Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 189
CHƯƠNG 189
Cố Dĩnh không tin, tức giận mà nói: “Viện Viện, chị lừa được người khác nhưng không lừa được em đâu, e biết chị mạnh mẽ như thế nào, nếu không phải đã gặp uất ức, sao chị có thể khóc chứ!”
Không còn cách nào khác, để có thể kìm chế được sự tức giận trong người Cố Dĩnh, cũng để không gây thêm phiền phức và hiểu nhầm, tôi chỉ có thể nói thật với cô ấy: “Tiểu Dĩnh, em nói không sai, nhưng không phải là như em nghĩ đâu!”
“Vậy là cái gì, chị nói cho em biết đi!”
“Anh ta, là người chị đã từng thích!”
Cố Dĩnh trợn tròn mắt, có chút không tin: “Chuyện này? Chị chính là vì chuyện này mà khóc đến đau lòng như vậy sao!”
Tôi lắc đầu: “Em không hiểu được đâu!”
“Vậy hãy nói cho em hiểu bằng không em sẽ không tha cho anh ta, bất kỳ ai làm chị khóc, em sẽ khiến họ khóc thê thảm hơn chị!”
Tôi cũng không biết Cố Dĩnh từ lúc nào lại trở nên dễ kích động, bạo lực đến vậy, nhưng tôi tuyệt đối không thể vì chuyện của tôi mà gây thêm chút phiền phức nào cho Cố Dĩnh.
Ngay sau khi vội vàng tạm biệt Uông Dương, tôi liền kéo tay Cố Dĩnh rời khỏi quán Bar.
Trên đường tôi kể chuyện giữa tôi và Uông Dương cho Cố Dĩnh nghe, như vậy cô ấy mới biết giữa tôi và Uông Dương có vướng mắc sâu đến nhường nào.
Sau khi nghe xong, Cố Dĩnh cảm thán một câu: “Viện Viện, anh ta thật sự nói muốn cùng chị bỏ trốn sao?”
Tuy tôi không biết cô ấy muốn hỏi điều gì nhưng tôi vẫn gật đầu cũng coi như là thừa nhận.
Cố Dĩnh ngưỡng mộ không ngừng: “Anh ta cũng đẹp trai, hoàn cảnh gia đình cũng không tồi, con người cũng tài hoa, anh ta có thể vì chị mà từ bỏ tất cả, vậy chứng tỏ anh ta thật sự rất yêu chị đó!”
Tôi cười khổ: “Ch biết chứ, nhưng anh ta càng như vậy chị lại càng không thể đáp lại tình yêu của anh ta, nếu thật sự chị bỏ đi cùng anh ta, như vậy chính là đang hại anh ta đó!”
Cố Dĩnh ngẩn người nhìn tôi: “Viện Viện, thật sự trong lòng chị cũng yêu anh ta phải không, tôi có thê nhìn ra chị đang nghiêm túc nếu không chị cũng sẽ không khóc đến đau lòng như vậy!"
Tôi nhẹ nhàng vuốt đôi gò má Cố Dĩnh, cười cười mà nói: “Em ý, không hổ danh là chị em tốt của chị, như đang đi guốc trong bụng chị vậy, chị nghĩ không lâu nữa chị sẽ không giấu nổi em chuyện gì nữa mất!”
Cố Dĩnh xúc động nắm chặt tay tôi: “Viện Viện, chị yên tâm, không cần biết người khác thế nào nhưng em tuyệt đối không bỏ rơi chị, nếu chị nguyện ý chúng ta sẽ bên nhau trọn đời, em không tin phụ nữ chúng ta không dựa vào đàn ông sẽ không sống được!”
Tôi nhìn Cố Dĩnh, cảm giác cô ấy gần như đang lột xác thành một người tôi không hề quen biết vậy, chuyện này cũng có mặt tốt cũng có mặt không tốt, mặt tốt là Cố Dĩnh cuối cùng cũng học được cách tư duy vấn đề một cách độc lập, cô ấy đang dần trưởng thành, tôi mới có thể yên tâm thoải mái mà rời xa cô để cô tự do bay lượn.
