-
Chương 23
Trời đất thánh thần ơi!
Dì cả đến!
Bà đến lúc nào không đến, sao lại đến vào lúc này!
Tôi không chào đón bà, bà có biết không?
Cô thật sự muốn 囧 chết rồi, mặt vọt một cái đỏ rực, theo bản năng quay người sang, dùng sức kéo áo, cho dù áo rất rộng rãi, muốn che bên dưới cũng không thể, cô 囧không biết nói gì cho phải, nửa ngày mới nói ra một câu: "Không cần anh quan tâm!"
Nhưng nếu thứ kia tới, lại không thể mặc kệ.
Bản thân không thoải mái không nói, cô cũng sợ cứ để chảy máu như vậy sẽ chảy ra vấn đề.
Ở đây cái gì cũng không có, nhớ nhung băng vệ sinh coi như không cần suy nghĩ, cô thật sự không có gì có thể dùng được, cũng sợ mình bị nhiễm cảm, cuối cùng không còn biện pháp nào khác, cô liền nhớ đến đệm ngồi trong phi thuyền, mặc dù cảm thấy không vệ sinh, nhưng lót bên trong quần cách quần lót dù sao cũng hơn là cứ để chảy như vậy.
Cô lại chui vào trong phi thuyền tìm kiếm đệm xốp, chỉ là không biết vì sao, mấy miếng đệm ở chỗ ngồi đều bị kéo đi, chỉ còn lại rải rác vài cái, mấy cái trên lan can, cô cố kéo xuống, ít nhiều cái này trước kia cũng là đệm.
Chỉ cầu mong đừng chảy quá khó coi.
Có lẽ trước đó luôn sống trong lo sợ không chăm sóc cơ thể, kể từ khi vừa nhận được tin tức kinh nguyệt tới, lập tức như có phản ứng.
Tất cả những phản ứng sẽ có khi đến tháng đều đi có hết, đầu tiên là tay chân lạnh lẽo, sau đó là đau bụng, ra mồ hôi lạnh.
Cô không còn hơi sức mà di chuyển, cuối cùng tìm một gốc cây ngồi xuống nghỉ ngơi.
Đầu óc ngược lại không dám nhàn rỗi, không nhịn được suy nghĩ chuyện vừa rồi , rốt cuộc Khương Nhiên có ý gì?
Vừa rồi rõ ràng anh ta có cơ hội giết mình, nhưng lại không làm gì, đây là muốn nói cho cô biết cái gì?
Chẳng lẽ muốn nói cho cô biết, trị giá vũ lực kinh khủng của anh ta, căm bản không thèm để cô vào mắt? Cho nên cũng không có ý định giết cô?
Nhưng bộ dáng ngày hôm qua, ánh mắt trống rỗng, rõ ràng chính là bị mù, hơn nữa còn bóp cổ cô cũng không thể chỉ là đùa giỡn chứ?
Đang trăm mối vẫn không có cách giải, cô liền cảm thấy ngực hơi lạnh, liền vội vàng muốn kéo quần áo lại, nhưng vừa cúi đầu, cô lập tức ngây ngẩn cả người.
Cái này...
Áo tù rộng thùng thình không biết bị giật ra từ lúc nào, bởi vì quần áo quá rộng, cho nên không đặc biệt chú ý thì cũng không nhìn thấy bên trong, nhưng bây giờ cô ngồi xuống, cái bụng xông lên, cho nên khe hở kia nhanh chóng bị lộ ra ngoài, tự nhiên cũng liền lộ ra hai thứ bên trong.
Cho dù đã dùng vải quấn vài vòng, nhưng có câu nói dù có nhỏ đi nữa thì dồn đống lại cũng coi như có, cho nên ngực cúp A bị quấn thành dáng ngực cúp C...
Cô há hốc mồm, đầu óc nhanh chóng chuyển động, nhớ lại tình hình tối hôm qua...
Cái áo này không phải tối hôm qua đã bị giật ra chứ?
Sau đó... Ánh mắt Khương Nhiên mắt thâm trầm, da đen nhẻm, không phải không nhìn thấy, mà là bị cái thứ mình lộ ra kia nhanh chóng làm mắt mù hả?!
Nghĩ như vậy, cô sợ hãi kéo áo lại, đầu càng loạn hơn, hơn nữa... Theo lẽ thường mà nói, nếu đối phương muốn bóp chết cô..., cổ của cô kiểu gì cũng sẽ không thể cứng rắn hơn kim loại được, nếu như Khương Nhiên thật sự muốn bóp chết cô, còn có thể để cho tay chân cô giãy giụa lung tung một phen ư?
Nhưng cho dù cô lộ ngực, cũng tội gì bóp cổ cô chứ?
Là bị cô ghê tởm dẫn đến mất khống chế à?
Nhưng không đúng!!!
Ghê tởm thì sao còn lại gần cô bóp cổ cô?
Cô nghĩ tới nghĩ lui cũng không hiểu được, duy nhất có thể hiểu chính là nếu đối phương thật sự muốn giết cô..., như vậy vừa nãy đã ra tay rồi.
Cho nên... Chuyện muốn bóp chết cô, là do cô suy nghĩ nhiều?!
Nhưng cô lại luôn cảm thấy là lạ, không biết bỏ sót cái gì...
Nhưng bây giờ tình huống như thế, thêm bạn bè dù sao cũng hơn là thêm kẻ địch, mặc kệ lúc ấy đối phương có ý gì, nhưng nếu Khương Nhiên là dân bản xứ, như vậy kinh nghiệm sinh hoạt trong rừng kiểu gì cũng hơn loại củ cải bắp chuối như cô, cô vẫn nên hòa thuận với đối phương thì hơn.
Vừa nghĩ thông, cô lại lần nữa thận trọng đến gần khe hở, nói với Khương Nhiên bên trong: "Này Khương Nhiên... Có thể trước đó chúng ta có chút hiểu lầm, chỉ là anh bóp cổ tôi cũng không đúng... Mà tôi cũng không muốn nghiên cứu kỹ... Chuyện đã qua thì cứ cho qua đi, anh cũng thấy tình huống hiện tại rồi, nhất là bây giờ anh như vậy, khẳng định cũng không ra khỏi hố được, tôi thì, dù sao ở bên ngoài cũng linh hoạt hơn anh một chút, có thể hái trái cây ăn này, có thể lấy nước uống này, cho nên chúng ta hợp tác được không... Chỉ cần anh giúp tôi phân biệt thức ăn và nước, tôi cũng sẽ chú ý chăm sóc anh, như vậy hẳn rất công bằng đúng không?"
Phía dưới hình như Khương Nhiên đang ngồi, cô nghĩ chỉ cần đối phương không phải kẻ ngốc, nghe điều kiện có lợi như thế, khẳng định sẽ lập tức đồng ý.
Kết quả cô chờ nửa ngày, cũng không đợi được câu trả lời, cô cho rằng đối phương không nghe rõ, lại lặp lại những lời đó một lần nữa.
Kết quả lần này qua một lúc lâu, mới có âm thanh từ bên trong truyền đến.
"Tôi nghĩ cậu nhầm một chuyện." Đối phương nhàn nhạt hồi âm: "Cần chăm sóc là cậu mới đúng."
"Này!!" Lưu Diệp thật sự chưa từng gặp loại người như vậy, cô đã bỏ ra sức lao động, gì mà cô càng cần phải chăm sóc, đùa gì thế, người bị hạn chế ngủ nghỉ đi lại là anh ta chứ?
Cô tức giận đứng lên: "Cái gì gọi là tôi cần chăm sóc, đây là hợp tác có biết không, chính là tôi bỏ ra sức lao động, còn anh giúp tôi giám định chỉ đạo, nếu nói chăm sóc, hiển nhiên là tôi phải chăm sóc anh nhiều hơn một chút chứ, dù sao hái trái cây rất mệt mỏi, lại còn tìm nguồn nước ai biết cần phải đi bao lâu?"
Lần này Khương Nhiên ngay cả đáp lời cũng lười phải nói.
Lưu Diệp thật sự hết nói nổi, anh ta nghĩ anh ta là cái gì, ở nơi hoang sơn dã lĩnh còn làm bộ làm tịch, nghĩ ai cũng phải nhường anh ta à?
Cũng không thèm nhìn tình cảnh của mình một chút !!
Lưu Diệp thầm thì trong miệng mấy câu khó nghe, gì mà anh cũng đừng hối hận, anh có đói bụng thì cũng đừng trách tôi mặc kệ anh thế này thế kia.
Đang lúc cô đe nẹt dọa dẫm Khương Nhiên, cô chợt nghe thấy trong rừng cây có âm thanh soàn soạt, hình như có cái gì đang đến gần.
Mới đầu cô còn mừng rỡ, cho rằng người cứu viện tới, nhưng chờ khi những thứ đó từ lùm cây gần đó nhô đầu ra, cô nhanh chóng biết tình huống không tốt rồi.
Mấy con thú giống như sói đang nhích lại gần, mặc dù cái đầu nhìn qua có vẻ nhỏ hơn sói, nhưng loại cảm giác dã thú đó vẫn làm cho cô không rét mà run.
Hơn nữa những thứ đó nhanh chóng vây cô lại, từ từ tiến gần cô ...
Cô chú ý dường như những con vật đó bao vây con mồi lại.
Từ từ tiến lại gần, cô chạy không nổi rồi...
Cô sợ hãi chui vào bên trong phi thuyền, nhưng phi thuyền bốn bề lọt gió, vốn không bảo vệ được cô.
Cô vội đến muốn khóc, mặc dù biết bên trong phi thuyền không có thứ gì phòng thân, nhưng cô vẫn như người điên tìm kiếm vũ khí có thể phòng thân.
Lúc này Khương Nhiên ở dưới khe hở chợt nhạo báng cô nói: "Có muốn tôi chăm sóc cậu một chút hay không?"
Những lời này ngược lại nhắc nhở cô, cô vội vàng nhào tới khe hở, cũng không quan tâm có phải khi tuyệt vọng cái gì cũng có thể thử hay không, vội vàng đáp lời: "Muốn muốn!!"
Anh ta là người của thế giới này, kiểu gì thì kiến thức cũng rộng rãi hơn cô, có lẽ biết rõ cách đối phó với những con dã thú kia.
"Nhưng..." Khương Nhiên kéo dài âm cuối, Lưu Diệp xuyên qua khe hở, thấy tên đàn ông đáng ghét kia hơi nhếch khóe miệng, mặc kệ dáng vẻ anh ta tốt bao nhiêu, nhưng lời nói nói ra lại làm cho cô suýt chút nữa thì hộc máu.
"Thật xin lỗi, nhân cách tôi bại hoại, căn bản không có đạo đức."
Cái này...
Vị bên dưới này không nên gọi là Khương Nhiên, phải gọi là Khương bụng dạ hẹp hòi mới đúng?!
Những gì cô nói lúc trước, bây giờ anh ta tận dụng mọi thứ nói móc cô...
Làm người có cần phải để ý từng chút một như vậy hay không?!
Loading...
Cái gì mà nhân vật tài giỏi nối tiếng ngang với Hầu Gia, sau lại chán chường trở nên sa đọa, người này căn bản chính là người đột biến gien đúng không?!
Nhưng tình huống đã càng ngày càng không ổn, những con dã thú tựa như sói hoang kia càng ngày càng đến gần, đang lúc nghĩ rằng cô xong đời rồi. Khương Nhiên ở bên dưới chợt liễm vẻ mặt hỏi, "Cậu trả lời tôi một vấn đề, tôi sẽ cứu cậu."
Lưu Diệp cũng dọa phát sợ rồi, người đến lúc này căn bản không còn một chút lý trí.
Cô nắm thật chặt khe hở, ngón tay tưởng như bật máu .
Nếu những con sói kia trực tiếp cắn chết cô thì thôi đi, chỉ sợ lúc ăn cô mà cô vẫn còn tri giác...
Cho nên mặc kệ Khương Nhiên hỏi cái gì, đoán chừng cô sẽ đều trả lời...
Chỉ là vấn đề của Khương Nhiên thật sự làm cô ngoài ý muốn.
"Cậu không phải người may mắn, tại sao còn có cảm tình với tôi?"
Trời ạ, đây là hỏi cô chuyện khi ở phòng phát hiện nói dối à...
Cô còn tưởng rằng khi đó anh ta không thèm nghe chứ, bây giờ nhìn lại anh ta không chỉ có nghe mà còn đặc biệt suy nghĩ một phen.
Nhưng cô phải trả lời anh ta thế nào đây!
Phụ nữ đến tuổi cưới chồng nhìn thấy khuôn mặt anh như vậy, cho dù không thích cũng sẽ không nhịn được bẽn lẽn thẹn thùng, dù sao gương mặt kia hại nước hại dân như thế!
Cứ trả lời anh ta như vậy sao?
Cô theo bản năng bác bỏ câu trả lời này, không thể nói như vậy...
Nhưng không nói thì cơ hội được cứu sống cũng không có, cô liền không đếm xỉa gì hết, vì một tia hi vọng không đáng tin, cô nói lung tung: "Bởi vì... Tôi rất hâm mộ anh, tôi biết rõ anh là người rất lợi hại, mặc dù không lợi hại như trước đây, nhưng vẫn không nhịn được sinh lòng kính nể, ngưỡng mộ... Đối với người chỉ có thể dựa vào việc giả làm phụ nữ để sinh tồn mà nói, tôi cảm thấy sinh hoạt của anh rất ngầu, tôi cũng muốn có một cuộc sống giống như anh, như nam tử hán..."
Cô hoàn toàn không biết mình đang nói cái gì, quả thực là hoảng sợ không lựa lời nói lung tung một mạch.
Hơn nữa khi cô vừa nói xong, gần như là trong nháy mắt đám soi vọt tới, cô liền cảm thấy phía dưới không còn điểm tựa, cả người liền rớt xuống.
Trước khi cô kịp phản ứng, cô lại bị người lôi đi.
Đầu óc choáng váng, đợi khi cô đứng lên, liền thấy cô đã ngu ngốc rơi vào trong hố rồi.
Mà lúc này Khương Nhiên đang vặn đinh ốc trên đỉnh.
Phần đáy phi thuyền vừa rồi còn vững chắc như sàn nhà, bây giờ nhìn lại hiển nhiên là có thể mở ra, song vừa mới bị Khương Nhiên vặn đinh ốc, cho nên hắn dẫm lên trên mới cùng toàn bộ khối một dạng.
Lúc này xem ra là Khương Nhiên vừa buông lỏng ốc vít ra, để cho cô rớt xuống.
Cô há hốc miệng.
Lặng người rồi vài giây mới thấy buồn bực, gì mà lúc ngã xuống vừa hay bị lọt vào trong hầm, vốn sẽ không có chuyện trùng hợp như vậy...
Nếu nói phủ lên, căn bản là tên Khương Nhiên này tự mình vặn ốc vít chui xuống dưới mà thôi...
Cho nên nói người này sáng sớm đã làm như vậy, bởi vì biết thế giới bên ngoài rất nguy hiểm, sẽ có các loại dã thú, cho nên mới núp ở phía dưới.
Ngược lại cô ở bên ngoài, còn tưởng rằng mình chiếm phần lớn ưu thế chứ, ở đó không tự lượng sức đàm phán với người ta...
