-
Chương 62
Editor: Trịnh Phương.
Beta: Mèo ™
Lưu Diệp đang buồn bực rằng tại sao Dã Thú lại dùng ánh mắt như nhìn thịt kho tàu để nhìn cô như vậy, lại nhìn thấy vẻ mặt của phóng viên trên ti vi chợt trở nên nghiêm túc.
Trong nháy mắt, Lưu Diệp liền nín thở, mắt không nháy một cái mà nhìn chằm chằm vào ti vi, nét mặt của phóng viên kia cũng quá nghiêm túc, giống như đã xảy ra chuyện lớn gì.
Dã Thú cũng để ý đến ánh mắt của cô, hai người đều ngẩng đầu lên nhìn.
Chỉ thấy phóng viên trên màn ảnh vẻ mặt kích động và nghiêm túc đối mặt với ống kính, nói: "Có một tin tức lớn. Theo tin tức mới nhất mà đài chúng tôi mới vừa nhận được, Liên Bang Chính Phủ bắt đầu biểu quyết đối với Hiến pháp (bản dự thảo) do nữ vương Tây Liên Bang đề ra, tất cả đại biểu Liên Bang đang tiến hành xem xét bản thảo đã được chỉnh sửa. Sau khi hội nghị thông qua, các đại biểu lại tiếp tục tiến hành xem xét lần thứ hai, trải qua hai giờ sáu phút xem xét và biểu quyết, có 2352 phiếu tán thành, 3 phiếu phản đối, 96 phiếu trống. . . . . ."
Lưu Diệp ngu luôn.
"Về chuyện biệt thự cho nữ vương ở, Liên Bang Chính phủ vẫn đang trong quá trình thương nghị [thảo luận về việc mua bán] với Khương Gia Quân." Phóng viên ngừng lại một chút, dùng giọng nói kích động, rốt cuộc lại hô một câu: "Nữ vương vạn tuế."
Sau đó giống như có người đang vận động, trong studio cũng vang lên mấy tiếng "Nữ vương vạn tuế"...
Lưu Diệp thật muốn trợn tròn mắt, cô cho là bộ Hiến pháp đó của nữ vương dù thế nào cũng phải nghị quyết trong khoảng một năm, ít nhất là nửa năm, sau đó còn có người phản đối, sau đó lại không được chấp nhận... Như vậy mới đúng chứ!!
Không phải cô không biết hiệu suất làm việc của Liên Bang Chính Phủ đâu nha!!
Hiệu suất trước kia của bọn họ cũng không cao như vậy mà!?
Hiện tại là đang bị làm sao vậy chứ?
Trong lúc cô vẫn đang buồn bực, có lẽ Tiểu Điền Thất cũng đã nghe được tin tức, thở hổn hển chạy tới đây, vừa nhìn thấy Lưu Diệp, Tiểu Điền Thất liền lộ ra vẻ mặt vui vẻ như một đứa trẻ, vui mừng nói: "Chị, chị đã xem tin tức chưa?"
Lưu Diệp ngu ngơ ngây ngốc gật gật đầu.
Tiểu Điền Thất chạy tới trước mặt cô, dù ổn trọng hơn người cùng lứa nhưng dù sao cũng vẫn là đứa bé choai choai, lúc này nó liền sôi nổi nói: "Em biết nhất định có thể làm được, không ai nhảy ra phản đối mà!!"
Lần này Lưu Diệp lại càng cảm thấy kỳ quái. Tại sao lại không ai có thể nhảy ra phản đối? Coi như sức mạnh quân sự của Khương Gia Quân rất lớn, nhưng trên đời này, người mắng Khương Nhiên còn ít sao?
"Sao lại phản đối." Vẻ mặt Tiểu Điền Thất như đang có ý nói rằng mọi chuyện đương nhiên phải như vậy: "Chị là hình mẫu phụ nữ sống lại trong lý tưởng của tất cả mọi người, dù sao thì ai muốn phản đối ý kiến của chị thì chẳng khác nào phản đối việc vợ mình cung cấp gen, trừ những người may mắn ra, có ai bị ngốc mà đi phản đối chứ?"
Haiizzz!
Lưu Diệp cảm thấy có chút buồn bực.
Đây chính là hiệu ứng mẹ vợ? Nói trắng ra là, đám lưu manh trong thế giới này, vừa không có cha lại không có mẹ, cho dù cô trẻ lại thì cũng vẫn coi như là một nửa mẹ vợ, làm con rể, trừ phi bị ngu, mới có thể phản đối ý kiến của mẹ vợ?
Tất cả mẹ vợ trên thế giới này không phải sẽ thành nữ vương hết sao?
Huống chi, đây căn bản chỉ là một chức vụ giả tạo, thay vì nhìn Tổng thống Liên Bang bụng phệ béo phì chủ trì hoạt động bên ngoài, còn không bằng nhìn người phụ nữ xinh đẹp ở phía trên kia.
Lưu Diệp há hốc mồm, cảm thấy cô phải đi gặp Khương Nhiên.
Không biết hiện tại Khương Nhiên có thái độ gì nữa.
Cô cũng ra ngoài chạy một vòng, vừa lúc chạy qua khách sạn, Khương Nhiên vẫn còn có rất nhiều chuyện phải xử lý, Lưu Diệp cũng liền nói với anh một tiếng, chờ anh xử lý xong thì tới phòng bếp nhỏ tìm cô.
Trước kia cô bị Khương Nhiên bắt phải ngày ngày nấu ăn trong phòng bếp nhỏ này, hiện tại mặc dù không cần, nhưng bởi vì rảnh rỗi không có việc gì làm, lại xảy ra chuyện lớn như vậy, tâm trạng của cô có chút không yên, hiện tại cũng muốn nấu ăn để bản thân tỉnh táo hơn một chút.
Cô vừa chuẩn bị xong món ăn, đang định bê ra bàn, Khương Nhiên đã tới rồi.
Anh còn đang mặc một bộ đồng phục.
Dáng vẻ anh tuấn khiến trái tim người ta đập thình thịch, nhưng sau khi đi vào phòng bếp, có lẽ là sợ làm dơ áo khoác, Khương Nhiên rất nhanh liền cởi áo khoác xuống.
