-
Chương 63
Edit: Lệ Hy
Beta: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Lúc Khương Nhiên tìm được Lưu Diệp, Lưu Diệp đang ở cùng nhóm bọn Điền Thất định dự tính phí sửa đổi khu dưỡng dục (*) đấy.
(*) Khu dưỡng dục: khu chăm sóc và dạy dỗ.
Bởi vì công trình quá lớn, Lưu Diệp có chút bị quay đến mơ hồ, bản thân cô chỉ là người có chỉ số thông minh bình thường, mặc dù có trấn giữ giúp cô, nhưng cô vẫn muốn bản thân cũng biết rõ, chỉ là vừa học vừa tính toán quá tốn sức, kể ra năm đó cô từng không đạt tiêu chuẩn, tính toán phí sửa đổi loại công trình kiến trúc này lại càng không hiểu, tính theo cũng tốn sức quá mức.
Ngay cả Dã Thú cũng tính ra, cô còn đang xoắn xuýt hết lần này đến lần khác với đống số lẻ sau dấu chấm phẩy.
Cho nên đợi đến lúc Khương Nhiên đến, liền thấy Lưu Diệp gấp đến độ cào mái tóc của mình đến lộn xộn, vẻ mặt đau khổ đang tính toán đấy.
Lúc anh đi qua, Điền Thất và Dã Thú theo phản ứng bản năng, vừa thấy anh đến lập tức liền cung kính đứng lên.
Chỉ cần là quân nhân Khương gia ở đó, khó tránh khỏi cũng nhiễm chút thói nhà binh, khi nhìn thấy Khương Nhiên đều chẳng dám thở mạnh cẩn thận ứng phó.
Trái lại Điền Thất khẽ động, Lưu Diệp cũng chú ý tới không thích hợp, đợi lúc cô ngẩng đầu lên, liền Khương Nhiên sắc mặt nghiêm chỉnh cực kỳ sa sầm nhìn mình.
Không thể nói là tâm hữu linh tê (tâm linh tương thông), đúng là mấy ngày này, lúc nào thì nên làm chuyện gì, cô vẫn còn rõ ràng.
Chính cô tự mình làm cũng coi như sống qua ngày, cũng biết vài ngày gần đây ngày rụng trứng sắp đến, hơn nữa mỗi ngày cô đều phải kiểm tra sức khoẻ mà, nhìn vẻ mặt của những nhân viên kiểm tra này, cô liền có thể biết được đại khái rồi.
Lúc này vừa thấy Khương Nhiên qua đây, cô cũng chủ động đứng lên, chuẩn bị đi ra ngoài theo Khương Nhiên.
Dù sao cãi thêm cũng vô dụng, lại nói vẫn bị hai tay dẫn trở về...
Cô cũng đã quen thói, trước lạ sau quen thôi...
Cô cố gắng tỏ ra dường như không có việc gì, liền đi đến vài bước, trái lại bỗng nhiên Khương Nhiên kia không có bất kỳ dấu hiệu gì ngừng lại.
Vốn Lưu Diệp đi theo sau lưng hắn, lần này, cô suýt chút nữa đụng vào người anh.
Cô khẩn trương cũng ngừng lại, buồn bực ngẩng đầu lên.
Vóc dáng Khương Nhiên rất cao, lúc nhìn về phía Lưu Diệp, liền có chút ý tứ trên cao nhìn xuống, lúc này anh hơi khom lưng một chút.
Lưu Diệp cũng ngẩng đầu nhìn anh.
Hai người nhìn nhau một hồi, trong lúc này người nào cũng không mở miệng nói chuyện.
Rõ ràng lúc buổi sáng thân mật giống như một người yêu mến, nhưng mà không khí bây giờ không đúng rồi.
Thật giống như từ chỗ phong hoa tuyết dạ đến chỗ giá lạnh nóng bức, tình yêu mơ mộng gặp củi gạo dầu muối, mà trong lúc đó hắn và cô, chính là một...
Một con gà nhà chuẩn bị đào tổ, và một con gà mái nhỏ chờ tổ được đào.
Vẻ mặt của Khương Nhiên ít nhiều có chút không được tự nhiên.
Lưu Diệp cố gắng làm ra bộ dáng chăm chú lắng nghe.
Kết quả đợi rất lâu, Khương Nhiên cũng không mở miệng.
Ngay lúc Lưu Diệp chờ đến mức phát bực, cuối cùng Khương Nhiên mới nói: "Nếu em không muốn đi, có thể không cần đi."
Lưu Diệp lập tức ngây ngẩn cả người.
Lúc Lưu Diệp chờ đến mức phát cáu, cuối cùng Khương Nhiên mới nói: “Nếu em không muốn đi, có thể không cần đi.”
Ngay lập tức Lưu Diệp liền ngây ngẩn cả người.
Theo bản năng, cô liền nhìn những người trong tổ điều trị, lại nhìn vào mắt Khương Nhiên, nhưng trận thế không giống như cô có thể không đi...
Cô liền ngập ngừng, nhỏ gịong hỏi: “Vậy, Khương Nhiên, thực sự có thể không đi sao?...”
“Có thể.” Khương Nhiên vô cùng khẳng định nói với cô.
Lần này Lưu Diệp càng giật mình hơn.
Lần trước cô mâu thuẫn như vậy, chống đối như vậy, Khương Nhiên cũng chưa từng để trong lòng, mỗi lần dụ dỗ cô như dụ dỗ con chó nhỏ.
Hiện tại đây là làm sao?
Cô chớp chớp mắt, nghi ngờ nhìn về phía Khương Nhiên.
Bình thường Khương Nhuên sẽ không thương lượng cái gì với đồng nghiệp, lúc này anh chỉ đang tuyên bố một mệnh lệnh.
