-
Chương 56
Sau khi cầm lấy bản lịch trình, Lưu Diệp đã bắt đầu nghiêm túc xem, sau đó cô phát hiện thời gian cô và Khương Nhiên ở Phỉ Nhĩ Đặc cũng không lâu, cũng chỉ có ba ngày mà thôi.
Ngày đầu tiên là tham quan đón tiếp, nhìn lịch trình thì có lẽ ngày thứ hai là Khương Nhiên sẽ nói một vài chuyện quan trọng với đối phương, còn ngày thứ ba là chương trình đưa tiễn vui vẻ, còn lại chắc là đoạn đường về rồi.
Cô vốn đang lo lắng đi thờì gian quá dài con Tiểu Mao Cầu và chó Edgar cô không biết phải làm sao, lúc này cô đã yên tâm giao cho Tiểu Điền Thất, để anh ta giúp cô chăm sóc mấy ngày.
Thời gian còn lại phải đi chuẩn bị quần áo, thật ra cũng không lấy nhiều quần áo, chỉ cần nghiêm chỉnh đúng mực là được rồi.
Cô thuận tiện đọc một ít sách lễ nghi, có điều tư liệu về Phỉ Nhĩ Đặc cũng quá ít, cô lật một lúc lâu cũng không có lật tới hạng mục những việc phụ nữ cần phải chú ý khi tham gia hoạt động đối ngoại.
Ngược lại lúc đi sân huấn luyện tìm Dã Thú, Lưu Diệp và Sở Linh không hẹn mà gặp.
Kể từ khi biết Sở Linh được thả ra, cô thật sự rất vui mừng, lúc này nhìn thấy Sở Linh, Lưu Diệp vội chạy qua đó muốn bắt chuyện.
Ngược lại khi Sở Linh vừa nhìn thấy cô thì vẻ mặt bỗng nhiên thay đổi.
Cô còn chưa đến gần, chỉ thấy Sở Linh giống như đạp Phong Hỏa Luân, ‘xoẹt’ một cái chạy mất dạng.
Lưu Diệp trợn mắt há hốc mồm, may mắn người của Đệ Nhị quân cô đều biết, cô cũng chào hỏi những người khác.
Nhưng vẻ mặt của mấy người đó rất kỳ lạ.
Thậm chí có mấy người khi nhìn thấy cô, ánh mắt trợn trắng lên.
Lưu Diệp không nhịn được nhớ lại trước đây những người này đã hất nước lên người cô, còn có người ép buộc cô khiêu vũ, rõ ràng thời gian cũng không lâu, nhưng với cô mà nói giống như đã cách mấy đời.
Còn có sau đó những người này lại chạy vào phòng bếp ngăn cô lại, vừa cầu xin vừa uy hiếp để cho cô nấu mấy món kia.
Khi đó thật sự vừa ngốc vừa vui vẻ, cô cũng vội vàng tán gẫu mấy câu với những người đó, "Ôi, lâu rồi tôi không gặp mọi người, nghe nói mọi người luôn ở bên ngoài, mọi người vẫn tốt chứ . . . . . ."
Trong đó có một quản lý vội đáp lời: "Chúng tôi, à, không, không, phu nhân. . . . . . Chúng tôi rất tốt, chính là vừa mới phá tan một tổ chức vũ nhục danh dự của phu nhân, lần này cố ý tới đây xin chỉ thị của thủ lĩnh."
Lưu Diệp rất ngoài ý muốn, nhanh như vậy đã tìm ra tổ chức vũ nhục danh dự của cô rồi sao?
Cô có chút buồn bực, cô cũng không biết mình đã trêu chọc người không thể trêu chọc nào!
Kết quả rất nhanh cô nghe những người đó nói: "Những thương nhân vô sỉ kia lấy chân dung của ngài làm búp bê bơm hơi, chúng tôi tuyệt đối không dung túng loại hành vi này! Chúng tôi đã đốt hết tất cả hàng hóa đó rồi. . . . . ."
Lúc này Lưu Diệp mới hiểu, trong nháy mắt cô có chút ghê tởm, thật không nghĩ tới còn có kiểu buôn bán này, lấy khuôn mặt của cô đi làm búp bê bơm hơi.
Lưu Diệp cũng không tiện nhận xét cái gì, chỉ nói chuyện với mấy người trong Đệ Nhị quân rồi rời đi.
Thừa dịp mấy ngày trước khi xuất hành, Lưu Diệp ngựa không ngừng vó (ý chỉ liên tục không ngừng) chuẩn bị đủ thứ.
Khu dưỡng dục còn phải nhờ Dã Thú đảm nhiệm.
Trước kia cô rất sợ Dã Thú qua lại với cơ quan chính phủ sẽ bị người lừa gạt, nhưng bây giờ nhìn lại Dã Thú lợi hại hơn cô nghĩ.
Có điều còn có một số chi tiết cần phải nói rõ, ví dự như khâu mua đồ, thật ra cô và Dã Thú nói tới thì hoàn toàn không có trở ngại gì, mặc kệ cô nói gì, Dã Thú cũng sẽ rất kiên nhẫn lắng nghe.
Mà cô cũng nhạy bén phát hiện tâm tình của Dã Thú có chút thay đổi rất nhỏ.
Trước kia Lưu Diệp không có cảm giác này, nhưng trong thời gian gần đây, cảm giác giúp đỡ và cổ vũ giữa cô và Dã Thú càng ngày càng mãnh liệt rồi.
Nhất là sau khi cô hớt tóc cho Dã Thú, cô cảm thấy Dã Thú thay đổi càng nhiều hơn trước, trước kia Dã Thú cho cô cảm giác não lớn nhưng trống rỗng, nhưng bây giờ có lúc đầu óc của Dã Thú còn linh hoạt hơn Tiểu Điền Thất.
Ban đầu cô tính để cho Tiểu Điền Thất chăm sóc hai con chó này, nhưng mà để cho Tiểu Điền Thất phải chăm sóc hai con chó hoạt bát này, ít nhiều Lưu Diệp cũng có chút lo lắng, lúc này cô cũng nói với Dã Thú: "Đúng rồi, tôi định nhờ Tiểu Điền Thất chăm sóc bọn Tiểu Mao Cầu, nhưng sức khỏe của Tiểu Điền Thất không được tốt, anh có thể thu xếp xong việc của khu Dưỡng Dục, rồi tranh thủ thời gian trông nom một chút. . . . . ."
Bây giờ cô không có chút khách khí với Dã Thú, nói tới nói lui cũng hoàn toàn giống như nói với người nhà.
Dã Thú gật đầu đồng ý: "Cô đi cũng phải chú ý an toàn."
Vụ bắt cóc lần trước Dã Thú còn nhớ mãi ở trong lòng, "Còn có vật gì cô muốn lấy theo không, đi ra khỏi nhà nhất định phải chú ý hoàn cảnh xung quanh đó biết không?"
Lưu Diệp gật đầu, anh ngốc to con này, đừng nhìn anh ta cao to, thật ra thì bây giờ đang ở trước mặt cô nói dài dòng.
Trước đó vẫn là cô dặn dò Dã Thú chú ý tới thân thể nhiều hơn, bây giờ khen ngược, Dã Thú đã bắt đầu dặn dò ngược lại cô.