Thấy Lưu Diệp đang bận chuẩn bị thức ăn, anh đi tới ôm lấy cô từ phía sau lưng, kề sát vào đầu cô, cúi đầu hôn một cái lên cổ của cô, sau đó mổ mổ giống như gà ăn thóc, lại hôn vài cái.
Lưu Diệp vội vàng che kín cổ. Kể từ sau khi bà dì nhà cô [kinh nguyệt] ghé thăm, Khương Nhiên liền bắt đầu lấy cổ của cô để hạ hỏa.
Cho nên cổ cô quả thật giống như một tiệm thuốc màu. Dù là vết hôn thì cũng phải khiêm tốn một chút chứ.
Cô cũng liền xoay người, ôm đáp lại Khương Nhiên.
Khương Nhiên lại muốn hôn cổ của cô, cô bị hù dọa, vội vàng nhón chân, chủ động hôn một cái vào bờ môi của anh, giống như đang dỗ dành một đứa bé, nhỏ giọng nói: "Ngoan, đừng cắn cổ. . . . . ."
Đợi tới khi cô lại xoay người nấu cơm, Khương Nhiên cũng không biết nên làm gì, đành ở bên cạnh nhìn.
Quan hệ của hai người lại vô cùng thuần túy, mặc dù cách thức bày tỏ không giống nhau, nhưng bản chất hoặc nhiều hoặc ít vẫn có chút thuần khiết.
Nhưng thật ra thì, mặc kệ là tính tình hay cách đối nhân xử thế cũng vẫn có những điểm không hài hòa.
Hai người đều hiểu rõ tình huống này, nhưng ngay từ đầu, sức hấp dẫn giữa hai người thật sự quá lớn.
Lưu Diệp liền lấy măng đưa cho anh, để anh góp một tay, giúp cô cắt măng.
Bộ dạng ngồi trên ghế xếp nhỏ cắt măng của anh quả thật giống hệt một đứa bé trai lớn đầu nhu thuận, Lưu Diệp không nhịn được liền đưa tay sờ sờ tóc anh, nhưng tóc anh dù nhìn bề ngoài có đẹp thế nào đi chăng nữa thì lúc sờ tới, lòng bàn tay cũng bị đâm đến ngứa ngáy.
Thật ra thì cô vẫn một mực nghĩ tới chuyện vừa rồi trên ti vi... Cô cũng không biết nên nói gì, đầu óc nhất định là rất rối loạn, luôn cảm thấy bàn tay vàng quá lớn.
Hơn nữa, rốt cuộc thì nữ vương nên có bộ dạng như thế nào?
Đợi đến khi cô đã chuẩn bị xong gia vị, chuẩn bị cắt măng để xào, chỉ thấy Khương Nhiên đang dùng vẻ mặt u mê nhìn vào đoạn măng nhỏ bằng đầu ngón tay mà rầu rĩ.
Lưu Diệp cũng ngây người theo. Người này cắt măng kiểu gì vậy chứ!!
"Anh cắt hết phần măng ăn được đi rồi!!"
Lưu Diệp vừa nói vừa buồn bực nhận lấy ngọn măng nhỏ bằng đầu ngón tay, rầu rĩ dùng phần măng còn dư lại chọc chọc vào bụng của anh. . . . . .
Khương Nhiên vội vàng ôm cô vào trong ngực.
Lưu Diệp bị anh kéo vào trong ngực, qua vài giây mới nói: "Khương Nhiên, em nhìn thấy tin tức. . . . . ."
"Ừ." Khương Nhiên gối đầu ở bả vai của cô, chậm rãi đong đưa.
Thân thể bọn họ vô cùng ăn ý, nhưng khi bàn bạc tới chuyện này thì vẫn có rất nhiều ngăn cách.
Lưu Diệp nỗ lực liên thông với anh: "Anh cảm giác em có thể làm được không?"
Coi như là một bình hoa cũng nên là một bình hoa ưu nhã xinh đẹp mà thôi. . . . . .
Cô tự biết rõ, Nữ vương đó... Chênh lệch giữa bọn họ phải là từ Bắc Cực đến Nam Cực nhỉ?
"Có thể." Khương Nhiên ôm hông của cô, dáng vẻ tự tin này quả thật giống như nếu cô không làm là một chuyện vô cùng lãng phí.
Lưu Diệp thật hy vọng bản thân có được một phần tự tin của anh.
Cô tóm lấy vành tai của anh, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Đây chính là nữ vương đó. . . . . ."
"Em chính là nữ vương của anh." Khương Nhiên nói vô cùng tự nhiên.
Cho tới khi Lưu Diệp ngẩn ngơ cả người, cuối cùng cô cũng cúi đầu xin lỗi, áp sát đầu mình vào đầu Khương Nhiên.
Hơn nữa, cũng không chỉ là chuyện Nữ vương. . . . . . Gần đây còn có chuyện của Hầu Gia, Khương Nhiên vẫn chưa từng nói với cô.
Cô cũng liền theo sát, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Khương Nhiên, Hầu Gia đó. . . . . . Anh định làm thế nào. . . . . ."
Vừa rồi, lúc xem truyền hình, lúc phát xong tin tức về Nữ vương, Đài truyền hình đó lại bắt đầu nhắc tới chuyện Hầu Gia, có nhiều người đều chúc mừng Hầu Gia sắp lên làm thân vương. . . . . .
Đó không phải là tán dóc sao. . . . . .
Nói khó nghe, một người đàn ông cô cũng không thể ứng phó kịp, nếu lại thêm một người nữa, cô còn có thể sống hay không đây!
Hơn nữa, loại chuyện này có hai thì ắt có ba, nhưng cô là người bảo thủ, trên cổ có nhiều hơn hai vết hôn cũng sẽ cảm thấy chột dạ, nếu cho cô thêm ba, bốn người chồng, có lẽ cô sẽ trực tiếp thắt cổ luôn.
Hơn nữa, tam phu tứ gia (*) khó bảo toàn sự yên ổn trong nhà, chỉ bằng chỉ số thông minh và sức chịu đựng chẳng tốt lắm của cô, nếu lại thêm mấy người như Khương Nhiên, vậy thì mỗi ngày của cô cũng đừng nghĩ tới việc được trôi qua trong yên ổn, bảo đảm cô sẽ là người đầu tiên bị phiền chết!
