-
Chương 46
Editor: Sam Sam
Beta: Dung Cảnh
Lưu Diệp cảm thấy quá quẫn bách, khiến cô lo lắng hơn còn có thái độ của Khương Nhiên với chuyện này.
Cô cho rằng nhất định Khương Nhiên sẽ chán ghét người khác đụng chạm vào cô, kết quả anh ta không nói gì, chỉ bảo hai người đi vào phòng làm việc bên cạnh để bàn chuyện.
Lúc Lưu Diệp nghe nói như thế còn cố ý liếc nhìn Khương Nhiên, Khương Nhiên đang vội vàng tự tay xử lý chuyện này, bộ dạng giải quyết việc đó khiến cô hơi bất ngờ.
Thậm chí trong quá trình làm việc Khương Nhiên cũng không ngẩng đầu lên nhìn cô.
Cô cảm thấy vô cùng kinh ngạc, cô cho rằng Khương Nhiên rất để ý quan tâm đến chuyện của cô.
Hiện tại cứ để mặc cô như thế, cô cảm thấy lo lắng, cô lớn như vậy rồi nhưng đừng nói chuyện làm ăn với người khác, ngay cả chuyện mặc cả cũng không phải là sở trường của cô.
Hơn nữa vừa nhìn người đối diện đã thấy không phải là người lương thiện gì.
Nhưng mà Lưu Diệp không rụt đầu lại, vốn là chuyện của mình, nếu phải làm thì dù không thích ứng được thì cô cũng phải kiên trì.
Chờ lúc hai người tới phòng làm việc, cô hít sâu một hơi, cẩn thận lấy chút tóc của mình ra.
Đối phương là gia tộc Hà Hứa nổi danh ở bên ngoài nên cô hơi lo lắng, rất sợ một khi lấy ra mấy sợi tóc của mình sẽ khiến họ tức giận, *** chỉ mấy sợi lông rách này, đáng giá để lão tử cố ý đi một chuyến à, cô đền bù tiền cho tôi!!
Lúc cô đang thấp thỏm lo sợ chờ câu trả lời, chỉ thấy sau khi Hà Hứa Hữu Tiễn nhìn thấy thứ cô lấy ra, bỗng nhiên gương mặt luôn tươi cười ngừng lại một chút, sau đó anh ta cũng nhanh chóng lấy một vật ra rồi chụp hình mấy sợi tóc kia, lúc chạm vào tóc, thậm chí anh ta còn đổi găng tay.
Bộ dạng cẩn thận như vậy giống như thứ anh chạm vào không phải là tóc mà là thỏi vàng.
Không đúng, cho dù là vàng cũng không cần phải căng thẳng như thế.
Bộ dáng kia tưởng như là chạm vào một loại trân phẩm tuyệt thế, ánh mắt sáng lấp lánh có thể dùng thay đèn pha.
Anh ta quan sát vô cùng cẩn thận, mỗi một động tác làm rất chậm.
Nhìn dáng vẻ của anh ta, ngay cả Lưu Diệp cũng căng thẳng theo, lúc trước cô còn cảm thấy có phải chuyện bán tóc quá khoa trương rồi không, nhưng bây giờ nhìn đối phương nghiên cứu nghiêm túc như vậy, bỗng dưng cô nghĩ đến, sẽ không phải nhờ bán tóc mà cô trở thành đệ nhất phú bà chứ?
Đến lúc đó!!
Cô nắm quyền, nhất định cô phải thuê thật nhiều thật nhiều vệ sĩ tới bảo vệ an toàn của mình, cô còn có thể hoàn thành rất nhiều chuyện…
Chẳng qua là lúc Hà Hứa Hữu Tiễn đang nghiên cứu tóc cô, bỗng dưng anh ta một sợi tóc hơi ngắn lên, xác nhận: “Cô khẳng định những thứ này đều là tóc?”
Lưu Diệp hơi ngẩn người, vô thức ừ một tiếng, cũng không phải đều là tóc sao.
Vì để chứng minh mình không nói sai, cô vội vàng giải thích: “Đều là của tôi, bởi vì tóc của Khương Nhiên cứng quá, cũng ngắn hơn tôi một chút, cho nên nhất định là của tôi… Anh cũng thấy đấy, mỗi một sợi cũng rất mềm, cứ so sánh với tóc của tôi đi…”
“Phu nhân.” Anh ta cười cắt đứt lời cô: “Không phải tôi nghi ngờ lai lịch của mấy sợi tóc này, chỉ là muốn xác nhận lại, bởi vì có liên quan đến những cái đó… Theo lý thuyết thì giá cả cũng cao hơn một chút…”
Lập tức mặt Lưu Diệp đỏ ửng, đã hiểu rõ điều mà đối phương muốn hỏi, quả thật cô muốn tìm chỗ nào đó để trốn đi, việc này… làm cho người ta thấy không được tự nhiên.
