Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-65
Chương 65: Gió Lặng Thủy Triều Êm
Chương 65 : Gió lặng thủy triều êm
Sùng Huy bệnh suốt, sốt cao, nói nhảm. Lâm Nhữ nắm tay hắn mới ổn, vừa buông ra hắn liền khóc lóc ồn ào. Lâm Nhữ đành phải ở bên cạnh hắn không rời nửa bước. Nàng thấy mấy lần hắn nằm mơ che lỗ tai lại để không ai cắt tai hắn, nói rằng tai bị thương rất xấu xí, nàng sẽ không thích hắn nữa. Lâm Nhữ không ngờ Sùng Huy lại để ý chuyện này đến vậy. Vương đại phu đến bắt mạch, nàng liền nhờ cậy ông ta làm một góc tai giả dán lên giống như ông đã làm hầu kết giả cho nàng vậy.
Dán góc tai giả lên, nếu không đến cạnh nhìn kỹ sẽ không nhận ra được, làm giống đến nỗi không khác nào tai bình thường. Lâm Nhữ đỡ hắn ngồi dậy, lấy gương cho hắn soi. Sùng Huy nhìn vào, tỉnh lại từ trong mơ hồ, trợn tròn mắt, sờ lỗ tai rồi cười hì hì vui vẻ vô cùng.
Lỗ tai thiếu một góc giống như là tâm bệnh của Sùng Huy, giờ hắn như uống thuốc tiên mà tỉnh táo lại.
Lâm Nhữ thở dài, mấy ngày liền nàng phải uống nước cầm hơi nên giờ vội vàng gọi người dọn đồ ăn lên.
Sùng Huy ăn cơm, rửa mặt, cả người nhẹ nhàng khoan khoái, tinh thần phấn chấn, không còn bệnh tật như trước nữa.
Lâm Nhữ thấy hắn đã khá lên nên không ở cạnh hắn nữa, nàng phải đến phường quạt trông coi công việc. Không ngờ Sùng Huy quấn lấy nàng, muốn tới phường quạt với nàng.
“Nhị lang, ta sẽ ngoan ngoãn không nói gì cả, làm cái bóng của nàng có được không?” Sùng Huy nắm tay áo Lâm Nhữ, cặp mắt to đen nhánh trong vắt ra vẻ đáng thương nhìn Lâm Nhữ.
“Làm càn.” Chuyện bên ngoài rất phức tạp, chớ thấy hắn nghĩ ra kế hay giải quyết chuyện bán quạt khó khăn mà nghĩ giỏi, chỉ là đúng dịp mà thôi. Lâm Nhữ đẩy tay hắn ra, phủi tay áo, đầu ngón tay lướt qua lại rụt về, cảm giác ươn ướt khiến nàng ngây người. Nàng kéo tay của Sùng Huy, ngón tay thon dài trắng trẻo nóng ẩm, lau bàn tay một cái đều là mồ hôi.
Sùng Huy rút tay về, gương mặt đỏ bừng vô cùng xấu hổ. Hắn cúi đầu run giọng nói: “Không phải ta sợ hãi, ta chỉ muốn ở cạnh nhị lang thôi.”
Tim của Lâm Nhữ thắt lại. Hai tiếng “sợ hãi” như đao nhọn đâm vào lồng ngực nàng. Nàng không ngờ hắn lại sợ đến mức không dám rời khỏi nàng.
Sùng Huy cúi đầu thấp hơn nữa, mười ngón tay hết nắm lại buông mấy lần. Lúc sau, hắn ngẩng đầu, trong mắt đều là nỗi sợ: “Nhị lang, ta không sợ hãi gì hết, có nàng ở đây, người đó sẽ không thể đánh đập ta nữa. Nàng không thích ta đi theo thì ta sẽ không bám lấy nàng đâu. Ta ở nhà ngoan ngoãn chờ nàng về.”
Lâm Nhữ nắm tay áo không nói lời nào. Hắn thế này so với việc cứ bám dính lấy nàng rồi nũng nịu giả ngốc càng khiến cho người khác không chịu được. Mồ hôi ẩm chỗ tay áo hắn nắm đã lạnh, đang mùa hè nhưng cái lạnh lại ngấm dần. Nàng trầm ngâm một lát rồi nói: “Đổi áo bào rồi đội nón màn che, ta dẫn huynh cùng đi.”
“Nhị lang, nàng thật tốt!” Sùng Huy vui mừng kêu lớn, đôi mắt to lấp lánh như đá quý. Lâm Nhữ nhìn hắn chăm chăm, trong đôi mắt trong suốt ấy phản chiếu lại gương mặt nàng. Nàng thở dài lẩm bẩm: “Chỉ mong sau này huynh sẽ không trách, không hận, không oán ta.”
“Nhị lang, nàng nói gì thế?” Sùng Huy buông tay nàng ra đi đổi xiêm áo, quay đầu lại, lông mi dày như quạt lông chớp chớp.
Lâm Nhữ nghĩ một lúc, lời đã đến bên miệng nên nói rằng: “Sùng Huy, ta thích huynh, giống như thích Uyển Sơ và Cảnh Sơ vậy.”
“Ta biết, nàng có nói rồi.” Sùng Huy không hiểu nên gãi đầu, ngờ nghệch nói: “Ta thích nàng, cũng thích Uyển Sơ và Cảnh Sơ.”
“Vậy sao huynh cứ quấn lấy ta mà không bám lấy hai người họ?” Câu này Lâm Nhữ không thốt ra thành lời, chỉ mỉm cười nói: “Được rồi, thay đồ đi, khởi hành sớm một chút, ở phường quạt có rất nhiều việc chờ ta xử lý.”
Không còn sớm nữa, nếu nói tiếp thì sáng nay sẽ không đủ thời gian giải quyết công việc.
Mấy ngày trước trời đổ cơn mưa. Trước phường quạt họ Tạ ứ đầy bùn đất, sau khi nước mưa ráo thì lộ ra một vũng bùn lầy màu vàng đen. Cửa khóa chặt, theo năm tháng qua đi, khóa đồng thau gỉ sét loang lổ. Sùng Huy siết chặt dây cương ngoảnh đầu nhìn. Hắn mới học cưỡi ngựa, lực kéo dây cương không khống chế ổn định được, làm con ngựa hí lên. Lâm Nhữ đi phía trước vội thúc ngựa quay lại, cưỡi song song với Sùng Huy, huýt sáo trấn an ngựa của hắn.
Sùng Huy chẳng cảm thấy nguy hiểm, chỉ ngẩn ra nhìn phường quạt nhà họ Tạ, lẩm bẩm: “Chắc ban đầu cái nhà này cũng rất có khí phách nhỉ?”
Lâm Nhữ gật đầu nói: “Đã từng là gia tộc làm quạt đứng đầu thành Nhuận Châu.”
“Cô nương đụng phải Hà đại lang hôm đó là con gái nuôi của nhà này sao?” Sùng Huy hỏi tiếp.
“Không phải.” Gương mặt của Tạ Nghi Ninh giống Tạ phu nhân, môi giống Tạ Thiên. Lâm Nhữ nói: “Huynh chưa gặp phụ mẫu của nàng ta. Nàng ta rất giống mẫu thân của mình.”
Nếu không phải giống như đúc, năm đó đột ngột trai lại thành gái, e là người trong họ Tạ phải hoài nghi thân thế của Tạ Nghi Ninh.
Sùng Huy ồ lên, rủ mắt, tâm sự nặng nề.
Lâm Nhữ kinh ngạc, từ hồi gặp hắn ở vườn trúc tía đến giờ, chưa từng thấy hắn có hứng thú với người nào và chuyện gì cả. Lan Tôn từ nhỏ lớn lên cùng hắn, mà hắn rời vườn trúc tía lâu như vậy không thấy hắn hỏi thăm về Lan Tôn tiếng nào. Sao riêng với nhà họ Tạ và Tạ Nghi Ninh thì hắn lại cảm thấy hứng thú đến vậy?
