-
Chương 813
Edit: Cá
Lục Cảnh Hành: “… Chuyện này cậu phải đi hỏi người đàn ông của mình chứ, làm sao tôi biết được sao anh ta lại chú ý đến Kage.”
Diệp Sơ Dương: “… Ha ha.”
Rõ ràng hôm nay Lục Cảnh Hành đến tìm Diệp Sơ Dương là có chuyện quan trọng muốn nói với cô, nhưng không biết có phải sức hút của Diệp Sơ Dương quá lớn hay không mà hai người cứ mải nói chuyện phiếm mà quên mất chuyện khác.
Chuyện này cũng hơi khó xử rồi.
Cuối cùng vẫn là Túc Nhất lôi hai người về chủ đề chính.
“À đúng rồi. Tôi có việc muốn nói với cậu.” Lục Cảnh Hành vỗ ót, một giây sau liền trở nên nghiêm túc, “Hai ngày nữa Lục gia bọn tôi và gia tộc Moore có một trận đấu ngầm.”
“Trận đấu ngầm?” Diệp Sơ Dương hơi nheo mắt, sau đó nhìn về phía Lục Cảnh Hành đầy thâm ý, “Anh định ra tay lúc đó?”
Lục Cảnh Hành nhẹ nhàng cười.
Vốn là anh ta định chờ thêm, nhưng bây giờ chắc không thể chờ được nữa. Gia tộc Moore nhất định sẽ ra tay sau cuộc thi hai ngày, cho nên anh ta cũng buộc phải ra tay theo.
Nghe những lời này của Lục Cảnh Hành, Diệp Sơ Dương cũng cảm thấy có lý. Cô gật đầu, trầm tư một lát rồi hỏi, “Vậy anh muốn tôi làm gì?”
“Cậu hỏi đến điểm quan trọng rồi đấy!” Lục Cảnh Hành lập tức dùng ánh mắt vui mừng khôn xiết nhìn đối phương, sau đó vỗ vỗ vai cô, dưới ánh mắt tò mò của Diệp Sơ Dương, anh ta tủm tỉm cười nói, “Người đàn ông của cậu nói để đảm bảo an toàn cho cậu thì xin cậu hai ngày này an phận ở lại khách sạn, đừng có ra ngoài chạy lung tung nha?”
Lúc nói câu này, giọng điệu Lục Cảnh Hành cực kỳ giống giáo viên mầm non đang dặn dò bọn trẻ con.
Nhưng mà giáo viên mầm non thì Diệp Sơ Dương cảm thấy rất đáng yêu còn Lục Cảnh Hành thì cô chỉ thấy đáng cho ăn đấm.
Diệp Sơ Dương đợi nửa ngày lại nhận được một câu trả lời như thế, gần như tức trợn cả mắt. Nhưng không để cho gã đàn ông trước mặt được đắc ý, Diệp Sơ Dương vẫn ra dấu ok với hắn.
Nhìn dáng vẻ dễ nói chuyện của Diệp Sơ Dương, Lục Cảnh Hành thấy hơi bất ngờ.
Anh ta tỉ mỉ nhìn chằm chằm Diệp Sơ Dương từ trên xuống dưới, vẫn cảm thấy có gì đó không yên tâm.
Thằng nhóc con nhà Diệp Tu Bạch này là đồ lắm mưu nhiều kế.
“Cậu thề với tôi đi, nếu lúc đó cậu thò chân vào thì Diệp Tu Bạch không sinh được con!” Vẻ mặt Lục Cảnh Hành cực nghiêm túc.
Diệp Sơ Dương nghe vậy không chút do dự giơ tay lên thề, nhưng trong lòng lại âm thầm phỉ nhổ Lục Cảnh Hành đúng là đồ ngốc, một tên đàn ông như Diệp Tu Bạch thì sinh con thế quái nào được.
Bắt cô thề cái này đúng là chọc cười mà.
Sau khi yên lặng cảm thán trong lòng, Diệp Sơ Dương nhanh chóng khôi phục dáng vẻ cái gì mình cũng không biết, tiếp tục ngồi trên sopha tán chuyện với Lục Cảnh Hành.
Buổi tối hai ngày sau, Lục Cảnh Hành đưa Túc Nhất rời khỏi khách sạn.