Một mệnh lệnh cô có thể từ chối.
Chỉ cần cô không muốn đi là có thể từ chối…
Nhưng nếu có thể không phải đi, những người của tổ trị liệu lại như thế nào?
Lưu Diệp chần chừ, cuối cùng nhìn về phía Khương Nhiên, nhỏ giọng hỏi: “ Kế hoạch ngừng sao, vậy nên anh không muốn em đi.”
Khương Nhiên không trả lời.
Lưu Diệp cũng có chút phát bực, đây là Khương Nhiên đang băn khoăn tâm tình của cô.
Gần đây hai người giống như ngọt ngào suôn sẻ, cho dù là bạn tình cũng tốt, dù sao cũng phải có chút tình nghĩa, chung quy có một số chuyện quá sâu ra tay không tốt...
Lưu Diệp ngập ngừng xong, sau một lúc lâu mới lên tiếng : “Vậy, Khương Nhiên,... Đúng lúc nhân cơ hội này, em có thể biết tổ điều trị đang làm cái gì hay không...?”
Bởi vì nếu nói không biết sẽ suy nghĩ lung tung, lúc ban đầu bị lấy trứng, dọa cô buổi tối đều mơ thấy ác mộng, mơ thấy một quái vật như bạch tuộc tám chân bò từ trong bụng mình ra.
Nếu như biết, có lẽ có thể khá hơn một chút, cũng có thể làm ra quýêt định chính xác.
Khương Nhiên nghe xong ngẩng đầu lên, nét mặt của anh rất hiếm tỏ vẻ, nhìn qua cũng rất nghiêm túc.
Anh làm thủ thế, rất nhanh có người phụ trách của tổ trị liệu chạy chậm đến.
Lưu Diệp hít sâu một cái, khẩn trương hỏi, cô không phải hiểu những thứ kia lắm, cô chỉ chọn những vấn đề mình cảm thấy hứng thú hỏi.
Trái lại người phụ trách ăn nói rất rõ ràng, có lẽ rất chuyên nghiệp, có thể phát hiện Lưu Diệp nghe không hiểu nhiều chỗ, biết dùng ví dụ ra so sánh.
Cuối cùng Lưu Diệp hỏi những thứ mình muốn biết.
Vốn cô cho rằng trứng của mình bị người ta lấy đi nghiên cứu những chuyện đáng sợ kia, hiện tại biết rõ là dùng để làm người tái sinh xong, cô cũng thở phào nhẹ nhõm. Đã từng có một lần, cô sợ người ta lấy trứng của cô ghép với người cô không quen, sau đó lấy ra một đứa bé ở đâu mà cô cũng không biết...
Nếu như là tạo người tái sinh, thật ra cũng giống như clone...
Nghĩ thế cũng tốt hơn những suy nghĩ trước kia của cô, Lưu Diệp cũng nói ngay với Khương Nhiên: “Khương Nhiên, hiện tại em biết rõ thế nào, em cũng cảm thấy không sao, loại nghiên cứu này cũng rất đáng tin, làm đi, em có thể tiếp nhận tình huống như thế này.”
Khương Nhiên nghiêng đầu nhìn cô.
Lưu Diệp vội vàng nói như đùa giỡn: “ Dù sao sớm muộn gì em cũng phải làm mẹ vợ đúng không...”
Chỉ là Khương Nhiên không có nhiều tế bào hài hước như cô, nét mặt của anh nhìn qua vẫn nghiêm túc như vậy.
Lưu Diệp lúng túng cúi đầu xuống.
Khẳng định là không vui, nhưng cô đã có giác ngộ nhất định, mọi người để cho cô làm nữ vương, tự nhiên không phải vì bộ dạng của cô như nữ vương, mà là cảm thấy cô có thể làm ra chuyện như nữ vương, thật giống như phong hậu vậy, sản xuất đời sau, cho những tộc đàn kia hy vọng.
Cô không có lòng làm nữ vương, nhưng lại hiểu được loại đạo lý này.
Đợi đến lúc đi đến phòng giải phẫu với Khương Nhiên lần nữa, cô cũng nỗ lực tỏ ra bộ dáng nhẹ nhàng, thản nhiên.
Chỉ là lúc Khương Ngiên muốn đi vào cùng cô, khiến cô cảm thấy là lạ.
Nói trắng ra hay là câu nói kia, quá kĩ sao...
Liền cảm thấy có một số việc không thích hợp.
Hai người cũng quen tay hay việc, cho dù trong lòng không được tự nhiên thế nào, có thể làm đứng còn không chần chừ chút nào.
Sau khi trừ độc, tiến vào bên trong, Khương Nhiên thuần thục đeo găng tay, Lưu Diệp cũng không cần anh ôm, cô nhảy lên linh họat.
Thân thể cần phải đặt như thế, cô cũng có chút tâm đắc, sẽ lại không giống như lần đầu tiên, khiến cơ bắp chân đều chua xót đau đớn.
Nhưng mà lúc thân thể chạm vào mặt bàn phẫu thuật vẫn lành lạnh như cũ.
Khương Nhiên không giống ngày trước, sẽ nắm tay cô, chỉ là lúc này Lưu Diệp phát hiện tay của Khương Nhiên còn lạnh hơn một chút.
Cô cố gắng nở nụ cười.
Đau thì có chút đau, nhưng mà rất nhanh giống như bị tiêm thuốc mê, thân thể đã không còn tri giác.
Dường như Khương Nhiên không còn như ngày xưa nhìn chằm chằm vào dụng cụ, đầu của hắn nghiêng một chút.
Đèn của phòng giải phẫu tắt, có thể nhìn thấy nét mặt của anh.
Khương Nhiên như vậy có chút xa lạ, Lưu Diệp không biết như thế nào, liền đưa tay ra sờ mặt của hắn.
