Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-69
Chương 69: Mây Đen Trôi Thấp
Chương 69 : Mây đen trôi thấp
Một bụng lửa giận của Lâm Nhữ vì bộ dạng đáng yêu của hắn liền biến mất không còn tăm hơi. Hắn có thể hiểu ra mà không cần nàng giải thích là tốt rồi. Nàng cười xòa một tiếng, chọt trán hắn, làm mặt hung dữ nói: “Nói được phải làm được.”
“Nhất định sẽ làm được!” Sùng Huy vỗ ngực, mắt chớp chớp nhìn Lâm Nhữ, e dè hỏi: “Nhị lang, nàng không giận ta chứ? Nàng sẽ không đuổi ta đi chứ?”
Có nổi giận cũng sẽ không đuổi hắn đi. Lâm Nhữ mỉm cười sờ tóc hắn mà nói: “Không đâu.” Cứ ở mãi thì trời sẽ tối, mà trong phường quạt thì không thể thắp nến. Nàng bước nhanh ra ngoài, gọi hắn: “Mau về nhà thôi.”
Vẻ mặt trắng bệch của Sùng Huy khôi phục một chút huyết sắc. Hắn vuốt môi, âm thầm nhìn theo bóng lưng của nàng rồi mới bước vội theo sau.
Chiều tà dần buông khiến bầu trời dần tối lại, mặt đất chỉ còn sót lại chút ánh sáng. Phương Thành cùng mấy tiểu quản sự đã rời đi. Một mình Hà Lịch đứng ở ngoài cửa phường quạt. Cửa lầu cao lớn làm dáng người đơn độc trơ trọi như kéo dài ra trên mặt đất.
Lâm Nhữ hơi áy náy nói: “Biểu ca, để huynh đợi lâu rồi, sao huynh không gọi bọn muội.”
Hà Lịch cười gượng không nói gì. Lúc Sùng Huy dựa sát vào người nàng, Hà Lịch liền ngoắc Phương Thành đi ra. Sau đó Sùng Huy hôn nàng, tiếng rên khiến nửa sân đều nghe thấy thì sao dám vào nữa.
Lúc này Hà Lịch nhìn đôi môi sưng đỏ của Lâm Nhữ mà chỉ thấy khổ sở.
Ngựa của ba người đều buộc ở cọc. Hà Lịch qua trước tháo dây cương của Lâm Nhữ rồi dắt ngựa cho nàng, sau đó mới tháo dây cương ngựa của mình.
Sùng Huy yên lặng dõi theo, nhìn Hà Lịch quan tâm Lâm Nhữ một cách tự nhiên nên ỉu xìu buồn bã.
Lâm Nhữ cùng Hà Lịch đã bật người lên ngựa, Sùng Huy còn đang bận tháo dây cương.
Lâm Nhữ quay đầu nhìn lại, muốn giục Sùng Huy nhanh lên, khóe mắt chợt liếc về một bóng người ở một khúc quanh của tường viện cách mấy chục bước. Ở đó có một người đang ẩn núp lén lút.
Người của Quách Thành An chứ chẳng ai vào đây. Lâm Nhữ tức giận. Hôm an táng của Phương Đức Thanh nàng phải chịu đựng giả bộ yếu ớt, nay nàng không muốn nhịn gì hết. Nàng cười lạnh một tiếng, giục ngựa đến đó trong chớp nhoáng, nhảy xuống ngựa không thèm nhìn người đó mà quất roi mạnh xuống.
“Nhị lang tha mạng!” Người đó ôm đầu gào lên.
Lâm Nhữ đang chuẩn bị quất roi thứ hai xuống, nghe thấy thế liền vội chếch sang một bên.
Người ngoài mà gọi nàng sẽ gọi luôn cả họ là Phương nhị lang. Gọi mỗi nhị lang như vậy chỉ có thể là người của nhà họ Phương.
“Sao thế?” Hà Lịch giục ngựa đến, liếc mắt nhìn người nọ, lạnh lùng quát lên: “Song Phúc, ngươi không hầu hạ đại lang mà đến đây làm gì?”
Lâm Nhữ thu roi ngựa nhìn chằm chằm, đúng là Song Phúc hầu hạ bên cạnh Phương Du Phong. Nàng cau mày tức giận quát mắng: “Ngươi là người nhà họ Phương, đến phường quạt sao phải lén lút như vậy? Có phải nhận lợi ích nhà ai rồi theo dõi ta đúng không?”
