Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-67
Chương 67: Ý Nồng Như Rượu
Chương 67 : Ý nồng như rượu
Nhà họ Phương được vừa ý thì nhà họ Quách sẽ không được vừa ý. Mấy ngày nay cuộc sống của Quách Thành An đúng là hỏng bét.
Ngày đặt hàng quạt của họ Phương vì cái chết của Phương Đức Thanh mà trì hoãn. Các nhà buôn quạt vẫn ở thành Nhuận Châu, gã đi đi lại lại ghé qua từng chỗ, miệng lưỡi khôn khéo không ngừng lôi kéo. Cứ tưởng chí ít sẽ có vài người đặt hàng quạt nhà họ Quách, rốt cuộc ai cũng chờ đến ngày đặt hàng quạt để đặt quạt nhà họ Phương. Nếu sau đó Lâm Nhữ dựa vào quạt báu mỹ nhân gia truyền mà bán được quạt thì đã đành, ngờ đâu Lâm Nhữ không mở ngày đặt hàng quạt vẫn bán được gần hai triệu chiếc quạt hợp hoan, chẳng khác nào vả cho gã một bạt tai, mắt mũi tối mù, lục phủ ngũ tạng nát bét.
Lâm Nhữ không dựa vào phúc trạch của tổ tiên vẫn qua mặt gã được. Lần này thật sự khiến gã thua đến mức ném thể diện xuống bùn.
Đầu hè đổ cơn mưa lớn, Quách Thành An lấy cớ thời tiết xấu không đến coi ngó bên phường quạt mà trốn biệt trong phòng liếm vết thương. Mấy ngày liền đến cả Phòng thị qua thăm cũng không thể gặp gã.
Mưa ngừng từ lâu, nhưng sự khó chịu trong lòng vẫn cứ dâng lên từng hồi không ngừng.
Hôm nay Phòng thị lại đến nhưng không vào phòng, gọi một tiếng nói rằng đồ đưa đến được treo trên cửa rồi đi. Quách Thành An lăn lộn trên giường một lúc, đứng dậy mở cửa. Một chiếc áo yếm màu đỏ rượu, thêu hồng hạnh đầu cành reo ý xuân (1) bằng chỉ bạc dành cho thiếu nữ rơi xuống phủ trên mặt gã. Mùi thơm lan tỏa, Quách Thành An giật mạnh cái yếm xuống ném đi. Gương mặt ngăm đen đỏ bừng lên thành màu tím. Mấy ngày nay căm tức nên nóng người, mặt nổi mụn dày như măng mọc sau mưa, nhiều đến nổi không đếm được nổi bao nhiêu, rung lên theo cơ mặt của gã. Gã dùng sức đạp cái yếm, nhưng mũi giày vừa chạm lên cái yếm liền đột ngột thu về.
(1) 缀红杏枝头春意闹 miêu tả cảnh hoa thơm chim hót của mùa xuân, lấy từ câu thơ trong bài “Ngọc lâu xuân” của Tống Tử Kinh.
Mới vừa rồi nhìn thấy bức tranh hồng hạnh reo ý xuân xinh đẹp, mà giờ trên mặt yếm lại là mãnh hổ xuống núi. Quách Thành An khom người nhặt lên. Hóa ra hai mặt yếm thêu hoa văn khác nhau, một mặt là hồng hạnh, một mặt là mãnh hổ. Mãnh hổ uy phong lẫm liệt, mắt như chuông đồng, lúc nhìn vào như nghe tiếng thét gầm hô mưa gọi gió, bên cạnh thêu một hàng chữ: Kỳ lân lấp lánh điềm lành đến, mãnh hổ xuống núi sói khiếp sợ.
Quách Thành An kinh sợ.
Phải chăng mẫu thân đang mượn yếm hỏi gã, muốn làm kẻ vô dụng như thiếu nữ nơi khuê các, hay muốn làm mãnh hổ xuống núi uy chấn tứ phương.
