-
Chương 64
Edit: Shailene.419
Beta: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Lưu Diệp hơi ngơ ngẩn, sinh con?
Ở cái nơi toàn là đàn ông, ngay cả một nữ y tá còn không tìm được, để cho đàn ông đỡ đẻ à?
Cô không sợ bác sĩ nam, cô chỉ sợ nam bác sĩ vạn năm thức thời thôi!
Giả như cô không so đo những thứ kia, thì cũng có thể những người này không có kinh nghiệm thì phải làm sao!
Đừng nói với cô, những người này đã nghiên cứu cách đỡ con nít bao năm qua?!
Vậy thì quá lố rồi còn gì!
Đến lúc đó trong bụng có một đứa trẻ như thế, nếu không thể sinh ra, thì phải chịu khổ chút rồi.
Như thế không chết người được đúng không?
Huống hồ cô không tự giác trở thành một bà mẹ, Lưu Diệp cũng rất khổ não.
Nhưng khi nhìn dáng vẻ của Khương Nhiên, giống như đây là lựa chọn tốt nhất vậy, thật ra thì Lưu Diệp biết, mình chắc chắn muốn sinh con, ban đầu Khương Nhiên giống như điên như dại cho cô Thượng Mộc Lư, cô vội cho rằng Khương Nhiên muốn cô nhanh chóng mang thai, sau đó mới biết hóa ra Khương Nhiên không hề có ý định đó, nói thật, cô vẫn còn tổn thất.
Nhưng bây giờ. . .
Lưu Diệp gây khó dễ không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu, chỉ là. . . Nhìn cái bụng phẳng lì của mình, cảm thấy là lạ, ngược lại còn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Hơn nữa bất kể trong bụng cô có trăm ngàn lượt về thế nào đi chăng nữa, thì Khương Nhiên kia đã từng bước bắt đầu áp dụng.
Buổi tối hôm đó tuy rằng nói không vận động trên giường với cô, chỉ có điều ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Khương Nhiên liền vội vã không đợi nổi ôm cô vào phòng tắm.
Chẳng qua là sau khi vào phòng tắm, Khương Nhiên không lập tức nhào tới.
Lưu Diệp thấy anh cúi đầu nghiên cứu gì đó.
Cô buồn bực nhìn qua, chỉ thấy anh giống như đang hủy đi cái túi hàng gì đó.
Vật này sao lại nhìn quen mắt đến như vậy, rất giống cái bao cao su. . .
Không phải nói là muốn có con sao, sao bây giờ đột nhiên lại muốn dùng đến cái này?
Lưu Diệp cực kỳ buồn bực, khi ngâm mình trong nước, mặt bỗng hồng hồng.
Hơn nữa không biết đã xảy ra chuyện gì, Khương Nhiên thí nghiệm mấy lần tựa như vẫn không thể đúng.
Cô cũng không nỡ bỏ đi, dõng dạc nói phải giúp anh.
Cô chỉ nhăn nhó nhỏ giọng hỏi: "Anh đang mang cái đó à?"
Khương Nhiên ngược lại lại rất thản nhiên: "Bác sĩ Liệu Tổ đề nghị anh ngưng dùng thuốc ngừa thai trong vòng một tháng, sau đó tiến hành thụ thai tự nhiên."
"Hả. . ." Hóa ra mang bao là vì ưu sinh ưu dục à. . .
Chuyện này có thể có. . .
Cô vừa liếc nhìn cái bụng phẳng lì của mình, lúc này vì muốn duy trì nòi giống, cảm giác phụng thiên thừa vận sớm mang thai lại mãnh liệt hơn một chút.
Thế nên hai người họ làm chuyện này cũng vì mang sứ mệnh lịch sự lâu dài?
Lưu Diệp suy nghĩ vẩn vơ, tâm trạng nhờ thế mà thoải mái hơn.
Cuối cùng rốt cuộc Khương Nhiên cũng làm xong, chỉ là đến lúc tới, lại có những vấn đề mới xuất hiện.
Mặc dù làn nước ấm áp có thể khiến Lưu Diệp bớt đau đớn, không biết có phải vì bị nước làm ảnh hưởng hay không, hay là Khương Nhiên dùng quá nhiều sức, mới làm không được mấy lần thì cái bao cao su bị hỏng mất. . .
Còn đang lúng túng với thứ bị hỏng, Lưu Diệp suýt chút nữa bị hù chết, còn tưởng rằng vật kia lạc vào nơi kinh khủng nào đó rồi, may mà cuối cùng Khương Nhiên lấy ra được. . .
Chẳng qua là quá trình lấy ra rất đáng ghét.
Lưu Diệp chịu đựng kích thích, nhất thời không có tâm trạng.
Khương Nhiên ngược lại rất có hứng thú, nhanh chóng đổi cái mới, có điều khi hai người làm tiếp, chung quy không nắm bắt được trọng điểm, Lưu Diệp không biết nên phối hợp với anh thế nào, cô sợ vận động quá nhanh thì thứ đồ kia lại bị tuột ra, thế là bất động, ngộ nhỡ mà rớt thì. . .
Cơ thể của anh đã cứng ngắc.
Cảm giác làm thế nào cũng không đúng, luôn bị bó tay bó chân.
Khương Nhiên có sức khỏe mà cũng có chỗ không cần dùng đến, mới vừa động mấy cái, Lưu Diệp đã sợ hãi mặt mũi trắng bệch hỏi anh: "Rớt rồi sao, rớt rồi sao?"
