-
Chương 101
Editor: Hoàng Tử Ngọc Băng
Beta: voi còi
Khi Lưu Diệp tỉnh lại từ cơn mê, cô từ từ ngồi dậy. Trước khi đầu óc hoàn toàn tỉnh táo, cô đã nhìn thấy Dã Thú ngồi phía đối diện.
Vẻ mặt Dã Thú rất bình tĩnh, nhìn dáng ngồi dường như đã duy trì rất lâu rồi.
Lưu Diệp lập tức than thở một tiếng, không biết tình huống này là thế nào. Cô nhớ cô đang ở nhà ma, rồi có người đến cởi quần áo cô, còn làm cô hôn mê...
Vừa nghĩ đến quần áo, cô liền vội vàng sờ soạng trên người mình, kết quả phát hiện mình vẫn mặc quần áo, chẳng qua là quần áo này nhìn rất lạ.
Cô không nói tiếng nào từ trên giường đứng dậy, sau đó lại quan sát căn phòng. Cửa sổ rất lớn, còn có rèm cửa sổ đẹp đẽ...
Căn phòng được trang trí vô cùng nữ tính.
Nhưng trong ấn tượng, cô chưa đến đây lần nào. Cô bước vài bước đến gần cửa sổ, thoáng nhìn ra ngoài, lập tức nhìn thấy một hồ nước xanh như ngọc bích đối diện cửa sổ.
Hai bên hồ có rất nhiều cây giống như liễu, cỏ tươi xanh biếc...
Cô bị cảnh trước mắt làm mơ hồ, cô là lạ quay đầu lại, nhìn Dã Thú một cách đầy nghi ngờ.
Cô không dám nghĩ đến loại khả năng đó, Dã Thú mà cô coi là người thân đã bắt cóc cô?!
Hai người đều im lặng, không ai muốn phá vỡ sự lặng yên này.
Lưu Diệp tìm một chiếc ghế, ngồi cách Dã Thú một khoảng xa. À, đúng rồi, bây giờ người này không còn là Dã Thú nữa, tất cả mọi người đều gọi anh ta là Thanh Hầu.
Sau khi do dự rất lâu, cuối cùng Lưu Diệp không nhịn nổi nữa, trốn tránh cũng vô ích, tình huống hiện tại như thế, cô chỉ có thể kiên trì đi đối mặt với mọi chuyện, mặc dù nghĩ đến sau khi biết những điều này, cô sẽ rất xấu hổ...
Nghĩ dù sao Dã Thú cũng vì mến mộ mình mới làm ra loại chuyện hồ đồ thế này...
Nghĩ đến đây tâm trạng của Lưu Diệp trở nên phức tạp.
“Dã Thú, tôi biết rõ cảm xúc của anh... Nhưng anh không phải người như vậy...” Lưu diệp cảm thấy mình rơi vào tình tiết cẩu huyết trong phim truyền hình. Còn có chuyện nào ngu ngốc hơn chuyện này nữa không?
Lúc cô nói chuyện, giọng rất căng thẳng. Cô không biết nên mở miệng thế nào, quá lúng túng. Cô thuộc loại cải trắng ngốc nghếch, có gì đáng giá để nhiều người thương nhớ như vậy chứ?
Đặc biệt thế giới trước đây cũng không phải chỉ có mình cô là con gái, đúng không?
“Lưu Diệp, tôi dẫn ngài đi xem đồ tốt.” Dã Thú lập tức ngắt lời cô. Anh ta đứng lên, làm ra một động tác mời tao nhã.
Trong lòng Lưu Diệp hồi hộp, không biết anh ta muốn cho mình xem cái gì.
Đây là muốn làm cô vui, sau đó thổ lộ ư?
Sau khi xuyên qua hành lang dài tràn ngập ánh nắng, Lưu Diệp đi theo Dã Thú rốt cuộc cũng đến một nơi giống như rạp chiếu phim, mọi thứ bên trong đã chuẩn bị đầy đủ.
Dã Thú ý bảo cô ngồi đối diện màn hình.
Lưu Diệp hít sâu một hơi rồi ngồi xuống.
Sau đó, dưới thao tác của Dã Thú, màn hình dần dần xuất hiện ánh sáng, ở đầu phim dừng lại mấy giây sau, một hình ảnh nhanh chóng hiện ra.
Đó là Điền Thất già nua, cậu đang ở trên màn ảnh trước mặt nhìn thẳng vào Lưu Diệp.
Trong nháy mắt ấy, tim Lưu Diệp cũng nhói lên, cô đột nhiên đứng dậy, bước mấy bước đến trước màn hình, nhưng bàn tay chỉ có thể chạm đến màn hình lạnh lẽo...