Phòng thị về phòng, cũng không vội vã, sai Nguyệt Kiều ướp lạnh rượu bồ đào, chuẩn bị thêm mấy món đồ nhắm, nhàn nhã chờ con trai đến.
Quả nhiên mới ngồi chưa đến một khắc, Quách Thành An đã xuất hiện.
“Con hồ đồ khiến mẫu thân phải lo lắng.”
“Mẫu thân mất mười mấy năm mới hiểu ra được, con ta nhanh như vậy đã nhìn thấu, thật hiếm thấy.” Phòng thị cười ôn hòa, ngoắc Quách Thành An ngồi xuống, sai Nguyệt Kiều mang rượu và thức ăn lên.
Bàn vuông bằng gỗ trắc chạm hoa tinh xảo, bộ đồ sứ màu sắc thượng phẩm của Nhạc Châu. Mâm lớn hình cánh sen, chén to có hoa văn cành sen uốn lượn. Chum rượu nhỏ có hai tai cầm, rượu bồ đào trong ly bằng men sứ trắng óng ánh chói mắt, mang màu sắc đẹp mê người. Quách Thành An uống liền mấy ly rồi quăng ly đi, rốt cuộc khó nén được cảm giác thất bại mà chán nản nói: “Mẫu thân, ngày xưa con luôn cảm thấy Phương Lâm Nhữ chỉ nhờ vào phúc trạch của tổ tiên, nhưng mà giờ y không cần dùng đến quạt báu gia truyền của họ Phương vẫn có thể bán được nhiều quạt hợp hoan như vậy, quả thực con không thể nào sánh bằng được.”
“Cũng không hẳn.” Phòng thị cười nhạt: “Chưa đến thời khắc cuối cùng thì thắng bại vẫn chưa định. Giờ con ta nắm chặt thứ sử Nhuận Châu trong tay, Phương Lâm Nhữ không làm được gì cả.”
Mặt mày của Quách Thành An sáng sủa hơn, một lúc sau lại chau mày: “Tuy nói Lâm Nguyên nằm ở trong tay họ Quách chúng ta, nhưng Phương Lâm Nhữ làm việc cẩn thận chu đáo, không lộ ra sơ hở, cho đến giờ chỉ có chuyện Phương Du Phong si mê cá độ là được như ý chúng ta, còn lại chẳng có chuyện gì khác đột phá cả.”
Phòng thị nhắm mắt lại, lúc mở ra thì cười sâu không lường được: “Nếu không tìm được sơ hở thì chúng ta chủ động tạo ra.” Bà ngoắc Quách Thành An đến gần, nhỏ giọng nói: “Lâm Nguyên là kẻ yêu tiền tài như mạng, con nghĩ kế cho gã tìm họ Phương đòi tiền…”
Quách Thành An gật đầu lia lịa, vẻ ức chế giữa chân mày tan thành mây khói.
“Nếu đổi một tên quan viên khác, hẳn sẽ không dám công khai thu tiền như vậy. Nhưng Lâm Nguyên chỉ để ý đến tiền tài chắc chắn sẽ làm theo. Mẫu thân cao kiến, con sẽ đến phủ thứ sử.”
Buổi chiều Lâm Nhữ tiếp tục kiểm kê sổ sách. Giữa giờ Dậu phường quạt phải đóng cửa, Sùng Huy đi chung với Phương Thành cùng ghé qua.
Cả ngày này Sùng Huy chui vào mấy công xưởng, hồ bào xanh biếc dính vụn tơ trúc, nhiều lần ngồi xổm trên mặt đất nên vạt áo phủ một lớp bụi. Sùng Huy thấy Lâm Nhữ, toét miệng cười vui vẻ. Ráng chiều ngả về tây rọi lên gương mặt hắn, hiện lên sắc đẹp rực rỡ say lòng người. Lâm Nhữ hơi hoảng hốt, tỉnh táo lại, khép sổ sách để Hà Lịch thu dọn. Nàng đến chỗ bệ nghỉ ngồi xuống, mỉm cười vẫy Sùng Huy: “Tới đây cho ta nhìn xem.”