Mặt không tốt chính là, tình cảm cô dành cho tôi ngày càng nhiều, nếu cứ tiếp tục như vậy tôi e rằng một ngày nào đó sẽ trở thành Les mất thôi.
Nhưng đây không phải là chuyện có thể giải quyết trong một sớm một chiều, đặc biệt là vấn đề tình cảm, càng nóng vội ngược lại sẽ càng dễ dàng gây hậu quả tương phản.
Khi trở lại nhà trọ, Đông Phi đang vừa ăn mì tôm vì xem bài tập trên lớp tôi ghi chép lại cho cô ấy.
Nhìn dáng vẻ khổ sở của cô, lại nghĩ đến chuyện không vui tối nay, nghĩ đến số tiền không chính đáng vô tình có được, tôi nói với hai người họ: “Đi, chúng ta hôm nay đi ăn nhà hàng, tôi nay chúng ta sẽ ăn một bữa hoành tráng.”
“Hay quá, ngày ngày trong phòng tớ cảm thấy bản thân sắp phát điên rồi!” Đông Phi là người đầu tiên hưởng ứng lời mời gọi của tôi.
Bữa tiệc tối nay vẫn chưa đến phần cắt bánh gato chúng tôi đã đi rồi, trong bụng sôi sục mùi rượu, lại chưa ăn cái gì, Cố Dĩnh bụng cũng đói không chịu được rồi cũng gật đầu đồng ý.
Ba người ăn mặc chỉnh tề tìm một quán hay tới, ăn uống nhậu nhẹt thả ga, bia uống hết gần một két.
Sau khi ăn uống no nên, Đông Phi có thể đã lâu lắm rồi chưa được thư giãn đến vậy, khăng khăng đòi đi hát Karaoke, tôi cũng chỉ đành xả thân cùng quân tử.
Trong quán Karaoke ba người con gái xinh đẹp trẻ trung chúng tôi đương nhiên sẽ hút hồn rất nhiều người, có không ít phòng muốn mời chúng tôi qua đó hát cùng, nếu như trước đây khi không có Cố Dĩnh, tôi và Đông Phi vẫn vui vẻ khi có ai đó chủ động mời khách, nhưng từ khi chơi cùng Cố Dĩnh, chúng tôi có chút băn khoăn, lại cộng thêm vừa nãy chúng tôi nhận được số tiền bất chính, hoàn toàn không quan tâm gì đến tiền, ba người bao hẳn một phòng VIP để hát hò.
Khi chơi đến độ cực phê, Đông Phi đã mơ hồ, lại đề nghị tìm mấy anh đẹp trai đến làm quen, bị tôi và Cố Dĩnh chế giễu, càng trêu ghẹo, quậy phá làm cô ấy muốn gọi cũng không dám gọi to, đau khổ mặt đỏ tía tai hứng chịu sự phá đám của chúng tôi, trông vô cùng buồn cười.
Ra khỏi quán Karaoke cũng đã sắp nửa đêm, không dễ bắt taxi, đợi cả nửa ngày mới tìm được người tình nguyện cho đi nhờ.
Chúng tôi đều uống rất nhiều rượu, lại thêm việc mặc ít áo, những ngày cuối của tháng 9 ban đêm rất lạnh, đứng ở ngoài đường thật sự rất khó chịu, không còn cách nào khác chỉ đành ngồi cùng xe với thằng cha kia.
Do khoảng cách của người đó tương đối gần nên chúng tôi đồng ý tài xế đưa hắn về trước sau đó mới đưa chúng tôi về.
Đến điểm xuống xe của người kia, cũng không biết có phải là đã uống nhiều quá rồi không, tôi luôn cảm thấy nơi này rất quen mắt, dường như không lâu trước đây đã đến qua rồi.
Trong lòng khó hiểu tôi liền mở cửa kính xe, nhìn ra bên ngoài, nhận ra đây chính là con phố tối nay tôi và Cố Dĩnh đã gặp hai gã say rượu kia.
Nhưng đây vẫn không phải là nơi khiến tôi kinh ngạc, điều khiến tôi tò mò nhất là không biết từ bao giờ bên phố những con con hẻm sơn màu đen sì cũng từ lúc nào lại kéo lên một tấm cảnh báo, bên trong dường như vẫn còn vài người ở khắp nơi tìm đi tìm lại thứ gì đó, nửa đêm tối om, tôi cũng nhất thời không nhìn ra được những người đó rốt cuộc là ai.
Bác tài xế không uống rượu nên nhìn tương đối rõ, đợi người đó đi rồi bác tài xế vội vàng khởi động xe, vừa lái xe vừa thì thầm: “Dạo này không biết làm sao, khắp nơi đều xảy ra những chuyện như vậy, một người đang sống yên lành lại tự dưng mất , đúng là đáng thương!”
Sự tò mò trong lòng tôi lại lần nữa bị dụ dỗ, liền hỏi: “Bác à, có phải bác đã nghe được gì phải không, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chiều nay cháu đi qua đây vẫn chưa nhìn thấy những thứ này.!”
Bác tài xế rõ ràng cũng là một người thích tán chuyện, nhìn tôi mà hứng thú, bắt đầu phun mưa nói cho chúng tôi nghe.
Miệng của chú thật sự có tài chặt chém, một câu chuyện vô cùng đơn giản được chú phân thành chương thành tập mà nói suốt cả dọc đường, đợi khi chúng tôi sắp tới nhà bác mới kể xong.
Sự việc rất đơn giản, kể rằng có hai tên lưu manh hình như đã uống say rồi gây xung đột, đánh nhau với người khác, cũng không biết người đụng chạm lại quá khỏe, vẫn là hai con ma men này đủ mạnh mới giúp họ đánh thắng được.
Cố Dĩnh không tin, tức giận mà nói: “Viện Viện, chị lừa được người khác nhưng không lừa được em đâu, e biết chị mạnh mẽ như thế nào, nếu không phải đã gặp uất ức, sao chị có thể khóc chứ!”
Không còn cách nào khác, để có thể kìm chế được sự tức giận trong người Cố Dĩnh, cũng để không gây thêm phiền phức và hiểu nhầm, tôi chỉ có thể nói thật với cô ấy: “Tiểu Dĩnh, em nói không sai, nhưng không phải là như em nghĩ đâu!”
“Vậy là cái gì, chị nói cho em biết đi!”
“Anh ta, là người chị đã từng thích!”
Cố Dĩnh trợn tròn mắt, có chút không tin: “Chuyện này? Chị chính là vì chuyện này mà khóc đến đau lòng như vậy sao!”
Tôi lắc đầu: “Em không hiểu được đâu!”
“Vậy hãy nói cho em hiểu bằng không em sẽ không tha cho anh ta, bất kỳ ai làm chị khóc, em sẽ khiến họ khóc thê thảm hơn chị!”
Tôi cũng không biết Cố Dĩnh từ lúc nào lại trở nên dễ kích động, bạo lực đến vậy, nhưng tôi tuyệt đối không thể vì chuyện của tôi mà gây thêm chút phiền phức nào cho Cố Dĩnh.
Ngay sau khi vội vàng tạm biệt Uông Dương, tôi liền kéo tay Cố Dĩnh rời khỏi quán Bar.
Trên đường tôi kể chuyện giữa tôi và Uông Dương cho Cố Dĩnh nghe, như vậy cô ấy mới biết giữa tôi và Uông Dương có vướng mắc sâu đến nhường nào.
Sau khi nghe xong, Cố Dĩnh cảm thán một câu: “Viện Viện, anh ta thật sự nói muốn cùng chị bỏ trốn sao?”