Cô ấp úng, mặt càng đỏ hơn: “Đều là tóc…”
“À…” Không biết có phải đối phương cố ý hay không, sau khi ngắm mấy sợi tóc còn quan sát cô từ trên xuống dưới, rồi xác nhận lại: “Thật ra thì có một phần…”
“Không cần!” Cô quýnh quáng đến chết.
**** có muốn để người ta sống hay không hả?
Chẳng qua là gian thương tận tụy với công việc mà thôi, vì mở rộng phạm vi buôn bán nên vẫn còn chưa từ bỏ ý định dụ dỗ: “Sự trao đổi chất của cơ thể sẽ khiến lông rụng đi, so với những thứ tóc này mà nói…”
Thật sự cô muốn cho anh ta một đấm.
Nếu như da mặt có thể lột xuống để bán, người trước mắt đã sớm làm rồi.
Cô chưa từng gặp qua loại người như thế này, nếu không nói là những người giàu có…
*** xương cũng có thể ép ra dầu!!
Nhưng mà sau khi nhìn hàngô, cái tên Hà Hứa kia không nói được lời nào làm cho người ta vui vẻ.
Cô cho rằng anh ta kích động nhìn những thứ đó như vậy, ít nhất tóc của mình có thể bán giá không tệ, kết quả Hà Hứa Hữu Tiễn lại nói chuyện không có tính thực tế, sau đó lại nói về vấn đề bảo tồn, còn có thủ tục chi phí bán đấu giá nữa, vân vân, 7, 8 phần,… Vốn là khả năng tính toán của cô rất kém thế nhưng đã nhanh chóng phát hiện số tiền mình có thể kiếm không nhiều như trong tưởng tượng.
Hơn nữa lúc đàm phán, cô nhanh chóng biết mình không phải là đối thủ người ta, bất kể cô phản bác anh ta như thế nào, Hà Hứa Hữu Tiễn chỉ mỉm cười đáp trả lại cô, lời nói của anh ta rất chặt chẽ, mặt không đổi sắc mà đè ép cô.
Cô bị đối phương chèn ép mấy lần cũng nói không ra lời, nhưng phải nói người kia thật quá đáng, rõ ràng lúc anh ta nói chuyện vẫn luôn mỉm cười, mỗi một câu đều khách khí như vậy.
Sau khi cô chịu mấy lần lép vế, chợt nhớ đến ưu thế trời cho của mình, đúng vậy, cô không phải là đối thủ trong đàm phán, nhưng là một người đàn ông, sẽ không có mấy ai nhẫn tâm mà tranh giành giá cả với phụ nữ chứ!
Đã đến lúc này, cô tính toán sẽ dùng chiêu mỹ nhân kế, đương nhiên những cửa hàng lớn, những khách sạn lớn cũng thích dùng nhân viên hướng dẫn xinh đẹp, mục đích chính là để chào hàng tốt hơn.
Như vậy hiện tại cô có ưu thế này, không dùng thì để làm gì, cô cố ý nghĩ suy nghĩ.
Cô nhớ chỉ cần nhìn đối phương vài lần thì rất nhiều người sẽ bị cô làm cho rối bời, đỏ mặt xấu hổ, lần trước không may Hòa Sơ cũng như vậy, sau khi bị cô nhìn mấy lần thì cũng chẳng dám ngước mắt lên nhìn.
Cô lập tức nhìn qua.
Kết quả là sau khi Hà Hứa Hữu Tiễn bị cô nhìn chăm chú như vậy, không chỉ có giọng nói không thay đổi mà nụ cười còn sâu hơn nữa, anh ta còn cố ý nhướn mày, bộ dạng này tựa như chăm chú nhìn lại cô.
Ngược lại Lưu Diệp bị tên gian thương Hà Hứa này làm cho xấu hổ rồi.
*** sao biểu cảm và tiền đều không có được cả hai chứ?
Cô lúng túng cúi đầu, cô là người có da mặt mỏng mà.
Lúc này nghe đối phương đã ngừng lại, cô không nhịn được nhớ lại năm đó mình bị người ta lừa mua loại dầu gội mới ra gì đó, cái gì mà khăn mặt ma thuật nữa…
Còn có mấy tổ chức linh tinh kêu gọi cứu trợ cho ai đó, nhớ năm đó học đại học, cô cũng nước mắt lưng tròng góp rất nhiều tiền, sau đó phải ăn mặc tiết kiệm, cô còn cảm thấy tiền của mình được dùng với việc chính đáng nữa, sau đó vào một ngày lúc cô đang lướt web, bị người ta dùng hết cho việc mua xe nổi tiếng và túi hàng hiệu, nhớ tới năm đó thật muốn phun hết gói mì 6 tệ 1 túi mì đã ăn vào mặt mấy tên rùa rụt đầu đó.
Dường như lúc này cô bị tên gian thương họ Hà kia quấn vào, nhưng mà dừng lại một chút, cô cố gắng chỉnh lại suy nghĩ của mình, chuyện này không giống mấy thứ như khăn lông hay dầu gội, cô đã quá ngốc nghếch, giá trị duy nhất cũng chỉlà mua bán mấy thứ này.
