-
Chương 30
Lòng Lưu Diệp trở nên lạnh buốt, đoán chừng sắc mặt của mình lập tức cũng không tốt lên nổi.
Chỉ là cô phát hiện ra, dường như người của thế giới này đối với cảm xúc của người khác đều rất chậm lụt, hay do đàn ông đều là sinh vật như vậy.
Có lúc tâm trạng của cô đã lượn được vài vòng rồi, nhưng bọn họ lại một chút cảm giác cũng không có.
Song cũng may mà những người này không biết nhìn mặt mà nói chuyện, nếu không cô đã sớm bị vạch trần rồi.
Hiện tại cô cũng liền cúi đầu đi với Khương Nhiên đến phòng bếp.
Đồ đạc trong phòng bếp rất nhiều, bởi vì không phải thời gian ăn cơm, bên trong còn chưa có ai, trong phòng bếp to như vậy cái gì cũng có.
Lưu Diệp cũng không biết muốn làm món gì, liền hỏi Khương Nhiên mấy câu, Khương Nhiên ngược lại dễ nuôi, cái gì cũng ăn.
Cô liền tìm một vài nguyên liệu nấu ăn, chăm chú nấu nướng .
Cho dù muốn làm đàn ông cỡ nào, thói quen của con gái nhất thời cũng không thay đổi được, nhất là khi nấu cơm, không nhịn được sẽ trò chuyện với người bên cạnh, giống như năm đó giúp đỡ mẹ trong phòng bếp, sẽ vừa nấu cơm vừa nói chuyện phiếm.
Hơn nữa lúc Lưu Diệp nói chuyện với người ta cũng không có mục đích gì, chỉ thuận miệng hỏi vài câu, gần đây ăn uống thế nào, thân thể có chỗ nào còn không thoải mái không, lúc bị bệnh có ai chăm sóc không?
Khương Nhiên ngược lại có hỏi có đáp, hơn nữa khi anh nói chuyện lại không hề giống thủ lĩnh Đại Vương kinh khủng gì cả, ngược lại rất giống một người đàn ông lịch sự.
Thậm chí hơi có cảm giác dễ tính, ít nhất biểu hiện lúc này của anh rất có giá dưỡng, đến nỗi có thể nói là phong độ nhẹ nhàng.
Hay là do trong quá trình đó, Khương Nhiên vẫn chống cằm nhìn cô, vô cùng dịu dàng.
Bất kể là rửa rau hay thái thức ăn, ánh mắt của anh đều đuổi theo cô.
Thế này thì quá quái dị rồi đúng không?!
Cô vốn cảm thấy hôm nay Khương Nhiên rất kỳ quái, cho dù muốn tìm người giải sầu, thế nhưng thái độ cũng quá mập mờ đi?
Cô cảm thấy cả người không thoải mái.
Hơn nữa khi đang thái hành tây, cô bị cay nước mắt chảy ròng ròng, đang muốn dùng nước để rửa mắt thì...
Khương Nhiên bất chợt vươn tay, dịu dàng vuốt ve tóc cô.
Quả thật Lưu Diệp sợ đến ngây người.
Ánh mắt này vẻ mặt này động tác này, tựa như rất cưng chiều cô vậy...
Thật mẹ nó?
Đây là tình trạng gì vậy?!
Cô cả người cứng đờ, cho dù được một người đàn ông đẹp trai nhìn vài lần, cũng sẽ cảm thấy cả người đều không thoải mái, huống chi cô cũng đã biết giá trị vũ lực của người đàn ông này, khốc bá duệ cuồng đủ cả, chợt trở thành người đàn ông dịu dàng, rất khó mà chống đỡ được mà, hu!!
Chỉ là thật mẹ nó, không phải tên Khương Nhiên này không đồng tính à, chẳng lẽ là... Là bị nội hàm phái nữ của mình hấp dẫn, cho nên không chịu nổi cám dỗ mà không tự chủ đi thân thiếp với mình...
Ngay cả chính anh ta cũng không nhận thấy được, chỉ có thể là không nhịn được bắt đầu cưng chiều mình?
Thật sự có thể thần kỳ như vậy à?!
Thật may là Khương Nhiên nhanh chóng nhận được một điện thoại, hình như có người đang thúc giục anh trở về kiểm tra thân thể.
Lúc này Khương Nhiên mới lưu luyến không rời tạm biệt cô, chỉ là trước khi đi, Khương Nhiên lại vuốt vuốt tóc cô.
Nét mặt kia, khóe miệng giương lên ánh mắt còn mang nét cười, nhìn bộ dáng của cô...
Thật kinh dị...
Lưu Diệp thiếu chút nữa thì hôn mê, cảm giác bàn tay Khương Nhiên để lại trên đầu mình, giống như bị điện giật, soái ca cười lên phóng điện ầm ầm có biết hay không vậy!!!
Cô thật sự hoảng sợ rối loạn, thật ra thì trong lòng sợ chết, không biết rốt cuộc thần kinh Khương Nhiên không đúng chỗ nào, trở nên tốt bụng vừa thỏa mãn nguyện vọng của cô, vừa vân vê tóc cô.
Đang suy nghĩ lung tung, cô chợt nghe thấy bên ngoài có động tĩnh.
Cô bỗng chốc ngây dại, chủ yếu là cô tự tiện đi vào trong phòng bếp, cũng không biết quản lý phòng bếp có vui vẻ được hay không.
