• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Năm Tháng Mất Phương Hướng (4 Viewers)

  • CHƯƠNG 181

CHƯƠNG 181

Mấy ngày sau đó đều không có chuyện mới mẻ gì, từ lúc từ chỗ Hứa Phi trở về, cảm xúc của tôi vẫn luôn không được tốt lắm, cảm giác như thể làm gì cũng chẳng gợi nổi hứng thú.

Thường vừa cầm cái thẻ anh ấy cho vừa ngồi ngẩn người, tôi vẫn chưa đi kiểm tra xem trong tài khoản có bao nhiêu tiền, thật ra do tâm lý sợ hãi quấy phá, tôi nếu trong thẻ thật sự như anh ấy nói có hơn 30 tỷ thì tôi sẽ không biết phải làm sao.

Trước kia Hứa Phi cho tôi tiền, mặc dù cũng rất nhiều, tầm mấy chục triệu nhưng tôi tiêu cũng chẳng thấy áp lực gì, bởi vì tôi cảm thấy nếu là tôi thì cũng có thể kiếm được, dù chỉ trong thời gian ngắn, trong lòng có cảm giác về sự bình đẳng, thế nhưng hơn mấy chục tỷ là số tiền mà cả đời này tôi cũng không thể kiếm được, cầm nhiều tiền thế trong tay, tôi thật sự thấy rất phỏng tay.

Ngoài ra còn có chút chuyện khiến tôi mãi không dám đi kiểm tra đó là về việc Hứa Phi nói muốn đánh cược một phen, tôi có cảm giác rằng nếu tôi thật sự dùng tiền trong này thì tôi có lẽ thật sự không còn được gặp anh ấy nữa.

Tôi không biết cảm giác ấy từ đâu ra, nhưng nó lại rõ rệt vô cùng.

Nếu là trước kia, có cảm giác này chắc cũng xem như một sự giải thoát đối với tôi, nhưng trải qua ba lần bốn lượt gặp mặt, tình cảm của tôi với Hứa Phi theo thời gian mà dần dần thay đổi.

Cái xấu của anh ấy bị tôi lựa chọn quên đi rồi, mà cái tốt của anh ấy lại bị tôi khắc ghi trong tim, thường được nhớ lại trong những giấc mơ, trước đây tôi đối với anh ấy không có gánh nặng tình cảm, tôi có thể mặc sức mà dùng tiền anh ấy cho, có thể thỏa sức mà làm tình với anh ấy mà chẳng lo lắng điều gì, nhưng từ khi anh ấy nói những câu tràn đầy tình cảm ấy xong, tôi thật sự không thể xem anh ấy là người dưng nữa rồi.

Mà đặc biệt là khi anh ấy không hề do dự mà đưa số tiền lớn thế cho tôi, trái tim tôi như bị anh ấy hòa tan vậy, anh ấy chẳng có yêu cầu gì, cũng chẳng hứa hẹn gì, chỉ là một câu mong tôi sống tốt, thật khiến tôi mơ hồ không thôi, nghĩ nghĩ không ra anh ấy rốt cuộc có mục đích gì, anh ấy xem tôi là gì.

Cách làm của anh ấy khiến tôi thấy như thể đang lập di chúc, cảm giác ấy xuất hiện khiến tôi vô cùng khó chịu, vô cùng không thoải mái, tôi cũng không hiểu tại sao mình lại có sự thay đổi như thế nhưng tôi lại không đủ dũng cảm để hỏi anh ấy rõ ràng.

Thường xuyên lo lắng anh ấy đột nhiên gọi đến, rồi lại nghe phải tin tức xấu gì, tinh thần tôi luôn bị bao trùm trong sự hoảng loạn.

Cũng có lẽ bị ảnh hưởng bởi tin Trần Thiên chạy trốn, tôi vẫn luôn lo lắng chuyện này, nên chỉ mới mấy ngày mà tôi đã sụt rất nhiều cân.

Cố Dĩnh và Đông Phi đều nhận ra, nhưng họ không biết tôi đã xảy ra chuyện gì, mà tôi cũng không tiết lộ với họ quá nhiều thế nên họ chỉ biết trơ mắt nhìn tôi như vậy.

Hôm nay, vừa tan tiết học buổi chiều thì Uông Dương đột nhiên xuất hiện ở cửa phòng học chặn tôi lại.

“Viện Viện, ngày mai là ngày tổ chức tiệc, anh sợ em quên nên đến nói lại với em lần nữa!” Uông Dương vẫn còn chút ngại ngùng, lúc nói chuyện cũng không dám nhìn thẳng vào tôi.

Tôi lúc này đang vướng phải rất nhiều chuyện nên vốn không định đến tham dự tiệc sinh nhật của anh ấy, nhưng cảm xúc mấy nay không tốt lắm, đi thư giãn một chút cũng là ý không tệ, thế là liền thản nhiên gật đầu: “Được, hôm đấy em nhất định sẽ đến!”

