• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Năm Tháng Mất Phương Hướng (4 Viewers)

  • CHƯƠNG 5 KHÔNG CÒN ĐƯỜNG QUAY LẠI

CHƯƠNG 5: KHÔNG CÒN ĐƯỜNG QUAY LẠI

Sau khi bàn luận chuyện này, Dương Hồng bắt đầu không kiêng nể gì cả, Thẩm Lệ Lệ vừa đi, hắn lập tức sờ soạng.

Tôi vô thức muốn dịch sang bên cạnh, lườm hắn một cái, lại bị tay khác của hắn lôi trở lại, đem hai chân tôi ép thẳng, một chân dẫm lên chân tôi, khiến tôi không thể động đậy. Bởi vì có bàn học ngăn lại nên không ai nhìn thấy hành động đó.

“Tớ trả giá bảy triệu đó, có phải cậu nên để cho tớ thoải mái chút không hả?”

Bảy triệu đồng, đối với tôi chính là một món tiền khổng lồ, tôi càng thêm cẩn thận từng li từng tí, sợ Dương Hồng đổi ý. Hiện tại cũng chỉ có thể để im cho hắn sờ soạng trên người tôi mà thôi.

Tôi mím môi không nói gì, mà tay hắn cũng bắt đầu động.

“Chậc chậc, tớ biết cậu đúng là đĩ mà, nhịn không được rồi sao? Không sao, không sao, ha ha! Tối nay tớ sẽ để cậu thoải mái dễ chịu, cậu yên tâm, tớ có cả trăm phương pháp để giúp cậu biết được làm chuyện đó cùng tớ sướng đến mức nào!”

Dương Hồng ném một chiếc áo khoác lên đùi tôi, vừa vặn che phủ tay hắn, mà dưới lớp quần áo, biên độ của hắn càng lúc càng lớn.

Tôi giữ thẳng người, cố nén nhịn khoái cảm, sợ bản thân kêu thành tiếng sẽ bị người khác nghe thấy.

Nghỉ giữa giờ, tôi đến nhà vệ sinh giải quyết một chút, nhưng tôi cứ vừa ngồi xuống thì Dương Hồng lại bắt đầu tấn công, cứ như vậy, nhịn cả một buổi chiều, tôi đã có cảm giác cả người giống như bị rút sạch, toàn thân bất lực.

Mấy lần tôi định nổi giận nhưng lại nhịn xuống, bảy triệu này đối với tôi thật sự quá lớn. Còn có một nguyên nhân nữa, chính là nếu hắn rút tay ra thì tôi sẽ cảm thấy rất trống rỗng. Sau khi làm chuyện đó với Lưu Tê, mặc dù có chút đau nhức nhưng cảm giác đó thật sự khiến người ta hoài niệm.

Vượt qua một tiết học gian khổ, sau giờ học, Thẩm Lệ Lệ đã đến cửa phòng học chờ tôi, tôi cũng không về kí túc xá chuẩn bị nữa mà trực tiếp đi đến khách sạn Thiên Nhuận.

Trả tiền phòng, Dương Hồng cầm chìa khóa dắt tôi đến một gian phòng, vừa vào cửa đã ôm chặt tôi, ném tôi lên giường, sau đó tự cởi quần áo của chính mình, vừa cầm dây lưng vừa đi tới chỗ tôi: “Mẹ kiếp! Con đàn bà lẳng lơ này, hôm nay xem như hành hạ chết tao rồi, nếu không phải thấy lớp học nhiều người thì tao đã giải quyết mày tại chỗ! Tao đã sớm không nhịn được rồi!”

Nói xong, Dương Hồng mạnh mẽ ấn đầu tôi xuống giường, một tay khác bóp miệng tôi ra.

Tôi vô cùng khủng hoảng, tay hắn rất khỏe, tôi không nói được lời nào.

“Còn chưa thử kiểu này đúng không? Hôm nay anh đây mời mày ăn kẹo mút.”

Dương Hồng giống như dã thú, căn bản không để ý đến cảm nhận của tôi, giày vò tôi mấy giờ, khiến tôi suýt khóc mấy lần nhưng phải cố nhịn lại. Mấy tiếng sau, khi hắn hài lòng nằm trên giường hút thuốc thì thân thể tôi đã mất đi tri giác.