Lúc này những con sói hoang kia cũng vọt vào bên trong phi thuyền, song lượn hai vòng phát hiện không cạy nổi phi thuyền ra, lại dùng sức đào bới chỗ khe hở, cũng không còn đào ra được gì, rốt cuộc thì gầm gừ chạy đi.
Lưu Diệp núp ở trong góc xó, chờ sau khi những con sói hoang kia rời đi, rốt cuộc mới thở phào nhẹ nhõm.
Hơn nữa chờ nguy hiểm qua đi, cô nhanh chóng phát hiện điều kiện của cái hố này thật tốt, trước đó cô không tìm được tấm đệm ghế nguyên vẹn nào hóa ra là ở hết đây, hơn nữa hố này nhìn cũng không nhỏ, cô và Khương Nhiên hai nguời ở bên trong lại không hề có phải chen chúc chút nào...
Cũng không biết mấy cái ốc vít trên đỉnh đầu làm sao, cô đứng lên thử một chút, kết quả cô vặn không nổi...
Người này thật đúng là một quái vật, nhìn mới vừa rồi anh ta vặn nhẹ nhõm như vậy, hai tay cô đều dùng sức mà cũng không thấy nó động đậy chút nào...
Sau khi xác nhận ốc vít trên đỉnh đầu không có vấn đề gì, cô lại ngồi xuống, chỉ là không bao lâu cô liền để ý đến một chuyện, mặc dù nhìn qua bộ dạng Khương Nhiên không có gì đáng ngại, nhưng trên đùi anh ta có vết thương rất rõ ràng, lúc ở bên trên, cách khe hở không thấy rõ, lúc này hai người đều bên trong hố, cô liếc qua một cái là thấy ngay.
Hơn nữa bên cạnh vết thương còn có không ít vết máu...
Xem ra bị thương không nhẹ.
Chỉ là tại sao anh ta lại bị thương?
Là chuyện tối ngày hôm qua à... Lúc ngã từ bên trên xuống?
Dù sao không phải ai cũng có thể may mắn như cô, lại rơi xuống bụi cỏ, rõ ràng lùm cây còn cách phi thuyền một đoạn đấy...
Cô quả thật như được cái gì phù hộ vậy...
Hơn nữa cũng thật đúng dịp, trong nháy mắt cô rơi xuống, còn bị cái gì đụng vào làm cô văng ra một đoạn, mặc dù rất đau, nhưng nếu không như vậy, có lẽ cô đã trực tiếp ngã xuống đất, với cái độ cứng này, không chết thì cũng mất nửa mạng.
Đợi chút...
Cô chợt ý thức được điểm không đúng, trước đó cô cảm thấy là phi thuyền đánh văng cô ra, nhưng...
Tại thời điểm rơi xuống, trên phi thuyền có đồ vật gì có thể đụng vào cô?
Cô cũng không biết tại sao cô lại nảy sinh ra ý niệm này, không phải là lúc rơi xuống, Khương Nhiên đẩy mình một cái chứ?
Nhưng cô nhanh chóng loại bỏ ý nghĩ này đi, không thể nào!!!
Cô nghĩ như vậy cũng quá không biết xấu hổ, sao Khương Nhiên lại phải đối với cô như vậy chứ?
Vô thân vô cố, đối phương cũng không phải là Đại Thiện Nhân, nghĩ kiểu gì cũng thấy không thể nào.
Cô hít sâu một cái, vội vàng ném cái ý nghĩ không tưởng ấy ra khỏi đầu.
Có điều mặc kệ thế nào, hiện tại Khương Nhiên cũng cứu cô một mạng, bất kể trước đó hiểu lầm gì, cô cũng không thể so đo nữa, ngược lại cô còn phải nỗ lực báo đáp đối phương.
Bây giờ nhìn thấy đối phương bị thương, về tình về lý, cô đều phải tỏ ra quan tâm.
Sau khi nghĩ xong, cô liền khách sáo hỏi một câu: "Anh cũng bị thương, cái đó..."
"Mông cậu vẫn còn chảy máu..." Khương Nhiên ngắt lời cô, nhặt một chiếc lá cây trên đất đưa cho cô, phân phó: "Xoa một chút lên vết thương."
Cái này không xoa được đâu...
Cô buồn bực nhận lấy, rầu rĩ hỏi thăm: "Đây là... Dùng để tiêu độc à?"
"Để ngăn cản mùi vị, mùi máu sẽ đưa Áo Đức tới." Khương Nhiên phủi cô một cái.
Cô đoán chừng đây là đang khinh bỉ cô, chỉ là cô sớm đã quen bị bọn Vũ Mị khinh bỉ, lại nói cô làm không ít chuyện ngu xuẩn, bị người khinh bỉ cũng là cô đáng đời.
Cô không dám thật sự ở trước mặt anh ta xoa thứ đó lên mông, lại nói chỗ kia xoa thế nào chứ, cô ra vẻ một chút, đơn giản xoa xoa vị trí sau lưng.
Chỉ là xoa được một lát, Khương Nhiên lại nhíu mày hỏi: "Cậu vẫn chưa ngừng chảy máu à?"
Cô có chút 囧, cái này... Không ngừng được đâu...
Hiển nhiên Khương Nhiên đã không nhịn được, không vui thúc giục: "Không muốn Áo Đức tới, thì nhanh chóng làm máu ngừng chảy đi."