Uông Dương nghe tôi đồng ý, vui vẻ mà huơ tay múa chân, còn mấy lần suýt muốn lao vào ôm tôi, nhưng cuối cùng đều nhịn được.

Tôi ở bên nhìn bộ dạng đứng ngồi không yên của anh ấy, cười thầm không thôi, “Anh ta lớn thế này rồi mà tính tình còn như con nít thế này, chuyện nhỏ thế mà xem anh ta vui chưa kìa!”

Chúng tôi cùng nhau đi ra khỏi khu nhà dạy học, Uông Dương dò hỏi tôi: “Viện Viện, anh mời em ăn tối nhé!”

Tôi hơi ngẫm nghĩ liền gật đầu nói: “Được thôi, nhưng phải mời một người bạn của em nữa!”

Uông Dương gãi đầu hỏi: “Là ai vậy, anh quen không!”

“Anh không quen đâu, là một cô em cùng trường mà em mới quen kỳ này, là một cô gái rất xinh đẹp đó!” Tôi cố ý nói Cố Dĩnh rất xinh đẹp, để xem phản ứng của anh ấy thế nào, thế nhưng anh ấy dường như chẳng chút thay đổi nào, thật khiến người ta thất vọng.

Cố Dĩnh đến rất nhanh, lúc cô ấy nhìn thấy Uông Dương, liền tò mò nhìn trên nhìn dưới anh ấy, sau đó nhỏ giọng nói bên tai tôi: “Anh ta là ai thế, bạn trai cũ khác của chị hả?”

Tôi lén nhéo cô ấy một phát, cười mắng: “Con nhóc này, em lại bậy bạ gì đó, bọn chị là bạn thôi!”

Chẳng biết từ lúc nào tôi đã có cái bản lĩnh mặt không đổi sắc mà nói dối rồi nữa, mà ngay cả cô gái có tâm tư thông thấu như Cố Dĩnh cũng không nhìn ra sơ hở gì.

Nhưng xuất phát từ trực giác mẫn cảm đối với đối thủ thì cô ấy vẫn nhận thấy quan hệ của chúng tôi không được bình thường, cô ấy hoài nghi mà nói thầm: “Thật là bạn bình thường sao, em thấy không giống đâu!”

Tôi lại véo nhẹ cô ấy một cái, nói nhỏ: “Con nhỏ thối này, lại nói bậy nói bạ xem tối nay chị dạy dỗ em thế nào!”

Mấy ngày nay sau khi tan học thì tôi với Cố Dính gần như luôn dính với nhau, trong viện thì đã tiêu tiền mời hộ sĩ chuyên môn đến trông coi, bệnh tình cũng đã đỡ hơn nhiều, nên tâm trạng của Cố Dĩnh cũng thoải mái hơn hẳn.

Buổi tối thì chúng tôi vẫn ngủ cùng phòng, nên không thể tránh được mà làm mấy chuyện không thể miêu tả rồi, nghe tôi nói thế mặt Cố Dĩnh lập tức đỏ lên, nói chuyện cũng lí nhí đáng thương.

“Viện Viện, chị nói bậy gì đó, chị mà thế nữa em không thèm để ý chị nữa!”

Xem chúng tôi thân mật đùa giỡn, Uông Dương cũng không nghĩ đến vụ này, chỉ đơn giản nghĩ tình cảm của chúng tôi tốt, anh ấy thấy tôi vui vẻ nên có vẻ cũng rất vui.

“Hai người mới quen không lâu mà tình cảm tốt ghê, thật là khiến người ta hâm mộ mà!” Uông Dương cười nói với chúng tôi.

Cố Dĩnh nghe người khác nói thế thì mặt càng đỏ hơn, lặng lẽ nấp ra sau tôi, sợ người khác phát hiện ra điều gì.

Sau lưng người khác thì chúng tôi có thể nô đùa hết mình nhưng ở cái xã hội mà quan niệm còn vô cùng cổ hủ này, thì mối quan hệ đặc thù của chúng tôi vẫn là một loại cấm kị, Cố Dĩnh cũng không đủ dũng cảm để chọc phá tầng bình chướng này trước mặt người khác.

Uông Dương cố ý chọn một quán lẩu, nữ sinh đại học dường như đều rất thích ăn thứ này, tôi và Cố Dĩnh cũng không khác là mấy, nên lập tức vội bưng đĩa đi chọn nguyên liệu nấu ăn mà mình thích.

Đây là một quán lẩu băng chuyền, mọi người vây quanh một cái bàn ăn di động, muốn ăn gì thì với tay là lấy được, rất là thuận tiện, chúng tôi vừa ăn vừa tám nhảm mấy chuyện nghe được hàng ngày, cũng không hề nhàm chán.

Nhưng nói một hồi lại nhắc đến mấy chuyện lớn xảy ra gần đây ở thành phố T, tôi nghe mấy tin này trong lòng cũng không kìm được mà hơi run rẩy.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom