-
Chương 616
Đây đại khái là cảnh ngộ mà vị kia công chúa kia đã gặp phải.
Nhưng vị công chúa kia thì có liên quan gì đến Ác ma chi mắt?
Mấu chốt chính là chỗ người bạn mới của công chúa. Nguyên nhân chính là người bạn mới ấy là một Vu nữ, mà vị Vu nữ này rất ganh tỵ với công chúa, đã mượn cơ hội tới gần công chúa, biến công chúa từ hiền lương thành người làm rất nhiều chuyện tán tận lương tâm .
Ngoài công chúa ra thì người ngoài đều không ai biết những chuyện độc ác đó đều là do Vu nữ kia làm. Nên bọn họ cho rằng vị công chúa hiền lương bắt đầu thay đổi.
Trở nên độc ác, bất chấp lý lẽ.
Vì thế, bọn họ lựa chọn phế bỏ vị công chúa này.
Công chúa sau khi biết hết sự việc thì đối với Vu nữ, đối với chính mình thậm chí là đối với tất cả mọi người đều chán ghét đến cực điểm. Cô tìm được một Vu nữ khác, nhờ Vu nữ này lấy hai mắt của mình ra làm thành một cái Ác ma chi mắt. Sau đó cho hấp thu vô số ánh mắt ganh ghét và hận thù trên thế gian này, lại nhân lúc cơ duyên xảo hợp tiến cống cho hoàng thất nước M trở thành trấn quốc chi bảo.
Nhiều năm trôi qua, Ác ma chi mắt đã chứng kiến vô số sự ganh ghét của người trong hoàng thất, từ sự ganh ghét đến đáng ghê tởm, hơn nữa nó đã hấp thu toàn bộ các loại cảm xúc đó. Nên tới giờ, Ác ma chi mắt này oán khí càng lúc càng lớn.
Cho nên lúc Thu Ân Hoa lấy được cái Ác ma chi mắt này thì không bao lâu ông ấy đã bị sát khí của nó nhập vào cơ thể làm cho hôn mê.
Trên cơ bản chuyện của Thu Ân Hoa chính là như vậy.
Diệp Sơ Dương nhìn hàng chữ cuối cùng trên giao diện trang web, cuối cùng vẫn là cho bảy điểm đánh giá.
Sau đó, cô tắt máy tính. Ánh mắt dừng trên Ác ma chi mắt đang được đặt trên bàn trà.
Một lúc lâu sau cô mới nhếch môi, cười nhạo một tiếng, “Thật là một thứ dơ bẩn.”
Nói xong, Diệp Sơ Dương cũng không thèm quản Ác ma chi mắt này nữa, xoay người lên giường nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau, Diệp Sơ Dương theo lẽ thường mà đi quay quảng cáo.
Mạc Tử Nghiên nhìn thiếu niên đang đi về phía mình, không khỏi chớp chớp mắt mà hỏi, “Cậu tối hôm qua không về nhà à?”
Đêm qua ba người này đều không ở trong biệt thự của Lục gia. Mạc Tử Nghiên đáng thương ngồi ăn cơm tối một mình.
Cô nghĩ rằng Diệp Sơ Dương chỉ cùng bạn đi ăn tối mà thôi, kết quả không nghĩ tới buổi sáng hôm sau, cô ăn sáng cũng không thấy người đâu. Điều này, làm cho Mạc Tử Nghiên cảm thấy thật ngoài ý muốn.
Hiện giờ nhìn thấy Diệp Sơ Dương, cô nghĩ nghĩ lại bồi thêm một câu, “Tên Đàn ông nhà cậu mới đi có một ngày, mà cậu liền đi đêm không về nhà, thật sự là thiếu đòn mà.”
Đặc biệt, Mạc Tử Nghiên lại biết Diệp Sơ Dương là con gái, nhưng hôm qua bạn tới đón cô lại là đàn ông. Này ——
Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Diệp Sơ Dương vừa thấy Mạc Tử Nghiên liền biết đối phương rốt cuộc suy nghĩ cái gì, cô hồn nhiên không thèm để ý, cong cong khóe miệng, đáy mắt lại nhiễm một tia ý cười, “Không sợ, em trước khi đi đã báo cáo cho chú ấy.”
Nghe vậy, Mạc Tử Nghiên tỏ vẻ khá bất ngờ mà chớp chớp mắt.
Cô ở Lục gia cũng đã được một thời gian, đương nhiên cũng biết Diệp Tu Bạch là loại người gì.
Diệp Tu Bạch bề ngoài tuy có hơi lạnh lùng, nhưng nói về chuyện ghen tuông tuyệt đối là không thua kém. Thật không ngờ anh ta lại có thể cho phép nhóc con nhà mình đi qua đêm với một người đàn ông khác?
Không thể, điều này tuyệt đối không thể xảy ra được.
“Không ngờ người đàn ông của cậu lại hào phóng tới như vậy. Rõ ràng hôm đó tôi chỉ nói một câu thích cậu, kết quả là tới buổi sáng hôm sau môi cậu vẫn còn sưng".
Mạc Tử Nghiên vẻ mặt vô lại nhìn cô nói.
Có trời mới biết ngày đó nàng nhìn thấy môi của Diệp Sơ Dương thì trong lòng có bao nhiêu khiếp sợ.
Mãi cho đến lúc này, cô mới biết được trình độ ghen tuông của Diệp Tu Bạch lại lợi hại như vậy .