(*) Tam phu tứ gia: tương tự “tam thê tứ thiếp” (ba vợ bốn nàng hầu) ý chỉ một người đàn ông có thể có nhiều vợ, "tam phu tứ gia" ở đây chỉ một người phụ nữ có thể lấy nhiều chồng.
Cô cũng rất muốn tỏ rõ suy nghĩ của mình với Khương Nhiên, ví như cô là người kiên quyết ủng hộ chế độ một vợ một chồng.
Nhưng cô lại cảm thấy hơi ngại. Coi như hai người có gắn bó như keo như sơn đi chăng nữa, nhưng nếu cô nói như ra một câu như vậy, quả thật giống như là đang bày tỏ nỗi lòng.
Chỉ là, cô không dám nói, không có nghĩa là Khương Nhiên cũng sẽ không nói.
Lúc này, trong khi tình cảm của hai người đã ngọt ngào tới nỗi có thể làm ngán chết người không cần đền mạng, giọng điệu của Khương Nhiên ngược lại có vẻ lạnh nhạt nói: "Chuyện như vậy không cần em quan tâm, anh sẽ sớm giẫm nát bọn họ, đem cho chó ăn."
Lưu Diệp cho rằng Khương Nhiên đang trấn an mình, cô cũng liền cười rồi ôm Khương Nhiên.
Nhưng trái ngược với tâm trạng nặng nề, buồn bực của cô, những người đàn ông bên ngoài lại đang vui vẻ hân hoan chờ đợi phủ Nữ vương được quyết định.
Dĩ nhiên chuyện như vậy cũng không phải là nhà nhà đều vui mừng hớn hở. Lúc này, trong Khương Gia Quân, ngay cả bầu không khí hài hòa ít ỏi cũng đang dao động mãnh liệt.
Những nam tử hán đội trời đạp đất không biết sợ là gì rốt cuộc cũng phát hiện, thì ra cũng có chuyện bọn họ không gánh nổi.
Mặc kệ là kẻ địch dùng lợi ích để dụ dỗ, hay là gãy tay gãy chân, ngàn khó khăn vạn nguy hiểm bọn họ cũng có thể chống cự được, theo cách nói của mọi người trong Khương Gia Quân thì chính là, đừng nhìn vẻ bề ngoài của bọn họ giống như tiểu bạch kiểm, thật ra thì đây tuyệt đối là những người mà ngay cả gãy tay gãy chân cũng không hề nhíu mày.
Nhưng lúc này, việc khó khăn nhất đối với bọn họ mà nói, chính là việc đi gọi thủ lĩnh rời giường sớm!!
Có phải chê mạng quá dài không hả!!
Cực kì độc ác đó, có biết hay không hả!!
Trước kia, khi hai vị kia giận dỗi, bọn họ thật sự rất buồn, chỉ hận không thể biến mình thành cao su để dính hai người vào với nhau, nhưng bây giờ thì. . . . . .
Hai người này không cần dính nhau như cao su nữa rồi. . . . . .
Chỉ là, quá kích thích thị giác có biết không!!
Mặc kệ anh trì hoãn đến một giây sau cùng mới tới hay làm thế nào, sinh hoạt của Khương Nhiên trong quá khứ tuyệt đối là kiểu sinh hoạt có quy củ của quân nhân, mà hiện tại anh cũng đã biết ngủ nướng.
Coi như vách tường đã che đi những việc diễn ra ở bên trong, nhưng khi bọn họ đi gọi thủ lĩnh thức dậy, vẫn có thể ngầm nghe trộm được tiếng cười phát ra từ bên trong.
Sau đó, chờ đến khi bức tường thủy tinh biến thành trong suốt, bọn sẽ nhìn thấy không phải thủ lĩnh đang giúp phu nhân sửa sang lại cổ áo, thì chính là phu nhân đang sửa lại cổ áo cho thủ lĩnh. . . . . .
Dường như hai người còn ngại chưa đủ buồn nôn, đến phút cuối cùng còn hôn tạm biệt, đặc biệt là còn phải hôn một đến hai lần, cái này không tính, bọn họ lại hôn thêm lần nữa. . . . . .
Ai nha, không cho các người hôn. . . . . .
Có cần phải kích thích đám người độc thân khốn khổ là chúng tôi như vậy không!!
Quan Chỉ cũng rất buồn bực, nếu tiếp tục chịu kích thích thế này nữa thì anh ta sẽ thành biến thái mất!
Nhiều lần Quan Chỉ cũng muốn lấy hết dũng khí, bất chấp bất cứ giá nào mà hỏi bọn họ một câu: "Chẳng lẽ hai người không cảm thấy buồn nôn sao?"
Nhưng mà, mắt nhìn thấy nàng dâu đều đã sống lại, anh ta rốt cuộc vẫn phải chịu đựng các loại kích thích đến muốn đau mắt hột, cuối cùng lại chỉ có thể cắn răng nhịn xuống.
Hơn nữa, thủ lĩnh chỉ cần vừa rời khỏi phu nhân là lập tức có thể khôi phục như bình thường, cũng sẽ không nói chuyện bằng giọng điệu ngọt ngấy, cũng sẽ không cười toét miệng.
Cho nên hiện tại Quan Chỉ chỉ mong thủ lĩnh có thể cách xa phu nhân một chút. Nếu không, cứ tiếp tục như vậy, đây còn là thủ lĩnh uy vũ hùng tráng, dã tâm bừng bừng của bọn họ sao?
Thời gian trôi qua rất nhanh, thời gian gần đây Liên Bang Chính Phủ đang vì cái gọi là biệt thự của Nữ vương mà kéo tới tranh luận với Khương Gia Quân.
Lưu Diệp thường thấy hai phe đấu võ mồm với nhau trên ti vi.
Mỗi ngày cô đều thực hiện đầy đủ những việc cần làm để chăm sóc chính mình, mặc kệ thế giới bên ngoài bận rộn thế nào, hỗn loạn ra sao, lại đưa ra quyết định gì, cô đều làm theo kế hoạch của mình, bởi vì biết mình rất ngốc, cho nên cô làm việc vô cùng cẩn thận, cũng vô cùng dụng tâm.