Tuy tôi không biết cô ấy muốn hỏi điều gì nhưng tôi vẫn gật đầu cũng coi như là thừa nhận.
Cố Dĩnh ngưỡng mộ không ngừng: “Anh ta cũng đẹp trai, hoàn cảnh gia đình cũng không tồi, con người cũng tài hoa, anh ta có thể vì chị mà từ bỏ tất cả, vậy chứng tỏ anh ta thật sự rất yêu chị đó!”
Tôi cười khổ: “Ch biết chứ, nhưng anh ta càng như vậy chị lại càng không thể đáp lại tình yêu của anh ta, nếu thật sự chị bỏ đi cùng anh ta, như vậy chính là đang hại anh ta đó!”
Cố Dĩnh ngẩn người nhìn tôi: “Viện Viện, thật sự trong lòng chị cũng yêu anh ta phải không, tôi có thê nhìn ra chị đang nghiêm túc nếu không chị cũng sẽ không khóc đến đau lòng như vậy!"
Tôi nhẹ nhàng vuốt đôi gò má Cố Dĩnh, cười cười mà nói: “Em ý, không hổ danh là chị em tốt của chị, như đang đi guốc trong bụng chị vậy, chị nghĩ không lâu nữa chị sẽ không giấu nổi em chuyện gì nữa mất!”
Cố Dĩnh xúc động nắm chặt tay tôi: “Viện Viện, chị yên tâm, không cần biết người khác thế nào nhưng em tuyệt đối không bỏ rơi chị, nếu chị nguyện ý chúng ta sẽ bên nhau trọn đời, em không tin phụ nữ chúng ta không dựa vào đàn ông sẽ không sống được!”
Tôi nhìn Cố Dĩnh, cảm giác cô ấy gần như đang lột xác thành một người tôi không hề quen biết vậy, chuyện này cũng có mặt tốt cũng có mặt không tốt, mặt tốt là Cố Dĩnh cuối cùng cũng học được cách tư duy vấn đề một cách độc lập, cô ấy đang dần trưởng thành, tôi mới có thể yên tâm thoải mái mà rời xa cô để cô tự do bay lượn.
Mặt không tốt chính là, tình cảm cô dành cho tôi ngày càng nhiều, nếu cứ tiếp tục như vậy tôi e rằng một ngày nào đó sẽ trở thành Les mất thôi.
Nhưng đây không phải là chuyện có thể giải quyết trong một sớm một chiều, đặc biệt là vấn đề tình cảm, càng nóng vội ngược lại sẽ càng dễ dàng gây hậu quả tương phản.
Khi trở lại nhà trọ, Đông Phi đang vừa ăn mì tôm vì xem bài tập trên lớp tôi ghi chép lại cho cô ấy.
Nhìn dáng vẻ khổ sở của cô, lại nghĩ đến chuyện không vui tối nay, nghĩ đến số tiền không chính đáng vô tình có được, tôi nói với hai người họ: “Đi, chúng ta hôm nay đi ăn nhà hàng, tôi nay chúng ta sẽ ăn một bữa hoành tráng.”
“Hay quá, ngày ngày trong phòng tớ cảm thấy bản thân sắp phát điên rồi!” Đông Phi là người đầu tiên hưởng ứng lời mời gọi của tôi.
Bữa tiệc tối nay vẫn chưa đến phần cắt bánh gato chúng tôi đã đi rồi, trong bụng sôi sục mùi rượu, lại chưa ăn cái gì, Cố Dĩnh bụng cũng đói không chịu được rồi cũng gật đầu đồng ý.
Ba người ăn mặc chỉnh tề tìm một quán hay tới, ăn uống nhậu nhẹt thả ga, bia uống hết gần một két.
Sau khi ăn uống no nên, Đông Phi có thể đã lâu lắm rồi chưa được thư giãn đến vậy, khăng khăng đòi đi hát Karaoke, tôi cũng chỉ đành xả thân cùng quân tử.