Là chết lặng? Khoái cảm? Hay thống khổ?

Tôi đã không phân biệt rõ nữa, chỉ có nước mắt và sự mệt mỏi ập đến, lúc này tôi đã hiểu vì sao Thẩm Lệ Lệ nói lúc hắn ở trên giường chính là cầm thú rồi. Ở trên giường, hắn ta còn đáng sợ hơn cả dã thú nữa!

Trên người của tôi có vài chỗ sưng lên, cánh tay còn lưu lại dấu răng. Khi xuống tầng, Thẩm Lệ Lệ đã sớm nhìn thấy dấu vết trên người của tôi: “Sớm biết thế này thì chị đã không để em kiếm tiền chỗ hắn, cũng là do chị không tốt, đều tại chị, không ngờ tên cầm thú này càng lúc càng không giống người.”

Bảy triệu trong túi quần tôi giờ phút này giống như nặng nghìn cân, tôi vừa mệt mỏi vừa nhìn Thẩm Lệ Lệ lo lắng cho tôi, không muốn nói gì, tôi lập tức lấy tiền ra định đưa cho cô ta vài tờ.

Thấy thế, Thẩm Lệ Lệ lập tức đẩy tay tôi trở về: “Tiền hôm nay chị không lấy đâu, em cực khổ rồi, trở về nghỉ ngơi thật tốt đi.”

Tôi không từ chối, lặng lẽ đi ra ngoài cửa, ánh mắt nhìn về căn phòng vừa nãy, trong lòng dâng lên cảm giác sợ hãi.

Dương Hồng giống như một con mãnh thú muốn nuốt chửng tôi, cũng chính tại giờ khắc đó tôi mới hiểu được, cuộc sống như vậy khiến cho tôi kinh hồn bạt vía, chẳng lẽ tôi thật sự trở thành con đĩ trong miệng người khác sao? Chỉ cần cho tôi tiền thì tôi có thể giống như chó con vẫn đuôi, liều mạng giúp chủ nhân vui vẻ sao?

Tôi trở về kí túc xá trong sự hoảng loạn, cảm giác cả người bất lực, tôi cẩn thận cất tiền vào ngăn tủ, sau đó ngã lên giường, tâm trạng mới dần dần ổn định lại, nếu như có thể, tôi thật sự muốn vĩnh viễn ngủ say như thế này...

Tôi nằm mơ một giấc mơ rất kì quái, mơ thấy tôi đi đến thiên đường, nhưng lại rơi vào địa ngục.

Chờ tôi tỉnh lại thì trời đã tối lờ mờ. Trong phòng có sáu người thì một nửa chưa về, cảm thấy trên người đau nhức, tôi lại sờ vào ngăn tủ đầu giường, trong đó chứa tổng cộng hơn tám triệu đồng.

Trong lòng có chút kích động, tôi lớn như vậy, trừ học phí thì tôi cũng chưa từng cầm nhiều tiền đến thế.

Xuống giường, đứng trước gương rửa mặt, tôi phát hiện gương mặt vô cùng bình thường của tôi cũng không bết bát giống như tưởng tượng.

Lông mày cong cong, gương mặt thanh tú, chỉ là bình thường tôi ăn mặc quá mức giản dị.

Có lẽ tôi nên mua quần áo mới cho chính mình, nhìn lại quần áo trên người chính là quần áo tôi mua từ hồi cấp ba.

Bởi vì nhà tôi nghèo, cuộc sống thường ngày rất khó khăn, muốn mua một bộ quần áo mới cũng không dám. Mỗi lần đi ngang qua cửa hàng thời trang, nhìn quần áo xinh đẹp bên trong tôi đều cảm thấy đó là hi vọng xa vời, giá một bộ quần áo mua trong cửa hàng thì tôi có thể mua được hai bộ ở sạp hàng vỉa hè.

Chưa từng mặc đồ hiệu, chỉ nhìn thấy các bạn học thay đổi quần áo mới, dường như mỗi ngày bọn họ đều mặc những bộ quần áo khác nhau.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom