-
Chương 43
Editor: Kim Phượng
Beta: Dung Cảnh
Đầu óc Lưu Diệp choáng váng, cuộc đời của cô đã phát sinh thay đổi rất lớn.
Lần đầu tiên cô cảm thấy mình chính là đầu heo, hơn nữa để cho cô không tưởng tượng được đó chính là thái độ của Khương Nhiên!!
Cô cực kì hối hận có được không? nhưng dạng người ăn xong chùi mép như Khương Nhiên là kiểu gì đây?
Từ ngày đó, sau khi ăn chung bữa sáng, Khương Nhiên không còn xuất hiện nữa.
Rõ ràng lúc ăn sáng hai người còn rất tốt, cô cũng không cảm thấy mình đắc tội gì với người ta, dù cô có hơi lạnh nhạt một chút nhưng dưới tình huống như vậy, cô lạnh nhạt cũng là phản ứng bình thường không phải sao?
Hơn nữa cô cũng rất đau có được không?! Cô thật sự không có tinh lực (*) nói chuyện, cũng không còn tâm trạng mà cười đấy!!
(*): Tinh thần và thể lực.
Vả lại, cô cũng không cảm thấy Khương Nhiên có chuyện gì không vui, lúc ăn cơm Khương Nhiên vẫn rất quan tâm, trong lúc đó còn gắp thức ăn giúp cô, trừ việc hai người còn lúng túng ra thì cô thật sự nghĩ không ra còn có nguyên nhân nào khác để Khương Nhiên không xuất hiện nữa.
Cô đoán có phải thân thể anh lại xảy ra chuyện gì hay không, cô cũng không nói gì mà chỉ an tĩnh chờ ở Hạ cung.
Thật ra thì cô cũng không hiểu mình đang chờ cái gì? Trong lòng càng cảm thấy cực kì không hiểu nổi, nhạt nhẽo ăn cơm xong, lúc nằm trên giường, nghĩ tới chuyện đêm đó, cô liền cảm thấy mặt nóng như lửa đốt, thân thể cũng hơi run.
Cảm giác kia rất không chân thật, tất cả đều mơ mơ hồ hồ, nhưng quá trình từ cô gái biến thành phụ nữ này vô cùng chính xác, không sai vào đâu được.
Bất cẩn để xảy ra cái quan hệ này, lúc học đại học bạn học cùng kí túc xá đã từng phát sinh chuyện này, bởi vì một chút kinh nghiệm cũng không có, mà đối phương lại là người đàn ông rất có kinh nghiệm, vừa dỗ, vừa gạt, không may để cho đối phương đạt được.
Lúc ấy nhìn vẻ mặt đưa đám của bạn cùng phòng, cô vẫn còn nhắc nhở mình nhất định phải cẩn thận những thứ đàn ông hư hỏng kia.
Nhưng bây giờ cô cũng không hiểu tại sao lại thất thân. . . . . .
Chỉ là tâm tình rất không hiểu nổi, lúc ấy bạn cùng phòng khóc rất lâu, còn cô một giọt nước mắt cũng không chảy ra. . . . . .
hai ngày cứ thế trôi qua, ngược lại ngày đó cô buồn bực không chịu nổi, nếu cái chỗ này có thể liên lạc với bên ngoài, cô có thể liên lạc với người của phòng y tế, chủ yếu là muốn hỏi thăm tình huống của Khương Nhiên.
Có phải đêm đó Khương Nhiên mệt muốn chết rồi hay không, tên kia vốn đang bị bệnh mà còn cậy mạnh.
Kết quả chàng trai cà lăm ở phòng y tế lắp ba lắp bắp nói cho cô biết, bây giờ tình huống của thủ lĩnh không được tốt, giống như uống thuốc kích thích vậy.
Cô còn hơi khó chịu, không có nhân tính rồi, toàn thế giới chỉ còn một phụ nữ là cô, còn có đàn ông ăn xong chùi miệng đi liền à?
Đang lúc cô buồn bực muốn chết thì Khương Nhiên lại phái người tới đây gọi cô ,nói là có một ít người muốn xác nhận tình huống của cô.
Lưu Diệp tức giận đi ngay.
Đối với lời đề nghị muốn cô nữ tính hơn một chút của Quan Chỉ, cô đều giả vờ không nghe thấy.
Vốn thở phì phò muốn hung hăng trừng Khương Nhiên vài lần, cũng không biết thế nào, trong nháy mắt khi mở cửa nhìn thấy Khương Nhiên, cô chợt tâm hoảng ý loạn (*).
(*): Lòng dạ rối bời.
Không phải cô chưa từng thấy người đàn ông ngồi ở trên ghế đó, nhưng lần này bỗng nhiên tâm hoảng ý loạn cực kì mãnh liệt, cả người đều không bình thường, cũng không dám nhìn về phía anh.