Thời gian trôi qua rất nhanh, rất nhanh tới ngày đi nước ngoài.
Lưu Diệp không cần mang theo gì cả, ngoại trừ túi xách nhỏ, là một va li nhỏ đựng quần áo và đồ dùng cá nhân.
Tới đón cô là Quản Chi, anh ta tự mình che chở cô đến bên trong xe.
Tình huống khí thế này có chút ngoài dự đoán của cô, mặc kệ đoàn xe ngay ngắn chỉnh tề, hay là những quân nhân đứng bên cạnh xe chờ xuất phát, Lưu Diệp cũng không biết có phải do mình quá đa nghi hay không, cô cảm thấy được gần đây người của Khương Gia Quân tăng lên.
Nhưng mà Lưu Diệp có chút kỳ quái, phương tiện giao thông ở thế giới này đã rất phát triển, cô còn tưởng rằng lần này đi Phỉ Nhĩ Đặc sẽ ngồi phi hành khí (*) chứ?
(*) phi hành khí: tên gọi chung động cơ bay trong không trung như, khí cầu, máy bay, tên lửa, vệ tinh nhân tạo, phi thuyền vũ trụ
Cô cũng tò mò hỏi một câu.
Quan Chỉ rất nhanh nói cho cô biết: "Tây Liên Bang có lệnh cấm bay, cho tới nay phương tiện giao thông đều là xe chạy trên mặt đất."
Lúc này Lưu Diệp mới ‘ồ’ một tiếng, xem ra Phỉ Nhĩ Đặc còn thần bí hơn cô nghĩ.
Có điều cô đã ngồi trên xe lâu rồi, kết quả chờ mòn chờ mỏi cũng không thấy Khương Nhiên đến.
Khương Nhiên này chính là rất có ý thức về thời gian, cô không nhịn được nhìn ra bên ngoài một chút, sau đó nhìn thấy những nhân viên làm việc đó đều có dáng vẻ lo lắng.
Lưu Diệp nhớ trên tấm lịch trình đã ghi rất cẩn thận, ngay cả lúc nào thì đến Phỉ Nhĩ Đặc cũng viết rất chính xác.
Cho dù bọn họ xuất phát sớm hơn thời gian dự tính rất nhiều, nhưng dù sao chậm trễ như vậy, cũng không thể chịu nổi nha.
Hơn nữa nhìn dáng vẻ của những nhân viên kia, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?
Lưu Diệp còn đang suy nghĩ, đã nhìn thấy Quan Chỉ vội vàng hấp tấp chạy tới.
Sau đó Quan Chỉ liền cúi người tiến tới trước mặt cô nhỏ giọng nói: "Phu nhân, xin ngài hãy đi xem thủ lĩnh một chút, người của bộ tham mưu đã đến rồi, trước đó đã tìm kiếm thủ lĩnh, nhưng thế nào cũng không thấy, còn có bộ ngoại giao, cũng sắp lửa cháy đến nơi rồi, không biết sao thủ lĩnh vẫn không chịu ra ngoài, tôi nghe giọng nói của ngài ấy có chút không đúng mực. . . . . ."
Lưu Diệp cũng khẩn trương theo: "Vậy mấy người cứ xông vào không được sao?"
Quan Chỉ khó xử: "Chúng tôi phải phục tùng mệnh lệnh, nhưng phu nhân ngài không cần. . . . . ."
Lưu Diệp thật cảm thấy đổ mồ hôi lạnh, quân nhân phục tùng mệnh lệnh thật sự là thiên tính, nhưng cũng không cần cổ hủ như vậy đi?
Lưu Diệp cũng thấy khó xử, nếu Khương Nhiên ra lệnh những người này không thể đi vào, như vậy cũng đã nói Khương Nhiên hơn phân nửa là không muốn người khác đi vào.
Chuyện này. . . . . .Mấy người sợ phiền phức còn cô không sợ sao?
Nhưng Quan Chỉ nghiêm túc cầu xin cô như vậy, nhớ tới Quan Chỉ chăm sóc cô, Lưu Diệp ít nhiều có chút ngại ngùng.
Cô có chút do dự từ trong xe bước xuống nói: "Vậy tôi đứng ở cách cánh cửa hỏi một chút. Nhưng nếu anh ta không cho tôi vào đó. Tôi cũng không có cách nào."
Lưu Diệp nghĩ vô cùng tốt, Khương Nhiên không cho cô mặt mũi trước những người này, càng không thể nào muốn gặp mặt cô rồi.
Nhưng rất kỳ quái, Khương Nhiên gặp phải chuyện gì, đột nhiên không đi ra gặp người, hơn nữa lúc này, tất cả mọi người đã chuẩn bị xong, đột nhiên hắn giống như xe bị tuột xích, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy có gì đó không đúng.
Nhưng làm cho Lưu Diệp kinh ngạc chính là, cô cho rằng từ khi mình không có ở Hạ cung, Khương Nhiên nhất định ở trong căn phòng sang trọng xa hoa, kết quả sau khi đến nơi này, cô mới biết Khương Nhiên vẫn ở trong phòng nhỏ bên cạnh phòng làm việc.
Chỗ đó nhìn rất đơn sơ.
Hơn nữa phòng làm việc của Khương Nhiên cũng không xa hoa, tất cả đường nét đều rất thô sơ đơn giản, ngay cả cái ghế cũng là một cọc gỗ đơn sơ không có một hoa văn, nhìn những cái đó cũng biết chỗ ở của Khương Nhiên giản dị cỡ nào rồi.
Lúc này Quan Chỉ đã sớm trốn xa, Lưu Diệp cũng không biết trước đó Khương Nhiên đã nói gì, dù sao nhìn dáng vẻ của đám người Quan Chỉ, hiển nhiên Khương Nhiên không muốn để người khác đến gần.
Cô hít sâu một hơi, gõ cửa giống như đang thực hiện trách nhiệm, có điều cô không dám dùng sức gõ, cũng chỉ khẽ gõ hai tiếng.
Vốn tưởng rằng Khương Nhiên sẽ ở bên trong la hét một câu ‘cút đi’ hay gì đó.
Kết quả bên trong rất an tĩnh, cô do dự một lúc, vừa nhỏ tiếng hỏi một câu: "Khương Nhiên, anh làm sao vậy, nếu không nói gì, tôi, tôi sẽ đi vào. . . . . ."
Khi cô nói lời này cũng không có nghĩ tới thật sự sẽ đi vào, hơn nữa nhìn dáng vẻ vẫn chưa bước vào của Quan Chỉ, cô đoán cánh cửa nhỏ này nhất định đang bị khóa.
Kết quả cô vừa cầm khóa cửa xoay một cái, lại có thể ‘cạch’ một tiếng, cánh cửa kia đã mở ra.
Hơn nữa vào lúc này, người ở bên trong cũng kịp phản ứng, hình như la lên một câu ‘cút ngay’!
Nhưng đã quá chậm, cửa đã bị mở ra một cái khe hở.
Lưu Diệp còn không có kịp phản ứng, cô đã nhìn thấy một màn lôi điện thật lớn!
Hai cơ thể trắng bóng dây dưa với nhau. . . . . .