Ngược lại thì thời gian trôi qua rất nhanh, va như vậy khi thời điểm đến, hai người còn chưa làm xong một hiệp.
Lưu Diệp nhìn bộ dạng như đưa đám của Khương Nhiên, bỗng nhiên cười xoa xoa lỗ tai của anh.
Mặt hai người dán lại, mặc dù không thỏa thuê, nhưng vẫn đón nhận nụ hôn buồn miên man.
Từ sau đó Khương Nhiên ngược lại lại thật sự quan tâm chào hỏi thân tình với binh lính bên ngoài, vội vã tìm sĩ quan phụ tá để xác định, thế là chọn trước quán rượu ấy.
Lưu Diệp đầu đầy những suy nghĩ mơ hồ, đối với chuyện làm nữ vương cảm giác thế nào cũng không được đúng đắn cho lắm, luôn cảm giác tựa như trò cười, nhất định là của mọi nhà, thế nhưng tất cả mọi chuyện ở đây đều thóa chí đâu vào đấy.
Mấy ngày gần đây còn có người đặc biệt tới dạy cô học tập lễ nghi, có điều người chỉ bảo cho cô cũng là người không chuyên, một hồi dạy chào kiểu lính một hồi dạy bắt tay cúi người, Lưu Diệp cuối cùng vội vàng cho đuổi người nọ đi, nói trong lòng đàn ông mà lại dạy quy củ cung đình cho phụ nữ, cũng chỉ là nói dốc thôi.
Dù sao thì cô cũng xem nhiều phim truyền hình đến vậy, nên có thể bắt chước được chút đỉnh.
Cô cũng chỉ tự thiết kế một bộ luật rồi giao cho những chuyên gia trong bộ tranh luận, để những người đó mang đi tranh luận với chính phủ liên bang.
Thời gian còn dư dã, Lưu Diệp vừa nghĩ đến chuyện chuẩn bị mang thai, vừa nghĩ đến chuyện tự mình công bố với dư luận.
Từ sau khi hai người quyết định sinh con, Lưu Diệp có thể cảm nhận được, thái độ của Khương Nhiên đối với cô tốt hơn hẳn.
Không biết có phải giống đực đều như vậy, gặp được giống cái liền muốn sinh một thằng cu, thì sẽ dịu dàng quá mức bình thường.
Cô cũng chỉ nói bừa một yêu cầu, ví dụ như sau khi lên làm nữ vương, có thể để cho tiểu Điền Thất tiếp tục đi theo cô không.
Cô nói ra những lời ấy thì Khương Nhiên gật đầu rất nhanh, thậm chí còn để cho cô theo người của Khương Gia quân và chính phủ liên bang để tranh luận đàm phán.
Cái buổi lễ còn có cái gì mà người hầu cung nội quan hay gì gì đó.
Trong lòng Lưu Diệp rất có chủ kiến, dẫu sao nhiều năm xem phim cung đấu như vậy, cũng xem truyện của Elisabeth (*), những thứ khác không hiểu, nhưng những người hầu trong nội cung nghĩ như thế nào, cũng bị các loại thế lực nằm vùng chờ đợi cơ hội.
(*) Báthory Erzsébet: là một nữ bá tước thuộc dòng họ quý tộc Báthory người Hungary, nổi tiếng là xinh đẹp và tàn ác. Bà có lẽ là một trong số phụ nữ giết người nhiều nhất được ghi nhận trong lịch sử tính đến thời điểm hiện nay.
Cô cũng chỉ nghĩ đến một biện pháp, vừa hay trước đó cô có xem qua một vài báo cáo, biết rằng từ sau khi cô xuất hiện, cuộc sống của người biến tính đã gặp phải biến cố.
Lần này nếu cô nói ra, những tuyệt chiêu ấy có thể khiến người biến tính vào trong cung, có thể so sánh với những chàng trai cao lớn vạm vỡ, điều này hẳn sẽ khiến trái tim người phụ nữ biến tính nhẹ nhõm hơn một chút.
Quả nhiên sau khi tin tức được tuyên bố ra bên ngoài, thì có đến mấy trăm người đến xin việc.
Vốn dĩ Khương Gia Quân và Chính phủ liên bang phụ trách việc sàng lọc, có điều là Lưu Diệp trực tiếp đơn giản hóa quá trình tuyển chọn, cô trực tiếp dùng cách rút thăm chọn ra mười người hầu.
Chuyện thuận lợi ngoài dự đoán của mọi người, ngày trước Lưu Diệp đi khắp nơi ăn quỵt, đây là lần đầu phát hiện mình có chút ưu điểm, ít nhất là khi ứng xử với chuyện quân đoàn cãi vã, cô phát hiện bản thân có thể cân bằng quan hệ giữa hai người rất tốt.
Hay như khi còn bé, cô rất thích làm người giải hòa cho người khác, gặp người ta xảy ra mâu thuẫn với nhau sẽ cố gắng hài hòa, còn có chính là. . .
Từ sau khi cô đến thế giới này, vẫn phải cẩn thận dè dặt, cho nên vô tình học được bản lĩnh xem lời nói và sắc mặt, bây giờ nghe giọng nói biểu cảm của những người ấy, cô đã nhanh chóng đoán ra được ý nghĩ của người ta.
Chuyện bên ngoài xem như đã ổn thỏa, thật ra thì trước đó cô đã viết rồi, Khương Nhiên xem qua, khi đó anh còn cười cô toàn viết mấy thứ vô dụng.
Làm cô buồn rầu, lúc này thấy anh xem lại, Lưu Diệp có chút mâu thuẫn.
Sau khi thận trọng đưa cho Khương Nhiên, Khương Nhiên ngược lại nhìn rất nghiêm túc, nằm ở trên giường, đọc duyệt cái gì quan trọng trước khi ngủ như là đọc tài liệu vậy, liếc nhìn từng trang từng trang, đến cuối cùng nhìn giống như bị mê mẫn, anh còn thẳng người lao tới, nửa nằm nửa ngồi, dùng khuỷu tay chồng người, đưa ngón tay ra, nội dung của tự truyện dần mỏng đi.
Ngón tay thon dài lướt nhanh trên bản thảo, Khương Nhiên xem rất cẩn thận, khi nhìn thấy lỗi chính tả, anh còn cẩn thận loại ra giúp cô.
Lưu Diệp nhìn thấy, chỉ ngượng ngùng nói: "Em còn chưa sửa lỗi chính tả. . ."
"Anh giúp em." Khoảng thời gian gần đây Khương Nhiên không chỉnh sửa lại tóc, khi cúi đầu xuống, tóc trên trán sẽ che hết mắt.
Ánh mắt anh rất chuyên chú.
Lưu Diệp biết anh xem qua thì không thể quên được, lúc này thấy anh quan sát nghiêm túc như vậy, trong lòng cô liền kêu gào, ban đầu mình không nên nhắc đến nhiều ẩn ý quá, cái gì cũng viết vào, chỉ đơn giản là cộng thêm nước mắt và máu vào lịch sử của người phụ nữ, đều là phụ nữ phải tự lập như thế nào, phụ nữ khó khăn thế nào. . .
Còn có các thể loại nguyện vọng tốt đẹp về tình yêu. . .
Có thể theo dần dòng thời gian, cuộc sống năm đó quá khắc khổ, bất tri bất giác có được ngày hôm nay như thế này. . .
Tựa như có chút ngượng ngập.
Biểu cảm của Khương Nhiên nhàn nhạt, không thể nhìn ra sự vui mừng.
Khoảng thời gian gần đây hai người nhìn bên ngoài rất hòa hợp, thật ra thì ở trên giường, chuyện không quá thuận lợi, thử mấy lần đều thất bại.
Bao không bị rớt thì bị hỏng, nếu không thì là Lưu Diệp cảm thấy đau đớn.
Hai người đều có tâm bệnh, vào buổi tối, hai người cũng chỉ nằm trên giường tự làm chuyện của riêng mình.
Không ai nhắc lại chuyện đó.
Bây giờ sau khi nhìn lại tự truyện thật lâu, Lưu Diệp nhìn thời gian không còn sớm, liền do dự không biết hôm nay cứ ngủ thẳng người như vậy hay sao?
Thế nhưng Khương Nhiên lại không đề cập gì đến chuyện này.
Lưu Diệp liền nhớ ra hai chú chó nhỏ dưới chân, bình thường bọn họ đều mang hai chú chó nhỏ này đặt ở phòng khác.
Bây giờ cô lại lo sợ bầu không khí buổi tối quá kỳ quặc, cô cố ý đem hai chú chó nhỏ đặt bên chân chuẩn bị khuấy đảo bầu không khí cho sôi động.
Lúc này cô chỉ lấy tay trêu chọc mấy con chó nhỏ.
Quả bóng đen ngược lại rất thích, vừa nhìn thấy Lưu Diệp trêu chọc mình thì hào hứng xoay vòng tại chỗ.
Chú chó Edgar lại lười biếng, ngay cả mí mắt cũng không thèm nhếch lên một chút.
Lưu Diệp rất thất vọng, mình đối xử tốt với hai con chó nhỏ này như vậy, nhưng con chó Edgar này không hiểu tại sao, cô có nuôi thế nào nó cũng không quen.
Lưu Diệp thở dài.
Cô cảm thấy tiếng than của mình rất cạn, ai ngờ đâu Khương Nhiên lại để ý đến, anh nhanh chóng nhìn qua, chăm chăm vào mặt cô mà hỏi: "Thế nào?"
"Hả?" Lưu Diệp không ngờ Khương Nhiên lại để ý đến như vậy.
Lưu Diệp chỉ đem chuyện con chó nhỏ nói với anh.
Khương Nhiên nghe xong, đôi mắt đen khép lại, đặt sang một bên, cười nói với cô: "Em sai rồi, con Edgar rất thích em."Em sai rồi, con Edgar rất thích em."
"Rất thích?" Lần này Lưu Diệp càng mơ hồ, thích thì phải nguẫy đuôi mừng rỡ như tiểu mao cầu chứ, mỗi làn nhìn thấy tôi nó đều xoay mấy vòng, cái này mới gọi là thích không phải sao?
Con Edgar này làm sao mà thích cô?
Khi cô cho ăn nó chỉ giương mắt lên nhìn, cùng lắm chỉ là ngửi ngón tay cô mà gọi là thích sao?
"Giống chó này chỉ số thông minh rất cao, hơn nữa lòng trung thành cũng rất cao, không giống với những giống chó khác, nó rất kiêu ngạo, ngoài người chủ nó quý mến ra thì nó cùng lắm chỉ là ngửi ngón tay của người khác thôi."
Vừa nói, Khương Nhiên như muốn chứng thực lời nói của mình, ra lệnh hai lần cho con chó Edgar đứng lên ngồi xuống, dạy hai lần con chó nhỏ đó đã biết làm theo.
Mỗi lần nghe được mệnh lệnh sẽ lạp tức ngồi xuống, gọi nó đứng lên nó sẽ lập tức đứng lên.
