Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 15
Trong buổi họp lớp hôm đó, trưởng câu lạc bộ nói sơ qua về dự án khởi nghiệp của mình, là một dự án phát triển năng lượng mới, rất có triển vọng.
Khi đó tôi tỏ ra muốn đầu tư vào hạng mục của anh ta không phải là giả vờ.
Làm một con cá muối “ngồi ăn núi lở” nhưng ăn thế nào cũng không ăn lở được núi cũng rất nhàm chán.
Mấy năm gần đây tôi cũng lần lượt đầu tư vào một vài dự án.
Ngay cả công ty internet của bạn thân, tôi cũng là cổ đông lớn nhất.
“Tao đi tìm anh ta.”
Tất nhiên tôi có phương thức liên lạc của trưởng câu lạc bộ nhưng mấy năm nay không liên hệ mà thôi, anh ta cũng không biết tôi chính là Tiền San mập năm xưa.
Vậy nên khi tôi gửi một icon mặt cười qua, trưởng câu lạc bộ trả lời lại bằng một dấu hỏi chấm "?"
Tôi: “Dự án anh nói tối qua.”
Trưởng câu lạc bộ: “?”
Tôi: “Tôi là Tiền San.”
Trưởng câu lạc bộ: “Ôi… Đệch!”
Trưởng câu lạc bộ: “Thảo nào tối qua Lạc Khiên nói như vậy cô cũng không tức giận.”
Tôi: “Hì hì.”
Trưởng câu lạc bộ: “Bảo sao Lạc Khiên lại kết hôn với cô, hóa ra cậu ấy yêu thầm cô nhiều năm như vậy! Mấy người đó còn nói gì mà Lạc Khiên khom lưng vì tiền, rõ ràng người ta là vì tình yêu!”
Lời nói của trưởng câu lạc bộ khắc sâu vào lòng tôi.
Tôi dứt khoát nói: “Sắp xếp thời gian để bàn chuyện hợp tác.”
Buổi chiều, tôi dành ra một ít thời gian để gặp mặt trưởng câu lạc bộ, sau khi xem kỹ hợp đồng, tôi lập tức ký tên mình.
Trưởng câu lạc bộ cười đùa: “Tiền San, trước đây cô giấu kín thật đấy, nếu để người khác biết, đặc biệt là Chu Miểu, không biết cô ta có kinh ngạc đến rớt hàm không nữa.”
Tôi chớp mắt: “Vậy thì để bọn họ biết đi.”
“Hả?”
“Trưởng câu lạc bộ, cùng chụp bức ảnh nhé?”
Khi đó tôi tỏ ra muốn đầu tư vào hạng mục của anh ta không phải là giả vờ.
Làm một con cá muối “ngồi ăn núi lở” nhưng ăn thế nào cũng không ăn lở được núi cũng rất nhàm chán.
Mấy năm gần đây tôi cũng lần lượt đầu tư vào một vài dự án.
Ngay cả công ty internet của bạn thân, tôi cũng là cổ đông lớn nhất.
“Tao đi tìm anh ta.”
Tất nhiên tôi có phương thức liên lạc của trưởng câu lạc bộ nhưng mấy năm nay không liên hệ mà thôi, anh ta cũng không biết tôi chính là Tiền San mập năm xưa.
Vậy nên khi tôi gửi một icon mặt cười qua, trưởng câu lạc bộ trả lời lại bằng một dấu hỏi chấm "?"
Tôi: “Dự án anh nói tối qua.”
Trưởng câu lạc bộ: “?”
Tôi: “Tôi là Tiền San.”
Trưởng câu lạc bộ: “Ôi… Đệch!”
Trưởng câu lạc bộ: “Thảo nào tối qua Lạc Khiên nói như vậy cô cũng không tức giận.”
Tôi: “Hì hì.”
Trưởng câu lạc bộ: “Bảo sao Lạc Khiên lại kết hôn với cô, hóa ra cậu ấy yêu thầm cô nhiều năm như vậy! Mấy người đó còn nói gì mà Lạc Khiên khom lưng vì tiền, rõ ràng người ta là vì tình yêu!”
Lời nói của trưởng câu lạc bộ khắc sâu vào lòng tôi.
Tôi dứt khoát nói: “Sắp xếp thời gian để bàn chuyện hợp tác.”
Buổi chiều, tôi dành ra một ít thời gian để gặp mặt trưởng câu lạc bộ, sau khi xem kỹ hợp đồng, tôi lập tức ký tên mình.
Trưởng câu lạc bộ cười đùa: “Tiền San, trước đây cô giấu kín thật đấy, nếu để người khác biết, đặc biệt là Chu Miểu, không biết cô ta có kinh ngạc đến rớt hàm không nữa.”
Tôi chớp mắt: “Vậy thì để bọn họ biết đi.”
“Hả?”
“Trưởng câu lạc bộ, cùng chụp bức ảnh nhé?”
Bình luận facebook