-
Chương 617
Ghen tuông đến mức này còn có được xem là người không?
Mạc Tử Nghiên trong lòng thật sự cảm khái.
Diệp Sơ Dương đối với chuyện mà Mạc Tử Nghiên vừa nói cô chỉ cười nhẹ nhàng, nhướng mày về phía đối phương, nhưng cũng không giải thích rõ ràng, “Sự việc lần này không giống lần trước.”
Dù nói thế nào thì bản vẽ thiết kế kia vẫn là do Thiên Diện đưa cho cô, hơn nữa Diệp Sơ Dương cũng đáp ứng Thiên Diện rồi, không có khả năng từ chối. Hơn nữa Diệp Sơ Dương ban ngày bận quay quảng cáo, vậy nên cũng chỉ có buổi tối đi giúp giải quyết cho xong vấn đề của sư phụ anh ta.
Diệp Tu Bạch cảm thấy nhóc con nhà mình vào buổi tối mà còn chạy tới chạy lui anh cảm thấy không yên tâm, lại sợ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của Diệp Sơ Dương, nên đối với việc buổi tối Diệp Sơ Dương ngủ lại chỗ nào anh cũng không nhúng tay vào.
Nghe được lời giải thích của Diệp Sơ Dương, Mạc Tử Nghiên chỉ là ‘ a ’ một tiếng, sau đó cũng không có nói gì nữa.
Buổi chiều khoảng 3h, Túc Ngũ xuất hiện ở trước mặt Diệp Sơ Dương.
So với đám người Túc Nhất, Túc Thất thì dáng người của Túc Ngũ cường tráng hơn, thân hình cao lớn, nhìn qua dáng người đoán chừng cũng khoảng 1m9, khuôn mặt gân guốc làm cho người ta có cảm giác anh là một người rắn rỏi.
Nghe nói Túc Ngũ trước kia đã từng ở trong quân đội một thời gian, nên thân thủ cực kỳ tốt.
Lúc Diệp Tu Bạch và Lục Cảnh Hoành rời khỏi đây, Diệp Tu Bạch liền đưa Túc Ngũ đến bên người Diệp Sơ Dương.
Túc Ngũ đi đến bên cạnh Diệp Sơ Dương, giọng nói trở nên cung kính nói, “Cửu Thiếu, đồ vật cậu cần tôi đã đưa lại đây.” Vừa nói chuyện, Túc Ngũ vừa đem ba lô màu đen trong tay mình đưa cho Diệp Sơ Dương.
Thấy thế, Diệp Sơ Dương nhướng mày tiếp nhận ba lô từ tay Túc Ngũ, lộ ra một nụ cười với anh “Cảm ơn.”
Đột nhiên thấy nụ cười này của Diệp Sơ Dương, Túc Ngũ dường như cảm thấy hơi bất ngờ nên sửng sốt một chút, rồi ngay sau đó liền lắc đầu mà lui xuống.
Diệp Sơ Dương mở ba lô màu đen kia ra, để lộ ra một đoạn giấy lụa màu vàng.
Không sai, thứ mà cô kêu Túc Ngũ đem cho cô chính là giấy vàng và chu sa.
Mấy thứ này cơ bản lúc trước đều có trong chưng cư của Diệp Sơ Dương, không ngờ chỉ là xuất ngoại một chuyến đi quay một cái quảng cáo thôi, lại còn có thể gặp những chuyện này, chỉ có thể kêu Túc Ngũ tìm người đem mấy thứ này mang lại đây cho cô.
May mắn, Túc Ngũ không làm cô thất vọng.
Cái tên Túc Ngũ này ngày thường tuy rằng trầm mặc ít lời, nhưng năng lực làm việc lại khiến cho người khác yên tâm tuyệt đối. Nếu không lúc ấy Diệp Tu Bạch cũng sẽ không để anh ở bên cạnh cô.
Cô tùy ý rút một tờ giấy lụa ra, sau đó liếc mắt một cái, Diệp Sơ Dương liền đem ba lô cất vào.
6 giờ chiều, Diệp Sơ Dương vào phòng nghỉ thay quần áo.
Quần áo trên người còn chưa cởi ra, thì động tác trên tay cô liền dừng một chút. Thiếu niên chậm rãi xoay người, ánh mắt dừng trên nòng súng đặt trên ót cô.
Cô nheo đôi mắt đào hoa lại nhìn người đàn ông đang cầm súng ở trước mặt.
Một gương mặt tương đối xa lạ, chưa bao giờ gặp qua.
“Anh là ai?” Thiếu niên lên tiếng thấp giọng hỏi.
Nghe cô hỏi, người nọ hơi hơi nghiêng đầu, giọng nói khó hiểu mang theo mấy phần lạnh lùng cười nói, “Cậu đoán đi?”
Diệp Sơ Dương: “…… Loại mánh lới này là trò chơi của bọn trẻ con, Anh đã lớn như vậy rồi mà còn chơi trò này?”
Một câu này của Diệp Sơ Dương tràn ngập sự trào phúng với hắn.
Nghe Diệp Sơ Dương nói xong, người đàn ông đang cầm súng kia im lặng một lúc thật lâu.
“Cậu đang khinh bỉ tôi à.” Người đàn ông hỏi.
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương cũng không để ý đối phương còn đang cầm súng đè trên đầu cô tức khắc gật gật đầu nói, “Đúng vậy, tôi nói rõ ràng vậy mà anh không nghe rõ à ?”
Người đàn ông kia : “……”
Thời gian từng phút từng giây đang trôi qua, cũng không biết người đàn ông kia có phải bị lời nói của Diệp Sơ Dương làm cho tức muốn ói máu hay không, hắn hơi hơi nghiêng thân để lộ ra khuôn mặt mình.