Lần này Lưu Diệp lại nhìn đến ngây người!
Điều này quả thật kì diệu, chú chó thông mình như vậy đúng là mới gặp lần đầu.
Cô chạy nhanh đến bên giường, cô luôn cho rằng con chó Edgar này xinh xắn thế thôi, mà bây giờ phát hiện giống chó này chính là một đứa trẻ, cô dạy nó cách bắt tay hai lần.
Cũng chỉ có hai lần, chú chó này đã hiểu cách làm!
Trí thông minh như thế này, chắc nó có thể nghe hiểu được tiếng người.
Song không biết là bản thân mình chợt đối xử tốt với chú chó Edgar quá, con tiểu Gia gia kêu mấy tiếng, Quả bóng nhỏ chợt bất mãn, ngồi nhìn cô bằng đôi mắt lưng tròng suốt mấy tiếng đồng hồ.
Lưu Diệp không nghĩ rằng Quả bóng nhỏ sẽ ghen tị, cô nhanh tay trấn an sờ cổ quả bóng nhỏ rồi nói, "Đừng kêu nữa, hai đứa tức cái gì, hai đứa cũng là bảo bối của chị mà."
Một tay cô ôm lấy Tiểu gia gia, một tay ôm lấy Quả bóng nhỏ, chỉ có điều là hai chú chó này được cô nuôi chẳng khác nào con heo, cô vừa mới ôm một chút đã bị đè ngồi trên mặt đất.
Khương Nhiên vội vàng đứng dậy, đem mấy chú chó đè trên người cô ra.
Lưu Diệp lần này xem như đã biết cảm giác không dễ chịu khi trái vây phải bắt, tay chân nhỏ bé như cô không thích hợp nên không nên đùa với mức khó cao như vậy.
Ngay khi đang được Lương Nghiên kéo đứng dậy, Lưu Diệp bỗng nghĩ, hai người họ chính là cha mẹ tương lai đấy sao?
Cô cảm thấy thật không thể nào tưởng tượng nổi.
Được bế đến bên giường, Lưu Diệp trầm mặc, như đang suy nghĩ tâm sự gì đó vậy.
Khi Khương Nhiên lại tiếp tục xem tự truyện, Lưu Diệp dùng chăn quấn lại thành một cái bọc nhỏ, lấy gối cẩn thận đặt vào trong, cô từng ôm đứa trẻ nhà thông gia, khối thịt mềm nhỏ nhất định là đứa bé tròn trịa.
Cô thử đung đưa cái bọc vải nhỏ, cố gắng nghĩ rằng mình đang ôm một đứa con nít. . .
Một vật nhỏ sống sờ sờ. . .
Khương Nhiên đang xem tự truyện, liền cảm thấy cái giường lắc lư hai cái, chờ đến lúc anh ngẩng đầu lên, chỉ thấy Lưu Diệp ôm gối biểu cảm quái dị lắc qua lắc lại.
Hơn nữa cô còn giống như đang hát ru tiểu bảo bối gì đó mau ngủ đi, bài hát ấy rất nhẹ nhàng, cô ngâm nga như tiếng muỗi vo ve vậy, anh phải cố gắng lắng nghe, mới có thể nghe rõ lời bài hát.
Khương Nhiên không ngắt ngang cô, lẳng lặng lắng nghe một lúc.
Chờ đến lúc Lưu Diệp phát hiện mình bị nhìn thấy, cô vội vàng ném chăn mỏng lên giường, lấy gối vỗ vỗ hai cái.
Khương Nhiên tiện tay chống đầu cười với cô: "Em đang đánh đứa nhỏ à?"
Lưu Diệp bị anh nói mặt đỏ lừ lên, cô lắp ba lắp bắp giải thích: "Em, em chỉ đang cảm nhận. . . Em, em không biết bộ dạng của mẹ là thế nào. . ."
"Anh cũng không biết làm cha phải thế nào." Khương Nhiên kéo mạnh cô về phía mình, "Em có thể nói cho anh biết."
Lưu Diệp chần chừ một lúc, không thể không nói với anh: "Em không được ba mẹ nuôi nấng, bọn họ ghét khi em là con gái. . ."
Khương Nhiên không lên tiếng.
Lưu Diệp biết anh đang nhìn mình, ánh mắt như thế, chỉ khi nhìn cô Khương Nhiên mới có.
Sau đó hai người rất tự nhiên mà thử trên giường với nhau một lần, không thể nói là ai bắt đầu trước, khi bắt đầu vẫn còn chút đau đớn, hơn nữa lại không có thói quen dùng bao cao su, thế nên họ từ từ thích ứng, hai người họ đều rất có kiên nhẫn, cũng rất ăn ý. . .
Nhưng làm được một nửa, Lưu Diệp chợt nhớ tới dưới giường còn có hai tiểu gia ấy. . .
Quả nhiên ngay khi nhìn xuống nửa giường phía dưới, đã nhìn thấy hai con chó nhỏ cũng chứng kiến chuyện gì kỳ quặc đang ngẹo đầu cảm nhận mọi chuyện.
Lưu Diệp ngượng ngùng đỏ cả mặt, bất kể Khương Nhiên có đồng ý hay không, cả gan đẩy Khương Nhiên ra, đem nhốt hai con chó nhỏ vào chỗ khác, mới quay lại cùng Khương Nhiên.
Đôi lời từ tác giả: Cảm ơn Bồ Lan, Muahahaha, Bí đỏ ném túi mìn, cảm ơn Viên Viên ném hỏa tiễn ~ cúi người ~
Beta: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Lưu Diệp hơi ngơ ngẩn, sinh con?