Tiêu rồi!
Lưu Diệp sợ tới mức muốn đóng cửa lại giả bộ không nhìn thấy, kết quả tay vừa đưa ra bên ngoài, không chỉ không cầm được tay nắm cửa ngược lại làm cho cửa mở thêm rồi.
Nhưng cũng may cửa được mở ra, Lưu Diệp mới nhìn rõ trắng bóng ở bên trong là cái gì.
Mặc dù đồ chơi kia nhìn qua rất giống người, nhưng tư thế kia thấy thế nào cũng không phải là người có thể bày ra.
Trước kia lúc ở cùng với bọn Vũ Mị, không ít thì nhiều cô cũng bị món đồ chơi này hù dọa.
Có điều cô nằm mơ cũng không nghĩ sẽ ở chỗ này, nhìn thấy Khương Nhiên sử dụng nó!
Đây thật sự là đau mắt hột!
Nhưng hiển nhiên Khương Nhiên ở trong đó cũng không dễ dàng gì.
Lúc cô nơm nớp lo sợ muốn đóng cửa, Khương Nhiên ở bên trong chợt lên tiếng, giọng nói kia nhất định là đang cắn răng ngiến lợi nói ra.
"Cô vào đây cho tôi!"
Lưu Diệp đỏ mặt đi vào, sau khi đi vào cô còn săn sóc đóng cửa lại, khuôn mặt của cô đỏ bừng đứng đó nói: "Anh, anh dùng nhanh lên một chút. . . . Lúc này chúng tôi vẫn còn chờ anh. . . . Anh, anh đừng chậm trễ quá lâu. . . . ."
Lúc cô nói chuyện cũng không dám nhìn Khương Nhiên.
Nhưng cho dù ngốc thế nào cô cảm thấy có chút không đúng lắm.
Khương Nhiên không phải người không có chừng mực như vậy.
Hơn nữa lúc này còn cố ý kêu cô đi vào, rõ ràng đã xảy ra chuyện gì đó, cô cũng lớn mật nâng mắt nhìn về phía Khương Nhiên.
Khuôn mặt của Khương Nhiên còn đỏ hơn cô, hơn nữa ngoại trừ mặt đỏ, trên mặt của anh còn có tầng mồ hôi thật mỏng, vẻ mặt càng vặn vẹo hơn.
Lần này, rốt cuộc Lưu Diệp biết tình huống không đúng rồi.
Dáng vẻ này của Khương Nhiên rõ ràng cũng không phải là đang hưởng thụ.
Lưu Diệp do dự đi tới, biết như vậy không được tốt, nhưng ánh mắt vẫn không chịu khống chế rơi vào trên người búp bê bơm hơi.
Sau đó cô nhìn thấy khuôn mặt búp bê có chút giống mình. . . . . .
Trong nháy mắt Lưu Diệp hiểu rõ, đây là búp bê bơm hơi mà đám người Sở Linh tiêu diệt toàn bộ đi?
Lúc bọn họ báo cáo, Khương Nhiên. . . . Có một ý nghĩ không cần bỏ phí, nên lấy tới dùng. . . . . .
Sau đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn đi?
Cô có thể nói Khương Nhiên là một kẻ ngốc lớn mật không?
Loại sản phẩm không có chất của xưởng nhỏ có chút phi pháp đó mà anh cũng can đảm sử dụng!
Lưu Diệp thật không biết nên nói anh thế nào mới tốt.
Nhưng nhớ tới chuyện này, hình như thật lâu trước kia Khương Nhiên cũng là một kẻ ngốc lớn mật đi, nếu không sao mình có thể bị giam cầm ở dưới Cửu Lưu, gần gũi anh ta. . . . . .
Lưu Diệp quá lúng túng, đây không phải lần đầu tiên cô đối mặt với Khương Nhiên trần truồng, nhưng trong trường hợp này, cho dù trần truồng đẹp đẽ thế nào cũng không có hứng thú quan sát.
Huống chi ‘cái kia’ vẫn còn ở trong búp bê bơm hơi, cảnh tượng này mặc kệ nhìn hay nghĩ như thế nào, cũng rất biến thái.
Cô cũng không biết nên nói gì mới tốt.
Cuối cùng cô ổn định hơi thở một lúc lâu mới lên tiếng: "Vậy, vậy là anh bị mắc kẹt trong đó hả?"
Cô nhìn động tác này của anh thì đoán ra vấn đề, nếu không người mạnh mẽ như anh, có gì không thể rút ra trong nháy mắt sao, còn cần phải kinh động tới đám người Quan Chỉ à.
Khương Nhiên không có lên tiếng.
Lưu Diệp đoán chừng anh nhất định xấu hổ muốn chết rồi.
Lưu Diệp cũng không biết nên giúp anh thế nào, thật sự có lòng nhưng không đủ lực, cũng không có kinh nghiệm tương tự để có thể truyền thụ cho anh.
Nhưng nhìn thấy người gặp nạn, mặc kệ ân oán cá nhân như thế nào, cô cũng không thể thấy chết mà không cứu.
Huống chi bây giờ Khương Nhiên còn đang cởi trần kìa, dáng người của anh chuẩn đến khiến người ta ghen tị, cô nhìn cũng quen rồi, nhưng vết thương sau lưng anh cũng hiện ra rõ ràng. . . . . .
Đó là vụ bắt cóc lần trước, Khương Nhiên vì cứu cô mới bị thương. . . .
Lưu Diệp chỉ do dự một lúc, rốt cuộc thì đi tới, dù sao mọi người đều đã thấy qua đối phương trần truồng, còn tình huống gì chưa từng thấy qua chứ.
Cô cảm thấy mình có thể chịu đựng, cô cẩn thận xốc chăn đắp ở trên người Khương Nhiên ra, muốn xác định tình huống của Khương Nhiên.
Sau đó chỉ nhìn thoáng qua Lưu Diệp lại bị dọa sợ phải đắp chăn lại.
Quá khiếp sợ!
Rốt cuộc Khương Nhiên đã làm gì, sao lại giày vò mình thành ra như vậy?
Lúc anh cùng búp bê bơm hơi giống cô, tha hồ giày vò cũng không thể phản kháng!
Nhìn búp bê bơm hơi bị khi dễ hung ác như vậy, cô đang bị trả thù sao?
Lưu Diệp có chút im lặng, vậy phải làm sao bây giờ. . . . . .
Hơn nữa trải qua mấy ngày trở lại đây, hình tượng cao lớn kiêu ngạo sáng suốt của Khương Nhiên, coi như là mọc cánh bay đi.
Lưu Diệp ‘aizzz’ một tiếng.
Cô cũng thấy đau thay anh, sao anh có thể nhịn được chứ, làm loại chuyện như vậy chắc chắn sẽ không chờ trời sáng mới làm, đoán chừng tối qua đã xảy ra chuyện, sau đó anh vẫn chịu đựng, cố gắng tìm tất cả mọi cách, kết quả ngược lại càng ngày ‘gì kia’ càng nặng thêm rồi.