Hơn nữa những người muốn gặp cô cũng đã đến, lúc bắt đầu cô cũng không nghĩ nhiều, nhưng khi thấy những người đó, Lưu Diệp mới phát hiện chuyện này rất nghiêm túc.
Mậu Ngạn Ba trong lời đồn cũng tới, lúc trước cô gặp qua anh ta ở trên ti vi, nhưng nhìn gần, cảm giác Mậu Ngạn Ba này cực kìđứng đắn, nghiêm cẩn.
Đó là một người khiêm tốn, ăn mặc đúng mực, vẻ mặt không lạnh nhạt cũng không lỗ mãng, tay trái tự nhiên để ở sau lưng, toàn thân đều là khí chất thân sĩ.
Hơn nữa càng làm cho cô không nghĩ tới là, Hoà Sơ mà lúc trước gặp qua rất nhiều lần cũng đi theo, nhưng trên mặt Hoà Sơ, sống mũi còn dán miếng băng dính, giống như là bị người nào đó đánh một trận.
Cô nhịn không được liền nhìn Hoà Sơ mấy lần.
Sau đó rất nhanh Hoà Sơ liền bị cô nhìn liền cúi đầu xuống, đỏ mặt như xấu hổ.
Cô thật sự bị quẫn bách囧.
Cô gãi gãi đầu ngồi xuống, trong phòng nhiều người như vậy, gần như nháy mắt cô đi vào, ánh mắt của những người đó liền tập trung ở trên người cô.
Trước kia cô buồn bực tại sao có vài người ở trường hợp quan trọng sẽ mắc sai sót, hiện tại cô mới hiểu được, con người đến lúc khẩn trương sẽ mắc phải sai lầm liên tiếp.
Ít nhất ở trường hợp nghiêm túc như vậy, cô khẩn trương không nói nên lời.
Mậu Ngạn Ba trang phục tự chế, vừa nhìn thấy cô, liền cúi nửa người.
Hành động cúi người đó khiến cô cảm thấy sau lưng vã mồ hôi.
Trong tất cả mọi người chỉ có Khương Nhiên không nhìn cô.
Thậm chí Khương Nhiên còn giống như cố ý tránh né cô, trong nháy mắt cô đến gần, Khương Nhiên còn mất tự nhiên dịch người, nghiêng người sang bên cạnh.
Rõ ràng đêm đó hai người thân mật như vậy. . . . . .
Trong lòng cô khó chịu không hiểu nổi, may mắn những người này đều có chính sự phải làm, căn bản không cho cô cơ hội suy nghĩ lung tung.
Mậu Ngạn Ba cũng đã giải quyết việc chung nói: " Xin chào, tôi là Mậu Ngạn Ba, chúng tôi cần xác nhận thân phận của người một chút, hi vọng người bỏ qua cho."
Đầu óc Lưu Diệp đã sớm không nghe sai khiến, cô thật thà gật đầu.
Sau đó những nhân viên kiểm tra kia đi tới.
Những người đó đều mang bao tay, có lẽ là sợ tóc của cô là cho nên trước khi kiểm tra đo lường đã cẩn thận kiểm tra da đầu của cô, thấy không có vấn đề mới lấy một sợi tóc.
Bỏ vào bên trong dụng cụ kiểm tra mang đến, kết quả rất nhanh đã hiện ra.
Sau khi những người đó xác nhận lại đưa cho Mậu Ngạn Ba xem.
Lưu Diệp nhìn thấy lúc Mậu Ngạn Ba chứng kiến tới những trị số kia, tất cả vẻ mặt đều thay đổi, rõ ràng lúc trước còn lịch sự tão nhã như vậy, bỗng nhiên sắc mặt trầm xuống, sau đó vẻ mặt càng trở nên kì lạ.
Tiếp đó cô đã nhìn thấy lồng ngực của anh ta cực kì phập phòng, Hoà Sơ bên cạnh anh ta cũng nhìn những số liệu kia một cái, Cuối cùng Hoà Sơ đứng không vững, chân đang phát run.
Ngược lại, vẻ mặt Khương Nhiên vẫn không chút thay đổi, chợt đặt ngón tay lên trên bàn, gõ cộc cộc mấy cái.
Lưu Diệp bị âm thanh hấp dẫn nhìn sang một cái liền đối mặt với ánh mắt của Khương Nhiên.
Khương Nhiên nhanh chóng, yết hầu còn trượt xuống giống như không thoải mái, vốn đang hài lòng gõ bàn bỗng nhiên rụt tay lại.
Có lẽ Mậu Ngạn Ba rốt cuộc cũng đón nhận sự thật này, anh ta hít sâu một hơi, rất tiêu sái đi tới trước mặt của Lưu Diệp, Lưu Diệp nhìn dáng vẻ nghiêm túc như vậy của anh ta, cho là anh ta muốn nói với mình cái gì.
Lúc cô đang chần chừ không biết có nên đứng dậy hay không, Mậu Ngạn Ba bất thình lình quỳ một gối xuống, ánh mắt nóng bỏng nhìn cô.
Nét mặt khoa trương như đang diễn trò: "Phu người nhân, tôi dùng tính mạng của tôi xin thề, nguyện dâng hiến tất cả cho ngài, tôi sẽ cẩn trọng, khiêm tốn, vinh dự, hy sinh,anh dũng, yêu thương, thành thật, công minh, sự trung thành của tôi là áo bảo vệ mình, vì ngài mà cố gắng giữ lại đến giọt máu cuối cùng cả mình là sứ mệnh nhất đinh của tôi.”
Lưu Diệp sợ há hốc mồm, cô ôi ôi hai tiếng, mấy cái người còn lại giống như được hướng dẫn, đám trọng tài viên bao gồm cả Hòa Sơ đều tiến lên, từ từ quỳ quỳ gối xuống đất, lặp lại câu nói kia khiến cả người Lưu Diệp nổi da gà.
Cô sợ lui về sau, cơ thể đều dán vào trên vách tường, cả người đều ngây dại.
Nhưng không có ai đang cười.
Vẻ mặt của mọi người đều nghiêm túc như vậy, toàn bộ cảnh tượng làm da đầu cô run lên.
Cô khẩn trương như vậy một hồi lâu mới tìm về giọng nói của mình: "Không cần khách khí. . . . . . Cái này tôi. . . . . . Cám ơn mọi người. . . . . ."
Nhưng những người đang quỳ một gối dưới dất không chịu đứng lên, tình cảnh này cũng không thể nói các khanh hãy bình thân đẩy chứ?
***, sớm biết có cảnh này, cô đã xem phim cổ đại trung quốc rồi.
Cô hít sâu một cái, thật sự không nghĩ ra lời giống như trong phim, cô chịu đựng cảm giác nổi da gà đang toát ra, cố gắng nói: "Đều đứng lên đi, dưới đất rất cứng. . . . . ."
Thật may là những người đó nghe khuyên bảo, nhìn họ lục tục đứng dậy, rốt cuộc cô cũng thào phào, lại ngồi về chỗ cũ.
Nhưng những người đó vẫn còn giống như ngọn lửa bùng cháy vậy.
“Ngài có khỏe không?” Mậu Ngạn Ba lúc này không giống như trước, khi nhìn cô, đôi mắt giống như biết phun lửa.
Cô cảm thấy cơ thể lúc nóng lúc lạnh, lớn như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên bị nhiều đàn ông vừa lạy vừa hỏi thăm, cô không biết nữ chính trong tiểu thuyết khác làm sao chịu nổi, nhưng mà Mary Sue không phải ai cũng có thể đừa giỡn xoay quanh như, nếu không phải là Thiên Tô thì ngàn vạn lần không được tùy tiện thử!!
Mary Sue: Paula Smith (Paula Smith) đã tạo ra một nữ nhân vật hư cấu trong khoa học viễn tưởng
Thô thiển quá sẽ làm người ta cảm thấy chán ghét buồn nôn có được hay không?
Chưa gặp qua người bị dọa sợ hay sao?
Cô trả lời đứt quãng, lo sơ đáp: " Rất tốt. . . . . ."
"Ăn uống thì thế nào?"
"Rất, rất bình thường."
"Chỗ ở có thoải mái không?"
"Rất, rất tốt." Lúc cô trả lời vấn đề, theo bản năng nhìn Khương Nhiên một cái.
Vẻ mặt Khương Nhiên vẫn thản nhiên như thế.
"Vậy có cái gì cần tôi làm không?" Ánh mắt Mậu Ngạn Ba nóng, bỏng giống như chú chó chờ chủ nhân ném bóng tới.
Không biết tại sao cô lại nghĩ tới cuốn sách bình luận đã từng xem… mấy người này giống như mấy cái người bảo thủ sét đánh của Lê Hoa Thể...
*** Lê Hoa Thể: tác giả thơ của Trung quốc
Tình yêu của tôi là thứ nóng bỏng nhất trên đời này.... Mọi chuyện tôi muốn làm là vì người phụ nữ của mình là giữ lại giọt máu cuối cùng...
Lưu Diệp sợ tới mức lắc đầu một cái.
Nhưng Mậu Ngạn Ba vẫn không chịu buông tha cho cô, mặc kệ là vấn đề nào cũng không nên ép cô nói ra lời không vừa ý mới đúng.
Quả thật Lưu Diệp không có yêu cầu gì để nói, bị hỏi miệng đắng lưỡi khô, cuối cùng anh ta cũng thầm thì, nhỏ giọng nhắc một câu: "Cái gì cũng tốt . . . . . Nhưng nếu thực sự cảm thấy có gì không hài lòng. . . . . ."
Thật ra thì cô chỉ muốn có tự do, nhưng với tình hình trước mắt, ở bên cạnh Khương Nhiên là lựa chọn tốt nhất, chẳng qua nếu … nếu có thể. . . . . .
" Kỳ lạ là động vật hoang dã gặp nguy hiểm đều có luật pháp bảo hộ, nhưng hình như. . . . . . giống như tôi lại không có bất kỳ pháp luật nào có thể bảo vệ được, dù sao là một phụ nữ, mặc kệ là từ thể lực hay là hoàn cảnh mà nói, đều có chút. . . . . ."
Lưu Diệp nói xong những lời đó cũng không thấy có vấn đề gì, hơn nữa lúc nói cô còn lén quan sát nét mặt của Khương Nhiên, anh không ngăn cô, có lẽ có thể nói tiếp đúng không?
Cô liền đánh bạo nói cho xong lời muốn nói.
Kết quả sau khi đưa cô trở về Hạ cung, đợi đến lúc tối, Khương Nhiên cũng chịu tới tìm cô tính sổ.
Vừa thấy cô, Khương Nhiên cũng không khách khí chất vấn: "Em cái người phụ nữ này có đầu óc không vậy?"
Lưu Diệp ngẩn người, cũng không biết mình làm gì chọc tới anh.
Kết quả Khương Nhiên nhanh chóng bật TV lên, rất nhanh màn ảnh cực lớn liền hiện ra.
Vô số nơi đang phát sóng một cái tin tức, người phát ngôn của chính phủ công bố tin tức có thể đốt nóng toàn bộ thế giới, mặc kệ sắc mặt người chủ trì ngưng trọng hay vui vẻ, mọi người đều đang thông báo cùng một tin tức.
"Người phát ngôn của chính phủ đã chứng thực thân phận thật sự của một người phụ nữ, trọng tài viên Mậu Ngạn Ba đã chính thức trình lên quốc hội bộ luật bảo vệ phụ nữ, theo lời của nhân viên nội bộ tiết lộ, chương trình nghị sự lần này đang đứng ở đầu sóng ngọn gió, hiển nhiên chuyện này vượt qua ý nghĩa thời đại, bản tin 24h liên tục thông báo cho mọi người. . . . . ."
Hình ảnh chuyển một cái, cục diện thay đổi càng thêm hỗn loạn, cô nhìn thấy vô số bảng hiệu được giơ lên, phía trên là các loại chữ viết cuồng loạn: "Cho phụ nữ tự do, cho phụ nữ quyền lợi!! Đối xử tử tế với phụ nữ!!"
Nhưng ở trong các bảng hiệu có nhiều màu sắc khác nhau còn xen lẫn một yêu cầu cực kì ghê tởm như muốn hợp thể, muốn người nhân bản.
Đám đàn ông tốt xấu lẫn lộn đủ mọi vẻ mặt kích động, vừa giơ quả đấm, vừa ở đầu đường rục rịch, tình huống kia cực kì dọa người.
Trong đó còn có cảnh sát duy trì trật tự cũng đứng đó cùng hô khẩu hiệu theo.
Ngoài ra còn có hình ảnh vô số chuyên gia đang bày tỏ các loại quan điểm không thể tưởng tượng nổi.
Lưu Diệp thật sự không nghĩ tới mình chỉ thuận miệng oán trách một câu lại dẫn tới phản ứng dây chuyền lớn như vậy.
Cô ngẩn người, vội nhỏ giọng giải thích: "Tôi...tôi không ngờ sẽ như vậy, tôi chỉ nghĩ, ngay cả heo rừng mấy người còn bảo vệ. . . . . . Hơn nữa tôi có nhìn anh mà, lại nói lúc tôi nói chuyện, anh có thể nhắc nhở tôi mà. . . . . ."
Khương Nhiên nghiêng đầu nhìn cô.
Thật ra thì cô cũng đầy bụng uất ức.
Hơn nữa đến cùng Khương Nhiên tức giận đến mức nào mà lúc nhìn chằm chằm khuôn mặt của cô, bộ dáng kia giống như cắn răng nghiến lợi như vậy.
Cô buồn bực trợn mắt nhìn lại, bây giờ đầu óc cô còn choáng váng, trước giờ anh làm việc gì đều không nói với cô, sao cô biết được cái gì nên nói, cái gì không nên nói đây!
Lại nói anh cũng ở hiện trường mà, lúc phát hiện tình huống không đúng, nhắc nhở cô một cái sẽ chết sao? không muốn nói cho cô biết, cái tên Khương Nhiên đầu óc có hố này vừa nhìn thấy cô đầu óc đã trống rỗng, sau đó cái gì cũng không nghe lọt.
Beta: Dung Cảnh
Đầu óc Lưu Diệp choáng váng, cuộc đời của cô đã phát sinh thay đổi rất lớn.
Lần đầu tiên cô cảm thấy mình chính là đầu heo, hơn nữa để cho cô không tưởng tượng được đó chính là thái độ của Khương Nhiên!!
Cô cực kì hối hận có được không? nhưng dạng người ăn xong chùi mép như Khương Nhiên là kiểu gì đây?
Từ ngày đó, sau khi ăn chung bữa sáng, Khương Nhiên không còn xuất hiện nữa.
Rõ ràng lúc ăn sáng hai người còn rất tốt, cô cũng không cảm thấy mình đắc tội gì với người ta, dù cô có hơi lạnh nhạt một chút nhưng dưới tình huống như vậy, cô lạnh nhạt cũng là phản ứng bình thường không phải sao?
Hơn nữa cô cũng rất đau có được không?! Cô thật sự không có tinh lực (*) nói chuyện, cũng không còn tâm trạng mà cười đấy!!
(*): Tinh thần và thể lực.
Vả lại, cô cũng không cảm thấy Khương Nhiên có chuyện gì không vui, lúc ăn cơm Khương Nhiên vẫn rất quan tâm, trong lúc đó còn gắp thức ăn giúp cô, trừ việc hai người còn lúng túng ra thì cô thật sự nghĩ không ra còn có nguyên nhân nào khác để Khương Nhiên không xuất hiện nữa.
Cô đoán có phải thân thể anh lại xảy ra chuyện gì hay không, cô cũng không nói gì mà chỉ an tĩnh chờ ở Hạ cung.
Thật ra thì cô cũng không hiểu mình đang chờ cái gì? Trong lòng càng cảm thấy cực kì không hiểu nổi, nhạt nhẽo ăn cơm xong, lúc nằm trên giường, nghĩ tới chuyện đêm đó, cô liền cảm thấy mặt nóng như lửa đốt, thân thể cũng hơi run.
Cảm giác kia rất không chân thật, tất cả đều mơ mơ hồ hồ, nhưng quá trình từ cô gái biến thành phụ nữ này vô cùng chính xác, không sai vào đâu được.
Bất cẩn để xảy ra cái quan hệ này, lúc học đại học bạn học cùng kí túc xá đã từng phát sinh chuyện này, bởi vì một chút kinh nghiệm cũng không có, mà đối phương lại là người đàn ông rất có kinh nghiệm, vừa dỗ, vừa gạt, không may để cho đối phương đạt được.
Lúc ấy nhìn vẻ mặt đưa đám của bạn cùng phòng, cô vẫn còn nhắc nhở mình nhất định phải cẩn thận những thứ đàn ông hư hỏng kia.
Nhưng bây giờ cô cũng không hiểu tại sao lại thất thân. . . . . .
Chỉ là tâm tình rất không hiểu nổi, lúc ấy bạn cùng phòng khóc rất lâu, còn cô một giọt nước mắt cũng không chảy ra. . . . . .
hai ngày cứ thế trôi qua, ngược lại ngày đó cô buồn bực không chịu nổi, nếu cái chỗ này có thể liên lạc với bên ngoài, cô có thể liên lạc với người của phòng y tế, chủ yếu là muốn hỏi thăm tình huống của Khương Nhiên.
Có phải đêm đó Khương Nhiên mệt muốn chết rồi hay không, tên kia vốn đang bị bệnh mà còn cậy mạnh.
Kết quả chàng trai cà lăm ở phòng y tế lắp ba lắp bắp nói cho cô biết, bây giờ tình huống của thủ lĩnh không được tốt, giống như uống thuốc kích thích vậy.
Cô còn hơi khó chịu, không có nhân tính rồi, toàn thế giới chỉ còn một phụ nữ là cô, còn có đàn ông ăn xong chùi miệng đi liền à?
Đang lúc cô buồn bực muốn chết thì Khương Nhiên lại phái người tới đây gọi cô ,nói là có một ít người muốn xác nhận tình huống của cô.
Lưu Diệp tức giận đi ngay.
Đối với lời đề nghị muốn cô nữ tính hơn một chút của Quan Chỉ, cô đều giả vờ không nghe thấy.
Vốn thở phì phò muốn hung hăng trừng Khương Nhiên vài lần, cũng không biết thế nào, trong nháy mắt khi mở cửa nhìn thấy Khương Nhiên, cô chợt tâm hoảng ý loạn (*).
(*): Lòng dạ rối bời.
Không phải cô chưa từng thấy người đàn ông ngồi ở trên ghế đó, nhưng lần này bỗng nhiên tâm hoảng ý loạn cực kì mãnh liệt, cả người đều không bình thường, cũng không dám nhìn về phía anh.
Hơn nữa những người muốn gặp cô cũng đã đến, lúc bắt đầu cô cũng không nghĩ nhiều, nhưng khi thấy những người đó, Lưu Diệp mới phát hiện chuyện này rất nghiêm túc.
Mậu Ngạn Ba trong lời đồn cũng tới, lúc trước cô gặp qua anh ta ở trên ti vi, nhưng nhìn gần, cảm giác Mậu Ngạn Ba này cực kìđứng đắn, nghiêm cẩn.
Đó là một người khiêm tốn, ăn mặc đúng mực, vẻ mặt không lạnh nhạt cũng không lỗ mãng, tay trái tự nhiên để ở sau lưng, toàn thân đều là khí chất thân sĩ.
Hơn nữa càng làm cho cô không nghĩ tới là, Hoà Sơ mà lúc trước gặp qua rất nhiều lần cũng đi theo, nhưng trên mặt Hoà Sơ, sống mũi còn dán miếng băng dính, giống như là bị người nào đó đánh một trận.
Cô nhịn không được liền nhìn Hoà Sơ mấy lần.
Sau đó rất nhanh Hoà Sơ liền bị cô nhìn liền cúi đầu xuống, đỏ mặt như xấu hổ.
Cô thật sự bị quẫn bách囧.
Cô gãi gãi đầu ngồi xuống, trong phòng nhiều người như vậy, gần như nháy mắt cô đi vào, ánh mắt của những người đó liền tập trung ở trên người cô.
Trước kia cô buồn bực tại sao có vài người ở trường hợp quan trọng sẽ mắc sai sót, hiện tại cô mới hiểu được, con người đến lúc khẩn trương sẽ mắc phải sai lầm liên tiếp.
Ít nhất ở trường hợp nghiêm túc như vậy, cô khẩn trương không nói nên lời.
Mậu Ngạn Ba trang phục tự chế, vừa nhìn thấy cô, liền cúi nửa người.
Hành động cúi người đó khiến cô cảm thấy sau lưng vã mồ hôi.
Trong tất cả mọi người chỉ có Khương Nhiên không nhìn cô.
Thậm chí Khương Nhiên còn giống như cố ý tránh né cô, trong nháy mắt cô đến gần, Khương Nhiên còn mất tự nhiên dịch người, nghiêng người sang bên cạnh.
Rõ ràng đêm đó hai người thân mật như vậy. . . . . .
Trong lòng cô khó chịu không hiểu nổi, may mắn những người này đều có chính sự phải làm, căn bản không cho cô cơ hội suy nghĩ lung tung.
Mậu Ngạn Ba cũng đã giải quyết việc chung nói: " Xin chào, tôi là Mậu Ngạn Ba, chúng tôi cần xác nhận thân phận của người một chút, hi vọng người bỏ qua cho."
Đầu óc Lưu Diệp đã sớm không nghe sai khiến, cô thật thà gật đầu.
Sau đó những nhân viên kiểm tra kia đi tới.
Những người đó đều mang bao tay, có lẽ là sợ tóc của cô là cho nên trước khi kiểm tra đo lường đã cẩn thận kiểm tra da đầu của cô, thấy không có vấn đề mới lấy một sợi tóc.
Bỏ vào bên trong dụng cụ kiểm tra mang đến, kết quả rất nhanh đã hiện ra.
Sau khi những người đó xác nhận lại đưa cho Mậu Ngạn Ba xem.
Lưu Diệp nhìn thấy lúc Mậu Ngạn Ba chứng kiến tới những trị số kia, tất cả vẻ mặt đều thay đổi, rõ ràng lúc trước còn lịch sự tão nhã như vậy, bỗng nhiên sắc mặt trầm xuống, sau đó vẻ mặt càng trở nên kì lạ.
Tiếp đó cô đã nhìn thấy lồng ngực của anh ta cực kì phập phòng, Hoà Sơ bên cạnh anh ta cũng nhìn những số liệu kia một cái, Cuối cùng Hoà Sơ đứng không vững, chân đang phát run.
Ngược lại, vẻ mặt Khương Nhiên vẫn không chút thay đổi, chợt đặt ngón tay lên trên bàn, gõ cộc cộc mấy cái.
Lưu Diệp bị âm thanh hấp dẫn nhìn sang một cái liền đối mặt với ánh mắt của Khương Nhiên.
Khương Nhiên nhanh chóng, yết hầu còn trượt xuống giống như không thoải mái, vốn đang hài lòng gõ bàn bỗng nhiên rụt tay lại.
Có lẽ Mậu Ngạn Ba rốt cuộc cũng đón nhận sự thật này, anh ta hít sâu một hơi, rất tiêu sái đi tới trước mặt của Lưu Diệp, Lưu Diệp nhìn dáng vẻ nghiêm túc như vậy của anh ta, cho là anh ta muốn nói với mình cái gì.
Lúc cô đang chần chừ không biết có nên đứng dậy hay không, Mậu Ngạn Ba bất thình lình quỳ một gối xuống, ánh mắt nóng bỏng nhìn cô.
Nét mặt khoa trương như đang diễn trò: "Phu người nhân, tôi dùng tính mạng của tôi xin thề, nguyện dâng hiến tất cả cho ngài, tôi sẽ cẩn trọng, khiêm tốn, vinh dự, hy sinh,anh dũng, yêu thương, thành thật, công minh, sự trung thành của tôi là áo bảo vệ mình, vì ngài mà cố gắng giữ lại đến giọt máu cuối cùng cả mình là sứ mệnh nhất đinh của tôi.”
Lưu Diệp sợ há hốc mồm, cô ôi ôi hai tiếng, mấy cái người còn lại giống như được hướng dẫn, đám trọng tài viên bao gồm cả Hòa Sơ đều tiến lên, từ từ quỳ quỳ gối xuống đất, lặp lại câu nói kia khiến cả người Lưu Diệp nổi da gà.
Cô sợ lui về sau, cơ thể đều dán vào trên vách tường, cả người đều ngây dại.
Nhưng không có ai đang cười.
Vẻ mặt của mọi người đều nghiêm túc như vậy, toàn bộ cảnh tượng làm da đầu cô run lên.
Cô khẩn trương như vậy một hồi lâu mới tìm về giọng nói của mình: "Không cần khách khí. . . . . . Cái này tôi. . . . . . Cám ơn mọi người. . . . . ."
Nhưng những người đang quỳ một gối dưới dất không chịu đứng lên, tình cảnh này cũng không thể nói các khanh hãy bình thân đẩy chứ?
***, sớm biết có cảnh này, cô đã xem phim cổ đại trung quốc rồi.
Cô hít sâu một cái, thật sự không nghĩ ra lời giống như trong phim, cô chịu đựng cảm giác nổi da gà đang toát ra, cố gắng nói: "Đều đứng lên đi, dưới đất rất cứng. . . . . ."
Thật may là những người đó nghe khuyên bảo, nhìn họ lục tục đứng dậy, rốt cuộc cô cũng thào phào, lại ngồi về chỗ cũ.
Nhưng những người đó vẫn còn giống như ngọn lửa bùng cháy vậy.
“Ngài có khỏe không?” Mậu Ngạn Ba lúc này không giống như trước, khi nhìn cô, đôi mắt giống như biết phun lửa.
Cô cảm thấy cơ thể lúc nóng lúc lạnh, lớn như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên bị nhiều đàn ông vừa lạy vừa hỏi thăm, cô không biết nữ chính trong tiểu thuyết khác làm sao chịu nổi, nhưng mà Mary Sue không phải ai cũng có thể đừa giỡn xoay quanh như, nếu không phải là Thiên Tô thì ngàn vạn lần không được tùy tiện thử!!
Mary Sue: Paula Smith (Paula Smith) đã tạo ra một nữ nhân vật hư cấu trong khoa học viễn tưởng
Thô thiển quá sẽ làm người ta cảm thấy chán ghét buồn nôn có được hay không?
Chưa gặp qua người bị dọa sợ hay sao?
Cô trả lời đứt quãng, lo sơ đáp: " Rất tốt. . . . . ."
"Ăn uống thì thế nào?"
"Rất, rất bình thường."
"Chỗ ở có thoải mái không?"
"Rất, rất tốt." Lúc cô trả lời vấn đề, theo bản năng nhìn Khương Nhiên một cái.
Vẻ mặt Khương Nhiên vẫn thản nhiên như thế.
"Vậy có cái gì cần tôi làm không?" Ánh mắt Mậu Ngạn Ba nóng, bỏng giống như chú chó chờ chủ nhân ném bóng tới.
Không biết tại sao cô lại nghĩ tới cuốn sách bình luận đã từng xem… mấy người này giống như mấy cái người bảo thủ sét đánh của Lê Hoa Thể...
*** Lê Hoa Thể: tác giả thơ của Trung quốc
Tình yêu của tôi là thứ nóng bỏng nhất trên đời này.... Mọi chuyện tôi muốn làm là vì người phụ nữ của mình là giữ lại giọt máu cuối cùng...
Lưu Diệp sợ tới mức lắc đầu một cái.
Nhưng Mậu Ngạn Ba vẫn không chịu buông tha cho cô, mặc kệ là vấn đề nào cũng không nên ép cô nói ra lời không vừa ý mới đúng.
Quả thật Lưu Diệp không có yêu cầu gì để nói, bị hỏi miệng đắng lưỡi khô, cuối cùng anh ta cũng thầm thì, nhỏ giọng nhắc một câu: "Cái gì cũng tốt . . . . . Nhưng nếu thực sự cảm thấy có gì không hài lòng. . . . . ."