Ở cái nơi toàn là đàn ông, ngay cả một nữ y tá còn không tìm được, để cho đàn ông đỡ đẻ à?
Cô không sợ bác sĩ nam, cô chỉ sợ nam bác sĩ vạn năm thức thời thôi!
Giả như cô không so đo những thứ kia, thì cũng có thể những người này không có kinh nghiệm thì phải làm sao!
Đừng nói với cô, những người này đã nghiên cứu cách đỡ con nít bao năm qua?!
Vậy thì quá lố rồi còn gì!
Đến lúc đó trong bụng có một đứa trẻ như thế, nếu không thể sinh ra, thì phải chịu khổ chút rồi.
Như thế không chết người được đúng không?
Huống hồ cô không tự giác trở thành một bà mẹ, Lưu Diệp cũng rất khổ não.
Nhưng khi nhìn dáng vẻ của Khương Nhiên, giống như đây là lựa chọn tốt nhất vậy, thật ra thì Lưu Diệp biết, mình chắc chắn muốn sinh con, ban đầu Khương Nhiên giống như điên như dại cho cô Thượng Mộc Lư, cô vội cho rằng Khương Nhiên muốn cô nhanh chóng mang thai, sau đó mới biết hóa ra Khương Nhiên không hề có ý định đó, nói thật, cô vẫn còn tổn thất.
Nhưng bây giờ. . .
Lưu Diệp gây khó dễ không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu, chỉ là. . . Nhìn cái bụng phẳng lì của mình, cảm thấy là lạ, ngược lại còn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Hơn nữa bất kể trong bụng cô có trăm ngàn lượt về thế nào đi chăng nữa, thì Khương Nhiên kia đã từng bước bắt đầu áp dụng.
Buổi tối hôm đó tuy rằng nói không vận động trên giường với cô, chỉ có điều ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Khương Nhiên liền vội vã không đợi nổi ôm cô vào phòng tắm.
Chẳng qua là sau khi vào phòng tắm, Khương Nhiên không lập tức nhào tới.
Lưu Diệp thấy anh cúi đầu nghiên cứu gì đó.
Cô buồn bực nhìn qua, chỉ thấy anh giống như đang hủy đi cái túi hàng gì đó.
Vật này sao lại nhìn quen mắt đến như vậy, rất giống cái bao cao su. . .
Không phải nói là muốn có con sao, sao bây giờ đột nhiên lại muốn dùng đến cái này?
Lưu Diệp cực kỳ buồn bực, khi ngâm mình trong nước, mặt bỗng hồng hồng.
Hơn nữa không biết đã xảy ra chuyện gì, Khương Nhiên thí nghiệm mấy lần tựa như vẫn không thể đúng.
Cô cũng không nỡ bỏ đi, dõng dạc nói phải giúp anh.
Cô chỉ nhăn nhó nhỏ giọng hỏi: "Anh đang mang cái đó à?"
Khương Nhiên ngược lại lại rất thản nhiên: "Bác sĩ Liệu Tổ đề nghị anh ngưng dùng thuốc ngừa thai trong vòng một tháng, sau đó tiến hành thụ thai tự nhiên."
"Hả. . ." Hóa ra mang bao là vì ưu sinh ưu dục à. . .
Chuyện này có thể có. . .
Cô vừa liếc nhìn cái bụng phẳng lì của mình, lúc này vì muốn duy trì nòi giống, cảm giác phụng thiên thừa vận sớm mang thai lại mãnh liệt hơn một chút.
Thế nên hai người họ làm chuyện này cũng vì mang sứ mệnh lịch sự lâu dài?
Lưu Diệp suy nghĩ vẩn vơ, tâm trạng nhờ thế mà thoải mái hơn.
Cuối cùng rốt cuộc Khương Nhiên cũng làm xong, chỉ là đến lúc tới, lại có những vấn đề mới xuất hiện.
Mặc dù làn nước ấm áp có thể khiến Lưu Diệp bớt đau đớn, không biết có phải vì bị nước làm ảnh hưởng hay không, hay là Khương Nhiên dùng quá nhiều sức, mới làm không được mấy lần thì cái bao cao su bị hỏng mất. . .
Còn đang lúng túng với thứ bị hỏng, Lưu Diệp suýt chút nữa bị hù chết, còn tưởng rằng vật kia lạc vào nơi kinh khủng nào đó rồi, may mà cuối cùng Khương Nhiên lấy ra được. . .
Chẳng qua là quá trình lấy ra rất đáng ghét.
Lưu Diệp chịu đựng kích thích, nhất thời không có tâm trạng.
Khương Nhiên ngược lại rất có hứng thú, nhanh chóng đổi cái mới, có điều khi hai người làm tiếp, chung quy không nắm bắt được trọng điểm, Lưu Diệp không biết nên phối hợp với anh thế nào, cô sợ vận động quá nhanh thì thứ đồ kia lại bị tuột ra, thế là bất động, ngộ nhỡ mà rớt thì. . .
Cơ thể của anh đã cứng ngắc.
Cảm giác làm thế nào cũng không đúng, luôn bị bó tay bó chân.
Khương Nhiên có sức khỏe mà cũng có chỗ không cần dùng đến, mới vừa động mấy cái, Lưu Diệp đã sợ hãi mặt mũi trắng bệch hỏi anh: "Rớt rồi sao, rớt rồi sao?"
Ngược lại thì thời gian trôi qua rất nhanh, va như vậy khi thời điểm đến, hai người còn chưa làm xong một hiệp.
Lưu Diệp nhìn bộ dạng như đưa đám của Khương Nhiên, bỗng nhiên cười xoa xoa lỗ tai của anh.
Mặt hai người dán lại, mặc dù không thỏa thuê, nhưng vẫn đón nhận nụ hôn buồn miên man.
Từ sau đó Khương Nhiên ngược lại lại thật sự quan tâm chào hỏi thân tình với binh lính bên ngoài, vội vã tìm sĩ quan phụ tá để xác định, thế là chọn trước quán rượu ấy.
Lưu Diệp đầu đầy những suy nghĩ mơ hồ, đối với chuyện làm nữ vương cảm giác thế nào cũng không được đúng đắn cho lắm, luôn cảm giác tựa như trò cười, nhất định là của mọi nhà, thế nhưng tất cả mọi chuyện ở đây đều thóa chí đâu vào đấy.
Mấy ngày gần đây còn có người đặc biệt tới dạy cô học tập lễ nghi, có điều người chỉ bảo cho cô cũng là người không chuyên, một hồi dạy chào kiểu lính một hồi dạy bắt tay cúi người, Lưu Diệp cuối cùng vội vàng cho đuổi người nọ đi, nói trong lòng đàn ông mà lại dạy quy củ cung đình cho phụ nữ, cũng chỉ là nói dốc thôi.
Dù sao thì cô cũng xem nhiều phim truyền hình đến vậy, nên có thể bắt chước được chút đỉnh.
Cô cũng chỉ tự thiết kế một bộ luật rồi giao cho những chuyên gia trong bộ tranh luận, để những người đó mang đi tranh luận với chính phủ liên bang.
Thời gian còn dư dã, Lưu Diệp vừa nghĩ đến chuyện chuẩn bị mang thai, vừa nghĩ đến chuyện tự mình công bố với dư luận.
Từ sau khi hai người quyết định sinh con, Lưu Diệp có thể cảm nhận được, thái độ của Khương Nhiên đối với cô tốt hơn hẳn.
Không biết có phải giống đực đều như vậy, gặp được giống cái liền muốn sinh một thằng cu, thì sẽ dịu dàng quá mức bình thường.
Cô cũng chỉ nói bừa một yêu cầu, ví dụ như sau khi lên làm nữ vương, có thể để cho tiểu Điền Thất tiếp tục đi theo cô không.
Cô nói ra những lời ấy thì Khương Nhiên gật đầu rất nhanh, thậm chí còn để cho cô theo người của Khương Gia quân và chính phủ liên bang để tranh luận đàm phán.
Cái buổi lễ còn có cái gì mà người hầu cung nội quan hay gì gì đó.
Trong lòng Lưu Diệp rất có chủ kiến, dẫu sao nhiều năm xem phim cung đấu như vậy, cũng xem truyện của Elisabeth (*), những thứ khác không hiểu, nhưng những người hầu trong nội cung nghĩ như thế nào, cũng bị các loại thế lực nằm vùng chờ đợi cơ hội.
(*) Báthory Erzsébet: là một nữ bá tước thuộc dòng họ quý tộc Báthory người Hungary, nổi tiếng là xinh đẹp và tàn ác. Bà có lẽ là một trong số phụ nữ giết người nhiều nhất được ghi nhận trong lịch sử tính đến thời điểm hiện nay.
Cô cũng chỉ nghĩ đến một biện pháp, vừa hay trước đó cô có xem qua một vài báo cáo, biết rằng từ sau khi cô xuất hiện, cuộc sống của người biến tính đã gặp phải biến cố.
Lần này nếu cô nói ra, những tuyệt chiêu ấy có thể khiến người biến tính vào trong cung, có thể so sánh với những chàng trai cao lớn vạm vỡ, điều này hẳn sẽ khiến trái tim người phụ nữ biến tính nhẹ nhõm hơn một chút.
Quả nhiên sau khi tin tức được tuyên bố ra bên ngoài, thì có đến mấy trăm người đến xin việc.
Vốn dĩ Khương Gia Quân và Chính phủ liên bang phụ trách việc sàng lọc, có điều là Lưu Diệp trực tiếp đơn giản hóa quá trình tuyển chọn, cô trực tiếp dùng cách rút thăm chọn ra mười người hầu.
Chuyện thuận lợi ngoài dự đoán của mọi người, ngày trước Lưu Diệp đi khắp nơi ăn quỵt, đây là lần đầu phát hiện mình có chút ưu điểm, ít nhất là khi ứng xử với chuyện quân đoàn cãi vã, cô phát hiện bản thân có thể cân bằng quan hệ giữa hai người rất tốt.
Hay như khi còn bé, cô rất thích làm người giải hòa cho người khác, gặp người ta xảy ra mâu thuẫn với nhau sẽ cố gắng hài hòa, còn có chính là. . .
Từ sau khi cô đến thế giới này, vẫn phải cẩn thận dè dặt, cho nên vô tình học được bản lĩnh xem lời nói và sắc mặt, bây giờ nghe giọng nói biểu cảm của những người ấy, cô đã nhanh chóng đoán ra được ý nghĩ của người ta.
Chuyện bên ngoài xem như đã ổn thỏa, thật ra thì trước đó cô đã viết rồi, Khương Nhiên xem qua, khi đó anh còn cười cô toàn viết mấy thứ vô dụng.
Làm cô buồn rầu, lúc này thấy anh xem lại, Lưu Diệp có chút mâu thuẫn.