Cô trở nên khẩn trương, theo bản năng trốn sau tủ bát.
Đám người đó nhanh chóng tiến vào.
Cô xuyên qua khe hở của tủ bát nhìn sang, hình như những người đó là người của quân đoàn một, ngay cả Quan Chỉ cũng ở trong đó.
Có lẽ muốn tìm một địa phương nghỉ ngơi liền chạy tới phòng bếp, những người đó tùy tiện tìm chỗ ngồi.
Trong đó giọng nói một người rất lớn, cô lần lượt chỉ nghe thấy mấy lời như ngu ngốc, không có thuốc nào cứu được.
Cô cũng không biết bọn họ đang nói ai.
Sau lại nghe thấy Quan Chỉ giải thích với những người đó: "Hết cách rồi, đây là thủ lĩnh phân phó, dù là tảng đá cũng phải mài ra củ ấu."
Những người khác chỉ biết ở đó kêu khổ: "Mẹ kiếp, nhưng thằng nhóc Lưu Diệp kia quá mẹ nó vô dụng, tôi hận không thể đạp chết cậu ta, ngoại trừ ném hết mặt mũi của quân đoàn một chúng ta, thì có làm được việc gì nên hồn không, luyện tập đá chân cũng có thể làm mình ngã sõng xoài, còn chạy bộ, mới chạy có 1000m đã thở gấp, thể dục buổi sáng thì chưa một lần làm xong..."
"Aizzz, đội trưởng, tôi thấy rất buồn bực, không phải thủ lĩnh ghét nhất cái loại người ẻo lả như vậy à, nhất là nghe nói tên đó còn có chút ý tứ với thủ lĩnh chúng ta, thủ lĩnh còn không chỉnh chết cậu ta?"
Quan Chỉ cũng mang vẻ mặt khổ sở, không thể không giải thích: "Ai bảo dáng dấp cậu ta giống Tiểu Trùng chứ, có lẽ thủ lĩnh coi cậu ta là người thay thế thôi."
"Mẹ nó, thảo nào, tôi đã cảm thấy Lưu Diệp nhìn rất quen mắt, giờ vừa nghĩ kỹ thì thật sự là... Vậy thì khó trách... Thủ lĩnh có lúc cứ như vậy..."
Những người đó hàn huyên một lát, sau đó lại lục tục rời đi.
Lưu Diệp vẫn trốn sau tủ bát, đôi mắt hơi hồng, cô cho rằng mình rất lợi hại, có thể trong thời gian ngắn như vậy học được nhiều thứ... Bây giờ nhìn lại, cô vẫn chỉ là một câu chuyện cười như cũ... Không riêng gì đám người Sở Linh cười nhạo cô, ngay cả Quan Chỉ mà cô coi như người của mình cũng ở sau lưng gọi cô là phế vật...
Cho nên tất cả đều là giả, cô cho rằng thái độ Khương Nhiên đối với cô tốt lên, là bởi vì bọn họ từng cùng nhau trải qua sống chết, bây giờ nhìn lại cũng chỉ bởi vì cô giống Tiểu Trùng à?
Cô cũng không biết tại sao lại cảm thấy trong lòng nghẹn lại.
Chờ những người đó vừa đi hết, cô liền từ trong sau tủ đi ra, tức giận xắt đồ ăn, tựa như trút giận bắt đầu nấu cơm.
Chỉ là trong lòng vẫn rất khổ sở, cô không có ý xấu với bất kì ai, cũng rất nỗ lực làm việc, thể lực không tốt thì chịu khó hơn chút, một lần có thể dọn xong đồ, cô cần ba lượt mới xong, nhưng không sao, cho dù chạy nhiều hơn người khác mấy lần, cô cũng có thể đi làm, lòng bàn tay mài ra vết chai cũng chưa từng kêu khổ.
Vẫn luôn trải qua như vậy, nỗ lực, không trông mong sẽ được người khác khen, nhưng vẫn cho rằng Quan Chỉ sẽ cảm thấy cô rất chăm chỉ, sẽ cảm thấy cô là người có thể...
Muốn cho Khương Nhiên cảm thấy cô có dũng khí, sẽ nghĩ cô ở thời điểm tuyệt cảnh sẽ không ích kỷ vứt bỏ người khác...
Nhưng không có ai nghĩ cô như vậy, cô vẫn chỉ là một phế vật cái gì cũng không phải...
Đợi cô làm xong cơm, đang suy nghĩ chính mình tự ăn, kết quả đáng chết không chết, tên Sở Linh kia thế mà PK với người ta xong lại mò tới.
Hắn đoán Lưu Diệp đang ở phòng bếp, sau khi tiến vào quả nhiên thấy cậu ta đang cúi đầu thu dọn đồ đạc, trên bàn còn bày món ăn nóng hổi hơi nóng tỏa ra bốn phía.
Hắn vừa ngửi mùi đã thấy đói, đừng thấy người Khương Gia Quân không thiếu tiền, nhưng vì giữ vững lực chiến đấu, thức ăn bình thường đều chỉ cần ăn no là được.
Loại đồ ăn giống như Lưu Diệp làm, nhất định chính là vật tốt khó gặp.
Bảo sao tên nhóc này muốn làm đầu bếp đâu, thật sự đúng là có chút tài.
Nháy mắt miệng ăn của Sở Linh mở rộng ra, không hề khách sáo ăn ngấu ăn nghiến.