Chẳng lẽ hắn thích Tạ Nghi Ninh?
Tính tình của Tạ Nghi Ninh như vậy, đàn ông thường đều không thích nàng ta.
Có điều Sùng Huy cũng chẳng phải đàn ông bình thường gì, đầu óc hai người kỳ quái y hệt nhau.
Sùng Huy thả dây cương giục ngựa về phía trước. Lâm Nhữ đi song song với hắn, nghĩ một chút rồi hỏi: “Huynh có nhớ Lan Tôn không? Có muốn ta đưa huynh về gặp nàng ta không?”
“Không thèm.” Sùng Huy lắc đầu không hề do dự, nói rằng: “Cô ta không muốn ta gặp nàng, quay về gặp chẳng biết cô ta sẽ làm loạn lên ra sao. Cứ muốn ta không được tìm nàng. Không gặp!”
“Vậy có muốn gặp tiểu thư nhà họ Tạ không? Nàng ấy tên là Tạ Nghi Ninh.” Lâm Nhữ cố làm như tiện thể nhắc đến.
Vừa nói vừa tỉ mỉ quan sát Sùng Huy.
Sùng Huy siết chặt dây cương. Đôi tay thon dài xinh đẹp vì ghì chặt mà nổi khớp xương, trông hơi trắng. Hắn chần chừ một lúc mới nói: “Nếu ở bên ngoài gặp thì được, nếu đến nhà nàng ta thì ta không đi đâu.”
Đúng là thái độ của hắn đối với Tạ Nghi Ninh khác hẳn.
Lâm Nhữ không biết nên khóc hay nên cười, mấy hôm nay còn lo lắng Sùng Huy bám dính lấy nàng như vậy vì có tình cảm trai gái với nàng. Giờ xem ra nàng lo lắng dư thừa rồi.
Buông xuống tâm sự nặng nề, thoáng chốc cả người nàng trở nên thư thái.
Chương 65 : Gió lặng thủy triều êm
Sùng Huy bệnh suốt, sốt cao, nói nhảm. Lâm Nhữ nắm tay hắn mới ổn, vừa buông ra hắn liền khóc lóc ồn ào. Lâm Nhữ đành phải ở bên cạnh hắn không rời nửa bước. Nàng thấy mấy lần hắn nằm mơ che lỗ tai lại để không ai cắt tai hắn, nói rằng tai bị thương rất xấu xí, nàng sẽ không thích hắn nữa. Lâm Nhữ không ngờ Sùng Huy lại để ý chuyện này đến vậy. Vương đại phu đến bắt mạch, nàng liền nhờ cậy ông ta làm một góc tai giả dán lên giống như ông đã làm hầu kết giả cho nàng vậy.
Dán góc tai giả lên, nếu không đến cạnh nhìn kỹ sẽ không nhận ra được, làm giống đến nỗi không khác nào tai bình thường. Lâm Nhữ đỡ hắn ngồi dậy, lấy gương cho hắn soi. Sùng Huy nhìn vào, tỉnh lại từ trong mơ hồ, trợn tròn mắt, sờ lỗ tai rồi cười hì hì vui vẻ vô cùng.
Lỗ tai thiếu một góc giống như là tâm bệnh của Sùng Huy, giờ hắn như uống thuốc tiên mà tỉnh táo lại.
Lâm Nhữ thở dài, mấy ngày liền nàng phải uống nước cầm hơi nên giờ vội vàng gọi người dọn đồ ăn lên.
Sùng Huy ăn cơm, rửa mặt, cả người nhẹ nhàng khoan khoái, tinh thần phấn chấn, không còn bệnh tật như trước nữa.
Lâm Nhữ thấy hắn đã khá lên nên không ở cạnh hắn nữa, nàng phải đến phường quạt trông coi công việc. Không ngờ Sùng Huy quấn lấy nàng, muốn tới phường quạt với nàng.