Trong quán Karaoke ba người con gái xinh đẹp trẻ trung chúng tôi đương nhiên sẽ hút hồn rất nhiều người, có không ít phòng muốn mời chúng tôi qua đó hát cùng, nếu như trước đây khi không có Cố Dĩnh, tôi và Đông Phi vẫn vui vẻ khi có ai đó chủ động mời khách, nhưng từ khi chơi cùng Cố Dĩnh, chúng tôi có chút băn khoăn, lại cộng thêm vừa nãy chúng tôi nhận được số tiền bất chính, hoàn toàn không quan tâm gì đến tiền, ba người bao hẳn một phòng VIP để hát hò.
Khi chơi đến độ cực phê, Đông Phi đã mơ hồ, lại đề nghị tìm mấy anh đẹp trai đến làm quen, bị tôi và Cố Dĩnh chế giễu, càng trêu ghẹo, quậy phá làm cô ấy muốn gọi cũng không dám gọi to, đau khổ mặt đỏ tía tai hứng chịu sự phá đám của chúng tôi, trông vô cùng buồn cười.
Ra khỏi quán Karaoke cũng đã sắp nửa đêm, không dễ bắt taxi, đợi cả nửa ngày mới tìm được người tình nguyện cho đi nhờ.
Chúng tôi đều uống rất nhiều rượu, lại thêm việc mặc ít áo, những ngày cuối của tháng 9 ban đêm rất lạnh, đứng ở ngoài đường thật sự rất khó chịu, không còn cách nào khác chỉ đành ngồi cùng xe với thằng cha kia.
Do khoảng cách của người đó tương đối gần nên chúng tôi đồng ý tài xế đưa hắn về trước sau đó mới đưa chúng tôi về.
Đến điểm xuống xe của người kia, cũng không biết có phải là đã uống nhiều quá rồi không, tôi luôn cảm thấy nơi này rất quen mắt, dường như không lâu trước đây đã đến qua rồi.
Trong lòng khó hiểu tôi liền mở cửa kính xe, nhìn ra bên ngoài, nhận ra đây chính là con phố tối nay tôi và Cố Dĩnh đã gặp hai gã say rượu kia.
Nhưng đây vẫn không phải là nơi khiến tôi kinh ngạc, điều khiến tôi tò mò nhất là không biết từ bao giờ bên phố những con con hẻm sơn màu đen sì cũng từ lúc nào lại kéo lên một tấm cảnh báo, bên trong dường như vẫn còn vài người ở khắp nơi tìm đi tìm lại thứ gì đó, nửa đêm tối om, tôi cũng nhất thời không nhìn ra được những người đó rốt cuộc là ai.
Bác tài xế không uống rượu nên nhìn tương đối rõ, đợi người đó đi rồi bác tài xế vội vàng khởi động xe, vừa lái xe vừa thì thầm: “Dạo này không biết làm sao, khắp nơi đều xảy ra những chuyện như vậy, một người đang sống yên lành lại tự dưng mất , đúng là đáng thương!”
Sự tò mò trong lòng tôi lại lần nữa bị dụ dỗ, liền hỏi: “Bác à, có phải bác đã nghe được gì phải không, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chiều nay cháu đi qua đây vẫn chưa nhìn thấy những thứ này.!”
Bác tài xế rõ ràng cũng là một người thích tán chuyện, nhìn tôi mà hứng thú, bắt đầu phun mưa nói cho chúng tôi nghe.
Miệng của chú thật sự có tài chặt chém, một câu chuyện vô cùng đơn giản được chú phân thành chương thành tập mà nói suốt cả dọc đường, đợi khi chúng tôi sắp tới nhà bác mới kể xong.
Sự việc rất đơn giản, kể rằng có hai tên lưu manh hình như đã uống say rồi gây xung đột, đánh nhau với người khác, cũng không biết người đụng chạm lại quá khỏe, vẫn là hai con ma men này đủ mạnh mới giúp họ đánh thắng được.
Bình luận facebook