Người đàn ông mạnh mẽ như vậy, không biết vì sao trong nháy mắt vừa rồi, dường như có chút yếu ớt...
Có phải cô như gà mái bị lấy trứng thật sự thành thánh mẫu rồi hay không?
Tay của cô nhẹ nhàng chạm vào làn da trên khuôn mặt co cứng của anh.
Nét mặt của anh không thay đổi gì, đến cuối cùng anh đưa tay ra, lúc này lực nắm của anh có chút lớn, cũng bóp thương cô.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đợi làm việc kia xong, Lưu Diệp liền từ trên bàn giải phẫu ngồi dậy.
Bình thường Khương Nhiên cũng sẽ đỡ cô, lần này phản ứng của Khương Nhiên rõ ràng có chậm một chút.
Ngược lại, Lưu Diệp trấn định hơn nhiều so với lần trước, cô mặc quần áo đâu vào đấy.
Đầu tiên là kéo quần lên, sau đó là áo, giày...
Giày cởi để trên mặt đất, Khương Nhiên cúi người cầm lên đưa cho cô.
Cô nhận lấy đi lên trên chân, giày cao gót xinh đẹp rất đẹp mắt, có thể gần đây cô có quá nhiều chuyện gấp rút, trong chốc lát phải tra tài liệu, trong chốc lát lại nhìn bên này đối chiếu bên kia, cho nên lúc này cô đi giày thoải mái, đế bằng.
Hai người đều không nói gì, bởi vì có chút kỳ quái.
Nhưng vì sao kỳ quái, trong lúc nhất thời hai người lại không biết lí do ở đâu.
Rõ ràng lần này rất thuận lời, Lưu Diệp cũng tâm bình khí hòa, lần đầu tiên không có tranh chấp, cũng không có ồn ào.
Nhưng vẫn khó chịu kì quặc.
Không biết là bị lây nhiễm không khí này, hay là đã làm chuyện kia, trước kia Khương Nhiên không khách khí với cô như vậy, hiện tại Khương Nhiên rõ ràng khách khí với cô rất nhiều.
Anh không còn độc đoán yêu cầu cô đi chỗ nào, mà sẽ hỏi cô sau khi rời khỏi đây muốn đi đâu.
Hiện tại Lưu Diệp trở lại Hạ Cung nghỉ ngơi.
Sau khi biết ý tứ của Lưu Diệp, Khương Nhiên lại tự mình đưa cô trở lại Hạ Cung.
Lúc cô nằm trên giường, Khương Nhiên còn giúp cô kéo chăn mền.
Lưu Diệp cũng mỉm cười nói cảm ơn với anh.
Sau đó hai người đều ngập ngừng, ngày trước đều có nụ hôn tạm biệt.
Lúc này nụ hôn tạm biệt trở thành một vấn đề khó khăn.
Khương Nhiên ngừng lại trên đỉnh đầu cô.
Lưu Diệp có thể hiểu cảm giác của anh, anh thấy mất mặt, trong tờ giấy cô viết năm đó có ghi, cô rất ghét bị người lấy trứng...
Anh có thể cho cô một chiếc vương miện nhưng mà bây giờ...vẫn còn làm chuyện như vậy...
Lưu Diệp cũng liền chủ động vòng tay trên cổ anh, cô không hôn anh, mà giống như trấn an, cọ xát mặt của anh.
“Không có gì.” Cô săn sóc nói: “ Em có thể hiểu được.”
Cho nên những thánh mẫu kia dạy đích thực không có nhìn nhầm cô!
Quả nhiên cô là thánh mẫu trời sinh, hay là hoàn toàn giả tạo kiểu kia kia!
Thời gian còn lại Lưu thánh mẫu đang thành thật tĩnh dưỡng trong Hạ Cung.
Lúc Khương Nhiên trở lại, tay đang cầm thức ăn, ngược lại bụng cô thực sự có đói một chút, cô vẫn giữ vững tinh thần đến ăn cơm.
Nhưng bất kể không khí điều chỉnh thế nào cũng không đúng, bất kể là cô nói lời đùa ngu ngốc, hay là nỗ lực giả bộ bình tĩnh, giả bộ không sao cả, có thể là tâm tình không kéo lên nổi, ngược lại khéo quá thành vụng, không khí an nhàn càng quái.
Lưu Diệp không có biện pháp, đành phải ngồi yên lặng ăn thức ăn.
Nhưng rất nhanh Lưu Diệp phát hiện ra một món kỳ quái, bình thường trong mâm thức ăn tuyệt đối rất tiêu chuẩn, rõ ràng gắp phải một món ăn quỷ dị, hương vị món ăn kia, thực sự không dám khen tặng, hơn nữa sao kỹ thuật xắt rau tệnhư vậy?
Cắt ngổn ngang, không phải ngắn thì là dài...
Lẽ ra món ăn bưng cho cô đều lựa kĩ chọn khéo, bỗng nhiên dừng lại tiểu táo không nói, có cả khoa chuyên môn an toàn làm kiểm tra trắc định không có vấn đề mới có thể bưng cho cô.
Nhưng thức ăn khó coi như vậy làm sao để vào được, những ánh mắt kiểm tra kia đều bị sai lệch sao?
Là một đầu bếp cấp bậc chuyên nghiệp, cô không nhịn được lắc phần cơm kia, nói thầm : “Món ăn này, có phải bưng nhầm hay không?”
Khương Nhiên liên tục trầm mặc ăn cơm, rồi mới lên tiếng: “Món đó là anh làm...”
Lưu Diệp có chút kinh hãi, cô vội vàng nhìn sang.
Có lẽ Khương Nhiên có chút lúng túng, ngừng lại một lúc, lại giải thích: “Buổi chiều anh không có việc gì làm, liền muốn xem thử một chút.”
Lưu Diệp nghe vậy vội vàng nhìn lại nguyên liệu trong món ăn, đúng là cô rất tinh thông những điều kia, những món ăn này, tuy món ăn khó ăn, nhưng nhìn ra được là có coi trọng, hơn nữa không riêng gì một món này của Khương Nhiên, những món khác cũng đều được chú ý.
Lúc này cô mới chú ý đến, hơn nữa cả đĩa trái cây ở bên cạnh đều dùng tấm lòng.
Nguyên liệu nấu ăn bên trong, nếu như cô nhớ không nhầm, đều có thể điều hòa tâm tình, chính là sau khi ăn, tâm tình sẽ điều hòa, khiến người ta cảm thấy vui vẻ hơn một chút...
Anh sợ tâm tình của cô không tốt?
Cô ồ một tiếng, lại yên lặng bới vài miếng cơm, những món khác đều ngon, nhưng đã là đồ Khương Nhiên tự mình xuống bếp làm, thế nào cô cũng cần phải một chút.
Cô cũng không quan tâm gắp món ăn ly kì cổ quái kia cho vào miệng , ăn đến miệng đều phồng lên.
Thỉnh thoảng Khương Nhiên sẽ ngẩng đầu liếc nhìn cô.
Cô liền làm bộ mặt ngốc ngếch khoa trương để trêu chọc anh, rõ ràng cô là người bị lấy trứng, tại sao tâm tình của hắn lại xuống thấp ?
Nhưng mà cô đã thấy, sau mỗi lần bị lấy trứng, cô đều có chút lười biếng.
Hiện tại cô cũng đang nửa nằm ở trên giường bưng đĩa trái cây lên ăn.
Trên ti vi, Khương gia quân vẫn đang cãi nhau với chính phủ.
Khương gia quân chỉ trích chính phủ làm việc không hiệu quả, một vụ án bắt cóc nho nhỏ cũng xử lí dài dòng.
Nhưng bọn Mậu Ngạn Ba lại kháng nghị nói chuyện này không liên quan đến hiệu suất, ở biển Lưu Ly không ai quản lí loại việc này, đám hải tặc Dong Binh Đoàn kia vốn là tội phạm chạy trốn không thể quản lý…
Các người muốn trách mắng, các người đi đi…
Người nào ăn không ngồi rồi, người nào là phế vật…
Hai bên ngay ở TV liền mở lôi đài.
Hơn nữa trừ bỏ ngoài việc cãi cọ này, nhiều nhất vẫn còn căn nhắc biệt thự của nữ vương.
Cảnh kia quả thực là tranh luận không dứt.
Nhìn trước mắt, điểm tranh luận mấu chốt là biệt thự của nữ vương muốn để ở Khương gia quân hay không.
Hiện tại hai bên lại đều lui một bước, nếu biệt thự không chọn thỏa đáng, như thế thì an bài một sĩ quan phụ tá ở khu người giàu, làm người đối ngoại xử lý công việc tạm thời tại chỗ ở dù sao cũng có thể đi?
Chỉ là chuyện này vừa bắt đầu lại cãi vã, tuyên chỉ? Thiết trí nội quan (người bên trong)…vệ sĩ đó…
Bla bla bla…
Lưu Diệp lười biếng ăn trái cây.
Thật ra cô đã nghĩ cách từ sớm, trước kia cô mở một cửa hàng rách nát kia, còn chưa khai trương đã bị nổ tan, về sau tu sửa lại một lần nữa, nhưng gần đây cô đang bận chuyện của khu dưỡng dục, từ đầu không có tinh lực mở lại cửa hàng kia.
Cô cũng nhớ, thay vì ở chỗ lớn như vậy, không cần lãng phí, khi không để sĩ quan phụ tá ở lại làm gì.
Đúng là vị trí không tệ, ở trong khu giữa khu người giàu và khu người nghèo, giao thông cũng thuận lợi, chủ yếu là vùng đất chiếm được cũng lớn, trước vụ án bắt cóc sau, thiết kế lại lần nữa, các phương diện cũng hoàn toàn đều phù hợp với điều kiện bảo vệ rồi.
Đợi lúc Khương Nhiên cũng thay áo ngủ lên giường, cô cũng chủ động xông qua, giống như làm nũng nói: “Khương Nhiên à, có thể thương lượng chuyện này với anh không, thật ra cửa hang của em cũng rất tốt, anh cảm thấy chỗ kia để cho sĩ quan phụ tá thì thế nào?”
Khương Nhiên rất nhanh liền gật đầu nói: “Có thể.”
Lưu Diệp không nghĩ đến anh có thể sảng khoái đồng ý như vậy, hôm nay Khương Nhiên thực sự là kì quái.
Khi trước, bởi vì giải phẫu yêu cầu sau sáu giờ mới có thể tiếp tục làm chuyện kia, cho nên Khương Nhiên cũng sẽ chờ hết sáu tiếng mới làm vận động trên giường.
Lần này cũng đã qua sáu tiếng, hắn cũng đã thay quần áo xong, lại không có hành động…
Lưu Diệp cũng suy nghĩ, nếu không thì nhân cơ hội này xin cái khác nữa.
Nếu không tự mình nói ra chuyện rèn sắt khi còn nóng,cô đang suy nghĩ, đã thấy Khương Nhiên tiến đến bên người cô,
Anh còn đưa tay cầm một quả trong đĩa đựng trái cây, nhét vào trong miệng, vừa ăn vừa tựa như đàm luận thời tiết, bỗng nhiên nói: ""Đúng rồi, lúc buổi chiều ta sửa đổi kế hoạch của tổ trị liệu, tháng sau không cần lấy trứng nữa."
Hắn quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt cô nói, "Chúng ta sinh con đi.
Beta: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Lúc Khương Nhiên tìm được Lưu Diệp, Lưu Diệp đang ở cùng nhóm bọn Điền Thất định dự tính phí sửa đổi khu dưỡng dục (*) đấy.
(*) Khu dưỡng dục: khu chăm sóc và dạy dỗ.
Bởi vì công trình quá lớn, Lưu Diệp có chút bị quay đến mơ hồ, bản thân cô chỉ là người có chỉ số thông minh bình thường, mặc dù có trấn giữ giúp cô, nhưng cô vẫn muốn bản thân cũng biết rõ, chỉ là vừa học vừa tính toán quá tốn sức, kể ra năm đó cô từng không đạt tiêu chuẩn, tính toán phí sửa đổi loại công trình kiến trúc này lại càng không hiểu, tính theo cũng tốn sức quá mức.
Ngay cả Dã Thú cũng tính ra, cô còn đang xoắn xuýt hết lần này đến lần khác với đống số lẻ sau dấu chấm phẩy.
Cho nên đợi đến lúc Khương Nhiên đến, liền thấy Lưu Diệp gấp đến độ cào mái tóc của mình đến lộn xộn, vẻ mặt đau khổ đang tính toán đấy.
Lúc anh đi qua, Điền Thất và Dã Thú theo phản ứng bản năng, vừa thấy anh đến lập tức liền cung kính đứng lên.
Chỉ cần là quân nhân Khương gia ở đó, khó tránh khỏi cũng nhiễm chút thói nhà binh, khi nhìn thấy Khương Nhiên đều chẳng dám thở mạnh cẩn thận ứng phó.
Trái lại Điền Thất khẽ động, Lưu Diệp cũng chú ý tới không thích hợp, đợi lúc cô ngẩng đầu lên, liền Khương Nhiên sắc mặt nghiêm chỉnh cực kỳ sa sầm nhìn mình.
Không thể nói là tâm hữu linh tê (tâm linh tương thông), đúng là mấy ngày này, lúc nào thì nên làm chuyện gì, cô vẫn còn rõ ràng.
Chính cô tự mình làm cũng coi như sống qua ngày, cũng biết vài ngày gần đây ngày rụng trứng sắp đến, hơn nữa mỗi ngày cô đều phải kiểm tra sức khoẻ mà, nhìn vẻ mặt của những nhân viên kiểm tra này, cô liền có thể biết được đại khái rồi.
Lúc này vừa thấy Khương Nhiên qua đây, cô cũng chủ động đứng lên, chuẩn bị đi ra ngoài theo Khương Nhiên.
Dù sao cãi thêm cũng vô dụng, lại nói vẫn bị hai tay dẫn trở về...
Cô cũng đã quen thói, trước lạ sau quen thôi...
Cô cố gắng tỏ ra dường như không có việc gì, liền đi đến vài bước, trái lại bỗng nhiên Khương Nhiên kia không có bất kỳ dấu hiệu gì ngừng lại.
Vốn Lưu Diệp đi theo sau lưng hắn, lần này, cô suýt chút nữa đụng vào người anh.
Cô khẩn trương cũng ngừng lại, buồn bực ngẩng đầu lên.
Vóc dáng Khương Nhiên rất cao, lúc nhìn về phía Lưu Diệp, liền có chút ý tứ trên cao nhìn xuống, lúc này anh hơi khom lưng một chút.
Lưu Diệp cũng ngẩng đầu nhìn anh.
Hai người nhìn nhau một hồi, trong lúc này người nào cũng không mở miệng nói chuyện.
Rõ ràng lúc buổi sáng thân mật giống như một người yêu mến, nhưng mà không khí bây giờ không đúng rồi.
Thật giống như từ chỗ phong hoa tuyết dạ đến chỗ giá lạnh nóng bức, tình yêu mơ mộng gặp củi gạo dầu muối, mà trong lúc đó hắn và cô, chính là một...
Một con gà nhà chuẩn bị đào tổ, và một con gà mái nhỏ chờ tổ được đào.
Vẻ mặt của Khương Nhiên ít nhiều có chút không được tự nhiên.
Lưu Diệp cố gắng làm ra bộ dáng chăm chú lắng nghe.
Kết quả đợi rất lâu, Khương Nhiên cũng không mở miệng.
Ngay lúc Lưu Diệp chờ đến mức phát bực, cuối cùng Khương Nhiên mới nói: "Nếu em không muốn đi, có thể không cần đi."
Lưu Diệp lập tức ngây ngẩn cả người.
Lúc Lưu Diệp chờ đến mức phát cáu, cuối cùng Khương Nhiên mới nói: “Nếu em không muốn đi, có thể không cần đi.”
Ngay lập tức Lưu Diệp liền ngây ngẩn cả người.
Theo bản năng, cô liền nhìn những người trong tổ điều trị, lại nhìn vào mắt Khương Nhiên, nhưng trận thế không giống như cô có thể không đi...
Cô liền ngập ngừng, nhỏ gịong hỏi: “Vậy, Khương Nhiên, thực sự có thể không đi sao?...”
“Có thể.” Khương Nhiên vô cùng khẳng định nói với cô.
Lần này Lưu Diệp càng giật mình hơn.
Lần trước cô mâu thuẫn như vậy, chống đối như vậy, Khương Nhiên cũng chưa từng để trong lòng, mỗi lần dụ dỗ cô như dụ dỗ con chó nhỏ.
Hiện tại đây là làm sao?
Cô chớp chớp mắt, nghi ngờ nhìn về phía Khương Nhiên.
Bình thường Khương Nhuên sẽ không thương lượng cái gì với đồng nghiệp, lúc này anh chỉ đang tuyên bố một mệnh lệnh.
Một mệnh lệnh cô có thể từ chối.