Sùng Huy liếc nhìn Hà Lịch, bước đến, không ngồi dính sát vào nàng như lúc ở nhà đài Sấu Thạch mà ngồi đối diện nàng.
“Có tiến bộ, mới ra ngoài một ngày mà như đổi thành người khác.” Lâm Nhữ thầm khen trong lòng rồi mới hỏi hắn cả ngày làm những gì. Phương Thành đi đến từ phía sau, cầm mấy chiếc quạt hợp hoan, vui vẻ nói: “Nhị lang, về sau mỗi ngày mang theo tiểu thư đến phường quạt chỉ bảo mấy thợ quạt được không?” Phương Thành dâng mấy chiếc quạt hợp hoan trong tay như hiến báu vật đến trước mặt Lâm Nhữ.
Lâm Nhữ tiện tay nhận lấy, liếc nhìn một cái liền ngồi thẳng người.
Người ngoài ngành chỉ xem bề ngoài, người trong nghề xem trọng bản chất. Lâm Nhữ được truyền lại nghề gia truyền, ba tuổi đã bắt đầu học cách làm quạt, chỉ nhìn qua liền nhận ra được, mấy cái chuôi quạt này tinh xảo hơn quạt nhà họ Phương.
Kỹ thuật chế tạo quạt hợp hoan có nhiều loại nhưng có hai loại thông dụng nhất. Loại thứ nhất là lấy tơ trúc tía chia thành mấy chục nan làm khung quạt, hai mặt dán lụa trắng, khung quạt nhỏ như ngân châm không nhìn ra được, vô cùng cao siêu. Loại còn lại sấy cả cây trúc thành các kiểu dáng. Có hình tròn, bầu dục, hình cánh hoa, bát giác, hình quả lê, chuối tây, lá ngô đồng, hoa cúc, hải đường, thập lục giác… Trong đó hình hoa cúc, hải đường và thập lục giác là khó sấy nhất. Năm xưa chỉ có nhà họ Tạ sản xuất các kiểu dáng này. Nhà họ Phương được tôn lên là gia tộc làm quạt đứng đầu cũng không làm được ba kiểu này thật hoàn hảo. Trong mấy chiếc quạt Phương Thành mang đến có ba kiểu dáng hoa cúc, hải đường và thập lục giác rất tuyệt diệu, những chi tiết nhỏ được xử lý đẹp không tì vết.
Nhìn nan thì rõ ràng chỉ là trúc tía mà thợ quạt hay dùng, nhưng ba cái chuôi quạt này đã được dốc hết kỹ thuật làm quạt như sơn sống, chạm, trổ, in hoa văn, khảm nạm… ra làm, vô cùng tinh xảo, không phải là tay nghề của các thợ quạt nhà họ Phương.
“Mấy chiếc này đều là tiểu thư làm.” Phương Thành vui vẻ nói.
“Tinh xảo cực kỳ! Trời không tuyệt đường họ Phương chúng ta!” Lâm Nhữ vỗ tay, vui mừng quá đỗi.
Nàng còn đang lo âu, khi từ bỏ hào quang quạt hợp hoan mỹ nhân gia truyền của nhà họ Phương thì làm sao để quạt nhà mình thâm nhập vào trong cung. Hôm nay có thể tạo ra được quạt hợp hoan tuyệt đẹp tinh xảo như vậy, thì cơ may thâm nhập được vào trong cung khả quan hơn nhiều rồi.
Sùng Huy nhìn nàng không chớp mắt, cười nịnh nọt lấy lòng, đôi mắt cong thành vầng trăng non, hàm răng trắng sáng lấp lánh: “Nhị lang, ta làm tốt đúng không?”