Dì cả đến!
Bà đến lúc nào không đến, sao lại đến vào lúc này!
Tôi không chào đón bà, bà có biết không?
Cô thật sự muốn 囧 chết rồi, mặt vọt một cái đỏ rực, theo bản năng quay người sang, dùng sức kéo áo, cho dù áo rất rộng rãi, muốn che bên dưới cũng không thể, cô 囧không biết nói gì cho phải, nửa ngày mới nói ra một câu: "Không cần anh quan tâm!"
Nhưng nếu thứ kia tới, lại không thể mặc kệ.
Bản thân không thoải mái không nói, cô cũng sợ cứ để chảy máu như vậy sẽ chảy ra vấn đề.
Ở đây cái gì cũng không có, nhớ nhung băng vệ sinh coi như không cần suy nghĩ, cô thật sự không có gì có thể dùng được, cũng sợ mình bị nhiễm cảm, cuối cùng không còn biện pháp nào khác, cô liền nhớ đến đệm ngồi trong phi thuyền, mặc dù cảm thấy không vệ sinh, nhưng lót bên trong quần cách quần lót dù sao cũng hơn là cứ để chảy như vậy.
Cô lại chui vào trong phi thuyền tìm kiếm đệm xốp, chỉ là không biết vì sao, mấy miếng đệm ở chỗ ngồi đều bị kéo đi, chỉ còn lại rải rác vài cái, mấy cái trên lan can, cô cố kéo xuống, ít nhiều cái này trước kia cũng là đệm.
Chỉ cầu mong đừng chảy quá khó coi.
Có lẽ trước đó luôn sống trong lo sợ không chăm sóc cơ thể, kể từ khi vừa nhận được tin tức kinh nguyệt tới, lập tức như có phản ứng.
Tất cả những phản ứng sẽ có khi đến tháng đều đi có hết, đầu tiên là tay chân lạnh lẽo, sau đó là đau bụng, ra mồ hôi lạnh.
Cô không còn hơi sức mà di chuyển, cuối cùng tìm một gốc cây ngồi xuống nghỉ ngơi.
Đầu óc ngược lại không dám nhàn rỗi, không nhịn được suy nghĩ chuyện vừa rồi , rốt cuộc Khương Nhiên có ý gì?
Vừa rồi rõ ràng anh ta có cơ hội giết mình, nhưng lại không làm gì, đây là muốn nói cho cô biết cái gì?
Chẳng lẽ muốn nói cho cô biết, trị giá vũ lực kinh khủng của anh ta, căm bản không thèm để cô vào mắt? Cho nên cũng không có ý định giết cô?
Nhưng bộ dáng ngày hôm qua, ánh mắt trống rỗng, rõ ràng chính là bị mù, hơn nữa còn bóp cổ cô cũng không thể chỉ là đùa giỡn chứ?
Đang trăm mối vẫn không có cách giải, cô liền cảm thấy ngực hơi lạnh, liền vội vàng muốn kéo quần áo lại, nhưng vừa cúi đầu, cô lập tức ngây ngẩn cả người.
Cái này...
Áo tù rộng thùng thình không biết bị giật ra từ lúc nào, bởi vì quần áo quá rộng, cho nên không đặc biệt chú ý thì cũng không nhìn thấy bên trong, nhưng bây giờ cô ngồi xuống, cái bụng xông lên, cho nên khe hở kia nhanh chóng bị lộ ra ngoài, tự nhiên cũng liền lộ ra hai thứ bên trong.
Cho dù đã dùng vải quấn vài vòng, nhưng có câu nói dù có nhỏ đi nữa thì dồn đống lại cũng coi như có, cho nên ngực cúp A bị quấn thành dáng ngực cúp C...
Cô há hốc mồm, đầu óc nhanh chóng chuyển động, nhớ lại tình hình tối hôm qua...
Cái áo này không phải tối hôm qua đã bị giật ra chứ?
Sau đó... Ánh mắt Khương Nhiên mắt thâm trầm, da đen nhẻm, không phải không nhìn thấy, mà là bị cái thứ mình lộ ra kia nhanh chóng làm mắt mù hả?!
Nghĩ như vậy, cô sợ hãi kéo áo lại, đầu càng loạn hơn, hơn nữa... Theo lẽ thường mà nói, nếu đối phương muốn bóp chết cô..., cổ của cô kiểu gì cũng sẽ không thể cứng rắn hơn kim loại được, nếu như Khương Nhiên thật sự muốn bóp chết cô, còn có thể để cho tay chân cô giãy giụa lung tung một phen ư?
Nhưng cho dù cô lộ ngực, cũng tội gì bóp cổ cô chứ?
Là bị cô ghê tởm dẫn đến mất khống chế à?
Nhưng không đúng!!!
Ghê tởm thì sao còn lại gần cô bóp cổ cô?
Cô nghĩ tới nghĩ lui cũng không hiểu được, duy nhất có thể hiểu chính là nếu đối phương thật sự muốn giết cô..., như vậy vừa nãy đã ra tay rồi.
Cho nên... Chuyện muốn bóp chết cô, là do cô suy nghĩ nhiều?!
Nhưng cô lại luôn cảm thấy là lạ, không biết bỏ sót cái gì...