Thật ra thì cô chỉ muốn có tự do, nhưng với tình hình trước mắt, ở bên cạnh Khương Nhiên là lựa chọn tốt nhất, chẳng qua nếu … nếu có thể. . . . . .
" Kỳ lạ là động vật hoang dã gặp nguy hiểm đều có luật pháp bảo hộ, nhưng hình như. . . . . . giống như tôi lại không có bất kỳ pháp luật nào có thể bảo vệ được, dù sao là một phụ nữ, mặc kệ là từ thể lực hay là hoàn cảnh mà nói, đều có chút. . . . . ."
Lưu Diệp nói xong những lời đó cũng không thấy có vấn đề gì, hơn nữa lúc nói cô còn lén quan sát nét mặt của Khương Nhiên, anh không ngăn cô, có lẽ có thể nói tiếp đúng không?
Cô liền đánh bạo nói cho xong lời muốn nói.
Kết quả sau khi đưa cô trở về Hạ cung, đợi đến lúc tối, Khương Nhiên cũng chịu tới tìm cô tính sổ.
Vừa thấy cô, Khương Nhiên cũng không khách khí chất vấn: "Em cái người phụ nữ này có đầu óc không vậy?"
Lưu Diệp ngẩn người, cũng không biết mình làm gì chọc tới anh.
Kết quả Khương Nhiên nhanh chóng bật TV lên, rất nhanh màn ảnh cực lớn liền hiện ra.
Vô số nơi đang phát sóng một cái tin tức, người phát ngôn của chính phủ công bố tin tức có thể đốt nóng toàn bộ thế giới, mặc kệ sắc mặt người chủ trì ngưng trọng hay vui vẻ, mọi người đều đang thông báo cùng một tin tức.
"Người phát ngôn của chính phủ đã chứng thực thân phận thật sự của một người phụ nữ, trọng tài viên Mậu Ngạn Ba đã chính thức trình lên quốc hội bộ luật bảo vệ phụ nữ, theo lời của nhân viên nội bộ tiết lộ, chương trình nghị sự lần này đang đứng ở đầu sóng ngọn gió, hiển nhiên chuyện này vượt qua ý nghĩa thời đại, bản tin 24h liên tục thông báo cho mọi người. . . . . ."
Hình ảnh chuyển một cái, cục diện thay đổi càng thêm hỗn loạn, cô nhìn thấy vô số bảng hiệu được giơ lên, phía trên là các loại chữ viết cuồng loạn: "Cho phụ nữ tự do, cho phụ nữ quyền lợi!! Đối xử tử tế với phụ nữ!!"
Nhưng ở trong các bảng hiệu có nhiều màu sắc khác nhau còn xen lẫn một yêu cầu cực kì ghê tởm như muốn hợp thể, muốn người nhân bản.
Đám đàn ông tốt xấu lẫn lộn đủ mọi vẻ mặt kích động, vừa giơ quả đấm, vừa ở đầu đường rục rịch, tình huống kia cực kì dọa người.
Trong đó còn có cảnh sát duy trì trật tự cũng đứng đó cùng hô khẩu hiệu theo.
Ngoài ra còn có hình ảnh vô số chuyên gia đang bày tỏ các loại quan điểm không thể tưởng tượng nổi.
Lưu Diệp thật sự không nghĩ tới mình chỉ thuận miệng oán trách một câu lại dẫn tới phản ứng dây chuyền lớn như vậy.
Cô ngẩn người, vội nhỏ giọng giải thích: "Tôi...tôi không ngờ sẽ như vậy, tôi chỉ nghĩ, ngay cả heo rừng mấy người còn bảo vệ. . . . . . Hơn nữa tôi có nhìn anh mà, lại nói lúc tôi nói chuyện, anh có thể nhắc nhở tôi mà. . . . . ."
Khương Nhiên nghiêng đầu nhìn cô.
Thật ra thì cô cũng đầy bụng uất ức.
Hơn nữa đến cùng Khương Nhiên tức giận đến mức nào mà lúc nhìn chằm chằm khuôn mặt của cô, bộ dáng kia giống như cắn răng nghiến lợi như vậy.
Cô buồn bực trợn mắt nhìn lại, bây giờ đầu óc cô còn choáng váng, trước giờ anh làm việc gì đều không nói với cô, sao cô biết được cái gì nên nói, cái gì không nên nói đây!
Lại nói anh cũng ở hiện trường mà, lúc phát hiện tình huống không đúng, nhắc nhở cô một cái sẽ chết sao? không muốn nói cho cô biết, cái tên Khương Nhiên đầu óc có hố này vừa nhìn thấy cô đầu óc đã trống rỗng, sau đó cái gì cũng không nghe lọt.