“Oan uổng quá! Tiện nô có ăn gan báo cũng không dám làm chuyện có lỗi với nhà họ Phương!” Song Phúc kêu thảm thiết, quỳ rạp xuống: “Nhị lang, Hà đại lang! Đại lang đang chơi cá độ…”
“Đại lang chơi cá độ? Còn cá số tiền rất lớn? Lấy đồ trong hiên Thụy Phúc đi bán rồi còn ép ngươi với Song Thụy đưa tiền lương tháng ra để huynh ấy đặt cược?” Lâm Nhữ đột ngột biến sắc mặt. “Đại lang chơi cá độ lâu như vậy, sao hôm nay ngươi mới báo lại!” Nàng lại vung roi ngựa lên.
Hà Lịch xuống ngựa, khó khăn lắm mới ngăn được roi của nàng. Cú vung vừa rồi của Lâm Nhữ rất mạnh, roi sần sùi quất qua khiến lòng bàn tay hắn sưng đỏ rỉ máu. Lâm Nhữ rủ mắt nhìn, vừa sợ hãi vừa nóng giận. Hà Lịch phất tay không xem là chuyện gì nghiêm trọng. Hắn tiến lại gần nàng, nhỏ giọng bên tai: “Song Phúc chịu bẩm báo, đừng truy cứu thêm nữa, nếu không từ nay về sau có chuyện gì xảy ra, hắn sẽ sợ bị trách phạt càng không dám nói. Giữa các hạ nô đều có mối liên hệ, trừng phạt Song Phúc cũng như đã chặn hết mọi con đường để chúng lên tiếng.”
Hà Lịch xoay người đỡ Song Phúc dậy, ôn tồn nói: “Đại lang là chủ tử, ngươi hầu hạ đại lang nên giúp đại lang giấu giếm cũng có thể hiểu được. Lần này sẽ không truy cứu nhưng về sau không được hồ đồ như vậy. Mau kể chuyện đại lang chơi cá độ từ đầu thật tỉ mỉ.”
“Đa tạ đại quản sự!” Song Phúc nhòe nhoẹt nước mắt với nước mũi, kể lại từ đầu đến cuối không dám giấu giếm chỗ nào.
Song Phúc lắp ba lắp bắp, nói năng không được trôi chảy nên mất khá nhiều thời gian. Song Phúc trình bày quá lộn xộn cho đến khi xong hết, Lâm Nhữ và Hà Lịch nhìn nhau, thấy phản ứng trong mắt đối phương tương tự mình: Có người thiết kế bẫy rập để Phương Du Phong chui vào.
Mà kẻ giăng bẫy để Phương Du Phong chui vào, ở thành Nhuận Châu này ngoài Quách Thành An không còn ai.
Huyệt thái dương của Lâm Nhữ nhưng nhức. Nàng phòng trước tránh sau, không ngờ phía Phương Du Phong lại bị gài bẫy.
Vừa buồn mà vừa giận.
Buồn vì cá độ là một cái hố sâu không đáy, rơi vào rồi sẽ không có đường về. Lúc phụ thân còn sống đã dặn đi dặn lại, phải canh chừng cẩn thận. Phụ thân mới qua đời, Phương Du Phong đã quên sạch những lời căn dặn của phụ thân.
Giận vì trò bịp bợm của Quách Thành An đơn giản biết bao mà Phương Du Phong lại không nhìn ra, cứ đâm đầu vào. Một khi đã nghiện cá độ rồi muốn cai thì khó khăn biết bao.
Màn đêm buông xuống, phía tây thành dân cư thưa thớt, vào buổi tối càng thêm yên tĩnh. Dãy nhà nhấp nhô im ắng trong bóng đêm. Mấy chấm nhỏ đèn đóm ở xa xa rơi vào tầm mắt trông càng thêm tiêu điều.
Lâm Nhữ hít một hơi sâu, trao đổi ánh mắt với Hà Lịch, phất tay để Song Phúc trở về. Hà Lịch căn dặn: “Chuyện này ta và nhị lang đã biết, đừng nói lại với đại lang.”
Sùng Huy chuyển tầm mắt ra xa, muốn giả bộ mình là quân tử khinh thường chuyện nghe lén, nhưng sau đó lại không nhịn được. Hắn giả bộ gắng gượng dắt ngựa đi đến, dỏng tai lên nghe ngóng mọi lời kể lể của Song Phúc nhưng không hiểu cá độ là gì. Sùng Huy nhìn sắc mặt của Lâm Nhữ, e đó không phải chuyện gì tốt lành. Hắn có lòng muốn nghĩ ra kế sách, giống như chuyện giúp Lâm Nhữ bán được quạt để nàng cưng chiều. Nhưng hắn ở trong vườn trúc tía ngăn cách với đời mà lớn lên, trong phòng của Lâm Nhữ không có sách liên quan đến cá độ, tiểu thuyết mà An thị đưa đều là tài tử giai nhân nên không biết thế nào.
Lâm Nhữ lại lên ngựa, tâm sự nặng nề, cũng không nhìn Sùng Huy mà cưỡi song song với Hà Lịch, bỏ rơi Sùng Huy ở phía sau.
Sùng Huy ghì chặt cương ngựa, sâu trong lòng bàn tay có vết hằn. Cả người hắn như những miếng củ cải bị ném vào chảo dầu, bên ngoài cháy bên trong lại mềm, gắp một đũa lại thành món nhắm ngon lành.
Ba người về trước cửa Phương phủ, giao ngựa cho hạ nô. Lâm Nhữ sải bước vào phủ, sai người mang thuốc trị thương đến.
Sùng Huy xòe bàn tay nắm chặt ra, vết hằn do ghì dây cương trong lòng bàn tay phồng rộp, còn có những vết thương nhỏ do móng tay đâm vào. Hắn nhìn bóng lưng của Lâm Nhữ, thoáng chốc không phải ở trong chảo dầu nữa mà ngâm trong mật ong. Hắn cười thầm vui vẻ, suy nghĩ: Sao nhị lang biết lòng bàn tay của mình bị thương, xem chừng là âm thầm chú ý đến mình.
Sùng Huy lại thấy không đau, cũng không cần phải thoa thuốc trị thương, có điều nếu nhị lang thoa cho hắn thì không đau cũng phải thoa.
Sùng Huy nghĩ đến cảnh Lâm Nhữ giúp hắn thoa thuốc, con tim trở nên mềm nhũn.
Lâm Nhữ đi rất nhanh, vạt áo phần phật, không hề quay đầu lại. Hà Lịch sóng vai với nàng mà đi không chệch nhịp bước. Cả đường, từng ngọn đèn lồng thắp sáng rọi bóng người thành đôi. Sùng Huy lúc này không ghen tuông nữa, vui vẻ bám sát theo.
Chương 69 : Mây đen trôi thấp
Một bụng lửa giận của Lâm Nhữ vì bộ dạng đáng yêu của hắn liền biến mất không còn tăm hơi. Hắn có thể hiểu ra mà không cần nàng giải thích là tốt rồi. Nàng cười xòa một tiếng, chọt trán hắn, làm mặt hung dữ nói: “Nói được phải làm được.”
“Nhất định sẽ làm được!” Sùng Huy vỗ ngực, mắt chớp chớp nhìn Lâm Nhữ, e dè hỏi: “Nhị lang, nàng không giận ta chứ? Nàng sẽ không đuổi ta đi chứ?”
Có nổi giận cũng sẽ không đuổi hắn đi. Lâm Nhữ mỉm cười sờ tóc hắn mà nói: “Không đâu.” Cứ ở mãi thì trời sẽ tối, mà trong phường quạt thì không thể thắp nến. Nàng bước nhanh ra ngoài, gọi hắn: “Mau về nhà thôi.”
Vẻ mặt trắng bệch của Sùng Huy khôi phục một chút huyết sắc. Hắn vuốt môi, âm thầm nhìn theo bóng lưng của nàng rồi mới bước vội theo sau.
Chiều tà dần buông khiến bầu trời dần tối lại, mặt đất chỉ còn sót lại chút ánh sáng. Phương Thành cùng mấy tiểu quản sự đã rời đi. Một mình Hà Lịch đứng ở ngoài cửa phường quạt. Cửa lầu cao lớn làm dáng người đơn độc trơ trọi như kéo dài ra trên mặt đất.
Lâm Nhữ hơi áy náy nói: “Biểu ca, để huynh đợi lâu rồi, sao huynh không gọi bọn muội.”
Hà Lịch cười gượng không nói gì. Lúc Sùng Huy dựa sát vào người nàng, Hà Lịch liền ngoắc Phương Thành đi ra. Sau đó Sùng Huy hôn nàng, tiếng rên khiến nửa sân đều nghe thấy thì sao dám vào nữa.
Lúc này Hà Lịch nhìn đôi môi sưng đỏ của Lâm Nhữ mà chỉ thấy khổ sở.