Đến như vậy rồi, anh còn mạnh mẽ chịu đựng cái gì chứ, Lưu Diệp thật lòng không hiểu được anh, lúc này, bên nào nhẹ bên nào nặng cô cũng chỉ nhỏ giọng khuyên anh: "Nếu không tìm tổ điều trị. . . Anh cảm thấy xấu hổ, thì tìm một người đáng tin cậy tới, kêu anh ta không nói ra ngoài là được rồi . . ."
Khương Nhiên vẫn không chịu động, cũng không có bất cứ động tác gì.
Thậm chí anh cũng không nhìn cô.
Lưu Diệp cũng không có giận anh, suy bụng ta ra bụng người, chuyện như vậy nếu rơi vào trên người cô, đoán chừng cô có xúc động vung dao tự cắt mất thôi, huống chi người này còn là một người lãnh đạo đấy.
Nghĩ như thế nào tùy tiện gọi người đến cũng là thủ hạ (người dưới quyền) của mình, mặt mũi kia có mà ném đến tận hệ mặt trời cũng không đủ.
"Vậy tôi ra ngoài nói trước với đám người Quan Chỉ, để cho bọn họ hoãn lại thời gian đi nước ngoài . . ."
"Không cần." Khương Nhiên hít sâu một hơi, lại cố gắng rút ‘cái kia’ của mình từ trong đồ vật chết tiệt kia ra.
Chẳng qua rất nhanh mặt của anh lại vặn vẹo hơn.
Lưu Diệp vội khuyên anh: "Anh đừng gấp gáp."
Cô nhớ tới năm đó mình không đeo được chiếc nhẫn kia, cô cũng liền thử nói: "Nếu không tôi đi lấy một chút dầu bôi trơn, anh chờ tôi một chút . . . . ."
Thế nào cũng phải nghĩ ra cách nào đó.
Lưu Diệp giống như ăn trộm, sau khi đi ra ngoài thì nhìn thấy Quan Chỉ vẻ mặt lo lắng nhìn cô.
Khương Nhiên nhịn lâu như vậy, không phải vì không để cho người khác phát hiện sao.
Cô cũng không dám trực tiếp cầm dầu bôi trơn, có điều mấy thứ như dầu gội kem dưỡng da tay đó ngược lại cũng có thể thích hợp để dùng, cô liền lấy va li của mình từ cốp xe ra.
Lúc này Quan Chỉ đi tới hỏi cô, cô nói với Quan Chỉ: "Không có chuyện gì, thủ lĩnh, à không, Khương Nhiên, còn phải sắp xếp lại một vài thứ, tôi đến dọn dẹp cùng anh một chút . . ."
Đi vào một lần nữa, Lưu Diệp lại xốc chăn lên, lần này cô quan sát cẩn thận hơn nhiều.
Hơn nữa biểu hiện của cô rất bình tĩnh, hoàn toàn mang theo tâm tình của bác sĩ cứu khổ cứu nạn để quan sát tìm hiểu tình hình.
Rốt cuộc cô cũng hiểu rõ vì sao Khương Nhiên càng lấy càng hỏng bét rồi, đến cả búp bê bơm hơi cũng biến hình rồi.
Hơn nữa với màu sắc chỗ đó mà nói, thật sự rất lợi hại, cô thật sự cảm thấy nếu mình không giải quyết được chuyện này, nửa đời sau Khương Nhiên sẽ không nhờ đến búp bê bơm hơi rồi.
Có điều đổ dầu bôi trơn lên đó hai lần mà vẫn không được.
Lúc này cuối cùng Lưu Diệp cũng nóng nảy.
May mắn cô là người có kiên nhẫn, cô cầm nhíp gắn mi của mình, cẩn thận vừa bôi trơn vừa nỗ lực tạo ra khe hở.
Cô khẩn trương đến mức lòng bàn tay cũng toát mồ hôi.
Đồ vật kia giống như đang đùa giỡn với cô, coi cô như trái cầu đá tới đánh lui.
Mặc kệ như thế nào, Lưu Diệp cảm thấy trải qua lần lao dịch này, có lẽ cô và Khương Nhiên lại càng không có chút khả năng.
Một người đàn ông khó xử nhất không muốn nhất là để người yêu nhìn thấy mình xấu hổ, còn cô thì đã thấy hai lần rồi, lần trước vẫn còn đỡ hơn một chút, bây giờ chuyện này. . . . . .Cô không biết sau này người kiêu ngạo như Khương Nhiên sẽ đối mặt với cô như thế nào. . . . . .
Nhưng mà ở dưới sự cố gắng cẩn thận của cô, ngược lại tình huống có chút chuyển biến tốt đẹp, nhưng nhíp gắn mi vẫn còn chưa đủ dùng.
May mắn trong phòng Khương Nhiên có một ít công cụ, chỉ là cô không biết sử dụng dao găm, sợ sẽ làm cho Khương Nhiên bị thương, cho nên cô càng phải cẩn thận hơn.
Trong lúc đó đám người Quan Chỉ thật sự đã đợi không kịp, lại chạy tới hối thúc một lần nữa.
Lưu Diệp đành phải ở trong phòng luống cuống tay chân đáp trả: "Ai nha, đừng có hối, phụ nữ cần phải chuẩn bị nhiều đồ một chút nhiều, anh không biết sao. . . . Chờ một chút!"
Lúc cô làm những chuyện này, Khương Nhiên vẫn không có nhìn cô.
Cô cũng cố gắng không thèm nghĩ tới đây là Khương Nhiên nữa, cô chỉ là đang giúp người mà thôi, cô xem mình như một bác sĩ đang cứu người bị thương.
Cô không giống với Khương Nhiên, bởi vì nguyên nhân tư thế cơ thể, có nhiều chỗ hoàn toàn không thấy được, ngược lại cô thoải mái hơn anh nhiều, cô có thể xoay 360 độ nhìn không có góc chết, cũng dễ dàng cho việc quan sát suy đoán không biết có thể lấy tay mở rộng ra hay không.
Thời gian từng phút trôi qua, rốt cuộc cô cũng làm xong, thật ra nếu Khương Nhiên có thể bình tĩnh một chút, đoán chừng có thể tự mình làm xong.
Cô đoán nhất định Khương Nhiên quá kích động, gặp phải tình huống như vậy vừa xấu hổ lại 囧,có chút mất khống chế mới không thể xử lý tốt.
Bây giờ thấy Khương Nhiên an toàn thoát khỏi đó, cô vui vẻ từ đáy lòng, chính là khi cô đứng lên rồi mới phát hiện bởi vì mình ngồi xỗm thời gian quá lâu, chân cũng đã tê rần rồi.
Cô liền lảo đảo, Khương Nhiên ngồi rất gần cô, rất nhanh đã đưa tay kéo cô.
Giây phút bị Khương Nhiên đụng phải kia, Lưu Diệp lại giống như bị phỏng sợ tới mức rụt tay trở về.
Quan trọng là vừa rồi nhìn nhiều hình ảnh đặc sắc như vậy, cô thật sự có chút chướng ngại tâm lý.
Cô không dám đợi ở trong phòng nữa, cô vội đi ra ngoài, đồng thời trong đầu cũng đang tính toán, đợi lát nữa đi ra ngoài cô phải viện cớ, giúp lấy một ít thuốc tiêu viêm thuốc bị thương gì đó cho ‘yếu điểm’ của Khương Nhiên.