Chỉ cần cô không muốn đi là có thể từ chối…
Nhưng nếu có thể không phải đi, những người của tổ trị liệu lại như thế nào?
Lưu Diệp chần chừ, cuối cùng nhìn về phía Khương Nhiên, nhỏ giọng hỏi: “ Kế hoạch ngừng sao, vậy nên anh không muốn em đi.”
Khương Nhiên không trả lời.
Lưu Diệp cũng có chút phát bực, đây là Khương Nhiên đang băn khoăn tâm tình của cô.
Gần đây hai người giống như ngọt ngào suôn sẻ, cho dù là bạn tình cũng tốt, dù sao cũng phải có chút tình nghĩa, chung quy có một số chuyện quá sâu ra tay không tốt...
Lưu Diệp ngập ngừng xong, sau một lúc lâu mới lên tiếng : “Vậy, Khương Nhiên,... Đúng lúc nhân cơ hội này, em có thể biết tổ điều trị đang làm cái gì hay không...?”
Bởi vì nếu nói không biết sẽ suy nghĩ lung tung, lúc ban đầu bị lấy trứng, dọa cô buổi tối đều mơ thấy ác mộng, mơ thấy một quái vật như bạch tuộc tám chân bò từ trong bụng mình ra.
Nếu như biết, có lẽ có thể khá hơn một chút, cũng có thể làm ra quýêt định chính xác.
Khương Nhiên nghe xong ngẩng đầu lên, nét mặt của anh rất hiếm tỏ vẻ, nhìn qua cũng rất nghiêm túc.
Anh làm thủ thế, rất nhanh có người phụ trách của tổ trị liệu chạy chậm đến.
Lưu Diệp hít sâu một cái, khẩn trương hỏi, cô không phải hiểu những thứ kia lắm, cô chỉ chọn những vấn đề mình cảm thấy hứng thú hỏi.
Trái lại người phụ trách ăn nói rất rõ ràng, có lẽ rất chuyên nghiệp, có thể phát hiện Lưu Diệp nghe không hiểu nhiều chỗ, biết dùng ví dụ ra so sánh.
Cuối cùng Lưu Diệp hỏi những thứ mình muốn biết.
Vốn cô cho rằng trứng của mình bị người ta lấy đi nghiên cứu những chuyện đáng sợ kia, hiện tại biết rõ là dùng để làm người tái sinh xong, cô cũng thở phào nhẹ nhõm. Đã từng có một lần, cô sợ người ta lấy trứng của cô ghép với người cô không quen, sau đó lấy ra một đứa bé ở đâu mà cô cũng không biết...
Nếu như là tạo người tái sinh, thật ra cũng giống như clone...
Nghĩ thế cũng tốt hơn những suy nghĩ trước kia của cô, Lưu Diệp cũng nói ngay với Khương Nhiên: “Khương Nhiên, hiện tại em biết rõ thế nào, em cũng cảm thấy không sao, loại nghiên cứu này cũng rất đáng tin, làm đi, em có thể tiếp nhận tình huống như thế này.”
Khương Nhiên nghiêng đầu nhìn cô.
Lưu Diệp vội vàng nói như đùa giỡn: “ Dù sao sớm muộn gì em cũng phải làm mẹ vợ đúng không...”
Chỉ là Khương Nhiên không có nhiều tế bào hài hước như cô, nét mặt của anh nhìn qua vẫn nghiêm túc như vậy.
Lưu Diệp lúng túng cúi đầu xuống.
Khẳng định là không vui, nhưng cô đã có giác ngộ nhất định, mọi người để cho cô làm nữ vương, tự nhiên không phải vì bộ dạng của cô như nữ vương, mà là cảm thấy cô có thể làm ra chuyện như nữ vương, thật giống như phong hậu vậy, sản xuất đời sau, cho những tộc đàn kia hy vọng.
Cô không có lòng làm nữ vương, nhưng lại hiểu được loại đạo lý này.
Đợi đến lúc đi đến phòng giải phẫu với Khương Nhiên lần nữa, cô cũng nỗ lực tỏ ra bộ dáng nhẹ nhàng, thản nhiên.
Chỉ là lúc Khương Ngiên muốn đi vào cùng cô, khiến cô cảm thấy là lạ.
Nói trắng ra hay là câu nói kia, quá kĩ sao...
Liền cảm thấy có một số việc không thích hợp.
Hai người cũng quen tay hay việc, cho dù trong lòng không được tự nhiên thế nào, có thể làm đứng còn không chần chừ chút nào.
Sau khi trừ độc, tiến vào bên trong, Khương Nhiên thuần thục đeo găng tay, Lưu Diệp cũng không cần anh ôm, cô nhảy lên linh họat.
Thân thể cần phải đặt như thế, cô cũng có chút tâm đắc, sẽ lại không giống như lần đầu tiên, khiến cơ bắp chân đều chua xót đau đớn.
Nhưng mà lúc thân thể chạm vào mặt bàn phẫu thuật vẫn lành lạnh như cũ.
Khương Nhiên không giống ngày trước, sẽ nắm tay cô, chỉ là lúc này Lưu Diệp phát hiện tay của Khương Nhiên còn lạnh hơn một chút.
Cô cố gắng nở nụ cười.
Đau thì có chút đau, nhưng mà rất nhanh giống như bị tiêm thuốc mê, thân thể đã không còn tri giác.
Dường như Khương Nhiên không còn như ngày xưa nhìn chằm chằm vào dụng cụ, đầu của hắn nghiêng một chút.
Đèn của phòng giải phẫu tắt, có thể nhìn thấy nét mặt của anh.
Khương Nhiên như vậy có chút xa lạ, Lưu Diệp không biết như thế nào, liền đưa tay ra sờ mặt của hắn.