Sau khi thận trọng đưa cho Khương Nhiên, Khương Nhiên ngược lại nhìn rất nghiêm túc, nằm ở trên giường, đọc duyệt cái gì quan trọng trước khi ngủ như là đọc tài liệu vậy, liếc nhìn từng trang từng trang, đến cuối cùng nhìn giống như bị mê mẫn, anh còn thẳng người lao tới, nửa nằm nửa ngồi, dùng khuỷu tay chồng người, đưa ngón tay ra, nội dung của tự truyện dần mỏng đi.
Ngón tay thon dài lướt nhanh trên bản thảo, Khương Nhiên xem rất cẩn thận, khi nhìn thấy lỗi chính tả, anh còn cẩn thận loại ra giúp cô.
Lưu Diệp nhìn thấy, chỉ ngượng ngùng nói: "Em còn chưa sửa lỗi chính tả. . ."
"Anh giúp em." Khoảng thời gian gần đây Khương Nhiên không chỉnh sửa lại tóc, khi cúi đầu xuống, tóc trên trán sẽ che hết mắt.
Ánh mắt anh rất chuyên chú.
Lưu Diệp biết anh xem qua thì không thể quên được, lúc này thấy anh quan sát nghiêm túc như vậy, trong lòng cô liền kêu gào, ban đầu mình không nên nhắc đến nhiều ẩn ý quá, cái gì cũng viết vào, chỉ đơn giản là cộng thêm nước mắt và máu vào lịch sử của người phụ nữ, đều là phụ nữ phải tự lập như thế nào, phụ nữ khó khăn thế nào. . .
Còn có các thể loại nguyện vọng tốt đẹp về tình yêu. . .
Có thể theo dần dòng thời gian, cuộc sống năm đó quá khắc khổ, bất tri bất giác có được ngày hôm nay như thế này. . .
Tựa như có chút ngượng ngập.
Biểu cảm của Khương Nhiên nhàn nhạt, không thể nhìn ra sự vui mừng.
Khoảng thời gian gần đây hai người nhìn bên ngoài rất hòa hợp, thật ra thì ở trên giường, chuyện không quá thuận lợi, thử mấy lần đều thất bại.
Bao không bị rớt thì bị hỏng, nếu không thì là Lưu Diệp cảm thấy đau đớn.
Hai người đều có tâm bệnh, vào buổi tối, hai người cũng chỉ nằm trên giường tự làm chuyện của riêng mình.
Không ai nhắc lại chuyện đó.
Bây giờ sau khi nhìn lại tự truyện thật lâu, Lưu Diệp nhìn thời gian không còn sớm, liền do dự không biết hôm nay cứ ngủ thẳng người như vậy hay sao?
Thế nhưng Khương Nhiên lại không đề cập gì đến chuyện này.
Lưu Diệp liền nhớ ra hai chú chó nhỏ dưới chân, bình thường bọn họ đều mang hai chú chó nhỏ này đặt ở phòng khác.
Bây giờ cô lại lo sợ bầu không khí buổi tối quá kỳ quặc, cô cố ý đem hai chú chó nhỏ đặt bên chân chuẩn bị khuấy đảo bầu không khí cho sôi động.
Lúc này cô chỉ lấy tay trêu chọc mấy con chó nhỏ.
Quả bóng đen ngược lại rất thích, vừa nhìn thấy Lưu Diệp trêu chọc mình thì hào hứng xoay vòng tại chỗ.
Chú chó Edgar lại lười biếng, ngay cả mí mắt cũng không thèm nhếch lên một chút.
Lưu Diệp rất thất vọng, mình đối xử tốt với hai con chó nhỏ này như vậy, nhưng con chó Edgar này không hiểu tại sao, cô có nuôi thế nào nó cũng không quen.
Lưu Diệp thở dài.
Cô cảm thấy tiếng than của mình rất cạn, ai ngờ đâu Khương Nhiên lại để ý đến, anh nhanh chóng nhìn qua, chăm chăm vào mặt cô mà hỏi: "Thế nào?"
"Hả?" Lưu Diệp không ngờ Khương Nhiên lại để ý đến như vậy.
Lưu Diệp chỉ đem chuyện con chó nhỏ nói với anh.
Khương Nhiên nghe xong, đôi mắt đen khép lại, đặt sang một bên, cười nói với cô: "Em sai rồi, con Edgar rất thích em."Em sai rồi, con Edgar rất thích em."
"Rất thích?" Lần này Lưu Diệp càng mơ hồ, thích thì phải nguẫy đuôi mừng rỡ như tiểu mao cầu chứ, mỗi làn nhìn thấy tôi nó đều xoay mấy vòng, cái này mới gọi là thích không phải sao?
Con Edgar này làm sao mà thích cô?
Khi cô cho ăn nó chỉ giương mắt lên nhìn, cùng lắm chỉ là ngửi ngón tay cô mà gọi là thích sao?
"Giống chó này chỉ số thông minh rất cao, hơn nữa lòng trung thành cũng rất cao, không giống với những giống chó khác, nó rất kiêu ngạo, ngoài người chủ nó quý mến ra thì nó cùng lắm chỉ là ngửi ngón tay của người khác thôi."
Vừa nói, Khương Nhiên như muốn chứng thực lời nói của mình, ra lệnh hai lần cho con chó Edgar đứng lên ngồi xuống, dạy hai lần con chó nhỏ đó đã biết làm theo.
Mỗi lần nghe được mệnh lệnh sẽ lạp tức ngồi xuống, gọi nó đứng lên nó sẽ lập tức đứng lên.