Có điều chỗ này hàng người xếp dài không có hạn cuối, lúc nào cô mới có thể lấy đây!
Ngày đầu tiên là tham quan đón tiếp, nhìn lịch trình thì có lẽ ngày thứ hai là Khương Nhiên sẽ nói một vài chuyện quan trọng với đối phương, còn ngày thứ ba là chương trình đưa tiễn vui vẻ, còn lại chắc là đoạn đường về rồi.
Cô vốn đang lo lắng đi thờì gian quá dài con Tiểu Mao Cầu và chó Edgar cô không biết phải làm sao, lúc này cô đã yên tâm giao cho Tiểu Điền Thất, để anh ta giúp cô chăm sóc mấy ngày.
Thời gian còn lại phải đi chuẩn bị quần áo, thật ra cũng không lấy nhiều quần áo, chỉ cần nghiêm chỉnh đúng mực là được rồi.
Cô thuận tiện đọc một ít sách lễ nghi, có điều tư liệu về Phỉ Nhĩ Đặc cũng quá ít, cô lật một lúc lâu cũng không có lật tới hạng mục những việc phụ nữ cần phải chú ý khi tham gia hoạt động đối ngoại.
Ngược lại lúc đi sân huấn luyện tìm Dã Thú, Lưu Diệp và Sở Linh không hẹn mà gặp.
Kể từ khi biết Sở Linh được thả ra, cô thật sự rất vui mừng, lúc này nhìn thấy Sở Linh, Lưu Diệp vội chạy qua đó muốn bắt chuyện.
Ngược lại khi Sở Linh vừa nhìn thấy cô thì vẻ mặt bỗng nhiên thay đổi.
Cô còn chưa đến gần, chỉ thấy Sở Linh giống như đạp Phong Hỏa Luân, ‘xoẹt’ một cái chạy mất dạng.
Lưu Diệp trợn mắt há hốc mồm, may mắn người của Đệ Nhị quân cô đều biết, cô cũng chào hỏi những người khác.
Nhưng vẻ mặt của mấy người đó rất kỳ lạ.
Thậm chí có mấy người khi nhìn thấy cô, ánh mắt trợn trắng lên.
Lưu Diệp không nhịn được nhớ lại trước đây những người này đã hất nước lên người cô, còn có người ép buộc cô khiêu vũ, rõ ràng thời gian cũng không lâu, nhưng với cô mà nói giống như đã cách mấy đời.
Còn có sau đó những người này lại chạy vào phòng bếp ngăn cô lại, vừa cầu xin vừa uy hiếp để cho cô nấu mấy món kia.
Khi đó thật sự vừa ngốc vừa vui vẻ, cô cũng vội vàng tán gẫu mấy câu với những người đó, "Ôi, lâu rồi tôi không gặp mọi người, nghe nói mọi người luôn ở bên ngoài, mọi người vẫn tốt chứ . . . . . ."
Trong đó có một quản lý vội đáp lời: "Chúng tôi, à, không, không, phu nhân. . . . . . Chúng tôi rất tốt, chính là vừa mới phá tan một tổ chức vũ nhục danh dự của phu nhân, lần này cố ý tới đây xin chỉ thị của thủ lĩnh."
Lưu Diệp rất ngoài ý muốn, nhanh như vậy đã tìm ra tổ chức vũ nhục danh dự của cô rồi sao?
Cô có chút buồn bực, cô cũng không biết mình đã trêu chọc người không thể trêu chọc nào!
Kết quả rất nhanh cô nghe những người đó nói: "Những thương nhân vô sỉ kia lấy chân dung của ngài làm búp bê bơm hơi, chúng tôi tuyệt đối không dung túng loại hành vi này! Chúng tôi đã đốt hết tất cả hàng hóa đó rồi. . . . . ."
Lúc này Lưu Diệp mới hiểu, trong nháy mắt cô có chút ghê tởm, thật không nghĩ tới còn có kiểu buôn bán này, lấy khuôn mặt của cô đi làm búp bê bơm hơi.
Lưu Diệp cũng không tiện nhận xét cái gì, chỉ nói chuyện với mấy người trong Đệ Nhị quân rồi rời đi.
Thừa dịp mấy ngày trước khi xuất hành, Lưu Diệp ngựa không ngừng vó (ý chỉ liên tục không ngừng) chuẩn bị đủ thứ.
Khu dưỡng dục còn phải nhờ Dã Thú đảm nhiệm.
Trước kia cô rất sợ Dã Thú qua lại với cơ quan chính phủ sẽ bị người lừa gạt, nhưng bây giờ nhìn lại Dã Thú lợi hại hơn cô nghĩ.
Có điều còn có một số chi tiết cần phải nói rõ, ví dự như khâu mua đồ, thật ra cô và Dã Thú nói tới thì hoàn toàn không có trở ngại gì, mặc kệ cô nói gì, Dã Thú cũng sẽ rất kiên nhẫn lắng nghe.
Mà cô cũng nhạy bén phát hiện tâm tình của Dã Thú có chút thay đổi rất nhỏ.
Trước kia Lưu Diệp không có cảm giác này, nhưng trong thời gian gần đây, cảm giác giúp đỡ và cổ vũ giữa cô và Dã Thú càng ngày càng mãnh liệt rồi.
Nhất là sau khi cô hớt tóc cho Dã Thú, cô cảm thấy Dã Thú thay đổi càng nhiều hơn trước, trước kia Dã Thú cho cô cảm giác não lớn nhưng trống rỗng, nhưng bây giờ có lúc đầu óc của Dã Thú còn linh hoạt hơn Tiểu Điền Thất.
Ban đầu cô tính để cho Tiểu Điền Thất chăm sóc hai con chó này, nhưng mà để cho Tiểu Điền Thất phải chăm sóc hai con chó hoạt bát này, ít nhiều Lưu Diệp cũng có chút lo lắng, lúc này cô cũng nói với Dã Thú: "Đúng rồi, tôi định nhờ Tiểu Điền Thất chăm sóc bọn Tiểu Mao Cầu, nhưng sức khỏe của Tiểu Điền Thất không được tốt, anh có thể thu xếp xong việc của khu Dưỡng Dục, rồi tranh thủ thời gian trông nom một chút. . . . . ."
Bây giờ cô không có chút khách khí với Dã Thú, nói tới nói lui cũng hoàn toàn giống như nói với người nhà.
Dã Thú gật đầu đồng ý: "Cô đi cũng phải chú ý an toàn."
Vụ bắt cóc lần trước Dã Thú còn nhớ mãi ở trong lòng, "Còn có vật gì cô muốn lấy theo không, đi ra khỏi nhà nhất định phải chú ý hoàn cảnh xung quanh đó biết không?"
Lưu Diệp gật đầu, anh ngốc to con này, đừng nhìn anh ta cao to, thật ra thì bây giờ đang ở trước mặt cô nói dài dòng.
Trước đó vẫn là cô dặn dò Dã Thú chú ý tới thân thể nhiều hơn, bây giờ khen ngược, Dã Thú đã bắt đầu dặn dò ngược lại cô.
Thời gian trôi qua rất nhanh, rất nhanh tới ngày đi nước ngoài.