Hơn nữa hiện tại đi tới nước này, sau này hợp tác càng khó nói chuyện.
Cô cố gắng học mỉm cười theo mấy người buôn bán, thản nhiên: “Chính là… Chính là tôi nghĩ, tôi tìm anh cũng không phải là muốn hợp tác với anh, tôi cảm thấy, cái này là do tôi tự làm ra, sản phẩm này không phải do anh làm ra, chỉ là tôi mời tới làm đại diện… Đúng rồi, chính là đại diện…”
Cô cố gắng sắp xếp từ ngữ một cách khó khăn, lúc cô đang cố gắng diễn đạt ý nghĩ của mình, cô có thể cảm thấy tên gian thương trước mặt không có ý định cắt ngang lời cô đang nói.
Cô cảm thấy vui vẻ trở lại, giống như mình đang là người chiếm ưu thế vậy, cô không ngừng cố gắng nói: “Anh không phải là người sở hữu toàn bộ sản phẩm, chẳng qua anh là người đại diện buôn bán mà thôi, nếu như anh đưa ra điều kiện không thích hợp với tôi thì tôi cũng có thể tìm người khác để xem xét thử.”
Hít sâu một hơi, Lưu Diệp nhớ tới những thứ đã thấy trước kia, cô không nhịn được lại lẩm bẩm một câu: “Đầu óc tôi không được tốt, nhưng mà…”
Mặc dù cảm thấy Khương Nhiên cứ để cô tự mình xử lý chuyện như vậy là điều ngoài ý muốn, nhưng nhớ tới Mậu Ngạn Ba không nói tiếng nào đã lập ra quỹ bảo hộ phụ nữ, cô cũng tình nguyện chọn cách làm của Khương Nhiên.
Cô không hiểu những đạo lý lớn, nhưng đạo lý làm người thì cô rất rõ.
“Được.” Nụ cười của Hà Hứa Hữu Tiễn nhanh chóng được thu lại, rất nhanh lấy ra một phần văn kiện.
Lưu Diệp buồn bực vừa nhận lấy, chỉ thấy trên đó ghi rất rõ ràng, hơn nữa điều kiện lại vô cùng tốt, đơn giản chính là giống như Hà Hữa Hữu Tiễn đi làm không công cho cô, cô buồn bực liếc mắt nhìn anh ta.
Hà Hứa Hữu Tiễn mỉm cười, ít nhiều không giống trước đó: “Xin phu nhân tin tưởng thành ý của tôi, chẳng qua những việc lúc nãy chỉ để vui vẻ một chút với ngài thôi, không nghĩ tới phu nhân thông minh vượt xa ngoài dự liệu của tôi, khiến tôi vô cùng khâm phục, chẳng qua phu nhân, sau này sẽ có rất nhiều lần đàm phán buôn bán, hơn nữa bản thân phu nhân là người có giá trị buôn bán rất lớn, bất kể là phí phát ngôn hay là phí biểu diễn, chỉ cần phu nhân muốn thì cũng có thể kiếm được số tiền trên trời mà không ai có thể thể tưởng tượng được, vừa đúng lúc gia tộc họ Hứa của chúng tôi có quan hệ tốt đẹp với cửa ngõ, xin phu nhân suy tính chuyện hợp tác với chúng tôi, tôi nguyện ý hủy bỏ tất cả công việc, sẽ ở bên cạnh làm người đại diện cho phu nhân …”
Sau khi nói xong những lời đó, Hà Hữu Tiễn nhanh chóng đứng lên rồi cung kính vái một cúi đầu với cô.
Lưu Diệp thật không hiểu được.
Nhưng nhìn bộ dạng nhẹ nhàng đúng mực của đối phương, còn chân thành nhìn mình, cô không nhịn được cũng có chút đắc ý.
Chẳng lẽ những lời mình nói làm cho đối phương bị trấn trụ sao?
Mặc dù điều kiện trong hợp đồng rất tốt, nhưng cô muốn đưa cho Khương Nhiên xem .
Ít nhiều cô có tâm tư của mình, bởi vì Khương Nhiên là một quân nhân, thích nói cô không có đầu óc, cô rất muốn chứng minh cho anh thấy giá trị của bản thân!!
*** phụ nữ cũng có thể tài giỏi, cũng biết cách nói chuyện làm ăn!!
Chẳng qua lúc cô gặp Khương Nhiên, thấy anh bận rộn rất nhiều việc, không ít người đang báo cáo công việc với anh.
Cô im lặng đứng bên cạnh một lúc lâu, kết quả là tình hình nhanh chóng trở nên kỳ lạ, vốn là tốc độ báo cáo của người kia còn đang bình thường, bỗng nhiên trở nên cà lăm, còn mấy người chờ báo cáo thì ra sức liếc trộm, xoa chân, vuốt tóc.
Cuối cùng Khương Nhiên vẫn đang cúi đầu suy nghĩ vấn đề cũng đã phát hiện ra tình hình này có chút không đúng, anh vội vàng bảo những người đó đi ra ngoài.
Sau đó ngẩng đầu lên, Khương Nhiên lập tức lộ ra nụ cười vui vẻ.
Lưu Diệp cũng không nhịn được bật cười, cô đắc ý đưa hợp đồng tự cô đàm phán cho Khương Nhiên xem.
Giống như muốn khoe khoang, cô vừa định mở miệng giới thiệu thành quả của mình.
Khương Nhiên đã nói trước: “Có phải tên gian thương đó đưa cho em nhiều điều kiện ưu đãi?”
Lưu Diệp lập tức ồ lên một tiếng, làm sao mà giống như Khương Nhiên cũng ở chỗ đó vậy.
Vẻ mặt Khương Nhiên không thay đổi, anh tiếp tục nói: “Sau đó dùng những ân huệ cỏn con đó, dụ dỗ em ký mấy cái khác, trong thời gian đó còn a dua nịnh hót, khen ngợi em các kiểu?”
Lưu Diệp hơi ngẩn người, nhưng mà cái người Hà Hứa Hữu Tiễn làm vậy không phải bởi vì khâm phục cô sao?
Là muốn lừa dối cô đàm phán cái khác…
Khương Nhiên thản nhiên bình luận: “Gian thương ăn tươi nuốt sống như cậu ta, đoán chừng sẽ gạt em theo chân bọn họ hợp tác lâu dài.”
Anh xếp đống tài liệu trên bàn lại, trên bàn làm việc của anh có một chiếc máy tính bảng rất lớn.
Anh trượt trượt như xác nhận cái gì đó.
Sau đó anh ngẩng đầu lên, cười nói: “Tôi có năm phút để nghỉ ngơ, đến đây…”
Anh kéo cô vào trong ngực.
Lưu Diệp cảm thấy rầu rĩ.
Có lẽ Khương Nhiên cũng cảm nhận được tâm trạng của cô, chẳng qua không hiểu vì sao cô lại không vui.
Hai người gần nhau như thế, Lưu Diệp nhìn hàng lông mi dài, đôi mắt xinh đẹp của anh, không nhịn được nói thầm: “Tôi cho rằng mình… tất lợi hại…”
“Không có cách nào.” Khương Nhiên chân thành an ủi cô: “Trời sinh chỉ số IQ của em thấp.”
Lần này cả người Lưu Diệp cảm thấy không tốt chút nào.
Khương Nhiên lại muốn dỗ để cô vui vẻ hơn, bỗng dưng anh nói: “Đúng rồi, hôm qua em nói phải giúp bạn em chuyện gì đó mà, tôi đã cho người liên lạc với bọn họ, bây giờ em muốn nói chuyện với họ một chút không?”
Vốn cô vẫn còn tức giận, hiện tại vừa nghe nói có thể liên lạc với bọn Vũ Mị, Lưu Diệp chẳng thèm quan tâm tới tức giận, hiên tại cô rất lo lắng cho bọn họ, sợ đám Vũ Mị vì cô mà gặp tổn thất gì đó không bù lại nổi.
Khương Nhiên giúp cô ấn điện thoại, có lẽ nhân viên bên ngoài của anh đã tìm được số điện thoại của Vũ Mị.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, chẳng qua người nghe không phải là Vũ Mị mà là giọng nói khàn khàn của mẹ Tang, nghĩ tới cảnh mẹ Tang khóc lóc kể lể trước máy quay, còn mắng mấy lời lưu manh nữa, Lưu Diệp cảm thấy khó chịu.
Dù như thế nào, bị lấy hết quần áo cũng thật sự khiến người ta không chịu nổi, không biết làm sao mẹ Tang với Vũ Mị làm sao mà chịu đựng được…
Chẳng qua cô còn chưa mở miệng, mẹ Tang ở đầu dây bên kia đã nói đùng đùng giống như băng đậu*: “Này? cô thuộc đài truyền hình nào, phỏng vấn thì phải thu lệ phí, hơn nữa tuần này tôi không có thời gian, từ sáng đến tối đều không có, cô muốn xếp hàng thì ít nhất phải cầm tới 26 triệu… Lời của bên xuất bản nói gần đây không có kế hoạch này…”
*băng đậu: một món ăn vặt của Trung Quốc.
Lưu Diệp hơi há hốc mồm, cộc lốc hỏi: “Các người không sao chứ?”
“Này? người này… Phỏng vấn thì phải đưa phí, không nói giá cả trước thì không cần bàn nữa…”
Lưu Diệp im lặng trong chốc lát.
“Nhưng mà nếu các người muốn biết tình hình của cuốn sách mới thì tôi cũng có thể tiết lộ một chút, cuốn sách mới về nghề nghiệp người phụ nữ tên ‘Chuyện xưa của tôi và phụ nữ không thể nói”, tuyệt đối lấy tư liệu từ hiện thực, khoảng ngày mai thì sẽ phát hành trên toàn cầu, giá bán là 177 đồng…”
Beta: Dung Cảnh
Lưu Diệp cảm thấy quá quẫn bách, khiến cô lo lắng hơn còn có thái độ của Khương Nhiên với chuyện này.