Lần này Lưu Diệp lại nhìn đến ngây người!
Điều này quả thật kì diệu, chú chó thông mình như vậy đúng là mới gặp lần đầu.
Cô chạy nhanh đến bên giường, cô luôn cho rằng con chó Edgar này xinh xắn thế thôi, mà bây giờ phát hiện giống chó này chính là một đứa trẻ, cô dạy nó cách bắt tay hai lần.
Cũng chỉ có hai lần, chú chó này đã hiểu cách làm!
Trí thông minh như thế này, chắc nó có thể nghe hiểu được tiếng người.
Song không biết là bản thân mình chợt đối xử tốt với chú chó Edgar quá, con tiểu Gia gia kêu mấy tiếng, Quả bóng nhỏ chợt bất mãn, ngồi nhìn cô bằng đôi mắt lưng tròng suốt mấy tiếng đồng hồ.
Lưu Diệp không nghĩ rằng Quả bóng nhỏ sẽ ghen tị, cô nhanh tay trấn an sờ cổ quả bóng nhỏ rồi nói, "Đừng kêu nữa, hai đứa tức cái gì, hai đứa cũng là bảo bối của chị mà."
Một tay cô ôm lấy Tiểu gia gia, một tay ôm lấy Quả bóng nhỏ, chỉ có điều là hai chú chó này được cô nuôi chẳng khác nào con heo, cô vừa mới ôm một chút đã bị đè ngồi trên mặt đất.
Khương Nhiên vội vàng đứng dậy, đem mấy chú chó đè trên người cô ra.
Lưu Diệp lần này xem như đã biết cảm giác không dễ chịu khi trái vây phải bắt, tay chân nhỏ bé như cô không thích hợp nên không nên đùa với mức khó cao như vậy.
Ngay khi đang được Lương Nghiên kéo đứng dậy, Lưu Diệp bỗng nghĩ, hai người họ chính là cha mẹ tương lai đấy sao?
Cô cảm thấy thật không thể nào tưởng tượng nổi.
Được bế đến bên giường, Lưu Diệp trầm mặc, như đang suy nghĩ tâm sự gì đó vậy.
Khi Khương Nhiên lại tiếp tục xem tự truyện, Lưu Diệp dùng chăn quấn lại thành một cái bọc nhỏ, lấy gối cẩn thận đặt vào trong, cô từng ôm đứa trẻ nhà thông gia, khối thịt mềm nhỏ nhất định là đứa bé tròn trịa.
Cô thử đung đưa cái bọc vải nhỏ, cố gắng nghĩ rằng mình đang ôm một đứa con nít. . .
Một vật nhỏ sống sờ sờ. . .
Khương Nhiên đang xem tự truyện, liền cảm thấy cái giường lắc lư hai cái, chờ đến lúc anh ngẩng đầu lên, chỉ thấy Lưu Diệp ôm gối biểu cảm quái dị lắc qua lắc lại.
Hơn nữa cô còn giống như đang hát ru tiểu bảo bối gì đó mau ngủ đi, bài hát ấy rất nhẹ nhàng, cô ngâm nga như tiếng muỗi vo ve vậy, anh phải cố gắng lắng nghe, mới có thể nghe rõ lời bài hát.
Khương Nhiên không ngắt ngang cô, lẳng lặng lắng nghe một lúc.
Chờ đến lúc Lưu Diệp phát hiện mình bị nhìn thấy, cô vội vàng ném chăn mỏng lên giường, lấy gối vỗ vỗ hai cái.
Khương Nhiên tiện tay chống đầu cười với cô: "Em đang đánh đứa nhỏ à?"
Lưu Diệp bị anh nói mặt đỏ lừ lên, cô lắp ba lắp bắp giải thích: "Em, em chỉ đang cảm nhận. . . Em, em không biết bộ dạng của mẹ là thế nào. . ."
"Anh cũng không biết làm cha phải thế nào." Khương Nhiên kéo mạnh cô về phía mình, "Em có thể nói cho anh biết."
Lưu Diệp chần chừ một lúc, không thể không nói với anh: "Em không được ba mẹ nuôi nấng, bọn họ ghét khi em là con gái. . ."
Khương Nhiên không lên tiếng.
Lưu Diệp biết anh đang nhìn mình, ánh mắt như thế, chỉ khi nhìn cô Khương Nhiên mới có.
Sau đó hai người rất tự nhiên mà thử trên giường với nhau một lần, không thể nói là ai bắt đầu trước, khi bắt đầu vẫn còn chút đau đớn, hơn nữa lại không có thói quen dùng bao cao su, thế nên họ từ từ thích ứng, hai người họ đều rất có kiên nhẫn, cũng rất ăn ý. . .
Nhưng làm được một nửa, Lưu Diệp chợt nhớ tới dưới giường còn có hai tiểu gia ấy. . .
Quả nhiên ngay khi nhìn xuống nửa giường phía dưới, đã nhìn thấy hai con chó nhỏ cũng chứng kiến chuyện gì kỳ quặc đang ngẹo đầu cảm nhận mọi chuyện.
Lưu Diệp ngượng ngùng đỏ cả mặt, bất kể Khương Nhiên có đồng ý hay không, cả gan đẩy Khương Nhiên ra, đem nhốt hai con chó nhỏ vào chỗ khác, mới quay lại cùng Khương Nhiên.
Đôi lời từ tác giả: Cảm ơn Bồ Lan, Muahahaha, Bí đỏ ném túi mìn, cảm ơn Viên Viên ném hỏa tiễn ~ cúi người ~