Lưu Diệp không cần mang theo gì cả, ngoại trừ túi xách nhỏ, là một va li nhỏ đựng quần áo và đồ dùng cá nhân.
Tới đón cô là Quản Chi, anh ta tự mình che chở cô đến bên trong xe.
Tình huống khí thế này có chút ngoài dự đoán của cô, mặc kệ đoàn xe ngay ngắn chỉnh tề, hay là những quân nhân đứng bên cạnh xe chờ xuất phát, Lưu Diệp cũng không biết có phải do mình quá đa nghi hay không, cô cảm thấy được gần đây người của Khương Gia Quân tăng lên.
Nhưng mà Lưu Diệp có chút kỳ quái, phương tiện giao thông ở thế giới này đã rất phát triển, cô còn tưởng rằng lần này đi Phỉ Nhĩ Đặc sẽ ngồi phi hành khí (*) chứ?
(*) phi hành khí: tên gọi chung động cơ bay trong không trung như, khí cầu, máy bay, tên lửa, vệ tinh nhân tạo, phi thuyền vũ trụ
Cô cũng tò mò hỏi một câu.
Quan Chỉ rất nhanh nói cho cô biết: "Tây Liên Bang có lệnh cấm bay, cho tới nay phương tiện giao thông đều là xe chạy trên mặt đất."
Lúc này Lưu Diệp mới ‘ồ’ một tiếng, xem ra Phỉ Nhĩ Đặc còn thần bí hơn cô nghĩ.
Có điều cô đã ngồi trên xe lâu rồi, kết quả chờ mòn chờ mỏi cũng không thấy Khương Nhiên đến.
Khương Nhiên này chính là rất có ý thức về thời gian, cô không nhịn được nhìn ra bên ngoài một chút, sau đó nhìn thấy những nhân viên làm việc đó đều có dáng vẻ lo lắng.
Lưu Diệp nhớ trên tấm lịch trình đã ghi rất cẩn thận, ngay cả lúc nào thì đến Phỉ Nhĩ Đặc cũng viết rất chính xác.
Cho dù bọn họ xuất phát sớm hơn thời gian dự tính rất nhiều, nhưng dù sao chậm trễ như vậy, cũng không thể chịu nổi nha.
Hơn nữa nhìn dáng vẻ của những nhân viên kia, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?
Lưu Diệp còn đang suy nghĩ, đã nhìn thấy Quan Chỉ vội vàng hấp tấp chạy tới.
Sau đó Quan Chỉ liền cúi người tiến tới trước mặt cô nhỏ giọng nói: "Phu nhân, xin ngài hãy đi xem thủ lĩnh một chút, người của bộ tham mưu đã đến rồi, trước đó đã tìm kiếm thủ lĩnh, nhưng thế nào cũng không thấy, còn có bộ ngoại giao, cũng sắp lửa cháy đến nơi rồi, không biết sao thủ lĩnh vẫn không chịu ra ngoài, tôi nghe giọng nói của ngài ấy có chút không đúng mực. . . . . ."
Lưu Diệp cũng khẩn trương theo: "Vậy mấy người cứ xông vào không được sao?"
Quan Chỉ khó xử: "Chúng tôi phải phục tùng mệnh lệnh, nhưng phu nhân ngài không cần. . . . . ."
Lưu Diệp thật cảm thấy đổ mồ hôi lạnh, quân nhân phục tùng mệnh lệnh thật sự là thiên tính, nhưng cũng không cần cổ hủ như vậy đi?
Lưu Diệp cũng thấy khó xử, nếu Khương Nhiên ra lệnh những người này không thể đi vào, như vậy cũng đã nói Khương Nhiên hơn phân nửa là không muốn người khác đi vào.
Chuyện này. . . . . .Mấy người sợ phiền phức còn cô không sợ sao?
Nhưng Quan Chỉ nghiêm túc cầu xin cô như vậy, nhớ tới Quan Chỉ chăm sóc cô, Lưu Diệp ít nhiều có chút ngại ngùng.
Cô có chút do dự từ trong xe bước xuống nói: "Vậy tôi đứng ở cách cánh cửa hỏi một chút. Nhưng nếu anh ta không cho tôi vào đó. Tôi cũng không có cách nào."
Lưu Diệp nghĩ vô cùng tốt, Khương Nhiên không cho cô mặt mũi trước những người này, càng không thể nào muốn gặp mặt cô rồi.
Nhưng rất kỳ quái, Khương Nhiên gặp phải chuyện gì, đột nhiên không đi ra gặp người, hơn nữa lúc này, tất cả mọi người đã chuẩn bị xong, đột nhiên hắn giống như xe bị tuột xích, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy có gì đó không đúng.
Nhưng làm cho Lưu Diệp kinh ngạc chính là, cô cho rằng từ khi mình không có ở Hạ cung, Khương Nhiên nhất định ở trong căn phòng sang trọng xa hoa, kết quả sau khi đến nơi này, cô mới biết Khương Nhiên vẫn ở trong phòng nhỏ bên cạnh phòng làm việc.
Chỗ đó nhìn rất đơn sơ.
Hơn nữa phòng làm việc của Khương Nhiên cũng không xa hoa, tất cả đường nét đều rất thô sơ đơn giản, ngay cả cái ghế cũng là một cọc gỗ đơn sơ không có một hoa văn, nhìn những cái đó cũng biết chỗ ở của Khương Nhiên giản dị cỡ nào rồi.
Lúc này Quan Chỉ đã sớm trốn xa, Lưu Diệp cũng không biết trước đó Khương Nhiên đã nói gì, dù sao nhìn dáng vẻ của đám người Quan Chỉ, hiển nhiên Khương Nhiên không muốn để người khác đến gần.
Cô hít sâu một hơi, gõ cửa giống như đang thực hiện trách nhiệm, có điều cô không dám dùng sức gõ, cũng chỉ khẽ gõ hai tiếng.
Vốn tưởng rằng Khương Nhiên sẽ ở bên trong la hét một câu ‘cút đi’ hay gì đó.
Kết quả bên trong rất an tĩnh, cô do dự một lúc, vừa nhỏ tiếng hỏi một câu: "Khương Nhiên, anh làm sao vậy, nếu không nói gì, tôi, tôi sẽ đi vào. . . . . ."
Khi cô nói lời này cũng không có nghĩ tới thật sự sẽ đi vào, hơn nữa nhìn dáng vẻ vẫn chưa bước vào của Quan Chỉ, cô đoán cánh cửa nhỏ này nhất định đang bị khóa.
Kết quả cô vừa cầm khóa cửa xoay một cái, lại có thể ‘cạch’ một tiếng, cánh cửa kia đã mở ra.
Hơn nữa vào lúc này, người ở bên trong cũng kịp phản ứng, hình như la lên một câu ‘cút ngay’!
Nhưng đã quá chậm, cửa đã bị mở ra một cái khe hở.
Lưu Diệp còn không có kịp phản ứng, cô đã nhìn thấy một màn lôi điện thật lớn!
Hai cơ thể trắng bóng dây dưa với nhau. . . . . .
Tiêu rồi!