Lưu Diệp đang tức giận, cũng liền xoay người đi cọ nồi, chờ khi trở lại bàn ăn thì món ăn đã rơi vào trong bụng người này.
Cô bị chọc tức quai hàm cũng phồng lên, nhưng đánh thì đánh không lại, mắng lại không dám.
Cô đành cúi đầu, uất ức vặn xoắn đầu ngón tay.
Sở Linh ăn đến no căng, có điều nhìn bộ dáng kia của Lưu Diệp, nhiều ít cũng có lương tâm phát hiện ra một chút, chỉ là hắn không có kinh nghiệm dỗ người, lại nói tất cả mọi người đều là đàn ông, có một món ăn mà cần phải hỏi có muốn hay không thì quá đàn bà rồi.
Hắn liền vung tay lên nói: "Món ăn cậu làm không tệ, đừng nóng giận, lần sau tôi nói với đầu bếp trưởng, để cho cậu thường xuyên tới đây không được sao? Đàn ông đàn ang mà giận dỗi vì một món ăn, cậu không cảm thấy buồn nôn à?"
Bị người dán lên nhãn Lưu đại phế vật buồn bã ỉ xìa dùng lỗ mũi ừ một tiếng.
Thật ra món ăn bị tên khốn kiếp kia giành thì giành, cô cũng không thèm để ý, chỉ là những lời nói vừa rồi của đám người kia vẫn còn vụt qua trong tai cô.
Trên tường bị Sở Linh dắt về, cô rốt cuộc không nhịn được hỏi Sở Linh: "Nhị đội trưởng, anh biết Tiểu Trùng không? Chính là Tiểu Trùng mà thủ lĩnh rất thích ấy..."
Cô rất tò mò, rốt cuộc Tiểu Trùng kia là cái gì, sao lại có dáng vẻ rất giống mình chứ.
Sở Linh aizzz một tiếng, có lẽ không ngờ Lưu Diệp sẽ hỏi vấn đề này, chỉ là vừa đúng đi ở đó, hắn liền vươn tay chỉ pho tượng cách đó không xa nói: "Tiểu Trùng à, chính là cái đó, mỗi ngày lúc cậu luyện tập cũng đều thấy đấy."
Trong lòng Lưu Diệp buồn bực, sao lại mỗi ngày đều thấy chứ, cô không nhớ là bãi tập có...
Thật là có, ánh mắt của cô trong nháy mắt liền trừng lớn, bức tượng kia hình như là tượng một con chó dựng thẳng lỗ tai đứng ở đó.
Mắt tròn trịa, đừng nghĩ chỉ là pho tượng, nhưng lại điêu khắc rất sống động, gương mặt ngốc ngếch, dáng vẻ manh manh đáng yêu cực kỳ.
Nhưng cô muốn hộc máu!
Tiểu Trùng là chó à!!!!
Cô giận đùng đùng đi tới trước mặt pho tượng kia, chỉ chỉ pho tượng lại chỉ vào mình, lớn tiếng hỏi Sở Linh: "Nhị đội trưởng, anh... Anh nói tôi có giống nó không?"
Hai con mắt một lỗ mũi cô cũng thừa nhận, nhưng nói dáng dấp của cô giống một con chó thì thật sự rất quá đáng mà!
Cho dù có đáng yêu đi nữa thì nó cũng mà một con chó đấy biết không!
Kết quả Sở Linh thế mà lại đi qua nhìn một hồi, trong nháy mắt thì chợt hiểu, vỗ đùi nói: "Mẹ kiếp, tôi nói sao lại luôn cảm thấy nhìn cậu quen mắt, ánh mắt kia quá giống..."
Lưu Diệp buồn bực nhíu mày.
Lần này Sở Linh càng kích động hơn, "Đúng, đúng, Tiểu Trùng cũng thích làm ra nét mặt này, mỗi lần Khương Nhiên trêu chọc nó, nó đều như vậy, ha ha ha, tôi nói sao mà có lúc cảm thấy cậu đặc biệt chơi được... Thì ra là cậu giống Tiểu Trùng"
Sở Linh vui vẻ cười không ngừng, Lưu Diệp lại thiếu chút nữa khóc thét, thì ra Khương Nhiên coi cô như con chó này à, hu!
Có cần lừa bịp như vậy không !!!
Sở Linh lại tựa như nhớ tới cái gì, nói với cô: "Lại nói thủ lĩnh cưng chiều Tiểu Trùng cực kỳ, ban đầu tiểu tử kia là do Quan Chỉ mang về, vốn nói làm lẩu thịt chó, kết quả thủ lĩnh đi ngang qua cửa, nhìn thấy tiểu tử rúc ở trong góc, đúng rồi, đôi mắt nhỏ kia của cậu cũng đặc biệt giống Tiểu Trùng... Tôi nói một người đàn ông như cậu ở đâu ra cái loại đáng thương đó chứ, nhìn bộ dạng kia của cậu, đám người chúng tôi cũng cực kỳ muốn bắt nạt cậu đến khóc... Cậu quả thật quá thiếu dạy dỗ... Làm lửa tức chúng tôi muốn đè xuống cũng không đè xuống được..."
Đặc biệt nhấn mạnh cô giống con chó trắng...
Cô đã từng được người khen ngợi đáng yêu, từng bị người nói mơ mơ màng màng, cũng từng có người nói bộ dạng thanh tú, bây giờ cho dù có nói cô giống đàn ông thì cô cũng nhận, nhưng mà giống chó...
Còn là chó con lông dài...
Có cần phải quá đáng như vậy không, cho dù dáng vẻ cô như thế nào, ít nhiều thì cũng coi là dảng vẻ con người trong quy củ chứ?!
"Chỉ là thân thể Tiểu Trùng không tốt, lúc ngã bệnh chết, tôi thấy ngài ấy khổ sở còn hỏi ngài ấy có cần clone Tiểu Trùng không, kết quả thủ lĩnh nói cho dù clone bao nhiêu Tiểu Trùng thì cũng không phải là cái ngài ấy muốn, sau đó ngài ấy tìm người xử lý niêm phong thi thể Tiểu Trùng trong pho tượng, chỉ vì có thể thường thấy Tiểu Trùng."
Vốn Lưu Diệp cách bức tượng con chó rất gần, vừa nghe thấy lời này, dọa cô vội lùi lại đằng sau hai bước...
Loại chuyện biến thái này không cần cảm động nói ra như vậy đâu...
Sao cô lại cảm thấy biến thái quá đi ><
Chỉ là cô thật sự không ngờ, trong những mặt của Khương Nhiên, lại cũng có một mặt dịu dàng như vậy sao?
Cô buồn bực mà hỏi: "Nhưng các anh ở dưới tay anh ta không cảm thấy... Cái dạng đó rất quái lạ à, chính là rất cảm xúc hóa ấy, sau đó không đủ mạnh sao?"
"Không hề." Sở Linh một chút cũng không che giấu sùng bái của mình: "Mặc kệ người bên ngoài nói ngài thế nào, mặc kệ bây giờ ngài là dạng gì, chúng tôi vẫn luôn có lòng tin với ngài, ngái ấy cường hãn không phải là ở trong niên đại hòa bình có thể thể hiện ra, ngài là người đàn ông thuộc về chiến trường, cậu mà xem những chiến dịch kia thì cậu sẽ biết, người kia không phải là người, quả thực là Chiến thần."
Lưu Diệp vẫn cảm thấy quá khoa trương, cô không hiểu nổi ý nghĩ của những người này, cho dù là gien rất tốt, nhưng trong hoàn cảnh khác nhau thì vẫn không giống nhau.
Chỉ là bị người xem là chó, sau khi Lưu Diệp trở về liền từng bước uống hết đống thuốc kia.
Mặc dù chỉ cần nghĩ tới mình sắp thành râu ria đầy người, cô liền cảm thấy dựng cả tóc gáy, hơn nữa nhất định thuốc kia sẽ gây tổn thương cho thân thể, không khéo còn chết sớm ấy, chỉ là thật mẹ nó, vì có thể không bị ép buộc không bị cầm tù, cô cũng đành bất cứ giá nào.
Song trong lòng vẫn không nhịn được nhỏ máu, thỉnh thoảng ở trong phòng nghỉ ngơi nghe thấy đám Sở Linh YY phụ nữ, cô sẽ cảm thấy đặc biệt châm chọc!
Cho nên các đàn ông à, hễ các người cho phụ nữ chút tôn trọng, không ép buộc không cầm tù, phụ nữ cũng sẽ không bị các người ép thành râu dài đâu!
Phụ nữ râu dài thật sự tổn thương không nổi mà, lông mày bình thường mọc dày một chút cũng phải tỉa bớt đấy!
Gương mặt đầy râu ria thì có để cho người ta sống nữa hay không!!
Song không biết vì sao uống thứ thuốc chưa được mấy ngày, cô liền cảm thấy bộ ngực vừa căng vừa sưng, giống như bị nhét thứ gì vào trong đó vậy.
Cô cảm thấy rất kỳ quái, chỉ là nghĩ đến hơn phân nửa là tác dụng của thuốc kia quá lớn, cho nên bộ ngực đang co lại rồi hả?
Cô liền kiên trì uống, nhưng râu ria vẫn không dài ra, ngược lại khi soi gương, không ngờ phát hiện da mình lại còn trơn bõng nhẵn nhụi hơn cả trước kia, sắc mặt cũng là trong trắng lộ hồng .
Cô chưa từ bỏ ý định, cảm thấy đây đại khái chỉ là phản ứng ban đầu, đợi một thời gian thì râu sẽ mọc ra thôi.
Kết quả ngày ngóng đêm trông, râu ria không như trông mong mà mọc ra, ngược lại ở gần khóe miệng lại mọc lên một hạt Đậu Thanh Xuân*.
*Đậu thanh xuân: Mụn trứng cá
Hơn nữa không riêng gì những biến hóa này, trước kia bất kể cô vận động đá chân thế nào cũng không cảm thấy hai miếng thịt trước ngực sẽ rung rung, không biết bây giờ làm sao, cô chỉ muốn hơi vận động mạnh một chút, giống như cộng hưởng, bộ ngực sẽ khẽ động, lay động cô cũng đừng ngắt.
Quả thật giống như mấy cô ngực to ở đại học, cho dù thận trọng thế nào, nhưng lúc chạy nhanh vẫn sẽ sôi trào mãnh liệt, muốn ngừng cũng không ngừng được...
Bây giờ đối với bộ ngực hai đồi núi nhỏ, cô chợt cảm thấy rất không ổn.
Lẽ ra đã uống rồi thuốc, cho dù râu ria không ra, cũng không có đạo lý ngực còn lớn hơn chứ?
Đây rốt cuộc là thứ Hormone nam tính gì vậy?!