“Rất tốt! Rất giỏi!” Lâm Nhữ khen ngợi đưa tay ra. Sùng Huy hiểu ý, tháo nón màn che xuống, khom người, đưa đầu qua bàn ngắn để nàng sờ. Lâm Nhữ sờ xong rồi hắn lại chìa tay cho nàng xem. Một đôi tay thon dài xinh đẹp bị tơ trúc cùng nan quạt cắt rách nhiều chỗ, tơ máu nhàn nhạt. Hắn dẩu môi nói: “Đau chết ta rồi, nhị lang, nàng cho ta cắn…” Chữ “môi” đến bên mép rồi mới nhớ, Lâm Nhữ dặn chuyện này không thể nói cho người khác nghe, bèn nuốt xuống. Nếu không thể đòi thưởng thì đổi thành cầu khen ngợi: “Nhị lang, ta là một người hữu dụng đúng không?”
Mới khen hắn hiểu chuyện xong hóa ra vẫn y như cũ. Cả ngày hắn không bám lấy nàng là vì muốn khoe khoang khả năng để nàng khen ngợi. Môi Lâm Nhữ nhịn không được mà cong lên, cười tủm tỉm nói: “Tất nhiên Sùng Huy là người hữu dụng rồi, không chỉ hữu dụng bình thường mà còn là một thiên tài, là bảo bối trời ban cho nhà họ Phương.”
Nàng không tiếc lời khen lấy khen để.
Sùng Huy sung sướng kêu to, nghe như tiếng mèo động dục. Cả ngày áy náy với Hà Lịch nên không tiện ở trước mặt Hà Lịch dính vào người Lâm Nhữ, giờ hắn không nhịn được nên đứng dậy, vòng qua bàn ngắn rồi ngồi xuống bên cạnh Lâm Nhữ. Cơ thể của hắn như không xương dính chặt lên người nàng. Lâm Nhữ nhìn quạt hợp hoan, suy tính tỉ mỉ, mặc hắn sờ nắn. Sùng Huy bắt đầu lăn qua lăn lại, nắm lấy cánh tay nàng dựa vào xem như cái gối rồi cọ cọ cái đầu. Qua một lúc hắn thấy không thỏa mãn nên ngồi dậy, đôi mắt to chớp chớp lộ ra sự say mê nhìn chằm chằm vào nàng, lầm bầm mấy tiếng.
Lâm Nhữ mặc kệ Sùng Huy, tiện tay sờ đầu hắn lại tiếp tục quan sát quạt hợp hoan. Mi mắt nàng rủ thấp, đáy mắt đen tuyền. Ánh nắng đỏ như màu quất ngoài cửa sổ, nàng ngồi khuất bóng, tối một bên, tương phản với ánh sáng khiến thân ảnh như được vẽ lên đường viền. Sùng Huy thoáng nhìn, đỏ bừng mặt. Hắn cũng không biết mình ngượng vì điều gì, trong đầu đều là niềm vui không giống như lúc trước, bởi Lâm Nhữ khen hắn là thiên tài, là bảo bối trời ban cho nhà họ Phương. Ánh mắt của Lâm Nhữ bây giờ giống như khi nàng ngồi cạnh Hà Lịch. Trong lòng Sùng Huy có một chút cảm giác tội lỗi, thầm ngó Hà Lịch, nhưng phòng trống trơn chỉ có hắn và Lâm Nhữ. Không biết Hà Lịch và Phương Thành đã rời đi từ bao giờ.
Xung quanh không có ai, có thể đòi thưởng của Lâm Nhữ. Hắn thật sự muốn cắn môi Lâm Nhữ. Sùng Huy cười hì hì gian xảo, nắm lấy bả vai Lâm Nhữ để nàng hướng mặt về phía mình. Lâm Nhữ còn chưa hiểu ra chuyện gì thì môi của hắn đã áp vào môi nàng.