Nhưng bây giờ tình huống như thế, thêm bạn bè dù sao cũng hơn là thêm kẻ địch, mặc kệ lúc ấy đối phương có ý gì, nhưng nếu Khương Nhiên là dân bản xứ, như vậy kinh nghiệm sinh hoạt trong rừng kiểu gì cũng hơn loại củ cải bắp chuối như cô, cô vẫn nên hòa thuận với đối phương thì hơn.
Vừa nghĩ thông, cô lại lần nữa thận trọng đến gần khe hở, nói với Khương Nhiên bên trong: "Này Khương Nhiên... Có thể trước đó chúng ta có chút hiểu lầm, chỉ là anh bóp cổ tôi cũng không đúng... Mà tôi cũng không muốn nghiên cứu kỹ... Chuyện đã qua thì cứ cho qua đi, anh cũng thấy tình huống hiện tại rồi, nhất là bây giờ anh như vậy, khẳng định cũng không ra khỏi hố được, tôi thì, dù sao ở bên ngoài cũng linh hoạt hơn anh một chút, có thể hái trái cây ăn này, có thể lấy nước uống này, cho nên chúng ta hợp tác được không... Chỉ cần anh giúp tôi phân biệt thức ăn và nước, tôi cũng sẽ chú ý chăm sóc anh, như vậy hẳn rất công bằng đúng không?"
Phía dưới hình như Khương Nhiên đang ngồi, cô nghĩ chỉ cần đối phương không phải kẻ ngốc, nghe điều kiện có lợi như thế, khẳng định sẽ lập tức đồng ý.
Kết quả cô chờ nửa ngày, cũng không đợi được câu trả lời, cô cho rằng đối phương không nghe rõ, lại lặp lại những lời đó một lần nữa.
Kết quả lần này qua một lúc lâu, mới có âm thanh từ bên trong truyền đến.
"Tôi nghĩ cậu nhầm một chuyện." Đối phương nhàn nhạt hồi âm: "Cần chăm sóc là cậu mới đúng."
"Này!!" Lưu Diệp thật sự chưa từng gặp loại người như vậy, cô đã bỏ ra sức lao động, gì mà cô càng cần phải chăm sóc, đùa gì thế, người bị hạn chế ngủ nghỉ đi lại là anh ta chứ?
Cô tức giận đứng lên: "Cái gì gọi là tôi cần chăm sóc, đây là hợp tác có biết không, chính là tôi bỏ ra sức lao động, còn anh giúp tôi giám định chỉ đạo, nếu nói chăm sóc, hiển nhiên là tôi phải chăm sóc anh nhiều hơn một chút chứ, dù sao hái trái cây rất mệt mỏi, lại còn tìm nguồn nước ai biết cần phải đi bao lâu?"
Lần này Khương Nhiên ngay cả đáp lời cũng lười phải nói.
Lưu Diệp thật sự hết nói nổi, anh ta nghĩ anh ta là cái gì, ở nơi hoang sơn dã lĩnh còn làm bộ làm tịch, nghĩ ai cũng phải nhường anh ta à?
Cũng không thèm nhìn tình cảnh của mình một chút !!
Lưu Diệp thầm thì trong miệng mấy câu khó nghe, gì mà anh cũng đừng hối hận, anh có đói bụng thì cũng đừng trách tôi mặc kệ anh thế này thế kia.
Đang lúc cô đe nẹt dọa dẫm Khương Nhiên, cô chợt nghe thấy trong rừng cây có âm thanh soàn soạt, hình như có cái gì đang đến gần.
Mới đầu cô còn mừng rỡ, cho rằng người cứu viện tới, nhưng chờ khi những thứ đó từ lùm cây gần đó nhô đầu ra, cô nhanh chóng biết tình huống không tốt rồi.
Mấy con thú giống như sói đang nhích lại gần, mặc dù cái đầu nhìn qua có vẻ nhỏ hơn sói, nhưng loại cảm giác dã thú đó vẫn làm cho cô không rét mà run.
Hơn nữa những thứ đó nhanh chóng vây cô lại, từ từ tiến gần cô ...
Cô chú ý dường như những con vật đó bao vây con mồi lại.
Từ từ tiến lại gần, cô chạy không nổi rồi...
Cô sợ hãi chui vào bên trong phi thuyền, nhưng phi thuyền bốn bề lọt gió, vốn không bảo vệ được cô.
Cô vội đến muốn khóc, mặc dù biết bên trong phi thuyền không có thứ gì phòng thân, nhưng cô vẫn như người điên tìm kiếm vũ khí có thể phòng thân.
Lúc này Khương Nhiên ở dưới khe hở chợt nhạo báng cô nói: "Có muốn tôi chăm sóc cậu một chút hay không?"
Những lời này ngược lại nhắc nhở cô, cô vội vàng nhào tới khe hở, cũng không quan tâm có phải khi tuyệt vọng cái gì cũng có thể thử hay không, vội vàng đáp lời: "Muốn muốn!!"
Anh ta là người của thế giới này, kiểu gì thì kiến thức cũng rộng rãi hơn cô, có lẽ biết rõ cách đối phó với những con dã thú kia.