Điền Thất của cô đã trở thành một ông lão, cậu đứng ở đó, dùng giọng nói già nua, ánh mắt của cậu như xuyên qua màn hình để nhìn vào cô, cậu mỉm cười gọi cô: “Chị, chị có khỏe không? Em rất nhớ chị, vẫn muốn vì chị làm nhiều điều, để sau khi em rời khỏi thế giới này đã để lại quà cho chị, quần áo, trang sức đẹp đẽ, có thể truyền lại đời này sang đời khác như một tác phẩm nghệ thuật... còn có của cải đất đai... Em đã suy nghĩ rất nhiều, luôn nghĩ rằng... Mãi đến sau khi vợ của em qua đời, em mới chợt hiểu em nên tặng cho chị cái gì... Chị không cần những đất đai tài sản kia. Là con gái, quà tặng tốt nhất chính là giao cho chị một người đàn ông có thể che chở, yêu thương chị... Còn có tự do mà chị vẫn luôn mơ... Cho nên chị, tất cả những điều này, em đã nhờ đời sau của em thực hiện giúp em... Em nghĩ rằng anh Dã Thú hẳn là người thích hợp nhất dành cho chị rồi, thế nên xin chị nhận lấy quà tặng này của em... Đây là món quà tốt nhất em có thể đưa cho chị...”
Lưu Diệp cố gắng nén nước mắt.
Cô ngồi trên ghế, không thốt nên lời một hồi lâu. Cái gọi là làm chuyện xấu có thiện ý cơ bản chính là như vậy...
Gấu con này thật là!
Nếu cậu vẫn còn sống...
Mắt Lưu Diệp đau nhức. Cô vẫn luôn buồn bực vì Điền Thất không để lại cho cô bất kì câu nào, bây giờ cô đã hiểu, người này không đếm xỉa đến đời sau của mình chỉ vì cho cô hạnh phúc, cho cô tự do. Chẳng lẽ cậu không biết những người đó phải đối mặt với cuồng chiến tranh Khương Nhiên sao?
Đây chính là Tiểu Điền Thất của cô.
Gấu con này thật là!
Sao già rồi, lại vẫn cứ thế...
Lưu Diệp không nghĩ tiếp được nữa...
Ngực cô bị thứ gì đó lấp đầy, đôi mắt xót xa không thể mở ra được.
Dã Thú nhìn vào mắt cô, cuối cùng tắt màn hình đi.
Sau đó, anh ta đi đến trước mặt cô, cúi đầu xuống nói với cô: “Lưu Diệp, chúng tôi làm như vậy không có bất cứ ý gì. Tôi thừa nhận tôi thích em, nhưng tôi sẽ không bất nhân đến mức đi bắt cóc em... Em nói cho tôi biết phải tôn trọng, yêu thương phái nữ, tôi đều ghi tạc trong lòng. Hôm nay mọi chuyện đều bởi vì Điền Thất, tôi là bạn bè của cậu ấy, tôi chỉ muốn giúp cậu ấy thỏa mãn tâm nguyện mà thôi.”
Lưu Diệp im lặng một lúc lâu, cô ngẩng đầu lên: “Nhưng Dã Thú, anh biết tính tình Khương Nhiên. Các anh bắt tôi đi khi ở nước ngoài, anh ấy sẽ...”
“Điều này em yên tâm.” Dã Thú lại nhanh chóng bật màn hình lên, lần này anh ta trực tiếp đưa màn hình đến chỗ ti vi.
Vì vậy màn hình nhanh chóng hiện lên thông tin.
Lưu Diệp nhìn thấy cảnh hỗn loạn náo nhiệt trên màn hình, phóng viên đang chĩa ống kính không ngừng nháy lên, cũng đi theo vào….
Tình hình rất loạn, phóng viên thở hổn hển, nhìn vào màn hình lớn tiếng thông báo: “Chưa biết xảy ra tình huống gì, bây giờ hiện trường đang rất hỗn loạn, sân chơi ngoài trời đã bị phong tỏa khẩn cấp, mọi người cũng đã nghe thấy không ít tiếng phản đối... Từ vị trí hiện tại của tôi có thể nghe được tiếng phản đối... Hình như bên trong sử dụng súng bắn nước... Đã có tổ chức nhân quyền và chính phủ đến can thiệp, hi vọng Khương Gia Quân sẽ giải thích, nhưng trước mắt không có thành viên Khương Gia Quân nào xuất hiện để giải thích tại sao sự kiện này lại xảy ra.”