Lưu Diệp sợ tới mức muốn đóng cửa lại giả bộ không nhìn thấy, kết quả tay vừa đưa ra bên ngoài, không chỉ không cầm được tay nắm cửa ngược lại làm cho cửa mở thêm rồi.
Nhưng cũng may cửa được mở ra, Lưu Diệp mới nhìn rõ trắng bóng ở bên trong là cái gì.
Mặc dù đồ chơi kia nhìn qua rất giống người, nhưng tư thế kia thấy thế nào cũng không phải là người có thể bày ra.
Trước kia lúc ở cùng với bọn Vũ Mị, không ít thì nhiều cô cũng bị món đồ chơi này hù dọa.
Có điều cô nằm mơ cũng không nghĩ sẽ ở chỗ này, nhìn thấy Khương Nhiên sử dụng nó!
Đây thật sự là đau mắt hột!
Nhưng hiển nhiên Khương Nhiên ở trong đó cũng không dễ dàng gì.
Lúc cô nơm nớp lo sợ muốn đóng cửa, Khương Nhiên ở bên trong chợt lên tiếng, giọng nói kia nhất định là đang cắn răng ngiến lợi nói ra.
"Cô vào đây cho tôi!"
Lưu Diệp đỏ mặt đi vào, sau khi đi vào cô còn săn sóc đóng cửa lại, khuôn mặt của cô đỏ bừng đứng đó nói: "Anh, anh dùng nhanh lên một chút. . . . Lúc này chúng tôi vẫn còn chờ anh. . . . Anh, anh đừng chậm trễ quá lâu. . . . ."
Lúc cô nói chuyện cũng không dám nhìn Khương Nhiên.
Nhưng cho dù ngốc thế nào cô cảm thấy có chút không đúng lắm.
Khương Nhiên không phải người không có chừng mực như vậy.
Hơn nữa lúc này còn cố ý kêu cô đi vào, rõ ràng đã xảy ra chuyện gì đó, cô cũng lớn mật nâng mắt nhìn về phía Khương Nhiên.
Khuôn mặt của Khương Nhiên còn đỏ hơn cô, hơn nữa ngoại trừ mặt đỏ, trên mặt của anh còn có tầng mồ hôi thật mỏng, vẻ mặt càng vặn vẹo hơn.
Lần này, rốt cuộc Lưu Diệp biết tình huống không đúng rồi.
Dáng vẻ này của Khương Nhiên rõ ràng cũng không phải là đang hưởng thụ.
Lưu Diệp do dự đi tới, biết như vậy không được tốt, nhưng ánh mắt vẫn không chịu khống chế rơi vào trên người búp bê bơm hơi.
Sau đó cô nhìn thấy khuôn mặt búp bê có chút giống mình. . . . . .
Trong nháy mắt Lưu Diệp hiểu rõ, đây là búp bê bơm hơi mà đám người Sở Linh tiêu diệt toàn bộ đi?
Lúc bọn họ báo cáo, Khương Nhiên. . . . Có một ý nghĩ không cần bỏ phí, nên lấy tới dùng. . . . . .
Sau đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn đi?
Cô có thể nói Khương Nhiên là một kẻ ngốc lớn mật không?
Loại sản phẩm không có chất của xưởng nhỏ có chút phi pháp đó mà anh cũng can đảm sử dụng!
Lưu Diệp thật không biết nên nói anh thế nào mới tốt.
Nhưng nhớ tới chuyện này, hình như thật lâu trước kia Khương Nhiên cũng là một kẻ ngốc lớn mật đi, nếu không sao mình có thể bị giam cầm ở dưới Cửu Lưu, gần gũi anh ta. . . . . .
Lưu Diệp quá lúng túng, đây không phải lần đầu tiên cô đối mặt với Khương Nhiên trần truồng, nhưng trong trường hợp này, cho dù trần truồng đẹp đẽ thế nào cũng không có hứng thú quan sát.
Huống chi ‘cái kia’ vẫn còn ở trong búp bê bơm hơi, cảnh tượng này mặc kệ nhìn hay nghĩ như thế nào, cũng rất biến thái.
Cô cũng không biết nên nói gì mới tốt.
Cuối cùng cô ổn định hơi thở một lúc lâu mới lên tiếng: "Vậy, vậy là anh bị mắc kẹt trong đó hả?"
Cô nhìn động tác này của anh thì đoán ra vấn đề, nếu không người mạnh mẽ như anh, có gì không thể rút ra trong nháy mắt sao, còn cần phải kinh động tới đám người Quan Chỉ à.
Khương Nhiên không có lên tiếng.
Lưu Diệp đoán chừng anh nhất định xấu hổ muốn chết rồi.
Lưu Diệp cũng không biết nên giúp anh thế nào, thật sự có lòng nhưng không đủ lực, cũng không có kinh nghiệm tương tự để có thể truyền thụ cho anh.
Nhưng nhìn thấy người gặp nạn, mặc kệ ân oán cá nhân như thế nào, cô cũng không thể thấy chết mà không cứu.
Huống chi bây giờ Khương Nhiên còn đang cởi trần kìa, dáng người của anh chuẩn đến khiến người ta ghen tị, cô nhìn cũng quen rồi, nhưng vết thương sau lưng anh cũng hiện ra rõ ràng. . . . . .
Đó là vụ bắt cóc lần trước, Khương Nhiên vì cứu cô mới bị thương. . . .
Lưu Diệp chỉ do dự một lúc, rốt cuộc thì đi tới, dù sao mọi người đều đã thấy qua đối phương trần truồng, còn tình huống gì chưa từng thấy qua chứ.
Cô cảm thấy mình có thể chịu đựng, cô cẩn thận xốc chăn đắp ở trên người Khương Nhiên ra, muốn xác định tình huống của Khương Nhiên.
Sau đó chỉ nhìn thoáng qua Lưu Diệp lại bị dọa sợ phải đắp chăn lại.
Quá khiếp sợ!
Rốt cuộc Khương Nhiên đã làm gì, sao lại giày vò mình thành ra như vậy?
Lúc anh cùng búp bê bơm hơi giống cô, tha hồ giày vò cũng không thể phản kháng!
Nhìn búp bê bơm hơi bị khi dễ hung ác như vậy, cô đang bị trả thù sao?
Lưu Diệp có chút im lặng, vậy phải làm sao bây giờ. . . . . .
Hơn nữa trải qua mấy ngày trở lại đây, hình tượng cao lớn kiêu ngạo sáng suốt của Khương Nhiên, coi như là mọc cánh bay đi.
Lưu Diệp ‘aizzz’ một tiếng.
Cô cũng thấy đau thay anh, sao anh có thể nhịn được chứ, làm loại chuyện như vậy chắc chắn sẽ không chờ trời sáng mới làm, đoán chừng tối qua đã xảy ra chuyện, sau đó anh vẫn chịu đựng, cố gắng tìm tất cả mọi cách, kết quả ngược lại càng ngày ‘gì kia’ càng nặng thêm rồi.
Đến như vậy rồi, anh còn mạnh mẽ chịu đựng cái gì chứ, Lưu Diệp thật lòng không hiểu được anh, lúc này, bên nào nhẹ bên nào nặng cô cũng chỉ nhỏ giọng khuyên anh: "Nếu không tìm tổ điều trị. . . Anh cảm thấy xấu hổ, thì tìm một người đáng tin cậy tới, kêu anh ta không nói ra ngoài là được rồi . . ."
Khương Nhiên vẫn không chịu động, cũng không có bất cứ động tác gì.
Thậm chí anh cũng không nhìn cô.
Lưu Diệp cũng không có giận anh, suy bụng ta ra bụng người, chuyện như vậy nếu rơi vào trên người cô, đoán chừng cô có xúc động vung dao tự cắt mất thôi, huống chi người này còn là một người lãnh đạo đấy.
Nghĩ như thế nào tùy tiện gọi người đến cũng là thủ hạ (người dưới quyền) của mình, mặt mũi kia có mà ném đến tận hệ mặt trời cũng không đủ.
"Vậy tôi ra ngoài nói trước với đám người Quan Chỉ, để cho bọn họ hoãn lại thời gian đi nước ngoài . . ."
"Không cần." Khương Nhiên hít sâu một hơi, lại cố gắng rút ‘cái kia’ của mình từ trong đồ vật chết tiệt kia ra.
Chẳng qua rất nhanh mặt của anh lại vặn vẹo hơn.
Lưu Diệp vội khuyên anh: "Anh đừng gấp gáp."
Cô nhớ tới năm đó mình không đeo được chiếc nhẫn kia, cô cũng liền thử nói: "Nếu không tôi đi lấy một chút dầu bôi trơn, anh chờ tôi một chút . . . . ."
Thế nào cũng phải nghĩ ra cách nào đó.
Lưu Diệp giống như ăn trộm, sau khi đi ra ngoài thì nhìn thấy Quan Chỉ vẻ mặt lo lắng nhìn cô.
Khương Nhiên nhịn lâu như vậy, không phải vì không để cho người khác phát hiện sao.
Cô cũng không dám trực tiếp cầm dầu bôi trơn, có điều mấy thứ như dầu gội kem dưỡng da tay đó ngược lại cũng có thể thích hợp để dùng, cô liền lấy va li của mình từ cốp xe ra.
Lúc này Quan Chỉ đi tới hỏi cô, cô nói với Quan Chỉ: "Không có chuyện gì, thủ lĩnh, à không, Khương Nhiên, còn phải sắp xếp lại một vài thứ, tôi đến dọn dẹp cùng anh một chút . . ."
Đi vào một lần nữa, Lưu Diệp lại xốc chăn lên, lần này cô quan sát cẩn thận hơn nhiều.
Hơn nữa biểu hiện của cô rất bình tĩnh, hoàn toàn mang theo tâm tình của bác sĩ cứu khổ cứu nạn để quan sát tìm hiểu tình hình.
Rốt cuộc cô cũng hiểu rõ vì sao Khương Nhiên càng lấy càng hỏng bét rồi, đến cả búp bê bơm hơi cũng biến hình rồi.
Hơn nữa với màu sắc chỗ đó mà nói, thật sự rất lợi hại, cô thật sự cảm thấy nếu mình không giải quyết được chuyện này, nửa đời sau Khương Nhiên sẽ không nhờ đến búp bê bơm hơi rồi.
Có điều đổ dầu bôi trơn lên đó hai lần mà vẫn không được.
Lúc này cuối cùng Lưu Diệp cũng nóng nảy.
May mắn cô là người có kiên nhẫn, cô cầm nhíp gắn mi của mình, cẩn thận vừa bôi trơn vừa nỗ lực tạo ra khe hở.
Cô khẩn trương đến mức lòng bàn tay cũng toát mồ hôi.
Đồ vật kia giống như đang đùa giỡn với cô, coi cô như trái cầu đá tới đánh lui.
Mặc kệ như thế nào, Lưu Diệp cảm thấy trải qua lần lao dịch này, có lẽ cô và Khương Nhiên lại càng không có chút khả năng.
Một người đàn ông khó xử nhất không muốn nhất là để người yêu nhìn thấy mình xấu hổ, còn cô thì đã thấy hai lần rồi, lần trước vẫn còn đỡ hơn một chút, bây giờ chuyện này. . . . . .Cô không biết sau này người kiêu ngạo như Khương Nhiên sẽ đối mặt với cô như thế nào. . . . . .
Nhưng mà ở dưới sự cố gắng cẩn thận của cô, ngược lại tình huống có chút chuyển biến tốt đẹp, nhưng nhíp gắn mi vẫn còn chưa đủ dùng.
May mắn trong phòng Khương Nhiên có một ít công cụ, chỉ là cô không biết sử dụng dao găm, sợ sẽ làm cho Khương Nhiên bị thương, cho nên cô càng phải cẩn thận hơn.
Trong lúc đó đám người Quan Chỉ thật sự đã đợi không kịp, lại chạy tới hối thúc một lần nữa.
Lưu Diệp đành phải ở trong phòng luống cuống tay chân đáp trả: "Ai nha, đừng có hối, phụ nữ cần phải chuẩn bị nhiều đồ một chút nhiều, anh không biết sao. . . . Chờ một chút!"
Lúc cô làm những chuyện này, Khương Nhiên vẫn không có nhìn cô.
Cô cũng cố gắng không thèm nghĩ tới đây là Khương Nhiên nữa, cô chỉ là đang giúp người mà thôi, cô xem mình như một bác sĩ đang cứu người bị thương.
Cô không giống với Khương Nhiên, bởi vì nguyên nhân tư thế cơ thể, có nhiều chỗ hoàn toàn không thấy được, ngược lại cô thoải mái hơn anh nhiều, cô có thể xoay 360 độ nhìn không có góc chết, cũng dễ dàng cho việc quan sát suy đoán không biết có thể lấy tay mở rộng ra hay không.
Thời gian từng phút trôi qua, rốt cuộc cô cũng làm xong, thật ra nếu Khương Nhiên có thể bình tĩnh một chút, đoán chừng có thể tự mình làm xong.
Cô đoán nhất định Khương Nhiên quá kích động, gặp phải tình huống như vậy vừa xấu hổ lại 囧,có chút mất khống chế mới không thể xử lý tốt.
Bây giờ thấy Khương Nhiên an toàn thoát khỏi đó, cô vui vẻ từ đáy lòng, chính là khi cô đứng lên rồi mới phát hiện bởi vì mình ngồi xỗm thời gian quá lâu, chân cũng đã tê rần rồi.
Cô liền lảo đảo, Khương Nhiên ngồi rất gần cô, rất nhanh đã đưa tay kéo cô.
Giây phút bị Khương Nhiên đụng phải kia, Lưu Diệp lại giống như bị phỏng sợ tới mức rụt tay trở về.
Quan trọng là vừa rồi nhìn nhiều hình ảnh đặc sắc như vậy, cô thật sự có chút chướng ngại tâm lý.
Cô không dám đợi ở trong phòng nữa, cô vội đi ra ngoài, đồng thời trong đầu cũng đang tính toán, đợi lát nữa đi ra ngoài cô phải viện cớ, giúp lấy một ít thuốc tiêu viêm thuốc bị thương gì đó cho ‘yếu điểm’ của Khương Nhiên.
Có điều chỗ này hàng người xếp dài không có hạn cuối, lúc nào cô mới có thể lấy đây!