Cô cho rằng nhất định Khương Nhiên sẽ chán ghét người khác đụng chạm vào cô, kết quả anh ta không nói gì, chỉ bảo hai người đi vào phòng làm việc bên cạnh để bàn chuyện.
Lúc Lưu Diệp nghe nói như thế còn cố ý liếc nhìn Khương Nhiên, Khương Nhiên đang vội vàng tự tay xử lý chuyện này, bộ dạng giải quyết việc đó khiến cô hơi bất ngờ.
Thậm chí trong quá trình làm việc Khương Nhiên cũng không ngẩng đầu lên nhìn cô.
Cô cảm thấy vô cùng kinh ngạc, cô cho rằng Khương Nhiên rất để ý quan tâm đến chuyện của cô.
Hiện tại cứ để mặc cô như thế, cô cảm thấy lo lắng, cô lớn như vậy rồi nhưng đừng nói chuyện làm ăn với người khác, ngay cả chuyện mặc cả cũng không phải là sở trường của cô.
Hơn nữa vừa nhìn người đối diện đã thấy không phải là người lương thiện gì.
Nhưng mà Lưu Diệp không rụt đầu lại, vốn là chuyện của mình, nếu phải làm thì dù không thích ứng được thì cô cũng phải kiên trì.
Chờ lúc hai người tới phòng làm việc, cô hít sâu một hơi, cẩn thận lấy chút tóc của mình ra.
Đối phương là gia tộc Hà Hứa nổi danh ở bên ngoài nên cô hơi lo lắng, rất sợ một khi lấy ra mấy sợi tóc của mình sẽ khiến họ tức giận, *** chỉ mấy sợi lông rách này, đáng giá để lão tử cố ý đi một chuyến à, cô đền bù tiền cho tôi!!
Lúc cô đang thấp thỏm lo sợ chờ câu trả lời, chỉ thấy sau khi Hà Hứa Hữu Tiễn nhìn thấy thứ cô lấy ra, bỗng nhiên gương mặt luôn tươi cười ngừng lại một chút, sau đó anh ta cũng nhanh chóng lấy một vật ra rồi chụp hình mấy sợi tóc kia, lúc chạm vào tóc, thậm chí anh ta còn đổi găng tay.
Bộ dạng cẩn thận như vậy giống như thứ anh chạm vào không phải là tóc mà là thỏi vàng.
Không đúng, cho dù là vàng cũng không cần phải căng thẳng như thế.
Bộ dáng kia tưởng như là chạm vào một loại trân phẩm tuyệt thế, ánh mắt sáng lấp lánh có thể dùng thay đèn pha.
Anh ta quan sát vô cùng cẩn thận, mỗi một động tác làm rất chậm.
Nhìn dáng vẻ của anh ta, ngay cả Lưu Diệp cũng căng thẳng theo, lúc trước cô còn cảm thấy có phải chuyện bán tóc quá khoa trương rồi không, nhưng bây giờ nhìn đối phương nghiên cứu nghiêm túc như vậy, bỗng dưng cô nghĩ đến, sẽ không phải nhờ bán tóc mà cô trở thành đệ nhất phú bà chứ?
Đến lúc đó!!
Cô nắm quyền, nhất định cô phải thuê thật nhiều thật nhiều vệ sĩ tới bảo vệ an toàn của mình, cô còn có thể hoàn thành rất nhiều chuyện…
Chẳng qua là lúc Hà Hứa Hữu Tiễn đang nghiên cứu tóc cô, bỗng dưng anh ta một sợi tóc hơi ngắn lên, xác nhận: “Cô khẳng định những thứ này đều là tóc?”
Lưu Diệp hơi ngẩn người, vô thức ừ một tiếng, cũng không phải đều là tóc sao.
Vì để chứng minh mình không nói sai, cô vội vàng giải thích: “Đều là của tôi, bởi vì tóc của Khương Nhiên cứng quá, cũng ngắn hơn tôi một chút, cho nên nhất định là của tôi… Anh cũng thấy đấy, mỗi một sợi cũng rất mềm, cứ so sánh với tóc của tôi đi…”
“Phu nhân.” Anh ta cười cắt đứt lời cô: “Không phải tôi nghi ngờ lai lịch của mấy sợi tóc này, chỉ là muốn xác nhận lại, bởi vì có liên quan đến những cái đó… Theo lý thuyết thì giá cả cũng cao hơn một chút…”
Lập tức mặt Lưu Diệp đỏ ửng, đã hiểu rõ điều mà đối phương muốn hỏi, quả thật cô muốn tìm chỗ nào đó để trốn đi, việc này… làm cho người ta thấy không được tự nhiên.
Cô ấp úng, mặt càng đỏ hơn: “Đều là tóc…”
“À…” Không biết có phải đối phương cố ý hay không, sau khi ngắm mấy sợi tóc còn quan sát cô từ trên xuống dưới, rồi xác nhận lại: “Thật ra thì có một phần…”
“Không cần!” Cô quýnh quáng đến chết.
**** có muốn để người ta sống hay không hả?
Chẳng qua là gian thương tận tụy với công việc mà thôi, vì mở rộng phạm vi buôn bán nên vẫn còn chưa từ bỏ ý định dụ dỗ: “Sự trao đổi chất của cơ thể sẽ khiến lông rụng đi, so với những thứ tóc này mà nói…”
Thật sự cô muốn cho anh ta một đấm.
Nếu như da mặt có thể lột xuống để bán, người trước mắt đã sớm làm rồi.
Cô chưa từng gặp qua loại người như thế này, nếu không nói là những người giàu có…
*** xương cũng có thể ép ra dầu!!
Nhưng mà sau khi nhìn hàngô, cái tên Hà Hứa kia không nói được lời nào làm cho người ta vui vẻ.
Cô cho rằng anh ta kích động nhìn những thứ đó như vậy, ít nhất tóc của mình có thể bán giá không tệ, kết quả Hà Hứa Hữu Tiễn lại nói chuyện không có tính thực tế, sau đó lại nói về vấn đề bảo tồn, còn có thủ tục chi phí bán đấu giá nữa, vân vân, 7, 8 phần,… Vốn là khả năng tính toán của cô rất kém thế nhưng đã nhanh chóng phát hiện số tiền mình có thể kiếm không nhiều như trong tưởng tượng.
Hơn nữa lúc đàm phán, cô nhanh chóng biết mình không phải là đối thủ người ta, bất kể cô phản bác anh ta như thế nào, Hà Hứa Hữu Tiễn chỉ mỉm cười đáp trả lại cô, lời nói của anh ta rất chặt chẽ, mặt không đổi sắc mà đè ép cô.
Cô bị đối phương chèn ép mấy lần cũng nói không ra lời, nhưng phải nói người kia thật quá đáng, rõ ràng lúc anh ta nói chuyện vẫn luôn mỉm cười, mỗi một câu đều khách khí như vậy.
Sau khi cô chịu mấy lần lép vế, chợt nhớ đến ưu thế trời cho của mình, đúng vậy, cô không phải là đối thủ trong đàm phán, nhưng là một người đàn ông, sẽ không có mấy ai nhẫn tâm mà tranh giành giá cả với phụ nữ chứ!
Đã đến lúc này, cô tính toán sẽ dùng chiêu mỹ nhân kế, đương nhiên những cửa hàng lớn, những khách sạn lớn cũng thích dùng nhân viên hướng dẫn xinh đẹp, mục đích chính là để chào hàng tốt hơn.
Như vậy hiện tại cô có ưu thế này, không dùng thì để làm gì, cô cố ý nghĩ suy nghĩ.
Cô nhớ chỉ cần nhìn đối phương vài lần thì rất nhiều người sẽ bị cô làm cho rối bời, đỏ mặt xấu hổ, lần trước không may Hòa Sơ cũng như vậy, sau khi bị cô nhìn mấy lần thì cũng chẳng dám ngước mắt lên nhìn.
Cô lập tức nhìn qua.
Kết quả là sau khi Hà Hứa Hữu Tiễn bị cô nhìn chăm chú như vậy, không chỉ có giọng nói không thay đổi mà nụ cười còn sâu hơn nữa, anh ta còn cố ý nhướn mày, bộ dạng này tựa như chăm chú nhìn lại cô.
Ngược lại Lưu Diệp bị tên gian thương Hà Hứa này làm cho xấu hổ rồi.
*** sao biểu cảm và tiền đều không có được cả hai chứ?
Cô lúng túng cúi đầu, cô là người có da mặt mỏng mà.
Lúc này nghe đối phương đã ngừng lại, cô không nhịn được nhớ lại năm đó mình bị người ta lừa mua loại dầu gội mới ra gì đó, cái gì mà khăn mặt ma thuật nữa…
Còn có mấy tổ chức linh tinh kêu gọi cứu trợ cho ai đó, nhớ năm đó học đại học, cô cũng nước mắt lưng tròng góp rất nhiều tiền, sau đó phải ăn mặc tiết kiệm, cô còn cảm thấy tiền của mình được dùng với việc chính đáng nữa, sau đó vào một ngày lúc cô đang lướt web, bị người ta dùng hết cho việc mua xe nổi tiếng và túi hàng hiệu, nhớ tới năm đó thật muốn phun hết gói mì 6 tệ 1 túi mì đã ăn vào mặt mấy tên rùa rụt đầu đó.
Dường như lúc này cô bị tên gian thương họ Hà kia quấn vào, nhưng mà dừng lại một chút, cô cố gắng chỉnh lại suy nghĩ của mình, chuyện này không giống mấy thứ như khăn lông hay dầu gội, cô đã quá ngốc nghếch, giá trị duy nhất cũng chỉlà mua bán mấy thứ này.