Cũng vào lúc ấy, phóng viên chú ý đến cô gái thông qua kiểm tra lao từ bên trong ra. Gã vội vàng tóm lấy cô gái kia, lập tức phỏng vấn. Có lẽ cô gái kia vừa được thả ra, nhìn thấy ống kính, sợ sệt nhớ lại cảnh vừa nãy: “Khoảng mấy tiếng trước, tôi và bạn bè đang chơi trò chơi cảm giác mạnh, sau đó nghe thấy hình như nhà ma xảy ra sự cố gì đó, nói có người bị quái thú đè chết, cảnh tượng rất kinh khủng... Bởi vì nhà ma sao, nhất định có loại trò đùa này, tôi và bạn cũng không để ý lắm, cho là Thương gia cố ý tuyên truyền... Sau đó không lâu thì quân đội đến, khi chúng tôi định dời đi, bọn họ đã phong tỏa các lối ra rồi...”
Cô bạn bên cạnh cũng nói xen vào: “Đúng vậy, hơn nữa nghe nói chuyện lần này có liên quan đến nhà ma, hình như là nhân vật lớn nào đó chết ở bên trong? Chẳng biết là sự cố hay bị ám sát... Cảnh tượng rất kinh khủng... Chúng tôi đều phải xác minh thân phận, sau đó ghi vào hồ sơ... Nghe nói có mấy người xung quanh nhà ma cũng trực tiếp bị gọi đi điều tra... Đúng rồi, ngay tại lúc chúng tôi đang chờ, tôi nhìn thấy có rất nhiều quân nhân mang quân hàm cao chạy về hướng nhà ma, một hàng như vậy, dọa chết người...”
“Có điều sau khi phong tỏa sân chơi lộ thiên, thái độ của những binh sĩ cũng tốt, không dùng súng phun nước... Nhưng tình hình quá đáng sợ, không biết đã xảy ra chuyện gì...”
Lưu Diệp nuốt một ngụm nước miệng, trái tim như nổi trống. Nhất định Khương Nhiên đã biết cô bị bắt đi.
Cô đang định nói gì đó thì màn hình thay đổi, hình ảnh tại phòng đạo diễn, người chủ trì kích động nói: “Vừa nhận được tin tức, người phát ngôn của Khương Gia Quân đã chính thức lên tiếng ra bên ngoài, sau năm giờ bị phong tỏa, đây là lần đầu tiên Khương Gia Quân truyền tin tức ra ngoài... Buổi lễ kết hôn bị hủy bỏ... Người phát ngôn của Khương Gia Quân đã nặng nề phát biểu rằng vợ sắp cưới của thủ lĩnh Khương Gia Quân Khương Nhiên đã được xác nhận tử vong bởi sự cố trong nhà ma...”
Lưu Diệp kinh ngạc há hốc mồm, chửi thề một tiếng.
Đây là bị chết?
Trò quỷ gì đây?
Dã Thú biết sự nghi ngờ trong lòng cô, không nhanh không chậm giải thích: “Còn nhớ em đã cho tôi tóc không... Tôi dùng nó để tái sinh em, có điều thí nghiệm thất bại, người sống lại kia không có ý thức… Chỉ có thân thể phát triển bình thường... Chẳng qua, tôi vẫn không bỏ nó đi, cứ thể bồi dưỡng, lúc ấy cũng không biết có thể làm cái gì... Chỉ làm một vật để kỷ niệm thôi... Lúc tôi hôn mê, nó cũng hôn mê. Lần này là đời sau của Điền Thất liên lạc với tôi, nhắc nhở tôi có thể dùng thứ đó làm ra cái này.”
Cho nên dùng sợi tóc kia tái sinh làm người thay thế cho cô... Bị nghiền thành thịt xay trong nhà ma, khó trách lúc ấy còn phải cởi quần áo của cô, hóa ra là để hóa trang như thật.
Cởi tất cả, giày cũng không tha.
Lưu Diệp chấp nhận một cách miễn cưỡng. Trước kia cô thích nhất hai người, ai ngờ hiện tại lại có thể giúp cô ngụy tạo cái chết, vì để cô rời khỏi thủ lĩnh kinh khủng kia?
Nhưng vấn đề là đối phương không riêng gì là đại vương kinh khủng, mà còn là cha của con cô... Chồng của cô.
Dã Thú đoán ra suy nghĩ của cô, trấn an: “Khương Nhiên là người đàn ông rất kinh khủng. Địa bàn đã bị anh ta chiếm làm của riêng sẽ không bao giờ chủ động nhượng bộ, chỉ có không ngừng tấn công đoạt lấy, đồng thời cũng thông qua thủ đoạn hòa bình để em lại được tự do là điều không thể, cho nên không thể làm gì hơn sử dụng thủ đoạn cực đoan như vậy. Về con của em, sau này chúng tôi sẽ nghĩ cách. Đợi sau khi mọi chuyện dịu xuống, chắc chắn Khương Nhiên sẽ đi làm quen với người phụ nữ khác. Đến lúc đó anh ta coi chừng đứa bé lỏng lẻo, chúng tôi sẽ thừa cơ hành động.”
Lưu Diệp ngẩn người nhìn ti vi, đầu óc cô trống rỗng.
