Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 10
Ngày tổ chức họp mặt của câu lạc bộ, tôi mặc một chiếc váy do nhà thiết kế người Ý chế tác riêng, xách một chiếc túi xa xỉ bản giới hạn đã sớm không sản xuất nữa, giá chiếc túi này bây giờ đã bị đẩy lên hơn triệu tệ.
Đeo thêm đồng hồ, trang sức và đi giày, giá tiền cả bộ trang phục trên người cộng lại gần hai triệu tệ.
Bạn thân không nói cho trưởng câu lạc bộ biết tôi chính là cô mập Tiền San trước kia. Vì để tăng thêm độ sảng khoái khi vả mặt, cô ấy chỉ nhắc qua số dư tài khoản của một trong những tấm thẻ ngân hàng của tôi, đồng thời nhắc đến việc tôi có hứng thú đầu tư vào hạng mục kinh doanh vừa bắt đầu khởi nghiệp của anh ta.
Đúng như dự đoán, vừa đến nơi, tôi đã nhận được sự tiếp đãi nhiệt tình của trưởng câu lạc bộ.
“Cô là cô Tiền đúng không? Mời ngồi mời ngồi, đã dành sẵn vị trí trung tâm cho cô rồi.”
"Hôm nay cô Tiền có thể đến tham dự buổi họp mặt câu lạc bộ, thật đúng là vinh hạnh của chúng tôi."
Cũng trong lúc đó, tôi vẫy tay gọi phục vụ, nhờ người nọ đến xe của tôi lấy 15 chai rượu Lafite năm 1982 và 15 chiếc đồng hồ Philippe.
Tôi dứt khoát ngồi xuống vị trí trung tâm, sau đó cười nói vui vẻ với mọi người.
"Hôm nay đã làm phiền mọi người ròi, có chút quà nhỏ mong mọi người nhận lấy."
"Mọi người cũng đã mời tôi ăn tối rồi nên đừng từ chối món quà này nhé."
Mọi người vẫn còn hơi do dự, bạn thân tôi đã lập tức xua tay: "Mọi người cứ nhận đi, dù sao cô bạn này của tôi cũng là một người đẹp nhiều tiền mà."
Nghe vậy mọi người mới vội vàng cảm ơn tôi, sau đó nhận quà.
Lúc này em gái bitch mới ung dung đến muộn.
Trên mặt cô ta hiện rõ vẻ không vui.
Vừa vào đến cửa, cô ta đã bày ra dáng vẻ tủi thân: "Phục vụ ở đây bị làm sao thế? Chặn tôi ở cửa bắt tôi làm thẻ? Có bị bệnh không vậy? Còn hất cà phê lên người tôi."
Tôi suýt cười thành tiếng, quyết định lát nữa sẽ cho quản lý một phong bì to đùng.
Tôi quay đầu nhìn về phía em gái khóa dưới, đúng lúc cô ta cũng nhìn tôi.
“Sao cô lại ở đây?”
Trưởng câu lạc bộ với những người khác hơi ngạc nhiên: "Chu Miểu, cô quen cô Tiền à?"
Chu Miểu hoàn toàn không chú ý tới thái độ của mọi người đối với tôi vô cùng tốt đẹp.
Cô ta cười lạnh tìm chỗ ngồi xuống: "Tất nhiên là quen rồi, đây là vị phú bà bao nuôi nam thần Lạc Khiên của chúng ta đó".
Cô ta khịt mũi coi thường: "Tình yêu dùng tiền để mua thì gọi là gì chứ?"
Thế nhưng cô ta đã xem nhẹ sức mạnh của đồng tiền.
Trên thế giới này, 99% vấn đề đều có thể giải quyết bằng tiền, bao gồm cả việc đối nhân xử thế.
“Chu Miểu, cô nói cái gì vậy?”
“Đúng vậy, hôm nay cô Tiền là khách, cô nên tôn trọng một chút.”
“Haha cô Tiền này, cô đừng để trong lòng, Chu Miểu là người như vậy đấy. Khi còn học đại học cô ấy rất thích Lạc Khiên nên mới ghen tỵ với cô!”
Mặt Chu Miểu tối sầm lại.
Tôi nhìn sang bạn thân, ra hiệu cho cô ấy bắt đầu hành động.