“Nhị lang, ta sẽ ngoan ngoãn không nói gì cả, làm cái bóng của nàng có được không?” Sùng Huy nắm tay áo Lâm Nhữ, cặp mắt to đen nhánh trong vắt ra vẻ đáng thương nhìn Lâm Nhữ.
“Làm càn.” Chuyện bên ngoài rất phức tạp, chớ thấy hắn nghĩ ra kế hay giải quyết chuyện bán quạt khó khăn mà nghĩ giỏi, chỉ là đúng dịp mà thôi. Lâm Nhữ đẩy tay hắn ra, phủi tay áo, đầu ngón tay lướt qua lại rụt về, cảm giác ươn ướt khiến nàng ngây người. Nàng kéo tay của Sùng Huy, ngón tay thon dài trắng trẻo nóng ẩm, lau bàn tay một cái đều là mồ hôi.
Sùng Huy rút tay về, gương mặt đỏ bừng vô cùng xấu hổ. Hắn cúi đầu run giọng nói: “Không phải ta sợ hãi, ta chỉ muốn ở cạnh nhị lang thôi.”
Tim của Lâm Nhữ thắt lại. Hai tiếng “sợ hãi” như đao nhọn đâm vào lồng ngực nàng. Nàng không ngờ hắn lại sợ đến mức không dám rời khỏi nàng.
Sùng Huy cúi đầu thấp hơn nữa, mười ngón tay hết nắm lại buông mấy lần. Lúc sau, hắn ngẩng đầu, trong mắt đều là nỗi sợ: “Nhị lang, ta không sợ hãi gì hết, có nàng ở đây, người đó sẽ không thể đánh đập ta nữa. Nàng không thích ta đi theo thì ta sẽ không bám lấy nàng đâu. Ta ở nhà ngoan ngoãn chờ nàng về.”
Lâm Nhữ nắm tay áo không nói lời nào. Hắn thế này so với việc cứ bám dính lấy nàng rồi nũng nịu giả ngốc càng khiến cho người khác không chịu được. Mồ hôi ẩm chỗ tay áo hắn nắm đã lạnh, đang mùa hè nhưng cái lạnh lại ngấm dần. Nàng trầm ngâm một lát rồi nói: “Đổi áo bào rồi đội nón màn che, ta dẫn huynh cùng đi.”
“Nhị lang, nàng thật tốt!” Sùng Huy vui mừng kêu lớn, đôi mắt to lấp lánh như đá quý. Lâm Nhữ nhìn hắn chăm chăm, trong đôi mắt trong suốt ấy phản chiếu lại gương mặt nàng. Nàng thở dài lẩm bẩm: “Chỉ mong sau này huynh sẽ không trách, không hận, không oán ta.”
“Nhị lang, nàng nói gì thế?” Sùng Huy buông tay nàng ra đi đổi xiêm áo, quay đầu lại, lông mi dày như quạt lông chớp chớp.
Lâm Nhữ nghĩ một lúc, lời đã đến bên miệng nên nói rằng: “Sùng Huy, ta thích huynh, giống như thích Uyển Sơ và Cảnh Sơ vậy.”
“Ta biết, nàng có nói rồi.” Sùng Huy không hiểu nên gãi đầu, ngờ nghệch nói: “Ta thích nàng, cũng thích Uyển Sơ và Cảnh Sơ.”
“Vậy sao huynh cứ quấn lấy ta mà không bám lấy hai người họ?” Câu này Lâm Nhữ không thốt ra thành lời, chỉ mỉm cười nói: “Được rồi, thay đồ đi, khởi hành sớm một chút, ở phường quạt có rất nhiều việc chờ ta xử lý.”
Không còn sớm nữa, nếu nói tiếp thì sáng nay sẽ không đủ thời gian giải quyết công việc.