Lục Cảnh Hành: “… Chuyện này cậu phải đi hỏi người đàn ông của mình chứ, làm sao tôi biết được sao anh ta lại chú ý đến Kage.”
Diệp Sơ Dương: “… Ha ha.”
Rõ ràng hôm nay Lục Cảnh Hành đến tìm Diệp Sơ Dương là có chuyện quan trọng muốn nói với cô, nhưng không biết có phải sức hút của Diệp Sơ Dương quá lớn hay không mà hai người cứ mải nói chuyện phiếm mà quên mất chuyện khác.
Chuyện này cũng hơi khó xử rồi.
Cuối cùng vẫn là Túc Nhất lôi hai người về chủ đề chính.
“À đúng rồi. Tôi có việc muốn nói với cậu.” Lục Cảnh Hành vỗ ót, một giây sau liền trở nên nghiêm túc, “Hai ngày nữa Lục gia bọn tôi và gia tộc Moore có một trận đấu ngầm.”
“Trận đấu ngầm?” Diệp Sơ Dương hơi nheo mắt, sau đó nhìn về phía Lục Cảnh Hành đầy thâm ý, “Anh định ra tay lúc đó?”
Lục Cảnh Hành nhẹ nhàng cười.
Vốn là anh ta định chờ thêm, nhưng bây giờ chắc không thể chờ được nữa. Gia tộc Moore nhất định sẽ ra tay sau cuộc thi hai ngày, cho nên anh ta cũng buộc phải ra tay theo.
Nghe những lời này của Lục Cảnh Hành, Diệp Sơ Dương cũng cảm thấy có lý. Cô gật đầu, trầm tư một lát rồi hỏi, “Vậy anh muốn tôi làm gì?”
“Cậu hỏi đến điểm quan trọng rồi đấy!” Lục Cảnh Hành lập tức dùng ánh mắt vui mừng khôn xiết nhìn đối phương, sau đó vỗ vỗ vai cô, dưới ánh mắt tò mò của Diệp Sơ Dương, anh ta tủm tỉm cười nói, “Người đàn ông của cậu nói để đảm bảo an toàn cho cậu thì xin cậu hai ngày này an phận ở lại khách sạn, đừng có ra ngoài chạy lung tung nha?”
Lúc nói câu này, giọng điệu Lục Cảnh Hành cực kỳ giống giáo viên mầm non đang dặn dò bọn trẻ con.
Nhưng mà giáo viên mầm non thì Diệp Sơ Dương cảm thấy rất đáng yêu còn Lục Cảnh Hành thì cô chỉ thấy đáng cho ăn đấm.
Diệp Sơ Dương đợi nửa ngày lại nhận được một câu trả lời như thế, gần như tức trợn cả mắt. Nhưng không để cho gã đàn ông trước mặt được đắc ý, Diệp Sơ Dương vẫn ra dấu ok với hắn.
Nhìn dáng vẻ dễ nói chuyện của Diệp Sơ Dương, Lục Cảnh Hành thấy hơi bất ngờ.
Anh ta tỉ mỉ nhìn chằm chằm Diệp Sơ Dương từ trên xuống dưới, vẫn cảm thấy có gì đó không yên tâm.
Thằng nhóc con nhà Diệp Tu Bạch này là đồ lắm mưu nhiều kế.
“Cậu thề với tôi đi, nếu lúc đó cậu thò chân vào thì Diệp Tu Bạch không sinh được con!” Vẻ mặt Lục Cảnh Hành cực nghiêm túc.
Diệp Sơ Dương nghe vậy không chút do dự giơ tay lên thề, nhưng trong lòng lại âm thầm phỉ nhổ Lục Cảnh Hành đúng là đồ ngốc, một tên đàn ông như Diệp Tu Bạch thì sinh con thế quái nào được.
Bắt cô thề cái này đúng là chọc cười mà.
Sau khi yên lặng cảm thán trong lòng, Diệp Sơ Dương nhanh chóng khôi phục dáng vẻ cái gì mình cũng không biết, tiếp tục ngồi trên sopha tán chuyện với Lục Cảnh Hành.
Buổi tối hai ngày sau, Lục Cảnh Hành đưa Túc Nhất rời khỏi khách sạn.
Last edited by a moderator:
Bình luận facebook