Chương 67 : Ý nồng như rượu
Nhà họ Phương được vừa ý thì nhà họ Quách sẽ không được vừa ý. Mấy ngày nay cuộc sống của Quách Thành An đúng là hỏng bét.
Ngày đặt hàng quạt của họ Phương vì cái chết của Phương Đức Thanh mà trì hoãn. Các nhà buôn quạt vẫn ở thành Nhuận Châu, gã đi đi lại lại ghé qua từng chỗ, miệng lưỡi khôn khéo không ngừng lôi kéo. Cứ tưởng chí ít sẽ có vài người đặt hàng quạt nhà họ Quách, rốt cuộc ai cũng chờ đến ngày đặt hàng quạt để đặt quạt nhà họ Phương. Nếu sau đó Lâm Nhữ dựa vào quạt báu mỹ nhân gia truyền mà bán được quạt thì đã đành, ngờ đâu Lâm Nhữ không mở ngày đặt hàng quạt vẫn bán được gần hai triệu chiếc quạt hợp hoan, chẳng khác nào vả cho gã một bạt tai, mắt mũi tối mù, lục phủ ngũ tạng nát bét.
Lâm Nhữ không dựa vào phúc trạch của tổ tiên vẫn qua mặt gã được. Lần này thật sự khiến gã thua đến mức ném thể diện xuống bùn.
Đầu hè đổ cơn mưa lớn, Quách Thành An lấy cớ thời tiết xấu không đến coi ngó bên phường quạt mà trốn biệt trong phòng liếm vết thương. Mấy ngày liền đến cả Phòng thị qua thăm cũng không thể gặp gã.
Mưa ngừng từ lâu, nhưng sự khó chịu trong lòng vẫn cứ dâng lên từng hồi không ngừng.
Hôm nay Phòng thị lại đến nhưng không vào phòng, gọi một tiếng nói rằng đồ đưa đến được treo trên cửa rồi đi. Quách Thành An lăn lộn trên giường một lúc, đứng dậy mở cửa. Một chiếc áo yếm màu đỏ rượu, thêu hồng hạnh đầu cành reo ý xuân (1) bằng chỉ bạc dành cho thiếu nữ rơi xuống phủ trên mặt gã. Mùi thơm lan tỏa, Quách Thành An giật mạnh cái yếm xuống ném đi. Gương mặt ngăm đen đỏ bừng lên thành màu tím. Mấy ngày nay căm tức nên nóng người, mặt nổi mụn dày như măng mọc sau mưa, nhiều đến nổi không đếm được nổi bao nhiêu, rung lên theo cơ mặt của gã. Gã dùng sức đạp cái yếm, nhưng mũi giày vừa chạm lên cái yếm liền đột ngột thu về.
(1) 缀红杏枝头春意闹 miêu tả cảnh hoa thơm chim hót của mùa xuân, lấy từ câu thơ trong bài “Ngọc lâu xuân” của Tống Tử Kinh.
Mới vừa rồi nhìn thấy bức tranh hồng hạnh reo ý xuân xinh đẹp, mà giờ trên mặt yếm lại là mãnh hổ xuống núi. Quách Thành An khom người nhặt lên. Hóa ra hai mặt yếm thêu hoa văn khác nhau, một mặt là hồng hạnh, một mặt là mãnh hổ. Mãnh hổ uy phong lẫm liệt, mắt như chuông đồng, lúc nhìn vào như nghe tiếng thét gầm hô mưa gọi gió, bên cạnh thêu một hàng chữ: Kỳ lân lấp lánh điềm lành đến, mãnh hổ xuống núi sói khiếp sợ.
Quách Thành An kinh sợ.
Phải chăng mẫu thân đang mượn yếm hỏi gã, muốn làm kẻ vô dụng như thiếu nữ nơi khuê các, hay muốn làm mãnh hổ xuống núi uy chấn tứ phương.
Phòng thị về phòng, cũng không vội vã, sai Nguyệt Kiều ướp lạnh rượu bồ đào, chuẩn bị thêm mấy món đồ nhắm, nhàn nhã chờ con trai đến.
Quả nhiên mới ngồi chưa đến một khắc, Quách Thành An đã xuất hiện.
“Con hồ đồ khiến mẫu thân phải lo lắng.”
“Mẫu thân mất mười mấy năm mới hiểu ra được, con ta nhanh như vậy đã nhìn thấu, thật hiếm thấy.” Phòng thị cười ôn hòa, ngoắc Quách Thành An ngồi xuống, sai Nguyệt Kiều mang rượu và thức ăn lên.
Bàn vuông bằng gỗ trắc chạm hoa tinh xảo, bộ đồ sứ màu sắc thượng phẩm của Nhạc Châu. Mâm lớn hình cánh sen, chén to có hoa văn cành sen uốn lượn. Chum rượu nhỏ có hai tai cầm, rượu bồ đào trong ly bằng men sứ trắng óng ánh chói mắt, mang màu sắc đẹp mê người. Quách Thành An uống liền mấy ly rồi quăng ly đi, rốt cuộc khó nén được cảm giác thất bại mà chán nản nói: “Mẫu thân, ngày xưa con luôn cảm thấy Phương Lâm Nhữ chỉ nhờ vào phúc trạch của tổ tiên, nhưng mà giờ y không cần dùng đến quạt báu gia truyền của họ Phương vẫn có thể bán được nhiều quạt hợp hoan như vậy, quả thực con không thể nào sánh bằng được.”
“Cũng không hẳn.” Phòng thị cười nhạt: “Chưa đến thời khắc cuối cùng thì thắng bại vẫn chưa định. Giờ con ta nắm chặt thứ sử Nhuận Châu trong tay, Phương Lâm Nhữ không làm được gì cả.”
Mặt mày của Quách Thành An sáng sủa hơn, một lúc sau lại chau mày: “Tuy nói Lâm Nguyên nằm ở trong tay họ Quách chúng ta, nhưng Phương Lâm Nhữ làm việc cẩn thận chu đáo, không lộ ra sơ hở, cho đến giờ chỉ có chuyện Phương Du Phong si mê cá độ là được như ý chúng ta, còn lại chẳng có chuyện gì khác đột phá cả.”
Phòng thị nhắm mắt lại, lúc mở ra thì cười sâu không lường được: “Nếu không tìm được sơ hở thì chúng ta chủ động tạo ra.” Bà ngoắc Quách Thành An đến gần, nhỏ giọng nói: “Lâm Nguyên là kẻ yêu tiền tài như mạng, con nghĩ kế cho gã tìm họ Phương đòi tiền…”
Quách Thành An gật đầu lia lịa, vẻ ức chế giữa chân mày tan thành mây khói.
“Nếu đổi một tên quan viên khác, hẳn sẽ không dám công khai thu tiền như vậy. Nhưng Lâm Nguyên chỉ để ý đến tiền tài chắc chắn sẽ làm theo. Mẫu thân cao kiến, con sẽ đến phủ thứ sử.”
Buổi chiều Lâm Nhữ tiếp tục kiểm kê sổ sách. Giữa giờ Dậu phường quạt phải đóng cửa, Sùng Huy đi chung với Phương Thành cùng ghé qua.
Cả ngày này Sùng Huy chui vào mấy công xưởng, hồ bào xanh biếc dính vụn tơ trúc, nhiều lần ngồi xổm trên mặt đất nên vạt áo phủ một lớp bụi. Sùng Huy thấy Lâm Nhữ, toét miệng cười vui vẻ. Ráng chiều ngả về tây rọi lên gương mặt hắn, hiện lên sắc đẹp rực rỡ say lòng người. Lâm Nhữ hơi hoảng hốt, tỉnh táo lại, khép sổ sách để Hà Lịch thu dọn. Nàng đến chỗ bệ nghỉ ngồi xuống, mỉm cười vẫy Sùng Huy: “Tới đây cho ta nhìn xem.”