Người đàn ông mạnh mẽ như vậy, không biết vì sao trong nháy mắt vừa rồi, dường như có chút yếu ớt...
Có phải cô như gà mái bị lấy trứng thật sự thành thánh mẫu rồi hay không?
Tay của cô nhẹ nhàng chạm vào làn da trên khuôn mặt co cứng của anh.
Nét mặt của anh không thay đổi gì, đến cuối cùng anh đưa tay ra, lúc này lực nắm của anh có chút lớn, cũng bóp thương cô.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đợi làm việc kia xong, Lưu Diệp liền từ trên bàn giải phẫu ngồi dậy.
Bình thường Khương Nhiên cũng sẽ đỡ cô, lần này phản ứng của Khương Nhiên rõ ràng có chậm một chút.
Ngược lại, Lưu Diệp trấn định hơn nhiều so với lần trước, cô mặc quần áo đâu vào đấy.
Đầu tiên là kéo quần lên, sau đó là áo, giày...
Giày cởi để trên mặt đất, Khương Nhiên cúi người cầm lên đưa cho cô.
Cô nhận lấy đi lên trên chân, giày cao gót xinh đẹp rất đẹp mắt, có thể gần đây cô có quá nhiều chuyện gấp rút, trong chốc lát phải tra tài liệu, trong chốc lát lại nhìn bên này đối chiếu bên kia, cho nên lúc này cô đi giày thoải mái, đế bằng.
Hai người đều không nói gì, bởi vì có chút kỳ quái.
Nhưng vì sao kỳ quái, trong lúc nhất thời hai người lại không biết lí do ở đâu.
Rõ ràng lần này rất thuận lời, Lưu Diệp cũng tâm bình khí hòa, lần đầu tiên không có tranh chấp, cũng không có ồn ào.
Nhưng vẫn khó chịu kì quặc.
Không biết là bị lây nhiễm không khí này, hay là đã làm chuyện kia, trước kia Khương Nhiên không khách khí với cô như vậy, hiện tại Khương Nhiên rõ ràng khách khí với cô rất nhiều.
Anh không còn độc đoán yêu cầu cô đi chỗ nào, mà sẽ hỏi cô sau khi rời khỏi đây muốn đi đâu.
Hiện tại Lưu Diệp trở lại Hạ Cung nghỉ ngơi.
Sau khi biết ý tứ của Lưu Diệp, Khương Nhiên lại tự mình đưa cô trở lại Hạ Cung.
Lúc cô nằm trên giường, Khương Nhiên còn giúp cô kéo chăn mền.
Lưu Diệp cũng mỉm cười nói cảm ơn với anh.
Sau đó hai người đều ngập ngừng, ngày trước đều có nụ hôn tạm biệt.
Lúc này nụ hôn tạm biệt trở thành một vấn đề khó khăn.
Khương Nhiên ngừng lại trên đỉnh đầu cô.
Lưu Diệp có thể hiểu cảm giác của anh, anh thấy mất mặt, trong tờ giấy cô viết năm đó có ghi, cô rất ghét bị người lấy trứng...
Anh có thể cho cô một chiếc vương miện nhưng mà bây giờ...vẫn còn làm chuyện như vậy...
Lưu Diệp cũng liền chủ động vòng tay trên cổ anh, cô không hôn anh, mà giống như trấn an, cọ xát mặt của anh.
“Không có gì.” Cô săn sóc nói: “ Em có thể hiểu được.”
Cho nên những thánh mẫu kia dạy đích thực không có nhìn nhầm cô!
Quả nhiên cô là thánh mẫu trời sinh, hay là hoàn toàn giả tạo kiểu kia kia!
Thời gian còn lại Lưu thánh mẫu đang thành thật tĩnh dưỡng trong Hạ Cung.
Lúc Khương Nhiên trở lại, tay đang cầm thức ăn, ngược lại bụng cô thực sự có đói một chút, cô vẫn giữ vững tinh thần đến ăn cơm.
Nhưng bất kể không khí điều chỉnh thế nào cũng không đúng, bất kể là cô nói lời đùa ngu ngốc, hay là nỗ lực giả bộ bình tĩnh, giả bộ không sao cả, có thể là tâm tình không kéo lên nổi, ngược lại khéo quá thành vụng, không khí an nhàn càng quái.
Lưu Diệp không có biện pháp, đành phải ngồi yên lặng ăn thức ăn.
Nhưng rất nhanh Lưu Diệp phát hiện ra một món kỳ quái, bình thường trong mâm thức ăn tuyệt đối rất tiêu chuẩn, rõ ràng gắp phải một món ăn quỷ dị, hương vị món ăn kia, thực sự không dám khen tặng, hơn nữa sao kỹ thuật xắt rau tệnhư vậy?
Cắt ngổn ngang, không phải ngắn thì là dài...
Lẽ ra món ăn bưng cho cô đều lựa kĩ chọn khéo, bỗng nhiên dừng lại tiểu táo không nói, có cả khoa chuyên môn an toàn làm kiểm tra trắc định không có vấn đề mới có thể bưng cho cô.
Nhưng thức ăn khó coi như vậy làm sao để vào được, những ánh mắt kiểm tra kia đều bị sai lệch sao?
Là một đầu bếp cấp bậc chuyên nghiệp, cô không nhịn được lắc phần cơm kia, nói thầm : “Món ăn này, có phải bưng nhầm hay không?”
Khương Nhiên liên tục trầm mặc ăn cơm, rồi mới lên tiếng: “Món đó là anh làm...”
Lưu Diệp có chút kinh hãi, cô vội vàng nhìn sang.
Có lẽ Khương Nhiên có chút lúng túng, ngừng lại một lúc, lại giải thích: “Buổi chiều anh không có việc gì làm, liền muốn xem thử một chút.”