Lúc ban đầu, để lựa chọn được một viện dưỡng dục vốn thành công lại có uy tín, hơn nữa còn có giáo dục, cô cùng bọn Tiểu Điền Thất nhất định muốn tổng hợp tất cả những viện dưỡng dục tốt, chuẩn bị mở rộng danh sách lựa chọn.
Hơn nữa, trừ viện dưỡng dục, Lưu Diệp phát hiện ra, người ở đây không có cha mẹ hay bất cứ người thân nào, mọi người khi về già phần lớn sẽ chọn cho mình một cái chết không đau đớn, hơn nữa cũng có rất nhiều người gặp tình huống như thân thể xuất hiện tình trạng nào đó liền sẽ thoải mái trực tiếp chết đi.
Đối với cô mà nói, việc này quả thật là không thể tưởng tượng nổi, nhưng bọn Tiểu Điền Thất và Dã Thú lại cảm thấy đây là chuyện rất tự nhiên.
Đến tận lúc này, Lưu Diệp mới hiểu được, ở thế giới này căn bản không có cái gì gọi là an hưởng tuổi già, khó trách rằng từ sau khi cô tới nơi này, phần lớn chỉ thấy người trung niên và thanh niên, rất ít khi gặp được người già.
Dù sao cô cũng muốn làm chút chuyện gì đó, nếu như điểm cuối của mỗi người đều là như vậy, còn là chết trong cô độc thì thật đáng thương. Chỉ là tạm thời cô vẫn chưa biết nên làm như thế nào.
Nàng cũng muốn có cơ hội có thể đi ra ngoài nhìn tận mắt tình hình sinh hoạt của những người lớn tuổi, chỉ là những việc này không nên gấp gáp, nếu như cô có được danh hiệu Nữ vương thì đoán chừng về sau làm việc sẽ dể dàng hơn nhiều.
Mặt khác, quan hệ với Khương Nhiên cũng càng ngày càng tốt hơn.
Kể từ khi dì cả của cô đi, mỗi đêm Khương Nhiên đều sẽ làm cùng cô.
Trước kia cô cảm thấy mình và Khương Nhiên không hợp nhau, hai người nhất định chính là hai loại người khác nhau, nhưng bây giờ dường như Lưu Diệp cảm thấy có lẽ chính là bởi vì khác nhau, cho nên mới có thể hỗ trợ, bổ sung cho nhau.
So với sự cường thế của Khương Nhiên, tính cách của cô có thể coi là nhu nhược, nhưng vẫn biết tùy cơ ứng biến.
Hơn nữa tính thích ứng của cô rất mạnh, mỗi lần mặc kệ gặp phải chuyện gì, cô cũng đều có thể nghĩ ra cách để sống sót.
Nhưng ngày vui cũng chẳng được bao lâu, lại đến thời gian trích tế bào trứng(*) mỗi tháng một lần.
(*)Tế bào trứng (hay Noãn) là các tế bào sinh sản của nữ/giống cái đơn bội hoặc là giao tử cái.
Trước đây đều là do Khương Nhiên đưa Lưu Diệp đi, toàn bộ hành trình sau đó đều do anh tham dự.
Kết quả lần này có lẽ là do liên quan tới việc quan hệ của anh với Lưu Diệp hài hòa hiếm thấy, vậy mà Khương Nhiên như đã quên mất chuyện này.
Cuối cùng vẫn là người phụ trách của bộ tham mưu không thể không nhắc nhở thủ lĩnh nhà mình về chuyện này.
Trong nháy mắt, khi nghe thấy những lời đó, vẻ mặt luôn luôn nghiêm túc trước mặt cấp dưới của Khương Nhiên, xuất hiện vẻ mờ mịt xưa nay chưa từng thấy.
Người phụ trách của Bộ tham mưu cũng nhận thấy tình trạng của thủ lĩnh không đúng lắm, nhưng làm loại công việc này, dù sao anh ta cũng muốn tẫn chức tận trung (*). Cố gắng chịu đựng cảm giác tê dại từ trong đầu, anh ta tự mình đi mời tổ y học, lại vội tới xem thủ lĩnh một lần.
(*) Tẫn chức tận trung: Làm hết chức trách của mình, trung thành hết mức có thể.
Khương Nhiên cúi đầu nhìn chỗ mình ký tên, hơn nửa ngày sau mới đáp lại: "Tôi biết rồi."
Dừng một lúc, anh rất nhanh liền nhớ lại chuyện Lưu Diệp cười vui vẻ thảo luận với anh về công thức nấu ăn mới trong sách vào sáng nay.
Người kia thích những thứ mới lạ, dù thế nào cũng muốn làm thử một lần, có lần chế biến thành công thì sẽ ăn rất ngon, nhưng có những lần lại khó ăn muốn chết, quả thật là không dám khen tặng.
Anh cũng không quá thấu hiểu tâm tư của phụ nữ, suy nghĩ của những người đó thay đổi liên tục, trong mắt anh cũng chỉ đơn giản là vui mừng và buồn bực.
Nhưng bây giờ anh lại biết nhiều hơn một chút, cũng hiểu, lúc trước Lưu Diệp vẫn một mực gượng cười.
Cũng bởi vì điều này, anh mới càng cảm thấy bây giờ Lưu Diệp có thể cười vui vẻ như vậy là hiếm thấy cỡ nào.
Khương Nhiên trầm mặc, giao hết tài liệu cần xử lý cho người của bộ tham mưu, một bên phân phó người nọ đi xử lý, một bên liền đi ra ngoài.
Trong nháy mắt khi mở cửa, anh đã nhìn thấy đám chuyên gia y học lo lắng đợi ở bên ngoài.
Ở phía sau mấy người đó còn có mười mấy thành viên nòng cốt của tổ y học, trừ mấy thành viên trước kia của Khương Gia Quân ra, tổ chuyên gia y học này còn bổ sung thêm một vài chuyên gia hàng đầu khác.
Trong những người đó, có rất nhiều người đều do anh tự mình chọn lựa, anh không phải chuyên gia về gen, nhưng vì có thể thực hiện kế hoạch tái sinh phái nữ, ngay khi phần tài liệu kia đưa tới, anh liền phê chuẩn không chút do dự.