Ngựa của ba người đều buộc ở cọc. Hà Lịch qua trước tháo dây cương của Lâm Nhữ rồi dắt ngựa cho nàng, sau đó mới tháo dây cương ngựa của mình.
Sùng Huy yên lặng dõi theo, nhìn Hà Lịch quan tâm Lâm Nhữ một cách tự nhiên nên ỉu xìu buồn bã.
Lâm Nhữ cùng Hà Lịch đã bật người lên ngựa, Sùng Huy còn đang bận tháo dây cương.
Lâm Nhữ quay đầu nhìn lại, muốn giục Sùng Huy nhanh lên, khóe mắt chợt liếc về một bóng người ở một khúc quanh của tường viện cách mấy chục bước. Ở đó có một người đang ẩn núp lén lút.
Người của Quách Thành An chứ chẳng ai vào đây. Lâm Nhữ tức giận. Hôm an táng của Phương Đức Thanh nàng phải chịu đựng giả bộ yếu ớt, nay nàng không muốn nhịn gì hết. Nàng cười lạnh một tiếng, giục ngựa đến đó trong chớp nhoáng, nhảy xuống ngựa không thèm nhìn người đó mà quất roi mạnh xuống.
“Nhị lang tha mạng!” Người đó ôm đầu gào lên.
Lâm Nhữ đang chuẩn bị quất roi thứ hai xuống, nghe thấy thế liền vội chếch sang một bên.
Người ngoài mà gọi nàng sẽ gọi luôn cả họ là Phương nhị lang. Gọi mỗi nhị lang như vậy chỉ có thể là người của nhà họ Phương.
“Sao thế?” Hà Lịch giục ngựa đến, liếc mắt nhìn người nọ, lạnh lùng quát lên: “Song Phúc, ngươi không hầu hạ đại lang mà đến đây làm gì?”
Lâm Nhữ thu roi ngựa nhìn chằm chằm, đúng là Song Phúc hầu hạ bên cạnh Phương Du Phong. Nàng cau mày tức giận quát mắng: “Ngươi là người nhà họ Phương, đến phường quạt sao phải lén lút như vậy? Có phải nhận lợi ích nhà ai rồi theo dõi ta đúng không?”
“Oan uổng quá! Tiện nô có ăn gan báo cũng không dám làm chuyện có lỗi với nhà họ Phương!” Song Phúc kêu thảm thiết, quỳ rạp xuống: “Nhị lang, Hà đại lang! Đại lang đang chơi cá độ…”
“Đại lang chơi cá độ? Còn cá số tiền rất lớn? Lấy đồ trong hiên Thụy Phúc đi bán rồi còn ép ngươi với Song Thụy đưa tiền lương tháng ra để huynh ấy đặt cược?” Lâm Nhữ đột ngột biến sắc mặt. “Đại lang chơi cá độ lâu như vậy, sao hôm nay ngươi mới báo lại!” Nàng lại vung roi ngựa lên.
Hà Lịch xuống ngựa, khó khăn lắm mới ngăn được roi của nàng. Cú vung vừa rồi của Lâm Nhữ rất mạnh, roi sần sùi quất qua khiến lòng bàn tay hắn sưng đỏ rỉ máu. Lâm Nhữ rủ mắt nhìn, vừa sợ hãi vừa nóng giận. Hà Lịch phất tay không xem là chuyện gì nghiêm trọng. Hắn tiến lại gần nàng, nhỏ giọng bên tai: “Song Phúc chịu bẩm báo, đừng truy cứu thêm nữa, nếu không từ nay về sau có chuyện gì xảy ra, hắn sẽ sợ bị trách phạt càng không dám nói. Giữa các hạ nô đều có mối liên hệ, trừng phạt Song Phúc cũng như đã chặn hết mọi con đường để chúng lên tiếng.”
Hà Lịch xoay người đỡ Song Phúc dậy, ôn tồn nói: “Đại lang là chủ tử, ngươi hầu hạ đại lang nên giúp đại lang giấu giếm cũng có thể hiểu được. Lần này sẽ không truy cứu nhưng về sau không được hồ đồ như vậy. Mau kể chuyện đại lang chơi cá độ từ đầu thật tỉ mỉ.”
“Đa tạ đại quản sự!” Song Phúc nhòe nhoẹt nước mắt với nước mũi, kể lại từ đầu đến cuối không dám giấu giếm chỗ nào.