Mấy ngày trước trời đổ cơn mưa. Trước phường quạt họ Tạ ứ đầy bùn đất, sau khi nước mưa ráo thì lộ ra một vũng bùn lầy màu vàng đen. Cửa khóa chặt, theo năm tháng qua đi, khóa đồng thau gỉ sét loang lổ. Sùng Huy siết chặt dây cương ngoảnh đầu nhìn. Hắn mới học cưỡi ngựa, lực kéo dây cương không khống chế ổn định được, làm con ngựa hí lên. Lâm Nhữ đi phía trước vội thúc ngựa quay lại, cưỡi song song với Sùng Huy, huýt sáo trấn an ngựa của hắn.
Sùng Huy chẳng cảm thấy nguy hiểm, chỉ ngẩn ra nhìn phường quạt nhà họ Tạ, lẩm bẩm: “Chắc ban đầu cái nhà này cũng rất có khí phách nhỉ?”
Lâm Nhữ gật đầu nói: “Đã từng là gia tộc làm quạt đứng đầu thành Nhuận Châu.”
“Cô nương đụng phải Hà đại lang hôm đó là con gái nuôi của nhà này sao?” Sùng Huy hỏi tiếp.
“Không phải.” Gương mặt của Tạ Nghi Ninh giống Tạ phu nhân, môi giống Tạ Thiên. Lâm Nhữ nói: “Huynh chưa gặp phụ mẫu của nàng ta. Nàng ta rất giống mẫu thân của mình.”
Nếu không phải giống như đúc, năm đó đột ngột trai lại thành gái, e là người trong họ Tạ phải hoài nghi thân thế của Tạ Nghi Ninh.
Sùng Huy ồ lên, rủ mắt, tâm sự nặng nề.
Lâm Nhữ kinh ngạc, từ hồi gặp hắn ở vườn trúc tía đến giờ, chưa từng thấy hắn có hứng thú với người nào và chuyện gì cả. Lan Tôn từ nhỏ lớn lên cùng hắn, mà hắn rời vườn trúc tía lâu như vậy không thấy hắn hỏi thăm về Lan Tôn tiếng nào. Sao riêng với nhà họ Tạ và Tạ Nghi Ninh thì hắn lại cảm thấy hứng thú đến vậy?
Chẳng lẽ hắn thích Tạ Nghi Ninh?
Tính tình của Tạ Nghi Ninh như vậy, đàn ông thường đều không thích nàng ta.
Có điều Sùng Huy cũng chẳng phải đàn ông bình thường gì, đầu óc hai người kỳ quái y hệt nhau.
Sùng Huy thả dây cương giục ngựa về phía trước. Lâm Nhữ đi song song với hắn, nghĩ một chút rồi hỏi: “Huynh có nhớ Lan Tôn không? Có muốn ta đưa huynh về gặp nàng ta không?”
“Không thèm.” Sùng Huy lắc đầu không hề do dự, nói rằng: “Cô ta không muốn ta gặp nàng, quay về gặp chẳng biết cô ta sẽ làm loạn lên ra sao. Cứ muốn ta không được tìm nàng. Không gặp!”
“Vậy có muốn gặp tiểu thư nhà họ Tạ không? Nàng ấy tên là Tạ Nghi Ninh.” Lâm Nhữ cố làm như tiện thể nhắc đến.
Vừa nói vừa tỉ mỉ quan sát Sùng Huy.
Sùng Huy siết chặt dây cương. Đôi tay thon dài xinh đẹp vì ghì chặt mà nổi khớp xương, trông hơi trắng. Hắn chần chừ một lúc mới nói: “Nếu ở bên ngoài gặp thì được, nếu đến nhà nàng ta thì ta không đi đâu.”
Đúng là thái độ của hắn đối với Tạ Nghi Ninh khác hẳn.
Lâm Nhữ không biết nên khóc hay nên cười, mấy hôm nay còn lo lắng Sùng Huy bám dính lấy nàng như vậy vì có tình cảm trai gái với nàng. Giờ xem ra nàng lo lắng dư thừa rồi.
Buông xuống tâm sự nặng nề, thoáng chốc cả người nàng trở nên thư thái.
Bình luận facebook