Trong hoàn cảnh đặc biệt này cũng không thể đi đạp quan tài của Điền Thất được?
Là người xuyên qua thời không đến giúp cô đấy!
Tuy nhiên là làm trở ngại chứ không giúp được gì cả!
Nhưng chuyện này có nói lý hay không?
Hơn nữa vẻ mặt Dã Thú là tôi vì em mà suy nghĩ đấy...
Quả thực Lưu Diệp giống như uống mật đắng, chẳng bằng Điền Thất đưa cô một chiếc váy làm quà. Tên chết tiệt này làm hỏng chuyện thì có!
Cô mấp máy môi, cuối cùng nói một cách bất lực: “Nhưng các anh từng nghĩ qua chưa, tôi... tôi vốn không cần các anh làm như vậy. Tôi không cảm thấy không hạnh phúc.... Khương Nhiên thoạt nhìn rất cường thế, nhưng quan hệ của tôi và anh ấy coi như hòa hợp, các anh một đường theo dõi nói vậy cũng thấy được, anh ấy đối xử với tôi cũng không phải hoàn toàn đều là không tốt, cũng có rất nhiều lúc quan tâm đến tôi. Giữa vợ chồng có rất nhiều chuyện mà người ngoài không thể hiểu rõ, các anh làm điều này thật sự thừa. Khi tình huống chưa lan rộng, Dã Thú các anh đừng phạm sai lầm nữa, nhanh để tôi trở về đi thôi...”
Lúc cô đang định tiếp tục khuyên Dã Thú thay đổi ý định, màn hình ti vi thay đổi, từ lúc tin tức cô tử vong truyền ra ngoài, các tầng lớp xã hội cũng bắt đầu phát biểu lời bàn.
Hơn nữa tốc độ phản ứng của mọi người đều rất nhanh, đầu tiên là những người đã từng khinh thường cô, nhóm người quan chức chính phủ buộc cô từ chức, không ngờ lại đang bày tỏ sự thương tiếc trên ti vi, cũng tưởng nhớ sâu sắc, hy vọng có hoạt động kỷ niệm... Kêu gọi mọi người góp tiền... Xây dựng nhà tưởng niệm còn có quỹ từ thiện....
Các quan chức phát biểu càng như mẹ ruột chết, vành mắt đỏ ửng, không ngừng nói mẹ của nhân loại gì đó, xây dựng viện nuôi dưỡng và dạy dỗ Thánh Nhân, phụ nữ vẫn bị người đời coi thường lại vô cùng quan trọng, hoàn toàn xứng đáng là nữ vương Vệ Miện.
Lưu Diệp nghe mà cảm thấy xấu hổ, mặc dù cô đã làm nhiều chuyện nhưng đâu đến nỗi vĩ đại như thế?
Tập đoàn của Hà Hứa Hữu Tiền cũng không chịu yếu thế, tại lúc Hà Hứa Hữu Tiền di chuyển đến, rất nhanh tập đoàn của Hà Hứa Hữu Tiền là tập đoàn đầu tiên, theo sát tuyên tuyên bố phát biểu một phen, tỏ rõ gia tộc Hà Hứa Hữu Tiền chuẩn bị phát hành một loạt sổ lưu niệm nhớ lại cuộc đời người mẹ vĩ đại của loài người, hơn nữa sổ lưu niệm là số lượng có hạn, có bản đính kim cương có bản bạc còn có bản vàng... Tuyệt đối là có một không hai thế giới, có thể làm vật kỷ niệm cao cấp...
Bởi vì phụ nữ trong lịch sử toàn thế giới cũng chỉ có một phần này, không mua thì bạn thiệt thòi!!
Các tổ chức nhân dân cũng rối rít lên tiếng, đủ loại tâng bốc làm Lưu Diệp cũng phải choáng váng.
Những tổ chức nữ quyền càng nêu cao khẩu hiệu chúng tôi vĩ đại như ánh sáng sao mai.
Càng làm Lưu Diệp không thể tưởng tượng nổi, mấy nữ diễn viên, ngôi sao, tiểu thư khuê tú gì gì đó lúc trước thề chết không lấy chồng, lần này cũng nhao nhao phát biểu lời bàn, không thể nói có một người tính một người, nhưng cao tới 70% người, đều trước tiên bày tỏ đồng tình với Khương Nhiên...
Tiêu Phỉ Phỉ được tôn là đệ nhất mỹ nữ giới giải trí khóc lên khóc xuống trước ống kính, nói không dứt: “Đứa bé vẫn còn nhỏ như vậy, lại vừa kết hôn, tôi cảm thấy đây là bi kịch của cuộc đời. Đối với một người đàn ông vừa mất vợ mà nói, Khương Nhiên nên cần phải có người ủng hộ an ủi anh ấy cỡ nào...”