Mạc Tử Nghiên trong lòng thật sự cảm khái.
Diệp Sơ Dương đối với chuyện mà Mạc Tử Nghiên vừa nói cô chỉ cười nhẹ nhàng, nhướng mày về phía đối phương, nhưng cũng không giải thích rõ ràng, “Sự việc lần này không giống lần trước.”
Dù nói thế nào thì bản vẽ thiết kế kia vẫn là do Thiên Diện đưa cho cô, hơn nữa Diệp Sơ Dương cũng đáp ứng Thiên Diện rồi, không có khả năng từ chối. Hơn nữa Diệp Sơ Dương ban ngày bận quay quảng cáo, vậy nên cũng chỉ có buổi tối đi giúp giải quyết cho xong vấn đề của sư phụ anh ta.
Diệp Tu Bạch cảm thấy nhóc con nhà mình vào buổi tối mà còn chạy tới chạy lui anh cảm thấy không yên tâm, lại sợ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của Diệp Sơ Dương, nên đối với việc buổi tối Diệp Sơ Dương ngủ lại chỗ nào anh cũng không nhúng tay vào.
Nghe được lời giải thích của Diệp Sơ Dương, Mạc Tử Nghiên chỉ là ‘ a ’ một tiếng, sau đó cũng không có nói gì nữa.
Buổi chiều khoảng 3h, Túc Ngũ xuất hiện ở trước mặt Diệp Sơ Dương.
So với đám người Túc Nhất, Túc Thất thì dáng người của Túc Ngũ cường tráng hơn, thân hình cao lớn, nhìn qua dáng người đoán chừng cũng khoảng 1m9, khuôn mặt gân guốc làm cho người ta có cảm giác anh là một người rắn rỏi.
Nghe nói Túc Ngũ trước kia đã từng ở trong quân đội một thời gian, nên thân thủ cực kỳ tốt.
Lúc Diệp Tu Bạch và Lục Cảnh Hoành rời khỏi đây, Diệp Tu Bạch liền đưa Túc Ngũ đến bên người Diệp Sơ Dương.
Túc Ngũ đi đến bên cạnh Diệp Sơ Dương, giọng nói trở nên cung kính nói, “Cửu Thiếu, đồ vật cậu cần tôi đã đưa lại đây.” Vừa nói chuyện, Túc Ngũ vừa đem ba lô màu đen trong tay mình đưa cho Diệp Sơ Dương.
Thấy thế, Diệp Sơ Dương nhướng mày tiếp nhận ba lô từ tay Túc Ngũ, lộ ra một nụ cười với anh “Cảm ơn.”
Đột nhiên thấy nụ cười này của Diệp Sơ Dương, Túc Ngũ dường như cảm thấy hơi bất ngờ nên sửng sốt một chút, rồi ngay sau đó liền lắc đầu mà lui xuống.
Diệp Sơ Dương mở ba lô màu đen kia ra, để lộ ra một đoạn giấy lụa màu vàng.
Không sai, thứ mà cô kêu Túc Ngũ đem cho cô chính là giấy vàng và chu sa.
Mấy thứ này cơ bản lúc trước đều có trong chưng cư của Diệp Sơ Dương, không ngờ chỉ là xuất ngoại một chuyến đi quay một cái quảng cáo thôi, lại còn có thể gặp những chuyện này, chỉ có thể kêu Túc Ngũ tìm người đem mấy thứ này mang lại đây cho cô.
May mắn, Túc Ngũ không làm cô thất vọng.
Cái tên Túc Ngũ này ngày thường tuy rằng trầm mặc ít lời, nhưng năng lực làm việc lại khiến cho người khác yên tâm tuyệt đối. Nếu không lúc ấy Diệp Tu Bạch cũng sẽ không để anh ở bên cạnh cô.
Cô tùy ý rút một tờ giấy lụa ra, sau đó liếc mắt một cái, Diệp Sơ Dương liền đem ba lô cất vào.
6 giờ chiều, Diệp Sơ Dương vào phòng nghỉ thay quần áo.
Quần áo trên người còn chưa cởi ra, thì động tác trên tay cô liền dừng một chút. Thiếu niên chậm rãi xoay người, ánh mắt dừng trên nòng súng đặt trên ót cô.
Cô nheo đôi mắt đào hoa lại nhìn người đàn ông đang cầm súng ở trước mặt.
Một gương mặt tương đối xa lạ, chưa bao giờ gặp qua.
“Anh là ai?” Thiếu niên lên tiếng thấp giọng hỏi.
Nghe cô hỏi, người nọ hơi hơi nghiêng đầu, giọng nói khó hiểu mang theo mấy phần lạnh lùng cười nói, “Cậu đoán đi?”
Diệp Sơ Dương: “…… Loại mánh lới này là trò chơi của bọn trẻ con, Anh đã lớn như vậy rồi mà còn chơi trò này?”
Một câu này của Diệp Sơ Dương tràn ngập sự trào phúng với hắn.
Nghe Diệp Sơ Dương nói xong, người đàn ông đang cầm súng kia im lặng một lúc thật lâu.
“Cậu đang khinh bỉ tôi à.” Người đàn ông hỏi.
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương cũng không để ý đối phương còn đang cầm súng đè trên đầu cô tức khắc gật gật đầu nói, “Đúng vậy, tôi nói rõ ràng vậy mà anh không nghe rõ à ?”
Người đàn ông kia : “……”
Thời gian từng phút từng giây đang trôi qua, cũng không biết người đàn ông kia có phải bị lời nói của Diệp Sơ Dương làm cho tức muốn ói máu hay không, hắn hơi hơi nghiêng thân để lộ ra khuôn mặt mình.
Last edited by a moderator:
Bình luận facebook