"Nhưng..." Khương Nhiên kéo dài âm cuối, Lưu Diệp xuyên qua khe hở, thấy tên đàn ông đáng ghét kia hơi nhếch khóe miệng, mặc kệ dáng vẻ anh ta tốt bao nhiêu, nhưng lời nói nói ra lại làm cho cô suýt chút nữa thì hộc máu.
"Thật xin lỗi, nhân cách tôi bại hoại, căn bản không có đạo đức."
Cái này...
Vị bên dưới này không nên gọi là Khương Nhiên, phải gọi là Khương bụng dạ hẹp hòi mới đúng?!
Những gì cô nói lúc trước, bây giờ anh ta tận dụng mọi thứ nói móc cô...
Làm người có cần phải để ý từng chút một như vậy hay không?!
Loading...
Cái gì mà nhân vật tài giỏi nối tiếng ngang với Hầu Gia, sau lại chán chường trở nên sa đọa, người này căn bản chính là người đột biến gien đúng không?!
Nhưng tình huống đã càng ngày càng không ổn, những con dã thú tựa như sói hoang kia càng ngày càng đến gần, đang lúc nghĩ rằng cô xong đời rồi. Khương Nhiên ở bên dưới chợt liễm vẻ mặt hỏi, "Cậu trả lời tôi một vấn đề, tôi sẽ cứu cậu."
Lưu Diệp cũng dọa phát sợ rồi, người đến lúc này căn bản không còn một chút lý trí.
Cô nắm thật chặt khe hở, ngón tay tưởng như bật máu .
Nếu những con sói kia trực tiếp cắn chết cô thì thôi đi, chỉ sợ lúc ăn cô mà cô vẫn còn tri giác...
Cho nên mặc kệ Khương Nhiên hỏi cái gì, đoán chừng cô sẽ đều trả lời...
Chỉ là vấn đề của Khương Nhiên thật sự làm cô ngoài ý muốn.
"Cậu không phải người may mắn, tại sao còn có cảm tình với tôi?"
Trời ạ, đây là hỏi cô chuyện khi ở phòng phát hiện nói dối à...
Cô còn tưởng rằng khi đó anh ta không thèm nghe chứ, bây giờ nhìn lại anh ta không chỉ có nghe mà còn đặc biệt suy nghĩ một phen.
Nhưng cô phải trả lời anh ta thế nào đây!
Phụ nữ đến tuổi cưới chồng nhìn thấy khuôn mặt anh như vậy, cho dù không thích cũng sẽ không nhịn được bẽn lẽn thẹn thùng, dù sao gương mặt kia hại nước hại dân như thế!
Cứ trả lời anh ta như vậy sao?
Cô theo bản năng bác bỏ câu trả lời này, không thể nói như vậy...
Nhưng không nói thì cơ hội được cứu sống cũng không có, cô liền không đếm xỉa gì hết, vì một tia hi vọng không đáng tin, cô nói lung tung: "Bởi vì... Tôi rất hâm mộ anh, tôi biết rõ anh là người rất lợi hại, mặc dù không lợi hại như trước đây, nhưng vẫn không nhịn được sinh lòng kính nể, ngưỡng mộ... Đối với người chỉ có thể dựa vào việc giả làm phụ nữ để sinh tồn mà nói, tôi cảm thấy sinh hoạt của anh rất ngầu, tôi cũng muốn có một cuộc sống giống như anh, như nam tử hán..."
Cô hoàn toàn không biết mình đang nói cái gì, quả thực là hoảng sợ không lựa lời nói lung tung một mạch.
Hơn nữa khi cô vừa nói xong, gần như là trong nháy mắt đám soi vọt tới, cô liền cảm thấy phía dưới không còn điểm tựa, cả người liền rớt xuống.
Trước khi cô kịp phản ứng, cô lại bị người lôi đi.
Đầu óc choáng váng, đợi khi cô đứng lên, liền thấy cô đã ngu ngốc rơi vào trong hố rồi.
Mà lúc này Khương Nhiên đang vặn đinh ốc trên đỉnh.
Phần đáy phi thuyền vừa rồi còn vững chắc như sàn nhà, bây giờ nhìn lại hiển nhiên là có thể mở ra, song vừa mới bị Khương Nhiên vặn đinh ốc, cho nên hắn dẫm lên trên mới cùng toàn bộ khối một dạng.
Lúc này xem ra là Khương Nhiên vừa buông lỏng ốc vít ra, để cho cô rớt xuống.
Cô há hốc miệng.
Lặng người rồi vài giây mới thấy buồn bực, gì mà lúc ngã xuống vừa hay bị lọt vào trong hầm, vốn sẽ không có chuyện trùng hợp như vậy...
Nếu nói phủ lên, căn bản là tên Khương Nhiên này tự mình vặn ốc vít chui xuống dưới mà thôi...
Cho nên nói người này sáng sớm đã làm như vậy, bởi vì biết thế giới bên ngoài rất nguy hiểm, sẽ có các loại dã thú, cho nên mới núp ở phía dưới.
Ngược lại cô ở bên ngoài, còn tưởng rằng mình chiếm phần lớn ưu thế chứ, ở đó không tự lượng sức đàm phán với người ta...