Quả thực là có độc.
Nhưng vị công chúa kia thì có liên quan gì đến Ác ma chi mắt?
Mấu chốt chính là chỗ người bạn mới của công chúa. Nguyên nhân chính là người bạn mới ấy là một Vu nữ, mà vị Vu nữ này rất ganh tỵ với công chúa, đã mượn cơ hội tới gần công chúa, biến công chúa từ hiền lương thành người làm rất nhiều chuyện tán tận lương tâm .
Ngoài công chúa ra thì người ngoài đều không ai biết những chuyện độc ác đó đều là do Vu nữ kia làm. Nên bọn họ cho rằng vị công chúa hiền lương bắt đầu thay đổi.
Trở nên độc ác, bất chấp lý lẽ.
Vì thế, bọn họ lựa chọn phế bỏ vị công chúa này.
Công chúa sau khi biết hết sự việc thì đối với Vu nữ, đối với chính mình thậm chí là đối với tất cả mọi người đều chán ghét đến cực điểm. Cô tìm được một Vu nữ khác, nhờ Vu nữ này lấy hai mắt của mình ra làm thành một cái Ác ma chi mắt. Sau đó cho hấp thu vô số ánh mắt ganh ghét và hận thù trên thế gian này, lại nhân lúc cơ duyên xảo hợp tiến cống cho hoàng thất nước M trở thành trấn quốc chi bảo.
Nhiều năm trôi qua, Ác ma chi mắt đã chứng kiến vô số sự ganh ghét của người trong hoàng thất, từ sự ganh ghét đến đáng ghê tởm, hơn nữa nó đã hấp thu toàn bộ các loại cảm xúc đó. Nên tới giờ, Ác ma chi mắt này oán khí càng lúc càng lớn.
Cho nên lúc Thu Ân Hoa lấy được cái Ác ma chi mắt này thì không bao lâu ông ấy đã bị sát khí của nó nhập vào cơ thể làm cho hôn mê.
Trên cơ bản chuyện của Thu Ân Hoa chính là như vậy.
Diệp Sơ Dương nhìn hàng chữ cuối cùng trên giao diện trang web, cuối cùng vẫn là cho bảy điểm đánh giá.
Sau đó, cô tắt máy tính. Ánh mắt dừng trên Ác ma chi mắt đang được đặt trên bàn trà.
Một lúc lâu sau cô mới nhếch môi, cười nhạo một tiếng, “Thật là một thứ dơ bẩn.”
Nói xong, Diệp Sơ Dương cũng không thèm quản Ác ma chi mắt này nữa, xoay người lên giường nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau, Diệp Sơ Dương theo lẽ thường mà đi quay quảng cáo.
Mạc Tử Nghiên nhìn thiếu niên đang đi về phía mình, không khỏi chớp chớp mắt mà hỏi, “Cậu tối hôm qua không về nhà à?”
Đêm qua ba người này đều không ở trong biệt thự của Lục gia. Mạc Tử Nghiên đáng thương ngồi ăn cơm tối một mình.
Cô nghĩ rằng Diệp Sơ Dương chỉ cùng bạn đi ăn tối mà thôi, kết quả không nghĩ tới buổi sáng hôm sau, cô ăn sáng cũng không thấy người đâu. Điều này, làm cho Mạc Tử Nghiên cảm thấy thật ngoài ý muốn.
Hiện giờ nhìn thấy Diệp Sơ Dương, cô nghĩ nghĩ lại bồi thêm một câu, “Tên Đàn ông nhà cậu mới đi có một ngày, mà cậu liền đi đêm không về nhà, thật sự là thiếu đòn mà.”
Đặc biệt, Mạc Tử Nghiên lại biết Diệp Sơ Dương là con gái, nhưng hôm qua bạn tới đón cô lại là đàn ông. Này ——
Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Diệp Sơ Dương vừa thấy Mạc Tử Nghiên liền biết đối phương rốt cuộc suy nghĩ cái gì, cô hồn nhiên không thèm để ý, cong cong khóe miệng, đáy mắt lại nhiễm một tia ý cười, “Không sợ, em trước khi đi đã báo cáo cho chú ấy.”
Nghe vậy, Mạc Tử Nghiên tỏ vẻ khá bất ngờ mà chớp chớp mắt.
Cô ở Lục gia cũng đã được một thời gian, đương nhiên cũng biết Diệp Tu Bạch là loại người gì.
Diệp Tu Bạch bề ngoài tuy có hơi lạnh lùng, nhưng nói về chuyện ghen tuông tuyệt đối là không thua kém. Thật không ngờ anh ta lại có thể cho phép nhóc con nhà mình đi qua đêm với một người đàn ông khác?
Không thể, điều này tuyệt đối không thể xảy ra được.
“Không ngờ người đàn ông của cậu lại hào phóng tới như vậy. Rõ ràng hôm đó tôi chỉ nói một câu thích cậu, kết quả là tới buổi sáng hôm sau môi cậu vẫn còn sưng".
Mạc Tử Nghiên vẻ mặt vô lại nhìn cô nói.
Có trời mới biết ngày đó nàng nhìn thấy môi của Diệp Sơ Dương thì trong lòng có bao nhiêu khiếp sợ.
Mãi cho đến lúc này, cô mới biết được trình độ ghen tuông của Diệp Tu Bạch lại lợi hại như vậy .
Quả thực là có độc.
Last edited by a moderator:
Bình luận facebook