Không phải là cho nhầm thuốc chứ?!
Chỉ là cô phát hiện ra, dường như người của thế giới này đối với cảm xúc của người khác đều rất chậm lụt, hay do đàn ông đều là sinh vật như vậy.
Có lúc tâm trạng của cô đã lượn được vài vòng rồi, nhưng bọn họ lại một chút cảm giác cũng không có.
Song cũng may mà những người này không biết nhìn mặt mà nói chuyện, nếu không cô đã sớm bị vạch trần rồi.
Hiện tại cô cũng liền cúi đầu đi với Khương Nhiên đến phòng bếp.
Đồ đạc trong phòng bếp rất nhiều, bởi vì không phải thời gian ăn cơm, bên trong còn chưa có ai, trong phòng bếp to như vậy cái gì cũng có.
Lưu Diệp cũng không biết muốn làm món gì, liền hỏi Khương Nhiên mấy câu, Khương Nhiên ngược lại dễ nuôi, cái gì cũng ăn.
Cô liền tìm một vài nguyên liệu nấu ăn, chăm chú nấu nướng .
Cho dù muốn làm đàn ông cỡ nào, thói quen của con gái nhất thời cũng không thay đổi được, nhất là khi nấu cơm, không nhịn được sẽ trò chuyện với người bên cạnh, giống như năm đó giúp đỡ mẹ trong phòng bếp, sẽ vừa nấu cơm vừa nói chuyện phiếm.
Hơn nữa lúc Lưu Diệp nói chuyện với người ta cũng không có mục đích gì, chỉ thuận miệng hỏi vài câu, gần đây ăn uống thế nào, thân thể có chỗ nào còn không thoải mái không, lúc bị bệnh có ai chăm sóc không?
Khương Nhiên ngược lại có hỏi có đáp, hơn nữa khi anh nói chuyện lại không hề giống thủ lĩnh Đại Vương kinh khủng gì cả, ngược lại rất giống một người đàn ông lịch sự.
Thậm chí hơi có cảm giác dễ tính, ít nhất biểu hiện lúc này của anh rất có giá dưỡng, đến nỗi có thể nói là phong độ nhẹ nhàng.
Hay là do trong quá trình đó, Khương Nhiên vẫn chống cằm nhìn cô, vô cùng dịu dàng.
Bất kể là rửa rau hay thái thức ăn, ánh mắt của anh đều đuổi theo cô.
Thế này thì quá quái dị rồi đúng không?!
Cô vốn cảm thấy hôm nay Khương Nhiên rất kỳ quái, cho dù muốn tìm người giải sầu, thế nhưng thái độ cũng quá mập mờ đi?
Cô cảm thấy cả người không thoải mái.
Hơn nữa khi đang thái hành tây, cô bị cay nước mắt chảy ròng ròng, đang muốn dùng nước để rửa mắt thì...
Khương Nhiên bất chợt vươn tay, dịu dàng vuốt ve tóc cô.
Quả thật Lưu Diệp sợ đến ngây người.
Ánh mắt này vẻ mặt này động tác này, tựa như rất cưng chiều cô vậy...
Thật mẹ nó?
Đây là tình trạng gì vậy?!
Cô cả người cứng đờ, cho dù được một người đàn ông đẹp trai nhìn vài lần, cũng sẽ cảm thấy cả người đều không thoải mái, huống chi cô cũng đã biết giá trị vũ lực của người đàn ông này, khốc bá duệ cuồng đủ cả, chợt trở thành người đàn ông dịu dàng, rất khó mà chống đỡ được mà, hu!!
Chỉ là thật mẹ nó, không phải tên Khương Nhiên này không đồng tính à, chẳng lẽ là... Là bị nội hàm phái nữ của mình hấp dẫn, cho nên không chịu nổi cám dỗ mà không tự chủ đi thân thiếp với mình...
Ngay cả chính anh ta cũng không nhận thấy được, chỉ có thể là không nhịn được bắt đầu cưng chiều mình?
Thật sự có thể thần kỳ như vậy à?!
Thật may là Khương Nhiên nhanh chóng nhận được một điện thoại, hình như có người đang thúc giục anh trở về kiểm tra thân thể.
Lúc này Khương Nhiên mới lưu luyến không rời tạm biệt cô, chỉ là trước khi đi, Khương Nhiên lại vuốt vuốt tóc cô.
Nét mặt kia, khóe miệng giương lên ánh mắt còn mang nét cười, nhìn bộ dáng của cô...
Thật kinh dị...
Lưu Diệp thiếu chút nữa thì hôn mê, cảm giác bàn tay Khương Nhiên để lại trên đầu mình, giống như bị điện giật, soái ca cười lên phóng điện ầm ầm có biết hay không vậy!!!
Cô thật sự hoảng sợ rối loạn, thật ra thì trong lòng sợ chết, không biết rốt cuộc thần kinh Khương Nhiên không đúng chỗ nào, trở nên tốt bụng vừa thỏa mãn nguyện vọng của cô, vừa vân vê tóc cô.
Đang suy nghĩ lung tung, cô chợt nghe thấy bên ngoài có động tĩnh.
Cô bỗng chốc ngây dại, chủ yếu là cô tự tiện đi vào trong phòng bếp, cũng không biết quản lý phòng bếp có vui vẻ được hay không.
Cô trở nên khẩn trương, theo bản năng trốn sau tủ bát.