Lúc này những con sói hoang kia cũng vọt vào bên trong phi thuyền, song lượn hai vòng phát hiện không cạy nổi phi thuyền ra, lại dùng sức đào bới chỗ khe hở, cũng không còn đào ra được gì, rốt cuộc thì gầm gừ chạy đi.
Lưu Diệp núp ở trong góc xó, chờ sau khi những con sói hoang kia rời đi, rốt cuộc mới thở phào nhẹ nhõm.
Hơn nữa chờ nguy hiểm qua đi, cô nhanh chóng phát hiện điều kiện của cái hố này thật tốt, trước đó cô không tìm được tấm đệm ghế nguyên vẹn nào hóa ra là ở hết đây, hơn nữa hố này nhìn cũng không nhỏ, cô và Khương Nhiên hai nguời ở bên trong lại không hề có phải chen chúc chút nào...
Cũng không biết mấy cái ốc vít trên đỉnh đầu làm sao, cô đứng lên thử một chút, kết quả cô vặn không nổi...
Người này thật đúng là một quái vật, nhìn mới vừa rồi anh ta vặn nhẹ nhõm như vậy, hai tay cô đều dùng sức mà cũng không thấy nó động đậy chút nào...
Sau khi xác nhận ốc vít trên đỉnh đầu không có vấn đề gì, cô lại ngồi xuống, chỉ là không bao lâu cô liền để ý đến một chuyện, mặc dù nhìn qua bộ dạng Khương Nhiên không có gì đáng ngại, nhưng trên đùi anh ta có vết thương rất rõ ràng, lúc ở bên trên, cách khe hở không thấy rõ, lúc này hai người đều bên trong hố, cô liếc qua một cái là thấy ngay.
Hơn nữa bên cạnh vết thương còn có không ít vết máu...
Xem ra bị thương không nhẹ.
Chỉ là tại sao anh ta lại bị thương?
Là chuyện tối ngày hôm qua à... Lúc ngã từ bên trên xuống?
Dù sao không phải ai cũng có thể may mắn như cô, lại rơi xuống bụi cỏ, rõ ràng lùm cây còn cách phi thuyền một đoạn đấy...
Cô quả thật như được cái gì phù hộ vậy...
Hơn nữa cũng thật đúng dịp, trong nháy mắt cô rơi xuống, còn bị cái gì đụng vào làm cô văng ra một đoạn, mặc dù rất đau, nhưng nếu không như vậy, có lẽ cô đã trực tiếp ngã xuống đất, với cái độ cứng này, không chết thì cũng mất nửa mạng.
Đợi chút...
Cô chợt ý thức được điểm không đúng, trước đó cô cảm thấy là phi thuyền đánh văng cô ra, nhưng...
Tại thời điểm rơi xuống, trên phi thuyền có đồ vật gì có thể đụng vào cô?
Cô cũng không biết tại sao cô lại nảy sinh ra ý niệm này, không phải là lúc rơi xuống, Khương Nhiên đẩy mình một cái chứ?
Nhưng cô nhanh chóng loại bỏ ý nghĩ này đi, không thể nào!!!
Cô nghĩ như vậy cũng quá không biết xấu hổ, sao Khương Nhiên lại phải đối với cô như vậy chứ?
Vô thân vô cố, đối phương cũng không phải là Đại Thiện Nhân, nghĩ kiểu gì cũng thấy không thể nào.
Cô hít sâu một cái, vội vàng ném cái ý nghĩ không tưởng ấy ra khỏi đầu.
Có điều mặc kệ thế nào, hiện tại Khương Nhiên cũng cứu cô một mạng, bất kể trước đó hiểu lầm gì, cô cũng không thể so đo nữa, ngược lại cô còn phải nỗ lực báo đáp đối phương.
Bây giờ nhìn thấy đối phương bị thương, về tình về lý, cô đều phải tỏ ra quan tâm.
Sau khi nghĩ xong, cô liền khách sáo hỏi một câu: "Anh cũng bị thương, cái đó..."
"Mông cậu vẫn còn chảy máu..." Khương Nhiên ngắt lời cô, nhặt một chiếc lá cây trên đất đưa cho cô, phân phó: "Xoa một chút lên vết thương."
Cái này không xoa được đâu...
Cô buồn bực nhận lấy, rầu rĩ hỏi thăm: "Đây là... Dùng để tiêu độc à?"
"Để ngăn cản mùi vị, mùi máu sẽ đưa Áo Đức tới." Khương Nhiên phủi cô một cái.
Cô đoán chừng đây là đang khinh bỉ cô, chỉ là cô sớm đã quen bị bọn Vũ Mị khinh bỉ, lại nói cô làm không ít chuyện ngu xuẩn, bị người khinh bỉ cũng là cô đáng đời.
Cô không dám thật sự ở trước mặt anh ta xoa thứ đó lên mông, lại nói chỗ kia xoa thế nào chứ, cô ra vẻ một chút, đơn giản xoa xoa vị trí sau lưng.
Chỉ là xoa được một lát, Khương Nhiên lại nhíu mày hỏi: "Cậu vẫn chưa ngừng chảy máu à?"
Cô có chút 囧, cái này... Không ngừng được đâu...
Hiển nhiên Khương Nhiên đã không nhịn được, không vui thúc giục: "Không muốn Áo Đức tới, thì nhanh chóng làm máu ngừng chảy đi."