấy đó, coi chúng như là ngọc ngà, có một thời gian anh ấy còn không chịu để nó rời mình nửa bước. . . . . . nên cứ nhét vào trong ngực. . . . . ."
Lưu Diệp ngay tức khắc sững sờ.
Cô biết mình sẽ được rất nhiều người đàn ông yêu thích, bởi vì ở đây chỉ có duy nhất một mình cô là con gái, mọi người đâu còn lựa chọn khác. . . . . .
Thế nhưng mà! ! !
Người đó là Dã Lang!
Cô coi Dã Lang như một người anh trai thân thiết của mình!
Lưu Diệp cảm thấy hơi nhức đầu, hơn nữa, cô đã đi quá xa ở cái thế giới kì diệu này rồi.
Mà cũng có gì đặc biệt đâu, hai người không cùng huyết thống nên phát sinh tình cảm cũng rất bình thường!
Dã Lang là một người tốt, vừa hiền lành lại trung hậu, nhưng Khương đại ma vương là người nháy mắt một cái đã có thể cho nổ sạch chỗ ở của mọi người.
Vì hòa bình thế giới và sự phát triển của loài người, cô vẫn nên đàng hoàng đi theo Khương Nhiên thôi. . . . . .
Đang lúc cô tâm sự nặng nề tiễn Dã Lang đi, thì ở đầu bên kia, Khương Nhiên bị truyền thông khắp nơi tấn công điên cuồng.
Mặc dù là từ trước tới giờ cướp biển trên biển Lưu Ly vẫn nổi tiếng tàn ác, nhưng lúc này đây mọi người đã đạt thành nhận thức chung, người dám tiêu diệt tập đoàn tội phạm thì hiển nhiên sẽ có thế lực lớn hơn tập đoàn phạm tội.
Hơn nữa chủ yếu là người tên Khương Nhiên này, rốt cuộc anh ta đã đặt luật pháp thiêng liêng ở đâu?
Khắp trời đầy đất là lời khiển trách, trước đó còn có người bình luận tiêu diệt bọn cướp biển tàn bạo không có nhân tính, nhưng lúc này, tất cả các tổ chức đều lên án nói anh là Khương ác ma, nào thì kẻ mang tội giết người, rồi lại đến người cuồng chiến tranh. . . . . .
Mậu Ngạn Ba càng thêm danh chính ngôn thuận kháng nghị trên màn hình: "Cho dù có là tội phạm tội ác tày trời thì vẫn có quyền lợi xét xử công khai, lần hành động này của Khương Gia Quân chưa được sự cho phép của chính phủ liên bang, coi cấm lệnh như trò đùa, hành động như vậy. . . . . ."
Lúc Lưu Diệp trở về phòng thì vừa khéo thấy cảnh này:
Tên giữ chức Đại Ma Đầu khốn nạn nhất lúc này đang gác chân trên bàn cười cười.
Thấy cô bước vào, Khương Nhiên bỏ chân xuống rất nhanh.
Mặc dù có rất nhiều người nói anh là loại người tự cao tự đại thích làm bậy, nhưng thật ra thì Khương Nhiên vẫn rất biết cách tự kìm chế những chi tiết trong sinh hoạt.
Sau khi để chân xuống xong, Khương Nhiên còn tìm khăn lau đi vết bẩn trên mặt bàn lúc nãy bị mình đạp dơ.