Đám người đó nhanh chóng tiến vào.
Cô xuyên qua khe hở của tủ bát nhìn sang, hình như những người đó là người của quân đoàn một, ngay cả Quan Chỉ cũng ở trong đó.
Có lẽ muốn tìm một địa phương nghỉ ngơi liền chạy tới phòng bếp, những người đó tùy tiện tìm chỗ ngồi.
Trong đó giọng nói một người rất lớn, cô lần lượt chỉ nghe thấy mấy lời như ngu ngốc, không có thuốc nào cứu được.
Cô cũng không biết bọn họ đang nói ai.
Sau lại nghe thấy Quan Chỉ giải thích với những người đó: "Hết cách rồi, đây là thủ lĩnh phân phó, dù là tảng đá cũng phải mài ra củ ấu."
Những người khác chỉ biết ở đó kêu khổ: "Mẹ kiếp, nhưng thằng nhóc Lưu Diệp kia quá mẹ nó vô dụng, tôi hận không thể đạp chết cậu ta, ngoại trừ ném hết mặt mũi của quân đoàn một chúng ta, thì có làm được việc gì nên hồn không, luyện tập đá chân cũng có thể làm mình ngã sõng xoài, còn chạy bộ, mới chạy có 1000m đã thở gấp, thể dục buổi sáng thì chưa một lần làm xong..."
"Aizzz, đội trưởng, tôi thấy rất buồn bực, không phải thủ lĩnh ghét nhất cái loại người ẻo lả như vậy à, nhất là nghe nói tên đó còn có chút ý tứ với thủ lĩnh chúng ta, thủ lĩnh còn không chỉnh chết cậu ta?"
Quan Chỉ cũng mang vẻ mặt khổ sở, không thể không giải thích: "Ai bảo dáng dấp cậu ta giống Tiểu Trùng chứ, có lẽ thủ lĩnh coi cậu ta là người thay thế thôi."
"Mẹ nó, thảo nào, tôi đã cảm thấy Lưu Diệp nhìn rất quen mắt, giờ vừa nghĩ kỹ thì thật sự là... Vậy thì khó trách... Thủ lĩnh có lúc cứ như vậy..."
Những người đó hàn huyên một lát, sau đó lại lục tục rời đi.
Lưu Diệp vẫn trốn sau tủ bát, đôi mắt hơi hồng, cô cho rằng mình rất lợi hại, có thể trong thời gian ngắn như vậy học được nhiều thứ... Bây giờ nhìn lại, cô vẫn chỉ là một câu chuyện cười như cũ... Không riêng gì đám người Sở Linh cười nhạo cô, ngay cả Quan Chỉ mà cô coi như người của mình cũng ở sau lưng gọi cô là phế vật...
Cho nên tất cả đều là giả, cô cho rằng thái độ Khương Nhiên đối với cô tốt lên, là bởi vì bọn họ từng cùng nhau trải qua sống chết, bây giờ nhìn lại cũng chỉ bởi vì cô giống Tiểu Trùng à?
Cô cũng không biết tại sao lại cảm thấy trong lòng nghẹn lại.
Chờ những người đó vừa đi hết, cô liền từ trong sau tủ đi ra, tức giận xắt đồ ăn, tựa như trút giận bắt đầu nấu cơm.
Chỉ là trong lòng vẫn rất khổ sở, cô không có ý xấu với bất kì ai, cũng rất nỗ lực làm việc, thể lực không tốt thì chịu khó hơn chút, một lần có thể dọn xong đồ, cô cần ba lượt mới xong, nhưng không sao, cho dù chạy nhiều hơn người khác mấy lần, cô cũng có thể đi làm, lòng bàn tay mài ra vết chai cũng chưa từng kêu khổ.
Vẫn luôn trải qua như vậy, nỗ lực, không trông mong sẽ được người khác khen, nhưng vẫn cho rằng Quan Chỉ sẽ cảm thấy cô rất chăm chỉ, sẽ cảm thấy cô là người có thể...
Muốn cho Khương Nhiên cảm thấy cô có dũng khí, sẽ nghĩ cô ở thời điểm tuyệt cảnh sẽ không ích kỷ vứt bỏ người khác...
Nhưng không có ai nghĩ cô như vậy, cô vẫn chỉ là một phế vật cái gì cũng không phải...
Đợi cô làm xong cơm, đang suy nghĩ chính mình tự ăn, kết quả đáng chết không chết, tên Sở Linh kia thế mà PK với người ta xong lại mò tới.
Hắn đoán Lưu Diệp đang ở phòng bếp, sau khi tiến vào quả nhiên thấy cậu ta đang cúi đầu thu dọn đồ đạc, trên bàn còn bày món ăn nóng hổi hơi nóng tỏa ra bốn phía.
Hắn vừa ngửi mùi đã thấy đói, đừng thấy người Khương Gia Quân không thiếu tiền, nhưng vì giữ vững lực chiến đấu, thức ăn bình thường đều chỉ cần ăn no là được.
Loại đồ ăn giống như Lưu Diệp làm, nhất định chính là vật tốt khó gặp.
Bảo sao tên nhóc này muốn làm đầu bếp đâu, thật sự đúng là có chút tài.
Nháy mắt miệng ăn của Sở Linh mở rộng ra, không hề khách sáo ăn ngấu ăn nghiến.
Lưu Diệp đang tức giận, cũng liền xoay người đi cọ nồi, chờ khi trở lại bàn ăn thì món ăn đã rơi vào trong bụng người này.