Beta: Mèo ™
Lưu Diệp đang buồn bực rằng tại sao Dã Thú lại dùng ánh mắt như nhìn thịt kho tàu để nhìn cô như vậy, lại nhìn thấy vẻ mặt của phóng viên trên ti vi chợt trở nên nghiêm túc.
Trong nháy mắt, Lưu Diệp liền nín thở, mắt không nháy một cái mà nhìn chằm chằm vào ti vi, nét mặt của phóng viên kia cũng quá nghiêm túc, giống như đã xảy ra chuyện lớn gì.
Dã Thú cũng để ý đến ánh mắt của cô, hai người đều ngẩng đầu lên nhìn.
Chỉ thấy phóng viên trên màn ảnh vẻ mặt kích động và nghiêm túc đối mặt với ống kính, nói: "Có một tin tức lớn. Theo tin tức mới nhất mà đài chúng tôi mới vừa nhận được, Liên Bang Chính Phủ bắt đầu biểu quyết đối với Hiến pháp (bản dự thảo) do nữ vương Tây Liên Bang đề ra, tất cả đại biểu Liên Bang đang tiến hành xem xét bản thảo đã được chỉnh sửa. Sau khi hội nghị thông qua, các đại biểu lại tiếp tục tiến hành xem xét lần thứ hai, trải qua hai giờ sáu phút xem xét và biểu quyết, có 2352 phiếu tán thành, 3 phiếu phản đối, 96 phiếu trống. . . . . ."
Lưu Diệp ngu luôn.
"Về chuyện biệt thự cho nữ vương ở, Liên Bang Chính phủ vẫn đang trong quá trình thương nghị [thảo luận về việc mua bán] với Khương Gia Quân." Phóng viên ngừng lại một chút, dùng giọng nói kích động, rốt cuộc lại hô một câu: "Nữ vương vạn tuế."
Sau đó giống như có người đang vận động, trong studio cũng vang lên mấy tiếng "Nữ vương vạn tuế"...
Lưu Diệp thật muốn trợn tròn mắt, cô cho là bộ Hiến pháp đó của nữ vương dù thế nào cũng phải nghị quyết trong khoảng một năm, ít nhất là nửa năm, sau đó còn có người phản đối, sau đó lại không được chấp nhận... Như vậy mới đúng chứ!!
Không phải cô không biết hiệu suất làm việc của Liên Bang Chính Phủ đâu nha!!
Hiệu suất trước kia của bọn họ cũng không cao như vậy mà!?
Hiện tại là đang bị làm sao vậy chứ?
Trong lúc cô vẫn đang buồn bực, có lẽ Tiểu Điền Thất cũng đã nghe được tin tức, thở hổn hển chạy tới đây, vừa nhìn thấy Lưu Diệp, Tiểu Điền Thất liền lộ ra vẻ mặt vui vẻ như một đứa trẻ, vui mừng nói: "Chị, chị đã xem tin tức chưa?"
Lưu Diệp ngu ngơ ngây ngốc gật gật đầu.
Tiểu Điền Thất chạy tới trước mặt cô, dù ổn trọng hơn người cùng lứa nhưng dù sao cũng vẫn là đứa bé choai choai, lúc này nó liền sôi nổi nói: "Em biết nhất định có thể làm được, không ai nhảy ra phản đối mà!!"
Lần này Lưu Diệp lại càng cảm thấy kỳ quái. Tại sao lại không ai có thể nhảy ra phản đối? Coi như sức mạnh quân sự của Khương Gia Quân rất lớn, nhưng trên đời này, người mắng Khương Nhiên còn ít sao?
"Sao lại phản đối." Vẻ mặt Tiểu Điền Thất như đang có ý nói rằng mọi chuyện đương nhiên phải như vậy: "Chị là hình mẫu phụ nữ sống lại trong lý tưởng của tất cả mọi người, dù sao thì ai muốn phản đối ý kiến của chị thì chẳng khác nào phản đối việc vợ mình cung cấp gen, trừ những người may mắn ra, có ai bị ngốc mà đi phản đối chứ?"
Haiizzz!
Lưu Diệp cảm thấy có chút buồn bực.
Đây chính là hiệu ứng mẹ vợ? Nói trắng ra là, đám lưu manh trong thế giới này, vừa không có cha lại không có mẹ, cho dù cô trẻ lại thì cũng vẫn coi như là một nửa mẹ vợ, làm con rể, trừ phi bị ngu, mới có thể phản đối ý kiến của mẹ vợ?
Tất cả mẹ vợ trên thế giới này không phải sẽ thành nữ vương hết sao?
Huống chi, đây căn bản chỉ là một chức vụ giả tạo, thay vì nhìn Tổng thống Liên Bang bụng phệ béo phì chủ trì hoạt động bên ngoài, còn không bằng nhìn người phụ nữ xinh đẹp ở phía trên kia.
Lưu Diệp há hốc mồm, cảm thấy cô phải đi gặp Khương Nhiên.
Không biết hiện tại Khương Nhiên có thái độ gì nữa.
Cô cũng ra ngoài chạy một vòng, vừa lúc chạy qua khách sạn, Khương Nhiên vẫn còn có rất nhiều chuyện phải xử lý, Lưu Diệp cũng liền nói với anh một tiếng, chờ anh xử lý xong thì tới phòng bếp nhỏ tìm cô.
Trước kia cô bị Khương Nhiên bắt phải ngày ngày nấu ăn trong phòng bếp nhỏ này, hiện tại mặc dù không cần, nhưng bởi vì rảnh rỗi không có việc gì làm, lại xảy ra chuyện lớn như vậy, tâm trạng của cô có chút không yên, hiện tại cũng muốn nấu ăn để bản thân tỉnh táo hơn một chút.
Cô vừa chuẩn bị xong món ăn, đang định bê ra bàn, Khương Nhiên đã tới rồi.
Anh còn đang mặc một bộ đồng phục.
Dáng vẻ anh tuấn khiến trái tim người ta đập thình thịch, nhưng sau khi đi vào phòng bếp, có lẽ là sợ làm dơ áo khoác, Khương Nhiên rất nhanh liền cởi áo khoác xuống.