Song Phúc lắp ba lắp bắp, nói năng không được trôi chảy nên mất khá nhiều thời gian. Song Phúc trình bày quá lộn xộn cho đến khi xong hết, Lâm Nhữ và Hà Lịch nhìn nhau, thấy phản ứng trong mắt đối phương tương tự mình: Có người thiết kế bẫy rập để Phương Du Phong chui vào.
Mà kẻ giăng bẫy để Phương Du Phong chui vào, ở thành Nhuận Châu này ngoài Quách Thành An không còn ai.
Huyệt thái dương của Lâm Nhữ nhưng nhức. Nàng phòng trước tránh sau, không ngờ phía Phương Du Phong lại bị gài bẫy.
Vừa buồn mà vừa giận.
Buồn vì cá độ là một cái hố sâu không đáy, rơi vào rồi sẽ không có đường về. Lúc phụ thân còn sống đã dặn đi dặn lại, phải canh chừng cẩn thận. Phụ thân mới qua đời, Phương Du Phong đã quên sạch những lời căn dặn của phụ thân.
Giận vì trò bịp bợm của Quách Thành An đơn giản biết bao mà Phương Du Phong lại không nhìn ra, cứ đâm đầu vào. Một khi đã nghiện cá độ rồi muốn cai thì khó khăn biết bao.
Màn đêm buông xuống, phía tây thành dân cư thưa thớt, vào buổi tối càng thêm yên tĩnh. Dãy nhà nhấp nhô im ắng trong bóng đêm. Mấy chấm nhỏ đèn đóm ở xa xa rơi vào tầm mắt trông càng thêm tiêu điều.
Lâm Nhữ hít một hơi sâu, trao đổi ánh mắt với Hà Lịch, phất tay để Song Phúc trở về. Hà Lịch căn dặn: “Chuyện này ta và nhị lang đã biết, đừng nói lại với đại lang.”
Sùng Huy chuyển tầm mắt ra xa, muốn giả bộ mình là quân tử khinh thường chuyện nghe lén, nhưng sau đó lại không nhịn được. Hắn giả bộ gắng gượng dắt ngựa đi đến, dỏng tai lên nghe ngóng mọi lời kể lể của Song Phúc nhưng không hiểu cá độ là gì. Sùng Huy nhìn sắc mặt của Lâm Nhữ, e đó không phải chuyện gì tốt lành. Hắn có lòng muốn nghĩ ra kế sách, giống như chuyện giúp Lâm Nhữ bán được quạt để nàng cưng chiều. Nhưng hắn ở trong vườn trúc tía ngăn cách với đời mà lớn lên, trong phòng của Lâm Nhữ không có sách liên quan đến cá độ, tiểu thuyết mà An thị đưa đều là tài tử giai nhân nên không biết thế nào.
Lâm Nhữ lại lên ngựa, tâm sự nặng nề, cũng không nhìn Sùng Huy mà cưỡi song song với Hà Lịch, bỏ rơi Sùng Huy ở phía sau.
Sùng Huy ghì chặt cương ngựa, sâu trong lòng bàn tay có vết hằn. Cả người hắn như những miếng củ cải bị ném vào chảo dầu, bên ngoài cháy bên trong lại mềm, gắp một đũa lại thành món nhắm ngon lành.
Ba người về trước cửa Phương phủ, giao ngựa cho hạ nô. Lâm Nhữ sải bước vào phủ, sai người mang thuốc trị thương đến.
Sùng Huy xòe bàn tay nắm chặt ra, vết hằn do ghì dây cương trong lòng bàn tay phồng rộp, còn có những vết thương nhỏ do móng tay đâm vào. Hắn nhìn bóng lưng của Lâm Nhữ, thoáng chốc không phải ở trong chảo dầu nữa mà ngâm trong mật ong. Hắn cười thầm vui vẻ, suy nghĩ: Sao nhị lang biết lòng bàn tay của mình bị thương, xem chừng là âm thầm chú ý đến mình.
Sùng Huy lại thấy không đau, cũng không cần phải thoa thuốc trị thương, có điều nếu nhị lang thoa cho hắn thì không đau cũng phải thoa.
Sùng Huy nghĩ đến cảnh Lâm Nhữ giúp hắn thoa thuốc, con tim trở nên mềm nhũn.
Lâm Nhữ đi rất nhanh, vạt áo phần phật, không hề quay đầu lại. Hà Lịch sóng vai với nàng mà đi không chệch nhịp bước. Cả đường, từng ngọn đèn lồng thắp sáng rọi bóng người thành đôi. Sùng Huy lúc này không ghen tuông nữa, vui vẻ bám sát theo.
Bình luận facebook