Cô bị chọc tức quai hàm cũng phồng lên, nhưng đánh thì đánh không lại, mắng lại không dám.
Cô đành cúi đầu, uất ức vặn xoắn đầu ngón tay.
Sở Linh ăn đến no căng, có điều nhìn bộ dáng kia của Lưu Diệp, nhiều ít cũng có lương tâm phát hiện ra một chút, chỉ là hắn không có kinh nghiệm dỗ người, lại nói tất cả mọi người đều là đàn ông, có một món ăn mà cần phải hỏi có muốn hay không thì quá đàn bà rồi.
Hắn liền vung tay lên nói: "Món ăn cậu làm không tệ, đừng nóng giận, lần sau tôi nói với đầu bếp trưởng, để cho cậu thường xuyên tới đây không được sao? Đàn ông đàn ang mà giận dỗi vì một món ăn, cậu không cảm thấy buồn nôn à?"
Bị người dán lên nhãn Lưu đại phế vật buồn bã ỉ xìa dùng lỗ mũi ừ một tiếng.
Thật ra món ăn bị tên khốn kiếp kia giành thì giành, cô cũng không thèm để ý, chỉ là những lời nói vừa rồi của đám người kia vẫn còn vụt qua trong tai cô.
Trên tường bị Sở Linh dắt về, cô rốt cuộc không nhịn được hỏi Sở Linh: "Nhị đội trưởng, anh biết Tiểu Trùng không? Chính là Tiểu Trùng mà thủ lĩnh rất thích ấy..."
Cô rất tò mò, rốt cuộc Tiểu Trùng kia là cái gì, sao lại có dáng vẻ rất giống mình chứ.
Sở Linh aizzz một tiếng, có lẽ không ngờ Lưu Diệp sẽ hỏi vấn đề này, chỉ là vừa đúng đi ở đó, hắn liền vươn tay chỉ pho tượng cách đó không xa nói: "Tiểu Trùng à, chính là cái đó, mỗi ngày lúc cậu luyện tập cũng đều thấy đấy."
Trong lòng Lưu Diệp buồn bực, sao lại mỗi ngày đều thấy chứ, cô không nhớ là bãi tập có...
Thật là có, ánh mắt của cô trong nháy mắt liền trừng lớn, bức tượng kia hình như là tượng một con chó dựng thẳng lỗ tai đứng ở đó.
Mắt tròn trịa, đừng nghĩ chỉ là pho tượng, nhưng lại điêu khắc rất sống động, gương mặt ngốc ngếch, dáng vẻ manh manh đáng yêu cực kỳ.
Nhưng cô muốn hộc máu!
Tiểu Trùng là chó à!!!!
Cô giận đùng đùng đi tới trước mặt pho tượng kia, chỉ chỉ pho tượng lại chỉ vào mình, lớn tiếng hỏi Sở Linh: "Nhị đội trưởng, anh... Anh nói tôi có giống nó không?"
Hai con mắt một lỗ mũi cô cũng thừa nhận, nhưng nói dáng dấp của cô giống một con chó thì thật sự rất quá đáng mà!
Cho dù có đáng yêu đi nữa thì nó cũng mà một con chó đấy biết không!
Kết quả Sở Linh thế mà lại đi qua nhìn một hồi, trong nháy mắt thì chợt hiểu, vỗ đùi nói: "Mẹ kiếp, tôi nói sao lại luôn cảm thấy nhìn cậu quen mắt, ánh mắt kia quá giống..."
Lưu Diệp buồn bực nhíu mày.
Lần này Sở Linh càng kích động hơn, "Đúng, đúng, Tiểu Trùng cũng thích làm ra nét mặt này, mỗi lần Khương Nhiên trêu chọc nó, nó đều như vậy, ha ha ha, tôi nói sao mà có lúc cảm thấy cậu đặc biệt chơi được... Thì ra là cậu giống Tiểu Trùng"
Sở Linh vui vẻ cười không ngừng, Lưu Diệp lại thiếu chút nữa khóc thét, thì ra Khương Nhiên coi cô như con chó này à, hu!
Có cần lừa bịp như vậy không !!!
Sở Linh lại tựa như nhớ tới cái gì, nói với cô: "Lại nói thủ lĩnh cưng chiều Tiểu Trùng cực kỳ, ban đầu tiểu tử kia là do Quan Chỉ mang về, vốn nói làm lẩu thịt chó, kết quả thủ lĩnh đi ngang qua cửa, nhìn thấy tiểu tử rúc ở trong góc, đúng rồi, đôi mắt nhỏ kia của cậu cũng đặc biệt giống Tiểu Trùng... Tôi nói một người đàn ông như cậu ở đâu ra cái loại đáng thương đó chứ, nhìn bộ dạng kia của cậu, đám người chúng tôi cũng cực kỳ muốn bắt nạt cậu đến khóc... Cậu quả thật quá thiếu dạy dỗ... Làm lửa tức chúng tôi muốn đè xuống cũng không đè xuống được..."
Đặc biệt nhấn mạnh cô giống con chó trắng...
Cô đã từng được người khen ngợi đáng yêu, từng bị người nói mơ mơ màng màng, cũng từng có người nói bộ dạng thanh tú, bây giờ cho dù có nói cô giống đàn ông thì cô cũng nhận, nhưng mà giống chó...
Còn là chó con lông dài...
Có cần phải quá đáng như vậy không, cho dù dáng vẻ cô như thế nào, ít nhiều thì cũng coi là dảng vẻ con người trong quy củ chứ?!
"Chỉ là thân thể Tiểu Trùng không tốt, lúc ngã bệnh chết, tôi thấy ngài ấy khổ sở còn hỏi ngài ấy có cần clone Tiểu Trùng không, kết quả thủ lĩnh nói cho dù clone bao nhiêu Tiểu Trùng thì cũng không phải là cái ngài ấy muốn, sau đó ngài ấy tìm người xử lý niêm phong thi thể Tiểu Trùng trong pho tượng, chỉ vì có thể thường thấy Tiểu Trùng."
Vốn Lưu Diệp cách bức tượng con chó rất gần, vừa nghe thấy lời này, dọa cô vội lùi lại đằng sau hai bước...
Loại chuyện biến thái này không cần cảm động nói ra như vậy đâu...
Sao cô lại cảm thấy biến thái quá đi ><
Chỉ là cô thật sự không ngờ, trong những mặt của Khương Nhiên, lại cũng có một mặt dịu dàng như vậy sao?
Cô buồn bực mà hỏi: "Nhưng các anh ở dưới tay anh ta không cảm thấy... Cái dạng đó rất quái lạ à, chính là rất cảm xúc hóa ấy, sau đó không đủ mạnh sao?"
"Không hề." Sở Linh một chút cũng không che giấu sùng bái của mình: "Mặc kệ người bên ngoài nói ngài thế nào, mặc kệ bây giờ ngài là dạng gì, chúng tôi vẫn luôn có lòng tin với ngài, ngái ấy cường hãn không phải là ở trong niên đại hòa bình có thể thể hiện ra, ngài là người đàn ông thuộc về chiến trường, cậu mà xem những chiến dịch kia thì cậu sẽ biết, người kia không phải là người, quả thực là Chiến thần."
Lưu Diệp vẫn cảm thấy quá khoa trương, cô không hiểu nổi ý nghĩ của những người này, cho dù là gien rất tốt, nhưng trong hoàn cảnh khác nhau thì vẫn không giống nhau.
Chỉ là bị người xem là chó, sau khi Lưu Diệp trở về liền từng bước uống hết đống thuốc kia.
Mặc dù chỉ cần nghĩ tới mình sắp thành râu ria đầy người, cô liền cảm thấy dựng cả tóc gáy, hơn nữa nhất định thuốc kia sẽ gây tổn thương cho thân thể, không khéo còn chết sớm ấy, chỉ là thật mẹ nó, vì có thể không bị ép buộc không bị cầm tù, cô cũng đành bất cứ giá nào.
Song trong lòng vẫn không nhịn được nhỏ máu, thỉnh thoảng ở trong phòng nghỉ ngơi nghe thấy đám Sở Linh YY phụ nữ, cô sẽ cảm thấy đặc biệt châm chọc!
Cho nên các đàn ông à, hễ các người cho phụ nữ chút tôn trọng, không ép buộc không cầm tù, phụ nữ cũng sẽ không bị các người ép thành râu dài đâu!
Phụ nữ râu dài thật sự tổn thương không nổi mà, lông mày bình thường mọc dày một chút cũng phải tỉa bớt đấy!
Gương mặt đầy râu ria thì có để cho người ta sống nữa hay không!!
Song không biết vì sao uống thứ thuốc chưa được mấy ngày, cô liền cảm thấy bộ ngực vừa căng vừa sưng, giống như bị nhét thứ gì vào trong đó vậy.
Cô cảm thấy rất kỳ quái, chỉ là nghĩ đến hơn phân nửa là tác dụng của thuốc kia quá lớn, cho nên bộ ngực đang co lại rồi hả?
Cô liền kiên trì uống, nhưng râu ria vẫn không dài ra, ngược lại khi soi gương, không ngờ phát hiện da mình lại còn trơn bõng nhẵn nhụi hơn cả trước kia, sắc mặt cũng là trong trắng lộ hồng .
Cô chưa từ bỏ ý định, cảm thấy đây đại khái chỉ là phản ứng ban đầu, đợi một thời gian thì râu sẽ mọc ra thôi.
Kết quả ngày ngóng đêm trông, râu ria không như trông mong mà mọc ra, ngược lại ở gần khóe miệng lại mọc lên một hạt Đậu Thanh Xuân*.
*Đậu thanh xuân: Mụn trứng cá
Hơn nữa không riêng gì những biến hóa này, trước kia bất kể cô vận động đá chân thế nào cũng không cảm thấy hai miếng thịt trước ngực sẽ rung rung, không biết bây giờ làm sao, cô chỉ muốn hơi vận động mạnh một chút, giống như cộng hưởng, bộ ngực sẽ khẽ động, lay động cô cũng đừng ngắt.
Quả thật giống như mấy cô ngực to ở đại học, cho dù thận trọng thế nào, nhưng lúc chạy nhanh vẫn sẽ sôi trào mãnh liệt, muốn ngừng cũng không ngừng được...
Bây giờ đối với bộ ngực hai đồi núi nhỏ, cô chợt cảm thấy rất không ổn.
Lẽ ra đã uống rồi thuốc, cho dù râu ria không ra, cũng không có đạo lý ngực còn lớn hơn chứ?
Đây rốt cuộc là thứ Hormone nam tính gì vậy?!
Không phải là cho nhầm thuốc chứ?!