Beta: voi còi
Khi Lưu Diệp tỉnh lại từ cơn mê, cô từ từ ngồi dậy. Trước khi đầu óc hoàn toàn tỉnh táo, cô đã nhìn thấy Dã Thú ngồi phía đối diện.
Vẻ mặt Dã Thú rất bình tĩnh, nhìn dáng ngồi dường như đã duy trì rất lâu rồi.
Lưu Diệp lập tức than thở một tiếng, không biết tình huống này là thế nào. Cô nhớ cô đang ở nhà ma, rồi có người đến cởi quần áo cô, còn làm cô hôn mê...
Vừa nghĩ đến quần áo, cô liền vội vàng sờ soạng trên người mình, kết quả phát hiện mình vẫn mặc quần áo, chẳng qua là quần áo này nhìn rất lạ.
Cô không nói tiếng nào từ trên giường đứng dậy, sau đó lại quan sát căn phòng. Cửa sổ rất lớn, còn có rèm cửa sổ đẹp đẽ...
Căn phòng được trang trí vô cùng nữ tính.
Nhưng trong ấn tượng, cô chưa đến đây lần nào. Cô bước vài bước đến gần cửa sổ, thoáng nhìn ra ngoài, lập tức nhìn thấy một hồ nước xanh như ngọc bích đối diện cửa sổ.
Hai bên hồ có rất nhiều cây giống như liễu, cỏ tươi xanh biếc...
Cô bị cảnh trước mắt làm mơ hồ, cô là lạ quay đầu lại, nhìn Dã Thú một cách đầy nghi ngờ.
Cô không dám nghĩ đến loại khả năng đó, Dã Thú mà cô coi là người thân đã bắt cóc cô?!
Hai người đều im lặng, không ai muốn phá vỡ sự lặng yên này.
Lưu Diệp tìm một chiếc ghế, ngồi cách Dã Thú một khoảng xa. À, đúng rồi, bây giờ người này không còn là Dã Thú nữa, tất cả mọi người đều gọi anh ta là Thanh Hầu.
Sau khi do dự rất lâu, cuối cùng Lưu Diệp không nhịn nổi nữa, trốn tránh cũng vô ích, tình huống hiện tại như thế, cô chỉ có thể kiên trì đi đối mặt với mọi chuyện, mặc dù nghĩ đến sau khi biết những điều này, cô sẽ rất xấu hổ...
Nghĩ dù sao Dã Thú cũng vì mến mộ mình mới làm ra loại chuyện hồ đồ thế này...
Nghĩ đến đây tâm trạng của Lưu Diệp trở nên phức tạp.
“Dã Thú, tôi biết rõ cảm xúc của anh... Nhưng anh không phải người như vậy...” Lưu diệp cảm thấy mình rơi vào tình tiết cẩu huyết trong phim truyền hình. Còn có chuyện nào ngu ngốc hơn chuyện này nữa không?
Lúc cô nói chuyện, giọng rất căng thẳng. Cô không biết nên mở miệng thế nào, quá lúng túng. Cô thuộc loại cải trắng ngốc nghếch, có gì đáng giá để nhiều người thương nhớ như vậy chứ?
Đặc biệt thế giới trước đây cũng không phải chỉ có mình cô là con gái, đúng không?
“Lưu Diệp, tôi dẫn ngài đi xem đồ tốt.” Dã Thú lập tức ngắt lời cô. Anh ta đứng lên, làm ra một động tác mời tao nhã.
Trong lòng Lưu Diệp hồi hộp, không biết anh ta muốn cho mình xem cái gì.
Đây là muốn làm cô vui, sau đó thổ lộ ư?
Sau khi xuyên qua hành lang dài tràn ngập ánh nắng, Lưu Diệp đi theo Dã Thú rốt cuộc cũng đến một nơi giống như rạp chiếu phim, mọi thứ bên trong đã chuẩn bị đầy đủ.
Dã Thú ý bảo cô ngồi đối diện màn hình.
Lưu Diệp hít sâu một hơi rồi ngồi xuống.
Sau đó, dưới thao tác của Dã Thú, màn hình dần dần xuất hiện ánh sáng, ở đầu phim dừng lại mấy giây sau, một hình ảnh nhanh chóng hiện ra.
Đó là Điền Thất già nua, cậu đang ở trên màn ảnh trước mặt nhìn thẳng vào Lưu Diệp.
Trong nháy mắt ấy, tim Lưu Diệp cũng nhói lên, cô đột nhiên đứng dậy, bước mấy bước đến trước màn hình, nhưng bàn tay chỉ có thể chạm đến màn hình lạnh lẽo...
Điền Thất của cô đã trở thành một ông lão, cậu đứng ở đó, dùng giọng nói già nua, ánh mắt của cậu như xuyên qua màn hình để nhìn vào cô, cậu mỉm cười gọi cô: “Chị, chị có khỏe không? Em rất nhớ chị, vẫn muốn vì chị làm nhiều điều, để sau khi em rời khỏi thế giới này đã để lại quà cho chị, quần áo, trang sức đẹp đẽ, có thể truyền lại đời này sang đời khác như một tác phẩm nghệ thuật... còn có của cải đất đai... Em đã suy nghĩ rất nhiều, luôn nghĩ rằng... Mãi đến sau khi vợ của em qua đời, em mới chợt hiểu em nên tặng cho chị cái gì... Chị không cần những đất đai tài sản kia. Là con gái, quà tặng tốt nhất chính là giao cho chị một người đàn ông có thể che chở, yêu thương chị... Còn có tự do mà chị vẫn luôn mơ... Cho nên chị, tất cả những điều này, em đã nhờ đời sau của em thực hiện giúp em... Em nghĩ rằng anh Dã Thú hẳn là người thích hợp nhất dành cho chị rồi, thế nên xin chị nhận lấy quà tặng này của em... Đây là món quà tốt nhất em có thể đưa cho chị...”
Lưu Diệp cố gắng nén nước mắt.
Cô ngồi trên ghế, không thốt nên lời một hồi lâu. Cái gọi là làm chuyện xấu có thiện ý cơ bản chính là như vậy...
Gấu con này thật là!
Nếu cậu vẫn còn sống...
Mắt Lưu Diệp đau nhức. Cô vẫn luôn buồn bực vì Điền Thất không để lại cho cô bất kì câu nào, bây giờ cô đã hiểu, người này không đếm xỉa đến đời sau của mình chỉ vì cho cô hạnh phúc, cho cô tự do. Chẳng lẽ cậu không biết những người đó phải đối mặt với cuồng chiến tranh Khương Nhiên sao?
Đây chính là Tiểu Điền Thất của cô.
Gấu con này thật là!
Sao già rồi, lại vẫn cứ thế...
Lưu Diệp không nghĩ tiếp được nữa...
Ngực cô bị thứ gì đó lấp đầy, đôi mắt xót xa không thể mở ra được.
Dã Thú nhìn vào mắt cô, cuối cùng tắt màn hình đi.
Sau đó, anh ta đi đến trước mặt cô, cúi đầu xuống nói với cô: “Lưu Diệp, chúng tôi làm như vậy không có bất cứ ý gì. Tôi thừa nhận tôi thích em, nhưng tôi sẽ không bất nhân đến mức đi bắt cóc em... Em nói cho tôi biết phải tôn trọng, yêu thương phái nữ, tôi đều ghi tạc trong lòng. Hôm nay mọi chuyện đều bởi vì Điền Thất, tôi là bạn bè của cậu ấy, tôi chỉ muốn giúp cậu ấy thỏa mãn tâm nguyện mà thôi.”
Lưu Diệp im lặng một lúc lâu, cô ngẩng đầu lên: “Nhưng Dã Thú, anh biết tính tình Khương Nhiên. Các anh bắt tôi đi khi ở nước ngoài, anh ấy sẽ...”
“Điều này em yên tâm.” Dã Thú lại nhanh chóng bật màn hình lên, lần này anh ta trực tiếp đưa màn hình đến chỗ ti vi.
Vì vậy màn hình nhanh chóng hiện lên thông tin.
Lưu Diệp nhìn thấy cảnh hỗn loạn náo nhiệt trên màn hình, phóng viên đang chĩa ống kính không ngừng nháy lên, cũng đi theo vào….
Tình hình rất loạn, phóng viên thở hổn hển, nhìn vào màn hình lớn tiếng thông báo: “Chưa biết xảy ra tình huống gì, bây giờ hiện trường đang rất hỗn loạn, sân chơi ngoài trời đã bị phong tỏa khẩn cấp, mọi người cũng đã nghe thấy không ít tiếng phản đối... Từ vị trí hiện tại của tôi có thể nghe được tiếng phản đối... Hình như bên trong sử dụng súng bắn nước... Đã có tổ chức nhân quyền và chính phủ đến can thiệp, hi vọng Khương Gia Quân sẽ giải thích, nhưng trước mắt không có thành viên Khương Gia Quân nào xuất hiện để giải thích tại sao sự kiện này lại xảy ra.”
Cũng vào lúc ấy, phóng viên chú ý đến cô gái thông qua kiểm tra lao từ bên trong ra. Gã vội vàng tóm lấy cô gái kia, lập tức phỏng vấn. Có lẽ cô gái kia vừa được thả ra, nhìn thấy ống kính, sợ sệt nhớ lại cảnh vừa nãy: “Khoảng mấy tiếng trước, tôi và bạn bè đang chơi trò chơi cảm giác mạnh, sau đó nghe thấy hình như nhà ma xảy ra sự cố gì đó, nói có người bị quái thú đè chết, cảnh tượng rất kinh khủng... Bởi vì nhà ma sao, nhất định có loại trò đùa này, tôi và bạn cũng không để ý lắm, cho là Thương gia cố ý tuyên truyền... Sau đó không lâu thì quân đội đến, khi chúng tôi định dời đi, bọn họ đã phong tỏa các lối ra rồi...”
Cô bạn bên cạnh cũng nói xen vào: “Đúng vậy, hơn nữa nghe nói chuyện lần này có liên quan đến nhà ma, hình như là nhân vật lớn nào đó chết ở bên trong? Chẳng biết là sự cố hay bị ám sát... Cảnh tượng rất kinh khủng... Chúng tôi đều phải xác minh thân phận, sau đó ghi vào hồ sơ... Nghe nói có mấy người xung quanh nhà ma cũng trực tiếp bị gọi đi điều tra... Đúng rồi, ngay tại lúc chúng tôi đang chờ, tôi nhìn thấy có rất nhiều quân nhân mang quân hàm cao chạy về hướng nhà ma, một hàng như vậy, dọa chết người...”
“Có điều sau khi phong tỏa sân chơi lộ thiên, thái độ của những binh sĩ cũng tốt, không dùng súng phun nước... Nhưng tình hình quá đáng sợ, không biết đã xảy ra chuyện gì...”
Lưu Diệp nuốt một ngụm nước miệng, trái tim như nổi trống. Nhất định Khương Nhiên đã biết cô bị bắt đi.
Cô đang định nói gì đó thì màn hình thay đổi, hình ảnh tại phòng đạo diễn, người chủ trì kích động nói: “Vừa nhận được tin tức, người phát ngôn của Khương Gia Quân đã chính thức lên tiếng ra bên ngoài, sau năm giờ bị phong tỏa, đây là lần đầu tiên Khương Gia Quân truyền tin tức ra ngoài... Buổi lễ kết hôn bị hủy bỏ... Người phát ngôn của Khương Gia Quân đã nặng nề phát biểu rằng vợ sắp cưới của thủ lĩnh Khương Gia Quân Khương Nhiên đã được xác nhận tử vong bởi sự cố trong nhà ma...”
Lưu Diệp kinh ngạc há hốc mồm, chửi thề một tiếng.
Đây là bị chết?
Trò quỷ gì đây?
Dã Thú biết sự nghi ngờ trong lòng cô, không nhanh không chậm giải thích: “Còn nhớ em đã cho tôi tóc không... Tôi dùng nó để tái sinh em, có điều thí nghiệm thất bại, người sống lại kia không có ý thức… Chỉ có thân thể phát triển bình thường... Chẳng qua, tôi vẫn không bỏ nó đi, cứ thể bồi dưỡng, lúc ấy cũng không biết có thể làm cái gì... Chỉ làm một vật để kỷ niệm thôi... Lúc tôi hôn mê, nó cũng hôn mê. Lần này là đời sau của Điền Thất liên lạc với tôi, nhắc nhở tôi có thể dùng thứ đó làm ra cái này.”
Cho nên dùng sợi tóc kia tái sinh làm người thay thế cho cô... Bị nghiền thành thịt xay trong nhà ma, khó trách lúc ấy còn phải cởi quần áo của cô, hóa ra là để hóa trang như thật.
Cởi tất cả, giày cũng không tha.
Lưu Diệp chấp nhận một cách miễn cưỡng. Trước kia cô thích nhất hai người, ai ngờ hiện tại lại có thể giúp cô ngụy tạo cái chết, vì để cô rời khỏi thủ lĩnh kinh khủng kia?
Nhưng vấn đề là đối phương không riêng gì là đại vương kinh khủng, mà còn là cha của con cô... Chồng của cô.
Dã Thú đoán ra suy nghĩ của cô, trấn an: “Khương Nhiên là người đàn ông rất kinh khủng. Địa bàn đã bị anh ta chiếm làm của riêng sẽ không bao giờ chủ động nhượng bộ, chỉ có không ngừng tấn công đoạt lấy, đồng thời cũng thông qua thủ đoạn hòa bình để em lại được tự do là điều không thể, cho nên không thể làm gì hơn sử dụng thủ đoạn cực đoan như vậy. Về con của em, sau này chúng tôi sẽ nghĩ cách. Đợi sau khi mọi chuyện dịu xuống, chắc chắn Khương Nhiên sẽ đi làm quen với người phụ nữ khác. Đến lúc đó anh ta coi chừng đứa bé lỏng lẻo, chúng tôi sẽ thừa cơ hành động.”
Lưu Diệp ngẩn người nhìn ti vi, đầu óc cô trống rỗng.