Lưu Diệp nghe vậy vội vàng nhìn lại nguyên liệu trong món ăn, đúng là cô rất tinh thông những điều kia, những món ăn này, tuy món ăn khó ăn, nhưng nhìn ra được là có coi trọng, hơn nữa không riêng gì một món này của Khương Nhiên, những món khác cũng đều được chú ý.
Lúc này cô mới chú ý đến, hơn nữa cả đĩa trái cây ở bên cạnh đều dùng tấm lòng.
Nguyên liệu nấu ăn bên trong, nếu như cô nhớ không nhầm, đều có thể điều hòa tâm tình, chính là sau khi ăn, tâm tình sẽ điều hòa, khiến người ta cảm thấy vui vẻ hơn một chút...
Anh sợ tâm tình của cô không tốt?
Cô ồ một tiếng, lại yên lặng bới vài miếng cơm, những món khác đều ngon, nhưng đã là đồ Khương Nhiên tự mình xuống bếp làm, thế nào cô cũng cần phải một chút.
Cô cũng không quan tâm gắp món ăn ly kì cổ quái kia cho vào miệng , ăn đến miệng đều phồng lên.
Thỉnh thoảng Khương Nhiên sẽ ngẩng đầu liếc nhìn cô.
Cô liền làm bộ mặt ngốc ngếch khoa trương để trêu chọc anh, rõ ràng cô là người bị lấy trứng, tại sao tâm tình của hắn lại xuống thấp ?
Nhưng mà cô đã thấy, sau mỗi lần bị lấy trứng, cô đều có chút lười biếng.
Hiện tại cô cũng đang nửa nằm ở trên giường bưng đĩa trái cây lên ăn.
Trên ti vi, Khương gia quân vẫn đang cãi nhau với chính phủ.
Khương gia quân chỉ trích chính phủ làm việc không hiệu quả, một vụ án bắt cóc nho nhỏ cũng xử lí dài dòng.
Nhưng bọn Mậu Ngạn Ba lại kháng nghị nói chuyện này không liên quan đến hiệu suất, ở biển Lưu Ly không ai quản lí loại việc này, đám hải tặc Dong Binh Đoàn kia vốn là tội phạm chạy trốn không thể quản lý…
Các người muốn trách mắng, các người đi đi…
Người nào ăn không ngồi rồi, người nào là phế vật…
Hai bên ngay ở TV liền mở lôi đài.
Hơn nữa trừ bỏ ngoài việc cãi cọ này, nhiều nhất vẫn còn căn nhắc biệt thự của nữ vương.
Cảnh kia quả thực là tranh luận không dứt.
Nhìn trước mắt, điểm tranh luận mấu chốt là biệt thự của nữ vương muốn để ở Khương gia quân hay không.
Hiện tại hai bên lại đều lui một bước, nếu biệt thự không chọn thỏa đáng, như thế thì an bài một sĩ quan phụ tá ở khu người giàu, làm người đối ngoại xử lý công việc tạm thời tại chỗ ở dù sao cũng có thể đi?
Chỉ là chuyện này vừa bắt đầu lại cãi vã, tuyên chỉ? Thiết trí nội quan (người bên trong)…vệ sĩ đó…
Bla bla bla…
Lưu Diệp lười biếng ăn trái cây.
Thật ra cô đã nghĩ cách từ sớm, trước kia cô mở một cửa hàng rách nát kia, còn chưa khai trương đã bị nổ tan, về sau tu sửa lại một lần nữa, nhưng gần đây cô đang bận chuyện của khu dưỡng dục, từ đầu không có tinh lực mở lại cửa hàng kia.
Cô cũng nhớ, thay vì ở chỗ lớn như vậy, không cần lãng phí, khi không để sĩ quan phụ tá ở lại làm gì.
Đúng là vị trí không tệ, ở trong khu giữa khu người giàu và khu người nghèo, giao thông cũng thuận lợi, chủ yếu là vùng đất chiếm được cũng lớn, trước vụ án bắt cóc sau, thiết kế lại lần nữa, các phương diện cũng hoàn toàn đều phù hợp với điều kiện bảo vệ rồi.
Đợi lúc Khương Nhiên cũng thay áo ngủ lên giường, cô cũng chủ động xông qua, giống như làm nũng nói: “Khương Nhiên à, có thể thương lượng chuyện này với anh không, thật ra cửa hang của em cũng rất tốt, anh cảm thấy chỗ kia để cho sĩ quan phụ tá thì thế nào?”
Khương Nhiên rất nhanh liền gật đầu nói: “Có thể.”
Lưu Diệp không nghĩ đến anh có thể sảng khoái đồng ý như vậy, hôm nay Khương Nhiên thực sự là kì quái.
Khi trước, bởi vì giải phẫu yêu cầu sau sáu giờ mới có thể tiếp tục làm chuyện kia, cho nên Khương Nhiên cũng sẽ chờ hết sáu tiếng mới làm vận động trên giường.
Lần này cũng đã qua sáu tiếng, hắn cũng đã thay quần áo xong, lại không có hành động…
Lưu Diệp cũng suy nghĩ, nếu không thì nhân cơ hội này xin cái khác nữa.
Nếu không tự mình nói ra chuyện rèn sắt khi còn nóng,cô đang suy nghĩ, đã thấy Khương Nhiên tiến đến bên người cô,
Anh còn đưa tay cầm một quả trong đĩa đựng trái cây, nhét vào trong miệng, vừa ăn vừa tựa như đàm luận thời tiết, bỗng nhiên nói: ""Đúng rồi, lúc buổi chiều ta sửa đổi kế hoạch của tổ trị liệu, tháng sau không cần lấy trứng nữa."
Hắn quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt cô nói, "Chúng ta sinh con đi.