Sùng Huy liếc nhìn Hà Lịch, bước đến, không ngồi dính sát vào nàng như lúc ở nhà đài Sấu Thạch mà ngồi đối diện nàng.
“Có tiến bộ, mới ra ngoài một ngày mà như đổi thành người khác.” Lâm Nhữ thầm khen trong lòng rồi mới hỏi hắn cả ngày làm những gì. Phương Thành đi đến từ phía sau, cầm mấy chiếc quạt hợp hoan, vui vẻ nói: “Nhị lang, về sau mỗi ngày mang theo tiểu thư đến phường quạt chỉ bảo mấy thợ quạt được không?” Phương Thành dâng mấy chiếc quạt hợp hoan trong tay như hiến báu vật đến trước mặt Lâm Nhữ.
Lâm Nhữ tiện tay nhận lấy, liếc nhìn một cái liền ngồi thẳng người.
Người ngoài ngành chỉ xem bề ngoài, người trong nghề xem trọng bản chất. Lâm Nhữ được truyền lại nghề gia truyền, ba tuổi đã bắt đầu học cách làm quạt, chỉ nhìn qua liền nhận ra được, mấy cái chuôi quạt này tinh xảo hơn quạt nhà họ Phương.
Kỹ thuật chế tạo quạt hợp hoan có nhiều loại nhưng có hai loại thông dụng nhất. Loại thứ nhất là lấy tơ trúc tía chia thành mấy chục nan làm khung quạt, hai mặt dán lụa trắng, khung quạt nhỏ như ngân châm không nhìn ra được, vô cùng cao siêu. Loại còn lại sấy cả cây trúc thành các kiểu dáng. Có hình tròn, bầu dục, hình cánh hoa, bát giác, hình quả lê, chuối tây, lá ngô đồng, hoa cúc, hải đường, thập lục giác… Trong đó hình hoa cúc, hải đường và thập lục giác là khó sấy nhất. Năm xưa chỉ có nhà họ Tạ sản xuất các kiểu dáng này. Nhà họ Phương được tôn lên là gia tộc làm quạt đứng đầu cũng không làm được ba kiểu này thật hoàn hảo. Trong mấy chiếc quạt Phương Thành mang đến có ba kiểu dáng hoa cúc, hải đường và thập lục giác rất tuyệt diệu, những chi tiết nhỏ được xử lý đẹp không tì vết.
Nhìn nan thì rõ ràng chỉ là trúc tía mà thợ quạt hay dùng, nhưng ba cái chuôi quạt này đã được dốc hết kỹ thuật làm quạt như sơn sống, chạm, trổ, in hoa văn, khảm nạm… ra làm, vô cùng tinh xảo, không phải là tay nghề của các thợ quạt nhà họ Phương.
“Mấy chiếc này đều là tiểu thư làm.” Phương Thành vui vẻ nói.
“Tinh xảo cực kỳ! Trời không tuyệt đường họ Phương chúng ta!” Lâm Nhữ vỗ tay, vui mừng quá đỗi.
Nàng còn đang lo âu, khi từ bỏ hào quang quạt hợp hoan mỹ nhân gia truyền của nhà họ Phương thì làm sao để quạt nhà mình thâm nhập vào trong cung. Hôm nay có thể tạo ra được quạt hợp hoan tuyệt đẹp tinh xảo như vậy, thì cơ may thâm nhập được vào trong cung khả quan hơn nhiều rồi.
Sùng Huy nhìn nàng không chớp mắt, cười nịnh nọt lấy lòng, đôi mắt cong thành vầng trăng non, hàm răng trắng sáng lấp lánh: “Nhị lang, ta làm tốt đúng không?”
“Rất tốt! Rất giỏi!” Lâm Nhữ khen ngợi đưa tay ra. Sùng Huy hiểu ý, tháo nón màn che xuống, khom người, đưa đầu qua bàn ngắn để nàng sờ. Lâm Nhữ sờ xong rồi hắn lại chìa tay cho nàng xem. Một đôi tay thon dài xinh đẹp bị tơ trúc cùng nan quạt cắt rách nhiều chỗ, tơ máu nhàn nhạt. Hắn dẩu môi nói: “Đau chết ta rồi, nhị lang, nàng cho ta cắn…” Chữ “môi” đến bên mép rồi mới nhớ, Lâm Nhữ dặn chuyện này không thể nói cho người khác nghe, bèn nuốt xuống. Nếu không thể đòi thưởng thì đổi thành cầu khen ngợi: “Nhị lang, ta là một người hữu dụng đúng không?”
Mới khen hắn hiểu chuyện xong hóa ra vẫn y như cũ. Cả ngày hắn không bám lấy nàng là vì muốn khoe khoang khả năng để nàng khen ngợi. Môi Lâm Nhữ nhịn không được mà cong lên, cười tủm tỉm nói: “Tất nhiên Sùng Huy là người hữu dụng rồi, không chỉ hữu dụng bình thường mà còn là một thiên tài, là bảo bối trời ban cho nhà họ Phương.”
Nàng không tiếc lời khen lấy khen để.
Sùng Huy sung sướng kêu to, nghe như tiếng mèo động dục. Cả ngày áy náy với Hà Lịch nên không tiện ở trước mặt Hà Lịch dính vào người Lâm Nhữ, giờ hắn không nhịn được nên đứng dậy, vòng qua bàn ngắn rồi ngồi xuống bên cạnh Lâm Nhữ. Cơ thể của hắn như không xương dính chặt lên người nàng. Lâm Nhữ nhìn quạt hợp hoan, suy tính tỉ mỉ, mặc hắn sờ nắn. Sùng Huy bắt đầu lăn qua lăn lại, nắm lấy cánh tay nàng dựa vào xem như cái gối rồi cọ cọ cái đầu. Qua một lúc hắn thấy không thỏa mãn nên ngồi dậy, đôi mắt to chớp chớp lộ ra sự say mê nhìn chằm chằm vào nàng, lầm bầm mấy tiếng.
Lâm Nhữ mặc kệ Sùng Huy, tiện tay sờ đầu hắn lại tiếp tục quan sát quạt hợp hoan. Mi mắt nàng rủ thấp, đáy mắt đen tuyền. Ánh nắng đỏ như màu quất ngoài cửa sổ, nàng ngồi khuất bóng, tối một bên, tương phản với ánh sáng khiến thân ảnh như được vẽ lên đường viền. Sùng Huy thoáng nhìn, đỏ bừng mặt. Hắn cũng không biết mình ngượng vì điều gì, trong đầu đều là niềm vui không giống như lúc trước, bởi Lâm Nhữ khen hắn là thiên tài, là bảo bối trời ban cho nhà họ Phương. Ánh mắt của Lâm Nhữ bây giờ giống như khi nàng ngồi cạnh Hà Lịch. Trong lòng Sùng Huy có một chút cảm giác tội lỗi, thầm ngó Hà Lịch, nhưng phòng trống trơn chỉ có hắn và Lâm Nhữ. Không biết Hà Lịch và Phương Thành đã rời đi từ bao giờ.
Xung quanh không có ai, có thể đòi thưởng của Lâm Nhữ. Hắn thật sự muốn cắn môi Lâm Nhữ. Sùng Huy cười hì hì gian xảo, nắm lấy bả vai Lâm Nhữ để nàng hướng mặt về phía mình. Lâm Nhữ còn chưa hiểu ra chuyện gì thì môi của hắn đã áp vào môi nàng.