Trong hoàn cảnh đặc biệt này cũng không thể đi đạp quan tài của Điền Thất được?
Là người xuyên qua thời không đến giúp cô đấy!
Tuy nhiên là làm trở ngại chứ không giúp được gì cả!
Nhưng chuyện này có nói lý hay không?
Hơn nữa vẻ mặt Dã Thú là tôi vì em mà suy nghĩ đấy...
Quả thực Lưu Diệp giống như uống mật đắng, chẳng bằng Điền Thất đưa cô một chiếc váy làm quà. Tên chết tiệt này làm hỏng chuyện thì có!
Cô mấp máy môi, cuối cùng nói một cách bất lực: “Nhưng các anh từng nghĩ qua chưa, tôi... tôi vốn không cần các anh làm như vậy. Tôi không cảm thấy không hạnh phúc.... Khương Nhiên thoạt nhìn rất cường thế, nhưng quan hệ của tôi và anh ấy coi như hòa hợp, các anh một đường theo dõi nói vậy cũng thấy được, anh ấy đối xử với tôi cũng không phải hoàn toàn đều là không tốt, cũng có rất nhiều lúc quan tâm đến tôi. Giữa vợ chồng có rất nhiều chuyện mà người ngoài không thể hiểu rõ, các anh làm điều này thật sự thừa. Khi tình huống chưa lan rộng, Dã Thú các anh đừng phạm sai lầm nữa, nhanh để tôi trở về đi thôi...”
Lúc cô đang định tiếp tục khuyên Dã Thú thay đổi ý định, màn hình ti vi thay đổi, từ lúc tin tức cô tử vong truyền ra ngoài, các tầng lớp xã hội cũng bắt đầu phát biểu lời bàn.
Hơn nữa tốc độ phản ứng của mọi người đều rất nhanh, đầu tiên là những người đã từng khinh thường cô, nhóm người quan chức chính phủ buộc cô từ chức, không ngờ lại đang bày tỏ sự thương tiếc trên ti vi, cũng tưởng nhớ sâu sắc, hy vọng có hoạt động kỷ niệm... Kêu gọi mọi người góp tiền... Xây dựng nhà tưởng niệm còn có quỹ từ thiện....
Các quan chức phát biểu càng như mẹ ruột chết, vành mắt đỏ ửng, không ngừng nói mẹ của nhân loại gì đó, xây dựng viện nuôi dưỡng và dạy dỗ Thánh Nhân, phụ nữ vẫn bị người đời coi thường lại vô cùng quan trọng, hoàn toàn xứng đáng là nữ vương Vệ Miện.
Lưu Diệp nghe mà cảm thấy xấu hổ, mặc dù cô đã làm nhiều chuyện nhưng đâu đến nỗi vĩ đại như thế?
Tập đoàn của Hà Hứa Hữu Tiền cũng không chịu yếu thế, tại lúc Hà Hứa Hữu Tiền di chuyển đến, rất nhanh tập đoàn của Hà Hứa Hữu Tiền là tập đoàn đầu tiên, theo sát tuyên tuyên bố phát biểu một phen, tỏ rõ gia tộc Hà Hứa Hữu Tiền chuẩn bị phát hành một loạt sổ lưu niệm nhớ lại cuộc đời người mẹ vĩ đại của loài người, hơn nữa sổ lưu niệm là số lượng có hạn, có bản đính kim cương có bản bạc còn có bản vàng... Tuyệt đối là có một không hai thế giới, có thể làm vật kỷ niệm cao cấp...
Bởi vì phụ nữ trong lịch sử toàn thế giới cũng chỉ có một phần này, không mua thì bạn thiệt thòi!!
Các tổ chức nhân dân cũng rối rít lên tiếng, đủ loại tâng bốc làm Lưu Diệp cũng phải choáng váng.
Những tổ chức nữ quyền càng nêu cao khẩu hiệu chúng tôi vĩ đại như ánh sáng sao mai.
Càng làm Lưu Diệp không thể tưởng tượng nổi, mấy nữ diễn viên, ngôi sao, tiểu thư khuê tú gì gì đó lúc trước thề chết không lấy chồng, lần này cũng nhao nhao phát biểu lời bàn, không thể nói có một người tính một người, nhưng cao tới 70% người, đều trước tiên bày tỏ đồng tình với Khương Nhiên...
Tiêu Phỉ Phỉ được tôn là đệ nhất mỹ nữ giới giải trí khóc lên khóc xuống trước ống kính, nói không dứt: “Đứa bé vẫn còn nhỏ như vậy, lại vừa kết hôn, tôi cảm thấy đây là bi kịch của cuộc đời. Đối với một người đàn ông vừa mất vợ mà nói, Khương Nhiên nên cần phải có người ủng hộ an ủi anh ấy cỡ nào...”