Hơn nữa hiện tại đi tới nước này, sau này hợp tác càng khó nói chuyện.
Cô cố gắng học mỉm cười theo mấy người buôn bán, thản nhiên: “Chính là… Chính là tôi nghĩ, tôi tìm anh cũng không phải là muốn hợp tác với anh, tôi cảm thấy, cái này là do tôi tự làm ra, sản phẩm này không phải do anh làm ra, chỉ là tôi mời tới làm đại diện… Đúng rồi, chính là đại diện…”
Cô cố gắng sắp xếp từ ngữ một cách khó khăn, lúc cô đang cố gắng diễn đạt ý nghĩ của mình, cô có thể cảm thấy tên gian thương trước mặt không có ý định cắt ngang lời cô đang nói.
Cô cảm thấy vui vẻ trở lại, giống như mình đang là người chiếm ưu thế vậy, cô không ngừng cố gắng nói: “Anh không phải là người sở hữu toàn bộ sản phẩm, chẳng qua anh là người đại diện buôn bán mà thôi, nếu như anh đưa ra điều kiện không thích hợp với tôi thì tôi cũng có thể tìm người khác để xem xét thử.”
Hít sâu một hơi, Lưu Diệp nhớ tới những thứ đã thấy trước kia, cô không nhịn được lại lẩm bẩm một câu: “Đầu óc tôi không được tốt, nhưng mà…”
Mặc dù cảm thấy Khương Nhiên cứ để cô tự mình xử lý chuyện như vậy là điều ngoài ý muốn, nhưng nhớ tới Mậu Ngạn Ba không nói tiếng nào đã lập ra quỹ bảo hộ phụ nữ, cô cũng tình nguyện chọn cách làm của Khương Nhiên.
Cô không hiểu những đạo lý lớn, nhưng đạo lý làm người thì cô rất rõ.
“Được.” Nụ cười của Hà Hứa Hữu Tiễn nhanh chóng được thu lại, rất nhanh lấy ra một phần văn kiện.
Lưu Diệp buồn bực vừa nhận lấy, chỉ thấy trên đó ghi rất rõ ràng, hơn nữa điều kiện lại vô cùng tốt, đơn giản chính là giống như Hà Hữa Hữu Tiễn đi làm không công cho cô, cô buồn bực liếc mắt nhìn anh ta.
Hà Hứa Hữu Tiễn mỉm cười, ít nhiều không giống trước đó: “Xin phu nhân tin tưởng thành ý của tôi, chẳng qua những việc lúc nãy chỉ để vui vẻ một chút với ngài thôi, không nghĩ tới phu nhân thông minh vượt xa ngoài dự liệu của tôi, khiến tôi vô cùng khâm phục, chẳng qua phu nhân, sau này sẽ có rất nhiều lần đàm phán buôn bán, hơn nữa bản thân phu nhân là người có giá trị buôn bán rất lớn, bất kể là phí phát ngôn hay là phí biểu diễn, chỉ cần phu nhân muốn thì cũng có thể kiếm được số tiền trên trời mà không ai có thể thể tưởng tượng được, vừa đúng lúc gia tộc họ Hứa của chúng tôi có quan hệ tốt đẹp với cửa ngõ, xin phu nhân suy tính chuyện hợp tác với chúng tôi, tôi nguyện ý hủy bỏ tất cả công việc, sẽ ở bên cạnh làm người đại diện cho phu nhân …”
Sau khi nói xong những lời đó, Hà Hữu Tiễn nhanh chóng đứng lên rồi cung kính vái một cúi đầu với cô.
Lưu Diệp thật không hiểu được.
Nhưng nhìn bộ dạng nhẹ nhàng đúng mực của đối phương, còn chân thành nhìn mình, cô không nhịn được cũng có chút đắc ý.
Chẳng lẽ những lời mình nói làm cho đối phương bị trấn trụ sao?
Mặc dù điều kiện trong hợp đồng rất tốt, nhưng cô muốn đưa cho Khương Nhiên xem .
Ít nhiều cô có tâm tư của mình, bởi vì Khương Nhiên là một quân nhân, thích nói cô không có đầu óc, cô rất muốn chứng minh cho anh thấy giá trị của bản thân!!
*** phụ nữ cũng có thể tài giỏi, cũng biết cách nói chuyện làm ăn!!
Chẳng qua lúc cô gặp Khương Nhiên, thấy anh bận rộn rất nhiều việc, không ít người đang báo cáo công việc với anh.
Cô im lặng đứng bên cạnh một lúc lâu, kết quả là tình hình nhanh chóng trở nên kỳ lạ, vốn là tốc độ báo cáo của người kia còn đang bình thường, bỗng nhiên trở nên cà lăm, còn mấy người chờ báo cáo thì ra sức liếc trộm, xoa chân, vuốt tóc.
Cuối cùng Khương Nhiên vẫn đang cúi đầu suy nghĩ vấn đề cũng đã phát hiện ra tình hình này có chút không đúng, anh vội vàng bảo những người đó đi ra ngoài.
Sau đó ngẩng đầu lên, Khương Nhiên lập tức lộ ra nụ cười vui vẻ.
Lưu Diệp cũng không nhịn được bật cười, cô đắc ý đưa hợp đồng tự cô đàm phán cho Khương Nhiên xem.
Giống như muốn khoe khoang, cô vừa định mở miệng giới thiệu thành quả của mình.
Khương Nhiên đã nói trước: “Có phải tên gian thương đó đưa cho em nhiều điều kiện ưu đãi?”
Lưu Diệp lập tức ồ lên một tiếng, làm sao mà giống như Khương Nhiên cũng ở chỗ đó vậy.
Vẻ mặt Khương Nhiên không thay đổi, anh tiếp tục nói: “Sau đó dùng những ân huệ cỏn con đó, dụ dỗ em ký mấy cái khác, trong thời gian đó còn a dua nịnh hót, khen ngợi em các kiểu?”
Lưu Diệp hơi ngẩn người, nhưng mà cái người Hà Hứa Hữu Tiễn làm vậy không phải bởi vì khâm phục cô sao?
Là muốn lừa dối cô đàm phán cái khác…
Khương Nhiên thản nhiên bình luận: “Gian thương ăn tươi nuốt sống như cậu ta, đoán chừng sẽ gạt em theo chân bọn họ hợp tác lâu dài.”
Anh xếp đống tài liệu trên bàn lại, trên bàn làm việc của anh có một chiếc máy tính bảng rất lớn.
Anh trượt trượt như xác nhận cái gì đó.
Sau đó anh ngẩng đầu lên, cười nói: “Tôi có năm phút để nghỉ ngơ, đến đây…”
Anh kéo cô vào trong ngực.
Lưu Diệp cảm thấy rầu rĩ.
Có lẽ Khương Nhiên cũng cảm nhận được tâm trạng của cô, chẳng qua không hiểu vì sao cô lại không vui.
Hai người gần nhau như thế, Lưu Diệp nhìn hàng lông mi dài, đôi mắt xinh đẹp của anh, không nhịn được nói thầm: “Tôi cho rằng mình… tất lợi hại…”
“Không có cách nào.” Khương Nhiên chân thành an ủi cô: “Trời sinh chỉ số IQ của em thấp.”
Lần này cả người Lưu Diệp cảm thấy không tốt chút nào.
Khương Nhiên lại muốn dỗ để cô vui vẻ hơn, bỗng dưng anh nói: “Đúng rồi, hôm qua em nói phải giúp bạn em chuyện gì đó mà, tôi đã cho người liên lạc với bọn họ, bây giờ em muốn nói chuyện với họ một chút không?”
Vốn cô vẫn còn tức giận, hiện tại vừa nghe nói có thể liên lạc với bọn Vũ Mị, Lưu Diệp chẳng thèm quan tâm tới tức giận, hiên tại cô rất lo lắng cho bọn họ, sợ đám Vũ Mị vì cô mà gặp tổn thất gì đó không bù lại nổi.
Khương Nhiên giúp cô ấn điện thoại, có lẽ nhân viên bên ngoài của anh đã tìm được số điện thoại của Vũ Mị.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, chẳng qua người nghe không phải là Vũ Mị mà là giọng nói khàn khàn của mẹ Tang, nghĩ tới cảnh mẹ Tang khóc lóc kể lể trước máy quay, còn mắng mấy lời lưu manh nữa, Lưu Diệp cảm thấy khó chịu.
Dù như thế nào, bị lấy hết quần áo cũng thật sự khiến người ta không chịu nổi, không biết làm sao mẹ Tang với Vũ Mị làm sao mà chịu đựng được…
Chẳng qua cô còn chưa mở miệng, mẹ Tang ở đầu dây bên kia đã nói đùng đùng giống như băng đậu*: “Này? cô thuộc đài truyền hình nào, phỏng vấn thì phải thu lệ phí, hơn nữa tuần này tôi không có thời gian, từ sáng đến tối đều không có, cô muốn xếp hàng thì ít nhất phải cầm tới 26 triệu… Lời của bên xuất bản nói gần đây không có kế hoạch này…”
*băng đậu: một món ăn vặt của Trung Quốc.
Lưu Diệp hơi há hốc mồm, cộc lốc hỏi: “Các người không sao chứ?”
“Này? người này… Phỏng vấn thì phải đưa phí, không nói giá cả trước thì không cần bàn nữa…”
Lưu Diệp im lặng trong chốc lát.
“Nhưng mà nếu các người muốn biết tình hình của cuốn sách mới thì tôi cũng có thể tiết lộ một chút, cuốn sách mới về nghề nghiệp người phụ nữ tên ‘Chuyện xưa của tôi và phụ nữ không thể nói”, tuyệt đối lấy tư liệu từ hiện thực, khoảng ngày mai thì sẽ phát hành trên toàn cầu, giá bán là 177 đồng…”