Bạn thân vừa cầm điện thoại lên, cửa phòng mở ra, Lạc Khiên bước vào.
Đeo thêm đồng hồ, trang sức và đi giày, giá tiền cả bộ trang phục trên người cộng lại gần hai triệu tệ.
Bạn thân không nói cho trưởng câu lạc bộ biết tôi chính là cô mập Tiền San trước kia. Vì để tăng thêm độ sảng khoái khi vả mặt, cô ấy chỉ nhắc qua số dư tài khoản của một trong những tấm thẻ ngân hàng của tôi, đồng thời nhắc đến việc tôi có hứng thú đầu tư vào hạng mục kinh doanh vừa bắt đầu khởi nghiệp của anh ta.
Đúng như dự đoán, vừa đến nơi, tôi đã nhận được sự tiếp đãi nhiệt tình của trưởng câu lạc bộ.
“Cô là cô Tiền đúng không? Mời ngồi mời ngồi, đã dành sẵn vị trí trung tâm cho cô rồi.”
"Hôm nay cô Tiền có thể đến tham dự buổi họp mặt câu lạc bộ, thật đúng là vinh hạnh của chúng tôi."
Cũng trong lúc đó, tôi vẫy tay gọi phục vụ, nhờ người nọ đến xe của tôi lấy 15 chai rượu Lafite năm 1982 và 15 chiếc đồng hồ Philippe.
Tôi dứt khoát ngồi xuống vị trí trung tâm, sau đó cười nói vui vẻ với mọi người.
"Hôm nay đã làm phiền mọi người ròi, có chút quà nhỏ mong mọi người nhận lấy."
"Mọi người cũng đã mời tôi ăn tối rồi nên đừng từ chối món quà này nhé."
Mọi người vẫn còn hơi do dự, bạn thân tôi đã lập tức xua tay: "Mọi người cứ nhận đi, dù sao cô bạn này của tôi cũng là một người đẹp nhiều tiền mà."
Nghe vậy mọi người mới vội vàng cảm ơn tôi, sau đó nhận quà.
Lúc này em gái bitch mới ung dung đến muộn.
Trên mặt cô ta hiện rõ vẻ không vui.
Vừa vào đến cửa, cô ta đã bày ra dáng vẻ tủi thân: "Phục vụ ở đây bị làm sao thế? Chặn tôi ở cửa bắt tôi làm thẻ? Có bị bệnh không vậy? Còn hất cà phê lên người tôi."
Tôi suýt cười thành tiếng, quyết định lát nữa sẽ cho quản lý một phong bì to đùng.
Tôi quay đầu nhìn về phía em gái khóa dưới, đúng lúc cô ta cũng nhìn tôi.
“Sao cô lại ở đây?”
Trưởng câu lạc bộ với những người khác hơi ngạc nhiên: "Chu Miểu, cô quen cô Tiền à?"
Chu Miểu hoàn toàn không chú ý tới thái độ của mọi người đối với tôi vô cùng tốt đẹp.
Cô ta cười lạnh tìm chỗ ngồi xuống: "Tất nhiên là quen rồi, đây là vị phú bà bao nuôi nam thần Lạc Khiên của chúng ta đó".
Cô ta khịt mũi coi thường: "Tình yêu dùng tiền để mua thì gọi là gì chứ?"
Thế nhưng cô ta đã xem nhẹ sức mạnh của đồng tiền.
Trên thế giới này, 99% vấn đề đều có thể giải quyết bằng tiền, bao gồm cả việc đối nhân xử thế.
“Chu Miểu, cô nói cái gì vậy?”
“Đúng vậy, hôm nay cô Tiền là khách, cô nên tôn trọng một chút.”
“Haha cô Tiền này, cô đừng để trong lòng, Chu Miểu là người như vậy đấy. Khi còn học đại học cô ấy rất thích Lạc Khiên nên mới ghen tỵ với cô!”
Mặt Chu Miểu tối sầm lại.
Tôi nhìn sang bạn thân, ra hiệu cho cô ấy bắt đầu hành động.
Bạn thân vừa cầm điện thoại lên, cửa phòng mở ra, Lạc Khiên bước vào.
Bình luận facebook