Thấy Lưu Diệp đang bận chuẩn bị thức ăn, anh đi tới ôm lấy cô từ phía sau lưng, kề sát vào đầu cô, cúi đầu hôn một cái lên cổ của cô, sau đó mổ mổ giống như gà ăn thóc, lại hôn vài cái.
Lưu Diệp vội vàng che kín cổ. Kể từ sau khi bà dì nhà cô [kinh nguyệt] ghé thăm, Khương Nhiên liền bắt đầu lấy cổ của cô để hạ hỏa.
Cho nên cổ cô quả thật giống như một tiệm thuốc màu. Dù là vết hôn thì cũng phải khiêm tốn một chút chứ.
Cô cũng liền xoay người, ôm đáp lại Khương Nhiên.
Khương Nhiên lại muốn hôn cổ của cô, cô bị hù dọa, vội vàng nhón chân, chủ động hôn một cái vào bờ môi của anh, giống như đang dỗ dành một đứa bé, nhỏ giọng nói: "Ngoan, đừng cắn cổ. . . . . ."
Đợi tới khi cô lại xoay người nấu cơm, Khương Nhiên cũng không biết nên làm gì, đành ở bên cạnh nhìn.
Quan hệ của hai người lại vô cùng thuần túy, mặc dù cách thức bày tỏ không giống nhau, nhưng bản chất hoặc nhiều hoặc ít vẫn có chút thuần khiết.
Nhưng thật ra thì, mặc kệ là tính tình hay cách đối nhân xử thế cũng vẫn có những điểm không hài hòa.
Hai người đều hiểu rõ tình huống này, nhưng ngay từ đầu, sức hấp dẫn giữa hai người thật sự quá lớn.
Lưu Diệp liền lấy măng đưa cho anh, để anh góp một tay, giúp cô cắt măng.
Bộ dạng ngồi trên ghế xếp nhỏ cắt măng của anh quả thật giống hệt một đứa bé trai lớn đầu nhu thuận, Lưu Diệp không nhịn được liền đưa tay sờ sờ tóc anh, nhưng tóc anh dù nhìn bề ngoài có đẹp thế nào đi chăng nữa thì lúc sờ tới, lòng bàn tay cũng bị đâm đến ngứa ngáy.
Thật ra thì cô vẫn một mực nghĩ tới chuyện vừa rồi trên ti vi... Cô cũng không biết nên nói gì, đầu óc nhất định là rất rối loạn, luôn cảm thấy bàn tay vàng quá lớn.
Hơn nữa, rốt cuộc thì nữ vương nên có bộ dạng như thế nào?
Đợi đến khi cô đã chuẩn bị xong gia vị, chuẩn bị cắt măng để xào, chỉ thấy Khương Nhiên đang dùng vẻ mặt u mê nhìn vào đoạn măng nhỏ bằng đầu ngón tay mà rầu rĩ.
Lưu Diệp cũng ngây người theo. Người này cắt măng kiểu gì vậy chứ!!
"Anh cắt hết phần măng ăn được đi rồi!!"
Lưu Diệp vừa nói vừa buồn bực nhận lấy ngọn măng nhỏ bằng đầu ngón tay, rầu rĩ dùng phần măng còn dư lại chọc chọc vào bụng của anh. . . . . .
Khương Nhiên vội vàng ôm cô vào trong ngực.
Lưu Diệp bị anh kéo vào trong ngực, qua vài giây mới nói: "Khương Nhiên, em nhìn thấy tin tức. . . . . ."
"Ừ." Khương Nhiên gối đầu ở bả vai của cô, chậm rãi đong đưa.
Thân thể bọn họ vô cùng ăn ý, nhưng khi bàn bạc tới chuyện này thì vẫn có rất nhiều ngăn cách.
Lưu Diệp nỗ lực liên thông với anh: "Anh cảm giác em có thể làm được không?"
Coi như là một bình hoa cũng nên là một bình hoa ưu nhã xinh đẹp mà thôi. . . . . .
Cô tự biết rõ, Nữ vương đó... Chênh lệch giữa bọn họ phải là từ Bắc Cực đến Nam Cực nhỉ?
"Có thể." Khương Nhiên ôm hông của cô, dáng vẻ tự tin này quả thật giống như nếu cô không làm là một chuyện vô cùng lãng phí.
Lưu Diệp thật hy vọng bản thân có được một phần tự tin của anh.
Cô tóm lấy vành tai của anh, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Đây chính là nữ vương đó. . . . . ."
"Em chính là nữ vương của anh." Khương Nhiên nói vô cùng tự nhiên.
Cho tới khi Lưu Diệp ngẩn ngơ cả người, cuối cùng cô cũng cúi đầu xin lỗi, áp sát đầu mình vào đầu Khương Nhiên.
Hơn nữa, cũng không chỉ là chuyện Nữ vương. . . . . . Gần đây còn có chuyện của Hầu Gia, Khương Nhiên vẫn chưa từng nói với cô.
Cô cũng liền theo sát, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Khương Nhiên, Hầu Gia đó. . . . . . Anh định làm thế nào. . . . . ."
Vừa rồi, lúc xem truyền hình, lúc phát xong tin tức về Nữ vương, Đài truyền hình đó lại bắt đầu nhắc tới chuyện Hầu Gia, có nhiều người đều chúc mừng Hầu Gia sắp lên làm thân vương. . . . . .
Đó không phải là tán dóc sao. . . . . .
Nói khó nghe, một người đàn ông cô cũng không thể ứng phó kịp, nếu lại thêm một người nữa, cô còn có thể sống hay không đây!
Hơn nữa, loại chuyện này có hai thì ắt có ba, nhưng cô là người bảo thủ, trên cổ có nhiều hơn hai vết hôn cũng sẽ cảm thấy chột dạ, nếu cho cô thêm ba, bốn người chồng, có lẽ cô sẽ trực tiếp thắt cổ luôn.
Hơn nữa, tam phu tứ gia (*) khó bảo toàn sự yên ổn trong nhà, chỉ bằng chỉ số thông minh và sức chịu đựng chẳng tốt lắm của cô, nếu lại thêm mấy người như Khương Nhiên, vậy thì mỗi ngày của cô cũng đừng nghĩ tới việc được trôi qua trong yên ổn, bảo đảm cô sẽ là người đầu tiên bị phiền chết!
(*) Tam phu tứ gia: tương tự “tam thê tứ thiếp” (ba vợ bốn nàng hầu) ý chỉ một người đàn ông có thể có nhiều vợ, "tam phu tứ gia" ở đây chỉ một người phụ nữ có thể lấy nhiều chồng.
Cô cũng rất muốn tỏ rõ suy nghĩ của mình với Khương Nhiên, ví như cô là người kiên quyết ủng hộ chế độ một vợ một chồng.
Nhưng cô lại cảm thấy hơi ngại. Coi như hai người có gắn bó như keo như sơn đi chăng nữa, nhưng nếu cô nói như ra một câu như vậy, quả thật giống như là đang bày tỏ nỗi lòng.
Chỉ là, cô không dám nói, không có nghĩa là Khương Nhiên cũng sẽ không nói.
Lúc này, trong khi tình cảm của hai người đã ngọt ngào tới nỗi có thể làm ngán chết người không cần đền mạng, giọng điệu của Khương Nhiên ngược lại có vẻ lạnh nhạt nói: "Chuyện như vậy không cần em quan tâm, anh sẽ sớm giẫm nát bọn họ, đem cho chó ăn."
Lưu Diệp cho rằng Khương Nhiên đang trấn an mình, cô cũng liền cười rồi ôm Khương Nhiên.
Nhưng trái ngược với tâm trạng nặng nề, buồn bực của cô, những người đàn ông bên ngoài lại đang vui vẻ hân hoan chờ đợi phủ Nữ vương được quyết định.
Dĩ nhiên chuyện như vậy cũng không phải là nhà nhà đều vui mừng hớn hở. Lúc này, trong Khương Gia Quân, ngay cả bầu không khí hài hòa ít ỏi cũng đang dao động mãnh liệt.
Những nam tử hán đội trời đạp đất không biết sợ là gì rốt cuộc cũng phát hiện, thì ra cũng có chuyện bọn họ không gánh nổi.
Mặc kệ là kẻ địch dùng lợi ích để dụ dỗ, hay là gãy tay gãy chân, ngàn khó khăn vạn nguy hiểm bọn họ cũng có thể chống cự được, theo cách nói của mọi người trong Khương Gia Quân thì chính là, đừng nhìn vẻ bề ngoài của bọn họ giống như tiểu bạch kiểm, thật ra thì đây tuyệt đối là những người mà ngay cả gãy tay gãy chân cũng không hề nhíu mày.
Nhưng lúc này, việc khó khăn nhất đối với bọn họ mà nói, chính là việc đi gọi thủ lĩnh rời giường sớm!!
Có phải chê mạng quá dài không hả!!
Cực kì độc ác đó, có biết hay không hả!!
Trước kia, khi hai vị kia giận dỗi, bọn họ thật sự rất buồn, chỉ hận không thể biến mình thành cao su để dính hai người vào với nhau, nhưng bây giờ thì. . . . . .
Hai người này không cần dính nhau như cao su nữa rồi. . . . . .
Chỉ là, quá kích thích thị giác có biết không!!
Mặc kệ anh trì hoãn đến một giây sau cùng mới tới hay làm thế nào, sinh hoạt của Khương Nhiên trong quá khứ tuyệt đối là kiểu sinh hoạt có quy củ của quân nhân, mà hiện tại anh cũng đã biết ngủ nướng.
Coi như vách tường đã che đi những việc diễn ra ở bên trong, nhưng khi bọn họ đi gọi thủ lĩnh thức dậy, vẫn có thể ngầm nghe trộm được tiếng cười phát ra từ bên trong.
Sau đó, chờ đến khi bức tường thủy tinh biến thành trong suốt, bọn sẽ nhìn thấy không phải thủ lĩnh đang giúp phu nhân sửa sang lại cổ áo, thì chính là phu nhân đang sửa lại cổ áo cho thủ lĩnh. . . . . .
Dường như hai người còn ngại chưa đủ buồn nôn, đến phút cuối cùng còn hôn tạm biệt, đặc biệt là còn phải hôn một đến hai lần, cái này không tính, bọn họ lại hôn thêm lần nữa. . . . . .
Ai nha, không cho các người hôn. . . . . .
Có cần phải kích thích đám người độc thân khốn khổ là chúng tôi như vậy không!!
Quan Chỉ cũng rất buồn bực, nếu tiếp tục chịu kích thích thế này nữa thì anh ta sẽ thành biến thái mất!
Nhiều lần Quan Chỉ cũng muốn lấy hết dũng khí, bất chấp bất cứ giá nào mà hỏi bọn họ một câu: "Chẳng lẽ hai người không cảm thấy buồn nôn sao?"
Nhưng mà, mắt nhìn thấy nàng dâu đều đã sống lại, anh ta rốt cuộc vẫn phải chịu đựng các loại kích thích đến muốn đau mắt hột, cuối cùng lại chỉ có thể cắn răng nhịn xuống.
Hơn nữa, thủ lĩnh chỉ cần vừa rời khỏi phu nhân là lập tức có thể khôi phục như bình thường, cũng sẽ không nói chuyện bằng giọng điệu ngọt ngấy, cũng sẽ không cười toét miệng.
Cho nên hiện tại Quan Chỉ chỉ mong thủ lĩnh có thể cách xa phu nhân một chút. Nếu không, cứ tiếp tục như vậy, đây còn là thủ lĩnh uy vũ hùng tráng, dã tâm bừng bừng của bọn họ sao?
Thời gian trôi qua rất nhanh, thời gian gần đây Liên Bang Chính Phủ đang vì cái gọi là biệt thự của Nữ vương mà kéo tới tranh luận với Khương Gia Quân.
Lưu Diệp thường thấy hai phe đấu võ mồm với nhau trên ti vi.
Mỗi ngày cô đều thực hiện đầy đủ những việc cần làm để chăm sóc chính mình, mặc kệ thế giới bên ngoài bận rộn thế nào, hỗn loạn ra sao, lại đưa ra quyết định gì, cô đều làm theo kế hoạch của mình, bởi vì biết mình rất ngốc, cho nên cô làm việc vô cùng cẩn thận, cũng vô cùng dụng tâm.
Lúc ban đầu, để lựa chọn được một viện dưỡng dục vốn thành công lại có uy tín, hơn nữa còn có giáo dục, cô cùng bọn Tiểu Điền Thất nhất định muốn tổng hợp tất cả những viện dưỡng dục tốt, chuẩn bị mở rộng danh sách lựa chọn.
Hơn nữa, trừ viện dưỡng dục, Lưu Diệp phát hiện ra, người ở đây không có cha mẹ hay bất cứ người thân nào, mọi người khi về già phần lớn sẽ chọn cho mình một cái chết không đau đớn, hơn nữa cũng có rất nhiều người gặp tình huống như thân thể xuất hiện tình trạng nào đó liền sẽ thoải mái trực tiếp chết đi.
Đối với cô mà nói, việc này quả thật là không thể tưởng tượng nổi, nhưng bọn Tiểu Điền Thất và Dã Thú lại cảm thấy đây là chuyện rất tự nhiên.
Đến tận lúc này, Lưu Diệp mới hiểu được, ở thế giới này căn bản không có cái gì gọi là an hưởng tuổi già, khó trách rằng từ sau khi cô tới nơi này, phần lớn chỉ thấy người trung niên và thanh niên, rất ít khi gặp được người già.
Dù sao cô cũng muốn làm chút chuyện gì đó, nếu như điểm cuối của mỗi người đều là như vậy, còn là chết trong cô độc thì thật đáng thương. Chỉ là tạm thời cô vẫn chưa biết nên làm như thế nào.
Nàng cũng muốn có cơ hội có thể đi ra ngoài nhìn tận mắt tình hình sinh hoạt của những người lớn tuổi, chỉ là những việc này không nên gấp gáp, nếu như cô có được danh hiệu Nữ vương thì đoán chừng về sau làm việc sẽ dể dàng hơn nhiều.
Mặt khác, quan hệ với Khương Nhiên cũng càng ngày càng tốt hơn.
Kể từ khi dì cả của cô đi, mỗi đêm Khương Nhiên đều sẽ làm cùng cô.
Trước kia cô cảm thấy mình và Khương Nhiên không hợp nhau, hai người nhất định chính là hai loại người khác nhau, nhưng bây giờ dường như Lưu Diệp cảm thấy có lẽ chính là bởi vì khác nhau, cho nên mới có thể hỗ trợ, bổ sung cho nhau.
So với sự cường thế của Khương Nhiên, tính cách của cô có thể coi là nhu nhược, nhưng vẫn biết tùy cơ ứng biến.
Hơn nữa tính thích ứng của cô rất mạnh, mỗi lần mặc kệ gặp phải chuyện gì, cô cũng đều có thể nghĩ ra cách để sống sót.
Nhưng ngày vui cũng chẳng được bao lâu, lại đến thời gian trích tế bào trứng(*) mỗi tháng một lần.
(*)Tế bào trứng (hay Noãn) là các tế bào sinh sản của nữ/giống cái đơn bội hoặc là giao tử cái.
Trước đây đều là do Khương Nhiên đưa Lưu Diệp đi, toàn bộ hành trình sau đó đều do anh tham dự.
Kết quả lần này có lẽ là do liên quan tới việc quan hệ của anh với Lưu Diệp hài hòa hiếm thấy, vậy mà Khương Nhiên như đã quên mất chuyện này.
Cuối cùng vẫn là người phụ trách của bộ tham mưu không thể không nhắc nhở thủ lĩnh nhà mình về chuyện này.
Trong nháy mắt, khi nghe thấy những lời đó, vẻ mặt luôn luôn nghiêm túc trước mặt cấp dưới của Khương Nhiên, xuất hiện vẻ mờ mịt xưa nay chưa từng thấy.
Người phụ trách của Bộ tham mưu cũng nhận thấy tình trạng của thủ lĩnh không đúng lắm, nhưng làm loại công việc này, dù sao anh ta cũng muốn tẫn chức tận trung (*). Cố gắng chịu đựng cảm giác tê dại từ trong đầu, anh ta tự mình đi mời tổ y học, lại vội tới xem thủ lĩnh một lần.
(*) Tẫn chức tận trung: Làm hết chức trách của mình, trung thành hết mức có thể.
Khương Nhiên cúi đầu nhìn chỗ mình ký tên, hơn nửa ngày sau mới đáp lại: "Tôi biết rồi."
Dừng một lúc, anh rất nhanh liền nhớ lại chuyện Lưu Diệp cười vui vẻ thảo luận với anh về công thức nấu ăn mới trong sách vào sáng nay.
Người kia thích những thứ mới lạ, dù thế nào cũng muốn làm thử một lần, có lần chế biến thành công thì sẽ ăn rất ngon, nhưng có những lần lại khó ăn muốn chết, quả thật là không dám khen tặng.
Anh cũng không quá thấu hiểu tâm tư của phụ nữ, suy nghĩ của những người đó thay đổi liên tục, trong mắt anh cũng chỉ đơn giản là vui mừng và buồn bực.
Nhưng bây giờ anh lại biết nhiều hơn một chút, cũng hiểu, lúc trước Lưu Diệp vẫn một mực gượng cười.
Cũng bởi vì điều này, anh mới càng cảm thấy bây giờ Lưu Diệp có thể cười vui vẻ như vậy là hiếm thấy cỡ nào.
Khương Nhiên trầm mặc, giao hết tài liệu cần xử lý cho người của bộ tham mưu, một bên phân phó người nọ đi xử lý, một bên liền đi ra ngoài.
Trong nháy mắt khi mở cửa, anh đã nhìn thấy đám chuyên gia y học lo lắng đợi ở bên ngoài.
Ở phía sau mấy người đó còn có mười mấy thành viên nòng cốt của tổ y học, trừ mấy thành viên trước kia của Khương Gia Quân ra, tổ chuyên gia y học này còn bổ sung thêm một vài chuyên gia hàng đầu khác.
Trong những người đó, có rất nhiều người đều do anh tự mình chọn lựa, anh không phải chuyên gia về gen, nhưng vì có thể thực hiện kế hoạch tái sinh phái nữ, ngay khi phần tài liệu kia đưa tới, anh liền phê chuẩn không chút do dự.